Bạn được Aim gem mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
1 người đang xem
Bài viết: 10 Tìm chủ đề
141 0
Bộ truyện: Ngọn Lửa Hỗn Mang

Phần 1 - Kẻ Không Muốn Được Chọn

Lời xưa khắc đá, rêu phong,

Tiên tri chìm giữa cõi lòng quạnh hiu.

Bóng đêm lan đến xế chiều,

Vương quốc run rẩy bao điều hiểm nguy.

* * *

Chẳng vì tiên tri, chẳng lời,

Chàng đi để viết nên một chương mới.

Bàn tay rèn sắt xưa rồi,

Sẽ thành sức mạnh đẩy lùi bóng đêm.

54739653650_3a6fe6d233_o.jpg

Tác giả: Thời Không

Thể loại: Giả tưởng

Văn án:

Lục địa Elarion từng được trị vì bởi 4 Vương quốc (Ánh Sáng, Gió, Lửa, và Bóng Tối). Sau Cuộc Chiến Thiên Niên, ba vương quốc bị suy yếu hoặc biến mất, chỉ còn lại Vương quốc Lyria (Ánh Sáng) là cường quốc trụ vững.

Cùng lúc đó xuất hiện một lời tiên tri cổ xưa được khắc trên "Tảng đá Vực Thẳm" ở rìa biên giới Lyria:

"Khi Vardak trỗi dậy lần thứ hai, kẻ mang trái tim người thường sẽ trở thành Ngọn Lửa cuối cùng."

Trải qua hàng trăm năm, lời tiên tri ấy bị lãng quên, cho đến khi vương quốc lâm nguy. Quái vật từ phương Bắc thức tỉnh, bóng đen lan tràn, và các thế lực cổ xưa bắt đầu trỗi dậy.

Trong lúc mọi người tìm kiếm một chiến binh vĩ đại, lời tiên tri lại chỉ về một người không ai ngờ tới: Ashoka, một người thợ rèn trẻ sống tại ngôi làng nghèo nàn dưới chân núi. Ashoka không mạnh mẽ, không can đảm, càng không có tham vọng trở thành anh hùng. Tất cả những gì cậu mong muốn chỉ là một cuộc sống yên bình bên mẹ già và lò rèn cũ kỹ.

Khi sứ giả của hoàng gia đến trao sứ mệnh, Ashoka từ chối. Cậu không tin vào số mệnh, không tin mình là "người được chọn". Nhưng định mệnh không dễ dàng buông tha. Những giấc mơ lạ lùng, những dấu hiệu kỳ bí, và sự đổ vỡ quanh mình bắt đầu kéo Ashoka vào một cuộc hành trình không thể tránh khỏi.

Câu chuyện từ đây là hành trình của một người bình thường chống lại số phận được sắp đặt, để tự lựa chọn con đường của chính mình - trở thành anh hùng không phải vì định mệnh, mà vì lựa chọn.

[Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Thời Không
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 10 Tìm chủ đề
Chương 1. Kẻ Bị Bỏ Rơi

Ngôi làng Lyria nằm ẩn mình trong thung lũng giữa hai ngọn núi đá, nơi những cơn gió lạnh từ cao nguyên tràn xuống mỗi buổi chiều. Nơi đây không có những cánh đồng lúa bạt ngàn hay vườn cây ăn trái trĩu cành. Cuộc sống của người dân Lyria gắn liền với những phiến đá xám, với tiếng búa nện vang vọng từ lò rèn và tiếng rìu chặt củi khô. Đây là một ngôi làng biên giới nghèo nàn, lam lũ, nơi gánh nặng của triều đình đè lên vai mỗi người. Triều đình luôn đòi hỏi cống phẩm từ những mảnh đất cằn cỗi nhất, và người dân Lyria, những con người thô ráp và kiên cường, đã phải bóp nát từng hạt gạo cuối cùng để nộp cho những kẻ đứng đầu. Sự ngột ngạt và áp bức đó không chỉ thể hiện qua những bữa ăn đạm bạc mà còn qua những cái cau mày, những cái liếc nhìn đầy ngờ vực mà người dân dành cho nhau, nhất là khi có tin tức mới về việc bắt lính.

Trong cái không gian u uất ấy, có một người luôn sống bên lề mọi cuộc đời. Hắn là Asoka, một thanh niên gầy gò, lầm lì, và luôn mang trên mình một nỗi u buồn khó nói. Nơi hắn chọn làm chốn nương náu là một lò rèn bỏ hoang ở rìa làng, nơi từng là của cha hắn. Giờ đây, tiếng búa sắt nện trên đe đã không còn, chỉ còn lại sự im lìm của tro nguội và những công cụ đã gỉ sét. Mùi than cháy và sắt nung vẫn còn vương vấn trong không khí, như một ký ức chưa phai nhòa.

Asoka ngồi co ro bên đống tro tàn, ngón tay hắn miết nhẹ lên một thanh kiếm chưa hoàn thiện. Đây là thanh kiếm cuối cùng cha hắn rèn dở. Nó vẫn còn thô ráp, lởm chởm và đầy những vết búa nện. Hắn nhớ lại dáng người cha cao lớn, bàn tay chai sần nhưng ấm áp, và giọng nói trầm ấm kể cho hắn nghe về những câu chuyện anh hùng. Cha hắn, một thợ rèn tài ba nhất vùng, luôn ước mơ được rèn những thanh kiếm vinh quang cho quân đội Lyria. Nhưng rồi, một trận dịch bất ngờ đã cướp đi sinh mạng cha. Ngay sau đó, làng đã nhận được một lệnh bắt lính mới. Sự trùng hợp oan nghiệt này khiến dân làng tin rằng Asoka mang lại sự đen đủi. Họ thì thầm sau lưng hắn, gọi hắn là "kẻ mang lời nguyền", "con của tử thần", và những cái tên tệ hại hơn nữa. Chẳng ai muốn lại gần Asoka, kể cả những đứa trẻ trong làng. Sự cô độc đã trở thành người bạn thân thiết nhất của hắn, bao bọc lấy hắn như một tấm chăn lạnh lẽo.

Mối bất hòa giữa Asoka và dân làng không chỉ đến từ cái chết của cha, mà còn từ một sự kiện khác, một vết sẹo sâu hơn. Hai năm trước, Asoka đã bị bắt nhập ngũ. Đó là một cơn ác mộng mà hắn không bao giờ muốn nhớ lại. Hắn đã phải chứng kiến những cảnh tượng tàn bạo nhất: Binh lính giết người vô tội, cướp bóc lương thực của dân thường, và những cuộc giao chiến vô nghĩa chỉ để triều đình tranh giành quyền lực. Hắn đã thấy những người bạn đồng hành ngã xuống, không phải vì lý tưởng cao cả mà vì sự tham lam của những kẻ cai trị. Nỗi chán ghét chiến tranh, nỗi uất hận trước sự bất công đã ăn sâu vào xương tủy hắn. Sau khi đào ngũ và trốn về, Asoka đã hoàn toàn khước từ mọi "sứ mệnh" hay "vinh quang" mà người Lyria tôn thờ. Hắn không còn tin vào những câu chuyện anh hùng nữa, hắn chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên, không phải cầm gươm, không phải đổ máu cho bất kỳ ai.

Hắn thẫn thờ nhìn ra phía bìa rừng, nơi những tán cây đã bắt đầu chuyển sang màu xám dưới ánh chiều tà, thì một nhóm trai làng đi ngang qua. Đó là Đạt, gã trai vạm vỡ luôn coi thường Asoka, cùng hai người bạn khác.

"Nhìn xem, ai đây?" Patro cất tiếng chế giễu, giọng nói đầy sự mỉa mai. "Kẻ hèn nhát của làng chúng ta. Về đây để sống một đời an nhàn sao, Asoka?"

"Đáng lẽ mày nên chết ở ngoài chiến trường, làm bẩn tay bọn quỷ dữ," một gã khác xen vào. "Chứ không phải trốn về đây, sống một cách vô dụng như thế này."

"Mày có biết chúng tao đã phải vất vả thế nào để bảo vệ làng không?" Patro nhổ nước bọt xuống đất. "Một kẻ đào ngũ như mày, không xứng đáng làm đàn ông Lyria."

Những lời lẽ ấy như những mũi kim đâm vào trái tim đã chai sạn của Asoka. Máu trong người hắn như sôi lên, những ký ức về chiến trường ùa về, và sự tức giận bùng lên. Hắn siết chặt nắm đấm, kìm nén một cơn thịnh nộ đã tích tụ từ lâu. Hắn không muốn giải thích, không muốn biện minh, vì hắn biết họ sẽ không bao giờ hiểu. Trong mắt họ, hắn là kẻ phản bội, một vết nhơ của Lyria.

"Đừng nói về những điều mà các người không hiểu," Asoka rít lên, giọng nói khản đặc.

"Mày nghĩ chúng tao không hiểu sao?" Patro cười phá lên. "Mày chỉ là một tên hèn nhát, sợ chết! Mày không xứng đáng mang tên thợ rèn của cha mày."

Câu nói đó đã vượt quá giới hạn. Asoka vùng dậy, mắt đỏ ngầu, nhưng rồi hắn nhận ra sự vô ích của việc này. Hắn đã trải qua quá nhiều sự tàn bạo, quá nhiều sự mất mát. Hắn không muốn dùng bạo lực để giải quyết nữa. Hắn chỉ cảm thấy mệt mỏi và chán nản. Hắn quay lưng lại, bất chấp những lời chế nhạo của bọn họ, và đi thẳng vào rừng. Hắn đi mãi, đi mãi, cho đến khi tiếng cười nhạo của bọn họ trở thành một tiếng vọng mờ nhạt, tan vào trong những hàng cây đen thẫm.

Dưới ánh trăng mỏng manh, Asoka bước đi giữa những rễ cây lởm chởm. Hắn không còn nghe thấy gì ngoài tiếng gió rít qua kẽ lá, tiếng những chiếc lá khô va chạm vào nhau dưới chân hắn. Hắn không còn thuộc về ngôi làng Lyria nữa, ngôi làng đã từ chối hắn. Hắn là một kẻ bị bỏ rơi, một người không được chọn, bị cộng đồng ruồng bỏ. Nhưng trong cái đêm lạnh lẽo của núi rừng, hắn lại cảm thấy một sự tự do kỳ lạ. Sự cô độc không còn là gánh nặng, mà là một chiếc áo giáp bảo vệ hắn khỏi sự phán xét và nỗi đau của thế giới bên ngoài. Hắn biết, kể từ giờ phút này, hắn sẽ phải tự mình tìm lấy một con đường cho riêng mình, một con đường không có sự can thiệp của triều đình hay những định kiến của làng. Hắn là Asoka, kẻ bị bỏ rơi, và cuộc hành trình của hắn chỉ mới bắt đầu.
 
Bài viết: 10 Tìm chủ đề
Chương 2: Hang động và ấn phong cổ

Ashoka lẩn mình vào khu rừng thẳm, nơi ánh nắng mặt trời khó lòng xuyên qua tán cây cổ thụ. Cậu rời khỏi ngôi làng nhỏ sau khi nhận những ánh mắt dè bỉu của dân làng và tiếng xì xào bàn tán về câu chuyện "anh hùng định mệnh". Lòng cậu nặng trĩu. Cậu chỉ muốn tìm một nơi yên tĩnh, tránh xa tất cả những lời đàm tiếu, những hy vọng và cả gánh nặng không tên đang đè lên vai mình.

Càng đi sâu, không gian càng trở nên tĩnh mịch. Chỉ có tiếng lá cây xào xạc và tiếng chim chóc kêu thưa thớt. Hít một hơi thật sâu, Ashoka cảm thấy lồng ngực mình nhẹ nhõm hơn đôi chút. Cậu không phải là anh hùng, cũng không cần phải làm anh hùng. Cậu chỉ là một người bình thường, và cậu muốn sống một cuộc đời bình thường.

Sau vài giờ đi bộ, Ashoka nhận thấy địa hình có sự thay đổi. Thay vì những thân cây gỗ mục và những thảm lá khô, trước mắt cậu là một dải núi đá lởm chởm. Dưới chân một vách đá lớn, cậu phát hiện một khe nứt hẹp, được che khuất bởi những dây leo chằng chịt. Một luồng gió lạnh buốt thổi ra từ khe nứt, mang theo mùi của đất ẩm và một thứ gì đó rất cũ, rất bí ẩn.

Đó chính là nơi mà dân làng thường nhắc đến với vẻ sợ hãi: "Đất cấm". Họ đồn rằng nơi này bị nguyền rủa, rằng ai bén mảng đến đó đều không trở về. Lời đồn ấy càng khiến sự tò mò trong Ashoka trỗi dậy. Có lẽ ở nơi này không có "lời nguyền" hay "ma quỷ", mà chỉ có sự thật mà người ta sợ hãi. Lắc đầu xua tan những ý nghĩ của mình, Ashoka dùng tay gạt đám dây leo và lách mình vào trong khe nứt.

Không gian bên trong hang động rộng hơn nhiều so với vẻ ngoài. Ánh sáng lờ mờ từ cửa hang chỉ đủ để Ashoka nhận ra những tảng đá lớn nằm rải rác xung quanh. Càng đi sâu vào, không khí càng trở nên lạnh hơn và tĩnh lặng đến đáng sợ. Cậu đốt một ngọn đuốc nhỏ, ánh sáng lập lòe soi rọi từng ngóc ngách, để lộ những bức phù điêu kì lạ trên vách đá. Chúng không phải là hình vẽ bình thường, mà là những hình thù trừu tượng, như những tia sét, những ngọn lửa xoắn lại, và cả những dấu hiệu mà cậu chưa từng thấy bao giờ.

Cuối hang động, ánh sáng từ ngọn đuốc của cậu chiếu rọi vào một tảng đá phẳng, có hình dáng giống như một bia mộ cổ. Trên bề mặt, những đường nét khắc sâu vẫn còn sắc nét, dù đã trải qua hàng vạn năm. Chúng là những cổ ngữ, một thứ ngôn ngữ mà cậu chưa từng thấy, nhưng lại cảm thấy có một sự liên kết kỳ lạ. Một cảm giác thôi thúc mạnh mẽ khiến cậu đưa bàn tay mình chạm vào tảng đá.

Ngay khi ngón tay của Ashoka chạm vào bề mặt tảng đá, một luồng năng lượng nóng bỏng bỗng truyền thẳng vào lòng bàn tay cậu. Những đường khắc cổ ngữ trên tảng đá bỗng phát sáng với một thứ ánh sáng đỏ rực. Ashoka hoảng hốt rụt tay lại, nhưng đã quá muộn.

Đất bắt đầu rung chuyển, mạnh hơn và mạnh hơn nữa. Tiếng đá lởm chởm rơi xuống từ trần hang động, tạo nên một âm thanh hỗn loạn và đáng sợ. Ánh sáng đỏ từ tảng đá bỗng bùng lên thành một luồng sáng chói lòa, rọi thẳng vào một khe nứt trên vách đá đối diện. Từ trong khe nứt đó, một tia lửa đỏ lấp lánh như một con mắt đang tỉnh giấc.

Kèm theo đó là một thứ âm thanh kỳ lạ. Nó không phải là một tiếng nói, mà là một tiếng thì thầm rất khẽ, rất mơ hồ, nhưng lại vọng thẳng vào tâm trí Ashoka. Tiếng thì thầm đó không thể nghe rõ, nhưng lại mang đến một cảm giác lạnh lẽo, ghê rợn, như thể một thứ gì đó đã bị giam cầm hàng triệu năm đang dần thức tỉnh.

Mắt thấy luồng sáng đỏ càng lúc càng dữ dội, hang động bắt đầu sụp đổ, Ashoka hoảng sợ tột độ. Đây không phải là nơi cậu nên ở lại. Đây chính xác là "đất cấm" mà dân làng đã đồn. Không còn nghĩ ngợi, cậu quay người lại và chạy như bay ra khỏi hang động, không dám ngoảnh đầu nhìn lại. Tiếng đá đổ sập và tiếng thì thầm vẫn vọng lại phía sau, như một lời đe dọa.

Khi chạy thoát ra ngoài, Ashoka ngã lăn ra đất, thở hổn hển. Tim cậu đập thình thịch trong lồng ngực. Mái tóc cậu dính đầy đất và bụi đá, người cậu ướt đẫm mồ hôi. Cậu nhìn lại bàn tay mình. Mặc dù đã rời khỏi tảng đá, nhưng lòng bàn tay cậu vẫn còn in một dấu vết cháy sáng mờ mờ, nóng rực, có hình thù giống hệt với một trong những cổ ngữ trên vách đá.

Ashoka hoảng sợ nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, và lần này, cảm giác không còn là tò mò hay mệt mỏi nữa. Nó là một sự sợ hãi sâu sắc. Cậu đã vô tình phá giải một thứ gì đó, giải phóng một thứ gì đó. Có lẽ, gánh nặng về "anh hùng định mệnh" không phải là một câu chuyện đùa. Có lẽ, đó chính là số mệnh mà cậu không thể trốn tránh.
 

Những người đang xem chủ đề này

Back