Tiên Hiệp [Edit] Tán Tu Nan Vi - Phù Sinh Nhược Triều Lộ

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Kim Mai Linh, 8 Tháng sáu 2025.

  1. Kim Mai Linh

    Bài viết:
    0
    Chương 140: Gây sự

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ cần Lưu quản sự còn ở trong cửa hàng, Hà Miểu Miểu và Lý Tiểu Giang liền không dám tiếp tục truyền âm. Lý Tiểu Giang cầm theo linh thảo và nước thuốc mà Nhất Nguyên Các gửi tới, im lặng trở vào hậu viện.

    Hắn vừa rời đi chưa bao lâu, Hà Miểu Miểu liền nghe thấy tiếng truyền âm của Lưu quản sự vang lên trong đầu:

    "Miểu Miểu, ngươi lên lầu một chuyến, ta có việc muốn dặn."

    Tu sĩ cấp thấp không thể chủ động truyền âm với tu sĩ cao giai, Hà Miểu Miểu đành khởi động trận pháp nơi quầy, bước lên cầu thang gỗ, lên tầng hai.

    Tầng hai vẫn giữ nguyên như cửa hàng cũ, chẳng có gì khác biệt. Lúc Lưu quản sự quyết định dời Diệu Đan Các, đã mang toàn bộ vật phẩm quý trọng cất vào túi trữ vật. Những món đang đặt trên bàn thấp kia, như chén trà trong tay nàng, đều là vật từ cửa hàng cũ mang đến.

    "Ngồi đi." Hôm nay vẻ mặt Lưu quản sự nghiêm túc hiếm thấy, không còn nụ cười ôn hòa như thường ngày. Thấy Hà Miểu Miểu ngồi xuống đối diện, nàng lập tức khởi động toàn bộ trận pháp tầng hai.

    "Lưu quản sự, có chuyện gì vậy?" Hà Miểu Miểu thấy thần sắc nàng như thế thì không vòng vo, vào thẳng vấn đề.

    Lưu quản sự trầm mặc một lát, nặng nề thở dài. Sau như thể đã hạ quyết tâm lớn, ánh mắt trở nên kiên định, nhìn thẳng Hà Miểu Miểu.

    "Ta muốn ra ngoài một chuyến, có thể sẽ rất lâu mới quay về. Cũng có khả năng.. không trở lại được nữa." Nói đoạn, nàng lấy ra ba tấm phù chú có phù văn phức tạp, "Ta để lại cho ngươi ba tấm phù truyền tin ngàn dặm, nếu trong tiệm xảy ra chuyện bất trắc, lập tức dùng nó liên lạc với ta."

    Phù truyền tin ngàn dặm tuy không quý bằng phù truyền tống trung phẩm, nhưng cũng là phù chú cực kỳ khó gặp. Dù người ở nơi sâu nhất trong núi Lĩnh Nam, chỉ cần không vượt khỏi giới vực, đều có thể liên hệ tức thời.

    "Dược Lão lệnh cho ta đến Phục Long Thành trước, nói nơi đó lại có tin dị hỏa xuất hiện.. Nhưng mấy hôm trước Gia Ninh Thành vừa bị tà tu Hà Yến Tâm tập kích, ánh sáng tinh quang chiếu trời, ta chuyến này đi cũng không biết có đụng phải nàng không."

    Tim Hà Miểu Miểu chợt trùng xuống. Hà Yến Tâm hành tung ngày càng càn rỡ, mỗi lần ra tay càng thêm khoa trương, chắc chắn sau lưng đã có Vệ Trường Phong âm thầm chống đỡ.

    Nếu để nàng biết Diệu Đan Các bây giờ đang do Dược Lão nắm giữ, Lưu quản sự e là sẽ gặp họa.

    "Lưu quản sự.. Dược Lão chẳng phải còn có Niên tiền bối là Kim Đan kỳ hay sao? Để nàng kia đi không tốt hơn sao?"

    Lưu quản sự vỗ nhẹ mu bàn tay Hà Miểu Miểu, cũng không hỏi nàng biết chuyện Niên U Lan từ đâu, chỉ khẽ cười như thường, ra hiệu nàng đừng lo lắng.

    "Niên tiền bối năm ngoái bị thương, hiện giờ cần tĩnh dưỡng, vài ngày nữa sẽ đến Diệu Đan Các thay ta trông coi. Dị hỏa ở Phục Long Thành cũng chính là do nàng nghe ngóng được, chỉ là nàng hiện cần đan dược cấp cao, cần tĩnh tâm điều dưỡng, nên Dược Lão mới sắp xếp như vậy."

    Thấy Hà Miểu Miểu vẫn nhíu mày, Lưu quản sự bật cười, nhẹ giọng an ủi:

    "Đừng quá lo, mọi chuyện chỉ là do ta suy đoán mà thôi. Nếu không đụng phải Hà Yến Tâm, thì với tu vi Trúc Cơ viên mãn của ta, ở nơi như Phục Long Thành cũng chẳng phải lo lắng gì. Có điều.. các ngươi ở trong tiệm, nhất định phải cẩn thận với vị Niên tiền bối kia."

    Hà Miểu Miểu khẽ gật đầu, không nói gì về việc nàng từng tiếp xúc với Niên U Lan. Lưu quản sự là người thông minh, mà người thông minh thì lại dễ suy diễn quá mức. Nàng không muốn vào thời điểm này gây thêm nghi ngờ.

    "Ngươi có biết vì sao ta chỉ giao phù truyền tin cho một mình ngươi không?" Lưu quản sự bất ngờ chuyển đề tài, không nhắc gì thêm về Niên U Lan.

    Hà Miểu Miểu suy nghĩ một chút, đáp: "Vì ta tu vi thấp, không dễ bị chú ý?"

    "Không sai." Lưu quản sự ánh mắt lộ ra chút vui mừng.

    "Tiểu Giang là đệ tử của Hứa tiền bối, thân phận hiện giờ đã rõ ràng. Những người khác trong tiệm ít nhất cũng đã Trúc Cơ kỳ, nếu có chuyện xảy ra rất dễ bị chú ý. Chỉ có ngươi là có liên hệ nông nhất với Diệu Đan Các, khi cần thiết dễ dàng rút lui báo tin."

    "Vậy.. Diệu Đan Các thật sự sắp có biến?" Hà Miểu Miểu lập tức phát hiện điểm bất thường trong lời nói của nàng, trong lòng lại dấy lên nhiều nghi vấn hơn.

    "Ai biết được.. Ta đã làm hết những gì có thể. Còn lại, tùy vào số mệnh thôi."

    * * *

    Hà Miểu Miểu không đem việc này nói cho bất kỳ ai, kể cả Lý Tiểu Giang – người từng phát tâm ma thề với nàng – cũng không nhắc đến một câu.

    Khi tin tức Hà Yến Tâm lại một lần nữa tàn sát tu sĩ cấp thấp lan khắp trong thành, Lưu quản sự đã thu xếp xong xuôi, chỉ nói bản thân muốn ra ngoài rèn luyện, tìm kiếm cơ hội kết đan, sau đó lập tức lên đường đến Phục Long Thành.

    Nàng vừa đi khỏi, đám tu sĩ trong thành đã tụ tập bàn tán không ngớt, cao giọng nói về huyết án tại Gia Ninh Thành, ca thán Hà Yến Tâm độc ác, không xem chính đạo ra gì v. V..

    Hà Miểu Miểu đi một vòng ngoài phố, nghe đến những lời kia cũng cảm thấy tang thương. Gia Ninh Thành biến thành tử địa, mà Hà Yến Tâm đâu chỉ không xem chính đạo ra gì – nàng căn bản không xem ai ra gì cả.

    Trước kia còn giả vờ giả vịt, hành sự có chừng mực. Bị thương cũng âm thầm rút lui về rừng Hồng Phong dưỡng thương, không gây náo động. Nhưng giờ tu vi càng cao, thế lực sau lưng càng lớn, bản tính kiêu ngạo bá đạo cũng ngày một bộc lộ rõ ràng.

    Có lẽ trong mắt nàng, hút máu không bằng giết tu sĩ cấp thấp – vừa dễ, lại hiệu quả hơn. Hai lần liên tiếp tàn sát dân trong thành, mỗi lần một tàn độc hơn.

    Tính luôn cả trăm đệ tử Hạc Sơn phái và hàng ngàn tán tu tham gia thí luyện Ngọc Sơn, không biết bao nhiêu sinh mạng đã bị nàng dùng để bồi đắp tu vi.

    Tu sĩ cao giai trong Lĩnh Nam e là sớm đã phát hiện điều gì trong trận chiến tại Phục Long Thành, nhưng bởi kiêng kỵ Vệ Trường Phong, đều chọn cách làm ngơ.

    Chỉ còn lại nhóm tán tu cấp thấp do Dược Lão dẫn đầu là bất bình, phẫn nộ.

    Nhưng đám ô hợp này, nam thì mơ mộng dung nhan diễm lệ của Hà Yến Tâm, lời nói mang theo dục vọng dâm tà; nữ thì miệng mắng chửi, mắt lại dán chặt vào thực lực nàng, thèm khát mà ganh ghét.

    "Haizz.. Ta thấy núi Lĩnh Nam này sớm muộn gì cũng xong thôi." Lý Tiểu Giang không biết từ khi nào đã từ hậu viện đi ra, đứng trước quầy nhìn con phố vắng lặng, buông một tiếng thở dài.

    Hà Miểu Miểu cũng có cảm giác đó. Thời loạn đã buông xuống, tán tu cấp thấp như bọn họ nhỏ bé như bụi, không biết phải làm sao mới giữ được mạng sống trong đại thế này.

    Khi cả hai đang trầm mặc, bỗng có một giọng nữ chói tai vang lên từ ngoài cửa:

    "Hứa tiền bối có ở đây không? Kêu ông ấy ra luyện đan cho ta!"

    Vừa dứt lời, một đống linh thạch và một túi trữ vật chứa đầy linh thảo bị đập mạnh lên quầy.

    Hà Miểu Miểu và Lý Tiểu Giang cùng nhíu mày, nhìn nữ tu xa lạ đang đứng đó – tu vi Luyện Khí tầng mười một, vẻ mặt ngạo mạn.

    Nàng mặc một bộ váy pháp y nhất giai thượng phẩm, áo trong trắng điểm chỉ bạc thêu hoa, bên ngoài khoác tầng sa mỏng màu vàng nhạt như khói sương phiêu đãng. Vừa nhìn đã biết là loại hiếm có.

    Trên gương mặt xinh đẹp là thần sắc kiêu căng, khiến nhan sắc vốn có mười phần cũng bị bớt đi đến phân nửa. Cách nói chuyện ngạo nghễ, cử chỉ khinh thường khiến người khác càng nhìn càng thấy chướng mắt.

    Hà Miểu Miểu cố nén xúc động muốn ra tay, nhưng giọng nói vẫn lạnh đi vài phần: "Đạo hữu, Hứa tiền bối chỉ luyện đan dược tam giai. Huống hồ ông ấy không nhận luyện đan riêng cho người ngoài."

    "Ngươi là cái thá gì? Mau vào hậu viện thông báo cho mấy tiền bối Trúc Cơ ra đây!" Nữ tu hất cằm, khóe môi nở nụ cười khinh khỉnh: "Lão tổ nhà ta đích thân chỉ định Hứa tiền bối luyện đan. Trong vòng ba ngày, ta nhất định phải thấy Bồi Nguyên Đan thượng phẩm!"


     
  2. Kim Mai Linh

    Bài viết:
    0
    Chương 141: Gặp lại Niên U Lan

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hà Miểu Miểu căn bản không bị giọng điệu mang theo ý uy hiếp kia làm dao động, trái lại còn cảm thấy buồn cười.

    Bồi Nguyên Đan vốn là thánh dược chữa thương tam giai, có hiệu quả kỳ diệu với nội thương kinh mạch, phế phủ của tu sĩ Kim Đan kỳ, thậm chí còn có thể cải tử hoàn sinh với những vết thương cũ lâu ngày không trị dứt. Một viên đã phải bán tới năm trăm linh thạch.

    Vậy mà một nữ tu Luyện Khí kỳ nhỏ bé, ném một đống linh thảo cùng linh thạch lên quầy, liền muốn Hứa Khâu Dương – thậm chí là cả Diệu Đan Các – coi nàng như khách quý, đúng là chuyện hoang đường nực cười.

    "Đạo hữu, Hứa tiền bối hiện đang bế quan luyện đan trong tiệm, thỉnh đạo hữu thu lại linh thảo cùng linh thạch, đừng làm khó chúng ta."

    Thấy ngữ khí Hà Miểu Miểu cứng rắn, nữ tu kia liền tức giận hừ lạnh, lại mở miệng châm chọc: "Ta kêu ngươi đi gọi tiền bối quản sự Trúc Cơ ra, ngươi là điếc hay đầu óc có vấn đề? Nếu làm chậm trễ đại sự của lão tổ nhà ta, các ngươi sẽ không yên thân đâu!"

    Hà Miểu Miểu cũng không tỏ ra dễ chịu gì, đang định mở miệng đáp trả vài câu, thì đột nhiên một cỗ uy áp cường đại ập tới, khiến nàng toàn thân chấn động, không kìm được khuỵu xuống.

    Lý Tiểu Giang cũng bị áp chế đến nỗi phải gắt gao bám lấy trận pháp sau quầy, bằng không e là đã bị đè bẹp xuống đất.

    Uy áp kia rõ ràng là nhằm vào nữ tu đang ngạo mạn mà đến, chỉ thấy nàng bị ép quỳ sấp xuống đất, toàn thân run rẩy, từng ngụm máu tươi không ngừng phun ra, đến mí mắt cũng không dám nhấc lên.

    Một bóng người mảnh mai đang đứng sau lưng nữ tu, tuy trông mong manh yếu ớt, lại mang theo khí thế nặng như thái sơn. Trong mắt nữ tu tối sầm lại, chỉ cảm thấy không thở nổi, toàn thân run lẩy bẩy.

    Hà Miểu Miểu ngẩng đầu nhìn lên theo bóng dáng đó, chỉ thấy một thân váy lụa trắng tinh khôi như tuyết, dáng người yểu điệu thắt lưng buộc túi trữ vật thượng phẩm, cổ tay áo thêu hoa văn linh lan và bướm vờn – trên mặt mang theo ý cười nhu hòa, nhưng ẩn sâu trong đó lại là sát ý lạnh như băng, khiến người không rét mà run.

    Người vừa đến, chính là Niên U Lan – người được Dược Lão cử tới tiếp quản Diệu Đan Các.

    "Niên tiền bối.." Hà Miểu Miểu gắng hết sức chống đỡ dư ba của uy áp, rốt cuộc cũng có thể khẽ gọi một tiếng.

    "Ồ? Là ngươi sao?" Niên U Lan chỉ khẽ động niệm, lập tức thu lại uy áp. Nàng bước qua nữ tu đã hôn mê, gót sen khẽ chạm, uyển chuyển như tiên tử, chậm rãi tiến về phía bàn lùn trong đại sảnh.

    Từng động tác, từng bước chân của nàng đều khiến người mê say, tựa như phong lan trong gió. Khi đã ngồi xuống, nàng mới vẫy tay về phía Hà Miểu Miểu và Lý Tiểu Giang, nét mặt mang theo vẻ ôn hòa, giọng nói nhẹ nhàng:

    "Tới đây, ngồi xuống nói chuyện."

    Hà Miểu Miểu chui ra khỏi quầy, liếc mắt nhìn nữ tu đang nằm sõng soài dưới đất, âm thầm cảm khái: Người này đúng là xui xẻo, không đến sớm không đến muộn, lại cố tình gây chuyện ngay lúc Niên U Lan vừa tới.

    Chỉ là một tu sĩ Luyện Khí tầng mười một, mang theo hai túi trữ vật cao giai mà không lo bị cướp, xem ra hẳn là đệ tử được coi trọng trong gia tộc nhỏ, trên người chắc cũng có vài món bảo vật phòng thân.

    Đáng tiếc lại đụng trúng Niên U Lan Kim Đan trung kỳ, dù có pháp bảo cũng không kịp tung ra.

    Lý Tiểu Giang theo sau Hà Miểu Miểu hành lễ, hai người một tả một hữu ngồi xuống đối diện bàn lùn.

    Niên U Lan không vội lên tiếng. Nàng hơi nâng tay trái, lộ ra cánh tay trắng mịn như ngọc, tùy ý vung lên một cái – động tác đơn giản ấy lại đẹp đẽ đến mức như lan mềm lay động giữa gió xuân.

    Hai người vẫn chưa kịp hoàn hồn, bỗng nghe "oành" một tiếng nặng nề vang lên ngoài cửa. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đầu của nữ tu kia đã lăn lông lốc ra đến giữa đường phố, không biết đã bay bao nhiêu vòng.

    Động tác của Niên U Lan vừa nhẹ nhàng vừa tao nhã, nhưng lại khiến hai người đồng loạt cúi đầu, cổ gáy lạnh buốt.

    "Không cần sợ hãi," nàng nói chậm rãi, giọng nhẹ như gió thoảng, "Từ nay về sau, có ta ở đây, ai dám đến cửa gây sự, các ngươi cứ việc đánh trả. Đánh không lại thì cứ lui, ta sẽ ra tay."

    Giọng nàng mềm mại như vỗ về, như muốn an ủi lòng người đang sợ hãi.

    Nhưng trong lòng Hà Miểu Miểu vẫn đập thình thịch không ngừng. Nàng biết quá nhiều chuyện, hiểu rõ Niên U Lan hơn bất kỳ ai ở đây, sợ rằng chỉ cần mình sơ suất một chút là sẽ bị nghi ngờ, chỉ hận không thể cúi đầu thấp thêm nữa.

    "Ta nhớ ngươi tên là Miểu Miểu, đúng không?"

    "Dạ.. đúng."

    "Cũng coi như có duyên với ngươi.. Thương thế của anh trai ngươi đỡ hơn chưa?"

    Niên U Lan quả thực biết cách khơi động lòng người. Một học đồ Luyện Khí như nàng mà nàng ta vẫn nhớ kỹ, mở miệng đã đầy quan tâm săn sóc, khiến người ta cảm động đến muốn rơi lệ.

    Hà Miểu Miểu khẽ lộ ra bi thương, giọng nghẹn ngào: "Dược Lão tiền bối yêu cầu bảo vật, bọn ta thật sự lực bất tòng tâm.. Sau đó.. anh trai ta đã ngã xuống."

    "Ai.. Tiền bối tâm tư hay thay đổi, ta cũng không ngờ lại thành ra thế. Giờ ngươi cũng đã là người dưới trướng ông ấy, ngàn vạn lần không nên giữ oán niệm trong lòng."

    Giọng nói Niên U Lan không hề có chút gì gọi là đe dọa, nhưng Hà Miểu Miểu lại cảm thấy sống lưng lạnh ngắt, trong đầu chợt hiện lên những chuyện xưa nghe kể thời còn ở sơn dã – về rắn yêu dụ người ăn thịt – khiến nàng nổi da gà.

    Nàng còn chưa kịp tìm cớ lui xuống, trận pháp hậu viện đã tự mở. Hứa Khâu Dương mang theo Lộ Nghiên Tư và Văn Ngọc Trạch cùng Chu Tri Minh bước vào đại sảnh.

    Bọn họ dường như chẳng ai để ý tới xác nữ tu ở cửa, đợi đến khi Hà Miểu Miểu và Lý Tiểu Giang đứng dậy nhường chỗ, liền thản nhiên ngồi vào vị trí đối diện Niên U Lan.

    Hứa Khâu Dương và Niên U Lan có tu vi tương đương. Vừa thấy nàng định mở lời xã giao, hắn đã lạnh giọng ngắt lời:

    "Diệu Đan Các kinh doanh trăm năm, trong tiệm chưa từng vấy máu. Hôm nay ngươi ra tay giết người, là muốn thị uy với ai?"

    "Đạo hữu hiểu lầm rồi." Niên U Lan vẫn điềm tĩnh như cũ, không chút để tâm đến sự khinh miệt trong giọng nói của hắn, nhẹ giọng giải thích: "Nếu cứ để mặc tiểu bối kia làm càn, Dược Lão tiền bối biết chuyện thì còn mặt mũi nào? Huống hồ Diệu Đan Các tồn tại bao đời, đâu thể để kẻ khác tùy tiện quát tháo?"

    "Diệu Đan tiên tử luôn lấy nhân nghĩa làm đầu, đặt ra quy củ để ai cũng được yên ổn tu hành. Vừa tới nơi ngươi đã phá hủy tất cả?" Hứa Khâu Dương xưa nay tính tình cổ quái, nghe vậy càng giận hơn. Hắn đập mạnh một tay xuống mặt bàn, tấm ván dày lập tức nứt toác một đường dài.

    Một luồng linh lực cuồn cuộn như sóng từ bàn bắn thẳng về phía Niên U Lan.

    Nàng chỉ khẽ phất tay như không, đường linh lực kia lập tức bị hóa giải thành từng luồng khí mỏng nhẹ, tản ra khắp bốn phía.

    Lúc này, vẻ cười nhẹ trên gương mặt nàng đã rút đi, thay vào đó là một tia giễu cợt lạnh lùng.

    "Quy củ của Diệu Đan tiên tử.. đúng là nên sửa lại một chút." Ngữ khí quái lạ khiến lòng Hứa Khâu Dương chợt dâng lên cảm giác bất an.

    Lời tiếp theo của nàng lại khiến tất cả mọi người sững sờ.

    "Dù sao cũng đã là người chết rồi, còn quản được chuyện của người sống sao? Hứa đạo hữu, chẳng phải vậy sao?"

    Hà Miểu Miểu và Lý Tiểu Giang chỉ hận không có cái lỗ nào để chui xuống. Nhìn sắc mặt Hứa Khâu Dương âm trầm như nước, trong lòng bọn họ lạnh ngắt. Nếu hắn thực sự nổi giận, với tu vi Luyện Khí như họ, chỉ sợ sẽ bị đánh nát thành bánh nhân thịt.

    Nhưng cuộc đại chiến trong tưởng tượng lại không xảy ra.

    Hứa Khâu Dương chỉ lặng im, trừng mắt nhìn Niên U Lan một hồi lâu, rồi phất tay áo bỏ đi.

    Văn Ngọc Trạch và Chu Tri Minh, dù tu vi cao hơn một cảnh giới, cũng không dám tỏ vẻ gì, chỉ vội cúi đầu hành lễ. Lộ Nghiên Tư mặt không đổi sắc, ứng đối qua loa vài câu với Niên U Lan rồi lấy cớ có việc, bảo Hà Miểu Miểu đi cùng nàng trở lại hậu viện.

    Hà Miểu Miểu đứng thẳng người, trong viện lặng như tờ, mãi đến khi Lộ Nghiên Tư cất giọng thanh lãnh như băng:

    "Dẫn Niên U Lan đến phủ Thành chủ. Ngươi lập tức rời khỏi đây, càng xa càng tốt."
     
  3. Kim Mai Linh

    Bài viết:
    0
    Chương 142: Rời đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hà Miểu Miểu đứng yên trong viện, nhất thời không biết nên nói gì cho phải.

    Thật ra nàng không hề muốn rời khỏi Diệu Đan Các.

    Không nói tới việc nàng còn có chút tâm tư muốn dò thám tình hình của kẻ địch, chỉ riêng Lưu quản sự và Lộ Nghiên Tư đã đối xử với nàng rất tốt, nàng cũng không nỡ rời đi trong lúc then chốt như thế này.

    Huống chi trước khi đi, Lưu quản sự còn giao lại cho nàng phù truyền tin, dặn dò nếu trong tiệm có biến cố lập tức báo cho nàng ấy.

    Giữa cửa hàng này, chỉ có mình nàng là ít gây chú ý nhất. Nếu nàng cũng đi rồi, lỡ xảy ra chuyện, ai có thể gửi tin ra ngoài?

    "Tiền bối, hiện giờ mọi chuyện còn chưa phát sinh, vãn bối không đi!"

    Thấy nàng thần sắc kiên định, trông rõ vẻ "nghĩa bất dung từ", Lộ Nghiên Tư cũng không còn mặt lạnh ép buộc nữa. Nhưng lời nói ra vẫn không để ai phản bác.

    "Chính vì chưa xảy ra chuyện mới càng phải đi! Đợi đến lúc có biến, muốn chạy cũng đã muộn rồi! Vừa nãy ngươi chẳng phải cũng nghe thấy rồi sao? Diệu Đan tiên tử.. thật sự đã ngã xuống."

    "Vậy thì sao? Trong tiệm còn có Hứa tiền bối trấn thủ, bên ngoài lại có Lưu quản sự đang làm việc cho Dược Lão, Niên U Lan dù có tâm địa hiểm độc, cũng không dám làm càn đâu!"

    Hà Miểu Miểu nghĩ, hiện tại nguy cơ của Diệu Đan Các chẳng qua chỉ là từ hai phía: Một là Niên U Lan tâm cơ khó lường, hai là Vệ Trường Phong có thể bất ngờ ra tay.

    Chỉ cần Lưu quản sự còn đang tìm dị hỏa, Niên U Lan chắc chắn phải kiêng dè Dược Lão, không dám lộng hành; còn Vệ Trường Phong, dù có chống lưng, chẳng lẽ cả tu sĩ cấp cao trong thành đều là đồ gỗ?

    Lộ Nghiên Tư vẫn không thay đổi ý định, đã quyết phải để Hà Miểu Miểu rời đi. Nàng lấy từ túi trữ vật ra hai tấm ngọc giản, đợi Hà Miểu Miểu nhận lấy mới nói tiếp:

    "Niên U Lan từ trước tới nay ngoài mặt hiền hậu, thực chất lại giỏi giấu tâm cơ. Hôm nay dám ra tay với Diệu Đan tiên tử, ắt là đã ôm bụng đầy tính toán. Ngươi rời đi mới là kế sách vẹn toàn. Nếu sau này thấy tình hình bất ổn, còn có thể đi tìm Lưu quản sự quay về."

    Không lay chuyển được Lộ Nghiên Tư, Hà Miểu Miểu đành thu hai tấm ngọc giản, lòng tràn đầy bất đắc dĩ, chắp tay vái một cái thật sâu:

    "Tiền bối, vãn bối vốn không phải hạng người đại nghĩa gì, nhưng cũng tuyệt đối không phải kẻ vong ân phụ nghĩa. Tấm lòng của tiền bối, vãn bối xin ghi nhớ trong tim, suốt đời không quên."

    Lộ Nghiên Tư thoáng ngây người. Nàng đã lâu không thật sự để tâm đến ai, nhưng không hiểu sao, ngay từ lần đầu gặp Hà Miểu Miểu, nàng đã có cảm giác hợp ý. Rồi cứ như vậy, từng chút một, nàng bắt đầu quan tâm đến vị tu sĩ nhỏ này.

    Không khí có phần thương cảm, khiến nàng hơi lúng túng. Ra vẻ không để bụng, nàng khẽ hừ một tiếng:

    "Được rồi, ta giúp ngươi thì ngươi cứ nhận đi, ai lại mong ngươi báo đáp gì. Mau ra ngoài xem thử đi, nếu nàng rời đi rồi, ngươi lập tức chuẩn bị đi khỏi."

    "Vãn bối tuân lệnh.."

    * * *

    Niên U Lan vẫn ngồi ở bàn lùn như cũ, Văn Ngọc Trạch và Đều Biết Minh đã sớm mượn cớ "luyện đan" để trốn vào hậu viện.

    Lý Tiểu Giang ngồi ở quầy, chống cằm như bắt chước Hà Miểu Miểu ngày thường, thẫn thờ nhìn sang Nhất Nguyên Các phía đối diện đang bận rộn, không biết trong đầu đang nghĩ gì.

    Vừa bước qua trận pháp, Hà Miểu Miểu đã thấy Niên U Lan ngoảnh đầu lại, ra hiệu bảo nàng tới gần.

    "Nghe Trần Nghĩa nói, khi ta bị thương ở trận Phục Long Thành, ngươi còn cố tình tới dò hỏi tình hình?"

    Niên U Lan cười tươi, lời nói dường như có ẩn ý, nhưng nghe qua lại rất vui vẻ, khiến người khác khó đoán tâm tư.

    Hà Miểu Miểu vờ như không hiểu, khẽ cười bối rối: "Vốn định đến Đan Hà Các xin làm học đồ, ai ngờ giữa đường lại xảy ra nhiều chuyện như vậy.."

    Nói tới đây nàng cúi đầu, nhỏ giọng lầm bầm, "Nghe nói tà tu kia lại ra tay đả thương người, thật đúng là một mầm tai họa.."

    Niên U Lan nghe vậy chỉ mỉm cười dịu dàng, như một bậc trưởng bối yêu thương hậu bối, vừa dung túng vừa bất đắc dĩ, khiến Hà Miểu Miểu không khỏi thấy rùng mình.

    "Ngươi đứa nhỏ này, sau này ra ngoài đừng ăn nói bậy bạ như thế. Nếu để nàng ta nghe được.. cẩn thận nàng nuốt sống ngươi!"

    Hà Miểu Miểu thầm nghĩ, chẳng phải là đang định nuốt ta đấy sao? Nuôi ta bao nhiêu năm như vậy, kết quả để ta chạy thoát, nếu thật bị bắt lại, chỉ sợ xương cũng chẳng còn nguyên.

    Niên U Lan thấy nàng không đáp lời, cũng không để ý. Như chợt nghĩ ra điều gì, nàng dịu dàng nói:

    "Chút nữa ta phải đến phủ Thành chủ một chuyến, ngươi có thể đi cùng không? Nhân tiện kể ta nghe, ngươi chuyển sang Diệu Đan Các từ lúc nào, bằng cách nào?"

    Hà Miểu Miểu trong lòng lập tức căng thẳng. Nàng rất muốn từ chối, nhưng không dám thốt ra.

    Nàng mơ hồ cảm thấy, Niên U Lan làm chuyện gì cũng có mục đích. Chuyện nhỏ như cùng nàng dạo một vòng, chắc chắn cũng không đơn giản.

    "Đừng lo, ta chỉ muốn hiểu thêm tình hình cửa tiệm, một chuyến đi rồi về, tiện cho ngươi ra ngoài thư giãn một chút, thấy sao?"

    Niên U Lan nói nhẹ như gió xuân, khiến người không tiện từ chối.

    Hà Miểu Miểu đành phải gật đầu. Dù không muốn thư giãn gì, nhưng nàng cũng không còn cách nào khác.

    Niên U Lan nói đi là đi, lập tức đứng dậy, dẫn nàng đi như đang dạo phố, nhàn nhã chậm rãi rảo bước giữa con đường yên ắng.

    Ban đầu Hà Miểu Miểu còn thấp thỏm lo lắng. Một khi bị đưa vào phủ Thành chủ, nàng sao còn thời gian rời khỏi Hóa Tuyền Thành? Nếu để Niên U Lan chiếm lấy Diệu Đan Các, thì nàng đến nửa phần cơ hội cũng chẳng còn.

    Nhưng bầu không khí yên tĩnh, bước chân thư thái, lại khiến tâm trạng nàng dần bình ổn. Trên đường, nàng khẽ kể qua loa về những trải nghiệm sau khi rời Đan Hà Các, đương nhiên phần lớn đều là lời bịa đặt, bỏ đi nhiều chi tiết không thể tiết lộ.

    Nàng hiểu rõ, Niên U Lan chẳng thật sự muốn biết nàng sống thế nào, chỉ là muốn moi thêm thông tin về Diệu Đan Các, và thử xem có thể lợi dụng nàng được hay không.

    Rất có thể vừa rồi trong đại sảnh, nàng ta cũng đã thử Văn Ngọc Trạch, Chu Tri Minh, thậm chí là cả Lý Tiểu Giang đang ngồi ngẩn ngơ ở cửa, cũng không buông tha.

    Phủ Thành chủ vẫn sừng sững như núi, vững chãi uy nghi. Lần này Hà Miểu Miểu không ngẩng đầu nhìn ba chữ lớn trên cổng nữa, miễn cho lại thấy gai mắt.

    Vừa vào qua cổng vòm, xuyên qua đại đạo lát đá rộng rãi, Niên U Lan liền đi thẳng về phía chính điện, bảo Hà Miểu Miểu đứng ngoài chờ.

    Đúng lúc này, Tiểu Lăng từ bên trong bước ra, tay che mặt, sắc mặt hơi u buồn. Nhưng vừa trông thấy hai người, nàng liền nhoẻn cười như mọi khi, vẻ thương cảm vừa rồi dường như chưa từng xuất hiện.

    "Niên tiền bối về rồi à! Dược Lão đang chờ trong kia!" Nói xong còn nghịch ngợm chớp mắt với Hà Miểu Miểu vài cái.

    "Tiểu Lăng, ngươi định đi đâu vậy?"

    Giọng Niên U Lan thân thiết như người quen lâu năm, không hề mang dáng vẻ tiền bối, khiến người ta cảm thấy như được tắm trong gió xuân.

    Tiểu Lăng thở dài, ra vẻ luyến tiếc: "Ta muốn đi ra ngoài tìm cơ hội Trúc Cơ, sắp phải rời khỏi Hóa Tuyền Thành rồi.."

    Mắt Hà Miểu Miểu sáng lên, lập tức tranh lời:

    "Niên tiền bối! Vãn bối có thể đi tiễn Tiểu Lăng được không? Chỉ ra ngoài trăm dặm thôi, tuyệt đối không đi xa! Vãn bối sợ về sau.. khó có dịp gặp lại."

    Tiểu Lăng vốn thông minh lanh lợi, nghe vậy liền tiếp lời:

    "Niên tiền bối yên tâm, trong vòng trăm dặm tuyệt đối không gặp nguy hiểm!"

    Niên U Lan tất nhiên không từ chối yêu cầu như vậy, nhẹ nhàng xoa đầu cả hai, mỉm cười nói:

    "Đi đi, hai đứa tâm sự cho tốt. Miểu Miểu, lát nữa tiễn nàng xong, nhớ quay lại Diệu Đan Các là được."


     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...