Welcome! You have been invited by Soicodoc to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 791: Nhà máy đồng nhân (9)

[HIDE-THANKS]Ngón tay còn dính máu của Ngân Tô lần lượt chỉ vào từng người, cô bắt chước cách nói của NPC, kéo dài giọng: "Đừng nghĩ đến việc hoàn thành công việc, nếu chết thì cùng chết, hì hì."

"..."

Ngực các nhân viên cũ phập phồng nhanh, rõ ràng là rất tức giận.

Sao lại tuyển vào một nhân viên mới tệ hại thế này!

Có nhân viên cũ không nhịn được, định xông lên gây rắc rối cho Ngân Tô, nhưng bị người đứng đầu ngăn lại.

Nhân viên cũ ra hiệu cho những người khác, không biết họ trao đổi gì trong im lặng, cuối cùng tất cả đều bình tĩnh lại.

Người đứng đầu cười nham hiểm: "Yên tâm, chúng tôi sẽ giúp cô hoàn thành công việc, dù sao giúp đỡ nhân viên mới cũng là trách nhiệm của chúng tôi."

Ngân Tô hài lòng gật đầu: "Vậy thì bắt đầu làm việc thôi."

* * *

Chung Đạt ít nói, Phong Trường Đình cũng không nhiều lời, nên Thẩm Thập Cửu và Ninh Phàm, những người nói nhiều và suy nghĩ nhiều, tụ lại với nhau.

"Cô ấy đang đe dọa những NPC giúp cô ấy hoàn thành công việc, liệu có hiệu quả không?" Thẩm Thập Cửu lo lắng: "Họ sẽ không làm việc nghiêm túc đâu, nếu có sản phẩm lỗi, cô ấy sẽ gặp nguy hiểm."

Ninh Phàm không còn ngạc nhiên, đã chấp nhận phong cách của đồng đội tạm thời này: "Cô ấy chắc có kế hoạch khác."

"Tôi có linh cảm."

"Linh cảm gì?"

"Chúng ta có thể rời khỏi phó bản này." Thẩm Thập Cửu nhìn về phía Ngân Tô, giọng chắc chắn.

Ninh Phàm tất nhiên hy vọng có thể sống sót ra ngoài, nên không dội gáo nước lạnh: "Hy vọng linh cảm của cậu thành sự thật."

Thẩm Thập Cửu gan lớn, đề nghị: "Chúng ta có nên thử không, cô ấy giết ba NPC rồi mà không có chuyện gì xảy ra.."

Ninh Phàm không muốn mạo hiểm, cô thích an toàn hơn, nên từ chối đề nghị của Thẩm Thập Cửu.

Thẩm Thập Cửu không bận tâm, chuyển chủ đề: "Các cậu chắc cùng vào trò chơi ở huyện Sơn Lộc đúng không? Các cậu là người chơi tham gia đội cứu hộ hay cục điều tra.. nhìn phong cách của các cậu không giống cục điều tra, chắc là đội cứu hộ?"

"Ừ." Đây cũng không phải điều cần giấu diếm.

Theo thông tin họ nhận được, những người bị kéo vào nhà máy đồng đều là người ở gần huyện Sơn Lộc.

Thẩm Thập Cửu hiểu tại sao họ trông có vẻ cùng nhóm nhưng lại không quen nhau.

Đội cứu hộ là tập hợp của những người chơi khác nhau.

"Các cậu còn có tâm trạng trò chuyện." Phong Trường Đình nhíu mày nhìn họ: "Kiểm tra 90 người đồng, các cậu có làm nổi không?"

"Chắc chắn không." Thẩm Thập Cửu nhún vai: "Nên chúng ta phải nghĩ cách khác, không thể thực sự làm việc ở đây."

Theo quan sát của anh ta, những NPC này kiểm tra một người đồng mất khoảng 7-10 phút.

NPC dù sao cũng là người quen việc, họ chưa từng làm, thời gian chỉ có thể lâu hơn.

Nếu dành hết thời gian để kiểm tra người đồng, làm sao còn thời gian tìm manh mối, tìm chìa khóa thoát khỏi đây?

Ninh Phàm hỏi: "Ngoài học theo cô ấy, cậu còn nghĩ ra cách nào khác không?"

Thẩm Thập Cửu nở một nụ cười ranh mãnh, cúi xuống, không biết dùng cách gì mà xóa được mã số đỏ dưới đáy người đồng.

Thẩm Thập Cửu lấy búa nhỏ ra, nhúng vào mực rồi đóng dấu lên, sau đó nhìn mọi người: "Tất nhiên là ăn cắp rồi."

Mọi người: "..."

Phân xưởng có nhiều nhân viên kiểm tra chất lượng, gom lại đủ số người đồng họ cần.

"Này, các cậu đang làm gì đấy?" Một NPC phát hiện mấy người mới lén lút, tiến lại gần.

Thẩm Thập Cửu lập tức đứng dậy, che mã số vừa bị thay: "Tiền bối, chúng tôi chỉ đang quan sát xem người đồng hoàn hảo trông thế nào để so sánh."

NPC rõ ràng không tin, quát: "Tránh ra."

"Tiền bối, chúng tôi thực sự chỉ đang quan sát.."

NPC càng nghi ngờ, kéo Thẩm Thập Cửu ra, Thẩm Thập Cửu chỉ chống cự tượng trưng, rồi bị NPC đẩy sang một bên.

Ninh Phàm giữ Phong Trường Đình đang căng thẳng, khẽ lắc đầu.

NPC cúi xuống kiểm tra, một lúc sau ngẩng đầu lên, ánh mắt quét qua họ: "Hừ, đừng giở trò, bị tôi bắt được.. các cậu chết chắc!"

Thẩm Thập Cửu: "Không dám đâu."

NPC không cam lòng nhìn thêm hai lần, xác nhận không có vấn đề gì, cuối cùng rời đi.

Thẩm Thập Cửu đợi NPC đi xa: "Có vẻ phải cẩn thận hơn, đừng để NPC phát hiện, không thì sẽ kích hoạt quy tắc tử vong."

Ninh Phàm nhìn mã số, lại trở về mã số của Thẩm Thập Cửu, chắc là dùng đạo cụ.

* * *

Nhóm người chơi hợp tác, phân công nhau, bắt đầu ăn cắp thành quả lao động của NPC.

Không phải tự nhiên mà có người thích hái quả ngọt, vì nó thực sự rất vui, dễ dàng đạt được điều mình muốn.

Ngân Tô như giám sát viên đứng cạnh NPC, đợi họ kiểm tra xong thì đến đóng dấu.

Cô không lo NPC lừa mình, kỹ năng giám định có thể đánh dấu sản phẩm lỗi, ai dám lừa cô, cô sẽ dùng búa đập đầu họ rồi dán băng cá nhân.

Đập vài lần, những NPC này sẽ ngoan ngoãn.

Dù NPC không hiểu, cô không làm gì mà sao vẫn kiểm tra chính xác người đồng có vấn đề.

Và cô có thể tự kiểm tra, tại sao còn ép họ!

Ngân Tô thực sự có thể tự kiểm tra, nhưng tự làm sao vui bằng cướp thành quả lao động của đồng nghiệp.

* * *

Nhà ăn.

Giờ ăn trưa, nhân viên trong nhà ăn đi lại tấp nập, nhưng ít người trò chuyện, ăn như đánh trận, vài phút là xong rồi đi, rõ ràng là bận rộn trở lại làm việc.

Khác biệt hoàn toàn với họ là những người chơi mệt mỏi tụ tập lại với nhau.

Nhiều người trên người dính máu và bẩn thỉu, tỏa ra mùi khó chịu, giống như các nhân viên trong nhà ăn.

"Thức ăn không có vấn đề gì, mọi người ăn đi." Người chơi cũ xác nhận thức ăn an toàn, bảo mọi người đi lấy phần ăn.

Một người đàn ông mặt tái nhợt, xua tay: "Tôi không ăn nổi, cứ nghĩ đến.. ọe!"

Anh ta vịn vào chịn nôn khan, nhưng bụng trống rỗng nên không nôn ra gì.

Nôn xong định lau miệng, nhưng chạm vào vết bẩn ướt át trên người, mùi máu xộc lên mũi, lại nôn khan lần nữa.

"Tôi cũng không ăn nổi."

"Đúng vậy, các cậu không biết, phân xưởng vật liệu kinh khủng thế nào đâu.."

Những người nói không ăn nổi đều là từ phân xưởng vật liệu, ai nấy mặt mày tái mét, như vừa thấy cảnh tượng kinh hoàng.

Phân xưởng vật liệu cũng có người chơi cũ, lúc này đã lấy phần ăn xong, anh ta nói với những người chơi ở phân xưởng sản xuất không biết tình hình: "Bên trong toàn là 'vật liệu' hình người, có cái còn là tay chân đứt lìa, công việc của chúng tôi là làm sạch những vật liệu này, rồi lắp ráp, khâu lại."

Phân xưởng sản xuất tất nhiên cũng thấy những 'vật liệu' đã được xử lý, nhưng đều đã được khâu lại, sạch sẽ, nên không khó chịu như những người chơi ở phân xưởng vật liệu.

Nhưng nghe xong tình hình cụ thể, họ cũng cảm thấy khó chịu, không còn muốn ăn nữa.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 792: Nhà máy đồng nhân (10)

[HIDE-THANKS]"Thật kinh khủng."

"Trong đầu tôi toàn là những hình ảnh đó, tôi thực sự không chịu nổi.. tại sao chúng ta phải chịu đựng sự tra tấn này."

"Thà chết còn hơn."

"Chỉ mới bắt đầu thôi." Một người chơi cũ đang ăn nhìn nhóm người mới càng nói càng hoảng loạn, nhắc nhở họ: "Tốt nhất các cậu nên đi lấy đồ ăn, nếu không đến lúc chạy trốn cũng không có sức, không ai có nghĩa vụ giúp các cậu, muốn sống thì phải tự cứu mình."

Họ cũng từng là người chơi mới, biết cảm giác lần đầu đối mặt với cảnh tượng này như thế nào.

Hơn nữa.. họ từng đối mặt với những phó bản đơn giản nhất, cơ hội sống sót rất cao.

Không như nhóm này, vừa vào đã bị kéo vào phó bản chưa có người chơi nào vượt qua.

Không có kỹ năng, không có đạo cụ, không có kinh nghiệm.. không thể mong đợi nhóm người mới này bình tĩnh và thông minh.

Dù sao thì, phần lớn mọi người trên thế giới đều chỉ là người bình thường.

Họ cũng đã trải qua vô số nỗi sợ hãi, có được sự tự tin mới có thể bình tĩnh như vậy.

Vì vậy, không thể yêu cầu người chơi mới ngay lập tức có được dũng khí và sức mạnh tích lũy qua nhiều phó bản, để thể hiện như họ.

Những người chơi cũ còn ở huyện Sơn Lộc lúc này phần lớn đều đến tham gia cứu hộ, trong lòng vẫn còn thiện ý. Dù không mạo hiểm cứu người, nhưng họ sẽ nhắc nhở và giúp đỡ trong khả năng của mình.

Vì vậy, họ vừa không may, nhưng cũng may mắn.

Xung quanh im lặng một lúc, một người phụ nữ mặt mày thanh tú, vẻ mặt khá bình tĩnh đứng ra:

"Họ nói đúng, chúng ta phải đảm bảo có sức lực để đối mặt với những khó khăn sắp tới, mọi người thực sự muốn chết ở đây sao? Không ai có thể cứu chúng ta, chúng ta chỉ có thể tự cứu mình để ra ngoài, nên dù thế nào, chúng ta cũng phải cố gắng hết sức để sống sót."

Có người dẫn đầu, những người chơi mới có khả năng chấp nhận tốt hơn cũng lên tiếng: "Đúng, mọi người đừng nghĩ đến chuyện trong phân xưởng nữa. Bây giờ là giờ ăn, lấp đầy bụng là quan trọng nhất."

Những người chơi mới bị bao vây bởi nỗi sợ hãi, mệt mỏi và đói khát dần dần im lặng.

Những người chơi ở phân xưởng sản xuất có vẻ khá hơn, lúc này đã chuẩn bị đi lấy phần ăn.

Có người dẫn đầu, những người khác cuối cùng cũng chọn đi ăn.

Kinh khủng thì thật kinh khủng, nhưng đói cũng thật đói!

Dù là phân xưởng sản xuất hay phân xưởng vật liệu, đều rất tốn sức. Không ăn nổi thịt thì ăn rau và cơm cũng được.

Sau khi họ đi lấy phần ăn, vài người chơi cũ ngồi lại nói chuyện: "Sáng nay không có ai chết chứ?"

"Phân xưởng sản xuất không có."

"Bên chúng tôi cũng không có ai chết."

"Vẫn còn vài người chưa đến.."

"Những người cầm thẻ đỏ và thẻ đen à? Tôi nghe nói thẻ đỏ là nhân viên kiểm tra chất lượng, thẻ đen là thợ sửa chữa."

Vừa dứt lời, họ thấy có người bước vào nhà ăn, dẫn đầu là đại tỷ đã dùng NPC làm vật tế.

Bốn người còn lại theo sau cô.

Những người này sạch sẽ, không có vẻ mệt mỏi, so với họ thì như dân tị nạn và lãnh đạo đến thăm.

Ninh Phàm thấy người chơi, nói với Phong Trường Đình: "Các cậu đi kiểm tra xem thức ăn có vấn đề gì không, nếu không thì lấy giúp tôi một phần, tôi đi trao đổi manh mối với họ."

"Được."

Ninh Phàm không trông mong gì vào Chung Đạt ít nói, cũng không hy vọng vào Châu Tiểu Đa đang điên cuồng trong phó bản.

"Tôi đi cùng cậu." Thẩm Thập Cửu chủ động nói: "Anh Chung, anh lấy giúp tôi phần ăn nhé."

Chung Đạt gật đầu, đi thẳng đến quầy lấy thức ăn, sợ họ gọi anh đi trao đổi cùng.

Ngân Tô?

Ngân Tô đã xếp hàng, chuẩn bị lấy thức ăn.

* * *

Ninh Phàm và Thẩm Thập Cửu có khả năng giao tiếp tốt, nhanh chóng trao đổi với những người khác.

Những người ở phân xưởng sản xuất và phân xưởng vật liệu đều chờ bên ngoài theo lời NPC.

Nhưng đúng là có vấn đề.

Quản lý nói họ đi làm ngày đầu tiên đã đến muộn, yêu cầu họ làm thêm giờ buổi tối.

Còn đồng phục thì khác với bên Ninh Phàm.

Quản lý của họ đi theo vào phòng thay đồ, chỉ được lấy quần áo trong tủ không khóa.

Ai động vào tủ khác, quản lý sẽ xuất hiện ngay sau lưng, cười lạnh lùng.

Tình hình đó, ai động vào là chết.

Nên dù là người chơi cũ, cũng không dám mạo hiểm.

Ninh Phàm: "..."

Ninh Phàm không biết tại sao lúc đó quản lý không vào, có phải vì họ không đến muộn, hay vì Châu Tiểu Đa đã 'dỗ' quản lý vui vẻ.

Không thể phủ nhận, sự thay đổi của quản lý đều liên quan đến Châu Tiểu Đa.

Thẩm Thập Cửu: "Vậy đồng phục của các cậu có người dính máu à?"

Người đối diện, Lưu Nhạn Lai, gật đầu.

Ninh Phàm cảm thấy nặng nề: "Chắc chắn sẽ có chuyện."

Lưu Nhạn Lai: "Phòng thay đồ chỉ có những bộ quần áo đó, quản lý lại giám sát, không còn cách nào. Giờ chỉ có thể đi từng bước."

Họ không mở được những tủ đó, cơ bản không tìm được manh mối gì, còn không bằng bên Ninh Phàm.

May mắn là quy trình làm việc của họ không như phân xưởng kiểm tra chất lượng, cần nhân viên cũ truyền miệng, họ chỉ cần quan sát NPC làm gì rồi làm theo.

Nên công việc cũng không gặp vấn đề lớn.

Thẩm Thập Cửu cảm thấy may mắn vì mình chạy nhanh, sáng suốt chọn phe đại tỷ.

Lưu Nhạn Lai nói: "Tin tốt duy nhất là hiện tại hai phân xưởng của chúng ta chưa có ai chết, chỉ còn hai thợ sửa chữa chưa xuất hiện."

Thợ sửa chữa chỉ có hai người, chắc không chết nhanh vậy, chỉ không biết tại sao giờ vẫn chưa thấy.

Lưu Nhạn Lai tiếp tục: "Các cậu đã tìm hiểu được gì về bối cảnh của nhà máy này chưa?"

Ninh Phàm lắc đầu.

Bên Lưu Nhạn Lai cũng không có thông tin, hỏi NPC thì chỉ nhận được câu trả lời "chỉ là một nhà máy bình thường thôi".

Với những vật liệu làm người đồng như vậy, sao mà bình thường được?

May mà đây là bối cảnh phó bản, không cần quan tâm đến vấn đề logic.

Lưu Nhạn Lai nói: "Nhưng nhà máy này có khá nhiều nhân viên, ước chừng gần một vạn người."

"Nhiều vậy sao?"

"Đúng."

Họ chưa từng thấy cổng nhà máy, khi xuất hiện trên xe thì đã ở bên trong nhà máy. Đến khi xuống xe, đã mất bảy, tám phút, ai biết nhà máy này lớn đến đâu.

"Có lẽ phải tìm được bản đồ nhà máy." Ninh Phàm nhíu mày, rồi nói: "Người đồng được làm từ người, điều này rõ ràng, vậy chúng ta cần điều tra gì? Chìa khóa thoát khỏi đây là gì?"

Ninh Phàm nhớ lại tờ giấy tìm thấy trên xe, cô nói ra và đưa ra suy đoán: "Có thể liên quan đến việc rời khỏi đây không?"

Lưu Nhạn Lai không chắc: "Khó nói."

Phó bản này có thời hạn sống sót là 7 ngày, hôm nay là ngày đầu tiên, chìa khóa thoát khỏi đây là gì còn phải từ từ tìm.

Lưu Nhạn Lai nói: "Nhà máy có quy định, nhưng tạm thời chưa tìm thấy, các cậu cũng chú ý nhé."

Ninh Phàm gật đầu: "Được."

Khi họ nói chuyện, những người chơi đi lấy phần ăn lần lượt trở lại, ngồi quanh các chịn, cố gắng ăn dù cảm thấy kinh tởm.

* * *p/s-----

Lúc 12: 53~12: 54 (3/6/2025) có một bạn cống hiến hết mình cho Bun khoảng 30 lượt đọc và Bun nhận dk 40xu/lượt. Cảm ơn bạn nhiều nhé, Bunmincha không biết danh tính của bạn nhưng cũng cảm ơn bạn và mọi người rất rất nhiều vì luôn ủng hộ Bun nhé.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 793: Nhà máy đồng nhân (11)

[HIDE-THANKS]Chung Đạt và Phong Trường Đình cũng đã quay lại, đặt khay thức ăn trước mặt Thẩm Thập Cửu và Ninh Phàm.

Ninh Phàm không quan tâm lắm đến việc ăn uống, thấy chỉ có hai người họ, liền hỏi: "Đại lão đâu rồi?"

"Ở đằng kia." Phong Trường Đình chỉ về một hướng khác.

Ninh Phàm nhìn theo, chỉ thấy đại lão đang ngồi giữa một đám NPC, không biết đang nói gì với họ, trông có vẻ rất vui vẻ.

"..."

Nói chuyện với NPC vui đến vậy sao?

Chúng ta thật không xứng đáng..

Thẩm Thập Cửu ngơ ngác hỏi Ninh Phàm: "Cô ấy có phải ghét chúng ta không? Trước đây không nói chuyện với chúng ta nhiều, mà lại rất nhiệt tình với NPC.."

Ninh Phàm lặng lẽ nhìn Thẩm Thập Cửu một cái, cô ấy cũng không biết, cô ấy cũng bị 'ghét' mà!

Ninh Phàm chưa kịp lên tiếng, Thẩm Thập Cửu đã nghĩ lại và thấy bình thường, tự tìm một lý do hợp lý: "Đại lão mà, có chút quái dị cũng là bình thường."

Ninh Phàm: "..."

Thôi, ăn cơm đi.

Cho đến khi mọi người ăn xong, vẫn không thấy người chơi nào nhận được thân phận thợ sửa chữa, họ bắt đầu lo lắng, liệu hai người đó có phải đã mất tích rồi không.

* * *

* * *

Ở phía bên kia, Ngân Tô vẫn đang nói chuyện với NPC.

Chủ yếu là NPC đang chửi quản lý không ra gì, ngày nào cũng bắt làm thêm giờ, bóc lột họ đến chết, Ngân Tô tham gia vào và chửi cùng họ.

Khi chửi đã đủ, Ngân Tô đã hòa nhập vào nhóm nhỏ của NPC, mới đưa ra ý kiến của mình: "Nếu các anh ghét ông ta như vậy, sao không gây chút rắc rối cho ông ta?"

"Nói thì dễ, ông ta là quản lý mà." NPC hừ lạnh một tiếng, không biết là đang chế giễu mình hay chế giễu Ngân Tô, "Chúng tôi chỉ là công nhân bình thường, làm sao dám đối đầu với ông ta."

"Đúng vậy, không muốn sống ở đây nữa sao?"

"Ai mà đắc tội với quản lý thì không bị lột da mới lạ, chúng tôi lại không muốn chết."

"Đúng vậy.."

NPC rõ ràng chỉ có dũng khí chửi, hoàn toàn không dám phản kháng quản lý.

Ngân Tô không đồng tình: "Chửi có ích gì? Ông ta vẫn sẽ bóc lột thôi, ông ta chỉ hơn chúng ta một chút về chức vụ, tại sao lại không coi chúng ta là người? Chúng ta không có lòng tự trọng sao? Hơn nữa, quyền lực của quản lý dù lớn đến đâu, ông ta cũng chỉ có một mình, còn chúng ta có rất nhiều người, âm thầm tìm cách.."

Ngân Tô giơ tay lên cổ làm động tác cắt cổ, cho họ một ánh mắt hiểu ý.

Mấy NPC nhìn nhau, "Quản lý của chúng tôi rất hung dữ.."

Ngân Tô tức giận: "Ông ta có thể hung dữ đến mức nào? Suốt ngày ngồi trong văn phòng không làm gì, các anh thì ngày nào cũng làm việc, giỏi hơn ông ta nhiều. Ông ta có thể đánh được một hai người, nhưng không thể đánh được mười, hai mươi người. Anh em, đông người thì sức mạnh lớn, lật đổ ông ta không phải là vấn đề."

Các NPC nhìn nhau, không ai nói gì.

Ngân Tô tiếp tục thuyết phục họ: "Bọn họ chỉ là những con ký sinh trùng ghê tởm bám vào chúng ta mà hút máu. Chúng ta ngày ngày làm việc vất vả, còn họ chỉ cần nằm trong văn phòng mà sống sung sướng hơn chúng ta, tại sao lại như vậy?"

"Nhìn mấy tên quản lý đó mà xem, ai cũng béo tốt, còn chúng ta thì sao? Những con sâu mọt như vậy cần phải bị loại bỏ, đúng không?"

"Chúng ta phải nắm giữ vận mệnh của mình!"

Ngân Tô thuyết phục một hồi, thấy trên mặt các NPC bắt đầu có dấu hiệu dao động, liền vẫy tay ra hiệu: "Tôi có cách đối phó với hắn, các anh yên tâm, tuyệt đối sẽ không bị phát hiện, tôi có thể giúp các anh."

NPC đối diện nhìn Ngân Tô với ánh mắt kỳ lạ, có phần cảnh giác: "Tại sao cô lại muốn giúp chúng tôi?"

"Các anh ghét quản lý của mình, tôi cũng ghét quản lý của tôi." Ngân Tô cười lạnh, "Tôi giúp các anh, các anh cũng phải giúp tôi, chúng ta đều là công nhân, phải giúp đỡ lẫn nhau chứ?"

NPC vẫn còn nghi ngờ.

Sau nửa phút, một NPC hỏi: "Cô muốn chúng tôi giúp gì?"

Ngân Tô cười nhẹ, nhìn thẳng vào mắt các NPC, nói: "Tôi cũng ghét quản lý của mình, tất nhiên là giết cô ta. Chỉ có giết cô ta, giết bọn họ, chúng ta mới có thể sống tốt hơn, đúng không?"

Những ánh mắt nghi ngờ dần dần biến thành nụ cười giống như Ngân Tô, "Đúng, cô nói đúng, giết bọn họ, chúng ta mới có thể sống tốt hơn."

Sau khi Ngân Tô và các NPC lên kế hoạch giết quản lý, cô không quan tâm đến đám người chơi nữa, bước ra khỏi nhà ăn với bước chân nhẹ nhàng.

Khi Ninh Phàm và Thẩm Thập Cửu quay lại xưởng, Ngân Tô đã ở đó giám sát công việc. Cô ngồi trên một chiếc ghế không biết lấy từ đâu, chờ NPC làm xong một lô hàng, rồi đứng dậy gõ búa.

Thẩm Thập Cửu ngưỡng mộ: "Chúng ta còn phải lén lút ăn trộm, đại lão thật là giỏi!"

Ninh Phàm lúc này mặt không biểu cảm: "Che chắn kỹ vào."

Thẩm Thập Cửu: "..."

* * *

* * *

Bốn người lén lút nhưng vẫn thu thập đủ số lượng đồng cần thiết cho mỗi người, có hai lần suýt bị NPC phát hiện, may mà Thẩm Thập Cửu có một đạo cụ, có thể khiến NPC nhìn thấy những gì họ muốn NPC nhìn thấy.

Họ rời khỏi xưởng vào khoảng thời gian ăn tối, xưởng nguyên liệu và xưởng sản xuất vẫn không có ai bị thương, nhưng sau khi ăn xong, họ phải quay lại làm thêm giờ.

Hai công nhân sửa chữa không thấy đâu.

Ninh Phàm đã nhận được vị trí phòng ngủ, nhưng họ không về ngay mà đi xem xét xung quanh nhà máy trước.

Cửa các xưởng trong khu nhà máy đều đóng kín, nếu không phải nhân viên của xưởng đó thì không được vào.

Các khu vực khác đều là hành lang, hành lang nối liền các xưởng với nhau, đi dọc hành lang mà không thấy điểm cuối.

Trời dần tối, nhân viên trong khu nhà máy cũng ít đi, khu nhà máy sáng đèn nhưng yên tĩnh hơn nhiều.

Họ chỉ tìm thấy sơ đồ phân bố của nhà máy, không có gì khác, Ninh Phàm và ba người còn lại quay về phòng ngủ.

Phòng ngủ là một phòng lớn với nhiều giường, mỗi phòng có thể chứa khoảng 50 người, giường nào trống thì có thể nằm.

Lúc này trong phòng đã có một số NPC, họ nằm trên giường ngủ, không để ý đến những nhân viên mới vào.

"Ah.." Thẩm Thập Cửu tìm một giường trống, kéo chăn ra, mùi mốc và hôi thối xộc lên, mặt cô nhăn lại như bánh bao.

Thật là hôi!

Thật sự quá hôi!

Những chiếc chăn này như được ướp trong đống rác rồi mang về, vừa bẩn vừa rách, giường cũng đầy vết bẩn.

"Phòng ngủ này thà không có còn hơn." Thẩm Thập Cửu không phải không chịu được môi trường như vậy, vì có những nhiệm vụ không có chỗ ngủ, phải ngủ cùng xác chết cũng có thể xảy ra.

Nhưng môi trường như thế này, thật sự thà không có còn hơn, xưởng còn sạch hơn chỗ này.

Ninh Phàm và ba người chọn giường cạnh nhau.

"Để lại một giường cho đại lão nhé?" Thẩm Thập Cửu nhìn giường trống bên cạnh, "Nói mới nhớ, cô ấy đi đâu rồi?"

Khi cô ấy rời đi, họ vẫn chưa hoàn thành 'công việc', lúc ăn tối cũng không thấy cô ấy.

Vì vậy họ hoàn toàn không biết đại lão đi đâu.

Ninh Phàm không phản đối đề nghị của Thẩm Thập Cửu, dù sao cũng nhiều giường trống, để lại một giường cũng không sao.

Có cô ấy ở gần thì tốt hơn, không có cũng không mất mát gì.

* * *

P/s: Mọi người ủng hộ Bun nhiều lượt đọc thì Bun sẽ đăng 10c/ngày luôn nhé.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 794: Nhà máy đồng nhân (12)

[HIDE-THANKS]Ngân Tô lúc này đang ở bên ngoài một nhà xưởng, nơi đây không có đèn, tối om, vài bóng người lấp ló như những hồn ma.

Ngân Tô cùng mấy bóng người đó ngồi xổm thì thầm với nhau.

"Đây là chỗ ở của quản lý, quản lý đều ở phòng đơn, tốt hơn chúng ta nhiều.." Nói đến đây, NPC bắt đầu bất mãn, càng muốn giết quản lý.

"Không sao, đợi chúng ta giết quản lý xong, mỗi người sẽ có một phòng đơn." Ngân Tô hứa hẹn.

Nghe vậy, các NPC càng phấn khích: "Phòng của quản lý tốt lắm, rộng rãi và sạch sẽ.."

"Đúng đúng, lần trước tôi đi giao đồ, bên trong có nhiều thứ tốt lắm, toàn những thứ chúng ta không được hưởng."

"Được rồi được rồi, lát nữa sẽ là của các anh." Ngân Tô trấn an họ, đưa họ trở lại công việc chính: "Trước tiên làm việc chính đã."

Mấy NPC kìm nén sự phấn khích, chỉ vào sơ đồ phân bố nhà xưởng không biết lấy từ đâu ra: "Quản lý của chúng tôi ở tầng hai, khoảng vị trí này, phòng thứ ba từ cầu thang lên."

"Còn quản lý của tôi?"

"Quản lý của cô.. là người phụ nữ béo đó phải không?" NPC nghĩ một lúc rồi chỉ vào vị trí khác: "Ở đây."

Một NPC khác nói: "Dưới lầu có một bà cô trông coi, không cho chúng ta lên tùy tiện, chúng ta phải leo lên tầng hai."

"Làm sao mà leo? Tường trơn nhẵn, không có chỗ đặt chân."

"Không cần phiền phức vậy." Ngân Tô xác định vị trí xong liền cất bản đồ đi: "Đi thôi, tôi dẫn các anh đi vui vẻ một chút."

NPC không quan tâm đến sơ đồ phân bố: "Cô đừng lừa chúng tôi, nếu không cô chết chắc."

"Yên tâm." Ngân Tô liếc họ một cái rồi cười nói: "Tôi chưa bao giờ lừa ai."

Ngân Tô dẫn mấy NPC tiến về chỗ ở của quản lý.

Lúc này trong khu nhà máy không có nhiều người, nhưng vẫn có vài nhân viên. Họ men theo mép nhà xưởng đi nên không bị phát hiện.

Họ nhanh chóng đến khu nhà ở của quản lý. Dưới lầu quả nhiên có một bà cô giống như quản lý ký túc xá sinh viên ngồi trong một căn phòng nhỏ, cửa sổ đối diện với cửa chính.

Nhưng bà cô đó không nhìn ra cửa mà cúi đầu làm gì đó.

"Là bà ấy.. Ê, cô làm gì vậy?"

NPC thấy Ngân Tô đi thẳng tới đó liền hạ giọng gọi cô quay lại nhưng bóng dáng kia chẳng thèm để ý.

Ngân Tô gõ nhẹ lên bàn gây chú ý cho bà cô ngồi bên trong.

Bà cô nhìn Ngân Tô hai lần: "Cô có việc gì?"

Ngân Tô mỉm cười lịch sự: "Không có việc gì lớn."

"Không có việc gì mà đến đây.."

Cửa sổ đủ lớn để Ngân Tô thò nửa người vào. Bà cô bị kéo đầu ra ngoài cửa sổ. Tiếng hỏi của bà nghẹn lại trong cổ họng thành tiếng kêu thảm thiết rồi im bặt.

Mấy NPC ngồi xổm trong bóng tối: ".. Cô ấy thật tàn nhẫn!"

Ngân Tô lau máu bắn lên mặt rồi quay lại nhìn họ. Đứng dưới ánh đèn vàng ấm áp, cô dịu dàng vẫy tay: "Lại đây nào, rắc rối đã được giải quyết rồi."

Các NPC chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Đó đâu phải là dịu dàng? Đó chính là quỷ dữ.. Và quỷ dữ đang mỉm cười vẫy tay với họ.

* * * Nhưng đã đến đây rồi thì không thể bỏ cuộc giữa chừng.

Vì vậy mấy NPC quyết tâm chạy qua.

Họ nhìn vào cửa sổ một cái. Kính, bàn và sàn đều đầy máu nhưng không thấy xác..

Xác đâu rồi?

Trong thời gian ngắn như vậy cô ấy không thể ăn hết được chứ?

* * * Quỷ ăn thịt người!

* * *

* * *

Tầng hai.

Quản lý vừa từ nhà vệ sinh bước ra. Bà ta chỉ mặc một chiếc váy ngủ màu đen. Khi bà ta di chuyển, những lớp mỡ thừa tranh nhau thoát ra khỏi lớp vải.

Quản lý ngồi phịch xuống ghế khiến ghế kêu lên một tiếng răng rắc vì quá tải.

Trên bàn trước mặt bà là một khay thức ăn to bằng cái chậu rửa mặt với một miếng thịt chiên vàng ươm mà khay cũng không chứa hết.

Quản lý cầm dao nĩa lên và bắt đầu ăn ngấu nghiến.

Trong phòng chỉ có tiếng nhai, không còn âm thanh nào khác.

Khi quản lý ăn được gần nửa, bà nghe thấy một tiếng gọi mơ hồ từ ngoài cửa.

Quản lý dừng lại, lắng nghe một lúc, thấy không còn tiếng động nữa, bà nhếch miệng đầy dầu mỡ rồi tiếp tục ăn.

"Đùng!"

"Rầm!"

Quản lý không hài lòng nhìn về phía tường, bên kia đang làm gì mà ồn ào thế!

"Rắc!"

"Xoẹt!"

Quản lý tức giận nhét miếng thịt cuối cùng vào miệng, khuôn mặt vốn đã béo càng phồng lên, đôi mắt gần như không thấy nữa.

Bà ta cầm dao trong tay, giận dữ đứng dậy, muốn xem ai đang làm loạn giữa đêm..

Quản lý kéo mạnh cửa phòng ra.

Hành lang bên ngoài ánh sáng lờ mờ, trong ánh sáng yếu ớt đó, bà thấy một khuôn mặt tươi cười rạng rỡ.

Chủ nhân của khuôn mặt đó dường như đang chuẩn bị gõ cửa, thấy bà mở cửa thì ngạc nhiên một chút rồi cười tươi hơn.

"Ôi! Quản lý yêu quý của tôi, chúng ta quả thật tâm đầu ý hợp, chắc chắn là bà ra đón tôi phải không?"

Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái vang lên bên tai, từng chữ bà đều hiểu nhưng ghép lại thì thật kỳ quái.

Quản lý định hỏi cô ta tại sao ở đây thì liếc thấy tay cô ta cầm một cái búa dính máu.

Trong hành lang tối tăm u ám, nụ cười rạng rỡ đó trở nên..

"Đùng!"

Lại một tiếng động lớn từ bên kia tường.

Tiếng động đó làm quản lý tỉnh táo lại. Trong lòng bà bỗng dưng dâng lên nỗi sợ hãi vô cớ. Ý nghĩ chưa kịp hoàn thành trong đầu thì cơ thể đã nhanh hơn một bước, muốn đóng cửa lại.

Nhưng vẫn chậm một bước.

Cơ thể béo phì của bà bị đẩy lùi một bước, suýt ngã xuống đất. Còn thứ bên ngoài đã vào trong phòng.

"Quản lý sao có thể từ chối vị khách đặc biệt đến thăm vào đêm khuya chứ?"

"Cô.. cô là thứ gì?"

"Thứ gì?" Ngân Tô đóng cửa lại, nghĩ một lúc rồi trả lời: "Tôi có lẽ không phải là thứ gì đâu."

"..."

Quản lý ổn định lại cơ thể to lớn của mình, sau một chút kinh ngạc và sợ hãi vô cớ, bà ta bình tĩnh trở lại.

Tại sao bà ta phải sợ một nhân viên mới?

Giữa đêm mà dám tìm đến đây..

Hừ, vậy thì để cô ta trở thành bữa ăn khuya của mình.

Nghĩ vậy, đôi mắt nhỏ như hạt đậu ẩn trong lớp mỡ của quản lý dần hiện lên sự phấn khích, toàn thân bà ta run lên vì kích động.

"Đã từng thấy người tìm chết, nhưng chưa thấy ai tích cực như cô." Quản lý liếm đôi môi đầy dầu mỡ, tiến về phía Ngân Tô, "Yên tâm đi, tôi sẽ thưởng thức cô thật kỹ."

Đừng nhìn quản lý to lớn mà lầm, tốc độ của bà ta không hề chậm, di chuyển linh hoạt không kém người bình thường, thậm chí còn nhanh hơn và mạnh hơn.

Con dao ăn trong tay trở thành vũ khí của bà ta. Vừa nói về cách sẽ biến Ngân Tô thành bữa ăn khuya, vừa dùng dao tấn công.

Ngân Tô cất búa đi và thay bằng một ống thép.

"Keng!"

Dao ăn chém vào ống thép nhưng không để lại dấu vết gì, ngược lại dao bị gãy.

Thấy dao gãy, quản lý ném dao đi và trực tiếp dùng tay đấu với Ngân Tô.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 795: Nhà máy đồng nhân (13)

[HIDE-THANKS]Quản lý khó giết hơn những NPC nền, ống thép chém vào người bà ta, có lẽ do da thịt dày, ngoài việc chảy máu thì không gây tổn thương nghiêm trọng.

Quản lý không chỉ là một người béo linh hoạt, mà còn rất giỏi uốn éo.

Thân hình to lớn của bà ta uốn éo thành những tư thế khó hiểu, nhìn khá chói mắt.

Giỏi uốn éo như vậy, thật tiếc khi làm quản lý.

Bà ta nên đi biểu diễn xiếc, chắc chắn sẽ rất được yêu thích!

"Rầm!"

Cả cái bàn bị chẻ làm đôi.

Quản lý lăn qua giường bên cạnh, có lẽ do trọng lượng và động tác quá lớn, giường không chịu nổi, sập ngay tại chỗ.

Nằm trong chiếc giường gãy, quản lý béo linh hoạt trông có phần hài hước.

Điều này khiến Ngân Tô bật cười, còn cười lớn không kiêng dè.

"Hahaha.."

Quản lý cảm thấy tiếng cười đó chói tai, lửa giận bùng lên, bà ta chộp lấy đồ bên cạnh ném về phía Ngân Tô đang cười như điên.

Khi Ngân Tô né tránh, quản lý linh hoạt bò dậy, nhấc nửa cái giường ném về phía Ngân Tô.

Đồng thời, bà ta cũng nhảy theo, cố gắng dùng chiếc giường gãy đè lên Ngân Tô, sau đó tiến tới, nhân cơ hội giết chết nhân viên mới đáng ghét đã phá hỏng phòng của bà ta.

"Bịch!"

Chiếc giường gãy rơi xuống, quản lý nhảy lên giường gãy, giường lại kêu rắc một tiếng gãy làm đôi.

Tuy nhiên, dưới giường chỉ là sàn nhà trống rỗng, không có ai.

Người đâu rồi!

Quản lý mắt hạt đậu quét khắp xung quanh, không có.. không có.. sao lại không có? Ở vị trí này cô ta có thể chạy đi đâu?

Quản lý không tìm thấy nhân viên mới đáng ghét, vừa định quay đầu lại, một khuôn mặt đột nhiên xuất hiện từ trên cao, đối diện với bà ta.

Khuôn mặt lộn ngược nở nụ cười, "Chào quản lý, tôi ở đây."

Đồng tử của quản lý co lại, toàn thân dựng đứng lông tóc vì sợ hãi khi khuôn mặt kia quá gần, gần đến mức khiến bà ta kinh hãi. Bản năng cơ thể khiến bà ta ngả người ra sau, đồng thời giơ tay đánh vào khuôn mặt đó.

Nhưng tiếc là bà ta không đánh trúng ai, chỉ đập vào không khí.

Cơ thể mất thăng bằng, hai tay quờ quạng trong không khí nhưng không nắm được gì, cuối cùng bà ta ngã xuống.

Khi ngã xuống, quản lý thấy nhân viên mới nhảy từ trần nhà xuống, đè mạnh lên người bà ta.

"Phập!"

Một mảnh gỗ vỡ đâm xuyên qua cổ bà ta từ phía sau, máu nóng phun ra ào ạt.

"Hự.."

Vết thương trên cơ thể nhiều đến mấy cũng không sao, nhưng bị đâm thủng động mạch chủ thì..

"Khò khè.."

Trong tầm nhìn của quản lý xuất hiện khuôn mặt đáng ghét đó, cô ta đang ngồi xổm trên ngực bà, cúi đầu nhìn bà.

Quản lý đưa tay muốn bắt cô ta, nhưng ngay lập tức bị cây gậy lạnh ngắt đè xuống. Người cầm gậy hỏi với giọng đầy ẩn ý: "Quản lý, bà nói xem, ai là bữa ăn khuya của ai?"

"Khò.." Quản lý không nói được, chỉ có thể trừng mắt nhìn cô ta.

Ngân Tô rất chu đáo kéo một miếng gỗ không biết rơi từ đâu xuống, đắp lên mặt quản lý.

"Nhìn bà xem, mặt to quá, một miếng không che hết."

Đó là âm thanh cuối cùng quản lý nghe thấy, sau đó là bóng tối vô tận..

Ngân Tô lục lọi quần áo của quản lý, không tìm thấy gì hữu ích, liền hiến tế bà ta.

Con quái tóc phía sau không được chia phần, tức giận đập phá mặt đất, làm cho căn phòng vốn đã bừa bộn càng thêm không thể nhìn nổi.

Ngân Tô tìm thấy một thẻ công nhân màu xanh lá.

Không có tên, chỉ có chữ 'Quản lý'.

Thẻ này quản lý trước đó không đeo, nhưng nó xuất hiện ở đây, chứng tỏ có thể sử dụng.

Ngân Tô liền thay thẻ kiểm tra viên bằng thẻ này, từ giờ cô sẽ bước lên con đường thăng tiến nhanh chóng.

"Haha!"

Con quái tóc từ từ dựng tóc lên thành dấu hỏi, lại điên rồi?

Ngân Tô nhanh chóng kiềm chế cảm xúc, bắt đầu lục lọi tìm manh mối.

Sau một hồi lục tung mọi thứ, Ngân Tô cuối cùng cũng tìm thấy một tờ 'Quy tắc nhân viên Nhà máy đồng nhân'.

Trời ơi!

Thứ này không dán ở xưởng mà lại giấu trong phòng quản lý, thật là độc ác.. May mà bà ta chết rồi.

"Xoẹt!"

Ngân Tô quay đầu nhìn về phía cửa.

Con quái tóc không được ăn khuya liền lao tới, nhanh chóng mở cửa.

Con quái tóc mở cửa quá đột ngột, một loạt đầu người ngã vào trong.

Các NPC chồng lên nhau vội vàng bò dậy, nhìn vào trong phòng: "Cô.. cô không sao chứ."

"Thất vọng à?"

"Không không không.." NPC vội vàng xua tay, "Chúng tôi chỉ đến xem có cần giúp gì không."

Chứng kiến cô ta giết bà cô quản lý ký túc xá và vừa rồi dẫn họ xông vào phòng quản lý với sự tàn nhẫn đó..

Họ hối hận rồi.

"Tất nhiên là có."

Con quái tóc đang định kéo một người đi lại dựng lên một dấu hỏi sau cánh cửa.

Ngân Tô tiến về phía họ, mấy NPC theo phản xạ lùi lại, cho đến khi lùi đến tường hành lang, họ dán vào tường nhìn con quỷ đứng ở cửa.

"Cô.. cô cần chúng tôi giúp gì?"

Ngân Tô đứng khoanh tay ở cửa, nhẹ nhàng nói: "Hay là chúng ta giết hết các quản lý ở đây đi, như vậy các anh đều có thể trở thành quản lý."

NPC: "?"

Bạn đứng như vậy mà nói những lời này có hợp không?

Ngân Tô thấy rất hợp, tiếp tục nói: "Chúng ta cùng đến đây, tôi không cho phép các anh không thăng chức. Sau này theo tôi, cả nhà máy này sẽ là của chúng ta."

"?"

Hả?

Cô đang nói gì vậy!

Ngân Tô bước ra cửa, chỉ vào cánh cửa bên cạnh chưa bị phá hủy, "Bước đầu tiên để chiếm nhà máy là bắt đầu từ đây."

Nói xong, dưới ánh mắt kinh ngạc, sợ hãi và không thể tin được của NPC, cô đá tung cánh cửa.

"Bùm bùm!"

"Bốp!"

"..."

"Cứu.." Người bò đến cửa ngay lập tức bị kéo trở lại.

NPC: "..."

Con quỷ này thật điên rồ và đáng sợ!

Dù sao họ cũng đã giết quản lý, chi bằng..

Chạy thôi!

Mấy người nhìn nhau, hiểu ý, đồng loạt bỏ chạy.

"Chỉ có người chết mới rời khỏi tôi được." Giọng nói u ám từ phía sau vang lên, "Các anh muốn chết à? À.. tôi là người tốt bụng và mềm lòng, không ngại giúp các bạn đâu."

NPC đứng sững tại chỗ, cổ như chiếc máy rỉ sét lâu ngày, từ từ quay lại nhìn người phía xa. Trong lòng mọi người chỉ có một câu hỏi - tốt bụng? Mềm lòng? Cô ta á?

Ngân Tô đứng nghiêng người ở cửa, nửa thân mình ẩn trong bóng tối, trông như một hồn ma.

Ánh mắt lạnh lùng như ánh mắt của thợ săn, lúc này đi cũng không được, không đi cũng không xong.

Cuối cùng, một NPC hít sâu một hơi, cúi đầu trước ác quỷ, "Cô cô.. tôi.. chúng tôi phải làm gì?"

Ác quỷ hài lòng gật đầu, nói nhỏ: "Đúng rồi, chúng ta phải cùng tiến cùng lùi, hãy cùng nhau tạo nên kỳ tích!"

NPC: "..."

Kỳ tích hay không thì không biết, nhưng khá là bực mình.

Ngân Tô dẫn mấy NPC bắt đầu dọn dẹp các quản lý ở tầng hai.

Ngân Tô chịu trách nhiệm đá cửa, các NPC khác chịu trách nhiệm tấn công Quản lý.

Quản lý không dễ giết, nhưng Ngân Tô chặn ở cửa, thỉnh thoảng còn ra tay giúp đỡ, nên cũng không quá khó khăn.

Chỉ là..

Ban đầu, các Quản lý nghe thấy tiếng động nhưng không ra ngoài, không muốn dính vào chuyện không liên quan. Nhưng tiếng động ngày càng lớn và dần dần tiến gần họ, nên có Quản lý ra ngoài kiểm tra trước.

Cuối cùng, hành lang biến thành nơi Quản lý chạy trốn, tiếng kêu thảm thiết vang lên suốt một thời gian dài.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 796: Nhà máy đồng nhân (14)

[HIDE-THANKS]Ngân Tô chỉ dọn dẹp các Quản lý ở tầng hai, sau đó bảo mấy NPC đi tìm thêm vài đồng đội, chia nhau các thẻ Quản lý tìm được.

Ngân Tô khoanh tay đi qua từng NPC đã đeo thẻ Quản lý, hài lòng khen ngợi đội tạm thời của mình: "Rất tốt."

NPC không dám nói gì, lúc này càng không dám làm gì khác, chỉ có thể nghe theo chỉ thị của cô.

Dù sao thì không nghe lời sẽ có hậu quả..

Ánh mắt NPC lén lút nhìn về phía xác chết không xa, đó là đồng đội họ gọi đến nhưng không nghe lời, giờ đã trở thành vật hiến tế cho Quản lý.

Thật thảm..

Họ không muốn trở nên thảm như vậy.

"Dọn dẹp sạch sẽ, rồi về ngủ đi." Đại ma vương rất chu đáo, không bắt họ làm gì thêm, "Hãy tận hưởng cảm giác làm Quản lý."

Không phải ở cùng đại ma vương, các NPC lập tức hành động, dọn dẹp phòng và hành lang sạch sẽ, còn rất hiểu chuyện, dọn dẹp cả phòng của Ngân Tô.

Sau đó, tất cả đồng loạt trở về phòng riêng của mình, đóng cửa cái rầm.

Chỉ còn lại Ngân Tô một mình trong hành lang.

Ngân Tô quay lại phòng, ngồi trên chiếc ghế nguyên vẹn lấy từ phòng khác, mở quyển sổ tay nhân viên mà cô chưa kịp xem.

【Quy tắc nhân viên Nhà máy đồng nhân】

1. Nhân viên vào xưởng phải đeo thẻ đúng cách, nếu phát hiện nhân viên không đeo thẻ, hãy báo ngay cho Quản lý của bạn.

2. Nhân viên phải giữ gìn đồng phục của mình, nếu có nhân viên yêu cầu đổi đồng phục với bạn, hãy từ chối.

3. Đừng lấy thẻ của người khác! Đừng lấy thẻ của người khác! Đừng lấy thẻ của người khác!

4. Hãy làm việc tích cực, cống hiến hết mình cho nhà máy.

5. Người đồng không thể hồi sinh.

6. Người đồng sẽ hồi sinh.

7. Nguyên liệu quý giá, mỗi nhân viên phải tôn trọng và trân trọng nguyên liệu.

8. Nhân viên không thuộc xưởng nguyên liệu không được vào xưởng nguyên liệu. Nếu nhân viên xưởng nguyên liệu phát hiện có người xâm nhập, hãy giết họ, nhà máy sẽ thưởng cho bạn.

9. Nhà máy ban đêm nguy hiểm, không làm thêm giờ.

10. Khi làm thêm giờ, Quản lý sẽ không xuất hiện.

Tổng cộng có 10 quy tắc.

Ba quy tắc đầu liên quan đến đồng phục và thẻ nhân viên, thậm chí có một quy tắc lặp lại ba lần.

Thẻ nhân viên trong tay Phong Trường Đình.. có lẽ là của người khác? Hy vọng cô ấy an toàn.

Còn về Quản lý.. bà ta đã chết, nên không còn chủ, sao có thể tính là của người khác được? Hơn nữa, quy tắc này cũng không chắc đúng, nên Ngân Tô không lo lắng gì.

Quy tắc "Người đồng không thể hồi sinh" đã xuất hiện nhiều lần, Ninh Phàm đã gặp một lần, NPC Lý Dương cũng đã nói hai lần, và bây giờ lại xuất hiện trong sổ tay nhân viên.

Người đồng sẽ hồi sinh chắc chắn là điều không thể tránh khỏi.

Hai quy tắc liên quan đến xưởng nguyên liệu và hai quy tắc về làm thêm giờ ban đêm, nhưng không dễ phân biệt đúng sai.

Quy tắc của nhà máy này không nhiều, so với các phó bản khác, các xưởng khác nhau cũng có quy tắc khác nhau.

Có vẻ như NPC nói nhà máy này có độ tự do cao cũng không phải là nói dối.

Ngân Tô cất đồ đạc, rồi lục lọi những thứ tìm được trong phòng các Quản lý khác.

【Cúp cuộc thi người đồng】

Đây là cúp giải nhì của cuộc thi người đồng, trên đó dính máu, nhưng tên không phải của Quản lý đã chết.

【Thư tố cáo】

Một lá thư tố cáo Quản lý, nhưng chưa viết xong, nhưng những dòng chữ này đã đầy rẫy tội ác của Quản lý.

Quản lý bóc lột nhân viên, nhân viên bị bóc lột, thật tuyệt!

【Mô hình người đồng - Đạo cụ phó bản】

【Mô hình người đồng: Mô hình người đồng yêu thích của giám đốc bị mất. Suỵt! Đừng để giám đốc biết bạn đã lấy nó nhé~】

【Giới hạn sử dụng: Chỉ trong phó bản hiện tại】

Người đồng cao hơn bàn tay cô một chút, cầm rất nặng, nhưng mô hình này trông rất thô, mặt mũi mờ mịt, không nhìn rõ ngũ quan.

So với những người đồng sống động trong xưởng, đây chỉ là một sản phẩm thất bại.

Ngân Tô dùng người đồng gõ lên bàn, người đồng nặng nề làm bàn nứt ra một đường..

Ngân Tô nhướng mày, cái này dùng để đập người thì tuyệt đấy!

Những thứ khác trông không có tác dụng gì lớn, nhưng Ngân Tô vẫn ném hết vào cung điện.

Dù sao cung điện đó ngày càng lớn, không chứa rác thì chứa gì?

Ngân Tô đặt người đồng nhỏ lên đầu giường mới, không định làm gì thêm, nằm xuống giường.

Gặp chuyện không quyết được thì ngủ một giấc, ngày mai chắc chắn sẽ tệ hơn.

* * *

* * *

Ký túc xá nhân viên.

Tất cả phòng của người chơi đều ở cùng một ký túc xá, lúc này đã gần nửa đêm, hầu hết người chơi đã trở về.

Chỉ còn một số ít chưa về, những người chơi khác nói họ bị giữ lại làm thêm giờ.

Đến giờ, ngoài việc có người chơi bị thương khi làm việc hoặc bị NPC làm bị thương, vẫn chưa ai chết.

Không biết đây là điều tốt hay xấu.

Người chơi cũ cảm thấy đây không phải là điều tốt, lo lắng; người chơi mới lại không nghĩ vậy, họ cho rằng ngày đầu không có ai chết là điều tốt.

Người chơi cũ cũng không muốn tăng thêm gánh nặng tâm lý cho họ, sợ rằng những người chưa trải qua đau khổ này sẽ sụp đổ tâm lý, ô nhiễm nặng thêm và cuối cùng là tinh thần suy sụp.

Dù sao.. không có ai chết, trên bề mặt đúng là một điều tốt.

Mọi người rất mệt, trao đổi đơn giản một chút, người chơi cũ quyết định tối nay sẽ ra ngoài thám hiểm nhà máy, xem có thể tìm được manh mối mới không.

Trong hành động thám hiểm nhà máy ban đêm, người chơi cũ loại bỏ yếu tố không ổn định - người chơi mới.

Xác định xong người tham gia, lại bàn bạc về việc thay phiên canh gác, rồi mỗi người tản ra chuẩn bị nghỉ ngơi.

Có người chơi mới muốn cởi bộ quần áo bẩn thỉu, nhưng chưa kịp cởi, Ninh Phàm đã nhắc họ: "Đừng cởi đồng phục."

"Tại sao? Thật kinh khủng.." Anh ta làm ở xưởng nguyên liệu, quần áo toàn máu.

Ngửi thấy mùi này, anh ta liền nhớ đến những thứ kinh tởm trong xưởng.

Ninh Phàm chỉ vào những người chơi cũ và NPC, "Nhìn xem có ai cởi quần áo không? Phải hòa nhập."

"..."

Người chơi mới nuốt nước bọt, cuối cùng nhịn ghê tởm, kéo quần áo lại.

Thẩm Thập Cửu ngồi xếp bằng trên giường, nói với người chơi mới đó: "Đồng phục rất quan trọng, tốt nhất là không nên rời khỏi người. Vì nếu gặp tình huống phải chạy trốn giữa chừng khi đang ngủ, bạn không kịp lấy đồng phục, thì coi như xong."

Quản lý đã nói 'không mặc đồng phục không phải là nhân viên của nhà máy', không mặc đồng phục chắc chắn sẽ gặp chuyện.

Hôm nay khi tan ca, họ cùng những NPC đến phòng thay đồ, nhưng nhân viên NPC chỉ để dụng cụ hoặc đồ cá nhân, không thay đồng phục.

Trong tủ của họ vốn có một bộ đồng phục khác, nhưng khi tan ca thì không thấy nữa.

Họ cũng không dám hỏi NPC bộ đồng phục thừa kia đi đâu, vì hỏi sẽ để lộ việc họ đã cạy tủ.

Không thể để NPC biết được!

Nhưng cũng có thể đoán ra một chút.

Lúc đó nếu không có người dẫn đầu, họ chắc chắn không dám mạo hiểm cạy tủ, tự nhiên sẽ không thấy trong tủ của NPC có thêm một bộ đồng phục.

Sau đó đồng phục biến mất không dấu vết, họ sẽ không biết rằng vốn còn có lựa chọn khác.

Giống như một loại trứng phục sinh ẩn.. chỉ là muốn có trứng phục sinh thì phải gan dạ.

Hơn nữa, hôm nay dù ở xưởng, trên đường hay trong nhà ăn, mỗi nhân viên đều mặc đồng phục.

Lời của Thẩm Thập Cửu không nhỏ, nhiều người nghe thấy.

Ban đầu còn có vài người chơi mới định cởi bộ quần áo bẩn, cũng lặng lẽ kéo lại, giữ chặt.

* * *P/s-----

Tăng phúc lợi 20c cho hôm nay nhé các mem.

Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người.

Bộ tiếp theo Bunmincha định đăng là "10 Vạn Lý Do Phải Nạp Tiền" cũng của tác giả Mặc Linh luôn ạ. Bên WAKA để dòng chữ "Hết hạn bản quyền" mà Bun không rành luật nên không biết có được đăng không (cũng hơi rén khi đăng á), bộ này Bun dịch được nửa chặng rồi, Mem nào biết rành luật chỉ Bun với nhé.

Nếu không ổn thì Bunmincha sẽ đăng bộ "Sau khi xuyên vào trò chơi cyber, tôi thành công lên làm Boss", đang dịch non mới tới chương 75 thui. Bộ này hay lắm í, mà 1 chương của nó dài khủng khiếp.

Cũng mong được mn tiếp tục ủng hộ Bunmincha nhé.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 797: Nhà máy đồng nhân (15)

[HIDE-THANKS]Trong góc, Thái Kỳ Văn ôm bụng, nhịn lâu lắm rồi, cuối cùng không chịu nổi, quay sang hỏi người bên cạnh, "Tôi muốn.. đi vệ sinh, các cậu có ai muốn đi không?"

Ký túc xá không có nhà vệ sinh, nhà vệ sinh công cộng ở cuối hành lang này, muốn đi phải đi qua cả hành lang và nhiều cửa phòng ký túc xá.

Người mà Thái Kỳ Văn hỏi lắc đầu, nhưng có người phía sau lên tiếng: "Tôi muốn đi."

"Thật ra.. tôi cũng muốn đi."

"Tôi.."

Thái Kỳ Văn không ngờ nhiều người muốn đi như vậy, thở phào nhẹ nhõm, gọi những người muốn đi cùng, chuẩn bị đi vệ sinh.

Người chơi cũ thấy họ đông người, cũng không nói gì thêm, chỉ dặn họ cẩn thận.

Họ đi qua hành lang, hầu hết các cửa phòng ký túc xá vẫn mở, khi đi qua, họ cảm thấy có ánh mắt kỳ lạ dõi theo.

Nhưng không ai đi theo ra ngoài.

Nhà vệ sinh ngoài việc ánh sáng yếu và có mùi đặc trưng của nhà vệ sinh, thì không có gì lạ.

"Mau lên."

"Cảm giác âm u quá, nhanh lên rồi về."

Thái Kỳ Văn cũng nghĩ vậy.

Ban đầu anh chỉ định đi tiểu, ai ngờ vào nhà vệ sinh bụng lại đau, anh bảo những người khác đợi mình.

"Thái Kỳ Văn, nhanh lên."

"Sắp xong rồi.."

Có lẽ càng gấp càng không nhanh được, Thái Kỳ Văn không thể kiểm soát được bụng mình.

"Xong chưa?"

"Mau lên, chỗ này quá.."

"Xong, xong rồi.." Thái Kỳ Văn vừa trả lời, thì nghe thấy tiếng hét ngắn bên ngoài nhà vệ sinh.

"Có chuyện gì vậy?"

"Là tiếng của Trương Miểu phải không?"

"Không xảy ra chuyện gì chứ?"

Thái Kỳ Văn nghe thấy tiếng hoảng hốt của những người khác chồng lên nhau, sau đó là tiếng bước chân rời đi.

"Thạch Dương? Chu An Viễn? Đợi tôi với!"

Không ai trả lời anh.

Thái Kỳ Văn sợ đến toát mồ hôi lạnh, kéo quần lên rồi đẩy cửa buồng vệ sinh.

Bên ngoài quả nhiên không có ai.

Sợ hãi khiến anh lập tức chạy ra cửa, nhưng vừa đến cửa thì đụng phải thứ gì đó, một mùi hôi thối xộc vào mũi.

Anh cảm nhận được thứ trước mặt là một người..

Thái Kỳ Văn cứng đờ, ngẩng đầu lên, đối diện với nụ cười âm u của NPC, máu trong người như đông cứng lại.

NPC..

Nụ cười của hắn thật đáng sợ!

Phải làm sao đây!

Sao họ lại bỏ mình mà chạy..

NPC trước mặt cao lớn, đứng như một ngọn núi nhỏ, Thái Kỳ Văn cảm thấy mình như một con gà con.

Nhưng hắn rất bẩn, gần như không nhìn ra màu sắc ban đầu của quần áo.

NPC nở nụ cười âm u hơn, "Cậu đụng vào tôi làm gì?"

"Xin.. xin lỗi." Thái Kỳ Văn không nghĩ đến việc ai đụng ai, lập tức xin lỗi.

"Không sao, không cần xin lỗi, nhưng cậu làm bẩn đồng phục của tôi rồi, đổi đồng phục của cậu với tôi đi."

Thái Kỳ Văn thực sự bị lời nói vô lý của NPC làm cho tức giận.

Quần áo của hắn là do mình làm bẩn sao? Làm sao mình có thể làm bẩn đến mức này chứ?

Thái Kỳ Văn không nói gì, NPC cúi xuống, nhìn chằm chằm vào anh, "Cậu định từ chối yêu cầu của tôi sao?"

"..."

* * *

* * *

Đội thám hiểm vẫn đang bàn kế hoạch hành động, khi họ bàn xong, phát hiện trong ký túc xá thiếu một số người.

Lưu Nhạn Lai hỏi những người khác: "Những người khác đâu rồi?"

Có người trả lời: "Vừa đi vệ sinh rồi."

Lưu Nhạn Lai chưa kịp nói gì, thì nghe thấy tiếng hét ngắn ngoài hành lang, sau đó là tiếng bước chân hỗn loạn.

Mọi người vội vàng đi ra cửa ký túc xá.

Cuối hành lang tối tăm, những người chơi đi vệ sinh đang chạy về phía này.

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Không.. không biết." Người chạy về trước nói, "Tôi nghe thấy tiếng hét, liền chạy về."

"Tôi cũng không biết."

Mấy người phía trước không biết chuyện gì, người phía sau nói thấy họ chạy thì chạy theo.

Một lúc, không ai biết chuyện gì đã xảy ra.

"Trương Miểu, Trương Miểu.. tiếng hét đó là của cậu phải không?"

Trương Miểu trong đám đông, mặt tái nhợt, run rẩy chỉ về phía nhà vệ sinh, "Người.. người đồng, tôi thấy một người đồng trong nhà vệ sinh."

Người đồng?

Lưu Nhạn Lai hỏi rõ người đồng ở đâu, bảo họ ở lại ký túc xá, anh dẫn vài người đi kiểm tra nhà vệ sinh.

Ninh Phàm ra hiệu cho những người khác, cùng Phong Trường Đình đi theo họ đến nhà vệ sinh.

Gần nhà vệ sinh không có ai, các NPC lúc này đều đang nghỉ ngơi trong ký túc xá.

Trương Miểu nói người đồng ở trong nhà vệ sinh nữ, nên Ninh Phàm, Phong Trường Đình và một người chơi nữ khác vào kiểm tra.

Họ mở từng buồng vệ sinh, kiểm tra từng cái một, nhưng không thấy dấu vết của người đồng.

Ba người nhanh chóng ra ngoài, lắc đầu với những người đang chờ: "Không có gì cả."

Lưu Nhạn Lai nghiêm mặt: "Ảo giác? Hay đã chạy rồi?"

Vì không tìm thấy người đồng, mọi người chuẩn bị quay về, đúng lúc đó Thái Kỳ Văn từ nhà vệ sinh nam chạy ra, không nhìn thấy họ, cắm đầu chạy vào hành lang.

"Thái Kỳ Văn?" Lưu Nhạn Lai giữ anh lại, "Cậu chạy gì vậy?"

"Á!"

Thái Kỳ Văn giật mình hét lên, ánh mắt hoảng sợ nhìn họ, thấy gương mặt quen thuộc, nước mắt liền trào ra.

"Một người đàn ông khóc cái gì mà khóc." Người bên cạnh quát, rồi hỏi: "Quần áo của cậu sao thế này?"

Quần áo của Thái Kỳ Văn bẩn thỉu, bốc mùi khó chịu.

Nhưng Thái Kỳ Văn làm ở xưởng sản xuất, quần áo không nên bẩn đến mức này.

Giọng Thái Kỳ Văn run rẩy, "Có.. có NPC bảo tôi.. đổi quần áo với hắn."

"..."

Phong Trường Đình: "Cậu đã đổi?"

"Không.. không thì sao? Hắn nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống tôi, cao to, chặn đường không cho tôi đi, tôi không đổi thì làm sao?"

Lưu Nhạn Lai: "Hắn có đánh cậu không?"

Thái Kỳ Văn lắc đầu, "Không.. không có."

Nhưng chỉ đứng chặn trước mặt, cười âm u, không cho đi đã đủ đáng sợ rồi.

Anh không đánh lại, chạy không thoát, từ chối không được, biết làm sao đây!

Mọi người nhìn nhau, có người thở dài, có người không biểu cảm.

Thái Kỳ Văn không hiểu sao họ lại có biểu cảm như vậy, cũng không biết mình sai ở đâu, bấu chặt cổ tay, "Tôi.. tôi có phải.. sẽ chết không."

"Về trước đã." Lưu Nhạn Lai không thể trả lời câu hỏi này.

Thái Kỳ Văn lạnh cả người, càng bấu chặt cổ tay, trong lòng chỉ còn lại nỗi sợ hãi.

Chắc chắn mình sẽ chết.. tại sao.. tại sao lại là mình?

Thái Kỳ Văn theo mọi người về ký túc xá, nhìn vào đám đông, ánh mắt lướt qua những người vừa bỏ chạy.

Những người đó vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra, nhưng quần áo bẩn thỉu của Thái Kỳ Văn rõ ràng không bình thường.

Lúc này đối diện ánh mắt của Thái Kỳ Văn, có người tránh đi, có người lại không cảm thấy mình sai.

Lúc đó tình huống như vậy, ai mà không chạy chứ?[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 798: Nhà máy đồng nhân (16)

[HIDE-THANKS]Họ đâu phải là những người chơi dày dặn kinh nghiệm, làm sao có thể chờ anh ta được.

Chỉ trách anh ta quá chậm chạp.

Đúng vậy!

Là lỗi của anh ta!

Lưu Nhạn Lai không nói nhiều về tình huống của Thái Kỳ Văn, chỉ bảo anh ta đi nghỉ ngơi.

"Trong nhà vệ sinh không có gì cả." Lưu Nhạn Lai nói với những người khác: "Nhưng không loại trừ khả năng người đồng đã xuất hiện, hiện tại chúng ta cũng không rõ nguyên nhân. Vì vậy tối nay mọi người tốt nhất đừng đi vệ sinh nữa."

"À.."

Những người chơi chưa đi vệ sinh lúc nãy liền hoảng hốt.

Nếu sau này muốn đi vệ sinh thì phải nhịn đến sáng, liệu có nhịn nổi không?

"May mà tôi không uống nhiều nước tối nay."

"May quá, tôi không bao giờ dậy đi vệ sinh ban đêm."

"Tôi phải dậy đi vệ sinh ban đêm.."

Người chơi cũ không quan tâm đến việc họ có nhịn được hay không, đã quay lại bàn bạc chuyện khác.

* * *

* * *

Ký túc xá dần yên tĩnh, đội thám hiểm cũng chuẩn bị rời khỏi ký túc xá. NPC hoàn toàn không để ý họ làm gì, không quan tâm, về là ngủ ngay, nên đội thám hiểm rời khỏi ký túc xá mà không gặp trở ngại nào.

Có lẽ vì mệt mỏi, những người chơi mới lo lắng nằm trên giường bốc mùi, cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Những người chơi canh gác nói chuyện nhỏ, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng ngáy không biết của người chơi hay NPC, phòng cũng không quá yên tĩnh.

Thẩm Thập Cửu không ngủ được, lăn qua lăn lại trên giường, bên trái là Chung Đạt, bên phải là Ninh Phàm, còn Phong Trường Đình đã đi cùng đội thám hiểm.

Ban đầu Thẩm Thập Cửu và Phong Trường Đình đều muốn đi, nhưng đội thám hiểm không thiếu người, từ chối thẳng thừng, chỉ cho một người đi.

Nếu đi quá nhiều người, thì số người chơi cũ còn lại trong ký túc xá sẽ không đủ.

Đừng để chưa tìm được manh mối thì đã bị NPC tóm gọn.

Vì vậy, hai người chơi oẳn tù tì, ai thua thì ở lại.

Rõ ràng, Thẩm Thập Cửu là người thua và phải ở lại.

Lúc này, Chung Đạt không có động tĩnh gì, nghe kỹ còn có tiếng ngáy.

Thẩm Thập Cửu trở mình, nhìn sang bên kia.

Ninh Phàm cũng chưa ngủ, Thẩm Thập Cửu vừa trở mình đã chạm phải ánh mắt cô, hai người nhìn nhau trong bóng tối một lúc, Ninh Phàm phá vỡ sự im lặng ngượng ngùng: "Không ngủ được à?"

Thẩm Thập Cửu: "Tôi đang nghĩ về đại lão.. sao cô ấy chưa về?"

Ký túc xá nhân viên đều ở cùng một chỗ, cô ấy không về thì ngủ ở đâu?

Ninh Phàm nhíu mày không nói, cũng có chút lo lắng, nhưng nghĩ đến cảnh cô ấy gõ đầu NPC như gõ trứng, lại thấy lo lắng của mình thừa thãi.

Cô ấy chỉ không thích nói chuyện với họ, chứ không phải dễ bị bắt nạt..

Thẩm Thập Cửu gãi đầu một lúc, cuối cùng Ninh Phàm chuyển chủ đề: "Thẩm Thập Cửu, cậu nghĩ phó bản này thuộc cấp độ nào?"

Thẩm Thập Cửu không trả lời mà hỏi lại: "Cậu nghĩ sao?"

Ninh Phàm suy nghĩ một chút, hạ giọng nói: "Tôi nghĩ đây là một phó bản tử vong, tôi đã nhận được thông tin rằng khu vực ô nhiễm có liên quan đến phó bản tử vong. Gần đây, một số khu vực ô nhiễm đang hình thành đã biến mất khi phó bản tử vong được 0101 vượt qua."

"Khu vực ô nhiễm ở huyện Sơn Lộc rất kỳ lạ, hình thành quá nhanh, Cục điều tra chưa kịp phản ứng. Những người chơi vào phó bản đều không sống sót, ngay cả người của Cục điều tra cũng chết.. Họ còn cử một đội tinh nhuệ đến thôn Đồng Cốt điều tra, lần cuối tôi vào huyện Sơn Lộc, đội đó vẫn chưa có tin tức gì."

Ninh Phàm không phải từ nơi khác đến, cô là người bản địa của huyện Sơn Lộc.

Khi sự việc xảy ra, cô đã đưa gia đình ra khỏi thành phố.

Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho gia đình, cô ở lại tiếp tục giúp đỡ, vì huyện Sơn Lộc là nơi cô đã sống từ nhỏ đến lớn, đây là quê hương của cô.

Cô không muốn nơi này trở thành khu vực cấm bị bao quanh bởi những bức tường cao.

Cũng không thể nhìn những người thân quen chết trong thảm họa không báo trước này.

Cô luôn giúp đỡ người dân huyện Sơn Lộc sơ tán, tiếp xúc nhiều với Cục điều tra nên biết nhiều hơn Thẩm Thập Cửu.

Ninh Phàm thở ra một hơi, nói ra điểm mấu chốt nhất: "Những người chơi đã vào phó bản, khi trở ra đều biến thành người đồng, điều này có giống với những phó bản tử vong không?"

Trong các phó bản bình thường, tổn thương sẽ không mang về thế giới thực, chỉ có những phó bản tử vong được thả xuống..

Cô tạm thời không biết tại sao phó bản tử vong bình thường lại giống với phó bản tử vong được thả xuống, mang tổn thương vào thế giới thực, nhưng nếu nó giống với phó bản được thả xuống, thì chắc chắn là phó bản tử vong rồi.

Thẩm Thập Cửu im lặng một lúc, "Cô sợ à?"

Ninh Phàm không rõ mình có sợ hay không, nhưng lúc này cô cảm thấy bình tĩnh, "Cậu không sợ à?"

Thẩm Thập Cửu nhún vai trong bóng tối, giọng nhẹ nhàng: "Chết có khi lại là điều tốt."

Ninh Phàm: "Không ngờ cậu bi quan vậy."

"Không, tôi gọi đó là lạc quan. Sống thêm một ngày là lời một ngày, chết cũng là giải thoát."

".. Cậu là người của Đồng Châu Cộng Tế à?"

Người của Đồng Châu Cộng Tế có tuyên ngôn là 'Sống thêm một ngày là lời một ngày', nhưng trong miệng họ thường có thêm câu sau - 'Sống thêm một ngày lời một ngày'.

Thẩm Thập Cửu che miệng, rồi lại buông tay ra, phủ nhận: "Không phải."

Ninh Phàm: "..."

Cậu nói vậy khác gì tự thú?

Ninh Phàm không tiếp tục chủ đề này nữa. Kể từ khi Thịnh Sắc Y và 0101 vượt qua phó bản tử vong lần trước, Đồng Châu Cộng Tế đã rất kín tiếng.

Một thời gian nhiều người chơi chưa quen với điều này, những người chơi của Đồng Châu Cộng Tế học được từ phó hội trưởng Thịnh Sắc Y của họ, thích dùng các kỹ năng kết hợp ít phổ biến để làm chuyện trong phó bản.

Ninh Phàm bảo Thẩm Thập Cửu nghỉ ngơi nhanh đi, vì cậu còn phải canh gác nửa đêm.

Có lẽ vì trò chuyện mà năng lượng của Thẩm Thập Cửu tiêu hao nhiều, cơn buồn ngủ dần kéo đến.

Dù có người chơi khác canh gác, nhưng Ninh Phàm vẫn không ngủ, giữ cảnh giác và tỉnh táo.

Ký túc xá dần yên tĩnh lại, đội thám hiểm vẫn chưa trở về cho đến khi cô và Chung Đạt thay ca canh gác.

Bên ngoài ký túc xá thỉnh thoảng có tiếng động lạ, như tiếng gió hay tiếng gầm rú.

* * *

* * *

Thái Kỳ Văn nằm trên giường không ngủ được, bộ quần áo bẩn trên người như một lớp da kỳ quái quấn chặt lấy anh ta, khiến anh ta càng lúc càng khó thở.

Anh ta nhớ lại ánh mắt tránh né của những người vừa rồi, ghét bỏ mùi trên người mình.

Sau đó lại nghĩ đến việc những người khác bỏ mình mà chạy, càng nghĩ càng thấy bức bối, anh ta há miệng thở nhưng không khí vào chẳng bao nhiêu.

Thái Kỳ Văn bực bội gãi cổ mình, nhưng cú gãi này làm anh ta cứng đờ cả người.

Đây là.. cái gì..

Sao lại cứng thế này?

Thái Kỳ Văn cố gắng sờ cổ mình, không cảm nhận được da mềm mại mà là cảm giác lạnh cứng.

Rất giống..

Rất giống những người đồng trong xưởng.

Không..

Cứu tôi với..

Thái Kỳ Văn há miệng kêu cứu nhưng không phát ra âm thanh nào.

Anh ta muốn dậy nhưng cơ thể nặng như sắt, hoàn toàn bị trói chặt trên giường, không thể động đậy.

Ngay cả tay vốn còn cử động được lúc trước giờ cũng cứng đờ hẳn, chỉ còn mắt và miệng là còn động đậy được.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 799: Nhà máy đồng nhân (17)

[HIDE-THANKS]Anh cảm thấy mình lúc này như một người đồng.

Anh sắp chết sao?

Không! Anh không muốn chết! Tại sao lại là anh phải chết? Bao nhiêu người, tại sao lại chọn anh!

Thái Kỳ Văn há miệng kêu cứu, mong ai đó nghe thấy tiếng kêu của mình.

Nhưng không ai nghe thấy, không ai đáp lại anh..

"Á!"

Đúng lúc Thái Kỳ Văn tuyệt vọng, một tiếng hét kinh hoàng vang lên, cơ thể cứng đờ của anh đột nhiên có thể cử động.

Thái Kỳ Văn bật dậy từ giường, hai tay ôm cổ thở hổn hển.

Xung quanh hỗn loạn, nhưng Thái Kỳ Văn lúc này chỉ lo kiểm tra cơ thể mình, không biến thành người đồng, vẫn là da mềm mại.. không chết! Anh không chết!

Thoát chết trong gang tấc, Thái Kỳ Văn tràn ngập niềm vui sướng, một lúc sau anh mới chớp chớp mắt nhìn sang bên kia.

"Sao lại chết rồi.."

"Tôi thật sự không nghe thấy tiếng gì."

"Tôi không biết.. tôi cũng không phát hiện cô ấy chết thế nào."

"Quy tắc? Không thấy.."

"Chuyện gì đã xảy ra?"

Bên ngoài ký túc xá, Lưu Nhạn Lai dẫn theo vài thành viên đội thám hiểm trở về.

* * *

* * *

Ngân Tô ngủ một giấc ngon lành, nhưng mấy NPC mới thăng chức thì không được như cô, không ai ngủ ngon, ai cũng có quầng thâm mắt.

"Sao thế này, đã làm quản lý rồi mà sao không vui vậy?" Ngân Tô khoanh tay, động viên các quản lý mới của mình: "Đừng như vậy, hãy tươi tỉnh lên, hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta đi làm với tư cách quản lý đấy!"

NPC khó khăn lắm mới nặn ra được nụ cười.

Ai mà đi theo một con quỷ như vậy mà cười nổi chứ.

Khi Ngân Tô xuống lầu, thấy phòng nhỏ của quản lý ký túc xá đã được dọn dẹp sạch sẽ, thay bằng một quản lý mới.

Thấy họ xuống, quản lý mới còn chào hỏi: "Đi làm à, các người dậy sớm nhỉ."

Ngân Tô vui vẻ đáp lại: "Nhà máy là nhà của tôi, dậy sớm cống hiến cho nhà máy là điều nên làm."

Quản lý mới cười tươi: "Có những nhân viên như các bạn, nhà máy chúng ta sẽ ngày càng phát triển."

"Đương nhiên rồi." Ngân Tô nắm tay: "Tôi sẽ dẫn dắt nhà máy đi lên con đường phồn vinh."

Quản lý mới và Ngân Tô khen ngợi nhau vài câu, khi họ chuẩn bị rời đi, bà ta đột nhiên gọi lại, đưa ra một chồng hồ sơ: "Đây là tài liệu và đơn đăng ký cuộc thi người đồng năm nay, các bạn nhớ quảng bá cho nhân viên trong xưởng nhé."

Ngân Tô đồng ý ngay: "Không vấn đề gì!"

Thì ra NPC này còn có cốt truyện, bảo sao lại được bổ sung.

Ngân Tô bảo NPC mang theo những túi hồ sơ, chào tạm biệt quản lý mới, rồi ra khỏi ký túc xá, rút túi hồ sơ trên cùng ra mở.

Bên trong túi hồ sơ đều giống nhau, ngoài tờ rơi và đơn đăng ký, tờ rơi không nhiều nhưng đơn đăng ký thì khá nhiều.

Nội dung tờ rơi là về 'Cuộc thi người đồng'.

Ngân Tô cầm tờ rơi đọc to câu khẩu hiệu: "Cuộc thi người đồng, tạo nên kinh điển, rèn đúc cuộc sống huy hoàng."

"Ai viết câu khẩu hiệu này vậy?" Ngân Tô quay sang hỏi NPC, "Dở quá."

"Giám.. giám đốc."

"Ồ." Ngân Tô nhét tờ rơi lại vào túi hồ sơ, cười tươi hỏi: "Giám đốc ở đâu? Tôi muốn thảo luận với giám đốc về vấn đề này."

Cách hỏi này giống hệt lúc cô hỏi 'quản lý' ở đâu.

Lần trước họ có thể nói ra, nhưng lần này, các NPC đều lắc đầu: "Không biết, chỉ có trưởng phòng mới biết giám đốc ở đâu."

Ngân Tô lập tức thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nói: "Chúng ta vẫn chưa leo lên đủ cao."

"..."

Đủ.. đủ cao rồi chứ?

Đã làm quản lý rồi mà!

"Cuộc thi người đồng này, nói xem là chuyện gì."

* * *

* * *

Cuộc thi người đồng là một cuộc thi được tổ chức hàng năm tại nhà máy đồng, từ Giám đốc đến công nhân sửa chữa đều có thể tham gia.

Nhưng mỗi năm số nhân viên tham gia không nhiều, vì cuộc thi này rất khắt khe, yêu cầu người đồng phải 'hoàn hảo không tì vết'.

Sự 'hoàn hảo không tì vết' này không cùng cấp độ với sự 'hoàn hảo không tì vết' của dây chuyền sản xuất.

"Vậy làm sao để đánh giá?"

"Chuyện này.." NPC ấp úng, miệng mở ra đóng lại một lúc mới thốt ra vài từ: "Tôi cũng không biết, nhưng giám đốc có thể đánh giá!"

"Đúng vậy, giám đốc của chúng tôi rất giỏi."

"Nhà máy này do giám đốc tự tay xây dựng, người đồng do ông ấy làm ra là hoàn hảo không tì vết, chúng tôi tin rằng ông ấy đánh giá cũng sẽ là hoàn hảo không tì vết!"

Những NPC không hài lòng với quản lý, nhưng khi nói về giám đốc, ai cũng tỏ ra kính trọng và ngưỡng mộ.

Ngân Tô giơ tay ngăn họ khen giám đốc, bảo họ tiếp tục nói về cuộc thi người đồng.

Cuộc thi người đồng có một giải 'hoàn hảo không tì vết', giải này không giới hạn số lượng, chỉ cần đạt tiêu chuẩn là có thể nhận được.

Ngoài giải hoàn hảo không tì vết, còn có ba giải nhất, nhì, ba, mặc dù phần thưởng phong phú, nhưng đánh giá vẫn rất khắt khe. Tốn thời gian và công sức, chưa chắc đã giành được giải, nên hầu hết nhân viên không muốn tham gia.

"Còn quản lý.. cần thuyết phục nhân viên tham gia, điền đầy đủ các đơn đăng ký này." NPC lúc này cũng nhớ ra nhiệm vụ của quản lý trong cuộc thi, mặt mày ủ rũ.

Làm quản lý có vẻ cũng không vui lắm.

Mười ba túi hồ sơ, vừa đúng bằng số quản lý mới của họ.

Mỗi người một túi hồ sơ, đống đơn đăng ký bên trong đều phải tìm người điền.

Một người lao động cười khẩy: "Tự mình điền bừa không được à, cần gì phải nghiêm túc thế."

"Không được." NPC lập tức nói: "Trước đây có quản lý làm vậy, nhưng khi thi không ai đến, trông rất tệ, sau đó quy định không cho phép nữa. Nếu tự ý làm vậy.."

Hắn nói quá nhanh, khi NPC bên cạnh kéo hắn lại, hắn mới nhận ra, gần như đã nói hết.

Ngân Tô khó hiểu nhìn hắn: "Tự ý làm vậy thì sao?"

NPC thấy Ngân Tô dường như không nhận ra lý do hắn đột ngột dừng lại, bình tĩnh tiếp lời: "Không có gì nghiêm trọng, chỉ là Giám đốc sẽ mắng thôi. Nhưng việc kéo người rất phiền phức, nên dù không được phép, vẫn có quản lý làm vậy, cuối cùng chỉ bị mắng một chút."

Ngân Tô gật đầu như đã hiểu: "Vậy à."

Các NPC thấy Ngân Tô không hỏi thêm, liền thì thầm với nhau.

"Cô ấy tin không?"

"Có vẻ tin rồi.."

"Tại cậu nhiều lời, bảo cậu nói nhiều thế làm gì!"

"Tôi.. tôi phản xạ tự nhiên thôi, cô ấy đáng sợ thế, không trách tôi được."

"Hy vọng cô ấy tin.. hì hì, lúc đó cô ấy sẽ thảm, chúng ta sẽ thoát khỏi con quỷ này."

Họ không biết rằng, quái vật tóc đang mách lẻo với Ngân Tô và đưa ra yêu cầu hợp lý: "Họ nói cô là quỷ, còn muốn thoát khỏi cô, chúng ta nên ăn họ đi, rồi thay bằng một nhóm nghe lời hơn."

Ngân Tô đã quen với bản tính không thay đổi của NPC, dù có thay bao nhiêu nhóm cũng vậy.

Vì vậy, cô không làm gì mấy NPC đó, vì tìm một nhóm quản lý mới cũng rất tốn công.[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 800: Nhà máy đồng nhân (18)

[HIDE-THANKS]Nhà ăn của quản lý không chung với nhân viên, và thức ăn cũng ngon hơn nhiều.

Các quản lý khác không ngạc nhiên khi thấy những quản lý mới, cũng không nhìn nhiều.

Ngân Tô nhìn quanh, không thấy Giám đốc, có chút thất vọng thở dài.

Các NPC khác không dám thở mạnh, nhanh chóng ăn hết phần ăn ngon hơn trước nhiều lần.

Ăn xong, Ngân Tô dẫn họ đi về khu vực nhà máy, trước khi chia tay, cô không quên động viên: "Hy vọng mọi người đừng làm tôi thất vọng, từ bây giờ, các bạn phải trở thành người mà các bạn ghét nhất, trở thành một tầng lớp bóc lột đúng nghĩa, làm việc chăm chỉ, tạo ra lợi nhuận cho nhà máy của tôi."

"?" Hả?

Họ lật đổ quản lý để không bị bóc lột, không bị hút máu.

Là để trở thành tầng lớp bóc lột, trở thành kẻ hút máu sao? Tất nhiên.. là vậy rồi! Ai mà không thích trở thành một con mọt hút máu người khác chứ!

Ngân Tô đi về khu vực nhà máy của mình, không quên vẫy tay chào các NPC: "Trưa gặp lại."

NPC chỉ có thể cúi đầu đáp lại.

Đợi Ngân Tô đi xa, các NPC ôm túi hồ sơ mới thở phào.

"Cô ấy vừa nói 'nhà máy của tôi' phải không?"

"Hình như vậy.."

"Sao cô ấy có thể nói như vậy chứ? Nhà máy của cô ấy.. hừ, không sợ giám đốc đuổi việc sao!"

"Cô ấy có bị điên không?"

"Cô ấy.. có bao giờ bình thường không?"

"..."

Im lặng là câu trả lời tốt nhất.

* * *

* * *

Ngân Tô là quản lý, theo lời NPC, không có giờ làm cố định, nên khi cô đến, người chơi và nhân viên đã có mặt.

Ngân Tô vừa vào, Ninh Phàm đã thấy cô, vội vàng bước tới: "Sao cô đến muộn vậy, trễ rồi đấy!"

Ngân Tô vỗ vào thẻ giám đốc trên ngực, mỉm cười: "Tôi thăng chức rồi, không xứng đáng chịu khổ phải đi làm đúng giờ."

Ninh Phàm nhìn theo động tác của cô, mắt mở to, nhìn Ngân Tô rồi nhìn thẻ quản lý, hai chữ 'quản đốc' như phát sáng.

Cô ấy nói muốn thăng chức, không phải nói chơi.

Một lúc sau, cô lặng lẽ giơ ngón tay cái.

Thẩm Thập Cửu cũng tiến lại gần, mặt đầy kinh ngạc: "Còn có thể làm quản lý sao?"

"Tại sao không, mọi chuyện đều do con người mà."

Ngân Tô ôm túi hồ sơ đi vào, đối diện với những NPC đang thập thò trong xưởng, cô lớn tiếng nói:

"Chào các tiền bối, từ hôm nay, tôi là quản lý mới của các bạn, có việc gì hay không có việc gì cũng có thể tìm tôi, tôi rất vui lòng giúp đỡ các tiền bối."

Nhân viên: "..."

Nhân viên rõ ràng có chút không hiểu, không biết tại sao chỉ trong một đêm, nhân viên mới đáng lẽ bị họ bắt nạt lại trở thành quản lý.

Quan trọng là cô ấy thực sự đeo thẻ quản đốc trên ngực..

Đáng ghét!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

Ngân Tô quan sát xưởng một chút, sau đó đi về văn phòng quản lý, còn chu đáo gọi các người chơi khác.

Văn phòng quản lý không lớn, bên trong còn có một cửa dẫn ra hành lang bên ngoài.

Ninh Phàm: "Cái đó.. lấy thẻ của người khác, không có vấn đề gì sao? Tối qua họ tìm thấy quy tắc nhân viên nhà máy, nói không được lấy thẻ của người khác."

Ngừng một chút, Ninh Phàm tiếp tục: "Tối qua Phong Trường Đình suýt gặp chuyện vì thẻ."

Ngân Tô kéo ghế ngồi xuống, nghe vậy liếc nhìn Phong Trường Đình.

Chị Phong vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, nhưng quần áo bẩn hơn nhiều so với lúc rời đi hôm qua, cả người toát ra một luồng khí oán hận, có lẽ trải qua đêm qua không mấy tốt đẹp.

Ngân Tô không chọc vào nỗi đau của cô ấy, quay lại nhìn Ninh Phàm: "Giết người sở hữu thẻ ban đầu, sẽ không còn phiền phức này nữa."

Im lặng--

Văn phòng rơi vào im lặng chết chóc.

Cuối cùng Thẩm Thập Cửu lắp bắp lên tiếng: "Không hổ là đại lão."

Ninh Phàm cũng thở ra một hơi: "Vậy là cô đã giết quản lý?"

Họ cứ tưởng cô nhận được nhiệm vụ phụ gì đó, có được thân phận mới, hóa ra chỉ là giết quản lý?

Trò chơi này chơi như vậy sao?

"Đúng vậy."

"Dễ giết không?"

Ba người đồng loạt nhìn về phía Chung Đạt trầm lặng.

Chung Đạt bị họ nhìn chằm chằm, lại dịch sang bên cạnh.

"Tôi thấy cũng được." Ngân Tô không làm họ hiểu lầm, còn đưa ra gợi ý: "Một người không đánh lại thì hợp sức lại, người ta nói đoàn kết là sức mạnh mà."

Thông thường quản lý sẽ không kéo bè kết phái, nhưng người chơi thì có.

Chỉ cần chờ quản lý lẻ loi, sợ gì một nhóm người chơi không đánh lại một quản lý?

Thẩm Thập Cửu nghe mà mắt sáng lên, nhìn sang những người khác: "Vậy chúng ta cũng có thể thử.."

"Gọi các cậu vào là có việc chính." Ngân Tô nói xong liền bắt đầu công việc của mình, "Đây là đơn đăng ký cuộc thi người đồng, điền vào đi."

"Cuộc thi người đồng?"

Ngân Tô kể lại ngắn gọn những gì nghe được từ NPC.

"Người đồng hoàn hảo không tì vết.." Thẩm Thập Cửu hít một hơi: "Chìa khóa vượt qua không phải là cái này chứ?"

"Có thể." Ninh Phàm cũng nghiêm mặt.

Cuộc thi người đồng diễn ra đúng vào ngày cuối cùng của phó bản.

Phong Trường Đình cầm đơn đăng ký nhìn qua: "Cô Châu, tiêu chuẩn người đồng hoàn hảo không tì vết là gì?"

Ngân Tô nhún vai tỏ ý mình không biết.

Điều này cần người chơi tiếp tục khám phá, tìm ra cách tạo ra người đồng hoàn hảo không tì vết.

Ngân Tô phát xong đơn đăng ký, không thương tiếc đuổi họ ra ngoài gọi các NPC khác vào.

"..."

Ninh Phàm không ra ngay, định nói với Ngân Tô về tình hình của nhóm người chơi.

"Tối qua chúng tôi còn phát hiện một số điều khác, nói cho cô nghe nhé?"

Ngân Tô nghĩ một chút, gật đầu: "Nói đi."

Tối qua đội thám hiểm đã khám phá xưởng sản xuất và xưởng nguyên liệu, trong một kho gần xưởng sản xuất, họ phát hiện nhiều người đồng bị hỏng.

Họ cần đi qua kho đó để đến nơi khác, nhưng khi qua rồi, phát hiện thiếu một người.

Họ quay lại tìm, phát hiện người chơi đó đã lặng lẽ biến thành người đồng, đứng giữa đống người đồng hỏng.

Sau đó là xưởng nguyên liệu, họ chỉ phát hiện băng chuyền vận chuyển nguyên liệu, nhưng không biết băng chuyền nối đến đâu, cũng không tìm ra nguyên liệu từ đâu được đưa vào.

Còn những người chơi làm ca đêm, người chơi ở xưởng nguyên liệu nói thấy nguyên liệu trên băng chuyền biến thành chính mình, người ở xưởng sản xuất thì thấy ngũ quan của người đồng biến thành mặt mình.

Những nhân viên bị hoảng sợ gây ra tiếng động sẽ bị giám đốc đưa đi.

Nhưng trong quy tắc tìm được nói 'khi làm thêm giờ, giám đốc sẽ không xuất hiện', vậy thứ xuất hiện trong xưởng và đưa nhân viên đi là gì? Hoặc đây là một quy tắc sai?

Những nhân viên bị đưa đi, đến sáng nay vẫn chưa xuất hiện, đoán chừng lành ít dữ nhiều.

Sáng nay trong ký túc xá cũng xảy ra chuyện, có một người chơi chết trên giường mà không ai phát hiện, bên ngoài vẫn bình thường nhưng bên trong đã hoàn toàn biến thành người đồng.

Hai công nhân sửa chữa đó chỉ trở về khi họ rời ký túc xá vào buổi sáng, mặt mày đầy mệt mỏi.[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết
Status
Không mở trả lời sau này.

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back