Bạn được Kiệt mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
7 người đang xem
Bài viết: 9 Tìm chủ đề
65 0
Lời xưa khắc đá, rêu phong,

Tiên tri chìm giữa cõi lòng quạnh hiu.

Bóng đêm lan đến xế chiều,

Vương quốc run rẩy bao điều hiểm nguy.

* * *

Chẳng vì tiên tri, chẳng lời,

Chàng đi để viết nên một chương mới.

Bàn tay rèn sắt xưa rồi,

Sẽ thành sức mạnh đẩy lùi bóng đêm.

54739653650_3a6fe6d233_o.jpg

Kẻ Không Muốn Được Chọn

Tác giả:
Thời Không

Thể loại: Giả tưởng

Văn án:

Lục địa Elarion từng được trị vì bởi 4 Vương quốc (Ánh Sáng, Gió, Lửa, và Bóng Tối). Sau Cuộc Chiến Thiên Niên, ba vương quốc bị suy yếu hoặc biến mất, chỉ còn lại Vương quốc Lyria (Ánh Sáng) là cường quốc trụ vững.

Cùng lúc đó xuất hiện một lời tiên tri cổ xưa được khắc trên "Tảng đá Vực Thẳm" ở rìa biên giới Lyria:

"Khi Vardak trỗi dậy lần thứ hai, kẻ mang trái tim người thường sẽ trở thành Ngọn Lửa cuối cùng."

Trải qua hàng trăm năm, lời tiên tri ấy bị lãng quên, cho đến khi vương quốc lâm nguy. Quái vật từ phương Bắc thức tỉnh, bóng đen lan tràn, và các thế lực cổ xưa bắt đầu trỗi dậy.

Trong lúc mọi người tìm kiếm một chiến binh vĩ đại, lời tiên tri lại chỉ về một người không ai ngờ tới: Ashoka, một người thợ rèn trẻ sống tại ngôi làng nghèo nàn dưới chân núi. Ashoka không mạnh mẽ, không can đảm, càng không có tham vọng trở thành anh hùng. Tất cả những gì cậu mong muốn chỉ là một cuộc sống yên bình bên mẹ già và lò rèn cũ kỹ.

Khi sứ giả của hoàng gia đến trao sứ mệnh, Ashoka từ chối. Cậu không tin vào số mệnh, không tin mình là "người được chọn". Nhưng định mệnh không dễ dàng buông tha. Những giấc mơ lạ lùng, những dấu hiệu kỳ bí, và sự đổ vỡ quanh mình bắt đầu kéo Ashoka vào một cuộc hành trình không thể tránh khỏi.

Câu chuyện từ đây là hành trình của một người bình thường chống lại số phận được sắp đặt, để tự lựa chọn con đường của chính mình - trở thành anh hùng không phải vì định mệnh, mà vì lựa chọn.

[Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Thời Không
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 9 Tìm chủ đề
Chương 1. Kẻ Bị Bỏ Rơi

Ngôi làng Lyria nằm ẩn mình trong thung lũng giữa hai ngọn núi đá, nơi những cơn gió lạnh từ cao nguyên tràn xuống mỗi buổi chiều. Nơi đây không có những cánh đồng lúa bạt ngàn hay vườn cây ăn trái trĩu cành. Cuộc sống của người dân Lyria gắn liền với những phiến đá xám, với tiếng búa nện vang vọng từ lò rèn và tiếng rìu chặt củi khô. Đây là một ngôi làng biên giới nghèo nàn, lam lũ, nơi gánh nặng của triều đình đè lên vai mỗi người. Triều đình luôn đòi hỏi cống phẩm từ những mảnh đất cằn cỗi nhất, và người dân Lyria, những con người thô ráp và kiên cường, đã phải bóp nát từng hạt gạo cuối cùng để nộp cho những kẻ đứng đầu. Sự ngột ngạt và áp bức đó không chỉ thể hiện qua những bữa ăn đạm bạc mà còn qua những cái cau mày, những cái liếc nhìn đầy ngờ vực mà người dân dành cho nhau, nhất là khi có tin tức mới về việc bắt lính.

Trong cái không gian u uất ấy, có một người luôn sống bên lề mọi cuộc đời. Hắn là Asoka, một thanh niên gầy gò, lầm lì, và luôn mang trên mình một nỗi u buồn khó nói. Nơi hắn chọn làm chốn nương náu là một lò rèn bỏ hoang ở rìa làng, nơi từng là của cha hắn. Giờ đây, tiếng búa sắt nện trên đe đã không còn, chỉ còn lại sự im lìm của tro nguội và những công cụ đã gỉ sét. Mùi than cháy và sắt nung vẫn còn vương vấn trong không khí, như một ký ức chưa phai nhòa.

Asoka ngồi co ro bên đống tro tàn, ngón tay hắn miết nhẹ lên một thanh kiếm chưa hoàn thiện. Đây là thanh kiếm cuối cùng cha hắn rèn dở. Nó vẫn còn thô ráp, lởm chởm và đầy những vết búa nện. Hắn nhớ lại dáng người cha cao lớn, bàn tay chai sần nhưng ấm áp, và giọng nói trầm ấm kể cho hắn nghe về những câu chuyện anh hùng. Cha hắn, một thợ rèn tài ba nhất vùng, luôn ước mơ được rèn những thanh kiếm vinh quang cho quân đội Lyria. Nhưng rồi, một trận dịch bất ngờ đã cướp đi sinh mạng cha. Ngay sau đó, làng đã nhận được một lệnh bắt lính mới. Sự trùng hợp oan nghiệt này khiến dân làng tin rằng Asoka mang lại sự đen đủi. Họ thì thầm sau lưng hắn, gọi hắn là "kẻ mang lời nguyền", "con của tử thần", và những cái tên tệ hại hơn nữa. Chẳng ai muốn lại gần Asoka, kể cả những đứa trẻ trong làng. Sự cô độc đã trở thành người bạn thân thiết nhất của hắn, bao bọc lấy hắn như một tấm chăn lạnh lẽo.

Mối bất hòa giữa Asoka và dân làng không chỉ đến từ cái chết của cha, mà còn từ một sự kiện khác, một vết sẹo sâu hơn. Hai năm trước, Asoka đã bị bắt nhập ngũ. Đó là một cơn ác mộng mà hắn không bao giờ muốn nhớ lại. Hắn đã phải chứng kiến những cảnh tượng tàn bạo nhất: Binh lính giết người vô tội, cướp bóc lương thực của dân thường, và những cuộc giao chiến vô nghĩa chỉ để triều đình tranh giành quyền lực. Hắn đã thấy những người bạn đồng hành ngã xuống, không phải vì lý tưởng cao cả mà vì sự tham lam của những kẻ cai trị. Nỗi chán ghét chiến tranh, nỗi uất hận trước sự bất công đã ăn sâu vào xương tủy hắn. Sau khi đào ngũ và trốn về, Asoka đã hoàn toàn khước từ mọi "sứ mệnh" hay "vinh quang" mà người Lyria tôn thờ. Hắn không còn tin vào những câu chuyện anh hùng nữa, hắn chỉ muốn sống một cuộc đời bình yên, không phải cầm gươm, không phải đổ máu cho bất kỳ ai.

Hắn thẫn thờ nhìn ra phía bìa rừng, nơi những tán cây đã bắt đầu chuyển sang màu xám dưới ánh chiều tà, thì một nhóm trai làng đi ngang qua. Đó là Đạt, gã trai vạm vỡ luôn coi thường Asoka, cùng hai người bạn khác.

"Nhìn xem, ai đây?" Patro cất tiếng chế giễu, giọng nói đầy sự mỉa mai. "Kẻ hèn nhát của làng chúng ta. Về đây để sống một đời an nhàn sao, Asoka?"

"Đáng lẽ mày nên chết ở ngoài chiến trường, làm bẩn tay bọn quỷ dữ," một gã khác xen vào. "Chứ không phải trốn về đây, sống một cách vô dụng như thế này."

"Mày có biết chúng tao đã phải vất vả thế nào để bảo vệ làng không?" Patro nhổ nước bọt xuống đất. "Một kẻ đào ngũ như mày, không xứng đáng làm đàn ông Lyria."

Những lời lẽ ấy như những mũi kim đâm vào trái tim đã chai sạn của Asoka. Máu trong người hắn như sôi lên, những ký ức về chiến trường ùa về, và sự tức giận bùng lên. Hắn siết chặt nắm đấm, kìm nén một cơn thịnh nộ đã tích tụ từ lâu. Hắn không muốn giải thích, không muốn biện minh, vì hắn biết họ sẽ không bao giờ hiểu. Trong mắt họ, hắn là kẻ phản bội, một vết nhơ của Lyria.

"Đừng nói về những điều mà các người không hiểu," Asoka rít lên, giọng nói khản đặc.

"Mày nghĩ chúng tao không hiểu sao?" Patro cười phá lên. "Mày chỉ là một tên hèn nhát, sợ chết! Mày không xứng đáng mang tên thợ rèn của cha mày."

Câu nói đó đã vượt quá giới hạn. Asoka vùng dậy, mắt đỏ ngầu, nhưng rồi hắn nhận ra sự vô ích của việc này. Hắn đã trải qua quá nhiều sự tàn bạo, quá nhiều sự mất mát. Hắn không muốn dùng bạo lực để giải quyết nữa. Hắn chỉ cảm thấy mệt mỏi và chán nản. Hắn quay lưng lại, bất chấp những lời chế nhạo của bọn họ, và đi thẳng vào rừng. Hắn đi mãi, đi mãi, cho đến khi tiếng cười nhạo của bọn họ trở thành một tiếng vọng mờ nhạt, tan vào trong những hàng cây đen thẫm.

Dưới ánh trăng mỏng manh, Asoka bước đi giữa những rễ cây lởm chởm. Hắn không còn nghe thấy gì ngoài tiếng gió rít qua kẽ lá, tiếng những chiếc lá khô va chạm vào nhau dưới chân hắn. Hắn không còn thuộc về ngôi làng Lyria nữa, ngôi làng đã từ chối hắn. Hắn là một kẻ bị bỏ rơi, một người không được chọn, bị cộng đồng ruồng bỏ. Nhưng trong cái đêm lạnh lẽo của núi rừng, hắn lại cảm thấy một sự tự do kỳ lạ. Sự cô độc không còn là gánh nặng, mà là một chiếc áo giáp bảo vệ hắn khỏi sự phán xét và nỗi đau của thế giới bên ngoài. Hắn biết, kể từ giờ phút này, hắn sẽ phải tự mình tìm lấy một con đường cho riêng mình, một con đường không có sự can thiệp của triều đình hay những định kiến của làng. Hắn là Asoka, kẻ bị bỏ rơi, và cuộc hành trình của hắn chỉ mới bắt đầu.
 

Những người đang xem chủ đề này

Back