Giữa Những Vết Xước, Tôi Đã Lớn lên

Thảo luận trong 'Nhật Ký' bắt đầu bởi nguyệt trần 1303, 22 Tháng sáu 2025 lúc 8:11 PM.

  1. nguyệt trần 1303

    Bài viết:
    95
    21/6/2025

    Tôi muốn kể cho bạn nghe về quá trình tôi đã bước chân vào công ty như thế nào.

    Nhìn vào lịch, tôi lẩm nhẩm:

    "Ồ.. nhanh thật. Mới đó mà đã bốn năm rồi sao?"

    Từ ngày tôi bước chân vào công ty này: 21/6/2021 đến nay đã tròn bốn năm.

    Một quãng thời gian không quá dài, cũng chẳng ngắn. Nhưng đủ để xảy ra biết bao điều. Đủ để nhào nặn tôi của hiện tại: Trưởng thành hơn, thực tế hơn, và biết im lặng đúng lúc.

    Tôi vốn chưa từng thích ngành kế toán.

    Hồi còn đi học, tôi học dở nhất là môn Toán. Mà thật ra, tôi chẳng giỏi gì cả. Mọi thứ chỉ ở mức vừa đủ để không bị tụt lại, nhưng cũng không bao giờ nổi bật.

    Tôi thi vào ngành kế toán ở một trường đại học trong thành phố, đơn giản vì ba tôi muốn thế.

    Ba bảo: "Ngành này dễ xin việc, ổn định hơn nhiều ngành khác."

    Tôi chẳng có lý do nào để phản đối, nên cứ thế mà thi. Rồi học hành lơ mơ suốt bốn năm đại học. Tốt nghiệp. Ra trường. Và bắt đầu đi làm. Không đam mê, không kỳ vọng, như thể đang sống giùm cho một phiên bản khác của chính mình.

    Nhưng trong lòng tôi, luôn âm ỉ một giấc mơ khác.

    Tôi thích ngành khách sạn.

    Chắc tại hồi nhỏ từng mê mệt phim Hotelier của Bae Yong Joon.

    Hồi sinh viên, mỗi lần đi ngang đường Trần Phú, tay cầm ổ bánh mì, tôi lại đứng tần ngần trước khách sạn Sheraton, rồi quay sang lũ bạn mà nói:

    "Ra trường, tao nhất định sẽ làm ở đây."

    Nhưng đời không như mơ. Sheraton đâu dễ dàng nhận những đứa học lực làng nhàng như tôi.

    Tôi từng trôi nổi một thời gian sau khi tốt nghiệp, thử vài công việc nhỏ, rồi bất ngờ có cơ hội bước vào ngành khách sạn. Đúng như mong ước. Một phần là may mắn, một phần, có lẽ do tôi khá lanh lẹ (sếp cũ từng bảo thế, chứ tôi không dám tự nhận).

    Tôi không làm lễ tân hay quản lý, mà là kế toán của khách sạn.

    Nhưng chỉ vậy thôi cũng đủ khiến tôi thấy hạnh phúc.

    Tôi được mặc vest, tóc búi cao, đeo bảng tên chỉnh tề, giày đồng phục tiêu chuẩn. Làm việc trong môi trường sang trọng, chuyên nghiệp. Lâu lâu còn xử lý booking của người nổi tiếng, nghe thôi đã thấy phấn khích nhỉ.

    Lúc đó tôi nghĩ:

    "Chắc đời mình đến đây là trọn vẹn rồi."

    Nhưng vốn dĩ, cái đẹp thường không kéo dài.

    Đầu năm 2019, đại dịch Covid bùng nổ.

    Nó đến như một cơn bão dữ, cuốn sạch mọi thứ.

    Booking giảm đột ngột rồi biến mất. Khách sạn thưa khách, rồi đóng cửa. Cả ngành du lịch thành phố tôi, từng lung linh ánh đèn và tiếng cười, giờ lạnh ngắt như thể chưa từng rực rỡ.

    Mất việc là điều không thể tránh khỏi.

    Tôi rơi tự do trong một khoảng lặng kéo dài. Giấc mơ, tưởng đã chạm tay, giờ đây lại vỡ vụn.

    Thời gian sau đó, thực sự là một quãng ngày khó khăn.

    Tôi chật vật tìm việc giữa lúc cả ngành khách sạn lao đao. Nhân sự thất nghiệp đổ ra thị trường nhiều đến mức mỗi vị trí được đăng tuyển là hàng trăm hồ sơ gửi về trong vài giờ. Tôi cũng chẳng còn con đường nào khác, đành ôm hồ sơ đi xin việc ở khu công nghiệp, một nơi hoàn toàn xa lạ với tôi.

    Khu ấy không có sảnh lễ tân sang trọng, không có ánh đèn vàng dịu nhẹ hay tiếng chào mời nhã nhặn như trong khách sạn.

    Chỉ có những ống khói cao sừng sững, những tòa nhà xám lạnh cứng nhắc, và bầu không khí đặc quánh mùi máy móc, dầu nhớt, thép lạnh.

    Tôi từng nghĩ: "Đây không phải là nơi dành cho mình."

    Nhưng rồi, cuộc sống không hỏi bạn có muốn hay không. Nó chỉ đặt bạn vào chỗ đó và nhìn xem bạn sẽ xoay xở thế nào.

    Bạn có tin không, rằng cuộc đời dù có quăng quật ta túi bụi, thì vẫn luôn chừa lại một con đường nhỏ để ta bước ra?

    Không biết bạn thế nào, chứ tôi, bằng tất cả những gì đã trải qua, vẫn luôn tin.

    Khoảng hai, ba tháng sau khi rời khỏi khách sạn, tôi nhận được cuộc gọi báo trúng tuyển từ một công ty FDI lớn. Không phải công ty tôi đang làm bây giờ đâu nhé. Mà là một tập đoàn siêu lớn, có nhà máy ngay gần nơi tôi sống.

    Tôi được nhận vào vị trí trợ lý cho kế toán trưởng.

    Lúc ấy, tôi mừng đến muốn khóc.

    Tôi mang theo lòng biết ơn sâu sắc, nghĩ rằng cuộc đời đã ban cho mình một cơ hội thứ hai. Tôi cảm ơn Chief - người đã chọn tôi, đã cứu tôi khỏi cái hố sâu của thất nghiệp.

    Tôi tin, chắc hẳn mình có giá trị gì đó nên mới được trao cơ hội này. Tôi còn trẻ mà, và tôi đã sống hết mình trong công việc trước, tôi đâu có tệ?

    Nhưng rồi.. hình như tôi đã quá ngây thơ.

    Tôi không nhận ra ánh nhìn khinh khỉnh chị ta dành cho tôi từ ngày đầu tiên. Không hiểu hết những câu nói bóng gió, mỉa mai, hay những lời đùa cợt ác ý về năng lực của tôi, dù trong buổi phỏng vấn, tôi đã chia sẻ rất rõ: Tôi không có kinh nghiệm trong mảng kế toán sản xuất.

    Tôi tưởng sự thật sẽ được tôn trọng.

    Tôi tưởng sự chân thành sẽ được cảm thông.

    Nhưng không, nơi ấy không có chỗ cho "ngây thơ".

    Tôi.. thực sự không muốn nhớ lại những tháng ngày ở nơi đó.

    Vì mỗi lần nhớ lại, lòng tôi vẫn nhói lên như thể vết thương chưa bao giờ được khâu kín.

    Nó không đơn thuần là một giai đoạn tồi tệ trong công việc.

    Nó là một vết xước dài trong ký ức: Âm ỉ, rỉ máu, và không thể lành.

    Dù năm tháng có trôi, dù tôi có bước tiếp bao xa..

    Chỉ cần một khoảnh khắc chợt nhớ đến, mọi cảm giác ngày ấy lại ùa về:

    Sự bất lực, tủi thân, bẽ bàng, như đang sống lại từ đầu.

    Có những trải nghiệm ta không kể ra không phải vì không dám..

    Mà vì kể rồi, sợ chính mình cũng không chịu nổi lần nữa.

    Tôi chỉ có thể nói một điều:

    Không phải cứ cúi đầu nhẫn nhịn là người ta sẽ tha cho bạn.

    Không phải cứ làm việc chăm chỉ, thật thà và lễ phép.. thì sẽ được nhìn nhận.

    Có những người, một khi đã không thích bạn, thì bạn có làm gì cũng sai.

    Bạn lễ độ, họ bảo bạn giả tạo.

    Bạn im lặng, họ bảo bạn thiếu chủ động.

    Bạn chủ động, họ bảo bạn vượt quyền.

    Bạn sai một, họ thổi lên mười.

    Bạn làm đúng, họ coi như không thấy.

    Định kiến là sự lựa chọn mù quáng.

    Họ chọn không nhìn thấy, không lắng nghe, chỉ tin vào những gì họ muốn tin.

    Với họ, bạn không cần cố gắng.. vì cố mấy cũng vô ích.

    Không phải vì bạn không đủ tốt, mà đơn giản là họ không muốn thừa nhận điều đó.

    Trong quãng thời gian đó, đã có lúc tôi không chịu đựng nổi mà thốt lên với đồng nghiệp, giọng gần như nghẹn lại trong cổ họng:

    "Tại sao chị ấy lại ghét em đến vậy? Nếu như đã không thích em.. thì tại sao lại chọn em ngay từ đầu?"

    Tôi vẫn nhớ như in ánh mắt của chị đồng nghiệp khi ấy vừa ái ngại, vừa buồn buồn.

    Chị không trả lời ngay. Chỉ nhìn tôi một lúc lâu, rồi nhẹ nhàng nói, như thể không nỡ:

    "Nói thật nhé.. Trong số các ứng viên hôm đó, em là người yếu nhất. Nó nói với CFO là bài của em dở tệ, năng lực kém, nhìn không ưa nổi. Nhưng mà.. em 'rẻ' nhất. Mấy ứng viên kia đòi lương cao quá, còn em thì không."

    Bạn hiểu cảm giác đó không?

    Cái cảm giác khi ai đó nói mình "rẻ" .

    Không phải "được chọn" vì có năng lực.

    Không phải "được trao cơ hội" vì ai đó tin tưởng.

    Mà chỉ là.. rẻ tiền. Một món hàng có thể tạm dùng, vì chẳng tốn mấy đồng.

    Tôi đã đứng lặng người rất lâu sau câu nói ấy.

    Lồng ngực nặng trĩu, như thể có ai đang bóp nghẹt lấy từng hơi thở.

    Tôi không biết diễn tả sao cho đúng. Chỉ biết, khoảnh khắc đó: Tôi thực sự đã chạm đến tận cùng của sự tuyệt vọng.

    Cảm giác đó.. khiến tôi như phát điên.

    Người ta hay nói thất tình là nỗi đau lớn nhất.

    Nhưng không đâu.

    Có một nỗi đau khác còn âm ỉ và kéo dài hơn: Đó là khi bạn bị phủ nhận giá trị, bị xem như một sự lựa chọn rẻ mạt, một "phương án tạm thời".

    Tôi không nhớ nổi mình đã bước ra khỏi công ty hôm đó như thế nào.

    Chỉ biết rằng tôi vừa lái xe, vừa khóc. Nước mắt trào ra, không kịp kìm nén. Cổ họng nghẹn lại, bàn tay run đến mức suýt không vững tay lái.

    Thực lòng, tôi đã muốn nghỉ việc lắm rồi.

    Tôi chỉ muốn biến mất, rời khỏi nơi đó ngay lập tức, không bao giờ quay lại nữa.

    Nhưng rồi tôi không dám.

    Tôi sợ.

    Tôi sợ cái cảm giác của một kẻ thất bại, khi rời đi không kèn không trống, không một thành tích, không một dấu ấn.

    Tôi sợ ánh mắt ba mẹ, những người vẫn luôn tự hào khi tôi làm ở một công ty lớn.

    Tôi sợ nỗi thất vọng lặng lẽ từ họ, cái kiểu không trách móc, không nói gì, nhưng khiến tim tôi nặng như chì.

    Và hơn hết, tôi sợ cảm giác thất nghiệp.

    Cái khoảng trống khủng khiếp mỗi sáng thức dậy mà không biết mình phải làm gì tiếp theo.

    Không nơi để đến, không lý do rời khỏi nhà, không ai chờ, không lịch trình, không mục tiêu.

    Chỉ là một khoảng trắng vô định, kéo dài và lạnh lẽo như một căn phòng không có cửa sổ.

    Và tôi tự nhủ:

    "Cố lên. Đừng bỏ cuộc."

    Tôi gạt sang một bên những cảm xúc của chính mình.

    Phớt lờ ánh mắt khinh thường của chị ta. Lờ đi những câu mắng chửi lạnh như băng, sắc như dao cứa vào da, vào thịt, vào cả lòng tự trọng.

    Tôi vẫn nhớ rõ những buổi tối tăng ca một mình trong văn phòng.

    Tất cả mọi người đã về hết. Tôi cắm cúi gõ máy, bụng đói cồn cào vì quên ăn tối.

    Chỉ để kịp hoàn thành bản báo cáo FS mà chị ta quăng cho tôi vào cuối giờ, không một lời chỉ dẫn, không một dòng gợi ý.

    Chỉ có một mệnh lệnh, buốt lạnh như băng:

    "Sáng mai nộp cho tập đoàn."

    Tôi gồng lên, nhẫn nhịn, cắn răng chịu đựng.

    Ngày này qua ngày khác.

    Trụ mãi, cố mãi.. rốt cuộc, tôi cũng vượt qua được thời gian thử việc.

    Nhưng đúng vào cái ngày tôi ký xong hợp đồng chính thức, tôi cũng gục ngã.

    Tôi nhập viện vì đau dạ dày nặng. Mất ngủ kéo dài. Cơ thể mỏi rã rời, không còn sức để tiếp tục.

    Mẹ đưa tôi đi khám. Sau một hồi thăm khám, bác sĩ nhìn tôi, giọng nhẹ như gió thoảng:

    "Cháu bị rối loạn lo âu."

    Tôi ngồi đối diện bác sĩ, và.. tôi khóc.

    Không kìm được.

    Khóc như chưa từng được khóc.

    Khóc như thể bao nhiêu tháng ngày mình đã nín lặng, giờ mới dám thở ra một tiếng thở dài.

    Mẹ ngồi cạnh tôi. Không nói gì. Chỉ nắm chặt tay tôi.

    Đến khi ra về, mẹ mới lặng lẽ bảo:

    "Mẹ không bao giờ nghĩ con đã chịu đựng như thế này."

    Rồi mẹ nói tiếp:

    "Nghỉ việc đi, con như vậy.. mẹ xót."

    Nghỉ việc.. là bỏ cuộc đúng không?

    Tôi từng tự hỏi như thế.

    Và tôi cũng từng hỏi Tuffy như vậy - người duy nhất tôi dám bộc lộ hết những tổn thương.

    Anh nhìn tôi, không cười, không xoa dịu, chỉ nhẹ nhàng nói:

    "Không. Đôi khi nghỉ việc.. chính là cách buông tha cho bản thân mình. Em không cần phải chứng minh điều gì với ai cả. Chỉ cần sống và thấy bình yên, là đủ."

    Tôi nộp đơn thôi việc, chỉ ba ngày sau khi ký hợp đồng chính thức.

    Cả công ty sững sờ.

    Nhưng có lẽ, người sốc nhất.. chính là chị ta.

    Tôi vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ hoảng hốt của chị ta, khi vội vàng chạy qua phòng Nhân sự và thấy tôi đang viết đơn xin nghỉ việc.

    Chắc chị ta không ngờ được. Cái đứa mà chị ta nghĩ sẽ mãi cúi đầu, im lặng chịu đựng, cuối cùng lại có thể bước đi một cách dứt khoát như thế.

    Chắc chị ta tưởng tôi yếu đuối đến mức sẽ để chị ta giày vò cả đời.

    Nhưng không. Đến một lúc nào đó, con người ta sẽ tự biết mình xứng đáng hơn thế.

    Sau này, khi tình cờ gặp lại một đồng nghiệp cũ, tôi mới biết được điều mà ngày ấy mình không hề hay.

    Rằng: CFO thực sự đánh giá cao tôi.

    Trước tôi, đã có không ít ứng viên vào thử việc. Nhưng tất cả đều bỏ cuộc trước khi hết hai tháng.

    Tôi là người đầu tiên trụ lại được.

    Nghe vậy.. tôi hơi bất ngờ.

    Tôi đã thấy có chút kiêu hãnh lặng lẽ trong lòng.

    Một kiểu ngạo nghễ không cần phải khoe ra, mà chỉ cần đủ để tự nói với mình:

    "Thấy chưa? Mình không tệ đến thế."

    Vậy là tôi bỏ lại sau lưng cái môi trường toxic đó.

    Vết thương thì vẫn còn sâu, nhưng ít nhất.. tôi đã thoát ra được.

    Tôi lại bắt đầu hành trình mới: Vác hồ sơ đi xin việc.

    Tôi vẫn cố nộp đơn vào khách sạn, vì trái tim mình, dù đau, vẫn còn lưu luyến giấc mơ cũ.

    Nhưng mọi cánh cửa đều đóng.

    Đúng lúc đó, tôi nhận được lời mời phỏng vấn từ công ty hiện tại.

    Thành thật mà nói.. lúc ấy tôi còn đầy định kiến với môi trường sản xuất.

    Nghe đến "nhà máy" là đã thấy lạnh rồi. Chưa kể, tôi thấy công ty này tuyển đi tuyển lại hoài - cảm giác không ổn định.

    Mấy lần thấy tin Công ty tuyển dụng, tôi đều phớt lờ.

    Nhưng lần này, sau khi nhận cuộc gọi, tôi tự nhiên đi thử.

    Giống như.. một cuộc hẹn mà số phận đã sắp đặt sẵn.

    Hôm đó, tôi làm bài test.. trật lên trật xuống.

    Tâm thế của một người "đi thi cho vui", nên làm qua loa, không có tí áp lực nào.

    Tôi còn nhớ ánh mắt của anh ấy khi nhìn vào bài thi của tôi, một cái nhíu mày rất khẽ, như thể đang tự hỏi: "Cô này là kiểu gì vậy?"

    Tôi nghĩ bụng: "Thôi xong. Rớt chắc."

    Nhưng rồi, lại được gọi vào test Excel và tiếng Anh.

    Mà mấy cái đó là sở trường của tôi.

    Tôi làm vèo vèo. Dễ như ăn kẹo. Không một chút vướng víu.

    Buổi phỏng vấn hôm đó, tôi không kỳ vọng gì nhiều.

    Chỉ nghĩ là.. đi thử cho biết. Vậy thôi.

    Nhưng không ngờ, ngay khi vừa bắt đầu vòng vấn đáp, ảnh - CFO đã nói thẳng:

    "Lần đầu tiên anh phỏng vấn một người sai chuyên môn nhiều đến thế."

    Tôi bật cười, không hề ngượng:

    "Dạ, em dở là thật đó ạ. Nên em cũng cảm ơn công ty đã cho em cơ hội đến phỏng vấn."

    Ảnh hơi nhíu mày, hỏi lại:

    " Ủa? Sao nghe giống như em đang từ chối công việc vậy?"

    Tôi gãi đầu, cười gượng:

    "Dạ.. tại em biết mình không có trình độ thật mà. Em đi cho biết thôi ạ."

    Ảnh im lặng nhìn tôi một lúc lâu. Ánh mắt vừa khó hiểu, vừa như đang quan sát xem tôi là "dị nhân" từ đâu đến.

    Rồi bất ngờ, ảnh bật cười:

    "Anh tính nhận em luôn đó."

    Tôi giật mình, ngẩn người ra mất mấy giây. Tưởng mình nghe nhầm.

    "Anh chắc không? Không hối hận chứ? Em thật sự không có nền tảng đâu."

    Ảnh gật đầu dứt khoát:

    "Chắc. Em yếu chuyên môn thì anh đào tạo. Anh chỉ cần staff của mình có hai điều: Giỏi Excel và tiếng Anh. Vậy là đủ để làm tốt phần việc ở đây."

    Sau này, có một buổi cả phòng ngồi ăn lẩu, ảnh nhắc lại chuyện hôm phỏng vấn.

    Ảnh nói lúc đó thấy mắt tôi đỏ hoe, tưởng đã vô tình nói gì khiến tôi tổn thương, nên hơi.. hoảng.

    Thật ra.. tôi muốn khóc thật.

    Tôi cũng không hiểu tại sao.

    Chắc là vì sự điềm tĩnh của ảnh hoàn toàn trái ngược với người trước - người từng hứa sẽ đào tạo tôi, rồi sau đó quay sang chửi rủa, sỉ vả, đạp nát chút tự tin ít ỏi mà tôi có.

    Lúc đó, tôi nghẹn ngào hỏi lại ảnh:

    "Anh có chắc là sẽ không hối hận không ạ? Vì.. trước đây cũng có người từng nói sẽ dạy em, nhưng rồi lại chê em ngu, mắng em không ra gì.."

    Ảnh không trả lời ngay. Chỉ nhẹ nhàng hỏi lại:

    "Vậy em thấy em dở thật không?"

    Tôi lắc đầu, bướng bỉnh:

    "Nếu có người chịu dạy, em sẽ chịu học. Và em sẽ học thật tốt. Chỉ cần cho em một cơ hội thôi."

    Ảnh gật đầu, rồi nói câu mà đến giờ tôi vẫn nhớ như in:

    "Tốt. Anh chỉ cần staff của mình như vậy là đủ. Mà em biết không? Anh không rõ em đã trải qua những gì, nhưng có một điều anh thật sự muốn nói: Đừng để ai khác làm em nghi ngờ chính mình. Dù họ nói gì, cũng đừng quên: Chỉ em mới thật sự hiểu rõ em là ai."

    Ừ, và tôi bước vào công ty.. như thế đó.

    Chênh vênh, nghiêng ngả, không hề chắc chắn. Nhưng rồi, sóng gió cũng qua. Thấm thoắt.. đã bốn năm.

    Bạn bè tôi hay trêu:

    "Công ty này có vẻ hợp vía với mày ghê ha?"

    Tôi chỉ cười.

    Ừ thì, cũng từng có lúc tôi mệt đến mức muốn bỏ cuộc. Có khi bị ảnh dí sát deadline, áp lực tới mức chỉ muốn buông tất cả mà chạy đi thật xa.

    Nhưng rồi, tôi vẫn chọn ở lại.

    Không phải vì không còn lựa chọn nào khác, mà vì tôi biết ơn. Biết ơn cái ngày ảnh quăng cho tôi một cái phao khi tôi đang chìm nghỉm trong khủng hoảng và tự nghi ngờ chính mình.

    Và ở nơi này, dù không phải giấc mơ ban đầu, tôi đã học được nhiều điều.

    Về công việc.

    Về con người.

    Và.. về chính bản thân mình.

    Tôi không còn là cô gái năm ấy nữa.

    Và dù ngày mai có đi hay ở, tôi cũng biết: Tôi đã từng sống, từng gắng hết sức, từng trưởng thành ở nơi này.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng sáu 2025 lúc 5:21 AM
  2. Đăng ký Binance
  3. BCmanga

    Bài viết:
    75
    Nếu đây là một câu chuyện thì sẽ rất hay nhưng nếu là một phần đời thì thật rất xót.

    Trên đời không phải ai cũng được đi trên con đường được trãi thảm nhung, bằng phẳng và phương hướng. Là một người đi trên thảm tôi không thể hiểu hết những cảm giác mà người viết đã trải qua, nhưng tôi hiểu được ít nhiều trong đó là sự cố gắng phi thường trong những năm tháng bình thường lại chính là điểm thu hút. Giá trị của con người không nằm ở danh phận, ở bảng điểm hay ở những bài test, mà là ở sự cố gắng nỗ lực, ở bản thân tự mình chứng minh giá trị đó và tôi nghĩ người viết đã làm được điều này. Hy vọng bốn năm sau, người viết sẽ lại chia sẽ tiếp về con đường mang đến thành công của mình, mà bước ngoặc chính là từ trong giây phút này! ^^
     
    Chì ĐenHoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  4. MTrang1102 Ờm …

    Bài viết:
    541
    Mình đồng cảm thật sự với cảm giác đó, giai đoạn bước chân ra khỏi giảng đường và gia nhập thị trường lao động với tâm thế non nớt và ít kinh nghiệm. Bản thân vì mới mà làm gì cũng lơ ngơ, nhiều ánh mắt kì lạ cứ nhìn mình, cứ mỗi sáng thức dậy trong đầu luôn là câu nói "hay nghĩ bà nó cho rồi." Nhưng mà buông thì không nỡ vì sợ nhất hai từ "thất nghiệp", cứ vậy đó, mà sáng nào cũng khóc trên đường đến cty, cái cảm giác vừa lái xe vừa rơi nước mắt nó sầu thảm thiết, nhiều khi nghĩ tại sao cũng là con người với nhau mà sao họ lại đối xử với mình như vậy, họ cũng từng "mới" như vậy để đi lên cái gọi là kinh nghiệm. Nhưng mà đời mà, có ai nhớ được cái quá khứ đau buồn mà mình trải qua, hay cả chính mình sau này khi đã đủ kinh nghiệm trải nghiệm cũng trở nên gắt gỏng rồi xấu tính như thế vì cái gọi là áp lực. Thôi thì cứ cố gắng chai lif mà sống tiếp, mình mong cả mình và bạn sẽ có cuộc sống tốt hơn sau này, được an yên và hạnh phúc sau những nổ lực cố gắng của tuổi trẻ:((
     
  5. nguyệt trần 1303

    Bài viết:
    95
    Là một người đi trên thảm tôi không thể hiểu hết những cảm giác mà người viết đã trải qua=> anh đang khoe anh là COCC đó ạ?
     
    Chì ĐenBCmanga thích bài này.
  6. nguyệt trần 1303

    Bài viết:
    95
    Tối nay mình sẽ repl lại bạn thật hay nha, iu bạn, cảm ơn bạn đã chia sẻ với mình
     
    Chì Đen thích bài này.
  7. BCmanga

    Bài viết:
    75
    Có sao nói vậy cũng không được nữa sao? ^^

    Đây là thể hiện bản thân không phải đồng cảm mà đang đứng trên một góc độ khác để nhìn nhận, không phải sẽ khách quan hơn sao? E khó quá.. ^^
     
    Chì ĐenTiên Nhi thích bài này.
  8. Chì Đen

    Bài viết:
    134
    Đúng là chỉ có câu chuyện cuộc đời là đầy chông gai nhất, bởi chính ta mới là người trải nghiệm mà. Đọc những dòng chia sẻ của bạn mà mình cũng thấy chính mình trong đó. Có thể chúng ta không cũng ngành, nhưng ai cũng từng trải qua những ngày mới ra trường và còn thiếu kinh nghiệm, dễ dàng bị người khác đánh giá và xem thường.

    Mình cũng từng có những giây phút tồi tệ ấy, cũng từng vừa chạy xe vừa khóc nất sau giờ tan ca. Nhưng chúng ta vẫn thật mạnh mẽ đúng không nào? Bằng cách cố gắng tiến bộ, chứng minh rằng chúng ta có năng lực. Mình vẫn nhớ những ngày tháng đó, tăng ca không ngừng nghỉ, một mình có thể ngồi đến 3 - 4h sáng tại công ty. Và những cố gắng đó sẽ được đáp lại những kết quả xứng đáng. Mình đã nhảy lương 3 lần trong 8 tháng đầu tiên đi làm. Nhưng đời mà, đồng nghiệp từ xem thường thì lại chuyển sang ganh ghét, lại nhiều tiếng đồn gần xa, nhưng chúng ta cũng đâu thể tránh được miệng đời, cứ cố gắng làm tốt và sống phần đời của mình thôi. ^^

    Ngồi đọc những chia sẻ hằng ngày của bạn mà cứ như đọc truyện, vẫn là mong bạn sẽ ra một bộ truyện nào đó tại đây ^^
     
    nguyệt trần 1303 thích bài này.
  9. nguyệt trần 1303

    Bài viết:
    95
    Mấy bạn giỏi quá, mình không dám gửi truyện. Thật á, mình chỉ lén đọc rồi âm thầm ngưỡng mộ thôi. Chúc mừng bạn giải nhì nha, đọc là mình biết bạn sẽ đạt giải cao rồi.
     
    Chì Đen thích bài này.
  10. Chì Đen

    Bài viết:
    134
    Cảm ơn bạn đã ghé qua nhé, những bài viết của mình luôn là một mớ cảm xúc bòng bong, chỉ mong là mình không làm nó quá hỗn loạn ^^
     
  11. nguyệt trần 1303

    Bài viết:
    95
    Cảm xúc rất đẹp, đọc là thấy một tâm hồn rất đẹp rồi, dịu dàng, thanh nhã.

    Thực sự rất thu hút. Giữa một đám nam nhi đạt giải, bạn là 1 bóng hồng duy nhất. Rất tài năng.
     
    Tiên NhiChì Đen thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...