Ước Gì Quay Lại Ngày Xưa Sáng tác: Thành Đô Thể thơ 5 chữ, dài – nhiều khổ * * *^^^*** Ước gì quay lại được Ngày xưa gió thổi lùa Trưa hè trên triền cỏ Mắt ai rực nắng mưa. * * * Ước gì tay còn nắm Chùm hoa tím ven đê Con đường về chập chùng Nghe tiếng ai gọi khẽ. * * * Ước gì còn tiếng mẹ Ru con giữa đồng sâu Giọng buồn như sợi khói Trôi ngang khung cửa màu. * * * Ước gì chân còn nhỏ Chạy trong nắng chập chờn Mưa ngâu chưa kịp đến Áo ai chưa vội sờn. * * * Ước gì ta bé lại Chơi cùng chú ve con Cành cây như chiếc võng Ru một thời vàng son. * * * Ước gì không tiếng thở Của lòng người dối nhau Không màn đêm lặng lẽ Nuốt hoài niềm chiêm bao. * * * Ước gì em còn đứng Ở bên thềm mùa đông Áo len màu khẽ đỏ Mắt buồn như hoàng hôn. * * * Ước gì đừng quên lối Của cánh diều năm xưa Bay ngang chiều tháng tám Thả hồn vào sương mưa. * * * Ước gì ta còn nhớ Câu chuyện kể đêm trăng Ông ngồi bên chiếc ghế Kể mãi chuyện chị Hằng. * * * Ước gì mùi cốm mới Vẫn còn vương đầu thu Và tiếng rao quà bánh Len qua ngõ âm u. * * * Ước gì đêm thôi vội Và ngày chẳng trôi nhanh Trái tim chưa biết mỏi Tay chưa rời bàn tay. * * * Ước gì ta gặp lại Một lần – tuổi mộng mơ Ngồi bên nhau im lặng Cũng nghe lòng nên thơ. * * * Ước gì ta đừng lớn Để còn biết mộng mơ Để tim còn biết khóc Khi trót quên một giờ. * * * Ước gì quay lại được Một lần – chẳng cần lâu Chỉ để nhìn ánh mắt Từng làm tim bể dâu. * * * Ước gì – dù rất nhỏ Cũng xin gió đem về Một vạt hương ký ức Rơi êm giữa cơn mê. * * * Ước gì ta có thể Chạm vào ngày đã qua Nghe tim mình khe khẽ Thì thầm: Đó.. là nhà..
Sách này là của riêng tôi Sáng tác: Thành Đô Thể thơ lục bát – nhiều khổ * * *^^^*** Sách này là của riêng tôi, Gói bao mực tím một thời tuổi hoa Từng trang viết giữa chiều tà Mỗi câu là một đóa hoa trong lòng * * * Sách này chẳng bận sắc hồng Chỉ mang chân thật, chỉ mong hiểu người Có khi lặng lẽ mỉm cười Khi ai đó đọc, thấy đời mình trong * * * Mỗi dòng từng giấc mơ mong Tôi đem cất giữ như không muốn rời Tựa như một đứa bé chơi Gập trang lại sợ trôi lời đã quen * * * Có trang bỗng chốc buốt men Vì tôi từng viết trong đêm rất buồn Có trang đầy nắng đầu xuân Vì hôm ấy mắt tôi ngân tiếng cười * * * Sách này là của riêng tôi Nhưng ai từng khát – xin mời cùng xem Dù rằng chữ viết không mềm Nhưng tim tôi thật, gửi kèm từng câu.
→ "Buốt men" là cảm giác đau nhói len lỏi như một chất men cay, hoặc như nỗi buồn âm ấm – lạnh lạnh len vào lòng. Nó gợi ý rằng trang viết ấy mang một kỷ niệm hay cảm xúc sâu đậm đến mức khiến người viết cũng nhói lòng, như men rượu ngấm vào máu, nhưng theo cách cay đắng, lạnh lẽo . → Giải thích rằng: Men đó là men của cảm xúc, chứ không phải rượu thật.
Cô bé bán sữa Sáng tác: Thành Đô Thể thơ 5 chữ, dài – nhiều khổ * * *^^^*** Vào một sáng tinh khôi, Trời xanh cao vời vợi. Cô bé mang bình sữa, Đi qua con đường đồi. * * * Gió hát lời khe khẽ, Ánh nắng rải lưng đồi. Cô vừa đi vừa mộng, Lòng bỗng thấy thảnh thơi. * * * "Sữa này em đem bán, Lấy tiền mua trứng gà. Trứng nở thành gà con, Vui lắm cả nhà ta!" * * * "Chúng sẽ ăn thóc tốt, Lớn lên béo trắng tinh. Em lại mua thêm lợn, Lợn con kêu líu lo." * * * "Rồi bò con, bê nhỏ, Em nuôi giữa ruộng đồng. Chúng chạy tung cỏ biếc, Gặm sữa mẹ thong dong." * * * "Lúc đó em giàu có, Có cả một trang trại. Gà, lợn, bò, cả sữa.. Tất cả đều trong tay!" * * * Nghĩ đến đây cô bé, Bật cười vui khôn cùng. Chân bỗng nhảy lên nhẹ, Ngã nhào xuống ven đường. * * * Bình sữa vỡ tan tành, Trắng đổ đầy tà váy. Từng giấc mơ vụn vỡ, Như khói mỏng cuối ngày. * * * Tạm biệt bò và lợn, Gà trứng cũng không còn. Cô chỉ còn bộ áo, Lấm lem những vết buồn. * * * Ngồi bên đường cô khóc, Mắt ngân ngấn lệ rơi: "Mình sao mà bất hạnh, Mọi thứ mất hết rồi!" * * * "Chỉ vì mơ quá sớm, Không tập trung bước chân. Mà giờ ôi tất cả, Tan biến trong phút giây." * * * Câu chuyện nghe buồn thật, Nhưng dạy bé điều hay: Muốn mơ – xin cứ mộng, Nhưng nhớ bước chân này!
TÌNH YÊU THỜI CHIẾN Sáng tác: Thành Đô Thể thơ 5 chữ, dài – nhiều khổ * * *^^^*** Em tiễn anh ra trận, Sáng mờ sương đồi xanh. Mắt em rưng màu lửa, Áo anh còn thơm nhanh. * * * Đất nước chia đôi lửa, Lòng mình chẳng thể chia. Tình yêu trong bom đạn, Càng nở giữa sơn khê. * * * Thư em chờ gió chuyển, Từng dòng nhớ ngàn năm. Ngón tay gầy run nhẹ, Dưới đèn dầu âm thầm. * * * Anh viết trên lưng súng: "Em ơi! Đợi ngày về." Máu đổ không tắt mộng, Hoa lòng vẫn đam mê. * * * Trên vai anh là núi, Trong tim anh là em. Dù hành quân ngược gió, Vẫn mơ tiếng dịu mềm. * * * Em bên hầm dệt áo, Khâu mảnh trời vào vai. Thương anh đi chẳng ngại, Dẫu sương mờ lưng đồi. * * * Có lần bom rơi sát, Anh tưởng chẳng qua rồi. Nhưng nhớ em tha thiết, Nên lòng thêm thảnh thơi. * * * Mỗi bước anh là đá, Gian truân chẳng đổi dời. Miễn quê hương rạng rỡ, Miễn em cười mai sau. * * * Tình yêu không lời hứa, Mà vững tựa chân thành. Không nhẫn không hoa cưới, Chỉ lòng chẳng mỏng manh. * * * Em giữ từng mảnh áo, Anh để lại hôm qua. Mùi thuốc súng còn đượm, Như anh vẫn quanh nhà. * * * Mùa chiến tranh khốc liệt, Mà tim vẫn dịu dàng. Bởi trong từng hơi thở, Có tình yêu dịu êm. * * * Anh ơi, mai đất lặng, Ta sẽ cưới nhau thôi. Dẫu tóc em pha sương, Tình vẫn như ban đầu.
Câu thơ: "Đất nước chia đôi lửa" Là dùng từ "lửa" một cách ẩn dụ. Giải thích: "Chia đôi lửa" ở đây có thể hiểu là: Đất nước bị chia cắt trong thời chiến, ngọn lửa chiến tranh lan tràn khắp nơi. Từ "lửa" tượng trưng cho chiến tranh, bom đạn, đau thương - là hình ảnh thường gặp trong thơ thời chiến. Câu thơ đầy đủ: "Đất nước chia đôi lửa, Lòng mình chẳng thể chia." => Gợi một đất nước tan nát bởi chiến tranh, nhưng tình yêu thì vẫn nguyên vẹn.
Con Gái Thời Nay Thể thơ 5 chữ, dài – nhiều khổ Dưới đây là bài thơ 5 chữ dài với tiêu đề "Con Gái Thời Nay", mang màu sắc đa chiều: Vừa trữ tình, vừa hiện đại, vừa cảm thông, vừa hài hước nhẹ nhàng – phản ánh những góc nhìn về hình ảnh người con gái trong thời đại mới. * * *^^^*** Con gái thời nay lạ, Tóc xanh, rồi tóc vàng. Mặc váy hoa tung tẩy, Cũng thích mặc đồ sang. * * * Đi học mang iPad, Đi chơi dắt tai nghe. Bên ngoài cười duyên dáng, Bên trong.. khó ai dè! * * * Biết yêu từ lớp chín, Thả thính giỏi hơn ai. Status vừa mới viết, Là có trăm lượt like. * * * Con gái không ngại nắng, Da đen cũng mặc kệ. Miễn sao sống thật lòng, Không cần ai dạy lễ. * * * Con gái thời nay khác, Biết kiếm tiền tự thân. Vừa đi làm công sở, Vừa buôn bán online. * * * Không chờ ai chu cấp, Không mộng chuyện xa vời. Tự đứng lên mà sống, Tự dỗ giấc mộng rơi. * * * Nhiều khi hay cáu gắt, Cũng chẳng thích nũng nịu. Không thích vai yếu đuối, Thích vai của người "chịu". * * * Con gái nay biết nghĩ, Biết chọn và biết buông. Yêu không còn mê muội, Chia tay chẳng ngại buồn. * * * Có người mê làm đẹp, Có người thích triết lý. Có người sống rất ngầu, Có người thơ và mộng. * * * Nhiều cô thành doanh nhân, Nhiều cô làm ca sĩ. Nhiều cô nuôi mèo cưng, Nhiều cô làm quản lý. * * * Có người yêu son phấn, Có người mê sách hay. Có người ôm đàn hát, Giữa trời chiều heo may. * * * Dẫu thời nay khác cũ, Dẫu cách sống chẳng quen. Nhưng lòng người con gái, Vẫn dịu dàng như sen. * * * Vẫn mơ về bình yên, Vẫn cần vòng tay thật. Vẫn yêu lời thủ thỉ, Vẫn sợ lời gian dối. * * * Đừng trách em hiện đại, Đừng bảo em phô trương. Thời đại dạy em sống, Giữa bộn bề phi thường. * * * Nếu ai hiểu con gái, Sẽ thấy tim mong manh. Dưới lớp vỏ cứng cáp, Là khao khát được gần. * * * Con gái thời nay đó, Không hoàn hảo, nhưng thật. Dám sống vì chính mình, Dẫu nhiều phen khốn khó.
Hoàng Tử Tóc Bờm Ngựa (Thơ 5 chữ – dành cho thiếu nhi và người yêu cổ tích ) Sáng tác: Thành Đô * * *^^^*** Tóc bờm như cỏ dại, Hoàng tử chẳng ngại ngần. Xấu xí nhưng nhân hậu, Tim vàng chẳng ai hơn. * * * Gặp nàng bên suối vắng, Lặng nghe tiếng nức nở. Chàng mỉm cười nhẹ nhàng: "Nếu yêu ta.. nàng nhớ?" * * * Một năm trôi như mộng, Công chúa đã khác xưa. Thông minh và nhanh nhẹn, Ánh mắt sáng long lanh. * * * Bánh ngọt tràn bàn tiệc, Người người hát đón mừng: "Ngày mai – cưới tóc bờm!" Nàng chạy đến, ngập ngừng.. * * * "Không! Em yêu tất cả, Cả bờm tóc, dáng đi. Dù chàng chưa hoàn hảo, Vì chàng không giống ai!" * * * Vừa dứt lời e ấp, Phép màu bừng sáng lên. Chàng hóa thành tuấn tú, Đôi mắt sáng như đèn. * * * Tình yêu là phép nhiệm, Xóa mọi vết can ngăn. Đẹp – không nằm ở mặt, Mà từ trái tim chàng.
THIÊN ĐÀNG BÌNH YÊN Sáng tác: Thành Đô Thể thơ 5 chữ, dài – nhiều khổ Dưới đây là bài thơ 5 chữ dài với chủ đề "Thiên Đàng Bình Yên" – mang âm hưởng nhẹ nhàng, gợi mở một cõi mộng tưởng nơi không còn khổ đau, nơi tâm hồn được nghỉ ngơi, thanh thản: * * *^^^*** Trên đỉnh mây thật nhẹ, Gió ru trời mênh mông, Một cõi xa – không tiếng, Lặng yên và màu hồng. * * * Nơi ấy không giận dỗi, Không có kẻ dối lừa, Chỉ còn lời chân thật, Và mắt người như thơ. * * * Nơi ấy không còn khóc, Không khổ lụy nhân gian, Không hối hận, không trách, Không chia biệt, ly tan. * * * Có dòng suối ánh bạc, Chảy qua miền mộng xanh, Bên hồ sen nở trắng, Bướm vàng bay quanh quanh. * * * Có đồng cỏ mát rượi, Có hoa nở bốn mùa, Có trẻ thơ hồn hậu, Và tim người như xưa. * * * Không ai cần cao thấp, Không cần biết hơn thua, Không có lời cay nghiệt, Không có bóng mây mưa. * * * Ở nơi đó – ánh sáng, Không rực rỡ kiêu sa, Chỉ dịu dàng lấp lánh, Như mắt mẹ ngày xa. * * * Có ông ngồi đan võng, Có bà ngồi nhai trầu, Có chú gà mới gáy, Sáng sớm đọng giọt sầu. * * * Có những người đã mất, Vẫn hiện hữu đâu đây, Bằng nụ cười bình dị, Bằng tiếng gọi thơ ngây. * * * Thiên đàng không có cổng, Không cần phải trèo leo, Chỉ cần lòng trong trẻo, Sẽ đến được thật mau. * * * Chỉ cần tin điều tốt, Tin vào trái tim người, Biết tha thứ, nâng đỡ, Biết im lặng – mỉm cười. * * * Có thể là một chốn, Ở rất xa, trên trời, Cũng có thể thật gần, Ngay giữa đời ta thôi. * * * Thiên đàng không ở mãi, Với ai sống lạnh lùng, Nhưng sẽ luôn mở cửa, Với người biết bao dung.
Câu thơ: "Có trẻ thơ hồn hậu," Trong đó từ "hồn hậu" có nghĩa là: Hiền lành, chân thật, có tấm lòng tốt bụng và trong sáng. => Vậy câu thơ này có thể hiểu là: "Ở nơi thiên đàng bình yên ấy, có những đứa trẻ hiền lành, ngây thơ, dễ thương và trong sáng." Từ "hồn hậu" thường dùng để miêu tả người có tính cách hiền lành và dễ mến một cách tự nhiên – giống như ánh mắt của một đứa trẻ chưa từng biết giận hờn, chưa từng nói dối.