Ngôn Tình [Dịch] Hãy Mang Thanh Mai Trúc Mã Của Tôi Đi Đi!

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Chotuimotlike, 18 Tháng bảy 2025 lúc 2:38 PM.

  1. Chotuimotlike

    Bài viết:
    0
    Hãy Mang Thanh Mai Trúc Mã Của Tôi Đi Đi!

    Tác giả: Xuân Phong Lựu Hỏa

    Thể loại: Ngôn Tình, Ngọt - Sủng, Hiện Đại, Thanh Xuân Vườn Trường

    Editor/ dịch giả: Elysia

    Ảnh bìa:

    [​IMG]

    Văn Án:​

    Hạ Châu có hai anh chàng thanh mai trúc mã-

    Thương Diệu: Cậu chủ lớn nhà họ Thương, xuất thân hào môn, tính cách bướng bỉnh ngỗ ngược, kiêu ngạo tự phụ.

    Thẩm Dĩ Bách: Thiên tài mắc chứng tự kỷ, trầm lặng, lạnh lùng, từ nhỏ đã gom hết giải thưởng Toán - Lý.

    Chính là hai chàng thiên tài xuất sắc như vậy đã ganh đua hơn mười năm trời, nhưng chẳng ai giành được trái tim của cô nhóc thanh mai của họ.

    Lên đại học, cả hai cuối cùng cũng đổi cách nghĩ. Tiếp tục cạnh tranh chỉ tổ mất cả chì lẫn chài, chỉ có hợp tác mới là đường thắng duy nhất-

    Khi xem phim, tay trái của Hạ Châu bị Thương Diệu nắm chặt, còn lòng bàn tay phải thì bị Thẩm Dĩ Bách khẽ véo.

    Lúc ăn cơm, Thương Diệu lịch sự cắt bò bít tết cho cô, trong khi tôm hùm do Thẩm Dĩ Bách bóc sẵn đã đưa đến tận miệng.

    Chàng trai muốn tỏ tình với Hạ Châu, trước tiên sẽ bị Thẩm Dĩ Bách chèn ép trong các cuộc thi, cướp sạch không dưới ba giải thưởng lớn.

    Gặp Thương Diệu ở góc cầu thang, anh vỗ mặt đối phương, nở nụ cười đầy đe dọa: "Còn dám nói chuyện với cô ấy nữa, thử xem."

    Giết gà dọa khỉ, chẳng chàng trai nào dám bén mảng đến gần Hạ Châu thêm bước nào.

    * * *

    Hạ Châu thật sự không chịu nổi nữa, cô nghiêm túc tìm hai anh chàng trúc mã để thảo luận, hy vọng họ có thể bớt "làm lố" lại!

    Nhưng trọng tâm cuộc thảo luận của hai người dường như hoàn toàn lệch khỏi ý định ban đầu của cô-

    Thương Diệu: "Thế này đúng là không tốt cho Châu Châu thật, 1v1 có vẻ hợp với thể trạng của cậu ấy hơn."

    Thẩm Dĩ Bách: "Chúng ta có thể luân phiên theo tháng. Tháng nhỏ Châu Châu ở với cậu, tháng lớn ở với tôi."

    Thương Diệu: "..."

    Thương Diệu: "Tháng 7 và tháng 8 đều là tháng lớn, mỗi tháng còn dư thêm một ngày, mấy trò mưu mô của cậu có thể đừng dùng vào chuyện này được không?"

    Thẩm Dĩ Bách: "Để Châu Châu tự chọn."

    Hai người đồng loạt nhìn về phía Hạ Châu.

    Hạ Châu: "Đậu má, hủy diệt hết đi!"

    PS: Giai đoạn 1v1, hai người anh em hợp tác giành vợ, luân phiên đổi ca, KHÔNG "ngủ chung một giường", kết truyện đa phần sẽ là song kết (mỗi người có một ngoại truyện riêng, đảm bảo kết thúc viên mãn). Đây là truyện ngọt có yếu tố tranh đua, nội dung cần cân nhắc đã được nhắc rõ trong văn án, không hợp khẩu vị xin đừng vào xem.
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng bảy 2025 lúc 5:12 PM
  2. Chotuimotlike

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Tiểu Tinh Tinh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Châu lén lút áp tai vào cửa phòng bên cạnh, nghe thấy tiếng phụ nữ la hét chói tai cùng với tiếng thủy tinh vỡ vụn.

    Cô bé biết, dì hàng xóm lại say rượu rồi.

    Cứ mỗi lần dì say rượu, Thẩm Dĩ Bách nhất định sẽ gặp xui xẻo.

    Cô bé vội vàng chạy về nhà mình.

    Trong phòng khách thoang thoảng mùi thơm của cơm canh, ba đang bưng món cá kho tàu lên bàn, thấy Hạ Châu hớt hải chạy về thì vẫy gọi: "Mau đi rửa tay, cơm nước xong rồi."

    "Ba ơi, Thẩm Dĩ Bách lại bị đánh rồi! Mau đi cứu người đi."

    Lời còn chưa dứt, bên nhà hàng xóm đã truyền đến tiếng vật nặng rơi xuống đất, còn có tiếng gào thét xé lòng của người phụ nữ:

    "Không phải im lặng đấy chứ!"

    "Nói đi, mày không nói tao đánh chết mày!"

    Ba mẹ nhìn nhau, trong mắt.. lộ vẻ khó xử.

    "Sao lại đánh con nữa rồi."

    "Ai biết được, chuyện riêng của người ta.."

    Hạ Châu cuống lên, cô bé chẳng quan tâm gì đến tình nghĩa hay chuyện nhà người ta, chỉ biết rằng người bạn thân nhất của mình lại sắp bị đánh.

    Cô bé vội vã lao ra khỏi nhà, chạy thẳng đến nhà hàng xóm.

    "Châu Châu! Về đây!" Ba Hạ thấy vậy liền vội vàng cởi tạp dề, đuổi theo.

    Phòng khách nhà hàng xóm hỗn loạn vô cùng, tủ đổ xuống đất, mảnh vỡ của chai rượu vương khắp nơi.

    Một cậu bé gầy gò đứng nép ở góc tường, dùng cánh tay khô gầy che mặt.

    Người phụ nữ tóc đen dài xoăn xõa ra, trong mắt ngấn lệ, tay cầm cây móc phơi đồ, hung hăng quất vào người đứa trẻ.

    Nhưng mặc cho cô ta cố gắng dùng hết sức lực, cậu bé vẫn không hề hé răng, chỉ né tránh, mặt hướng vào bức tường trắng.

    "Cái dạng như mày! Ai mà nhận mày!"

    "Ba mày không nhận mày, không cho tiền trợ cấp, bà lấy cái gì mà nuôi mày!"

    "Chi bằng đánh chết mày cho xong!"

    Giây tiếp theo, Hạ Châu đứng chắn trước mặt cậu bé, dang rộng hai tay, giọng nói trong trẻo vang lên: "Nếu dì đánh chết cậu ấy, sau này ai chăm lo tuổi già cho dì đây!"

    Lời vừa thốt ra, mẹ Thẩm quả nhiên dừng tay, ngay sau đó liền nổi giận: "Mày nói cái gì! Nói lại lần nữa!"

    Ba mẹ Hạ xông vào nhà:.

    Cứu mạng, bọn họ có dạy con như vậy đâu.

    Mẹ Hạ đứng giữa người phụ nữ và đứa trẻ, khuyên nhủ: "Chị Thẩm, có gì từ từ nói, đừng đánh con, nó còn nhỏ, có lỗi gì thì dạy dỗ nó là được."

    Người phụ nữ nồng nặc mùi rượu, trên bàn trà cũng có những chai rượu đổ xiêu vẹo.

    "Sinh ra nó như thế này, ai mà chịu nổi!"

    "Ba nó, ông bà nội nó không chịu nhận nó, tôi không có việc làm, không có tiền, nuôi nó không nổi nữa rồi!"

    "Chi bằng đánh chết nó đi!"

    Cô ta nhặt chai rượu dưới đất lên, muốn xông lên phía trước.

    Hạ Châu ôm chặt cậu bé vào lòng.

    Ba Hạ sợ cô bé bị thương, vội bước lên giữ chặt tay người phụ nữ, giật lấy chai bia từ tay cô ta rồi ném sang một bên.

    Mẹ Hạ nói với chồng: "Cô ta say rồi, chúng ta mang con về nhà trước đi."

    Ba Hạ còn đang do dự, nhưng thấy con gái mình đang ôm chặt lấy cậu bé kia, cũng đành gật đầu.

    Ba Hạ đi đến, nói với Thẩm Dĩ Bách: "Tiểu Bách, con qua nhà chú thím trước nhé, có được không?"

    Thẩm Dĩ Bách không nói một lời, né tránh ánh mắt của ông, cũng không lên tiếng.

    Hạ Châu dùng mu bàn tay lau đi mái tóc ướt đẫm của cậu, nói với cậu bé: "Đừng sợ, qua nhà tớ, tớ bảo vệ cậu."

    Lúc này cậu bé mới gật đầu.

    * * *

    Cả tiểu khu Ngô Đồng Uyển này, ai cũng biết, tòa 3 phòng 208 chuyển đến một người phụ nữ xinh đẹp điên cuồng thích uống rượu.

    Người phụ nữ dẫn theo một cậu con trai môi đỏ răng trắng, xinh xắn như hoàng tử trong truyện cổ tích.

    Chỉ tiếc rằng, cậu bé mắc chứng tự kỷ bẩm sinh.

    Không để ý đến ai, cũng không nói một lời.

    Ngoại trừ người bạn thân nhất của cậu bé – Hạ Châu.

    Hạ Châu năm nay học lớp dự bị vào lớp một, từ khi nhà hàng xóm chuyển đến một cậu bé cùng tuổi, cũng học cùng lớp với mình, Hạ Châu liền ngày ngày tìm cậu bé chơi, đi học về cũng phải gọi cậu đi cùng.

    Mẹ cậu không nấu cơm, chỉ cho cậu ăn socola, nên trong túi cậu luôn có socola ăn không hết.

    Hạ Châu ghen tị muốn chết.

    Cậu không thích nói chuyện, Hạ Châu liền bên tai cậu lải nhải không ngừng.

    Đôi khi Hạ Châu cũng tò mò, vì sao Thẩm Dĩ Bách lại không giống những đứa trẻ khác, đẹp trai như vậy, mà lại không thích nói chuyện.

    Vương Chí Trạch trong lớp, cũng rất đẹp trai đấy, nhưng cậu ta lại đặc biệt thích nói chuyện, líu ríu cả ngày, lên lớp thầy giáo toàn gọi tên cậu ta.

    Mẹ giải thích với Hạ Châu, rằng Thẩm Dĩ Bách bị tự kỷ.

    Hạ Châu không hiểu gì gọi là tự kỷ, mẹ nghĩ một lúc, liền nói cậu là đứa trẻ đến từ các vì sao, bọn họ sống trong thế giới riêng của mình, giống như những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời, cô đơn và xa xôi.

    Hạ Châu hiểu mà như không hiểu, chỉ biết Thẩm Dĩ Bách là ngôi sao trên trời, ngôi sao đương nhiên không nói chuyện rồi.

    Cho nên cô bé luôn gọi cậu là "Tiểu Tinh Tinh". (*ngôi sao nhỏ)

    * * *

    Đêm đó, mẹ Hạ giúp cậu bé lau sạch vết thương trên trán, chỗ bầm tím trên cánh tay cũng bôi thuốc Vân Nam Bạch. *Vân Nam Bạch: Là một loại thuốc Đông y Trung Quốc được sử dụng để điều trị vết bầm tím và chảy máu do chấn thương.

    "Mẹ, có thể để Tinh Tinh ở lại không?"

    "Được thì được, nhưng nhà mình đâu còn phòng trống."

    "Vậy thì cho cậu ấy ngủ sofa!"

    Mẹ Hạ nhìn đứa con gái có chút lương thiện nhưng không nhiều, vừa buồn cười vừa tức giận: "Thật ra, con có thể nhường phòng cho Tinh Tinh ngủ, còn con ngủ sofa."

    Hạ Châu nắm lấy tay Thẩm Dĩ Bách, nói với cậu: "Tinh Tinh, tối nay cậu ở nhà tớ, tớ nhường giường cho cậu!"

    Thẩm Dĩ Bách lảng tránh mọi người, nhưng chỉ nghiêng đầu về phía Hạ Châu, gật đầu.

    "Vậy cậu phải nhớ ơn tớ đấy, phải cho tớ ăn socola nhé."

    Mẹ Hạ khẽ ho một tiếng: "Châu Châu, không được nói vậy, vì mọi sự giúp đỡ giữa bạn bè đều nên là vô tư."

    Cô bé gật gù như hiểu như không, siết chặt tay Thẩm Dĩ Bách.

    Ba Hạ lau người cho Thẩm Dĩ Bách, nhưng trong nhà không có quần áo nào vừa với cậu, còn tủ của Hạ Châu thì toàn là những chiếc váy nhỏ xinh đủ màu sắc.

    Đành phải để Thẩm Dĩ Bách mặc váy ngủ hoa nhí của Hạ Châu.

    Cậu bé gầy hơn Hạ Châu một chút, người cũng hơi thấp hơn, mặc váy của cô bé lại vừa người một cách bất ngờ.

    "Xem này." Mẹ Hạ thấy Thẩm Dĩ Bách mặc quần áo của con gái mình, cười trêu: "Thật là xinh xắn đáng yêu, ai mà nhìn ra là con trai chứ! Còn xinh hơn con gái nhà mình nhiều."

    Nghe mẹ nói vậy, Hạ Châu cũng không ghen tị chút nào, ngược lại còn rất vui, cười híp mắt nhìn Thẩm Dĩ Bách.

    Da cậu bé còn trắng hơn cả tuyết, đôi mắt to đen láy, lông mi vừa mảnh vừa dày, khuôn mặt thanh tú rất ưa nhìn.

    Con trai trong trường mẫu giáo không thích chơi với Thẩm Dĩ Bách, con gái cũng ghét bỏ cậu là đồ ngốc, cho dù cậu có đẹp trai đến thế nào đi chăng nữa.

    Chỉ có Hạ Châu chơi với cậu bé, cho nên, ngoại trừ Hạ Châu, đừng hòng ai có thể khiến cậu mở miệng nói một lời.

    Thẩm Dĩ Bách được sắp xếp ngủ trên chiếc giường công chúa có rèm ren của Hạ Châu.

    Nửa đêm, Hạ Châu lén lút mò vào, lấy bộ ghép hình và đèn pin từ trong tủ, gọi Thẩm Dĩ Bách dậy.

    "Tinh Tinh, cùng nhau chơi ghép hình nào! Ba tớ mua cho tớ đấy."

    Ánh đèn vàng ấm áp, bao phủ trong rèm ren, giống như thắp sáng một chiếc đèn lồng nhỏ.

    Thế giới bên ngoài tối đen như mực, nơi đây có ánh sáng duy nhất.

    Thẩm Dĩ Bách rất nghe lời Hạ Châu, cô bé bảo cậu chơi ghép hình, cậu liền tập trung tinh thần, vô cùng chăm chú ghép hình.
     
  3. Chotuimotlike

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Siêu Năng Lực

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Châu đang loay hoay, nghĩ mãi không biết miếng ghép nhỏ trong tay nên đặt vào đâu, thì thấy Thẩm Dĩ Bách lần lượt đặt từng miếng xếp hình vào đúng chỗ.

    Chỉ mất chưa đến năm phút, cậu đã hoàn toàn.. ghép xong toàn bộ bức tranh!

    Hạ Châu kinh ngạc đến mức cằm sắp rớt xuống đất.

    "Cậu.. đã từng chơi cái này rồi sao?"

    Thẩm Dĩ Bách nhìn cô bé, lắc đầu.

    "Tớ không tin, không tin!" Hạ Châu lập tức lại làm xáo trộn bộ ghép hình, "Cậu ghép lại xem!"

    Lần này.. còn nhanh hơn!

    Cậu thậm chí còn không cần suy nghĩ, không đến ba phút, mấy trăm mảnh ghép lại một lần nữa kết hợp thành một bức tranh "Đêm đầy sao" tuyệt đẹp của Van Gogh.

    Hạ Châu che miệng lại, không thể tin nổi nhìn Thẩm Dĩ Bách.

    "Cậu làm thế nào vậy, lợi hại quá đi."

    Thẩm Dĩ Bách chớp đôi mắt xinh đẹp, không nói gì.

    "Cậu có phép thuật sao? Giống như Harry Potter ấy, vung cây đũa phép một cái, là có thể làm được mọi thứ?"

    Thẩm Dĩ Bách lắc đầu, chỉ nói hai chữ:

    "Đơn giản."

    Hạ Châu không còn gì để nói.

    Cô bé cuối cùng đã hiểu, vì sao mẹ nói cậu là đứa trẻ đến từ các vì sao.

    Cậu nhất định là người ngoài hành tinh, có siêu năng lực!

    "Thẩm Dĩ Bách, mau nhìn này!" Hạ Châu chỉ vào bầu trời sao trong bức ghép hình, nói với cậu, "Đây là nhà của cậu!"

    Thẩm Dĩ Bách ngẩn người: "Nhà của.. tớ."

    "Đúng vậy, mẹ tớ nói cậu từ trên các vì sao xuống đây, ở đây nhất định có đồng loại của cậu, tất cả mọi người đều có siêu năng lực."

    Thẩm Dĩ Bách nhìn bức tranh bầu trời sao, trong ánh mắt lần đầu tiên hiện lên vẻ khao khát.

    "Cậu muốn về không?"

    Cậu gật đầu thật mạnh: "Làm sao để về?"

    "Ừm.." Cô bé sờ cằm, suy nghĩ, "Cô giáo nói, phi hành gia có thể lên được các ngôi sao và mặt trăng."

    Cô bé chợt vỗ tay, "Đúng rồi, chỉ cần cậu trở thành phi hành gia là có thể về nhà rồi!"

    "Phải làm thế nào, để trở thành?"

    "Cái này thì.." Hạ Châu lắc đầu, "Ngày mai chúng ta cùng đi hỏi cô giáo nhé, cô giáo chắc chắn biết."

    Thẩm Dĩ Bách gật đầu.

    Hạ Châu cất bộ ghép hình đi, quay đầu nói với cậu: "Mau ngủ đi! Yên tâm, tớ nhất định sẽ giúp cậu về nhà! Về nhà rồi sẽ không ai bắt nạt cậu nữa!"

    Thẩm Dĩ Bách nhìn cô: "Tớ sẽ ghi nhớ ơn của cậu, sô cô la.. tất cả cho cậu."

    "À, cái đó.." Hạ Châu bật cười, "Không cần đâu, tớ trêu cậu thôi mà."

    Cô bé đứng dậy định đi, Thẩm Dĩ Bách lại túm lấy ống tay áo của cô: "Không đi."

    "Không được đâu, mẹ nói, con gái không được ngủ với con trai, cũng không được nhìn con trai đi tiểu. Lần trước tớ nhìn cậu đi tiểu, còn bị mẹ phê bình đấy."

    "Đánh cậu sao?" Thẩm Dĩ Bách đột nhiên nắm chặt váy ngủ của cô.

    "Mẹ tớ không đánh tớ, mẹ chỉ nói với tớ, sau này không được như vậy nữa."

    Thẩm Dĩ Bách thở phào nhẹ nhõm, ngoan ngoãn nằm xuống.

    Hạ Châu giúp cậu đắp chăn, lo cậu sợ bóng tối nên nói sẽ chờ đến khi cậu ngủ rồi mình mới đi ngủ.

    Không ngờ rằng, Thẩm Dĩ Bách còn chưa ngủ, Hạ Châu đã ngã xuống giường ngủ ngon lành rồi.

    Thẩm Dĩ Bách giúp cô bé đắp chăn, sau đó tự mình bò xuống sofa ngủ.

    * * *

    Ngày hôm sau, Hạ Châu và Thẩm Dĩ Bách tay trong tay đến trường mẫu giáo.

    Đứa trẻ được yêu thích nhất trong lớp, cũng là đứa nghịch ngợm nhất – Vương Chí Trạch vừa nhìn thấy bọn họ, liền hát bài đồng dao mà mình đã nghĩ ra cả tối hôm qua, cười nhạo bọn họ:

    "Một vỗ một, tớ vỗ một, Thẩm Dĩ Bách Hạ Châu thành đôi."

    "Hai vỗ hai, tớ vỗ hai, câm điếc là một cặp trời sinh."

    "Ba vỗ ba, tớ vỗ ba, Thẩm Dĩ Bách trên đầu mọc hoa."

    "Bốn vỗ bốn, tớ vỗ bốn, câm điếc sinh con."

    * * *

    Cả lớp cười ồ lên.

    Hạ Châu giống như một anh hùng nhỏ, đứng chắn trước mặt Thẩm Dĩ Bách, lè lưỡi với bọn họ: "Vương Chí Trạch cậu @#¥%.. @¥"

    Các bạn nhỏ kinh ngạc.

    Ở cái tuổi mà khi cãi nhau chỉ biết nói "phản đòn," từ vựng của Hạ Châu.. thật phong phú!

    Tâm hồn bé nhỏ của bọn trẻ bị chấn động mạnh.

    Thấy Vương Chí Trạch không nói gì, cô bé liền chống nạnh, nói: "Thẩm Dĩ Bách là người ngoài hành tinh, cậu ấy có siêu năng lực, ngày mai đầu mấy người đều sẽ mọc sừng!"

    Lời vừa dứt, đám trẻ lập tức có chút sợ hãi, nhìn nhau không ai dám nói gì.

    Vương Chí Trạch lại không sợ, nói: "Xì, nói dối! Hạ Châu là đồ nói dối! Tớ không tin đâu, bố tớ bảo trên đời này chẳng có người ngoài hành tinh nào cả."

    Hạ Châu tin tưởng tuyệt đối vào năng lực của Thẩm Dĩ Bách: "Tinh Tinh, mau trổ tài cho bọn họ xem! Chứng minh cậu là người ngoài hành tinh đi!"

    Thẩm Dĩ Bách không nhúc nhích, cậu không biết phải làm gì, chỉ ngoan ngoãn đứng sau lưng Hạ Châu.

    "Nói dối! Hạ Châu là đồ nói dối!"

    "Tớ không có nói dối, tối hôm qua tớ tận mắt thấy rồi, Thẩm Dĩ Bách thi triển ma thuật, vèo vèo vèo mấy cái, là ghép xong bộ ghép hình rồi! Chỉ tốn có năm phút thôi! Ồ không! Ba phút!"

    "Hừ, ba tớ dẫn tớ đi đo IQ, IQ của tớ là 129 đấy! Tớ ghép hình cũng phải hai mươi phút! Sao cậu ta có thể chỉ cần ba phút được."

    "IQ là cái gì?" Hạ Châu chớp mắt.

    "Cái này cũng không biết, IQ là chỉ số thông minh, tớ là thần đồng đấy!"

    Lúc này, các bạn nhỏ lớp lớn trong trường mẫu giáo, đều biết Vương Chí Trạch là thần đồng, còn Thẩm Dĩ Bách và Hạ Châu là đồ nói dối.

    Hạ Châu có chút không vui.

    Thẩm Dĩ Bách lấy từ trong túi ra một viên socola đưa cho Hạ Châu.

    Cô bé không nhận, cũng không để ý đến cậu, quay mặt đi chỗ khác.

    Thẩm Dĩ Bách ngơ ngác chớp mắt, vẫn lặng lẽ nhét viên socola vào túi áo của Hạ Châu.

    Hạ Châu vốn mềm lòng, thở dài một tiếng, dịu dàng xoa đầu cậu: "Tớ không giận đâu."

    "Ừm ừm."

    "Socola còn không?"

    "Còn.."

    Hạ Châu "cướp sạch" hai túi nhỏ của Thẩm Dĩ Bách.

    Tiết học toán cuối cùng, cô Tô dẫn một "chú mắt híp" mà bọn họ không quen biết, bước vào lớp học:

    "Các em, đây là thầy Hà, giáo viên đội tuyển Olympic của trường tư thục Tinh Hoa, thầy muốn ra mấy bài toán, để kiểm tra các em."

    Lời vừa thốt ra, Vương Chí Trạch ngồi ở hàng ghế đầu lập tức trở nên hứng thú, mắt sáng lên.

    Thầy Hà mắt híp dùng bút lông viết mấy bài toán lên bảng trắng, cô Tô vội vàng nhắc nhở: "Các em ấy mới chỉ học phép cộng trừ số có một chữ số và hai chữ số thôi, chưa học phép nhân chia."

    Thầy mắt híp gật đầu, cho nên chỉ viết mấy phép cộng trừ, nhưng những phép cộng trừ này, độ khó vượt xa phạm vi nhận thức của các bạn học sinh:

    241-139=?

    183-156=?

    432+193=?

    Ba bài toán, ngay lập tức làm khó các bạn học sinh.

    Bọn họ gãi đầu gãi tai, bình thường chỉ tính toán phép cộng trừ bằng mấy ngón tay đếm được thôi, chưa bao giờ thấy số lớn như vậy, ngón tay hoàn toàn không đủ dùng.

    Vương Chí Trạch vội vàng giơ tay: "Em! Em biết!"

    Cô Tô gật đầu, để cậu ta lên bảng.

    Vương Chí Trạch cầm bút, làm phép tính nháp trên bảng trắng, rất nhanh đã cho ra đáp án:

    "102, 27, 625!"

    Thầy Hà mắt híp hài lòng gật đầu: "Đúng hết rồi."

    Cả lớp vỗ tay như sấm.

    Vương Chí Trạch đắc ý liếc nhìn Hạ Châu, khiến cô bé tức đến quay ngoắt đầu đi, không thèm để ý đến sự khiêu khích của cậu ta!

    "Vương Chí Trạch là đứa trẻ thông minh nhất lớp chúng tôi," cô Tô nói, "Trước đây tôi đã đề xuất với thầy, rất khuyến khích để em ấy vào lớp đặc biệt của trường tiểu học tư thục Tinh Hoa."

    Thế là, thầy Hà lại ra thêm một bài: "Nào, con thử giải bài này xem."

    Trên bảng đen, nổi bật dòng số: 1+2+3+.. +100=?

    Nhưng bài toán này đã làm khó Vương Chí Trạch.

    Cậu ta tính đi tính lại mấy lần, viết đầy những con số lộn xộn lên bảng trắng, từ số 1 đến khoảng 40 mấy.

    Nhưng đến phần sau, Vương Chí Trạch không làm được nữa.

    Cuối cùng không thể viết ra đáp án, trên mũi đã lấm tấm mồ hôi.

    "Cái này khó quá đi."
     
  4. Chotuimotlike

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Tính Nhẩm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đúng vậy, đối với độ tuổi của các con mà nói, thì hơi khó một chút, con tính được đến bốn mươi là quá giỏi rồi."

    Thầy Hà mắt híp lại hỏi: "Còn bạn nào muốn lên thử sức không? Làm sai cũng không sao, dám thử sức là một đứa trẻ dũng cảm rồi."

    Cả lớp im phăng phắc.

    Bài mà Vương Chí Trạch cũng không làm được, bọn nhỏ lại càng không làm được.

    Bỗng nhiên, mắt Vương Chí Trạch đảo một vòng, nói với thầy: "Thưa thầy! Hạ Châu nói Thẩm Dĩ Bách giỏi nhất, để Thẩm Dĩ Bách lên làm đi ạ!"

    Cả lớp lập tức hưởng ứng theo lời "thần đồng nhí" kiêm "đầu sỏ" :

    "Đúng đúng đúng, Thẩm Dĩ Bách có siêu năng lực! Để Thẩm Dĩ Bách dùng siêu năng lực giải bài toán đi!"

    "Thẩm Dĩ Bách! Mau lên đi! Thể hiện siêu năng lực của cậu đi!"

    Hạ Châu lập tức căng thẳng lên, còn căng thẳng hơn cả khi cô bé phải tự mình làm bài.

    Chết rồi!

    Sớm biết vậy, cô bé đã chẳng khoác lác về cái gọi là siêu năng lực làm gì.

    Đến cả Vương Chí Trạch còn không làm được, Thẩm Dĩ Bách chắc chắn cũng không làm nổi, lỡ bị cô giáo mắng thì phải làm sao đây!

    Hạ Châu vội vàng đứng lên nói với cô Tô: "Thưa cô, Thẩm, Thẩm Dĩ Bách không có siêu năng lực, là con nói dối, con là đứa trẻ hư."

    Mắt cô bé đỏ hoe, giọng run rẩy, sợ cô giáo phạt buổi trưa không cho cô bé ăn vặt.

    "Siêu năng lực?" Thầy Hà mắt híp tò mò hỏi, "Là bạn nhỏ nào có siêu năng lực vậy?"

    Cô Tô thấy vậy, cũng giải thích với thầy Hà: "Xin lỗi thầy, thầy Hà, Thẩm Dĩ Bách, đứa trẻ đó.. nó không phải là đứa trẻ bình thường, nó bị tự kỷ, e là không giải được bài toán, tôi bình thường lên lớp cũng không gọi tên nó, sợ xuất hiện phản ứng căng thẳng."

    Nói xong, cô giáo xua tay, để các bạn học sinh ngừng hò hét: "Các em, không được bắt nạt bạn Thẩm Dĩ Bách nữa! Nếu không, sau khi ăn cơm xong đừng hòng được ăn vặt!"

    Các bạn học sinh im lặng.

    Vương Chí Trạch đắc ý cười với Hạ Châu, kéo mí mắt làm mặt quỷ chọc cô bé.

    Hạ Châu bĩu môi, đá đá vào chiếc ghế nhỏ của cậu ta ở hàng trước.

    Thật tức muốn chết!

    Thẩm Dĩ Bách nhìn cô bé đang tức giận, lại nhìn vào bài toán trên bảng đen, đột nhiên đứng dậy.

    Không muốn bị nhiều người nhìn chằm chằm.

    Nhưng càng không muốn để cô bé.. không vui.

    * * *

    Dưới ánh mắt chăm chú của tất cả các bạn trong lớp, Thẩm Dĩ Bách bước lên bục giảng, cầm bút lông.

    Thầy Hà mắt híp hỏi cậu: "Bạn nhỏ, con có làm được bài này không?"

    Thẩm Dĩ Bách nghiêng mặt, né tránh ánh mắt của thầy, không nói lời nào, đôi mắt đen láy chỉ nhìn chằm chằm vào bài toán trên bảng.

    Cô Tô còn tưởng Thẩm Dĩ Bách đang ngẩn người, vội vàng giải thích với thầy Hà: "Trường hợp của bạn Thẩm.. hơi đặc biệt, hay là đừng để bạn ấy làm thì hơn."

    Cô giáo lo cậu sẽ làm sai, khiến cả lớp cười ầm lên, gây áp lực tâm lý nặng nề cho cậu.

    Cô giáo từng chứng kiến Thẩm Dĩ Bách bị kích thích tâm lý, thật sự rất đáng sợ.

    Lần đó, Hạ Châu đánh nhau với Tiểu Hổ Đầu trong lớp, Tiểu Hổ Đầu giật máy trợ thính của Hạ Châu, đẩy cô bé ngã xuống đất, mông đập xuống.

    Hạ Châu đau đến khóc thét, Thẩm Dĩ Bách ở bên cạnh sốt ruột không biết làm sao, vậy mà lại trực tiếp dùng đầu đập vào tường, trán còn chảy cả máu.

    Lần này thì hay rồi, các bạn nhỏ xung quanh đều sợ đến khóc òa lên, mấy thầy cô giáo vội vã chạy tới toát mồ hôi lạnh, nhanh chóng đưa cậu đến phòng y tế.

    Từ đó về sau, các thầy cô giáo đối với Thẩm Dĩ Bách vô cùng cẩn thận, lên lớp không bao giờ gọi cậu trả lời câu hỏi, cũng không cho phép các bạn đánh nhau với cậu, sợ cậu làm tổn thương chính mình, càng sợ cậu làm tổn thương bạn học.

    Sau ngày hôm đó, các bạn học đều gọi Thẩm Dĩ Bách là "đồ ngốc to xác".

    Không phải đồ ngốc to xác, ai lại dùng đầu đập vào tường chứ.

    Cô Tô đi đến trước mặt Thẩm Dĩ Bách, nắm lấy tay cậu, dịu dàng nói: "Bạn Thẩm Dĩ Bách, cô dẫn con về chỗ nhé, được không?"

    Thẩm Dĩ Bách tránh tiếp xúc với cô giáo, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm vào bài toán trên bảng.

    Vương Chí Trạch dẫn đầu gây ồn ào nói: "Đồ ngốc to xác lại phát ngốc rồi!"

    Các bạn học cũng hùa theo--

    "Hạ Châu, cậu mau đi bật máy cho cậu ta đi, ha ha ha."

    "Đúng đó, cậu ta không lại dùng đầu đập vào tường chứ!"

    Hạ Châu cau mày nói: "Ồn ào chết đi được! Tinh Tinh đang suy nghĩ, các cậu đừng ồn ào!"

    Vương Chí Trạch khinh thường nói: "Bài mà tớ còn không làm được, dựa vào cái đồ ngốc to xác này á? Hạ Châu chơi với cậu ta, cũng thành đồ ngốc to xác rồi!"

    Thẩm Dĩ Bách hoàn toàn cách ly với sự ồn ào náo nhiệt xung quanh, cầm bút lên, viết một dãy số lên bảng -

    5050

    Các bạn nhỏ nhìn nhau, đều nhìn về phía cô Tô dạy toán.

    Cô Tô mở to mắt, không dám tin cậu lại thật sự tính ra đáp án: "Thẩm Dĩ Bách, có phải con đã nhìn thấy đáp án của bài này trong sách không?"

    Dù sao thì, cậu nhóc này cả ngày đều ôm một cuốn sách toán hoạt hình trẻ em để đọc.

    Cô giáo còn tưởng cậu chỉ đang nhìn mấy nhân vật hoạt hình trên đó thôi chứ.

    Thẩm Dĩ Bách đặt bút xuống, không trả lời lời của cô giáo.

    Thầy Hà kìm nén tâm trạng kích động, đi tới, cúi người, dùng đôi mắt híp nhìn chằm chằm vào Thẩm Dĩ Bách--

    "Bạn Thẩm, nói cho thầy biết, con đã tính ra bằng cách nào?"

    Thẩm Dĩ Bách vẫn không nói gì, thậm chí né tránh nghiêng người sang một bên.

    Cô Tô giải thích: "Bạn ấy bị tự kỷ, không thích nói chuyện."

    "Không nói một câu nào sao?"

    "Cũng không phải, bạn ấy chỉ nói chuyện với một bạn trong lớp chúng ta, những người khác.. đều không để ý."

    Cả lớp đồng thời nhìn về phía Hạ Châu.

    Cô Tô vẫy tay với Hạ Châu: "Bạn Châu Châu, con đến hỏi bạn Thẩm Dĩ Bách một chút, hỏi xem bạn ấy đã tính ra như thế nào."

    Hạ Châu nghe cô Tô nói vậy, liền biết Thẩm Dĩ Bách chắc chắn đã tính đúng rồi.

    Quả nhiên, quả nhiên không sai, Tiểu Tinh Tinh của cô bé chính là có siêu năng lực!

    Cô bé vui vẻ chạy lên bục giảng: "Tinh Tinh ơi, mau cho họ xem siêu năng lực của cậu đi!"

    Khi đối diện với Hạ Châu, Thẩm Dĩ Bách liền không né tránh ánh mắt nữa.

    "1+1=2, 2+3=5, 5+4=9.."

    Thẩm Dĩ Bách mất gần mười phút, dùng cách chậm chạp và cơ bản nhất, đọc liền một mạch toàn bộ quá trình tính toán bài toán này.

    Thế nhưng thời gian suy nghĩ của cậu bé, lại chưa đến một phút!

    Cậu vừa đọc xong, cả lớp ngẩn người ra.

    Phần lớn các bạn không hiểu gì, chỉ có Vương Chí Trạch và một vài bạn ngồi hàng đầu là hiểu được.

    Các bạn mới chỉ học đến phép cộng trừ hai chữ số, nhưng Thẩm Dĩ Bách lại có thể không cần viết ra mà tính nhẩm trong đầu, cộng đến cả số bốn chữ số!

    Thầy Hà giải thích với Thẩm Dĩ Bách: "Thật ra, bài toán này còn có một cách giải khéo léo hơn, gọi là ghép cặp tính tổng, 1 với 100, 2 với 99, 3 với 98.. đều là các cặp số, chúng cộng lại đều bằng 101. Từ 1 đến 100, tổng cộng có 100 số, cứ hai số tạo thành một cặp, vậy số cặp là 100 chia 2, tức là 50 cặp. Bây giờ, chúng ta chỉ cần cộng tổng của mỗi cặp lại là được. Thực hiện phép cộng 101 50 lần là có thể giải được bài toán này."

    Thẩm Dĩ Bách như có điều suy nghĩ.

    Vương Chí Trạch đột nhiên giơ tay: "Con biết rồi, 50 nhân với 101, chính là 5050!"

    Thầy Hà cười nói: "Bạn Vương Chí Trạch còn biết cả phép nhân nữa cơ à?"

    "Vâng! Bố con là giáo viên dạy toán! Ông ấy đã dạy con bảng cửu chương!"

    "Giỏi quá."

    Thầy Hà khen Vương Chí Trạch, lại hỏi Thẩm Dĩ Bách: "Con đã hiểu chưa?"

    Thẩm Dĩ Bách vẫn không nói gì, chỉ nhìn về phía Hạ Châu.
     
  5. Chotuimotlike

    Bài viết:
    0
    Chương 4: Khoe Khéo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Châu nhận được ánh mắt của cậu, nói: "Chúng con.. chúng con vẫn chưa học phép nhân chia, Tinh Tinh vẫn chưa biết tính, nhưng mà Tinh Tinh có siêu năng lực, chỉ cần dạy cậu ấy, cậu ấy nhất định sẽ tính được!"

    "Thầy cũng thấy vậy." Thầy Hà nhìn Thẩm Dĩ Bách, ánh mắt tràn đầy sự tán thưởng--

    "Cô Tô, học sinh Thẩm Dĩ Bách có năng khiếu vượt trội về toán học, khả năng tính toán trong đầu cực kỳ nhanh. Đây là một thiên tài nhí hiếm gặp. Tôi muốn mời em Thẩm vào học tại trường tiểu học tư thục Tinh Hoa của chúng tôi."

    "Cái này.. cái này tôi cũng không quyết định được." Cô Tô có chút do dự, "Trường hợp của bạn Thẩm khá đặc biệt."

    "Cô có số liên lạc của bố mẹ bạn ấy không?"

    "Có, nhưng mà chuyện này, cũng phải hỏi ý kiến của chính bạn Thẩm, nếu bạn ấy không muốn, cho dù là mẹ của bạn Thẩm, có lẽ cũng không thể ép buộc được."

    Thế là, thầy Hà lại hỏi Thẩm Dĩ Bách: "Bạn Thẩm, con có muốn theo thầy học toán không, chúng ta không chỉ học phép cộng trừ, còn học phép nhân chia, còn học tính nhanh và tính khéo, hoán vị tổ hợp, số nguyên tố số hợp số, ước số chung bội số chung, hình học phẳng hình học không gian các kiểu, học được những thứ này rồi, cả thế giới, à không, cả vũ trụ sẽ hiện ra trước mắt con theo một cách đẹp đẽ và tao nhã nhất."

    "Tinh Tinh.. phi hành gia."

    "Bạn Thẩm Dĩ Bách, con nói gì?"

    Hạ Châu có độ ăn ý với cậu tuyệt đối, cô bé vội vàng giúp Thẩm Dĩ Bách hỏi: "Thầy Hà, học toán rồi có thể làm phi hành gia không ạ? Có thể lên các vì sao không ạ?"

    Thầy Hà bật cười: "Đương nhiên có thể, trong việc tuyển chọn và huấn luyện phi hành gia, năng lực toán học là một yếu tố đánh giá vô cùng quan trọng đó!"

    "Oa!" Cô bé vội vàng kéo tay áo Thẩm Dĩ Bách, "Tinh Tinh ơi, cậu nhất định phải học toán thật giỏi nhé!"

    Thẩm Dĩ Bách nhìn ánh mắt mong chờ của cô bé, gật đầu thật mạnh.

    Cậu muốn bay lên các vì sao, trở về quê hương thực sự của mình.

    À không, cậu còn muốn mang cả Hạ Châu đi cùng.

    Nhỡ đâu trên sao có người bắt nạt cậu, Hạ Châu có thể mắng hết bọn họ chạy đi!

    Cậu nguyện ý cho cô bé ăn hết tất cả socola.

    Cho nên, đối mặt với cành ô liu mà thầy Hà đưa tới, Thẩm Dĩ Bách im lặng rất lâu, nói ra sáu chữ -

    "Châu Châu đi, em sẽ đi."

    * * *

    Khi các phụ huynh ở trường mẫu giáo biết được rằng thầy Hà Đống Lương, giáo viên của trường tiểu học tư thục Tinh Hoa - ngôi trường danh giá nhất thành phố Nam Tương, đang đến tuyển chọn học sinh thiên tài để học miễn phí,

    Nhóm chat của phụ huynh lớp lớn lập tức náo loạn -

    Mẹ Mộc Hi: "Con gái tôi rất có năng khiếu toán học, phiền cô Tô giúp giới thiệu một chút. @Cô Tô ."

    Bố Thư Dương: "Rốt cuộc là chọn như thế nào vậy? Sao con trai tôi lại không được chọn? Thế này không hợp lý chút nào! Bài kiểm tra giữa kỳ học kỳ trước, con tôi đạt 90 điểm môn toán đấy!"

    Mẹ Tử Đồng: "Lớp mình tổng cộng chọn được bao nhiêu người vậy? Có danh sách không?"

    Mẹ Chí Trạch: "Cảm ơn @Cô Tô đã tận tình chỉ bảo, con trai tôi Vương Chí Trạch đã được chọn rồi, IQ của con tôi đạt 129, chắc đây là tiêu chí chọn lọc nhỉ. [Hihi]"

    Mẹ Tử Đồng: "@Mẹ Chí Trạch, các chị kiểm tra ở đâu vậy? Cho em xin một cái đường link, em cũng cho con trai em kiểm tra thử."

    Mẹ Chí Trạch: "Nhà em là kiểm tra ở cơ sở chuyên nghiệp, có giấy giám định. [Hihi]"

    Mẹ Tử Đồng: "Xin giới thiệu ạ!"

    Bố Thư Dương: "Xin giới thiệu ạ!"

    * * *

    Toàn bộ nhóm lớp, chỉ có một mình ba Hạ Châu là không cùng phong cách--

    Ba Hạ Châu: "@Cô Tô, à, chuyện là.. có phải chọn nhầm người rồi không? Con gái tôi chưa bao giờ được trên 80 điểm môn toán, sao lại được chọn thế này? Không đi có được không? Nó chắc chắn không theo kịp, lỡ thi kém bị người ta cười chê, về nhà lại khóc."

    Cô Tô lập tức xóa tin nhắn của ba Hạ Châu, đồng thời nhắn tin riêng cho ông--

    "Ba Hạ Châu, làm ơn đừng 'khoe khéo' trong nhóm nữa! Việc đỗ vào trường tư thục Tinh Hoa từ lớp mẫu giáo lên tiểu học là giấc mơ của biết bao phụ huynh đấy! Con gái anh nhờ may mắn mới được thầy Hà chọn, anh khiêm tốn chút đi! Đừng phát ngôn tương tự nữa, không là nhóm phụ huynh sẽ làm ầm lên đó!"

    "Cô Tô, tôi không phải là 'khoe khéo', con gái nhà tôi chỉ là một đứa trẻ bình thường thôi, không phải là IQ cao gì cả. Tôi và mẹ nó cũng không có học thức gì, làm chút buôn bán nhỏ, nghe nói trường tiểu học tư thục đó, học phí một năm mấy chục vạn! Đám trẻ trong trường đứa nào đứa nấy đều giàu có quyền thế.. con nhà tôi, không có tiền học trường như vậy."

    "Ba Hạ Châu, anh yên tâm, thầy Hà hứa với Hạ Châu miễn toàn bộ học phí, nếu như thể hiện xuất sắc, còn có thể nhận được học bổng nữa đấy!"

    "Nhưng mà.. nhưng mà thành tích của nó, sao mà vào được trường này chứ? Tôi nghĩ mãi không ra, hay là có khi nào là lừa tiền không?"

    "Anh cứ yên tâm đi, tôi có thể đảm bảo tính xác thực. Là do thầy Hà chọn bạn Thẩm Dĩ Bách, nhưng mà bạn Thẩm Dĩ Bách không chịu giao tiếp với bất kỳ ai kể cả giáo viên, chỉ có bạn Hạ Châu mới có thể khiến bạn ấy mở miệng. Với lại chỉ cần có bạn ấy, Thẩm Dĩ Bách cũng không dễ bị kích động, cho nên mới tranh thủ được một suất cho bạn Hạ Châu. Đây chính là một chuyện tốt trời ban đó, anh xem các phụ huynh trong nhóm có bao nhiêu người ghen tị với các bạn được chọn vào Tinh Hoa kìa."

    "Cái này.. cái này không công bằng đâu, con nhà tôi thật sự không có năng lực này."

    "Ba Hạ Châu, anh sai rồi. Khi Thẩm Dĩ Bách bị cả lớp cô lập, chỉ có bạn Hạ Châu nguyện ý làm bạn với bạn ấy. Tôi cảm thấy, đây chính là một sự công bằng khác đấy ạ! Đứa trẻ lương thiện, vận may sẽ không quá tệ đâu!"

    Ba Hạ Châu: "@Cô Tô, cô đúng là biết nói, tôi cũng cảm động rồi."

    Cô Tô: "Đã kết hôn, xin đừng làm phiền."

    Ba Hạ Châu: "Không phải!"

    * * *

    Hạ Châu đang làm bài tập thủ công trong phòng ngủ nhỏ của Thẩm Dĩ Bách.

    Cô bé muốn cắt một con chó nhỏ, cắt mãi vẫn không xong.

    Còn Thẩm Dĩ Bách thì vừa đọc các quy tắc nhân chia trong sách, vừa gấp xong một bông hoa hồng giấy đưa cho Hạ Châu.

    Lúc vào lớp giữa của trường mầm non, Thẩm Dĩ Bách trầm lặng chính là nhờ khả năng thủ công siêu phàm mà thu hút được sự chú ý của Hạ Châu.

    Cậu biết gấp rất nhiều thứ, chó con, mèo con, hạc giấy, ngôi sao, thuyền con..

    Hạ Châu coi cậu là một người bạn "báu vật" siêu cấp.

    Trong phòng khách, thầy Hà Đống Lương đang nói chuyện với mẹ Thẩm Dĩ Bách về chuyện nhập học.

    Mẹ Thẩm Dĩ Bách ngậm điếu thuốc lá giữa ngón tay, lười biếng dựa vào ghế sofa, quyến rũ lại phong tình--

    "Con trai tôi không phải là IQ cao gì đâu, chỉ là một thằng ngốc thôi."

    Thầy Hà cố gắng không nhìn chiếc váy ngủ lụa hở hang của cô ta: "Ờ, bạn Thẩm Dĩ Bách, quả thực là có năng khiếu kinh ngạc về toán học. Mà chứng tự kỷ cũng có thể chữa khỏi được, trường tư thục Tinh Hoa của chúng tôi có những giáo viên hướng dẫn tâm lý chuyên nghiệp nhất, có thể giúp được cho bạn ấy."

    "Nghe nói học phí của các anh đắt lắm." Cô ta lẩy bẩy tàn thuốc, "Không phải là gia đình bình thường có thể học nổi."

    "Con trai cô là trẻ em thiên tài, không thu học phí."

    "Các anh muốn dùng con trai tôi đi thi đấu quốc tế gì đó, đúng không?"

    "Sẽ đề cử bạn ấy tham gia thi đấu."

    "Cho tôi bao nhiêu tiền?"

    "..."

    Thầy Hà nhíu mày, suy nghĩ một lát, nói: "Tham gia cuộc thi giành được giải vàng, trường sẽ thưởng từ hàng vạn đến hàng chục vạn, tùy theo mức độ danh giá của cuộc thi."

    "Giao kèo!" Mẹ Thẩm Dĩ Bách dập tắt điếu thuốc, cười quyến rũ với thầy Hà, "Thằng ngốc này, giao lại cho các anh đấy."
     
  6. Chotuimotlike

    Bài viết:
    0
    Chương 5: Thương Diệu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Châu ghé vào cửa, nghe hết cuộc đối thoại của mẹ Thẩm Dĩ Bách và thầy Hà, quay đầu nói với cậu bé--

    "Tinh Tinh, mẹ cậu đồng ý rồi!"

    Thẩm Dĩ Bách cầm máy tính cũ của Hạ Châu, đang xem video trên mạng.

    "Tinh Tinh, cậu đang xem gì vậy? Video dạy chửi người hả?"

    Thẩm Dĩ Bách không trả lời, cô bé tò mò ghé sát lại xem cùng cậu, mới phát hiện đó là video về cuộc thi tính nhẩm của trường tư thục Tinh Hoa.

    Trong cuộc thi, một cậu bé mặc vest nhỏ xinh xắn, đứng trên sân khấu chung kết, ánh mắt chăm chú nhìn vào bài toán học phép tính hỗn hợp trên màn hình lớn.

    Bài toán đó kết hợp cả phép cộng trừ nhân chia, vừa dài vừa phức tạp, thế nhưng cậu bé mặc vest đó, chỉ dùng chưa đến mười giây đã tính ra đáp án của bài toán.

    Trong khoảnh khắc cậu bé đọc to đáp án, Thẩm Dĩ Bách cũng đồng thời đọc ra đáp án--

    "382."

    Bài tiếp theo, phép tính còn phức tạp hơn, công thức tính cũng dài hơn.

    Hạ Châu nhìn cậu, rồi lại nhìn cậu bé trong màn hình, cô bé biết, Thẩm Dĩ Bách đang cùng cậu bé đó tiến hành tính nhẩm.

    "2392."

    Lại là cùng một thời điểm, hai người đọc ra đáp án, gần như không thể phân biệt ai nhanh hơn.

    Mấy bài tiếp theo, Thẩm Dĩ Bách dường như đang đối đầu với cậu bé trong màn hình, hai người không phân trước sau, cùng lúc tính ra đáp án.

    Cuối cùng, cậu bé trong bộ vest nhỏ giành chức vô địch nhóm mầm non của cuộc thi tính nhẩm.

    Thẩm Dĩ Bách nhìn chằm chằm vào tên cậu bé - "Thương Diệu", cùng với một loạt thành tích thi đấu vô cùng xuất sắc đằng sau cái tên này.

    Còn Hạ Châu, thì không rời mắt khỏi khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ như mặt trời của cậu bé mặc vest nhỏ.

    Cậu giơ cao chiếc cúp, cười ngạo nghễ và tự tin.

    * * *

    Đầu tháng Tám, Thẩm Dĩ Bách và Hạ Châu đồng thời nhận được giấy báo nhập học của trường tiểu học tư thục nổi tiếng nhất Nam Tương - trường tiểu học Tinh Hoa.

    Hàng xóm không biết từ đâu hay chuyện này, ghen tị muốn chết! Bởi vì Hạ Châu hoàn toàn là nhờ có Thẩm Dĩ Bách mà mới có thể vào được trường tư thục hàng đầu này.

    Phải biết rằng, trường tiểu học này tập trung những học sinh ưu tú nhất toàn thành phố Nam Tương, hoặc không thì cũng là nơi tập trung của các cậu ấm cô chiêu con nhà quyền quý giàu có.

    Ở trường tư thục quý tộc quy tụ toàn những thầy cô giỏi này, tiền đồ chắc chắn sẽ được đảm bảo.

    Hàng xóm vừa ghen tị vừa đỏ mắt, không ngừng "cà khịa" ba mẹ Hạ Châu:

    "Ôi chao, con bé Hạ Châu nhà cô vào được Tinh Hoa, sợ là kéo chân cả lớp đấy."

    "Đến lúc đó, đội sổ đứng cuối, con bé mất tự tin, cũng sẽ mất hứng thú học tập."

    "Đúng đó! Đúng đó! Thà cho nó học trường tiểu học bình thường còn hơn."

    "Nếu mà thành tích kém, người ta nói không chừng không cho miễn học phí nữa đâu. Tôi nghe nói trường đó, một năm học phí mấy chục vạn đó!"

    "Tôi khuyên thật, hai anh chị mau chuyển trường cho con bé đi, tranh thủ vẫn còn cơ hội."

    Ba mẹ Hạ Châu ở khu phố ẩm thực ngoài khu dân cư bán đồ nướng và đồ ăn nguội, hai vợ chồng da mặt dày, cười hì hì đáp:

    "Không sao đâu, có Thẩm Dĩ Bách giúp đỡ, thành tích dù kém cũng không đến nỗi nào."

    "Đúng vậy, trước đây Châu Châu nhà tôi tính toán hay sai lắm. Sau này được Thẩm Dĩ Bách kèm cặp, cô Tô khen con bé tiến bộ nhiều lắm đó."

    Hàng xóm không còn gì để nói, lại càng ghen tị đến mất ngủ cả đêm.

    Họ dặn dò con mình, nhất định phải kết bạn với Thẩm Dĩ Bách.

    Đứa trẻ bị cô lập nhất tiểu khu Ngô Đồng Uyển, chỉ trong một đêm đã trở nên nổi tiếng, thành ngôi sao nhỏ sáng nhất.

    Hôm đó, Hạ Châu và Thẩm Dĩ Bách đang chơi xích đu ở khu vui chơi trẻ em trong khu, mấy bạn nhỏ đi tới, vây quanh Thẩm Dĩ Bách:

    "Thẩm Dĩ Bách, đồ chơi robot biến hình của tớ cho cậu chơi này!"

    "Thẩm Dĩ Bách, ipad của tớ cậu có chơi không, mẫu mới nhất đó!"

    "Thẩm Dĩ Bách, đến nhà tớ xem hoạt hình đi!"

    Thẩm Dĩ Bách từ trên xích đu nhảy xuống, nhanh như chớp trốn ra sau lưng Hạ Châu, không thèm để ý đến họ.

    Có một cô bé mặc váy đẹp, tết tóc hai sừng xinh xắn bước ra, nói với Thẩm Dĩ Bách: "Thẩm Dĩ Bách, cậu đừng chơi với Hạ Châu nữa, chơi với bọn tớ đi."

    Hạ Châu thấy bọn họ muốn tranh Thẩm Dĩ Bách với mình, lập tức chống nạnh, hung dữ nói: "Làm gì đó làm gì đó? Thẩm Dĩ Bách là người của tớ, bọn mày cũng dám tranh!"

    "Hừ! Thành tích cậu vừa kém, vừa lùn, lại còn không biết tết tóc đẹp, còn bị điếc nữa, dựa vào cái gì mà để thiên tài chơi với cậu!"

    Hạ Châu liếc cô bé một cái: "Tô Mỹ Mỹ, cái chăn đái dầm của mày còn bị bà mày phơi ngoài cửa sổ kia kìa, lớn từng này rồi còn đái dầm, xấu hổ quá đi, con bé đái dầm Tô Mỹ Mỹ có tư cách gì mà tranh Tiểu Tinh Tinh của tao."

    Tô Mỹ Mỹ bị cô bé chọc tức, khóc chạy mất.

    Về khoản cãi nhau, Hạ Châu chưa bao giờ thua ai.

    Bọn trẻ thấy cô bé lại dám chọc tức "công chúa nhỏ" Tô Mỹ Mỹ của Ngô Đồng Uyển, nhao nhao chỉ trích Hạ Châu:

    "Cậu không bằng một ngón tay của Mỹ Mỹ, cậu không thể độc chiếm Thẩm Dĩ Bách."

    "Đúng vậy, Thẩm Dĩ Bách là của tất cả chúng ta! Không phải của riêng mình cậu!"

    "Thành tích cậu kém như vậy, không xứng chơi với thiên tài."

    "Hơn nữa cậu còn bị điếc!"

    Đợi bọn họ thở hổn hển mắng xong, Hạ Châu mới lấy máy trợ thính của mình ra, cười hì hì nói: "Không nghe thấy gì hết, hì hì."

    Bọn trẻ:.

    Tối sầm mặt.

    Hạ Châu một mình chống nạnh, một mình đánh cả đám, lải nhải mắng cho bọn trẻ khóc lóc chạy về nhà tìm mẹ.

    Nhưng, khi cả thế giới đều im lặng, cô bé cuối cùng cũng im lặng.

    Vỏ bọc cứng rắn đến đâu, cũng có lúc mềm yếu.

    Lòng tự trọng nhỏ bé bị tổn thương nghiêm trọng.

    Hạ Châu mắt đỏ hoe, một mình bỏ chạy.

    Thẩm Dĩ Bách sợ Hạ Châu từ đó không cần mình nữa, lảo đảo đuổi theo cô bé, kết quả bị ngã nhào trên nền xi măng.

    Hạ Châu thấy vậy, vội chạy lại đỡ cậu dậy: "Đồ ngốc, đi đứng cũng không vững, còn muốn tớ dắt, chạy cái gì chứ."

    Thẩm Dĩ Bách nắm chặt tay Hạ Châu, run rẩy ôm chặt vào lòng, như đang ôm con búp bê quý giá nhất.

    "Châu Châu, không đi."

    "Không đi.."

    Cậu bé phản ứng rất mãnh liệt, "Không đi.."

    Hạ Châu khóc nói: "Tớ không xứng chơi với cậu, tớ thành tích không tốt, cũng không biết tết tóc đẹp!"

    "Tớ cho cậu hết sô cô la!"

    Cậu nhìn đôi mắt đẫm lệ của cô bé, từng chữ từng chữ, chậm rãi nói, "532 ngày trước, chúng ta đã ngoắc tay, sẽ trở thành bạn tốt."

    Hạ Châu ngẩn người.

    Cô bé biết Thẩm Dĩ Bách rất nhạy cảm với con số, trí nhớ cũng siêu phàm, nhưng cô bé không ngờ, cậu còn nhớ cả thời gian họ quen nhau.

    Đầu óc của cậu, giống như cuốn sổ ghi chép trong máy tính, nhớ tất cả mọi thứ về họ.

    Hạ Châu ôm chầm lấy Thẩm Dĩ Bách, rất chặt.

    Cô bé vốn là một cô bé nhỏ bé khiêm nhường, hòa lẫn vào đám đông sẽ biến mất, cô bé không xinh đẹp, không cao, thành tích không tốt, còn bị khiếm thính bẩm sinh..

    Vì vậy, cô bé dùng vỏ bọc sắc nhọn để tự trang bị cho mình, học cách chửi người từ video ngắn, hễ ai có chút biểu hiện tấn công, Hạ Châu nhất định sẽ phản công hết mình.

    Nhưng tâm hồn cô bé, lại mềm yếu hơn bất kỳ ai.

    Không thể chạm vào, chỉ cần chạm nhẹ sẽ vỡ tan.

    Vì vậy, Thẩm Dĩ Bách hết lần này đến lần khác nói với cô bé: "Tinh Tinh, là của cậu, là của riêng mình cậu."
     
  7. Chotuimotlike

    Bài viết:
    0
    Chương 6: Sách Toán Cho Trẻ Em

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thẩm Dĩ Bách và Hạ Châu về nhà, dùng máy tính của cô bé tìm kiếm hướng dẫn, tết cho cô bé kiểu tóc hai bím hình bướm đặc biệt xinh đẹp.

    Đáng yêu không kể xiết.

    Thẩm Dĩ Bách luôn có một loại ma lực, bất cứ thứ gì, chỉ cần cậu nhìn qua một lần, sẽ biết làm.

    Vì vậy Hạ Châu cảm thấy cậu có siêu năng lực cũng không phải là chuyện bịa đặt.

    Những ngày đó, Thẩm Dĩ Bách ngày nào cũng tết cho cô bé những kiểu tóc đẹp khác nhau, khiến các cô bé khác trong khu ghen tị muốn chết.

    Ngay cả Tô Mỹ Mỹ có tóc tết đẹp nhất, khi gặp Hạ Châu cũng tức giận đến mức dậm chân.

    Trước đây chưa bao giờ thấy Hạ Châu xinh đẹp, nhưng khi cô bé tết tóc lên, lại gần như lấn át cả cô bé.

    * * *

    Hôm đó, thầy Hà gửi vào nhóm phụ huynh trại huấn luyện một cuốn sách tham khảo tự học trước khi nhập học- Khóa Học Vỡ Lòng Toán Olympiad Mầm Non.

    Thầy Hà: "@Các bậc phụ huynh, cuốn sách này là cuốn sách vỡ lòng Olympic Toán học mới xuất bản của phòng nghiên cứu Toán học đại học Nam Ương, rất khuyến khích các con đọc và tự học trước."

    Mẹ Chí Trạch: "Cảm ơn thầy Hà giới thiệu, tôi đặt hàng ngay ạ!"

    Cô Hà: "@Mẹ Chí Trạch, hiện tại không có kênh bán hàng trực tuyến, có thể đến nhà sách Tân Hoa mua trực tiếp ạ."

    Ba Hạ Châu: "Cảm ơn thầy Hà giới thiệu, chiều nay tôi sẽ đi mua cho con bé."

    Thầy Hà: "@Ba Hạ Châu, cuốn sách này đối với em Hạ Châu thì quá cao siêu, tôi sẽ giới thiệu cho em ấy những tài liệu đọc phù hợp hơn. Ví dụ như" Nhập môn Toán mầm non "," Sách toán cho trẻ em ".

    Ba Hạ Châu:" Cảm ơn thầy. "

    Lúc ăn cơm trưa, ba Hạ Châu phàn nàn với mẹ Hạ Châu chuyện này:" Thầy Hà có phải đang nói con gái mình ngốc không? Sao lại còn đối xử khác biệt như vậy chứ. "

    Mẹ Hạ Châu:" Con bé nhà mình vốn ngốc mà, thầy Hà có nói sai đâu, đây không phải đối xử khác biệt, mà là dạy theo năng lực. "

    Ba Hạ Châu:" Nhưng mà.. nhưng mà, như vậy chẳng phải làm tổn thương lòng tự trọng của con bé à! "

    Mẹ Hạ Châu:" Anh không nói chuyện này, con bé căn bản không biết, vậy thì ai làm tổn thương lòng tự trọng của con bé? "

    Hai vợ chồng lo lắng nhìn Hạ Châu đang cố gắng ăn cơm:" Châu Châu, lời ba mẹ nói, chắc con không hiểu đâu nhỉ. "

    " Không hiểu ạ. "

    " Vậy thì tốt rồi. "Hai vợ chồng thở phào nhẹ nhõm.

    Đôi khi, Hạ Châu cảm thấy mình mới là người lớn, bố mẹ đều là trẻ con.

    Sao họ cứ cảm thấy cô bé là đồ ngốc vậy chứ, trẻ con bây giờ ngày nào cũng lướt video ngắn, rõ ràng cái gì cũng hiểu, rất trưởng thành, được không!

    Hôm qua ba mẹ còn trước mặt cô bé, cười ha ha trêu ghẹo nhau chuyện tối nay có làm hay không gì đó.

    Hạ Châu cố gắng giả vờ không hiểu, mệt quá đi!

    * * *

    Ba nhắc đến cuốn sách" Khóa Học Vỡ Lòng Toán Olympiad Mầm Non ", Hạ Châu âm thầm ghi nhớ trong lòng.

    Cô bé chạy đi hỏi Thẩm Dĩ Bách, mẹ cậu có mua cuốn sách này cho cậu không.

    Thẩm Dĩ Bách ngơ ngác lắc đầu.

    Mẹ cậu ban ngày ở nhà ngủ, buổi tối ra ngoài làm việc, chắc cũng không có thời gian đi mua cuốn sách này cho Thẩm Dĩ Bách.

    Thế là Hạ Châu đập heo đất của mình, lật tìm được 50 đồng, một mình đi đến nhà sách Tân Hoa không xa nhà, muốn mua cuốn sách này cho Thẩm Dĩ Bách.

    Không biết ai đã tiết lộ thông tin cô Hà giới thiệu sách trong nhóm, cuốn" Khóa Học Vỡ Lòng Toán Olympiad Mầm Non "ở nhà sách Tân Hoa gần nhà này lại bị mua hết sạch.

    Chỉ còn lại một cuốn cuối cùng, cô đơn nằm trên kệ.

    Hạ Châu vội vàng lấy nó xuống, chuẩn bị mang đi thanh toán, thì một người đàn ông trung niên mặc vest đi đến, sau khi quét mắt một vòng trên giá sách, liền nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên tay Hạ Châu.

    " Cháu ơi, cháu muốn mua cuốn sách này à? "

    Hạ Châu vội vàng giấu cuốn sách ra sau lưng, vẻ mặt đề phòng:" Đúng vậy, có chuyện gì? "

    " Thế này nhé, cháu nhường cuốn sách này cho chú được không, chú cho cháu ăn kẹo. "

    " Mẹ bảo ở ngoài không được tùy tiện ăn kẹo của người lạ. "

    " Vậy thì.. chú đưa thêm tiền mua, chú đưa 100 đồng được không! Đắt hơn giá gốc của cuốn sách nhiều đó! "

    " Có tiền là giỏi à.. "Hạ Châu chẳng thèm để ý đến ông ta," Đây là quà cho bạn tốt của cháu. "

    " Cháu bé, vậy 200? 200 thì sao? "

    Hạ Châu:" Sao chú không hiểu tiếng người vậy, rốt cuộc ai mới là trẻ con hả. "

    Người đàn ông:.

    Cuối cùng anh ta thất vọng rời khỏi nhà sách, Hạ Châu sợ lại có người đến tranh, vội vàng đi đến quầy thanh toán, tổng cộng hết 49, 5 đồng.

    Cô bé tích cóp được tổng cộng 50 đồng, gần như tiêu sạch mà chẳng hề tiếc.

    Ra khỏi nhà sách, thấy trước cửa nhà sách có một chiếc xe ô tô màu đen.

    Mà người đàn ông mặc vest kia đang đứng cạnh xe, nói gì đó với người trong xe.

    Hạ Châu tò mò nhìn vào trong xe, liếc mắt một cái đã thấy cậu bé nhỏ mà cô thấy trên ti vi.

    Vì cậu bé đó quá đẹp trai, nên Hạ Châu ấn tượng sâu sắc.

    Trong kinh nghiệm sống hạn hẹp của cô, Thẩm Dĩ Bách là cậu bé đẹp trai nhất mà cô bé từng gặp, cho đến ngày hôm đó xem được video thi đấu của Thương Diệu.

    Thương Diệu có một loại khí chất ngông cuồng không chịu khuất phục, cười lên như ánh mặt trời rực rỡ, khác hẳn với vẻ lạnh lùng nhàn nhạt trên người Thẩm Dĩ Bách.

    Cậu bé từ trên xe bước xuống, đi thẳng đến trước mặt Hạ Châu.

    Hạ Châu lùi lại hai bước, có một cảm giác không chân thực như người trên ti vi bước vào đời thực.. mơ hồ tưởng mình đang nằm mơ.

    " Cuốn sách này của cậu, tôi muốn. "Cậu bé mở miệng, giọng nói dứt khoát gọn gàng," Bây giờ trên mạng đã có hàng đặt trước rồi, tôi sẽ đặt cho cậu một cuốn khác, 3 ngày là có. Thêm cho cậu 1000 đồng, coi như tiền cảm ơn cậu nhường lại cuốn sách này. "

    Hạ Châu hiểu rõ lời cậu nói.

    1000 đồng là rất nhiều tiền rồi, dù sao cô bé tích góp mấy tháng trời, mới tích đủ 50 đồng thôi mà!

    Cô bé cau mày, nghi ngờ nhìn cậu bé đẹp trai trước mặt:" Trên mạng có thể mua được, sao cậu không tự chờ 3 ngày? "

    " Đối với tôi, thời gian còn quý hơn. "Thương Diệu kiêu ngạo nói," Chỉ cần 3 ngày, tôi có thể đọc hết cuốn sách này. "

    Hạ Châu nhận ra thái độ kiêu ngạo của cậu bé, cảm thấy hơi không phục.

    Giọng điệu của cậu ta bây giờ, rõ ràng là quyết tâm phải có, nhất định phải mua cuốn sách này từ tay cô bé.

    Nhưng rõ ràng cuốn sách này là của cô bé, dựa vào cái gì mà cậu ta..

    Không đưa đó!

    Hạ Châu nói:" 3 ngày thì có gì ghê gớm, bạn của tôi một ngày có thể đọc hết cuốn sách này, đợi cậu ấy đọc xong rồi, tôi sẽ bán lại cho cậu, lấy của cậu 1000 đồng, cậu đồng ý thì giao dịch, không đồng ý.. thì đừng có cản đường tôi! "

    Nói xong, Hạ Châu bước đi.

    Thương Diệu lại túm lấy cánh tay gầy gò của cô bé:" Không thể nào. "

    Cậu từng chữ từng chữ nói," Không ai có thể đọc hết một cuốn sách trong một ngày. "

    " Cậu chưa từng thấy, không có nghĩa là không có. "

    Hạ Châu ngẩng cao cằm," Tôi tận mắt nhìn thấy rồi, bạn của tôi một ngày đã đọc xong một cuốn "Sách toán cho trẻ em"! "

    " Toán cho trẻ em. "Thương Diệu khinh miệt cười nhạo," Mấy thứ cơ bản đơn giản như vậy, ai mà chẳng đọc xong trong một ngày? Cuốn sách này, hoàn toàn khác với trình độ của toán trẻ em, nếu bạn cậu có thể đọc hết trong một ngày, tôi viết ngược tên Thương Diệu. "

    " Tin hay không thì tùy."

    Dù sao, tất cả mọi người đều không tin Tinh Tinh có siêu năng lực, nhưng cậu ấy đã thắng Vương Chí Trạch, thắng tất cả mọi người.

    Hạ Châu quay người bỏ đi.
     
  8. Chotuimotlike

    Bài viết:
    0
    Chương 7: Lược Sử Thời Gian

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thương Diệu thấy cuốn sách sắp đến tay sắp bay mất, lập tức nói: "Đến giờ này ngày mai, gặp nhau ở trước cửa nhà sách, nhớ mang bạn của cậu đến, tôi muốn kiểm tra cậu ta trước mặt. Nếu cậu ta không thể đọc hết cuốn sách này trong một ngày, tôi muốn cậu bồi thường cho tôi phí tốn thời gian một ngày là 333 đồng."

    Hạ Châu trong lòng có chút ganh đua, không muốn dễ dàng nhận thua, quay đầu lại nói: "Nếu bạn của tôi đọc hết rồi, thì sao!"

    "Vậy thì tôi trả cho cậu 1000 đồng, mua cuốn sách này."

    "Cậu trả cho tôi 1000, sau đó học con chó xoay ba vòng tại chỗ rồi sủa gâu gâu."

    Thương Diệu ngẩn người: "Học con chó thế nào? Không biết."

    "Tôi làm cho cậu xem." Hạ Châu tay trái bịt mũi, tay phải để sau lưng, xoay ba vòng tại chỗ, gâu gâu gâu sủa mấy tiếng.

    Thương Diệu cố gắng nhịn không để bản thân bật cười.

    Làm xong, cô bé vẫn chưa ý thức được mình bị cậu ta trêu, đắc ý nói: "Giao kèo không?"

    "Cũng được, nhưng không chắc lúc đó tớ lại quên mất cách làm, phải nhờ cậu chỉ lại lần nữa đấy."

    "Không vấn đề." Hạ Châu cười hì hì, "Về nhà thôi, bye bye!"

    Thương Diệu nhìn bóng dáng cô bé biến mất ở khu dân cư cũ kỹ đối diện đường, cũng bị cô nàng làm cho ngốc nghếch không nói nên lời.

    Người giúp việc nam bên cạnh cúi đầu nói: "Cậu chủ, lâu lắm rồi cậu mới cười như vậy."

    Thương Diệu mặt không chút cảm xúc quay đầu lại, liếc anh ta một cái: "Tề Lượng, nếu anh còn đọc mấy tiểu thuyết tổng tài nhảm nhí trên mạng rồi lấy đó trêu tôi, tôi sẽ đổi người giúp việc đấy."

    "Ê đừng mà, tôi chỉ đùa thôi, chọc cậu cười một chút, đỡ phải suốt ngày nghiêm túc như ông cụ non. Cậu thấy cô bé lúc nãy không? Đó mới là dáng vẻ của trẻ con đấy."

    Thương Diệu lạnh lùng hừ một tiếng.

    * * *

    Hạ Châu chạy thẳng đến nhà Thẩm Dĩ Bách.

    Cậu bé đang gục trên bàn đọc sách.

    Cậu có một sự tập trung tuyệt vời, khi ở một mình, cậu chuyên tâm làm một việc gì đó, thậm chí có thể không ngủ không nghỉ..

    Hạ Châu hớt hải xông vào phòng cậu, như một luồng khí nóng mùa hè đột ngột tràn vào vùng Siberia lạnh giá, hơi lạnh trong phòng khiến cô bé rùng mình một cái.

    Nhìn dáng vẻ bình tĩnh, tập trung của cậu bé, cứ như dù núi Thái Sơn có sụp trước mặt, cậu cũng sẽ không hề hoảng loạn hay dao động.

    "Cậu đang xem gì vậy?" Cô bé đi tới, tò mò hỏi.

    "《Lược sử thời gian》, một cuốn sách về vũ trụ."

    *Lược sử thời gian của Stephen Hawking.

    "Cậu hiểu không?"

    "Hiểu được một chút." Thẩm Dĩ Bách khép sách lại, nói với Hạ Châu: "Châu Châu, có lẽ các ngôi sao không phải là nhà của tớ."

    "Là trong cuốn sách này nói sao?"

    "Ừm."

    "Vậy cậu không phải người ngoài hành tinh à?"

    Thẩm Dĩ Bách lắc đầu: "Không phải."

    Hạ Châu thở dài: "Vậy nhà cậu ở đâu?"

    Thẩm Dĩ Bách nhìn xung quanh, nhìn căn phòng nhỏ hẹp chật chội này: "Không phải ở đây."

    Gia đình cậu không phải là người phụ nữ suốt ngày say xỉn rồi đánh đập cậu, luôn miệng than nuôi không nổi, lúc nào cũng muốn vứt bỏ cậu.

    Cậu cũng không biết đâu mới thực sự là nơi mình thuộc về.

    Hạ Châu suy nghĩ một lúc, rồi nói với cậu: "Trên trời có bao nhiêu vì sao, chắc chắn sẽ có một ngôi sao là nhà của cậu. Nhất định sẽ có mà, đừng bỏ cuộc nhé."

    Thẩm Dĩ Bách thoáng chút bối rối trong mắt, nhưng cuối cùng vẫn khẽ gật đầu.

    "Đúng rồi đúng rồi, tặng cậu cuốn sách này!" Hạ Châu đưa cuốn 《Khóa Học Vỡ Lòng Toán Olympiad Mầm Non》 cho Thẩm Dĩ Bách, đồng thời kể cho cậu nghe chuyện hôm nay.

    "Tớ cá cược với thằng nhóc đáng ghét kia rồi, nói cậu chắc chắn có thể đọc hết cuốn sách trong ngày mai." Hạ Châu lo lắng nhìn cậu: "Cậu dùng siêu năng lực của cậu xem có đọc hết được không?"

    Thẩm Dĩ Bách nhận lấy sách, lật xem: "Là cậu bé trong video hôm đó, Thương Diệu?"

    "Ừ ừ, chính là cậu bé giành được vị trí thứ nhất đó!"

    Cậu nghĩ một lát, thành thật hỏi Hạ Châu: "1000 đồng có.. có thể mua được một chiếc váy đẹp không?"

    "Có thể mua được 10 chiếc." Hạ Châu nhớ lại những chiếc váy mẹ mua cho cô bé, hình như hơn 100 đồng một chiếc: "Cậu cũng muốn mặc váy sao? Con trai không được mặc váy đâu!"

    Thẩm Dĩ Bách không nói gì, cậu lặng lẽ đặt cuốn 《Lược sử thời gian》 xuống, lật mở cuốn 《Khóa Học Vỡ Lòng Toán Olympiad Mầm Non》.

    Hạ Châu không làm phiền cậu nữa, về nhà ăn trưa, ngủ một giấc cả buổi chiều, dậy còn xem hoạt hình một lúc.

    Đến giờ ăn tối, mẹ cô bé - Bạch Trân Trân nói: "Cô Thẩm nhà hàng xóm muộn mới về, con qua gọi Thẩm Dĩ Bách sang nhà mình ăn tối đi."

    Hạ Châu đi sang nhà họ Thẩm, đẩy cửa ra thì thấy Thẩm Dĩ Bách vẫn đang đọc sách.

    Cô bé gọi cậu đi ăn tối, Thẩm Dĩ Bách không đáp lại.

    Hạ Châu ngoan ngoãn không dám quấy rầy cậu, về nhà nói với mẹ: "Tinh Tinh đang chuyên tâm học bài, không có thời gian ăn tối."

    "Học cái gì chứ?" Ba cô bé - Hạ Thành Công bưng đồ ăn nóng hổi lên bàn, cởi tạp dề treo lên: "Bây giờ đang nghỉ hè mà!"

    "Chính là cuốn Khóa Học Khai Mở Toán Olympiad mà ba nhắc đến á, cậu ấy đang đọc."

    "Xem đứa trẻ này đi, vừa thông minh vừa nỗ lực, thật khiến người ta ghen tị."

    Bạch Trân Trân nói: "Anh ghen tị nó, mẹ Thẩm còn ghen tị con nhà mình đấy, dù sao cũng là một đứa trẻ bình thường."

    "Cũng phải ha." Hạ Thành Công lập tức cân bằng lại: "Chỉ cần khỏe mạnh, chẳng có gì quan trọng hơn."

    Hạ Châu vừa xúc cơm vừa thản nhiên nói: "Người ta bảo con là nhỏ điếc đấy."

    "Ai nói!" Hạ Thành Công đập đũa xuống bàn: "Ba đi tìm nó tính sổ!"

    "Anh đàn ông con trai to đầu, so đo với trẻ con làm gì." Bạch Trân Trân kéo ông ngồi xuống, nói với Hạ Châu: "Châu Châu, con cũng giống như những đứa trẻ bình thường, đeo máy trợ thính vào thì chẳng khác gì những đứa trẻ trong khu phố cả, đừng nghe lũ trẻ con nói bậy."

    "Mấy đứa nhóc đó, con không thèm để ý đến chúng nó." Hạ Châu hừ một tiếng: "Con chỉ chơi với Tinh Tinh thôi."

    "Thật ra, con cũng đừng luôn đồng cảm với Tinh Tinh, thằng bé không cần sự đồng cảm của người khác." Mẹ gắp thức ăn cho cô, nói: "Dù nó không giỏi giao tiếp, nhưng nó rất thông minh, sau này vẫn có thể sống tốt. Thế nên, ông trời luôn công bằng, đóng một cánh cửa thì cũng sẽ để lại một ô cửa sổ cho con."

    Hạ Châu nghe mẹ khen Thẩm Dĩ Bách, cũng muốn mình được khen một chút, vội vàng hỏi: "Thế con thì sao! Thế con thì sao!"

    "Con à, tuy rằng tai không tốt, cũng không thông minh, cũng không đủ nỗ lực, nhưng con.."

    Bạch Trân Trân nghĩ nửa ngày, chớp mắt nhìn cô bé, vậy mà không nghĩ ra được lời khen nào đặc biệt thích hợp.

    Hạ Châu:.

    Cuối cùng, mẹ nuốt nước bọt: "Ưu điểm lớn nhất của con, chính là vui vẻ! Con là một đứa trẻ vui vẻ!"

    Hạ Thành Công: "Thật ra, không có ưu điểm thì cũng không cần phải cố khen làm gì."

    "Ai nói, vui vẻ là việc quan trọng hơn bất cứ điều gì, được không. Châu Châu, lớn lên cũng phải luôn là một người vui vẻ nhé."

    Hạ Châu lơ mơ hiểu, khẽ gật đầu.

    * * *

    Sau khi ăn tối, Bạch Trân Trân dùng hộp giữ nhiệt đựng cơm, bảo Hạ Châu mang sang cho Thẩm Dĩ Bách.

    Sức khỏe là quan trọng nhất, không thể vì học mà không ăn tối được.

    Hạ Châu ngoan ngoãn mang sang, Thẩm Dĩ Bách vội vàng ăn vài miếng rồi tiếp tục tập trung đọc sách.

    Xem ra, cậu thật sự muốn dành cả một ngày để nghiền ngẫm cuốn sách này.

    "Tiểu Tinh Tinh, cậu thật sự hiểu rồi à?"

    "Không khó."

    "Vậy ngày mai cậu thắng được không?"

    "Chắc là, được."

    "Yeah." Hạ Châu giơ hai tay hoan hô, cũng thở phào nhẹ nhõm.

    Cô bé còn lo lắng mình tùy tiện cá cược với người khác, nhỡ đâu siêu năng lực của Thẩm Dĩ Bách không khởi động được, thì cô bé sẽ phải đền rất nhiều tiền đó!
     
  9. Chotuimotlike

    Bài viết:
    0
    Chương 8: So Tài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Châu nằm trên chiếc giường đơn nhỏ của Thẩm Dĩ Bách, xem cuốn sách toán trẻ em mà ba mua cho cô bé, xem chưa được năm phút đã ném sách xuống, ngáp dài liên tục.

    Chỉ tiếc, giường nhỏ của Thẩm Dĩ Bách khó ngủ quá, trên tấm ván gỗ chỉ trải một lớp ga mỏng, ngay cả đệm cũng không có, khác xa chiếc giường công chúa mềm mại của cô bé một trời một vực.

    Mẹ của Thẩm Dĩ Bách mỗi ngày đều ra ngoài xinh đẹp, nhưng Thẩm Dĩ Bách thì luôn mặc quần áo bẩn, rất lâu mới tắm một lần.

    Có khi trên người còn có mùi hôi.

    Đây cũng là lý do mà các bạn nhỏ luôn cô lập cậu, không chơi với cậu.

    Có khi, mẹ Hạ Châu thấy không đành lòng, sẽ đưa Thẩm Dĩ Bách về nhà, giúp cậu tắm bồn sủi bọt, rồi giặt sạch cả quần áo trên người cậu.

    Hạ Châu cũng không thích trên người Thẩm Dĩ Bách có mùi hôi, nhưng cô bé thấy cậu rất đáng thương, cậu bây giờ còn nhỏ, căn bản không tự tắm được, Hạ Châu cũng không biết.

    Mẹ cậu không bao giờ tắm cho cậu, không giặt quần áo, thậm chí có khi ngủ cả ngày, không cho cậu ăn cơm, chỉ cho cậu ăn sô cô la.

    Cho nên Thẩm Dĩ Bách luộm thuộm, không phải lỗi của cậu, mà là lỗi của mẹ cậu.

    Hạ Châu muốn giúp Thẩm Dĩ Bách tìm được ngôi nhà thật sự của mình, người nhà thật sự.

    Họ sẽ yêu Thẩm Dĩ Bách như ba mẹ cô bé yêu cô bé vậy.

    Như vậy cậu sẽ không còn hôi hám nữa.

    * * *

    Chiều ngày hôm sau, Hạ Châu đi tìm Thẩm Dĩ Bách.

    Cậu khép trang sách lại, nói với cô bé: "Đọc xong rồi."

    Hạ Châu chú ý đến quầng thâm mắt nặng trĩu của cậu bé.

    Vì da cậu trắng như trái lê, cho nên một chút quầng thâm mắt cũng đặc biệt rõ ràng.

    "Cậu không phải thức trắng cả đêm đấy chứ?"

    "Ngủ được 2 tiếng 23 phút 31 giây."

    Thật đáng sợ.

    Nếu là cô bé, chỉ ngủ hai tiếng, trong đầu chắc chắn sẽ rối như tơ vò, vậy mà cậu vẫn nhớ mình ngủ bao lâu, còn chính xác đến từng giây..

    Có khi Hạ Châu cảm thấy siêu năng lực của Thẩm Dĩ Bách là biến mình thành một chiếc máy tính, trí nhớ của cô bé không tốt, nhưng những việc nhờ cậu nhớ thì cậu luôn nhớ được và nhắc nhở cô bé kịp thời.

    Hôm nay, nhất định thắng!

    "Đi nhanh thôi!" Cô bé nắm tay cậu ra khỏi cửa: "Chúng ta đi tìm cái tên Thương gì đó để thi đấu! Thắng là có rất nhiều tiền đó!"

    Thương Diệu đến trước nhà sách sớm hơn bọn họ.

    Cậu ta mặc một chiếc áo thun đen phiên bản hợp tác với Pokémon, trên đó in hình Pikachu. Quần rộng rãi, trông đúng chuẩn một đứa bé cool ngầu.

    So với cậu ta, Thẩm Dĩ Bách có vẻ lem luốc.

    Cậu đã mặc bộ đồ này ba ngày chưa thay, hình in hoạt hình cũng phai màu. Tóc thì dài ra, chưa chải, rối bù lên.

    Chỉ có gương mặt xinh đẹp kia, mới có thể so sánh và đối đầu với cậu bé chỉnh tề này.

    Thương Diệu ngẩng cằm lên, nhìn về phía cậu bé sau lưng Hạ Châu: "Cậu là người mà cô ấy nói có thể đọc hết một cuốn sách toán Olympiad trong một ngày sao?"

    Thẩm Dĩ Bách tránh ánh mắt cậu ta, không trả lời.

    "Trả lời tôi."

    Cậu vẫn im lặng.

    "Cậu bị câm à?"

    "Tinh Tinh không bị câm đâu!" Hạ Châu vội vàng phản bác, "Cậu ấy chỉ.. chỉ là không thích người lạ, nên không nói chuyện với cậu thôi!"

    Thương Diệu cười lạnh: "Vậy chẳng phải là câm sao?"

    "Không phải, cậu ấy có thể nói."

    Để chứng minh Thẩm Dĩ Bách biết nói, Hạ Châu nắm lấy tay cậu, dịu giọng dỗ dành: "Đừng sợ, Tinh Tinh, nói với tớ đi, cậu đã đọc xong hết cuốn sách chưa?"

    Thẩm Dĩ Bách gật đầu.

    Hạ Châu cảm nhận được tay cậu đang run..

    Đây là biểu hiện của sự bất an và căng thẳng của cậu.

    Đối mặt với những bạn nhỏ có khí thế mạnh mẽ và thích gây sự như Vương Chí Trạch hoặc Thương Diệu, Thẩm Dĩ Bách sẽ căng thẳng.

    "Xem ra.." Thương Diệu quan sát phản ứng và trạng thái của cậu bé, kết luận: "Cậu ta bị bệnh đúng không?"

    "Cậu mới bị bệnh đó!" Hạ Châu bĩu môi: "Không được mắng người!"

    "Tôi không mắng người, chỉ đang trần thuật sự thật khách quan."

    Thương Diệu không muốn tiếp tục tranh cãi những chuyện vô nghĩa này với bọn họ, thời gian của cậu ta rất quý giá, thế là đề nghị: "Chúng ta vào quán cà phê của nhà sách ngồi một lát, để tôi kiểm tra xem cậu ta có thật sự đã học xong cuốn sách này không."

    "Đi thì đi!" Hạ Châu nắm tay Thẩm Dĩ Bách, dịu dàng nói với cậu: "Tinh Tinh đừng sợ, có tớ ở đây rồi, tớ sẽ bảo vệ cậu!"

    Thương Diệu để người giúp việc mặc vest đứng đợi bên đường, dẫn Thẩm Dĩ Bách và Hạ Châu vào quán cà phê, để họ tùy ý gọi món.

    Hạ Châu do dự nói: "Tôi.. không có tiền."

    "Tôi mời."

    "Gọi gì cũng được sao?"

    "Ừ."

    "Cậu sẽ không cố tình gài bẫy chúng tôi đấy chứ, nửa đường chuồn mất, chúng tôi không có tiền trả đâu."

    "Tôi không low đến mức đó."

    Hạ Châu gọi cho mình và Thẩm Dĩ Bách một cốc trà sữa trân châu đường đen. Nhìn loạt hình ảnh bánh ngọt hấp dẫn, cô bé lại thèm quá nên gọi thêm một phần cheesecake matcha đậu đỏ.

    Thương Diệu gọi một cốc ca cao nóng.

    Sau khi đồ ngọt được mang lên, cô bé không nhịn được mà ăn ngấu nghiến, ăn đến nỗi miệng đầy kem, sự ghét bỏ đối với Thương Diệu lập tức giảm đi một nửa.

    Ai mời cô bé ăn đồ ngọt, cô bé đều không thể ghét nổi.

    Thương Diệu lật mở cuốn 《Khóa Học Vỡ Lòng Toán Olympiad Mầm Non》 được thiết kế riêng cho trẻ em thiên tài, tùy tiện lật một trang, hỏi: "Giả thuyết Collatz là gì?"

    Đầu Thẩm Dĩ Bách nghiêng sang một bên, không nói gì.

    Thương Diệu nhìn sang Hạ Châu, Hạ Châu đặt chiếc nĩa nhỏ xuống, nói với Thẩm Dĩ Bách: "Đừng sợ, Tinh Tinh, cậu cứ trả lời cậu ta là được."

    Thẩm Dĩ Bách lo lắng run chân, hơi thở rất gấp gáp.

    "Hay là cậu nói đáp án cho tớ, tớ sẽ giúp cậu trả lời."

    Thẩm Dĩ Bách vẫn không nói gì.

    "Sao vậy, là không biết sao?"

    Thẩm Dĩ Bách căng thẳng đến mức tay cũng run lên, thậm chí còn tránh cả ánh mắt của cô.

    Hạ Châu nói: "Đổi câu khác đi, đổi câu khác đi!"

    Thương Diệu không ép cậu nữa, lật sang một trang khác, rồi đọc to: "Một số cộng với hai lần của chính nó bằng 15. Vậy số đó là bao nhiêu?"

    Thẩm Dĩ Bách vẫn không trả lời, cơ thể khẽ run lên.

    Hạ Châu không ngừng an ủi cậu, cũng không có tác dụng gì.

    Thương Diệu mất kiên nhẫn, ném cuốn sách lên bàn: "Câu khó không biết, câu dễ cũng không, hai người các cậu chém gió mà không biết ngượng à? Đúng là phí thời gian của tôi."

    Cậu ta đúng là ngốc mới đi tin lời cô nhóc này nói linh tinh.

    "Tôi không có nói dối!" Hạ Châu không thích bị người khác vu oan: "Những gì tôi nói đều là sự thật!"

    Thương Diệu cảm thấy chỉ số thông minh của mình bị xúc phạm, vậy mà lại tin lời nói dối của con bé này.

    Cậu ta không muốn lãng phí thêm một phút nào nữa, cầm cuốn sách toán nâng cao lên rồi nói: "Nhìn bộ dạng mấy người thế này, chắc cũng chẳng có tiền đền đâu. Coi như tôi xui xẻo, gặp phải hai kẻ lừa đảo."

    Hạ Châu thấy cậu ta sắp cầm sách đi, vội vàng đứng dậy ngăn cản, chặn đường Thương Diệu: "Không được đi."

    Vì Thẩm Dĩ Bách vẫn chưa nghiên cứu xong cuốn sách đó, Hạ Châu tuyệt đối không thể để cậu ta mang đi.

    Cô bé dang hai tay ra, chặn Thương Diệu lại--

    "Sách là do tôi mua! Cậu không được mang nó đi!"

    Thương Diệu hất cằm, liếc cô bé đầy khinh bỉ: "Sao? Làm kẻ lừa đảo chưa đủ, còn muốn làm thổ phỉ nữa à?"

    "Lấy sách tôi mua đi mà còn không trả tiền, rốt cuộc ai mới là thổ phỉ đây?"

    Thương Diệu móc từ túi ra tờ một trăm, đập lên bàn: "Không cần thối, tôi mua cuốn sách này."

    "Cuốn sách này là quà tôi tặng cho Tinh Tinh, không bán!"

    Thương Diệu phớt lờ cô bé, quay người bước đi. Hạ Châu lập tức túm chặt vạt áo cậu ta, không cho đi: "Trả sách cho tôi!"

    "Không trả!"
     
  10. Chotuimotlike

    Bài viết:
    0
    Chương 9: Tsundere*

    Bấm để xem
    Đóng lại
    *Tsundere :(hay là ngạo kiều) là thuật ngữ anime dùng để chỉ những người có tính cách rất khó gần, ương ngạnh, nhiều khi hay nổi nóng với mọi người và hơi có phần khắt khe. Tuy nhiên điều đó chỉ để che giấu mặt nội tâm dễ thương, đa cảm và biết quan tâm đến người khác của họ mà thôi.

    Hạ Châu đâu phải kiểu dễ bắt nạt, đánh nhau với cô bé chỉ là chuyện thường ngày. Thế là cô bé lao lên giật sách.

    Nhưng Thương Diệu từ nhỏ đã có thầy dạy đấu võ, phản xạ được rèn luyện bài bản, nhanh nhẹn né khỏi đòn của cô bé.

    Do quán tính, Hạ Châu ngã xuống đất.

    Cậu ta theo phản xạ định đỡ cô bé, nhưng nhớ đến dáng vẻ hung hăng ban nãy, liền kìm lại, nhìn xuống từ trên cao: "Nhóc con, té có đau không đấy?"

    Cô bé chẳng thèm quan tâm gì đến thể diện, lập tức ôm chặt lấy chân Thương Diệu, bám chặt như một con chó pitbull cắn trúng con mồi, quyết không nhả.

    Trừ khi cậu ta giết cô bé, còn không thì đừng hòng rời đi.

    "Cậu bị điên à! Bỏ ra!"

    Những người xung quanh tò mò nhìn sang, mặt Thương Diệu đỏ bừng, chưa bao giờ cậu ta mất mặt như vậy.

    "Mau buông ra!"

    "Trả sách cho tôi."

    "Cậu mà không buông ra, tôi sẽ đá cậu đó!"

    "Đây là quà tôi tặng cho Tinh Tinh!"

    Thương Diệu cũng không thực sự đá cô bé ra. Từ nhỏ, cậu ta đã được dạy dỗ theo phong cách quý ông, tuyệt đối không cho phép mình ra tay với con gái.

    Nhưng khổ nỗi, cô bé cứ bám chặt lấy chân cậu ta, khiến cậu hoàn toàn không nhúc nhích nổi.

    "Đây là quà tôi tặng cho Tinh Tinh." Câu nói này giống như một câu thần chú vang vọng trong thế giới im lặng của Thẩm Dĩ Bách.

    Cô bị "bắt nạt" rồi, cô đang bị "bắt nạt"..

    Sắc mặt Thẩm Dĩ Bách tím tái, toàn thân run bần bật!

    Thương Diệu thấy vậy, tưởng rằng cậu muốn động tay với mình, liền nắm chặt tay trước một bước.

    Cậu ta không đánh con gái, nhưng không nói là không đánh con trai.

    "Giả thuyết Collatz, trang 45, dòng 32, đối với bất kỳ số nguyên dương n nào, nếu n là số chẵn, thì chia nó cho 2; nếu n là số lẻ, thì nhân nó với 3 rồi cộng thêm 1. Lặp lại quá trình này, cuối cùng sẽ trở về 1."

    "Trang 76, dòng 29, một số cộng với hai lần số đó bằng 15, số đó là bao nhiêu? Đáp án là 5. Dòng 30, lấy đáp án của câu trên nhân với 3, rồi cộng thêm 7, kết quả nhận được là bao nhiêu? Phân tích: Theo đáp án câu 1, 5 nhân 3 cộng 7 bằng 22.."

    Cậu bé gần như không ngừng nghỉ, máy móc nhả ra những con chữ này như một chiếc máy đánh chữ.

    Thương Diệu đột nhiên mở to mắt, lật sách ra.

    Điều khiến cậu ta kinh ngạc, không phải là cậu bé trước mặt đã giải được bài toán đơn giản này, mà là..

    Cậu đã đem nội dung của trang sách này..

    Không sót một chữ! Toàn bộ! Đọc thuộc lòng!

    * * *

    Thương Diệu không tin Thẩm Dĩ Bách chỉ dùng một ngày đã học xong cả một cuốn sách.

    Không, không phải học xong, mà là đã thuộc lòng cuốn sách này một cách hoàn toàn!

    "Cậu.. trước đây đã từng xem cuốn sách này rồi, đúng không! Hai người hợp lại lừa tôi đấy à!"

    Thẩm Dĩ Bách không trả lời, Hạ Châu vội vàng biện giải: "Hôm qua tôi mới mua sách về! Với lại, bọn tôi lừa cậu chuyện gì chứ, rõ ràng là cậu cứ đòi mua sách của tôi mà."

    Thương Diệu không muốn tin, hay nói đúng hơn là không muốn thừa nhận chuyện này, nhưng cuốn sách này mới chỉ được phát hành chưa đầy một tháng.

    Cho dù tính từ ngày xuất bản đi chăng nữa, một tháng mà cậu thuộc lòng được cuốn sách này thì dường như cũng.. quá kinh khủng.

    Hạ Châu kéo tay Thẩm Dĩ Bách: "Tinh Tinh, chúng ta đi thôi, không thèm để ý đến cậu ta nữa."

    Thương Diệu lập tức đuổi theo: "Không được đi."

    "Làm gì? Chúng tôi đều đã vượt qua thử thách rồi, tiền của cậu chúng tôi cũng không cần nữa, còn không cho đi à?"

    "Tôi không phải là cậu." Thương Diệu khoanh tay, liếc nhìn cô bé, "Chuyện tôi đã hứa, sẽ không nuốt lời, 1000 kia, tôi có thể đưa cho cậu, nhưng tôi muốn ra thêm mấy câu hỏi để kiểm tra cậu ta. Mỗi câu 1000, nếu cậu ta có thể làm đúng hết, tôi sẽ chuyển hết cho cậu!"

    Hạ Châu biết, 1000 đồng là rất rất nhiều tiền.

    Nhưng, cô bé sợ Thẩm Dĩ Bách lại xuất hiện tình huống không tốt, cho nên thà không cần số tiền này, cũng muốn đưa cậu về nhà.

    Không ngờ, Thẩm Dĩ Bách lại lập tức đồng ý: "Được."

    Hạ Châu kinh ngạc.

    Cô bé chắc chắn, cái chữ "được" kia, là nói với Thương Diệu!

    Trước đó, cậu ấy chưa bao giờ nói một câu nào với bất kỳ ai ngoài Hạ Châu.

    Thương Diệu ngồi xuống bên chiếc bàn nhỏ, cúi đầu viết đề vào sổ.

    Thẩm Dĩ Bách nhận được đề liền bắt đầu tính toán, rất nhanh đã đưa ra đáp án.

    Hạ Châu chống cằm quan sát cậu.

    Hình như.. cậu ấy không cần cô bé truyền đạt lại, vẫn có thể giao tiếp với Thương Diệu.

    Thật kỳ diệu!

    Thương Diệu hỏi cậu những bài toán Olympic trong sách, Thẩm Dĩ Bách đều biết hết, không có bài nào làm khó được cậu. Vậy là Thương Diệu ra đề khó hơn, bao gồm cả dạng có mẫu số và tử số phức tạp-lúc này, cậu ta liền bí.

    "Bọn tôi căn bản chưa học những cái này." Hạ Châu nói với Thương Diệu, "Nhìn còn không hiểu."

    "Các cậu đã học những gì rồi?"

    "Ừm.." Hạ Châu đếm đốt ngón tay nói, "Học phép cộng, phép trừ, đếm đến một trăm."

    Thương Diệu nhíu mày: "Các cậu học cùng một trường sao?"

    "Đúng vậy, bọn tôi học cùng một trường mẫu giáo, sắp lên tiểu học rồi."

    "Cậu chỉ biết cộng trừ thôi à?"

    "Ừm."

    Cậu ta có chút kinh ngạc, một người chỉ học cộng trừ, vậy mà lại có thể tự học, làm được những phép tính phức tạp và chuyên sâu như vậy.

    Cho dù là cậu ta - người từ nhỏ đã được gọi là "thiên tài thiếu niên", đoạt giải vàng Olympic Toán học dành cho trẻ em, cũng chưa chắc đã làm được.

    Thương Diệu nói với Thẩm Dĩ Bách: "Cái gì không biết thì mau đi học đi, tôi muốn so tài với cậu cho ra trò!"

    Thẩm Dĩ Bách ngẩng mắt lên nhìn cậu ta một cái, trong đáy mắt cũng có sự hiếu thắng--

    "Được."

    Hạ Châu càng thấy kỳ lạ: "Cậu ấy thật sự có thể nói chuyện với cậu luôn kìa!"

    "Nói chuyện thì sao?"

    "Mẹ tôi bảo, cậu ấy đến từ các vì sao, không thể nói chuyện với ai khác, chỉ nói chuyện với tôi thôi."

    "Cậu ấy bị tự kỷ đúng không?" Thương Diệu nhìn ra Thẩm Dĩ Bách không phải là người bình thường.

    "Hình như là vậy, tự tự kỷ, mẹ tôi nói như vậy."

    "Tự kỷ." Thương Diệu sửa lại cho cô bé, "Cậu ngốc quá đi."

    Hạ Châu bĩu môi: "Cậu mới ngốc ấy! Cậu còn không bằng Tinh Tinh nhà tôi."

    "Ai nói tôi không bằng, tôi căn bản không thèm so với cậu ta, tôi biết nhiều hơn cậu ta nhiều."

    "Học sớm thì sao chứ, Tinh Tinh nhà tôi có siêu năng lực, sớm muộn gì cũng vượt qua cậu."

    "Tôi đợi ngày đó." Thương Diệu kiêu ngạo ngẩng cằm lên, nhìn về phía Thẩm Dĩ Bách, "Tôi sẽ kiểm tra cậu thêm."

    "Không kiểm tra nữa, không kiểm tra nữa, bọn tôi phải về nhà xem hoạt hình rồi." Hạ Châu nắm tay Thẩm Dĩ Bách, dẫn cậu ra khỏi quán cà phê sách.

    Thương Diệu đuổi theo: "Xem hoạt hình sao, đến nhà tôi xem, nhà tôi có rạp chiếu phim tại nhà, còn có tài khoản hội viên nữa, muốn xem phim hoạt hình gì cũng có."

    "Có Pokemon không?"

    "Đương nhiên là có."

    Hạ Châu nhìn về phía Thẩm Dĩ Bách: "Tinh Tinh có muốn đến nhà cậu ấy chơi không?"

    Thẩm Dĩ Bách nghiêng người, nói với Hạ Châu: "5: 30 xem hoạt hình, 5: 45 đi vệ sinh, 6: 30 ăn tối, 7: 00 đu xích đu ở rừng cây ngân hạnh.."

    Hạ Châu hiểu rất rõ cậu ấy. Nếu không phải vì chuyện học bất đắc dĩ như hôm qua, thì thời gian biểu của Thẩm Dĩ Bách tuyệt đối không bao giờ thay đổi. Thứ Hai làm gì, Thứ Tư làm gì, Chủ Nhật làm gì-cậu ấy đều phải tuân thủ chặt chẽ kế hoạch.

    Thậm chí bao gồm cả một ngày rửa tay mấy lần, đi vệ sinh đúng giờ, và cả việc cậu thích nhất là ra rừng cây ngân hạnh đu xích đu..
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...