- Xu
- 3,893
Chương 140: Gây sự
Chỉ cần Lưu quản sự còn ở trong cửa hàng, Hà Miểu Miểu và Lý Tiểu Giang liền không dám tiếp tục truyền âm. Lý Tiểu Giang cầm theo linh thảo và nước thuốc mà Nhất Nguyên Các gửi tới, im lặng trở vào hậu viện.
Hắn vừa rời đi chưa bao lâu, Hà Miểu Miểu liền nghe thấy tiếng truyền âm của Lưu quản sự vang lên trong đầu:
"Miểu Miểu, ngươi lên lầu một chuyến, ta có việc muốn dặn."
Tu sĩ cấp thấp không thể chủ động truyền âm với tu sĩ cao giai, Hà Miểu Miểu đành khởi động trận pháp nơi quầy, bước lên cầu thang gỗ, lên tầng hai.
Tầng hai vẫn giữ nguyên như cửa hàng cũ, chẳng có gì khác biệt. Lúc Lưu quản sự quyết định dời Diệu Đan Các, đã mang toàn bộ vật phẩm quý trọng cất vào túi trữ vật. Những món đang đặt trên bàn thấp kia, như chén trà trong tay nàng, đều là vật từ cửa hàng cũ mang đến.
"Ngồi đi." Hôm nay vẻ mặt Lưu quản sự nghiêm túc hiếm thấy, không còn nụ cười ôn hòa như thường ngày. Thấy Hà Miểu Miểu ngồi xuống đối diện, nàng lập tức khởi động toàn bộ trận pháp tầng hai.
"Lưu quản sự, có chuyện gì vậy?" Hà Miểu Miểu thấy thần sắc nàng như thế thì không vòng vo, vào thẳng vấn đề.
Lưu quản sự trầm mặc một lát, nặng nề thở dài. Sau như thể đã hạ quyết tâm lớn, ánh mắt trở nên kiên định, nhìn thẳng Hà Miểu Miểu.
"Ta muốn ra ngoài một chuyến, có thể sẽ rất lâu mới quay về. Cũng có khả năng.. không trở lại được nữa." Nói đoạn, nàng lấy ra ba tấm phù chú có phù văn phức tạp, "Ta để lại cho ngươi ba tấm phù truyền tin ngàn dặm, nếu trong tiệm xảy ra chuyện bất trắc, lập tức dùng nó liên lạc với ta."
Phù truyền tin ngàn dặm tuy không quý bằng phù truyền tống trung phẩm, nhưng cũng là phù chú cực kỳ khó gặp. Dù người ở nơi sâu nhất trong núi Lĩnh Nam, chỉ cần không vượt khỏi giới vực, đều có thể liên hệ tức thời.
"Dược Lão lệnh cho ta đến Phục Long Thành trước, nói nơi đó lại có tin dị hỏa xuất hiện.. Nhưng mấy hôm trước Gia Ninh Thành vừa bị tà tu Hà Yến Tâm tập kích, ánh sáng tinh quang chiếu trời, ta chuyến này đi cũng không biết có đụng phải nàng không."
Tim Hà Miểu Miểu chợt trùng xuống. Hà Yến Tâm hành tung ngày càng càn rỡ, mỗi lần ra tay càng thêm khoa trương, chắc chắn sau lưng đã có Vệ Trường Phong âm thầm chống đỡ.
Nếu để nàng biết Diệu Đan Các bây giờ đang do Dược Lão nắm giữ, Lưu quản sự e là sẽ gặp họa.
"Lưu quản sự.. Dược Lão chẳng phải còn có Niên tiền bối là Kim Đan kỳ hay sao? Để nàng kia đi không tốt hơn sao?"
Lưu quản sự vỗ nhẹ mu bàn tay Hà Miểu Miểu, cũng không hỏi nàng biết chuyện Niên U Lan từ đâu, chỉ khẽ cười như thường, ra hiệu nàng đừng lo lắng.
"Niên tiền bối năm ngoái bị thương, hiện giờ cần tĩnh dưỡng, vài ngày nữa sẽ đến Diệu Đan Các thay ta trông coi. Dị hỏa ở Phục Long Thành cũng chính là do nàng nghe ngóng được, chỉ là nàng hiện cần đan dược cấp cao, cần tĩnh tâm điều dưỡng, nên Dược Lão mới sắp xếp như vậy."
Thấy Hà Miểu Miểu vẫn nhíu mày, Lưu quản sự bật cười, nhẹ giọng an ủi:
"Đừng quá lo, mọi chuyện chỉ là do ta suy đoán mà thôi. Nếu không đụng phải Hà Yến Tâm, thì với tu vi Trúc Cơ viên mãn của ta, ở nơi như Phục Long Thành cũng chẳng phải lo lắng gì. Có điều.. các ngươi ở trong tiệm, nhất định phải cẩn thận với vị Niên tiền bối kia."
Hà Miểu Miểu khẽ gật đầu, không nói gì về việc nàng từng tiếp xúc với Niên U Lan. Lưu quản sự là người thông minh, mà người thông minh thì lại dễ suy diễn quá mức. Nàng không muốn vào thời điểm này gây thêm nghi ngờ.
"Ngươi có biết vì sao ta chỉ giao phù truyền tin cho một mình ngươi không?" Lưu quản sự bất ngờ chuyển đề tài, không nhắc gì thêm về Niên U Lan.
Hà Miểu Miểu suy nghĩ một chút, đáp: "Vì ta tu vi thấp, không dễ bị chú ý?"
"Không sai." Lưu quản sự ánh mắt lộ ra chút vui mừng.
"Tiểu Giang là đệ tử của Hứa tiền bối, thân phận hiện giờ đã rõ ràng. Những người khác trong tiệm ít nhất cũng đã Trúc Cơ kỳ, nếu có chuyện xảy ra rất dễ bị chú ý. Chỉ có ngươi là có liên hệ nông nhất với Diệu Đan Các, khi cần thiết dễ dàng rút lui báo tin."
"Vậy.. Diệu Đan Các thật sự sắp có biến?" Hà Miểu Miểu lập tức phát hiện điểm bất thường trong lời nói của nàng, trong lòng lại dấy lên nhiều nghi vấn hơn.
"Ai biết được.. Ta đã làm hết những gì có thể. Còn lại, tùy vào số mệnh thôi."
* * *
Hà Miểu Miểu không đem việc này nói cho bất kỳ ai, kể cả Lý Tiểu Giang – người từng phát tâm ma thề với nàng – cũng không nhắc đến một câu.
Khi tin tức Hà Yến Tâm lại một lần nữa tàn sát tu sĩ cấp thấp lan khắp trong thành, Lưu quản sự đã thu xếp xong xuôi, chỉ nói bản thân muốn ra ngoài rèn luyện, tìm kiếm cơ hội kết đan, sau đó lập tức lên đường đến Phục Long Thành.
Nàng vừa đi khỏi, đám tu sĩ trong thành đã tụ tập bàn tán không ngớt, cao giọng nói về huyết án tại Gia Ninh Thành, ca thán Hà Yến Tâm độc ác, không xem chính đạo ra gì v. V..
Hà Miểu Miểu đi một vòng ngoài phố, nghe đến những lời kia cũng cảm thấy tang thương. Gia Ninh Thành biến thành tử địa, mà Hà Yến Tâm đâu chỉ không xem chính đạo ra gì – nàng căn bản không xem ai ra gì cả.
Trước kia còn giả vờ giả vịt, hành sự có chừng mực. Bị thương cũng âm thầm rút lui về rừng Hồng Phong dưỡng thương, không gây náo động. Nhưng giờ tu vi càng cao, thế lực sau lưng càng lớn, bản tính kiêu ngạo bá đạo cũng ngày một bộc lộ rõ ràng.
Có lẽ trong mắt nàng, hút máu không bằng giết tu sĩ cấp thấp – vừa dễ, lại hiệu quả hơn. Hai lần liên tiếp tàn sát dân trong thành, mỗi lần một tàn độc hơn.
Tính luôn cả trăm đệ tử Hạc Sơn phái và hàng ngàn tán tu tham gia thí luyện Ngọc Sơn, không biết bao nhiêu sinh mạng đã bị nàng dùng để bồi đắp tu vi.
Tu sĩ cao giai trong Lĩnh Nam e là sớm đã phát hiện điều gì trong trận chiến tại Phục Long Thành, nhưng bởi kiêng kỵ Vệ Trường Phong, đều chọn cách làm ngơ.
Chỉ còn lại nhóm tán tu cấp thấp do Dược Lão dẫn đầu là bất bình, phẫn nộ.
Nhưng đám ô hợp này, nam thì mơ mộng dung nhan diễm lệ của Hà Yến Tâm, lời nói mang theo dục vọng dâm tà; nữ thì miệng mắng chửi, mắt lại dán chặt vào thực lực nàng, thèm khát mà ganh ghét.
"Haizz.. Ta thấy núi Lĩnh Nam này sớm muộn gì cũng xong thôi." Lý Tiểu Giang không biết từ khi nào đã từ hậu viện đi ra, đứng trước quầy nhìn con phố vắng lặng, buông một tiếng thở dài.
Hà Miểu Miểu cũng có cảm giác đó. Thời loạn đã buông xuống, tán tu cấp thấp như bọn họ nhỏ bé như bụi, không biết phải làm sao mới giữ được mạng sống trong đại thế này.
Khi cả hai đang trầm mặc, bỗng có một giọng nữ chói tai vang lên từ ngoài cửa:
"Hứa tiền bối có ở đây không? Kêu ông ấy ra luyện đan cho ta!"
Vừa dứt lời, một đống linh thạch và một túi trữ vật chứa đầy linh thảo bị đập mạnh lên quầy.
Hà Miểu Miểu và Lý Tiểu Giang cùng nhíu mày, nhìn nữ tu xa lạ đang đứng đó – tu vi Luyện Khí tầng mười một, vẻ mặt ngạo mạn.
Nàng mặc một bộ váy pháp y nhất giai thượng phẩm, áo trong trắng điểm chỉ bạc thêu hoa, bên ngoài khoác tầng sa mỏng màu vàng nhạt như khói sương phiêu đãng. Vừa nhìn đã biết là loại hiếm có.
Trên gương mặt xinh đẹp là thần sắc kiêu căng, khiến nhan sắc vốn có mười phần cũng bị bớt đi đến phân nửa. Cách nói chuyện ngạo nghễ, cử chỉ khinh thường khiến người khác càng nhìn càng thấy chướng mắt.
Hà Miểu Miểu cố nén xúc động muốn ra tay, nhưng giọng nói vẫn lạnh đi vài phần: "Đạo hữu, Hứa tiền bối chỉ luyện đan dược tam giai. Huống hồ ông ấy không nhận luyện đan riêng cho người ngoài."
"Ngươi là cái thá gì? Mau vào hậu viện thông báo cho mấy tiền bối Trúc Cơ ra đây!" Nữ tu hất cằm, khóe môi nở nụ cười khinh khỉnh: "Lão tổ nhà ta đích thân chỉ định Hứa tiền bối luyện đan. Trong vòng ba ngày, ta nhất định phải thấy Bồi Nguyên Đan thượng phẩm!"
Hắn vừa rời đi chưa bao lâu, Hà Miểu Miểu liền nghe thấy tiếng truyền âm của Lưu quản sự vang lên trong đầu:
"Miểu Miểu, ngươi lên lầu một chuyến, ta có việc muốn dặn."
Tu sĩ cấp thấp không thể chủ động truyền âm với tu sĩ cao giai, Hà Miểu Miểu đành khởi động trận pháp nơi quầy, bước lên cầu thang gỗ, lên tầng hai.
Tầng hai vẫn giữ nguyên như cửa hàng cũ, chẳng có gì khác biệt. Lúc Lưu quản sự quyết định dời Diệu Đan Các, đã mang toàn bộ vật phẩm quý trọng cất vào túi trữ vật. Những món đang đặt trên bàn thấp kia, như chén trà trong tay nàng, đều là vật từ cửa hàng cũ mang đến.
"Ngồi đi." Hôm nay vẻ mặt Lưu quản sự nghiêm túc hiếm thấy, không còn nụ cười ôn hòa như thường ngày. Thấy Hà Miểu Miểu ngồi xuống đối diện, nàng lập tức khởi động toàn bộ trận pháp tầng hai.
"Lưu quản sự, có chuyện gì vậy?" Hà Miểu Miểu thấy thần sắc nàng như thế thì không vòng vo, vào thẳng vấn đề.
Lưu quản sự trầm mặc một lát, nặng nề thở dài. Sau như thể đã hạ quyết tâm lớn, ánh mắt trở nên kiên định, nhìn thẳng Hà Miểu Miểu.
"Ta muốn ra ngoài một chuyến, có thể sẽ rất lâu mới quay về. Cũng có khả năng.. không trở lại được nữa." Nói đoạn, nàng lấy ra ba tấm phù chú có phù văn phức tạp, "Ta để lại cho ngươi ba tấm phù truyền tin ngàn dặm, nếu trong tiệm xảy ra chuyện bất trắc, lập tức dùng nó liên lạc với ta."
Phù truyền tin ngàn dặm tuy không quý bằng phù truyền tống trung phẩm, nhưng cũng là phù chú cực kỳ khó gặp. Dù người ở nơi sâu nhất trong núi Lĩnh Nam, chỉ cần không vượt khỏi giới vực, đều có thể liên hệ tức thời.
"Dược Lão lệnh cho ta đến Phục Long Thành trước, nói nơi đó lại có tin dị hỏa xuất hiện.. Nhưng mấy hôm trước Gia Ninh Thành vừa bị tà tu Hà Yến Tâm tập kích, ánh sáng tinh quang chiếu trời, ta chuyến này đi cũng không biết có đụng phải nàng không."
Tim Hà Miểu Miểu chợt trùng xuống. Hà Yến Tâm hành tung ngày càng càn rỡ, mỗi lần ra tay càng thêm khoa trương, chắc chắn sau lưng đã có Vệ Trường Phong âm thầm chống đỡ.
Nếu để nàng biết Diệu Đan Các bây giờ đang do Dược Lão nắm giữ, Lưu quản sự e là sẽ gặp họa.
"Lưu quản sự.. Dược Lão chẳng phải còn có Niên tiền bối là Kim Đan kỳ hay sao? Để nàng kia đi không tốt hơn sao?"
Lưu quản sự vỗ nhẹ mu bàn tay Hà Miểu Miểu, cũng không hỏi nàng biết chuyện Niên U Lan từ đâu, chỉ khẽ cười như thường, ra hiệu nàng đừng lo lắng.
"Niên tiền bối năm ngoái bị thương, hiện giờ cần tĩnh dưỡng, vài ngày nữa sẽ đến Diệu Đan Các thay ta trông coi. Dị hỏa ở Phục Long Thành cũng chính là do nàng nghe ngóng được, chỉ là nàng hiện cần đan dược cấp cao, cần tĩnh tâm điều dưỡng, nên Dược Lão mới sắp xếp như vậy."
Thấy Hà Miểu Miểu vẫn nhíu mày, Lưu quản sự bật cười, nhẹ giọng an ủi:
"Đừng quá lo, mọi chuyện chỉ là do ta suy đoán mà thôi. Nếu không đụng phải Hà Yến Tâm, thì với tu vi Trúc Cơ viên mãn của ta, ở nơi như Phục Long Thành cũng chẳng phải lo lắng gì. Có điều.. các ngươi ở trong tiệm, nhất định phải cẩn thận với vị Niên tiền bối kia."
Hà Miểu Miểu khẽ gật đầu, không nói gì về việc nàng từng tiếp xúc với Niên U Lan. Lưu quản sự là người thông minh, mà người thông minh thì lại dễ suy diễn quá mức. Nàng không muốn vào thời điểm này gây thêm nghi ngờ.
"Ngươi có biết vì sao ta chỉ giao phù truyền tin cho một mình ngươi không?" Lưu quản sự bất ngờ chuyển đề tài, không nhắc gì thêm về Niên U Lan.
Hà Miểu Miểu suy nghĩ một chút, đáp: "Vì ta tu vi thấp, không dễ bị chú ý?"
"Không sai." Lưu quản sự ánh mắt lộ ra chút vui mừng.
"Tiểu Giang là đệ tử của Hứa tiền bối, thân phận hiện giờ đã rõ ràng. Những người khác trong tiệm ít nhất cũng đã Trúc Cơ kỳ, nếu có chuyện xảy ra rất dễ bị chú ý. Chỉ có ngươi là có liên hệ nông nhất với Diệu Đan Các, khi cần thiết dễ dàng rút lui báo tin."
"Vậy.. Diệu Đan Các thật sự sắp có biến?" Hà Miểu Miểu lập tức phát hiện điểm bất thường trong lời nói của nàng, trong lòng lại dấy lên nhiều nghi vấn hơn.
"Ai biết được.. Ta đã làm hết những gì có thể. Còn lại, tùy vào số mệnh thôi."
* * *
Hà Miểu Miểu không đem việc này nói cho bất kỳ ai, kể cả Lý Tiểu Giang – người từng phát tâm ma thề với nàng – cũng không nhắc đến một câu.
Khi tin tức Hà Yến Tâm lại một lần nữa tàn sát tu sĩ cấp thấp lan khắp trong thành, Lưu quản sự đã thu xếp xong xuôi, chỉ nói bản thân muốn ra ngoài rèn luyện, tìm kiếm cơ hội kết đan, sau đó lập tức lên đường đến Phục Long Thành.
Nàng vừa đi khỏi, đám tu sĩ trong thành đã tụ tập bàn tán không ngớt, cao giọng nói về huyết án tại Gia Ninh Thành, ca thán Hà Yến Tâm độc ác, không xem chính đạo ra gì v. V..
Hà Miểu Miểu đi một vòng ngoài phố, nghe đến những lời kia cũng cảm thấy tang thương. Gia Ninh Thành biến thành tử địa, mà Hà Yến Tâm đâu chỉ không xem chính đạo ra gì – nàng căn bản không xem ai ra gì cả.
Trước kia còn giả vờ giả vịt, hành sự có chừng mực. Bị thương cũng âm thầm rút lui về rừng Hồng Phong dưỡng thương, không gây náo động. Nhưng giờ tu vi càng cao, thế lực sau lưng càng lớn, bản tính kiêu ngạo bá đạo cũng ngày một bộc lộ rõ ràng.
Có lẽ trong mắt nàng, hút máu không bằng giết tu sĩ cấp thấp – vừa dễ, lại hiệu quả hơn. Hai lần liên tiếp tàn sát dân trong thành, mỗi lần một tàn độc hơn.
Tính luôn cả trăm đệ tử Hạc Sơn phái và hàng ngàn tán tu tham gia thí luyện Ngọc Sơn, không biết bao nhiêu sinh mạng đã bị nàng dùng để bồi đắp tu vi.
Tu sĩ cao giai trong Lĩnh Nam e là sớm đã phát hiện điều gì trong trận chiến tại Phục Long Thành, nhưng bởi kiêng kỵ Vệ Trường Phong, đều chọn cách làm ngơ.
Chỉ còn lại nhóm tán tu cấp thấp do Dược Lão dẫn đầu là bất bình, phẫn nộ.
Nhưng đám ô hợp này, nam thì mơ mộng dung nhan diễm lệ của Hà Yến Tâm, lời nói mang theo dục vọng dâm tà; nữ thì miệng mắng chửi, mắt lại dán chặt vào thực lực nàng, thèm khát mà ganh ghét.
"Haizz.. Ta thấy núi Lĩnh Nam này sớm muộn gì cũng xong thôi." Lý Tiểu Giang không biết từ khi nào đã từ hậu viện đi ra, đứng trước quầy nhìn con phố vắng lặng, buông một tiếng thở dài.
Hà Miểu Miểu cũng có cảm giác đó. Thời loạn đã buông xuống, tán tu cấp thấp như bọn họ nhỏ bé như bụi, không biết phải làm sao mới giữ được mạng sống trong đại thế này.
Khi cả hai đang trầm mặc, bỗng có một giọng nữ chói tai vang lên từ ngoài cửa:
"Hứa tiền bối có ở đây không? Kêu ông ấy ra luyện đan cho ta!"
Vừa dứt lời, một đống linh thạch và một túi trữ vật chứa đầy linh thảo bị đập mạnh lên quầy.
Hà Miểu Miểu và Lý Tiểu Giang cùng nhíu mày, nhìn nữ tu xa lạ đang đứng đó – tu vi Luyện Khí tầng mười một, vẻ mặt ngạo mạn.
Nàng mặc một bộ váy pháp y nhất giai thượng phẩm, áo trong trắng điểm chỉ bạc thêu hoa, bên ngoài khoác tầng sa mỏng màu vàng nhạt như khói sương phiêu đãng. Vừa nhìn đã biết là loại hiếm có.
Trên gương mặt xinh đẹp là thần sắc kiêu căng, khiến nhan sắc vốn có mười phần cũng bị bớt đi đến phân nửa. Cách nói chuyện ngạo nghễ, cử chỉ khinh thường khiến người khác càng nhìn càng thấy chướng mắt.
Hà Miểu Miểu cố nén xúc động muốn ra tay, nhưng giọng nói vẫn lạnh đi vài phần: "Đạo hữu, Hứa tiền bối chỉ luyện đan dược tam giai. Huống hồ ông ấy không nhận luyện đan riêng cho người ngoài."
"Ngươi là cái thá gì? Mau vào hậu viện thông báo cho mấy tiền bối Trúc Cơ ra đây!" Nữ tu hất cằm, khóe môi nở nụ cười khinh khỉnh: "Lão tổ nhà ta đích thân chỉ định Hứa tiền bối luyện đan. Trong vòng ba ngày, ta nhất định phải thấy Bồi Nguyên Đan thượng phẩm!"