Chương 3:
[BOOK]Trong gian hậu đình tối om, duy chỉ có một ngọn đèn dầu leo lét, bóng Hương hắt sáng lên khung cửa như nhòe đi trong đêm đen tĩnh mịch. Gió từ bến sông lùa qua khe cửa, mùi bùn đất lẫn với mùi tanh nồng của máu, cuộn lên từng lớp trong không gian lạnh lẽo. Hương bị quăng xuống tấm chiếu rách, tấm lưng bị cào cấu nát bươm, toàn thân đau nhức đến từng hơi thở. Nhưng tuyệt nhiên người con gái ấy không có lấy nổi một giọt nước mắt. Hoặc là Hương đã kiệt sức đến mức nước mắt cũng không còn chảy ra được nữa. Hoặc là nỗi uất nghẹn của người con gái đôi mươi đã bị kìm nén nuốt ngược vào trong, trực chờ đến lúc trào ra như thác lũ.
Đình cúi xuống, tay túm chặt lấy cổ áo cô, hơi thở gấp gáp:
"Mày từng khinh tao, khinh cả cái lũ đàn ông con trai trong làng này.. mày thích làm giá lắm phỏng, thích kênh kiệu lắm phỏng?"
Mỗi câu hỏi lại là một lần hắn đay nghiến, hắn ghì lấy Hương. Đôi bàn tay tham lam của Đình cứ thỏa thích chu du khắp cơ thể non nớt yếu đuối của Hương.
"Đêm nay, tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ. Biết thế nào là vị thế của mình trong cái làng này."
Nói đoạn, hắn ném phịch Hương xuống đất, đứng dậy toan cởi bỏ y phục. Nước mắt Hương đã lã chã từ lâu, hắn đánh, hắn tra tấn thế nào cũng được, nhưng đời con gái của Hương, không thể nào..
Hương không sợ hãi hắn, nhưng lúc này, cô khóc vì nghĩ tới người mẹ già ở nhà, khóc vì nỗi cay đắng cuộc đời, khóc vì cái danh phận của người con gái sắp sửa mất đi bởi gã đàn ông khốn kiếp.
* * *
"E hèm.."
Tiếng ho khan khục khặc của ông Lý từ ngoài vọng vào, rồi nhanh như gió Lý trưởng Khản từ đâu đã đứng ngay phía sau lưng của Đình.
"Bẩm ông.."
Đình lắp bắp, định nói gì đó thì Lý trưởng đã ngăn lại.
"Ông trước.. mày sau."
Đình thoáng giât mình, xong cũng rất nhanh hiểu ra ý của ông Lý. Đi với ông Lý đã lâu, hắn cũng thừa hiểu con người lão, cũng như những cái thú vui hoang lạc bệnh hoạn của lão đối với người khác. Tuy cùng là phận người ở kẻ hầu, cùng bậc tay sai như nhau, nhưng Đình được ông Lý "ưu ái" cho những lần cùng ông chơi bời, nếm trải đủ mọi thể loại thú vui trên đời, kể cả là thú vui xác thịt. Ông Lý với người ngoài thì khó, nhưng với đám tay chân thân tín, nhất là với Đình, ông lại đối đãi rất hậu, đặc biệt là trong cái thú vui mà ông gọi là "hưởng thụ tinh hoa" này, duy chỉ có điều phải nhớ: Cái gì ông đã muốn, nó sẽ phải là của ông. Và điều thứ hai: Ông trước, chúng mày sau.
Trong không gian tĩnh mịch, tiếng vải bị túm, bị kéo tuột ra khỏi khổ chủ như đang tước đi cả cái không gian yên lặng của một đêm kinh hoàng. Trong đêm vắng, tiếng kêu nghẹn ngào của Hương vọng ra ngoài hiên đình. Mụ Mão vẫn ở trong gian nhà chính, tay lần lần tràng hạt ra vẻ thanh cao, miệng lẩm bẩm niệm kinh, rồi mụ khẽ nhếch miệng lên cười. Mụ vốn dĩ cũng không có yêu thương gì chồng, mụ với lão đến với nhau ngày xưa âu cũng là cái giao tình giữa tiền và quyền. Mụ biết tỏng những chuyện xấu xa của lão Khản, nhưng với mụ, thứ mụ cần là tiền, là quyền. Còn với người chồng đầu ấp tay gối, lão có làm gì cũng thây kệ nhà lão.
Âu cũng là cái số, hoặc là nghiệp quả nhà Lý Khản nặng quá. Ngót ba mươi năm bên nhau mà mụ Mão chẳng sinh lấy được một mụn con cho chồng. Cũng vì lý ấy mà lão Khản cũng chán ngấy cái thân thể béo ú ục ịch của mụ vợ. Mụ Mão cũng biết nỗi khổ tâm của mình, bề mặt vẫn phải tươi cười ra vẻ đoan trang thanh cao với lão chồng, nhưng đằng sau thì cũng chán ngắt, vô cảm.
Dần dần, mụ Mão cũng chẳng đáp ứng được cái nhu cầu sinh lý của ông Lý trưởng. Thế nên việc ông ra ngoài tòm tem, theo mấy cái gánh hát trên phố huyện đến cả tuần mới mò về nhà cũng là điều hết sức bình thường, ít nhất là với mụ. Thậm chí, chính bản thân mụ còn không ít lần kiếm mối cho lão chồng đốn mạt, hoặc là mụ nghĩ như thế có thể bù đắp cho ông Lý, hoặc là mụ nghĩ như vậy vẫn vẹn tròn đạo nghĩa vợ chồng, hoặc đơn giản, mụ làm vậy để giải tỏa căng thẳng cho lão, để bản thân mụ được tự do, thoải mái.
Tuy không có con, nhưng mụ Mão cũng cấm tiệt ông Lý dám rước bà hai, bà ba về nhà. Với quan trên, hai vợ chồng mụ vẫn là một bậc lý trưởng uy quyền, chung thủy trước sau - điều hiếm thấy ở cái thời đàn ông năm thê bảy thiếp này. Lý Khản cũng tức lắm, nhưng vì nể bên đằng vợ lớn quá, nên cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
* * *
Trở lại với tình cảnh hiện tại, bên trong gian hậu đình ọp ẹp, lão Lý trưởng Khản như con hổ đói vồ mồi, lão lao tới như muốn ăn tươi nuốt sống Hương.
"Mẹ kiếp, ông tưởng mày làm giá thế nào, hóa ra cũng chỉ ngang cái đám ả đào trên huyện."
"Mẹ kiếp, ông tưởng nhà mày còn trinh nguyên thế nào mà làm cao giá lắm, hóa ra.."
Hương chỉ biết nằm im chịu trận. Đời cô sinh ra đã khổ, cha mất sớm, mẹ tàn tật, cô nào có mơ mộng một tấm chồng cao sang, nào đâu có làm giá với ai. Vốn dĩ phận đời con gái sinh ra, mười hai bến nước biết bến nào trong bến nào đục. Hơn thế nữa, quan niệm làng xã đã không hề coi trọng những người phụ nữ không biết giữ gìn đức hạnh, Hương cũng thế, cô nào đâu dám tơ tưởng đến chàng trai nào.
Vậy mà trong cái đêm khốn khó đến tột cùng của cuộc đời, giờ này thân thể ấy đang bị chà đạp một cách nghiệt ngã. Thân thể bị chà đạp, nhân phẩm còn bị người khác xúc phạm một cách nhục nhã.
"Không.. tôi không.."
"Không à.. không à.. mẹ kiếp.. hôm nay ông mày đúng là xui xẻo mà."
Lý khản cào cấu, cắn xé thân thể Hương đến rách bươm. Lão lăn lên, lật xuống, vần trái vần phải trên cái thân thể lõa lồ dập nát của cô. Cô không còn là một con người, mà như một món hàng, một món đồ chơi dưới thân của một gã lý trưởng uy quyền, độc ác.
* * *
Chừng nửa canh giờ sau, khi đã dày vò Hương đến chán, ông Lý mới chịu buông tha cho cô. Nhưng như thế nào đâu có hết, ông Lý xong việc có nghĩa là đã đến lúc đám tay chân của lão hưởng sái. Ông thủng thẳng bước ra mái hiên, khẽ đằng hắng giọng ra hiệu cho Đình.
Đình ngồi ngay bệ cửa, ngủ gà gật. Nghe thấy tiếng ông Lý, hắn xúm xít chạy lại, miệng ngọt hơn mía lùi:
"Bẩm ông.. ông giải trí xong rồi ạ."
"Tao tưởng nhà nó thế nào, ai ngờ cũng chẳng phải lần đầu. Mẹ nhà nó chứ, làm ông tưởng bở. Thôi, mày giải quyết nó đi, rồi dúi cho nó mấy đồng, dặn nó phải biết đường câm cái họng lại."
Ông Lý Khản toan bước đi, đoạt ngoái lại nhìn Đình rồi tiếp:
"Hôm trước ông ngồi với đám lý lác làng bên, mấy ván tổ tôm mà ông thua sạch. Mẹ kiếp nhà con Hương, ông tưởng nay được giải đen, ai ngờ đen hơn cả con chó mực. Mai mày sắp xếp cho ông đứa khác, ông phải giải đen, chứ dính phải cái thứ gái lăng loàng này, ông không ham."
Đình khẽ gật đầu, không đáp. Đoạn gã nhận từ tay lão Khản mấy đồng bạc vụn, đặng để cho Hương biết điều mà im lặng, coi như hôm nay không có gì.
Gã bước vào bên trong, liếc nhìn cái thân thể bầm dập của Hương đang nằm ngửa trên chiếc chiếu rách. Hắn cười khẩy, tiến lại đưa bàn tay thô kệch sần sùi khắp một lượt trên người cô, rồi bảo:
"Thế nào, mày còn định làm kiêu nữa không? Khôn hồn thì biết điều mà im cái họng lại, rồi ngoan ngoãn mà chiều chuộng ông mày đây cho tốt, rồi ông mày tha cho.."
Rồi gã đưa dần tay xuống, thọc tới.
"Ông Lý chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Có là gì đi nữa thì cũng là một bông hoa, phải biết nâng-niu- chiều - chuộng.."
Mấy chữ cuối hắn gằn giọng lên, như thở ra từng tiếng nặng nhọc. Mỗi chứ thốt ra, là một lần hắn lao tới. Hương cảm tưởng như thân thể mình đã bị xé toạc ra đến nơi, đau đớn, tủi hổ, nhục nhã vô cùng.
Rồi gã ghé sát vào tai Hương, thì thầm ra vẻ thân tình lắm:
"Ngoan nào, giờ đến lượt tao nhé, biểu hiện tốt tao thưởng thêm cho.."
Hắn ngửa cổ cười ha hả. Rồi vục mặt xuống thân thể Hương mà mơi móc.
* * *
Tang tảng sáng hôm sau, Hương mới lờ mờ bò dậy. Đình đã đi từ lâu, bên cạnh hắn vất lại vài viên bạc vụn. Toàn thân cô đau nhức, nhơ nhớp những thứ bẩn thỉu, tanh tưởi từ đêm qua. Hương khẽ đứng dậy, đôi chân run run gom vội manh áo rách, rồi từ từ lê bước ra khỏi cổng đình trở về nhà.
Bà Đội Nhu thức trắng đêm ngóng con, từ nửa đêm đến rạng sáng lòng bà nóng như lửa đốt. Bà biết đã có chuyện không hay xảy ra với con gái bà, nhưng ngặt nỗi phận dân đen thấp cổ bé họng, nhất là lại là phận đàn bà con gái thì làm gì có tiếng nói, làm gì dám lên tiếng chống lại cửa nhà quan.
Hương lê đôi chân nặng nề trở về nhà. Đôi mắt trống rỗng, vô hồn dường như đã không còn thuộc về một cơ thể sống. Nhìn người mẹ cả đời mù lòa, bệnh tật, Hương nấc nghẹn. Hai mẹ con chẳng nói với nhau lời nào, chỉ biết cúi mặt ôm nhau khóc thầm. Bà Đội Nhu thở dài, đoạn bảo:
"C.. Con à.. người ta là người nhà quan.. là lý trưởng. Mình phận thấp cổ bé họng.."
Hương chỉ biết đứng đó, không đáp. Trong bóng đêm mịt mùng của đất trời, mắt cô dường như càng đen hơn, sâu hơn. Trong ánh mắt ấy chất chứa nỗi uất nghẹn chưa bao giờ nguôi, nó âm ỉ, nhưng lại đầy vơi căm hờn của người con gái bị chà đạp, bị làm nhục.
Nắm bạc vụn cô vẫn nắm chặt trong tay, nắm bạc mà cô phải đánh đổi bằng cả thân thể, bằng cả danh dự, bằng cả cái trinh nguyên của đời con gái. Giờ đây, tất cả đã bị hủy hoại dưới tay của một lão Lý gian ác, một tên cai lệ mưu hiểm. Tất cả, tất cả những tủi hổ, đau đớn như dồn nén đổ ập xuống đầu người con gái tội nghiệp.
Suốt ngày hôm ấy, Hương ngồi lặng bên bờ sông, nhìn dòng nước lững lờ trôi mà lòng trống rỗng. Thân thể ấy như chết rồi, hoặc là đã chết hẳn, chỉ còn cái xác sống vật vờ bơ vơ như ngọn đèn leo lét trước gió, không ước mơ, không tương lai, vô định như cánh bèo dập dềnh bên mé sông.
Người làng bảo, gốc gạo già linh lắm. Chẳng biết có thât hay không, nhưng ngày nào người ta cũng thấy bóng dáng một cô gái lặng lẽ quỳ mọp ở đó, rất lâu mới đứng dậy. Cô ở đó làm gì, không ai biết, cô cúng xin điều gì, không ai hay. Chỉ biết là, một bóng dáng, một cuộc đời của người con gái sấp kết thúc ngay cạnh gốc gạo già này. Nó lặng lẽ, âm thầm nhưng day dứt, và vô cùng linh dị, đáng sợ.
Ngày định mệnh hôm ấy, Hương vẫn như mọi lần, vẫn lặng lẽ như cái bóng mờ trong làng. Vẫn là những hoạt động thường ngày, vẫn ra mép sông mò cua bắt ốc đặng đổi lấy nắm gạo, cọng rau nuôi thân qua ngày. Nhưng đen đủi thay, lần này cô lại bắt gặp Đình.
Đình rời làng đi cùng ông Lý lên huyện được dăm hôm, vừa mới trở về không lâu. Hắn như thường lệ, một tay cầm gậy, một tay cầm chai rượu đi nghênh ngang giữa làng, chốc chốc ngửa cổ lên tu hơi rượu đánh ực một tiếng. Nhìn thấy Hương, hắn nở nụ cười ranh mãnh:
"Ô kìa, ai như con Hương ấy nhể. Lâu lắm ông đây không gặp mày rồi, thế nào? Dạo này đã biết điều mà ngoan hơn chửa?"
Hương không đáp, cô lẳng lặng lách người né qua Đình mà bước tiếp.
"Đứng lại! Tao nói mà mày dám lơ tao à?"
Đình hùng hổ bước tới, giật phăng cái giỏ tre đeo bên hông Hương. Giỏ tre đổ ngang dưới đất, dăm con tép con cua nhỏ lăn lông lốc bên vệ đường.
"Ôi dào, dăm ba cái con tép bẩn. Khổ thế nhỉ? Mày ngoan ngoãn chiều tao một tí, tao cho cả đồng gạo về mà ăn, tội gì phải vất vả nắng nôi, hỏng hết cả cái da đẹp."
Rồi hắn đưa tay lên, vuốt đôi má ửng hồng của Hương. Hương giật mình, gạt tay gã ra, nói hoảng:
"Tôi không dám, anh cai tha cho tôi, tôi còn phải về.."
"Ấy ấy, vội vàng gì, thời gian còn dài mà.."
Đình sộc tới, ôm ghì lấy Hương, định kéo đi.
"Tha cho tôi, tha cho tôi, thả tôi ra."
Bốp!
Một cú tát như trời giáng văng thẳng đến mặt Hương.
"Láo à, dám chống ông mày à?"
Đình dương cây gậy gỗ mộc, khẽ nâng cằm Hương lên, giọng khinh khỉnh:
"Chống tao à? Làm giá cái đếch gì nữa, đâu phải lần đầu nữa đâu mà thái độ với ông mày?"
Trong gian hậu đình tối om, duy chỉ có một ngọn đèn dầu leo lét, bóng Hương hắt sáng lên khung cửa như nhòe đi trong đêm đen tĩnh mịch. Gió từ bến sông lùa qua khe cửa, mùi bùn đất lẫn với mùi tanh nồng của máu, cuộn lên từng lớp trong không gian lạnh lẽo. Hương bị quăng xuống tấm chiếu rách, tấm lưng bị cào cấu nát bươm, toàn thân đau nhức đến từng hơi thở. Nhưng tuyệt nhiên người con gái ấy không có lấy nổi một giọt nước mắt. Hoặc là Hương đã kiệt sức đến mức nước mắt cũng không còn chảy ra được nữa. Hoặc là nỗi uất nghẹn của người con gái đôi mươi đã bị kìm nén nuốt ngược vào trong, trực chờ đến lúc trào ra như thác lũ.
Đình cúi xuống, tay túm chặt lấy cổ áo cô, hơi thở gấp gáp:
"Mày từng khinh tao, khinh cả cái lũ đàn ông con trai trong làng này.. mày thích làm giá lắm phỏng, thích kênh kiệu lắm phỏng?"
Mỗi câu hỏi lại là một lần hắn đay nghiến, hắn ghì lấy Hương. Đôi bàn tay tham lam của Đình cứ thỏa thích chu du khắp cơ thể non nớt yếu đuối của Hương.
"Đêm nay, tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ. Biết thế nào là vị thế của mình trong cái làng này."
Nói đoạn, hắn ném phịch Hương xuống đất, đứng dậy toan cởi bỏ y phục. Nước mắt Hương đã lã chã từ lâu, hắn đánh, hắn tra tấn thế nào cũng được, nhưng đời con gái của Hương, không thể nào..
Hương không sợ hãi hắn, nhưng lúc này, cô khóc vì nghĩ tới người mẹ già ở nhà, khóc vì nỗi cay đắng cuộc đời, khóc vì cái danh phận của người con gái sắp sửa mất đi bởi gã đàn ông khốn kiếp.
* * *
"E hèm.."
Tiếng ho khan khục khặc của ông Lý từ ngoài vọng vào, rồi nhanh như gió Lý trưởng Khản từ đâu đã đứng ngay phía sau lưng của Đình.
"Bẩm ông.."
Đình lắp bắp, định nói gì đó thì Lý trưởng đã ngăn lại.
"Ông trước.. mày sau."
Đình thoáng giât mình, xong cũng rất nhanh hiểu ra ý của ông Lý. Đi với ông Lý đã lâu, hắn cũng thừa hiểu con người lão, cũng như những cái thú vui hoang lạc bệnh hoạn của lão đối với người khác. Tuy cùng là phận người ở kẻ hầu, cùng bậc tay sai như nhau, nhưng Đình được ông Lý "ưu ái" cho những lần cùng ông chơi bời, nếm trải đủ mọi thể loại thú vui trên đời, kể cả là thú vui xác thịt. Ông Lý với người ngoài thì khó, nhưng với đám tay chân thân tín, nhất là với Đình, ông lại đối đãi rất hậu, đặc biệt là trong cái thú vui mà ông gọi là "hưởng thụ tinh hoa" này, duy chỉ có điều phải nhớ: Cái gì ông đã muốn, nó sẽ phải là của ông. Và điều thứ hai: Ông trước, chúng mày sau.
Trong không gian tĩnh mịch, tiếng vải bị túm, bị kéo tuột ra khỏi khổ chủ như đang tước đi cả cái không gian yên lặng của một đêm kinh hoàng. Trong đêm vắng, tiếng kêu nghẹn ngào của Hương vọng ra ngoài hiên đình. Mụ Mão vẫn ở trong gian nhà chính, tay lần lần tràng hạt ra vẻ thanh cao, miệng lẩm bẩm niệm kinh, rồi mụ khẽ nhếch miệng lên cười. Mụ vốn dĩ cũng không có yêu thương gì chồng, mụ với lão đến với nhau ngày xưa âu cũng là cái giao tình giữa tiền và quyền. Mụ biết tỏng những chuyện xấu xa của lão Khản, nhưng với mụ, thứ mụ cần là tiền, là quyền. Còn với người chồng đầu ấp tay gối, lão có làm gì cũng thây kệ nhà lão.
Âu cũng là cái số, hoặc là nghiệp quả nhà Lý Khản nặng quá. Ngót ba mươi năm bên nhau mà mụ Mão chẳng sinh lấy được một mụn con cho chồng. Cũng vì lý ấy mà lão Khản cũng chán ngấy cái thân thể béo ú ục ịch của mụ vợ. Mụ Mão cũng biết nỗi khổ tâm của mình, bề mặt vẫn phải tươi cười ra vẻ đoan trang thanh cao với lão chồng, nhưng đằng sau thì cũng chán ngắt, vô cảm.
Dần dần, mụ Mão cũng chẳng đáp ứng được cái nhu cầu sinh lý của ông Lý trưởng. Thế nên việc ông ra ngoài tòm tem, theo mấy cái gánh hát trên phố huyện đến cả tuần mới mò về nhà cũng là điều hết sức bình thường, ít nhất là với mụ. Thậm chí, chính bản thân mụ còn không ít lần kiếm mối cho lão chồng đốn mạt, hoặc là mụ nghĩ như thế có thể bù đắp cho ông Lý, hoặc là mụ nghĩ như vậy vẫn vẹn tròn đạo nghĩa vợ chồng, hoặc đơn giản, mụ làm vậy để giải tỏa căng thẳng cho lão, để bản thân mụ được tự do, thoải mái.
Tuy không có con, nhưng mụ Mão cũng cấm tiệt ông Lý dám rước bà hai, bà ba về nhà. Với quan trên, hai vợ chồng mụ vẫn là một bậc lý trưởng uy quyền, chung thủy trước sau - điều hiếm thấy ở cái thời đàn ông năm thê bảy thiếp này. Lý Khản cũng tức lắm, nhưng vì nể bên đằng vợ lớn quá, nên cũng đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
* * *
Trở lại với tình cảnh hiện tại, bên trong gian hậu đình ọp ẹp, lão Lý trưởng Khản như con hổ đói vồ mồi, lão lao tới như muốn ăn tươi nuốt sống Hương.
"Mẹ kiếp, ông tưởng mày làm giá thế nào, hóa ra cũng chỉ ngang cái đám ả đào trên huyện."
"Mẹ kiếp, ông tưởng nhà mày còn trinh nguyên thế nào mà làm cao giá lắm, hóa ra.."
Hương chỉ biết nằm im chịu trận. Đời cô sinh ra đã khổ, cha mất sớm, mẹ tàn tật, cô nào có mơ mộng một tấm chồng cao sang, nào đâu có làm giá với ai. Vốn dĩ phận đời con gái sinh ra, mười hai bến nước biết bến nào trong bến nào đục. Hơn thế nữa, quan niệm làng xã đã không hề coi trọng những người phụ nữ không biết giữ gìn đức hạnh, Hương cũng thế, cô nào đâu dám tơ tưởng đến chàng trai nào.
Vậy mà trong cái đêm khốn khó đến tột cùng của cuộc đời, giờ này thân thể ấy đang bị chà đạp một cách nghiệt ngã. Thân thể bị chà đạp, nhân phẩm còn bị người khác xúc phạm một cách nhục nhã.
"Không.. tôi không.."
"Không à.. không à.. mẹ kiếp.. hôm nay ông mày đúng là xui xẻo mà."
Lý khản cào cấu, cắn xé thân thể Hương đến rách bươm. Lão lăn lên, lật xuống, vần trái vần phải trên cái thân thể lõa lồ dập nát của cô. Cô không còn là một con người, mà như một món hàng, một món đồ chơi dưới thân của một gã lý trưởng uy quyền, độc ác.
* * *
Chừng nửa canh giờ sau, khi đã dày vò Hương đến chán, ông Lý mới chịu buông tha cho cô. Nhưng như thế nào đâu có hết, ông Lý xong việc có nghĩa là đã đến lúc đám tay chân của lão hưởng sái. Ông thủng thẳng bước ra mái hiên, khẽ đằng hắng giọng ra hiệu cho Đình.
Đình ngồi ngay bệ cửa, ngủ gà gật. Nghe thấy tiếng ông Lý, hắn xúm xít chạy lại, miệng ngọt hơn mía lùi:
"Bẩm ông.. ông giải trí xong rồi ạ."
"Tao tưởng nhà nó thế nào, ai ngờ cũng chẳng phải lần đầu. Mẹ nhà nó chứ, làm ông tưởng bở. Thôi, mày giải quyết nó đi, rồi dúi cho nó mấy đồng, dặn nó phải biết đường câm cái họng lại."
Ông Lý Khản toan bước đi, đoạt ngoái lại nhìn Đình rồi tiếp:
"Hôm trước ông ngồi với đám lý lác làng bên, mấy ván tổ tôm mà ông thua sạch. Mẹ kiếp nhà con Hương, ông tưởng nay được giải đen, ai ngờ đen hơn cả con chó mực. Mai mày sắp xếp cho ông đứa khác, ông phải giải đen, chứ dính phải cái thứ gái lăng loàng này, ông không ham."
Đình khẽ gật đầu, không đáp. Đoạn gã nhận từ tay lão Khản mấy đồng bạc vụn, đặng để cho Hương biết điều mà im lặng, coi như hôm nay không có gì.
Gã bước vào bên trong, liếc nhìn cái thân thể bầm dập của Hương đang nằm ngửa trên chiếc chiếu rách. Hắn cười khẩy, tiến lại đưa bàn tay thô kệch sần sùi khắp một lượt trên người cô, rồi bảo:
"Thế nào, mày còn định làm kiêu nữa không? Khôn hồn thì biết điều mà im cái họng lại, rồi ngoan ngoãn mà chiều chuộng ông mày đây cho tốt, rồi ông mày tha cho.."
Rồi gã đưa dần tay xuống, thọc tới.
"Ông Lý chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả. Có là gì đi nữa thì cũng là một bông hoa, phải biết nâng-niu- chiều - chuộng.."
Mấy chữ cuối hắn gằn giọng lên, như thở ra từng tiếng nặng nhọc. Mỗi chứ thốt ra, là một lần hắn lao tới. Hương cảm tưởng như thân thể mình đã bị xé toạc ra đến nơi, đau đớn, tủi hổ, nhục nhã vô cùng.
Rồi gã ghé sát vào tai Hương, thì thầm ra vẻ thân tình lắm:
"Ngoan nào, giờ đến lượt tao nhé, biểu hiện tốt tao thưởng thêm cho.."
Hắn ngửa cổ cười ha hả. Rồi vục mặt xuống thân thể Hương mà mơi móc.
* * *
Tang tảng sáng hôm sau, Hương mới lờ mờ bò dậy. Đình đã đi từ lâu, bên cạnh hắn vất lại vài viên bạc vụn. Toàn thân cô đau nhức, nhơ nhớp những thứ bẩn thỉu, tanh tưởi từ đêm qua. Hương khẽ đứng dậy, đôi chân run run gom vội manh áo rách, rồi từ từ lê bước ra khỏi cổng đình trở về nhà.
Bà Đội Nhu thức trắng đêm ngóng con, từ nửa đêm đến rạng sáng lòng bà nóng như lửa đốt. Bà biết đã có chuyện không hay xảy ra với con gái bà, nhưng ngặt nỗi phận dân đen thấp cổ bé họng, nhất là lại là phận đàn bà con gái thì làm gì có tiếng nói, làm gì dám lên tiếng chống lại cửa nhà quan.
Hương lê đôi chân nặng nề trở về nhà. Đôi mắt trống rỗng, vô hồn dường như đã không còn thuộc về một cơ thể sống. Nhìn người mẹ cả đời mù lòa, bệnh tật, Hương nấc nghẹn. Hai mẹ con chẳng nói với nhau lời nào, chỉ biết cúi mặt ôm nhau khóc thầm. Bà Đội Nhu thở dài, đoạn bảo:
"C.. Con à.. người ta là người nhà quan.. là lý trưởng. Mình phận thấp cổ bé họng.."
Hương chỉ biết đứng đó, không đáp. Trong bóng đêm mịt mùng của đất trời, mắt cô dường như càng đen hơn, sâu hơn. Trong ánh mắt ấy chất chứa nỗi uất nghẹn chưa bao giờ nguôi, nó âm ỉ, nhưng lại đầy vơi căm hờn của người con gái bị chà đạp, bị làm nhục.
Nắm bạc vụn cô vẫn nắm chặt trong tay, nắm bạc mà cô phải đánh đổi bằng cả thân thể, bằng cả danh dự, bằng cả cái trinh nguyên của đời con gái. Giờ đây, tất cả đã bị hủy hoại dưới tay của một lão Lý gian ác, một tên cai lệ mưu hiểm. Tất cả, tất cả những tủi hổ, đau đớn như dồn nén đổ ập xuống đầu người con gái tội nghiệp.
Suốt ngày hôm ấy, Hương ngồi lặng bên bờ sông, nhìn dòng nước lững lờ trôi mà lòng trống rỗng. Thân thể ấy như chết rồi, hoặc là đã chết hẳn, chỉ còn cái xác sống vật vờ bơ vơ như ngọn đèn leo lét trước gió, không ước mơ, không tương lai, vô định như cánh bèo dập dềnh bên mé sông.
Người làng bảo, gốc gạo già linh lắm. Chẳng biết có thât hay không, nhưng ngày nào người ta cũng thấy bóng dáng một cô gái lặng lẽ quỳ mọp ở đó, rất lâu mới đứng dậy. Cô ở đó làm gì, không ai biết, cô cúng xin điều gì, không ai hay. Chỉ biết là, một bóng dáng, một cuộc đời của người con gái sấp kết thúc ngay cạnh gốc gạo già này. Nó lặng lẽ, âm thầm nhưng day dứt, và vô cùng linh dị, đáng sợ.[/BOOK]