Truyện ma: Hồn ai dưới gốc gạo Tác giả: Chin Truyện được mình bốc phét, các nhân vật, sự kiện, địa điểm đều là hư cấu. Truyện viết với mục đích giải trí, mua vui, không vui thì chờ khi nào vui hẵng đọc.
Chương 1: Bấm để xem Làng Đông Phù nằm bên sông Nhị. Khi lũ về, dòng sông trở nên đục ngầu và đầy bùn, nhưng khi khô cạn, nó lại lộ ra những doi cát vàng như da của một cái xác khô héo. Xóm làng được xuyên qua bởi một con đường đất ngoằn ngoèo, hai bên là những lũy tre nghiêng ngả. Trong không khí nóng bức và ẩm ướt chỉ có tiếng ve kêu rỉ ra từ mặt trời. Nằm ở giữa đồng bằng phù sa là một cây gạo già cỗi che khuất tất cả các cây khác trong rừng và đứng vững như một cụ già đầu bạc với đôi chân trong nước, xung quanh là một vòng đất nứt nẻ, như quanh đôi chân của một người khổng lồ già nua mù lòa. Những cành dày đặc của nó tỏa bóng hắt lên bờ sông, nơi biết bao thế hệ dân làng đã ra giặt giũ và tắm táp. Cũng là nơi người ta truyền tai nhau những câu chuyện rùng rợn. Trẻ con trong làng lớn lên lúc nào cũng bị cảnh báo: "Ban đêm mà dám ra đây chơi, coi chừng bị ma cây gạo nó bắt!" Có thời kỳ cây này rất sống động và hoa nở rực đỏ, nhuộm một vùng gần sông. Nhưng kể từ khi có một cô gái tên Hương treo cổ từ cành ngang, cây có vẻ đã héo đi. Có vài đêm, khi trăng lên, bóng cây trên mặt nước lấp lánh như hình ảnh một người phụ nữ tóc xõa che mặt. Đông Phù là một vùng quê nhỏ, mà những ngôi nhà tụ lại dưới lớp mái lá chằng chịt, sống dựa vào khu vực đất nhỏ, lấy nghề làm chổi và dệt vải kiếm sống. Người dân vốn dĩ hiền lành, quanh năm cặm cụi cúi đầu sợ hãi trước đám cường hào ác bá độc tài và tàn bạo. Trưởng làng Khản nắm giữ tất cả quyền hành ở trong làng, từ việc ghi danh sổ sách, đếm đầu người đến việc giải quyết tranh chấp; chữ ký của hắn hơn là mệnh lệnh, nhất nhất tuân theo. Người ta thường nói rằng Khản không chỉ tham lam mà còn rất tàn nhẫn. Hắn ta có thể nâng thuế bất cứ lúc nào, che bầu trời bằng một tay, biến trắng thành đen trong một phiên họp làng. Lý trưởng năm nay đã gần năm mươi, lưng còng vì những ngày còn nhỏ đi chăn trâu và làn da sạm đen vì nắng, nhưng tâm địa thì đen lạnh như đêm ba mươi. Những nhà ai chịu hối lộ thì mong được yên ổn còn không muốn thì sớm muộn gì cũng bị ông Lý gây khó dễ. Vợ của Lý trưởng Khàn, tên gọi là Mão, cũng nổi tiếng là một người đàn bà tham ăn. Bà ta cũng là một kẻ khoe khoang và thích phô trương, mang những vòng tay vàng nặng trên cổ tay. Họ như vua chúa của ngôi làng nhỏ, vua của lãnh địa riêng của mình. Bên cạnh nhà của trưởng làng là một tay chân thân tín tên Đình - một kẻ miệng lưỡi dẻo quẹo và láu cá. Đình khoảng ba mươi, không lớn hơn bất kỳ người đàn ông nào ở Đông Phù, nhưng kể từ khi làm cho Khản, đã trở thành một tên khô máu dữ tợn. Dân làng thường bắt gặp hắn đi tuần đêm với một cái gậy; khi nghe tên mình thì cúi đầu sợ hãi. Trong không khí đầy hèn nhát này, Hương đã lớn lên lặng lẽ và rắn rỏi. Cô là con gái của bà Đội Nhu, được trời phú cho nhan sắc đặc biệt: Đôi mắt đen nhánh như hạt ngọc, làn da trắng như hoa nhài. Từ khi lên mười lăm, cô đã cặm cụi chăm sóc người mẹ tàn tật và già yếu. Dáng hình mảnh mai, gương mặt xinh xắn và đôi mắt kiên nghị khiến các chàng trai trong làng vừa ngưỡng mộ vừa sợ hãi. Có nhiều kẻ trồng cây si nhưng cô đều từ chối mà không mảy may suy nghĩ. Lý trưởng Khản đã để ý đến Hương từ lâu, và mỗi lần hắn cố đến gần, cô lại cho hắn cái nhìn lạnh lẽo. Một lần, khi hắn nói sẽ trả hết nợ thuế cho cô, nếu cô chịu qua đêm "phục vụ" hắn, cô im lặng đóng cửa lại. Bà Mai Nhẫn biết mặc cho tuổi già và thân hình héo úa, đôi chân què và đôi mắt mù dở, bà chỉ biết nhìn theo con gái lao động trong thầm lặng. Nhưng ai mà ngờ rằng cái lặng câm khiến Khản phải bẽ mặt lại là khởi đầu cho một chuỗi thảm kịch bóp nghẹn cuộc đời cô và gieo rắc nỗi kinh hoàng cho dân làng Đông Phù. Đêm đêm, Khản nằm sát bên vợ, nhưng tâm trí gã chỉ nghĩ đến cô gái ấy, da trắng tinh khôi và từ đầu tới chân chỉ bé nhỏ. Vợ hắn là hình ảnh rõ nhất của hắn, béo phì và nặng nề. Hắn muốn có thân thể của cô gái để chiếm đoạt và chinh phục - trong khi có một sự ghét bỏ như cơn sốt âm ỉ mãi không dứt được. Dân làng ai ai cũng biết Hương bị Lý trưởng làng quấy rối, nhưng không ai dám can thiệp. Ở ngôi làng nhỏ này, lời của trưởng làng nặng như đá tảng, ai dám chống lại sẽ gây họa đến thân. Vậy nên mỗi khi trông thấy Hương cắp quang gánh qua sân, ánh mắt của họ đuổi theo cô trong im lặng, chỉ để ngoảnh mặt lại như chưa nhìn thấy gì. Cây gạo cổ thụ vẫn đứng sừng sững, rễ nắm lấy mặt đất như ngón tay xương nữ nắm chặt. Vào những đêm gió rít xuyên qua tán cây, nó kêu lên như tiếng khóc của kẻ bị đày đọa. Những người già lắc đầu, rõ ràng đó là dấu hiệu của một điều chẳng lành, nhưng không ai có thể biết được điều ấy là gì, và nó rơi xuống như nào.
Chương 2: Bấm để xem Nắng trưa tháng sáu như đổ lửa xuống mái đình làng Đông Phù, mặt sân gạch bốc hơi hầm hập như rang thóc. Trong gian nhà chính, Lý trưởng Khàn và mụ vợ Mão ngồi đối diện, cả hai cùng im lặng. Nhưng ánh mắt của mụ lại tỏ ra tia giận dữ đầy cay nghiệt. Mụ Mão từ lâu đã nghi ngờ chồng mình chết mê chết mệt con Hương. Nhiều lần mụ từng thấy cái cách lão Khản nhìn theo bóng lưng của Hương mỗi lần nó gồng gánh đi ngang qua. Cái cặp mắt đục ngầu hau háu như thú đói săn mồi. Dù mụ ta chẳng có yêu thương chồng, nhưng mối ghen này vẫn như chực xé ruột xé gan. Với mụ, con Hương là gai mà mụ phải nhổ được tận gốc. Hôm ấy, phiên chợ lạng vừa tan, Hương gánh rổ ngô về ngang cổng đình. Lý trưởng Khản đứng dựa cột, mắt nheo lại, giọng khàn khàn gọi với theo: "Con Hương, mày lại đây ông bảo." Hương tuy biết việc Lý trưởng gọi mình vốn chẳng có gì tốt đẹp, bản thân cô cũng không hề muốn gặp hắn trong cái tình huống khó xử thế này, nhưng biết làm sao. "Thưa ông, ông có chuyện gì dạy con?" "Nhà mày nghèo, thầy mày mất sớm, mẹ mày thì tật, mày xem, lấy gì nuôi thân? Ông thương tình, sẽ cho nhà mày vay ít lúa giống. Nhưng nhớ.. mày phải biết giữ mồm, đừng để cho ai khác biết." Hương vội lắc đầu: "Ông rộng lòng thương, chúng con xin tạ ông. Nhưng con còn chịu được, xin không dám phiền đến cửa nhà ông." Mặt Lý trưởng Khản thoáng đanh lại: "Mày cứ nghĩ cho thật kỹ. Ta không phải là người hay nhẫn nhịn." Nói rồi hắn bỏ vào trong đình, để lại Hương đứng đó giữa trời nổi gió. Gió từ đâu kéo lùa qua sân, kéo theo mùi hương cau hăng hắc, tựa như điềm gở. Kể từ hôm ấy, Hương để ý thấy mấy tên cai lệ cứ rình rập quanh nhà, giả vờ dòm ngó bóng gió chuyện sưu thuế. Thỉnh thoảng, Đình, tên tay sai thân tín nhất của ông Khản, còn buông lời trơ trẽn: "Ông lớn thương tình, nhà mày lại không biết hưởng. Cả cái làng này, đâu phải ai cũng được ông thương, ông ngó đến như mày đâu, vậy mà.." Rồi nó chép miệng, lắc lắc cái đầu ra vẻ tiếc lắm. Bà Đội Nhu khi ấy chỉ biết lặng lẽ nhìn con gái, mắt mờ đục rớm rớm nước mắt. Số bà ngày trước đã khổ, lấy chồng cũng khổ, rồi đến đời con gái bà, cái vòng khổ cực ấy cứ quẩn quanh như bóng ma lẩn khuất, dai dẳng mà âm ỉ. Bóng ma ấy phủ kín khắp cái làng Đông Phù này, từng mái nhà, từng ngọn cỏ. Nhưng Hương vẫn cố cắn răng chịu đựng, cô hiểu, mặc dù bị đè nén, chèn ép. Nhưng cho dù có thế nào, cô vẫn quyết phải giữ tấm thân này trong sạch. Mỗi sáng, cô ra bến sông gánh nước, ghé gốc gạo già mà thầm cầu khẩn: "Ông trời có mắt, thương lấy mẹ con chúng con, xin đừng để tai họa ập xuống." Cây gạo vẫn đứng đó, sừng sững chứng kiến tất thảy. Cây gạo có linh thiêng không, có lẽ là có, nhưng quả báo thường sẽ đến muộn, đôi khi đến rât muộn khiến con người ta thường quên đi nó.. Chưa đầy một tuần sau buổi chợ phiên, Lý trưởng Khản sai Đình cùng đám cai đinh đến gọi Hương tới, viện cớ "kiểm tra hộ khẩu". Chiều ấy, mây sầm sì tựa như sắp mưa. Hương tay dắt mẹ già, bước chậm chậm tới nhà Lý trưởng Khản. Trong gian nhà chính, Lý trưởng Khản ngồi giữa sập gụ, bên cạnh là mụ vợ mặt trắng bạch vì lớp phấn dày cộm. Trời sinh mụ có con mắt ti hí, nhỏ như mắt rắn, ánh nhìn thì toát hẳn lên vẻ độc địa hiếm thấy. Lý trưởng trông trước mắt, khẽ nghiêng người, giọng ngọt như mía lùi: "Nhà bà Nhu, chồng bà chết nay đã ba năm, con gái nuôi mẹ già cực khổ, nay nhà quan thương tình cho lúa giống, ngô giống. Cớ sao dám khinh thường không nhận?" Rồi hắn quay sang nhìn Hương: "Con Hương, ý mày thế nào?" Hương vẫn chắp tay, cúi đầu không đáp. Mụ Mão nheo mắt nhìn, môi mím lại thành nụ cười nhạt: "Ông bà thương tình ngó tới, nhà mày không biết hưởng phước lại còn làm bộ thánh thiện, năm lần bảy lượt từ chối. Mày có biết, bao nhiêu kẻ muốn được để ý đến như nhà mày mà không được hay không?" Hương ngẩng lên, giọng nhỏ mà rắn rỏi: "Con không dám nhận gì, chỉ xin ông bà cho mẹ con con được ra về." Mụ Mão đập tay xuống sập, quát lớn: "Mày tưởng như thế mà xong à? Mày nghĩ mày là ai mà dám chê của bố thí của nhà bà? Dòng cái thứ hồ đồ, của đến miệng mà không biết hưởng." Lý trưởng Khản bên cạnh khoát tay ra hiệu, tức thì Đình và hai tên tay sai đàn em khác bước tới, túm chặt lấy Hương. Bà Đội Nhu hoảng hốt quỳ sụp xuống, khóc lạy: "Ông bà tha cho cháu, cháu nó có tội tình chi.." Mụ Mão hất hàm: "Tội nó là tội không biết điều, nay phải dạy lại cho nó biết. Cha chết, mẹ què mà còn làm bộ thanh cao, nhà nghèo mà còn thích lên mặt với đời!" Nói rồi mụ bước lại, đưa tay giật mạnh dải yếm nâu trên người Hương. Mặt mụ đỏ bừng bừng đầy căm tức lẫn đố kỵ. Tiếng vải rách xé tan khoảng không gian đặc quánh. Hương giãy giụa trong tuyệt vọng. Đình tiến lại ghé sát mặt tới, giọng lè nhè của một gã say sỉn tối ngày. Hắn cười khảy: "Từ hôm nay, mày là người của ông Lý, hiểu chưa?" Rồi hắn đưa tay xuống, bóp mạnh.. Mụ Mão không quay đi, trái lại mụ còn đưa ánh mắt độc địa, nhìn lướt qua người Hương, giọng lạnh lùng: "Mày khôn hồn thì biết điều mà giữ miệng. Nếu mà dám rêu rao ra ngoài, tao bóp một phát là chết ngay cả mày, cả cái con mụ già đứng kia." Rồi mụ hất tay qua đám gia nô đứng gần đó: "Chúng mày đâu, lôi con già này ra ngoài. Đêm nay con Hương phải ở lại đây phục vụ ông Lý, có biết chửa!" Chỉ chờ có thế, mấy tên gia đinh đứng gần đó xông tới, lôi xồng xộc bà Đội Nhu ra ngoài. Hương đứng lặng đó, đúng hơn là đứng lặng trên tay của hai tên cai lệ, ánh mắt thẫn thờ, cơ thể run lên bần bật. Trong khoảnh khắc ấy, cô biết, rằng đêm nay sẽ là một đêm dài, và tấm nhục này sẽ không bao giờ có thể gột rửa được. Đêm đó, Hương không về nhà. Cô bị giam trong gian hậu đình, tấm thân lấm lét, rách bươm. Cơ thể mệt lả đi vì đói, vì kiệt sức. Bên ngoài, mưa đổ xối xả, gió giật tung lớp phên cửa. Tiếng cười của Lý trưởng Khản và mụ Mão vang lên xen lẫn tiếng sấm. Trời sắp tối hẳn. Bóng đèn dầu leo lét soi tỏ mặt của Đình - gã tay sai đắc lực nhà ông Lý. Hắn cúi xuống thì thầm vào tai Hương: "Đêm nay, mày sẽ nhớ đời, liệu liệu mà biết đường hầu hạ. Nhớ đấy, chống lại ông Lý thì chỉ có con đường chết." Cơn hoảng loạn cuộn lên, cuốn sạch mọi ý nghĩ. Hương chẳng kịp thốt lên một câu, hoặc là tiếng sấm đì đùng trên trời đã lấn át đi mất giọng của cô.
Chương 3: Bấm để xem Trong gian hậu đình tối om, duy chỉ có một ngọn đèn dầu leo lét, bóng Hương hắt sáng lên khung cửa như nhòe đi trong đêm đen tĩnh mịch. Gió từ bến sông lùa qua khe cửa, mùi bùn đất lẫn với mùi tanh nồng của máu, cuộn lên từng lớp trong không gian lạnh lẽo. Hương bị quăng xuống tấm chiếu rách, tấm lưng bị cào cấu nát bươm, toàn thân đau nhức đến từng hơi thở. Nhưng tuyệt nhiên người con gái ấy không có lấy nổi một giọt nước mắt. Hoặc là Hương đã kiệt sức đến mức nước mắt cũng không còn chảy ra được nữa. Hoặc là nỗi uất nghẹn của người con gái đôi mươi đã bị kìm nén nuốt ngược vào trong, trực chờ đến lúc trào ra như thác lũ. Đình cúi xuống, tay túm chặt lấy cổ áo cô, hơi thở gấp gáp: "Mày từng khinh tao, khinh cả cái lũ đàn ông con trai trong làng này.. mày thích làm giá lắm phỏng, thích kênh kiệu lắm phỏng?" Mỗi câu hỏi lại là một lần hắn đay nghiến, hắn ghì lấy Hương. Đôi bàn tay tham lam của Đình cứ thỏa thích chu du khắp cơ thể non nớt yếu đuối của Hương. "Đêm nay, tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ. Biết thế nào là vị thế của mình trong cái làng này." Nói đoạn, hắn ném phịch Hương xuống đất, đứng dậy toan cởi bỏ y phục. Nước mắt Hương đã lã chã từ lâu, hắn đánh, hắn tra tấn thế nào cũng được, nhưng đời con gái của Hương, không thể nào.. Hương không sợ hãi hắn, nhưng lúc này, cô khóc vì nghĩ tới người mẹ già ở nhà, khóc vì nỗi cay đắng cuộc đời, khóc vì cái danh phận của người con gái sắp sửa mất đi bởi gã đàn ông khốn kiếp. * * * "E hèm.." Tiếng ho khan khục khặc của ông Lý từ ngoài vọng vào, rồi nhanh như gió Lý trưởng Khản từ đâu đã đứng ngay phía sau lưng của Đình. "Bẩm ông.." Đình lắp bắp, định nói gì đó thì Lý trưởng đã ngăn lại. "Ông trước.. mày sau." Đình thoáng giât mình, xong cũng rất nhanh hiểu ra ý của ông Lý. Đi với ông Lý đã lâu, hắn cũng thừa hiểu con người lão, cũng như những cái thú vui hoang lạc bệnh hoạn của lão đối với người khác. Tuy cùng là phận người ở kẻ hầu, cùng bậc tay sai như nhau, nhưng Đình được ông Lý "ưu ái" cho những lần cùng ông chơi bời, nếm trải đủ mọi thể loại thú vui trên đời, kể cả là thú vui xác thịt. Ông Lý với người ngoài thì khó, nhưng với đám tay chân thân tín, nhất là với Đình, ông lại đối đãi rất hậu, đặc biệt là trong cái thú vui mà ông gọi là "hưởng thụ tinh hoa" này, duy chỉ có điều phải nhớ: Cái gì ông đã muốn, nó sẽ phải là của ông. Và điều thứ hai: Ông trước, chúng mày sau. Trong không gian tĩnh mịch, tiếng vải bị túm, bị kéo tuột ra khỏi khổ chủ như đang tước đi cả cái không gian yên lặng của một đêm kinh hoàng. Trong đêm vắng, tiếng kêu nghẹn ngào của Hương vọng ra ngoài hiên đình. Mụ Mão vẫn ở trong gian nhà chính, tay lần lần tràng hạt ra vẻ thanh cao, miệng lẩm bẩm niệm kinh, rồi mụ khẽ nhếch miệng lên cười. Mụ vốn dĩ cũng không có yêu thương gì chồng, mụ với lão đến với nhau ngày xưa âu cũng là cái giao tình giữa tiền và quyền. Mụ biết tỏng những chuyện xấu xa của lão Khản, nhưng với mụ, thứ mụ cần là tiền, là quyền. Còn với người chồng đầu ấp tay gối, lão có làm gì cũng thây kệ nhà lão. Âu cũng là cái số, hoặc là nghiệp quả nhà Lý Khản nặng quá. Ngót ba mươi năm bên nhau mà mụ Mão chẳng sinh lấy được một mụn con cho chồng. Cũng vì lý ấy mà lão Khản cũng chán ngấy cái thân thể béo ú ục ịch của mụ vợ. Mụ Mão cũng biết nỗi khổ tâm của mình, bề mặt vẫn phải tươi cười ra vẻ đoan trang thanh cao với lão chồng, nhưng đằng sau thì cũng chán ngắt, vô cảm. Dần dần, mụ Mão cũng chẳng đáp ứng được cái nhu cầu sinh lý của ông Lý trưởng. Thế nên việc ông ra ngoài tòm tem, theo mấy cái gánh hát trên phố huyện đến cả tuần mới mò về nhà cũng là điều hết sức bình thường, ít nhất là với mụ. Thậm chí, chính bản thân mụ còn không ít lần kiếm mối cho lão chồng đốn mạt, hoặc là mụ nghĩ như thế có thể bù đắp cho ông Lý, hoặc là mụ nghĩ như vậy vẫn vẹn tròn đạo nghĩa vợ chồng, hoặc đơn giản, mụ làm vậy để giải tỏa căng thẳng cho lão, để bản thân mụ được tự do, thoải mái. Tuy không có con, nhưng mụ Mão cũng cấm tiệt ông Lý dám rước bà hai, bà ba về nhà. Với quan trên, hai vợ chồng mụ vẫn là một bậc lý trưởng uy quyền, chung thủy trước sau - điều hiếm thấy ở cái thời đàn ông năm thê bảy thiếp này. Lý Khản cũng tức lắm, nhưng vì nể bên đằng vợ lớn quá, nên cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt. * * * Trở lại với tình cảnh hiện tại, bên trong gian hậu đình ọp ẹp, lão Lý trưởng Khản như con hổ đói vồ mồi, lão lao tới như muốn ăn tươi nuốt sống Hương. "Mẹ kiếp, ông tưởng mày làm giá thế nào, hóa ra cũng chỉ ngang cái đám ả đào trên huyện." "Mẹ kiếp, ông tưởng nhà mày còn trinh nguyên thế nào mà làm cao giá lắm, hóa ra.." Hương chỉ biết nằm im chịu trận. Đời cô sinh ra đã khổ, cha mất sớm, mẹ tàn tật, cô nào có mơ mộng một tấm chồng cao sang, nào đâu có làm giá với ai. Vốn dĩ phận đời con gái sinh ra, mười hai bến nước biết bến nào trong bến nào đục. Hơn thế nữa, quan niệm làng xã đã không hề coi trọng những người phụ nữ không biết giữ gìn đức hạnh, Hương cũng thế, cô nào đâu dám tơ tưởng đến chàng trai nào. Vậy mà trong cái đêm khốn khó đến tột cùng của cuộc đời, giờ này thân thể ấy đang bị chà đạp một cách nghiệt ngã. Thân thể bị chà đạp, nhân phẩm còn bị người khác xúc phạm một cách nhục nhã. "Không.. tôi không.." "Không à.. không à.. mẹ kiếp.. hôm nay ông mày đúng là xui xẻo mà." Lý khản cào cấu, cắn xé thân thể Hương đến rách bươm. Lão lăn lên, lật xuống, vần trái vần phải trên cái thân thể lõa lồ dập nát của cô. Cô không còn là một con người, mà như một món hàng, một món đồ chơi dưới thân của một gã lý trưởng uy quyền, độc ác. * * * Chừng nửa canh giờ sau, khi đã dày vò Hương đến chán, ông Lý mới chịu buông tha cho cô. Nhưng như thế nào đâu có hết, ông Lý xong việc có nghĩa là đã đến lúc đám tay chân của lão hưởng sái. Ông thủng thẳng bước ra mái hiên, khẽ đằng hắng giọng ra hiệu cho Đình. Đình ngồi ngay bệ cửa, ngủ gà gật. Nghe thấy tiếng ông Lý, hắn xúm xít chạy lại, miệng ngọt hơn mía lùi: "Bẩm ông.. ông giải trí xong rồi ạ." "Tao tưởng nhà nó thế nào, ai ngờ cũng chẳng phải lần đầu. Mẹ nhà nó chứ, làm ông tưởng bở. Thôi, mày giải quyết nó đi, rồi dúi cho nó mấy đồng, dặn nó phải biết đường câm cái họng lại." Ông Lý Khản toan bước đi, đoạt ngoái lại nhìn Đình rồi tiếp: "Hôm trước ông ngồi với đám lý lác làng bên, mấy ván tổ tôm mà ông thua sạch. Mẹ kiếp nhà con Hương, ông tưởng nay được giải đen, ai ngờ đen hơn cả con chó mực. Mai mày sắp xếp cho ông đứa khác, ông phải giải đen, chứ dính phải cái thứ gái lăng loàng này, ông không ham." Đình khẽ gật đầu, không đáp. Đoạn gã nhận từ tay lão Khản mấy đồng bạc vụn, đặng để cho Hương biết điều mà im lặng, coi như hôm nay không có gì. Gã bước vào bên trong, liếc nhìn cái thân thể bầm dập của Hương đang nằm ngửa trên chiếc chiếu rách. Hắn cười khẩy, tiến lại đưa bàn tay thô kệch sần sùi khắp một lượt trên người cô, rồi bảo: "Thế nào, mày còn định làm kiêu nữa không? Khôn hồn thì biết điều mà im cái họng lại, rồi ngoan ngoãn mà chiều chuộng ông mày đây cho tốt, rồi ông mày tha cho.." Rồi gã đưa dần tay xuống, thọc tới. "Ông Lý chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Có là gì đi nữa thì cũng là một bông hoa, phải biết nâng-niu- chiều - chuộng.." Mấy chữ cuối hắn gằn giọng lên, như thở ra từng tiếng nặng nhọc. Mỗi chứ thốt ra, là một lần hắn lao tới. Hương cảm tưởng như thân thể mình đã bị xé toạc ra đến nơi, đau đớn, tủi hổ, nhục nhã vô cùng. Rồi gã ghé sát vào tai Hương, thì thầm ra vẻ thân tình lắm: "Ngoan nào, giờ đến lượt tao nhé, biểu hiện tốt tao thưởng thêm cho.." Hắn ngửa cổ cười ha hả. Rồi vục mặt xuống thân thể Hương mà mơi móc. * * * Tang tảng sáng hôm sau, Hương mới lờ mờ bò dậy. Đình đã đi từ lâu, bên cạnh hắn vất lại vài viên bạc vụn. Toàn thân cô đau nhức, nhơ nhớp những thứ bẩn thỉu, tanh tưởi từ đêm qua. Hương khẽ đứng dậy, đôi chân run run gom vội manh áo rách, rồi từ từ lê bước ra khỏi cổng đình trở về nhà. Bà Đội Nhu thức trắng đêm ngóng con, từ nửa đêm đến rạng sáng lòng bà nóng như lửa đốt. Bà biết đã có chuyện không hay xảy ra với con gái bà, nhưng ngặt nỗi phận dân đen thấp cổ bé họng, nhất là lại là phận đàn bà con gái thì làm gì có tiếng nói, làm gì dám lên tiếng chống lại cửa nhà quan. Hương lê đôi chân nặng nề trở về nhà. Đôi mắt trống rỗng, vô hồn dường như đã không còn thuộc về một cơ thể sống. Nhìn người mẹ cả đời mù lòa, bệnh tật, Hương nấc nghẹn. Hai mẹ con chẳng nói với nhau lời nào, chỉ biết cúi mặt ôm nhau khóc thầm. Bà Đội Nhu thở dài, đoạn bảo: "C.. Con à.. người ta là người nhà quan.. là lý trưởng. Mình phận thấp cổ bé họng.." Hương chỉ biết đứng đó, không đáp. Trong bóng đêm mịt mùng của đất trời, mắt cô dường như càng đen hơn, sâu hơn. Trong ánh mắt ấy chất chứa nỗi uất nghẹn chưa bao giờ nguôi, nó âm ỉ, nhưng lại đầy vơi căm hờn của người con gái bị chà đạp, bị làm nhục. Nắm bạc vụn cô vẫn nắm chặt trong tay, nắm bạc mà cô phải đánh đổi bằng cả thân thể, bằng cả danh dự, bằng cả cái trinh nguyên của đời con gái. Giờ đây, tất cả đã bị hủy hoại dưới tay của một lão Lý gian ác, một tên cai lệ mưu hiểm. Tất cả, tất cả những tủi hổ, đau đớn như dồn nén đổ ập xuống đầu người con gái tội nghiệp. Suốt ngày hôm ấy, Hương ngồi lặng bên bờ sông, nhìn dòng nước lững lờ trôi mà lòng trống rỗng. Thân thể ấy như chết rồi, hoặc là đã chết hẳn, chỉ còn cái xác sống vật vờ bơ vơ như ngọn đèn leo lét trước gió, không ước mơ, không tương lai, vô định như cánh bèo dập dềnh bên mé sông. Người làng bảo, gốc gạo già linh lắm. Chẳng biết có thât hay không, nhưng ngày nào người ta cũng thấy bóng dáng một cô gái lặng lẽ quỳ mọp ở đó, rất lâu mới đứng dậy. Cô ở đó làm gì, không ai biết, cô cúng xin điều gì, không ai hay. Chỉ biết là, một bóng dáng, một cuộc đời của người con gái sấp kết thúc ngay cạnh gốc gạo già này. Nó lặng lẽ, âm thầm nhưng day dứt, và vô cùng linh dị, đáng sợ. Ngày định mệnh hôm ấy, Hương vẫn như mọi lần, vẫn lặng lẽ như cái bóng mờ trong làng. Vẫn là những hoạt động thường ngày, vẫn ra mép sông mò cua bắt ốc đặng đổi lấy nắm gạo, cọng rau nuôi thân qua ngày. Nhưng đen đủi thay, lần này cô lại bắt gặp Đình. Đình rời làng đi cùng ông Lý lên huyện được dăm hôm, vừa mới trở về không lâu. Hắn như thường lệ, một tay cầm gậy, một tay cầm chai rượu đi nghênh ngang giữa làng, chốc chốc ngửa cổ lên tu hơi rượu đánh ực một tiếng. Nhìn thấy Hương, hắn nở nụ cười ranh mãnh: "Ô kìa, ai như con Hương ấy nhể. Lâu lắm ông đây không gặp mày rồi, thế nào? Dạo này đã biết điều mà ngoan hơn chửa?" Hương không đáp, cô lẳng lặng lách người né qua Đình mà bước tiếp. "Đứng lại! Tao nói mà mày dám lơ tao à?" Đình hùng hổ bước tới, giật phăng cái giỏ tre đeo bên hông Hương. Giỏ tre đổ ngang dưới đất, dăm con tép con cua nhỏ lăn lông lốc bên vệ đường. "Ôi dào, dăm ba cái con tép bẩn. Khổ thế nhỉ? Mày ngoan ngoãn chiều tao một tí, tao cho cả đồng gạo về mà ăn, tội gì phải vất vả nắng nôi, hỏng hết cả cái da đẹp." Rồi hắn đưa tay lên, vuốt đôi má ửng hồng của Hương. Hương giật mình, gạt tay gã ra, nói hoảng: "Tôi không dám, anh cai tha cho tôi, tôi còn phải về.." "Ấy ấy, vội vàng gì, thời gian còn dài mà.." Đình sộc tới, ôm ghì lấy Hương, định kéo đi. "Tha cho tôi, tha cho tôi, thả tôi ra." Bốp! Một cú tát như trời giáng văng thẳng đến mặt Hương. "Láo à, dám chống ông mày à?" Đình dương cây gậy gỗ mộc, khẽ nâng cằm Hương lên, giọng khinh khỉnh: "Chống tao à? Làm giá cái đếch gì nữa, đâu phải lần đầu nữa đâu mà thái độ với ông mày?" Trong gian hậu đình tối om, duy chỉ có một ngọn đèn dầu leo lét, bóng Hương hắt sáng lên khung cửa như nhòe đi trong đêm đen tĩnh mịch. Gió từ bến sông lùa qua khe cửa, mùi bùn đất lẫn với mùi tanh nồng của máu, cuộn lên từng lớp trong không gian lạnh lẽo. Hương bị quăng xuống tấm chiếu rách, tấm lưng bị cào cấu nát bươm, toàn thân đau nhức đến từng hơi thở. Nhưng tuyệt nhiên người con gái ấy không có lấy nổi một giọt nước mắt. Hoặc là Hương đã kiệt sức đến mức nước mắt cũng không còn chảy ra được nữa. Hoặc là nỗi uất nghẹn của người con gái đôi mươi đã bị kìm nén nuốt ngược vào trong, trực chờ đến lúc trào ra như thác lũ. Đình cúi xuống, tay túm chặt lấy cổ áo cô, hơi thở gấp gáp: "Mày từng khinh tao, khinh cả cái lũ đàn ông con trai trong làng này.. mày thích làm giá lắm phỏng, thích kênh kiệu lắm phỏng?" Mỗi câu hỏi lại là một lần hắn đay nghiến, hắn ghì lấy Hương. Đôi bàn tay tham lam của Đình cứ thỏa thích chu du khắp cơ thể non nớt yếu đuối của Hương. "Đêm nay, tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ. Biết thế nào là vị thế của mình trong cái làng này." Nói đoạn, hắn ném phịch Hương xuống đất, đứng dậy toan cởi bỏ y phục. Nước mắt Hương đã lã chã từ lâu, hắn đánh, hắn tra tấn thế nào cũng được, nhưng đời con gái của Hương, không thể nào.. Hương không sợ hãi hắn, nhưng lúc này, cô khóc vì nghĩ tới người mẹ già ở nhà, khóc vì nỗi cay đắng cuộc đời, khóc vì cái danh phận của người con gái sắp sửa mất đi bởi gã đàn ông khốn kiếp. * * * "E hèm.." Tiếng ho khan khục khặc của ông Lý từ ngoài vọng vào, rồi nhanh như gió Lý trưởng Khản từ đâu đã đứng ngay phía sau lưng của Đình. "Bẩm ông.." Đình lắp bắp, định nói gì đó thì Lý trưởng đã ngăn lại. "Ông trước.. mày sau." Đình thoáng giât mình, xong cũng rất nhanh hiểu ra ý của ông Lý. Đi với ông Lý đã lâu, hắn cũng thừa hiểu con người lão, cũng như những cái thú vui hoang lạc bệnh hoạn của lão đối với người khác. Tuy cùng là phận người ở kẻ hầu, cùng bậc tay sai như nhau, nhưng Đình được ông Lý "ưu ái" cho những lần cùng ông chơi bời, nếm trải đủ mọi thể loại thú vui trên đời, kể cả là thú vui xác thịt. Ông Lý với người ngoài thì khó, nhưng với đám tay chân thân tín, nhất là với Đình, ông lại đối đãi rất hậu, đặc biệt là trong cái thú vui mà ông gọi là "hưởng thụ tinh hoa" này, duy chỉ có điều phải nhớ: Cái gì ông đã muốn, nó sẽ phải là của ông. Và điều thứ hai: Ông trước, chúng mày sau. Trong không gian tĩnh mịch, tiếng vải bị túm, bị kéo tuột ra khỏi khổ chủ như đang tước đi cả cái không gian yên lặng của một đêm kinh hoàng. Trong đêm vắng, tiếng kêu nghẹn ngào của Hương vọng ra ngoài hiên đình. Mụ Mão vẫn ở trong gian nhà chính, tay lần lần tràng hạt ra vẻ thanh cao, miệng lẩm bẩm niệm kinh, rồi mụ khẽ nhếch miệng lên cười. Mụ vốn dĩ cũng không có yêu thương gì chồng, mụ với lão đến với nhau ngày xưa âu cũng là cái giao tình giữa tiền và quyền. Mụ biết tỏng những chuyện xấu xa của lão Khản, nhưng với mụ, thứ mụ cần là tiền, là quyền. Còn với người chồng đầu ấp tay gối, lão có làm gì cũng thây kệ nhà lão. Âu cũng là cái số, hoặc là nghiệp quả nhà Lý Khản nặng quá. Ngót ba mươi năm bên nhau mà mụ Mão chẳng sinh lấy được một mụn con cho chồng. Cũng vì lý ấy mà lão Khản cũng chán ngấy cái thân thể béo ú ục ịch của mụ vợ. Mụ Mão cũng biết nỗi khổ tâm của mình, bề mặt vẫn phải tươi cười ra vẻ đoan trang thanh cao với lão chồng, nhưng đằng sau thì cũng chán ngắt, vô cảm. Dần dần, mụ Mão cũng chẳng đáp ứng được cái nhu cầu sinh lý của ông Lý trưởng. Thế nên việc ông ra ngoài tòm tem, theo mấy cái gánh hát trên phố huyện đến cả tuần mới mò về nhà cũng là điều hết sức bình thường, ít nhất là với mụ. Thậm chí, chính bản thân mụ còn không ít lần kiếm mối cho lão chồng đốn mạt, hoặc là mụ nghĩ như thế có thể bù đắp cho ông Lý, hoặc là mụ nghĩ như vậy vẫn vẹn tròn đạo nghĩa vợ chồng, hoặc đơn giản, mụ làm vậy để giải tỏa căng thẳng cho lão, để bản thân mụ được tự do, thoải mái. Tuy không có con, nhưng mụ Mão cũng cấm tiệt ông Lý dám rước bà hai, bà ba về nhà. Với quan trên, hai vợ chồng mụ vẫn là một bậc lý trưởng uy quyền, chung thủy trước sau - điều hiếm thấy ở cái thời đàn ông năm thê bảy thiếp này. Lý Khản cũng tức lắm, nhưng vì nể bên đằng vợ lớn quá, nên cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt. * * * Trở lại với tình cảnh hiện tại, bên trong gian hậu đình ọp ẹp, lão Lý trưởng Khản như con hổ đói vồ mồi, lão lao tới như muốn ăn tươi nuốt sống Hương. "Mẹ kiếp, ông tưởng mày làm giá thế nào, hóa ra cũng chỉ ngang cái đám ả đào trên huyện." "Mẹ kiếp, ông tưởng nhà mày còn trinh nguyên thế nào mà làm cao giá lắm, hóa ra.." Hương chỉ biết nằm im chịu trận. Đời cô sinh ra đã khổ, cha mất sớm, mẹ tàn tật, cô nào có mơ mộng một tấm chồng cao sang, nào đâu có làm giá với ai. Vốn dĩ phận đời con gái sinh ra, mười hai bến nước biết bến nào trong bến nào đục. Hơn thế nữa, quan niệm làng xã đã không hề coi trọng những người phụ nữ không biết giữ gìn đức hạnh, Hương cũng thế, cô nào đâu dám tơ tưởng đến chàng trai nào. Vậy mà trong cái đêm khốn khó đến tột cùng của cuộc đời, giờ này thân thể ấy đang bị chà đạp một cách nghiệt ngã. Thân thể bị chà đạp, nhân phẩm còn bị người khác xúc phạm một cách nhục nhã. "Không.. tôi không.." "Không à.. không à.. mẹ kiếp.. hôm nay ông mày đúng là xui xẻo mà." Lý khản cào cấu, cắn xé thân thể Hương đến rách bươm. Lão lăn lên, lật xuống, vần trái vần phải trên cái thân thể lõa lồ dập nát của cô. Cô không còn là một con người, mà như một món hàng, một món đồ chơi dưới thân của một gã lý trưởng uy quyền, độc ác. * * * Chừng nửa canh giờ sau, khi đã dày vò Hương đến chán, ông Lý mới chịu buông tha cho cô. Nhưng như thế nào đâu có hết, ông Lý xong việc có nghĩa là đã đến lúc đám tay chân của lão hưởng sái. Ông thủng thẳng bước ra mái hiên, khẽ đằng hắng giọng ra hiệu cho Đình. Đình ngồi ngay bệ cửa, ngủ gà gật. Nghe thấy tiếng ông Lý, hắn xúm xít chạy lại, miệng ngọt hơn mía lùi: "Bẩm ông.. ông giải trí xong rồi ạ." "Tao tưởng nhà nó thế nào, ai ngờ cũng chẳng phải lần đầu. Mẹ nhà nó chứ, làm ông tưởng bở. Thôi, mày giải quyết nó đi, rồi dúi cho nó mấy đồng, dặn nó phải biết đường câm cái họng lại." Ông Lý Khản toan bước đi, đoạt ngoái lại nhìn Đình rồi tiếp: "Hôm trước ông ngồi với đám lý lác làng bên, mấy ván tổ tôm mà ông thua sạch. Mẹ kiếp nhà con Hương, ông tưởng nay được giải đen, ai ngờ đen hơn cả con chó mực. Mai mày sắp xếp cho ông đứa khác, ông phải giải đen, chứ dính phải cái thứ gái lăng loàng này, ông không ham." Đình khẽ gật đầu, không đáp. Đoạn gã nhận từ tay lão Khản mấy đồng bạc vụn, đặng để cho Hương biết điều mà im lặng, coi như hôm nay không có gì. Gã bước vào bên trong, liếc nhìn cái thân thể bầm dập của Hương đang nằm ngửa trên chiếc chiếu rách. Hắn cười khẩy, tiến lại đưa bàn tay thô kệch sần sùi khắp một lượt trên người cô, rồi bảo: "Thế nào, mày còn định làm kiêu nữa không? Khôn hồn thì biết điều mà im cái họng lại, rồi ngoan ngoãn mà chiều chuộng ông mày đây cho tốt, rồi ông mày tha cho.." Rồi gã đưa dần tay xuống, thọc tới. "Ông Lý chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Có là gì đi nữa thì cũng là một bông hoa, phải biết nâng-niu- chiều - chuộng.." Mấy chữ cuối hắn gằn giọng lên, như thở ra từng tiếng nặng nhọc. Mỗi chứ thốt ra, là một lần hắn lao tới. Hương cảm tưởng như thân thể mình đã bị xé toạc ra đến nơi, đau đớn, tủi hổ, nhục nhã vô cùng. Rồi gã ghé sát vào tai Hương, thì thầm ra vẻ thân tình lắm: "Ngoan nào, giờ đến lượt tao nhé, biểu hiện tốt tao thưởng thêm cho.." Hắn ngửa cổ cười ha hả. Rồi vục mặt xuống thân thể Hương mà mơi móc. * * * Tang tảng sáng hôm sau, Hương mới lờ mờ bò dậy. Đình đã đi từ lâu, bên cạnh hắn vất lại vài viên bạc vụn. Toàn thân cô đau nhức, nhơ nhớp những thứ bẩn thỉu, tanh tưởi từ đêm qua. Hương khẽ đứng dậy, đôi chân run run gom vội manh áo rách, rồi từ từ lê bước ra khỏi cổng đình trở về nhà. Bà Đội Nhu thức trắng đêm ngóng con, từ nửa đêm đến rạng sáng lòng bà nóng như lửa đốt. Bà biết đã có chuyện không hay xảy ra với con gái bà, nhưng ngặt nỗi phận dân đen thấp cổ bé họng, nhất là lại là phận đàn bà con gái thì làm gì có tiếng nói, làm gì dám lên tiếng chống lại cửa nhà quan. Hương lê đôi chân nặng nề trở về nhà. Đôi mắt trống rỗng, vô hồn dường như đã không còn thuộc về một cơ thể sống. Nhìn người mẹ cả đời mù lòa, bệnh tật, Hương nấc nghẹn. Hai mẹ con chẳng nói với nhau lời nào, chỉ biết cúi mặt ôm nhau khóc thầm. Bà Đội Nhu thở dài, đoạn bảo: "C.. Con à.. người ta là người nhà quan.. là lý trưởng. Mình phận thấp cổ bé họng.." Hương chỉ biết đứng đó, không đáp. Trong bóng đêm mịt mùng của đất trời, mắt cô dường như càng đen hơn, sâu hơn. Trong ánh mắt ấy chất chứa nỗi uất nghẹn chưa bao giờ nguôi, nó âm ỉ, nhưng lại đầy vơi căm hờn của người con gái bị chà đạp, bị làm nhục. Nắm bạc vụn cô vẫn nắm chặt trong tay, nắm bạc mà cô phải đánh đổi bằng cả thân thể, bằng cả danh dự, bằng cả cái trinh nguyên của đời con gái. Giờ đây, tất cả đã bị hủy hoại dưới tay của một lão Lý gian ác, một tên cai lệ mưu hiểm. Tất cả, tất cả những tủi hổ, đau đớn như dồn nén đổ ập xuống đầu người con gái tội nghiệp. Suốt ngày hôm ấy, Hương ngồi lặng bên bờ sông, nhìn dòng nước lững lờ trôi mà lòng trống rỗng. Thân thể ấy như chết rồi, hoặc là đã chết hẳn, chỉ còn cái xác sống vật vờ bơ vơ như ngọn đèn leo lét trước gió, không ước mơ, không tương lai, vô định như cánh bèo dập dềnh bên mé sông. Người làng bảo, gốc gạo già linh lắm. Chẳng biết có thât hay không, nhưng ngày nào người ta cũng thấy bóng dáng một cô gái lặng lẽ quỳ mọp ở đó, rất lâu mới đứng dậy. Cô ở đó làm gì, không ai biết, cô cúng xin điều gì, không ai hay. Chỉ biết là, một bóng dáng, một cuộc đời của người con gái sấp kết thúc ngay cạnh gốc gạo già này. Nó lặng lẽ, âm thầm nhưng day dứt, và vô cùng linh dị, đáng sợ.
Chương 4: Bấm để xem Ngày định mệnh hôm ấy, Hương vẫn như mọi lần, vẫn lặng lẽ như cái bóng mờ trong làng. Vẫn là những hoạt động thường ngày, vẫn ra mép sông mò cua bắt ốc đặng đổi lấy nắm gạo, cọng rau nuôi thân qua ngày. Nhưng đen đủi thay, lần này cô lại bắt gặp Đình. Đình rời làng đi cùng ông Lý lên huyện được dăm hôm, vừa mới trở về không lâu. Hắn như thường lệ, một tay cầm gậy, một tay cầm chai rượu đi nghênh ngang giữa làng, chốc chốc ngửa cổ lên tu hơi rượu đánh ực một tiếng. Nhìn thấy Hương, hắn nở nụ cười ranh mãnh: "Ô kìa, ai như con Hương ấy nhể. Lâu lắm ông đây không gặp mày rồi, thế nào? Dạo này đã biết điều mà ngoan hơn chửa?" Hương không đáp, cô lẳng lặng lách người né qua Đình mà bước tiếp. "Đứng lại! Tao nói mà mày dám lơ tao à?" Đình hùng hổ bước tới, giật phăng cái giỏ tre đeo bên hông Hương. Giỏ tre đổ ngang dưới đất, dăm con tép con cua nhỏ lăn lông lốc bên vệ đường. "Ôi dào, dăm ba cái con tép bẩn. Khổ thế nhỉ? Mày ngoan ngoãn chiều tao một tí, tao cho cả đồng gạo về mà ăn, tội gì phải vất vả nắng nôi, hỏng hết cả cái da đẹp." Rồi hắn đưa tay lên, vuốt đôi má ửng hồng của Hương. Hương giật mình, gạt tay gã ra, nói hoảng: "Tôi không dám, anh cai tha cho tôi, tôi còn phải về.." "Ấy ấy, vội vàng gì, thời gian còn dài mà.." Đình sộc tới, ôm ghì lấy Hương, định kéo đi. "Tha cho tôi, tha cho tôi, thả tôi ra." Bốp! Một cú tát như trời giáng văng thẳng đến mặt Hương. "Láo à, dám chống ông mày à?" Đình dương cây gậy gỗ mộc, khẽ nâng cằm Hương lên, giọng khinh khỉnh: "Chống tao à? Làm giá cái đếch gì nữa, đâu phải lần đầu nữa đâu mà thái độ với ông mày?" Và thế là đêm ấy, Hương lần nữa lại phải đắm mình vào nỗi đau, sự nhục nhã tủi hổ một lần nữa, chỉ là lần này còn đau đớn gấp vạn lần trước vì một lễ, không chỉ có một mình tên Đình làm nhục cô, mà còn rất đông đám lính tráng, đám đàn em tay chân của Đình. Hơn chục thanh niên trai tráng diễu đôi mắt hau háu vào cơ thể trần truồng của Hương. Đám trai làng từng một thời theo đuổi Hương, giờ chỉ nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ, xem thường. "Chúng mày từ từ thôi, dùng phải biết giữ gìn, còn để lần sau dùng nữa.." Giọng Đình lè nhè, gã đã say ngoắc cần câu từ đời nào. Vốn dĩ hắn chỉ muốn giữ Hương cho riêng mình, nhưng ngặt nỗi lúc lôi Hương về được đến nhà, cái hành động ấy của gã không thoát nổi ánh mắt cú vọ của Đại và Du. Hai tên này cũng là một trong số những tên tay sai đắc lực nhà ông Lý, nhưng khác với Đình, chúng cù mì cục mịch hơn nhiều, lại không quen thói nịnh nọt dẻo miệng như Đình. Có lẽ vì thế mà cùng là hạng tôi tớ người nhà, nhưng Đình luôn được xếp trên một bậc so với mấy tên này. Nhưng mà, đã làm việc tập thể thì nào đâu có phân biệt trên dưới, phàm là cái sự sung sướng nhất của đời con người, nào có thằng nào dám chê. "Nay tao thưởng.. tao thưởng cho chúng mày đấy nhé, liệu liệu mà tuân lời tao, đừng có mà chống đối." Đình lại lè nhè. Đi theo ông Lý từ lâu, gã du đãng cũng biết một vài mánh lới lấy lòng. Chỉ cần cho đám cù lần này một cái gì đó thiết thực, chắc chắn bọn chúng sẽ trung thành vô điều kiện. Và món hàng mà Đình chọn lần này, đen đủi thay lại chính là Hương. Hương chẳng nhớ mình đã bị hành hạ bởi bao nhiêu tên, cứ hết tên này lại đến tên khác. Cứ thế, cái cơ thể bé nhỏ của một thiếu nữ đôi mươi nát bươm dưới tay của hơn chục tên trai đinh to khỏe, lực lưỡng. "Mẹ chúng mày, đệ nhất tứ khoái, nay chúng mày hưởng hết. Mỗi thằng trả tao 5 hào, cấm lệch!" Đình chốt hạ câu cuối, đoạn ngật ngưỡng tiến tới chỗ Hương. "Mỗi thằng tao tính rẻ cho mày 1 hào, ở đây có hơn chục thằng. Như vậy mày cũng được ít rau cháo rồi, nhỉ?" Rồi hắn tiếc nuối ngắm nhìn thân thể của Hương, đoạn rải xuống đất mấy đồng bạc lẻ. Đám đốn mạt ấy kéo nhau đi đâu mất dạng, bỏ lại mình Hương nằm đó, thân thể mỏi nhừ, dính đầy cát bụi. Không khí như đặc quánh đi, thời gian như ngừng trôi. Trên trời, mây đen từ đâu kéo về như là sắp bão. Không khí vẳng lên một mùi ngai ngái của đất, nó hòa lẫn với cái mùi ngai ngái tanh tanh kinh tởm của đám trai đinh sau cuộc vui. Một cảm giác khó chịu đến rợn người. Có lẽ đó cũng chính là giọt nước tràn ly cho số phận bất hạnh của Hương. Hương lết về đến nhà đã quá nửa đêm, mệt mỏi, rã rời, thân thể ngấm nước mưa run lên vì lạnh. Người làng họ có biết không? Biết chứ, nhưng họ có thể làm được gì không, không thể. Thậm chí là, đám trai đinh còn mơ mộng một ngày có thể chiếm lấy được cái thân thể ấy. Những câu chuyện tầm phào bậy bạ của đám trai mới lớn khi ấy chỉ quanh quẩn chủ đề về Hương. Hương không hiểu, vì đâu mà bản thân mình phải chịu những tủi nhục này. Vì đâu nên nỗi ra vậy? Cô vẫn âm thầm chịu đựng, vì mẹ, vì cái danh dự mà thậm chí cô còn chẳng biết mình có còn hay không. Hương vẫn vậy, vẫn như bông hoa sen nghiệt ngã bung nở giữa đồng hôi tanh bùn đất. Cô vẫn đẹp, nhưng đẹp một nét u uất, buồn thẳm. Đám trẻ chăn trâu lấm lét nhìn theo bóng Hương ngồi lặng bên gốc gạo, nó u uất, lặng lẽ như một bóng ma vậy. Ánh mắt cô vô hồn quét qua đám trẻ, chúng run người con đuôi chạy mất dạng. Chiều đó, gió bấc ùa từ đâu về lạnh buốt. Bà Đội Nhu ở nhà đã đi nghỉ sớm từ lâu. Số bà khổ, con gái bà cũng khổ. Nhưng số phận đã an bài như vậy, thử hỏi con người ta biết phải làm sao? Hương lặng lẽ bước ra khỏi giường, vươn tay với lấy tấm khăn nâu quấn quanh cổ, khép cửa buồng không một tiếng động mà bước ra ngoài. Cô chậm rãi bước từng bước mệt nhoài ra bến sông. Bóng cô đi trong đêm, giữa trời đất tối mù, tối như chính cuộc đời của Hương, của bà Đội Nhu, tối như cuộc đời kiếp người sinh ra trong cái làng này vậy. Hương dừng lại dưới cành ngang cây gạo, đưa đôi tay run run vuốt lên thân cây xù xì những vết cắt ngang dọc. Hương cứ đứng đó, iim lặng chẳng nói lời nào. Trong đầu cô lúc này là hình ảnh người cha đã mất từ thuở nào. Cô thầm nghĩ, nếu như cha còn sống, có lẽ mẹ con cô đã không phải chịu nỗi đau đớn nhục nhã như này. "Ông trời trên cao có linh xin chứng giám, con không có tội. Mẹ con không có tội. Kẻ có tội là đám người ấy, lũ cướp ngày trắng trợn ấy." "Con không có cách nào khác, không còn tìm được con đường nào đi cho riêng mình, đây là lựa chọn của con.. xin ông trời chứng giám cho tấm lòng con." "Nếu linh hồn này còn tồn tại.. xin hóa thành oán quỷ.. để những kẻ độc ác phải trả giá.." Nói rồi Hương chậm rãi bước lên gốc gạo sần sùi. Lấy gốc rễ làm bệ, cành ngang làm xà, tấm khăn nâu trên đầu tháo xuống quấn thành dây thòng lọng dài thả xuống. Hương bình thản, ánh mắt vô hồn như người chết từ lâu. Đúng vậy, cô đã chết từ lâu rồi, từ cái ngày định mệnh ấy, chứ không còn phải là bây giờ. Một làn gió lạnh buốt thổi thốc qua. Tấm thân nhỏ bé đung đưa, tóc xõa dài tung bay lòa xòa theo từng nhịp gió bấc. Và như thế, cây gạo già đã chứng kiến một tấn bi kịch, một linh hồn vừa mới rời xa trần thế ngay trước mặt. Cây gạo có linh, trời đẩt có linh, hãy đón nhận lấy linh hồn của người con gái tội nghiệp ấy, để cho cô sớm thoát khỏi kiếp luân hồi tội cực.. Hoặc là không.. * * * Đêm hôm ấy, bà Đội Nhu chợt tỉnh giấc. Lòng bà nóng như lửa đốt. Linh tính của một người mẹ mách với bà rằng, dường như đã có chuyện gì đó không hay chuẩn bị xảy ra, hoặc là đã xảy ra mất rồi. "Ông trời có mắt, xin đừng gây thêm nỗi đau cho nhà con nữa.." Bà Đội Nhu quỳ sụp xuống, đưa tay lên khấn tứ phương. Bà đã có tuổi, chân lại không thể đi lại bình thường. Giữa trời đất tối nùi, bà biết phải làm sao. Rồi như có một cảm giác nào đó vụt qua ngay trước mặt, bà bỗng nhiên bật khóc nức nở: "Hương ơi.. vậy là.. vậy là mẹ đã mất con rồi!" Tiếng nấc nghẹn cứ thế kéo dài từ đêm đến tang tảng sáng ngày hôm sau. * * * Trời vừa hửng sáng, dân làng đã kéo nhau tụ tập xung quanh gốc gạo già. Giọng một mụ đàn bà chanh chua đâu đấy cất lên: "Ối làng nước ơi, nó chết ở đâu không chết, lại ra cái bến nước đầu làng mà chết thế này, ôi làng nước ơi, chết thắt cổ là oan lắm đấy, là oan nghiệt lắm đấy.." Rồi từ đâu giọng của mấy người khác cũng chen vào: "Nó chết oan thế không khéo lại hóa quỷ về bắt cả làng chứ chẳng chơi.." "Ô cái bà này, mồm ăn mắm ăn muối khéo nói quá nhể, tôi thấy là tôi thấy con này nó chết chẳng oan đâu, thứ con gài gì lẳng lơ, chài kéo khắp làng trên xóm dưới.." "Bà này nói đúng đấy, loại như nó chết cũng đáng.." "Mấy cái bà này, chỉ thế là không ai bằng. Thế đã có ai báo cho bà Nhu chưa, bà Nhu đâu rồi?" Đám đông đang túm tụm bàn tán thì đột nhiên rẽ hẳn sang hai hướng. Đi đầu là tên Đình tay sai bước dẹp đường, ông Lý Khản đi sau khệnh khạng bước từng bước ụch ịch. "Dẹp dẹp ra nào, đâu rồi, đâu rồi, đứa nào treo cổ đâu, đâu?" Giọng Đình la lớn, tay cầm cái gậy dài xua xua dẹp đường. Khi hắn ngước lên gốc gạo, một thoáng giật mình hiện ra trong đầu. Nhưng là môt tên cứng cỏi, cũng chẳng phải lần đầu nhìn thấy xác người chết, hắn rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Đoạn hắn tiến lại chỗ Lý Khản, giọng nhỏ nhẹ: "Bẩm ông.. con Hương, con gái bà Nhu thắt cổ trên gốc gạo. Bẩm ông, chắc từ đêm qua ạ." Ông Lý nghe xong mặt lạnh tanh, buông câu thế à, đoạn nghĩ gì đó rồi mới khoát tay ra lệnh. "Chúng mày đâu, hạ cái xác con Hương xuống. Con mẹ nó đâu rồi, thế con chết treo cổ thế này mà không ra đây mà nhận xác con về à?" "Bẩm ông, bà Đội Nhu chân yếu, đi lại khó khăn, lại chứng kiến cảnh này, sợ là không chịu nổi.." Một ông lão cao tuổi đứng gần đó lên tiếng. "Thôi được rồi, mấy thằng trai đinh chúng mày đưa nó xuống, rồi đưa về nhà cho mẹ nó. Theo lệ làng, thắt cổ tự tử là mang tội rất lớn, tội với cả nhà, tội với làng xã. Con người ta ai cũng phải có sai lầm, cớ sự gì mà phải tìm đến cái chết." Rồi lão ngừng lại một nhịp, đoạn nói: "Đúng ra theo lệ làng, phải bắt phạt nhà bà Nhu. Nhưng nghĩ thương gia cảnh bà, lại không may mất con, làng sẽ không truy cứu nữa. Còn đám ma con Hương, đích thân ông sẽ đứng ra lo liệu. Mấy thằng đâu, chúng mày nghe rõ lời ông nói chửa?" Dân làng đứng túm tụm dưới gốc gạo già, ánh mắt nhìn nhau đầy khó hiểu. Lời ông Lý thốt ra ai nấy đều gật gù nể sợ. Có người tin, có người lại ngờ. Trước đây Lý trưởng Khản vốn là người nổi tiếng độc ác, lại mang trong mình uy quyền. Năm lần bảy lượt lão làm khó làm dễ người ta, ấy vậy mà với cái chết của Hương lại tỏ ra thương hại, thậm chí còn đứng ta tổ chức đám ma thay cho bà Nhu. Người không biết chuyện nhìn vào thì cảm thấy Lý trưởng là một bậc quan lớn yêu dân như con mà xót dân như máu. Nhưng kẻ biết được tâm địa của lão thì coi như phỉ nhổ, một con người đầy mưu mô, toan tính không chừa thủ đoạn nào. Nhưng dân làng đâu có ai biết được rằng, đằng sau cái chết của Hương ấy, lại cũng có một phần nguyên do đến từ Lý Khản. Hoặc là ông Lý uy quyền tỏ ra áy náy với cái chết của Hương, hoặc là e sợ Hương chết oan sẽ tìm về báo thù lại lão. Nhưng có lẽ, với tâm địa của một tên cường hào ác bá, thì điều đầu tiên khó mà xảy ra được. Bà Nhu nhận xác con, gào khóc đến lạc cả giọng. Linh cảm của một người mẹ đã cho bà biết điều không may xảy ra, chỉ là cái chết của Hương vẫn là một cú sốc quá lớn đối với bà. Bà biết nỗi khổ con gái phải chịu đựng bấy lâu, bà biết con bà đã phải tìm đến con đường giải thoát nghĩa là đã phải cực cùng của sự chịu đựng. Trước mặt Lý Khản uy quyền, bà lờ mờ nhận ra được sự thật đằng sau cái chết của con. Nhưng dù sao thì, bà cũng chẳng thể làm gì trước cái uy của người làm quan. Và hơn hết, với bà như vậy đã là quá đủ, cuộc đời bà như vậy đã là quá sức lắm rồi. Đám tang của Hương cứ thế được diễn ra lặng lẽ, âm thầm. Trước vành khăn tang trắng trời, trước ngôi mộ đắp vội của con, người ta nhìn thấy bà Đội Nhu cứ gục ở đó. Và bà nằm đó mãi mãi không còn dậy được nữa. Cái chết của bà Nhu đến như một lẽ tất yếu. Bản thân bà cũng đã phải nín nhịn quá nhiều điều. Dân làng tuy biết, tuy thương nhưng cũng chẳng thể làm gì. Hai nấm mộ lạnh lẽo nằm đó, rồi dần dần cũng bị lãng quên theo thời gian. Người ta thường nói cuộc đời có nhân có quả, chỉ tiếc là nhân quả thường sẽ đến muộn. Chính vì lẽ đó, có lẽ đám người làm ác thường sẽ bỏ quên đi hai chữ "nhân quả" sau này. Hai ngôi mộ vẫn thế, vẫn lạnh lẽo nằm lại một góc nghĩa địa làng. Và nhà Lý trưởng Khản vẫn an yên hưởng lạc trên xương máu nhân dân. Lão Lý ngủ có ngon không, có lẽ là ngon giấc lắm, khi mà người lão hãm hại giờ đây đã nằm yên dưới ba tấc đất. Trước mặt bà con dân làng, ông hóa thành người hiền từ, đứng ra lo tang ma cho cả hai mẹ con người ta. Lại xóa bỏ hết nợ nần trước giờ cho nhà đó. Mà người chết rồi thì làm gì còn nợ nữa mà xóa, có chăng nợ là món nợ máu oan nghiệt mà người sống đã tạo ra ngày trước mà thôi.