Theo mình, trước giờ mình rất ghét bị bó buộc trong một khuôn khổ nào đó. Việc con người họ nghĩ và đánh giá về bản thân mình cũng là nằm trong cái khuôn của họ, và họ dùng cái khuôn đó để áp đặt lên mình. Nhưng việc chúng ta suy nghĩ về bản thân mới là vấn đề quan trọng. Thường tất cả những cái khuôn người khác cho mình có thể có những cái không đúng, nhưng không phải tất cả mọi cái đều sai. Vì vậy, muốn không quan tâm người khác nghĩ gì thì trước tiên bạn phải biết bạn nghĩ gì? Cái bạn nghĩ về bản thân quan trọng hơn cái người ta nghĩ về bạn.
Phần lớn chúng ta quan tâm đến suy nghĩ của người khác chỉ vì chúng ta sợ bị dị nghị, bị đàm tiếu khi khác họ.. Cũng có một khoảng thời gian rất dài, mỗi lần bước chân ra đường đều sợ. Bạn biết mình sợ gì không?
- Nếu ngày hôm đó mình ăn mặc, trang điểm quá lòe loẹt, mỗi bước chân đều run lên vì những ánh mắt dòm ngó. Trong đầu mình luôn vang lên những tiếng nói không phải của mình, mà là những suy diễn của mình về suy nghĩ của những con mắt tò mò kia. Đại loại "trời! Sao ăn mặc hầm hố thế hay nó chét bao nhiêu phấn lên mặt nó thế hay cái váy này đẹp nhưng con nhỏ này mặc xấu thế" còn tệ hơn khi mình tự nghĩ họ nói "Nó làm ngày chẳng nhiêu tiền mà mua đồ xịn thế, kiểu này chắc làm công việc không ra gì!". Haizzzz, mệt mỏi phải không nào. Nhưng rốt cuộc có một câu nói nào được hát ra từ chính miệng họ chưa? Tất cả chỉ là trong suy nghĩ của mình mà thôi. Họ càng nhìn, mình càng nghĩ, và càng nghĩ mình lại càng nhân hóa nó lên tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh mặc dù trời nắng 30 độ.
- Nếu ngày hôm đó mình ăn mặc cực kì quê mùa, đi ra quán tạp hóa mua mấy gói mì tôm, ánh mắt bà bán tạp hóa nhìn từ trên xống dưới sau đó một dòng thương cảm hỏi han quê quán. Sau đó nữa bà chốt lại: "Bữa nào đói quá, cứ ra đây, cô bán thiếu cho nhé ^^!" thật là một bà chủ quán dễ thương phải không nào?
Vậy nếu bạn muốn được thương cảm hoài, thì làm ơn ra ngoài đường ăn mặc càng rách càng tốt, biết đâu tự nhiên có ngày gặp người sành điệu, họ sẽ cho bạn vài chục triệu cũng không chừng nhỉ ^^!
Bạn thấy đấy, tất cả những cái đánh giá của họ từ mắt nhìn, tai nghe và sau đó là miệng nói. Nhưng rất hiếm khi có người nào đưa tất cả những thông tin trên ra ngoài thông qua cái đầu cả. Tất cả thông tin ra được đến bên ngoài toàn được đi đường tắt không thôi và đường đó là cảm xúc. Nói xa xôi làm gì, ngay bản thân mình khi nhìn thấy một người lạ, cũng đã bắt đầu có đánh giá rồi. Vậy hà cớ gì BẢN THÂN TA ĐƯỢC ĐÁNH GIÁ NGƯỜI KHÁC MÀ NGƯỜI KHÁC KHÔNG ĐƯỢC ĐÁNH GIÁ TA? Nhưng.. khi trong đầu bạn đang đánh giá họ, họ sẽ chạy lại túm cổ bạn, hay trách mắng bạn việc bạn đánh giá người ta không? Họ cũng chỉ liếc qua bạn một cái rồi rời đi. Việc bạn đánh giá họ không làm họ to lên hay bé đi, cũng không ảnh hưởng đến miếng cơm ba bữa của họ, cũng không ảnh hưởng đến người thân của bạn hay của họ, không ảnh hưởng đến sức khỏe của họ, không ảnh hưởng đến công việc của họ.. tất cả mọi thứ chẳng ảnh hưởng gì nên họ đâu cần quan tâm làm gì. Trừ khi bạn là người phát lương cho họ, là người nuôi sống họ, là nguồn cơm của họ.. Cái đó chắc chắn họ sẽ tìm hiểu không sót một chi tiết khi bạn nghĩ về họ. Vậy quay về với ta thì sao? Đơn giản thôi hãy làm như họ, hãy xét xem người đánh giá bạn đang đứng ở vị trí nào? Bạn cho tất cả những tiếng vo ve bên cạnh là nguồn cơm thì họ chính là nguồn cơm, còn nếu bạn cho họ là tiếng muỗi thì cũng chỉ là tiếng muỗi mà thôi, quạn trọng bạn nghĩ gì?
Như mình đã nói ở trên, tất cả mọi cái khuôn không phải cái nào cũng là cái khuôn xấu. Chúng ta nên chọn lọc. Đôi khi những tiếng đàm tiếu lại không phải xấu như chúng ta nghĩ nếu nó nói đúng. Con người chẳng ai hoàn hảo cả, nhưng cái gì xấu quá thì chẳng phải chúng ta nên thay đổi hay sao? Tiếng muỗi thì chúng ta nên cho nó bay đi, nhưng nếu là tiếng gió thì nên lưu lại để lâu lâu còn được ngửi thấy mùi hương. Đối với bản thân chúng ta, chúng ta nên có một cái sinh tồn cơ bản để sống. VD: Bạn cãi nhau lớn tiếng với bố mẹ bạn, hàng xóm xung quanh sẽ có vái luồng suy nghĩ, một là kêu bạn mất dạy không thì kêu bố mẹ bạn không biết dạy bạn còn không thì sẽ ở lưng chừng gia đình cãi vã chút có làm sao. Còn bạn? Bạn nghĩ sao? Thường cãi nhau do bất đồng ý kiến. Nếu bạn để tâm đến những lời người kahcs nói chẳng phải sẽ làm bạn bấn loạn, stress.. không phân biệt được đâu đúng, đâu sai nữa. Nhưng chung quy lại cãi bố mẹ là có thể sai (tùy hoàn cảnh nhà bạn, vì chưa chắc gì bố mẹ nào cũng đúng). Nhưng những lời đàm tiếu ấy lại cho bạn cơ hội nhìn lại một lần nữa cục diện vấn đề của bạn, để bạn biết rốt cuộc bạn sai ở đâu và đúng ở chỗ nào. Những lời đàm tiếu đôi khi rất hữu dụng nếu bạn biết nhìn vào nó và suy nghĩ. Bạn có thể nào tưởng tượng đến một cái xã hội mà đi đến đâu người ta cũng như một cái máy chẳng suy nghĩ gì. Bạn thấy máy đếm tiền ngân hàng không? Cứ đưa tiền vào là đếm, được bao nhiêu thì được. Bạn có từng nghĩ một ngày bạn đi ở ngoài đường bạn bị cướp đi, ai cũng đứng nhìn rồi bỏ đi không quan tâm? Thế bạn nghĩ gì. Một khi đánh giá biến mất chẳng phải chúng ta sống như đang chết. Một khi đã hòa nhập với xã hội bạn phải thoáng, chẳng phải mình bạn mà bất cứ ai không bị đánh giá cái này cũng bị đánh giá cái khác. Mà bai giờ cũng vậy tất cả mọi cái đánh giá đều có rất nhiều luồng đánh giá. Nếu chỉ cần một luồng đánh giá thôi thì trên đời này chắc chỉ cần đến một chuyên gia cho vấn đề gì đó thôi, không cần phải cả trăm chuyên gia đánh giá làm gì. Vậy nên bị đánh giá hay là được đánh giá thì nó cũng không hoàn toàn xấu. Không cần thiết phải tránh né làm gì. Bạn chỉ cần hiểu bạn nghĩ gì và đánh giá tầm quan trọng của những đánh giá ấy. Họ đánh giá mình thì mình cũng phải đánh giá lại cái đánh giá của họ chứ. Đánh giá nào mà bạn đánh giá cái đánh giá ấy cao thì hãy quan tâm. Còn cái đánh giá nào mà bạn đánh giá cái đánh giá ấy thấp thì nó là tiếng muỗi thôi. Bạn stress cũng vì bạn không biết định giá cho các đánh giá, cái gì bạn cũng dung nạp vào thành một đống hỗn độn, bạn không hiểu mình nghĩ gì nhưng lại cứ muốn làm theo ý nghĩ của người khác vậy nên bạn mới sợ bị đánh giá. Nhưng nói thật cái giá của mình chẳng lẽ để họ định dễ vậy sao? Chỉ bằng vài lời nói..
Chung quy lại là cách để ngừng quan tâm người khác nghĩ gì chính là ngừng suy nghĩ của bạn về người ta lại. Và bắt đầu suy nghĩ về chính mình đi. Họ nghĩ gì chẳng quan trọng bằng mình nghĩ gì.
Đây là ý kiến cá nhân của mình thôi nhé ^^
P/s: À nếu bạn là một người kiếm tiền bằng hình ảnh của bản thân thì đánh giá là vô cùng quan trọng, rất rất quan trọng vậy nên bạn hải chấp nhận từ tất cả mọi đánh giá kể cả tốt hay xấu. Trong nghề này không thể coi đánh giá là tiếng muỗi vo ve được vì có thể sẽ có ngày những tiếng muỗi ấy trở thành tiếng súng chí mạng đấy. Nhưng bạn cũng không thể nào sống với nghề mà không có một cái đánh giá nào. Vậy hãy thử so sánh xem những người sống trong đó họ đã tồn tại như thế nào? Chẳng phải cũng là hùng hổ mà tiến lên, đạp lên mọi tiếng xấu sao. Còn bằng không thì phải BỎ NGHỀ.