Thấy mọi người tranh luận sôi nổi quá, mình chỉ dám lẳng lặng đọc rồi rút kinh nghiệm thôi. Không dám nói gì luôn ^^
Những nhà văn bạn nói và biết bởi họ nổi tiếng nên CGPT mới đề xuất ra họ, nhưng không thể đem họ ra so sánh với thời đại văn học mạng. Bạn biết được những ai nổi tiếng trên văn học mạng không? Họ có viết ngôn tình không? Và sao không đem sự so sánh này trải rộng ra thế giới đi, nơi mà văn học mạng đang phổ biến và rất nhiều người nổi tiếng và các tác phẩm chuyển thể. Thể loại văn học SGK là những kiến thức nền tảng để tiếp thu tại cơ sở giáo dục là chính, thời đại phát triển tầm nhìn và cảm xúc cần phải được bay cao hơn nữa. Rất trân trọng những tài liệu bạn cung cấp nhưng những quy kết về kết quả từ thu thập trong quá khứ để định lượng cho hiện thực và tương lai, thật có chút chênh lệch. Bạn nghĩ sao? ^^
Mình không nói công việc viết lách là con dao hai lưỡi, như vậy sẽ xúc phạm những người khác, mà mình hoàn toàn không có ý đó, bạn đọc kỹ lại nha, và nói thêm là mình chỉ nói dưới góc độ cá nhân mình, mình không áp đặt lên bất cứ ai vì mỗi người mỗi cảnh.
Mình nghĩ đôi khi nói về sự chai sạn cảm xúc như một điều gì đó thật sự đáng sợ, như thể trái tim một ngày nào đó sẽ không còn rung động, không còn biết buồn, biết vui, vô cảm với mọi thứ xung quanh.. Nhưng mình thật sự không tin vào điều đó, không tin rằng cảm xúc của con người có thể mất đi. Với mình dù là hạnh phúc, hay trải qua bao nhiêu tổn thương, thất vọng, mất mát thì cảm xúc vẫn ỏ đó. Sự trống rỗng, sự im lặng, hay cả nỗi chán chường.. tất cả cũng đều là một dạng cảm xúc không phải sao? Có thể khi trải qua những biến cố quá lớn trong cuộc đời, chúng ta sẽ không còn dễ xúc động như xưa, không còn ngây thơ hay tin tưởng như trước, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là trái tim đã khô cạn. Chẳng ai thực vô cảm cả, chỉ là đôi khi vì quá nhiều tổn thương, nên họ thu mình để tự bảo vệ bản thân mà thôi. Nhưng những lúc như vậy họ lại càng khao khát được quan tâm và yêu thương hơn. Vì vậy hãy cứ yêu thương bản thân thật nhiều, yêu thương những người xung quanh bằng sự tử tế và chân thành nhất có thể, những cảm xúc sẽ không bao giờ mất đi, chỉ là nó đang chờ một ai đó đủ chân thành để khiến bạn tin rằng yêu thương vẫn xứng đáng để bắt dầu lại, dù là lần thứ bao nhiêu.
Có lẽ bạn đọc không hiểu nội dung câu trên. ^^ Ý tôi nói là bạn nói điều đó đối với cá nhân bạn. Nên tôi mới cho ra ý kiến của mình thôi! Mục đích không phải để chỉ trích mà là để khuyên bạn không nên từ bỏ nếu đó là niềm đam mê. Việc giáo dục như thế nào đó là của riêng bạn, nhưng những gì gọi là truyền thống thì nên gìn giữ và tiếp thu, chứ không phải để áp đặt bản thân hay một người khác vào đó phải thực hiện như những gì đã có. Là thế hệ mới chúng ta cần có định hướng, gìn giữ nhưng gì tốt đẹp, tiếp thu và sống theo thời đại mới, thời đại của sự tự do phát triển và lựa chọn. Không có ý gì đâu nhé! ^^
Gì dị tình yêu. Mình hay nói câu đó với bạn mình á, là mình tôn trọng quyết định mà, nó thực sự khiến bạn tổn thương thì mình xin lỗi nha. Revise lại: Your life, your choice, I respect it.