Hạnh Phúc Dừng Lại Ở Ngày Cưới Tác giả: U Độc Lệ Quân Thể loại: Thơ tám chữ, thơ tự do .. Anh vẫn nhớ từng giọt mưa dầm trên tóc em hôm ấy Mỗi giọt như một vết đau nhỏ đang rỉ máu trong tim anh Em sốt run, còn anh run vì sợ, Sợ mất em, sợ duyên ta không thành. Những ký ức về em như làn khói, Mỏng manh, thơm dịu, Nhưng vĩnh viễn không nắm được trong tay Bờ môi xinh, đôi mắt cười đen láy Những điều bé nhỏ ấy, Giờ chỉ còn là quá khứ ăn mày. Ngày anh đeo nhẫn Hai ta còn hẹn ước duyên thề Ngỡ thu về ta sẽ thành phu thê Ngày thành hôn bỗng hóa thành tang lễ, Anh không làm chú rể, Anh vô tình trở thành người đưa tang. Anh bơ vơ ngắm bầu trời hoa sữa Chiếc lá rụng thôi cũng đủ khiến anh bật khóc rồi Vì anh biết, lá chẳng bao giờ quay lại cành nữa Cũng như em vậy, chẳng thể nào ở lại với anh.. Em vẫn mãi là cô gái hai mươi, Còn anh lỡ trưởng thành trong cô đơn kéo dài bảy năm rưỡi Nếu có kiếp sau, xin em đừng mỉm cười Rồi bỏ anh lại như thế này nữa Vì không gì đau hơn chuyện phải sống Mà không còn người mình thương. * * * Anh ngắm nhìn trời thu qua kẽ lá Gió thì thầm nhắc lại chuyện đôi ta Bánh quế hoa và một bát canh cá Em giành ăn kệ anh bụng đói mà.. Nhớ buổi chiều hai ta chơi đạp vịt Em nổi hứng lên rồi đòi chạy đua Trận đầu thua em phụng phịu làm nháp Thắng hai lần em đáp"đối thủ non'. Anh vô tình đến đón muộn một hôm Em dầm mưa đi về nên bị ốm Anh rón rén đem thuốc và bánh cốm Đến chăm em ròng rã cả một tuần. Anh nhớ mãi ngày tiết trời vào xuân Hoa đào rơi trên tay cẩm chiếc nhẫn Em trả lời em không cần vất chất Cần chân thành và em cần có anh. Ai mà ngờ một tai nạn giao thông Cướp em đi mà không hề báo trước Ngày thành hôn trên xe hoa anh rước Rước quan tài chẳng phải rước cô dâu.. Chiếc lá rụng dưới ánh nắng long lanh Bức tranh còn nhưng người xưa biến mất Cơn gió nhẹ cũng khiến anh run lạnh Hai chúng ta như lá xa lìa cành.. Nay trời xuân anh đã tròn hai tám Em vẫn còn là cô gái hai mươi Anh ngắm sao thẫn thờ bảy năm rưỡi Em ở đâu khi anh sống kiếp người.. * * * Một mối tình đẹp lại chỉ còn là ký ức, chữ thương vẫn còn ấy vậy mà lại chẳng còn chủ thể để thương. Có thể là sống mà không thuộc về nhau còn hơn là âm dương cách biệt.