Xuyên Thành Vua Thây Ma, Tôi Cứu Cả Thế Giới Tác giả: Quê Sơn Ngọc Edit: Alissa Số chương: Tình trạng: Đang edit Ngày đào hố: 20/7/025 Văn án: Sau tận thế, thây ma thống trị thế giới. Nghe đồn Vua Thây Ma xấu đến đáng sợ nhưng lại mê trai đẹp, mỗi tháng đều bắt loài người tiến cống một mỹ nam. Thu Dung - một cô gái hiện đại chỉ vừa cười nhạo cốt truyện nhảm nhí ấy, hôm sau tỉnh dậy.. liền thấy mình đã trở thành Vua Thây Ma. Cô đang hoảng loạn khóc trước gương thì Chu Chi - đặc công loài người đến ám sát. Nhưng thấy "Vua Thây Ma" khóc như mưa, anh lại.. không nỡ ra tay. Trớ trêu hơn, ban ngày Thu Dung là trùm thây ma, ban đêm lại biến thành cô gái loài người ngây thơ, vô tình bị dịch chuyển đến.. lều của nam chính. Từ đó: Ban ngày, cô là kẻ thù diệt thế. Ban đêm, cô lại là người yêu của anh đặc công diệt thây ma. * * * Chu Chi: "Đợi anh giết xong Vua Thây Ma, chúng mình sẽ ẩn cư cùng nhau." Thu Dung (run rẩy gật đầu) : Giết ta luôn đi cho rồi..
Chương 1.1: Tôi không muốn làm phản diện mà QAQ. (1) Bấm để xem "Ánh đèn thành phố lần nữa bừng sáng, đường phố đông nghịt người chen chúc như nêm, mặt ai nấy đều đờ đẫn, đôi mắt xanh lục lập lòe trong đêm tối như đom đóm. Trực thăng quần thảo trên bầu trời, sóng radio vang lên những tiếng rè rè đứt quãng. Con người đứng trên đỉnh núi xa xăm, lặng lẽ nhìn thành phố rực sáng phía dưới. Họ đã thua rồi. Từ hôm nay, mảnh đất này chính thức bị thây ma chiếm lĩnh và chúng sẽ thay thế con người, trở thành chúa tể của thế giới này." 《Tận Thế Kéo Đến》 Kết thúc. "?" Đó là thứ đầu tiên mà Thu Dung bình luận sau khi đọc xong cái kết của truyện. Lướt xuống, ối dồi ôi, nguyên dàn bình luận toàn là dấu hỏi chấm! Cô tức tối trợn mắt, quăng cái điện thoại sang một bên, ôm chăn gào lên như con sói con bị bỏ đói ba ngày. Tác giả đầu thiết quá đi. Truyện tận thế thuộc thể loại nam chính mạnh mẽ, đáng lý ra phải tràn ngập năng lượng tích cực kiểu "con người là số 1", ấy thế mà lại để đám thây ma chiếm luôn cả thế giới?! Tuy rằng không đi theo lối mòn thì cũng được đi... Nhưng kết như vầy ai mà chịu nổi hả trời!!! Chưa kể nam chính còn bị mấy đứa "đồng đội heo" dắt xuống hố! Xem mà tức á! Tác giả không cho ảnh một màn phản công ngầu lòi cho độc giả phấn chấn hả?! Phần đầu xây dựng kỳ công, cho thấy ưu thế của nhân loại, nào là vệ tinh ngoài vũ trụ, tàu sân bay đỉnh cao, căn cứ dưới biển, không chiến toàn thắng, quân đội siêu ngầu, đánh một chục thắng cả chục, lãnh đạo thông minh tuyệt đỉnh... Vậy mà vẫn thua?! Và vâng, thua thiệt kìa. Chỉ vì... đám thây ma có dị năng bá đạo khó đỡ. Tụi nó đánh thẳng tới trung tâm, thổi bay pháo đài của phe mình, rồi còn quay đầu huýt sáo một cái đầy trêu ngươi: "Có dị năng là muốn làm gì thì làm đấy~" Muốn đấm tụi nó một phát cho tỉnh ghê. Thu Dung bực không ngủ nổi, lại với điện thoại vô Liên Minh làm một trận đánh cho hả giận, chơi tới gần 6 giờ sáng, điện thoại tắt nguồn mới chịu đi ngủ. Giấc ngủ đó... không hề yên bình. Trong mơ toàn thấy mấy con thây ma mắt xanh lá xông tới hú hét, thêm tiếng súng nổ ầm ầm và âm thanh rè rè y chang trong truyện. Ngủ mà như bị tra tấn. --- Rồi lúc tỉnh dậy... Thu Dung xoa xoa mắt, phát hiện tay mình lạnh toát! Cô hoảng quá bật dậy, liếc xuống tay - là móng vuốt, dài dài xanh xanh y chang khủng long mini. Cô thét lên một tiếng, lăn lông lốc từ trên giường xuống đất. Cả căn phòng phủ đầy dây leo xanh mướt, đan chằng chịt như rừng rậm. Đối diện cô là là một tấm gương lớn, phản chiếu lại hình ảnh của Thu Dung. Một con ếch khổng lồ mặc váy dài màu kem, dáng người thon thả... nhưng da thì xanh lè! Móng vuốt giống khủng long, mắt thì sáng như đèn pin. Thu Dung chớp chớp đôi mắt ếch long lanh, ánh sáng xanh lục lấp lánh tựa như ánh sáng đom đóm. Sau đó... cô tự động lăn ra ngủ tiếp. Chưa tỉnh ngủ! Không tin! Tỉnh lại phát nữa! Nhưng không kịp nữa rồi... Một loạt thông tin như bão lũ ập vào đầu cô: xuyên sách - tận thế - Vua Thây Ma. Mỗi từ khóa đều khiến cô muốn chết ngay. Nếu cho cô xuyên thành nữ phụ phá hoại hay phản diện phe người thì còn tạm chịu được. Nhưng mà xuyên thành... Vua Thây Ma là cái gì vậy trời ơi?! Thu Dung nhớ lại cuốn truyện đọc trước khi ngủ mà khóc không ra nước mắt. Đây không phải truyện ngôn tình mary sue nha! Đây là truyện sinh tồn, đánh đấm, ai cũng máu lạnh như nước đá! Nam chính còn là kiểu lạnh lùng "tôi không có trái tim" cơ mà! Xuyên thành thây ma là hết đường công lược luôn ấy! --- Tạm tự lừa mình là "đây chỉ là mơ thôi", Thu Dung run rẩy đứng dậy, lấy hết can đảm lần nữa nhìn mình trong gương. Vẫn là màu xanh lè lè đó. Cô không kìm được nữa, ôm mặt gào thét khóc rống như con cún bị bỏ rơi. Đúng lúc này, Chu Chi - một nhân vật nam cực ngầu trong truyện phải trăm cay ngàn đắng, vượt năm ải, chém sáu tướng mới đến được phòng vua thây ma, lại nhìn thấy vị Vua Thây Ma đang... gào lăn lóc trước gương như cún thì im lặng. Mấy cái máy đo sức mạnh vua thây ma trong phòng nhấp nháy cảnh báo đỏ lòm, hú inh ỏi như cháy nhà. Cơ hội ám sát: bể! Chu Chi âm thầm đóng cửa lại, lặng lẽ rút lui. Tòa thành này trông thì giống một lâu đài kiểu Âu cổ điển, nhưng bên trong dây leo mọc um tùm, thêm cả một đống thiết bị hiện đại sáng choang, tổng thể nhìn... rất cyberpunk. Lúc đám vệ binh thây ma vũ trang tận răng ập vào phòng, cảnh tượng đập vào mắt họ là: Vị Vua Thây Ma vĩ đại đang lấy đầu húc gương. ... Đội trưởng đội vệ binh, Quan Văn Cưu, ánh mắt sắc lẹm, đảo qua đảo lại khắp phòng, xác nhận không có gì bất thường mới giơ tay ra hiệu cho cấp dưới coi chừng cửa. Sau đó anh ta bước đến gần, cung kính hỏi: "Thưa ngài, thành phố địa phương này đã dâng cống phẩm tháng này đến, ngài có muốn xem luôn không ạ?" Thu Dung vẫn còn ôm mặt quay lưng về Quan Văn Cưu, tim đập thình thịch như sắp rớt ra ngoài. Không được để tụi phản bội nhân loại này phát hiện mình có vấn đề! Cô đã tiếp nhận thông tin trong đầu: Thời điểm cô xuyên sách là ba năm sau cái kết của truyện gốc, thế giới giờ hầu hết đã rơi vào tay thây ma và con người vẫn đang bị săn đuổi từng ngày. Những người sống sót còn lại đều là siêu chiến binh do quân đội lãnh đạo, cực kỳ kiên cường và dũng cảm, mơ ước duy nhất là: giành lại thế giới cho loài người. Ba năm trước, trong trận chiến tận thế, một bộ phận loài người phản bội đồng bào, đầu hàng thây ma. Và cái tên Quan Văn Cưu đang đứng sau cô đây - chính là "anh em tốt" từng phản bội nam chính! Thu Dung che mặt. Không nha! Gì chứ tui là lớp trưởng gương mẫu của Chủ Nghĩa Xã Hội nha! Không thể cúi đầu trước đám thây ma được!! Giải cứu nhân loại? Cứ để tui lo! Thu Dung lăn lại lên giường, phất tay (cụ thể là cái móng vuốt khủng long) tỏ ý: "Không muốn xem cống phẩm đâu, lui đi." Quan Văn Cưu gật đầu: "Tuân lệnh." Rồi anh ta dẫn theo người rời khỏi phòng, khép cửa lại. Thu Dung sống không còn gì luyến tiếc, mặt mày xám xịt nhìn trần nhà phủ kín dây leo, than thầm: Trước khi cứu nhân loại thì chắc phải... tự cứu mình cái đã. Cô nhìn bộ móng vuốt xanh lè mà trầm ngâm. Mở mắt - nhắm mắt - mở lại - lặp đi lặp lại nhiều lần để tự thôi miên: "Mình là Vua Thây Ma... mình là Vua Thây Ma... Mình không muốn đâu nhưng thực tế là thế rồi huhu..."
Chương 1.2 Bấm để xem Cốt truyện ba năm sau này đúng là hư cấu hết cỡ. Ở mạt thế, loài người bị đánh bại. Những người còn sống sót trong vùng kiểm soát của thây ma thì bị biến thành nô bộc. Mỗi tháng, họ phải cống nạp cho Vua Thây Ma... một nam thanh niên ưu tú. Bên ngoài đồn là Vua Thây Ma thích... mỹ nam. Nhưng Thu Dung biết rõ nội tình. Những chàng trai bị "dâng tặng" kia thật ra chỉ là để chơi game với Vua Thây Ma thôi. Thây ma không có hứng thú yêu đương, nó thích chơi nhất là... trò trốn tìm. Trong cái lâu đài khổng lồ này, mấy anh chàng phải chạy trốn như chuột, bị đủ loại cạm bẫy hành cho lên bờ xuống ruộng, sống trong lo sợ. Và dù có thoát chết, một tháng sau cũng bị "vứt" vì hết mới mẻ. Đúng kiểu phản diện không còn gì để nói. --- Khi Thu Dung đang sắp xếp lại thông tin thì... "Cạch." Cửa phòng lại mở ra. Người bước vào cũng có làn da xanh lục nhạt như cô, nhưng hình dáng là con người. Dáng đi lười biếng, mắt xanh lục nhạt toát lên khí chất "tôi là thây ma nhưng đẹp trai không tưởng." Anh ta lạnh lùng liếc cô đang nằm bẹp trên giường: "Lại phát điên gì nữa đây? Anh bảo rồi, đừng để sức mạnh bộc phát dữ vậy, muốn lật tung cái lâu đài này lên hả?!" Tính cách: lạnh như băng, ác như quỷ, kiêu như vua. Đây là Bạch Hạnh - "anh trai song sinh" của Vua Thây Ma, cũng là tên đã hợp tác với kẻ phản bội, hiện giờ thống lĩnh hơn phân nửa thế giới và là Vua Thây Ma thật sự hiện tại. --- Giải thích một chút nha: Anh trai Bạch Hạnh → hình người, có trí thông minh, cầm quyền toàn thế giới. Thu Dung (hình ếch) → hình dạng quái vật, siêu mạnh nhưng chỉ có sức không có não. Thây ma đều dùng năng lượng từ nanh năng lượng (crystal core) phát ra từ Thu Dung. Trong truyện gốc, quái vật Vua Thây Ma (hiện giờ là Thu Dung) sợ anh trai, chỉ số thông minh thấp, chỉ nghe lời anh, bảo gì làm nấy. --- Thu Dung thấy anh trai bước vào liền kéo chăn trùm kín đầu. Bạch Hạnh: "..." "Còn cáu kỉnh à?" Thái độ của Bạch Hạnh càng kém đi. Biểu hiện của nỗi sợ nha anh ơi, hiểu dùm em! Chỉ có Bạch Hạnh là hiểu được tiếng "cùm cụp cùm cụp" mà cô phát ra. Người thường nghe chỉ như tiếng ổ khóa bị vặn trật, không hiểu được. Cô kéo chăn xuống, ló đầu, lắc đầu quầy quậy. Bạch Hạnh nheo mắt nhìn chằm chằm hai giây, đang định nói thì... "Ù uỳnh uỳnh!" Còi báo động inh ỏi vang lên khắp lâu đài. Thu Dung giơ hai tay lên cao, điên cuồng lắc đầu: "Không phải tui! Tui vô tội!!" Bạch Hạnh híp mắt, mặt lạnh, quay lưng bỏ đi, dặn dò Quan Văn Cưu: "Canh chừng nó." Quan gật đầu không cảm xúc, rồi đóng cửa. --- Thu Dung từ từ bò tới bên cửa sổ đã bị bịt kín, lách qua dây leo dày đặc, cố gắng tìm khe hở nhìn ra ngoài, nhưng... kính mờ quá chẳng thấy được gì. Chỉ nghe được tiếng súng nổ ầm ầm phía xa. Thây ma chưa tìm được căn cứ điểm của nhân loại còn tồn tại, nhưng Bạch Hạnh chắc chắn không mặc kệ nguy hiểm tiềm ẩn này. Cô không khỏi nghĩ đến... nam chính của truyện, Chu Chi. Truyện này dàn nhân vật đông nhưng ai cũng biết ảnh là "con cưng của tác giả." Song hệ dị năng, thông minh, tâm tư thâm tàng bất lộ, đẹp trai, có thể lái cả máy bay chiến đấu lẫn xe chống bạo động, tay không đi xuyên ổ thây ma. Thu Dung đọc truyện mà mê chữ ê kéo dài. Anh ấy luôn mang lại cảm giác an toàn. Dù tình huống nào, chỉ cần có Chu Chi là không thành vấn đề! Ai ngờ ở phần kết... anh bị tác giả ngược tới tơi bời. Bạn thân thì người chết, người còn sống thì phản bội. Anh bị đẩy ra chiến tuyến để chết thay, may là tìm đường sống trong chỗ chết, lúc về thì bị nghi ngờ là gián điệp, cuối cùng còn bị chính phe mình bỏ rơi. Thu Dung đọc mà trái tim tan nát. Giờ là ba năm sau kết truyện... không biết ảnh còn sống không? Thu Dung ôm tim đầy u sầu. --- Mà chưa kịp nghĩ gì thêm thì Quan Văn Cưu lại bước vào: "Có nhân loại xông vào lâu đài với âm mưu ám sát. Bạch thống lĩnh bảo tôi đưa ngài tạm tránh vào phòng an toàn." Thu Dung ỉu xìu đi theo, vừa đi vừa thở dài. Giờ cô là Vua Thây Ma – kẻ địch số một của nhân loại. Lo Chu Chi sống hay chết chi nữa, lo cho mình sống sót trước đi! Phòng an toàn là một không gian bao quanh bằng kính chống đạn, thêm vào đó là hệ thống chống chấn và chống nổ cấp cao nhất. Thu Dung nhìn quanh, một lần nữa cảm nhận rõ ràng: Truyện chữ và hiện thực... đúng là khác nhau một trời một vực! Khung cảnh hiện thực hoành tráng hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô lúc đọc truyện. May là cái "tài liệu nhập môn Vua Thây Ma" mà não cô bị nhét vào hồi mới xuyên có quá trời thông tin, đủ cho cô nghiền ngẫm trong vài ba ngày để giết thời gian. Nhưng... không may là cô phát hiện một sự thật đau lòng: Vua Thây Ma muốn giữ sức mạnh ổn định, thì phải định kỳ đi ngủ sâu. --- Kết quả: Đêm đầu tiên chìm vào giấc ngủ... Cô bừng tỉnh trong một thành phố hoang tàn, tối om không đèn, xác xe cộ đổ nghiêng ngả đầy đường, khung cảnh y như phim tận thế phiên bản không hiệu ứng. Thu Dung nhỏ bé, đáng thương, run rẩy nấp bên một chiếc xe buýt bị gãy đôi, dựa vào ánh trăng chiếu qua gương chiếu hậu mà nhìn thấy chính mình. Cô sững sờ. Trong gương là dáng người mặc chiếc váy dài màu kem quen thuộc, nhưng gương mặt lại là... mặt thật của cô trước khi xuyên sách!!! Thu Dung xúc động ôm mặt, nhảy cẫng lên, suýt nữa hét "trời ơi tui sống rồi!!!" Mắt rưng rưng, lòng ngập tràn cảm xúc: Cảm ơn trời đất, cảm ơn ông bà, cảm ơn tác giả đã không tuyệt đường sống của tui! Nhưng mừng xong thì... lại thấy hoang mang. Ủa rồi sao giờ? Sống thì sống chớ biết mình đang ở đâu đâu? Không biết chuyện gì đang xảy ra, Thu Dung đành ngoan ngoãn nấp trong đống xác xe, không dám xê dịch nửa bước, sợ gặp phải đám thây ma hay là nhân loại kỳ quái. Cảnh vật yên ắng đến đáng sợ, chỉ có tiếng gió lạnh thổi qua khe cửa xe, phát ra những tiếng kẽo kẹt rợn người. May mà một đêm qua đi không có chuyện gì. Đến sáng sớm... Thu Dung mở mắt ra... lại thấy mình quay về làm Vua Thây Ma. Cô ngồi dậy, nhìn vào gương, thấy lại bản thân màu xanh lè. Cô lặng lẽ thở dài: "Thôi kệ, sống là được rồi..." --- Từ hôm đó, cứ mỗi đêm, lúc Vua Thây Ma rơi vào giấc ngủ, cô sẽ "hồn lìa khỏi xác" và được truyền tống tới một chỗ nào đó trong thế giới tận thế, dưới hình dạng con người thật của mình. Ban ngày: làm quái vật cầm quyền. Ban đêm: làm người bình thường trốn đông trốn tây. Lặp đi lặp lại mấy hôm liền, Thu Dung mới dần thích nghi được với cái logic vừa kỳ ảo vừa nguy hiểm này. Chỉ có một điều khiến cô rất chi là stress: Ban đêm tối hù như hũ nút. Ánh sáng duy nhất là ánh trăng. Mà nhiều hôm mây che trăng, cô tối mặt luôn! Tối mù + nơi xa lạ + có khả năng gặp thây ma = Kinh dị hơn cả phim ma! --- Tới đêm thứ 7, Thu Dung được "dịch chuyển" đến rìa của một thành phố bỏ hoang. Dưới chân cô là xác một chiếc máy bay khổng lồ, một phần cánh trắng đâm thẳng xuống đất, tạo thành một khung cảnh vô cùng thê lương. Cô mặc váy trắng dài tới bắp chân, chân trần đứng trên vỏ máy bay lạnh toát, tóc dài bay bay trong gió. Cô đảo mắt nhìn quanh - khu vực này khá trống trải, cỏ dại mọc cao, phía xa còn có vài cái xác xe mục nát. Xa xa là một loạt tòa nhà cao tầng, lở loét bong tróc vì chiến tranh. Chuẩn cảnh tận thế, không lẫn đi đâu được. Thu Dung hít hít mũi, chuẩn bị lại thêm một đêm "tồn tại với ánh trăng". --- Trải qua một tuần sống dở chết dở kiểu này, Thu Dung cũng... buông xuôi. Lúc đầu còn cố tìm chỗ trốn ở trong máy bay tránh gió đêm nhưng nó cao quá tìm không được đường vào, giờ cô... ngồi bệt xuống đất, ôm gối, tự bi kịch hóa mình: "Này còn chán hơn làm Vua Thây Ma." Cô thầm oán, cứ thế mơ màng sắp ngủ, thẳng đến sáng sớm, ánh nắng sớm chiếu lên người cô "Vù vù vù-" Tiếng cánh quạt vọng lại từ đằng xa. Thu Dung giật mình ngẩng đầu. Một chiếc trực thăng màu xanh đen lao tới từ phía thành phố. Trên thân và đuôi đều có một vệt đỏ nhỏ như dấu hiệu nhận dạng. Thu Dung tròn mắt. Từ lúc bắt đầu cái "combo xuyên sách + hóa người ban đêm", cô chưa từng gặp ai cả. Không người. Không xác sống. Không gì hết. Thế giới dường như chỉ còn lại mình cô. Cánh trực thăng chuyển động, nó trên trời rất xa. --- Trực thăng lướt cao trên bầu trời. Ở khoang sau có một người đàn ông ngồi bên súng bắn tỉa. Vai rộng, tay dài, ánh mắt bình tĩnh nhìn qua ống ngắm, lặng lẽ kiểm tra từng góc phố bên dưới. Giọng chỉ huy vang trong tai nghe: "Báo cáo tuần tra đi, có phát hiện điểm lạ cần chi viện không?" "Báo cáo tuần tra - khu A bình thường." "Khu B bình thường." "..." "A Chi, bên cậu sao rồi?" --- Ống ngắm lia tới đúng chỗ Thu Dung đứng. Nam chính Chu Chi thấy rõ hình ảnh của cô qua kính ngắm. Chiếc váy trắng, mái tóc đen, ánh bình minh chiếu rọi khiến cô như hòa vào khung cảnh rực rỡ. Chu Chi đặt tay vào cò súng, mắt vẫn chăm chăm vào hình ảnh người con gái lạ đứng giữa xác máy bay. Và... cô cũng đang nhìn anh. Trong khoảnh khắc ống kính bắt gặp ánh mắt nhau, cô gái đột nhiên biến mất. Chu Chi hơi nheo mắt, dừng lại vài giây rồi lạnh nhạt trả lời qua bộ đàm: "Khu C không có gì bất thường." Dứt lời, anh tắt kênh liên lạc, quay sang đồng đội: "Chuẩn bị hạ cánh." --- Ánh mặt trời rực rỡ quét qua xác máy bay, vương trên nền đất đầy bụi và gỉ sét. Chu Chi nhảy xuống từ trực thăng, từng bước bước lên xác máy bay, ánh mắt sắc bén quét khắp xung quanh. Nhưng... người con gái kia đã biến mất không còn dấu vết.