Gió Qua Tổ Trống Tác giả: Rewrite Thể loại: Tâm lý, triết lý, giáo lý Phật Tình trạng: Hoàn thành Giới thiệu: Truyện ngắn lấy cảm hứng từ câu kinh được trích trong Kinh Pháp Cú (Dhammapada) : "Mọi pháp đều do tâm dẫn đầu, tâm làm chủ, tâm tạo tác. Nếu tâm nhiễm ô, nói hoặc làm điều gì, thì khổ đau sẽ theo sau, như bánh xe lăn theo chân con vật kéo." Trong cơn gió của tự nhiên, một tổ chim nhỏ bé kể câu chuyện về sinh tồn, tình yêu, và mất mát. Liệu hành động để sống có là ác? Hãy lắng nghe, suy ngẫm, và để tâm tìm câu trả lời. Thời lượng: 1522 từ Tác phẩm nằm trong series truyện ngắn: "Đừng Trách Em Ác" gồm 6 tác phẩm: 1. Ma Ma Cha Cha Cha (viết về trí tưởng tượng của một cậu bé 7 tháng tuổi) 2. Gió Qua Tổ Trống (viết về cái ác trong giáo lý Phật) 3. Mùa Mưa Mùa Khô (viết về tình yêu thương, sự từ bi và vô thường trong giáo lý Phật) 4. Hết Pin (viết về một kẻ sắp chết) 5. Sao Anh Về Trễ? (viết về một tình yêu vượt thời gian và cái chết) 6. Giọt Máu (viết về một đôi mắt màu xanh dương) Gió Qua Tổ Trống Trên cành cao chênh vênh, tổ chim đung đưa nhẹ, lót đầy cỏ khô và lông mềm, như một vòng tay bé nhỏ ôm lấy sự sống. Mặt trời buổi sớm ló dạng, vẽ tia vàng óng qua kẽ lá, nhuộm sáng cánh đồng cỏ trải dài. Gió đầu hạ thì thầm, len lỏi qua tán cây, mang theo hơi thở mát lành nhưng thoáng chút bất an, như nhắc nhở rằng mọi thứ đều mong manh, chẳng gì vĩnh cửu. Mẹ Chòe, với bộ lông nâu đỏ rực rỡ, vội vã đáp xuống, mỏ ngậm con sâu mũm mĩm. Đôi mắt bà long lanh yêu thương, đôi cánh run nhẹ vì mệt mỏi sau chuyến bay sớm. "Con ơi, mẹ đây!" Bà kêu dịu dàng, nghiêng mỏ đút mồi. Chíp và Chíp Chíp, hai chú chim non, ríu rít đáp lại, mỏ nhỏ há to, lông tơ nâu nhạt rung rinh trong gió. "Mẹ! Mồi! Con muốn bay, muốn thấy trời xanh!" Chíp líu ríu, mắt tròn sáng ngời. Chíp Chíp rúc sát anh, kêu nhỏ: "Mẹ ơi, con cũng muốn!" Mẹ Chòe mỉm cười qua ánh mắt, dang cánh che chở, tim đập rộn ràng vì tình yêu vô bờ. Trong góc tổ, một quả trứng lạ, to hơn, vỏ xám nhạt, nằm im lìm. Mẹ Chòe ủ ấm nó, không nghi ngờ, chỉ nghĩ đó là con của mình. Xa xa, từ rừng sâu, một tiếng "cúc-cu" bí ẩn vang lên, hòa vào gió. Đêm buông xuống, ánh trăng mờ nhạt rải bạc lên tổ chim, gió đêm lành lạnh luồn qua cành lá, làm tổ rung rinh. Mẹ Chòe mệt mỏi trở về, mỏ ngậm hạt dại, đôi cánh rã rời khẽ run. Chíp và Chíp Chíp nép vào nhau, lông tơ run rẩy, mơ màng về bầu trời rộng. Bỗng, quả trứng lạ trong góc tổ nứt vỡ, một tiếng "tách" nhỏ vang lên. Cúc, chú chim non mới, chui ra, thân nhỏ nhưng mạnh mẽ, lông xám nhạt, mỏ rộng háu đói. Chíp ngạc nhiên, kêu líu ríu: "Mẹ ơi, em mới! Chào em!" Chíp Chíp rúc sâu hơn, nhút nhát nhưng cũng ríu rít: "Em ơi, cùng mẹ nhé!" Mẹ Chòe nghiêng đầu, mắt sáng yêu thương, không chút nghi ngờ: "Con ơi, mẹ đây! Đừng lo, mẹ có mồi cho tất cả!" Bà đút hạt cho Cúc, rồi vội bay đi, tìm thêm thức ăn, hơi thở nặng nhọc. Cúc kêu to, giọng gấp gáp, đòi hỏi: "Mẹ! Mồi! Em đói!" Em lớn nhanh bất thường, đôi cánh nhỏ vung vẩy, mắt sáng quắc, như bị thúc đẩy bởi sức mạnh vô hình. Trong lòng Cúc, một cảm giác lạ trỗi dậy: "Mình phải ăn, phải lớn, phải sống! Tổ nhỏ quá, mồi ít quá.." Em không hiểu sao, chỉ thấy đói, thấy khát khao mãnh liệt. Gió đêm rít mạnh, cuốn lá rơi, như thì thầm về sự đổi thay. Xa xa, từ rừng sâu, tiếng "cúc-cu" vọng lại, bí ẩn, như gọi ai đó, nhưng Cúc chỉ há mỏ, chờ mồi. Nắng trưa gay gắt đổ xuống, tổ chim chênh vênh trên cành, chật chội và ngột ngạt, cỏ khô dưới đáy tổ khô khốc, rung rinh trong luồng gió nóng. Cúc, giờ đã lớn hơn, đôi cánh nhỏ vung vẩy mạnh mẽ, mỏ rộng há to, kêu gấp gáp: "Mẹ! Mồi! Em đói!" Giọng em át cả tiếng ríu rít yếu ớt của Chíp và Chíp Chíp. Chíp, lông tơ nâu nhạt run run, cố chen mỏ lên, bối rối nhưng vẫn dịu dàng: "Em ơi, cho anh một chút, anh cũng đói.." Chíp Chíp, nhút nhát hơn, rúc vào góc tổ, kêu nhỏ: "Mẹ ơi, con muốn mồi, con mệt.." Mắt em long lanh, đầy khát khao mong manh. Mẹ Chòe đáp xuống, đôi cánh rã rời, mỏ ngậm con sâu nhỏ, hơi thở nặng nhọc: "Con ơi, mẹ đây! Đừng lo, mẹ có đủ cho cả đàn!" Bà nghiêng mỏ, đút cho Cúc, rồi vội vàng bay đi, không nhận ra Cúc chiếm gần hết phần. Bà lượn trên cánh đồng, tim đập vì yêu thương, dù cơ thể kiệt sức. Trong lòng Cúc, một cơn sóng bản năng cuộn trào: "Mồi ít quá, tổ chật quá! Mình phải mạnh, phải sống, không thì mình sẽ tan biến!" Em chen mạnh, vai nhỏ đẩy Chíp, khiến anh loạng choạng. Chíp nhìn Cúc, mắt ngây thơ, bối rối: "Sao em đẩy anh? Anh chỉ muốn cùng em, cùng mẹ.." Chíp Chíp run rẩy, nép sát góc, lòng sợ hãi: "Em lớn quá, tổ nhỏ quá, mẹ ơi, cứu con!" Gió thổi qua, nóng rát, cuốn một sợi lông tơ bay. Mây xám kéo đến, che mờ nắng trưa, gió mạnh rít qua cành cây, làm tổ chim rung rinh dữ dội, như chính số phận đang lung lay. Cúc, đôi mắt sáng quắc, cơ thể nhỏ nhưng tràn đầy sức mạnh, cảm nhận cơn đói và khát khao sinh tồn bùng cháy: "Mình phải sống! Tổ này là của mình, mồi là của mình!" Em vung cánh, vai nhỏ đẩy mạnh, khiến Chíp loạng choạng, lăn ra mép tổ: "Mẹ ơi, cứu con!" Chíp kêu yếu ớt, lông tơ nâu nhạt bay lượn trong gió, đôi mắt tròn hoảng loạn. Em bám víu cỏ khô, nhưng Cúc, thúc đẩy bởi bản năng mãnh liệt, đẩy lần nữa. Chíp rơi, lăn xuống tán lá, tiếng kêu "chíp.. chíp.." tan dần vào bóng tối dưới đất, hòa cùng tiếng gió rít, như vô thường cuốn đi một kiếp sống. Chíp Chíp, run rẩy ở góc tổ, hoảng loạn kêu: "Cúc ơi, đừng! Con cũng muốn bay, mẹ ơi!" Em bám chặt, móng nhỏ cào vào cỏ, nhưng Cúc, mỏ há to, thân chen tới, đẩy mạnh. Chíp Chíp lăn ra, lông tơ bay loạn, tiếng kêu líu ríu nhỏ dần, mất hút trong màn gió và lá rơi. Cúc đứng một mình, mỏ há, lòng hỗn loạn: "Mình sống rồi! Tổ là của mình! Nhưng.. sao trống rỗng, sao lạnh thế này?" Em run run, mắt nhìn xuống khoảng tối bên dưới, một cảm giác lạ len lỏi. Mẹ Chòe bay về, đôi cánh mỏi mệt, mỏ ngậm mồi, mắt bàng hoàng: "Con ơi, mẹ đây! Chíp, Chíp Chíp đâu rồi?" Tổ trống, chỉ còn Cúc kêu to: "Mẹ! Mồi!" Bà đau lòng, tim vỡ vụn, nhưng vẫn dang cánh che cho Cúc, nước mắt long lanh: "Con ơi, mẹ sẽ bảo vệ con, đừng sợ.." Gió rít mạnh, lá rơi, như khóc cho sự mất mát. Bình minh ló dạng, ánh sáng yếu ớt xuyên qua tán lá, rải những mảng sáng nhạt nhòa lên tổ chim lạnh lẽo. Gió sớm thổi qua, cuốn theo vài sợi cỏ khô, làm tổ rung rinh, như khóc cho sự trống trải. Bà nhìn Cúc, há mỏ to, kêu gấp: "Mẹ! Mồi! Em đói!" Mẹ Chòe nghiêng mỏ, đút mồi, dang cánh che cho Cúc, thì thầm: "Đừng lo, mẹ yêu con.." Nước mắt long lanh trong mắt bà, nhưng tình yêu vẫn cháy, không phán xét. Cúc, thân lớn dần, lông xám nhạt dày lên, há mỏ đòi mồi, nhưng lòng chợt nặng trĩu: "Tổ sao lạnh thế? Tiếng kêu của anh chị đâu rồi? Mình sống, nhưng có đúng không?" Em nhìn xuống tán lá tối, nơi gió từng cuốn đi tiếng "chíp" yếu ớt, một cảm giác trống rỗng len lỏi. Gió thổi mạnh, lá rơi lả tả, như nhắc về vô thường, về những thứ mất đi mãi mãi. Xa xa, tiếng "cúc-cu" vang lên, rõ hơn, gần hơn, như một lời gọi bí ẩn, kéo Cúc khỏi cơn mơ màng, nhưng em chưa hiểu, chỉ há mỏ, chờ mồi từ mẹ. Mặt trời rực rỡ bừng lên, bầu trời xanh rộng mở, gió mát vuốt ve cánh đồng, làm lá cây rung rinh hát ca. Cúc, giờ lông vũ xám mượt, đôi cánh mạnh mẽ, đứng ở mép tổ, sẵn sàng bay. Em nhìn tổ trống, lòng nặng trĩu: "Mình sống, nhưng trả giá bằng gì?" Bỗng, tiếng "cúc-cu" vang rõ, kéo mắt em lên. Một bóng chim lớn, lông nâu xám, mắt sắc, lượn trên cao, Bà Cuốc, mẹ thật của Cúc, bà kêu lên: "Cúc-cu, con ta, hãy bay đi, đó là nghiệp, là con đường của giống ta!" bà kêu, giọng lạnh nhưng đầy sức sống. Cúc bối rối, mắt sáng quắc: "Mẹ ơi? Sao mình khác anh chị? Mình làm gì để sống đến hôm nay?" Em ngoảnh lại, thấy Mẹ Chòe, cánh mỏi, mắt long lanh: "Bay đi, con, mẹ mong con thấy bầu trời!" Tình yêu của bà rộng lớn, không oán hận. Cúc vung cánh, gió nâng em lên, bầu trời ôm lấy em, tự do bừng cháy. Nhưng lòng em trĩu nặng: "Đừng trách em, em chỉ muốn sống, nhưng sống là đủ sao?" Gió thổi, cuốn lá bay, như nói về vô thường, về nhân quả của hành động. Bà Cuốc lượn xa, tiếng "cúc-cu" mờ dần. Cúc bay, ngoảnh nhìn tổ, nơi Mẹ Chòe vẫn dõi theo, yêu thương. (Hết) Giải thích câu kinh Phật và mối liên hệ với truyện ngắn Câu kinh: "Mọi pháp đều do tâm dẫn đầu, tâm làm chủ, tâm tạo tác. Nếu tâm nhiễm ô, nói hoặc làm điều gì, thì khổ đau sẽ theo sau, như bánh xe lăn theo chân con vật kéo" từ Kinh Pháp Cú (Dhammapada) mang ý nghĩa sâu sắc về vai trò của tâm và luật nhân quả trong Phật giáo. Nó nhấn mạnh rằng mọi hành động, lời nói đều bắt nguồn từ tâm; nếu tâm bị thúc đẩy bởi tham, sân, si, hậu quả khổ đau sẽ đến, giống như bánh xe không thể tách khỏi bước chân con vật. Trong truyện ngắn "Gió Qua Tổ Trống", điều này phản ánh qua hành động của chú chim non, khi bản năng sinh tồn, dù không hẳn là "nhiễm ô" dẫn đến việc đẩy anh chị ra khỏi tổ, mang lại khổ đau cho chim mẹ chủ nhà và sự trống trải của tổ. Tuy nhiên, truyện không phán xét, mà gợi mở rằng bản năng tự nhiên cũng là một phần của chu kỳ đời sống. Câu kinh kết nối với thông điệp "đừng trách em ác", mời gọi độc giả suy ngẫm về nhân quả, hành động gieo hậu quả và vô thường, khi tổ chim mong manh đổi thay, để từ đó đồng cảm với quy luật tự nhiên và tìm thấy từ bi trong sự hiểu biết. Chú thích: Tập tính sinh học của chim cuốc và giáo lý Phật giáo Loài chim cuốc, đặc biệt là chim cuốc châu Âu, có tập tính sinh học độc đáo gọi là "ký sinh tổ." Thay vì tự xây tổ và nuôi con, chim cuốc mẹ đẻ trứng vào tổ của các loài chim khác, như chim chích chòe, rồi rời đi. Khi nở, chim cuốc non thường phát triển nhanh hơn, mạnh hơn, và có bản năng đẩy trứng hoặc chim non của loài chủ nhà ra khỏi tổ để độc chiếm thức ăn và sự chăm sóc. Đây không phải hành vi "ác ý," mà là chiến lược tiến hóa, giúp giống loài chim cuốc tồn tại trong tự nhiên khắc nghiệt. Từ góc nhìn Phật giáo, ta thấy vô thường: Sự sống mong manh, đổi thay như gió thoảng; nhân quả: Hành động của chim cuốc mẹ gieo hệ quả cho cả tổ; và từ bi: Như tình yêu mù quáng của chim chủ nhà, vẫn nuôi nấng bất kể. Hiểu tập tính này, ta đồng cảm với quy luật tự nhiên, không phán xét, mà suy ngẫm về chu kỳ đời sống. * * * Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau, lưu ý tất cả tiểu thuyết đều đọc miễn phí, không cần xu: Tiểu thuyết: 1. Trước Lúc Bình Minh (Hoàn thành - thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân) 2. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm) 3. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh) Đọc tiếp bài thơ "Gió Thoảng Đời Người" lấy cảm hứng từ truyện ngắn. Giao lưu với tác giả tại Fanpage: Giá Như Dừng Yêu Bạn tìm đọc các tác phẩm khác của Rewrite Ở ĐÂY ! Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY