Bài viết: 0 



Chương 1: Máu Trên Ly Rượu
Thành phố về đêm chưa bao giờ ngủ. Những tòa nhà chọc trời, ánh đèn neon giăng khắp con phố lớn nhỏ, xe cộ ồn ào, tiếng còi xe, tiếng nhạc, tiếng cười nói vang vọng như khúc dạ khúc hỗn loạn. Nhưng ở tầng cao nhất của tòa nhà Lâm Hải, thế giới lại hoàn toàn khác.
Căn phòng họp rộng lớn, ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu xuống mặt bàn dài bằng gỗ mun. Hơn mười người đàn ông trong vest đen ngồi xung quanh, mồ hôi lấm tấm dù máy lạnh vẫn bật ở mức thấp. Không ai dám lên tiếng, không ai dám nhìn thẳng vào người phụ nữ ngồi ở đầu bàn.
Cô mặc bộ váy liền màu đen ôm sát, khoác thêm chiếc áo khoác blazer mỏng cùng tông. Mái tóc dài rũ xuống, che một phần gương mặt trắng mịn nhưng sắc lạnh. Đôi mắt đen sâu như vực thẳm, yên tĩnh đến mức khiến người khác thấy sợ hãi. Trên tay cô là một ly rượu vang đỏ, sóng sánh dưới ánh đèn như máu tươi vừa mới rót ra.
Một người đàn ông trung niên run rẩy, lấy hết can đảm lên tiếng:
– Lam.. Lam tổng, chuyện lần này.. Chỉ là một chút sơ suất trong khâu vận chuyển. Xin cô cho thêm thời gian, chúng tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa.
Lam Sương đặt ly rượu xuống bàn, âm thanh chạm vào gỗ vang lên "cạch" một tiếng khô khốc. Ánh mắt cô lướt qua người đàn ông kia, chậm rãi nhưng đầy sức nặng, khiến hắn không kìm được mà cúi gằm mặt xuống.
– Sơ suất?
Giọng cô nhẹ nhàng, gần như thì thầm, nhưng lại khiến cả căn phòng đông đặc như thiếu dưỡng khí.
– Hàng trị giá hai trăm triệu đô biến mất, mà ông nói chỉ là sơ suất?
Người đàn ông kia mặt mày tái nhợt, lắp bắp không thành câu. Một kẻ khác ngồi bên cạnh vội chen vào:
– Lam tổng, tôi nghĩ ông Trương không có ý đổ lỗi. Có thể là.. Có thể là đối thủ đã ra tay.
Lam Sương ngước mắt, nở một nụ cười nhạt. Nụ cười ấy đẹp đến kinh hồn, nhưng lại mang theo sát khí khiến không khí càng thêm căng thẳng.
– Đối thủ à?
Cô chậm rãi nói, giọng đều và lạnh.
– Nếu có người đủ bản lĩnh nhúng tay, thì các ông càng không có tư cách ngồi ở đây.
Không ai dám thở mạnh.
Lam Sương nghiêng người, tự tay rót thêm rượu vào ly. Động tác tao nhã, chậm rãi, nhưng chẳng ai trong phòng thấy đó là hành động thưởng thức. Trong mắt họ, từng giọt rượu chảy xuống giống như máu chảy từ vết thương trí mạng.
Đúng lúc ấy, cửa phòng họp bật mở. Một người đàn ông cao lớn mặc vest đen bước vào, tay kéo theo một tên đàn em đang bị trói. Hắn bị đánh đến bầm dập, mặt mũi đầy máu, ánh mắt hoảng loạn không ngừng đảo quanh.
– Lam tổng, bắt được kẻ phản bội.
Người vệ sĩ báo cáo.
Cả căn phòng nín thở.
Tên bị trói vừa nhìn thấy Lam Sương liền quỳ rạp xuống đất, lết đến sát chân cô, giọng khàn đặc cầu xin:
– Lam tổng! Tôi.. Tôi bị ép buộc! Tôi không hề muốn phản bội! Xin cô tha cho tôi một mạng, tôi sẽ lập công chuộc tội!
Lam Sương ngồi yên, đôi mắt không hề gợn sóng. Cô nhấc ly rượu lên, khẽ xoay nhẹ trong tay. Hình ảnh phản chiếu trên rượu là gương mặt hoảng loạn của kẻ phản bội.
Cô đặt ly rượu xuống, giọng lạnh băng:
– Phản bội, không cần lý do.
Người đàn ông kia gào lên, dập đầu xuống nền nhà đến tóe máu:
– Tôi sai rồi! Lam tổng, xin cô cho tôi cơ hội! Tôi sẽ làm bất cứ điều gì! Tôi thề sẽ trung thành!
Lam Sương hơi nghiêng đầu, đôi mắt lạnh như dao nhìn thẳng vào hắn. Một nụ cười thoáng qua môi, đẹp nhưng tàn nhẫn:
– Trung thành không thể van xin. Trung thành chỉ có thể chứng minh.. Bằng cái chết của kẻ phản bội.
Cô ra hiệu bằng một cái phất tay.
Ngay lập tức, một tiếng súng vang lên trong căn phòng kín. Tiếng nổ chát chúa, tiếng la hét nghẹn lại nơi cổ họng. Máu bắn tung tóe, nhuộm đỏ nền gạch trắng. Tên phản bội ngã gục, ánh mắt còn mở trừng trừng, như không tin mình vừa mất mạng nhanh đến vậy.
Căn phòng rơi vào im lặng tuyệt đối. Không ai dám nhúc nhích.
Lam Sương cầm ly rượu, nâng lên uống một ngụm. Vị rượu vang thấm qua đầu lưỡi, hòa quyện với mùi máu còn vương trong không khí. Cô khẽ mỉm cười, đặt ly xuống bàn, giọng bình thản vang lên:
– Bắt đầu từ hôm nay, ai còn dám để mất thêm một xu, thì hãy tự chuẩn bị quan tài.
Không ai dám đáp, chỉ có tiếng tim đập dồn dập vang vọng trong lồng ngực của từng người.
Lam Sương đứng dậy, đôi giày cao gót gõ nhịp đều đặn trên nền nhà, từng bước như đạp lên thần kinh của họ. Khi cô rời khỏi căn phòng, không khí mới vỡ òa. Hơn mười người đàn ông trong vest đồng loạt thở phào, mồ hôi lạnh thấm ướt áo sơ mi.
Trên bàn vẫn còn ly rượu sóng sánh đỏ, cạnh đó là vũng máu loang ra. Máu và rượu hòa vào nhau, chẳng ai dám phân biệt đâu là máu, đâu là vang.
Lam Sương cái tên ấy, từ nay về sau, sẽ không còn ai dám thử thách.
Cô không chỉ tham gia cuộc chơi.
Cô chính là kẻ đặt luật chơi