Bạn được moonheo mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
41 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 10

Edit: Joe

Đánh bài Brit luôn làm thời thời gian trôi qua rất nhanh, giữa trưa chúng tôi đi ăn chút đồ, ăn xong lại tiếp tục đánh bài, nói chút chuyện phiếm trong trường học, nào là thầy nào đó ly hôn, vợ là một con hổ cái, nhưng chủ yếu vẫn là mắng Mã Kế Tông là con rùa đen, đồ trứng thối.

Vốn dĩ đã nói sẽ chơi đến bốn giờ rưỡi nhưng còn chưa tới một giờ rưỡi Chu đã muốn đi, nàng nói bài của mình còn chưa xong nên đã mang theo người hầu của mình lộc cộc rời khỏi.

"Tôi đã sớm nói đừng gọi cô nàng này mà, lần nào hẹn nhau cũng đều về sớm như vậy." Vương không khỏi oán giận đem bài ném ở trên bàn, "Bây giờ làm thế nào đây, ba thiếu một, tôi còn chưa chơi đã đâu."

Đánh bài đánh tới một nửa ghét nhất là người bỏ cuộc, Chu rõ ràng nói hôm nay không có việc gì, kết quả vẫn đổi ý, nhưng nếu không kêu cô thì cô nàng lại tức giận.

Ta đếm đếm thẻ, không thua cũng không thắng, tôi hỏi bọn họ: "Vậy làm sao bây giờ, các cậu có người thay thế bổ sung không?"

Hai người bọn họ đều lắc đầu, lúc này cũng đã muộn, mọi người đều có kế hoạch rồi, không tới lượt chúng tôi gọi đâu. Trong lúc nhất thời mọi người đều không có biện pháp.

Tìm người hầu thế chỗ cũng được nhưng mà nếu bọn họ thắng thì khá khó xử mà thua thì cũng không được, tôi cầm một cái bánh hạt mè ăn, đột nhiên nhớ tới người tôi phải đi mua đồ cùng.

Trương Khởi Linh khẳng định sẽ không đi xa, chắc chỉ ở phụ cận lắc lư, dù sao cũng đang thiếu người, chẳng bằng kéo hắn tới đây thử, bài Brit cũng không khó đánh, chơi mấy lần liền hiểu.

Tôi gọi tiểu nhị, mô tẩ cho hắn về Trương Khởi Linh để hắn đi xung quanh quán ăn hoặc cửa hàng quần áo tìm người.

Vương chế nhạo tôi nói: "Thế nào đây, chuẩn bị đồng vợ đồng chồng thắng tiền của chúng tôi hả?"

"Cậu cũng không nói tôi không thể gọi người tới a." Tôi còn không phải hiểu hắn quá sao, một tên nghiện bài bạc, hôm nay nếu chơi không đủ nhất định buổi tối sẽ không ngủ được.

Cậu ta đành phải xin khoan dung, nói tôi gọi ai tới cũng được, ba thiếu một còn kén chọn sao được.

Như tôi nghĩ, Trương Khởi Linh vẫn chưa đi xa, tiểu nhị tìm thấy hắn ở quán mì, hắn cũng không có chỗ nào muốn đi thế nên cơm nước xong hắn vẫn luôn ngồi ở quán mì.

Vương ngồi gần hắn muốn mở miệng nói đùa bị tôi trừng mắt một cái mới từ bỏ ý định đó, sau đó cũng không nói chuyện với Trương Khởi Linh nữa. Tôi còn không biết bọn họ sao, tự nhận là thanh niên tiến bộ nhưng thực tế vẫn còn nhiều bảo thủ, nếu ở bên là một Thiên Càn trẻ tuổi cũng tình nguyện không đánh bài nữa mà sẽ đi về.

Trương Khởi Linh quả nhiên không biết đánh bài Brit, mấy lần đầu chơi đều thua, chơi thêm hai ván về sau mới dần khá lên, bắt đầu thuần thục hơn chậm rãi xoay chuyển tình thế.

Lúc nói chuyện phiếm tôi có hỏi hắn đã mua cái gì, hắn nói không thiếu gì nên không mua. Thế sao được, tôi đã nói với bố sẽ mua quần áo cho hắn, đi về mà không xách theo cái gì thì chẳng phải sẽ bị trách cứ sao.

Đánh bài đến bốn giờ, tôi thắng một chút, Trương Khởi Linh không thắng không thua, hai người khác thì thua một chút, tổng thể thì cũng xem như một buổi chơi vui sướng. Bình thường người thắng sẽ trả phí phòng cùng tiền xe, tính toán tiền trẩ xong tôi cũng được năm đồng Đại Dương.

Tôi nói tài xế năm giờ rưỡi tới đón, vì đã sớm đoán được Trương Khởi Linh có thể sẽ không mua gì nên để dư lại thời gian chuẩn bị.

"Đi thôi Tiểu Ca, mua thêm cho anh vài món đồ, không thể để anh mặc một quần áo suốt ngày được." Tôi chà xát tay, để hắn đi theo phía sau, đồ dùng sinh hoạt trong nhà đều có, chỉ có quần áo thì phải mua thêm vài cái, mấy cửa hàng này tôi đã đến nhiều lần.

Tôi rất thích mua quần áo, thích nhất là đi mua cùng bố tôi, mua quần áo cho ông thuận tiện cũng mua cho mình vài món đồ, cuối cùng khi về bố tôi chỉ mua một món đồ còn tôi lại có thêm mấy bộ quần áo, không sợ có thứ tôi không thích ít nhất sẽ có món thuận mắt tôi.

Dáng người Trương Khởi Linh không tồi, thử vài món quần áo đều rất đẹp, tôi thấy không nên chỉ mặc trường sam, hắn cũng không lớn tuổi như vậy, lại kêu ông chủ lấy vài bộ âu phục đến xem.

Loại âu phục này tôi rất thích, nhưng tôi mặc không vừa, rất giống mặc trộm đồ của người lớn, tôi chỉ có thể nhịn đau từ bỏ.

Ông chủ là một Trung Dung tầm hai mươi tuổi họ Lương, tiệm quần áo là y tiếp nhận từ tay bố mình, tay nghề may vá của nhà y là nhất tuyệt, gia đình bình thường thích nhất tới nhà y may hỉ phục, mặc ra ngoài rất có thể diện.

Nguyên bản cửa hàng chỉ làm trường sam đồ truyền thống và áo khoác thôi, sau đó ông chủ thấy quần áo kiểu Tây lưu hành liền đi Thượng Hải bái sư học nghệ một năm, ở huyện thành nhỏ này của chúng tôi thành công nhất là y.

Y cầm một cái áo khoác tây trang bằng lông dê màu xám cho tôi xem, nói: "Thiếu gia ngài nhìn, đây chính là kiểu cách lưu hành nhất hiện nay, đảm bảo tiên sinh này mặc vào sẽ càng thể hiện vẻ đĩnh bạt, mặc mười năm cũng không lỗi mốt, ngài mặc nếu phát hiện lỗi gì cứ mang tới tiệm của tôi ném lên mặt tôi."

Tôi để Trương Khởi Linh mặc thử, tôi chưa bao giờ mặc một bộ đồ mười năm, nếu mặc mười năm chẳng bằng quấn tấm da trâu đi, đảm bảo mặc đến chết đến già, trừ một một cái áo khoác mẹ làm cho tôi thì áo khoác của tôi đều một quý đổi một lần, phải là kiểu lưu hành nhất.

Trương Khởi Linh mặc vào rất vừa người, chỉ là tay áo ngắn hơn nửa tấc, tôi kêu ông chủ để giá hảo hữu, sau đó sửa lại tay áo rồi đưa đến nhà tôi, lại mua thêm mũ chứ mang mũ kiểu Trung thì nhìn hơi kỳ quái.

Bộ quần áo này vượt ngoài dự đoán của tôi, tôi tính chỉ mua trong vòng một trăm đồng, nhưng bộ này đã đến sáu mươi đồng, dư lại bốn mươi đồng chỉ đủ mua một bộ quần áo xuân thu nữa, tôi thì lại không thích keo kiệt.

Lúc mua quần áo cho hắn tôi nhìn được một chén trà không tồi nên cunzg thuận tay cầm lấy, hắn mua quần áo hoàn toàn không chọn lựa gì, bởi vậy cũng không đến nửa giờ đã xong. Tôi đột nhiên nhớ tới tuần trước đã đồng ý viết một bộ tự cho chú hai để treo ở quán trà, nhưng chưa có mua giấy nên vội vàng kéo hắn đi mua giấy cùng mực.

"Ôi, Ngô thiếu gia, đã lâu không có tới đây, chúng tôi vừa về các loại mực nước, đây là hàng tốt từ Bắc Kinh mang tới." Chưởng quầy thấy tôi thì vội vàng tiến lên tiếp đón, hắn kêu tiểu nhị đi pha trà.

Lúc ở trường tôi thích dùng mực nước cho bớt việc, nhưng ở nhà thì tôi vẫn thích dùng thỏi mực hơn, tôi kêu chưởng quầy lấy một thỏi mực Huy Châu tốt cùng hai xấp giấy trực tiếp đưa tới nhà tôi, tôi lười cầm đồ, qua hai ngày lại tới nhà tôi lấy bộ chữ đã viết xong, gói cẩn thận chút, đây là đồ để đưa cho người ta.
 
41 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 11

Edit: Joe

Lúc tài xế tới đón tôi đang mua điểm tâm, người trả tiền là Trương Khởi Linh, cả tiền giấy bút cũng là hắn trả, lúc tôi muốn trả tiền thì hắn đã thanh toán xong hết rồi.

Về đến nhà tôi mới biết chú hai không có ở nhà, hôm qua chú ấy cũng không có về, chú ba nói chú ấy đã đi Thượng Hải, bạn của chú ấy có việc nên mời chú ấy tới bàn bạc.

Chuyện này sao không có ai nói cho tôi biết, tôi hét lên: "Chú ấy đi sao không nói với cháu?"

Chú ba nghịch một hạt đậu, nói: "Xem cái đức hạnh này của cháu đi, nếu cho cháu biết nhất định cháu nhất định phải đi cùng, cho cháu đi còn phải trông coi nên thôi tốt nhất không cho cháu đi, xem cháu tức chết coi."

Tôi nói là tức chết ai chứ, không phải cũng không mang theo chú đi sao, chú hai nhất định sợ cho chú ấy đi cùng lại sẽ đi đánh nhau với người ta, bị bắt vào đồn cảnh sát.

Ai cũng đừng nói ai, chú hai cũng thật là, mang tôi theo thì sao chứ, tôi sẽ tự đi dạo phố, sẽ không mang phiền toái tới cho chú ấy, việc gì phải trộm đi chứ.

Lúc ăn cơm tôi hỏi bố bao giờ chú hai về, bố tôi nói khoảng bảy, tám ngày nữa sẽ về, lúc đó sẽ mang quà về cho tôi, ngày mai mẹ tôi sẽ trở lại, lúc đó tôi phải ngoan ngoãn một chút.

"Hôm nay mua cái gì?" Bố tôi gắp đồ ăn cho Trương Khởi Linh, quan tâm hỏi hôm nay đi ra ngoài mua được gì, miễn cho đồ của hắn bị tôi cắt xén.

Tôi nói: "Mua rất nhiều đồ đó, bố còn không tin con, đúng không Tiểu Ca."

Trương Khởi Linh buông bát, gật gật đầu, nói: "Ngô thiếu gia giúp cháu mua rất nhiều đồ vật."

Tuy rằng cuối cùng người trả tiền là hắn, nhưng đồ đúng là tôi giúp hắn mua, cũng không xem là nói dối. Bố tôi nghe xong nhẹ nhàng thở ra nói: "Hôm nay bác đi cửa hàng xem, vừa qua cửa ải cuối nắm nên chưa có vị trí tốt cho cháu, tạm thời cứ từ từ, đầu xuân thiếu người sẽ sắp xếp cho cháu sau, ngày mai cùng bác đi qua chào hỏi, giới thiệu một ít người cho cháu quen biết."

Để sắp xếp cho Trương Khởi Linh một vị trí tốt phải cân nhắc nhiều, việc nhỏ thì nhiều nhưng vị trí tốt lại rất khó, muốn cho hắn vào vị trí đó thì phải đẩy người ở vị trí đó ra ngoài, từ trên xuống dưới cũng phải sắp xếp cẩn thận nếu không hắn sẽ bị khi dễ, hoặc có thể không sai sử được người bên dưới.

Những việc này tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng không có cơ hội kế thừa gia nghiệp, bố tôi trong xương cốt vẫn là một lão nhân ngoan cố, không cho tôi lộn xộn ra ngoài xuất đầu lộ diện.

Khi đi học còn có thời gian ra ngoài, cùng bạn bè uống trà nói chuyện phiếm, hiện giờ một tuần bọn họ học đến năm ngày, tôi chỉ có thể một mình đi dạo, quần quần áo áo mua tới mười mấy món, mua đến mức tôi cũng tự thấy phiền.

Nói đến cùng là do Mã Kế Tông sai, hắn ta cứ như cao da chó gắt gao dán chặt, tôi sợ một ngày nào đó hắn ta tới cửa cầu hôn, lúc đó mới thật sự không biết nên làm thế nào.

Cơm nước xong tôi muốn Lưu mụ chuẩn bị cho tôi một chén rượu ngọt, nhàn rỗi đên phát chán nên tôi dứt khoát viết chữ cho chú hai, miễn cho chú ấy trở về còn chưa thấy tôi viết chữ.

Trương Khởi Linh cơm nước xong không có chuyện gì làm, bố tôi kêu tôi dẫn hắn đến thư phòng, trong lòng tôi nói hắn không biết viết chữ, dẫn hắn đi theo làm gì, hiện giờ dạy cũng không kịp.

Tuy rằng trong lòng không tình nguyện, nhưng là tôi vừa mới hố hắn hai trăm đồng tiền, không mang theo hắn cũng không được, đành kêu hắn đi theo.

Ngày đầu Trương Khởi Linh tới là ở phòng cho khách, đó là một biệt quán ở hậu viện, chuyên cung cấp cho các khách mời ở, ngày thường đường đi ở khu đó khác với đường tôi đi nên tôi gần như không chạm mặt khách của gia đình, chỉ có cố tình đi qua mới gặp. Chỗ tôi ở càng không có người ngoài có thể đi vào được.

Sau đó bố tôi suy xét đến việc để hắn ở lại chỗ ở của khách có vẻ hơi thất lễ thì thu xếp một viện riêng cho hắn ở, ý tưởng của bố có chút hơi không trong sáng.

Thư phòng của tôi ở bên cạnh thư phòng của chú hai, vốn dĩ tôi không có thư phòng riêng, tôi đều ở trong phòng viết chữ, sau đó tôi thấy mọi người đều có thư phòng nên tôi cũng muốn có, thế nên mới có gian phòng này.

Bởi vì lá thư kia của Trương Khởi Linh là được viết hộ nên chúng tôi đều nghĩ hắn không biết chữ, tôi vừa viết chữ vừa thuận miệng hỏi, lúc đó tôi mới biết thế mà hắn cũng biết chữ.

Tôi có chút khó hiểu hỏi: "Vậy sao anh phải tìm người viết hộ?"

Hỏi cũng như không, hắn căn bản không nhớ rõ vì sao, tôi nghĩ là do hắn không có giấy và bút mực đi, nhất định là lúc bán đồ trong nhà nhân tiện bán luôn, hiện giờ mua thì cũng không có ích gì, dứt khoát tìm người viết hộ thì nhanh và tiện hơn.

"Anh đến viết thử xem." Tôi đem bút lông đưa cho hắn, kỳ thật là để hắn mài mực, có thể lười biếng liền lười biếng.

Trương Khởi Linh đem tay áo xắn lên hai nấc, lấy nghiên mực cùng thỏi mực mới mua tới, hắn so với tôi kiên nhẫn hơn nhiều, sẽ không tùy tiện viết một hai chữ.

Thỏi mực ông chủ đưa không tồi, mực ra rất mượt, màu cũng rất tốt, đáng tiếc mùi hương không tốt, không bằng khối cũ tôi hay dùng, dễ ngửi hơn.

Ánh mắt tôi dừng trên tay Trương Khởi Linh, tay hắn cũng khá đẹp đó, khớp xương đều đều, ngón tay thon dài, chỉ là một tháng rồi làm việc nặng, làn da nứt nẻ, nhìn có vẻ thô ráp.

Hắn hỏi tôi muốn viết chữ gì, tôi nói viết chữ 'trà tự' đi, dù sao cũng để treo trong quán trà, tôi nhiều nhất cũng chỉ viết hai chữ đó.

Trương Khởi Linh gật đầu, đặt bút viết xuống chữ 'trà tự', tôi vừa thấy liền biết hắn viết rất tốt, cứng cáp hữu lực, đầu bút lông uyển chuyển, tùy tay viết một chữ mà nhìn cũng rất đáng giá, như vậy chẳng sợ dù có ra đường bày quán cũng buôn bán rất tốt, ba đồng một chữ vẫn có thể bán.

Hắn viết xong đem bút đưa cho tôi, tôi liền viết ở bên cạnh hắn. Mấy chữ này nhìn một cách đơn giản thì có vẻ đẹp nhưng nếu so, tôi luyện chính là chút quyên tú tự thể, kiểu như vậy chữ phải viết hồn hậu mới đẹp, thấy thế nào cũng là tôi thua.

Tôi nhìn chằm chằm trong chốc lát, duỗi tay đem giấy vo thành một cục, lại trải một tờ giấy khác, đem bút nhét vào tay hắn nói: "Anh viết anh viết, đều để cho anh viết."

Cũng không biết là nói người này khờ hay nói hắn nghe không hiểu nhân gia nói chuyện, tôi nói nói mà thôi, hắn thật đúng là đề bút viết hai chữ 'phẩm trà' cho tôi.

Bởi vậy tôi cũng không biết là tôi nên viết hay không viết, viết thì không đẹp như người này, không viết thì tôi đã đáp ứng chú hai là tự viết, cuối cùng tôi quyết định làm bộ hai chữ này là tôi viết, trực tiếp đưa cho nhị thúc, hôm nào lấy tiền, trực tiếp đưa cho hắn là được.
 
41 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 12

Edit: Joe

Vốn tưởng rằng mẹ tôi nói ngày hôm sau trở về thì chiều muộn mới về, không ngờ rằng mới sáng sớm mẹ đã trở lại, lúc mẹ trở về tôi đang ôm gối ngủ khò khò, mẹ tôi trực tiếp đi vào nắm lấy cái lỗ tai của nhi tử heo lười là tôi, hỏi tôi sao còn chưa thức dậy, có phải tối qua lại thức khuya xem tiểu thuyết không.

Cũng có thể nói hiểu con không ai bằng mẹ, ngày hôm qua tôi thật sự đọc một cuốn tiểu thuyết, không xem được kết cục thì rất khó chịu, thế nên hơn nửa đêm mới ngủ.

Tôi xoa xoa đôi mắt, ngáp một cái, không khỏi muốn oán giận: "Mẹ, mẹ đang làm gì vậy, con cũng không phải đi học."

"Không đi học liền ngày đêm điên đảo hả? Sao con không đầu thai làm con cú luôn đi, như thế thì mẹ cũng mặc kệ con." Mẹ tôi một bên nói một bên dọn dẹp phòng của tôi, mẹ tôi rất thích thu dọn phòng tôi, cũng không biết vì sao nữa.

Mẹ thúc giục tôi rời giường, tôi đành phải đứng lên, nếu không lại ngồi nghe mẹ dông dài sao, bây giờ đi ra ngoài dạo phố cũng không thú vị lắm, cũng chưa có ý định gì.

Ăn cơm sáng cũng không thú vị, hôm nay lại làm bánh bao tôi không thích, nhân rau cải (tể thái), tôi muốn ăn bánh quẩy, còn có tiểu long bao.

Tôi không thích ăn nhưng những người khác lại thích, mẹ tôi vừa ăn vừa nói là mang từ nhà mẹ đẻ về, mẹ không biết là cô nãi nãi nào làm bánh bao rau cải, ăn rất ngon.

"Con không thích ăn rau cải." Tôi đã nói tám tăm thứ không thích ăn, sao mẹ không nhớ được vậy.

Mẹ vẫn là không nhớ được, nga một tiếng: "Thế hả, nhưng cái này ăn ngon lắm, con không thử sao biết là nó không ngon?"

Sao mẹ có thể nói thế chứ, lúc mẹ ăn tôi có để ý đó, mẹ không thích ăn thịt dê đó, nói nó có mùi, thế nên lúc ở nhà mẹ không làm món ăn từ thịt dê, thế mà còn nói cứ ăn đi sẽ thích chứ.

Tôi không muốn ăn vẫn bị nhét cho nửa cái, ăn đến dạ dày cũng muốn náo loạn, Trương Khởi Linh ăn ba cái, hắn thích ăn như vậy thì để cho hắn ăn đi, ép tôi ăn làm gì.

Lai lịch Trương Khởi Linh bố tôi đã nói qua với mẹ, khi ăn sáng mẹ có hỏi chút vấn đề, nếu không phải Trương Khởi Linh cái gì cũng không nhớ rõ thì mẹ có thể đem tổ tông mười tám đời của người ta hỏi ra.

Bố tôi vừa mang theo người đi, mẹ tôi lập tức không nhịn được, hỏi tôi thấy Trương Khởi Linh như thế nào.

Thấy thế nào? Dùng lỗ mũi xem sao. Tôi uống một ngụm cháo, thất thần nói: "Mẹ vừa mới hỏi nhiều như vậy còn hỏi con làm gì, không phải mẹ đã có ý tưởng sao."

Mẹ nói: "Con lại dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với mẹ thử xem? Có phải cho con mặt mũi quá rồi không hả? Không thích ăn liền không ăn, lần sau phải ăn hết. Cùng con nói chuyện đứng đắn đây, khi hắn còn nhỏ mẹ đúng là không thích, ngũ quan nhăn vào một chỗ, không nghĩ tới lớn lên lại đẹp trai vậy, tính tình cũng ổn trọng."

Tôi nhớ tới bức ảnh kia, đứa nhỏ bên trong đúng là không được đẹp, cũng có người nói khi còn nhỏ đẹp thì lớn lên sẽ xấu đi, đương nhiên tôi không giống vậy, khi còn nhỏ tôi dễ thương lớn lên cũng vẫn đẹp.

Nghe mẹ nói như là đã có ý tưởng, tôi nói: "Hắn rất nghèo."

Mẹ tôi trước kia đâu nói vậy, hiện tại lại thay đổi mà nói: "Bố con có tiền, để thằng bé tới ở rể, người nhà nghèo con thấy chướng mắt, có tiền lại không muốn ở rể, như thế vừa hay. Còn có một tháng là tới sinh nhật mười tám tuổi của con, là gì có nhà nào Khôn Trạch mười tám tuổi vẫn còn đợi ở nhà? Lúc trước bố con cự tuyệt nhân gia kia lấy cớ con còn nhỏ, qua sinh nhật mười tám tuổi lại đến, bây giờ thì còn lấy cớ gì nữa."

Mẹ nói nhân gia kia là Mã Kế Tông, vương bát đản này thật sự có thể làm gì đó, chẳng lẽ thật sự phải vì cự tuyệt một người mà đi gả cho một người khác sao? Vậy thì hôn nhân của tôi cũng quá buồn cười rồi.

Muốn nói hôn nhân có bộ dáng như thế nào, tôi cũng có nghĩ tới, ai cũng từng nghĩ tới, ở trường học mọi người cũng có thảo luận một chút.

Chỉ là hôn nhân thật sự có vẻ không tốt đẹp như tôi tưởng tượng, tôi có mấy người bạn học nghỉ học xong đã không còn liên lạc mấy, sau khi kết hôn có rất ít người còn tiếp tục đi học, việc đi học chỉ là để giết thời gian cho Khôn Trạch trước khi kết hôn, không ai thật sự để ý bằng cấp của chúng tôi, cùng lắm là ở lễ gặp mặt thì có thêm lợi thế thôi.

Có mấy bạn học có nói về cuộc hôn nhân của mình cùng chồng, phần nhiều là oán giận, có người ở cùng với cả đại gia đình, sẽ than thở nói xấu về cha mẹ chồng chị em dâu, không phải là mẹ chồng suốt ngày mắng chửi người thì chính là chị em dâu quá khó chơi.

Dọn ra ngoài thì cũng rối tinh rối mù một đống, nhà nhỏ cũng rất nhiều việc, phải quản lý chi tiêu nước, điện, than, mời người làm gì đó. Thiếu nãi nãi xử lý tốt thì mỗi ngày trôi qua tốt đẹp, thiếu nãi nãi ngây thơ vô tri thì mỗi ngày sẽ trôi qua rối mù như cuộn chỉ, chồng cũng sẽ mỗi ngày oán giận.

Nuôi dưỡng hài tử càng phiền toái, hài tử muốn khóc muốn nháo, chồng ở bên ngoài có người, về đến nhà thì kêu ầm ĩ.

Tuy rằng mọi người đều nói thời đại mới muốn phản đối ép duyên, tôn trọng tự do yêu đương, nhưng cuối cùng lựa chọn tự do yêu đương hay lựa chọn ép duyên đều biến thành một bộ dáng, thế còn không bằng ngay từ đầu đừng uổng công phí sức nữa, nói chuyện yêu đương là một chuyện, cùng nhau sinh hoạt lại là chuyện khác.

Tôi biết nếu tôi nói thích Trương Khởi Linh, tự nhiên cả nhà sẽ vui mừng, tôi nói không thích bọn họ cũng sẽ không cưỡng bách tôi gả cho hắn.

Nhưng tôi cũng không rõ ràng lắm, nói không thích cũng không phải, nói thích thì giống như còn thiếu chút gì đó. Chỗ tốt duy nhất hình như là về sau hắn đều phải nghe tôi, tôi không cần hầu hạ mẹ chồng, không sợ hắn có người bên ngoài, bên ngoài lửa rừng thiêu bất tận, xuân phong thổi lại sinh lạc.

Nếu nói người tôi hâm mộ nhất hẳn là Ninh đồng học, nàng là một kỳ nữ oanh oanh liệt liệt, trong nhà định cho nàng một mối hôn sự tốt nhưng nàng không thích, cùng một Thiên Càn lớp bên cạnh ở cùng một chỗ, còn bỏ nhà đi ba tháng, khi trở về không biết làm như thế nào mà trong nhà lại đồng ý cho tổ chức hôn lễ.

Sau đó nàng lại sinh một bé trai, tôi đã thấy hai, ba lần, trắng trẻo mập mạp, nàng vẫn còn khí phách hăng hái nhưng lại cười dịu dàng khả nhân, chúng tôi đều ngưỡng mộ nàng, thứ nhất là vì tình yêu oanh oanh liệt liệt của nàng, thứ hai là vì muốn có dũng khí theo đuổi như của nàng.

Đáng tiếc loại oanh oanh liệt liệt này cuối cùng cũng không thắng nổi hiện thực, nam nhân nàng gả cho kia thuộc phái cấp tiến, nói ra thì là có ngôn luận phản động, nửa đêm năm ngoái đã đào vong, bỏ lại nàng cùng với con nhỏ, tôi đã tới nhà của nàng thăm hỏi, đưa quà an ủi của các bạn học cho nàng, nàng đã không còn nở nụ cười dịu dàng như trước kia.

Nhưng tôi vẫn hôm mộ nàng, khi nàng nhắc tới chồng cũng không có vẻ oán giận, có lẽ ngay từ đầu nàng chính là mạnh mẽ như vậy. Không quan trọng ngày tháng có tốt không mà quan trọng là nàng đã thật sự từng yêu.

Loại tình yêu này ai mà không hâm mộ, ngày sau nhớ tới cũng có ý tứ, là một giai điệu đẹp kể về câu chuyện hôn nhân đã qua.
 
41 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 13

Edit: Joe

Tôi biết tôi có làm ra vẻ gì thì trong mắt trưởng bối cũng không đáng nhắc tới, tiêu chuẩn Thiên Càn tốt trong mắt họ rất đơn giản, gia thế hảo đã nhưng để quá cá nhân ngàn loại không tốt.

Cũng có chút đạo lý, tôi sẽ không thể mỗi ngày trôi qua trong nghèo khó được, đó là bọn họ đáp ứng tôi ngày sau lập gia đình, tôi sẽ không đi quá xa.

Tôi không nghĩ được ý tưởng nào tốt cả, mẹ tôi liền nói: "Bằng không như vậy, gần đây con ở cùng nó nhiều hơn, đi dạo xem khắp nơi, đi hẹn hò yêu đương quyến luyến của đám trẻ tuổi mấy đứa đi, nếu cuối cùng vẫn không thích thì lại tìm cách khác. Mẹ con rất cởi mở tiến bộ đấy."

Mẹ thích nhất là quảng cáo rùm beng lên mình có tư tưởng tiến bộ cởi mở, tôi căn bản nhìn không ra đó, trước kia cùng bạn học Trung Dung nhiều lời hơn chút mẹ đã cằn nhằn mấy lời. Tôi thuận miệng có lệ cho qua, dù sao gần đây ra cửa đều phải mang bảo tiêu, đi cùng Trương Khởi Linh cũng tốt, ít nhất hắn bỏ tiền cho tôi.

Trương Khởi Linh đi ra ngoài cả ngày, buổi tối cùng bố tôi trở về, bữa tối mẹ xào đậu cô ve, tôi cũng không thích ăn đậu cô ve nên chỉ ăn hai miếng.

Bố tôi vẫn luôn khen Trương Khởi Linh, nói hắn biết tính toán sổ sách, tôi tưởng bố đã chuẩn bị cho việc hắn cái gì cũng không biết, hiện giờ hắn càng biểu hiện càng tốt bố càng vừa lòng, biết tính sổ sách thì sao, cũng đâu thể để hắn làm chủ phòng thu chi.

Nếu thật sự cùng người này kết hôn thì những ngày sau khi kết hôn sẽ diễn ra như thế nào? Tôi cắn đầu chiếc đũa, nhìn chằm chằm Trương Khởi Linh. Hắn đang ăn đậu cô ve, mấy ngày nay ta phát hiện hắn không kén ăn, cái gì cũng có thể ăn một chút, hình như cũng không đặc biệt thích ăn cái gì. Có thể là do phải ăn nhờ ở đậu nên hắn ngượng ngùng không biểu hiện ra ngoài.

Đến tính cách hắn cũng không thích nói chuyện, cũng không biểu hiện ra hứng thú đối với thứ gì, nhưng lại đặc biệt kiên nhẫn, lúc tôi đi dạo phố vẫn luôn ngoan ngoãn đi theo sau tôi. Tôi nhìn ra được cái này cũng không phải là cố ý lấy lòng tôi mà do hắn thật sự không cảm thấy nhàm chánss.

Viết chữ tốt tức là có học thức, biết tính sổ sách tức là trước kia trong nhà đã dạy dỗ hắn sắp xếp cửa hàng, ăn uống đi nằm cũng thể hiện ra giáo dưỡng.

Nếu lấy thang điểm một trăm hắn đại khái có thể lấy được chín mươi điểm, đây là thang điểm của trượng phu, tôi chưa cùng hắn hẹn hò nên không biết những mặt khác như thế nào.

Một người như vậy hẳn sau khi kết hôn sẽ không có thay đổi gì, lúc ra ngoài có thể giúp bố tôi xử lý sinh ý, về nhà sẽ không cãi nhau với tôi, có chút chủ nghĩa đại nam tử cũng không sao.

Lầu xanh sao, tạm thời không nhìn ra hắn có sở thích đó, lúc đánh bài hắn thậm chí không có cùng hai Khôn Trạch nói chuyện qua, liếc nhìn nhiều hơn một chút cũng không có.

Hắn hẳn là người tri ân báo đáp, hiểu được quy tắc đúng mực, tuy rằng chỉ lớn hơn tôi mấy tuổi nhưng lại nhìn rất thành thục, chẳng lẽ đây là khí chất thành thục trời sinh? Sao tôi lại không có khí chất như vậy chứ.

Nhận ra tầm mắt của tôi, Trương Khởi Linh nhìn lại đây, tôi vội vàng dời tầm mắt mới phát hiện hắn gắp cho tôi đậu cô ve, ăn không được không ăn cũng không được, tôi đành trộm để ở bát của chú ba.

Đồ ăn không hợp khẩu vị tôi căn bản không ăn được nhiều, một bữa cơm ăn xong bụng tôi vẫn trống trơn, tính toán một chút tôi định lát nữa tìm tiệm ăn để ăn thêm, phải ăn thịt dê, ăn một đống lớn.

Bố tôi đã sớm chú ý thấy tôi không ăn được nhiều, biết tôi không thích ăn đậu cô ve nên cho tôi mười đồng để tôi ra ngoài mua đồ ăn vặt, nhưng phải mang theo Trương Khởi Linh, trời tối tôi ra ngoài một mình ông không yên tâm.

Từ nhà tôi đi qua hai con phố có rất nhiều quán ăn ngon, tôi không có kêu lão Hàn, khoác thêm áo khoác lông ấm rồi mang theo Truơng Khởi Linh ra khỏi cửa.

Hôm nay thời tiết ấm lên không ít, tôi nhất thời không muốn mang khăn quàng cổ, Trương Khởi Linh lại mang mũ cùng khăn quàng cổ rất đầy đủ, tôi nhìn chằm chằm hắn, hắn cũng nhìn qua, một chút cũng không dời.

"Khụ, hôm nay thời tiết hình như có hơi lạnh." Tôi nghĩ cho hắn một cơ hội vậy, dựng cổ áo khoác lên, khoa trương chà xát tay.

Trương Khởi Linh ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời nói: "Ngày mai nhiệt độ sẽ hạ thấp."

Tôi quản ngày mai làm cái gì, ngày mai chưa chắc tôi lại muốn ra ngoài, tôi vừa đi vừa nói: "Phải không, nhưng hôm nay hình như đặc biệt lạnh."

Hắn vẫn không rõ tôi đang tính toán cái gì, tôi chỉ kém muốn dùng khăn quàng siết hắn, ngẫm lại có thể do ý tứ của tôi chưa rõ ràng, tôi dứt khoát làm rõ: "Tôi ra ngoài đã quên mang khăn quàng cổ."

Nếu nói như vậy mà hắn còn chưa hiểu thì khi ở trên thuyền hắn nhất định đã bị đụng đầu, Trương Khởi Linh lưu loát cởi khăn quần cổ của mình đưa cho tôi, đây là do tôi mua cho hắn, một cái khăn quàng cổ màu trắng lông dê, nhưng tôi không mua, tôi dùng màu này sẽ nhanh chóng làm nó bị dơ.

Khăn quàng cổ từ trên cổ hắn lấy xuống nên vẫn còn hơi ấm, tôi cũng không phải thật sự quá lạnh, chỉ quàng hờ trên cổ, tính toán định ăn cái gì đây.

Bình thường tôi không hay ăn ngoài tiệm, một người thì ăn không hết, tôi thích cùng chú ba đi ăn ở quán nhỏ ven đường, cái gì mà hoành thánh, bánh trôi, canh thịt dê, bên ngoài bán lại ngon hơn, bánh bao cũng không nóng như vậy.

Ở chỗ đó cũng không phải đều là người tốt, tôi phải gạt bố mới có thể đi, bố cũng biết tôi thích đi nên đành phải mắt nhắm mắt mở.

Mùa đông rất nhanh tối, lúc ăn tối trời còn sáng, mới trôi qua nửa giờ đã tối đen, trên phố đã bật đèn, các gian nhà nhóm lửa nấu cơm, mùi hương bay xa.

Thời gian này xe buýt công cộng đã không còn, chỉ có một ít xe kéo còn chạy, đám trẻ cơm nước xong không có chuyện gì chạy ra ngoài chơi, hi hi ha ha chơi nhảy ô. Khi còn nhỏ tôi không chơi nhảy ô, vừa nhảy liền té ngã.

"Anh muốn ăn cái gì?" Bởi vì mang theo Trương Khởi Linh nên tôi lễ phép hỏi.

Hắn quả nhiên trả lời: "Tùy cậu."

Tôi rất tò mò hắn có thật sự không kén ăn liền nói: "Tiểu Ca, anh có món nào không thích ăn không, nếu có thì đừng có ngượng ngùng mà cứ nói với tôi, để tôi nói cho phòng bếp."

Dù hắn có mất trí nhớ thì đối với đồ ăn yêu thích hẳn sẽ không thay đổi mới đúng, đồ không muốn ăn vừa cho vào miệng chắc sẽ muốn nhổ ra.

Trương Khởi Linh khả năng không có khái niệm thích hay không thích ăn, nói: "Đều có thể ăn, không có không thích."

Ý tứ là cũng không có gì đặc biệt muốn ăn, tôi nghĩ là đầu bếp trong nhà nấu cơm rất bình thường, hắn khẳng định chưa ăn qua món ngon mới có thể cảm thấy những món đó có thể nuốt xuống. Vốn dĩ lúc tôi bảy tám tuổi đầu bếp trong nhà nấu cơm rất ngon, sau đó người đó về quê, trong nhà đổi đầu bếp tôi không thích, cảm thấy mấy món đầu bếp mới làm ra đều là một mùi vị đó ăn không ngon.
 
41 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 14

Edit: Joe

Chỗ này có rất nhiều quán ven đường, rải rác đầy hai bên đường, các quán thương lượng kéo đèn điện, một địa phương không được chú trọng lại nhiễm lên ánh sáng.

Cái gì cũng bán, bánh canh, màn thầu, bánh bao, vừa làm vừa nấu làm cho hơi nước bốc lên, lúc đi vào cũng thấy ấm lên mấy độ.

Tôi cái này cũng muốn ăn cái kia cũng muốn ăn, nhưng tôi sẽ không ăn màn thầu hay thịt dê, ăn dễ bị tích ở dạ dày dễ gây chướng bụng.

Hoành thánh cũng được, chỉ là không muốn ăn, bánh trôi thì ngọt, tôi muốn ăn món mặn, đồ chiên cũng không thích ăn, mì trộn tương Bắc Kinh hay bao tử chần cũng không được, ăn tới đầy mặt toàn dầu mỡ.

Nhìn tới nhìn lui, cuối cùng quyết định ăn bún gánh, một bát lớn nóng hầm hập ăn xong cả người đều thoải mái, tôi chính là muốn ăn món có nước canh.

Bán bún gánh là một nữ nhân nhìn không ra tuổi tác, tôi thấy quán của nàng gọn gàng sạch sẽ mới tới ăn, sinh ý của nàng không quá tốt, thật vất vả mới có khách nên rất vui vẻ, dùng khăn lông lau bàn nói: "Thiếu gia, bún chay mười đồng một chén, thêm thịt thì hai mươi đồng."

Tôi đương nhiên muốn thêm thịt, bữa tối Trương Khởi Linh ăn rất nhiều nên chắc là không đói, nhưng tôi cũng vẫn nói cô ấy mang cho hắn một bát bún, cho ít bún thêm nhiều canh.

Đây cũng không phải quán chính tông, tôi đã ăn qua loại chính tông ở Phúc Mãn Lâu, đó mới là bún gánh chân chính, mọi thứ đều được để riêng.

Tiểu nhị sẽ mang lên một đĩa mầm đậu Hà Lan, một đĩa thịt, nhiều nhất là thịt gà, thịt cá, còn có chân giò hun khói, được cắt mỏng, tôi nghi ngờ một miếng thịt có thể cắt ra cả trăm phần ăn. Nhưng đồ ăn cũng ngon rất xứng đáng.

Bún cùng canh cũng là để riêng, canh không bốc khói nhưng chú ba nói canh này rất nóng, chú ấy có lần không lưu ý uống một ngụm làm cổ họng bị bỏng.

Canh bị nóng chủ yếu là do đồ ăn nóng được bỏ vào cùng, chẳng trách phải thái đồ ăn mỏng, thái dày thì đúng là không ăn nổi, chứ không phải chiêu bài của mấy quán.

Lát thịt mỏng tươi mới được cắt, nộm rau củ không ở đâu so sánh được, là đồ nhập khẩu nên hương vị rất ngon, miệng tôi sợ nóng nên chỉ có thể thổi từng miếng nhỏ ăn.

Vốn tưởng rằng nhà này không phải chính tông, không nghĩ tới bà chủ cũng làm rất ra hình ra dáng, lát thịt mỏng chỉ thiếu đa dạng loại thịt thôi, bên trong khách sạn có bốn năm loại, ở đây chỉ có một loại thịt cá, có lẽ là do nam nhân trong nhà câu được ở sông.

Đầu tiên bà chủ đem bún đã nấu xong vớt lên để vào bát, sau đó trải đồ ăn lên trên, cuối cùng dàn đều thịt vào bát, tay giơ cao cao tưới một muỗng canh nóng, một bát bún xem như đã hoàn thành, hai bát bún được mang để lên bàn mùi cũng rất thơm.

Tôi ngửi được mùi thì bụng cũng thầm thì kêu lên, đáng tiếc là canh vẫn đang nóng, tôi đành cầm bát nhỏ cẩn thận múc một ít ra, thổi cho nguội rồi mới ăn.

Trương Khởi Linh đúng là không đói bụng, cầm chén đũa đặt bên cạnh, hắn xin bà chủ một cái bát nhỏ, tôi cho rằng hắn sợ nóng nên múc ra để nguội, không ngờ rằng hắn đem bát mì lạnh đẩy đến trong tầm tay tôi, đem bát nhỏ tôi vừa ăn xong cầm lấy để thêm đồ đã nguội.

Xem ra cũng không phải không được, có người giúp tôi thổi nguội đồ tôi cũng ăn được nhiều hơn, tôi ăn bốn bát nhỏ mới thấy có chút no.

Lúc chúng tôi ăn thì con trai của bà chủ đứng ở một góc bàn mắt nhìn trông mong, đứa bé mút mút ngón tay trong miệng, mẹ đứa bé cho dù nấu một nồi bún to cũng không cho cái miệng nhỏ này ăn được, đây là để bán cho khách hàng.

Bún ngâm trở nên càng nhiều, canh và đồ ăn tôi ăn cơ bản cũng đã no rồi, còn lại cũng không ăn hết, bát của Trương Khởi Linh hắn cũng chỉ uống một chút canh.

Này thật sự có chút lãng phí, tôi đem bát bún đã hơi lạnh đẩy đến trước mặt đứa bé. Bà chủ cuống quít đứng lên xoa tay: "Không được không được, nó mới ăn cơm xong, đâu thể ăn đồ của thiếu gia được."

Tôi đem tiền đặt ở trên bàn, quàng xong khăn quàng cổ rồi nói: "Không có việc gì, tôi ăn không hết, hương vị không tồi, còn lại thưởng cho cô."

Nói xong tôi cũng đứng dậy đi, không để ý bà chủ còn muốn nói gì nữa, tôi không quá thích bọn họ cảm tạ cùng nịnh hót tôi, cho là cho, vì sao phải để người ta phải mang ơn đội nghĩa với mình.

Trương Khởi Linh đơn giản chỉ là đi theo tôi, hắn cái gì cũng không nhớ rõ, cho dù nhìn thấy đồ vật trước kia cũng sẽ không có cảm giác hoài niệm. Tôi rất tò mò cái gì cũng không nhớ thì sẽ có cảm giác như thế nào, liền hỏi hắn: "Anh hiện tại không nhớ ra gì thì có sốt ruột không?"

Hắn nói: "Sẽ không, chỉ là muốn biết quá khứ của mình, tôi muốn biết khi tôi mất tích có người lo lắng cho tôi không. Sau các cậu tìm được tôi, nói cho tôi biết trong nhà tôi không còn ai, tâm tình cũng ổn định hơn."

Tôi an ủi hắn: "Bố mẹ anh đã nuôi dạy anh tốt như vậy nhất định là rất yêu anh, anh xem hiện tại anh trải qua rất tốt, bọn họ trên trời có linh cũng được an lòng."

Nhắc tới việc của chính mình, hắn nói hơi nhiều một chút, hắn nói: "Cảm ơn, kỳ thật tôi không quá để ý, có thể là đã quên hoàn toàn."

Nếu là như thế này, tôi nghĩ mất trí nhớ đối với hắn có khi lại là chuyện tốt, tuy rằng có thể sẽ có một chút buồn bã mất mát, nhưng cũng tốt hơn là nhớ tới nỗi đau đớn khi người thân đã ly thế. Người bị bệnh không phải là trong một đêm chết đi, bọn họ sẽ bị chịu tra tấn chậm rãi rời đi, mà người thân chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ tắt thở, một mình một người xử lý hậu sự.

Phần lớn thời gian kỷ niệm đối với mọi người đến từ chính người thân, lúc chúng tôi tìm được hắn, hắn có phải luôn nghĩ về tình huống trong nhà mình không, bố mẹ mình có khỏe mạnh không, mình có vợ con gì không.

Là quên đi không nghĩ tới bi thương, hay là quên đi rồi lại nhớ ra phát hiện mình cô độc một mình mới là bi thương, hai trường hợp này có đều có sự bi thương riêng đi.
 
41 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 15

Edit: Joe

Sau khi cùng Trương Khởi Linh tâm sự về hắn thì ấn tượng của tôi đối với hắn đã tốt lên không ít, người với người đột nhiên ở chung với nhau chính là kỳ lạ như vậy, nói ba hoa chích chòe cũng vô dụng, chỉ cần trao đổi một chút chuyện nhỏ trong lòng lập tức có thể trở thành bạn bè.

Mẹ tôi cho rằng về sau chúng tôi nên tiếp xúc với nhau nhiều hơn, bố tôi ngược lại cảm thấy như vậy thì không nên, dù sao hắn cũng là Thiên Càn, tình ngay lý gian nhiều cũng không tốt, đối lập như vậy càng cho thấy mẹ tôi có tư tưởng tiến bộ hơn.

Cùng Trương Khởi Linh ở chung đôi lúc tôi sẽ có cảm giác khẩn trương, đôi lúc lại cảm thấy thả lỏng, cảm thấy khẩn trương là lúc hắm không tiếp lời tôi, tôi sợ nói nhiều sẽ quấy rầy hắn; cảm thấy thả lỏng cũng vì hắn ít nói chuyện, tôi có làm khùng điên gì cũng không tạt một gáo nước lạnh cắt đứt mạch vui vẻ.

Chúng tôi đều là không có việc gì làm nên trở thành một người nhàn rỗi có một bó lớn thời gian rảnh, nếu dậy sớm ăn sáng mà đồ ăn không hợp khẩu vị thì tôi sẽ nháy mắt ra hiệu cho hắn để hắn không cần ăn nhiều, sau đó sẽ lấy cớ nói hắn ăn không quen rồi lôi kéo hắn ra ngoài ăn.

Bên ngoài tuy còn sớm nhưng đã có rất nhiều món ăn sáng, bánh bao, sủi cảo, sữa đậu nành, cháo, bánh quẩy, bánh ngọt, còn có tiểu long bao số lượng có hạn, ngày nào mà tới chậm thì ngay cả vỉ hấp cũng không thấy được.

Loại tiểu long bao này cần rất nhiều chú ý, vỏ bánh dẻo dai đồng thời càng mỏng càng tốt, tràn đầy bên trong là canh, có quán làm không tốt, làm vỏ bánh dày nửa tấc, sau khi hấp chín thì không hút được canh bên trong, cắn vào chỉ toàn thấy vỏ bánh.

Hai chính là canh bên trong không thể quá nhiều, bằng không một ngụm hút không xong, canh chảy hết ra ngoài; cũng không thể quá ít, bằng không khi ăn bánh vào cảm nhận được rất ít vị.

Lúc ăn cũng phải có kỹ thuật, nhanh tay lẹ mắt, cầm đũa nhẹ nhàng gắp được đỉnh bánh, tiểu long bao ngon lúc gắp lên sẽ không dính đáy, sau đó nhanh chóng bỏ vào đĩa nhỏ, lúc này không thể sợ nóng, cắn một miếng nhỏ để uống canh, uống xong lại ăn bánh bao.

Tôi sợ nóng nhưng lại rất thích ăn canh trong tiểu long bao, bố tôi nói không phải tôi thích ăn mà thích chơi, ăn thì không ăn đàng hoàng cứ thích nghịch.

Khi còn nhỏ tôi toàn gắp hỏng một lồng tiểu long bao, tiểu long bao còn thừa lại tôi lại không chịu ăn, bố tôi đành phải ăn hết toàn bộ, vẫn cứ như thế cho đến khi tôi 13, 14 tuổi mới thôi, tôi muốn ăn thì phải ăn hết, tôi rất không vui.

Bố tôi rất yêu thương tôi, tất cả mọi người đều nói vậy, tôi khi còn nhỏ luôn được bố ôm, ôm đến bảy, tám tuổi mới bằng lòng cho tôi xuống tự mình đi đường, về sau phân hóa thành Khôn Trạch càng vạn phần thương yêu, không cho tôi chịu chút ủy khuất nào.

Nhà khác ăn cái gì, cái gì tốt nhất đều để cho chủ gia đình hay người có tuổi tác lớn nhất trong nhà, nhưng nhà tôi lại không như vậy, đồ tốt nhất vĩnh viễn thuộc về tôi.

Bố tôi đương nhiên cũng cảm thấ không thể quá yêu thương được, sẽ làm tôi không hiểu quy củ, cho nên người lớn không động đũa thì tôi cũng không thể động đũa, chỉ là sau đũa ý tứ đầu tiên đến đũa thứ hai của ông nhất định sẽ gắp hoặc là thịt cá hoặc là đùi gà vào bát của tôi.

Mẹ tôi nói với tôi, khi tôi còn nhỏ chú hai nói sủng ái tôi như vậy là không tốt, rồi dẫn đầu đem đùi gà gắp vào bát mình, kết quả tôi không những không khóc nháo mà còn đem cái đùi gà còn lại cũng gắp cho chú ấy. Từ đó về sau chú ấy cũng không quản quy tắc trên bàn ăn nữa, đứa nhỏ muốn ăn đồ ngon cũng không sao, người lớn có thể ăn cái khác, cũng không nhất thiết phải ăn món đó.

Khác với người khác nghĩ, tôi không phải quá tham ăn, cũng không phải nhìn thấy người khác ăn ngon sẽ tức giận, thậm chí có thể nói là rất hào phóng. Bởi vì tôi thường ăn đồ ngon, nếu lúc này không ăn thì lần tới có thể ăn, không cần tranh giành.

Trương Khởi Linh tuy nói không kén ăn, nhưng ai lại không thích đồ ngon, hắn đi theo tôi thì có thể ăn sớm hơn, ăn được nhiều hơn, lượng đồ ăn của Thiên Càn xác thực kinh người, hắn ăn gấp đôi tôi có thể còn nhiều hơn.

Bữa tối Trung Quốc không thể ăn một mình bên ngoài, nếu người lớn không ở nhà thì đứa nhỏ có thể một mình đi quán ăn, tôi chỉ có thể đi theo người lớn cùng nhau ăn, nếu không no thì lại đi ăn điểm tâm sau.

Điểm tâm cũng không chỉ có một loại, tôi muốn xem phòng bếp còn thừa cái gì, trong tủ của tôi cũng cất giấu rất nhiều đồ ăn vặt, pha thêm một chén trà Phổ Nhị hoặc Long Tỉnh cũng không tồi, chỉ có Bạch Trà là tôi không uống được, cứ cảm thấy hương vị kỳ quái.

Trừ bỏ ăn, thời gian giải trí cũng rất quan trọng, điện ảnh không phải lúc nào cũng có, xem hát tuồng nhiều cũng hơi chán, tôi dứt khoát ở trong phòng xem tiểu thuyết cùng báo chí, có một số bài văn sẽ định kỳ đăng ở trên báo, có một số bài viết trào phúng rất sắc bén, bố tôi không cho tôi xem, nói mấy thứ này sẽ dạy hư trẻ con.

Dù bố không cho tôi xem cũng vẫn sẽ xem, tôi để gã sai vặt đi mua cho mình, mua đủ loại luôn, mua một chồng thật dày đủ xem cả ngày.

Trương Khởi Linh thì không có rảnh rỗi như tôi, đương nhiên dù hắn có nhàn rỗi cũng không thể ở trong phòng cùng tôi, ở trong nhà chỗ chúng tôi có thể ở cùng nhau chỉ có thể là nhà ăn hoặc phòng khách, thân mật lắm thì cũng chỉ có thể ở thư phòng, viện tử của tôi hắn không thể đi vào.

Hắn là người có thể chịu khổ, công việc ở tiệm cũng rất tốt, bố tôi rất thích dẫn hắn đi làm việc cùng, ông nói Trương Khởi Linh khi làm việc sẽ không oán giận, càng không dùng mánh khóe để lười biếng.

Càng quan trọng hơn là hắn có thể áp được mấy lão già đó, mấy lão già đó không thể giở tính xấu ra với hắn, hắn chẳng để ý tới ngươi nói ra nói vào, dù ngươi có ba hoa chích chòe hắn cũng chỉ nhìn chằm chằm vào ngươi, người có thể dưới ánh mắt đó của hắn thản nhiên lười biếng căn bản không tồn tại, hắn có thể chịu được nhưng ngươi chắc chắn không chịu được.

Nhân tài như vậy dù tôi không gả cho hắn bố tôi cũng muốn giữ lại, vốn tưởng người tới là trói buộc không nghĩ tới là để giúp đỡ.

Thế nhưng cũng có chỗ không tốt, từ sau khi hắn hỗ trợ công việc thì chú ba lại càng muốn trốn việc, trước kia chú ấy cũng không thích tới tiệm, hiện tại lại lấy cớ chạy sinh ý mà chốc lát đi thành Đông chốc lát lại tới thành Tây.

Tôi nghi ngờ chú ấy ở bên ngoài tìm người yêu nhưng không phải là nữ nhân tốt, nếu là nữ nhân tốt thì trực tiếp cưới về là được, sao không thể để người đó làm di thái thái vinh quang mà cứ phải lén lút vậy.

"Chú ba, có phải chú vụng trộm với vợ người ta không?" Tôi rốt cuộc không nhịn được, nhân lúc chú ấy khó khăn lắm mới ở nhà mà lén lút hỏi.

Chú ấy mở to hai mắt, mặt như nhìn thấy quỷ, gõ trán tôi một cái: "Nói bừa cái gì đấy, sao có thể nói lời bậy bạ này được? Chú ba cháu nhìn giống với người sẽ đi vụng trộm với vợ người ta lắm à?"

Thật sự rất giống, tôi ngoài miệng không dám nói mà tiếp tục truy hỏi: "Chú không đi vụng trộm thì tại sao gần đây toàn đi sớm về trễ thế? Đi tìm người yêu à?"

Chú ba nói: "Cháu nghĩ ai cũng nhàn rỗi như cháu à, không làm việc cũng có cơm ăn, chú ba cháu là người làm ăn, còn là làm ăn lớn! Là phú quý hiểm trung cầu, cháu cái đứa nhỏ này thì biết cái gì, đi đi đi, đi chơi trò chơi của cháu đi!"

* * *

- Tình ngay lý gian: Hiểu đơn giản thì đây là một câu thành ngữ được dùng để nói đến những tình huống, sự việc mà người trong cuộc không làm sai, không tội lỗi, nhưng khách quan thì lại có những điều có thể làm căn cứ cho người khác nghi ngờ mà người trong cuộc khó lòng thanh minh, giải thích. (Nguồn: Google)

- Tiểu long bao: Tiểu long bao có nguồn gốc ở, Giang Tô, từ. Tiểu long bao phát triển từ (bánh xếp/bánh bao nhân súp) từ, thủ đô. (Nguồn: Wikipedia)

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f49394f6b4c5a6d35616f325145413d3d2d313530383139393430352e313831376462303338353533356631363139313831353036383130352e706e67

- Phú quý hiểm trung cầu [富貴險中求]: Tục ngữ, mạo hiểm cầu phú quý; chấp nhận rủi ro để làm giàu (Nguồn: Hanzii)

- Trà Long Tỉnh (: 龙井茶;: 龍井茶: Lóngjǐngchá) là một loại nổi tiếng của, tỉnh. Hầu như được chế biến bằng tay theo phương thức truyền thống và nổi tiếng vì có chất lượng rất cao. (Nguồn: Wikipedia)

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f74593350366750763645504d54513d3d2d313530383139393430352e313831376462306561383262353363643437393132373634303538382e6a7067

- Trà Phổ Nhị: Trà phổ nhĩ hay pu-erh tea là một loại trà đen được lên men theo phương pháp truyền thống của người dân tỉnh Vân Nam, Trung Quốc. Một số tài liệu ghi chép lại thì thực chất phương pháp ủ trà Phổ Nhĩ xuất phát từ các dân tộc thiểu số sống ở miền nam Trung Quốc và miền Bắc Việt Nam, như người Thái, Tày, Dao, Nùng và được gọi là trà ống lam. Trà phổ nhĩ được làm từ lá của theo phương pháp đóng thành những bánh trà nén và cho lên men tự nhiên. (Nguồn: Điện máy xanh)

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f30585054474b4f695f56633732413d3d2d313530383139393430352e313831376462313433643430373033373934393038303035383037312e6a7067

- Bạch trà: Là những búp non và cọng lá đạt chất lượng nhất được thu hoạch vào vụ xuân khi trời vẫn còn phủ tuyết. Bên ngoài lá trà thường sẽ có phủ một lớp màu trắng li ti (tùy vào loại bạch trà). Nguyên nhân là bởi trà phải được hái từ những cây chè cổ thụ trên vùng núi cao. Bởi vì quý hiếm như thế nên giá trà luôn ở mức rất cao. Theo nhiều nguồn tài liệu, bạch trà có nguồn gốc từ Phúc Kiến, Trung Quốc. Hiện nay bạch trà được trồng ở nhiều quốc gia khác như Đài Loan, Ấn Độ, Sri Lanka và có cả vùng Mộc Châu của Việt Nam. (Nguồn: Tita Art)

68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f67323948345f79537449305772413d3d2d313530383139393430352e313831376462313630306564353532663530343634353034353133372e6a7067

Nguồn các ảnh: Google
 
41 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 16

Edit: Joe

Thú vui của chú ba cuối cùng cũng kết thúc vào ngày chú hai trở về, chú ngoan ngoãn ngồi ở bàn ăn cơm, chú ấy không sợ trời không sợ đất chỉ sợ anh hai mình, đúng là trời sinh khắc tinh.

Lần này chú hai đi có chút lâu, ước chừng mười hai ngày, lúc về xách theo một cái rương da, cũng không biết mỗi lần đi Thượng Hải là làm cái gì, mỗi lần đi đều không mang tôi theo.

Chữ viết cho trà lâu đã viết xong, tôi chỉ ngóng trông chú ấy về nữa thôi, ăn cơm xong tôi cầm theo chữ đã viết qua cho chú ấy xem, tôi hỏi chú xem có viết được không.

Chú hai kinh ngạc cảm thán sự tiến bộ thần tốc của tôi, đem một hộp gỗ cho tôi nói: "Tốt, viết rất tốt, chú cũng không để cháu làm không công."

Tôi cũng không giả mù mưa sa để về phòng mới mở mà lập tức đem nó mở ra, bên trong sơn một lớp sơn gỗ, đựng bên trong có một lớp đệm màu lam nhung thiên nga, bên trên nó là một cái đồng hồ Hamilton, mặt ngoài màu trắng, kim đồng hồ màu vàng, đồng hồ đã lên dây cót, đang chậm rãi chạy. (Không biết loại em Tà dùng loại nào, giá hiện tại của hãng này từ 15tr trở lên)

"Cảm ơn chú hai! Sao chú biết cháu muốn cái này!" Tôi lấy đồng hồ ra vui vẻ đeo lên tay, chỉ là tay không thuận, dứt khoát đưa tay ra để chú hai mang cho tôi.

Chú đeo xong đồng hồ nói: "Ai mà không biết cháu muốn cái này, ngày nào cũng nhắc mãi, chú mà không mua cho cháu thì cháu cứ nhắc mãi làm lỗ tai chú muốn mọc kén luôn. Cái đồng hồ này là quà sinh nhật sớm chú đưa cho cháu, mang cẩn thận đó, nếu mà hỏng thì chú không mua cái thứ hai cho cháu đâu đó."

Quà sinh nhật được tặng cái đồng hồ này tôi cảm thấy quá mỹ mãn, tôi chạy đến phòng Trương Khởi Linh khoe với hắn, hắn không thể tới phòng tôi nhưng tôi có thể tới sân của hắn, tôi có thể đi mọi nơi trong nhà.

Trương Khởi Linh hôm nay nghỉ ngơi, đang xem báo, báo hắn xem rất nhàm chán, tất cả đều là một ít tin tức thời sự, tôi không thích cái loại báo chí này, người bình thường xem cái này có thể làm gì, chẳng lẽ còn có thể đi làm tổng thống sao? Trên bàn tiệc rất nhiều người đàm luận, mọi người cho rằng có sức mạnh ngươi lên làm tổng thống là có thể xoay chuyển vận mệnh quốc gia.

Tôi duỗi tay qua, hắn không rõ nguyên do đem hạt dưa trên bàn đưa cho tôi, tôi ném hạt dưa lên bàn nói: "Ai nha, anh nhìn kỹ xem, có phải có nhiều hơn cái gì không?"

Hắn nhìn chằm chằm tay của tôi trong chốc lát, chần chờ nói: "Áo mới tới hả?"

Tôi dùng sức đem tay áo vén lên, liều mạng đem tay đẩy qua phía hắn: "Đồng hồ! Đồng hồ a, đẹp không? Chú hai mới mua cho tôi, là hàng hiệu chỉ có Thượng Hải mới bán!"

Hắn lúc này mới hiểu được là tôi muốn khoe đồng hồ, trên thực tế tôi không đi làm cũng không đi học, không cần để ý tới thời gian, đeo đồng hồ hoàn toàn không có ý nghĩa. Tôi đoán hắn nghĩ như vậy.

".. Rất đẹp." Trương Khởi Linh cuối cùng vẫn không đem lời trong lòng nói ra, giả dối khen tôi một câu.

Tôi cảm thấy hắn chẳng thực lòng gì cả, khoe đồng hồ với hắn chẳng thú vị gì cả, quyết định hẹn mấy bạn học tới trà lâu, thuận tiện cho bọn họ thưởng thức chữ của "tôi", tôi cũng mặc kệ có phải Trương Khởi Linh viết hay không, tôi ký tên mình lên thì chính là tôi viết.

Trà lâu của chú hai không có khách, cũng không biết chú ấy kiếm tiền kiểu gì, chú để cho tôi một vị trí rất tốt, chữ đã được treo ở đại sảnh, một vài khách quen nhìn thấy thì đều khen, một người nói chữ tôi có phong phạm thế gia, người khác lại so sánh với chữ của danh gia thư pháp.

Trương Khởi Linh đứng ở phía sau nghe bọn họ khen tới khen lui, cũng không thèm để ý chữ của mình lại để dưới danh của tôi, hắn căn bản không thèm để ý cái hư danh đó, đúng là một gia hỏa không thú vị.

"Chữ của thiếu gia tốt như vậy không bằng viết cho tôi một bộ đi, trở về để treo ở thư phòng." Một vài lão nhân vuốt râu, cười tủm tỉm nói.

Tôi biết ông ấy, lúc trẻ dựa vào khai thác mỏ để phát tài, già rồi thì về quê dưỡng lão, ngụ ý là lá rụng về cội, thật ra là do không còn sức lăn lộn, ba đứa con trai đều thích hút thuốc phiện.

Cùng mấy lão gia hỏa này nói chuyện rất phiền, bỏ đi lại không lễ phép nên chỉ có thể tùy tiện ứng phó vài câu, bọn họ nói đi nói lại mấy câu chuyện xưa cũ, tôi nghe đến lỗ tai muốn mọc kén luôn rồi, cũng may chú hai rất nhanh đã tới, bọn họ đi lên lầu thảo luận cái gọi là chính sự.

Chú hai gần đây rất hay lui tới với mấy lão nhân chốn quan trường, có lẽ là muốn phát triển trong chính giới, chú ấy rất thích hợp làm quan, cũng không biết định làm cái gì. Hiện giờ chính đạo hỗn loạn, hôm qua người này vẫn là tổng thống hôm nay có thể đổi người luôn là chuyện thường tình, nếu nói trong tay ai có quyền thì phải nói quân giới, có thể nói là đảo lộn thiên địa.

Thế đạo bây giờ có tiền mà không có quyền chính là dê béo, có quyền thì lo gì không có tiền, những người đó làm quan tòng quân có tiếng thì ai chẳng muốn nịnh bợ để mượn sức. Nếu muốn thăng tiến chẳng bằng đi Thượng Hải, Bắc Bình, Nam Kinh, đó mới là địa phương của người có quyền, tôi cũng muốn đi xem để thấy việc đời.

Chú ba không thích hợp làm quan, cũng không thích hợp cầm binh đánh giặc, bố tôi nói nếu một ngày nào đó trong nhà xảy ra đại sự gì thì người gây sự đầu tiên ông nghĩ đến là Ngô Tam Tỉnh, chú ấy có làm ra chuyện gì cũng không lạ, không có chú hai vị Phật Như Lai này ở đây thì Tôn Hầu Tử đã sớm bay ra khỏi Ngũ Chỉ Sơn.

Khoe đồng hồ mới một vòng tôi mới cảm thấy mỹ mãn, bạn học hỏi sinh nhật tháng sau của tôi định làm gì, sinh nhật 18 tuổi là ngày trọng đại, phải làm tốt.

Làm thế nào cũng được, mọi người trong nhà định mở tiệc chiêu đãi người thân bạn bè, nhân cơ hội giới thiệu đến các hương thân phú hào, tôi cũng có thể thu rất nhiều bao lì xì, tiểu kim khố lại tràn đầy. Vấn đề là Mã Kế Tông, nếu muốn mời khách thì không thể không mời huyện trưởng, vừa mời người này người kia sẽ tới, lúc tới lại thuận nước đẩy thuyền để cầu thân, cự tuyệt không được, đáp ứng thì càng không được.

Một bữa tiệc sinh nhật tốt mà lại làm ra cảm giác Hồng Môn Yến, không phải không đi mà bắt buộc phải đi. Nếu không làm thì không biết mọi người còn muốn bàn tán đến gì đâu.

Tôi có lệ nói: "Yên tâm đi, đến lúc đó khẳng định mời các cậu."

Bọn họ bàn phải đưa lễ vật gì cho tôi mới tốt, lòng tôi nói lễ vật tốt nhất chính là hôm đó con rùa đen Mã Kế Tông kia bệnh chết, như thế mới là niềm vui sướng nhất.

* * *

Chương này mình phiên phiến bịa nhiều quá: ' (
 
41 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 17

Edit: Joe

Mã Kế Tông không những không có bệnh chết mà còn tung tăng nhảy nhót, cũng không biết hắn ta tính toán kiểu gì mà tôi vừa ra ngoài toàn gặp phải hắn ta, thậm chí buổi tối đi ăn khuya cũng gặp phải, làm cho tôi cửa lớn không ra cửa nhỏ không bước.

Tôi hoài nghi nhà hắn thiếu người nên cứ phải lôi kéo tôi bù vào chỗ thiếu đó, nhà tôi tính tình tốt không gọi người đánh hắn nên hắn mới không cần sợ đó. Vấn đề là gần đây hắn ta học khôn, không động tay động chân với tôi, hắn ta chỉ đi theo, tôi đi chỗ nào hắn ta theo chỗ đó, còn mua đồ đưa cho tôi, dù là đồ tôi thích nhưng hắn đã chạm qua làm tôi cảm thấy cực kỳ chán ghét.

Không có biện pháp, tôi chỉ đành ở trong nhà, muốn ăn cái gì uống cái gì phải kêu gã sai vặt đi mua về, mẹ sợ tôi nhàm chán đã mua cho tôi rất nhiều đĩa nhạc, nhưng nghe tới nghe lui mấy bài như vậy cũng rất nhanh chán.

Thật sự nhàm chán, tôi bắt đầu ở trong nhà tìm việc gì đó làm để giết thời gian, nghe nói ở trường học có bạn mới là một cao thủ chơi cờ, còn từng đạt giải thưởng, tôi mời người đó tới dạy chơi cờ, nói không chừng về sau tôi còn có thể đi thi đấu thì sao.

Học sinh này là Đỗ Nguyệt Thuyên, là một Trung Dung, cùng vị ở Thanh bang đại danh đỉnh đỉnh kia chỉ lệch một chữ, cậu ta năm nay 19 tuổi, bộ dạng rất bình thường nhưng khi cười rộ lên thì rất hòa nhã, cậu ta tới từ Bắc Bình, khi nói chuyện cũng mang theo chút giọng Bắc Kinh.

Sở dĩ tới từ Bắc Bình là bởi vì cậu ta tham gia phong trào sinh viên, chi tiết trong đó tôi không hỏi chỉ đoán hẳn là rất mạo hiểm, nếu không cũng sẽ không chạy đến nơi này của chúng tôi. Bố tôi nhìn trúng năng lực tính nhẩm của cậu ta, chỉ là tôi nghĩ cậu ta sẽ tiếp tục tham gia các phong trào sinh viên, cậu ta sẽ không thỏa mãn làm một học sinh bình thường.

Mấy năm nay phong trào sinh viên rất lưu hành, tôi biết chỉ có một nửa là thật sự quan tâm tới quốc gia, một nửa khác chỉ là vì muốn theo trào lưu, cảm thấy như thế rất thời thượng. Cuối cùng náo loạn cũng tự tan rã, ai không có quyền thế sẽ bị bắt lại, thậm chí là bị bắn chết.

Bạn của chú hai cũng có một vài người có ngôn luận cấp tiến đã bị bắt, thế nên chú hai cực kỳ cẩn thận, tuyệt đối không nhiều lời trước mặt người khác, chú cũng không cho tôi cùng một vài bạn học phái cấp tiến kết giao, bối cảnh nhà tôi quá chói mắt, người muốn lừa đảo nhiều không đếm xuể, trẻ con như tôi dễ bị lợi dụng.

Hứng thú của tôi đối với này đó bình thường, Đỗ Nguyệt Thuyên giảng giải cho tôi sự tình ở Bắc Bình, tôi chỉ xem đó là mấy câu chuyện xưa cũ, hắn hỏi tôi về cái nhìn của tôi với chính phủ, tôi thì có ý kiến gì đâu, chỉ đối phó qua loa vài câu.

Cờ nghệ của cậu ta xác thực không tồi, làm tôi hiểu hơn cờ nghệ, nhân gia nói nếu là ngươi cùng một người đánh cờ cảm thấy thư thái lưu sướng không phải vì ngươi cờ nghệ tốt mà là đối phương cờ nghệ tốt, sẽ sủng ngươi.

Cùng cậu ta học hỏi xong tôi hứng thú bừng bừng đi tìm Trương Khởi Linh đánh cờ, nhất định phải đánh bại hắn.

Nhưng tôi không nghĩ Trương Khởi Linh không có quên cách chơi cờ, hắn cũng không sủng ngươi, đánh ba ván cờ tôi thua hai ván.

Ký ức quên đi của người này thật kỳ thú, mấy bản lĩnh mạng sống lại không quên tý gì, tôi cảm thấy không thú vị, yêu cầu nghỉ ngơi, tôi để gã sai vặt tới châm trà, thuận tiện đi mua bánh nho, đi sớm một chút mới mua được bánh.

Trương Khởi Linh dọn dẹp quân cờ, tôi nhìn thấy hắn lại đang xem báo chí chính sự, cũng cầm xem thử, loại báo chí này thật không thú vị, chi chít toàn là chữ, chỉ có ngẫu nhiên hai bức ảnh chụp.

Toi hỏi hắn: "Anh mỗi ngày xem cái loại báo chí này làm gì, anh muốn làm quan à?"

Hắn nói: "Giết thời gian thôi."

Thứ này đúng là có thể giết thời gian, muốn xem phải mất một ngày mới xong, nếu không sẽ chẳng hiểu bọn họ viết cái gì, quang người danh liền viết một trường xuyến nhi, không biết là bắn chết hay là thăng chức. Tôi ngăn hắn xem tiếp, nói hắn cùng tôi ra ngoài đi dạo phố, nếu không ra ngoài tôi sẽ quên cách tiêu tiền luôn mất.

Tôi một mình ra ngoài mà gặp được Mã Kế Tông chắc chắn sẽ không trốn thoát, mang mấy người sai vặt hắn lại không sợ, cùng trưởng bối ra ngoài cũng được nhưng tôi sẽ chơi không hết mình được, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Trương Khởi Linh thích hợp nhất.

Trương Khởi Linh nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường nói: "Hai giờ rưỡi phải đi bàn công việc."

Tôi nhìn đồng hồ đã là hai giờ, chờ hắn bàn việc xong không biết đến giờ nào, dù nhàm chán nhưng tôi vẫn nói sẽ đi cùng hắn, thuận tiện xem xem là bàn chuyện gì.

Lúc hắn đi làm việc là ngồi xe buýt công cộng, hiện tại muốn đi bàn công việc thì phải ngồi xe kéo, trước đó vài ngày là bố tôi mang hắn theo, thấy hắn tiến bộ rất nhanh liền để hắn độc lập đi bàn một vài công việc, công việc lần này cũng như vậy, kỳ thật lần này ông đã bàn việc gần xong rồi, chỉ cần Trương Khởi Linh tới làm mấy việc cuối để hoàn thành nốt.

Việc lần này là sinh ý về lá trà, sinh ý ở huyện thành của nhà chúng tôi chủ yếu vẫn là vận chuyển lá trà, đây là việc của bố tôi, vận chuyển sinh ý các thứ khác là giao cho chú ba, chú hai đang làm gì tôi không biết, dù sao khẳng định không phải là kinh doanh trà lâu, có lẽ là hiệu cầm đồ đi, chú ấy cũng không nói cho tôi biết.

Tôi đi theo Trương Khởi Linh cùng nhau xuất hiện, làm cho ông chủ hợp tác không hiểu ra sao, thử thăm dò vài câu, tôi cũng không muốn nhiều lời, dặn dò Tiểu Ca đi bàn chuyện nhanh, bàn chuyện xong rồi đi chơi, dù sao cũng chỉ là ký một hợp đồng mà thôi.

Trà mới tới gần đưa ra thị trường, bố tôi dự bị đặt mua một ít Bích Loa Xuân, Trương Khởi Linh cẩn thận nhìn hiệp ước, xác định điều khoản không có vấn đề gì mới ký cùng đối phương.

Thấy hắn nghiêm túc như thế, lão bản của đối phương nói: "Lý mỗ đã cùng Ngô lão bản làm ăn buôn bán rất nhiều năm, như thế này là không tin Lý mỗ sao."

Tôi ngồi bên cạnh uống trà, nghe ông ta nói như vậy có chút không vui nói: "Lý lão bản nói lời này là sao, làm ăn buôn bán nào có tin hay không chứ, chỉ có cẩn thận hay không thôi, cần phải giấy trắng mực đen rõ ràng, chúng ta cũng là làm ăn lớn, nhỡ như viết thiếu một chữ, lúc tính tiền mà thiếu thì ngài có vui không?"

Ông chủ Lý vội vàng chắp tay: "Lý mỗ chỉ là thuận miệng nói nói, Ngô thiếu gia nói đúng, cẩn thận chút là chuyện tốt."

Tôi không để ý tới ông ta, hỏi Trương Khởi Linh: "Chuẩn bị xong chưa? Xong rồi thì đi thôi, còn nhiều việc phải làm lắm."

Trương Khởi Linh gật đầu, đem giấy bút trên bàn dọn dẹp, ông chủ Lý vội vàng muốn cản xe của tôi lại, tôi không làm phiền ông ta bận việc, hôm nay tôi muốn ngồi thử trên xe buýt công cộng, đây là cơ hội tốt khó có được.
 
41 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 18

Edit: Joe

Ngồi xe buýt công cộng cũng cẩn phải chú ý, tôi mới biết được có trạm xe còn có cả hướng đi khác nhau, tôi đi theo sau Trương Khởi Linh tò mò ngó trái ngó phải, hỏi hắn: "Khi nào mới có xe tới?"

(T từng đi từ Hà Nội sang tỉnh khác chỉ vì không để ý hướng xe của xe buýt, tôi là nạn nhân của sự thiếu hiểu biết khi không tìm hiểu hướng đi của xe buýt ạ)

Trương Khởi Linh nói tôi không cần gấp, lát nữa xe sẽ đến, mỗi chuyến xe buýt sẽ có thời gian cố định, sẽ không phải đợi lâu.

Khi nói chuyện thì người đến chờ xe buýt cũng nhiều lên, xe buýt công cộng giá cả cũng cao, không phải người bình thường nào cũng đi, nhiều chút là học sinh, ông chủ, các quý phụ nhân ăn mặc thời thượng. Tính toán thì có vẻ đắt hơn ngồi xe kéo. (Đoạn này mình làm đại đại, câu gốc là "Tính xuống dưới kỳ thật có lộ so kêu cái xe kéo còn muốn quý đâu")

Xem ra tính cách của tôi không thích hợp để đi xe buýt bởi vì tôi không có tính kiên nhẫn, thường ngày muốn đi đâu kêu lão Hàn một tiếng là tới, không nhất thiết phải ở chỗ này chờ đợi, thỉnh thoảng chỉ là đổi mới thôi.

Chờ rồi lại chờ xe buýt cuối cùng mới khoan thai tới muộn, lúc này trên xe không có quá nhiều người nhưng cũng không phải quá ít, sau khi lên xe có người bán vé hỏi chúng tôi đi chỗ nào, Trương Khởi Linh bỏ tiền mua hai vé rồi đưa cho tôi.

Tờ vé nhỏ cùng loại giấy như tiền hào, mặt trên viết tên công ty ô tô, còn có rất nhiều con số, người bán vé ở mặt trên dùng một cái chọc màu đỏ chọc thủng một lỗ, tôi đem chúng nó cất vào trong túi, quyết định mang về để trong sổ sưu tầm.

Lúc này trên xe đã không còn ghế ngồi, Trương Khởi Linh dẫn tôi đi đến phía sau ít người để tôi nắm chặt lan can, xe buýt rất xóc nảy, nhiều khi tài xế phanh gấp làm hành khách như muốn văng ra khỏi chỗ.

Quả nhiên như lời Trương Khởi Linh, tài xế lái xe rất ẩu, không phải vì tài xế phóng nhanh vượt ẩu mà là hắn nhấn ga dẫm phanh dựa vào tâm trạng, đi một đoạn mà tôi suýt bị ném từ đuôi xe lên đầu xe.

Cũng may Trương Khởi Linh phản ứng nhanh kéo tôi lại, những người khác đã sớm quen nên không phàn nàn gì, chẳng trách tay nắm vào lan can chặt vậy, những người có chỗ ngồi thì tốt hơn, lưng dựa vào ghế nên an nhàn hơn, không có chỗ ngồi thì chỉ có thể tìm chỗ để dựa vào, thân thể lắc lư theo chiếc xe xóc nảy.

Trạm của chúng tôi cũng không gần, có thể là sợ tôi lại bị ngã, Trương Khởi Linh đến gần tôi hơn nắm lấy tay tôi đặt trên tay vịn lan can, xe vừa cua, tôi gần như là dán vào người hắn, cái mũi đập trúng cúc áo hắn.

Hắn sợ tôi té ngã thì thuận thế ôm bả vai tôi, có vẻ không có ý định muốn buông tay, nhất thời tôi không biết làm sao, quan hệ của hai chúng tôi có vẻ chưa tốt đến mức này, nếu người ngoài thấy thì đây là một hành động rất thân mật.

Đương nhiên tôi là thanh niên thời đại mới, sẽ không cổ hủ như vậy, tay hắn căn bản còn chưa đụng vào người tôi, chỉ đáp ở trên quần áo của tôi, nếu tôi phản ứng quá lớn thì có vẻ là do tôi suy nghĩ nhiều.

Xe buýt tiếp tục lung lay đi tới, người càng ngày càng nhiều, trong xe tràn ngập đủ loại khí vị, chỗ chúng tôi có thể đứng càng ngày càng thu hẹp, phía sau tôi vừa hay có hai Thiên Càn, tôi không muốn đụng trúng họ nên càng xích lại gần Trương Khởi Linh.

Tôi bắt đầu hiều vì sao bố không cho tôi ngồi xe buýt, nhưng mà đã leo lên lưng cọp muốn xuống cũng khó, còn phải ba trạm nữa mới đến chỗ tôi muốn đi.

Càng xích gần, mùi hương trên người Trương Khởi Linh càng đậm, ở nơi các mùi hương hỗn tạp hòa vào nhau thế này càng làm tôi để ý. Mặt tôi tự dưng có chút nóng, tôi nỗ lực xoay người hướng tầm nhìn ra cửa sổ, muốn dời đi lực chú ý.

Kính xe không biết đã bao lâu không lau, mờ mịt không thấy rõ lắm khung cảnh bên ngoài, chỉ thấy bóng người mơ hồ nhanh chóng lùi dần về phía sau, không đứa trẻ nào gân cổ lên gào khóc làm cho âm lượng trong cuộc nói chuyện của người lớn tăng lên, còn hỗn loạn hơn cả chợ bán thức ăn.

Tôi đang treo mình ở cõi thần tiên thì tay của Trương Khởi Linh đang ở bả vai tôi đột nhiên dịch xuống eo tôi véo một cái, tôi giật mình kinh sợ.

Lúc này xe đi rất ổn, sẽ không bởi vì xóc nảy nên cần cẩn thận, cái tay kia ấn ở eo hông tôi làm tôi nổi cả da gà, hắn so với tôi cao hơn, hô hấp đều phun đến sau gáy tôi.

Nếu là nói hắn ôm bả vai tôi chỉ là lễ phép, thì động tác ôm eo tôi thật sự rất thân mật, tôi cẩn thận nhích sang bên cạnh một chút, ý tứ là muốn hắn buông ra, tư thế này rất không ổn, nếu để người trong nhà nhìn thấy nhất định sẽ đánh gãy chân chó của hắn.

"Đừng nhúc nhích." Trương Khởi Linh cũng không hiểu được ý của tôi mà chỉ mở miệng nói tôi đừng nhúc nhích, hắn nhỏ giọng nói: "Có ăn trộm."

Ăn trộm? Tôi hoảng sợ, lúc này mới chú ý tới tay hắn là ấn ở chỗ để túi của tôi. Chẳng trách hắn làm ra hành động như vậy, nhưng tôi nghĩ chắc sẽ chẳng ai lấy được túi của tôi đâu, quần áo mùa đông mặc dày như vậy mà.

Ai là ăn trộm? Tôi trộm liếc qua liếc lại, cảm thấy Trung Dung vừa dùng sức chạm vào tôi một cái rất khả nghi, mặt hắn ta nhìn lấm la lấm lét, hơn nữa sau hành động của Trương Khởi Linh hắn ta mới đổi tư thế.

Tôi nửa xoay người, đẩy cái túi không có vật gì bên trong ra phía tên trộm, sau đó nhỏ giọng hỏi Trương Khởi Linh: "Chúng ta có cần phải bắt hắn lại không?"

Trương Khởi Linh lắc nhẹ đầu nói: "Trạm sau hắn ta sẽ xuống."

Quả nhiên, xe mới vừa dừng lại, người kia liền đi theo đám đông xuống xe, hắn ta đi rồi Trương Khởi Linh liền buông lỏng tay ra, trạm này người xuống rất nhiều, không gian trên xe rộng rãi hơn, Trương Khởi Linh lùi về sau một bước, không đứng gần tôi như vừa nãy nữa.

Tôi rất tò mò sao hắn phát hiện ra, hắn liền nói người này vừa lên xe hắn đã chú ý, trên xe nhiều người như vậy ai cũng muốn tìm chỗ thoải mái để đứng, chỉ có hắn chọn chỗ đông người đi vào, mấy phường trộm cắp như này nếu bị phát hiện sẽ lập tức xuống xe ngay tránh để mình bị nguy hiểm.

Hơn nữa mấy thể loại này đều là kẻ tái phạm, gọi cảnh sát tới cũng vô dụng, bắt giữ được mấy ngày lại được thả ra, chỉ tổ tốn thời gian của mình.

Tuy nói như thế nhưng sức quan sát của hắn thật đúng là nhạy bén kinh người, hắn cũng nói trên xe người nhiều, tôi còn lười nhìn mặt người xung quanh mà hắn còn có thể quan sát được ai là trộm.

Người đi xe buýt đúng là ngư long hỗn tạp a, trùng hợp thế mà còn gặp phải ăn trộm, cũng may không bị mất trộm, hôm nay tôi mang đi một trăm đồng, nếu bị mất tôi nhất định sẽ bị mắng chết.
 
41 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 19

Edit: Joe

Xe buýt công cộng tốc độ cũng không kém hơn so với xe kéo, chủ yếu là xe buýt phải dừng ở trạm để đón khách, sau khi xuống xe tôi phải hít một ngụm khí to, tôi quyết định về sau dù có việc gì cũng không bao giờ ngồi xe buýt nữa, cũng không phải sợ mấy tên trộm đâu.

Tôi hỏi Trương Khởi Linh ngoài tên ăn trộm ra thì hắn có thể nhận biết được thân phận của những người khác không, hắn nói đặc biệt cụ thể thì không rõ nhưng có thể đại khái đoán được một chút.

Giống như mấy Thiên Càn cùng ăn mặc đàng hoàng có thể làn buôn bán hoặc làm chính trị, hắn có thể nhìn được một chút, hình như là có một chút gì đó khác nhau nhưng không thể nói ra được, cũng có thể nói là trực giác, dù sao hắn rất khó nói rõ ràng vì sao mình có thể nhận ra được.

Năng lực này của hắn rất thích hợp để làm buôn bán, làm buôn bán quan trọng nhất là trầm ổn, nếu tính khí bộp chộp nóng nảy không chịu được, bị đối phương nhìn thấu suy nghĩ trong lòng, làm ăn buôn bán rất dễ bị lừa gạt.

Trương Khởi Linh cũng đã làm ở cửa hàng hơn mười ngày, hắn làm rất nghiêm túc, mọi người đánh giá hắn rất tốt, tôi cứ nghĩ hắn sẽ không làm được không nghĩ đến hắn lại làm rất thành thạo.

Chỉ là hắn luôn một bộ dáng tâm bình khí hòa, làm mọi người không hiểu được suy nghĩ của hắn, có lẽ hắn không quá thích buôn bán, chỉ là xuất phát từ tâm lý cảm ơn nên cố gắng làm tốt mọi thứ thôi.

Tôi cùng hắn hiện tại là bạn bè, tôi phải quan tâm nhiều đến hắn hơn một chút, giúp hắn giảm bớt cảm giác ăn nhờ ở đậu, hắn hiện tại cô độc một mình, lại không nhớ rõ quá khứ, ít nhất tôi muốn để hắn có thể làm việc hắn thích.

Trên đường đến tiệm tạp hóa, tôi hỏi Trương Khởi Linh: "Tiểu Ca, anh có thích làm buôn bán không? Nếu không thích thì đừng miễn cưỡng, tôi sẽ nói bố cho anh làm việc khác, nếu anh thích viết báo, chú hai quen biết mấy thầy giáo, chữ của anh viết tốt như vậy, không đi viết bài rất đáng tiếc a."

Đại học tốt trong nước không nhiều lắm, xem hắn thích chính trị như vậy có lẽ có thể trường quân đội. Lưu học cũng chưa chắc không thể, chỉ là trong tâm tôi không hy vọng hắn ta đi xa như vậy, sức nặng là không thể nói.

Hôm nay gió nam thổi, có một chút lạnh, lúc tôi hỏi lời này, Trương Khởi Linh đang đút hai tay trong túi áo, chậm rãi bước đi, nghe tôi nói xong hắn có vẻ hơi chần chừ, một lát sau mới nói: "Làm buôn bán cũng khá tốt."

Đương nhiên khá tốt, tôi là hỏi hắn có thích hay không, kết quả hắn nói cho tôi hắn không có việc gì đặc biệt thích làm cho nên không thể trả lời câu hỏi của tôi.

Hắn lựa chọn làm một việc cũng không phải xuất phát từ thích hay không thích, mà là xuất phát từ việc có quan trọng không, ăn, mặc, ở, đi lại đều là như thế, trời lạnh thì mặc thêm áo, đói bụng thì ăn cơm, không cần cố gắng suy nghĩ có thích hay không. Có thể lúc hắn mất trí nhớ cũng mất luôn cảm giác yêu thích đi.

Điều duy nhất hắn để ý hơn chút chính là thân thế của mình, khi hắn ở bệnh viện tỉnh lại, bệnh viện cũng có rất nhiều người được cứu ra từ chiếc thuyền bị chìm, hắn bị thương ở sau đầu thoạt nhìn ngược lại không nặng lắm, rất nhiều người lúc nhảy khỏi thuyền đã bị đứt tay hoặc chân, rất nhiều tiếng kêu rên.

Bởi vì hắn cái gì cũng không nhớ rõ, quần áo gì đó đã bị cởi ra lúc được cứu nên trên người không có đồ gì đáng giá, rất nhanh hắn bị đuổi khỏi viện, người bạn cảnh sát kia của bố tôi cũng tốt, không chỉ cho hắn ở nhờ một đêm mà còn giới thiệu công việc khuân vác cho hắn.

Nếu lá thư kia không được đưa đến, bố tôi không có kiên trì đi tìm, có khả năng hắn sẽ phải làm khuân vác ở bến tàu cả đời, chờ hắn nhớ ra được không biết phải đợi đến ngày tháng năm nào.

Trương Khởi Linh nói làm khuân vác hắn cũng không cảm thấy quá mệt, hắn trước kia hẳn là cũng thường xuyên làm việc phí sức, da thịt trên vai đã có vết chai, mấy việc này có khi là nhẹ nhàng dễ dàng chịu đựng nhất.

Trương Khởi Linh vẫn luôn muốn hiểu rõ lai lịch của chính mình, ngay cả động vật cũng có bản năng đi tìm nguồn gốc, hắn hy vọng tìm được một chút sự tình gì đó luôn quan đến mình, một chút thôi cũng được. Đáng tiếc lúc hắn rời khỏi nơi này thì mới hai tuổi, đã sớm không còn nhớ gì, những người từng tham gia vào cuộc sống của hắn đều đã không còn nữa, chúng tôi cũng chỉ thông qua lá thư kia mới biết được tin tức của hắn.

Hắn đã từng là người như thế nào, ở nơi nào, thích ăn gì, từ đâu tới, đã không còn người nhớ rõ.

Tôi có thể hiểu được một chút cảm giác của hắn, có đôi khi tôi ngủ ngốc buổi chiều, bỗng nhiên tỉnh dậy cũng có cảm giác rốt cuộc mình vì ai, vì sao lại ở đây, cái cảm giác này rất khó chịu, giống như trong đất trời chỉ còn lại một dị loại là chính mình, nếu không có người cùng tôi nói chuyện, cái cảm giác này vẫn sẽ liên tục lập lại thật lâu.

Người có đôi khi cũng không phải để ý đồ vật hay địa điểm nào đó, mà là khi nhớ tới độ vật hoặc địa điểm đó sẽ nhớ lại những hồi ức vui sướng năm đó, ví như khi tôi còn nhỏ mỗi lần không vui chú ba sẽ mua bánh kem bơ thật ngọt cho tôi ăn, bây giờ lớn rồi tôi không quá thích ăn nhưng lúc đi ngang qua nhìn thấy bánh vẫn rất vui vẻ, cái ký ức khi còn nhỏ được người lớn trong nhà nuông chiều trong lòng bàn tay sẽ hiện lên.

Hồi ức mới là đồ vật đáng giá nhất, cho dù là không tốt, thậm chí là khủng bố, đều là quá khứ thể hiện mình tồn tại chứ không phải là mê mang thế này.

Ta cũng rất khó nói mấy câu như quá khứ đều đã qua hết rồi để an ủi hắn, thế thì đúng là đứng nói chuyện cũng không đau eo. Hắn mất đi ký ức đã là một cú đả kích, biết người nhà đã không còn lại là đả kích nữa, hết chuyện buồn này đến chuyện buồn khác, đối với một người trẻ tuổi cũng là quá mức tàn nhẫn.

Trương Khởi Linh khó được lúc sẽ nói nhiều như vậy, tôi không có đánh gãy lời hắn, thẳng đến khi hắn nói, lúc mình ở bến tàu đã từng nghĩ nếu có một ngày chính mình chết đi có khi sẽ không có người phát hiện.

Lời này nghe quá không may mắn, tôi vội vàng nói: "Anh nói bậy gì đó, nếu anh chết, ít nhất tôi sẽ phát hiện, hơn nữa tôi sẽ rất khổ sở, cả nhà tôi cũng sẽ cảm thấy khổ sở."

Hắn chỉ là thuận miệng nói, tôi lại rất để ý, tôi cũng mặc kệ việc đang đứng ở đường lớn người đến người đi qua lại, tôi dừng bước chân, rất lớn gan kéo tay hắn lại, nghiêm túc nói: "Tôi nói thật, Tiểu Ca, có lẽ lúc anh vừa tới tôi thể hiện không được tốt, nhưng hiện tại tôi rất vui khi anh ở đây, rất vui khi chúng ta quen biết. Bây giờ anh đã có nhà, nhà tôi chính là nhà anh biết không hả, nếu anh không vui cứ nói với tôi, hay anh có chuyện vui vẻ cũng có thể nói với tôi, không cần để trong lòng."
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back