Trọng Sinh [Dịch] Trọng Sinh Làm Học Bá Ở Thập Niên 90 - Ti Quan

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Shine9695, Jun 26, 2025.

  1. Shine9695

    Messages:
    0
    Chương 180: Dây dưa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xứng đôi?

    Trước kia, khi cô và người đó còn bên nhau, cũng từng có không ít người nói họ là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp. Nhưng giờ thì sao? Mỗi người một phương, cách biệt chân trời góc bể.

    Phương Thanh bất đắc dĩ vỗ nhẹ vai Tiểu Nguyệt: "Em nghĩ nhiều rồi, bọn chị chỉ là bạn học cũ, chẳng thân thiết gì cả. Thay vì tám chuyện, chi bằng lo nốt bảng dự toán cho chị đi.."

    Vừa nhắc đến công việc, Lương Tiểu Nguyệt lập tức xụ mặt, ngoan ngoãn đi mở máy tính.

    Chuyện này Phương Thanh cũng không để tâm, lại tiếp tục vùi đầu vào công việc. Nhưng không ngờ, sáng hôm sau, cô lại gặp Tôn Trường Khanh.

    "Trùng hợp thật."

    Phương Thanh không hiểu sao, sau bao nhiêu năm gặp lại Tôn Trường Khanh, cô chẳng hề cảm thấy thân thiết như gặp đồng hương, ngược lại còn thấy có chút gượng gạo.

    Cô lúng túng nhìn anh ta, trong lòng thầm than: Biết vậy ban nãy đã không bước vào rồi: "Ha ha, đúng là trùng hợp thật."

    "Cùng ngồi ăn chút gì nhé?" Tôn Trường Khanh cười mời, rồi xoay người gọi chủ quán làm thêm một phần đồ ăn sáng.

    Phương Thanh vội vàng ngăn lại: "Không cần đâu, tôi tự gọi." Cô nhanh miệng nói với chủ quán: "Cho tôi một phần bánh bao, một bát cháo, gói mang đi, cảm ơn."

    Thấy Tôn Trường Khanh cười hiền lành, cô cũng miễn cưỡng cười theo, giải thích: "Ăn ở đây mất thời gian lắm, tôi muốn đi sớm một chút kẻo trễ."

    Tôn Trường Khanh gật đầu thấu hiểu, cũng gọi thêm túi mang đi: "Cậu nói đúng, tôi cũng mang đến công ty ăn luôn."

    Ơ? Đừng thế chứ! Tôi cố tình mang đi để khỏi phải ăn cùng cậu mà!

    Phương Thanh muốn bảo anh ta cứ ăn ở đây thì hơn, nhưng Tôn Trường Khanh đã nhanh chóng gói đồ xong, lại nhiệt tình đề nghị đưa cô đi làm.

    Lần đầu tiên, Phương Thanh phát hiện mình chẳng biết phải từ chối thế nào cho khéo: "Cái đó.. không cần đâu, tôi thích đi tàu điện hơn.."

    Thế nhưng dù cô từ chối ra sao, vẫn bị anh ta "mời" lên xe.

    Chưa hết, anh ta còn rất chu đáo thắt dây an toàn giúp cô. Khi anh ta bất ngờ cúi sát lại, Phương Thanh theo phản xạ nghiêng người ra sau: "Tôi tự làm được."

    Tôn Trường Khanh như không để tâm, chỉ nhẹ nhàng buông tay rồi khởi động xe, trên đường vẫn chuyện trò rôm rả, mãi đến khi dừng lại trước cửa studio.

    Cô nghĩ đoạn gặp gỡ lúng túng đã kết thúc, nào ngờ anh ta lại xin số điện thoại. Lúc này, Phương Thanh thật sự thấy rợn cả người.

    Thấy cô lưỡng lự, Tôn Trường Khanh đẩy gọng kính: "Có một nhóm bạn học cấp ba trên WeChat, tôi muốn kéo cậu vào để mọi người tiện liên lạc."

    Trong tình huống này, chẳng cho số cũng không xong. Sau khi trao đổi số điện thoại, quả nhiên cô được kéo vào nhóm, trong đó có rất nhiều bạn học cũ

    "Ôi chà, là Phương Thanh à, bây giờ đang ở đâu thế?"

    "Phương Thanh xinh đẹp đây mà? Trời ơi, sao tìm được vậy?"

    "Phương Thanh giờ trông thế nào rồi? Gửi ảnh xem thử đi.."

    Cả nhóm ríu rít nhắc đến cô, khiến người vốn không quen làm trung tâm chú ý như Phương Thanh chỉ biết lặng thinh. Mãi đến khi Tôn Trường Khanh chuyển chủ đề, cô mới thoát khỏi vòng vây.

    Gần đây, trong nhóm lại có thêm nhiều thành viên mới, không khí rất náo nhiệt. Mọi người hẹn nhau cuối tuần đến một nhà hàng địa phương để tụ họp, cũng không quên mời Phương Thanh.

    Cô cảm thấy rất khó xử, hồi học cấp ba, cô đã không thân thiết với họ, nay bao nhiêu năm không gặp, chẳng có chuyện gì để nói, còn không bằng ở nhà. Nghĩ đến đó, Phương Thanh ôm đầu, bắt đầu nghĩ xem nên lấy lý do gì để từ chối. Đúng lúc ấy, một cuộc gọi lạ đến.

    "A lô.. Xin chào, ai vậy?"

    "Là tôi, Tôn Trường Khanh." Giọng nam trầm thấp truyền đến khiến tay Phương Thanh đang cầm chuột khựng lại.

    "À, là cậu à, có chuyện gì không?" Phương Thanh định giả bộ như không quen lắm, để điện thoại sang một bên rồi đeo tai nghe tiếp tục vẽ bản.

    Tôn Trường Khanh ở đầu dây bên kia đang cầm bút vẽ loạn trên giấy, đầu óc lại toàn là hình ảnh buổi sáng hôm đó: "Cậu thấy tin trong nhóm chưa? Thứ Sáu tôi có thể đón cậu, tiện đường thôi mà."

    Phương Thanh thở dài, cô thật sự không muốn tham gia cái buổi tụ tập vô nghĩa đó. Trong đầu xoay nhanh, bỗng nghĩ ra một cái cớ: "À, tôi có thấy. Nhưng xin lỗi, tuần này tôi bận mất rồi, đã hẹn với người khác trước rồi, các cậu cứ đi đi, lần sau tôi đi bù nhé.."

    Bút trong tay anh ta khựng lại, nụ cười trên mặt cũng dần thu lại: "Vậy à.. Thật tiếc, thôi được, lần sau vậy."

    Cúp máy, Phương Thanh lập tức thấy nhẹ nhõm hẳn, tay lướt chuột loẹt xoẹt, nhanh chóng hoàn thành bản vẽ.

    Để diễn cho tròn vai, cô còn chủ động sang nhà Tần Tuyết "tránh nạn" hai hôm, đến thứ Hai lại xin đi nhờ xe sếp tới công ty. Tâm trạng nhẹ nhàng, cô bước trên đôi giày cao gót vào văn phòng. Nhưng vừa tan làm xuống tầng đã thấy một bóng người quen thuộc đứng đợi.

    "Tôn Trường Khanh? Sao cậu lại ở đây?" Phương Thanh khựng lại, trực giác mách bảo cô cuộc gặp này không phải tình cờ.

    Quả nhiên, Tôn Trường Khanh nhìn cô một lúc rồi mỉm cười: "Hôm đó cậu không đến, mọi người đều tiếc lắm. Nên lần này hẹn lại vào cuối tuần. Lần này.. chắc cậu có thời gian rồi chứ?"

    Phương Thanh ngớ ra. Sao lại dai dẳng vậy chứ? Hồi học cấp ba, hình như cô cũng đâu thân với họ?

    "Ờ.. Tôi thật sự không rảnh.."

    Nhưng Tôn Trường Khanh như nhìn thấu cô, ánh mắt như cười như không: "Đây là cô gái Phương Thanh năm xưa không sợ trời, không sợ đất sao? Một buổi họp lớp thôi mà, đến mức phải né tránh nhiều lần thế này à? Hay là.. cậu sợ lại gần tôi quá?"

    Phương Thanh nghẹn lời. Cô thật sự muốn dứt khoát như năm xưa, chặn đứng mọi mộng tưởng của anh ta. Nhưng khi đó còn trẻ, có gì nói nấy, còn bây giờ, cô đã là người lớn, sao có thể ăn nói thẳng thừng như trước được?

    "Không phải, tôi chỉ sợ bạn trai tôi hiểu lầm thôi.."

    Tôn Trường Khanh bật cười khẽ: "Hai người.. chẳng phải chia tay rồi sao?"

    Phương Thanh chết sững. Cô nhìn nét mặt có chút khinh thường của Tôn Trường Khanh, nụ cười trên mặt cũng dần tắt.

    Sao anh ta biết chuyện đó? Chuyện này không mấy người biết mà?

    Cô bắt đầu hiểu vì sao chỉ trong mấy năm ngắn ngủi, anh ta lại trở nên hiền lành, rộng lượng, giản dị như vậy, vốn tưởng rằng anh ta thật sự thay đổi, xem chẳng qua chỉ khoác lên người chiếc áo giả dối của sự chững chạc.

    "Chuyện tôi chia tay hay không, hình như chẳng liên quan đến cậu."

    Không khí chợt lặng lại, Tôn Trường Khanh nhìn cô một lúc, rồi bật cười thấp giọng: "Ha.. đúng là cậu vẫn thẳng thắn như vậy.."

    Không khí có chút gượng gạo, Phương Thanh đứng lâu cũng thấy lạnh. Mùa này về đêm nhiệt độ xuống thấp, chiếc áo khoác trên người cô bắt đầu thấm lạnh.

    Đúng lúc cô muốn rời đi, Tôn Trường Khanh lại bất ngờ bước lên mấy bước.

    "Ai nói không liên quan? Nếu hai người đã chia tay thì chuyện giữa chúng ta, lại có liên quan rồi."

    Nhìn vẻ mặt tự tin chắc chắn của Tôn Trường Khanh, Phương Thanh phải mất một lúc mới thốt được lời: "Tôi.. tạm thời chưa muốn nghĩ đến những chuyện đó.."

    "Anh ta đã không cần cậu nữa, chẳng lẽ cậu còn chưa buông được sao?"

    Phương Thanh khựng lại, rồi bình tĩnh đáp: "Buông hay không buông là chuyện riêng của tôi. Tôn Trường Khanh, cậu lo hơi xa rồi đấy.."
     
    Mạnh Thăng likes this.
  2. Shine9695

    Messages:
    0
    Chương 181: Ý đồ của Bạch Tiểu Phong

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuối cùng cũng xong một ngày làm việc, Phương Thanh ngả người vào ghế, thoải mái duỗi người một cái thật dài.

    Rốt cuộc cũng hoàn thành hết rồi! Mấy ngày qua bản thiết kế cứ bị sửa tới sửa lui, ai nấy đều mệt mỏi rã rời, may mà hôm nay cuối cùng cũng chốt được phương án.

    Phương Thanh hiếm khi được thảnh thơi thế này, đang định ngày mai sẽ liên hệ đội thi công thì điện thoại trên bàn bất ngờ sáng lên báo có tin nhắn.

    Cô cứ tưởng lại là tin nhắn từ khách hàng, vội vàng mở ra xem, thì ra là tin nhắn gửi từ nhóm chat cũ.

    "Tối nay 7 giờ, vẫn chỗ cũ nhé, ai rảnh thì đến, lâu lắm rồi mới có dịp gặp nhau.."

    Phương Thanh thấy nhiều người đã trả lời bên dưới, cô cân nhắc vì sáng mai phải dậy sớm, liền gõ mấy chữ: "Xin lỗi, mình phải làm thêm, mọi người chơi vui nhé." Rồi đặt điện thoại xuống bàn, ngả người vào ghế, bắt đầu nghĩ xem tối nay ăn gì.

    Không ngờ, điện thoại đột nhiên reo vang. Cô nhắm mắt với tay bắt máy, giọng có phần mệt mỏi: "Alô, xin chào, ai đấy ạ?"

    "Phương Thanh, là mình mà! Sáng nay vừa kết bạn số điện thoại đấy, đã quên mình rồi à?"

    Phương Thanh chợt nhớ ra, sáng nay đúng là có người gửi lời mời kết bạn, là Lý Phương, bạn cùng lớp với Ôn Linh hồi cấp ba.

    "À, là Phương Phương à, có chuyện gì thế?"

    "Cậu thật sự không đến à? Bọn mình hôm nay còn đặt cả tôm hùm đấy! Bỏ lỡ lần này là tiếc hùi hụi luôn nha.."

    Phương Thanh bật cười lắc đầu: "Xin lỗi nha, mình không đi được thật. Dạo này việc ở công ty nhiều quá, ngày nào cũng phải làm thêm, mình thật sự không còn tâm trạng nào để đi họp lớp nữa. Để lần sau nha, lần sau chắc chắn mình sẽ đi."

    Nghe Phương Thanh trả lời, Lý Phương có vẻ hơi thất vọng: "Haiz, thật đáng tiếc đó, cậu không biết đâu, lần trước trong nhóm ai cũng mong được gặp cậu. Kết quả là cậu không đến.. À còn nữa nha, Tôn Trường Khanh ấy, chẳng phải vẫn còn thích cậu sao? Tối hôm đó uống hơi nhiều, nghe người ta nhắc đến cậu thôi mà suýt nữa gây chuyện đánh nhau rồi.."

    Nhắc tới Tôn Trường Khanh, Phương Thanh khẽ mở mắt. Từ sau đêm hôm đó hai người không vui vẻ mà chia tay, anh ta không liên lạc lại nữa, buổi sáng đi ăn sáng cũng không thấy bóng dáng đâu.

    Mặc dù Phương Thanh thừa nhận, hôm đó mình có hơi nặng lời, nhưng cô vốn chẳng có ý gì khác với anh ta, thà dứt khoát từ chối ngay từ đầu còn hơn dây dưa không rõ. Trong suy nghĩ của cô, việc lấp lửng với người mình không có tình cảm không chỉ là thiếu tôn trọng với họ, mà còn là không có trách nhiệm với chính mình.

    Cúp máy, Phương Thanh thu dọn đồ đạc chuẩn bị khóa cửa rời đi, phía sau bất ngờ vang lên tiếng động cơ xe rồ ga. Cô cứ tưởng là Tôn Trường Khanh, vội quay đầu lại, đèn pha chói lòa chiếu thẳng vào khiến cô phải giơ tay che mắt.

    "Chà, trợ lý Phương, muộn thế này còn chưa tan làm sao?" Giọng nói ngả ngớn của Bạch Tiểu Phong vang lên khiến Phương Thanh nghiến răng.

    Thời gian vừa rồi để đạt được bản thiết kế tốt nhất, cả nhóm đã phải sửa theo ý kiến của anh ta biết bao nhiêu lần. Cứ mỗi lần tưởng sắp bắt tay vào thi công thì anh ta lại nhảy ra, đưa thêm vài yêu cầu khó đỡ.

    Vì thế, cả studio bị anh ta quay như chong chóng. Cuối cùng đến cả anh Dương hiền lành cũng chịu không nổi, phải nhờ Tần Tuyết ra mặt, Bạch Tiểu Phong mới chịu bớt lại.

    Không biết hôm nay anh ta lại xuất hiện làm gì, Phương Thanh nhớ tới lời dặn của Tần Tuyết, liền "cạch" một tiếng khóa cửa, rồi quay lại nhìn khuôn mặt vừa điển trai vừa khiến người ta muốn đấm của anh ta.

    "Anh Bạch, xin lỗi, bọn tôi đã tan làm rồi. Nếu anh có yêu cầu hay góp ý gì về công việc, xin vui lòng gọi điện lại vào sáng mai."

    Phương Thanh cảm thấy cách cư xử của mình với khách hàng như vậy là không lịch sự, vậy mà đối phương chẳng những không giận, ngược lại còn cười vui vẻ.

    "Ơ kìa, nghiêm túc thế làm gì, hôm nay tôi không đến bàn chuyện công việc hay uống rượu với cô đâu, tôi có việc cá nhân muốn nhờ cô giúp, không biết cô có nể mặt không?"

    Phương Thanh nhìn bộ dạng "làm màu" của anh ta mà giật giật khóe miệng, nhưng nghĩ tới khoản tiền của hợp đồng này, cô đành siết chặt nắm tay, cố gắng nuốt giận.

    "Thế thì không dám chối từ rồi."

    Ngồi trong nhà hàng Tây, nhìn miếng bít tết trước mặt đắt bằng cả tháng lương, lại thêm chai rượu vang giá bằng nửa năm lương, Phương Thanh chỉ thấy đau cả răng.

    Bạch Tiểu Phong này đúng là chịu chi, dựa vào quan hệ của họ mà chịu đầu tư thế này, chắc chắn không phải chuyện dễ xử. Nếu không sao anh ta lại phải lịch sự như thế? Xong rồi, sao lúc nãy cô lại hồ đồ đồng ý đi ăn cơm chứ! Giờ mà muốn hối hận thì liệu còn kịp không đây..

    Bên kia, Bạch Tiểu Phong nhã nhặn cắt thịt, nhấp một ngụm rượu rồi đặt dao nĩa xuống.

    "Cô Phương, ăn đi chứ, những món này đều chuẩn bị riêng cho cô đấy."

    Phương Thanh gượng cười, nhìn bàn đồ ăn đầy ắp mà có chút lo lắng: "Anh Bạch, hay là anh cứ nói thẳng mục đích hôm nay mời tôi ra đi.. Không thì thật sự tôi không dám động đũa đâu.."

    Nghe vậy, Bạch Tiểu Phong sững người, rồi đột nhiên vỗ đùi cười ha hả khiến nhân viên phục vụ bên ngoài cũng phải ngoái đầu nhìn.

    "Ha ha ha, cô đúng là thú vị thật đấy. Cô Phương không cần căng thẳng thế đâu, tôi mời cô ra đây chỉ để hỏi chút chuyện, không nghiêm trọng vậy đâu.. Ha ha ha, lâu rồi mới có chuyện vui như thế này.."

    Phương Thanh nhíu mày nhìn người đàn ông mặc vest đối diện. Có gì đáng cười chứ? Chẳng qua là cô không muốn mắc nợ đồ ăn của người ta thôi. Nếu cô cũng là con nhà giàu, đừng nói một bàn, cô sẵn sàng đãi cả căn phòng!

    Thấy Phương Thanh vẫn không thả lỏng chút nào, Bạch Tiểu Phong cười đủ rồi, cuối cùng cũng lau nước mắt nói rõ mục đích:

    "Thật ra, tôi chỉ muốn hỏi cô một chuyện.. Sếp Tần của các cô.. bình thường thích gì vậy?"

    Hả? Tần Tuyết?

    Phương Thanh chớp mắt. Hỏi Tần Tuyết thích gì? Nghe kiểu gì cũng giống như đang tìm cách lấy lòng ấy nhỉ..

    "Anh.. chẳng lẽ là.."

    Thấy ánh mắt tò mò nghi ngờ của Phương Thanh, Bạch Tiểu Phong không hiểu sao lại hơi chột dạ, khẽ ho một tiếng, chuẩn bị gật đầu, ai ngờ câu tiếp theo của Phương Thanh khiến anh ta suýt nữa phun cả rượu ra!

    "Anh muốn giở trò với chị Tuyết à? Anh điên rồi sao?"

    Bạch Tiểu Phong tức muốn ói máu. Gì mà giở trò? Anh đây rõ ràng đã ám chỉ rõ ràng thế rồi mà cô còn hiểu sai sao? Đúng là có độc!

    Bạch Tiểu Phong thở dài, đột nhiên anh ta bắt đầu cực kỳ hoài nghi: Người như thế này thật sự có thể thiết kế được cửa hàng như mình mong muốn sao?

    "Cô Phương, cô hiểu lầm rồi, tôi thật sự chỉ muốn tạo một bất ngờ cho cô ấy thôi.."

    Nhưng Phương Thanh kiên quyết không tin: "Sao có thể chứ? Tôi còn nghe chị Tuyết kể, từ nhỏ hai người đã không ưa nhau, mấy năm trước anh còn vì chị ấy mà bị" lưu đày "ra nước ngoài. Giờ lại bảo muốn tạo bất ngờ? Đừng nói là tôi, ai nghe cũng không tin đâu.."

    Tất nhiên Bạch Tiểu Phong hiểu phản ứng của mọi người, thật ra chính bản thân anh ta cũng thấy khó tin.

    Trước kia, cứ nhìn thấy Tần Tuyết là anh ta lại muốn chọc cho cô ấy nổi giận. Nhưng sau khi nghe bạn thân nói mấy câu, anh ta đột nhiên nhận ra, bao nhiêu năm qua, tại sao anh ta cứ luôn nhắm vào Tần Tuyết như thế.

    "Có lẽ bởi vì.. tôi thích cô ấy.."
     
  3. Shine9695

    Messages:
    0
    Chương 182: Bà mối nhỏ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghe Bạch Tiểu Phong lặng lẽ kể lại chuyện thời thơ ấu của họ, Phương Thanh nhận ra dáng vẻ cà lơ phất phơ ngày thường của anh ta dường như đã biến mất. Khi nhắc đến quá khứ, trên gương mặt anh ta lại hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

    "Lúc nhỏ tôi không hiểu, cứ tưởng mình muốn bắt nạt cô ấy là vì ghét bỏ. Nhưng mãi đến mấy hôm trước, khi nghe nói nhà cô ấy đang sắp xếp chuyện xem mắt, tôi mới thấy trong lòng bực bội đến lạ.."

    Hai người trò chuyện khá nhiều, từ ban đầu còn dè dặt, dần dần Phương Thanh cũng thay đổi cách nhìn về anh ta.

    Bạch Tiểu Phong nhìn qua có vẻ tùy tiện nhưng thật ra là người rất có nguyên tắc. Dù sự hiểu biết về tình cảm còn chưa chín chắn, nhưng qua những lời tâm sự của anh ta, Phương Thanh tin rằng đây là một người chân thành và đáng tin.

    Một Bạch Tiểu Phong vừa đẹp trai, lại có tiền, mà cảm xúc thì đơn thuần như tờ giấy trắng, thật ra cũng xứng với Tần Tuyết nhà cô.


    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    chiqudoll likes this.
  4. Shine9695

    Messages:
    0
    Chương 183: Nỗi nhớ dưới bầu trời sao

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy Phương Thanh nói sẽ không truy cứu trách nhiệm với Tôn Trường Khanh, nhưng Bạch Tiểu Phong vẫn gọi tài xế đến, kéo gã say mềm nằm dưới đất đi.

    "Ê, này, cô không sao chứ?" Bạch Tiểu Phong xoa xoa nắm tay đã hơi ê ẩm, quay sang nhìn Phương Thanh đang đứng đó vẫn còn chưa hoàn hồn.

    Phương Thanh khẽ lắc đầu tỏ ý mình ổn, rồi bất ngờ hỏi sao anh ta lại xuất hiện ở đây vào lúc này.

    Bạch Tiểu Phong hừ một tiếng, móc trong túi ra một chùm chìa khóa đưa tới: "Hừ, nếu không phải vì còn phải nhờ cô giúp tôi hỏi chuyện kia, chậc, họ Bạch tôi chẳng buồn quay lại đâu.."

    Nhìn thấy chùm chìa khóa, Phương Thanh như trút được gánh nặng, liên tục cảm ơn: "Hóa ra là anh nhặt được à, cảm ơn anh nhiều.."

    Bạch Tiểu Phong vừa nãy còn hết sức nghiêm túc, trong nháy mắt lại trở lại dáng vẻ cà lơ phất phơ thường ngày, giả bộ vuốt lại tóc: "Không có gì, dù sao giờ chúng ta cũng là đồng minh rồi, chuyện nhỏ thôi. Được rồi, cô lên nhà đi, đừng quên chuyện mình đã hứa đấy nhé.."

    Thấy anh ta quay người định rời đi, Phương Thanh vội gọi lại: "À này, anh Bạch, người khi nãy.. anh định xử lý thế nào?"

    Bạch Tiểu Phong quay đầu, nhướng mày nhìn cô đầy trêu chọc: "Sao thế? Là người yêu cô à? Vậy chẳng phải vừa nãy tôi không nên ra tay rồi?"

    Phương Thanh vội vàng lắc đầu như cái trống lắc liên hồi: "Không phải, không phải! Chỉ là cậu ta là bạn học cấp ba của tôi, lại còn là đồng hương nữa. Nếu xử lý nặng tay quá, e rằng ở quê nhà sẽ khó ăn nói.."

    Bạch Tiểu Phong gật đầu tỏ vẻ hiểu ý. Anh ta xoa cằm nghĩ một lát rồi nghiêm túc nhìn cô: "Thật sự không phải bạn trai cô?"

    "Chắc chắn không phải! Cùng lắm chỉ là bạn bè bình thường, mà gần đây mới tình cờ gặp lại thôi. Tôi cũng không biết sao tự dưng cậu ta lại trở nên như vậy.."

    Bạch Tiểu Phong gật gù như đã hiểu: "Vậy thì được rồi, cô yên tâm, tôi sẽ không làm gì anh ta đâu. Cùng lắm chỉ đưa tới nơi nào đó để tỉnh rượu thôi. Được rồi, gặp sau nhé."


    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  5. Shine9695

    Messages:
    0
  6. Shine9695

    Messages:
    0
  7. Shine9695

    Messages:
    0
    chiqudoll likes this.
  8. Shine9695

    Messages:
    0
  9. Shine9695

    Messages:
    0
  10. Shine9695

    Messages:
    0
Trả lời qua Facebook
Loading...