"Triệu Tư Đình! Đứng lại!"
Mộ Hướng Triều đi theo Triệu Tư Đình ra khỏi lớp học, quay người đi đến vị trí giữa tòa nhà giảng dạy và nhà xe liền hét lớn.
Nhưng Triệu Tư Đình không dừng lại. Thấy vậy, Mộ Hướng Triều chạy nhanh đến bên cạnh hắn, nắm tay hắn, kéo vào khe hở giữa tòa nhà dạy học và nhà xe, che khuất tầm nhìn của các học sinh khác.
Khoảng cách vừa đủ cho hai người, Mộ Hướng Triều đặt tay lên vai Triệu Tư Đình, ép sát hắn vào tường. Khoảng cách giữa hai người chỉ còn một nắm tay.
Triệu Tư Đình và Mộ Hướng Triều mặc đồng phục giống nhau, cổ áo phía trên ba cúc đã mở ra, vừa kéo cổ áo liền lộ ra xương quai xanh rõ nét.
Mắt Mộ Hướng Triều nóng bừng khí nhìn thấy, cậu liền thả lỏng tay, định cài lại cổ áo của hắn nhưng tay cậu chưa kịp chạm vào đã bị chặn lại.
Mộ Hướng Triều sững sờ trước lời từ chối của Triệu Tư Đình, cậu nhìn thẳng vào mắt hắn.
Viên ngọc đen bóng loáng, huyền bí kia lúc nào cũng chứa đầy nước, chất chứa những cảm xúc khó hiểu. Cho dù ngũ quan thay đổi thế nào, mỗi khi hai người chạm mắt nhau, trái tim Mộ Hướng Triều đều run rẩy.
Đây là em trai hàng xóm, dù Triệu Tư Đình có thay đổi ngoại hình thế nào thì vẫn là em trai của cậu.
"Tư Đình, có chuyện gì vậy?" Mộ Hướng Triều gọi tên thân mật nhất mà cậu vẫn thường gọi hắn.
Trước đây, mỗi lần cậu gọi Triệu Tư Đình như thế này, đều sẽ nhận được hồi âm.
Nhưng giờ đây, Triệu Tư Đình vẫn tỏ ra thờ ơ như lúc mới gặp cậu hồi còn nhỏ, như thể không hề quen biết cậu.
Lần này, Mộ Hướng Triều không biết nên làm gì. Cậu bối rối cắn môi dưới, né tránh ánh mắt trong veo trống rỗng và cả vết sẹo dưới mắt Triệu Tư Đình. Niềm vui ban đầu khi gặp Triệu Tư Đình, giờ đây đã chuyển thành nỗi sợ hãi.
Sau một lúc im lặng, cậu hít sâu một hơi rồi nắm chặt tay, nhìn thẳng vào Triệu Tư Đình và nói bằng giọng cực kỳ nghiêm túc.
"Tư Đình, xin lỗi."
Nghe vậy, ánh mắt Triệu Tư Đình trở nên lạnh lẽo, dường như không hài lòng với những gì mình nghe được.
Mộ Hướng Triều không để ý tới sự thay đổi nhỏ trong ánh mắt Triệu Tư Đình, buột miệng nói ra tất cả câu hỏi trong đầu.
"Tư Đình, sao em lại về rồi? Anh nghe bố mẹ nói em một mình ra nước ngoài. Bên đó em sống có tốt không?"
"Anh không muốn em quay lại sao?"
Giọng nói của Triệu Tư Đình yếu ớt, dễ nghe nhưng lạnh lùng, trong lời nói có chút lửa giận và châm biếm.
Giọng nói trong trẻo, dễ thương như trẻ con trước kia của Triệu Tư Đình đã không còn nữa, cũng không còn ngọt ngào gọi cậu là 'anh' nữa.
Thấy Triệu Tư Đình cuối cùng cũng lên tiếng, Mộ Hướng Triều gạt hết những chi tiết này sang một bên, giọng nói hơi run lên vì kích động.
"Sao có thể chứ! Anh nghĩ tới em suốt! Tư Đình, em giận anh nên bỏ đi đột ngột, đúng không? Hôm sau khi anh đẩy em ngã xuống đất, anh có đến nhà em xin lỗi, nhưng em đã đi rồi."
"Vậy sao sau khi biết chuyện, anh lại không liên lạc với tôi?" Triệu Tư Đình lạnh lùng nhìn Mộ Hướng Triều rồi xoay người rời đi.
Hai người mua chung một chiếc điện thoại di động khi vào cấp hai, thậm chí còn tìm được một số điện thoại đang kết nối. Bố mẹ hai bên cũng có thông tin liên lạc, nên nếu muốn liên lạc với nhau, lúc nào cũng có cách.
Nhưng ba năm sau khi Triệu Tư Đình rời đi, Mộ Hướng Triều chưa từng tìm hắn lấy một lần. Cậu xấu hổ đến mức không nói nên lời, thấy Triệu Tư Đình sắp rời đi, cậu chỉ có thể gọi tên hắn.
"Tư Đình."
Mộ Hướng Triều nắm lấy cánh tay Triệu Tư Đình nhưng đối phương liền kéo cậu lại, ấn vào tường.
Lúc này Mộ Hướng Triều mới phát hiện, Triệu Tư Đình đã cao ngang tầm mình, ngực hai người áp vào nhau, đều có thể cảm nhận được hơi ấm của nhau. Vừa chạm phải ánh mắt Triệu Tư Đình, cậu đã hoàn toàn quên mất cách phản kháng.
Lúc nhỏ, Triệu Tư Đình trông yếu đuối nhưng thật ra lại rất cường tráng. Mộ Hướng Triều nhíu mày khi cảm nhận được sức ép trên cổ tay mình. Sức lực của Triệu Tư Đình đã mạnh hơn trước, thậm chí còn mạnh hơn cả cậu.
Nhận ra mình dùng quá nhiều lực, Triệu Tư Đình nới lỏng tay nhưng vẫn không buông ra. Ánh mắt hắn dừng lại trên cổ áo Mộ Hướng Triều, cổ áo này còn rộng hơn cả hắn. Ở một góc độ nào đó, hắn thậm chí còn có thể nhìn thấy đường nét trên bộ ngực rắn chắc màu mật ong của cậu.
Ánh mắt hắn tối lại, hắn đặt tay còn lại lên đó, chạm lên từng nút áo trên người Mộ Hướng Triều bằng một tay.
Lòng bàn tay của Triệu Tư Đình rộng, không đẹp bằng khuôn mặt. Trên các khớp xương có những vết đỏ do tập quyền anh lâu ngày, dưới mu bàn tay gầy guộc lộ rõ những mạch máu và gân xanh.
Đầu ngón tay có một lớp chai, di chuyển giữa da thịt Mộ Hướng Triều và các cúc áo, truyền đến cảm giác tê dại.
"Đừng chọc giận tôi." Triệu Tư Đình nhắm mắt lại, thấp giọng nói.
Khi Mộ Hướng Triều tỉnh táo lại, Triệu Tư Đình đã rời đi, cổ áo được cài nút cao nhất. Tim cậu đập nhanh liên hồi, nhìn bóng lưng hắn, cậu vừa áy náy vừa đau lòng.
Cậu nhìn thấy sự yếu đuối và ngờ vực trong mắt Triệu Tư Đình, đồng thời cũng nhận ra hắn nói một đằng nghĩ một nẻo.
Cậu nắm chặt tay, vẻ mặt kiên quyết, quyết tâm khiến Triệu Tư Đình tha thứ cho cậu, hai người nhất định phải làm hòa như trước.
Đến giờ ăn trưa, Mộ Hướng Triều muốn tỏ lòng tốt với Triệu Tư Đình bằng cách dẫn hắn đến căn tin để làm quen với hoàn cảnh trong trường và trò chuyện với hắn.
Nhưng mà người tính không bằng trời tính, đến trưa Triệu Tư Đình được mấy bạn học vây quanh.
Bàn tay Mộ Hướng Triều vươn ra chào hỏi liền bị khựng lại giữa không trung, Đàm Lãng thấy bàn tay năm ngón của cậu mở ra liền vươn ra nắm chặt lấy tay cậu.
"Cuối cùng cũng bắt được cậu rồi. Chúng ta đến căn tin thôi, hôm nay cậu mời nhé." Đàm Lãng kéo Mộ Hướng Triều ra khỏi lớp học rồi chạy ngang qua đám người Triệu Tư Đình.
"Tại sao tôi phải đãi anh chứ?" Mộ Hướng Triều lắc bàn tay đang nắm chặt kia ra.
"Anh mang giày thể thao đến cho cậu, cũng đã chịu hết hình phạt sáng nay. Cậu nói xem, cậu có nên đãi anh đây không?"
"Đãi, đãi, đãi! Thật sự phục anh rồi."
Triệu Tư Đình nhìn hai người nắm chặt tay nhau, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ. Các bạn học xung quanh hỏi hắn có chuyện gì, hắn lấy lại bình tĩnh rồi lắc đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi hai người đang đùa giỡn ở xa kia.
"Này này này, mau buông ra, anh cũng dính quá rồi đấy." Mộ Hướng Triều phải vung tay ba lần mới thoát khỏi những xúc tu dây dưa không ngừng của Đàm Lãng, sau đó nhìn quanh tìm bóng dáng Triệu Tư Đình.
"Cậu nhìn cái gì vậy?" Đàm Lãng nhìn theo ánh mắt Mộ Hướng Triều nói: "Cậu có vấn đề rồi. Cậu thật sự có vấn đề rồi."
"Có ý gì?"
Đàm Lãng vuốt cằm với vẻ mặt bí ẩn nhưng lời nói lại không nghiêm túc: "Cả buổi sáng nay cậu cứ lơ đãng, có phải đã nhìn trúng tiểu bạch kiểm mới tới không?"
"Cái gì mà tiểu bạch kiểm? Em ấy tên Triệu Tư Đình!" Mộ Hướng Triều lập tức nóng nảy, lớn tiếng sửa lại.
"Ôi trời, xem cậu gấp chưa kìa, đột nhiên xảy ra chuyện tất có gian tình, thành thật khai ra!" Đàm Lãng chắp hai ngón tay chỉ vào ngực Mộ Hướng Triều, như đang trừ tà.
"Đó gọi là 'có chuyện bất ngờ thì nhất định có bí mật', anh không có học thức thì đừng nói bậy."
"Ồ, đừng để tôi nói nhé, đầu năm học cậu đã đào hoa như vậy rồi, vừa là học sinh lớp mười một, còn là tiểu bạch kiểm."
Mộ Hướng Triều nhíu mày: "Nếu anh còn gọi em ấy là tiểu bạch kiểm nữa, tôi sẽ giận đấy. Triệu Tư Đình là em trai hàng xóm của tôi, chúng tôi lớn lên cùng nhau."
"Không thể nào, sao chưa bao giờ nghe cậu nhắc đến cậu ấy?" Đàm Lãng cuối cùng cũng nghiêm túc lại.
"Đừng nhắc đến nữa, tôi thấy có lỗi với em ấy, không dám nhắc đến nữa." Mộ Hướng Triều lắc đầu, đi về phía căn tin.
"Hả? Cậu, cậu có lỗi với cậu ta á?"
Mộ Hướng Triều lơ đi giọng điệu mơ hồ của Đàm Lãng: "Anh có để ý vết sẹo trên mặt em ấy không?"
"Tôi không nhìn thấy." Đàm Lãng thậm chí còn không thèm nhìn kỹ mặt Triệu Tư Đình.
"Là tôi đẩy em ấy khiến em ấy ngã xuống bị vậy." Mộ Hướng Triều buồn bực nói.
"Có nghiêm trọng đến vậy không? Chỉ là một vết sẹo nhỏ thôi mà, tại sao cậu ấy lại lơ cậu?"
"Không phải là em ấy không để ý đến tôi, mà là tôi không dám.." Mộ Hướng Triều thở dài nhìn vẻ mặt khó hiểu của Đàm Lãng: "Ài, tôi không thể giải thích rõ với anh được."
"Chúng ta đều là anh em tốt, cứ nói rõ ràng đi, không cần phải tốn công sức thế đâu."
"Không giống nhau. Tính cách của Triệu Tư Đình rất yếu đuối. Tôi lớn tuổi hơn em ấy, nên phải bảo vệ em ấy."
"Ôi trời, cậu thế này, cái đó gọi là.. Anh em kiểm soát nhau à!"
Mộ Hướng Triều lắc đầu, nhìn đám học sinh ra vào ở cửa căng tin: "Xem ra phải xếp hàng rồi."
"Này, sao chúng ta không đi ăn món gì đó đặc biệt nhỉ?"
"Im lặng đi. Hôm nay là ngày đầu tiên đi học, anh muốn gây ra bao nhiêu rắc rối nữa?"
Đãm Lãng bĩu môi, dáng người anh cao nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn xếp hàng sau lưng Mộ Hướng Triều.
Triệu Tư Đình ở xa đã chứng kiến tất cả. Hắn đuổi đám bạn cùng lớp đi, nheo mắt nhìn bóng lưng Đàm Lãng đang nằm trên lưng Mộ Hướng Triều xếp hàng, hắn nghiến răng quay người đi về hướng ngược lại căng tin.
Sau giờ nghỉ trưa, ghế của Triệu Tư Đình vẫn trống suốt nguyên tiết học buổi chiều. Mộ Hướng Triều không thể tập trung, ngay cả giáo viên cũng nhận ra sự bất thường của cậu, nên đã gọi cậu ra ngoài nhiều lần.
Cuối cùng, cậu đợi đến khi tan học vẫn không thấy Triệu Tư Đình đâu. Sau đó, cậu hỏi giáo viên thì mới biết hắn đã về nhà sau khi hoàn tất thủ tục vào buổi chiều.
Mộ Hướng Triều nóng lòng muốn về nhà hơn bao giờ hết, thậm chí còn chẳng buồn chơi bóng. Cậu leo lên xe, vẫy tay chào Đàm Lãng rồi bỏ đi, không thèm để ý đến tiếng hét của Đàm Lãng phía sau.
Cậu đạp thiệt nhanh, gió từ Mộ Hướng Triều thổi qua bên tai, làm bừng sáng niềm vui trên khuôn mặt cậu.
Chiếc xe lao vào Thượng Vân Viên như một cái bóng. Vì chạy quá nhanh, đội tuần tra khu vực phải chạy theo phía sau, liên tục nhắc nhở cậu chú ý an toàn.
Cuối cùng cũng đến cửa nhà, ánh sáng trên khuôn mặt Mộ Hướng Triều mờ dần, đèn trong nhà Triệu Tư Đình vẫn tắt.
Nhà Triệu Tư Đình vẫn như vậy, đèn tắt, xung quanh không có ai, sân cũng không được dọn dẹp.
Triệu Tư Đình không về nhà, vậy hắn đi đâu?
Mộ Hướng Triều đột nhiên mất hết sức lực, dừng xe bên tường sân nhà mình. Khi đi đến cổng, cậu không nhịn được quay đầu lại nhìn xem nhà Triệu Tư Đình có ai không.
Câu trả lời vẫn là không. Mộ Hướng Triều thở dài, miễn cưỡng mở cửa, cúi đầu định đi lên tầng hai thì bị mẹ Cao Dĩ Tình ngăn lại.
"Hướng Triều, con về rồi à."
"Mẹ, con về rồi. Con lên lầu trước." Mộ Hướng Triều không ngờ hôm nay Cao Dĩ Tình lại ở nhà, cậu chào hỏi rồi định lên lầu.
Cao Dĩ Tình giữ cậu lại, nói: "
Nhóc con, sao vội thế? Ra phòng khách xem ai đến kìa."
"Mẹ, con.." Mộ Hướng Triều nghe được ẩn ý trong lời nói của mẹ mình, đột nhiên ngẩng đầu lên: "Ai vậy ạ?"
"Con đi xem là biết." Cao Dĩ Tình che miệng cười nhưng không nói là ai.
Mộ Hướng Triều thậm chí còn không đặt cặp xuống, chỉ hai ba bước đã đến phòng khách, nhìn thấy một nam sinh tóc đen mặc đồng phục giống hệt mình đang ngồi trên ghế sofa, đưa lưng về phía cậu.
Không cần nhìn mặt, Mộ Hướng Triều cũng nhận ra người này là ai, ánh mắt cậu sáng lên.
Nghe thấy tiếng động, người trên
Ghế sofa quay lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt Mộ Hướng Triều.
Có một vết sẹo dưới đôi mắt đen của đối phương.
Chính là Triệu Tư Đình, người em hàng xóm mà cậu đã tìm suốt buổi chiều.
(Còn tiếp)