Welcome! You have been invited by mùa hè ngôn tình to join our community. Please click here to register.
Chương 20

Ánh mắt của hắn không chút che giấu, Tô Dao theo phản xạ siết chặt vạt áo trước ngực: "Có thể.. để tôi tự tắm được không?"

Nói xong, cô sợ người đàn ông không đồng ý, nên cố gắng nặn ra vẻ mặt lấy lòng: "Tôi.. tôi tự tắm sạch rồi, sẽ đến gặp anh.. được không?"

Tắm sạch rồi đến gặp hắn.

Không thể phủ nhận, câu nói đó khiến Kỳ Sơn Trạch cảm thấy rất hài lòng.

Hắn thả Tô Dao xuống, chắn người cô trước cửa phòng tắm, từ tốn cởi chiếc áo khoác trên người cô.

Đó là áo khoác của hắn.

Đã được cô gái này quấn trên người suốt một ngày, thấm đẫm mùi hương ngọt ngào.

Áo hai dây trắng hiện ra, bờ vai trắng nõn cũng lộ dưới không khí, một đoạn eo nhỏ nhắn làm người ta lóa mắt.

Tô Dao muốn ngăn hắn lại, nhưng lại không dám, chỉ đến khi bàn tay người đàn ông áp lên bụng dưới, cô mới giật mình nhảy dựng lên như bị chạm điện: "Đừng.. đừng.."

"Đừng gì cơ?" Kỳ Sơn Trạch ác ý ấn lên bụng phẳng lì của cô, "Đừng chạm vào bụng em à?"

Cảm giác từ bàn tay hắn quá rõ ràng.

Thậm chí khiến Tô Dao có ảo giác hắn sẽ tiếp tục đưa tay lên trên, rồi tùy ý tàn phá, giày vò.

Có lẽ là do đã đùa giỡn con mồi trong tay đủ rồi, Kỳ Sơn Trạch cuối cùng cũng chịu buông người.

"Bên trong có nến và nước nóng, tự tắm sạch sẽ một chút."

"Con mèo nhỏ bẩn thỉu."

Biến thái, đúng là một tên biến thái không thể chối cãi.

Tô Dao ngậm hai hàng nước mắt, khuất phục bước vào phòng tắm, việc đầu tiên là khóa trái cửa lại.

Căn phòng này có lẽ từng được dùng cho nhân viên kho ở, giờ thì tận thế đến, nước ngừng chảy, điện bị cắt, căn bản không thể tắm được.

Nhưng chủ nhân căn phòng lại chuẩn bị sẵn một thùng nước nóng, khăn tắm, sữa tắm và đầy đủ vật dụng tắm rửa. Trên bồn rửa còn đặt một cây nến đang cháy.

Đã lâu lắm rồi Tô Dao chưa từng được tắm nước nóng.

Lúc mới chuyển vào kho, cô và những người sống sót khác còn có thể dùng nước giếng để lau người. Nhưng sau khi thây ma vây quanh kho, chẳng còn ai dám bén mảng ra sân sau.

Tên biến thái đó nói không sai.

Cô quả thật rất dơ.

Chiếc áo hai dây trắng trượt xuống, bắp chân trắng mịn dưới ánh nến trông càng thêm ấm áp mềm mại.

Tô Dao múc một gáo nước nóng, từng giọt nước lăn từ vai cổ xuống, trượt qua những đường cong mềm mại rồi nhỏ tí tách xuống sàn.

Nước nóng làm dịu đi thần kinh đang căng cứng của cô, khiến người ta hiếm hoi được thả lỏng.

Vút.

Một tiếng rít xé gió.

Dây leo hòa vào bóng tối bò sát mặt đất đến gần vũng nước, ngọn đầu cong lên đầy tham lam, hứng lấy giọt nước vừa rơi từ đầu lá.

[Thơm quá, thơm quá, thơm quá!]

Trong bóng tối, vô số dây leo quấn vào nhau thành một khối thịt khổng lồ, chen chúc rối rắm đến rợn người.

[Nước, muốn uống nước.]

[Quấn lấy em ấy, mút một ngụm ở chỗ nhọn nhọn.]

[Muốn chui vào trong, muốn bắt nạt em ấy.]

[Không được.]

Bên ngoài phòng tắm, người đàn ông nhắm mắt lại, tiếng nước chảy lọt vào tai hắn.

[Tại sao không được? ]

[Rõ ràng mày cũng đã nếm thử hương vị đó rồi, ngọt lắm phải không? ]

[Em ấy là chất dinh dưỡng của chúng ta, chúng ta cần được tưới tắm, mày còn chờ gì nữa? ]

[Em ấy quá nhát gan.]

[Em ấy sẽ khóc đến cạn nước mất.]

[Em ấy sẽ không đâu, bọn ta rất dịu dàng.]

[Giết thằng vô dụng đó đi, em ấy sẽ không còn lựa chọn nào khác.]

[Mày không muốn tự mình nếm thử em ấy sao? Mau mở cửa đi..]

Những lời dụ dỗ cứ vang vọng trong đầu, khóe môi Kỳ Sơn Trạch càng lúc càng siết chặt.

Ngay vào khoảnh khắc lý trí sắp hoàn toàn sụp đổ, cửa phòng tắm khẽ khàng mở ra.

"Tôi.. tôi tắm xong rồi."

Tô Dao cúi thấp đầu, ánh mắt dán chặt vào đầu ngón chân, hoàn toàn không dám ngẩng lên.

Cô đã lần lữa trong phòng tắm rất lâu, đến mức không thể trì hoãn thêm, mới lo lắng bước ra ngoài.

Người đàn ông lập tức mở mắt, ánh nhìn rơi lên cô gái không xa, cô mặc chiếc váy ngủ trắng mà hắn đã chuẩn bị sẵn, đứng yên lặng như một đóa sen vừa chớm nở khỏi mặt nước.

Ngập ngừng, e ấp.

Kỳ Sơn Trạch lập tức nghĩ tới cụm từ đó, hắn không kiềm được liếm môi: "Lại đây."

Tô Dao do dự một giây, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn bước đến trước mặt hắn.

Gió mang theo hơi nước lướt qua mái tóc ướt của cô, chỉ chốc lát đã hong khô hoàn toàn.

Kỳ Sơn Trạch xòe bàn tay, luồn qua suối tóc mềm mượt, đột nhiên nói: "Tôi muốn làm gì cũng được đúng không?"

Nghe thấy câu ấy, trái tim Tô Dao lập tức siết lại.

Cuối cùng thì cũng đến rồi.

Khoảnh khắc cận kề sống chết trước đó, cô không hối hận vì đã đưa ra lời hứa. Nhưng khi phải đối mặt thực sự, bản năng vẫn khiến cô thấy sợ hãi.

"Tôi cần thuốc hạ sốt." Cô ngẩng đầu, lấy hết dũng khí đối diện hắn. "Bạn trai tôi vẫn đang sốt cao, không thể trì hoãn nữa."

Ánh mắt Kỳ Sơn Trạch tối sầm lại.

Là sự phản chiếu từ tinh thần, những dây leo ẩn trong bóng tối đồng loạt nổi cơn ghen, điên cuồng giãy giụa không yên.

"Em yêu cái tên vô dụng đó đến vậy, thà chịu khuất thân với người đàn ông khác vì hắn sao?"

Giọng hắn đầy khinh miệt, gương mặt Tô Dao lập tức tràn đầy nhục nhã.

Nhưng cô không biện minh, vẫn kiên định với yêu cầu của mình: "Tôi cần thuốc hạ sốt."

Mấy giây im lặng trôi qua, người đàn ông cuối cùng cũng cất lời.

"Được."

Dù là đã được đáp ứng, Tô Dao vẫn không dám thả lỏng, cô khó khăn hỏi tiếp: "Điều kiện là gì?"

Chuyện quan trọng nhất rốt cuộc cũng được đưa ra, tên biến thái luôn đè nén bản năng kia rốt cuộc cũng để lộ khuôn mặt thật.

"Ở lại, ngủ lại đây một đêm."

"Như vậy rất đáng rồi, em nói đúng không?"

Mọi chuyện đã định, Tô Dao không còn đường phản kháng.

Cô run rẩy ký kết "giao kèo" với tên biến thái, mà hắn, trong khoảnh khắc đạt được mục đích, thỏa mãn bế bổng con mèo hoang đã được tắm sạch sẽ.

"Tôi phải đi cho anh ấy uống thuốc trước!" Tô Dao vội vàng chống tay lên ngực hắn, "Nếu không anh ấy sẽ sốt chết mất!"
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 21

[HIDE-THANKS]"Hắn ta sẽ không chết."

Khi nhắc đến kẻ vô dụng kia, Kỳ Sơn Trạch lộ vẻ chán ghét: "Tôi đã cho người chăm sóc hắn rồi."

"Tôi muốn đi xem thử.."

Lời của Tô Dao, dưới ánh mắt chăm chú của người đàn ông, dần dần im bặt.

Cô chỉ có thể mặc cho đối phương bế mình lên, rồi từ từ.. Rời khỏi mép giường?

Trong phòng ngoài chiếc giường ra thì chỉ có một cái bàn và một cái ghế.

Kỳ Sơn Trạch không đưa cô đến bên giường, mà ngồi xuống ghế.

Sau đó lại bế cô lên, đặt vào đùi mình.

Thân thể Tô Dao lập tức căng cứng.

Cô không dám giãy giụa, thậm chí không dám cử động bừa, hàng mi dày khẽ run rẩy một cách bất an.

Ngay lúc trong đầu cô càng nghĩ càng đi xa, thì một mùi cháo thơm bất ngờ len vào mũi.

Cái bụng rỗng xẹp lép lập tức vang lên vài tiếng "ọc ọc", Tô Dao lúc này mới phát hiện trên bàn có đặt một nồi cháo thịt bằm trứng bắc thảo, trong đó còn lẫn vài lá rau xanh non mơn mởn.

Bên cạnh còn có một hộp trà chanh.

Những món ăn từng rất phổ biến trước tận thế, giờ lại trở thành thứ xa xỉ khó tìm.

Tô Dao không kìm được mà nuốt nước bọt.

Cho dù ban ngày được cho ăn bánh mì và cháo ngũ cốc, nhưng chúng từ lâu đã bị tiêu hóa hết. Lúc mấy dị năng giả ăn lẩu dầu cay, không chỉ Chu Vũ Bân nuốt nước miếng, mà cô cũng phải cố kìm cơn đói.

"Tôi không đói."

Tô Dao chủ động dời ánh mắt đi, trên đời này không có bữa trưa nào là miễn phí, cô sợ mình nhận càng nhiều, phải trả giá cũng càng lớn.

"Không đói?"

Kỳ Sơn Trạch bật cười khinh khỉnh, bàn tay từ phía sau vòng ra trước, trực tiếp đặt lên bụng xẹp lép của Tô Dao.

"Em định cùng tên vô dụng kia hoạn nạn có nhau à?"

"Hắn đói, nên em cũng phải đói theo, đúng là ngu ngốc."

Tô Dao muốn phản bác, nhưng không dám lớn tiếng, chỉ có thể khẽ nói: "Tôi không ngu ngốc."

Kỳ Sơn Trạch không phủ nhận cũng không thừa nhận, hắn múc một muỗng cháo, đưa thẳng đến bên miệng cô.

"Há miệng."

Tô Dao còn định nói gì đó, má đã bị một bàn tay bóp lấy, buộc cô phải há miệng, mùi vị gạo thơm lập tức lan tỏa.

Răng và cuống họng dường như phản bội lại ý chí của chủ nhân, tự động nhai, nuốt, để vị ngọt của tinh bột trôi xuống dạ dày.

Khóe mắt rưng rưng, đuôi mắt Tô Dao khẽ đỏ lên.

Đã rất lâu, rất lâu rồi, cô chưa từng được ăn một bữa cơm đàng hoàng như vậy.

Trước kia tuy gầy nhưng vẫn còn chút thịt, giờ thì gầy đến mức.. cứa cả vào đùi người khác.

Kỳ Sơn Trạch bề ngoài bình tĩnh, mạnh mẽ đưa cháo đến bên môi cô, nhưng trong lòng lại nghĩ hết điều này đến điều khác.

Có chút nhô ra, nhưng không nhiều.

Nơi tiếp xúc mềm mềm, nhưng cảm giác xương lại càng rõ ràng hơn.

Nếu cứ lang bạt như thế này nữa, sớm muộn gì cũng gầy trơ xương.

Nghĩ đến đây, khóe môi Kỳ Sơn Trạch lạnh lùng cong lên, thuận tay nhéo một cái theo ý mình.

Tô Dao giật nảy mình, suýt thì nhảy dựng lên: "Anh.. anh làm gì vậy!"

"Trên người toàn là xương, tên vô dụng kia cướp hết đồ ăn của em à?" Kỳ Sơn Trạch như một con ác quỷ, thì thầm bên tai cô: "Gầy đến mức cứa cả vào người tôi rồi đấy."

Vành tai cô gái lập tức đỏ rực.

"Vậy.. tôi xuống dưới.."

Kỳ Sơn Trạch đưa tay kéo cô lại phía sau, ngăn động tác của cô: "Ăn tiếp đi."

Tô Dao không dám nhúc nhích nữa, mãi đến khi bụng đã không thể ăn thêm được nữa, mới cẩn thận đẩy tay người đàn ông ra.

"Tôi ăn không nổi nữa."

Kỳ Quý Sơn Trạch sờ bụng cô, thấy hơi phồng lên một chút, lúc này mới buông muỗng.

Có lẽ do thức ăn mang lại cảm giác an toàn, Tô Dao chợt nhận ra, có lẽ, có thể, người đàn ông sau lưng cô này.. không đáng sợ như cô nghĩ.

Dù sao thì hắn cũng từng nhiều lần cứu cô, còn cho cô tắm rửa, cho cô đồ ăn.. Nghĩ kỹ lại, thật sự chưa từng làm tổn thương cô.

Tô Dao lấy hết can đảm, chủ động quay đầu lại, nhìn nghiêng gương mặt tuấn tú của dị năng giả.

Khi mở miệng, trong lòng còn mang theo một tia mong đợi.

"Tôi có thể.. đi nhìn anh ấy một chút được không?"

Người cô nói đến là Chu Vũ Bân.

Loài mèo vốn cao ngạo, cho dù lang thang lâu ngày, vẫn mang chút "ngây thơ" và dễ lấn lướt.

"Vẫn còn ít cháo, tôi có thể mang cho anh ấy ăn không?"

"Anh ấy.. cũng mấy ngày rồi chưa ăn gì."

Lời nói này nghe thật khiến người ta muốn bật cười.

Kỳ Sơn Trạch quả nhiên cũng cười: "Tất nhiên là được."

Tô Dao vui mừng nhìn hắn, vừa định nói tiếp, đã bị một câu cắt ngang thẳng thừng.

"Tôi cũng nhiều năm rồi chưa nếm qua hương vị đàn bà."

"Hay là dọn tên vô dụng kia vào đây luôn, để hắn vừa ăn vừa nhìn em thỏa mãn tôi?"

Niềm vui đông cứng trên mặt, Tô Dao lập tức mất hết dũng khí.

Sự dịu dàng vừa rồi bị mấy câu nói xé nát, Kỳ Sơn Trạch vốn còn định đối xử nhẹ nhàng, giờ phút này lại hoàn toàn không kìm được cơn giận.

Hắn trực tiếp bóp lấy má cô, cúi người đè lên môi cô.

Đang định tiến thêm bước nữa, thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó là tiếng gõ cửa.

Tống Tri Hoan trầm giọng nói: "Đội trưởng, có chuyện rồi!"

Xúi quẩy, thật xúi quẩy mà!

Tống Tri Phàm vừa mới đút thuốc hạ sốt cho cái tên vô dụng đang nằm trong đại sảnh kho hàng, giờ lại phải cõng anh ta chạy trốn.

Cũng không biết đội trưởng nổi lòng tốt gì nữa!

Nghi hoặc này chỉ đến khi thấy đội trưởng bế một bóng dáng quen thuộc đi ra từ trong phòng, rốt cuộc mới được giải đáp.

Trời ơi!

Chưa từng nghe nói cướp bạn gái của người ta, lại còn tiện tay chăm sóc luôn cả chồng cũ à!

"Đội trưởng, chúng ta phải lập tức rời khỏi thành phố A!"

Tống Tri Hoan đứng cạnh Kỳ Sơn Trạch, sắc mặt vô cùng nghiêm trọng.

Dù cô ấy cũng rất tò mò về cô gái trong lòng đội trưởng, nhưng lúc này còn có chuyện quan trọng hơn.

Tác giả có lời muốn nói:

Nhiều năm (X)

Cả đời này (√)

Xúc tu tà ác (X)

Dây leo "trong sáng" (√)

Nhìn thấy bình luận của mọi người.. bàn phím tách tách đã tự động sửa rồi![/HIDE-THANKS]
 
Chương 22

[HIDE-THANKS]
"Vừa rồi Viên Tuấn đang canh gác ban đêm, phát hiện có một lượng lớn tang thi đang chuyển hướng về thành phố A, chỉ một lát nữa thôi, chúng ta có thể sẽ bị bao vây hoàn toàn."

Kỳ Sơn Trạch không nói gì, trực tiếp nhắm mắt lại.

Vô số dây leo ẩn dưới lòng đất điên cuồng vươn ra ngoài thành phố, nơi chúng đi qua, tất cả thực vật bị dị hóa đều run rẩy sợ hãi.

Chỉ trong vài nhịp thở, những sinh vật phi nhân loại ấy đã luồn lách được hơn chục cây số.

Rất nhanh, chúng đã truyền tải toàn bộ tình hình vùng ngoại ô về cho thể chủ.

Từng mảng dày đặc tang thi, số lượng ước chừng hàng trăm ngàn, đang âm thầm tiến về thành phố A.

Với quy mô thế này, tuyệt đối không phải mấy dị năng giả có thể chống đỡ được.

Sắc mặt Kỳ Sơn Trạch tối sầm lại: "Đi!"

Mọi người lập tức bắt đầu thu dọn đồ đạc, duy chỉ có người đàn ông xoay người vào phòng, lấy ra áo dài tay và quần dài, quấn kín người đang ôm trong lòng.

Tô Dao cũng đã nghe thấy lời của Tống Tri Hoan khi nãy, lúc này sắc mặt trắng bệch, lo lắng kéo vạt áo của hắn: "Có nhiều tang thi lắm sao? Đến mức ngay cả các anh cũng không đánh nổi ư?"

Cô từng tận mắt thấy những dị năng giả này ra tay, lúc đó mấy trăm tang thi vây quanh kho hàng, dưới lưỡi dao của họ chẳng khác nào dưa hấu bị chém từng mảng.

Trong lòng cô, họ chính là những kẻ có thể tung hoành ngang dọc trong tận thế.

Rốt cuộc là loại nguy cơ gì, mới khiến họ phải nghiêm trận chờ đợi đến thế?

Kỳ Sơn Trạch cụp mắt, ngón tay vuốt qua hàng chân mày tái nhợt của Tô Dao: "Chắc khoảng vài trăm ngàn."

Vài trăm ngàn?

Tô Dao chết lặng tại chỗ, cô chưa từng nghĩ tới lại nhiều đến vậy!

"Chúng có thể gặm sạch em đến chẳng còn mảnh vụn."

Kỳ Sơn Trạch hài lòng nhìn người trong lòng run rẩy, sau đó dịu dàng bế cô lên, dỗ dành: "Sợ gì chứ?"

"Giao dịch vẫn chưa kết thúc, tôi sẽ không bỏ rơi em."

Sắc mặt Tô Dao vẫn không khá hơn, cô bất ngờ túm lấy tay áo hắn, khô khốc hỏi: "Vậy.. vậy còn Chu Vũ Bân thì sao? Là bạn trai tôi đó, rồi.. còn những người khác nữa thì phải làm sao?"

Đúng là được voi đòi tiên!

Sắc mặt Kỳ Sơn Trạch lập tức lạnh xuống, còn chưa kịp lên tiếng, một đôi tay mềm mại không xương đã run rẩy vòng lên cổ hắn.

Cô gái trong lòng dùng tư thế như hiến vật, đưa đôi môi nóng ấm chạm lên khóe môi hắn.

Sau đó bắt đầu cọ loạn một cách không theo quy tắc.

Tô Dao cố nén nhục nhã và hoảng loạn, vừa cẩn thận mút nhẹ đôi môi hắn, vừa lén lút quan sát sắc mặt của đối phương.

"Cùng đưa anh ấy đi được không?"

Chú mèo hoang mới được đón về nhà rất nhanh đã đoán ra sở thích biến thái của con người, nó thậm chí dám dẫm lên ranh giới của hắn, dùng bộ lông mềm mượt và chiếc lưỡi hồng hồng nhỏ bé để lấy lòng đối phương.

Đáng tiếc, mèo hoang không chỉ muốn xin thêm một miếng cá khô, mà muốn đưa cả chủ cũ về nhà mới, hai người một mèo sống cùng nhau.

Đừng nghe lời nó.

Con mèo ngu ngốc đáng chết này, chẳng chịu nghe lời gì cả!

Tuy chúng ta là màu xanh, nhưng không đến mức để đầu ngươi cũng mọc cỏ đấy chứ?

Những xúc tu dây leo ẩn dưới lòng đất tức giận gào thét, hận không thể lập tức lột bỏ sự ngây thơ của "con mèo ngu ngốc", để nó biết thế giới thực tàn khốc đến nhường nào.

Nhưng đến phút cuối, thể chủ vẫn phản bội lại chúng.

Kỳ Sơn Trạch dường như không thể chịu nổi nữa, anh ôm chặt Tô Dao vào lòng.

Sau đó, thỏa hiệp mà đá văng cửa ra, ánh mắt âm trầm nhìn về phía Tống Tri Phàm ngoài cửa, tầm nhìn dừng lại nơi Chu Vũ Bân đang được cõng trên lưng anh ta.

"Cẩn thận chút, đừng để rớt hắn."

Hắn?

Tên vô dụng này á?

Còn có thiên lý không? Đội trưởng làm kẻ thứ ba, bản thân thì cõng "chị dâu", còn để đồng đội cõng "anh rể" cũ, như thế hợp lý à?

Tống Tri Phàm cõng theo một đống nặng 130 cân, khổ sở muốn tìm chị ruột than vãn, nhưng lúc này đối phương đang đứng cạnh Kỳ Sơn Trạch, hoàn toàn không để ý đến anh ta.

"Không thể rút vào trung tâm thành phố." Tống Tri Hoan hít sâu một hơi: "Trong trung tâm vẫn còn nhiều tang thi, nếu chúng ta rút vào đó, sớm muộn gì cũng sẽ bị bao vây trước sau, hoàn toàn mắc kẹt trong A thị."

Ánh mắt Kỳ Sơn Trạch rơi lên người Viên Tuấn.

Sự ăn ý giữa họ khiến Viên Tuấn lập tức hiểu ra ý hắn: "Tôi không phát hiện được nguyên nhân khiến chúng đổ vào thành phố A."

Không có nguyên nhân chính là tin tức tệ nhất.

Ai biết được liệu chúng có cứ tiếp tục thu hẹp vòng vây vào trung tâm thành phố hay không, cho đến khi nhốt chết toàn bộ người sống.

"Vậy giờ chúng ta phải làm sao?"

Kỳ Sơn Trạch không trả lời, những người khác cũng không dám mở miệng quấy rầy.

Mãi đến khi một dây leo chui xuống cống ngầm trong thành phố truyền tin về, hắn mới mở miệng: "Đi từ cống ngầm, có thể ra khỏi thành phố, vòng ra phía sau đám tang thi."

Ba người còn lại hoàn toàn không nghi ngờ gì lời hắn, lập tức xách hành lý chuẩn bị rời đi.

Tống Tri Hoan nhìn về phía những người còn lại trong kho, theo bản năng liếc sang Kỳ Sơn Trạch.

Đối phương không có phản ứng gì.

Lúc này cô ấy mới quay người, nhìn đám người sống sót bị tiếng động đánh thức, trầm giọng nói: "Có một lượng lớn tang thi đang đổ về thành phố A, bọn tôi chuẩn bị rút khỏi đây qua đường cống ngầm, ai muốn đi cùng thì tự theo."

"Nhưng nói trước, trong tận thế, động thực vật đều có thể dị hóa, cống ngầm cũng có thể đầy rẫy nguy hiểm, chúng tôi sẽ không tốn công bảo vệ các người."

"Sống chết tự chịu, tự chọn đi."

Nói xong, cô ấy lập tức theo sau đội ngũ, dường như thật sự không có ý định bảo vệ những người sống sót còn lại trong kho.

Đợi đến khi cả nhóm bước ra khỏi cổng, bất ngờ là không có ai đi theo.

Viên Tuấn vỗ vỗ vai Tống Tri Hoan: "Đi thôi."

Tống Tri Hoan cũng không do dự nữa, trong tận thế, lòng tốt vốn đã chẳng còn bao nhiêu, một mình cô ấy cũng không thể lo được cho quá nhiều người.

Trì hoãn lâu như vậy, tang thi ngoài thành càng lúc càng áp sát, người có thính lực tốt thậm chí đã nghe được tiếng gào rú mơ hồ.

Không ai thấy nắp cống được mở ra như thế nào, Kỳ Sơn Trạch bế Tô Dao, là người đầu tiên nhảy xuống dưới.

"Đi thôi!"

Tống Tri Hoan theo sau, đỡ lấy Tống Tri Phàm đang cõng "cục nợ", Viên Tuấn là người đi sau cùng, cẩn thận hàn kín nắp cống lại lần nữa.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 23

[HIDE-THANKS]
Ánh sáng cuối cùng bị che khuất, bóng tối cùng mùi hôi thối ập đến.

Bốn dị năng giả đã xuống đất lội trong nước thải, từng bước đi đều khuấy lên những tiếng bì bõm.

Tô Dao có chút bất an, khẽ kéo tay áo người đàn ông: "Tôi có thể tự đi được."

Dù sao cô cũng có trọng lượng nhất định, không thể để hắn bế suốt quãng đường như thế.

"Em biết trong nước thải này lẫn những gì không?"

Khi Kỳ Sơn Trạch vừa dò đường phía trước, vừa hờ hững nói: "Rác sinh hoạt, bã thức ăn, sinh vật bẩn thỉu dưới lòng đất."

"Một bước giẫm xuống, biết đâu lại dẫm trúng sán hút máu đang tìm mồi, chuột, nhện.. Chúng có thể chui vào đế giày, cắn rách da thịt em, khiến hai chân em sưng đỏ một mảng lớn."

"Cũng có thể, khi đang đi, một con thạch sùng hay dơi bò lên đầu em, hoặc chui vào cổ áo. Em sợ hãi hét lên, chỉ có thể vén áo trước mặt tôi, lộ ra bộ ngực trắng nõn, cầu xin tôi giúp em bắt chúng ra."

"Cũng có thể là lúc loạng choạng ngã vào nước, phát hiện thứ khiến mình vấp ngã chính là một bộ hài cốt bị phân xác ném xuống cống ngầm, rồi phải dán mặt mình vào cái mùi hôi thối của nó mà chào hỏi.."

Tiếng cuối cùng vừa dứt, một luồng lửa nóng bỏng "phụt" lên phía sau cùng, vừa khéo soi sáng khuôn mặt Kỳ Sơn Trạch.

Rất tuấn tú, cũng rất âm trầm.

Đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào Tô Dao một cách kỳ quái, trong hoàn cảnh cực đoan này, khiến người ta rợn cả người.

Những lời vừa rồi, Tô Dao nghe không sót chữ nào, ý định tự đi cũng lập tức tan biến sạch sẽ.

Hai chân cô thậm chí còn âm thầm co lại, dán chặt vào đùi Kỳ Sơn Trạch.

Cô.. Cô không muốn giẫm phải sâu bọ và chuột, càng không muốn giẫm phải xác chết!

"Viên Tuấn! Cuối cùng anh cũng chịu soi sáng cho tôi rồi!" Tiếng oán thán của Tống Tri Phàm phá vỡ bầu không khí căng thẳng trầm mặc: "Anh có biết vừa rồi tôi suýt nữa ngã lăn vào nước không? Có dị năng thì dùng đi chứ!"

Viên Tuấn không để ý tới anh ta, chỉ có ngọn lửa trong tay là âm thầm bốc mạnh hơn chút nữa.

"Thế mới đúng chứ."

Tuy môi trường xung quanh vẫn vô cùng tăm tối, nhưng Tống Tri Phàm đã hài lòng, ít nhất cũng có thể nhìn rõ đường dưới chân.

Thần kinh được thả lỏng, lòng hiếu kỳ lại nổi lên.

Anh ta lén liếc nhìn đội trưởng đang đi đầu, thì thào hỏi: "Sao cô gái kia lại ở trong phòng đội trưởng? Mà sao anh ấy lại bế cô ấy rời đi nữa?"

Tống Tri Hoan mím môi, từ góc nhìn của cô ấy, chỉ thấy được đỉnh đầu dày đen của cô gái, còn những chỗ khác đều bị đội trưởng ôm chặt trong lòng, không nhìn rõ gì cả.

"Chị cũng không biết."

Cô ấy không rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ có giới hạn đạo đức đang lờ mờ lên tiếng nhắc nhở cô ấy chuyện này không đúng.

Có lẽ là cô gái kia bị ép buộc?

"Có khi nào đội trưởng ép người ta không?"

Quả nhiên là song sinh, hai luồng suy nghĩ vừa vặn va vào nhau.

"Đừng nói bậy." Tống Tri Hoan trầm giọng: "Đội trưởng không thể làm chuyện đó."

"Vậy lỡ như đúng là đội trưởng thì sao.."

"Thì nhất định anh ấy có lý do."

"..."

Tống Tri Phàm nhìn người chị ruột của mình mà cạn lời, thở dài một tiếng đầy não nề.

Lương tâm của đám người bọn họ, đúng là có hạn thật đấy.

Tặc, cái tên phế vật trên lưng này ngày càng nặng rồi!

Anh ta bực bội nhún vai nâng lên một cái.

Mọi người lại tiếp tục đi thêm một đoạn, nhưng nước thải vốn đã có lực cản, theo thời gian trôi qua, bước chân của ai cũng dần trở nên nặng nề hơn.

Không ai chú ý tới, Tống Tri Phàm sờ vào túi bên hông, sắc mặt lập tức thay đổi.

"Thịt bò khô của em đâu rồi?"

"Thịt bò khô gì cơ?"

Tống Tri Phàm sờ soạng khắp người, đầu óc đầy thắc mắc: "Trước khi đi, em đã treo cái túi vải đựng thịt bò khô lên thắt lưng, giờ lại không thấy đâu."

Loại cay nồng, xé tay ăn, vừa cứng vừa thơm, đặc sản chính hiệu từ Nội Mông.

"Chắc là bị vướng đâu đó rơi mất rồi." Tống Tri Hoan không để tâm: "Đừng làm quá lên."

"Thôi được rồi."

Tống Tri Phàm uể oải buông tay, tiếp tục đi về phía trước.

Chỉ là càng đi, người trên lưng anh ta càng nặng, mùi hôi tanh trong mũi cũng càng đậm hơn.

Anh ta lầm bầm không hài lòng: "Thật muốn vứt cái phế vật này đi cho rồi, đè chết em mất!"

Người đi sau cùng là Viên Tuấn nghe thấy câu đó, đang định bảo Tống Tri Phàm để người đó cho hắn ta cõng, thì ánh mắt bỗng trở nên nghiêm túc.

Trong môi trường lờ mờ tối, anh ta còn cách Tống Tri Phàm một đoạn, chỉ có thể nhìn thấy sau lưng anh ta đúng là có một người đang nằm.

Nhưng.. cái kẻ phế vật từng gặp vài lần, từng định cướp thức ăn của bọn họ kia, có mặc đồ đen sao?

Viên Tuấn bước nhanh lên vài bước rút ngắn khoảng cách, ngọn lửa trong tay cũng cháy sáng hơn.

Trong ánh sáng cam đỏ chập chờn, anh ta nhìn rõ trên người "phế vật" đó, vậy mà lại phủ một lớp lông màu đen?

Viên Tuấn tạm thời chưa hành động.

Hắn ta nhớ lại dọc đường đi, không hề xảy ra chuyện gì lạ thường.

Giờ đây cảm thấy không ổn, ký ức trong đầu mới như được vén màn sương, dần rõ ràng.

Ánh sáng từ ngọn lửa có hạn, hắn ta đi sau cùng, chỉ thấy Tống Tri Phàm đúng là đang cõng một người, ngoài ra thì không chú ý gì thêm.

Nghĩ lại mới thấy, một người đàn ông đang sốt cao, vậy mà dọc đường hoàn toàn im lặng, rõ ràng có gì đó không ổn.

Rất có thể, trên đường đã có sinh vật không rõ lai lịch lặng lẽ trà trộn vào đội.

Nó chọn Tống Tri Phàm, im lặng bám lên lưng anh ta, âm thầm ăn trộm thịt bò khô của anh ta, rồi nhai nuốt vào bụng.

Mà Tống Tri Phàm, đến giờ vẫn hoàn toàn không biết gì, vẫn cắm đầu đi về phía trước, miệng thì liên tục càm ràm.

"Cái thằng này rốt cuộc nặng bao nhiêu cân vậy?"

Phía trước, Tô Dao lờ mờ nghe được câu này, liền nhỏ giọng giải thích: "Thật ra anh ấy không nặng lắm, chỉ có 130 cân thôi."

Kỳ Sơn Trạch nghe vậy, cúi mắt liếc nhìn cô một cái.

Tô Dao lập tức không dám nói thêm câu nào nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

Chúc ngủ ngon, chụt chụt.
[/HIDE-THANKS]
 
Chương 24

[HIDE-THANKS]Lúc này, phía sau vừa khéo vang lên một câu hỏi.

"Đội trưởng, đi lâu vậy rồi, nghỉ một lát chứ?"

Giọng của Viên Tuấn khiến bước chân của Kỳ Sơn Trạch và Tống Tri Hoan khựng lại một nhịp, ngay sau đó, cả đội ngừng lại tại chỗ.

"Ừ."

Đội trưởng đã đồng ý nghỉ ngơi, Tống Tri Phàm lập tức thả lỏng, hận không thể ngay tức khắc ném người trên lưng xuống.

"Vậy để tôi đặt cậu ta xuống.."

Lời còn chưa dứt, ánh dao lạnh lẽo và lửa nóng rực cùng lúc ập tới, khí thế như muốn chém anh thành khô người, thiêu thành than đen, một đòn tất sát.

Tống Tri Phàm sợ đến mức gào to một tiếng, nhắm chặt mắt không dám nhúc nhích.

Nhưng ngay giây tiếp theo, một tiếng gào thét thê thảm khác bỗng nhiên vang lên, nổ tung ngay bên tai anh ta.

Lập tức át cả tiếng hét của anh ta.

Tống Tri Phàm cũng không phải kẻ ngu, vừa nghe tiếng là lập tức nghiêng người tránh sang bên.

Một cái bóng đen cao bằng nửa người từ sau lưng anh ta nhảy xuống, trước ngực mang theo một vết thương rỉ máu, sau lưng thì cháy sém một mảng lông.

Trong tay nó còn nắm một người, nhìn kỹ thì đúng là Chu Vũ Bân đang hôn mê vì sốt cao.

Khi mối đe dọa rời khỏi người Tống Tri Phàm, Viên Tuấn và Tống Tri Hoan mới hoàn toàn dẹp bỏ lo lắng, những đòn tấn công chí mạng lập tức nhằm thẳng vào "bóng đen".

"Bóng đen" đầy lông lá dường như cũng cảm nhận được nguy hiểm, cổ họng lại phát ra một tiếng rú rít không giống loài người, âm điệu thê lương vang vọng khắp đường cống ngầm.

Tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy như tai mình bị xuyên thủng.

Khi tiếng rít ngừng lại, "bóng đen" cũng biến mất trong bóng tối, trốn mất không còn tăm tích.

Còn Chu Vũ Bân trong tay nó, cũng bị kéo vào màn đêm.

Tống Tri Phàm lúc này mới hoàn hồn, run rẩy hỏi: "Vừa rồi là cái quỷ gì vậy?"

Viên Tuấn lắc đầu: "Không biết, trông giống như một sinh vật bị dị hóa nào đó."

"Đệt, đáng sợ thật! Lẽ nào nó bám trên lưng tôi suốt đoạn đường vừa rồi?"

Nghe anh ta nói vậy, Tống Tri Hoan lập tức vòng ra sau lưng anh ta, cưỡng chế vén áo anh ta lên, cẩn thận kiểm tra từng tấc da.

"Nó có làm em bị thương không?"

"Không, không có!" Tống Tri Phàm xấu hổ kéo vạt áo mình: "Nó bám hẳn lên cái thằng vô dụng kia mà, nếu có bị thương, cũng là hắn bị.."

Nói được một nửa, anh ta nghẹn lời, theo bản năng nhìn về phía Kỳ Sơn Trạch.. và Tô Dao đang trong lòng hắn.

Người sau nét mặt đầy kinh hoảng, trợn mắt nhìn chằm chằm vào nơi "bóng đen" và Chu Vũ Bân biến mất, các đầu ngón tay siết chặt đến trắng bệch.

"Chu Vũ Bân.. nó kéo anh ấy đi rồi!"

Kỳ Sơn Trạch rất bình tĩnh, thậm chí là bình tĩnh đến mức lạnh lùng quá đáng.

"Ừ, kéo đi rồi."

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, Tô Dao cuống lên nói năng lộn xộn: "Nó kéo đi rồi.. cứu anh ấy.. mau cứu anh ấy!"

Im lặng.

Lặng ngắt như tờ.

Không ai lên tiếng, tâm trạng mọi người đều rất phức tạp.

Thời mạt thế không tồn tại người tốt bụng nhiệt tình, trong hoàn cảnh nguy hiểm tột độ, càng không ai nguyện hy sinh bản thân để cứu một người xa lạ chẳng liên quan.

Bọn họ có thể đưa Chu Vũ Bân đang sốt cao đến tận đây, đã là nhân nghĩa lắm rồi.

Huống hồ, đội trưởng kia rõ ràng có ý với bạn gái của người ta, nếu góa rồi.. Chẳng phải càng thuận lợi?

Tô Dao trong bầu không khí im lặng này, dần dần tỉnh táo nhận ra tình cảnh của bản thân, cô không có bất cứ lý do hay điều kiện gì để yêu cầu một nhóm dị năng giả cứu lấy "bạn trai" của mình.

Bởi ngay cả chính cô, cũng chỉ là một gánh nặng.

Tô Dao siết chặt lấy vạt áo Kỳ Sơn Trạch, cổ họng như bị ngọn lửa vừa rồi thiêu khô, khô cạn và tuyệt vọng đến mức không thốt nên lời.

"Tiếp tục tiến lên."

Mệnh lệnh lạnh lùng vang lên từ trên đỉnh đầu, với tư cách là người dẫn đầu, quyết định của Kỳ Sơn Trạch tỉnh táo và dứt khoát, không hề do dự.

Ba người còn lại thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ cũng sợ đội trưởng nhà mình vì sa vào tình yêu mà hóa thành kẻ mê muội, vì thương hương tiếc ngọc mà kéo theo tình cảm với "anh chồng trước" kia.

Vậy thì chẳng khác nào con chó liếm gót người!

May quá may quá.

Đội trưởng vẫn là đội trưởng máu lạnh vô tình đó.

Tống Tri Phàm có phần áy náy quay đầu lại nhìn, nhưng lập tức bị Tống Tri Hoan kéo đi.

"Em ngu à?"

"Con súc sinh đó bám lên lưng em mà em không hề phát hiện ra!"

"Lần sau còn ngốc như vậy nữa, chị sẽ trực tiếp giúp em thu xác!"

Tống Tri Phàm rụt cổ, uất ức nói: "Nó bám lên cái thằng vô dụng đó mà, em nhìn không thấy, cũng sờ không ra. Sao chị không mắng Viên Tuấn, hắn đi sau em mà cũng không nhìn thấy."

Viên Tuấn im lặng, nhận luôn lỗi đó.

Quả thực là sơ suất của hắn ta.

Tống Tri Hoan hận không thể đánh cho thằng em ngốc nghếch, ham ăn lại hay cãi lý này một trận ra trò, cho nó nhớ đời. Nhưng nhìn khuôn mặt giống mình đến bảy phần kia, cuối cùng vẫn không nỡ ra tay.

"He he he." Tống Tri Phàm lập tức nịnh nọt: "Chị, sao lúc nãy hai người phối hợp ăn ý vậy? Em còn tưởng mình sắp bị hai người giết rồi chứ."

Tống Tri Hoan liếc hắn một cái: "Em nghĩ Viên Tuấn sẽ chủ động đề nghị nghỉ ngơi à? Chẳng phải mỗi lần đều là em đòi nghỉ sao!"

Tống Tri Phàm lập tức ngộ ra.

Người đi sau cùng là Viên Tuấn bỗng dưng nói ra câu trái với tính cách thường ngày, chỉ cần đầu óc lanh lẹ, tinh tế một chút, sẽ hiểu ngay là có chuyện xảy ra, mà còn là chuyện không thể làm kinh động đến "nó".

Nhưng so ra, Tống Tri Phàm hoàn toàn không phát hiện điều bất thường, đúng là ngốc đến đáng thương.

"Còn nữa, đống thịt bò khô, thịt heo sấy gì đó của em mau cất hết đi! Đừng có dụ mấy con súc sinh tới nữa!"

"Biết rồi biết rồi."

Tiếng cười nói phía sau truyền tới hàng đầu, Tô Dao đang rúc trong lòng người đàn ông, lặng lẽ đỏ mắt.

Cô cắn chặt môi dưới, mới có thể kiềm nén nỗi lo và bi thương trong lòng, tránh để tiếng khóc thoát ra, gây thêm phiền toái và gánh nặng cho những người khác.

Chu Vũ Bân vốn đã sốt cao, giờ lại bị quái vật không giống con người đó bắt đi, anh ta.. Còn sống được sao?[/HIDE-THANKS]
 
Chương 25

[HIDE-THANKS]Có một khoảnh khắc, Tô Dao thậm chí đã nghĩ đến việc bảo Kỳ Sơn Trạch thả mình xuống, để cô tự đi tìm Chu Vũ Bân.

Thật là một suy nghĩ quá ngây thơ và bốc đồng.

Nhưng cô không thể bỏ rơi người bạn đồng hành đã sát cánh với mình suốt một thời gian dài, cho dù giữa hai người không có tình yêu nam nữ, thì vẫn có tình nghĩa hoạn nạn.

"Nếu còn khóc nữa, tôi sẽ vứt em xuống đấy."

Lời nói lạnh lùng lại vang lên từ trên đỉnh đầu, có lẽ kẻ dị năng giả mạnh mẽ kia đã sinh chán ghét với con mèo hoang chỉ biết khóc lóc, thái độ hắn trở nên vô cùng lạnh nhạt.

Không còn chút dáng vẻ dịu dàng dỗ dành như trước kia.

Nước mắt của Tô Dao còn chưa kịp trào ra, đã bị dọa đến nín bặt.

"Tôi.. Tôi không khóc." Cô cố gắng ngẩng đầu lên, chớp mắt liên tục để nhét toàn bộ nước mắt ngược trở vào.

Cho đến khi viền mắt không còn ướt nữa, con mèo hoang yếu ớt không còn sức phản kháng mới nhẹ nhàng lặp lại một lần nữa: "Tôi không khóc."

Ngoan quá.

Ngoan đến mức khiến người ta muốn tha hồ bắt nạt.

Kỳ Sơn Trạch có chút tiếc nuối, nếu như hiện tại không phải đang ở dưới cống ngầm dơ bẩn của thành phố, thì hắn đã có thể ép cô vào tường, vừa bắt nạt vừa ép cô không được khóc.

"Ai rồi cũng sẽ chết thôi."

"Bạn trai ấy à, chết rồi thì kiếm người khác."

Người đàn ông nhéo nhéo má Tô Dao, nhưng lời nói lại vô cùng đồi bại: "Ai mua nhà cũng biết phải mua căn nhỏ trước, sau đó mới đổi sang căn lớn. Nếu em biết đầu tư, bây giờ phải thuận thế vứt hắn đi, tìm người phù hợp hơn."

Bài "học đầu tư" này vừa được thốt ra, ba người đi sau đều lặng lẽ câm nín.

Dù biết đội trưởng là người như thế.. nhưng cũng không đến mức vứt bỏ toàn bộ tam quan đạo đức chứ?

Tống Tri Phàm nháy mắt ra hiệu với chị gái: Thấy chưa! Em đã nói mà! Đội trưởng rõ ràng là muốn giành người, hắn đã sớm không muốn làm người tử tế nữa rồi!

Tống Tri Hoan:.

Một lúc sau, Tô Dao chỉ buồn bã thốt ra một câu: "Anh nói sai rồi."

Bị bác bỏ như vậy, Kỳ Sơn Trạch cũng không tức giận, cứ thế tiếp tục đi về phía trước, như thể không hề ở trong một nơi đầy rẫy nguy hiểm.

"Đúng hay sai không quan trọng."

"Bạn trai em đã chết rồi."

Tô Dao trong lòng nặng nề, theo phản xạ liền phủ nhận: "Anh ấy chưa chết, không chắc là sẽ chết."

Chỉ cần được cứu kịp thời, vẫn còn kịp.. nhưng bi ai thay, lại chẳng có ai đi cứu.

Kỳ Sơn Trạch chẳng buồn để tâm: "Biết bây giờ em giống cái gì không?"

"Giống một góa phụ."

Một góa phụ xinh đẹp, khiến người ta dòm ngó, khiến người ta muốn chiếm hữu toàn bộ.

Dục vọng xấu xa của người đàn ông dần dâng lên, lời nói cũng trở nên chẳng chút kiêng dè: "Em thuộc quyền thừa kế à? Người trước chết rồi, thì chọn một người mạnh nhất, tới thừa kế góa phụ của hắn."

"Ví dụ như tôi."

"Những việc hắn chưa làm với em, tôi có thể làm tiếp không.."

"Bốp!"

Tiếng bạt tai vang dội vang lên trong đường cống trống trải.

Đồng thời chấm dứt cái kiểu "xuất khẩu thành dâm" đáng ghê tởm kia.

Toàn thân Tô Dao run rẩy, rút tay về, cố tỏ ra hung dữ trừng mắt nhìn Kỳ Sơn Trạch, cố gắng uy hiếp đối phương: "Anh không được sỉ nhục tôi như thế."

Mặt người đàn ông quá dày, dù bị tát một cái cũng chẳng để lại dấu đỏ nào.

Kỳ Sơn Trạch dường như không ngờ cô sẽ ra tay, gương mặt bị tát nghiêng sang một bên, trông như có chút ngẩn người.

"Tôi sỉ nhục em sao?"

Hắn đang hỏi ngược lại, cũng giống như đang hỏi chính mình.

Không hề!

Rõ ràng là lời tình cảm mà!

Tay cô ấy mềm quá, tát mà chẳng đau gì cả.

Muốn cô ấy tát thêm lần nữa.

Tô Dao ban đầu còn hơi sợ, nhưng thấy vẻ mặt "tự kiểm điểm" của Kỳ Sơn Trạch, lập tức trong lòng cũng sinh ra một tia hy vọng mong manh.

Hy vọng hắn có thể trở lại dịu dàng và chu đáo như trước, quay về làm người dị năng đã từng chuẩn bị cháo cho cô.

Cô cố gắng nói lý: "Tôi chưa từng trêu chọc gì anh, bồi thường cũng đã trả đủ, sao anh cứ phải bắt nạt tôi như thế?"

Không, có trêu chọc.

Kỳ Sơn Trạch nghĩ, cô đứng đây, đối với hắn chính là một kiểu trêu chọc.

"Tôi không bắt nạt em." Người đàn ông dường như đã tự kiểm điểm xong hành vi của mình, khẽ cười nói: "Tôi chỉ đưa ra một đề nghị, dù sao bạn trai cũ của em cũng chết rồi, em cần cân nhắc lại."

"Tôi không ngại làm kẻ thay thế.."

"Bốp!"

Lại một cái bạt tai nữa, chỉ là lần này, lực tay rất nhẹ rất nhẹ.

Tô Dao giận lắm, nhưng cũng quá nhút nhát.

Lần đầu giơ tay tát người đàn ông là vì tức giận;

Lần thứ hai giơ tay lên, đã không còn đủ sức, khi vung xuống mặt hắn, vì lo sợ và hoảng hốt mà chẳng dám dùng lực.

Cuối cùng, chỉ giống như khẽ vuốt, nhẹ nhàng chạm vào bên mặt Kỳ Sơn Trạch rồi rụt về.

Bàn tay mềm mại rơi lên mặt, không mang theo sỉ nhục, ngược lại là một loại hưởng thụ.

"Đừng nói nữa."

"Tôi không có.. anh ấy cũng chưa chết.."

Kỳ Sơn Trạch theo bản năng kháng cự cái tên "anh ấy" thoát ra từ miệng cô, càng nghe càng muốn đè nén tình cảm của cô dành cho bạn trai cũ.

"Vậy thì, chỉ cần hắn chết, là được đúng không?"

"Đội trưởng!" Tống Tri Hoan bất ngờ lên tiếng, cắt ngang hành vi đáng khinh của hắn.

Kỳ Sơn Trạch thuận thế ném ánh mắt lạnh lẽo qua.

Tống Tri Hoan thần sắc không đổi, điềm tĩnh nói: "Chúng ta đã đi lâu như vậy rồi, bao giờ thì ra ngoài được?"

Sau vài giây im lặng, người dị năng mạnh mẽ cuối cùng cũng quay về trạng thái bình thường.

"Phải vòng ra phía sau đàn tang thi, còn một đoạn nữa."

"Rõ rồi."

Tống Tri Hoan không nói thêm gì nữa, chỉ khẽ liếc nhìn cô gái trong lòng đội trưởng, nhận được từ đối phương một nụ cười cảm kích.

Nụ cười đó.. là cố gắng nặn ra nơi khóe miệng, mang theo một vẻ đẹp mong manh, giống như một bông hoa dại chui ra từ vết nứt của bức tường, khiến người từng chỉ quen với thép và bê tông, trong một thoáng cũng mềm lòng.

Tống Tri Hoan chợt dâng lên một chút tự khinh bỉ.

Rõ ràng là đội trưởng đã có ý đồ bất chính với cô gái ấy, mà những đồng đội như họ lại vờ như không thấy, không một ai lên tiếng ngăn cản hay chỉ trích.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 26

[HIDE-THANKS]Nhưng cô ấy dù thế nào cũng sẽ không trách mắng đội trưởng.

Dù.. dù hắn có chút vết nhơ về đạo đức, nhưng đã từng cứu mạng Tống Tri Phàm, hơn nữa cũng là do nguyên nhân bất khả kháng mới trở nên như bây giờ.. Tống Tri Hoan vẫn luôn đầy kính phục và cảm kích với hắn.

May mà, sau khi cô ấy cất lời, bầu không khí vừa rồi đã bị phá vỡ.

Người đi đầu là Kỳ Sơn Trạch cũng không nói thêm gì nữa.

Tô Dao cuối cùng cũng được giải thoát, nhưng cô không còn cảm thấy vòng tay của hắn có chút nào gọi là an toàn, ngược lại chỉ cảm thấy như ngồi trên bàn chông.

Năm người lặng lẽ bước tiếp về phía trước.

Tống Tri Phàm lén giơ ngón cái về phía chị gái.

Hai chị em lòng đều hiểu ý, lặng lẽ tiếp tục lội nước.

Trong phút chốc, cả đường cống ngầm chỉ còn lại tiếng nước bị xé toạc lách tách vang vọng.

Mãi cho đến khi người đi đầu dừng lại, ba người phía sau cũng ngơ ngác mà dừng theo.

"Đội trưởng, sao vậy?" Tống Tri Phàm khó hiểu nhìn bóng lưng Kỳ Sơn Trạch: "Sao tự dưng lại dừng?"

Anh ta vừa hỏi xong, còn chưa kịp nhận được hồi đáp thì đã tò mò thò đầu ra, nhìn về phía trước.

Vừa nhìn, tim liền đập thẳng lên 180, suýt nữa vượt ngưỡng 200.

Không kiềm được mà khẽ mắng một câu: "Vãi thật!"

Tống Tri Hoan đứng chếch phía sau, ánh lửa lờ mờ không đủ sáng để thấy rõ tình hình phía trước.

"Có chuyện gì vậy?"

Tống Tri Phàm run rẩy chỉ tay về phía trước: "Có, có thứ gì đó."

Tống Tri Hoan và Viên Tuấn đồng thời ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy giữa một mảng đen kịt, từng đôi mắt đỏ rực dần dần sáng lên.

Chúng đang chặn ngay con đường bắt buộc phải đi qua của cả nhóm, tạo thành thế nửa bao vây, từng chút một hiện hình từ trong bóng tối.

Đám quái vật cao nửa người phủ đầy lông đen thô cứng, đầu mang khuôn mặt nửa người nửa chuột với mõm nhọn, hai bên má mọc ba sợi râu chuột, một cái đuôi dài thượt kéo lê trong nước bẩn, đang điên cuồng quất qua quất lại.

Mấy người đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh.

"Đây.. đây là bầy chuột dị biến sao?"

Không chỉ thế!

Hình dạng sau khi dị biến của chúng thật quá kinh khủng, không chỉ cơ thể to lên gấp hàng chục lần, mà còn từ tứ chi bò sát chuyển thành hai chân đứng thẳng!

"Đáng lẽ nên đoán được." Tống Tri Phàm lẩm bẩm: "Rác rưởi của thành phố đều tập trung dưới hệ thống cống ngầm, trước tận thế đã nuôi sống hàng vạn con chuột. Giờ tận thế đến, con người hóa xác sống, chúng nó cũng có thể thành chuột dị hóa.."

Nhưng dù biết thì biết, trong lòng vẫn khó lòng chấp nhận.

Quá nhiều!

Chuột dày đặc chắn trước mặt, phía sau còn có nhiều hơn nữa bị bóng tối nuốt chửng, chỉ để lộ đôi mắt đỏ như máu.

Chỉ nhìn cảnh đó thôi đã khiến người ta rợn tóc gáy.

Kỳ Sơn Trạch đưa tay che mắt người trong lòng.

"Đừng nhìn."

"Nhìn nhiều sẽ xấu đi đấy."

Hắn lùi lại một bước, vốn định nghiêng người để tránh cho Tô Dao không nhìn thấy cảnh tượng phía trước.

Nhưng vừa nhúc nhích như vậy, dường như lại vô tình phát tín hiệu tấn công cho đám chuột dị hóa.

Chít oa! Chít oa! Chít oa!

Chít oa! Chít oa! Chít oa!

Tiếng kêu vang rền như sóng, tất cả đám chuột nửa người đồng loạt lao lên, dòng nước bẩn bị khuấy tung thành lớp bùn sâu hơn.

Năm con người giữa lòng đất giống như sẽ bị nhấn chìm dễ dàng, sau đó bị gặm sạch đến chỉ còn bộ xương trắng.

Kỳ Sơn Trạch che mắt đã quá muộn.

Tô Dao đã nhìn thấy vô số đôi mắt đỏ rực, cũng nhìn thấy đàn chuột dị hóa đang chui ra từ trong bóng tối.

Da đầu tê dại, toàn thân run lên bần bật.

Ác cảm và nỗi sợ với rắn, chuột, côn trùng tựa như đã in sẵn trong DNA loài người, chỉ cần nghe thấy âm thanh thôi cũng đã đủ phản cảm, huống chi lại tận mắt chứng kiến.

Cô theo bản năng siết chặt cổ người đàn ông, gần như vùi cả mặt vào hõm xương quai xanh của hắn.

"Chạy đi, chạy mau!"

Hơi thở phả lên da thịt, phản ứng của Kỳ Sơn Trạch chậm mất nửa nhịp.

Chuột lao tới, con đi đầu vô cùng hung dữ, răng nanh nhọn hoắt nhỏ dãi nhỏ tong tong trong không khí, móng trước vừa giống vuốt vừa giống ngón tay người, như muốn sống xé toạc vài người trước mặt.

Đây là một bầy súc sinh không có lý trí, chỉ biết thèm khát máu thịt con người!

Lửa phóng ra đầu tiên, tạo thành một bức tường hừng hực thiêu cháy, thiêu rụi con chuột dị hóa đi đầu thành than đen khét lẹt;

Năng lực trọng lực theo sát, như Thái Sơn đè xuống khiến toàn bộ đám chuột đang lao tới đồng loạt bị đè sấp, rơi tõm vào trong nước bẩn;

Cuối cùng là phong nhận xoáy lên trong im lặng, trong chớp mắt đã thu hoạch được hàng chục cái đầu chuột.

Máu tươi nhuộm đỏ lớp lông đen sì, cũng làm chấn nhiếp cả bầy chuột dị biến, khiến nhịp tiến công của chúng buộc phải chậm lại.

Trên trán Tống Tri Hoan đã đọng vài giọt mồ hôi, dùng dị năng cùng lúc khống chế nhiều súc sinh như vậy thực sự rất tốn sức, cô ấy e là không thể chống đỡ được lâu.

"Đội trưởng, chúng ta rút lui về sau đi?"

"Rút về thì vô ích mất thôi?" Tống Tri Phàm lo lắng nói.

"Nhìn số lượng này mà xem, nguyên cả đường cống ngầm e là ổ chuột, trừ khi chúng ta quay lại điểm ban đầu, rồi trèo ra từ nắp cống."

Dị năng của Kỳ Sơn Trạch vẫn chưa dừng lại, không ngừng tiếp tục dội thẳng vào bầy chuột.

Tiếng kêu thảm thiết nối tiếp không dứt.

Tống Tri Hoan và Tống Tri Phàm không quyết định nổi, chỉ có thể ngẩng lên cầu cứu người dẫn đầu: "Đội trưởng, chúng ta còn có thể quay về không?"

Kỳ Sơn Trạch lắc đầu trong im lặng: "Tang thi đã tràn vào A thị rồi."

Nghĩa là, giờ phía trên đầu bọn họ, tang thi đã chen chúc đầy kín. Dù có quay đầu lại, vừa ra khỏi nắp cống cũng có thể bị đám thây ma giẫm chết.

Phía trước là chuột dị hóa, phía sau là biển xác sống, rõ ràng năm người đã bị vây chặt nơi đây.

Hiện tại còn có thể dựa vào dị năng để cầm chân chúng, nhưng khi năng lực cạn kiệt, thì chỉ còn cách bó tay chịu trói.

"Liều xông lên thôi." Viên Tuấn bỗng mở miệng: "Nhân lúc Tri Hoan còn có thể áp chế được, tôi và đội trưởng dùng dị năng mở đường, nhảy qua đầu bọn nó mà chạy thẳng."

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm hứng đến từ một đêm nào đó bị chuột tập kích tủ đồ ăn, nó tha mất cây xúc xích của tôi.. Vậy thì để chuột tha luôn "kẻ vô dụng" đi nhé (vỗ bàn) (khụ khụ)[/HIDE-THANKS]
 
Chương 27

[HIDE-THANKS]Tống Tri Hoan ngẫm nghĩ một lát: "Cũng coi như là một cách."

Dĩ nhiên, đề xuất này cũng tiềm ẩn rủi ro, không chừng trước khi mấy người họ kịp rời khỏi hoàn toàn, dị năng của cô ấy đã tiêu hao hết.

Như vậy thì tất cả sẽ bị vây khốn trong bầy chuột, bị bao vây tứ phía.

Nhưng.. đây cũng là phương án duy nhất hiện tại có thể đánh cược để tìm đường sống.

Bốn người vốn là đồng đội lâu năm, chỉ liếc mắt trao đổi liền nhất trí thông qua kế hoạch này.

"Vậy tôi sẽ đi cuối thu dọn tàn cục." Tống Tri Hoan lau con dao chém trong tay: "Nếu có con chuột dị biến nào sót lại, tôi cũng có thể kịp thời giải quyết."

"Được."

Không ai từ chối hay do dự, nhanh chóng sắp xếp đội hình, lập tức xông lên phía trước.

Đám người liều lĩnh hành động dứt khoát, tay chân lanh lẹ, từng người một nhảy lên lưng bầy chuột. Họ đạp lên xúc cảm mềm nhũn, lông lá ghê tởm mà lao nhanh về phía trước, luôn chú ý đến động tĩnh dưới chân để tránh bị chuột dị biến hất ngã.

Tựa như đang chơi trò chạy parkour mạo hiểm cực hạn, năng lực vận động được phát huy đến mức tối đa, không một ai bị tụt lại phía sau.

Còn Kỳ Sơn Trạch ôm thêm một người, trọng lượng trong lòng và đôi tay bị bó buộc hoàn toàn không gây trở ngại cho hắn, chạy lên lại càng như đi trên đất bằng.

Thật lợi hại.

Thật sự quá lợi hại.

Tô Dao ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng này, cảm nhận được tiếng gió lướt qua bên má.

Cảm giác an toàn mà mấy người này mang đến thật quá mãnh liệt, khiến nỗi sợ hãi trong lòng cô dần dần tan biến dưới sự che chở này.

Nhưng khi thần kinh thả lỏng, cô lại tự ti mà cúi đầu xuống, lặng lẽ nhìn vào lòng bàn tay mình.

So với bọn họ, cô quả thực chẳng khác gì phế vật.

Không có dị năng, không có khả năng chạy trốn, sức lực cũng không lớn, ở đâu cũng là gánh nặng.

Giống như trong bầy trăn, sư tử, hổ báo lại lạc vào một con mèo hoang cỡ nhỏ, bị ngậm gáy chạy trối chết khỏi "đám cháy thảo nguyên" sau lưng.

Tô Dao có chút buồn bã.

Cô e rằng vĩnh viễn cũng không thể trở thành đồng đội thực sự của nhóm người này, cho dù đã từng thân thiết chung sống, lòng cô vẫn không thể hòa nhập.

Huống hồ, trong mắt người đàn ông đi đầu kia, cô có lẽ chỉ là một món đồ chơi chưa đến tay.. một món đồ chơi có thể tùy ý chà đạp, tùy ý sỉ nhục.

Không ai phát hiện ra sự ủ rũ và buồn bã của Tô Dao, đám người liều lĩnh vẫn tự tin xông lên phía trước.

Giữa chừng còn xen lẫn vài tiếng kêu hô.

"Chị, chị ơi!"

"Con chuột này nhảy lên rồi, nó muốn cào chân em!"

Tống Tri Hoan mím môi vung dao, chém ngang con chuột dị biến vừa nhảy lên.

"Viên Tuấn! Lửa lớn quá rồi!"

"Tóc mái của tôi sắp bị cháy mất rồi!"

Viên Tuấn mặt không biểu cảm, đẩy ngọn lửa ra phía trước thêm vài mét.

"Đội trưởng! Anh có mệt không?"

"Hay là để tôi ôm giúp một chút.."

Ánh mắt lạnh lẽo quét tới, thành công khiến Tống Tri Phàm ngậm miệng lại.

Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh.

Chuột dị biến quá đông, chen chúc đầy cả đoạn đầu của hành lang, mấy người chạy mãi mới vượt qua được nửa quãng đường.

Ngước mắt nhìn về phía trước, vẫn có thể thấy một nửa đàn chuột đang rạp mình trong dòng nước bẩn, cho dù tạm thời bị dị năng của Tống Tri Hoan áp chế, chúng vẫn vô cùng cuồng loạn bất an, bất cứ lúc nào cũng có thể phản công.

Viên Tuấn theo bản năng quay đầu nhìn về phía Tống Tri Hoan: "Còn chống đỡ được không?"

Người sau sắc mặt trắng bệch, mồ hôi to bằng hạt đậu chảy xuống trán, lưng áo đã ướt đẫm một mảng lớn.

"Có thể cố thêm ba phút."

Đủ rồi.

Ba phút đủ để họ vượt qua đàn chuột, chỉ cần bỏ lại đám súc sinh này phía sau, tăng tốc tiến lên, là có thể thoát khỏi đường cống ngầm này.

Tất cả đều tăng tốc.

Nhưng càng đến lúc then chốt, lại càng dễ xảy ra sự cố.

"Nhìn kia kìa!"

"Là con chuột đã trộm miếng thịt bò khô của tôi!"

Mọi người nhìn theo tiếng kêu, chỉ thấy phía trước chếch về một bên có một con chuột dị biến đầy thương tích đang ẩn nấp, đôi mắt đỏ rực to như hạt đậu âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm họ.

Tống Tri Phàm rất nhanh đã phát hiện ra điểm bất thường: "Tại sao nó không bị dị năng trọng lực áp chế?"

Đoán nhiều vô ích, một lưỡi phong nhận chém thẳng về phía nó.

"Chít oa!"

Chuột dị biến thương tật vừa kêu thét vừa linh hoạt né tránh sang một bên.

Phong nhận chém lên vách ống cống, toàn thân chuột dị biến cũng hiện ra từ trong bóng tối.

Khi nhìn thấy bên cạnh nó, ánh mắt mọi người đều trầm xuống.

"Là Chu Vũ Bân!" Tô Dao cũng nhìn thấy, kinh hỉ hét lên một tiếng: "Anh ấy chưa chết!"

Quả thực chưa chết.

Chỉ là rơi vào tay chuột dị biến, sớm muộn cũng khó thoát khỏi cái chết.

"Là chuột vương." Kỳ Sơn Trạch nhìn chằm chằm một hồi, cuối cùng khẳng định: "Nó có khả năng kháng dị năng nhất định."

Vừa rồi Tống Tri Hoan và Viên Tuấn cùng ra tay vẫn không giết được nó, đủ để thấy nó mạnh hơn các con chuột dị biến khác rất nhiều.

Chuột vương xuất hiện, không tránh khỏi khiến tốc độ của cả nhóm chậm lại.

Tống Tri Hoan dốc toàn bộ tinh lực vào việc áp chế đàn chuột, Viên Tuấn cũng đang tập trung đẩy lùi đám chuột dị biến chưa bị dị năng bao phủ phía trước, nhất thời chỉ còn Kỳ Sơn Trạch có sức lực ứng phó.

Tống Tri Phàm cẩn thận ghé lại gần: "Đội trưởng, để em ôm giúp.. mang theo cô ấy đi."

Đôi tay đưa ra không được đáp lại.

Kỳ Sơn Trạch làm ngơ thiện ý của anh ta, lao thẳng về phía chuột vương.

Con súc sinh vô tri bản năng lùi lại một bước, như cảm nhận được mối đe dọa.

Răng nanh sắc nhọn hung hãn bất ngờ lộ ra, nó chộp lấy Chu Vũ Bân trong tay, như vung búa sắt, dùng thân người làm vũ khí đánh về phía dị năng giả đang lao đến.

Chiêu này quá hiểm độc.

Nếu Kỳ Sơn Trạch ra tay chống đỡ, người bị thương sẽ là Chu Vũ Bân;

Nếu hắn ra tay đón lấy.. thì thứ phải đối mặt chính là cảm giác buồn nôn ghê tởm.

Người đàn ông nhíu mày, lựa chọn làm ngơ mà né tránh.

Gió lớn cuốn tới, thổi lệch "chồng cũ" đang lơ lửng giữa không trung, để lộ chuột vương phía sau.

Có lẽ là vì choáng váng, cũng có lẽ là do khí lạnh quá mức, Chu Vũ Bân đang sốt cao hôn mê, trong tình cảnh cực đoan này, lại cố gắng mở mắt ra.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 28

[HIDE-THANKS]Ý thức mơ hồ khiến anh ta không thể phân biệt rõ tình cảnh hiện tại, tay phải theo bản năng nắm lấy vật gần mình nhất.

Người ở gần anh ta nhất, chính là Tô Dao.. đang trong lòng Kỳ Sơn Trạch.

Xui xẻo làm sao, anh ta lại đúng lúc nắm trúng cánh tay của cô.

"Dao Dao.."

Giọng nói khàn khàn vang lên, rất nhanh liền bị tiếng rít chói tai của lũ chuột biến dị che lấp, chỉ có Tô Dao nghe thấy rõ ràng.

"Chu Vũ Bân?"

Cô kinh ngạc nhìn Chu Vũ Bân đang nắm lấy mình, không ngờ anh ta lại tỉnh lại vào lúc này.

"Chạy.. Dao Dao mau chạy.."

Nhưng Chu Vũ Bân vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, còn đang mê sảng, năm ngón tay theo bản năng siết chặt cánh tay Tô Dao.

Một người đàn ông trưởng thành nặng 130 cân, khi dùng sức theo bản năng, thì không ai có thể giãy ra được.

Cánh tay của Tô Dao bị anh ta bóp đau điếng, có lẽ trên da thịt đã in hằn năm vết bầm tím.

Tất cả xảy ra trong nháy mắt, đến mức Kỳ Sơn Trạch lúc đầu còn chưa kịp nhận ra biến cố.

Mãi đến khi chuột vương bị đòn tấn công của hắn uy hiếp, lại rít lên một tiếng nữa, giữ chặt Chu Vũ Bân trong tay, định kéo con mồi quay lại, rồi mang anh ta chạy vào bóng tối.

Sức mạnh của con quái vật biến dị này quá lớn, kéo Chu Vũ Bân về lại trong tích tắc.

"..."

Tô Dao kêu lên vì đau, nửa người đã bị kéo rời khỏi vòng tay người đàn ông.

Cánh tay cô bị Chu Vũ Bân siết chặt, mà anh ta chỉ tỉnh táo được một giây, sau đó lại ngất đi, chỉ có tay phải vẫn nắm chặt lấy Tô Dao không buông.

Chuột vương dùng sức kéo, như nhổ củ cải lôi cả bùn đất, lôi cả Tô Dao theo.

Trong mắt Kỳ Sơn Trạch loé lên một tia giận dữ.

Hắn không thể để người trong lòng mình bị kéo đi như vậy, Chu Vũ Bân còn không buông tay một giây, thì Tô Dao sẽ càng có nguy cơ bị kéo mà bị thương.

Ngay cả hắn, cũng không dám dùng lực.

Cơn đau như xé rách.

Tô Dao đã đau đến mức không thể thốt nên lời.

Biến cố xảy ra chỉ trong một hai giây, Kỳ Sơn Trạch lập tức ra tay, lưỡi gió lạnh lùng chém thẳng vào cánh tay Chu Vũ Bân.

Đã không thể khống chế được cánh tay ấy, thì chi bằng chém phứt đi!

Thế nhưng đúng vào khoảnh khắc hắn không dám dùng sức, chuột vương sau khi biến dị lại trở nên tinh ranh hơn, khôn ranh nắm lấy đúng sơ hở này.

Chiếc đuôi trơn tuột của nó lặng lẽ quấn lấy eo Tô Dao, móng trước cùng đuôi đồng thời dùng lực, "trói" hai người đàn ông và phụ nữ không thể tách rời, trong chớp mắt đã bị kéo vào bóng tối.

Lưỡi gió chém hụt.

Chuột vương rút lui.

Bầy chuột vẫn còn đó.

Năng lực dị năng của Tống Tri Hoan chỉ có thể duy trì thêm một phút nữa, chỉ đủ để bốn người vượt qua đàn chuột.

Biến cố xảy ra quá đột ngột, ba người còn lại đồng loạt nhìn về phía Kỳ Sơn Trạch.

Hắn đứng trên lưng một con chuột biến dị, sắc mặt trầm đến mức như muốn nhỏ ra nước.

Mùi tanh hôi ngày càng nồng nặc.

Eo của Tô Dao bị đuôi chuột vương quấn lấy, treo lơ lửng giữa không trung, bị đung đưa lên xuống theo mỗi bước chạy của nó.

"Ọe."

Tác động từ môi trường bên ngoài cộng với nỗi sợ trong lòng khiến cô không ngừng nôn khan.

Lúc này, Chu Vũ Bân cuối cùng cũng buông tay ra trong lúc bị va đập, nhưng đã muộn rồi.

Chuột vương một lần tóm được hai con mồi, không hề dừng lại, lao thẳng về phía trước.

Tô Dao không biết nó định đưa cô và Chu Vũ Bân đi đâu, lại càng không biết khi nó dừng lại, mình sẽ phải đối mặt với điều gì.

Nỗi sợ hãi vì cái chết như lưỡi dao kề ngay trên đầu, lúc nào cũng có thể rơi xuống.

Điều duy nhất cô có thể làm là bịt chặt miệng, cố gắng kiềm chế phản ứng nôn mửa.

Mãi đến khi chuột vương cuối cùng cũng dừng lại, hai chân trước sau đều đáp xuống một bãi đất bằng.

Tô Dao và Chu Vũ Bân bị nó hất xuống đất, theo quán tính lăn vài vòng.

"Chít chít! Chít chít!"

Tiếng kêu lần này không còn quá thê lương như ban nãy, nhưng nghe vẫn rợn cả người.

Tô Dao ôm lấy cái đầu đang choáng váng, sờ xuống bên dưới toàn là cỏ khô.. không có nước bẩn, chỉ có cỏ khô?

Cống ngầm lại có cỏ khô sao?

Cô ngẩng đầu lên, cẩn trọng quan sát chuột vương ở không xa. Sau khi ném họ ra, nó không thèm để ý đến nữa, chỉ bận rúc rích liếm móng.

Lúc này cô mới dám nhìn quanh môi trường xung quanh.

Đây là một bãi đất cao hơn mặt nước, tuy vẫn âm u và lạnh lẽo, nhưng nhờ lót bằng cỏ khô nên khô ráo và thoải mái hơn rất nhiều.

Thậm chí Tô Dao còn thấy được dấu vết con người từng ở đây, như quần áo bỏ lại, xoong nồi.. còn có cả thi thể!

Cô lập tức bịt chặt miệng, dồn hết kinh hoàng và tiếng thét nghẹn vào cổ họng.

Xương người!

Toàn là xương người, dày đặc rải rác trên lớp cỏ khô!

Đúng lúc cô còn đang kinh hãi, chuột vương biến dị đã liếm xong móng chân của mình, lạnh lẽo nhìn về phía hai con mồi mới bị bắt về.

Ngay khi nó liếc qua, Tô Dao đã nhắm chặt mắt, bắt đầu giả chết.

Không biết chiêu này có thể đánh lừa được chuột vương hay không, nhưng ít ra lần này có hiệu quả.

Nó chỉ liếc nhìn mấy cái, trong đôi mắt đỏ như máu cỡ hạt đậu không rõ đang nghĩ gì, rồi nhanh chóng rút lui vào phía không xa, cúi đầu lục lọi, phát ra những âm thanh sột soạt.

Tô Dao đợi thêm một lúc lâu mới dám mở mắt ra lại.

Lần này, cô nhìn thấy nhiều vật dụng sinh hoạt hơn, đã mở hoặc chưa mở, đều vương vãi xung quanh.

Trong cống ngầm lại xuất hiện nhiều đồ dùng sinh hoạt như vậy, thậm chí còn có một chỗ được lót đầy cỏ khô, rất có thể là sau khi tận thế ập đến, có một nhóm người từng trốn vào đây để tránh lũ xác sống.

Vậy.. sau đó thì sao?

Ánh mắt của Tô Dao rơi lên phía trước, cách cô khoảng ba mét, có một bộ xương người "sạch sẽ" nằm đó. Một người chết tự nhiên, không thể mục rữa nhanh đến mức sạch sẽ như thế này.

Rất có thể.. bọn họ đều bị chuột biến dị ăn thịt!

Tận thế xảy ra, con người có thể biến dị, thì động vật cũng thế.

Bọn họ tránh được xác sống, nhưng lại không tránh khỏi bầy chuột biến dị ẩn mình trong bóng tối. Có lẽ vào một ngày nào đó, khi tất cả còn đang bận rộn nấu ăn, ăn lương khô, thì chuột biến dị đã âm thầm mò tới, cắn chết tất cả mọi người, rồi biến thi thể họ thành bữa tiệc thịnh soạn, ăn đến sạch trơn![/HIDE-THANKS]
 
Chương 29

[HIDE-THANKS]Nghĩ đến khả năng này, toàn thân Tô Dao run rẩy.

Vậy chẳng phải cô và Chu Vũ Bân chính là lương thực dự trữ mà con chuột dị biến này tha về sao? Đống thi thể này, cũng chính là kết cục của họ!

Lạnh lẽo dâng lên từ đáy lòng, trong hoàn cảnh u ám và kinh hoàng như thế, Tô Dao theo bản năng dịch lại gần Chu Vũ Bân, cố tìm một chút cảm giác an toàn từ một người còn sống khác.

Nhưng người kia vẫn còn hôn mê, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.

Tiếng động khẽ khàng thu hút sự chú ý của chuột vương dị biến, nó đột ngột ngẩng đầu, nhìn về phía hai "nguồn lương thực dự trữ".

Tô Dao không kịp che giấu, cô thậm chí có thể thấy rõ thịt vụn dính bên mép nó và đôi má đang nhai động đậy. Những mảnh thịt người xen lẫn trong râu chuột theo từng cái run rẩy rơi lả tả xuống đất.

Nó đang ăn.

Có lẽ là đang gặm nhấm phần "lương thực dự trữ" trước đó.

Khoảnh khắc chạm mắt với nó, Tô Dao chỉ cảm thấy máu trong người mình đông cứng lại.

Thình! Thình! Thình!

Đó là tiếng tim Tô Dao đang đập thình thịch.

Cô cứng ngắc nhìn chằm chằm chuột vương dị biến phía trước, mà nó cũng âm u nhìn chằm chằm cô.

Trong sự đối đầu lặng thinh, chuột vương từ từ đứng dậy, vứt bỏ phần xác còn sót lại dưới đất, từng bước một đi về phía Tô Dao.

Chạy! Chạy mau!

Đó là ý nghĩ duy nhất trong đầu cô.

Nhưng tứ chi cô như cứng đờ, không dám động đậy chút nào.

Sau khi chứng kiến tốc độ của chuột dị biến, cô hoàn toàn không dám chắc nếu mình quay đầu bỏ chạy, nó có lao đến trong chớp mắt rồi cắn đứt cổ cô hay không.

Huống chi, bên cạnh cô còn có Chu Vũ Bân.

Năm mét, bốn mét, ba mét.. Tiếng thở dốc của chuột ngày càng gần, Tô Dao thậm chí ngửi được mùi tanh hôi toát ra từ miệng nó.

Chẳng lẽ đây chính là kết cục của cô?

Chết trong miệng của một con chuột dị biến?

Tô Dao cắn chặt môi, trong đầu không thể ngăn được những ký ức khắc sâu vụt qua.

Trong căn phòng trống ở kho, chiếc bánh mì ruốc mềm mại kia.

Trong tiệm thuốc ở công trường, chiếc áo khoác được ném lên người cô.

Trong phòng ngủ của người đàn ông, nồi cháo thịt nạc ấm áp đến tận dạ dày ấy.

* * *

Chúng vụt qua quá nhanh, cô còn chưa kịp nắm lấy những mảnh vụn đó, đã phát hiện chuột vương chỉ còn cách mình hai mét.

Khoảng cách đủ để nó lao lên và xuyên thủng người cô chỉ trong một cú nhảy.

Tô Dao tuyệt vọng nhắm mắt, chờ đợi cái chết đến.

Nhưng đúng vào thời khắc cuối cùng, chuột vương bỗng khựng lại, nghiêng đầu nhìn về phía hành lang bên kia, đôi tai giật liên hồi.

Như thể đã nghe thấy âm thanh gì đó.

Khí tức nguy hiểm dần dần lan ra, nó bất an bò sát đất, do dự một lúc lâu, cuối cùng quay người, nhanh chóng biến mất vào bóng tối.

Tô Dao chờ rất lâu, vẫn không nghe thêm bất kỳ động tĩnh gì.

Cô thận trọng mở mắt ra, trước mắt không còn gì cả.

Con chuột dị biến lúc nãy vẫn còn hung hăng dòm ngó, không biết từ lúc nào đã biến mất không còn tăm tích.

Hơi thở giữ gắng gượng suốt nãy giờ rốt cuộc cũng buông lỏng, toàn thân Tô Dao mềm nhũn ngã xuống đống rơm khô, đôi chân đến cảm giác cũng không còn.

Mình.. Sống rồi sao?

Đợi đến khi cảm giác tê nhức dần tan đi, cô mới hồi phục được chút sức lực, kéo tay áo lau đi những giọt nước mắt rơi xuống từ lúc nào chẳng hay, lặng lẽ trở lại bên cạnh Chu Vũ Bân.

Cho dù anh ta mới chính là "thủ phạm" vô tình kéo cô đến nơi này, nhưng giờ phút này, bên cạnh cô vẫn chỉ có anh ta là người còn sống.

"Chu Vũ Bân, Chu Vũ Bân." Tô Dao nhẹ lay người đàn ông đang hôn mê, "Tỉnh lại đi, mau tỉnh lại!"

Nhiệt độ cơ thể anh ta đã hạ xuống, cô cũng nhớ là anh ta từng tỉnh lại một lần giữa đường.

Với tình trạng hiện tại, anh ta nhất định phải tỉnh lại, thì cả hai mới có thể nhân cơ hội mà rời khỏi nơi đây.

Điều khiến Tô Dao thất vọng là, cô gọi bao nhiêu lần vẫn không thể khiến Chu Vũ Bân tỉnh lại.

Chuột vương dị biến bỏ đi một cách khó hiểu, cũng chẳng biết khi nào sẽ quay lại, cô không thể lãng phí hết thời gian vào việc chờ Chu Vũ Bân tỉnh dậy.

"Phải tìm nơi nào đó để trốn đã."

Tô Dao đứng dậy, kéo lê đôi chân mỏi nhừ, cẩn thận dò xét ra bên ngoài.

Đây là một góc chết có địa thế tương đối cao, chỉ cần bước ra ngoài, có lẽ sẽ quay trở lại được con cống ngầm đầy nước bẩn kia. Nhưng đường ống này dẫn đi đâu, phải trở lại mặt đất từ đâu, cô hoàn toàn không biết.

Tô Dao nhặt lấy chiếc đèn pin nhỏ mờ nhạt mà người sống sót trước để lại, bây giờ ánh sáng đã yếu đến mức có thể tắt bất cứ lúc nào.

Xung quanh yên tĩnh tuyệt đối.

Tô Dao phải ép mạnh tay lên ngực mình, mới có thể miễn cưỡng làm dịu hơi thở gấp gáp và nhịp tim đập như trống trận.

Cô dồn hết can đảm bước vào bóng tối.

Hành lang không dài, rất nhanh dưới chân đã giẫm lên một lớp nước bẩn cạn.

Đèn pin yếu ớt chiếu sáng phía trước, đi thêm vài bước nữa, mắt cá chân cô sẽ bị ngập hoàn toàn trong nước.

Hết đường rồi.

Chỉ có thể men theo dòng nước bẩn đi tiếp, tìm một nơi ẩn náu an toàn hơn.

Nhưng vấn đề là, Chu Vũ Bân vẫn còn hôn mê, một mình cô căn bản không thể đưa anh ta rời khỏi đây.

Cảm giác thất vọng dâng lên đầy lồng ngực, Tô Dao ủ rũ quay đầu trở lại.

Ánh sáng đèn pin chiếu trước ngực, giới hạn trong phạm vi một mét, tầm nhìn vô cùng hạn chế.

Chính điều đó khiến cô hoàn toàn không nhìn thấy trên vách hành lang hai bên, đang âm thầm bò đầy những thứ không phải người.

[Tìm thấy rồi.]

[Em ấy ở đây.]

[Vô dụng, đến cả một con mèo nhỏ cũng để mất.]

[Còn phải nhờ đến bọn ta mới tìm được.]

[Hắn không có ở đây, để ta hôn em ấy một cái, được chứ? ]

[Hi hi, ta muốn hôn cái rốn nhỏ của em ấy.]

[Ta muốn nếm thử đầu ngực nhỏ của em ấy.]

[Ta muốn mút cái nhọn nhọn của em ấy.]

[Tao muốn.. hề hề..]

Tiếng rì rầm im lặng ấy không khiến Tô Dao phát hiện gì, cô chỉ cảm thấy bất an, theo bản năng bước nhanh hơn.

Tác giả có lời muốn nói:

"Lơ mơ làm mất vợ. Avi"[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back