Tiểu Thuyết [Dịch] Vân Hạ Bất Lạc Hoa Dữ Tuyết - Thập Tứ Lang

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Canhcuatruyen, 29 Tháng sáu 2025 lúc 10:17 AM.

  1. Canhcuatruyen Cánh Cửa Truyện

    Bài viết:
    0
    Văn án:

    Nửa đời đầu của Tố Sương đầy rẫy tai ương, tiểu khuyển yêu là một trong số ít những lần gặp gỡ may mắn hiếm hoi của nàng.

    Nàng ngáp, hắn đưa gối; nàng mù, hắn dẫn đường; nàng che mặt, hắn không hỏi vì sao.

    Nàng cố tình làm khó hắn, muốn hoa mùa đông, tuyết mùa hạ. Hắn vì nàng mà gọi đến tuyết bay đầy trời, hoa lựu rực lửa.

    Khi tiểu khuyển yêu chết, máu nhuộm đỏ trán nàng, nàng cuối cùng cũng nhìn rõ ràng, nhìn thấy đôi mắt đầu tiên trong đời mình.

    Nhiều năm sau, Tố Sương gặp một đôi mắt tương tự.

    Nàng ngáp, hắn làm ngơ; nàng dụ dỗ hắn, hắn làm ngơ; nàng muốn cùng hắn trải qua một đêm xuân, hắn vẫn làm ngơ.

    Tình yêu lãng mạn hời hợt còn chưa kịp nếm trải, hắn lại nhốt nàng vào thiên lao.

    Chó và chó điên khác nhau rất nhiều, cái thế thân đáng ghét này nàng không cần nữa

    Thể loại: Ngược văn, Duyên phận bất ngờ, Sai lầm oan nghiệt, Chính kịch.

    Nhân vật:

    • Tố Sương (Cát Đăng)
    • Quý Cương
    • Chúc Huyền
    • Hạp Cái
    • Trì Oánh
    • Nghi Quang
    • Nguyên Minh
    • Quy Liễu

    Tóm tắt một câu: Một cuộc tình hời hợt.

    Ý nghĩa: Vượt qua những nỗi đau trong quá khứ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng sáu 2025 lúc 10:45 AM
  2. Canhcuatruyen Cánh Cửa Truyện

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Nơi sâu trong u trúc

    Hoàng hôn buông xuống, mây chiều rực lửa.

    Ánh tà dương rực rỡ xuyên qua khung cửa sổ, xuyên qua từng lớp màn lụa mỏng, chiếu sáng bóng hình gầy gò vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ say.

    Lúc này, Cát Đăng đang mơ một giấc mộng đẹp.

    Trong mơ, nàng cuối cùng cũng có thể hóa thân thành thần thú Cát Quang, phi nhanh như gió giữa những đám mây, tự do tự tại chạy nhảy không chút gò bó.

    Cát Quang tộc ở thiên giới từ xưa đã nổi tiếng bởi sự lộng lẫy và tốc độ, thậm chí còn có câu "Cát Quang phiến vũ" để nói lên sự quý hiếm của họ. Thế nhưng, Cát Đăng từ khi sinh ra đã yếu ớt lạ thường, đừng nói đến việc hóa thân thành thần thú, ngay cả đôi mắt nàng cũng mù lòa.

    Nhưng giấc mơ này quá chân thật, gió thổi từ bốn phương tám hướng, trải nghiệm tự do và tuyệt vời chưa từng có khiến nàng bật cười sảng khoái. Gió mang đến giọng nói ôn hòa của phụ thân, bảo nàng chạy chậm lại; mây ẩn chứa tiếng cười sảng khoái của mẫu thân, hỏi nàng có mệt không.

    Nàng không muốn chậm lại, cũng không hề mệt mỏi chút nào, nàng muốn cứ thế chạy mãi, phóng túng tất cả những tự do ẩn sâu trong lòng.

    Chẳng mấy chốc, những tiếng thì thầm khe khẽ đã kéo nàng ra khỏi giấc mơ đẹp. Cát Đăng nhắm mắt lắng nghe một lúc lâu mới cất tiếng gọi: "Linh Vũ, ngươi đang nói chuyện à?"

    Giọng nàng khàn đặc, mang theo tiếng mũi ngập ngừng.

    Linh Vũ vội vã chạy đến: "Thiếu quân tỉnh rồi ạ?"

    "Ta không còn là thiếu quân nữa," Cát Đăng nhắc nhở nàng, "Cứ gọi ta là thần nữ là được, đây không phải U Trúc Cốc, gọi sai sẽ tự rước phiền phức vào thân."

    Linh Vũ gượng gạo cười: "Tỳ nữ chỉ là gọi quen rồi ạ."

    Thấy Cát Đăng ngồi dậy, nàng vội vàng đỡ lấy, chạm vào chỉ thấy đôi vai kia gầy như tờ giấy mỏng, dường như chỉ cần dùng chút sức là có thể xé nát.

    Nàng nhẹ nhàng đỡ, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt Cát Đăng.

    Dọc từ dưới tai trái đến dưới mắt phải của nàng là những đốm chướng khí đen kịt dày đặc, những nơi không bị chướng khí che phủ thì trắng bệch không chút huyết sắc, hai con ngươi càng khô héo vô quang.

    "Thiếu quân.. chướng khí trên người thần nữ lại nhạt đi nhiều rồi," Linh Vũ nói trái lòng, "Người ngủ cả ngày, sắc mặt quả nhiên tốt hơn trước."

    Cát Đăng nở một nụ cười: "Ta cũng thấy sảng khoái, còn mơ một giấc mơ đẹp, nhất định là điềm lành. Mà này, vừa nãy ngươi nói chuyện với ai vậy?"

    Linh Vũ hơi khựng lại: "Là phu nhân sai các nữ tiên đến thăm người ạ."

    Cát Đăng vội vàng vén màn lụa: "Sao ngươi không đánh thức ta?"

    Linh Vũ im lặng đỡ nàng đứng dậy đi đến bàn trang điểm. Nàng thực sự không biết làm thế nào để kể cho thiếu quân tình hình hiện tại, trong sự giằng xé, lòng nàng không khỏi chua xót vô cùng – rõ ràng là nghiệp chướng của cha mẹ, mà ác quả lại để thiếu quân vô tội gánh chịu.

    Cuộc hôn nhân của cha mẹ thiếu quân từng là một mối lương duyên được hai tộc mong chờ. Công chúa tộc U Xương xinh đẹp tuyệt trần, đế quân tộc Cát Quang khí chất phi phàm, không ai ngờ rằng trước khi cưới họ quấn quýt như keo sơn, sau khi cưới lại cãi vã ba ngày một trận, cho đến khi phu nhân mang thai, tai họa ập đến.

    Phu nhân phong lưu và nhiệt tình, những kẻ si mê nàng đếm không xuể, trong đó có một kẻ đặc biệt thủ đoạn, muốn dùng ma chướng khí của Hỏa Trạch hạ giới để nàng phá thai. Cuối cùng thai không mất, nhưng thiếu quân lại bị nhiễm chướng khí, khi sinh ra nửa người đã mọc đầy đốm chướng khí, đôi mắt khô héo, yếu ớt vô cùng, cho đến nay vẫn không thể hóa thân thành thần thú.

    Vì chuyện này, Cát Quang đế quân đích thân giết chết kẻ cuồng đồ, từ đó trở mặt với phu nhân. Thiếu quân cũng sớm bị hắn đưa đến U Trúc Cốc, mắt không thấy tâm không phiền.

    Nếu cứ sống cách biệt với thế gian trong U Trúc Cốc thì cũng coi như thuận lợi, nhưng không ngờ những năm gần đây đế quân lại tái hôn và sinh con, chợt nhớ ra U Trúc Cốc thanh khí nồng đậm, là một nơi báu vật hiếm có, hắn liền có ý muốn cho đứa trẻ mới sinh sống ở đó.

    Đế quân vì ghét phu nhân, từ trước đến nay cũng không hề yêu thích thiếu quân, càng không thích sự yếu ớt vô dụng của nàng. Nay có con mới trong lòng, hắn liền như muốn rửa sạch ô uế, dứt khoát vung bút một cái, loại bỏ tên Cát Đăng thiếu quân khỏi tộc Cát Quang, nàng cứ thế bị đuổi khỏi U Trúc Cốc.

    Phu nhân tưởng đế quân lại lấy thiếu quân ra để gây khó dễ cho mình, ban đầu quyết không chịu nhận, cho đến ngày hôm qua nàng mới đột nhiên đồng ý, đưa thiếu quân vào Tử Phủ Động Thiên của mình.

    Linh Vũ vốn tưởng rằng cuộc sống sẽ trở lại bình yên như xưa, nhưng mà..

    Bên ngoài điện đột nhiên truyền đến từng đợt khúc nhạc, Cát Đăng kinh ngạc hỏi: "Mẫu thân mời nhạc quan sao? Đang mở tiệc à?"

    Nàng mới đến đây một ngày, còn nghĩ có thể nói chuyện nhiều hơn với mẫu thân, không ngờ mẫu thân vốn yêu thích các buổi tiệc hôm nay cũng không rảnh.

    Chẳng mấy chốc, lại có tiếng hát mộc mạc vang lên, từ "Thất nguyệt lưu hỏa" hát đến "Cửu nguyệt túc sương". Cát Đăng nhắm mắt lắng nghe một lúc lâu, hỏi: "Đó là khúc gì vậy? Ta chưa từng nghe qua."

    Linh Vũ vội vàng tìm một chủ đề mới, cười nói: "Đó là thứ mới lạ, từng có Nữ Oa Hoàng nói: Trời có thần, đất cũng nên có sinh linh. Nàng dùng đất sét mô phỏng hình dáng các vị thần để tạo ra người, bảo họ sinh sôi nảy nở trên mặt đất. Ai ngờ phàm nhân không chỉ hình dáng giống các vị thần, dần dần ngay cả tính cách cũng giống, bây giờ ngay cả từ khúc những thứ tao nhã này cũng biết rồi! Tỳ nữ nghe nói, phu nhân đặc biệt mời các nhạc quan của Tây Vương Mẫu đến tấu những ca khúc phàm nhân này, vì cả hai thứ này đều là thứ mà Hữu Kiều thị thần quân thích.."

    Nàng đột nhiên cắn chặt môi, chỉ mong thiếu quân không nghe ra điều gì.

    Cát Đăng từ từ mở mắt. Nàng biết, từ khi xảy ra chuyện, trong tầm nhìn của nàng chỉ có những vệt bóng mờ ảo. Gần một trăm năm nay có khá hơn một chút, có thể miễn cưỡng nhìn ra hình dáng mờ mịt, phân biệt ngoại giới thông qua hơi thở và đường nét.

    Bóng mờ đối diện chính là Linh Vũ, nàng rũ đầu, vẻ mặt nặng trĩu tâm sự.

    Cát Đăng khẽ nói: "Linh Vũ, ta không sao."

    Hóa ra nàng đã nhận ra rồi ư? Cũng phải, thiếu quân thực ra thông minh nhạy bén đến bất ngờ, làm sao có thể không nhận ra? Linh Vũ cố gắng kìm nén nước mắt.

    Từ khi đến động thiên của phu nhân, thiếu quân luôn trong trạng thái hôn mê. Linh Vũ không biết đã nhờ các nữ tiên ở đây truyền lời bao nhiêu lần, muốn mời phu nhân đến thăm, nhưng vẫn không thấy nàng. Vừa nãy là các nữ tiên bị nàng làm phiền quá, mới tiết lộ một chút sự thật.

    Phu nhân gần đây đang nhiệt liệt theo đuổi em trai của Thiên Đế, Thành Nhiêu thần quân của Hữu Kiều thị. Lần này thiết yến chính là muốn lấy lòng hắn.

    Linh Vũ thực sự muốn thiếu quân đừng đi, nàng làm sao chịu nổi sự ồn ào của buổi tiệc? Nhưng nếu nàng không đi thì có thể đi đâu?

    Đôi môi tái nhợt của Cát Đăng cong lên: "Ngươi còn lo ta rời U Trúc Cốc sẽ bệnh nặng một trận. Bây giờ ta lại thấy khá hơn trước, xem ra mỗi ngày tu hành đều có ích. Đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, chúng ta đi thôi, đừng để mẫu thân đợi lâu."

    Bên ngoài điện đột nhiên truyền đến một giọng nói thô lỗ: "Cát Đăng thiếu quân, người tỉnh chưa? Bữa tiệc đã quá nửa, phu nhân đặc biệt sai chúng tôi đến nghênh đón."

    Vài tên tùy tùng lạ mặt xông vào điện, không khách khí kéo rèm sa ra xông đến trước mặt Cát Đăng, đẩy mạnh Linh Vũ đang cố gắng ngăn cản sang một bên, rồi lại nói: "Phu nhân có lời mời, thiếu quân xin hãy theo chúng tôi."

    Cát Đăng bị nửa cưỡng ép lôi ra khỏi tẩm điện, đẩy lên xe kiệu. Ngay cả những cử động nhẹ nhàng nhất cũng khiến nàng thở dốc, huống hồ bọn họ lại thô lỗ như vậy. Nàng chỉ cảm thấy đầu óc ong ong hỗn loạn, nằm sấp trên đệm mềm mại không thể cử động.

    Chỉ lát sau, xe kiệu dừng lại, các tùy tùng lại như bắt gà con mà nhấc nàng xuống xe, vừa mở miệng lại cười tủm tỉm: "Thái tử điện hạ, Cát Đăng thiếu quân đến rồi."

    Cát Đăng làm sao có thể đứng vững, mềm nhũn ngã xuống đất, mở to mắt chỉ nhìn thấy những bóng hình mờ ảo như mây đen.

    Một giọng trẻ con non nớt bất mãn vang lên: "Đây chính là Cát Quang thần thú sao? Sao lại ốm yếu thế này? Trên mặt nàng ta có gì đen xì vậy? Ghê quá!"

    Các tùy tùng nói: "Thái tử điện hạ không biết, vị Cát Đăng thiếu quân này trước khi sinh ra đã bị nhiễm chướng khí của Hỏa Trạch.."

    Đột nhiên lại có một nữ đồng tiến lại gần nhìn Cát Đăng: "Nàng ta thật sự là Cát Quang nhanh như chớp sao? Vậy nàng ta kéo xe chẳng phải nhanh cực kỳ à?"

    Thái tử vỗ tay nói: "Đúng rồi! Tiểu cữu cữu nói Cát Quang thần thú phi nhanh lên thì trên trời dưới đất không có gì đuổi kịp được! Cứ để nàng ta kéo xe! Này! Ngươi mau biến thành Cát Quang đi!"

    Nói đoạn, hắn liền dùng sức đá vào cẳng chân Cát Đăng một cái.

    Mấy tên tùy tùng "ai ui" than thở: "Điện hạ từ từ! Đây không phải Thiên Cung, người đừng.."

    Thái tử vô cùng bất mãn: "Là tiểu cữu cữu nói ở đây có thể nhìn thấy Cát Quang thần thú bản cung mới đến! Hừ! Sau này trên tới Cửu Tiêu Thiên, dưới tới U Minh Hoàng Tuyền, vạn vật chúng sinh đều thuộc về bản cung quản! Xem một con Cát Quang thì sao? Ngươi mà không biến thành Cát Quang, bản cung nhổ hết tóc ngươi!"

    Hắn túm lấy đỉnh đầu Cát Đăng, chỉ nghe tiếng "đinh đinh đang đang" hỗn loạn, những hạt ngọc cài trên búi tóc rơi lả tả xuống đất.

    Thái tử thiên giới tuổi còn nhỏ, từ trước đến nay luôn được nuông chiều nên rất tùy hứng. Trước đó hắn đã thì thầm với công chúa tộc Thanh Loan rất lâu, khăng khăng đòi xem Cát Đăng thiếu quân. Các tùy tùng đoán rằng dù sao thiếu quân cũng chỉ là cựu thiếu quân, cha không thương mẹ không yêu, đắc tội cũng đắc tội rồi, họ có ý muốn lấy lòng thái tử, nên mới mang Cát Đăng bệnh tật đến.

    Không ngờ thái tử lại đá đánh làm nhục người khác. Chuyện này nếu truyền đến tai Thiên Đế và Đế Hậu, họ nhất định sẽ nổi giận. Thái tử là do Thành Nhiêu thần quân lén lút mang ra ngoài, thần quân bị quở trách, đến lúc đó chẳng phải lại lấy họ những tùy tùng xui xẻo này ra đánh đập trút giận sao.

    Các tùy tùng luống cuống can ngăn, nhưng công chúa tộc Thanh Loan lại còn đổ thêm dầu vào lửa: "Ta nghe phụ thân nói, thiên mã không nghe lời phải đâm mấy nhát thật mạnh, thấy máu biết đau mới chịu nghe lời."

    Thái tử quả nhiên rút dao găm ra, một nhát đâm vào chân trái Cát Đăng.

    Lần này thì làm lớn chuyện rồi! Các tùy tùng liên tục thúc giục: "Điện hạ quá lỗ mãng! Mau! Mau rời khỏi đây!"

    Cát Đăng chỉ cảm thấy chân đột nhiên lạnh buốt, rất nhanh sau đó lại trở nên nóng bỏng, có thứ gì đó đang rỉ ra, nhuộm cho vạt váy dính và nặng trĩu.

    Mùi máu tanh quanh quẩn, là máu của nàng.

    Đâm nàng? Tại sao?

    Cát Đăng yếu ớt vô lực tựa trán vào nền đất, không thể nào đứng dậy được.

    Trong tai đột nhiên có thêm nhiều âm thanh, có tiếng thúc giục của tùy tùng, có tiếng thái tử và công chúa cứng đầu cãi bướng, nhưng tất cả đều không rõ ràng bằng khúc ca phàm nhân từ xa vọng lại, lẫn trong đó là tiếng cười của mẫu thân, ngọt ngào mê hoặc.

    Mẫu thân không phải đang cười với nàng.

    Vết thương đột nhiên đau thấu xương thấu tim, Cát Đăng dùng hết sức lực mở to mắt, muốn nhìn rõ những bóng hình mờ ảo trong tầm nhìn.

    Nhìn thấy rồi, bóng hình đã đâm nàng, bị rất nhiều bóng hình khác che chắn phía sau, thoạt nhìn đã sắp bỏ chạy.

    Trong tai như có tiếng sấm tiếng gió cùng lúc vang lên, từng đoạn từng đoạn nổ tung trong não, toàn thân Cát Đăng nóng bừng lên.

    Gió mây đột nhiên nổi lên, cuồng phong cuốn theo một con thú đáp xuống bên cạnh xe kiệu.

    Nó gầy đến đáng sợ, xương sống nổi lên từng khối, nhưng bộ lông của nó lại vô cùng ráng lệ, đầy đặn và tản mác, như ánh sao, như ánh tà dương, không thể nói rõ rốt cuộc là màu gì, chỉ một cái nhìn đã không thể rời mắt.

    Thái tử mừng rỡ khôn xiết: "Cát Quang thần thú! Các ngươi mau bắt nàng ta!"

    Lời vừa dứt, liền thấy thần thú ngẩng cao chiếc cổ thon dài, hai vó trước cũng giơ cao – nhanh, mọi thứ đều nhanh đến không kịp phản ứng, thái tử kêu lên một tiếng thảm thiết, lăn xa trên đất, máu từ mũi miệng bắn ra, nhuộm đỏ y phục của hắn.

    Cát Đăng mơ màng lại mơ rất nhiều giấc mộng.

    Trong mơ, nàng bị dòng máu đang cháy bao phủ, dẫm thái tử dưới vó, làm kinh động mẫu thân và Thành Nhiêu của Hữu Kiều thị. Mẫu thân loáng thoáng gọi nàng vài tiếng, rốt cuộc là gọi "Cát Đăng" hay "Tiểu Đăng Nhi", nàng không nghe rõ.

    Bởi vì Thành Nhiêu của Hữu Kiều thị ngay lập tức sai thần binh đến bắt nàng.

    Thực ra, những cuộc cãi vã giữa Linh Vũ và các nữ tiên nàng đều nghe thấy, lời nói của thái tử nàng cũng nghe rõ. Việc mẫu thân trước đây luôn thoái thác lại đột nhiên đồng ý đón nàng về phủ, là vì Thành Nhiêu của Hữu Kiều thị đã nhắc đến Cát Quang thần thú.

    Mẫu thân muốn dùng nàng để lấy lòng Thành Nhiêu của Hữu Kiều thị.

    Chỉ có Linh Vũ đang điên cuồng khóc lóc cầu xin, tiếng khóc như kim châm vào đầu, đến bây giờ vẫn còn nhức nhối âm ỉ, kéo theo vết thương ở chân lại đau thấu tim gan.

    Cát Đăng chợt tỉnh giấc, trong tầm nhìn chỉ có ánh lửa trời chói mắt, gió nóng xoay vòng qua lại, nung khô mùi cỏ và mùi thuốc lạ lùng nồng nặc đến tận xương tủy.

    Lửa trời thiêu đốt, nỗi đau không thể diễn tả bằng lời khiến nàng muốn hét lên, nhưng nàng thậm chí không có sức để phát ra tiếng, chỉ có đôi môi mấp máy hai cái.

    Đây là nơi nào? Cát Đăng thoi thóp hồi tưởng lại.

    Nàng nhớ rõ quân truy đuổi của Hữu Kiều thị dai dẳng bám riết phía sau, nhưng Cát Quang thần thú cuối cùng vẫn là Cát Quang thần thú. Dù đôi mắt không thể nhìn thấy, thân thể yếu ớt và vết thương nặng đều là gánh nặng, nàng vẫn thành công thoát khỏi quân truy đuổi, cuối cùng kiệt sức ngất đi ở một nơi xa lạ.

    Tại sao lại có lửa trời thiêu đốt? Chẳng lẽ bị bắt rồi sao? Nhưng mùi thuốc tỏa ra là gì?

    Không thể cử động, không thể đi được, xem ra đây không phải là nơi ẩn náu được một tia sinh cơ, mà là nơi chôn vùi nàng.

    Lửa trời cuộn trào, trải rộng thành biển lửa, Cát Đăng nghe rõ tiếng tóc mình xèo xèo bị thiêu cháy, nàng chợt nhớ đến giấc mơ đẹp đẽ tự do tự tại kia.

    Nàng hiểu, ngay cả cha mẹ cũng chưa chắc đã mong nàng sống, bị chướng khí quấn thân, yếu ớt không chịu nổi, nàng là một gánh nặng, cũng là một nỗi nhục nhã, có lẽ không nên được sinh ra.

    Nhưng dù nói nàng sống lay lắt, hay giãy giụa trong tuyệt vọng, nàng vẫn cố gắng kiên trì sống đến bây giờ.

    Rất nhiều đêm, khi tu hành đến cực điểm, nàng sẽ tưởng tượng một ngày nào đó mình đột nhiên khỏe mạnh, có thể hóa thân thành thần thú, tự do tự tại phi nước đại. Đến lúc đó mọi chuyện sẽ tốt đẹp, ý nghĩ này như một ánh sáng mờ ảo ấm áp, chiếu sáng vô số đêm tối cho nàng.

    Bây giờ nàng thực sự có thể hóa thân thành Cát Quang rồi, nhưng mà, nàng cũng sắp bỏ mạng rồi.

    Chẳng lẽ đây chính là điều sách nói "Nhật nguyệt hữu thường, mệnh vận vô thường"?

    Trong khoảnh khắc cuối cùng, Cát Đăng cuối cùng cũng không còn cảm thấy đau nữa. Trong mơ màng, nàng dường như nghe thấy tiếng Linh Vũ: "Thiếu quân, người không thích tên của mình sao? Nghe nói đây là tên Thiên Đế đặt cho người, tỳ nữ lại thấy ngài ấy không hề coi thường người. Đèn tuy nghe không sang trọng, nhưng dù ngàn năm vạn kiếp, đèn tắt rồi cũng có thể lại sáng lên."

    Ngàn năm vạn kiếp, tắt rồi cũng có thể lại sáng.

    Giọt nước mắt cuối cùng bị lửa trời nung khô, Cát Đăng chìm vào bóng tối hoàn toàn.
     
  3. Canhcuatruyen Cánh Cửa Truyện

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Cửu Nguyệt Túc Sương là tên ta (1)

    Khoảng giờ Hợi, sông Đồ một ngày âm u cuối cùng cũng đổ tuyết lông ngỗng.

    Gió lạnh gào thét, mặt đất dần trắng xóa, trời là trời gió tuyết, nhưng trong động phủ hà thần của Đồ Hà Long Vương, yến tiệc lại diễn ra náo nhiệt.

    Hôm nay tam long tử của Đồ Hà Long Vương cưới tân nương, lão long vương gạt bỏ sự keo kiệt thường ngày, bày tiệc rượu như nước chảy không ngớt. Động phủ hà thần từ sáng sớm đã ồn ào náo nhiệt cho đến tận bây giờ khách mới tàn tiệc. Long vương đang thu hồi kết giới động phủ, cung tiễn khách quý.

    Kết giới động phủ vừa được thu hồi, gió tuyết bên ngoài liền ùa vào. Thỉnh thoảng có vài bông tuyết lọt vào khe cửa sổ chưa đóng kín, rất nhanh đã làm ướt một chiếc hộp gấm trên kệ bát bảo san hô.

    Tố Sương hoàn toàn không hề hay biết, vẫn như mọi khi cuộn mình trong hộp gấm ngủ say. Nàng đang mơ một giấc mộng đẹp.

    Trong mơ, nàng có một cơ thể tự do đi lại và đôi mắt trong sáng rạng ngời, trời đất không còn gì có thể ràng buộc nàng. Nàng từ trên trời xuống dưới đất, từ dưới đất trở về trời, sống một cuộc sống nhỏ bé vui vẻ, phóng túng tự tại.

    Đáng tiếc, rất nhanh sau đó một tiếng lẩm bẩm đã cắt ngang giấc mơ đẹp. Nắp Hộp lại bắt đầu bài ca than vãn thường ngày của nó: "Cưới thì cưới, tiễn khách thì tiễn khách, thu hồi kết giới làm gì! Lạnh quá là lạnh! Ngay cả cửa sổ kho chứa đồ cũng không đóng kín, thật là không ra thể thống gì!"

    Tố Sương bất đắc dĩ ngáp một cái, lười biếng mở lời: "Nắp Hộp ơi, ngươi là một cái hộp gấm biết lạnh là gì?"

    "Ta không thể tưởng tượng sao?" Nắp Hộp tức giận, "Đã bảo đừng gọi ta là Nắp Hộp! Khó nghe chết đi được! Ta trước đây từng là.."

    "Trước đây thế nào không quan trọng, bây giờ ngươi chỉ là một cái hộp gấm lông thỏ."

    "Vậy ngươi thì tốt hơn bao nhiêu? Chẳng phải cũng là một đống bã thuốc chết tiệt sao!"

    Tố Sương thân thiết nhắc nhở: "Là tiên đan đoạt tạo hóa của trời đất, kinh thiên động địa, không có viên tiên đan này của ta ngày đêm hun đúc, Nắp Hộp cũng chỉ có thể là một cái hộp gấm bình thường mà thôi."

    Nắp Hộp có chuyện gì cũng khoe khoang về thời oai phong khi còn làm đại yêu, nếu nàng có tai, thì chắc chắn bên trong đã chai cứng dày ba tấc.

    Nghe nói Nắp Hộp từng một thời lừng lẫy, bá chủ một phương, đáng tiếc lại chết thảm trong tay kẻ thù – Tố Sương mới không tin nó trước đây lợi hại đến mức nào, ngay cả giọng nói của nó cũng mềm mại như chưa trưởng thành, đại yêu nào lừng lẫy đến mức chết đi ngay cả thân thể cũng không còn, chỉ còn lại mấy sợi lông thỏ, còn thảm hại đến mức bị dệt vào hộp gấm? Nếu không có tiên đan trong hộp nuôi dưỡng, nó đã sớm hồn phi phách tán rồi.

    Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, Tố Sương bản thân cũng chẳng tốt hơn là bao.

    Ôi, một viên tiên đan, một cái hộp gấm, kỳ diệu mà thành tinh, lại không có nhục thân có thể cử động, bị kẹt trong kho báu của Đồ Hà Long Vương không thể đi đâu được, ngược lại chỉ có thể cãi vã đấu khẩu để giết thời gian nhàm chán.

    Nắp Hộp quả nhiên thông minh mà đấu khẩu lại với nàng: "Ta không có nhục thân, ngươi thì có sao? Ta là một cái hộp gấm đặt đâu cũng được, đan dược chỉ có số phận bị nuốt!"

    Tố Sương giọng điệu nũng nịu: "Ai nỡ nuốt ta, một viên tiên đan xinh đẹp tuyệt trần như vậy chứ?"

    Nắp Hộp dọa nàng: "Trong kho báu của lão long vương có bao nhiêu bảo vật, ngươi biết bao nhiêu tiên thần yêu quái thèm muốn không? Nói không chừng lát nữa sẽ có tên trộm mò vào nuốt ngươi đấy!"

    Nếu không có câu "họa từ miệng mà ra" thì là gì chứ? Lời vừa dứt, chỉ nghe "ầm" một tiếng động lớn, hóa ra là gió mạnh thổi đổ nửa cánh cửa sổ san hô, trong động phủ hà thần đột nhiên vang lên những tiếng kêu thảm thiết và la hét kinh hoàng không ngừng.

    Nắp Hộp giật mình: "Tân hôn phu phụ đánh nhau rồi sao?"

    Tố Sương tập trung lắng nghe một lát, trong tiếng kêu thảm thiết xen lẫn những tiếng la hét thê lương, kể tội Đồ Hà Long Vương bạo ngược, yêu tộc và các tiên thần tản mát gần Đồ Hà không thể dung thân, v. V.

    Nàng khẽ nói: "Hình như là kẻ thù đến trả thù."

    Kỳ lạ, lão long vương chỉ keo kiệt một chút thôi, bạo ngược thì chắc không đến mức đó nhỉ?

    Quả nhiên lát sau động tĩnh liền thay đổi, Tố Sương nói: "Không đúng, có ai đó đang tiến về phía kho báu này."

    Nắp Hộp hít một hơi lạnh: "Hướng đến tiên đan ư?"

    Trong kho báu của Đồ Hà Long Vương có rất nhiều bảo vật, nhưng thành tinh chỉ có hai người bọn họ. Trong lòng Nắp Hộp, tiên đan mới là bảo vật quý giá nhất trong số đó, nếu tiên đan thực sự toi đời, nó cũng phải chết theo!

    Tố Sương kinh hãi: "Ta biết ta là một viên tiên đan xinh đẹp tuyệt trần, nhưng ta còn chưa ra khỏi cửa bao giờ!"

    Đã đến lúc nào rồi! Nắp Hộp thật muốn xé nát cái miệng thối của nàng.

    Rất nhanh sau đó có tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, dọc theo bậc thang đi lên, cuối cùng khi đến tầng ba kho chứa đồ thì lại kiệt sức ngã xuống đất.

    Nắp Hộp nuốt một ngụm nước bọt không tồn tại, liền thấy một thân thể bê bết máu me đang bám vào khe gạch bò về phía kệ bát bảo.

    Tố Sương tiếng như ve kêu: "Là ai?"

    Tiên đan là một kẻ mù lòa, gần xa đều không thấy, Nắp Hộp đành phải khẽ nói cho nàng: "Là tiểu nữ nhi của Đồ Hà Long Vương."

    Mấy ngày trước vị long nữ này còn đến kho báu chơi đùa, kiều diễm sáng lạn, ngây thơ đáng yêu, nhưng giờ đây từ đầu đến chân nàng ta hầu như không có một mảnh da thịt nào nguyên vẹn, trên khuôn mặt thanh tú đầy những vết máu lộn xộn, hòa cùng những giọt nước mắt lớn lăn dài.

    "Phụ thân.. A nương.." Nàng ta khó nhọc bò về phía trước, nức nở khe khẽ. Thấy nàng ta càng bò càng gần, bàn tay đẫm máu nâng chiếc hộp gấm lên, tâm trạng của Nắp Hộp cuối cùng cũng từ xót xa thương cảm chuyển thành sợ hãi – đây là định nuốt tiên đan sao?

    Xong rồi! Sắp toi đời rồi! Nó tuyệt vọng nhắm chặt đôi mắt không tồn tại.

    Nói thì chậm, nhưng xảy ra thì nhanh, đột nhiên có luồng sáng lạnh buốt lao đến, nửa cánh cửa sổ san hô còn lại bị chém vỡ tan tành, máu thần bắn tóe trên tường thành hoa, thân thể long nữ tan tác trên đất.

    Mấy bóng người từ cửa sổ vỡ nát lật vào, nhìn dáng vẻ như mấy vị thần quân, nhưng không biết được gia trì thần pháp gì, vừa không nhìn rõ hình dáng, cũng không phân biệt được thần lực.

    Trước kệ bát bảo một bãi máu tanh hỗn loạn, bọn họ lại không thèm nhìn một cái, như thể đã có mục đích từ trước, thẳng tắp đi đến góc đông kho chứa đồ.

    Sau khi tiên thần chết, thân thể thần sẽ tự hóa thành thanh khí tản ra. Chỉ trong chốc lát, thi thể long nữ đã tan đi gần hết, ở góc đông cũng truyền đến tiếng nói: "Tìm thấy rồi, rút lui."

    Nhanh như khi đến, mấy bóng người trong nháy mắt biến mất trong đêm tối.

    Kho chứa đồ lại rơi vào im lặng chết chóc, Nắp Hộp không dám thở mạnh, xác nhận đám hung thần kia đã thực sự đi rồi, nó mới run rẩy mở lời: "Sợ chết ta rồi! Ta còn đang run rẩy.. Ơ? Sao ta lại run rẩy được?"

    Nó cố sức nhảy lên một cái, "bùm" một tiếng lại rơi xuống – có tiếng động! Có trọng lượng!

    Nó chợt kêu lên một tiếng, lảo đảo nhảy lên bàn sách, đâm đầu vào chiếc gương đồng trên đó làm nó đổ nhào.

    Trong gương đồng rõ ràng phản chiếu một con thỏ nhỏ lông xù, mắt đỏ, tròn xoe, hồng hào trắng trẻo, ai nhìn thấy vẻ ngốc nghếch đáng yêu này cũng muốn véo tai một cái.

    Nắp Hộp lại một lần nữa kêu lên: "Tại sao lại là thỏ! Người đâu? Thân người phong hoa tuyệt đại của ta đâu?"

    Bên cạnh bàn sách đột nhiên truyền đến tiếng xé giấy, Nắp Hộp giật mình nhảy cao ba thước, nhưng lại thấy dưới đèn có một thần nữ đang cuộn mình, chiếc váy dài màu vàng mềm mại và mỏng manh ôm lấy thân thể mảnh mai của nàng, mái tóc dài như mực đổ xuống sau lưng, đang quay lưng về phía mình không biết đang làm gì, tiếng xé giấy không ngừng.

    ".. Bã thuốc chết tiệt?" Giọng Nắp Hộp run rẩy.

    "Là Tố Sương."

    Thần nữ áo vàng thân thiết nhắc nhở, vừa quay người lại, những ngũ quan thô thiển ghép bằng giấy trắng lập tức rơi lả tả trên đất, để lộ ra khuôn mặt trắng bệch trơn nhẵn, như một quả trứng vừa bóc vỏ, ngay cả một sợi lông mày cũng chưa mọc ra.

    Nàng lại dán giấy trắng lên mặt, cố gắng ghép ngũ quan lại với nhau, đôi mắt thô ráp đột nhiên hiện lên, chưa kịp chớp hai cái lại biến thành giấy trắng rơi xuống.

    "Mặt ta mặt ta!" Tố Sương kêu rên, "Ta nghe nói trước đây có một vị thần tên là Hỗn Độn, cũng sinh ra không có ngũ quan thất khiếu, bạn bè của ngài ấy đã thay ngài ấy đục bảy khiếu – Nắp Hộp ơi, chúng ta là bạn bè đúng không?"

    Ai là bạn bè với nàng ta!

    Nắp Hộp đâm đầu vào cằm nàng: "Hỗn Độn chính là bị đục bảy khiếu mới toi mạng! Ngươi tỉnh táo lại đi!"

    Đột nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy, Nắp Hộp khó nén sự phấn khích: "Đồ Hà Long Vương đã đắc tội với ai? Vừa nãy những kẻ đó không phải yêu tộc! Càng không phải tiên thần nhỏ bé bình thường! Đây là diệt môn! Những hung thần đó đã lấy đi thứ gì? Sao hai ta đột nhiên lại có nhục thân rồi?"

    "Hỏi hay lắm, không biết."

    Tố Sương dùng bút lông chấm mực vẽ mắt: "Nhưng ta biết bọn họ lấy gì, tầng ba phía đông rất nhiều kệ trống rỗng, chỉ có trong ngăn kéo đặt một viên bảo châu, rất ít khi thấy Long Vương đem ra thưởng ngoạn."

    Nắp Hộp kinh ngạc hỏi: "Là bảo châu gắn trên vương miện của Thiên Đế đời trước nữa sao? Cũng chẳng có gì lạ lùng cả.."

    Tố Sương lại dựa vào cảm giác vẽ mũi: "Có gì lạ lùng thì chỉ có kẻ đoạt bảo mới biết. Nắp Hộp ơi ngươi đợi một lát, đợi ta vẽ xong mặt, chúng ta sẽ rời khỏi đây trước."

    Nắp Hộp bay vút lên, đạp một cước vào khuôn mặt đầy mực tàu không rõ nghĩa của nàng: "Vẽ cái gì! Ngươi muốn dọa chết ai? Mau lau đi!"

    Tố Sương nắm lấy thân thể lông xù của nó, cúi đầu lau: "Mặt ta mặt ta hú hú hú ư ư ư.."

    Nắp Hộp nghiến răng nghiến lợi: "Không buông ra nữa, mặt ngươi vĩnh viễn sẽ trọc lóc như vậy! Ta sẽ không nói cho ngươi cách bù đắp đâu!"

    Tố Sương lập tức cung kính nâng nó trong lòng bàn tay: "Thỏ thượng thần xin nói, ta xin rửa tai lắng nghe."
     
  4. Canhcuatruyen Cánh Cửa Truyện

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Cửu Nguyệt Túc Sương là tên ta (2)

    Tóm lại, những vật chết như đá, sách, tranh vẽ trên đời đều có thể thành tinh, tuy chưa từng thấy đan dược thành tinh, nhưng đan dược cũng được coi là vật chết. Nếu đã có thể có được nhục thân, vậy thì có con đường tu hành của vật chết thành tinh có thể đi theo. Chỉ cần dùng đúng phương pháp, theo tu vi tăng lên, những thứ còn thiếu sót cuối cùng cũng có thể bù đắp.

    "Nghe nói trước đây có rất nhiều Đế quân thiên giới đã hạ phàm, chi bằng đi khắp nơi tìm thử, biết đâu lại gặp được người tốt bụng chỉ dẫn tu hành, tiện thể ta cũng muốn xem kẻ thù đã hại chết ta còn sống hay không." Nắp Hộp thao thao bất tuyệt.

    "Được được được, ngươi dẫn đường." Tố Sương đứng dậy, "Cứ thế mà làm."

    Lời vừa dứt, trong động phủ hà thần lại nổi lên tiếng ồn ào. Vài luồng thanh quang rực rỡ xé toạc màn đêm, đi một vòng khắp bốn phương, rồi hội tụ ở trung tâm, tràn ra những sợi tơ chằng chịt như mạng nhện, bao phủ toàn bộ động phủ.

    Trên đỉnh đầu truyền đến một giọng nói, trầm thấp và lạnh nhạt: "Bốn bộ Giáp, Ất, Bính, Đinh đi đến bốn viện Đông, Tây, Nam, Bắc. Các nơi còn lại mỗi bộ cử một người theo ta."

    Là các quan thu của Ty Hình Ngục Thiên giới! Sao lại đến nhanh như vậy? Đó chính là những tồn tại còn hung dữ hơn cả hung thần!

    Lông thỏ của Nắp Hộp dựng đứng: "Mau trốn đi! Nhanh lên! Nhanh lên! Biến lại thành tiên đan!"

    Nó lập tức lăn tròn biến lại thành hộp gấm, nuốt viên tiên đan vàng óng trở lại trong hộp, nghiêm khắc cảnh cáo: "Không được phát ra tiếng động! Nếu không lần này sẽ chết thật đấy!"

    Tố Sương khe khẽ nói: "Nắp Hộp ơi, ngươi thật đáng tin cậy."

    Ngươi mau im miệng đi! Nắp Hộp nghẹn lời.

    Giọng các quan thu trong đêm vắng càng thêm chói tai: "Thiếu Tư Khấu, ở đây có dấu vết."

    Giọng nói trầm thấp kia nói: "Là kho tàng bảo vật, vào xem thử."

    Thanh quang chói mắt trải rộng trong kho chứa đồ, lập tức sáng trưng khắp nơi. Thiếu Tư Khấu bước đi không nhanh không chậm, men theo vết máu của long nữ lên đến tầng ba.

    Hắn nhìn có vẻ không lớn tuổi, nhưng lại có khí chất cao quý. Chiếc áo choàng đen huyền tay áo hẹp tôn lên dáng người cao ráo của hắn, thẳng tắp như tùng bách, nhưng ánh mắt hắn lại sắc lạnh, dường như có sát ý lạnh lẽo tiềm ẩn, khiến người ta không tự chủ mà khiếp sợ.

    Thiếu Tư Khấu men theo vết máu đi thẳng đến trước kệ bát bảo san hô, ánh mắt lướt qua kệ một lượt, mở miệng nói: "Trước khi chết đã bò đến đây rồi dừng lại, trên kệ có thứ nàng ta muốn. Tìm xem trong kho thiếu mất bảo vật gì, tất cả đồ ở tầng ba đều mang đi, đồ trên kệ bát bảo thì tách ra đựng riêng."

    Mang đi hết ư? Vậy thì chắc chắn không sống được rồi, rơi vào tay Ty Hình Ngục, chẳng phải sẽ bị lột da bóc xương mà điều tra từng thứ một sao?

    Nắp Hộp cố gắng kiềm chế nỗi sợ hãi đang run rẩy, chợt thấy trên mặt vị Thiếu Tư Khấu kia lộ ra một chút vẻ mệt mỏi, hắn đưa tay xoa xoa giữa trán. Nó khẽ thở phào, định tìm một kẽ hở để trốn đi nơi khác, nhưng Thiếu Tư Khấu lại nhạy bén đến bất ngờ, ánh mắt như điện xẹt quét tới.

    Tố Sương trong tai chỉ nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của Nắp Hộp, như thể sắp nổ tung – chẳng lẽ lại đến một thời khắc sinh tử tồn vong nào đó?

    Chiếc hộp gấm đột nhiên được mở ra, bên trong là một tòa ngọc tọa tinh xảo, bốn phía đều điêu khắc Chu Tước, Huyền Vũ, Thanh Long, Bạch Hổ, chính giữa lơ lửng một viên tiên đan bọc áo vàng óng, lớn chừng quả trứng gà.

    Thanh quang đổ xuống, Tố Sương cố gắng mở to mắt, nhìn thấy một bóng mờ mịt đứng gần đó, thân thể bị vài ngón tay nhéo lên, đặt trong lòng bàn tay xa lạ xoay tròn một vòng.

    "Viên tiên đan béo tốt thật."

    Hắn vừa nói, xung quanh dường như liền nổi lên một trận rung động nhẹ, truyền đến tận óc Tố Sương.

    Vì cảm thấy hắn đang cúi xuống, tim Tố Sương cũng sắp nổ tung, chẳng lẽ thực sự là ngày tận số?

    Một làn gió dịu ngọt mang hương thơm thoảng qua đỉnh đầu, Thiếu Tư Khấu cúi xuống nhẹ nhàng ngửi viên tiên đan, rồi đột nhiên tung viên đan dược lên cao như ném bóng, rồi lại nhẹ nhàng bắt lấy. Một trận trời đất quay cuồng, Tố Sương bị hắn xoay trên đầu ngón tay như con quay.

    "Mang đi." Thiếu Tư Khấu quay người đi xuống lầu.

    Đối với một viên tiên đan, điều đáng sợ nhất là gì?

    Là bị ăn mất.

    Đối với một tiên đan tinh mù lòa, điều đáng sợ nhất là gì?

    Là rõ ràng biết có thể bị ăn mất, nhưng trời không lối thoát, đất không đường đi, lại còn không nhìn thấy kẻ chủ mưu.

    Vào khoảnh khắc này, Tố Sương đang phải đối mặt với vận rủi như vậy. Thiếu Tư Khấu một mình véo nàng lên xe của mình, đặt viên tiên đan trong lòng bàn tay xoay tròn, thỉnh thoảng còn tung cao lên, "bộp" một tiếng đập vào trần xe rồi bật trở lại.

    Tình hình rất tồi tệ, Nắp Hộp bị ném vào xe của quan thu, không biết lành dữ ra sao, còn nàng thì tiền đồ càng mịt mờ.

    "Bộp" một tiếng, viên tiên đan lại bị bật lên trần xe, Tố Sương chóng mặt hoa mắt, trong bụng không biết đã mắng vị Thiếu Tư Khấu này bao nhiêu lần rồi.

    Trời dần sáng, đoàn xe của Ty Hình Ngục đã qua Nam Thiên Môn, bay không nhanh không chậm trong biển mây thiên giới.

    Phía trước đột nhiên vang lên tiếng hí của thiên mã, xe kiệu từ từ dừng lại, Thiếu Tư Khấu vén rèm sa, liếc nhìn ra ngoài: "Có chuyện gì?"

    Các thần quan chặn đường cúi người hành lễ: "Thiếu Tư Khấu, Nguyên Minh Đế quân hay tin Đồ Hà Long Vương bị diệt môn thảm khốc, vô cùng phẫn nộ, nói rằng muốn đích thân điều tra vụ này."

    Thiếu Tư Khấu cười khẽ: "Xem ra Ty Hình Ngục sau này do Nguyên Minh Đế quân thống lĩnh rồi?"

    Các thần quan vô cùng hoảng sợ: "Thiếu Tư Khấu nói đùa. Đồ Hà Long Vương từ trước đến nay vẫn giao hảo với Đế quân, Đế quân chỉ là quá đau xót, không hề có ý can thiệp vào Ty Hình Ngục. Đế quân đã dặn dò, nếu Thiếu Tư Khấu không đồng ý việc này, ngài ấy tuyệt đối không ép buộc, ngày khác nhất định sẽ đến tận nhà xin lỗi."

    Thiếu Tư Khấu lạnh nhạt nói: "Ta đâu dám nhận lời xin lỗi của Đế quân."

    Hắn khẽ búng một tia thanh quang từ đầu ngón tay, tia sáng phát ra âm thanh như tiếng sáo trúc trong không trung. Các quan thu dường như đã chuẩn bị từ trước, lập tức ném tất cả bảo vật của Long Vương trên xe xuống biển mây.

    "Xin làm phiền chư vị tự mình chuyển đi," hắn chậm rãi hạ rèm sa, "Nguyên Minh Đế quân từ trước đến nay vẫn luôn bận rộn công việc, nhưng lại có tình có nghĩa đến thế, thật sự hiếm có. Nay vị trí Thiên Đế vẫn chưa định, Đế quân sao không thử một lần? Vì vạn vật chúng sinh trên trời dưới đất mà mưu phúc, Đế quân nhất định không thể chối từ nhỉ?"

    Đây là những lời gì thế! Các thần quan vốn định biện giải, nhưng đoàn xe của Ty Hình Ngục trước đó chậm chạp đột nhiên trở nên vô cùng nhanh nhẹn, chớp mắt đã biến mất trong biển mây, để lại họ nhìn đống bảo vật chất đống trên biển mây mà bó tay không biết làm sao.

    "Chẳng qua cũng chỉ là một Thiếu Tư Khấu.." Vài thần quan trẻ tuổi lầm bầm phàn nàn.

    Một vị lão thần quan khác vội vàng lắc đầu: "Mau dừng lại! Đó là con chó điên nổi tiếng đó!"

    Ty Hình Ngục cho đến nay không có Đại Tư Khấu, nhưng lại có hai Thiếu Tư Khấu, một là Chúc Huyền, một là Quý Cương. Không chỉ là một cặp huynh đệ, mà còn là hai con chó điên nổi tiếng khắp thiên giới.

    Vị Chúc Huyền thần quân vừa nãy, danh tiếng lừng lẫy từ hai trăm năm trước khi hạ giới loạn yêu. Năm đó có một thần nữ bị yêu quái bắt giữ ở hạ giới, hoàn toàn mất dấu vết. Chính Chúc Huyền thần quân đã dùng thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn huyết tẩy một mạch hổ yêu ở Dương Sơn rồi cứu nàng về. Vị thần nữ đó cho đến nay khi gặp hắn vẫn còn sợ hãi run rẩy.

    Còn về Quý Cương thần quân, những chuyện tồi tệ của hắn thì càng không sao kể xiết, không thể nhìn nổi.

    "Hai vị Thiếu Tư Khấu đều có thân phận cao quý phi thường, Đế quân không dễ dàng đắc tội được đâu." Lão thần quan thở dài một tiếng, "Thôi được rồi, ta đi tìm mấy chiếc xe, các ngươi ở đây canh giữ."

    Cuộc đối thoại của các thần quan không sót một từ nào vang vọng trong xe kiệu. Thiếu Tư Khấu dùng đầu ngón tay chọc vào pháp loa bán trong suốt trước mặt, pháp loa hóa thành khói xanh tản ra, tiếng đối thoại liền dừng lại.

    "Ha, chó điên." Hắn cười một tiếng, không giống như đang tức giận, mà có chút mỉa mai và khinh thường.

    Ngón tay không yên của hắn gõ gõ vào vách xe một lúc, sau đó lại xào xạc, một mùi hương ngọt ngào tỏa ra, ngửi như mật hoa quế.

    Thân thể nặng nề đổ vào đệm mềm, Tố Sương bị nện cho đầu óc ong ong – hắn lại không đưa tiên đan đi! Hắn định làm gì?

    Thiếu Tư Khấu sờ tìm tiên đan dưới đệm mềm, dừng lại một chút: "À, quên mất cái này."

    Viên tiên đan béo tròn vàng óng lại được hắn nâng trong lòng bàn tay xoay tròn, Tố Sương cam chịu nhắm mắt lại, chờ đợi tiếng "bộp" tiếp theo.

    Cuối cùng tiếng "bộp" không đến, Thiếu Tư Khấu chỉ đặt viên tiên đan trước mũi nhẹ nhàng ngửi, như thể đang suy nghĩ xem có ăn được không.

    Không được ăn! Tiên đan đáng yêu như vậy sao có thể ăn tiên đan!

    Nỗi khổ sinh tử giằng xé cuối cùng cũng đến hồi kết, xe kiệu lại một lần nữa dừng lại, Tố Sương nghe thấy có quan thu hỏi: "Thiếu Tư Khấu, ngài đang cầm gì vậy?"

    "Một viên tiên đan trong kho báu của Đồ Hà Long Vương."

    Vị quan thu kia kinh ngạc thốt lên: "Viên tiên đan tròn trịa béo tốt quá! Được Long Vương cất giữ, nhất định là báu vật!"

    "Báu vật?" Thiếu Tư Khấu suy nghĩ một chút, giơ tay ném viên tiên đan cho quan thu, "Cất cẩn thận, sau này có thể dùng làm lễ vật chúc mừng."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...