Truyện Teen Hồi Ức Song Sinh - Maii

Discussion in 'Chờ Duyệt' started by Mei668, Jul 13, 2025.

  1. Mei668

    Messages:
    0
    HỒI ỨC SONG SINH

    Tác giả: Maii

    Thể loại: Truyện teen, Học đường, HE

    [​IMG]

    Văn Án

    Lê Minh Linh, một học sinh chuyển trường nhút nhát với nỗi ám ảnh quá khứ, lại sở hữu trực giác nhạy cảm: Cảm nhận được những điều bất thường. Định mệnh đưa cô đến với Trần Duy Khang – "nam thần" hoàn hảo, ánh mặt trời của Minh Dương. Nhưng đằng sau nụ cười rạng rỡ ấy, Minh bất chợt nhận ra một bóng tối lạnh lẽo, tàn nhẫn đang ẩn mình. Khang là người hoàn hảo, hay chỉ là một vỏ bọc. Liệu có điều gì đang được che giấu ở đây?

    [​IMG]
     
    Last edited: Jul 27, 2025
  2. Mei668

    Messages:
    0
    Chương 1: Ngày Đầu Chuyển Trường Của Linh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh nắng hè chói chang rải xuống từng vệt sáng qua khung cửa kính, nhưng với Lê Minh Linh, cái nóng oi ả của tháng sáu dường như chỉ làm tăng thêm sự ngột ngạt trong lòng. Chiếc vali nhỏ đặt ngay ngắn bên chân, cùng với chiếc ba lô vẫn còn nguyên nhãn hiệu trường cũ, là tất cả những gì cô mang theo đến trường nội trú tư thục Minh Dương. Ngôi trường mới toanh này, nổi tiếng với sự nghiêm ngặt và dàn học sinh ưu tú, là cơ hội để Linh bắt đầu lại, sau những ám ảnh từ vụ bắt nạt ở trường cũ.

    Minh Dương sừng sững trước mắt Linh như một pháo đài cổ kính, với cổng sắt rèn cao vút và những bức tường đá rêu phong. Khác hẳn với ngôi trường cũ ồn ào, hỗn tạp, nơi đây toát lên vẻ trang nghiêm, tĩnh lặng. Linh hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh bản thân. "Sẽ ổn thôi, Linh à," cô tự nhủ, giọng nói run rẩy tựa như một lời thì thầm trong gió.

    Bước chân Linh ngập ngừng trên con đường lát đá dẫn vào sân trường. Xung quanh, những nhóm học sinh mới đã tụ tập, ríu rít trò chuyện, ánh mắt lấp lánh sự háo hức và tò mò. Linh rụt rè nép mình vào một góc, cảm thấy mình lạc lõng như một chấm nhỏ giữa bức tranh đầy màu sắc. Tiếng cười nói, tiếng kéo vali lạo xạo dội vào tai cô, mỗi âm thanh như một mũi kim châm vào vết thương lòng vẫn chưa lành hẳn. Cô cố gắng tránh ánh mắt của những người xung quanh, cúi gằm mặt xuống. Ký ức về những lời trêu chọc, những cái đẩy vai, những ánh nhìn miệt thị lại ùa về. Linh siết chặt quai ba lô, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cô tự hỏi, liệu ở đây mọi chuyện có khác không? Hay những kẻ bắt nạt vẫn sẽ tìm đến cô, như một cái bóng không thể rũ bỏ?

    Sau một hồi loay hoay tìm kiếm, Linh tìm đến phòng giáo vụ theo hướng dẫn trong thư báo nhập học. Cô rụt rè gõ cửa, và một giọng nói ấm áp mời cô vào. Cô giáo chủ nhiệm, với mái tóc búi cao gọn gàng và nụ cười hiền hậu, đang ngồi sau bàn làm việc.

    "Chào em, Minh Linh," cô giáo mỉm cười thân thiện. "Vào đi em, cô đã chờ em rồi."

    Linh khẽ cúi đầu chào, tim vẫn đập thình thịch. "Em chào cô ạ."

    "Em cứ tự nhiên nhé," cô giáo nói, ánh mắt ấm áp. "Em đến từ Hải Phòng đúng không? Chuyến đi có vất vả không?"

    Linh khẽ lắc đầu. "Dạ, cũng không ạ. Xe chạy êm lắm cô."

    Cô giáo gật gù, nụ cười vẫn giữ trên môi. "Tốt. Hành lý của em có thể để tạm ở đây. Lát nữa cô sẽ nhờ người mang về phòng ký túc xá giúp em." Cô ngừng lại một chút, quan sát Linh. "Cô biết là chuyển trường có thể hơi khó khăn, đặc biệt là đến một môi trường nội trú như Minh Dương. Em có mong muốn gì khi đến đây không?"

    Linh siết chặt hai bàn tay, rồi khẽ ngẩng đầu. "Dạ.. em chỉ mong.. được học tập yên ổn ạ. Và.. em cũng mong có thể tìm thấy những người bạn tốt." Giọng cô nhỏ dần ở cuối câu.

    Cô giáo mỉm cười nhẹ nhàng, như thấu hiểu những lo lắng ẩn sâu trong lời nói của Linh. "Em yên tâm. Minh Dương là một môi trường rất tốt. Các bạn học sinh ở đây đều rất năng động và thân thiện. Cô tin em sẽ sớm hòa nhập thôi." Cô giáo nhìn đồng hồ. "Bây giờ chúng ta cùng đến lớp nhé. Tiết học đầu tiên sắp bắt đầu rồi."

    Sự quan tâm nhẹ nhàng của cô giáo, cùng với ánh mắt động viên, đã xoa dịu phần nào sự căng thẳng trong Linh. Cô cảm thấy một chút nhẹ nhõm, như thể gánh nặng trong lòng đã được trút bỏ.

    Linh bước theo cô giáo, cảm giác hồi hộp dâng trào. Khi đến trước cánh cửa phòng học, tiếng ồn ào bên trong chợt im bặt. Cô giáo đẩy nhẹ cánh cửa gỗ nặng nề, tiếng cọt kẹt của bản lề cũ kỹ như kéo mọi ánh mắt đổ dồn về phía Linh. Cả lớp đã ngồi gần đủ.

    "Cả lớp, đây là Lê Minh Linh, bạn học sinh mới của chúng ta," cô giáo giới thiệu với giọng nói rõ ràng, ấm áp. "Linh, em hãy giới thiệu một chút về bản thân mình cho các bạn biết nhé."

    Linh cứng đơ người. Hàng chục ánh mắt, từ tò mò đến thờ ơ, đang đổ dồn về phía cô. Ký ức về những lần đứng trước đám đông ở trường cũ lại ùa về, khiến cô rụt rè co mình lại. Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng nói rõ ràng nhất có thể.

    "Chào.. chào các bạn," Linh lí nhí, giọng cô run rẩy. "Mình là Lê Minh Linh." Cô ngập ngừng, cảm thấy tim mình đập liên hồi. Ánh mắt cô lướt qua một lượt, rồi nhanh chóng dừng lại ở đôi giày của mình. "Mình.. mình mới chuyển đến từ Hải Phòng." Cô cố gắng nói thêm, nhưng cổ họng như bị nghẹn lại. Mất vài giây sau, Linh mới có thể thốt ra câu cuối cùng, gần như không nghe thấy: "Rất mong được.. làm quen với mọi người."

    Cô giáo mỉm cười nhẹ nhàng, như thấu hiểu sự căng thẳng của Linh. "Cảm ơn em, Linh. Các em hãy giúp đỡ Linh làm quen với môi trường mới nhé." Cô giáo quay sang Linh. "Minh Linh, cô đã sắp xếp chỗ ngồi cho em ở bàn cuối, cạnh bạn Trần Duy Khang. Khang là một học sinh rất giỏi và ngoan, chắc chắn sẽ giúp đỡ em rất nhiều trong thời gian tới."

    Linh khẽ ngẩng đầu lên, ánh mắt tìm kiếm theo hướng tay cô giáo chỉ. Ở bàn cuối, cạnh cửa sổ, một chàng trai đang mỉm cười thân thiện với cô. Mái tóc đen hơi rối, đôi mắt sáng, cùng nụ cười điềm đạm khiến gương mặt anh toát lên vẻ hiền lành, dễ gần.

    Linh rụt rè bước về phía bàn học. Mỗi bước chân của cô đều như nặng hơn hàng cân chì, nhưng khi đến gần, Khang khẽ dịch ghế sang một bên, tạo thêm không gian cho cô. Anh mỉm cười nhẹ, ánh mắt đầy sự khuyến khích.

    "Chào cậu, tớ là Khang," anh thì thầm, giọng nói trầm ấm và dễ nghe.

    Linh cúi đầu, đặt chiếc ba lô xuống ghế rồi ngồi vào chỗ của mình. "Chào.. chào cậu," cô lí nhí, khuôn mặt đã đỏ bừng. Sự lo lắng vẫn còn đó, nhưng nụ cười của Khang như xua đi một phần nào sự ngột ngạt. Anh ta không hề tỏ vẻ khó chịu hay phán xét, trái lại, còn rất tự nhiên và thân thiện.

    Cả buổi học đầu tiên, Linh gần như không dám ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Cô cắm cúi ghi chép, nhưng thỉnh thoảng, sự tò mò vẫn thôi thúc cô khẽ liếc nhìn. Căn phòng rộng rãi, với những dãy bàn ghế gỗ sẫm màu được sắp xếp ngay ngắn. Ánh nắng từ ô cửa sổ lớn rọi vào, làm nổi bật những hạt bụi li ti nhảy múa trong không khí. Phía trên bảng đen, những dòng chữ viết tay ngay ngắn của cô giáo vẫn còn đó. Xung quanh, các bạn học sinh đang say sưa lắng nghe bài giảng hoặc chăm chú ghi chép. Có bạn thì cắn nhẹ đầu bút, suy nghĩ; có bạn lại khẽ gật gù khi hiểu ra vấn đề. Một vài ánh mắt hiếu kỳ vẫn thỉnh thoảng liếc về phía Linh, nhưng phần lớn đều quay lại với bài học. Cô cảm thấy ánh mắt của Khang lướt qua cô vài lần. Mỗi khi cô loay hoay không biết bài tập, Khang sẽ khẽ đẩy quyển sách của mình sang, hoặc chỉ tay vào những phần quan trọng mà không cần cô phải hỏi. Sự giúp đỡ của cậu ấy nhẹ nhàng, không gây chú ý, khiến Linh cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

    Khi chuông báo giờ giải lao vang lên, cả lớp ồn ào đứng dậy. Khang quay sang nhìn Linh. "Cậu có muốn đi xem canteen không? Tớ có thể chỉ đường cho cậu."

    Linh ngập ngừng. Cô vốn đã quen với việc ăn trưa một mình. "À.. tớ.."

    "Không sao đâu," Khang mỉm cười trấn an. "Mọi người ở đây đều thân thiện cả. Cậu đừng lo lắng quá."

    Nhìn ánh mắt chân thành của Khang, Linh cảm thấy một tia hy vọng len lỏi. Có lẽ, đây thực sự là một khởi đầu mới. Có lẽ, ở đây, cô sẽ không còn phải đơn độc.
     
    Last edited by a moderator: Jul 13, 2025
  3. Mei668

    Messages:
    0
    Chương 2: Những người bạn mới

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giờ giải lao. Tiếng chuông vang lên như một tín hiệu giải thoát, khiến cả lớp ồ ạt đứng dậy. Linh vẫn còn hơi ngập ngừng, cảm giác lúng túng khi mọi người xung quanh bắt đầu rời khỏi chỗ. Cậu ấy đưa mắt nhìn Khang, và đúng lúc đó, Khang quay sang cô.

    "Cậu có muốn đi xem canteen không? Tớ có thể chỉ đường cho cậu," Khang đề nghị, nụ cười vẫn ấm áp như ban nãy.

    Linh ngập ngừng. Cô vốn đã quen với việc ăn trưa một mình, nép vào một góc khuất nào đó ở trường cũ để tránh mọi ánh nhìn. Ý nghĩ đi cùng Khang, dù chỉ là đến canteen, cũng khiến cô cảm thấy một chút lo lắng. "À.. tớ.."

    "Không sao đâu," Khang mỉm cười trấn an. "Mọi người ở đây đều thân thiện cả. Cậu đừng lo lắng quá." Anh đứng dậy, nhường lối cho Linh, và kiên nhẫn chờ đợi.

    Nhìn ánh mắt chân thành của Khang, Linh cảm thấy một tia hy vọng len lỏi. Có lẽ, đây thực sự là một khởi đầu mới. Có lẽ, ở đây, cô sẽ không còn phải đơn độc. Linh gật đầu nhẹ. "Ừm.. được thôi."

    Họ cùng nhau bước ra khỏi lớp. Hành lang Minh Dương rộng rãi và thoáng đãng, khác hẳn với sự chật chội ở trường cũ của Linh. Từng nhóm học sinh đi lại, cười nói rộn ràng, nhưng không ai để ý quá nhiều đến cô, hoặc ít nhất là cô cảm thấy vậy. Khang điềm đạm bên cạnh, thỉnh thoảng chỉ cho Linh thấy những khu vực khác của trường: Phòng thư viện rộng lớn với những kệ sách cao vút, sân thể thao xanh mướt, hay khu vườn đá zen tĩnh lặng.

    "Canteen ở phía cuối dãy này," Khang vừa nói vừa chỉ tay. "Đồ ăn ở đây khá ổn đấy, cậu muốn thử món gì không?"

    Khi họ bước vào canteen, một không gian rộng lớn và sáng sủa hiện ra. Hương thơm của đủ loại thức ăn quyện vào nhau, làm bụng Linh khẽ réo. Canteen đông đúc, nhưng không quá ồn ào. Các bạn học sinh xếp hàng mua đồ ăn, trò chuyện rôm rả.

    "Tớ đi lấy khay, cậu cứ tìm chỗ ngồi trước nhé," Khang nói, rồi nhanh chóng hòa vào dòng người.

    Linh rụt rè tìm một chiếc bàn trống ở góc khuất. Cô ngồi xuống, khẽ thở phào. Đột nhiên, một giọng nói vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh của cô.

    "Ồ, đây chẳng phải là học sinh mới sao?"

    Linh ngẩng đầu lên. Trước mặt cô là ba cô gái, ăn mặc khá sành điệu và có vẻ ngoài tự tin. Cô gái đứng giữa, với mái tóc xoăn nhẹ và đôi môi đỏ tươi, nhìn Linh bằng ánh mắt dò xét.

    "Mình là Trần Thu Thảo, hội trưởng câu lạc bộ thời trang," cô gái nói, giọng điệu có chút vẻ kiêu kỳ. "Cậu là Lê Minh Linh đúng không? Nghe nói cậu được xếp ngồi cạnh Khang?"

    Linh cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Ánh mắt của Thảo và hai cô bạn kia không hề thiện cảm, mà thay vào đó là sự tò mò pha lẫn vẻ đánh giá. Chúng nhắc cô nhớ đến những gương mặt quen thuộc ở trường cũ – những kẻ đã từng khiến cuộc sống của cô trở thành địa ngục. Linh chỉ biết gật đầu, không thốt nên lời.

    "Vậy ra là thật," một cô gái khác, có vẻ ngoài sắc sảo hơn, nói thêm. "Được ngồi cạnh Khang là vinh dự đó. Cậu có vẻ hơi nhút nhát nhỉ?"

    Câu nói này, tưởng chừng vô hại, lại đâm thẳng vào nỗi sợ hãi bấy lâu của Linh. Cô cảm thấy khuôn mặt mình nóng bừng, và những ngón tay siết chặt lấy nhau dưới gầm bàn. Linh cúi gằm mặt xuống, cố gắng lờ đi những lời nói ấy, mong sao họ sẽ bỏ đi.

    "Thôi nào, đừng làm khó bạn ấy," Thu Thảo nói, nhưng giọng điệu vẫn mang vẻ chế giễu hơn là quan tâm. "Minh Dương khác với những nơi khác. Chúng ta cần sự hòa đồng, đúng không?" Cô ta liếc nhìn Linh một cái, nụ cười nửa miệng khiến Linh thấy khó chịu.

    Đúng lúc này, một giọng nói trầm ấm vang lên. "Thảo, các cậu đang làm gì ở đây vậy?"

    Linh ngẩng đầu. Khang đang đứng đó, tay cầm hai khay đồ ăn, ánh mắt nhìn thẳng về phía nhóm của Thu Thảo. Vẻ mặt anh không có gì là tức giận, nhưng lại toát lên sự điềm tĩnh và kiên định, khiến Thu Thảo hơi chùn bước.

    "À.. Khang," Thu Thảo thoáng giật mình. "Bọn tớ chỉ là đang chào hỏi bạn mới thôi mà. Cậu biết đấy, Minh Linh có vẻ hơi.. nhút nhát một chút."

    Khang nhìn Linh, rồi lại nhìn Thu Thảo. "Cảm ơn ý tốt của các cậu. Nhưng Linh là bạn cùng bàn với tớ, có gì tớ sẽ hướng dẫn cậu ấy." Anh nói một cách nhẹ nhàng, nhưng dứt khoát, khiến nhóm của Thu Thảo không thể nói thêm lời nào.

    Thu Thảo khẽ bĩu môi, nhưng cũng không dám làm gì hơn. "Thôi được rồi. Bọn tớ đi trước đây." Cô ta lườm Linh một cái thật nhanh rồi cùng hai cô bạn bỏ đi.

    Khang đặt hai khay đồ ăn xuống bàn, một khay đẩy về phía Linh. "Cậu không sao chứ?" Anh hỏi, giọng điềm đạm.

    Linh khẽ lắc đầu, vẫn còn chút run rẩy. "Tớ.. tớ không sao." Cô cảm thấy biết ơn Khang vô cùng. Nếu không có cậu ấy, cô không biết mình sẽ phải đối mặt với tình huống đó như thế nào.

    "Cậu đừng để ý những gì họ nói," Khang tiếp tục, giọng vẫn bình thản. "Họ chỉ là hơi tò mò một chút thôi."

    Đúng lúc này, từ phía xa, có tiếng gọi lớn. "Khang! Bọn tớ ở đây này!"

    Linh ngẩng đầu lên. Một cô gái với mái tóc ngắn cá tính và một cậu bạn cao ráo, dáng vẻ năng động đang vẫy tay về phía Khang. Khang khẽ gật đầu đáp lại. Hai người họ nhanh chóng tiến về phía bàn của Linh và Khang, trên tay cũng là những khay đồ ăn đầy ắp.

    "Chà, hotboy Trần Duy Khang của trường trung học Minh Dương hôm nay lại đi ăn chung với bạn nữ cơ đấy," cô gái tóc ngắn trêu chọc, nụ cười rạng rỡ.

    Khang khẽ cười. "Thế cậu không phải là nữ sao, Dương?"

    Cô gái bĩu môi, rồi quay sang Linh, chìa tay ra một cách thân thiện. "Chào Linh, tớ là Dương, bạn cùng lớp với cậu nè. Rất vui được làm quen, Cậu khá là đặc biệt đó!" Giọng Dương ấm áp và cô nháy mắt với Linh, ở cô toát lên sự năng động và thân thiện nhiệt tình.

    Linh hơi bất ngờ trước sự chủ động của Dương, nhưng cũng đưa tay ra bắt lấy. "Chào Dương, tớ cũng vậy."

    "Còn tớ là Huy, bạn của Dương và Khang. Cũng rất vui được biết cậu!" Cậu bạn cao ráo bên cạnh Dương nói thêm, nụ cười tươi roi rói.

    "À đúng rồi," Khang chen vào, đặt tay lên vai Huy. "Đây là Dương và Huy, hai người bạn thân của tớ. Cậu đừng nghe các cậu ấy nói linh tinh. Bọn tớ chơi với nhau từ nhỏ."

    Linh mỉm cười đáp lại, cảm giác căng thẳng ban nãy chợt tan biến đi phần nào. Việc có thêm hai người bạn mới ngồi cùng bàn, trò chuyện một cách tự nhiên, khiến buổi trưa đầu tiên ở Minh Dương không còn đáng sợ như cô tưởng.
     
  4. Mei668

    Messages:
    0
    Chương 3: Cái Bóng Cũ và Tia Sáng Lạ Thường

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những ngày đầu tiên ở Minh Dương trôi qua một cách nhẹ nhàng hơn Linh tưởng. Có Khang ở bên cạnh, mọi thứ dường như bớt đáng sợ hơn rất nhiều. Cậu ấy luôn kiên nhẫn giải thích những quy định của trường, chỉ đường đến các phòng học, và thậm chí còn giúp Linh làm quen với thời khóa biểu mới. Sự hiện diện của Khang, cùng với sự thân thiện cởi mở của Dương và Huy, đã tạo nên một "vùng an toàn" nhỏ bé cho Linh giữa môi trường hoàn toàn xa lạ.

    Buổi trưa ở canteen từ đó trở thành khoảng thời gian mà Linh ít cảm thấy lo lắng nhất. Cô không còn phải tìm một góc khuất để ăn một mình nữa. Thay vào đó, cô ngồi cùng bàn với Khang, Dương và Huy. Dương luôn là người khuấy động không khí bằng những câu chuyện hài hước về cuộc sống ở trường nội trú, về những bài kiểm tra khó nhằn hay những hoạt động ngoại khóa sôi nổi. Huy thì điềm tĩnh hơn, nhưng cũng rất dễ mến, thỉnh thoảng lại đưa ra những nhận xét dí dỏm khiến cả bọn bật cười.

    Linh, dù vẫn còn rụt rè, cũng bắt đầu nói chuyện nhiều hơn một chút. Cô kể về những cuốn sách mình yêu thích, về thành phố biển Hải Phòng nơi cô lớn lên. Khang luôn lắng nghe một cách chăm chú, thỉnh thoảng lại đặt những câu hỏi khơi gợi, khiến Linh cảm thấy được tôn trọng và quan tâm. Cậu ấy không bao giờ thúc ép cô phải cởi mở, chỉ đơn thuần là tạo một không gian thoải mái để Linh tự nhiên thể hiện mình.

    "Linh này, cậu có định tham gia câu lạc bộ nào không?" Dương hỏi một hôm, khi cả nhóm đang ăn kem sau giờ học. "Trường mình có nhiều câu lạc bộ hay lắm đó! Câu lạc bộ Nghệ thuật, Câu lạc bộ Sách, Câu lạc bộ Báo chí.."

    Linh lắc đầu nhẹ. "Tớ.. tớ chưa nghĩ tới." Cô vẫn còn sợ hãi việc phải đối mặt với nhiều người.

    "Thôi nào," Dương khuyến khích. "Tham gia câu lạc bộ sẽ giúp cậu làm quen được nhiều bạn hơn. Hay cậu thử đến Câu lạc bộ Sách xem sao? Tớ thấy cậu rất thích đọc mà."

    Khang nhìn Linh, ánh mắt đầy sự động viên. "Đúng đấy, Linh. Cậu cứ thử đến xem sao. Không thích thì thôi mà."

    Sự khích lệ từ Khang và Dương khiến Linh suy nghĩ. Có lẽ, đây là lúc cô nên thử vượt qua giới hạn của bản thân. "Để tớ.. tớ thử xem sao," cô nói khẽ, cảm thấy một chút hào hứng len lỏi.

    Cuộc sống mới của Linh dần đi vào quỹ đạo. Cô không còn giật mình mỗi khi có ai đó gọi tên, không còn tránh né ánh mắt của mọi người. Thỉnh thoảng, cô vẫn bắt gặp ánh mắt của Thu Thảo và nhóm bạn của cô ta liếc nhìn từ xa, nhưng giờ đây, có nhóm của Khang bên cạnh, Linh không còn cảm thấy cô đơn hay sợ hãi nữa. Cô biết mình có những người bạn thật sự.

    Tuy nhiên, sự bình yên này không kéo dài. Một buổi chiều, khi Linh đang đi bộ đến thư viện để tìm tài liệu cho bài tập Lịch sử, cô bất ngờ nghe thấy những tiếng xì xào từ phía sau lưng.

    "Kìa, con nhỏ mới được Khang bảo kê đấy!"

    "Trông nó yếu ớt thế mà cũng dám bám lấy hotboy của trường."

    Linh cứng người lại. Giọng nói đó, đầy vẻ miệt thị và chế giễu, không ai khác chính là của Trần Thu Thảo. Cô không cần quay lại cũng biết, Thu Thảo và nhóm bạn của cô ta đang ở ngay phía sau. Linh vội vàng bước nhanh hơn, cố gắng lờ đi những lời nói ấy. Cô hít sâu, cố gắng giữ nhịp thở đều, mong sao có thể nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của họ. Nhưng rồi, một giọng nói khác, nghe có vẻ nam tính và đầy khinh thường, vang lên.

    "Mấy đứa yếu đuối như mày thì chỉ biết núp váy người khác thôi!"

    Linh giật bắn mình. Lần này, không chỉ là những lời xì xào, mà là một lời lẽ trực tiếp, tấn công vào điểm yếu nhất của cô. Cô cảm thấy trái tim mình thắt lại, và nỗi sợ hãi cũ trỗi dậy mạnh mẽ, dữ dội hơn bao giờ hết. Bàn tay Linh run rẩy, những ký ức kinh hoàng từ trường cũ lại ùa về như một cơn sóng dữ, nhấn chìm cô trong sự bất lực. Hình ảnh những nụ cười chế nhạo, những ánh mắt lạnh lùng, những cú đẩy bất ngờ, tất cả hiện lên rõ mồn một. Cô không dám quay lại, chỉ biết cắm đầu chạy, đôi chân như muốn khuỵu xuống, mong sao có thể thoát khỏi những giọng nói đáng sợ ấy, thoát khỏi cái bóng của quá khứ đang bám riết lấy mình.

    Cô không biết mình đã chạy đi đâu, chỉ biết rằng khi dừng lại, cô đang ở một góc khuất của sân sau trường, nơi ít người qua lại, bị che khuất bởi hàng cây cổ thụ già cỗi. Linh dựa vào bức tường lạnh lẽo, thở dốc, từng hơi thở đứt quãng mang theo vị mặn của nước mắt. Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má, nhòe đi tầm nhìn. Liệu cô có thật sự thoát khỏi cái bóng của quá khứ? Hay Minh Dương cũng sẽ trở thành một địa ngục khác, nơi cô lại phải chịu đựng những sự bắt nạt không ngừng nghỉ? Linh tự hỏi, tại sao cô lại phải trải qua những điều này một lần nữa? Cảm giác tuyệt vọng, cô đơn bao trùm lấy cô, khiến cô muốn biến mất khỏi thế giới này.

    Linh không biết mình đã ngồi đó bao lâu, chỉ biết khi bình tĩnh lại, trời đã nhá nhem tối. Cô phải về phòng ký túc xá trước giờ giới nghiêm. Linh đứng dậy, đôi chân vẫn còn hơi run rẩy. Cô quyết định đi đường vòng, tránh những con đường chính nơi có thể gặp lại nhóm của Thu Thảo.

    Khi đi ngang qua khu nhà học cũ, nơi thường được dùng cho các hoạt động ngoại khóa buổi tối, Linh vô tình thấy một bóng người quen thuộc ở một góc tối, khuất sau những bụi cây rậm rạp. Đó là Khang. Cậu ấy đang đứng quay lưng lại với cô, một mình, và cái cách cậu ấy đứng, lặng lẽ và bất động, có gì đó rất khác thường.

    Linh nấp sau một thân cây lớn, không dám phát ra tiếng động. Cô thấy Khang khẽ run rẩy, rồi cậu ấy từ từ quay người lại. Ánh mắt anh ta lúc đó.. không còn sự điềm đạm, ấm áp thường ngày mà Linh vẫn biết. Thay vào đó là một sự lạnh lùng, tàn nhẫn đến đáng sợ. Đôi mắt ấy không phải của Khang – ít nhất không phải Khang mà cô quen thuộc. Nó sắc lẻm, rỗng tuếch, như thể đang nhìn xuyên thấu mọi thứ, không chút cảm xúc.

    Một thoáng bạo lực lướt qua trên gương mặt Khang. Môi cậu ấy mím chặt, hàm răng nghiến vào nhau, và một tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên trong đáy mắt. Khoảnh khắc đó chỉ kéo dài trong tích tắc, đủ để Linh cảm nhận được một luồng khí lạnh rợn người chạy dọc sống lưng, rồi ánh mắt đó nhanh chóng trở lại vẻ bình thường. Gương mặt Khang lập tức trở về trạng thái điềm tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra, nhưng lại toát lên sự mệt mỏi, và cậu ấy đưa tay xoa thái dương, như thể vừa trải qua một cơn đau đầu dữ dội.

    Linh hoảng hốt, trái tim đập liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Người hoàn hảo đó.. liệu có phải chỉ là một vỏ bọc? Cái vẻ ngoài điềm đạm, lịch thiệp mà mọi người đều ngưỡng mộ, có phải chỉ là một lớp mặt nạ che giấu một điều gì đó kinh hoàng bên trong? Linh chưa bao giờ chứng kiến một sự thay đổi nhanh chóng và đáng sợ đến vậy.

    Tối hôm đó, Linh trằn trọc không ngủ được. Hình ảnh Khang với hai dáng vẻ khác nhau cứ ám ảnh cô. Ánh mắt lạnh lùng, tàn nhẫn ấy, nó không giống sự độc ác cô từng thấy ở những kẻ bắt nạt. Nó mang một vẻ gì đó khác lạ, đầy bí ẩn, khiến Linh vừa tò mò, vừa bất an. Cô không dám kể cho ai nghe, không phải vì sợ hãi Khang, mà vì cảm giác bất thường, khó hiểu về điều mình vừa chứng kiến. Linh cảm thấy một sự nghi ngờ len lỏi trong lòng, một sự tò mò pha lẫn chút sợ hãi về con người thật của Khang. Cậu ấy là người đã giúp đỡ cô rất nhiều, nhưng hình ảnh đó lại khiến cô rùng mình.

    Liệu Khang có đang che giấu điều gì đó? Và cái dáng vẻ lạnh lùng, bạo lực kia.. là gì? Linh không ngừng suy nghĩ, cố gắng tìm kiếm một lời giải thích. Những ngày tiếp theo, Linh bắt đầu để ý Khang nhiều hơn. Cô quan sát cử chỉ, ánh mắt của cậu ấy, cố gắng tìm ra những dấu hiệu dù là nhỏ nhất của sự thay đổi. Khang vẫn là Khang hiền lành, điềm đạm mà cô biết. Cậu ấy vẫn nhiệt tình giúp đỡ cô, vẫn trò chuyện vui vẻ với Dương và Huy. Nhưng Linh, với sự nhạy bén của một người từng trải qua nhiều tổn thương, cảm thấy một sự khác biệt tinh tế. Có những lúc, Khang thoáng lơ đãng, ánh mắt xa xăm, như thể tâm trí đang ở một nơi rất xa. Đôi khi, cậu ấy lại khẽ nhíu mày, như đang chống lại một cơn đau đầu vô hình.

    Một lần, khi cả nhóm đang làm bài tập nhóm ở thư viện, Khang đột nhiên ngừng viết, tay cầm bút khẽ run lên. Linh ngồi cạnh cậu ấy, khẽ liếc nhìn. Cô thấy Khang nhắm mắt lại, rồi từ từ mở ra. Ánh mắt Khang khi đó, dù chỉ thoáng qua, nhưng lại có một sự lạnh lẽo, xa lạ khiến Linh giật mình. Cảm giác đó chỉ kéo dài trong tích tắc, rồi ánh mắt Khang lại trở về vẻ bình thường. Cậu ấy tiếp tục viết, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

    "Khang, cậu ổn chứ?" Linh không kìm được mà hỏi khẽ.

    Khang hơi giật mình, quay sang nhìn Linh. "À.. tớ ổn mà. Chắc tại hơi mệt chút thôi." Cậu ấy mỉm cười trấn an, nhưng Linh cảm thấy nụ cười đó có gì đó gượng gạo, không tự nhiên như mọi khi.

    Dương và Huy không để ý đến khoảnh khắc đó, vẫn đang mải mê thảo luận về bài tập. Chỉ có Linh, với sự nhạy bén đặc biệt của một người từng trải qua nhiều tổn thương, mới nhận ra những dấu hiệu bất thường ấy. Cô bắt đầu nghi ngờ rằng có điều gì đó sâu sắc hơn đang diễn ra bên trong Khang, điều mà cậu ấy đang cố gắng che giấu khỏi mọi người.

    Linh nhìn ra ngoài cửa sổ thư viện, màn đêm đã buông xuống. Những ánh đèn của trường Minh Dương lấp lánh như những vì sao, nhưng trong lòng cô, một cảm giác hoài nghi và bất an đang lớn dần. Cô biết, cuộc sống ở Minh Dương sẽ không còn là những ngày bình yên như ban đầu nữa. Một hành trình mới, đầy những bí ẩn chưa được giải đáp, đang chờ đợi cô và Khang.
     
  5. Mei668

    Messages:
    0
    Chương 4: Hai Trong Một

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hình ảnh Khang đứng trong góc tối, với ánh mắt lạnh lùng, tàn nhẫn và thoáng bạo lực ấy cứ ám ảnh Linh không nguôi. Nó luẩn quẩn trong tâm trí cô, khiến cô không thể tập trung vào bất cứ điều gì. Cô không dám kể cho ai nghe. Cái khoảnh khắc đó quá riêng tư, quá đáng sợ để có thể chia sẻ một cách dễ dàng. Tuy nhiên, sự bất an cứ lớn dần trong lòng Linh, thôi thúc cô tìm kiếm lời giải đáp.

    Linh thử kể với Dương một cách vòng vo, không đi thẳng vào chi tiết Khang. Cô chỉ nói về việc mình cảm thấy có gì đó bất thường ở Khang, những khoảnh khắc cậu ấy dường như thay đổi. Nhưng Dương, với sự vô tư và thẳng thắn của mình, chỉ cười xòa.

    "Khang á? Cậu ấy thì có gì mà bất thường chứ," Dương nói, tay gạt nhẹ lọn tóc mái. "Tớ chỉ thấy cậu ta như con robot được lập trình hoàn hảo vậy. Suốt ngày học, rồi thể thao, luôn điềm tĩnh, ít khi thể hiện cảm xúc mạnh mẽ. Cậu nhạy cảm quá rồi, Linh à!"

    Những lời nói đó của Dương, dù có ý tốt, lại càng khiến Linh cảm thấy cô đơn trong suy nghĩ của mình. Khang quá hoàn hảo, đó chính là điều bất thường đối với Linh. Một người bình thường sao có thể luôn điềm tĩnh, hoàn hảo đến thế? Chẳng lẽ, chỉ có mình cô nhìn thấy những điều ấy?

    Nhưng Linh không bỏ cuộc. Cảm giác bất an và tò mò cứ lớn dần, lấn át cả nỗi sợ hãi ban đầu. Bằng trí nhớ hình ảnh sắc bén và sự nhạy cảm vốn có, Linh bắt đầu lén lút quan sát Khang. Cô không cố ý theo dõi, mà chỉ để tâm hơn đến từng cử chỉ, ánh mắt, lời nói của cậu ấy. Linh ghi lại tất cả trong tâm trí, giống như cách cô từng làm khi cố gắng hiểu những sắc thái cảm xúc của những người đã bắt nạt mình.

    Dần dần, cô nhận ra một sự thật kinh hoàng: Khang dường như có hai kiểu hành vi hoàn toàn trái ngược, một sự đối lập đến khó tin.

    Khang mà Linh vẫn biết, là người bạn cùng bàn điềm đạm, ấm áp, luôn sẵn lòng giúp đỡ. Cậu ấy mỉm cười nhẹ nhàng khi Linh hỏi bài, kiên nhẫn chỉ dẫn cô từng chi tiết. Khang quan tâm đến cảm xúc của Linh, hỏi cô có ổn không khi thấy cô hơi buồn. Trong các buổi ăn trưa, cậu ấy lắng nghe Linh kể chuyện về sách, về Hải Phòng, và luôn tạo cảm giác an toàn cho cô. Khi chơi thể thao, Khang tài giỏi nhưng vẫn giữ phong thái lịch sự, không hề phô trương. Ánh mắt cậu ấy trong những khoảnh khắc này luôn chứa đựng sự hiền lành và đôi khi có chút mơ màng.

    Nhưng rồi, có những lúc, Linh lại bắt gặp một Khang hoàn toàn khác.

    Đó là khi có tiếng động lớn bất ngờ, Khang sẽ thoáng giật mình, và trong tích tắc, ánh mắt cậu ấy trở nên lạnh lùng, sắc bén, thậm chí là gai góc đến đáng sợ. Khuôn mặt Khang không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng Linh cảm nhận được một luồng khí chất hoàn toàn xa lạ, đầy sức mạnh và sự đe dọa. Cô nhớ lại khoảnh khắc Khang đối mặt với kẻ chơi xấu trên sân bóng, ánh mắt đó không phải là giận dữ bộc phát, mà là một sự kiểm soát lạnh lẽo, một lời cảnh báo không lời.

    Có lần, Linh thấy Khang đứng một mình ở hành lang vắng người, tay siết chặt thành nắm đấm. Gương mặt cậu ấy thoáng qua vẻ thống khổ, như đang vật lộn với điều gì đó bên trong. Rồi, trong tích tắc, ánh mắt đó biến thành sự vô cảm, lạnh lẽo, như thể một công tắc vừa được bật tắt. Khang nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh, nhưng Linh đã nhìn thấy sự thay đổi đó.

    Sự đối lập này khiến Linh không ngừng suy nghĩ. Cô không thể hiểu nổi một người lại có thể biến đổi nhanh đến vậy. Sự hoàn hảo của Khang, trước đây chỉ là một sự thật hiển nhiên, giờ đây lại trở thành một lớp vỏ bọc đáng ngờ. Cậu ấy không biểu lộ cảm xúc thái quá, nhưng những khoảnh khắc "biến hình" đó lại cho thấy một chiều sâu đáng sợ. Có phải Khang đang che giấu một phần con người thật của mình, một phần mà cậu ấy không muốn ai nhìn thấy?

    Cảm giác sợ hãi len lỏi trong lòng Linh, nhưng nó không phải là nỗi sợ hãi như khi cô bị bắt nạt. Đó là một nỗi sợ hãi pha lẫn sự tò mò và một chút bối rối. Cô sợ cái điều bí ẩn đang ẩn chứa trong Khang, nhưng cũng không thể ngừng nghĩ về nó. Cái bóng của quá khứ, những lời chế nhạo của Thu Thảo, giờ đây dường như không còn là nỗi ám ảnh lớn nhất của Linh nữa. Thay vào đó, bí mật của Khang chiếm lấy tâm trí cô.

    Linh bắt đầu tự hỏi, liệu Khang có đang trải qua một điều gì đó mà không ai biết? Hay cậu ấy chỉ đơn thuần là một người có nhiều mặt, một người luôn cố gắng kiểm soát bản thân đến mức đáng kinh ngạc? Linh không biết mình nên làm gì với những gì mình đã thấy. Liệu cô có nên nói cho Dương và Huy? Nhưng liệu họ có tin cô không, khi Khang luôn xuất hiện với vẻ ngoài hoàn hảo trước mặt mọi người? Hay họ sẽ cho rằng cô đang suy diễn quá mức, làm ảnh hưởng đến tình bạn của họ?

    Những câu hỏi cứ xoáy sâu trong tâm trí Linh. Cô biết, việc mình chứng kiến không phải là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Đó là một bí mật, và nó đang dần được hé lộ. Linh cảm thấy mình đang đứng trước một cánh cửa đóng kín, nơi ẩn chứa những điều mà cô không thể nào hiểu được. Và cô, với sự nhạy cảm của mình, không thể nào quay lưng lại.

    Tôi hiểu rồi! Chương 5 sẽ kết thúc tại khoảnh khắc Kay lộ diện, tự giới thiệu và cảnh cáo Linh, tạo ra một kết thúc đầy kịch tính, mở ra những diễn biến mới cho câu chuyện. Dưới đây là Chương 5 hoàn chỉnh theo yêu cầu của bạn:
     
  6. Mei668

    Messages:
    0
    Chương 5: Lộ Diện "Kay"

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những ngày sau đó, Linh sống trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Hình ảnh Khang với hai vẻ mặt đối lập cứ luẩn quẩn trong tâm trí cô. Dương và Huy vẫn vô tư như thường lệ, không hề nhận ra sự khác biệt nào ở Khang. Điều đó càng khiến Linh cảm thấy cô đơn trong chính những nghi ngờ của mình. Không ai tin cô, vì Khang quá hoàn hảo. Sự hoàn hảo ấy, giờ đây, lại trở thành một lớp mặt nạ đáng sợ trong mắt Linh.

    Bằng trí nhớ hình ảnh siêu phàm và sự nhạy cảm vốn có – một khả năng mà Linh từng nghĩ là lời nguyền lại đang trở thành công cụ đắc lực – cô bắt đầu lén lút quan sát Khang một cách tỉ mỉ. Từng cử chỉ, ánh mắt, lời nói của cậu ấy đều được Linh ghi lại trong tâm trí. Cô quan sát cách Khang tương tác với mọi người, với thầy cô, và cả khi cậu ấy ở một mình.

    Dần dần, một sự thật kinh hoàng bắt đầu hé lộ. Linh nhận ra Khang dường như có hai kiểu hành vi hoàn toàn trái ngược. Có lúc, cậu ấy là Trần Duy Khang mà mọi người ngưỡng mộ: Dịu dàng, quan tâm, nụ cười điềm đạm luôn thường trực trên môi. Đó là Khang kiên nhẫn chỉ bài cho cô, là Khang nhường ghế ở canteen, là Khang trò chuyện thoải mái với Dương và Huy. Ánh mắt Khang trong những khoảnh khắc này luôn chứa đựng sự hiền lành và đôi khi có chút mơ màng, xa xăm.

    Nhưng rồi, một sự thay đổi đột ngột sẽ diễn ra. Một tiếng động lớn bất ngờ, một lời nói khó nghe từ ai đó, hay một va chạm không mong muốn.. và trong tích tắc, Linh sẽ thấy ánh mắt Khang biến đổi. Nó trở nên lạnh lùng, sắc bén, thậm chí là gai góc đến đáng sợ. Khuôn mặt Khang vẫn có thể giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng Linh cảm nhận được một luồng khí chất hoàn toàn xa lạ, đầy sức mạnh và sự đe dọa. Đây không phải là sự tức giận bộc phát, mà là một sự kiểm soát lạnh lẽo, một lời cảnh báo không lời, một sự tàn nhẫn được che giấu. Linh nhớ lại ánh mắt Khang khi cậu ấy đối mặt với kẻ chơi xấu trên sân bóng, hay khi cô thấy cậu ấy đứng một mình trong góc tối ở khu nhà học cũ.

    Sự khám phá này như một cú sốc điện chạy qua người Linh. Chàng trai hoàn hảo mà cô từng ngưỡng mộ, người đã mang lại cho cô cảm giác an toàn đầu tiên ở ngôi trường mới, lại đang giấu trong mình một con quái vật. Linh bỗng hiểu những lần Khang mệt mỏi, những lúc cậu ấy xoa thái dương hay nhắm mắt lại. Đó có thể là những khoảnh khắc mà một điều gì đó bên trong cậu ấy đang cố gắng giành quyền kiểm soát, hoặc Khang đang phải vật lộn để giữ nó lại.

    Nỗi sợ hãi về Khang giờ đây đã lớn gấp bội, nhưng nó không đơn thuần là sợ hãi một người có thể gây hại. Đó là nỗi sợ hãi pha lẫn sự bối rối và một chút tò mò. Linh cảm thấy như mình đang nhìn thấy một bức tranh bị xé rách, và dưới lớp vỏ bọc đẹp đẽ kia là một vực thẳm đầy bí ẩn. Cô không thể làm ngơ.

    Một buổi chiều muộn, Linh vẫn nán lại thư viện để hoàn thành bài tập còn dang dở. Khi ra về, đèn hành lang đã lờ mờ, và hầu hết các phòng học đã tắt điện. Linh đi ngang qua khu vực phòng học cũ, nơi cô từng chứng kiến Khang ở góc tối. Vô thức, cô lại chậm bước.

    Đột nhiên, từ một góc tối gần đó, một bóng người xuất hiện. Linh giật mình lùi lại. Đó là Khang. Nhưng ánh mắt cậu ấy.. không phải của Khang. Lạnh lùng, sắc bén, không chút cảm xúc, ánh mắt đó dán chặt vào Linh, như thể muốn xuyên thấu cô. Khuôn mặt Khang vẫn giữ vẻ điềm tĩnh một cách đáng sợ, nhưng Linh cảm nhận được một luồng khí lạnh toát ra từ cậu ấy, một sự uy hiếp vô hình nhưng mạnh mẽ. Tim Linh đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu ấy tiến lại gần cô.

    Linh lùi thêm một bước, cảm giác sợ hãi dâng lên tột cùng. Môi cô run rẩy, cố gắng thốt ra lời. "Khang?" "Không.. không, cậu không phải là Khang. Vậy cậu là ai?"

    Một nụ cười nhạt nhẽo và đầy chế giễu xuất hiện trên môi người đối diện. Giọng nói vang lên, trầm thấp, khàn khàn, hoàn toàn khác biệt so với giọng Khang thường ngày, như tiếng đá cọ vào nhau. "Ồ, thú vị đấy, cô bé tò mò này cuối cùng cũng nhận ra rồi sao? Ta cứ nghĩ cô sẽ mất nhiều thời gian hơn để hiểu ra sự thật mà cô đã cố gắng tìm kiếm bấy lâu nay." Ánh mắt sắc lạnh của hắn khóa chặt lấy Linh, không cho cô một cơ hội nào để trốn thoát. "Cái tên ngu ngốc đó gọi ta là một 'cơn đau đầu', một 'ác mộng'. Nhưng cô có thể gọi ta là Kay."

    Tên Kay tự giới thiệu bằng một sự ngạo mạn lạnh lùng, khiến Linh rợn người. "Kay?" Linh lí nhí, cảm thấy miệng mình khô khốc.

    "Đúng vậy," Kay tiếp tục, giọng nói chứa đựng một sự đe dọa không thể nhầm lẫn. Hắn không tiến lại gần, chỉ đứng đó, nhưng áp lực từ hắn đè nặng lên Linh như một tảng đá. "Ta xuất hiện khi 'hắn' yếu đuối, khi 'hắn' bị tổn thương, bị đe dọa. Ta là thứ bảo vệ 'hắn' khỏi những kẻ như các ngươi." Ánh mắt Kay thoáng liếc qua vẻ khinh thường. "Mà tốt nhất là cô nên quên những gì cô đã thấy, và những gì cô vừa nghe. Đừng đào bới những thứ không thuộc về cô, đặc biệt là những thứ liên quan đến Khang."

    Hắn nhếch môi một lần nữa, nụ cười đó không chút ấm áp, chỉ có sự lạnh lẽo đến tận xương tủy. "Dừng lại đi, cô bé. Đừng đào bới những thứ không thuộc về cô." Lời cảnh cáo đó như một lưỡi dao sắc lẹm, cắt đứt mọi ý định trong Linh, vậy là hắn biết những ngày qua cô theo dõi hắn sao. Hắn muốn cô sợ hãi, muốn cô tránh xa.

    Khoảnh khắc đó kéo dài tưởng chừng vô tận. Linh cảm thấy như mình đang đứng trước một vực thẳm. Rồi, trong tích tắc, ánh mắt của Kay bỗng vụt tắt. Gương mặt Khang trở lại vẻ mệt mỏi, bơ phờ thường thấy, như thể vừa tỉnh giấc sau một giấc mơ dài. Cậu ấy khẽ lắc đầu, đưa tay xoa thái dương, và lướt qua Linh như một cái bóng, không hề nhận ra sự hiện diện của cô, hay những gì vừa xảy ra.

    Linh vẫn đứng sững sờ trong bóng tối, cảm giác lạnh lẽo vẫn còn vương vấn trên da thịt. Kay đã lộ diện, tự giới thiệu và đưa ra lời cảnh báo trực tiếp.

    Sự khám phá này như một cú sốc điện chạy qua người Linh. Chàng trai hoàn hảo mà cô từng ngưỡng mộ, người đã mang lại cho cô cảm giác an toàn đầu tiên ở ngôi trường mới, lại đang giấu trong mình một con quái vật. Linh bỗng hiểu những lần Khang mệt mỏi, những lúc cậu ấy xoa thái dương hay nhắm mắt lại. Đó có thể là những khoảnh khắc Kay đang cố gắng giành quyền kiểm soát, hoặc Khang đang phải vật lộn để giữ Kay ở lại. Nỗi sợ hãi giờ đây đã lớn gấp bội, nhưng nó không đơn thuần là sợ hãi một người có thể gây hại. Đó là nỗi sợ hãi pha lẫn sự bối rối, và một chút xót xa cho Khang.

    Kay tồn tại. Điều đó đã quá rõ ràng qua cuộc đối mặt trực tiếp. Linh biết rằng, kể từ khoảnh khắc này, cuộc sống của cô ở Minh Dương sẽ không bao giờ còn bình yên nữa. Cô đã vô tình chạm vào một bí mật động trời, một bí mật có thể thay đổi tất cả. Và cô, một mình, đứng trước một câu hỏi lớn: Liệu cô có thể làm gì để giúp Khang, hay là cô sẽ bị cuốn vào vòng xoáy nguy hiểm của "Kay"?
     
  7. Mei668

    Messages:
    0
    Chương 6: Vỏ Bọc Hoàn Hảo và Nỗi Đau Giấu Kín

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời cảnh cáo của Kay như một lưỡi dao băng giá, găm sâu vào tâm trí Linh. Nó không chỉ là một lời đe dọa, mà còn là sự khẳng định rõ ràng về sự tồn tại của một nhân cách thứ hai đáng sợ. Nỗi sợ hãi vẫn còn đó, quấn lấy cô như một sợi dây vô hình, nhưng sâu thẳm bên trong, một ngọn lửa tò mò và quyết tâm đã được nhen nhóm. Linh không thể làm ngơ trước những gì cô đã chứng kiến và cảm nhận.

    Dù sợ hãi, Linh vẫn quyết tâm tìm hiểu. Cô không thể lý giải nổi tại sao Khang lại có một nhân cách khác đáng sợ đến vậy. Những ngày sau đó, cô tiếp tục quan sát Khang một cách kín đáo, như một thám tử lặng lẽ. Linh nhận thấy Khang có những lúc tỏ ra rất căng thẳng, đôi khi cậu ấy sẽ lén lút uống một loại thuốc nào đó từ một lọ nhỏ giấu trong cặp, hoặc tìm kiếm sự yên tĩnh tuyệt đối trong những góc khuất của trường, nơi không ai có thể làm phiền. Có lần, cô thấy Khang nhắm chặt mắt, tay bấu chặt vào mép bàn, khuôn mặt trắng bệch như đang chống chọi với một cơn đau vô hình. Rồi mọi thứ lại trở về bình thường, nhanh đến mức Linh tự hỏi liệu mình có nhìn nhầm không.

    Bằng khả năng quan sát nhạy bén của mình, Linh lờ mờ đoán được Khang đang che giấu một bí mật sức khỏe nào đó, một điều mà cậu ấy không muốn bất kỳ ai biết. Cậu ấy hoàn hảo đến bất thường, đến mức nỗi đau cũng phải được giấu kín.

    Một ngày nọ, Khang bất ngờ mời Linh cùng Dương và Huy về nhà mình vào cuối tuần để cùng nhau ôn tập và chuẩn bị cho một bài kiểm tra quan trọng. Linh ngạc nhiên, và khi đến nhà Khang, bố mẹ Khang còn ngạc nhiên hơn. Họ nhìn Linh với ánh mắt vừa dò xét, vừa mừng rỡ, thậm chí có chút bối rối.

    "Con là Linh phải không? Con là bạn học đầu tiên sau Dương và Huy mà Khang dẫn về nhà sau rất nhiều năm đó con," mẹ Khang nói với vẻ trìu mến nhưng ánh mắt lại thoáng chút phức tạp, như thể có điều gì đó chất chứa. Lời nói đó như một lời khẳng định cho linh cảm của Linh: Khang đang giữ một khoảng cách vô hình với thế giới bên ngoài, một bức tường mà chỉ có những người thân thiết nhất như Dương và Huy mới có thể xuyên qua. Và giờ đây, Linh cũng đang dần được bước qua bức tường đó.

    Bữa tối tại nhà Khang diễn ra trong không khí ấm cúng nhưng có phần gượng gạo đối với Linh. Bố mẹ Khang rất niềm nở, nhưng vẫn giữ một khoảng cách khách sáo nhất định.

    "Thằng Khang nhà bác từ nhỏ đã ít nói, chỉ thích đọc sách thôi. Giờ có thêm mấy đứa bạn vui vẻ thế này, bác mừng quá," bố Khang nói, ánh mắt nhìn Khang đầy yêu thương nhưng cũng ẩn chứa sự lo lắng.

    Dương nhanh nhảu khoác vai Khang, ra vẻ trêu chọc. "UI bác ơi! Cậu ấy như thế rồi mà tụi con gái trong trường đã phát điên lên rồi, giờ mà ngày nào cũng nhe hàm răng trắng hơn ngọc trai của cậu ta thì con dâu bác xếp hàng từ cửa nhà đến hết cái thành phố này mất!"

    Khang nghe vậy thì lườm Dương một cái rõ điệu bộ, giả vờ giận dỗi. Huy ngồi cạnh cũng tủm tỉm cười. "Chính xác đó bác. Ngày xưa Khang chỉ biết cắm đầu vào sách vở, với thỉnh thoảng 'lên đồng' với mấy bài toán khó thôi. Giờ còn biết rủ bọn con về nhà chơi, cũng là một bước tiến vượt bậc đó bác."

    Bố mẹ Khang nghe vậy thì bật cười xòa, vẻ mặt lộ rõ sự nhẹ nhõm và xen lẫn một chút.. thấu hiểu. "Đúng là nhờ có mấy đứa bạn, Khang nhà bác cũng cởi mở hơn nhiều rồi."

    Khi Khang đang phụ mẹ chuẩn bị tráng miệng trong bếp, Linh tình cờ đi ngang qua phòng khách. Cô nghe thấy giọng bố Khang đang nói chuyện điện thoại với ai đó. Linh nấp sau cánh cửa, cố gắng lắng nghe. Giọng bố Khang đầy tự hào: "Ông bà cứ yên tâm, Khang nhà mình bây giờ đã ổn rồi, thằng bé trưởng thành hơn nhiều, lại còn học giỏi nhất trường nữa chứ."

    Rồi giọng bà nội Khang vang lên từ đầu dây bên kia, nghe có vẻ nhẹ nhõm nhưng lại chứa đựng một nỗi lo lắng tiềm ẩn: "Thế thì tốt quá, cứ tưởng cháu tôi lại tái phát.. may mà thằng bé giờ đã qua khỏi."

    Những lời nói đó như một gáo nước lạnh tạt vào Linh. "Tái phát"? "Qua khỏi"? Điều gì đã "tái phát"? Điều gì Khang đã "qua khỏi"? Lời nói của ông bà Khang không phải là sự nhẹ nhõm hoàn toàn, mà là một sự cam chịu, một nỗi lo lắng được che giấu dưới vẻ ngoài lạc quan. Mọi người đều nghĩ Khang đã "ổn," đã "khỏi bệnh," nhưng Linh biết, đó chỉ là một màn kịch hoàn hảo do Khang và Kay cùng tạo ra để che giấu sự thật. Nó hoàn hảo đến mức ngay cả những người thân yêu nhất của Khang cũng không nhận ra vết nứt sâu thẳm bên trong cậu ấy.

    Những mảnh ghép rời rạc dần dần khớp lại trong tâm trí Linh. Cô hiểu rằng, Kay không phải là sự xấu xa thuần túy. Hắn là một cơ chế tự vệ, một phần của Khang đã hình thành từ những tổn thương sâu sắc, từ những nỗi đau mà Khang không thể tự mình đối diện. Kay là bức tường phòng thủ, là con quái vật được sinh ra để bảo vệ một Trần Duy Khang yếu đuối, dễ bị tổn thương.

    Linh đứng trước một lựa chọn. Cô có thể sợ hãi, làm theo lời cảnh cáo của Kay và tránh xa Khang. Hoặc, cô có thể chấp nhận rủi ro, bước vào thế giới phức tạp của cậu ấy. Với trái tim nhạy cảm và sự đồng cảm sâu sắc với nỗi đau của người khác, Linh quyết định sẽ giúp Khang. Cô muốn giúp anh hòa hợp với Kay, chấp nhận nhân cách thứ hai này như một phần của chính mình. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc Linh phải chấp nhận cả "con người nguy hiểm" kia, chấp nhận rằng tình cảm cô dành cho Khang, nếu có, sẽ phải đối mặt với một thử thách lớn chưa từng có.

    Mục tiêu đầu tiên của Linh rất rõ ràng: Tìm hiểu về vị bác sĩ đã từng điều trị cho Khang. Linh tin rằng, chỉ có bác sĩ đó mới nắm giữ chìa khóa để hiểu rõ hơn về tình trạng của Khang, về nguồn gốc của Kay, và về cách để giúp Khang tìm thấy sự bình yên thực sự.
     
  8. Mei668

    Messages:
    0
    Chương 7: Mảnh Ghép Bất Ngờ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời cảnh cáo của Kay vẫn văng vẳng trong đầu Linh, một lời nhắc nhở lạnh lùng về ranh giới cô không nên vượt qua. Thế nhưng, sau những gì đã nghe được từ bố mẹ Khang, Linh không thể lùi bước. Cô biết, Kay không phải là bản chất xấu xa, mà là một vết thương sâu sắc. Cô phải tìm hiểu, phải giúp Khang.

    Mục tiêu đầu tiên của Linh là tìm ra vị bác sĩ đã từng điều trị cho Khang. Cô tự nhủ phải thật cẩn trọng, không để bất kỳ ai, đặc biệt là Kay, phát hiện ra ý định của mình.

    Những ngày sau đó, Linh tìm kiếm thông tin một cách kín đáo. Cô quan sát Khang kỹ hơn, để ý từng chi tiết nhỏ nhặt. Tuy nhiên, Khang luôn giữ thái độ điềm đạm, không để lộ bất kỳ manh mối nào về quá khứ y tế của mình. Linh cảm thấy bế tắc, như đứng giữa một mê cung không lối thoát.

    Vào một buổi chiều cuối tuần, khi cả nhóm đang ngồi làm bài tập ở thư viện, Dương bỗng nhiên lôi ra một tập ảnh cũ mèm.

    "Ê Khang, nhìn cái này đi!" Dương cười phá lên, giơ một bức ảnh chụp Khang hồi bé, đầu đội một cái mũ có hình con ếch xanh lè. "Trông mày hồi xưa đúng là 'con ếch cốm' chính hiệu!"

    Khang khẽ nhíu mày, định giật lại bức ảnh nhưng Dương đã nhanh tay chuyền cho Huy. Huy cũng cười rũ rượi. Linh cũng bật cười khúc khích, thấy Khang có một vẻ ngượng ngùng hiếm thấy.

    "Cái này là hồi Khang mới từ bệnh viện về ấy," Huy nói, ánh mắt xa xăm một chút. "Mẹ Khang mua cho cái mũ này, bảo là để Khang vui vẻ hơn."

    Linh nghe vậy thì giật mình. "Bệnh viện? Khang từng ở bệnh viện sao?" Cô cố gắng giữ giọng điệu bình thường nhất có thể, như thể chỉ tò mò.

    Dương gãi đầu. "À thì.. cũng lâu rồi ấy mà Linh. Hồi đó Khang yếu lắm, cứ hay ốm vặt, rồi ít nói hẳn đi. Bác trai bác gái lo lắm nên đưa Khang đi khám ở một viện tâm lý trẻ em gì đó ở thành phố. Lúc đó Khang còn nhỏ lắm, bọn tớ cũng chỉ nghe loáng thoáng thôi."

    "Đúng rồi, nhớ mang máng là có một ông bác sĩ già, tóc bạc phơ hay đến nhà Khang lắm," Huy thêm vào. "Ông ấy tên gì nhỉ.. hình như là Bác sĩ Hùng thì phải. Nhớ là ổng hay cho Khang kẹo, với cả nói chuyện nhẹ nhàng lắm."

    Mắt Linh sáng lên. Bác sĩ Hùng! Đây rồi! Một cái tên, một manh mối cụ thể!

    Khang, nãy giờ vẫn im lặng, bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc lẹm lướt qua Dương và Huy, rồi dừng lại ở Linh. Một thoáng lạnh lẽo chợt lóe lên trong đáy mắt cậu ấy, rồi nhanh chóng vụt tắt. Khang giật lấy tập ảnh từ tay Huy, cất vào cặp một cách vội vã.

    "Mấy cái chuyện cũ rích này có gì hay ho đâu mà nhắc lại," Khang nói, giọng hơi gắt, khác hẳn vẻ điềm đạm thường ngày. "Tập trung làm bài đi."

    Dương và Huy ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu sao Khang lại đột nhiên khó chịu như vậy. Chỉ có Linh là hiểu. Ánh mắt Kay đã xuất hiện trong tích tắc, đủ để Linh nhận ra Kay không muốn bí mật của Khang bị hé lộ.

    Dù bị Khang "lườm" và bị Kay cảnh cáo không lời, Linh vẫn cảm thấy một niềm vui khó tả. Cô đã có được tên của vị bác sĩ. Mảnh ghép quan trọng nhất đã nằm trong tay cô. Giờ đây, cô đã có một hướng đi rõ ràng hơn để khám phá bí mật của Khang. Linh tự nhủ phải thật cẩn trọng, không được hành động vội vàng.

    Ngay tối hôm đó, Linh bắt đầu công cuộc tìm kiếm của mình. Cô không thể sử dụng máy tính công cộng của trường vì sợ để lại dấu vết. May mắn thay, Linh có một chiếc điện thoại thông minh cũ mà cô thường dùng để đọc sách và nghe nhạc. Cố gắng hết sức để không gây tiếng động, Linh mở điện thoại, kết nối Wi-Fi một cách lén lút và bắt đầu tìm kiếm thông tin về "Bác sĩ Hùng".

    Cô gõ tên đó vào thanh công cụ tìm kiếm, kèm theo các từ khóa như "bác sĩ tâm lý trẻ em", "bệnh viện thành phố X" (thành phố nơi Khang sinh sống). Kết quả không nhiều, nhưng Linh kiên nhẫn rà soát từng trang một. Sau một hồi tìm kiếm căng thẳng, mắt Linh dừng lại ở một trang web cũ kỹ của một phòng khám chuyên về tâm lý trẻ em. Trang web có liệt kê danh sách các bác sĩ, và Linh đã tìm thấy cái tên quen thuộc: Bác sĩ Nguyễn Gia Hùng. Có một bức ảnh nhỏ đi kèm, một người đàn ông lớn tuổi, tóc bạc phơ, ánh mắt hiền từ – đúng như lời Huy mô tả.

    Trang web cũng cung cấp địa chỉ phòng khám và số điện thoại liên hệ. Linh cẩn thận ghi chép lại mọi thứ vào một cuốn sổ nhỏ mà cô luôn mang theo, phòng khi điện thoại hết pin hoặc bị kiểm tra. Cô cảm thấy một làn sóng hy vọng dâng trào. Cô đã tiến thêm một bước nữa, một bước gần hơn đến việc hiểu rõ Khang và Kay.

    Sáng thứ Bảy, khi Khang, Dương và Huy đang bận rộn với buổi học thêm và các hoạt động thể thao, Linh viện cớ đau đầu muốn nghỉ ngơi. Cô âm thầm chuẩn bị, mặc bộ quần áo đơn giản nhất, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai để tránh bị nhận ra. Lấy hết can đảm, Linh bắt taxi đến địa chỉ phòng khám của Bác sĩ Hùng.

    Phòng khám nằm trong một con hẻm nhỏ, yên tĩnh, khác xa với sự ồn ào của trung tâm thành phố. Cánh cửa gỗ cũ kỹ mang đến cảm giác cổ kính, trầm mặc. Linh hít một hơi thật sâu, gõ cửa. Một y tá trung niên niềm nở chào đón cô.

    "Cháu muốn khám bệnh sao?" Y tá hỏi với giọng dịu dàng.

    Linh hơi bối rối, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. "Dạ.. cháu muốn gặp Bác sĩ Hùng ạ. Cháu.. có chuyện muốn hỏi về một người quen cũ." Cô cố gắng nói thật tự nhiên, dù trong lòng đang đập như trống.

    Y tá nhìn Linh với ánh mắt thăm dò, rồi mỉm cười. "Bác sĩ Hùng đang có bệnh nhân. Cháu có thể ngồi chờ một lát nhé."

    Linh ngồi xuống chiếc ghế gỗ ở phòng chờ, tim đập thình thịch. Ánh sáng dịu nhẹ từ cửa sổ hắt vào, cùng mùi hương thoang thoảng của thảo dược, mang lại một chút bình yên hiếm hoi. Cô nhìn quanh phòng, cố gắng trấn an bản thân. Nơi đây khác xa với hình ảnh bệnh viện lạnh lẽo mà cô từng nghĩ.

    Sau khoảng mười lăm phút, cánh cửa phòng khám mở ra. Một người đàn ông lớn tuổi, tóc bạc phơ, ánh mắt hiền từ bước ra. Chính là Bác sĩ Hùng. Ông nhìn Linh, mỉm cười nhẹ.

    "Cháu là người muốn gặp ta?" Bác sĩ Hùng hỏi, giọng nói ấm áp, dễ chịu.

    Linh đứng dậy, cảm thấy hơi run nhưng cố gắng giữ bình tĩnh. "Dạ vâng, cháu là Lê Minh Linh. Cháu muốn hỏi bác về một người bạn.. Trần Duy Khang ạ."

    Nghe thấy cái tên "Trần Duy Khang," nụ cười trên môi Bác sĩ Hùng thoáng khựng lại. Ánh mắt ông trở nên phức tạp, pha lẫn sự ngạc nhiên và một chút lo lắng. Ông nhìn Linh kỹ hơn, như thể đang đánh giá cô.

    "Mời cháu vào trong," Bác sĩ Hùng nói, giọng trầm xuống. "Chuyện về Khang.. không tiện nói ở đây."

    Linh cảm thấy một sự hồi hộp dâng trào. Cô đã đến được đây. Cô sắp biết được bí mật mà Khang đã giấu kín bấy lâu nay.

    Trong căn phòng khám ấm cúng, Bác sĩ Hùng mời Linh ngồi xuống. Ông rót một tách trà thảo mộc cho cô, vẻ mặt vẫn đăm chiêu.

    "Cháu là gì của thằng bé?" Bác sĩ Hùng ánh mắt dò xét.

    "Dạ cháu là bạn của Khang ạ!"

    "Xin lỗi cháu, ta không thể tiết lộ thông tin bệnh án của bệnh nhân. Đó là quy định. Mời cháu về cho." Ông nhìn Linh, từ chối một cách kiên quyết.

    Linh hít một hơi thật sâu. Cô biết mình phải mạo hiểm. "Cháu hiểu ạ. Nhưng.. cháu đã gặp Kay."

    Lời nói của Linh như một tia sét đánh ngang tai Bác sĩ Hùng. Đôi mắt hiền từ của ông bỗng mở lớn, vẻ mặt không giấu nổi sự kinh ngạc tột độ. Ông nhìn Linh chằm chằm, như thể muốn đọc thấu cô. "Cháu.. cháu đã gặp 'Kay'?" Giọng ông run run, không còn vẻ điềm tĩnh ban đầu. "Điều đó.. là không thể. Khang đã kiểm soát được Kay từ lâu rồi. Hơn nữa, Kay.. rất ít khi lộ diện trước người ngoài."

    Thấy sự bối rối của Bác sĩ Hùng, Linh kể lại ngắn gọn về cuộc chạm trán của cô với Kay ở hành lang trường, về ánh mắt lạnh lẽo, lời cảnh cáo sắc như dao găm của Kay, và việc Kay tự giới thiệu về bản thân.

    Nghe xong câu chuyện của Linh, Bác sĩ Hùng thở dài thườn thượt. Vẻ mặt ông đầy lo lắng, như thể một tảng đá đè nặng trong lòng. "Thì ra là vậy.. Ta cứ nghĩ mọi chuyện đã qua." Ông day day thái dương, ánh mắt xa xăm. "Cháu biết đấy, một người bạn như cháu có thể nhìn thấy được Kay.. là một điều rất hiếm. Đã lâu như vậy rồi, có lẽ bệnh tình đang chuyển biến nặng."

    Ông nhìn thẳng vào mắt Linh, vẻ mặt đầy nghiêm túc. "Được rồi! Cháu đã trực tiếp gặp 'Kay', và điều đó có nghĩa là cháu đang ở trong một tình thế nguy hiểm hơn cháu tưởng. Có lẽ.. đã đến lúc cháu cần biết sự thật. Và có lẽ.. cháu sẽ giúp được thằng bé."

    Bác sĩ Hùng bắt đầu kể. Giọng ông trầm buồn, chậm rãi, như đang lần giở từng trang ký ức đau buồn.

    Lý do chính là vì khi còn bé, bố mẹ Khang quá bận rộn với công việc, thường xuyên đi công tác, và giao anh cho một người giúp việc chăm sóc. "Họ là những người tốt, nhưng quá đặt nặng sự nghiệp," Bác sĩ Hùng nói, ánh mắt lộ vẻ tiếc nuối. "Nhưng không ai ngờ, người giúp việc đó lại là một kẻ bạo lực ngầm, thường xuyên đánh đập, bỏ đói và hành hạ Khang một cách tàn nhẫn khi bố mẹ vắng nhà. Chấn thương tâm lý kinh hoàng đó đã hình thành Kay – nhân cách được sinh ra để bảo vệ Khang khỏi những nỗi sợ hãi và đau đớn mà bản thân Khang không thể chịu đựng được."

    Linh lắng nghe, từng lời của Bác sĩ Hùng như những nhát dao cứa vào tim cô. Hình ảnh Khang hoàn hảo, lạnh lùng bỗng trở nên thật đáng thương. Cậu lúc nhỏ đã trải qua những chuyện khủng khiếp như vậy, bị bạo hành một cách dã man, đã phải tạo ra một "kẻ bảo vệ" cho chính mình.

    "Bọn ta đã điều trị cho Khang suốt nhiều năm. Khang đã tiến bộ rất nhiều, học cách chấp nhận Kay và kiểm soát sự xuất hiện của nó," Bác sĩ Hùng tiếp tục. "Kay là một nhân cách mạnh mẽ, đôi khi còn 'biết' suy nghĩ, phản ứng một cách độc lập để bảo vệ Khang. Nó là một bức tường thép được dựng lên xung quanh tâm hồn yếu đuối của Khang."

    "Vậy.. tại sao Khang không tiếp tục chữa trị nữa ạ?" Linh khẽ hỏi, giọng nghẹn lại.

    Bác sĩ Hùng thở dài. "Ta không ngờ Kay là 1 nhân cách quá thông minh tinh ranh, Kay đã học cách giả vờ" hợp tác "với bác sĩ, tạo ra vẻ ngoài như Khang đang dần bình phục, khiến ta và bố mẹ Khang nhầm lẫn. Sau đóta phát hiện ra, nhưng Khang từ chối tiếp tục điều trị và nghĩ mình có thể kiểm soát được Kay. Ta có nói với bố mẹ Khang về điều này nhưng họ không tin, họ chỉ muốn con mình 'khỏi bệnh' và quên đi quá khứ đau buồn."

    "Họ không hiểu," Bác sĩ Hùng buồn bã nói thêm. "Họ nghĩ rằng Khang đã 'khỏi bệnh', đã 'ổn'. Nhưng Kay không phải là bệnh tật để có thể 'khỏi'. Nó là một phần của Khang, một phần được sinh ra từ nỗi đau tột cùng. Việc Khang cố gắng kìm nén Kay, phủ nhận sự tồn tại của nó, chỉ khiến Kay càng trở nên mạnh mẽ và khó kiểm soát hơn khi nó xuất hiện."

    Linh ngồi im lặng, cố gắng tiếp thu toàn bộ thông tin. Sự thật còn đau đớn hơn những gì cô tưởng tượng. Kay không phải là quái vật. Kay là một đứa trẻ bị tổn thương, được sinh ra để bảo vệ một đứa trẻ khác. Và Khang, người hoàn hảo ấy, đang phải sống trong một cuộc chiến nội tâm không ngừng nghỉ, cố gắng che giấu bản thân mình khỏi thế giới, và có lẽ, khỏi chính bố mẹ mình.

    Kay xuất hiện khi Khang bị tổn thương, bị đe dọa. Và bây giờ, Kay đã xuất hiện trước mặt cô, cảnh cáo cô. Điều đó có nghĩa là, sâu thẳm bên trong, Khang vẫn đang bị tổn thương, vẫn đang cảm thấy bị đe dọa.

    Linh nhìn Bác sĩ Hùng, ánh mắt đầy kiên định. Cô biết mình phải làm gì. Cô không thể để Khang phải chịu đựng một mình nữa.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...