[ATSH] RhyCap - Ánh Trăng Bị Đánh Cắp - Vu Quân Công Tử

Thảo luận trong 'Truyện Của Tôi' bắt đầu bởi Nguyễn Ngọc Nguyên, 15 Tháng sáu 2025.

  1. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,240
    Chương 10: Tỉnh Trong Mê

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không phải nghĩ, mà là chắc chắn."

    Quang Anh thản nhiên đáp lời, cứ như đang bàn về một sự thật chẳng thể thay đổi.

    Duy không kìm được căm giận.

    "Đừng mong tôi sẽ cúi đầu. Nguyễn Quang Anh, dù có giam cầm thể xác này, anh cũng không khóa được linh hồn tôi."

    Hắn nhún vai, không bị lời nói của cậu làm cho dao động.

    "Cứ chờ xem."

    Quang Anh đứng lên, chỉnh lại bộ vest trên người. Có vẻ có công việc cần giải quyết nên không thể tiếp tục "trò chuyện" với con mèo đang xù lông. Trước khi rời đi, hắn hôn lên trán Duy một cái. Nhẹ nhàng lướt qua như làn gió. Cậu giật mình, đầy bất mãn nhưng cũng chẳng biết làm gì để chống trả.

    "Anh sẽ dạy em cách ngoan ngoãn, từng chút một."

    Đó là lời hứa hẹn đáng sợ.

    Duy cảm thấy một luồng khí lạnh bao quanh mình.

    Cửa phòng đã khép lại, khóa chặt.

    Tiếng bước chân của hắn ngày càng xa dần, cho đến khi không gian quay về sự vắng lặng vốn có.

    Cậu biết, Quang Anh không bao giờ thể hiện sự chiếm hữu chỉ bằng lời nói. Hắn sẵn sàng làm tất cả chỉ để cậu chịu phục tùng.

    Duy lặng lẽ đi quanh phòng, ánh mắt sắc bén quét qua từng góc, dò xét hệ thống an ninh. Cậu nhanh chóng phát hiện ra bốn cái camera ẩn nhỏ xíu xiu được giấu kín ở những nơi khó tìm. Đối với người khác thì dễ dàng qua mắt, nhưng hắn nghĩ có thể lừa một cảnh sát dày dặn kinh nghiệm như cậu sao.

    Duy cười lạnh, nếu hắn có ý định giám sát cậu cả ngày lẫn đêm thì cậu sẽ dập tắt sự ảo tưởng đó ngay bây giờ. Giật lấy mảnh vải từ rèm cửa, che kín từng "con mắt" đang chằm chằm nhìn mình. Nhưng trước khi làm điều đó, cậu còn cố tình hướng về một cái camera, lè lưỡi lêu lêu như trêu tức. Dù có bị hắn thấy thì sao chứ? Duy không thể nào tha thứ cho kẻ ngang nhiên hết lần này đến lần khác tỏ thái độ coi thường đối với cậu.

    Tìm kiếm một vũ khí sắc bén để phá cửa, nhưng đáng tiếc trong phòng chẳng có lấy con dao hay cái kéo. Duy vớ lấy chiếc ghế gỗ gần đấy, dồn hết sức đập mạnh vào cửa. Nhưng vô ích, lớp cửa dày kiên cố chẳng hề suy chuyển. Quang Anh chừa lại cho cậu bất cứ lối thoát nào.

    Chợt, Duy thấy mí mắt nặng trĩu, ý thức dần trở nên mơ hồ. Cảm giác có gì đó không đúng. Cậu hít hít mũi, rồi cau mày. Mùi hương này khác với hôm qua. Là do Quang Anh vừa đổi loại khác à?

    Duy bước chậm đến gần bàn trà, nơi đặt chiếc lư đồng nhỏ bằng vàng chạm khắc rồng tinh xảo đang tỏa khói nghi ngút. Cậu nheo mắt, đây là loại hương làm dịu thần kinh, nhưng lại ẩn chứa một tầng vị ngọt lạ. Có hậu chát nhẹ nơi cuống họng, dấu hiệu rõ ràng của scopolamine hoặc một dạng tiền chất dẫn xuất tương tự.

    Khói bốc lên màu trắng nhạt, mảnh như tơ. Nhưng thay vì lan đều ra không gian xung quanh thì nó lại vón thành từng dải mờ, di chuyển chậm bất thường. Điều đó khiến Duy ngay lập tức nhận ra một dạng hiệu ứng thường xuất hiện ở các phân tử nặng có tính mê dược, kết hợp với nhựa hương làm chất mang.

    Cậu hít một hơi rất khẽ, giữ trong phổi vài giây, rồi chậm rãi thở ra.

    "Alkaloid bay hơi, không đủ mạnh để phát huy tác dụng gây mê ngay tức thì. Nhưng nếu hít liên tục trong không gian kín như thế này..." Duy lẩm bẩm.

    Cậu không quá bất ngờ. Trái lại điềm tĩnh lạ lùng. Đưa tay đến chiếc ly thủy tinh còn một ít nước, Duy nhúng ngón tay vào rồi quệt lên thành lư hương đang nóng rực.

    Xèo!

    Mùi khói bỗng chuyển đổi trong tích tắc, từ dịu ngọt thành cay xè. Hơi nước đã làm đứt liên kết nhiệt của chất mang, đẩy dược tính lan ra nhanh hơn.

    Đúng như dự đoán. Chỉ thoáng hít phải, cậu cảm giác đầu mình hơi đau nhức. Tuy triệu chứng không rõ rệt nhưng cũng đủ để xác nhận rằng nến hương này có thuốc.

    Duy mím môi, nắm tay siết chặt. Không cần que thử, không cần kiểm tra quá phức tạp. Chỉ với mớ kiến thức hóa học, cậu đã nhìn thấu âm mưu ẩn sau làn khói dịu dàng ấy.

    Cậu cúi người, nhấc chiếc ly chỉ còn sót một ít nước dưới đáy. Không chần chừ, cậu nghiêng nhẹ cho vài giọt chất lỏng trong suốt chảy xuống chân lư hương.

    Tiếng xèo xèo khe khẽ phát ra khi nước gặo nhiệt. Làn khói mỏng bị cắt ngang. Ngọn lửa lụi dần, rồi tắt ngấm. Hương mê cũng theo đó tan biến, trả lại cho không gian một thứ tĩnh lặng nặng nề.

    Duy đặt ly nước xuống bàn, xoay người bước đến cạnh cửa sổ. Thử vặn chốt nào ngờ Quang Anh không hề khóa. Chắc hắn tin cậu không ngu ngốc đến mức nhảy xuống từ độ cao này chỉ để chạy trốn. Cậu đẩy mạnh cho hai cánh cửa kính mở toang, gió lập tức lùa vào phòng, cuốn phăng những thứ còn vương đọng.

    "Cẩn thận đến mức đổi cả lư hương, thuốc mê tẩm đúng liều, thế nhưng vẫn quên mất một điều cơ bản..." Ánh mắt Duy sáng lên như lưỡi dao mảnh. Giọng cậu sắc lẹm mang theo ý cười lạnh thấu xương.

    "Giỏi lắm, Nguyễn Quang Anh. Nhưng muốn đấu với tôi, phải học thêm."

    (Còn nữa)
     
  2. Nguyễn Ngọc Nguyên Mộc Đằng

    Bài viết:
    1,240
    Chương 11: Khúc Dạo Đầu Của Những Kẻ Không Ngủ

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một căn phòng rộng lớn, bốn bức tường lắp đặt hệ thống cách âm, chiếc bàn dài đen bóng ở giữa phòng và ánh sáng trắng lạnh lẽo rọi xuống từ trần. Không khí đượm vẻ uy nghi, nặng nề khiến những ai đang có mặt đều cẩn trọng trong từng hơi thở.

    Nguyễn Quang Anh ngồi ở vị trí chính, gương mặt lãnh đạm không vương chút cảm xúc. Hắn mặc bộ âu phục đen, cà vạt xám tro, dáng người toát lên sự quyền lực của một vị lãnh đạo. Mọi ánh nhìn đổ dồn về phía hắn, kẻ mà trong Blood Fangs không ai dám trái lệnh.

    "Báo cáo." Quang Anh lên tiếng, tông giọng trầm trầm như áp lực đè lên kẻ đối diện.

    Thanh Pháp đẩy nhẹ gọng kính đen, nhanh chóng mở laptop, trình bày những gì mình thu thập được tháng vừa qua.

    "Tao đã thu thập và rà soát toàn bộ mối quan hệ xã hội của Hoàng Đức Duy. Ngoại trừ đồng nghiệp trong ngành thì hoàn toàn không có điểm đáng chú ý."

    Hắn liếc mắt nhìn Quang Anh, thấy không có phản ứng gì mới tiếp tục:

    "Đồng thời tao cũng kiểm tra lại hiện trường bắt người. Đảm bảo không để lộ dấu vết cho bọn cớm có cơ hội đi sâu vào vụ việc. Giả lập thông tin xuất ngoại của Duy được công bố rộng rãi, phía gia đình và đơn vị đều không nghi ngờ nửa điểm."

    Quang Anh chỉ nhẹ gật đầu, ánh mắt sâu thẳm vẫn không ngừng suy tính cách để tách biệt Đức Duy khỏi xã hội trong thời gian lâu dài. Nếu lấy lí do cậu xuất ngoại thì sớm muộn không cẩn thận sẽ có người để mắt.

    Hắn ghét bị làm phiền.

    "Tiếp tục theo dõi những kẻ có mối quan hệ thân thiết với Duy. Nếu vượt giới hạn...xóa."

    Thanh Pháp cúi đầu, cung kính nhận lệnh.

    "Vấn đề ở Ukraina vượt ngoài tầm kiểm soát. Nhánh phía đông có nguy cơ giở trò hai mặt. Nếu không siết lại, chúng sẽ bán thông tin cho CIA." Bùi Anh Tú lên tiếng chuyển sang chủ đề khác căng thẳng hơn. Sắc mặt âm trầm khi nhìn vào bảng tin tình báo gián điệp gửi về.

    "Tuần trước chuyến hàng vũ khí của chúng ta bị tập kích lúc rời cảng Yokohama. Rõ ràng có kẻ cố tình chọc phá."

    Hải Đăng, người đại diện mạng lưới buôn vũ khí khu vực châu Âu cũng theo đó tiếp lời. Tuy không thuộc thành viên Blood Fangs nhưng hắn ta lại là cánh tay phải đắc lực của Đăng Dương, bạn thân mà Quang Anh luôn tin tưởng hợp tác trên thương trường lẫn thế giới ngầm.

    "Đã xác định được kẻ tổ chức tấn công là nhóm lính đánh thuê Mĩ. Hiện ẩn náu tại Berlin. Người của tôi sẽ sớm xử lí sạch sẽ."

    Quang Anh sắc mặt không đổi, phẩy tay ra hiệu Thanh Pháp nhận nhiệm vụ. Hắn chẳng bận tâm hay lo lắng nhiều, chỉ cần một mình y, kẻ được mệnh danh tử thần bóng đêm mà mafia nghe đến phải dè chừng.

    Sau đêm nay, thế giới bên kia sẽ đón nhận vài chục linh hồn mà y tiễn đưa khỏi nhân gian.

    Đăng gật đầu.

    "Hàng của anh ở Marseille đã chuyển sang tuyến mới như yêu cầu."

    Đến lượt Bùi Anh Tú trầm ngâm:

    "Có tin nội gián trong nhánh châu Á. Một con chuột nhắt cấp bậc khá cao. Có thể đã rò rỉ thông tin về hệ thống rửa tiền qua các bệnh viện tư nhân."

    "Chặn đứng tín hiệu xâm nhập của bọn chúng. Trong vòng ba ngày lọc sạch triệt để. Ai rục rịch phản lại tổ chức thì..."

    Quang Anh không nói hết câu, nhưng khóe môi nhếch lên một nụ cười ẩn ý. Cả căn phòng chìm vào im lặng, ai cũng rợn người trước những nước đi táo bạo ngập mùi máu tanh của hắn.

    Kế hoạch thâu tóm bóng tối trở thành đồng minh của mình.

    Cuộc họp tiếp tục xoay quanh nhiều đầu mối: Các đường dây buôn người, danh sách quan chức bị mua chuộc, dự án di dời kho vũ khí sinh học,...

    Cuối cùng, khi hội nghị chuẩn bị kết thúc, Tú nhẹ giọng hỏi:

    "Cậu bé mà anh bắt...vẫn chưa chán à?"

    Mắt Quang Anh ánh lên tia cảnh cáo. Thanh Pháp nhận ra liền níu tay áo Tú giật khẽ, ý bảo đừng nhắc đến cậu ấy.

    Đức Duy không phải là chủ đề mà họ có tư cách bàn luận.

    Quả nhiên, chỉ sau vài giây, Quang Anh lạnh giọng:

    "Không phải chuyện liên quan đến các người."

    Tất cả im bặt. Ai cũng hiểu, mọi thứ dính đến Hoàng Đức Duy là lằn ranh đỏ, đừng ai dại dột bước qua.

    Hắn đứng dậy, tắt màn hình laptop. Giọng nói âm lạnh khiến không khí xung quanh bị tác động mà giảm đi vài độ.

    "Chỉ cần còn ở bên tôi, em ấy sẽ học cách yêu cái lồng mình đang sống."

    ***

    Cộp...cộp...

    Tiếng đế giày vang lên đều đặn. Âm thanh khô khốc vọng khắp lối hành lang như dội vào không gian mang sắc thái u ám.

    Bước chân dừng trước một căn phòng được xây dựng kiên cố, tường thép dày, cửa khóa sinh trắc học ba lớp. Khi Quang Anh đi qua ngưỡng cửa, tiếng "tách" khẽ khàng từ cảm biến vân tay, đồng tử mắt quét nhận diện. Ánh đèn huỳnh quang lạnh lẽo phản chiếu lên từng thùng gỗ được niêm phong cẩn mật.

    Ánh mắt lướt ngang hàng chữ khắc bằng laser trên nắp "VX79. Cấm lưu hành quốc tế". Bàn tay thon dài mang theo chiếc găng da đen, áo sơ mi sắn đến tận khuỷu, Quang Anh nhanh chóng nhập mã khóa mở nắp.

    Một luồng khói lạnh bốc lên, bên trong là từng khẩu súng được lót kỹ bằng vải nhung, mỗi món vũ khí đều được lau chùi cẩn thận. Không một vết xước.

    Hắn cầm lên khẩu súng trường bán tự động màu đen nhám với thiết kế góc cạnh, đường nét tinh xảo, rõ ràng không thuộc bất kỳ quân đội hợp pháp nào. Quang Anh nghiêng đầu, đưa mắt quan sát tỉ mỉ từ nòng đến báng, tay còn lại mở băng đạn, rút từng viên kiểm tra đầu đồng, trọng lượng, rồi lắp lại như thể đã làm việc này hàng nghìn lần.

    Đưa mắt nhìn qua ống laser, mắt hắn híp lại thành một đường mảnh đầy sát khí.

    "Khớp ngắm lệch 0.2mm bên trái" Chất giọng trầm lạnh đều đều vang lên như nước chảy: "Sửa lại trước đợt kiểm tra tiếp theo. VX79 này nếu bắn ở cự li xa sẽ lệch mục tiêu."

    Người trợ lí đứng gần đó nuốt nước bọt, vội vàng ghi chép.

    Quang Anh đặt khẩu súng sang một bên, tiếp tục lấy ra thiết bị thứ hai là một con dao găm bằng kim loại đen, lưỡi mảnh như tơ và sắc bén đến mức phản chiếu khuôn mặt điềm tĩnh của hắn. Quang Anh xoay nhẹ cổ tay, con dao lướt qua không khí tạo thành một đường cong uyển chuyển mà chính xác tuyệt đối.

    Rạch một vết nhỏ trên miếng thép đặt sẵn ở bàn. Mảnh kim loại vốn cứng cáp lập tức nứt ra, để lại một đường cắt mịn đến mức không thấy rõ ranh giới.

    "Thép vonfram pha carbon, độ bén đạt chuẩn." Hắn gật đầu, nhưng sau đó liếc nhìn cán dao: "Lớp bọc cao su dễ bị trượt tay khi ra mồ hôi, thay bằng vật liệu nhám hoặc da."

    Gương mặt Quang Anh không có bất kì biểu cảm dư thừa. Ánh mắt sắc lạnh như dao, toàn thân toát lên khí thế của kẻ nắm quyền sinh sát trong tay. Người bên cạnh không ai dám thở mạnh, chỉ cúi đầu thật thấp chờ nhận lệnh.

    Sau khi kiểm tra một lượt các loại hàng mới chế tạo từ xưởng sản xuất, hắn tháo găng tay, đặt lên bàn. Giọng nói trầm thấp vang lên trong không khí ngột ngạt:

    "Gửi lệnh xuống kho, toàn bộ số vũ khí này tạm dừng phân phối. Tối nay tôi muốn xem báo cáo kiểm định chi tiết."

    Dứt lời, Nguyễn Quang Anh xoay người rời đi, từng bước chân đều mang theo áp lực vô hình như dội vào lòng người. Chợt hắn dừng lại, không quay đầu, chỉ có âm thanh lạnh lẽo cất lên, từng lời tựa lưỡi dao cắt vào không khí.

    "Mẻ hàng tiếp theo nếu có dấu hiệu bị theo dõi, hủy tuyến cũ. Triển khai đường ngầm số ba. Xem thử kẻ nào có gan dám cản."

    Cánh cửa thép khép lại sau lưng, căn phòng trở về trạng thái yên ắng, chỉ còn tiếng điện từ nhẹ nhàng vang lên. Như đang run sợ trước sự hiện diện của kẻ mà ngay cả vũ khí cũng phải phục tùng.

    (Còn nữa)
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng bảy 2025 lúc 3:13 PM
Trả lời qua Facebook
Đang tải...