Chương 120: Kế Hoạch Thế Thân Bấm để xem "Bây giờ có một nhiệm vụ dài hạn! Ta cần ác quỷ có khả năng nhập hồn tiềm phục và đóng vai chân thực! Hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng là một cơ hội xuyên qua Thiên Môn và quan khiếu xuyên qua Thiên Môn mà Độc Giác Ác Quỷ đã từng có được!" Tiếng lòng của Chu Dương vang vọng trên bầu trời Quỷ Hải. Trong Quỷ Hải nhiều ác quỷ như vậy, không thể nào không có lấy một kẻ ngụy trang tương tự. Ý tưởng của Chu Dương rất đơn giản, tìm một ác quỷ tinh thông thuật này để nhập hồn vào cơ thể Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, chủ trì để cuộc chính biến này đi đến cùng, khống chế Nga, tiêu diệt Đạt Tố Khắc! Rồi thì, với thái độ có trách nhiệm với Nga, có thể sắp xếp cho Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ một người kế nhiệm, rồi để hắn ta từ từ bệnh chết. Đương nhiên, nếu phía Nga không cần, trực tiếp rút hồn mà đi, để Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ đột tử cũng không vấn đề gì. Bất kể sắp xếp tiếp theo thế nào, tiền đề là phải để Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ xuất hiện trở lại với tư thế còn sống! Tiếng lòng rất chân thành phát sóng toàn bộ kế hoạch mà Chu Dương đang suy tính một cách rành mạch. Đây là một nhiệm vụ lớn, không giống mấy nhiệm vụ trước, thời gian dài, lại còn rủi ro cao, chưa kể có thể ngụy trang tốt hay không, một khi bị pháp sư phát hiện, rất có thể hồn phi phách tán. * * * * * * Nhưng nguy hiểm lớn cũng đồng nghĩa với thù lao cao, trước đây Chu Dương chỉ hứa hoàn thành nhiệm vụ sẽ cho một cơ hội xuyên qua Thiên Môn, nhưng chưa bao giờ nói sẽ cho quan khiếu xuyên qua Thiên Môn mà Độc Giác Ác Quỷ đã đổi bằng toàn bộ sức lực của mình! Độc Giác Ác Quỷ có được quan khiếu này, lập tức xuyên qua Thiên Môn thành công, điều này tất cả các ác quỷ đều đã thấy! Hy vọng duy nhất của các ác quỷ trong Âm Sơn Quỷ Hải chẳng phải là một lần xuyên qua Thiên Môn sao? Sau một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, lập tức "xoẹt xoẹt xoẹt" hàng trăm ác quỷ nhảy lên, từng con một cố sức giơ tay la hét. "Ta biết, ta biết nhập hồn!" "Bây giờ ai mà chẳng biết nhập hồn, biết nhập hồn có ích gì, Chu lão đại, ta biết đóng vai, đóng gì ra nấy!" "Cút đi, còn đóng vai nữa chứ, có bằng Thiên Ma Tạo Hóa Thập Bát Biến của ta lợi hại không? Chu lão đại, ta khi còn sống có thể giả thần giả quỷ, bây giờ đóng vai một người, dễ như ăn cháo thôi!" "Chu lão đại, đừng nghe bọn chúng, dùng ta, dùng ta, ta trước đây là người Nga, có lợi thế quen thuộc môi trường!" Chu Dương không quen biết những ác quỷ này, vô thức quay đầu nhìn Ác quỷ Cắm cờ, tiếng lòng phát sóng: "Ngươi cho ý kiến?" Ác quỷ Cắm cờ bĩu môi, không chút nể nang, "Vừa nãy không phải không cho ta nói, còn bảo ta tránh ra sao? Bây giờ ta thì.." Hoàn toàn là một bộ dạng buông xuôi, đập phá mọi thứ. Hắn ta nghĩ rất rõ ràng, dù sao hắn ta cũng đã ác cảm với Chu Dương, đại khái là không còn cơ hội xuyên qua Thiên Môn nữa, hà cớ gì còn phải lấy lòng hắn ta? Vừa nói, Ác quỷ Cắm cờ dứt khoát đi đến mép Âm Sơn, định nhảy xuống, quay trở lại Quỷ Hải, thể hiện thái độ kiên quyết không hợp tác của mình. Chu Dương ngươi dù bây giờ là Thiên của cái địa chủ quỷ quái này thì sao? Ta không hợp tác là không hợp tác! Ta cũng là kẻ có thân phận, có xuất thân, có địa vị, có tôn nghiêm! Nhưng hắn ta vừa đứng đến mép Âm Sơn, liền có một luồng âm phong "vù" một tiếng thổi tới, thổi cho hắn ta lạnh thấu xương chưa kể, còn suýt chút nữa thổi thẳng hắn ta xuống. Cái này đúng là gặp quỷ rồi, vừa nãy rõ ràng không có âm phong mà! Ác quỷ Cắm cờ quay đầu nhìn lại, lập tức hiểu ra, cái đình được Chu Dương triệu ra có hiệu quả che chắn âm phong rất mạnh, trực tiếp bao phủ phần lớn Âm Sơn trong phạm vi che chắn, giúp họ tránh bị âm phong thổi, bây giờ hắn ta đứng ở mép Âm Sơn, thoát khỏi phạm vi bảo vệ của che chắn, lập tức cảm nhận được ác ý của âm phong Âm Sơn. Rõ ràng Âm Sơn không muốn bất kỳ ác quỷ nào đứng trên núi, âm phong thổi thật là hăng hái, thổi cho mấy lá cờ sau lưng Ác quỷ Cắm cờ bay phần phật. Âm phong đối với ác quỷ, đó là cực kỳ không thân thiện, thổi hồn đóng băng phách, đó là nỗi đau thấu xương. Còn trong Quỷ Hải dưới Âm Sơn, lại càng quanh năm âm phong gào thét, mỗi ác quỷ ở trong đó đều phải chịu đựng nỗi đau khổ này từng giây từng phút! Ác quỷ Cắm cờ co rụt cổ lại, quay trở lại, dứt khoát tiếp tục nói: "Bây giờ ta thì.. cũng không giận ngươi, trừ những điều không thể nói, những điều khác đều không vấn đề gì, chỉ có cái con biết Thiên Ma Tạo Hóa Thập Bát Biến kia, Thiên Ma Tạo Hóa Thập Bát Biến bản thân nó chính là một loại phép biến hình ngụy trang, đóng vai, nó là quỷ chuyên nghiệp!" "Có bản lĩnh thì ngươi nhảy xuống đi!" Chu Dương lại nhìn thấu Ác quỷ Cắm cờ, "Có giỏi thì đừng co rụt lại chứ, làm gì mà giả vờ thế!" Ác quỷ Cắm cờ giả vờ không nghe thấy, quay lại trung tâm Âm Sơn, nằm xuống đất, lại một vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc tiếp tục ngắm nhìn bầu trời mây cuộn. Chu Dương liền ném dây leo, kéo con ác quỷ biết Thiên Ma Tạo Hóa Thập Bát Biến lên, lập tức bay lên, rời khỏi Tâm Khiếu. Ngay khi hắn ta bay lên ngang tầm với Thiên Môn, chuẩn bị rời đi, hắn ta đột nhiên nhận ra một điều. Treo lơ lửng trên Thiên Môn, hàng chữ mà chỉ mình hắn ta có thể nhìn thấy, "Mọi bi ai khổ đau đều là mộng ảo bong bóng", chữ Nhất (một) trong đó, lại hoàn toàn biến mất! Hắn ta không khỏi trong lòng động đậy, nhưng lập tức kiểm soát mình không tiếp tục suy nghĩ, cái suy đoán này không thể phát sóng cho những ác quỷ đó nghe. Ý thức nhảy ra khỏi Tâm Khiếu, Chu Dương tiện thể nội thị vào Nguyên Anh trong Nê Hoàn Cung, thứ này đến dễ mà làm lại cũng dễ, không hề giống Nguyên Anh trong truyền thuyết là tu luyện gian nan lại đặc biệt trân quý, vỡ nát là xong, ngược lại giống như những con búp bê đồ chơi bán ở lề đường, vỡ nát thì làm lại cái khác, dễ dàng vô cùng. Điều này khiến Chu Dương luôn có một cảm giác không chân thực rằng "cái Nguyên Anh này là hàng chợ". Hắn ta nhìn vào Nê Hoàn Cung của mình. Ồ, bộ Hồng Liên Khải bị mất đã tìm thấy rồi! Mặc trên người Nguyên Anh đó. Nguyên Anh vốn trần trụi giờ mặc bộ Hồng Liên Khải đã thay đổi hoàn toàn diện mạo, ngoan ngoãn đứng trong Nê Hoàn Cung, trong tay còn cầm hai thanh dao cong! Cái quái gì thế này? Chu Dương hoàn toàn hỗn loạn rồi! Hắn ta đưa ý thức chìm vào Nguyên Anh, trực tiếp nhảy ra khỏi Nê Hoàn Cung, thử hoạt động một chút, bất ngờ lại rất vừa vặn, không chỉ không có chút cảm giác khó chịu nào, mà còn có một cảm giác khó tả. Hắn ta nhẹ nhàng vung dao cong, lập tức trong không trung tạo ra một vệt tia điện sáng chói. Một con côn trùng nhỏ vừa vặn bay qua vệt đó, lập tức bị chém làm đôi! Vệt sáng nơi dao cong vung qua, lại có sức sát thương! Chu Dương nhất thời hứng thú lớn, đang chuẩn bị thử nghiệm kỹ càng, thì chợt nhìn thấy Y Phàm Nặc Duy Kỳ. Vị tướng quân này há hốc mồm nhìn Nguyên Anh của Chu Dương, mắt trợn tròn suýt lồi ra khỏi hốc mắt. Chu Dương đành kìm nén xung động trong lòng, vội vàng bay về Nê Hoàn Cung, một lần nữa khống chế cơ thể, gọi Y Phàm Nặc Duy Kỳ đang sững sờ tỉnh lại, "Đi, chúng ta đi cứu Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, trên đường ngươi hãy giới thiệu kỹ càng về cuộc đời của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ cho ta!" Y Phàm Nặc Duy Kỳ ngơ ngác hỏi: "Giới thiệu cái này làm gì?" Chu Dương tiện miệng bịa chuyện: "Linh hồn của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ đã mất, ta muốn triệu hồn cho hắn ta, càng hiểu biết chi tiết về hắn ta, tỷ lệ triệu hồn thành công càng cao! Nếu ngay cả việc hắn ta tè dầm bao nhiêu lần khi còn nhỏ cũng biết được, thì tỷ lệ thành công sẽ là một trăm phần trăm!" Trong mắt Y Phàm Nặc Duy Kỳ lập tức bùng lên một tia hy vọng!
Chương 121: Họa Bì Bấm để xem Những nội dung mà Chu Dương hỏi, thực chất là để cho ác quỷ chuẩn bị ra nhiệm vụ nghe. Trong suy nghĩ của hắn, ác quỷ càng hiểu biết nhiều về tình hình của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, thì sẽ ngụy trang càng giống, mức độ hoàn thành nhiệm vụ sẽ càng cao. Vì vậy hắn muốn tạo điều kiện thuận lợi nhất có thể cho ác quỷ. Y Phàm Nặc Duy Kỳ cũng mới được Chu Dương giới thiệu mà biết Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, những tình hình này đương nhiên hắn không rõ, nhưng hắn có cách giải quyết. Thế nên khi Chu Dương và Y Phàm Nặc Duy Kỳ đến căn cứ, ngoài một đống tướng quân cộng thêm quan văn, còn có hai người phụ nữ và ba đứa trẻ. Một người phụ nữ khoảng ngoài bốn mươi, trạc tuổi Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, khí chất cũng thuộc kiểu học giả rất thanh lịch, ba đứa trẻ, hai gái một trai, đứa lớn mười lăm mười sáu tuổi, đứa nhỏ mới bảy tám tuổi, đều nép vào bên cạnh người phụ nữ trung niên có phong thái học giả. Còn người phụ nữ kia thì đứng riêng một mình, thần sắc bồn chồn pha chút ngượng nghịu, cố ý đứng cách xa. Cô ta chỉ ngoài hai mươi, tuy trông như vội vàng ra ngoài, nhưng vẫn ăn mặc chỉnh tề, trang điểm không xộc xệch, đứng đó vạn phần phong tình, hơn nữa là kiểu phong tình rất trang nghiêm, chứ không phải phong tình khiêu gợi. Sau khi chào hỏi đơn giản các tướng quân và quan văn có mặt, Y Phàm Nặc Duy Kỳ trịnh trọng giới thiệu hai người phụ nữ này. Người lớn tuổi hơn, có con, là vợ của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, Liễu Đức Kim Na (Lyudmila Putina phu nhân của Putin đại đế nha, đến năm 2013 thì ly dị vợ), vợ cả chính tông, con gái của thầy Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ. Còn người phụ nữ trẻ tuổi vạn phần phong tình kia, tên là Ca Ba Da Oa (Alina Maratovna Kabaeva nhà vô địch thể dục dụng cụ Olympic được cho là bạn gái lâu năm của Tổng thống Vladimir Putin) là mật hữu của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, chính là loại mật hữu mà ai cũng hiểu. * * * * * * Y Phàm Nặc Duy Kỳ thực sự đã gần như phát điên rồi, nếu không thì dù thế nào cũng sẽ không kéo hai người phụ nữ này đến gặp Chu Dương cùng lúc. Tuy nhiên, những điều này đều là những rắc rối của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, đối với Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ đã chết đến nỗi linh hồn cũng bị nuốt chửng, chắc hẳn cũng sẽ không còn quan tâm nữa. Y Phàm Nặc Duy Kỳ không nói cho hai người phụ nữ biết Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ đã chết, chỉ nói hắn ta trúng tà thuật, bây giờ mời pháp sư Chu tiên sinh đến từ Trung Quốc để cứu chữa, hắn cần biết nhiều thông tin chi tiết hơn về Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ. Liễu Đức Kim Na thần sắc trấn tĩnh, cũng không hỏi nhiều, chỉ yêu cầu một căn phòng riêng, rồi bắt đầu giới thiệu tiểu sử, thói quen và một số chi tiết nhỏ nhặt của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ. Còn Ca Ba Da Oa thì tỏ ra hơi hoảng sợ, ban đầu còn không muốn thừa nhận mình có quan hệ mật thiết với Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, dù sau đó có nói cũng không thoải mái, ngược lại cứ nằng nặc hỏi về tình hình hiện tại của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ. Sự khác biệt giữa vợ cả và tình nhân quả là rõ ràng ngay lập tức. Thời gian gấp rút, Chu Dương cũng không có thời gian hỏi quá nhiều, chỉ tập trung hỏi về sở thích, thói quen và cách đối nhân xử thế của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ. Sau khi hỏi rõ, Chu Dương liền vào phòng y tế, đuổi tất cả các bác sĩ đang vây quanh ra ngoài, rồi mới thả ác quỷ chuẩn bị làm nhiệm vụ ra, ra hiệu cho nó nhanh chóng nhập hồn. Nhưng con ác quỷ đó vòng quanh thi thể Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ hai vòng, không lập tức nhập hồn, ngược lại hỏi: "Chu lão đại, ngài định cho ta ngụy trang bao lâu, cần làm bao nhiêu việc?" Chu Dương trả lời: "Hoàn thành chính biến, nắm quyền Nga, trực tiếp tiêu diệt Đạt Tố Khắc, nhiệm vụ của ngươi xem như hoàn thành, nên nói đây là một nhiệm vụ dài hạn. Ngươi có vấn đề gì không?" "Nếu là như vậy, thì chỉ dựa vào nội dung mà hai người phụ nữ kia vừa nói, ta không thể hoàn hảo đóng vai Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ này được." Ác quỷ nhìn sắc mặt Chu Dương, ngập ngừng nói, "Ta có thể hành động theo cách của mình không, khụ, ngài biết đấy, ta khi còn sống có một công pháp gọi là Thiên Ma Tạo Hóa Thập Bát Biến, ta hy vọng ngài có thể cho phép ta sử dụng pháp thuật này để ngụy trang Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ." Chu Dương thầm nghĩ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ ta quản ngươi dùng cách gì, lập tức gật đầu: "Không vấn đề gì, ngươi cứ dùng đi." Nhưng con ác quỷ đó vẫn còn chút do dự, "Chu lão đại, pháp thuật này, khụ, có thể, khụ, có vẻ hơi, hơi tà ác, ngài không thể vì điều này mà trừng phạt ta nha, ta làm vậy cũng là để hoàn thành nhiệm vụ!" "Tà ác đến mấy thì có thể hơn tà thần sao?" Chu Dương cảm thấy hai kiếp mình đã thấy quá nhiều chuyện tà ác rồi, "Chỉ cần không làm hại người vô tội là được, ngươi cứ yên tâm làm đi!" Ác quỷ được phép, liền bắt đầu hành động. Nó trước hết lột sạch quần áo của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, lật thành tư thế nằm sấp, lưng hướng lên, vươn móng vuốt rạch một đường dài từ gáy đến mông, rồi dùng sức xoa bóp, nhào nặn mấy cái, liền thấy một cơ thể nhão nhoét máu thịt trượt ra theo vết rạch này. Thật sự đã lột toàn bộ da của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ! Chu Dương kinh hãi, có chút không hiểu, lẽ nào khoác da người sẽ chân thực hơn trực tiếp nhập hồn sao? Đang suy nghĩ, lại thấy ác quỷ đặt cái xác nhão nhoét không da xuống đất, vươn móng vuốt bốc máu thịt nhét vào miệng! Chu Dương nhìn thấy rất ghê tởm, liền hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy? Ngươi là quỷ mà, ăn thịt sống không sợ khó tiêu sao?" "Ta cần tất cả thông tin của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ! Nếu ta vẫn là con người, chưa biến thành quỷ, đương nhiên không cần làm vậy, chỉ cần ăn não hắn ta là đủ rồi. Nhưng bây giờ ta là quỷ, không có máu thịt thì không đủ để chống đỡ lớp da người và những hành vi cử chỉ sau đó, nên chỉ có thể dựa vào việc ăn máu thịt của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, trước hết chống đỡ một cơ thể, rồi thông qua việc ăn máu thịt của hắn ta để nắm bắt hành vi cơ thể và ký ức của hắn.." Ác quỷ vừa nói vừa không ngừng ăn, hơn nữa ăn rất nhanh, chớp mắt một cái, đã ăn hết cả cái xác, cũng không ăn sạch hoàn toàn, còn lại một đoạn xương nhỏ xíu và mấy sợi gân xanh mảnh. Con ác quỷ sau khi ăn máu thịt biến thành màu đỏ rực, trên người còn xuất hiện những vệt gân xanh đỏ máu. Nó ợ một tiếng thật lớn, rồi ôm lấy đầu bắt đầu ăn não bên trong, ăn "soạt soạt" nghe rất ngon lành. Ăn vài miếng "soạt soạt", não đã ăn sạch sẽ, cuối cùng chỉ còn lại một cái đầu lâu. Ác quỷ ném cái đầu lâu xuống đất, chui vào theo vết thương trên lưng lớp da người. Lớp da người xẹp lép lập tức phồng lên như được bơm hơi, rồi từ từ ngồi dậy, sau đó đứng lên. Bây giờ, đứng trước mặt Chu Dương chính là Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, hoàn toàn không nhìn ra chút sơ hở nào. Quan trọng hơn, Chu Dương thậm chí không cảm nhận được một chút âm tà chi khí đặc trưng của ác quỷ! Nếu không biết, e rằng thật sự sẽ tưởng rằng trước mắt là một người sống không khác gì bản thật! Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ cúi chào Chu Dương một cái, trầm giọng nói: "Chu lão đại, vẫn phải nhờ ngài giúp ta một việc!" Thật đáng kinh ngạc, ngay cả giọng nói cũng giống y hệt Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ thật! Con ác quỷ giả mạo Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ quay người lại, đưa lưng về phía Chu Dương, "Còn phải nhờ ngài giúp khâu vết thương này lại. Cứ dùng xương và gân xanh mà ta vừa cố ý để lại là được, sau khi khâu xong, phối hợp với pháp thuật, rất nhanh sẽ hoàn toàn lành lại, không để lại bất kỳ dấu vết nào, đến lúc đó dù có là pháp sư cao minh đến mấy, trừ phi đặc biệt sử dụng pháp thuật để thăm dò, nếu không tuyệt đối không thể nhìn ra ta là kẻ giả mạo!" Chu Dương cầm kim xương và gân xanh luồn chỉ qua vết thương bắt đầu khâu, khâu được vài mũi mới cảm thấy có gì đó không ổn. Cái này chẳng phải chính là Họa Bì trong truyền thuyết Liêu Trai sao? Ác quỷ khoác da người, đó chính là một phản diện tiêu chuẩn. Hắn một pháp sư hai kiếp làm người đàng hoàng, sao lại biến thành đồng lõa của phản diện ác quỷ rồi? Chẳng trách người ta nói vận mệnh của một người, thật sự là không thể đoán trước!
Chương 122: Bay Vượt Thái Bình Dương Bấm để xem Sau khi khâu xong vết thương, Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ giả mạo mặc quần áo vào, trông đủ để giả thành thật, ít nhất Chu Dương không thể nhận ra bất kỳ điểm khác biệt nào so với bản gốc, có thể trực tiếp gọi là Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ rồi. Chu Dương có chút không yên tâm hỏi: "Thế nào, có được không, đừng để vừa ra ngoài đã bị lộ tẩy!" "Yên tâm đi! Ngụy trang ta là chuyên nghiệp!" Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ đầy tự tin giơ ngón cái lên, tự mình bước tới mở cửa phòng y tế. Sự xuất hiện đột ngột của hắn ta đã gây ra một tràng kinh hô hoảng loạn trong hành lang, nhưng tiếng kinh hô hoảng loạn lần này lại tràn đầy niềm vui. Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ giả mạo bình tĩnh phát biểu một đoạn ngắn, trấn an trái tim bé bỏng của những người đã gần như tan vỡ, rồi ung dung bắt đầu lắng nghe báo cáo, và đưa ra từng lệnh ứng phó. Cái chết của Long Khâu Vĩnh Thần, tức là Tô Lợi Khắc, đã chấm dứt sự hỗn loạn sóng thi trong thành phố, khiến tình hình trở lại tầm kiểm soát. Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ giả mạo lập tức chỉ thị quân đội đã tiến vào thành phố nhân cơ hội ngàn vàng này lập tức kiểm soát các yếu điểm trong toàn thành phố. Hắn ta không phải chuẩn bị dùng vũ lực trực tiếp lật đổ chính phủ cũ, mà là để đảm bảo khi Diệp Lí Kỳ trở về, hoàn toàn nắm quyền, từ đó hoàn hảo thực hiện mục đích dùng Diệp Lí Kỳ làm con rối chắn đạn, tạo điều kiện thuận lợi cho Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ từng bước nắm quyền. Từng lệnh một, từng cuộc gọi một được truyền đi từ căn cứ, cuộc chính biến đang được đẩy mạnh một cách có trật tự. Thấy Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ giả mạo hoàn toàn kiểm soát tình hình, tạm thời không có nguy cơ bị lộ tẩy, Chu Dương lập tức theo kế hoạch ban đầu đến sân bay, lên chiếc máy bay đã khởi động sẵn sàng chờ lệnh, bay thẳng đến New York. * * * * * * Thực ra hắn ta bây giờ đã có Nguyên Anh, nếu dùng Nguyên Anh bay thì tốc độ sẽ nhanh hơn. Tuy nhiên có hai vấn đề khiến hắn ta không thể dùng Nguyên Anh, một mặt là hắn ta đến New York để đưa Diệp Lí Kỳ về nguyên vẹn, không có máy bay hiển nhiên không thể hoàn thành nhiệm vụ này, mặt khác là trong thời đại dẫn đường chưa phổ biến này, hắn ta không biết đường bay đến New York, bay một mình khả năng lớn sẽ lạc đường! Cho nên, mặc dù có Nguyên Anh phi hành tuyệt tích nháy mắt ngàn dặm, nhưng Chu Dương vẫn phải ngoan ngoãn ngồi máy bay! Lần này cùng Chu Dương đến New York, còn có một đội đặc nhiệm tinh nhuệ, nhiệm vụ duy nhất là tuân lệnh Chu Dương, phối hợp Chu Dương đưa Diệp Lí Kỳ về nước! Máy bay quân sự như cự điểu hung dữ đuổi theo bóng tối không ngừng lùi xa, bay ra khỏi Nga, vượt qua Thái Bình Dương. Bay đến giữa chừng, hạ cánh trên một tàu sân bay Mỹ đang tuần tra trên Thái Bình Dương để tiếp nhiên liệu, rồi lại cất cánh, Hải quân Mỹ không hề có ý kiến gì, cứ như tiếp nhiên liệu cho máy bay của chính mình vậy, từ đầu đến cuối không hỏi một câu nào, cũng không một ai lại gần chiếc máy bay này. Không lâu sau khi cất cánh lần nữa, máy bay bay vào không phận Mỹ. Lập tức có hai chiếc máy bay chiến đấu từ phía sau bay theo, lặng lẽ bay kèm bên trái bên phải, không liên lạc, không cản trở, chỉ giám sát, cho đến khi máy bay hạ cánh theo kế hoạch tại sân bay chỉ định mới rời đi. Cửa khoang mở ra, Chu Dương đứng ở cửa khoang, nhìn thấy bên dưới đã đậu một chiếc xe buýt, tất cả cửa sổ đều được sơn đen, hoàn toàn không thể nhìn thấy cảnh bên trong. Trước sau, trái phải xe buýt đậu những chiếc xe quân sự chở lính, trên xe chật kín những người lính vũ trang đầy đủ. Và ở phía trước nhất của đoàn xe đậu một chiếc xe sedan màu đen, bên cạnh xe đứng một nam một nữ. Người đàn ông ngoài bốn mươi, đeo một chiếc kính gọng vàng, trông rất nhã nhặn, giống như kiểu nhân viên văn phòng đầy rẫy ngoài phố, rơi vào đám đông là không tìm thấy. Người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, cao hơn người đàn ông bên cạnh, tóc vàng búi cao, đêm khuya ở sân bay mà lại mặc một chiếc váy dạ hội màu xanh đính đầy sequin cổ trễ, trong tay còn cầm một chiếc quạt xếp nhỏ, hoàn toàn là phong thái quý bà đi dự tiệc nhảy! Người đàn ông chỉ là một người bình thường, nhưng người phụ nữ đó lại là một pháp sư. Chiếc quạt xếp trong tay cô ta không phải là đồ trang trí, mà là pháp trượng đã biến đổi hình dạng. Chu Dương không khỏi khẽ nhíu mày. Thông tin thu được từ ký ức của Vạn Ni Nha là, cuộc hành động lần này tuy có sự phối hợp của CIA, nhưng tổ chức pháp sư phía Mỹ không trực tiếp liên lạc với phía Đạt Tố Khắc, pháp sư phụ trách bảo vệ Diệp Lí Kỳ tại viện dưỡng lão cũng là do CIA thuê, không liên quan gì đến Đạt Tố Khắc, từ khi kế hoạch bắt đầu cho đến khi Chu Dương can thiệp, không một pháp sư nào của Mỹ trực tiếp gặp gỡ nhân sự của Đạt Tố Khắc. Theo kế hoạch, lần này cũng chỉ có nhân sự của CIA đến đón máy bay, phụ trách đưa người đến viện dưỡng lão an toàn. Thế nhưng, tại sao lại có thêm một nữ pháp sư? Moscow xảy ra biến cố lớn như vậy, với nhân lực và sự đầu tư của CIA tại Nga vào thời điểm đó, chắc chắn sẽ nhận được tin tức ngay lập tức, có lẽ ngay khi hắn ta còn đang bay trên Thái Bình Dương, tin tức về cuộc chính biến Nga đã được đặt lên bàn làm việc của Tổng thống Mỹ. Đối phương có lẽ đã cảm thấy bất thường, sinh nghi, nên mời pháp sư đến trấn giữ để đề phòng bất trắc? Chu Dương không đứng lâu ở cửa khoang, chỉ liếc nhìn qua rồi bước xuống máy bay. Nhìn thấy Chu Dương bước xuống máy bay, hai người bên cạnh chiếc sedan đều cảm thấy có chút ngạc nhiên, không chỉ vì người đến quá trẻ, quan trọng hơn là người đến thậm chí không phải người Nga, mà là một người châu Á! Người đàn ông kính gọng vàng tiến lên một bước, chủ động vươn tay, "Chào mừng đến New York, tôi là Ha Lí Tư của CIA, Vạn Ni Nha đại sư ở đâu?" Kế hoạch ban đầu là Vạn Ni Nha sẽ áp tải cô gái đã được kiểm định chất lượng đến New York. "Vạn Ni Nha đại sư tạm thời không đến được. Tôi tên là Diệp Nhĩ Cái, tạm thời thay thế ngài ấy đến." Chu Dương đè giọng nói, "Moscow đã xảy ra một số chuyện, chúng tôi cần đủ lực lượng tinh nhuệ để đảm bảo tình hình không mất kiểm soát. Tôi vốn dĩ đang làm việc ở vùng Viễn Đông, tạm thời được điều đến phụ trách việc này! Ông Ha Lí Tư, chúng ta đi ngay thôi, tôi muốn hoàn thành nhiệm vụ này càng sớm càng tốt." Ha Lí Tư rất quan tâm hỏi: "Tình hình rất nghiêm trọng sao?" Chu Dương nói: "Ông cứ yên tâm, mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát, chỉ là những kẻ tiểu nhân thôi, ông Tô Lợi Khắc muốn tiêu diệt chúng rất dễ dàng, nhưng nếu Tổng thống Diệp Lí Kỳ có thể sớm bình phục và về nước, sẽ giúp ích rất lớn cho việc chúng tôi hoàn toàn nắm giữ tình hình!" Ha Lí Tư gật đầu, không truy vấn thêm, mà giới thiệu nữ pháp sư cầm quạt cho Chu Dương, "Ông Diệp Nhĩ Cái, đây là bà Ô Nhĩ Mã, cán sự cao cấp Liên minh Pháp sư Mỹ, bà ấy sẽ chịu trách nhiệm kiểm tra cuối cùng đối với hàng hóa mà quý vị cung cấp, để đảm bảo việc điều trị sẽ không có vấn đề gì." Chu Dương nhíu mày nói: "Trong kế hoạch ban đầu không có khâu này? Những gì chúng tôi cung cấp đều do chính Vạn Ni Nha đại sư kiểm định, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì! Xin đừng lãng phí thời gian nữa." Ha Lí Tư khách khí nói: "Đây là quyết định tạm thời của cấp trên, chúng tôi phải chịu trách nhiệm về sinh mạng của ông Diệp Lí Kỳ, ông Diệp Nhĩ Cái, xin hãy thông cảm!" "Không cần nói nữa." Ô Nhĩ Mã vẫn luôn mất kiên nhẫn phe phẩy quạt đột nhiên thét lên cắt ngang lời Ha Lí Tư, "Tôi đã xem qua, trên chiếc máy bay này không có một người phụ nữ nào!"
Chương 123: Đây Là Ý Chí Chân Thực Duy Nhất Bấm để xem "Ngươi cũng không gọi là Diệp Nhĩ Cái!" Ô Nhĩ Mã tiếp tục nói, "Đây không phải tên của ngươi! Trong chiếc máy bay phía sau ngươi, còn có hơn mười binh lính tinh nhuệ vũ trang đầy đủ!" Sắc mặt Ha Lí Tư chợt biến, vô thức đưa tay vào trong áo vest. "Không cần căng thẳng, ông Ha Lí Tư, đây là Mỹ, địa bàn của các vị, lẽ nào tôi lại tự tìm đường chết sao? Bởi vì những chuyện ở Moscow, kế hoạch của chúng tôi có một vài thay đổi, chưa kịp thông báo cho các vị!" Chu Dương rất bình tĩnh vẫy tay với Ha Lí Tư, một mặt trong đầu nhanh chóng tính toán xem nên bịa chuyện thế nào cho tròn, một mặt tỏ ra chút tò mò nhìn Ô Nhĩ Mã, "Bà Ô Nhĩ Mã, làm sao bà biết tên thật của tôi không phải Diệp Nhĩ Cái? Là tính toán ra sao? Bà là một nữ phù thủy?" "Ta là pháp sư, cán sự cao cấp Liên minh Pháp sư Mỹ, không phải sinh vật tà ác như nữ phù thủy!" Giọng điệu của Ô Nhĩ Mã rất không thiện ý, "Trả lời câu hỏi của ta trước, nếu không, ta đảm bảo ngươi sẽ không bao giờ có thể trở về Nga!" Trong mắt Ô Nhĩ Mã lóe lên ánh sáng nguy hiểm, chiếc quạt nhỏ trong tay cô ta ngừng lay động, nhưng lại toát ra một mùi vị nguy hiểm. Chu Dương cười khẽ, nói một cách rất thâm sâu khó lường: "Bà Ô Nhĩ Mã, tên thật của tôi không phải ai cũng có thể biết được, giống như ông Tô Lợi Khắc vậy, lẽ nào các vị biết tên thật của ông Tô Lợi Khắc sao?" Ô Nhĩ Mã có chút ngạc nhiên, nghi ngờ nhìn Chu Dương, "Ngươi nói ngươi giống ông Tô Lợi Khắc? Cái này không thể nào, ông Tô Lợi Khắc là độc nhất vô nhị ở nhân gian!" Ô, lẽ nào cô ta biết chuyện Tô Lợi Khắc là Bất Nhị Chân Hồn sao? Có vẻ như mối quan hệ giữa Đạt Tố Khắc và Liên minh Pháp sư Mỹ còn thân thiết hơn tưởng tượng rất nhiều! Có lẽ, như lời Ác quỷ Cắm cờ nói, một Bất Nhị Chân Hồn khác chịu trách nhiệm hỗ trợ đang ẩn mình trong Liên minh Pháp sư Mỹ! Tuy nhiên bây giờ Chu Dương vẫn chưa có cách nào tra xét Bất Nhị Chân Hồn, nếu đối phương không lộ sơ hở như Tô Lợi Khắc, hắn ta không thể biết ai là Bất Nhị Chân Hồn đó! * * * * * * "Không, không, tôi nói tên thật của tôi và ông Tô Lợi Khắc giống nhau, đều không thể bị người ngoài biết được." Chu Dương rất thâm trầm nhìn chằm chằm vào mắt Ô Nhĩ Mã, "Đương nhiên, bà Ô Nhĩ Mã, nếu bà muốn biết tên thật của tôi, tôi cũng rất vui được cho bà biết, chỉ cần bà có thể gánh chịu được hậu quả của việc biết tên thật của tôi là được!" Chu Dương lặng lẽ đưa ý thức chìm vào Nguyên Anh, rồi lại từ Nê Hoàn Cung bò ra, lướt lên mặt mình lộ diện một chút, rồi nhanh chóng chui trở lại, ý thức trở về cơ thể. Lúc này Nguyên Anh đang mặc bộ Hồng Liên Khải, toàn bộ khuôn mặt bị mặt nạ che phủ, trông rất phi nhân loại. Ô Nhĩ Mã quả nhiên nhìn thấy, sắc mặt đại biến, không tự chủ lùi liên tục, mãi đến khi đụng vào xe mới dừng lại, chỉ vào Chu Dương tay run lẩy bẩy, "Ngươi, ngươi là.." "Suỵt!" Chu Dương nghĩ trong lòng cô ta lại nhận ra bộ Hồng Liên Khải, vậy thì quá tốt rồi, lập tức không cảm xúc vẫy tay với Ô Nhĩ Mã, "Lại đây, tôi nói cho cô biết tên thật của tôi.." "Không, không, không, không.." Ô Nhĩ Mã mồ hôi đầm đìa, mặt tái mét, "Ngài.. là lỗi của tôi, xin ngài tha thứ, tôi không biết ngài.." Chu Dương cắt lời cô ta, ngẩng cao đầu, ra vẻ trịch thượng, ngạo mạn vô cùng, giọng điệu cũng đột nhiên trở nên cực kỳ nghiêm khắc, "Cô thực sự biết sao? Sao cô lại biết? Ai nói cho cô biết?" Ô Nhĩ Mã lắp bắp nói: "Tôi, tôi là bạn đời của ông Y Lan Đặc, của, của.. luôn phụ trách liên lạc giữa ông Y Lan Đặc và ông Tô Lợi Khắc, cho nên.." "Cho nên, cô muốn nói ra công khai, muốn cả thế giới biết cô kiến thức uyên bác đến mức nào, thân phận cao quý đến mức nào?" Chu Dương hung hăng nói, cuối cùng học theo giọng điệu của Long Khâu Vĩnh Thần bổ sung thêm một câu, "Phàm nhân ngu xuẩn không hiểu biết!" Ô Nhĩ Mã run rẩy, thậm chí dựa vào xe mềm nhũn quỳ xuống đất, cúi đầu thật sâu, run rẩy nói: "Không, không dám, tôi thực sự không biết.. Ông Y Lan Đặc từng nói, nhân gian chỉ có ông ấy và ông Tô Lợi Khắc, chưa bao giờ nói còn có ngài.." "Bọn chúng quả nhiên đã ở trong cái giả cảnh dơ bẩn này quá lâu rồi! Có chút quên mình rồi!" Chu Dương lạnh lùng nói, "Liên lạc với hắn, tôi một lát nữa sẽ đưa Diệp Lí Kỳ rời khỏi Mỹ, trước đó, tôi muốn gặp hắn!" Nói đến đây, Chu Dương liền nghe thấy tiếng Thạch Ngọc Tuyền đột nhiên vang lên trong đầu, "Đại ca, cái tên cắm cờ nói, còn phải bổ sung thêm một câu mới giống hơn, nói với cô ta, Đây Là Ý Chí Chân Thực Duy Nhất!" Mẹ kiếp, quả nhiên nói gì, nghĩ gì, đám người trong Tâm Khiếu đều có thể nghe thấy! Chu Dương nhíu mày, với giọng điệu lạnh lùng nhất nói ra câu đó. "Đây Là Ý Chí Chân Thực Duy Nhất!" Cơ thể Ô Nhĩ Mã run rẩy càng dữ dội hơn, như bị sốt rét, run cầm cập không ngừng. Chu Dương không nhìn Ô Nhĩ Mã nữa, quay sang nói với Ha Lí Tư: "Ông Ha Lí Tư, xin đưa tôi đi gặp Tổng thống Diệp Lí Kỳ!" "Được, mời ngài đi lối này!" Ha Lí Tư nhìn thấy Chu Dương chỉ vài câu nói không đầu không cuối đã dọa Ô Nhĩ Mã kiêu ngạo đến mức này, không khỏi trong lòng cũng lo lắng! Hắn là nhân viên CIA chuyên trách liên lạc với các tổ chức pháp sư khác nhau ở Mỹ. Đây cũng là một trường hợp đặc biệt. Thực tế, CIA không có quyền thực thi pháp luật trong nước, bình thường thì các vấn đề trong nước nên thuộc về Bộ Tư pháp hoặc FBI, nhưng tính đặc thù của các tổ chức pháp sư và mối liên hệ chặt chẽ của họ với các pháp sư ở châu Âu, đã khiến các vấn đề liên quan đến pháp sư được giao cho CIA. Cũng chính vì mối liên hệ này mà CIA mới có thể hợp tác thành công với Đạt Tố Khắc trong kế hoạch lật đổ đế chế đỏ. Người giới thiệu sự hợp tác này chính là chủ tịch Liên minh Pháp sư Mỹ, Ha Lí Tư Phúc Tư Đặc. Đây là một nhân vật lớn đứng ở tầng lớp quyền lực cao nhất trong toàn bộ Mỹ. Liên minh Pháp sư Mỹ không chỉ đơn thuần là một tổ chức pháp sư, mà còn có một quy mô công nghiệp khổng lồ, thông qua cấu trúc cổ phần phức tạp, họ kiểm soát hơn hai mươi tập đoàn doanh nghiệp lớn, quỹ tài chính, công ty đầu tư mạo hiểm, với sức mạnh tài chính hùng hậu, và còn là một trong những nhà tài trợ chính của Đảng Cộng hòa, ngay cả Tổng thống muốn gặp Ha Lí Tư cũng phải đặt lịch trước, nếu có thể được triệu kiến ngay lập tức hoặc được mời uống trà, cũng sẽ cảm thấy vô cùng vinh dự. À, mặc dù CIA là cơ quan tình báo đối ngoại, nhưng các loại chuyện bí mật, tin đồn bát quái trong nước, hắn ta biết còn nhiều hơn FBI rất nhiều. Ví dụ, có một thời gian trong nội bộ CIA lưu truyền một câu chuyện cười nhỏ, kể về việc Tổng thống đi gặp Ha Lí Tư, sau khi ra ngoài thì rất phấn khích, mặt mày hồng hào, thư ký đi cùng còn tưởng là được lợi ích gì to lớn, liền hỏi một câu, kết quả Tổng thống trả lời: "Ông Ha Lí Tư bắt tay tôi, còn mời tôi ăn bánh điểm tâm! Tôi không nỡ ăn, liền lén lấy mấy cái ra!" Vừa nói còn thật sự móc ra hai cái bánh điểm tâm bọc trong khăn tay ra khoe với mọi người. Điểm mấu chốt của câu chuyện cười này không phải là hành động có vẻ nực cười của Tổng thống, mà là sau khi ông ta khoe, mấy vị quan chức cao cấp và tỷ phú đi cùng đều lộ vẻ ghen tị, thậm chí có người còn muốn mua lại ngay tại chỗ những cái bánh điểm tâm đã ăn đó!
Chương 124: Không Cam Lòng Bấm để xem Y Lan Đặc với địa vị như vậy, rõ ràng đã vượt ra ngoài thân phận của một pháp sư, càng không phải một phú hào hay kim chủ bình thường, mà giống một đại diện thần quyền siêu nhiên như Giáo hoàng hơn. Bởi vậy mới khiến phàm nhân phải kính sợ. Ngay cả lãnh đạo tối cao của quốc gia mạnh nhất Trái Đất, vẫn chẳng qua chỉ là một phàm nhân! Ô Nhĩ Mã là đệ tử kiêm thư ký của Y Lan Đặc. Y Lan Đặc bình thường không mấy khi lộ mặt gặp người, mọi việc thực tế đều do Ô Nhĩ Mã thay mặt xử lý. Là đại diện toàn quyền của Y Lan Đặc, thân phận địa vị của Ô Nhĩ Mã có thể tưởng tượng được, bình thường cũng kiêu ngạo không thể tả, dù là phú hào giàu có đến mấy, quan chức quyền lực đến mấy, cũng đều bị cô ta huấn luyện như chủ tử huấn thị nô tài. Cho nên, khi biết tin Ô Nhĩ Mã đột nhiên muốn đến tham gia đón máy bay, Ha Lí Tư thực sự giật mình. Chuyện nhỏ như vậy, dù Phù Minh muốn cử người tham gia, cũng chỉ cần cử một pháp sư bình thường là đủ, hoàn toàn không cần một nhân vật lớn như Ô Nhĩ Mã đích thân đến! Đặc biệt là trang phục của Ô Nhĩ Mã thế này, rõ ràng là vội vàng từ vũ hội đến, ngay cả quần áo cũng không kịp thay! * * * * * * Người có thể sai khiến Ô Nhĩ Mã như vậy, trong toàn bộ Mỹ cũng chỉ có một người. Nhưng Ha Lí Tư không hiểu tại sao Y Lan Đặc lại đột nhiên quan tâm đến người đến từ Nga? Trước đó, Y Lan Đặc thậm chí còn chưa đích thân hỏi về sự hợp tác với Đạt Tố Khắc! Với sự nhạy cảm của một nhân viên tình báo, Ha Lí Tư cho rằng chắc chắn có chuyện, hơn nữa là chuyện lớn. Nhưng chuyện này và cuộc chính biến ở Moscow chắc hẳn có liên quan lớn, Y Lan Đặc chưa bao giờ hỏi về những chuyện thế tục, ai nắm quyền ở Moscow hắn ta cũng sẽ không bận tâm! Ban đầu Ha Lí Tư còn nghĩ sẽ thử thăm dò người đến từ Nga, đánh trống lảng để hỏi xem có chuyện gì, nhưng bây giờ thấy Ô Nhĩ Mã sợ đến chết đi sống lại, hắn ta lập tức dứt khoát dẹp bỏ ý định đó, ngoan ngoãn dẫn đường cho Chu Dương. Lợi ích của việc ra vẻ thành công là có thể tiết kiệm được rất nhiều lời nói và rắc rối. Bây giờ Chu Dương không cần giải thích tại sao mình không mang theo cô gái chuẩn bị tiếp thêm sinh mạng cho Diệp Lí Kỳ, cũng không cần giải thích đội binh lính tinh nhuệ theo sau hắn ta, chỉ cần giữ thái độ lạnh lùng cao ngạo, khi hành động của Ha Lí Tư hơi do dự hoặc không đúng, chỉ cần khẽ hừ một tiếng, là có thể khiến Ha Lí Tư lập tức tự giác sửa đổi. Ừm, cảm giác ra vẻ quả nhiên rất sảng khoái! Đội đặc nhiệm được đưa đến lên xe buýt, Chu Dương ngồi lên chiếc xe sedan, nhưng Ô Nhĩ Mã không lên xe, dù Chu Dương đã rời đi, cô ta vẫn nằm úp mặt xuống đất không dám ngẩng đầu, mồ hôi chảy ra thậm chí làm ướt một mảng đất. Ha Lí Tư đứng ngoài ghế phụ lái do dự một chút, cuối cùng vẫn dẹp bỏ ý định gọi Ô Nhĩ Mã, lên xe rời đi, thẳng tiến đến viện dưỡng lão của Diệp Lí Kỳ. Cho đến khi đoàn xe rời đi một lúc lâu, Ô Nhĩ Mã mới chật vật ngồi dậy từ dưới đất, run rẩy móc ra một quả cầu thủy tinh từ dưới váy, niệm hai câu chú, đưa tay vuốt một cái, liền có một bóng người đen mờ xuất hiện trong cầu thủy tinh. "Tiên sinh, tôi thấy người đến từ Nga, ừm, vị tiên sinh đó rồi. Hắn ta đã hiển thị Hồng Liên Chân Hình cho tôi xem, và yêu cầu gặp ngài một lần trước khi rời đi tối nay, còn nói, còn nói, Đây Là Ý Chí Chân Thực Duy Nhất!" "Cực khổ rồi, Ô Nhĩ Mã, sau này ngươi sẽ không còn phải đối mặt với áp lực này nữa!" Một bàn tay trắng bệch không chút máu bao phủ lên quả cầu thủy tinh đang hiển thị hình ảnh của Ô Nhĩ Mã, cắt đứt cuộc gọi ngắn ngủi này. Sau một tiếng thở dài thật dài, chủ nhân của bàn tay từ từ đứng dậy khỏi chiếc ghế rộng lớn, động tác cứng nhắc, chậm chạp, như một con robot khó hoạt động và lâu ngày không được bôi trơn. Đây là một lão nhân dáng người cao lớn, tóc và lông mày đã bạc trắng, trên mặt đầy những nếp nhăn sâu, trông không chín mươi cũng phải tám mươi, nhưng lưng hắn ta thẳng tắp như cây thương, không một chút cong lưng già nua. Đứng trước ghế một lát, lão nhân bắt đầu từ từ di chuyển, mỗi bước đi đều cứng nhắc như nhau, chân thậm chí không hề cong. Hắn cứ thế cứng nhắc, chậm chạp đi qua căn phòng rộng lớn đầy giá sách này, mãi đến khi đến cuối phòng, trước một giá sách chiếm trọn cả bức tường. Giữa giá sách vô thanh vô tức biến mất, lộ ra một cái tủ tường. Trong tủ tường đặt một tượng cao nửa mét. Tượng là một sinh vật có hình dạng kỳ lạ, đầu dê thân cá, bốn tay người, trên lưng còn có một đôi cánh lớn. Bên cạnh tượng còn có một vị trí đặt, nhưng vị trí đó chỉ có một đống mảnh vỡ hoàn toàn không nhìn ra hình dạng hay số lượng. Lão nhân đưa tay nhặt lấy mảnh vỡ, đưa ra ánh đèn nhìn đi nhìn lại kỹ càng, cuối cùng lại thở dài một tiếng thật dài, lẩm bẩm: "Long Khâu Bất Phàm, quang âm của ngươi đã đi đến tận cùng rồi!" Theo lời hắn nói, bức tượng đầu dê thân cá "bốp" một tiếng tự bạo không hề tổn thương, biến thành một đống mảnh vỡ y hệt! "Thế nhưng, ta thực sự không cam lòng a!" Lão nhân đặt mảnh vỡ xuống, lẩm bẩm nói, "Ở trong cái giả cảnh dơ bẩn hỗn loạn này đã lãng phí bao nhiêu thời gian, không có công lao cũng có khổ lao a, cứ thế mà ngay cả thông báo cũng không có, lại giáng lâm một người, lại còn không nói một lời đã giết chết một người, chẳng lẽ chỉ vì ở lâu rồi, bọn chúng liền cho rằng chúng ta với những phàm nhân ngu xuẩn không hiểu biết này đã là đồng loại, muốn giết thì có thể tùy tiện giết sao? Ta không cam lòng a, Long Khâu Vĩnh Thần! Ta không cam lòng a, Long Khâu Bất Phàm!" Trong mắt lão nhân lóe lên một tia sáng như điện. Những mảnh vỡ trong tủ tường liền trong ánh sáng biến thành một mảnh ánh sáng vụn màu xanh lá như đom đóm từ từ bay lên, chiếu rọi khuôn mặt già nua của lão nhân xanh xám bất định! Ánh sáng xanh bay qua giá sách, giá sách vỡ vụn, phân giải thành nhiều ánh sáng xanh hơn. Ánh sáng xanh bay qua bức tường, bức tường vỡ vụn, phân giải thành nhiều ánh sáng xanh hơn. Trong căn phòng phía sau bức tường, mấy người hầu kinh hoàng thất sắc nhìn cảnh tượng kỳ lạ trước mắt, cho đến khi ánh sáng xanh bay đến trước mắt, mới chợt tỉnh hồn quay đầu bỏ chạy, nhưng cuối cùng đã muộn một bước, nhanh chóng bị ánh sáng xanh bao vây, kêu la thảm thiết dần dần biến mất, cuối cùng trở thành một phần của ánh sáng xanh. Phạm vi của ánh sáng xanh ngày càng lớn, nơi nào đi qua, tất cả vật phẩm đều bị phân giải, cho đến khi toàn bộ biệt thự hắn ta ở đều vỡ vụn, vẫn không ngừng lại, nuốt chửng toàn bộ hồ bơi, bãi cỏ xanh, cây cối xung quanh. Ánh sáng xanh như châu chấu cuối cùng bao phủ toàn bộ ngọn đồi nơi biệt thự tọa lạc. Đúng vậy, đây là một biệt thự xa hoa kiểu lâu đài cổ được xây dựng trên đỉnh núi. Đỉnh núi liền trong ánh sáng xanh nhanh chóng lùn xuống, cho đến khi biến thành bãi đất phẳng, rồi lại biến thành hố sâu. Nhìn từ xa, dường như mặt đất mọc lên một cái hồ lớn màu xanh lá, ánh sáng như nước hồ xanh, cuộn trào bất an. Đột nhiên, mặt nước màu xanh lá giảm mạnh, để lộ ra một cái hố lớn đen ngòm sâu không lường được. Tất cả ánh sáng xanh co lại thành một điểm sáng lấp lánh trong bóng tối sâu thẳm. Tiếng gào thét chói tai đột ngột vang lên. Điểm sáng xanh nhanh chóng bay lên, lao thẳng ra khỏi hố sâu, bắn về phía bầu trời đêm. Trong không gian trống rỗng vang vọng âm thanh vút qua không trung còn sót lại, và tiếng gầm lớn đầy oán hận không cam lòng. "Ý chí chân thực duy nhất thì sao? Đây không phải Bất Nhị Cảnh! Ta không phải Long Khâu Vĩnh Thần!"