Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại
Tác giả: Nhuyễn Ngữ
Thể loại: Dam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Tác giả: Nhuyễn Ngữ
Thể loại: Dam mỹ - xuyên không
Editor: GiangNgan
Chương 190:
Mấy anh em về tới nhà, Lục Cảnh Hoa còn chưa lên tiếng nói gì.
Lục Cảnh Cường bỏ chạy vào trong bếp, không bao lâu cầm dầu vừng chạy ra, khẩn trương nói:
- Đường Đường, trên trán có cần lau chút dầu vừng hay không vậy? Trong ấm nước có nước nóng, Đường Đường có muốn ngâm chân hay không.
Phương Mặc vào phòng lấy ra dầu thuốc:
- Lau này đi, dầu vừng hẳn là không mấy tác dụng.
Lục Cảnh Cường tự trách buông tay, nhìn cục u trên trán em trai, kỳ thật hắn cũng rất đau lòng.
Lục Cảnh Hoa ngại lúc mình giáo dục lão tứ nếu có mặt Đường Đường chắc chắn sẽ không muốn hắn nói nặng, cho nên cố ý tách ra bọn họ, mang Lục Cảnh Cường đi sân sau.
Ở trong nhà Lục Cảnh Đường đang đợi lau thuốc, lôi kéo tay Phương Mặc làm nũng:
- Dương Dương, anh đừng tức giận với tứ ca được không, hắn không phải cố ý. Hiện tại tứ ca khẳng định cũng rất tự trách.
Phương Mặc nhìn đôi mắt trong trẻo khẩn cầu của hắn, cho dù trong lòng còn giận giờ phút này cũng không nói được lời chỉ trích, đành thở dài:
- Được, anh không tức giận nữa.
Sau này Đường Đường đi ra ngoài, mình nhất định phải theo sát bên cạnh, không cho tứ ca cơ hội họa hại Đường Đường là được rồi.
Hai anh em ở sân sau, lần này cũng là Lục Cảnh Cường lần đầu tiên ngoan ngoãn đi theo phía sau đại ca.
Đổi thành trước kia, cho dù hắn làm sai cái miệng của hắn cũng sẽ giải thích không ngừng, nói không chuẩn cuối cùng còn thật sự làm cho hắn đem mình trích sạch sẽ.
Lục Cảnh Hoa an tĩnh nhìn hắn:
- Nói nghe xem, trán của Đường Đường bị làm sao vậy?
Lục Cảnh Đường thở dài nói:
- Em hái hạch đào, nhìn thấy trái lớn muốn khoe với Đường Đường. Đầu óc vừa nóng lên liền ném về phía hắn. Hoàn toàn đã quên Đường Đường có tiếp được hay không, kết quả nện vào trán của hắn.
Khuôn mặt ôn nhu của Lục Cảnh Hoa không nhìn ra được chút cảm xúc, thần sắc thản nhiên, qua thật lâu hắn mới lên tiếng hỏi:
- Lục Cảnh Cường, em có biết sau này nên làm như thế nào không?
Lục Cảnh Cường lập tức đứng thẳng người, hướng đại ca bảo chứng nói:
- Đại ca, em đã biết. Sau này em sẽ làm một anh trai đủ tư cách. Không bao giờ tiếp tục lỗ mãng khi chiếu cố Đường Đường. Bởi vì em sơ ý khinh thường làm cho Đường Đường bị tổn thương vài lần, nhưng hắn luôn an ủi em. Sợ em không vui. Em không thể tiếp tục như vậy, em không muốn làm cho Đường Đường thất vọng.
- Em cũng không muốn làm cho người khác biết, Đường Đường có một tứ ca không đáng tin cậy.
Lục Cảnh Hoa nhìn chằm chằm ánh mắt Lục Cảnh Cường.
Trong đôi mắt Lục Cảnh Cường tràn đầy vẻ nghiêm túc, nhìn không có chút vui đùa hay gây nháo.
Lục Cảnh Hoa ân một tiếng:
- Nhớ lấy lời nói hôm nay của em, đừng thất tín với chính mình.
Lục Cảnh Cường vội vàng gật đầu:
- Sẽ không, em nhất định sẽ từ bỏ tật xấu sơ ý khinh thường của mình.
Lục Cảnh Hoa hừ cười:
- Nhưng anh không đánh em. Cha mẹ trở về sẽ như thế nào, anh cũng không dám bảo chứng.
Lục Cảnh Cường mấp máy miệng:
- Đánh thì đánh đi, trận đòn này em nên thừa nhận.
Lục Cảnh Hoa bật cười, vỗ vỗ vai hắn:
- Đi thôi, em không phải muốn đi lấy nước ngâm chân cho Đường Đường sao, còn không nhanh lên.
- Hiện tại em đi!
Lục Cảnh Hoa nhìn theo bóng lưng em trai, lắc nhẹ đầu.
Trong ba đứa em, hắn không hề lo lắng về lão nhị, cho dù là thai song sinh, lão tam cũng không cần hắn quan tâm, chỉ có lão tứ, tính cách luôn động gào hô to.
Vốn dĩ hắn cùng lão nhị tiến bộ đội vài năm, tính cách bọn họ hẳn đều sẽ thay đổi, ai ngờ lão tứ vẫn sơ ý khinh thường như vậy.
Nhưng hiện tại xem ra, sự tình hôm nay hẳn có thể làm cho hắn ghi nhớ thật lâu.
Buổi tối Lục Gia Bình trở về, lúc cùng cả nhà ăn cơm, đột nhiên đối diện với cả nhà đều an tĩnh, hai vợ chồng còn có chút không thích ứng.
Trần Quế Hoa đưa mắt nhìn Lục Cảnh Cường còn đang cúi đầu ăn cơm, hỏi:
- Hôm nay làm sao vậy? Leo núi mệt mỏi, sao không nói chuyện?
Lục Cảnh Phú cười lạnh nhìn hướng Lục Cảnh Cường, ánh mắt giống như muốn nói: Nhìn xem làm sao bây giờ!
Lục Gia Bình nhìn thấy vẻ mặt của hắn, có chút không yên lòng nhìn con út.
Thấy hắn cũng không có vẻ gì bị thương, lúc này mới nheo mắt nhìn chằm chằm Lục Cảnh Cường.
Lục Cảnh Cường bị tam ca nhìn cũng đủ chột dạ, hiện tại lại bị cha nhìn, đây không phải muốn mạng của hắn sao!
Áp lực càng lớn, cuối cùng chính hắn không thể kiên trì, đành lời thật nói:
- Hôm nay con không cẩn thận lấy trái hạch đào nện vào Đường Đường.
- Gì!
Trần Quế Hoa buông đũa liền kéo con út xem xét, trên mặt không có gì, lại xem xét cánh tay:
- Bị nện trúng chỗ nào vậy?
Trên trán Lục Cảnh Đường có mái tóc che khuất cho nên nếu không lên tiếng, mẹ cũng khó thể phát hiện.
Lục Cảnh Cường chỉ chỉ:
- Nện trúng trán..
Trần Quế Hoa trừng mắt liếc hắn, vạch tóc ra xem:
- Mẹ ơi, cục u lớn như vậy.
Nói xong nàng đem Lục Cảnh Đường đẩy tới bên cạnh chồng, liền đứng lên.
Nàng đi loanh quanh bốn phía tìm đồ.
Lục Cảnh Cường xoẹt một tiếng cũng đứng lên theo, trong tay còn cầm roi mây đưa cho nàng:
- Mẹ, đừng tìm, ở đây.
Trần Quế Hoa tiếp lấy liền quất lên mông hắn:
- Thằng nhóc, ai bảo con không biết nặng nhẹ. Cái gì con cũng dám ném. Nếu con ném sai một chút, ánh mắt Đường Đường còn muốn hay không? Ai biểu con luôn nôn nôn nóng nóng..
Một roi đi xuống còn nghe được cả tiếng gió rít.
Lục Cảnh Đường biết mẹ hạ nặng tay, chạy đi qua ôm nàng khóc ròng nói:
- Oa, mẹ không cần đánh tứ ca. Ô ô, đừng đánh tứ ca.
Trần Quế Hoa biết nếu lần này nàng không cấp cho lão tứ chút giáo huấn, sau này hắn còn sẽ làm ra chuyện không đáng tin cậy như vậy nữa.
Nàng trừng mắt nhìn Lục Gia Bình:
- Đều chỉ nhìn làm gì, nhanh tới đây ôm đứa con.
Lục Cảnh Đường thấy vậy vội vàng ôm thắt lưng nàng cầu xin:
- Mẹ, tứ ca chỉ là muốn con được vui vẻ, ô, mới không cẩn thận ném trúng con. Hắn không phải cố ý. Mẹ đừng đánh hắn. Tứ ca là vì con a, nếu mẹ đánh tứ ca, con sẽ khổ sở.
Lục Gia Bình không nhìn được đứa con khóc, muốn ôm hắn nhưng tay hắn ôm chặt eo của vợ, nếu mạnh mẽ lôi ra nói không chuẩn sẽ làm đứa con bị thương.
Lục Cảnh Cường cũng cắn môi dỗ dành:
- Đường Đường, tứ ca không đau, là tứ ca làm nhầm đáng bị chịu phạt. Em đừng khóc.
Phương Mặc đi tới khuyên:
- Thím, tứ ca biết nhầm, thím đừng giận, ăn cơm trước đi. Bằng không Đường Đường một hồi khóc ăn không vô. Cả ngày hôm nay hắn còn chưa ăn cơm đâu.
Trần Quế Hoa nghe vậy nhất thời lại nổi giận, vỗ Lục Cảnh Cường một cái tát:
- Cút ra ngoài quỳ lên.
Nói xong lôi kéo Lục Cảnh Đường quay về bàn ăn, còn giận nói:
- Con cũng ăn cơm cho mẹ, ăn không hết chén cơm này, tứ ca của con cứ ở bên ngoài quỳ lên!
Lục Cảnh Đường gật gật đầu:
- Mẹ, con ăn cơm. Mẹ đừng giận tứ ca, con thích tứ ca, không muốn nhìn thấy tứ ca bị đánh.
Trần Quế Hoa vừa giận vừa buồn cười:
- Vậy con ăn cơm, ăn xong rồi nói lại.
Lục Cảnh Cường bỏ chạy vào trong bếp, không bao lâu cầm dầu vừng chạy ra, khẩn trương nói:
- Đường Đường, trên trán có cần lau chút dầu vừng hay không vậy? Trong ấm nước có nước nóng, Đường Đường có muốn ngâm chân hay không.
Phương Mặc vào phòng lấy ra dầu thuốc:
- Lau này đi, dầu vừng hẳn là không mấy tác dụng.
Lục Cảnh Cường tự trách buông tay, nhìn cục u trên trán em trai, kỳ thật hắn cũng rất đau lòng.
Lục Cảnh Hoa ngại lúc mình giáo dục lão tứ nếu có mặt Đường Đường chắc chắn sẽ không muốn hắn nói nặng, cho nên cố ý tách ra bọn họ, mang Lục Cảnh Cường đi sân sau.
Ở trong nhà Lục Cảnh Đường đang đợi lau thuốc, lôi kéo tay Phương Mặc làm nũng:
- Dương Dương, anh đừng tức giận với tứ ca được không, hắn không phải cố ý. Hiện tại tứ ca khẳng định cũng rất tự trách.
Phương Mặc nhìn đôi mắt trong trẻo khẩn cầu của hắn, cho dù trong lòng còn giận giờ phút này cũng không nói được lời chỉ trích, đành thở dài:
- Được, anh không tức giận nữa.
Sau này Đường Đường đi ra ngoài, mình nhất định phải theo sát bên cạnh, không cho tứ ca cơ hội họa hại Đường Đường là được rồi.
Hai anh em ở sân sau, lần này cũng là Lục Cảnh Cường lần đầu tiên ngoan ngoãn đi theo phía sau đại ca.
Đổi thành trước kia, cho dù hắn làm sai cái miệng của hắn cũng sẽ giải thích không ngừng, nói không chuẩn cuối cùng còn thật sự làm cho hắn đem mình trích sạch sẽ.
Lục Cảnh Hoa an tĩnh nhìn hắn:
- Nói nghe xem, trán của Đường Đường bị làm sao vậy?
Lục Cảnh Đường thở dài nói:
- Em hái hạch đào, nhìn thấy trái lớn muốn khoe với Đường Đường. Đầu óc vừa nóng lên liền ném về phía hắn. Hoàn toàn đã quên Đường Đường có tiếp được hay không, kết quả nện vào trán của hắn.
Khuôn mặt ôn nhu của Lục Cảnh Hoa không nhìn ra được chút cảm xúc, thần sắc thản nhiên, qua thật lâu hắn mới lên tiếng hỏi:
- Lục Cảnh Cường, em có biết sau này nên làm như thế nào không?
Lục Cảnh Cường lập tức đứng thẳng người, hướng đại ca bảo chứng nói:
- Đại ca, em đã biết. Sau này em sẽ làm một anh trai đủ tư cách. Không bao giờ tiếp tục lỗ mãng khi chiếu cố Đường Đường. Bởi vì em sơ ý khinh thường làm cho Đường Đường bị tổn thương vài lần, nhưng hắn luôn an ủi em. Sợ em không vui. Em không thể tiếp tục như vậy, em không muốn làm cho Đường Đường thất vọng.
- Em cũng không muốn làm cho người khác biết, Đường Đường có một tứ ca không đáng tin cậy.
Lục Cảnh Hoa nhìn chằm chằm ánh mắt Lục Cảnh Cường.
Trong đôi mắt Lục Cảnh Cường tràn đầy vẻ nghiêm túc, nhìn không có chút vui đùa hay gây nháo.
Lục Cảnh Hoa ân một tiếng:
- Nhớ lấy lời nói hôm nay của em, đừng thất tín với chính mình.
Lục Cảnh Cường vội vàng gật đầu:
- Sẽ không, em nhất định sẽ từ bỏ tật xấu sơ ý khinh thường của mình.
Lục Cảnh Hoa hừ cười:
- Nhưng anh không đánh em. Cha mẹ trở về sẽ như thế nào, anh cũng không dám bảo chứng.
Lục Cảnh Cường mấp máy miệng:
- Đánh thì đánh đi, trận đòn này em nên thừa nhận.
Lục Cảnh Hoa bật cười, vỗ vỗ vai hắn:
- Đi thôi, em không phải muốn đi lấy nước ngâm chân cho Đường Đường sao, còn không nhanh lên.
- Hiện tại em đi!
Lục Cảnh Hoa nhìn theo bóng lưng em trai, lắc nhẹ đầu.
Trong ba đứa em, hắn không hề lo lắng về lão nhị, cho dù là thai song sinh, lão tam cũng không cần hắn quan tâm, chỉ có lão tứ, tính cách luôn động gào hô to.
Vốn dĩ hắn cùng lão nhị tiến bộ đội vài năm, tính cách bọn họ hẳn đều sẽ thay đổi, ai ngờ lão tứ vẫn sơ ý khinh thường như vậy.
Nhưng hiện tại xem ra, sự tình hôm nay hẳn có thể làm cho hắn ghi nhớ thật lâu.
Buổi tối Lục Gia Bình trở về, lúc cùng cả nhà ăn cơm, đột nhiên đối diện với cả nhà đều an tĩnh, hai vợ chồng còn có chút không thích ứng.
Trần Quế Hoa đưa mắt nhìn Lục Cảnh Cường còn đang cúi đầu ăn cơm, hỏi:
- Hôm nay làm sao vậy? Leo núi mệt mỏi, sao không nói chuyện?
Lục Cảnh Phú cười lạnh nhìn hướng Lục Cảnh Cường, ánh mắt giống như muốn nói: Nhìn xem làm sao bây giờ!
Lục Gia Bình nhìn thấy vẻ mặt của hắn, có chút không yên lòng nhìn con út.
Thấy hắn cũng không có vẻ gì bị thương, lúc này mới nheo mắt nhìn chằm chằm Lục Cảnh Cường.
Lục Cảnh Cường bị tam ca nhìn cũng đủ chột dạ, hiện tại lại bị cha nhìn, đây không phải muốn mạng của hắn sao!
Áp lực càng lớn, cuối cùng chính hắn không thể kiên trì, đành lời thật nói:
- Hôm nay con không cẩn thận lấy trái hạch đào nện vào Đường Đường.
- Gì!
Trần Quế Hoa buông đũa liền kéo con út xem xét, trên mặt không có gì, lại xem xét cánh tay:
- Bị nện trúng chỗ nào vậy?
Trên trán Lục Cảnh Đường có mái tóc che khuất cho nên nếu không lên tiếng, mẹ cũng khó thể phát hiện.
Lục Cảnh Cường chỉ chỉ:
- Nện trúng trán..
Trần Quế Hoa trừng mắt liếc hắn, vạch tóc ra xem:
- Mẹ ơi, cục u lớn như vậy.
Nói xong nàng đem Lục Cảnh Đường đẩy tới bên cạnh chồng, liền đứng lên.
Nàng đi loanh quanh bốn phía tìm đồ.
Lục Cảnh Cường xoẹt một tiếng cũng đứng lên theo, trong tay còn cầm roi mây đưa cho nàng:
- Mẹ, đừng tìm, ở đây.
Trần Quế Hoa tiếp lấy liền quất lên mông hắn:
- Thằng nhóc, ai bảo con không biết nặng nhẹ. Cái gì con cũng dám ném. Nếu con ném sai một chút, ánh mắt Đường Đường còn muốn hay không? Ai biểu con luôn nôn nôn nóng nóng..
Một roi đi xuống còn nghe được cả tiếng gió rít.
Lục Cảnh Đường biết mẹ hạ nặng tay, chạy đi qua ôm nàng khóc ròng nói:
- Oa, mẹ không cần đánh tứ ca. Ô ô, đừng đánh tứ ca.
Trần Quế Hoa biết nếu lần này nàng không cấp cho lão tứ chút giáo huấn, sau này hắn còn sẽ làm ra chuyện không đáng tin cậy như vậy nữa.
Nàng trừng mắt nhìn Lục Gia Bình:
- Đều chỉ nhìn làm gì, nhanh tới đây ôm đứa con.
Lục Cảnh Đường thấy vậy vội vàng ôm thắt lưng nàng cầu xin:
- Mẹ, tứ ca chỉ là muốn con được vui vẻ, ô, mới không cẩn thận ném trúng con. Hắn không phải cố ý. Mẹ đừng đánh hắn. Tứ ca là vì con a, nếu mẹ đánh tứ ca, con sẽ khổ sở.
Lục Gia Bình không nhìn được đứa con khóc, muốn ôm hắn nhưng tay hắn ôm chặt eo của vợ, nếu mạnh mẽ lôi ra nói không chuẩn sẽ làm đứa con bị thương.
Lục Cảnh Cường cũng cắn môi dỗ dành:
- Đường Đường, tứ ca không đau, là tứ ca làm nhầm đáng bị chịu phạt. Em đừng khóc.
Phương Mặc đi tới khuyên:
- Thím, tứ ca biết nhầm, thím đừng giận, ăn cơm trước đi. Bằng không Đường Đường một hồi khóc ăn không vô. Cả ngày hôm nay hắn còn chưa ăn cơm đâu.
Trần Quế Hoa nghe vậy nhất thời lại nổi giận, vỗ Lục Cảnh Cường một cái tát:
- Cút ra ngoài quỳ lên.
Nói xong lôi kéo Lục Cảnh Đường quay về bàn ăn, còn giận nói:
- Con cũng ăn cơm cho mẹ, ăn không hết chén cơm này, tứ ca của con cứ ở bên ngoài quỳ lên!
Lục Cảnh Đường gật gật đầu:
- Mẹ, con ăn cơm. Mẹ đừng giận tứ ca, con thích tứ ca, không muốn nhìn thấy tứ ca bị đánh.
Trần Quế Hoa vừa giận vừa buồn cười:
- Vậy con ăn cơm, ăn xong rồi nói lại.