Ngôn Tình [Edit] Nữ Phụ Pháo Hôi Luôn Gặp Phải Nam Chính Bệnh Kiều Cố Chấp - Ngu Uyển Uyển

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Ruan Yn, Apr 15, 2025.

  1. Ruan Yn

    Messages:
    1
    Chương 220: Thế giới 8

    Tác giả Ngu Uyển Uyển

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Biệt thự sân ngoại rộng lớn, Lâm Phóng đang dùng cục đá đấm vào ổ khóa chắc chắn quấn quanh cửa sắt, nhưng vẫn không thể phá hỏng.

    "Con mẹ nó, mở không ra!"

    Lâm Phóng không nhịn được chửi một câu, dù ngày thường là người hoạt bát vui vẻ nhất đội, giờ cũng trở nên lo lắng.

    Phía sau Lâm Phóng là một chiếc xe việt dã màu đen, trên xe một người phụ nữ tóc ngắn mặc áo da không nhịn được xuống xe, bên hông cô còn treo hai khẩu súng.

    "Không thể dùng dị năng mở ra sao?"

    "Thư Âm cô đừng có đứng đó nói chuyện không đau lưng, nếu dùng dị năng dụ hết tang thi đến đây thì sao? Tô Tinh Bạch giờ còn hôn mê đấy!"

    Lâm Phóng quay đầu nói, ngay sau đó liền bỏ cục đá vô dụng xuống, lấy từ trong túi ra con dao nhỏ định phá hỏng ổ khóa, như vậy mới vào được.

    Thư Âm thở dài một hơi, rồi xoay người đi về phía sau chiếc xe tải đằng sau xe việt dã, chiếc xe này họ đã lắp ráp lại, ghế lái thông với thùng xe lớn phía sau.

    Trong xe không có nhiều đồ lắm, vì Thư Âm là dị năng giả hệ không gian, phần lớn đồ đạc đều cất trong không gian của cô.

    Giữa thùng xe rộng lớn sơ sài trải một chiếc giường, trên giường nằm một người đàn ông diện mạo thanh tú sắc mặt tái nhợt, trên người quấn băng vải dính máu.

    Anh ta tên Tô Tinh Bạch, là dị năng giả hệ tinh thần trong đội của Lương Tự, khi đối kháng tang thi không cẩn thận bị đá vụn văng trúng bị thương.

    Một bên là Giang Tuyết Lê và Lương Tự đang trông chừng anh ta, Giang Tuyết Lê với vẻ ngoài thanh tú như hoa lê lộ rõ vẻ lo lắng trên mặt.

    "Đường đi xóc nảy thế này sẽ làm vết thương thêm nặng, cần phải tìm một chỗ yên tĩnh dưỡng thương."

    Giang Tuyết Lê lo lắng nói, trước mạt thế cô là y tá bệnh viện, về thương bệnh gì đó cũng khá hiểu biết.

    Lương Tự nhíu mày, ngũ quan rõ ràng trên mặt mang theo suy tư, anh ngay sau đó ngẩng đầu xuyên qua cửa sổ xe nhìn về phía biệt thự to lớn trước mắt.

    Sau khi Tô Tinh Bạch bị thương, họ đã tìm kiếm một nơi để dừng chân, vùng ngoại ô này tang thi lui tới không nhiều như nội thành.

    Quan trọng hơn là họ tìm được căn biệt thự này, không chỉ rộng rãi mà còn có sân, trong sân lại vô cùng sạch sẽ, dường như chưa bị tang thi xâm nhập.

    Quan trọng nhất là sân đủ rộng, có thể chứa chiếc xe việt dã và xe tải lớn của họ.

    Cửa sổ ngôi nhà đóng kín, họ cũng không biết bên trong có người sống hay không, nhưng họ cần phải tìm một nơi dừng chân trước khi trời tối, vì thế chỉ có thể để Lâm Phóng cố gắng mở cửa sắt.

    Lương Tự mặc áo ba lỗ màu xanh quân đội, chân đi ủng đen, lập tức nhảy xuống xe.

    Lâm Phóng cầm con dao nhỏ vẻ mặt khổ sở quay đầu nói:

    "Tự ca, thật sự không mở được, hay là chúng ta cứ dùng dị năng đi."

    Lương Tự nhíu mày nhìn quanh bốn phía, cửa sắt này không mở được anh cũng chỉ còn cách dùng dị năng phá hủy.

    Anh là dị năng giả song hệ, lôi điện và thủy hệ.

    Lâm Phóng thấy anh chuẩn bị dùng dị năng, vội vàng lùi sang một bên, ngay khi Lương Tự giơ tay về phía cửa sắt phóng thích dị năng lôi điện.

    Chợt một đạo ánh lửa đánh úp lại, Lương Tự nhíu mày thu dị năng về, vội vàng lùi lại hai bước vừa kịp tránh.

    "Trong nhà có dị năng giả!

    Thư Âm với mái tóc ngắn gọn gàng và dáng người cao gầy nhảy xuống xe cảnh giác nói.

    " Thảo nào bên trong sạch sẽ như vậy, quả nhiên có người ở. "

    Lâm Phóng cũng lùi về phía Lương Tự nói, anh hiểu ý nhìn quanh bốn phía cảnh giác tang thi lui tới.

    Lương Tự lại ngẩng đầu nhìn những cánh cửa sổ đóng kín trong sân.

    " Ngại quá, là chúng tôi làm phiền! Đồng đội chúng tôi bị thương, nhưng không phải bị tang thi cắn, không có bất cứ nguy hiểm nào! "

    Lương Tự bước lên một bước, lớn tiếng nói:

    " Hy vọng có thể châm chước cho chúng tôi đỗ xe trong sân nghỉ ngơi, chúng tôi đảm bảo sẽ không gây ra chuyện gì, anh cần vật tư gì chúng tôi đều có thể trao đổi! "

    Mỗi một chữ Lương Tự nói đều lọt vào tai Vân Vũ trong phòng ngủ tầng hai, Thời Triệt vẫn mặt vô cảm không có phản ứng gì.

    " Giết sao. "

    Giọng hắn nhàn nhạt, giống như đối phó với những dị năng giả bên ngoài dễ như trở bàn tay.

    " Vào cũng được, có tôi ở đây, bọn họ nguy hiểm, lại giết. "

    Ý hắn là cứ để bọn họ vào cũng không sao, dù sao có hắn ở đây, nếu gặp nguy hiểm, hắn lại giết chết bọn họ là xong.

    " Chờ một chút.. "

    Vân Vũ lộ vẻ suy tư trên mặt, kỳ thật về vật tư đồ ăn thì không vội thiếu, hầm băng còn rất nhiều, hơn nữa còn rất nhiều hạt giống, sau này có thể trồng trọt tự cung tự cấp.

    Cô nhớ rõ vừa nãy thấy trong đám người kia có một cô gái bị thương, vậy chắc chắn trong tay họ có súng ống đạn dược.

    Loại đồ này mặc kệ có cần hay không, Vân Vũ cảm thấy vẫn nên có trước thì tốt hơn, tang thi sẽ tiến hóa, cô không thể cứ mãi ở đây đóng cửa không ra.

    Bên ngoài cửa sắt, mấy người chờ đợi mãi không thấy hồi âm, Thư Âm hơi nhíu mày nói:

    " Đội trưởng, nhỡ bên trong người ta muốn giết chúng ta cướp hết vật tư thì sao? "

    " Tinh Bạch cần dừng lại nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta chỉ có thể đánh cược một phen, nếu có tình huống, chúng ta đều là dị năng giả, chắc cũng không đến nỗi thất bại. "

    Lương Tự trầm ổn nói, Lâm Phóng và Thư Âm đứng bên cạnh gật đầu theo.

    Rất nhanh, họ thấy cánh cổng lớn đóng chặt của ngôi nhà được mở ra, từ bên trong bước ra một người đàn ông cao lớn mặc áo trắng quần tây đen.

    Nhưng họ còn chưa kịp nhìn rõ người đàn ông kia thì gần như ngay lập tức, hắn đã thoắt một cái xuất hiện bên trong cửa sắt, cách họ một khoảng không gần không xa.

    " Cửa sắt, không được phá hỏng. "

    Giọng Thời Triệt lạnh lùng, đôi mắt màu xanh xám không chút gợn sóng, những đường gân đen và khí tức trên người hắn đã ẩn đi, bề ngoài nhìn không khác gì người bình thường.

    " Ngại quá, là tôi quá nóng vội.. "

    Lâm Phóng bối rối gãi đầu nói, ngay sau đó cả ba tò mò đánh giá Thời Triệt.

    Vẻ ngoài của hắn như người lai, đặc biệt đẹp trai, trên người sạch sẽ không một chút bẩn, điều này trong hoàn cảnh mạt thế hiện tại thật hiếm thấy.

    Xem ra hắn chính là người vừa nãy phóng thích dị năng hệ hỏa về phía họ, có lẽ vẫn là chủ nhân của căn nhà này.

    " Chào anh, tôi là đội trưởng Lương Tự của đội chúng tôi, anh cần vật tư gì cứ nói với chúng tôi, để đổi lại việc anh mở cửa cho chúng tôi vào sân. "

    " Súng. "

    Người đàn ông có đôi mắt màu xanh xám mặt vô cảm nói.

    Ba người Lương Tự nhìn nhau một cái, đội của họ từ nơi khác đến thành phố C, dọc đường đi quả thật đã thu được không ít súng ống đạn dược.

    Dù sao dị năng cũng có hạn, mỗi lần sử dụng đều tiêu hao thể lực, phần lớn thời gian họ đều dựa vào súng để đánh bại tang thi, từ đó lấy được tinh thạch trong não tang thi để tăng trưởng dị năng.

    " Súng đạn có hạn, không biết có thể dùng thứ khác để trao đổi không, ví dụ như đồ ăn nước uống? "

    Lương Tự lộ vẻ do dự nói, Thư Âm trong không gian tích trữ một ít đồ ăn, chia bớt một chút vẫn còn, anh có dị năng hệ thủy, nước không cần lo lắng, đưa ra ngoài nhiều cũng không ảnh hưởng đến họ.

    Sau đó Thời Triệt lại không bị mua chuộc anh.

    " Có người bị thương vào, không cho, không thể vào. "

    Thời Triệt lạnh lùng nói, Lương Tự và những người khác còn chưa kịp lên tiếng, Giang Tuyết Lê đã không nhịn được bước lên nói:

    " Hiện tại có người bị thương, rất cần một nơi an toàn để dưỡng thương vài ngày, mọi người đều là người sống sót trong mạt thế, càng nên giúp đỡ lẫn nhau, tại sao nhất định phải gây khó dễ?"
     
Trả lời qua Facebook
Loading...