Đam Mỹ [Edit] [Đạo Mộ Đồng Nhân Bình Tà] Ở Rể - Toái Toái Cửu Thập Tam

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Joe 1015, 29 Tháng bảy 2025.

  1. Joe 1015

    Bài viết:
    0
    [​IMG]

    Thể loại: Diễn sinh, Đam mỹ, Cận đại, HE, Tình cảm, ABO, Đạo mộ bút ký

    [Bình Tà] Ở rể

    Tác giả: Toái Toái Cửu Thập Tam

    ˏ₍•ɞ•₎ˎ Phi điển hình dân quốc ABO, Ngô Tà là một Khôn Trạch được cả nhà nuôi dưỡng, sủng ái thành một tiểu khả ái ngạo kiều!

    Nguồn: Wiki dịch

    Bản QT: Đã hoàn

    Bản edit: Đang lết

    Editor là tay mơ nên nội dung chỉ đúng tầm 70% - 80%
     
  2. Đăng ký Binance
  3. Joe 1015

    Bài viết:
    0
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Joe

    Thời điểm nhận được một phong thư từ Quảng Đông tới là lúc tôi về nhà thuận tiện đi lấy, lặn lội một đường xa lại còn dính nước nhăn nhúm dính thành một cục mà vẫn có thể gửi đến.

    Tôi không nhớ rõ nhà chúng tôi cùng bên Quảng Đông bên kia có quan hệ gì, tôi nghi hoặc đem nó về nhà, bố tôi mở ra xem xong lập tức nói tôi đi gọi chú hai cùng chú ba tới, tôi duỗi đầu qua xem phát hiện bên trong còn có một tấm ảnh chụp.

    Phía dưới ảnh chụp dính nước, nhưng may bên trên không bị sao, trên ảnh có sáu người, bố mẹ tôi lúc trẻ ôm một đứa bé, đó chắc là tôi, bên cạnh họ còn đứng chú và cô tôi không quen biết, còn có một bé trai hai ba tuổi.

    Tôi liền hỏi: "Bố, đây là thư ai gửi tới vậy? Thân thích nhà chúng ta sao?"

    Bố tôi xua tay ý nói tôi đi gọi người tới đây trước rồi lại nói, tôi vừa thấy chuyện này hình như có vẻ nghiêm trọng, ngồi xe chạy nhanh đến quán trà cùng tiệm mạt chược gọi người trở lại, thời tiết còn lạnh đó, làm chân tôi đông lạnh.

    Vận may của chú ba đang rất tốt, bị tôi lôi kéo thì không vui hét lên: "Chuyện lớn gì mà phải kêu chú trở về hả."

    Chú hai nói tôi đi pha trà cho chú ấy, tôi duỗi tay đòi tiền tiêu vặt, chú ấy bất đắc dĩ chọc chọc trán tôi nhưng vẫn đưa tôi mười đồng.

    Cầm tiền dễ làm việc, tôi pha cho chú một ly trà Long Tỉnh, đây là vật phẩm trân quý của chú ba, người bình thường tôi sẽ không nói chỗ giấu cho đâu.

    "Tiểu tử thúi, lại trộm lá trà của lão tử, tiểu tử con là chuột tinh sao hả, sao giấu chỗ nào con cũng tìm ra được vậy?" Chú ba vừa nhìn liền biết tôi trộm lá trà của chú ấy, làm bộ muốn đánh tôi, tôi trốn sau chú hai lè lưỡi với chú ba, có bản lĩnh thì đấu cùng anh hai chú ấy đi, tôi có chỗ dựa đấy.

    Chú hai nhấp một ngụm trà nóng nói: "Đừng náo loạn nữa, rốt cuộc là có chuyện gì, nói chính sự đi."

    Bố tôi nói: "Mấy đứa có nhớ hay không, năm đó lão gia tử có một người bạn cũ, Trương gia, sau đó cả nhà chuyển tới Quảng Đông."

    Chú ba sờ sờ cằm, suy nghĩ nửa ngày hô lên một tiếng: "Nhớ rồi, sao lại không nhớ được, lúc ấy là em đưa bọn họ ra bến tàu, chỉ là đã lâu không liên hệ, sao lúc này lại nhắc đến họ?"

    Bố tôi đem thư cho họ xem, hóa ra thư này là con trai họ gửi tới, trong thư đại khái nói năm trước nhà bọn họ gặp phải ôn dịch, tất cả mọi người gần như chết hết, chỉ còn lại hắn may mắn sống sót. Bố mẹ hắn trước khi chết nhắc tới Ngô gia từng kết giao, kêu con trai duy nhất đến nhờ cậy, hy vọng họ nể tình bạn bè cho hắn cơm ăn cùng công việc có thể nuôi sống hắn.

    Dòng cuối thư có viết tên, đáng tiếc bị nước làm nhòe, chỉ miễn cưỡng nhìn được chữ Trương Tam cùng cháu trai, tên cụ thể thì không nhìn rõ lắm.

    Chú ba nghe xong chẳng để ý nói: "Haizz, việc nhỏ này mà cũng gọi em về, em còn tưởng là có việc lớn gì, còn không phải chỉ là một người chạy nạn, chuyện này dễ làm thôi, kêu hắn đến đường khẩu của em làm, nếu có bản lĩnh thì để hắn làm quản sự, không bản lĩnh thì đến bến tàu làm cu li."

    Chú hai lấy thư qua nhìn cẩn thận một lần nói: "Chỉ sợ là không có bản lĩnh gì, thư này là tìm người viết hộ, biết viết chữ cần gì phải tìm người viết hộ."

    Bố tôi nhìn tôi thở dài, tôi khó hiểu, có ý gì vậy, tôi biết viết a, tôi ở học đường là người viết đẹp nhất, lão sư luôn kêu tôi đi viết báo tường.

    Chú hai cũng phá lệ thở dài, tôi càng cảm thấy khủng bố, chuyện gì có thể khiến chú ấy thở dài? Tôi nhịn không được nói: "Còn không phải chỉ là bà con nghèo sao, ba người sao thế, nhà chúng ta cũng không đến mức không tiếp đãi được một tiểu tử nhà nghèo, không phải bố nói nhà hắn trước kia cùng ông nội có giao tình sao, bố không thể là loại người chê nghèo yêu giàu được đâu."

    "Trẻ con thì biết gì." Bố tôi lại thở dài nói: "Là người chạy nạn đến thì không sao, nhưng mà hắn là Thiên Càn."

    Thiên Càn thì sao, không phải bố vẫn luôn phát sầu vì không có con trai Thiên Càn để thừa kế hả, tôi tự dưng có chút không vui, là Khôn Trạch nam tính duy nhất trong nhà, tôi có cảm giác thật khó nói, luôn có người chỉ chỏ nói về tôi.

    Đương nhiên, cũng không có gì lạ khi người ngoài luôn bàn tán, nhà chúng tôi ở cái huyện thành nhỏ này cũng được coi là phú hào số một số hai, ông nội kinh thương nhiều năm để lại không ít gia sản, ba anh em không có mấy tật xấu linh tinh, cũng không phân gia hay nội đấu gì đó, vẫn luôn đồng lòng hợp lực kinh doanh tổ nghiệp.

    Tới thế hệ của tôi thì nhân khẩu trong nhà lại không thịnh vượng, hai người chú dưới gối không có con cái, mẹ tôi vất vả có tôi, khi tôi trưởng thành lại phân hóa thành Khôn Trạch, người ngoài nhìn vào thì nói đây là chặt đứt mạch căn, gia sản to lớn lại không có người thừa kế.

    Nói đến chuyện Thiên Càn, chú hai như nghĩ đến gì đó, vỗ đùi nói: "Đúng rồi, em nhớ ra rồi, lão gia tử khi đó có phải đã định một hôn sự từ bé cho Tiểu Tà?"

    Một cái hôn sự từ bé ập đến trên đầu làm tôi ngốc luôn rồi, vội cầm lấy bức ảnh, chỉ vào đứa bé bên trên nói: "Chú đừng nói với cháu đứa bé mập này chính là cái vị họ Trương kia."

    Đứa nhỏ này lớn lên cũng xấu quá à, tuy rằng rất mơ hồ nhưng vẫn thấy không phải béo đẹp, khi còn nhỏ đã như vậy, lớn lên chẳng phải sẽ thành một tên mập sao, tôi không thích như vậy.

    Bố tôi nói: "Ai, khi còn nhỏ ăn ngon nên béo một chút thôi, lớn lên chưa chắc sẽ béo như vậy, không phải hồi bé con có một khoảng thời gian cũng phì phì nộn nộn hả, hiện tại lớn lên trổ mã không phải rất tốt sao?"

    Chú ba ghét bỏ nói: "Anh thôi đi, đứa nhỏ kia lúc bé không linh động chút nào, đầu óc hình như có vấn đề thật, lúc đó nhà bọn rời đi rất kỳ lạ, chắc là đã gặp phải chuyện gì đó, nếu cuộc sống tốt thì con trai sao lại không biết chữ chứ?"

    "Mày khi bé thì thông minh hả? Lúc bé mày còn cầm trứng thối ăn đấy." Bố tôi sợ lời nói của chú ba dọa tôi nên trừng mắt liếc người em trai không bớt lo của mình nói: "Hiện tại vấn đề không phải là thằng bé tốt hay không, mà là lúc trước hai nhà chúng ta đã có ước định nếu là Thiên Càn cùng Khôn Trạch thì cho hai đứa nó kết hôn, hôn ước này lúc lão gia tử còn sống đã được định ra, vì chuyện này chúng ta còn đặc biệt đi chụp ảnh lưu lại làm kỷ niệm, nhà chúng ta có một bức ảnh nhà họ Trương một bức. Nhà chúng ta không thể vì đối phương gia đạo mà đổi ý. Điều đó khác gì vong ân phụ nghĩa."

    * * *

    Góc giải ngố cho ai chưa biết:

    Thiên Càn - Alpha

    Trung Dung - Beta

    Khôn Trạch - Omega

    Đào hố mới không biết bao giờ lấp :))
     
  4. Joe 1015

    Bài viết:
    0
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Joe

    Tôi muốn nói không phải vong ân phụ nghĩa, chỉ là cho hắn một nghề nuôi mình, đâu cần đem tôi bù thêm vào đâu, tôi lại không quen biết hắn, đã là thời đại nào rồi mà còn muốn định hôn ước từ nhỏ, tôi chính là một thanh niên tiến bộ của thời đại mới.

    Hơn nữa, tên béo đó xứng với tôi hả, một tiểu tử nghèo lớn lên lại khó coi, sao lại có đạo lý tôi phải gả cho một người như vậy.

    Tôi dùng sức túm lấy cánh tay chú hai, suýt chút nữa túm chú ấy từ ghế rơi xuống đất, tôi đã sớm nhìn ra, chú ba không thể trông cậy được, bố tôi thì quá thẳng, trong nhà người làm chủ được chỉ có chú hai.

    Chú hai trấn an kêu tôi tạm thời đừng nóng nảy, chú ấy hỏi ý của bố tôi, xem thư thì đối phương có vẻ không có ý định nhắc tới chuyện này, là đối phương không biết còn có chuyện này, hay cũng có thể vì lý do gì đó nên chưa được nhắc tới. Có vẻ nghiêng về ý sau vì cùng thư còn có ảnh chụp được gửi tới đây.

    Bố tôi nếu có thể suy nghĩ cẩn thận thì đã không gọi các em trai về, ông nói: "Anh cũng đang do dự, đối phương không đề cập tới có lẽ là muốn xem thái độ của chúng ta, giả vờ câm điếc thật sự quá khó coi. Huống hồ người ta còn ngàn dặm xa xôi đến đây cậy nhờ.."

    "Ngàn dặm xa xôi tới thì làm sao? Hắn là bởi vì trong nhà không còn ai mới đến đây chứ không phải ngàn dặm xa xôi tới cưới con." Tôi liều mạng đẩy chú hai ý chú ấy hãy chủ trì công đạo, tôi lại không phải không gả được, cùng lắm thì cho hắn một chút tiền để hắn làm ăn buôn bán, rồi đề bạt hắn, về sau thì để hắn cưới vợ, không đến mức tuyệt hậu là được.

    Chú hai bị tôi đẩy nhưng cũng không có biện pháp nào cả, "Con gấp cái gì, chúng ta còn không phải là đang thương lượng sao? Hiện tại con còn chưa thấy người, nhỡ gặp được rồi thấy thích thì lại trách chúng ta từ chối quá sớm."

    Tôi nói sẽ không, tuyệt đối sẽ không, chú cứ từ chối cho tôi là được, nếu sau tôi hối hận thì lại nghĩ cách sau.

    Chú ba sẽ không quản chuyện này, chú ấy kêu chúng ta đừng quyết định quá sớm, chị dâu chỉ về thăm nhà mẹ đẻ thôi chứ không phải không trở lại, chúng ta thảo luận náo nhiệt như vậy làm gì, cuối cùng còn không phải là nghe theo chị ấy hay sao.

    Chú ấy không nói thì tôi cũng quên mất, mẹ tôi về nhà mẹ để nửa tháng, ba năm ngày nữa sẽ trở lại, mẹ rất có tiếng nói trong chuyện này.

    Tôi túm chú hai không cho chú đi, chú ấy nhất định phải giải quyết chuyện này cho tôi, chú ba thì chạy quá nhanh nên tôi không túm được, lão già đó không trốn được đâu, nếu tôi không tránh được việc kết hôn thì tôi nhất định sẽ đào ra mấy cô nương hoa của chú ấy.

    "Được rồi Tiểu Tà, đừng náo loạn nữa, con túm lấy chú hai con thì có ích gì." Bố tôi bị tôi nháo đến đau đầu, ông đáp ứng tạm thời không đề cập tới chuyện này, dù sao người còn chưa tới, chờ tới thì nhìn một cái, nhỡ là một thanh niên tài tuấn thì sao.

    Chuyện này thật sự có lỡ như sao, tôi hỏi bố: "Bố nghĩ gì thế, con trai bố nhiều người theo đuổi, làm sao phải gả cho một kẻ nghèo hèn."

    Bố tôi nhìn tôi như nhìn đứa ngốc nói: "Tính tình này của con gả ra ngoài, nhà ai nguyện ý sủng ái con như vậy? Ta vừa nghĩ nhà nó đã không còn người, chẳng bằng đến nhà chúng ta ở rể, như vậy ta yên tâm, mẹ con cũng yên tâm."

    Nói nửa ngày thì ra bố tôi muốn tìm người ở rể, dù thế cũng không cần tìm một người có điều kiện kém như vậy chứ, lòng tôi vẫn có chút không muốn nhưng lại không nghĩ ra được lý do cự tuyệt.

    Tôi hỏi bố tên đó khi nào tới, bố tôi nói trên thư viết mùng bảy, tốt lắm, chẳng phải ngày mai sao, chú hai vội vàng muốn đi an bài người tiếp đón.

    Mỗi lần đều như vậy, tôi có chút hối hận khi đem tin về, sớm biết vậy đã không cầm thư về, có tới cũng không tìm được nhà tôi.

    "Ai, không đúng a, trên thư viết mùng bảy, mùng bảy tháng mấy?" Bố tôi đột nhiên suy ngẫm, ngày mùng bảy tháng nào cũng có, nhỡ là tháng sau hay là tháng trước thì sao?

    Tôi uống một ngụm trà, nhàn nhàn nói: "Ai biết, cũng có khả năng đã chết đói rồi."

    "Nói bậy gì đó." Bố tôi cuống quít mở thư ra nhìn cẩn thận một lần, trên thư viết dự tính ngày mùng bảy tháng sau sẽ tới, đầu thư tuy không thấy rõ lắm nhưng mơ hồ có thể thấy chữ tháng mười hai, nói vậy người này hẳn tới đây vào mùng bảy tháng một, nhưng hiện tại đã là tháng hai.

    Nhìn bố tôi có chút khó hiểu, tuy rằng trên người tên kia không có tiền nhưng cũng không đến mức tự làm mình đói chết chứ, lại nói nếu hắn thật sự tới thì nhà chúng tôi cũng coi như có chút nổi tiếng, hỏi thăm một chút sẽ thấy được, hắn sẽ không thật sự ngốc đến nỗi vẫn luôn chờ ở bến tàu đấy chứ, nếu vậy thì tên kia thật đúng là một tên ngốc, như vậy còn tìm về làm gì.

    Bố tôi cầm mũ cùng khăn quàng cổ lôi kéo tôi chạy ra ngoài, ông kêu tài xế nhanh chóng đánh xe, vừa đi vừa nói: "Con quên rồi sao, mùng bảy tháng trước bến tàu từng có tai nạn!"

    Năm nay mùa đông đặc biệt lạnh, vừa qua năm không bao lâu bờ sông toàn bộ bị đóng băng, có một con thuyền lúc đó cập bến không biết đụng vào băng ngầm hay làm sao mà bị lật, trời quá lạnh, rất nhiều người chết không phải chết đuối mà là bị đông lạnh chết, tôi lúc đó ghét bỏ thời tiết quá lạnh nên không đi xem náo nhiệt, nghe nói đã chết không ít người.

    Sẽ không trùng hợp như vậy đi, tôi cũng có chút luống cuống, vừa rồi tôi chỉ thuận miệng nói thôi, không thật sự muốn hắn chết, miệng tôi cũng quạ đen quá đi.

    Đương nhiên lúc này đi bến tàu đã không còn thông tin gì, bố tôi tìm một người bạn ở Cục Cảnh Sát để tìm hiểu tin tức, tôi cảm thấy không ổn lắm, nếu hắn còn sống sao lại không đi tìm chúng tôi, nói không chừng thật sự đã chết, một người vùng khác khẳng định bị chôn rồi.

    Hiệu suất làm việc của bạn bố tôi rất cao, rất nhanh đã tra sổ sách, thuyền quả thật từ Quảng Châu tới, hơn nữa tháng trước chỉ có một con thuyền này tới, nếu Trương tiểu ca kia thật sự ngồi thuyền này chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

    Lúc ấy tổng cộng đã chết 26 người, trong đó hai mươi người có thân thích đã nhận thi thể, còn có ba người tìm được thân phận nhưng không có người tới nhận, còn lại ba thi thể, một nữ, hai nam, ước chừng hai mấy tuổi, trên người không có đồ vật chứng minh thân phận.

    Hắn hỏi chúng tôi muốn đi nhận thi thể không, này mẹ nó nhận như thế nào được, bố tôi lần cuối nhìn thấy đứa bé kia hắn mới hơn hai tuổi, dù có nhận biết thì thi thể cũng đã trương phồng lên, hơn nữa cùng không nhất định là hắn, nam tử tuổi trẻ nơi nào chẳng có.

    Bố tôi rất khó tiếp thu việc con trai bạn cũ vừa tới đã không còn, chưa từ bỏ ý định nói: "Trừ những người này, còn có người khác không rõ thân phận không, à còn sống."
     
  5. Joe 1015

    Bài viết:
    0
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Joe

    Tôi cảm thấy bố tôi hỏi vấn đề này có hơi ngốc, thân phận không rõ chẳng lẽ không thể mở miệng nói, không nghĩ đến mũ kê-pi (chỉ cảnh sát, mọi người search gg tìm hiều thêm) suy nghĩ nửa ngày rồi nói thật ra là có.

    Mấy năm nay người từ quê chạy nạn tới không ít, cũng có rất nhiều người không có thân thích để đến nhờ vả, nhân lúc thuyền cập bến sẽ trộm lên bờ, sau khi lên bờ sẽ tìm một nghề để làm, chuyến này cũng không có ngoại lệ.

    Nếu chúng tôi tìm người họ Trương, thì có một người phù hợp, lúc hắn rơi xuống bị đập vào đầu nên ký ức rất mơ hồ, từ trên người hắn tìm được một thẻ bài, trên đó có khắc tên của hắn là Trương Khởi Linh, nhưng trừ tên ra không còn tin tức gì.

    Vấn đề là bố tôi đã không nhớ rõ tên đứa bé kia, dù sao cũng đã là chuyện của mười mấy năm trước, nếu nhớ rõ tên thì còn tốt.

    Tôi a một tiếng hỏi bố: "Thư kia có mang theo không ạ?"

    Thư tất nhiên có mang theo, tôi đem thư giơ lên để ánh sáng chiều qua, chỉ vào đầu thư nói: "Bố xem chữ này, có phải hơi giống chữ Linh?"

    Bố tôi híp mắt xem xét nửa ngày, cảm thấy vừa giống vừa không giống, mũ kê-pi cũng tiếp nhận thư xem, nói: "Đúng vậy, vẫn là thiếu gia tinh mắt, xác thật giống chữ Linh, nói không chừng chính là hắn, trên người hắn có bớt hay gì linh tinh khác không?"

    Tên đều không nhớ rõ sao có thể nhớ rõ vết bớt, nhưng trong tâm bố tôi vẫn có khuynh hướng đây chính là người chúng tôi muốn tìm, phải nhanh đi nhìn xem.

    Bởi vì Trương Khởi Linh quên mất tên của mình, trên người cũng không có tiền, mũ kê-pi còn có lòng tốt tìm cho hắn việc bốc vác ở bến tàu, cũng đã làm đến hiện tại, chỗ ở là giường chung ở gần quán trọ, tiền kiếm một ngày miễn cưỡng đủ ăn đủ sống.

    Bến tàu đều là culi kiêng vác, không có cái làm người cảm thấy thuận mắt, tôi ngại bên kia dơ không muốn đi, vừa lúc có bán sữa đậu nành, tôi dứt khoát mua một chén uống để bố tôi tự mình đi xem.

    Sữa đậu nành ở đây bán rẻ, một đồng đã được một bát lớn, hương vị rất bình thường, tôi đã lạnh muốn chết nên cũng lười chọn lựa, cầm bát lớn để ấm tay còn phải cẩn thận để không bị sữa đậu nành rớt ra làm bẩn quần áo.

    Cái áo khoác này được làm bằng nguyên liệu Tây Dương mới được làm ra, tốn của bố tôi 150 đồng tiền, tôi phải la lối khóc lóc lăn lội mới được mua, đồ vật này ở cái huyện thành nhỏ này đặc biệt quý giá, không phải ai cũng có thể mua được.

    Thực ra mặc nó vẫn rất lạnh nhưng được cái thời thượng. Bố tôi vốn muốn mua áo bông cho tôi nhưng tôi sống chết không muốn, bố chỉ có thể mua cho tôi cái áo đẹp chứ không dùng được này, ông còn bảo tôi mặc cẩn thận, năm nay chỉ mua cho tôi một cái áo khoác này, nếu làm hỏng rồi thì mặc đồ cũ.

    Tôi không muốn mặc đồ cũ, tuy rằng tôi có mấy chục bồ đồ nhưng màu sắc và hoa văn của nó không thịnh hành, tuy không bị bẩn nhưng tôi vẫn muốn mua đồ mới, nghe nói gần đây đang lưu hành áo khoác lông, nhất định đủ ấm.

    Đang tính toán có nên đi vòi tiền chú ba không thì bố tôi cùng mũ kê-pi mang theo một tiểu tử đi tới, bố tôi còn rất vui mừng, cũng không biết vui mừng cái gì, chẳng lẽ vui mừng vì con trai bạn mình không chết? Tôi xem ông ấy là vui mừng quá sớm rồi.

    Tôi liếc mắt nhìn tiểu ca kia, so với tôi cao hơn, bị phơi nắng đến đen, còn tốt không phải là người mập, xem bộ dạng còn rất tuấn tú, ít nhất đẹp hơn so với trên ảnh chụp, trên ảnh chụp đôi mắt của bé trai còn không thấy rõ, không nghĩ tới lớn lên đôi mắt lại khác xinh đẹp, nếu hắn chính là đứa bé kia.

    Hắn đang làm việc, ăn mặc rất đơn bạc, quần đen quần dùng ruột dê làm dây đai, quần vừa dài vừa rộng không hợp người, trên cổ tay quấn mảnh vải màu xám đen, có lẽ không có tiền cắt tóc nên tóc có hơi dài che khuất đôi mắt. Bố tôi còn nhất quyết muốn đẩy tôi tới bên cạnh hắn, ta sống chết không muốn qua, quá bẩn rồi.

    Ta trên dưới đánh giá hắn một vòng, lặng lẽ thò lại gần hỏi bố tôi: "Bố xác định là hắn sao? Nhỡ là người giả mạo thì sao, con thấy thế nào hắn cũng không giống hai mươi tuổi, hắn khẳng định là giả mạo."

    Bố tôi căn bản đã nhận định chính là hắn, căn bản không nghe tôi. Tuổi tác thoạt nhìn hình như là lớn một chút, nhưng hắn bị nắng gió phơi đen đi nên tuổi tác không xác định được chính xác, người bị phơi nắng gió vốn nhìn lớn tuổi hơn so với bình thường.

    Đây là ý của bố nhưng tôi không cảm thấy thế, thời buổi này giả mạo thân thích rất nhiều, ai biết hắn có phải tội phạm bị truy nã cố ý nói bị mất trí nhớ rồi nhân cơ hội tìm đường sống.

    Trương Khởi Linh từ đầu tới cuối không nói một tiếng, cũng không có cúi đầu, chỉ là đứng ở nơi đó. Tôi vẫn tin tưởng hắn là giả mạo, bố tôi vẫn tin tưởng vững chắc là hắn không phải, bởi vì nếu hắn là giả mạo, người chúng tôi muốn tìm tám chín phần đã chết, hắn nhất định sẽ không thừa nhận.

    Tôi thấy bố tôi nhất định không chịu thừa nhận đối phương đã chết, chẳng sợ người đó là giả mạo cũng không tin, nếu ông ấy không phải là bố tôi, tôi nhất định cho rằng đầu óc của người đó bị hỏng rồi.

    Tranh chấp qua lại, mũ kê-pi thấy bọn tôi như muốn đánh nhau tới nơi rồi liền hòa giải: "Được rồi, kỳ thật tôi cũng cảm thấy kỳ quái, hắn nói chuyện không mang theo khẩu âm, nghe không ra là người ở nơi nào, người Quảng Châu bên kia khẩu âm nói không giống chúng ta."

    Bố tôi có thể đưa ra lời giải thích cho vấn đề này, ông nói: "Bọn họ vốn dĩ cũng không phải người Quảng Châu."

    Vấn đề là, lúc hắn đi Quảng Châu còn rất nhỏ, sao có thể không có khẩu âm Quảng Châu được? Tôi chắc chắn sẽ không nói với hắn một lời đành để mũ kê-pi đi hỏi hắn có thể nói tiếng Quảng Châu hay không, mất trí nhớ cứ tạm cho là thật đi, nhưng quên cách nói chuyện như nào chắc chắn là người giả mạo.

    Không nghĩ tới Trương Khởi Linh thật sự biết nói tiếng Quảng Châu, tôi cảm thấy rất kỳ lạ lại không biết kỳ lạ chỗ nào, bố tôi thấy chắc chắn là hắn, mặc kệ tôi phản đối thế nào.

    Cuối cùng là dựa vào một vết sẹo để xác định thân phận của Trương Khởi Linh, bố tôi nhớ khi còn nhỏ, thằng nhóc kia từng cầm đùi gà chạy loạn ở nhà chúng tôi, kết quả không cẩn thận bị ngã, cánh tay cứa vào miếng sắt trên cửa để lại một vết sẹo dài chừng hai tấc, lúc đó bác sĩ nói vết thương rất sâu, lớn lên sẽ để lại sẹo.

    Trên cánh tay tiểu ca này đúng lúc cũng có một vết sẹo dài hai tấc, bố tôi nói người lớn lên nhưng vết sẹo sẽ không lớn lên, vị trí cũng vừa hay ở chỗ này, vết sẹo này nhìn thấy liền biết là vết sẹo cũ từ lâu, chắc không phải là người giả mạo đâu nhỉ.

    Các tin tức cơ bản đều khớp, tôi còn có thể nói gì nữa, trong lòng nói còn không bằng để hắn ở bến tàu làm khuân vác chứ mang về làm gì, xem cái dạng này của hắn, không biết ăn nói lại văn hóa thấp, mang về nhiều lắm cũng chỉ có thể làm khuân vác trong tiệm gạo nhà chúng ta thôi.
     
  6. Joe 1015

    Bài viết:
    0
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Joe

    Trở về trước đó, bố tôi mang Trương Khởi Linh đi tắm rửa rồi kêu tôi đi mua cho hắn hai bộ quần áo đẹp, dù sao cũng là tới nhờ cậy chúng tôi, nếu để hàng xóm nhìn thấy thì lại cho rằng chúng tôi khắc nghiệp với người ta, làm thanh danh nhà tôi bị bêu xấu.

    Nói đi mua quần áo tôi rất nguyện ý đi, lập tức tôi duỗi tay: "Đưa tiền."

    Bố tôi đã sớm đoán được tôi sẽ đòi tiền, bất đắc dĩ từ trong ví da rút ra tờ một trăm đồng đưa cho tôi, tôi lắc lắc tay: "Không đủ."

    "Gì mà không đủ, một trăm đồng tiền đủ cho một gia đình sáu miệng ăn mua quần áo một năm!"

    Tôi nói được rồi, tôi mua cho hắn quần áo đủ bốn mùa chỉ là chất lượng quần áo thì tôi không đảm bảo, hiện tại là mùa đông, thời tiết lạnh như vậy, mua một bộ quần áo phải đảm bảo ấm áp từ đầu xuống chân còn tiện nghi, nếu chất lượng không đảm bảo còn chẳng bằng không mua.

    Bố bị tôi nói mà đau cả đầu, lại đưa thêm một tờ một trăm, thấy tôi còn chưa thu tay lại đưa thêm một tờ nữa nói: "Đủ rồi đó, thêm một tờ làm phí chạy vặt cho con, con đúng là tiểu tổ tông của ta."

    Có tiền dễ làm việc, tôi đi đến khu phố hay mua đồ, ở đây có một cửa hàng một tháng tôi phải đến ba bốn lần trong một tháng, dù không mua quần áo cũng phải dạo quanh mấy vòng xem.

    Ông chủ vừa thấy tôi đến lập tức rót trà chiêu đãi, bởi vì tôi rất kén ăn nên nhiều món điểm tâm tôi không ăn, tôi cũng chỉ dùng chén trà và đồ sứ.

    Hắn cho tôi xem một cái áo khoác lông nói đây là hàng mới đến, biết tôi nhất định sẽ thích nên đặc biệt để lại, khách khác muốn xem đều không được, đặc biệt để cho tôi.

    Lời nói của người buôn bán chỉ nên tin một nửa, còn không phải để moi tiền tôi sao, tôi sờ sờ áo, kiểu dáng cũng ổn, chất liệu cũng được, chỉ là so với tôi thì hơi lớn, nhỏ hơn một chút thì hợp hơn.

    Ông chủ nói nếu người khác muốn mua phải 300 đồng mới mua được, nếu tôi muốn thì 200 đồng nó liền là của tôi. Toi uống một ngụm trà, cười nói: "Nhà mấy người là ba năm không khai trương, khai trương ăn ba năm là thế hả, hai trăm đồng tiền đủ cho người bình thường mua đồ nửa năm, tôi cũng không phải loại coi tiền như rác."

    "Thiếu gia nói đùa, ngài nhìn nhìn nguyên liệu này, đây là làm thủ công, tay nghề này sao có thể rẻ được, mấy cái quần bông áo bông rẻ tiền kia sao có thể mặc ở trên người ngài được? Ngài thường tới xem là biết, nơi này của chúng tôi chỉ bán đồ xa xỉ." Ông chủ làm bộ dáng muốn đem quần áo mặc lên cho tôi, tôi nói không cần, hôm nay tôi tới đây không phải để mua quần áo cho mình.

    Trương Khởi Linh cao không khác biệt quá so với bố tôi chỉ hơi gầy một chút, tôi để hắn cầm áo lông, quần, giày da, thuận tay cầm luôn một cái áo khoác khác, không cần quá đẹp, chỉnh tề là được.

    Nguyên cả bộ ông chủ lấy một trăm đồng, tôi đương nhiên không muốn, đây đều là mấy hàng tồn trong kho, tôi nguyện ý mua là tiện nghi cho họ, hoặc là giảm hai mươi đồng hoặc đem áo khoác lông cùng cho tôi.

    Ông chủ nghe xong thì xin khoan dung, làm thế ông ấy bù tiền cũng không đủ, tôi nói thế thì thôi, mỗi ngày tôi sẽ tới đây ngăn người mua, Tết Âm lịch sắp tới sẽ có nhiều người tới mua quần áo.

    Cuối cùng hai người đều lùi một bước, tôi thanh toán 130 đồng để hắn giữ áo khoác lông cho tôi, mấy ngày nữa tôi sẽ đến lấy, không thể để bố tôi biết mấy quần áo khác chỉ là hàng kèm vào khi mua cái áo lông này.

    Tôi lòng vòng nửa ngày mới trở về, kêu hạ nhân mang quần áo vào, hôm nay trời lạnh như vậy sao tôi phải làm chân chạy vặt đi mua quần áo cho quỷ nghèo kia chưa, nhớ tới áo khoác lông tôi mới cảm thấy thoải mái hơn.

    Tạm thời không thể để người trong nhà biết tôi lại vừa mới mua quần áo mới, nếu biết bố tôi lại sẽ không vui, nhưng nhiệt độ rất nhanh sẽ tăng, áo khoác lông kia nhiều nhất chỉ mặc một tháng nữa, bây giờ không mua chẳng lẽ lại để đến sang năm mua, đến lúc đó tôi lại không thích nữa.

    Người đẹp nhờ lụa, Trương Khởi Linh cắt tóc, thay quần áo ai cũng không nhận ra hắn là người khuân vác ở bến tàu, người gác cổng còn chào hắn là tiên sinh, cho rằng hắn là người có thân phận lớn.

    Bố tôi rất vừa lòng, dù sao ông ấy cũng hy vọng vị này có thể ở rể nhà tôi, như thế thì không giống tôi gả đi, không phải hắn cưới tôi mà là tôi cưới hắn, yêu cầu của tôi tự nhiên có thể hạ thấp xuống, hắn nghe lời tôi là được.

    Thế mà Trương Khởi Linh quả thật rất nghe lời, tôi cảm thấy hắn phải là chất phác quá, kêu hắn làm gì hắn làm đó không hé răng nửa lời, xứng đáng cả đời bị sai bảo.

    Đem hắn mang về nhà tự nhiên có người nhìn thấy, trên đường gặp người chào hỏi sẽ hỏi hắn là ai, bố tôi nói là con trai của bạn cũ, đặc biệt tới nhà tôi thăm hỏi, im bặt không nhắc tới việc gia hỏa này là chạ nạn tới.

    Tôi cảm thấy việc đó thật lãng phí sức lực, thời buổi này không có chuyện gì mà mấy người nhàn rỗi không biết, hắn ở bến tàu làm việc một tháng đã có người thấy được, việc nhà hắn rất nhanh sẽ bị lộ, giấu giấu giếm giếm làm cái gì.

    Về đến nhà thì trời đã tối, tôi đói bụng muốn xỉu, tôi kêu dì Tống lấy điểm tâm cho tôi, còn nửa tiếng nữa mới ăn cơm, đến lúc đó tôi sẽ chết đói mất. Khi nói chuyện tôi thuận tay đem áo khoác đưa cho gã sai vặt, hắn làm việc chậm rì rì, còn chẳng bằng tôi tự làm còn nhanh hơn.

    Chú hai không ra ngoài, chờ tôi vừa đi ra ngoài chú ấy đã trở về, chú ba không biết đã chạy đi đâu tìm niềm vui, thấy chúng tôi trở về còn mang theo một Thiên Càn trẻ tuổi, chú hai lập tức phản ứng lại, kỳ quái nói: "Không phải ngày mai mời về sao?"

    Bố tôi đem mũ đưa cho gã sai vặt nói: "Vào trong nói."

    Sau đó ông đem tiền căn hậu quả toàn bộ sự việc nói ra, lôi kéo Trương Khởi Linh cho chú ấy xem vết sẹo trên tay hắn, chú hai cũng nhớ rõ vết sẹo này, hỏi Trương Khởi Linh mấy vấn đề hắn đều nói không nhớ rõ, chú hai cũng không tiếp tục hỏi mà chỉ nói hắn hãy an tâm ở lại, chúng tôi sẽ không bạc đãi hắn, trong nhà cũng không thiếu một đôi đũa này.

    Trong lúc đó tôi đã ăn được hai cái bánh bao, bố tôi kêu dì Lưu tới, dặn dì đi đến tiệm ăn ở góc đường mua đồ ăn về, hôm nay trong nhà có khách, không có đồ ăn để chiêu đãi thật không ra gì.

    Tôi hoài nghi ông ấy cố ý, chờ tôi ăn xong hai cái bánh bao rồi mới nói mua thêm đồ ăn, không chờ tôi kịp oán giận bố đã kêu tôi đi gọi điện thoại cho mẹ, mẹ ở nhà ngoại cũng đủ lâu rồi, nên trở về xem cháu trai.
     
  7. Joe 1015

    Bài viết:
    0
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Joe

    Lúc ăn cơm chú ba mới trở về, chắc chắn vận may không tốt, nếu vận may tốt thì dù đến nửa đêm chú ấy cũng không trở về, vừa vào nhà đã hùng hùng hổ hổ.

    Chú ấy nhìn thấy Trương Khởi Linh thì rất giật mình, chú ấy không ngờ đến vừa nãy mọi người còn đang bàn chuyện mình cũng chỉ đi ra ngoài một lúc thì trong nhà đã có thêm người, bố tôi lại nói một đống chuyện giải thích lai lịch của Trương Khởi Linh, tôi nghe mà cũng bị bố nói đến mơ hồ.

    Tới cũng tới rồi, cũng không thể đuổi người đi, chú ba thấy trên bàn có thêm thức ăn thì rất vui vẻ, chú ấy gắp miếng thịt kho tàu to nhất, tôi đã nhìn chằm chằm miếng thịt đó nửa ngày nhưng người lớn chưa động đũa tôi cũng không thể ăn, không chờ chú ấy ăn miếng thịt vào trong miệng tôi đã đưa bát qua nóit: "Cảm ơn tam thúc."

    Chú ấy muốn mắng tôi, chú hai liếc mắt một cái chú ấy mới bỏ thịt vào trong bát tôi, chú ấy tức giận bất bình gắp một miếng khác ăn.

    Bố tôi nhất định sẽ chiêu đãi Trương Khởi Linh, ông ấy thấy Tiểu Ca quá gầy, vóc dáng kia tăng thêm hai mươi cân cũng không mập, bố già nhà tôi lại hỏi hắn ở bến tàu ăn gì. Hắn không cần trả lời cũng biết ở cái địa phương kia căn bản không có đồ ngon để ăn.

    Không ngờ Trương Khởi Linh ăn cơm còn rất văn nhã, tôi không ngờ tư thế cầm đũa của hắn rất tốt, không giống hạ nhân cầm lệch lên hoặc lệch xuống thậm chí hắn cầm bát thong thả ung dung ăn, so với tôi trông còn tốt hơn

    Cẩn thận ngẫm lại cũng không có gì ngạc nhiên, dù gì cũng là bạn cũ với nhà chúng tôi, chỉ vì gặp ôn dịch nên gia đạo mới sa sút, chứ trước kia chắc chắn hắn cũng là thiếu gia.

    Dù sao cũng từng có hôn ước với tôi, tôi trộm liếc nhìn hắn, hắn lớn lên không tồi, chỉ là tính cách không ổn quá âm u, tôi cũng chưa từng nghe thấy hắn nói chuyện, như vậy sau này kết hôn có thể giao lưu sao, tôi nhất định sẽ buồn chán chết.

    Bố tôi cũng nhìn chằm chằm hắn nhưng suy nghĩ khác tôi, khó tránh khỏi cảm giác chua xót, ông thở dài nói: "Ai, thế sự khó lường, nếu không phải tin tức bị trễ thì con đã không lưu lạc đến mức đi đi khuân vác thế kia, nếu Tiểu Tà của chúng ta phải đi cái loại địa phương như thế kia, ta cũng không dám tưởng tượng a."

    Không có việc gì lôi tôi vào làm gì, thật không may mắn, tôi đang gặm một miếng sườn, ô ô không nói được. Chú ba tiếp lời xúi quẩy: "Lão đại, anh đừng nói bừa, việc này con trai anh gánh không nổi, nếu thật muốn đi khuân vác, đồ nó khuân có nhúc nhích được chút nào sao hả?"

    Chú hai thấy hai người bọn họ nói chuyện thật không có đầu óc, nếu tôi phải đi làm khuân vác thì gia đại nhà tôi biến thành cái dạng gì hả, lại nói dù gia đạo nhà tôi sa sút thì cũng là chú ba cường tráng giao sức lao động, chưa nghe nói Khôn Trạch phải đi xuất đầu lộ diện.

    Trương Khởi Linh không quá nhớ rõ sự việc trước kia, cũng không cảm thấy chính mình quá thảm, vẫn luôn yên lặng ăn, bố tôi nói vài lời hắn liền buông đũa xuống, hắn uống rượu cũng được, vài ly xuống bụng cũng không thấy hắn xuất hiện men say.

    Tôi thấy tháng này có vẻ hắn không được ăn no, hắn ăn hai bát cơm to đầy, hắn không kén ăn cũng không ăn quá nhiều, ăn xong mọi người vây quanh bàn uống trà, thủ thế pha trà của hắn cũng chính xác, không có gì sai sót.

    Hành động như vậy lấy được hảo cảm của các trưởng bối, chú hai rất phiền chán người suốt ngày chỉ biết vâng vâng dạ dạ, môn khách của chú ấy có rất nhiều người xuất thân hàn môn, chú ấy kết giao bạn cũng không chỉ nhìn thân phận mà còn xem phẩm tính hợp ý không, quan trọng nhất chính là ổn trọng.

    Người chú ấy thấy không ổn trọng nhất hẳn là chú ba, bất quá đây là em trai ruột của mình, không thích cũng không thể bỏ mặc, mỗi ngày đều ở dưới mí mắt chú ấy lắc lư, đúng là phiền chết đi được.

    Trương Khởi Linh muốn ở lại không phải chuyện lớn, nhà tôi có sân viện cho khách ở lại, hiện đang có một ít môn sinh đang ở, hiện giờ dọn ra một gian phòng rất lớn cho hắn ở, bố tôi vì tỏ vẻ coi trọng còn đặc biệt phái một người thành thật tới hầu hạ hắn, lại còn dặn dò quản gia gia nhất định phải đối xử với hắn như với thiếu gia, không được để người hầu không có mắt làm khó hắn.

    "Đúng rồi, hiền chất." Bố tôi lấy từ trong túi lấy ra một cái bao lì xì nhét vào trong tay Trương Khởi Linh, "Con lần đầu tới, đây là ta một chút tâm ý, không cần chê ít, cầm lấy mua đồ. Đem nơi này trở thành nhà của con, an tâm ở lại, trước để Tiểu Tà bồi con đi dạo, chờ nghỉ ngơi tốt, ta an bài công việc quản sự cho con làm."

    Tôi vừa nghe đã thấy không vui nói: "Sao con phải bồi hắn a, con không đi, con còn có việc."

    Từ nhìn thấy Trương Khởi Linh, ta liền không con mắt xem qua hắn, hắn cũng coi như hiểu ánh mắt, cùng ta ba nói không cần, hắn có thể chính mình đi dạo, không làm phiền ta.

    Chờ hắn đi rồi, bố tôi lập tức đuổi theo tôi nuốn nhéo tai tôi, tôi đương nhiên không ngu tới mức đứng lại cho bố đánh, tôi chạy đến tránh phía sau chú hai oán giận nói: "Bố đừng đem con cùng hắn gắn vào một chỗ nữa, con phiền lắm"

    Bố tôi nói: "Con còn cảm thấy người ta phiền, người ta không cảm thấy con phiền thì thôi, thằng bé có chỗ nào không tốt? Bộ dáng đoan chính, cử chỉ nói chuyện cũng có giáo dưỡng, bố thấy so với con còn tốt hơn, suốt ngày chỉ biết tiêu tiền, bố có ý muốn gán ghép hai đứa thì chưa chắc thằng bé sẽ đồng ý cưới con cái đứa phá của này."

    Hắn còn dám ghét bỏ tôi, cho hắn mấy cái lá gan cũng không dám, tôi nói dù sao hắn đã quên mất chuyện hôn ước, bố cũng không cần nhắc chuyện này nữa, an bài cho hắn công việc là được.

    An bài việc cho hắn là việc sau này, chức vị quá thấp đối với bạn cũ là không nể mặt, dù sao người ta cũng đi xa ngàn dặm tới đây cậy nhờ, chức vị quá cao chưa chắc hắn làm tốt, nhỡ làm không tốt thật thì mắng hắn hay không mắng hắn đều không thích hợp.

    Bố tôi nghĩ là nuôi nổi người rảnh rỗi, trước quan sát một phen, xem phẩm tính của hắn như thế nào rồi lại tìm một chức vụ thích hợp. Nếu hắn làm tốt thì chuyện xưa sẽ được nhắc lại, để hắn làm rể hiền ở rể nhà tôi, gia sản bạc triệu sẽ phó thác hai chúng tôi cùng nhau cai quản lý.

    Nếu là bình thường thì dứt khoát tặng hắn nhà cửa cùng cửa hàng, cho hắn cưới vợ, cho thuê cửa hàng làm sinh ý, cũng không tính là có lỗi với bố mẹ hắn.

    Loại sự tình này tôi không thể quản, cũng không thể tự quyết định, dù sao hắn không lắc lư ở trước mặt tôi là được, tôi nghĩ muốn bớt thời gian tới cửa hàng lấy quần áo lại đi xem xiếc thú. Ở rạp xiếc có gấu đi xe cút kít rất thú vị, bình thường vé vào cửa là một tệ năm đồng, không tính là rẻ nhưng vẫn có rất nhiều người xem đủ cho thấy nó thú vị như thế nào. (Giá vé tui bịa tại không biết giá tiền của Trung Quốc :))

    Xem xong xiếc thú muốn đi sau phố mua điểm tâm, nghe nói sư phụ là từ Bắc Kinh tới, có một loại bánh nho khô tôi rất thích, nho khô được cho vào nhiều, chú ba cũng rất thích ăn.
     
  8. Joe 1015

    Bài viết:
    0
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Joe

    Tôi muốn đi ra ngoài chơi, người trong nhà luôn không quản, việc gấp bây giờ là làm sao hợp lý hóa mang cái áo lông về trước khi mẹ tôi trở lại, nếu không mẹ nhất định sẽ mắng tôi.

    Vì để có thể quang minh chính đại mặc áo khoác lông đi ra ngoài, tôi đi tìm chú ba để xin chú cho tiền mua quần áo, tôi nhìn trúng một kiện quần áo, gần đây thời tiết rất lạnh, tôi không có quần áo ấm để mặc.

    Chú ba rất bất lực, chú không thể hiểu tôi muốn nhiều quần áo như vậy làm gì, chú ấy niết góc áo của mình nói: "Quần áo này của chú ba con mua 20 đồng đã mặc được năm năm rồi, quần áo quý nhất của lão tử cũng chỉ năm mươi đồng, con con nít con nôi mỗi ngày ít ra đường gặp người mà còn mặc quần áo đắt hơn cả bọn chú, cẩn thận chú thu thập con." (Nguyên bản: Ta xem chính là quán, tiểu tâm ta thu thập ngươi. Bản dịch t bịa)

    Tôi nói mặc kệ, tôi lại không làm chuyện gì xấu, mua hai kiện quần áo còn không được, chú ấy ngược đãi tôi.

    Chú ấy gõ gõ trán tôi, đưa cho tôi năm mươi đồng nói: "Tiền chi tiêu trong một năm của một gia đình bình thường chỉ để cho con mua một bộ quần áo chơi còn nói lão tử ngược đãi con, con chính là chưa ăn qua đau khổ! Được được, còn không phải là muốn tiền sao, muốn nhiều như vậy đi đòi lão nhị đi."

    Chú ấy không dám trêu chọc anh hai của mình, cho rằng tôi chắc cũng không dám đâu, nhưng tôi không sợ chú hai, chú ấy thương tôi nhất, có khả năng do tôi là Khôn Trạch nên không cần phải dạy dỗ nghiêm khắc quá làm gì.

    Nhị thúc đang ở y quán, có hai trung y, ba người học việc, cũng coi như có uy tín danh dự. Tôi cũng không sợ gặp trung y nhưng tôi không thích mùi thuốc đông y, tôi vừa vào cửa bọn họ liền đóng tủ thuốc vào cùng tôi chào hỏi.

    "Nghe nói tiểu thiếu gia mấy hôm trước thân thể không khỏe, có phải bị nhiễm phong hàn hay không?" Trong đó một trung y quen biết tôi, muốn mời hắn xem bệnh phải bỏ hai đồng, đắt muốn mạng, thế nhưng vẫn có rất nhiều người nguyện ý xếp hàng, khó trách suốt ngày có tiền ăn chơi. (cũng khó trách có thể ăn não mãn tràng phì? Không hiểu ạ)

    Dù sao cũng miễn phí nên tôi cũng vui vẻ duỗi tay để hắn bắt mạch, nếu không uống thuốc thì phải ăn dược thuốc, cũng rất khó ăn.

    Hắn xem mạch rất nghiêm túc, sau đó nói tôi không phải phong hàn mà là tì vị có chút mất cân bằng, tôi nghe không hiểu, hắn nói buổi tối sẽ phái người mang một ít đơn thuốc tới cho tôi điều trị cho tốt.

    Chú hai thấy tôi tới lúc này liền biết tôi tới làm nũng xin tiền, một tháng tôi có một trăm đồng tiền tiêu vặt, chỉ cần không mua quần áo thì tôi xài cũng không hết, thế nhưng tôi lại rất thích mua quần áo, nếu không đủ dùng liền tới tìm chú ấy xin.

    Xin tiền còn muốn xin nhiều, ngày ngày đều tới xin nhất định sẽ bị mắng, tôi cẩn thận tính toán thời gian bảo đảm năm ngày mới xin một lần, hơn nữa cũng không thể mới vừa được cho tiền tiêu vặt lại tới xin, tốt nhất cứ cách một tuần lại xin, như vậy cách thời gian được cho tiền tiêu vặt một thời gian, ly lần trước phát lại có điểm thời gian.

    Tôi giả vờ ngoan ngoãn, cùng bọn họ nói chuyện phiếm uống trà, nghe bọn họ nói một ít đề tài nhàm chán, nói ước chừng nửa giờ chú hai nói tôi đi ra ngoài chơi để người lớn nói chuyện chính sự, chú ấy lấy ra một trăm đồng cho tôi nói đi mua đồ ăn vặt đi.

    Một trăm năm mươi đồng tới tay, tôi cao hứng ra cửa, không ngờ vừa ra khỏi cửa liền gặp cứt chó, ý cười trên khóe miệng tôi còn chưa thu hồi lông mày đã nhăn tít lại.

    Người đến là Mã Kế Tông, người này luôn làm phiền tôi, hắn không phải người chính trực, tiếng xấu của hắn vang danh, hút thuốc phiện, uống rượu chơi hoa, bộ dáng không tính là xấu nhưng quanh năm suốt tháng ăn chơi làm hắn nhìn rất đáng khinh, tôi hoài nghi gia hỏa này có bị bệnh về đường sinh dục không chứ sao nhìn hư nhược như vậy.

    Gia hỏa này rõ ràng không có học thức gì mà vẫn một hai phải đến học đường, càng muốn ngồi cùng tôi, còn từng động tay động chân với tôi, nếu không phải cậu hắn là huyện trưởng tôi nhất định sẽ kêu chú ba chơi chết hắn.

    Tôi biết hắn nghĩ cái gì, tuy cậu hắn lợi hại nhưng là miệng ăn núi lở, cái trò hút thuốc phiện này rất tốn tiền, hắn muốn tìm một biện pháp kiếm tiền tốt mà không cần tốn sức lực, cái tên không có mắt này thèm muốn gia sản nhà tôi, cho rằng cưới tôi là có thể ăn chơi hết đời, nếu thực sự có một ngày như vậy tôi có treo cổ cũng không gả cho hắn.

    Đây cũng là yếu điểm của nhà tôi, tuy sinh ý nhà tôi lớn nhưng không hiểu sao không bước vào con đường quan lộ, nhà tôi trên dưới không một ai làm quan, người thân lui tới cũng có rất ít người có quyền cao chức trọng.

    Tục ngữ nói rất hay, nghiệp quan không phân gia (tôi không biết câu này ý gì), vấn đề là bằng hữu cùng thời kỳ của ông nội của tôi cơ bản đều đã về hưu, hiện quan không bằng hiện quản, một tầng quan hệ này cũng không thể sử dụng.

    Bố tôi vẫn luôn suy nghĩ biện pháp, đáng tiếc nhất thời không có biện pháp gì tốt, ông ấy không thích cái tên nhị thế tổ này, gần đây không cho tôi ra ngoài, không nghĩ tới vẫn chạm mặt hắn.

    Hắn mang theo hai tuỳ tùng đứng ở cửa, tôi muốn lui về lập tức chào đón, ngăn ở cửa không cho tôi trở về, cợt nhả nói: "Đi đâu? Tôi đưa em đi."

    Tôi lui về phía sau một bước, mặt vô biểu tình nói: "Không cần, tôi có chân."

    Nếu hắn cứ như vậy đi thì tôi cũng không cần phiền não rồi, móng heo của hắn muốn duỗi tới đây, cũng không hiểu vì sao hắn thích mặc trường sam, ý đồ làm mình trở thành người văn nhã, trông càng xấu xa bại hoại. Hắn quơ quơ quạt trong tay nói: "Nghe nói hôm nay gánh hát bên thành Đông mời giác nhi, tôi mua hai vé, chúng ta đi xem đi."

    Toi nói không đi, tôi có việc ra ngoài, muốn đi tìm chú ba tôi.

    Mã Kế Tông nói: "Tôi vừa mới đi ngang qua Cường Thịnh lâu, thấy chú ba em đang uống rượu, bên cạnh còn mấy cô nương đó, em đi lúc này sợ sẽ phá hỏng chuyện tốt của hắn, không bằng cùng tôi đi xem diễn."

    Tôi ngang dọc sống chết không ra được, lại không muốn trốn trở về, rất không có mặt mũi, đột nhiên nhớ tới Trương Khởi Linh sắp tới, nói với gã sai vặt ở cửa: "Đi xem Trương tiên sinh sao còn chưa tới, không phải nói muốn bồi tôi đi dạo phố sao?"

    Gã sai vặt này cũng có đầu óc, lập tức hiểu ý tôi, chạy đi tìm Trương Khởi Linh tới, hắn nhìn so với Mã Kế Tông đứng đắn hơn nhiều, một bộ dáng mặt vô biểu tình thực có thể hù dọa người.

    Ta duỗi tay thay hắn sửa khăn quàng cổ, dùng giọng điệu làm nũng với chú hai nói: "Sao anh tới chậm vậy."

    Thừa dịp cơ hội này, tôi nhón chân nói thầm bên tai hắn: "Người này luôn quấn lấy tôi, phiền chết đi được, lát nữa tôi nói thế nào anh liền phối hợp với tôi một chút nhé."

    Trương Khởi Linh hơi gật đầu tỏ vẻ nghe được, tôi liền khoác tay hắn, nhìn Mã Kế Tông nói: "Không làm phiền Mã thiếu gia, hôm nay tôi có người bồi rồi, tôi cùng Tiểu Ca đi xem xiếc thú."

    Mã Kế Tông chưa từng gặp Trương Khởi Linh, bỗng nhiên thấy có điểm không chắc hắn là ai, hồ nghi nhìn về phía tùy tùng bên người, tuỳ tùng cũng đồng dạng lắc đầu, hắn liền hỏi ta: "U a, vị này chưa thấy qua bao giờ, là quý nhân ở đâu vậy?"

    Tôi nói: "Tiểu Ca mới từ Quảng Đông trở về, bố tôi nói muốn dẫn hắn đi cửa hàng dạo một chút, cùng các vị chưởng quầy hỏi thăm kinh nghiệm, bố tôi cũng đã lớn tuổi, muốn về hưu, sau này có khách nhân tới phải để anh ấy tới chiêu đãi."
     
  9. Joe 1015

    Bài viết:
    0
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Joe

    Lời nói của tôi rất hàm hồ, cũng không nói cụ thể quan hệ của tôi với Trương Khởi Linh, dù người ngoài nghe vào tai có thành ý tứ gì tôi cũng không quản được.

    Tính cách của Trương Khởi Linh tại thời điểm này rất hữu dụng, hắn cũng không hỏi vì sao, cũng không biểu hiện sự nghi hoặc, bộ dáng không nói lời nào còn rất có lực chấn nhiếp, không giống một tiểu tử mới hai mươi tuổi, không biết còn tưởng rằng hắn là một nhân vật lớn có địa vị.

    Tôi túm Trương Khởi Linh đi, không cho Mã Kế Tông tiếp tục có cơ hội hỏi tiếp, xe kéo đã sớm chờ ở giao lộ, đây là bố tôi đặc biệt thuê cho tôi, mỗi ngày chỉ phụ trách đón đưa một người là tôi, tôi muốn đi chỗ nào sẽ đưa tôi đi.

    Dù sao thì ô tô trong nhà chỉ có người lớn dùng, nhà cũng có xe kéo nhưng không chỉ có chú hai chú ba dùng, khách nhân khác cũng có lúc muốn dùng, đưa quà tặng lễ hay kéo hàng hóa cũng phải dùng, tôi muốn ra ngoài ngồi xe kéo lạ cũng không yên tâm.

    Xa phu là một Trung Dung 30 tuổi họ Hàn, ngày thường tôi gọi hắn lão Hàn. Tuổi này của hắn đúng là thời điểm tốt để làm việc kéo xe này, tuổi trẻ quá kéo xe không vững chắc, lớn tuổi quá lại không có sức lực.

    Hắn là người chỉnh tề sạch sẽ, mỗi ngày đều lau dọn xe sạch sẽ, chỗ tôi muốn đi hắn sẽ đi xem đường trước để đảm bảo sẽ không bị lạc đường, nếu trên đường có hố cũng có thể tránh được, để người ngồi trên xe sẽ không đột nhiên vì xóc nảy làm kinh hãi.

    Đây không phải người kéo xe đầu tiên của tôi, tôi đã đổi bốn năm người kéo xe, không phải thời điểm kéo xe luôn hấp tấp thì chính là lúc tôi muốn đi ra ngoài cũng không ở cổng chờ tôi, thậm chí còn có người xem tôi là Khôn Trạch nhỏ tuổi mà muốn cùng tôi cãi nhau.

    Đãi cát tìm vàng một phen mới vất vả tìm được một người kéo xe hợp tâm ý tôi, bố tôi một tháng đưa hắn ba mươi đồng chỉ để phụ trách đưa đón tôi, chuyện khác thì không cần xen vào.

    Người kéo xe vốn dĩ phải ở nhà tôi nhưng hắn có vợ con nên không muốn ở lại, hơn nữa những người kéo xe khác ở nhà tôi cũng không thích hắn, hắn hận được tiền nhiều hơn, sống cũng thoải mái hơn.

    Vì chuyện này mỗi ngày hắn đều sớm đến chờ tôi ở cổng nhà, buổi tối chờ tôi đi ngủ rồi mới về. Thời điểm tôi đi học hắn sẽ thanh nhàn hơn, một ngày chỉ đưa đón tôi bốn lần, thời điểm tôi đang học hắn có thể thừa dịp nghỉ ngơi. Tôi không đi học thì hắn lúc nào cũng phải canh giữ ở cổng, không thể lười biếng.

    Thấy tôi tới, lão Hàn vội vàng lấy cái khắn vắt trên cổ lau qua ghế ngồi một lượt, tôi đã nói trước với hắn là sẽ đi tới đoàn xiếc thú, hắn thấy bên người tôi có thêm một người thì do dự hỏi: "Thiếu gia, vẫn tới đoàn xiếc thú chứ?"

    Đi, sao lại không đi, tôi lôi kéo Trương Khởi Linh cùng nhau ngồi lên xe nói: "Đúng vậy, chạy nhanh lên, hôm nay phía sau có thứ không sạch sẽ, có con chuột lởn vởn."

    Lão Hàn sớm đã nghe tôi oán giận về Mã Kế Tông, thấy hắn ta cũng đang gọi xe kéo chạy theo thì vội kéo xe chạy: "Được rồi, đảm bảo không cho đồ vật không sạch sẽ tới gần thiếu gia!"

    Ngày thường hắn cũng không chạy nhanh như vậy vì sợ tôi bị va chạm, hôm nay vì muốn cùng kéo xe phía sau giằng co nên dùng mười phần sức lực.

    Chạy nhanh là yêu cầu cơ bản của người kéo xe, có thể ở trên đường chạy trốn nhanh thì phải xem bản lĩnh cá nhân, lão Hàn rõ ràng là thích hợp với việc này, đường lớn đường nhỏ vòng tới vòng lui, người kéo xe phía sai chậm dần chậm dần rồi liền không đuổi theo kịp.

    Chạy như vậy thì người trên xe chắc chắn không thoải mái, tôi sợ bị hắn làm văng ra ngoài nên gắt gao bám vào tay ghế, thế nhưng lúc qua khúc cua vẫn không khống chế tốt làm cả người tôi đụng vào trên người Trương Khởi Linh.

    Trong xe nhỏ hẹp, hai chúng tôi vốn dĩ ngồi rất gần, xóc nảy như vậy càng ép chúng tôi ngồi sát vào nhau hơn, Trương Khỏi Linh nặng hơn tôi cho nên ngồi cũng vững vàng hơn, thấy tôi bị ném tới ném lui như vậy liền duỗi tay ấn lên vai tôi miễn cho xiếc thú còn chưa xem thì đã làm mình như khỉ diễn xiếc.

    Một đường chạy đi, Mã Kế Tông sớm đã không biết bị tôi ném tới chỗ nào, tuy hắn ta biết chỗ tôi định đi nhưng hiện tại ném hắn ra sau cũng làm tâm tình tôi tốt hơn, tôi đưa một khối tiền cho lão Hàn, coi như là thưởng cho hắn vì hôm nay đã dốc sức.

    Hôm nay tôi ra ngoài rất sớm nhưng lại bị Mã Kế Tông tên vương bát đản đó làm chậm trễ thời gian, đoàn xiếc thú đằng trước đã tấp nập biển người, có nhạc công Tây Dương diễn tấu sáo và trống, còn có rất nhiều tiểu thương hét to bán bắp rang, nước có ga.

    Ở nơi nhiều người đi lại tôi đem ví tiền cất ở chỗ an toàn, cố gắng tiến lên phía trước.

    Trương Khởi Linh đi theo phía sau tôi, hắn cũng không hiểu tại sao lại đi theo tôi đi xem xiếc thú, đại để cũng không biết vì cái gì sẽ đi theo ta tới xem xiếc thú, tôi cũng không ngại mang theo một người liền sai sử hắn đi mua vé.

    Tôi đưa hắn hai khối tiền, lúc về hắn đem hai khối tiền cùng nước và bắp rang đưa cho tôi, trong lòng tôi nói nghèo nhưng mà cũng biết tự trọng, nhưng còn không phải là lấy tiền Ngô gia mời khách của Ngô gia sao.

    Vé hàng phía trước là một tệ một đồng, người nguyện ý dùng nhiều tiền như vậy không nhiều lắm, bởi vậy lúc tôi cùng Trương Khởi Linh tới vẫn rất vắng, ngồi phía trước đối diện sân khấu nhìn rất rõ ràng. (lại là câu chuyện những giá tiền bịa :))

    Dưới đài cãi cọ ầm ĩ, mọi người đều gân cổ lên nói chuyện, trẻ con khóc sướt mướt người lớn cũng không đi quản, chỉ hung hăng đánh lên mông một chút, làm cho đứa nhỏ càng khóc to hơn.

    Tâm tình tốt của tôi cũng không duy trì được đến mở màn, Mã Kế Tông rất nhanh đã đuổi tới, hắn ta mặc kệ người ngồi bên cạnh tôi là ai liền đem người gta đuổi đi, tùy tiện ngồi bên cạnh tôi, duỗi tay lấy bắp rang của tôi ăn.

    Chỗ ngồi ở đoàn xiếc thú không phải loại một người một ghế mà là ghế dài, người với người cùng nhau ngồi, hắn cố ý cọ ghế làm tôi ghê tởm muốn chết.

    "Sớm biết em thích xem cái này, ngày khác ta kêu vài người tới coi như bao cả đoàn cho em xem, chỗ này tới tới đi đi ầm ĩ!" Mã Kế Tông dựa vào chỗ này ầm ĩ thì duỗi đầu qua, miệng cơ hồ muốn dán vào lỗ tai tôi.

    Lúc hắn ta không sai biệt lắm muốn đụng vào tôi, Trương Khởi Linh đột nhiên ôm lấy bả vai tôi, đem tôi kéo vào trong lòng ngực hắn, lại mở tay che kín hai tai tôi.

    Trên đài vừa lúc bắn pháo hoa đủ mọi màu sắc, 'oanh' một tiếng vang lớn, như muốn đem lều trại làm sập xuống. Tôi đúng là bị động tĩnh này hù một chút, lỗ tai có chút khó chịu.

    Trương Khởi Linh làm rất tự nhiên, Mã Kế Tông khó mà nói cái gì, chỉ có thể dùng đôi mắt lòng trắng nhiều hơn lòng đen trừng Trương Khởi Linh, Thiên Càn muốn đấu đá cũng không nhất định phải động thủ cũng biết người nào đã thua.

    Có thể là biết hắn ngồi ở bên người tôi, tôi không có chú tâm vào xem xiếc thú, Trương Khởi Linh chế trụ eo tôi, thực nhẹ nhàng đem tôi từ bên trái hắn dịch tới bên phải đem mình trở thành người ngồi bên cạnh Mã Kế Tông, còn tiện run tay làm rơi bắp rang bơ, mọi người ai cũng đừng nghĩ muốn ăn.
     
  10. Joe 1015

    Bài viết:
    0
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Joe

    Không ngồi ở bên cạnh Mã Kế Tông tôi cũng vẫn không tập trung xem xiếc thú được, không vì cái gì khác, chỉ vì cái ôm vừa rồi của Trương Khởi Linh, động tác đó của hắn có hơi quá mức thân mật.

    Hắn rất tự nhiên ngược lại làm tôi như đang làm quá lên, tôi so với trẻ con bình thường thì phân hóa sớm hơn nên trong nhà cũng quản giáo nghiêm hơn, bạn bè của tôi phần lớn là Trung Dung hoặc Khôn Trạch, tôi không được tiếp xúc với Khôn Trạch, vậy nên đây là lần đầu tiên tôi cùng một Khôn Càn vai tựa vai gần như vậy.

    Theo lý thuyết ngồi gần như vậy sẽ ngửi thấy được mùi tin tức tố mới đúng, thế nhưng mùi hương của Trương Khởi Linh lại rất đạm nhạt, cơ hồ như không ngửi được, tôi lặng lẽ sát vào hít hít mũi ngửi mỡi miễn cưỡng ngửi được chút hương vị, như là gió đông thổi mát lạnh vào không trung lướt qua nền tuyết trắng. Thật là một người kỳ quái. (Câu cuối mình bịa ạ câu gốc nó như này 'mới miễn cưỡng nghe thấy được một chút hương vị, như là vào đông hàn thiên lý đi ở trên nền tuyết hút vào không khí')

    Ngửi được mùi hương này làm tôi chợt bừng tỉnh nhận ra mình đang làm gì lập tức ngồi ngay ngắn lại, rảnh rỗi không có việc gì lại đi ngửi tin tức tố của người ta, ghê tởm chết mất.

    Đoàn xiếc thú biểu diễn rất xuất sắc, có hổ chạy qua vòng lửa, con hổ với chó lôi kéo nhảy múa, còn có gấu đi xe cút kít tôi muốn xem, thậm chí còn có cô nương thân thể cực kỳ mềm mại có thể uốn người làm đầu với chân chạm vào nhau.

    Đoàn xiếc thú biểu diễn không có vấn đề gì, vấn đề là ở trên người tôi, trong đầu óc toàn thượng vàng hạ cám, trong chốc lát lại động tay chốc khác lại động chân, cái gì cũng không tiến được vào trong đầu tôi.

    Nhìn Trương Khởi Linh xem rất nghiêm túc, khuôn mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm đài diễn, không vỗ tay cũng không kêu tốt, ai biết hắn có xem vào không.

    Mã Kế Tông vẫn luôn có ý đồ cùng tôi nói chuyện, nhưng mà ở giữa lại chặn ngang bởi một Thiên Càn to lớn, hắn nhướng lên phía trước thăm dò Trương Khởi Linh cũng nghiêng về phía trước, hắn ta quay ra sau Trương Khởi Linh cũng ngả ra sau, cả hai đấu sức nửa ngày xiếc thú cũng đã diễn xong, đến khi kết thúc hắn ta cũng không thể đụng tới tôi một chút nào.

    Tôi thực vừa lòng, Trương Khởi Linh người này cũng không tồi, ít nhất làm việc rất nhanh nhẹn, tôi có thể cùng bố nói để an bài cho hắn việc hù dọa người, hắn có lẽ sẽ làm rất tốt đó.

    Thật ra hắn cũng chỉ lớn hơn tôi có hai tuổi thôi mà cứ như ông cụ non, việc này hẳn là do biến cố trong gia đình tạo nên. Hắn có giáo dưỡng tốt như vậy lại còn là Thiên Càn, chỉ cần gia sản còn phân nửa cùng với kiến thức kinh nghiệm thì hắn cũng không có khả năng tới xin giúp đỡ nhà người bạn cũ đã mười mấy năm không gặp.

    Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy có lẽ không nên quá nhằm vào hắn, hắn vốn cũng không làm gì sai, nhà của chúng tôi đều đã chật cứng người, đều là người làm nghề nghiệp bán mạng, thế đạo này không ai dễ dàng.

    Thừa dịp biểu diễn của đoàn xiếc thú kết thúc mọi người đi ra hỗn loạn, tôi lôi kéo Trương Khởi Linh bỏ chạy, lão Hàn còn ở ven đường chờ tôi, tôi làm ra một thủ thế với hắn, hắn hiểu ý vội vàng kéo xe đi, chờ Mã Kế Tông đi ra vội vàng chạy đuổi theo.

    Hắn ta quả nhiên bị lừa đi theo xe kéo, vừa thấy hắn ta đi rồi tôi lập tức nhẹ nhàng tự tại hơn rất nhiều, bên phố bên kia là cửa hàng điểm tâm tôi cực kỳ thích, nếu hắn đi theo về sau tôi làm sao đến cửa hàng đó được nữa.

    Chỉ là từ đây qua con phố kia còn có chút xa, ngày thường đều là lão Hàn kéo tôi đi, hiện tại muốn tự đimột chút, cái kia phố đi đường qua đi còn có chút xa, ngày thường đều là lão Hàn kéo ta đi, hiện tại muốn tôi chính mình đi, tôi cũng không biết thế nào nữa.

    Có xe buýt công cộng leng keng leng keng chạy qua bên người tôi, tôi mới nhớ ra còn có thể ngồi nó đi, bố tôi cũng không cho tôi ngồi xe buýt, bố nói bên trong quá nhiều người sẽ không sạch sẽ, tôi vẫn chưa có cơ hội ngồi thử.

    "Anh có ngồi xe bus công cộng không?" Tôi hỏi Trương Khởi Linh, ngồi xe này như nào tôi cũng không rõ lắm, mỗi ngày chỉ nhìn nó chạy từ đầu này đến đầu kia rồi lại từ đầu kia về đầu này.

    Trương Khởi Linh hỏi tôi: "Cậu muốn đi đâu?"

    Tôi nói: "Tiệm bánh Tường Sinh."

    Hắn lại hỏi tôi nơi đó có trạm dừng không, tôi đâu có biết đâu, hắn đành để tôi đứng dưới trạm chờ còn mình thì đi lên hỏi tài xế, kết quả là ở đó không có trạm, chỗ đó là hẻm nhỏ nên xe sẽ không chạy vào.

    Không có xe cũng chỉ có thể đi bộ tới, hỏi người qua đường mới biết hóa ra cũng không quá xa, chỉ mất mười phút đi đường, dọc đường đi cũng có rất nhiều cửa hàng thú vị, coi như là đi dạo đi, lúc về gọi xe ngựa hoặc xe kéo cũng được.

    Ngày thường tôi không thường tới nơi này, chỉ biết lâu lâu sẽ có hội chợ, còn có biểu diễn bán nghệ gì đó, bố tôi nói nơi này sẽ có mẹ mìn, mỗi ngày đều hù dọa không cho tôi tới đây, cũng không nghĩ xem tôi đã lớn bao nhiêu tuổi rồi.

    Cho dù có mẹ mìn hẳn là cũng không có việc gì đi, tôi liếc mắt nhìn Trương Khởi Linh một cái, trong lòng yên tâm lên, hắn tuy có chút gầy nhưng nhìn cũng tính là cường tráng.

    Người xem xiếc thú đi ra xen vào chợ rất nhiều, Xem xiếc thú người rất nhiều đều chen vào chợ, trong lúc nhất thời đầu người kích động, phim đèn chiếu đằng trước bài nổi lên đội tới, liền hồ lô ngào đường đều bán không có, ta đành phải lui mà cầu tiếp theo đi mua kẹo mạch nha.

    Người bán kẹo mạch nha dùng hai thanh nhỏ kéo kẹo thành một cục nhỏ lại rưới chút nước đường lên trên rồi đưa cho tôi, Trương Khởi Linh đi theo phía sau thanh toán hai đồng.

    Tôi dùng hai thanh kéo kẹo, làm nước đường thấm từng tầng từng tầng một, tôi hỏi hắn: "Bố tôi cho anh bao nhiêu tiền?"

    Hắn nói: "Một ngàn."

    Không được coi là nhiều nhưng cũng không phải là ít, chứng tỏ đây là tiền tiêu vặt, vậy về sau có thể dẫn hắn đi dạo phố nhiều hơn, thế thì tiền ăn quà vặt tiết kiệm được rồi. Tôi vẫn luôn muốn ua một cái đồng hồ Hamilton đồng hồ, đáng tiếc đồ vật này ở huyện thành nhỏ không có bán, khả năng là chỉ có Thượng Hải mới có, tôi muốn tích cóp một ít tiền rồi kêu chú ba dẫn tôi đi chơi.

    Nhà của chúng tôi thường xuyên ra cửa chỉ có chú hai và chú ba, đặc biệt là chú ba, rất yêu thích ra ngoài, ta ba nói hắn bị mù lắc lư, không biết muốn đi tìm cái nào thân mật.

    Nếu chú ba có rất nhiều hồng nhan tri kỷ thì bố tôi một người cũng không có, ông không hay ra khỏi huyện thành, mỗi ngày đều ở cửa hàng, rồi từ cửa hàng trở về, vĩnh viễn đều là hai điểm một đường. Tiệm ăn cũng rất ít đi, phần lớn sẽ mang tôi cùng mẹ đi cùng nhau.

    Có người từng nói muốn đưa thêm người làm nhị phòng cho ông, bố tôi sống chết không muốn, bọn họ đâu phải là muốn bố tôi cưới nhiều vợ, chủ yếu là muốn ông sinh nhiều con, ít nhất sẽ có một đứa con Thiên Càn.

    Lấy điều kiện của nhà tôi, có lẽ tìm người ở rể mới là lựa chọn tốt nhất, tính tình của tôi như vậy sợ sẽ đem mẹ chồng làm tức chết mất, tôi không có thói quen sáng sớm đi thỉnh.

    Bố tôi thật sự có ý muốn gả tôi cho Trương Khởi Linh, tuổi của tôi đã lớn là một phần, chủ yếu là do Mã Kế Tông, có hắn ta ở đây, những người có uy tín danh dự ở huyện thành này đều không dám đến cầu hôn.

    Trương Khởi Linh là người ở chỗ khác, trong nhà lại không ai, tất nhiên sẽ không sợ hắn ta, hơn nữa hắn cùng tôi từ nhỏ có hôn ước, Mã Kế Tông dù không vui cũng khó làm lớn chuyện được.

    Nếu hắn ta thật sự cố ý làm khó dễ, nhiều lắm cũng chỉ là sinh ý khó làm hơn một ít, nhà của chúng tôi như thế nào cũng là nhà giàu, một khi có động tĩnh sẽ ảnh hưởng sinh ý rất nhiều người.
     
  11. Joe 1015

    Bài viết:
    0
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Edit: Joe

    Bởi vì tôi ở trên phố nhìn nơi này dạo nơi đó nên đã làm chậm trễ rất nhiều thời gian, đi nửa giờ mới tới tiệm bánh, bánh nho tôi muốn ăn đã bán hết rồi.

    Tôi hỏi tiểu nhị khi nào mới có, hắn nói nguyên liệu nho khô đã hết, phỏng chừng phải đợi ba bốn ngày nữa. Tôi nghe xong rất thất vọng, bởi vì ba bốn ngày nữa chưa chắc tôi còn nhớ, chờ ngày bán lại nhất định tôi sẽ quên.

    Bánh nho không còn, tôi đành mua ba bốn loại điểm tâm khác rồi để Trương Khởi Linh cầm, bánh hạch đào bên trong rất dễ vỡ.

    Lúc về tôi định ngồi xe buýt công cộng, kết quả tài xế tới đón tôi, hắn nói lão Hàn vừa mới kéo chiếc xe trống về nhà, Mã Kế Tông không thấy người nên đi rồi, bố tôi kêu tài xế nhanh tới đón tôi, không để tôi đợi bên ngoài quá lâu.

    Sở dĩ là dùng ô tô tới đón nhất định là vì ông biết Trương Khởi Linh cũng ở đây, không nghĩ muốn để hai chúng tôi cùng ngồi một chiếc xe kéo. Tôi kêu tài xế thuận tiện đưa tôi đi tới tiệm quần áo để tôi lấy áo khoác về.

    Tôi lại dùng nhiều tiền mua quần áo, bố tôi rõ ràng không cao hứng, nhưng có Trương Khởi Linh ở bên cạnh ông chỉ mắng tôi tiêu tiền ăn xài phung phí có chút không thích hợp, chỉ có thể áp chế hỏa khí nói: "Hôm nay đi ra ngoài chơi vui vẻ đi, về sau ít ra cửa thôi, thời tiết cũng lạnh hơn."

    Sao ông có thể nói đương nhiên như vậy, chẳng lẽ Mã Kế Tông tới một lần tôi mười ngày nửa tháng đều không thể ra ngoài? Kia còn không đem tôi nghẹn chết.

    Tôi chuyển động hai mắt nói: "Nhưng con cùng tiểu Ca đã hẹn nhau ngày mai đi mua thêm một ít đồ dùng sinh hoạt cho hắn, bố cũng không thể để hắn chỉ mặc một bộ này suốt ngày chứ?"

    Trương Khởi Linh đang uống trà làm ấm thân thể, vô duyên vô cớ bị tôi chộp tới lợi dụng, tôi dung sức nháy mắt với hắn, hắn đành phải chiều theo ý tôi nói: "Đúng vậy, tôi ở đây trời xa đất lạ, làm phiền Ngô thiếu gia."

    Bố tôi vội vàng nói: "Nói gì vậy, hiện tại nó nhàn đến hoảng, có con trông coi nó ta yên tâm hơn nhiều." Nói xong ông đưa cho tôi hai trăm đồng, nói để tôi mua đồ, không được tiêu tiền của Trương Khởi Linh.

    Bố cho tiền đương nhiên tôi sẽ cầm, ngày mai dùng tiền ai mua hàng sao ông ấy biết được chứ, tôi vui vẻ cất tiền vào túi, tôi kêu người làm đi dọn cơm, tôi đói bụng rồi, ăn vặt toàn là mấy món điểm tâm ngọt, buổi tối tôi muốn uống canh.

    Lúc ăn cơm trên bàn chỉ có ba người, không chỉ có mẹ tôi không về mà chú hai chú ba cũng không có về. Tôi hỏi ra mới biết được mẹ tôi là bởi vì bà có một bà cô họ xa tới đã lôi kéo bà nói chuyện, chắc đến ngày mai mới trở về được, chú hai chú ba thì có bữa tiệc phải tham gia, tiệc xong cũng phải đi bàn chuyện, tất nhiên đêm nay sẽ không trở về

    Mấy người lớn trong tiệm hơn phân nửa là dùng thuốc phiện hoặc đi lầu xanh nên tất nhiên không thể mang tôi theo, lần duy nhất tôi ở chung với nhóm người đó chỉ có lúc ăn tết chú ba tổ chức ở nhà, hoặc là sinh nhật ai đó có mở tiệc chiêu đãi khách nhân thôi.

    Tôi cũng thích đánh bài Brit, nhưng sẽ không đánh cùng chú ba, chú ấy mỗi lần đều chơi xấu trộm bài của tôi, thắng thì lại không làm như người khác, nhất định sẽ lấy tiền của tôi, một đồng cũng không tha.

    Chỉ là muốn chơi bài Brit cần bốn người, tôi không đi học nên thời gian không khớp với các bạn học khác, đã lâu không đánh, nghĩ đến đó đã có chút ngứa tay, thừa dịp bố không chú ý tôi đi gọi điện cho mấy người bạn, hẹn ngày mai đi một quán trà an tĩnh đánh bài Brit rồi lại tâm sự chuyện trong trường học.

    Về phần Trương Khởi Linh sớm đã bị tôi vứt đến trên chín tầng mây, hắn là một Thiên Càn cao lớn sẽ không đi lạc được, cùng lắm thì đưa cho hắn một trăm đồng để hắn tự mua đồ của mình.

    Tôi không lo lắng hắn sẽ đi cáo trạng, nhưng tôi lo tài xế sẽ đi cáo trạng, tôi đặc biệt chọn một quán trà ở con phố sầm uất, cẩn thận để chỗ chúng tôi nổi bật ở đầu đường.

    "Này." Tôi đem một trăm đồng tiền đưa cho Trương Khởi Linh, nói: "Tự anh xem thiếu gì thì mua, mấy tên bán hàng ở đây đều đã thành tinh rồi nên bọn họ nói bao nhiêu tiền thì anh cứ chém xuống một nửa, hiện tại là chín giờ rưỡi, giữa trưa anh tự tìm gì đó ăn, bốn giờ rưỡi thì đi tới phía sau quán trà tìm tôi, đừng tự về nhà một mình."

    Hắn không cầm tiền chỉ gật đầu nói đã biết, tôi xách theo điểm tâm hôm qua mua vào quán trà.

    Tôi là người tới sớm nhất nên đã gọi trà bánh, gọi người phục vụ lấy bài cùng thẻ tới, đám lười kia có khi cũng phải mười giờ mới tới cũng nên.

    Không nghĩ tới tôi đã đánh giá cao đám đó rồi, đám lười đó mười giờ rưỡi mới tới, tôi cũng uống hết một bình trà rồi, thế mà một đám người trong lòng không hề áy náy đến đã ồn ào than vãn mệt chết, bài còn chưa viết xong.

    Nói một ít sự tình trong trường học, hỏa lực của bọn học lại hướng đến trên người tôi, trong đó Vương đồng học là người nhiều chuyện nhất liền nói: "Tôi nghe nói trong nhà Ngô Tà có một thân thích họ hàng xa mới đến, còn là Thiên Càn, em trai tôi hôm qua đi xem xiếc thú nhìn thấy hai người cùng nhau rất thân mật."

    Trí nhớ của em cậu cũng tốt thật nhỉ, loạn như vậy còn nhìn được tôi, tôi vứt ra một lá bài, nói: "Thân thích bắn đại đại bác cũng không tới, nhà mấy cậu ai mà chẳng có mấy người như thế. Có phải chuyện lớn gì đâu, ngồi cùng nhau cũng được gọi là thân mật hả, thế thì trong trường cũng đừng có thầy giáo là Thiên Càn nữa, cậu còn nói mình là thanh niên tiến bộ của thời đại mới đó."

    Lý họ đồng học liền nói: "Thôi đi, tôi đều nghe người ta nói đó là trượng phu nhà cậu chọn, bây giờ tới để thực hiện hôn ước, khó trách gần đây cậu không đi học."

    Trương Khởi Linh tổng cộng tới nhà của tôi ở hai buổi tối, hôm nay miễn cưỡng mới là ngày thứ ba mà đồn đãi về hắn đã bay đầy trời, tôi nên cảm khái tốc độ của cái tin đồn vớ vẩn này hay nên cảm khái bản lĩnh tìm hiểu tin tức của họ lợi hại đây?

    Tôi run tay đưa sai một lá bài, ván này thua thực thảm, trong lòng tôi nói thầm đen đủi, đem thẻ ném cho người thắng, nói: "Đừng nói hươu nói vượn nữa, tôi vì sao không đi học không phải các cậu rất rõ ràng sao."

    Nhắc tới Mã Kế Tông, người ngồi đây không ai là không chán ghét hắn ta, hắn luôn quấy rối học sinh trong trường học, Khôn Trạch cũng được mà Trung Dung cũng thế, chỉ cần lớn lên có dung mạo ưa nhìn thì nhất định sẽ bị hắn nhắm đến với ý đồ xấu.

    Vẫn luôn chưa nói chuyện - Chu đồng học đối người này cực kỳ chán ghét, biểu tỷ của nàng từng bị Mã Kế Tông lừa gạt, làm hại danh dự của nữ hài tử, bị bắt gả cho một tiểu tử nghèo ở nông thôn, liên lụy thanh danh của nàng cũng bị xấu đi theo.

    "Lúc này mới kêu chó cậy thế chủ." Chu tức giận bất bình nói, "Không có cái vị cữu cữu kia của hắn ta, hắn ta sớm đã bị bắt lại, trên cổ cắm bảng gỗ bị bêu rếu trên phố rồi, Ngô Tà, tôi thấy cậu kết hôn sớm chút cũng tốt, chặt đứt ý niệm của hắn, dù kém hơn Thiên Càn khác cũng tốt hơn so với hắn ta!"

    Tôi nói cũng không thể bởi vì hắn kém, liền tùy tiện tìm một người không kém như hắn để gả a, đó chẳng phải là nhặt hạt mè ném hạt dưa sao, thận trọng một chút vẫn tốt hơn.

    * * *

    Bài Brit: Một cách đánh bài của phương Tây du nhập vào Trung Quốc, mọi người gg thêm để biết thêm thông tin.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...