Trinh Thám [Edit] Đại Minh Nữ Pháp Y - Thiên Tâm Mị Cốt

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by HangThan, Jul 18, 2025 at 4:12 PM.

  1. HangThan

    Messages:
    2
    Đại Minh Nữ Pháp Y

    Tác giả: Thiên Tâm Mị Cốt


    Thể loại: Trinh thám - Quan trường - Huyền nghi

    Editor: Hàng Thần

    Số chương: 128 chương

    Link

    Giới thiệu:

    Vì người đã khuất mà minh oan, trả lại sự trong sạch cho người vô tội, truy tìm sự thật cuối cùng đằng sau mỗi vụ án. Nữ pháp y Giản Thanh hy sinh trong khi làm nhiệm vụ, trọng sinh vào thân xác một tiểu bổ khoái ở Đại Minh. Nàng cải trang thành nam, mang theo chính nghĩa ngút trời, từ đó, người chết không còn oan uổng, người sống không còn chịu hàm oan. Khắp chốn sơn hà, nàng như ánh trăng sáng vằng vặc, mang lại sự bình yên, trong sạch. Giản Thanh: "Xin hỏi, vào thời điểm vụ án xảy ra, các hạ ở đâu, có ai làm chứng không?" Yến Vương: "Đêm ấy, trăng tròn trên lầu tây, ta ở trong mắt nàng, nàng ở trong tim ta!" Truyện lấy bối cảnh hư cấu, hoàng tộc họ Triệu, không khảo chứng lịch sử, xin đừng bận tâm nếu không hợp gu!
     
  2. Đăng ký Binance
  3. HangThan

    Messages:
    2
    Chương 1: Pháp y Giản Thanh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Màn đêm bao phủ tiểu trấn nằm ở biên thùy phía tây bắc, những bức tường thành đổ nát của Thượng Cổ Quan không thể ngăn nổi cái lạnh cắt da từ phía ngoài biên ải tràn vào.

    Dưới những mái hiên trước cửa các cửa hàng hai bên đường, những chiếc đèn lồng khí phong vàng vọt rít lên bần bật trong gió, lắc lư như chực chờ bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào.

    Giản Thanh từ nha huyện bước ra, đội gió mà đi, chiếc áo khoác da cừu quấn trên người vẫn chẳng đủ sức xua đi cái lạnh buốt.

    Gió rít qua con phố hẹp, âm thanh nghe như tiếng quỷ khóc. Hít một hơi, luồng gió lạnh buốt ào thẳng vào mũi, cuống họng nàng bỏng rát như vừa uống cạn nửa cân "thiêu đao tử".

    Kiếp trước, Giản Thanh là một nghiên cứu sinh tiến sĩ tốt nghiệp từ Đại học Chính trị và Pháp luật. Nàng nổi tiếng với khả năng khám nghiệm tử thi xuất sắc, sau khi danh tiếng vang xa, nàng thường xuyên được các tỉnh khác mời đến hỗ trợ, đã đi khắp nơi trên cả nước. Thế nhưng, nàng chưa từng đặt chân đến vùng Sơn Tây này.

    Bởi vậy, dù đã lên chuyến tàu xuyên không thời thượng, phi nhanh như chớp và trọng sinh vào thân xác một cô gái có cùng tên với mình, nhưng đã hai tháng trôi qua, Giản Thanh vẫn chưa thể thích nghi với khí hậu nơi đây, thực sự nếm trải cảm giác "sống lay lắt từng ngày".

    "Nếu là đàn ông thì tốt biết mấy!"

    Khả năng chịu lạnh sẽ tốt hơn nhiều.

    Giản Thanh ăn vận như một nam tử, nhưng việc xuyên không không hề thay đổi giới tính của nàng.

    Gia đình Giản Thanh thuộc tầng lớp hạ đẳng, cha nàng làm nghề hạ tiện là một bổ khoái. Khi Giản Thanh xuyên không đến đây, ông ấy đi khám nghiệm tử thi ở bờ sông, không may trượt chân ngã, rồi lâm bệnh nặng không gượng dậy nổi. Trong nhà còn có mẹ và em trai, nhưng em trai Giản Triệt mới bảy tuổi, để cả nhà không đến nỗi sống lay lắt, Giản Thanh đành nối nghiệp cha.

    Gien di truyền của gia đình Giản Thanh rất tốt, hai chị em đều chọn lọc những ưu điểm của cha mẹ mà phát triển, ai nấy đều có đôi mắt và hàng lông mày tinh tế. Theo lời thím Vương hàng xóm, họ là "những mỹ nhân bước ra từ trong tranh", nhưng vì gia cảnh nghèo khó, để đề phòng bất trắc, mẹ nàng là bà Thôi vẫn luôn cải trang con gái thành nam nhi.

    Con nối nghiệp cha, cũng xem như danh chính ngôn thuận.

    Linh Khâu là một hạ huyện thuộc Uất Châu, Đại Đồng phủ. Toàn huyện chỉ có hơn hai ngàn hộ dân, thuế thu hàng năm chưa đến ba vạn lượng.

    Huyện lệnh hạ huyện là quan thất phẩm, Tưởng Trung Lâm sau khi đỗ cử nhân năm hai mươi tuổi, dường như phúc khí tổ tiên đã cạn. Từ đó về sau, ông liên tục thi trượt, mười mấy năm trôi qua, thấy mình đã đến tuổi trung niên, vừa đúng lúc Lại bộ có một vị trí trống ở huyện Linh Khâu, Tưởng Trung Lâm phải rất khó khăn mới giành được.

    Tưởng Trung Lâm thực sự hy vọng sẽ làm việc ở đây ba đến năm năm, nếu đánh giá thành tích tốt, sẽ có chiếu chỉ thăng quan, chuyển đến một trung huyện khá giả hơn một chút, thăng nửa cấp cũng tốt. Nào ngờ, ông lại bị kẹt cứng ở đây, đã hơn mười năm trôi qua, đến nay đã gần năm mươi tuổi rồi.

    Không lâu trước đây, Giản Thanh nghe nói, Tưởng huyện lệnh cuối cùng cũng nhờ được một vị đại nhân trong triều, đã tặng không dưới mười tấm da gấu, cuối cùng cũng đổi lại được một câu nói: "Nếu không có gì bất ngờ.." Ai ngờ, lời nói còn chưa qua đêm đã xảy ra bất ngờ.

    Ngày hôm qua, đêm mùng ba tháng mười, tại phòng chữ Thiên trên lầu hai của khách sạn Hưng Lai, một vị khách đã chết.

    Người chết đến từ phương Nam, vào thành lúc cuối giờ Thân, khoảng giờ Tuất khắc thứ hai thì thuê phòng tại khách sạn Hưng Lai. Khắc thứ ba, vị khách yêu cầu nước tắm, tiểu nhị đưa vào xong thì khách không ra ngoài nữa. Sáng sớm hôm nay, người ta phát hiện ông ta đã chết trong bồn tắm.

    Giản Thanh cùng các tuần bộ nhanh chóng đến kiểm tra, cửa phòng chữ Thiên bị chốt bên trong, cửa sổ đóng kín, còn người chết lõa thể, ngồi trong bồn tắm.

    Phía dưới ngực trái của ông ta, cách xương ức vài centimet về phía trái có cắm một con dao găm, lưỡi dao ngập hoàn toàn vào trong, chỉ còn lại chuôi dao lộ ra ngoài.

    Giản Thanh sơ bộ suy đoán hung khí xuyên qua kẽ xương sườn, thẳng vào tim, gây xuất huyết động mạch vành chèn ép tim, thời gian tử vong sẽ không quá một phút, lượng máu cũng sẽ rất ít.

    Thi thể cứng đờ, nhưng sự co rút của cơ trơn thành ruột do co cứng tử thi bắt đầu giảm bớt, Giản Thanh suy đoán, thời gian tử vong của người chết khoảng bốn đến năm canh giờ.

    Hiện trường không có dấu vết xô xát, Tưởng Trung Lâm sau khi đích thân khám nghiệm hiện trường, đã chuẩn bị kết luận vụ án là tự sát.

    Đây quả thực là một điều ai cũng vui mừng!

    Huyện thành Linh Khâu không lớn, con đường chính chỉ đủ cho ba cỗ xe ngựa đi song song, còn hai con đường phụ song song với đường chính thì càng hẹp hơn. Các cửa hàng trên con đường chính trông lớn hơn và sang trọng hơn. Ngoài gạo, củi, dầu, muối, tương, dấm, trà, các tiệm tạp hóa còn bán một số hàng hóa từ phương Bắc, bên cạnh đó là hai ba quán trọ, quán rượu và thanh lâu.

    Trong số các thanh lâu, Nong Ngọc Lâu gần cổng thành có việc làm ăn phát đạt nhất, các cô nương ở đây đa phần đến từ phương Nam. Hoa khôi là Tế Liễu, xuất thân từ "thúy mã", từng là vợ lẽ của quan. Nàng có khuôn mặt như đóa hoa buổi sớm, vòng eo thon như cành liễu trước gió, giọng hát trong veo như hoàng oanh thoát khỏi lồng, tiếng đàn tì bà có thể dẫn dụ phượng hoàng, khiến vô số khách nhân mộ danh tìm đến.

    Tuy nhiên, nghe nói, Tế Liễu không tiếp khách. Giản Thanh cũng rất tò mò, xét cho cùng, trong nghề này, chỉ những cô nương chưa đến tuổi, đang được má mì nuôi dưỡng chờ ngày bán giá cao mới không tiếp khách mà thôi.

    Phía trước chính là Nong Ngọc Lâu, Giản Thanh ngẩng đầu nhìn lên. Tòa lầu cao ba tầng, lầu hoa trước cửa trang trí đẹp lộng lẫy, tại một nơi nhỏ bé như huyện thành Linh Khâu, nó có cảm giác như hạc giữa bầy gà.

    Trong lầu, đèn đuốc sáng trưng, hai chiếc đèn cung treo dưới mái hiên chiếu sáng gần hết nửa con phố.

    Bỗng nhiên, một tiếng xé gió truyền đến, Giản Thanh theo phản xạ ngẩng đầu lên, một vật thể màu đen từ cửa sổ giữa tầng ba của Nong Ngọc Lâu bay ra, lao thẳng xuống đầu nàng.

    Giản Thanh dậm mạnh chân xuống đất, thân thể như chim diều lao về phía trước, lăn một vòng tránh né. Vật thể màu đen "choang" một tiếng vỡ tan tành tại nơi nàng vừa đứng.

    Đó là một chiếc bình rượu men trắng hoa lam Thiệu Hưng, có quai cao và vòi dài, lớp men sáng bóng, trên mảnh vỡ có hoa văn dây leo hoa sen.

    Giữa tiết trời lạnh giá, Giản Thanh toát ra một lớp mồ hôi.

    Nàng nhìn về phía ô cửa sổ đó, ánh sáng mờ ảo xuyên qua giấy dán cửa, có thể hình dung ra cảnh nến đỏ lay động bên trong. Giản Thanh không biết lúc này, liệu có ai đang trốn sau cửa sổ lén lút nhìn trộm không.

    Rốt cuộc là ai?

    Giản Thanh đáng lẽ phải xông lên lầu ngay lập tức, điều tra xem rốt cuộc là ai muốn hãm hại nàng?

    Nhưng nàng không hề ngốc như vậy, thân là một bổ khoái, nàng thuộc tầng lớp tiện tịch.

    Ném một bình rượu từ thanh lâu ra, nhìn thì có vẻ như khách say rượu mất kiểm soát mà làm. Nhưng Giản Thanh không nghĩ vậy.

    Tiền thân của thân thể này vốn là chết oan, nàng mới may mắn trọng sinh. Tiền thân chết vì nguyên nhân gì, nàng còn chưa tìm ra, hơn nữa, sống lại được hai tháng, nàng đã ba lần suýt gặp bất trắc.

    Lần đầu tiên là khi đang đi trên phố chợ, có người cưỡi ngựa xông thẳng về phía nàng, nếu không né tránh nhanh, nàng đã bị giẫm chết rồi.

    Lần thứ hai là khi đang ngồi xổm bên bờ sông rửa mặt, có người từ phía sau đẩy một cái, nàng ngã nhào xuống sông.

    Gần đây nhất, trên đường đến nha môn, sau lưng nàng bỗng nhiên bốc cháy, may mà người bán tào phớ bên cạnh nhanh tay, một muỗng tào phớ dội xuống, giúp nàng dập tắt lửa.

    Đây là lần thứ tư rồi.

    Có người muốn giết nàng, không ngừng nghỉ!

    Giản Thanh vẫn còn bàng hoàng, rốt cuộc là ai? Điều này giống như một cuộc đua, nàng phải tìm ra chân tướng kẻ thủ ác trước khi hắn ra tay lần nữa.

    Nhà Giản Thanh nằm trên phố Hậu Tả, phía sau Nong Ngọc Lâu. Gia đình nàng là người từ nơi khác đến, thuê nửa gian sương phòng của quả phụ Chu để ở.

    Đã muộn thế này, mẹ nàng đang ôm em trai ngồi trên giường kang* dưới cửa sổ phía Tây. Giản Triệt thấy anh trai về, liền vùng vẫy ra khỏi vòng tay mẹ, lao về phía Giản Thanh.

    "Anh về rồi!"

    Trong gian trong có người đang nói chuyện, có lẽ nghe thấy động tĩnh, giọng nói của cha nàng kèm theo tiếng thở hổn hển truyền đến.

    "Thanh nhi về rồi sao? Vào đây!"

    Giản Thanh đẩy cửa bước vào, trên chiếc ghế đẩu tròn trước giường cha có một nam tử ngồi. Y khoảng hai mươi tuổi, khoác áo lông nhẹ, thắt đai ngọc, vai rộng thẳng tắp, hai tay đặt trên đầu gối.

    Nam tử nghe tiếng quay đầu lại, một đôi mắt sáng như sao, lông mày sắc như kiếm, liền lọt vào mắt Giản Thanh.

    Giờ Tý: 23h – 1h, Giờ Sửu: 1h – 3h, Giờ Dần: 3h – 5h, Giờ Mão: 5h – 7h, Giờ Thìn: 7h – 9h, Giờ Tỵ: 9h – 11h, Giờ Ngọ: 11h – 13h, Giờ Mùi: 13h – 15h, Giờ Thân: 15h – 17h, Giờ Dậu: 17h – 19h, Giờ Tuất: 19h – 21h, Giờ Hợi: 21h – 23h.

    Giường kang: Loại giường truyền thống của người miền bắc Trung Quốc thường được xây dựng bằng gạch, đá hoặc đất nung, tạo thành một bệ vững chắc. Bên dưới bệ này có một hệ thống đường dẫn nhiệt nối với bếp lò hoặc một nguồn nhiệt khác có tác dụng giữ ấm vào mùa đông.
     
  4. HangThan

    Messages:
    2
    Chương 2: Yến Vương Triệu Đệ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giản Thanh bước vào phòng, thuận tay đóng cửa lại.

    Đèn dầu trong phòng khá mờ, nhưng vẫn đủ để làm nổi bật sắc màu tươi sáng trên bộ thường phục của người đàn ông. Hắn sở hữu một tướng mạo xuất chúng, đôi mắt vừa sáng vừa sâu thẳm, giữa hàng lông mày toát lên vẻ sắc sảo khó nhận ra. Dù ngồi trong căn phòng tồi tàn này, khí chất cao quý của hắn vẫn không hề suy giảm.

    Giản Thanh dừng lại bên giường cha, không e ngại ánh mắt của người đàn ông, nàng đáp lại hắn một cái nhìn, rồi hành lễ với cha, hỏi:

    "Cha hôm nay đã khỏe hơn chút nào chưa ạ?"

    Chắc hẳn có khách ở đây, Giản Xung xua tay, không muốn nói về mình, mà lại hỏi:

    "Vụ án mạng xảy ra ở khách sạn Hưng Lai đêm qua, đã có manh mối phá án nào chưa?"

    Giản Thanh không nói gì. Kiếp trước, kinh nghiệm nghề nghiệp nhiều năm đã rèn giũa cho nàng sự kín tiếng chuyên nghiệp khi đối diện với những người không liên quan đến vụ án. Nàng cúi đầu cụp mắt, không hề thấy ánh mắt kinh ngạc của vị khách đang đổ dồn về phía mình.

    Trong phòng có một thoáng im lặng.

    Giản Xung ho khan hai tiếng, ông thở dài:

    "Không phải tôi không giúp được ngài, thật sự là, ngài cũng thấy cơ thể tôi đến cả giường cũng không thể ngồi dậy được. Tiểu nhi Giản Thanh còn nhỏ tuổi, không gánh vác được trọng trách lớn. Nghề bổ khoái này, nếu không có danh sư chỉ điểm, không có nhiều năm kinh nghiệm đúc kết, dù có lòng cũng lực bất tòng tâm."

    Giản Thanh không ngờ, cha lại nghĩ nàng im lặng không nói về vụ án là vì nàng chẳng biết gì cả.

    Người đàn ông trầm ngâm hồi lâu, hắn ngẩng đầu lên, ánh đèn dầu leo lét đầu giường hắt lên mặt hắn, tựa như được phủ một lớp men sáp ong, đôi mắt đen láy, ánh nhìn sắc như đuốc:

    "Ta vẫn nhớ, có người từng nói với ta, năm xưa ngươi từng bảo với các sai dịch rằng, đi nhiều đường, sự thật cũng sẽ dần dần lộ rõ."

    Giản Thanh kinh ngạc nhìn cha, "năm xưa" là khi nào? Một bổ khoái thì có tư cách gì mà nói những lời như vậy với các sai dịch?

    Giản Thanh đầy rẫy những câu hỏi, tiếc là hai người này đều không nhắc gì thêm về những chuyện "năm xưa" đó nữa.

    Cha nàng thẫn thờ một lúc, rồi vẫy tay gọi Giản Thanh:

    "Thanh nhi, vị tiên sinh này muốn chúng ta giúp điều tra vụ án đêm qua."

    "Vụ án đêm qua, Tưởng huyện lệnh chẳng phải đang điều tra sao?"

    "Thứ ngu xuẩn như Tưởng Trung Lâm thì điều tra được gì? Chẳng chừng lại bịa đại một lý do nào đó rồi giao phó thôi."

    Giản Thanh hiểu ra. Vị khách ở khách sạn Hưng Lai đêm qua chết quả thật rất kỳ lạ.

    Cửa sổ đóng kín, người ở trong bồn tắm, dao găm cắm ngực, thẳng vào tim. Tim là một thứ giống như bong bóng khí, khi nạn nhân giãy giụa, "bong bóng khí" này sẽ né tránh, trừ phi là cao thủ võ đạo, nếu không rất khó đâm trúng.

    Chỉ riêng từ những tình huống này mà phân tích, việc Tưởng Trung Lâm phán định nạn nhân tự sát, không ai có thể đưa ra ý kiến phản bác.

    Vừa nãy Tưởng Trung Lâm cũng đã bàn bạc với sư gia Chu Thiệu như vậy.

    Giản Thanh khẽ cười, nheo đôi mắt hồ ly lại:

    "Yến Vương điện hạ đã muốn điều tra cho ra lẽ, khỏi cần nói điện hạ hiện đang ở Linh Khâu, dù có cách xa ngàn dặm, cứ cho người mang một tờ thủ lệnh đến, trên dưới Linh Khâu dù có đào ba tấc đất cũng phải tìm ra hung thủ. Điện hạ hà tất phải muốn điều tra vụ án một cách âm thầm chứ?"

    "Thanh nhi!"

    Giản Xung gầm lên một tiếng giận dữ, trong cơn xúc động, ho khan không ngừng, ông nằm sấp trên giường, chỉ vào Giản Thanh:

    "Ngươi, ngươi, ngươi cái nghịch tử này, ngươi đang nói gì.."

    Giản Thanh lùi lại một bước, ho đến mức đó rồi mà vẫn không quên mắng nàng.

    "Không cần!"

    Người đàn ông giơ tay lên, ngăn Giản Xung lại. Hắn nhích mông trên ghế, quay người lại, nhìn Giản Thanh đầy hứng thú. Lúc này, hắn mới thực sự đánh giá Giản Thanh:

    "Ngươi làm sao nhận ra thân phận của ta?"

    Giản Thanh thầm nghĩ, nhận ra thân phận của ngươi, có khó đến thế sao?

    Nàng hơi lo lắng cho cha. Tuy không phải là cha ruột về mặt tâm lý của nàng, nhưng dù sao nàng cũng đã thay thế vị trí con gái người ta. Suốt hai tháng qua, cha lo lắng nàng không thể đứng vững ở nha huyện, lo lắng nàng mắc lỗi khi khám nghiệm tử thi, quả thực đã hao tâm tổn sức không ít. Sống chung dưới một mái nhà lâu như vậy, tuy không cùng huyết mạch, nhưng lo lắng là điều khó tránh khỏi.

    Đẳng cấp nghiêm ngặt!

    Giản Thanh chắp tay vái chào nam tử.

    "Điện hạ, xin thứ lỗi cho thảo dân vừa rồi vô lễ!"

    "Ngươi không phải lương dân, mà là tiện dân!"

    Một cỗ khí huyết dâng lên, Giản Thanh thực sự khó nhịn, nàng ngước mắt nhìn nam tử một cách giận dữ. Trong đầu nàng bỗng hiện lên một câu nói:

    "Thiên tử một giận, xác chất trăm vạn. Thường dân một giận, sao chổi đâm vỡ mặt trăng, cầu vồng trắng xuyên thủng mặt trời, chim ưng trắng bổ nhào xuống cung điện!"

    "Thiên tử một giận, xác chất trăm vạn. Bổn vương không phải thiên tử, mà ngươi cũng không phải bậc thường dân, e rằng không thể làm được chuyện vĩ đại như Chuyên Chư, Nhiếp Chính hay Yếu Ly, nằm xuống hai thi thể, máu chảy năm bước, thiên hạ chịu tang trắng."

    Giản Thanh lặng lẽ cúi đầu. Người này thật đáng ghét, vậy mà lại có thể liếc mắt một cái đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng.

    Quả nhiên, không có lửa làm sao có khói, bên ngoài đồn đại Yến Vương Triệu Đệ có dung mạo trời ban, tiếc thay tâm tư lại quỷ quyệt, hành sự quái gở. Giản Thanh cảm thấy, danh bất hư truyền. Đã thế, nếu người này có đôi mắt thần thám quỷ mị, tại sao không tự mình điều tra ra chân tướng?

    "Những lời vừa nãy, ngươi nói tiếp đi!"

    Triệu Đệ kéo kéo vạt áo trên người, chất liệu lụa sa tanh xanh thẫm với hoa văn ẩn hình mây gió phản chiếu một tia sáng, suýt chút nữa làm lóa mắt Giản Thanh.

    "Tiện dân tuân theo lệnh của Vương gia!"

    Giản Thanh nuốt nước bọt.

    "Vòng lông chồn tuyết trên cổ áo Vương gia, nửa vòng bên vai trái màu trắng tuyết, nửa vòng bên vai phải ngả vàng. Điện hạ phong trần mệt mỏi, hẳn là một đường đón gió mà đến, đến nỗi lông chồn dính đầy bụi cát."

    "Điều này có thể nói lên điều gì?"

    "Gió thổi từ phương Bắc, Điện hạ từ phía Đông Bắc mà đến, bụi cát phần lớn thổi vào phía bên phải của Điện hạ. Đôi ủng của Điện hạ còn mới chín phần, nhưng phần giữa của đế giày ngàn lớp bị mòn nghiêm trọng do tiếp xúc với bàn đạp ngựa, cũng chính là bằng chứng cho việc Điện hạ đã cưỡi ngựa đến đây. Áo bào của Điện hạ làm bằng sa tanh mềm mượt, không dễ bám bụi, nhưng bụi cát trên lông chồn khó làm sạch, màu sắc ngả vàng, cho thấy hạt bụi ít đất, nhiều cát mịn, hẳn là Điện hạ đã đi qua vùng biên thành."

    Triệu Đệ nâng tay trái xoa xoa vai phải, như thể xương cốt bị nhiễm phong hàn trên đường đi lại đau nhức.

    Hắn đầy hứng thú, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Giản Thanh. Vẻ ngoài tuấn mỹ của hắn, khi cười lên, lẽ ra phải rạng rỡ như trăm hoa đua nở, nhưng thần sắc người này lại lạnh lùng, đôi mắt sâu thẳm, ngược lại khiến Giản Thanh có một cảm giác rợn người.

    "Nói tiếp đi!"

    "Điện hạ dung mạo phi phàm, khí chất ngút trời, đã từ phía Đông Bắc đến, mà ở nơi đó những vị quyền quý phù hợp với những điều thảo dân vừa nói, chỉ có một mình Điện hạ mà thôi."

    Phong địa của Yến Vương ở Bắc Bình.

    "Giản Xung, không ngờ ngươi là một bổ khoái khám nghiệm tử thi, vậy mà lại sinh ra một đứa con trai biết xem tướng mạo."

    Triệu Đệ sẽ không tin những lời nói dối của Giản Thanh, may mà hắn không hỏi thêm chi tiết.

    Vì đã bị lộ thân phận, Giản Xung cũng không thể thất lễ, ông nằm sấp trên giường dập đầu lạy Triệu Đệ:

    "Để Điện hạ chê cười rồi!"

    "Không cần đa lễ!"

    Triệu Đệ quay đầu hỏi Giản Thanh:

    "Bây giờ ngươi đã hiểu vì sao ta không thể ra mặt rồi chứ?"

    Đây là đất Đại Địa. Đại Vương phủ ở ngay Đại Đồng. Yến Vương lúc này đến, hẳn là không muốn cho Đại Vương biết, chắc là lén lút.

    Hoàng đế đương triều tuổi đã cao, sau khi Thái tử qua đời, Gia Hựu Đế cũng chẳng hiểu đầu óc đột nhiên có vấn đề chỗ nào, bao nhiêu hoàng tử trưởng thành có chiến công không phong, lại cố tình phong một đứa cháu chẳng hiểu sự khổ cực nhân gian làm Hoàng Thái Tôn, để kế thừa cơ nghiệp Đại Minh.
     
  5. HangThan

    Messages:
    2
    Chương 3: Giải mã điểm nghi vấn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đầu tiên là việc Triệu Đệ và những người chú bác khác không coi trọng vị Hoàng Thái Tôn còn hôi sữa, thứ hai là các phiên vương được phong chín vùng đất, phiên quốc vây quanh Hoàng thành Kim Lăng, dù bề ngoài anh em tốt với nhau, nhưng trong thâm tâm lại tranh đấu đến mức máu tanh mưa máu.

    Giản Thanh hơi lo lắng, nếu Đại Vương Triệu Quế đột nhiên từ Đại Đồng phủ xông đến, chẳng phải gia đình họ sẽ gặp tai vạ lây sao?

    "Ngươi không cần lo lắng, tên ngốc Triệu Quế đó mới cưới một tiểu thiếp, hiện tại tạm thời chưa có thời gian để ý đến ta!"

    Nghe nói Triệu Đệ giỏi chiến trận, chiến thuật không theo cổ pháp, nhưng mỗi lần đều thắng lợi bất ngờ. Liệu có phải vì lý do này mà trong mắt hắn, ai cũng là đồ ngốc?

    "Hơn nữa, vừa nãy ngươi nói, 'đào ba tấc đất cũng phải tìm ra hung thủ', chẳng lẽ ngươi đã sớm khẳng định Vương Phác không phải tự sát, mà là bị giết?"

    Vương Phác chính là nạn nhân trong phòng kín của khách sạn Hưng Lai đêm qua.

    Đúng là một người khó đối phó!

    Nếu không nói về vụ án, Giản Thanh lo lắng sau này sẽ không còn cơ hội để nói nữa. Nàng suy nghĩ một chút, đành trả lời thành thật:

    "Theo lời kể của chủ quán và tiểu nhị khách sạn Hưng Lai, đêm qua, người chết vào trọ khoảng giờ Tuất khắc thứ hai, lúc đó trên người khách có mùi rượu, tiểu nhị cho rằng khách đã ăn uống no say nên sẽ không gọi thêm đồ ăn."

    "Khoảng giờ Tuất khắc thứ ba, khách yêu cầu nước nóng để tắm. Theo lời tiểu nhị, khi hắn ra ngoài, nghe thấy tiếng khách cài then cửa. Sau đó, không thấy khách ra ngoài nữa, cũng không thấy ai vào căn phòng đó. Khi chúng tôi sáng nay nhận được báo án đến xem xét, cửa phòng đã bị phá tung, có các khách khác làm chứng, cửa sổ đóng kín, trong phòng cũng không có bất kỳ lối ra vào nào khác. Nói cách khác, người chết lúc đó đã tử vong trong một căn phòng kín."

    Triệu Đệ nhướng mày nhìn Giản Thanh một cái.

    Giản Thanh cảm thấy cổ họng hơi khô, nhưng không còn cách nào khác, trước mặt vị khách quý tộc, nàng chỉ là một tiện dân:

    "Tuy nhiên, nếu là tự sát, vẫn còn ba điểm đáng ngờ."

    "Điểm đáng ngờ gì?"

    Quả nhiên, người này không muốn nghe Vương Phác tự sát, hoàn toàn trái ngược với Tưởng Trung Lâm. Chẳng lẽ trên người người chết có điều gì đó mà người này quan tâm?

    Hay nói cách khác, Vương Phác là người phương Nam, giữa tiết trời lạnh giá, đến một nơi như Linh Khâu làm gì? Khi Giản Thanh trầm tư, nàng thường nhíu mày, may mắn là còn trẻ, giữa lông mày chưa có nếp nhăn. Thiếu niên tuấn tú thanh nhã, một chiếc áo khoác da cừu rách nát cũng không thể che giấu được vẻ nổi bật của nàng.

    "Thanh nhi, có nghi vấn gì, con cứ nói ra đi!"

    Giản Xung sợ vị hung thần Yến Vương này lỡ không kiên nhẫn mà giáng tội xuống.

    "Chủ quán cũng xác nhận tối qua khi Vương Phác đến khách sạn Hưng Lai trọ, trên người có mùi rượu nồng nặc. Vậy hắn đã uống rượu ở đâu? Quán rượu gần nhất với huyện thành Linh Khâu cũng cách ba bốn mươi dặm. Khách đi xe ngựa đến, nếu uống rượu ngoài thành, khi đến Linh Khâu, mùi rượu đã tan hết rồi."

    "Nếu khách tự mang rượu thì sao?"

    Triệu Đệ dường như không hề vội vã.

    "Hành lý của khách chúng tôi đã xem qua, không có bình rượu tự mang. Hơn nữa, phu xe đêm qua chở khách cũng nói khách chưa từng uống rượu trên xe. Phu xe chỉ nói, họ vào thành lúc cuối giờ Thân, chủ nhà bảo hắn đợi ở khách sạn Hưng Lai, không dặn dò mình sẽ đi đâu? Vậy chỉ có một khả năng, từ cuối giờ Thân đến giờ Tuất khắc thứ hai, Vương Phác đã uống rượu ở một quán rượu nào đó trong thành. Nhưng rốt cuộc là quán rượu nào, hôm nay vẫn chưa điều tra rõ."

    Triệu Đệ suy nghĩ, lý do chưa điều tra rõ ràng hẳn là do tên ngốc Tưởng Trung Lâm một lòng muốn định án này là tự sát, chứ không phải bị giết. Nếu kết thúc vụ án là tự sát, thì không cần báo cáo lên trên; còn nếu là bị giết, một là phải điều tra rõ ngọn ngành, bắt giữ hung thủ, xét xử và kết án, báo cáo từng cấp một, cuối cùng phải đến Hình Bộ, gây chấn động quá lớn, không có lợi cho thành tích của hắn.

    "Tưởng Trung Lâm đã ở Linh Khâu được mười hai năm rồi phải không?"

    Triệu Đệ hỏi.

    Giản Thanh ngớ người. Một huyện lệnh ở một hạ huyện heo hút như Linh Khâu, Triệu Đệ cũng có thể nhớ rõ lý lịch của người ta đến vậy sao? Nàng kinh ngạc nhìn Triệu Đệ một cái, rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, yếu ớt nói:

    "Phải."

    Giản Thanh thực ra không chắc chắn chính xác là mười mấy năm.

    Đáng tiếc, chút tâm tư ấy của nàng lại bị Triệu Đệ nhìn thấu. May mắn là Triệu Đệ cũng không mong nàng biết hết mọi chuyện, hắn quay đầu nói với Giản Xung:

    "Cái tên ngốc này còn muốn thay đổi chỗ ở, với chút tâm tư như vậy, may mà hắn vẫn còn ở đây, nếu tùy tiện dời đi nơi khác, cỏ trên mộ đã mọc cao ngút rồi."

    Giản Thanh hơi nghi ngờ trí thông minh của mình, lẽ nào quan phụ mẫu của nàng thật sự ngu xuẩn đến mức này sao? Sao nàng ở đây hai tháng rồi mà vẫn không hề nhận ra?

    Giản Xung không biết phải tiếp lời thế nào. Ông kinh ngạc trước sự lanh lợi của con gái, không ngờ con gái mình lại kế thừa một cách hoàn hảo cái tài tỉ mỉ khi đối mặt với vụ án của ông, đồng thời cũng vô cùng tiếc nuối, tiếc rằng lại là con gái.

    "Còn nghi vấn nào nữa không?"

    Triệu Đệ hỏi.

    "Trên bàn có hai chén trà, trong đó một chén có nửa chén trà, chén còn lại trống không nhưng có mùi máu tanh nhàn nhạt, hơn nữa còn làm biến màu tấm lụa trắng. Sơ bộ suy đoán, chén trà đã được rửa trong bồn tắm, và là sau khi nạn nhân mất mạng."

    Chỉ tiếc là, nơi này phương tiện còn lạc hậu, không thể lấy dấu vân tay, càng không thể kiểm tra dấu vân tay.

    "Ý ngươi là, hung thủ dùng nước trong bồn tắm để rửa chén trà, là để che giấu điều gì đó sao? Hay nói cách khác, hung thủ trước tiên đã hạ độc Vương Phác, sau đó mới dùng dao găm đâm chết hắn?"

    "Chưa chắc đã là thuốc độc. Theo thảo.. à không, theo suy đoán của tiện dân, hung thủ sở dĩ rửa chén trà trong bồn tắm là không muốn người khác phát hiện trong phòng có hai chén trà đã qua sử dụng. Mũi của tiện dân nhạy hơn người thường một chút nên mới ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng ấy, nếu là người khác thì chưa chắc đã phát hiện ra."

    Giản Thanh nói tiếp:

    "Ngoài ra, trên sàn nhà trước giường có vương vài giọt máu, bị ai đó giẫm lên, in lại dấu chân. Từ đường nét, tiện dân nghi ngờ đó là dấu chân đàn ông."

    "Rượu, chén trà, dấu chân.."

    Triệu Đệ trầm ngâm một lúc, đôi mắt đen láy nhìn về phía Giản Thanh:

    "Ngươi có thể điều tra ra rốt cuộc là ai đã giết Vương Phác không?"

    "Tiện dân chỉ biết Vương Phác là người Ứng Thiên Phủ, năm nay bốn mươi hai tuổi, chủ tiệm cầm đồ Vinh Hòa, ngoài ra không biết gì thêm."

    Triệu Đệ nheo mắt nhìn nàng một cái, cười như không cười nói:

    "Ngươi còn muốn biết gì nữa?"

    "Khụ khụ khụ!"

    Giản Xung nằm trên giường ho đến thở không ra hơi, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể ho ra cả tim phổi. Giản Thanh mím môi, biết bệnh của cha không phải ở phổi, chỉ nhìn ông một cái:

    "Dạ, tiện dân biết tội!"

    Triệu Đệ đứng dậy, phủi phủi quần áo. Phần lông chồn ở cổ tay áo rất đẹp, để lộ năm ngón tay với các khớp xương rõ ràng. Mu bàn tay trắng nõn, hắn vuốt ve những nếp nhăn không hề tồn tại trên người mình:

    "Giản Xung, bản vương nhớ con trai út Giản Triệt của ngươi năm nay bảy tuổi rồi, đã đến tuổi đi học rồi chứ?"

    "Con của tiện dân, nói gì đến chuyện đi học chứ?"

    Mắt Giản Thanh mở to, vô cùng tò mò Triệu Đệ muốn nói điều gì. Nào ngờ, hắn chẳng nói gì cả, chắp tay sau lưng, cúi đầu bước ra khỏi cửa.
     
  6. HangThan

    Messages:
    2
    Chương 4: Hung khí dao găm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm khuya, Giản Thanh và em trai nằm ngủ trên giường kang ở gian ngoài.

    Giường kang không được đốt ấm lắm, hai chị em sợ lạnh nên cuộn chặt vào nhau, cả hai đều dựng tai lắng nghe bố mẹ nói chuyện gì trong gian trong.

    Trong ấn tượng của Giản Thanh, mẹ nàng, bà Thôi, là một người phụ nữ mềm mại như nước, nhưng lúc này, giọng bà có vẻ hơi kích động. Đáng tiếc, giọng nói mơ hồ không rõ ràng, Giản Thanh không nghe rõ họ đang nói gì, nhưng đoán rằng, hẳn là có liên quan đến vị khách hôm nay.

    Gia đình này, dường như có bí mật. Giản Thanh suy nghĩ, rồi mơ màng ngủ thiếp đi.

    Sáng hôm sau, trời quang mây tạnh.

    Giản Thanh uống một bát cháo ngô xay gần như thấy đáy bát, ăn một cái bánh ngô rau dại có thể dễ dàng làm rát cổ họng, miễn cưỡng lấp đầy bụng xong, nàng quấn chặt chiếc áo khoác da cừu rách nát rồi ra khỏi cửa.

    Một đại pháp y lừng lẫy, vậy mà lại sa sút đến mức này. Giản Thanh nhớ lại trước khi hy sinh, cô bạn thân gọi điện cho nàng than vãn:

    "Tớ đường đường là thạc sĩ nghiên cứu sinh, cậu đoán tớ đang làm gì không? Tớ mẹ kiếp đang giúp phòng ban lĩnh đồng phục công tác, tớ chỉ là một đứa tạp vụ thôi."

    Quả báo mà! Lúc đó nàng còn cười cô bạn thân, bây giờ, nàng là một tiến sĩ của Đại học Chính trị và Pháp luật lừng danh, chẳng lẽ nàng còn có thể thảm hơn được nữa sao?

    Một tiểu bổ khoái nhỏ bé ở huyện Linh Khâu này, một năm chỉ có thể nhận được ba lượng bạc lương, nuôi một gia đình bốn miệng ăn, sao mà không bần tiện cho được!

    Vừa lúc gặp con trai của quả phụ Chu, Chu Tham, đang ra ngoài. Năm đó mẹ anh ta đặt tên là "Tham", không biết có phải hy vọng sau này anh ta có thể ngày nào cũng được uống canh nhân sâm không? Ước mơ thì luôn tốt đẹp như vậy, đáng tiếc, Chu Tham bây giờ chỉ làm một "đại trà hồ" ở Nong Ngọc Lâu, theo cách nói của người phương Nam, gọi là "quy công" (người làm tạp vụ, phục vụ khách ở thanh lâu).

    Một khi đã làm cái nghề này ở thanh lâu, con cháu đời sau đều không thể ngẩng mặt lên được. Người bình thường cũng không thèm giao thiệp với họ.

    Giản Thanh thì khác, một là nàng cũng là tiện tịch, hai là, được giáo dục xã hội chủ nghĩa tốt mà, nàng từ nhỏ đã hiểu đạo lý ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có trạng nguyên, lao động không phân sang hèn.

    Gặp nhau khi ra ngoài, Giản Thanh thân mật tiến lại gần:

    "Anh Chu, sao hôm nay ra ngoài sớm vậy?"

    Thanh lâu, chẳng phải là một nghề ngủ ngày cày đêm, sinh hoạt như cú mèo sao?

    Chu Tham ban đầu không có ấn tượng sâu sắc về "đứa em mới" Giản Thanh này. Thường xuyên ra vào cùng một cổng, Giản Thanh như thể làm chuyện gì hổ thẹn, luôn cúi đầu, ít khi để ý đến người khác. Chu Tham làm việc ở nơi đó, những ấm ức chịu đựng luôn nhiều hơn số tiền kiếm được, ngày nào cũng sầu khổ chất chồng, cũng chẳng có tâm trạng mà để ý đến ai.

    Bỗng một ngày, Chu Tham thăng cấp thành anh của Giản Thanh, chỉ cần có cơ hội gặp mặt, Giản Thanh đều có thể kéo Chu Tham nói chuyện hồi lâu, từ thời tiết Linh Khâu, nói đến cây trồng trên đồng ruộng, từ con chó hoang sống nhờ ở nha huyện, nói đến việc Nong Ngọc Lâu hôm qua lại có người mới đến.

    Chu Tham đôi khi rất tò mò, sao Giản Thanh lại nói nhiều thế nhỉ? Tuy nhiên, nói chuyện với Giản Thanh vẫn rất vui vẻ.

    "Hôm qua về sớm chút, nghe nói hôm nay, trong lầu có quý khách đến, bảo chúng tôi đến sớm để tổng vệ sinh."

    "Đâu phải lễ tết gì, làm gì mà tổng vệ sinh? Có nói khách đó từ đâu đến không?"

    Giản Thanh tỏ vẻ đặc biệt tò mò, nhưng mà, trong thanh lâu thì có bí mật gì chứ? Chu Tham cũng không để tâm.

    "Không nói, chỉ nghe má mì bảo, khách bao trọn cả tòa lầu của chúng tôi, nếu có chỗ nào không vừa ý, ai gây rối thì sẽ lấy mạng người đó."

    Chu Tham có chút căng thẳng, xem ra, má mì không phải dọa người.

    "Chậc, một mình, bao nhiêu cô nương, làm sao mà lo nổi?"

    Giản Thanh nhún vai, hai người vài bước đã đến Nong Ngọc Lâu. Chu Tham đi vào làm việc, Giản Thanh tiếp tục đi về phía trước.

    Khi đi qua Nong Ngọc Lâu, nàng đặc biệt cảnh giác, dù sao, nếu cái bình rượu hôm qua lại bay đến một cái nữa, đánh trúng nàng, biết đâu cỗ xe xuyên không lại đưa nàng đến nơi nào khác nữa thì sao?

    Người khác xuyên không thì có kim chỉ nam hay xuyên về một thời đại lịch sử quen thuộc. Đáng thương thay, nàng chẳng có bất kỳ siêu năng lực nào, lại còn xuyên đến một triều Minh hư cấu, hoàng tộc họ Triệu chứ không phải họ Chu.

    Trước cửa nha huyện, Giản Thanh gặp huyện thừa Sử Trung, một lão già hơn năm mươi tuổi, người bản địa Linh Khâu. Nhà ông ta nằm ngay trên con phố Hậu Hữu này, một căn nhà gạch lớn hai gian ba phòng, phòng nào cũng có giường kang sưởi ấm, gia sản còn sung túc hơn cả Tưởng Trung Lâm đương làm huyện lệnh.

    "Sử đại gia, chào buổi sáng ạ!"

    Sử Trung liếc nhìn Giản Thanh bằng đôi mắt hình tam giác ngược với vẻ mặt khó hiểu. Ông ta vuốt bộ râu dê yêu quý của mình, không mấy để tâm đến Giản Thanh, vén vạt áo vải xanh lên rồi bước lên bậc thềm nha huyện.

    Giản Thanh không hề bận tâm. Tục ngữ có câu, đưa tay không đánh người mặt cười, gọi một tiếng cũng chẳng tốn tiền. Tuy ông già này không để ý đến mình, nhưng cách đây ít lâu vào dịp Trung Thu, nha huyện phát thưởng, nàng chẳng phải cũng được ba cái bánh trung thu sao?

    Trước đây khi cha nàng, cái lão cổ hủ ấy, còn sống thì chưa bao giờ được, lần này, nghe nói chính là do lão già này giúp nàng mà có được.

    Nha huyện Linh Khâu có ba gian đại môn, đại đường rộng năm gian, trên các cấu kiện gỗ có trang trí hoa điểu đầy màu sắc, trên cột có gắn một cặp đối bằng gỗ: "Lừa người như lừa trời, chớ tự lừa mình; phụ dân tức phụ quốc, sao nhẫn tâm phụ bạc". Chính giữa đại đường treo tấm biển lớn đề "Linh Khâu Huyện Chính Đường".

    Dưới tấm biển là noãn các*, nơi huyện lệnh xét án, dựng một tấm bình phong vẽ thủy triều, phía trên treo tấm biển chữ vàng "Minh Kính Cao Huyền". Bàn pháp ba thước đặt trên bục gỗ cao trong noãn các, trên bàn có văn phòng tứ bảo và ống lệnh tiễn, phía sau bàn là một chiếc ghế thái sư lưng cao, bên trái là giá lệnh tiễn, bên phải là quạt giấy đen.

    Trước noãn các, hai bên đều lát một tảng đá xanh, là vị trí của nguyên cáo và bị cáo.

    Hai bên đại đường có nghị sự sảnh, phía sau có hai gian nhà cấp bốn, là nha tạo phòng.

    Giản Thanh bước vào nha tạo phòng, ba ban sai dịch đã có mặt đầy đủ, đứng tán gẫu, nói không gì khác ngoài vụ án mạng xảy ra ở khách sạn Hưng Lai đêm kia.

    "Nhìn là biết tự sát rồi, cái này còn cần điều tra sao? Ngay cả những tên đạo tặc giang hồ giỏi giang đến mấy cũng không thể biến thành ruồi bay vào giết người, căn phòng đó, cửa sổ đóng kín, kín mít đến thế cơ mà!"

    "Nếu đúng là đạo tặc giang hồ giết người, nghe nói kẻ đó từ ngoài thành đến. Giết ở ngoài tốt hơn biết bao, hà cớ gì lại đến gây xui xẻo cho chúng ta?"

    Vụ án này một ngày chưa kết thúc, các sai dịch đội tuần tra nhanh sẽ một ngày phải chạy ra ngoài, điều tra, tìm kiếm bằng chứng.

    "Hung khí hôm qua, ai đã mang về chưa?"

    Giản Thanh hỏi.

    "Mang về rồi, kia kìa, để ở đó đó!"

    Ngưu Nhị hất hàm về phía chiếc bàn duy nhất trong kho vật chứng, khó hiểu hỏi:

    "Giản Thanh, cậu muốn xem thứ đó làm gì?"

    Đây là một con dao găm khá nhỏ gọn. Giản Thanh ước chừng tổng chiều dài con dao khoảng 30cm, lưỡi dài khoảng 20cm, rộng khoảng 3cm, trên sống lưỡi có rãnh thoát máu sâu khoảng 1mm. Chuôi dao tròn, làm bằng gỗ mun, khắc vân xoắn ốc chéo, phần cuối chuôi có lỗ xỏ dây, đầu chuôi có hình móng vuốt.

    Hung khí cứ thế được đặt tùy tiện. Giản Thanh bỗng có chút đồng tình với lời Triệu Đệ, Tưởng Trung Lâm có lẽ thật sự là một tên ngốc.

    Lý Thực, đội trưởng phụ trách truy bắt của đội tuần tra nhanh, xông vào:

    "Người của đội tuần tra nhanh đi theo ta, khám nghiệm lại hiện trường. Đúng rồi, Giản Thanh, cậu cũng đi theo."

    "Không phải, tôi không phải bổ khoái sao? Sao còn phải đi ra ngoài làm việc thế này?"

    Nhưng nói thì nói vậy, Giản Thanh vẫn chạy theo sau.

    Người dẫn đội đến hiện trường là Sử Trung, suốt đường mặt mày cau có, cứ như ai đó nợ ông ta ba đấu lúa mạch cũ vậy.

    * Noãn các: Một căn phòng có hệ thống sưởi ấm đặc bệt.
     
  7. HangThan

    Messages:
    2
    Chương 5: Hiện trường vụ án

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khách sạn Hưng Lai thật xui xẻo. Sau khi vụ án mạng xảy ra trong phòng chữ Thiên, cả ngày hôm qua, tất cả khách trọ đều bỏ đi hết. Phòng chữ Thiên bị phong tỏa, nếu vụ án này chưa được làm rõ, chưa có kết luận cuối cùng, e rằng rất khó để được mở lại.

    Vốn dĩ là khách sạn cao cấp nhất trong huyện thành Linh Khâu, nhưng có lẽ sau này sẽ chẳng còn ai dám vào ở nữa. Giờ đây, hai khách sạn khác trong huyện thành lại may mắn được hưởng lợi, khách chật kín, việc làm ăn phát đạt.

    Khi Giản Thanh và mọi người bước vào, chủ quán đang ngồi sau quầy khóc lóc thảm thiết.

    Nghe nói, mấy tiểu nhị không liên quan đến vụ án đã nghỉ việc từ hôm qua, chuyển sang hai khách sạn kia. Có kinh nghiệm làm việc sẵn, họ không cần đào tạo mà trực tiếp nhận việc luôn.

    Ngược lại, tiểu nhị đã từng tiếp đón người chết, đặc biệt là người đã mang nước tắm cho người chết, thuộc diện nghi phạm, vẫn còn ở trong khách sạn, cùng chủ quán khóc lóc, khóc đến hoa rơi lệ vãi, chim kinh hãi.

    Phòng chữ Thiên ở tầng hai nằm ở phía đông của khách sạn. Sàn nhà vẫn rất sạch sẽ. Phía đông là cửa sổ kiểu chiết trích, đẩy ra ngoài và chống lên, vừa vặn có thể nhìn thấy một vầng mặt trời đỏ rực xuyên qua tầng mây, như một lòng đỏ trứng muối chín đỏ lấm tấm trên nền trời.

    Phía nam là bốn cánh cửa sổ kiểu nhất mã tam tiễn, mỗi cánh có mười một thanh song gỗ thẳng đứng, trên, giữa, dưới mỗi nơi có ba thanh ngang. Cửa đóng chặt chẽ, đã cài then, giống hệt như hôm qua.

    Sử Trung đi đến trước cửa sổ phía đông, hỏi Lý Thực:

    "Hôm qua các ngươi đến đây có nhìn thấy cánh cửa sổ này không?"

    "Thấy ạ, lúc vụ án xảy ra chúng tôi đến thì cửa đóng, sau đó mới mở ra."

    Chủ quán sợ có chuyện gì, vội vàng nói:

    "Đêm qua, tiểu nhân đã cầu xin Lý bổ đầu, cầu xin hắn cho tiểu nhân chống cửa sổ lên một chút. Căn phòng này đã có người chết, quá xui xẻo, để ánh nắng ban mai chiếu vào, cũng có thể xua đi xui xẻo."

    Giản Thanh đã không còn muốn than phiền về chuyện phải bảo vệ hiện trường nữa rồi. Lý Thực này, đúng như cái tên của hắn (Lý Thực nghĩa là "thật thà"), nói một cách hoa mỹ là chất phác lương thiện, nói thẳng ra thì lúc đầu thai không mang theo não.

    Hiện trường vụ án, người ta vừa cầu xin một cái, hắn ta lại dám mở cả cửa sổ phía đông ra.

    Sử Trung mặt đầy ý cười, nhìn Lý Thực gật đầu, vẻ mặt tán thưởng. So với thái độ ở cửa nha huyện, Sử Trung đối với Giản Thanh như kẻ thù ba đời, còn lúc này đối với Lý Thực lại như cha ruột.

    Lý Thực gãi gãi đầu, nheo mắt cười, có chút ngại ngùng. Chút chuyện nhỏ hắn làm, làm sao có thể được cấp trên khen ngợi như vậy chứ?

    "Lý Thực à, nếu không phải ta biết ngươi có mấy cân mấy lạng, vụ án này, ta sẽ nghi ngờ ngươi là đồng bọn với hung thủ đấy!"

    Mồ hôi trên trán Lý Thực túa ra, sợ đến mặt mày tái mét, toàn thân run rẩy:

    "Làm sao có thể chứ? Sử huyện thừa, ngay cả dao tôi còn không cầm vững nữa là!"

    Sử Trung cũng lười để ý đến hắn nữa, chắp tay sau lưng đi đến giữa phòng, ngay bên cạnh chiếc bàn bát tiên đối diện cửa phòng, nhìn lướt qua ấm trà và chén trên bàn.

    Ông ta vẫy tay gọi Giản Thanh:

    "Ngươi lại đây xem, hôm qua ấm trà chén này có đặt như thế này không?"

    Hoàn toàn giống nhau.

    Giản Thanh cười nói:

    "Sử đại gia, cái này còn phải hỏi sao? Nếu tôi là hung thủ, người điều tra vụ án bây giờ đang mù tịt, vốn dĩ chẳng có manh mối nào. Nếu lại chạy về một chuyến nữa, chẳng phải là nhắc nhở ông già ngài một lần nữa sao? Thế chẳng phải là ngốc à?"

    Hung thủ có thể làm được thiên y vô phùng, tự nhiên không phải hạng tầm thường rồi!

    Cửa sổ phía đông tuy đã mở suốt một ngày một đêm, nhưng không có dấu vết nào của bất kỳ ai xuất hiện.

    "Làm sao ngươi biết hung thủ chưa quay lại?"

    Sử Trung trợn mắt nhìn Giản Thanh, vẻ mặt hung ác.

    Giản Thanh lạnh đến mức mũi sắp chảy nước. Nàng dùng ngón trỏ xoa xoa lỗ mũi:

    "Trên cửa có dán niêm phong của chúng ta, không có bất kỳ hư hại nào. Hung thủ muốn vào, mở cửa sổ phía đông là tiện nhất. Tiểu nhân vừa xem rồi, mép cửa sổ bị chống lên có một chỗ bị hỏng, nhưng trên đó không hề dính sợi vải."

    Sử Trung nhìn chằm chằm Giản Thanh rất lâu. Ông ta quay người đi đến dưới cửa sổ phía đông, cúi đầu lại gần, quả nhiên nhìn thấy một vết nứt nhỏ ngay chính giữa. Nếu hung thủ ra vào từ đây, khó mà không để lại sợi tơ hay mảnh vải nào, nhưng trên đó lại không hề có dấu vết gì.

    "Em trai ơi, cậu thật lợi hại!"

    Lý Thực chắp tay hành lễ với Giản Thanh một cách đơn thuần.

    "Đâu có đâu có!"

    Giản Thanh cười đáp lễ hắn.

    Giữa bàn bát tiên và giường có một tấm bình phong đứng tám cánh bằng gỗ cánh gà, thêu hình mẫu đơn phú quý. Đằng sau tấm bình phong, sát tường phía tây là một chiếc giường sơn son thiếp vàng, đầu giường sát tường phía bắc đặt một chiếc bồn tắm lớn. Người chết vốn ngồi trong đó đã được di chuyển đi, giờ đang được đặt trong phòng bổ khoái phía sau nha huyện.

    Trong bồn tắm chỉ còn lại một thùng nước nhuốm máu.

    Khoảng cách từ bồn tắm đến giường chừng hai mét, vết máu vương vãi ở giữa, cùng dấu chân in hằn lên đó, giờ đã đông lại, càng lúc càng rõ nét. Đó hẳn là dấu giày đế ngàn lớp, với những đường may là kiểu phổ biến.

    Sử Trung nhìn chằm chằm dấu chân hồi lâu, sau đó lại quay đầu nhìn Giản Thanh một cái. Giản Thanh có chút không thoải mái, nàng sờ mũi, muốn hỏi nhưng trong lòng đã có đáp án.

    "Ngươi đi xem, chiếc giường đó có vấn đề gì không?"

    Sử Trung ra lệnh cho Giản Thanh.

    Giản Thanh ngớ người. Sao lại bảo nàng đi xem? Nàng đã xem qua một lần rồi còn gì?

    Nhưng Giản Thanh không hỏi. Kinh nghiệm nơi công sở, ít nói ít hỏi làm nhiều, tuyệt đối không sai.

    Nàng kiểm tra chân giường trước, rồi trèo lên giường, gõ đi gõ lại trên tấm ván giường hồi lâu, cứ như thể nàng chưa từng kiểm tra trước đây, cẩn thận tỉ mỉ như lần đầu vậy. Ngay sau đó, nàng lại cuộn tất cả màn che lên, gõ khắp một lượt bức tường phía sau giường, từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, rồi quay đầu lắc đầu với Sử Trung.

    Hai hàng lông mày của Sử Trung đã dính chặt vào nhau. Hắn bực bội, liền quay đầu gầm lên với chủ quán:

    "Người chết ở chỗ ngươi, ngươi hãy suy nghĩ kỹ lại xem, có gì cần khai báo không?"

    "Quan lớn ơi.."

    Chủ quán khóc nức nở như mất cha mất mẹ!

    Thấy chủ quán sắp quỳ xuống chỗ dấu giày kia, Giản Thanh vội vàng ngăn lại:

    "Khoan đã, ông ra ngoài đi, đừng đứng chôn chân ở đây. Nếu làm hỏng bất kỳ bằng chứng hữu ích nào, chính là làm ảnh hưởng đến việc điều tra án đó!"

    "Đúng, Giản lão đệ nói đúng!"

    Lý Thực rất ủng hộ Giản Thanh, điều này chủ yếu cũng do Giản Thanh miệng ngọt.

    Trong hơn hai tháng làm tiểu bổ khoái này, nàng đã xử lý mối quan hệ với các anh em sai dịch ba ban rất tốt. Khi có vụ án, nàng cũng có thể từ bên cạnh nhắc nhở Lý Thực vài câu, giúp anh em đỡ phải chạy nhiều. Mọi người đều cảm thấy đứa nhỏ này đầu óc thông minh, lại lanh lợi, gặp ai cũng chào hỏi, coi ai cũng như người thân.

    Lâu dần, không ai không coi nàng như người ngoài, nàng tiểu bổ khoái này sắp trở thành một thành viên của đội tuần tra nhanh rồi.

    Gian phòng chữ Địa bên cạnh đã được dọn trống. Sử Trung bắt đầu hỏi cung những người trong khách sạn ở gian phòng chữ Địa, cứ lặp đi lặp lại mấy câu hỏi đó. Nói trắng ra, là so xem ai có ý chí kiên định, đầu óc minh mẫn. Nếu có thể chịu đựng được thì sẽ không sao, còn nếu lời khai trước sau bất nhất, thì sẽ rắc rối to.

    Chẳng bao lâu sau, tiểu nhị tên Lý Tam, người đã từng mang nước tắm cho người chết, đã bật khóc:

    "Tiểu nhân không nhớ lúc đó có nghe thấy tiếng đóng cửa không nữa, tiểu nhân có lẽ đã hồ đồ.. Trong quán này, có phải, có phải có ma.. Huhu.."

    Xong rồi, bắt đầu kể chuyện ma rồi!

    Giản Thanh ra khỏi phòng, đi đi lại lại trong hành lang.

    Đi từ phía đông sang, mặt hướng về phía nam, phòng đầu tiên là phòng chữ Thiên, tiếp theo là phòng chữ Địa, sau nữa là phòng chữ Hải. Đi từ phía đông về phía phòng chữ Hải, đi qua phòng chữ Thiên và phòng chữ Địa tổng cộng là ba mươi bước. Giản Thanh đã đi năm lượt đi về, đều là ba mươi bước.

    Phòng chữ Địa ít hơn phòng chữ Thiên hai bước. Chiều dài phòng chữ Thiên đáng lẽ phải là mười một bước, phòng chữ Địa phải là chín bước. Thế nhưng, Giản Thanh nhớ rằng, chiều dài hai phòng này phải xấp xỉ nhau, vì cách bài trí của hai phòng đều giống hệt nhau, điểm khác biệt duy nhất chỉ là chất liệu đồ nội thất và đẳng cấp của các vật trang trí mà thôi.
     
    Nghiên Di likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...