Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Bunmincha, 5 Tháng ba 2025.

  1. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 761: Công viên Thiên Đường (47)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thanh Lan nhìn về phía Thương Nghênh Nghênh, chỉ thấy bóng bay, không thấy cô ấy đâu..

    "Hải Đường!" Thanh Lan lập tức chuyển hướng.

    "Tôi không sao."

    Giọng Hải Đường vang lên từ bên cạnh, ngay sau đó họ nghe thấy tiếng hét thảm thiết từ phía đối diện.

    NPC duy nhất còn sống đôi chân gập lại kỳ quái, ngã xuống đĩa, làm đĩa nghiêng về phía anh ta.

    Đĩa từ từ nghiêng, NPC chân gãy dần dần trượt ra ngoài.

    Khi đĩa nghiêng, Quách Tân Vũ vốn nằm yên cũng bắt đầu trượt xuống, dưới anh có chất keo dính anh vào đĩa, nhưng giờ dường như không còn hiệu quả, không giữ được anh nữa.

    "Không!"

    NPC trượt nhanh hơn, hét lên và rơi xuống nước.

    "Rào!"

    "Bùm!"

    Tiếng vật nặng rơi xuống nước và tiếng bóng bay nổ vang lên cùng lúc, đĩa nghiêng trở lại cân bằng, Quách Tân Vũ ngừng trượt.

    Mọi người cùng dồn hết sức chạy vào trung tâm.

    3..

    2..

    1..

    Ba người gần như đồng thời đặt chân vào khu vực trung tâm.

    [00: 00: 35]

    Chất keo trên người Quách Tân Vũ làm chậm tốc độ của anh, ba giây không đủ để anh đứng dậy và chạy, lúc này anh chỉ có thể bò dậy, ngồi xổm trên đĩa.

    Hồ Dược Minh nhìn Thương Nghênh Nghênh đang chìm xuống, mực nước và kính ngang nhau, chỉ cần một chút sóng, nước sẽ bắn vào.

    Nhưng những giọt nước bắn lên không nguy hiểm lắm, Thương Nghênh Nghênh đã dùng một dụng cụ bảo vệ mình, nên tạm thời an toàn.

    "Quách Tân Vũ chưa qua được." Hồ Dược Minh nói nhanh.

    Thương Nghênh Nghênh gật đầu: "Chỉ còn nửa phút."

    [00: 00: 31]

    "Quách Tân Vũ!"

    Quách Tân Vũ nhìn về trung tâm, mặt tối sầm, di chuyển một chút, nhưng ngay lập tức dừng lại.

    Anh vừa di chuyển, đĩa đã nghiêng về phía anh..

    Trừ khi.. anh bóp nổ bóng bay để giảm trọng lượng của mình.

    Quách Tân Vũ nhìn quả bóng bay vàng gần mình, có dấu '-' đúng lúc, chỉ cần trọng lượng giảm, phía anh sẽ nâng lên, anh có thể di chuyển vào trung tâm.

    [00: 00: 25]

    [00: 00: 24]

    "Quách Tân Vũ, đừng di chuyển!"

    Quách Tân Vũ nhìn chằm chằm vào quả bóng bay vàng trước mặt: "Các cậu có cách gì không?"

    Anh không thể di chuyển, và họ cũng không thể đến kéo anh, vì người lên sẽ làm phía anh chìm.

    Cũng không thể đặt vật gì để kéo anh, đĩa nhạy cảm đến mức cảm nhận được cả trọng lượng của một sợi lông, đặt vật gì cũng làm phía anh chìm.

    Hải Đường nhanh chóng buộc một sợi dây vào người, bảo Hồ Dược Minh và Thanh Lan giữ đầu kia, "Giữ chặt, tôi sẽ sang bên đó."

    Hải Đường chỉ vào khu vực đối diện với Quách Tân Vũ.

    Trọng lượng phía đối diện tăng, phía Quách Tân Vũ sẽ nâng lên.

    Hồ Dược Minh biết cách này có thể hiệu quả, nhưng..

    Anh vừa buộc dây vào người vừa hỏi: "Có thể đi vào khu vực của người khác không? Như vậy có vấn đề gì không?"

    Đừng để một mạng đổi một mạng.

    Hải Đường bình tĩnh đáp: "Vừa rồi có NPC bước vào khu vực khác, không xảy ra vấn đề gì, tôi cũng đã đến trung tâm, chắc không sao."

    Hải Đường vừa rồi cũng đã bước qua ranh giới, không có gì bất thường.

    Trước đó, Thanh Lan đã rời khỏi đĩa, nhưng khi bị phượng hoàng lửa đẩy trở lại, trò chơi cũng không có thông báo gì, nên khi Quách Tân Vũ đến trung tâm, dù đĩa có nghiêng hoàn toàn, họ có thể kéo cô ấy từ trên không trở lại.

    Hiện tại hai bên đang cân bằng, và đĩa này rất "nhạy cảm", cảm nhận được cả trọng lượng nhỏ nhất, nên cô không cần đi quá xa.

    [00: 00: 20]

    Chỉ còn 20 giây, không có thời gian để suy nghĩ hay do dự.

    Hải Đường chắc chắn Hồ Dược Minh và Thanh Lan đã giữ chặt dây, rồi bước về phía khu vực đối diện với Quách Tân Vũ. Cô vừa đặt chân vào khu vực đối diện, phía Quách Tân Vũ đã bắt đầu nâng lên rõ rệt.

    Hải Đường tránh các quả bóng bay trên đĩa khi di chuyển.

    Bây giờ không thể để bất kỳ quả bóng bay nào nổ.

    [00: 00: 17]

    [00: 00: 16]

    Hồ Dược Minh từ từ thả dây, có dây kéo, dù chân Hải Đường trượt, cô cũng không rơi xuống.

    "Quách Tân Vũ, cẩn thận!" Thanh Lan vừa chú ý đến tình hình của Thương Nghênh Nghênh, vừa nói: "Đừng chạm vào bóng bay!"

    Quách Tân Vũ đã đứng dậy, đang di chuyển về phía trung tâm.

    Trước mặt anh có nhiều bóng bay, anh gần như phải nín thở mới có thể lách qua.

    [00: 00: 10]

    Quách Tân Vũ chỉ còn cách trung tâm một mét.

    [00: 00: 08]

    Nửa mét.

    [00: 00: 05]

    Quách Tân Vũ may mắn vì mình đủ gầy, nếu là người béo, bóng bay không nổ cũng không qua được. Anh liên tục nín thở, thu bụng, nghiêng người qua hai quả bóng bay cuối cùng, chân phải đặt vào khu vực trung tâm, sau đó chân trái cũng bước lên.

    Toàn thân Quách Tân Vũ đổ mồ hôi lạnh.

    Nhưng lúc này họ vẫn chưa thể hoàn toàn thả lỏng.

    Quách Tân Vũ lập tức nắm lấy đầu dây bên kia, cùng Hồ Dược Minh và Thanh Lan kéo Hải Đường trở lại.

    Đĩa đang nghiêng nhanh chóng, nếu không có dây kéo, Hải Đường đã rơi xuống rồi.

    [00: 00: 03]

    Hải Đường còn cách trung tâm hai mét.

    [00: 00: 02]

    Quách Tân Vũ nhìn đếm ngược, cùng Hồ Dược Minh kéo nhanh hơn, "Nhanh lên! Không kịp rồi!"

    Hải Đường nắm chặt dây, cơ thể gần như dán vào đĩa, "Kéo!"

    [00: 00: 01]

    [00: 00: 00]

    Hải Đường như một con cá lướt qua giữa các dây bóng bay, được kéo lên khu vực trung tâm, gần nhưngay khi cô lên, phía sau vang lên tiếng rào rào.

    Đĩa rơi xuống nước, ngừng nghiêng.

    Toàn bộ đĩa dựng đứng 90 độ, một nửa trong nước, một nửa trước mặt họ.

    Hải Đường giọng khàn khàn: "Thương Nghênh Nghênh.."

    "Tôi không sao."

    Đĩa rơi xuống nước tạo ra tiếng động lớn, dòng nước bên dưới cuộn trào, nhưng không tràn vào.

    Khu vực trung tâm bắt đầu nâng lên, trần nhà mở ra một lối tròn, họ được đưa đến một phòng khác, có nhân viên chờ sẵn.

    Ánh mắt nhân viên quét qua họ, mặt dần dần tối lại.

    Rõ ràng anh ta không ngờ có nhiều người qua được như vậy.

    Hải Đường và mọi người lập tức bước xuống khỏi bệ, vừa xuống, Quách Tân Vũ như không đứng vững, ngồi phịch xuống đất.

    Hồ Dược Minh và Thanh Lan cũng mệt mỏi.

    Hải Đường lấy lại bình tĩnh, nhìn NPC mặt mày u ám: "Đưa vé cho chúng tôi."

    NPC không vui, cười nhạt: "Các người may mắn thật."

    Cười xong, NPC cố ý nâng giọng: "Cô đã có vé, không thể nhận vé mới."

    Mọi người xung quanh: "?"

    Hải Đường có vé từ khi nào?

    "Vé của họ." Hải Đường không muốn đôi co với NPC, đưa tay ra, "Đưa vé đây."

    NPC: "..."

    NPC hừ lạnh, lấy ra vài tấm vé, ném cho Hải Đường rồi bỏ đi.

    Hải Đường đếm vé, tổng cộng bốn tấm, đều có mã số.

    Cô quay lại chia vé cho mọi người.

    Những người nhận vé: "..."

    Không khí có chút kỳ lạ, cuối cùng Quách Tân Vũ hỏi thẳng: "Cô lấy vé từ đâu?"
     
    Munxeko, Trinh0705, Vava18104 người khác thích bài này.
  2. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 762: Công viên Thiên Đường (48)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu Bạch bán cho tôi."

    "..."

    Mọi người nhớ lại khi họ gặp con thỏ trên đường đến vòng quay ngựa gỗ, nó và Hải Đường đi cùng nhau, không biết đã nói gì.

    Quách Tân Vũ vẫn không nói dễ nghe hơn: "Cô đã có vé rồi, sao không nói sớm? Nếu cô nói, chúng ta không cần rút thăm quyết định ai cầm bóng bay, cô sợ chúng tôi cướp vé của cô à?"

    Nếu Hải Đường cầm bóng bay, họ cũng yên tâm.

    Dù cô không hy sinh để cứu họ, nhưng với biểu hiện trước đó, cô sẽ không vì áp lực mà bóp nổ bóng bay tự cứu mình trước khi đến phút cuối.

    Hải Đường không giải thích lý do.

    Nhưng Hồ Dược Minh hiểu tại sao, nếu cô nói mình đã có vé, mọi người sẽ có suy nghĩ khác.

    Lo lắng cô vì có vé mà không cố gắng nữa, nghi ngờ mục đích của cô vì một quyết định nào đó.

    Cũng có thể vì cô có vé mà nảy sinh ý nghĩ khác.

    Dù mọi người không có ý nghĩ khác, tin tưởng để cô cầm bóng bay, nhưng sau đó thì sao?

    Họ có dám mạo hiểm cứu Quách Tân Vũ hoặc người khác gặp nguy hiểm như cô không?

    Hồ Dược Minh không chắc.

    Dù Quách Tân Vũ giết NPC, giúp họ vào trung tâm trước, để mình rơi vào tình thế cô lập.

    Anh có thể cảm thấy áy náy, có thể tiếc nuối, nhưng không có tinh thần mạo hiểm, lấy mạng mình ra đánh cược.

    Họ giúp đỡ nhau bây giờ chỉ vì ai cũng muốn sống.

    Đừng bao giờ thử thách lòng người.

    Vì vậy, cô đã quyết định cùng họ vào trò chơi này, việc cô có vé hay không thực ra không quan trọng.

    "Ra ngoài trước đi." Thương Nghênh Nghênh nói.

    Hải Đường quay người rời đi trước, Quách Tân Vũ nhíu mày, một lúc sau mới đuổi theo, "Cảm ơn cô."

    "Không có gì." Hải Đường vẫn lạnh lùng: "Tôi chỉ cứu anh khi chắc chắn."

    Quách Tân Vũ: "Dù sao cô cũng đã mạo hiểm vì tôi, tôi tên thật là Trần Lập Nam, thành viên hội Thượng Thiện Nhược Thủy, sau này nếu cần gì có thể tìm tôi."

    Hải Đường ngạc nhiên nhìn anh.

    Không ngờ anh lại khó ưa như vậy.

    Người của hội Thượng Thiện Nhược Thủy đều không dễ ưa, không phải vì họ xấu xa, mà vì việc họ làm và lời họ nói luôn mâu thuẫn, dù làm việc tốt cũng khiến người khác cảm thấy họ đang phá hoại, không rõ họ là thiện hay ác.

    Nguyên tắc của hội là làm thần của chính mình.

    Còn tên hội Thượng Thiện Nhược Thủy lấy từ câu "Thượng thiện nhược thủy. Thủy thiện lợi vạn vật nhi bất tranh, xử chúng nhân chi sở ác, cố kỷ ư đạo." *

    Hải Đường cảm thấy hội Thượng Thiện Nhược Thủy thực sự đã làm được "xử chúng nhân chi sở ác".

    "Anh có địa vị cao trong hội không?"

    "Cũng tạm." Quách Tân Vũ trả lời mơ hồ.

    "Có thể gặp hội trưởng của các anh không?"

    Quách Tân Vũ nghi ngờ: "Cô muốn gặp hội trưởng?"

    Hải Đường: "Nếu anh có thể gặp hội trưởng của các anh, tôi thực sự có việc cần anh giúp."

    Quách Tân Vũ: "..."

    Hội Thượng Thiện Nhược Thủy là hội có nhiều chìa khóa phó bản cố định nhất, chỉ sau Cục điều tra.

    Khi chưa đến kỳ mở phó bản cố định, chỉ có thể vào bằng chìa khóa phó bản cố định, nên Cục điều tra rất cần những chìa khóa đó.

    Họ luôn muốn liên lạc với hội trưởng Thượng Thiện Nhược Thủy, dù là giao dịch hay hợp tác, đều có thể bàn bạc.

    Nhưng họ không thể liên lạc được!

    Quách Tân Vũ suy nghĩ một lúc, "Tôi có thể gặp hội trưởng, nhưng tôi sẽ không dẫn cô đi gặp hội trưởng."

    "Không cần, anh chỉ cần giúp tôi chuyển lời là được."

    Chuyển lời à..

    Quách Tân Vũ nghi ngờ nhìn Hải Đường, hội trưởng gây nợ tình trong phó bản sao? Nhưng hội trưởng không thích kiểu này mà.. bị quái vật đánh hỏng đầu nên thẩm mỹ cuối cùng cũng bình thường rồi?

    Anh luôn nghĩ hội trưởng mắt mù, dù không xấu nhưng có nhiều sở thích kỳ quặc, chỉ thích những thứ không ra gì, nếu đổi thành kiểu như Hải Đường thì tốt biết mấy.

    Quách Tân Vũ không rõ quan hệ giữa người này và hội trưởng của họ, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Chỉ chuyển lời thì không vấn đề."

    Dù sao chuyển lời cũng không cần gặp riêng, anh chỉ cần truyền lại là được.

    * * *

    * * *

    Ra khỏi trò chơi bóng bay màu sắc, họ thậm chí chưa kịp xem vé trong tay, đã nghe tiếng ầm ầm từ xa, khói bụi cuồn cuộn bốc lên trời.

    Tiếng hét của du khách vang lên tận mây xanh.

    Lúc này trời đã tối, trong bóng đêm, ánh lửa lấn át đèn neon, nhuộm đỏ nửa bầu trời.

    "Phía sau vé có con dấu, nhưng tôi chưa nhận được thông báo qua cửa?" Hồ Dược Minh nhìn những người khác: "Các cậu thì sao?"

    "Tôi cũng không." Thương Nghênh Nghênh nói.

    Thanh Lan còn thiếu một trò chơi, nên cô không rõ.

    "Có lẽ phải ra khỏi công viên." Dù sao trước đó cũng nhiều lần nhắc đến 'rời khỏi công viên', và trên vé còn có một phiếu phụ.

    Họ đã thấy vị trí lối ra của công viên trước đó, giờ cầm vé thử xem sao.

    Hồ Dược Minh nhìn Thanh Lan và Hà Hiểu Lương: "Còn các cậu?"

    "Các cậu đi trước đi, tôi và A Lan sẽ hoàn thành việc chuyển nhượng suất, rồi đi vòng quay ngựa gỗ." Hà Hiểu Lương nói như thể đó là chuyện rất bình thường.

    Anh không có suất chơi, không thể cùng Thanh Lan đi đu quay, nếu Thanh Lan vào đu quay một mình, chắc chắn sẽ gặp du khách NPC, điều đó không thể kiểm soát được.

    Vì vậy, Thanh Lan chỉ có thể chọn vòng quay ngựa gỗ một mình.

    Thanh Lan cúi đầu, khuôn mặt còn chút sắc hồng sau khi ra khỏi trò chơi bóng bay màu sắc, giờ đã tái nhợt.

    Hà Hiểu Lương dẫn Thanh Lan tách khỏi nhóm, đi theo hướng Thương Nghênh Nghênh chỉ, tìm thấy quầy nhỏ, hoàn thành một nhiệm vụ đơn giản không nguy hiểm, rồi đứng trước cửa sổ làm thủ tục chuyển nhượng suất.

    "Anh chắc chắn muốn chuyển nhượng suất trải nghiệm cho cô ấy chứ?" NPC hỏi Hà Hiểu Lương với vẻ mặt vô cảm.

    "Vé không ghi tên, anh cũng có thể dùng." Thanh Lan muốn nhường cơ hội này cho Hà Hiểu Lương, "Anh có thể ra ngoài."

    Hà Hiểu Lương gỡ tay Thanh Lan đang nắm vé, đưa cho NPC, "Đúng vậy."

    Sau đó, anh quay sang nhìn Thanh Lan, "A Lan, chúng ta đã nói rồi mà? Giờ không còn đường lui nữa, tôi đi vòng quay ngựa gỗ một mình, tôi sẽ chết trong đó, đến lúc đó cả hai chúng ta đều chết."

    Thanh Lan còn có thể sống sót từ vòng quay ngựa gỗ, nhưng anh thì không.

    "Vé của cô đây." NPC trong cửa sổ đã hoàn thành thủ tục chuyển nhượng.

    "Còn vài giờ nữa là phó bản kết thúc, có lẽ tôi có thể cầm cự đến lúc đó." Hà Hiểu Lương nhận vé, kéo Thanh Lan đi về hướng vòng quay ngựa gỗ.

    Hai người nhanh chóng đến cổng vào vòng quay ngựa gỗ.

    Trong công viên thỉnh thoảng có tiếng nổ, nhưng sự hỗn loạn chưa ảnh hưởng đến khu vực này, du khách ở đây chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn, rồi lại tiếp tục thảo luận trò chơi như không có chuyện gì.

    Hà Hiểu Lương nhẹ nhàng ôm Thanh Lan một cái, "A Kiệt ở đây một mình cô đơn lắm, tôi phải ở lại đây với anh ấy. Nhưng người sống phải tiếp tục tiến lên.. luôn là cô bảo vệ chúng tôi, giờ đến lượt chúng tôi bảo vệ cô. Cô sống, chúng tôi cũng sống, chúng ta sẽ luôn ở bên nhau."
     
    Thích Vị, Munxeko, Trinh07056 người khác thích bài này.
  3. Bunmincha

    Bài viết:
    0
  4. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    MunxekoVava1810 thích bài này.
  5. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 765: Hiện thực - Sợi dây ma quỷ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khang Mại và Ô Bất Kinh ngồi trong phòng trà, cả hai đều cầm điện thoại lướt qua các bình luận trên mạng.

    Ô Bất Kinh nhăn nhó đặt điện thoại xuống: "Xong rồi, đại lão của tôi không còn là duy nhất nữa."

    Khang Mại: "..."

    Đại lão của cậu còn mong không phải là duy nhất, như vậy mọi người sẽ không chú ý đến cô ấy nữa, cô ấy có thể vui vẻ đi làm thêm rồi.

    Khang Mại tuy không hiểu công việc làm thêm đó kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng miễn là cô Tô vui là được.

    "Có thêm một người chơi thử nghiệm, sẽ có thêm người vượt qua phó bản tử vong, điều này tốt cho chúng ta."

    Ô Bất Kinh chọc chọc điện thoại: "Nhưng nếu đúng như họ nói, người chơi 0234 là một kẻ điên thì sao?"

    Khang Mại cảm thấy Ô Bất Kinh quá thần tượng hóa người đó, "Sao cậu nghĩ đại lão của cậu không điên?"

    Ô Bất Kinh ngừng tay, sau đó khô khan nói: "Ít nhất đại lão vẫn rất thân thiện với mọi người.. Ừ, đúng, cô ấy rất thân thiện với mọi người!"

    Khang Mại: "..."

    Cậu chỉ đang tự lừa mình thôi.

    Cô ấy không có nhiều tình cảm với con người, người và quái vật trong mắt cô ấy đều là thú cưng, chỉ khác nhau ở chỗ một là thú cưng yêu thích, một là không yêu thích lắm.

    Khang Mại: "Thực ra đây là điều tốt, cậu thấy đấy, vì cô ấy quá nổi bật nên mọi người đều chú ý đến cô ấy. Nhưng bây giờ có thêm một người chơi thử nghiệm, những người chú ý đến cô ấy có thể sẽ chuyển sự chú ý, và cậu cũng sẽ an toàn hơn."

    Ô Bất Kinh bị cuốn vào không nghe thấy Khang Mại nói gì, chỉ vào điện thoại tức giận: "Cậu xem, có người nói có 0234 rồi, xem 0101 còn làm cao được không.. Hắn bị điên à?"

    Khang Mại có lẽ đã xem nhiều, cộng thêm Ngân Tô không quan tâm, nên anh cũng không để ý đến những bình luận này nữa.

    Ô Bất Kinh cầm điện thoại lên, ngón tay bắt đầu gõ nhanh.

    "Cậu tranh luận với họ cũng vô ích." Khang Mại tưởng cậu thấy bình luận không hay, "Không biết phía sau là người hay quỷ."

    Ô Bất Kinh vừa gõ vừa trả lời: "À, không, tôi đang nhắn tin cho đại lão."

    "..."

    Ô Bất Kinh gõ xong, đặt điện thoại lên bàn, nhìn màn hình như nhìn lễ vật.

    Một phút sau.

    Khang Mại hỏi: "Đã trả lời chưa?"

    "Chưa."

    Năm phút sau.

    Khang Mại hỏi: "Đã trả lời chưa?"

    "Chưa.."

    Nửa giờ sau.

    Khang Mại hỏi: "Bây giờ đã trả lời chưa?"

    "..."

    * * *

    * * *

    Ở phía bên kia, Hải Đường vừa ra khỏi nhiệm vụ đã nhận được thông báo từ Cục điều tra, yêu cầu cô lập tức đến phòng họp.

    Hải Đường thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng nở nụ cười, cô cất điện thoại, mở cửa bước ra ngoài.

    Trong phòng họp chỉ có một mình Nghiêm Nguyên Thanh, Hải Đường chào hỏi rồi ngồi xuống đối diện anh.

    "Trước tiên, chúc mừng cô." Nghiêm Nguyên Thanh nói với giọng điệu ấm áp, "Cô đã sống sót trở về."

    Hải Đường cũng cười theo, "Cảm ơn."

    Nghiêm Nguyên Thanh không nói nhiều, nhanh chóng vào thẳng vấn đề: "Cô đã thấy thông báo toàn cầu chưa?"

    "Trên đường đến đây tôi đã thấy." Hải Đường gật đầu, "Anh muốn hỏi về người chơi 0234 phải không?"

    "Đúng vậy, hãy kể chi tiết những gì đã xảy ra trong nhiệm vụ."

    "Không vấn đề gì."

    Hải Đường bắt đầu kể từ khi cô bước vào nhiệm vụ, nhưng thực ra thời gian cô tiếp xúc với Ngân Tô không nhiều, mỗi lần gặp chỉ một lúc rồi lại tách ra.

    Nghiêm Nguyên Thanh càng nghe càng nhíu mày, đến khi nghe Hải Đường nói về 'cái rìu màu hồng' thì mày anh đã nhíu chặt lại.

    Hải Đường không hiểu biểu hiện của Nghiêm Nguyên Thanh là sao, nhưng cô không hỏi, tiếp tục kể cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ.

    Nghiêm Nguyên Thanh nhíu mày đến mức có thể kẹp chết vài con ruồi, Hải Đường không biết mình nói gì sai mà khiến vị phó đội luôn ổn định cảm xúc này lại có biểu hiện như vậy.

    "Phó đội, tôi nói gì sai sao?"

    Nghiêm Nguyên Thanh lắc đầu, hỏi: "Cô đã kết bạn với cô ấy, biệt danh của cô ấy là gì?"

    Hải Đường: "Tô Đại Thiện Nhân."

    Hải Đường thực ra cũng nghi ngờ cô ấy có phải là 0101 không.

    Nhưng sau khi ra ngoài, thấy thông báo toàn cầu không phải 0101, cô không nghĩ nhiều nữa.

    Nghiêm Nguyên Thanh hít một hơi, cảm xúc trên mặt hơi dịu lại, "Được rồi, tôi hiểu rồi, tình hình nhiệm vụ này cần cô giữ bí mật, viết xong báo cáo nộp trực tiếp cho tôi. Không có lệnh của tôi và anh Giang, không được nói cho ai biết. Cô được nghỉ hai ngày về nhà thăm gia đình, nghỉ ngơi tốt, sau đó đến nhóm chiến lược phó bản tử vong báo cáo."

    "Vâng."

    Hải Đường tuy có thắc mắc, nhưng cô biết, đây không phải là việc cô nên hỏi.

    Tuy nhiên..

    Hải Đường vẫn hỏi: "Phó đội Nghiêm, người chơi 1868 là ai?"

    Hải Đường bình thường không phụ trách tiếp xúc với người chơi, nên mã số này lạ lẫm với cô, trong ký ức cũng không nghe ai thảo luận về nó.

    Nhưng mã số gần giống với Giang Kỳ, chắc chắn là người chơi thử nghiệm đợt hai.

    Những người chơi cùng hoàn thành nhiệm vụ với cô, dường như không ai giống..

    "Có lẽ là người chơi mà cô nói tên là Tông Hiểu Nguyệt." Nghiêm Nguyên Thanh nói: "Cô có thể quen thuộc với biệt danh của cô ấy hơn - Tơ Hồng."

    Đồng tử Hải Đường hơi rung lên, không ngờ là cô ấy..

    Tơ Hồng là một loại cây ký sinh, hiện nay nhiều người dùng nó để chỉ những phụ nữ hoặc người yếu đuối phụ thuộc vào người khác.

    Nhưng trong thế giới thực vật, Tơ Hồng không sống dựa vào sự yếu đuối để nhận sự giúp đỡ của người khác, mà là ký sinh và bóp nghẹt.

    Dù sao nó cũng có những biệt danh như 'Sợi dây ma quỷ', 'Dây thắt chết người', 'Ma cà rồng thực vật'.

    Ký chủ bị nó quấn lấy mới là đáng thương nhất.

    Già Âm với biệt danh Tơ Hồng đã kế thừa rất tốt đặc tính này, và kỹ năng của cô ấy còn có tiền tố 'TơHồng yếu đuối'.

    Từ 'yếu đuối' sẽ khiến cô ấy trông vô hại trong mắt mọi người, giảm sự cảnh giác của người khác, thậm chí nảy sinh mong muốn bảo vệ cô ấy.

    Nhờ vậy, cô ấy có thể thoải mái chọn lựa con mồi dễ kiểm soát nhất.

    Bất kỳ ai bị cô ấy ký sinh, nếu cô ấy không chủ động thả ra, thì gần như sẽ bị hủy hoại.

    Đó chính là kỹ năng thiên phú của cô ấy.

    Là một kỹ năng tinh thần mạnh mẽ.

    * * *

    * * *

    Khi Hải Đường rời khỏi phòng họp, Nghiêm Nguyên Thanh mới đau đầu mở điện thoại, gửi tin nhắn cho Giang Kỳ.

    【Thanh Điểu Truyền Tin: 0234 là 0101】

    【Giang Kỳ: ? 】

    【Thanh Điểu Truyền Tin: Dù không biết cô ấy làm thế nào để thay đổi mã số trên thông báo toàn cầu, nhưng tôi đã xác định. 】

    【Giang Kỳ: . 】

    Biệt danh Tô Đại Thiện Nhân không thể đăng ký trùng lặp, chỉ có thể là cô ấy.

    Khi niềm vui và lo lắng tan biến, Nghiêm Nguyên Thanh nghĩ đến một vấn đề khác.

    【Thanh Điểu Truyền Tin: Nếu cô Tô có thể thay đổi mã số trên thông báo toàn cầu, thì những người chơi thử nghiệm khác cũng có thể trực tiếp chặn thông báo toàn cầu. 】

    【Thanh Điểu Truyền Tin: Mã số 0023 đã quá lâu không có động tĩnh. Nếu 0023 đã chặn thông báo toàn cầu, thì sẽ có những phó bản tử vong mà chúng ta không biết đang nhanh chóng giáng xuống! 】

    Nghiêm Nguyên Thanh lo lắng không phải không có lý.

    Trước đây họ không biết có cách thay đổi mã số, nên không nghĩ đến việc thông báo toàn cầu cũng có thể bị chặn.

    【Giang Kỳ: Hãy cho người giám sát chặt chẽ các tình huống bất thường và các trường hợp tử vong không rõ nguyên nhân. 】

    P/s: Tui thử cài đặt thu phí vài chương.

    Thật ra là do khách vãng lai (người đọc không đăng ký tài khoản qá nhiều nên k có nhận dk xu nào hết á mấy ní ơi.

    Thêm nữa t đăng 1 lèo mấy ty đọc 1 lèo mà k đăng nhập lại để đọc khiến t chỉ nhậ dk 40xu à, nghèo lắm mn chịu khó đăng nhập lại rồi đọc chương tiếp theo giúp tui nghen. Bunmincha.
     
    Thích Vị, Munxeko, Trinh07053 người khác thích bài này.
  6. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 766: Hiện thực - Vượt qua nhiệm vụ trong đêm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi Ngân Tô nhận được tin nhắn của Giang Kỳ, cô vừa tắm xong và bước ra khỏi phòng tắm. Quái tócnhư một bà mẹ, cầm cây lau nhà đuổi theo lau nước mà cô bước ra từ phòng tắm.

    Ngân Tô ngồi xuống ghế sofa, Quái tóc vừa lau nhà vừa lấy máy sấy tóc ra, bắt đầu sấy tóc cho cô, bận rộn không ngừng.

    【Giang Kỳ: Cô Tô cũng ở trong nhiệm vụ Công viên Thiên Đường này à? 】

    Ngân Tô chỉ tò mò thử hiệu quả của bộ mã hóa, không thực sự muốn giấu mã số của mình, nên cô thẳng thắn thừa nhận.

    【Tô Đại Thiện Nhân: Ừ. 】

    【Giang Kỳ: Cô Tô có thể tiết lộ làm thế nào để thay đổi mã số không? 】

    【Tô Đại Thiện Nhân: Dùng đạo cụ thôi. 】

    【Giang Kỳ: Vậy cũng tốt, tránh việc cô luôn bị chú ý. 】

    Giang Kỳ nói thêm về suy đoán của anh và Nghiêm Nguyên Thanh về mã số 0023, nếu họ tìm được bằng chứng chứng minh suy đoán của mình, thì tình hình sẽ phức tạp hơn.

    Đây chỉ là suy đoán, tạm thời chưa có bằng chứng.

    Cũng có thể mã số 0023 chọn không tham gia phó bản tử vong, hoặc đã có đạo cụ tránh phó bản tử vong và chọn sống an nhàn.

    Nếu nghĩ theo hướng xấu hơn, có thể là đã chết rồi?

    Nếu là hai trường hợp sau, thì đối với người dân trong nước chắc chắn là tin tốt, sẽ không có phó bản tử vong mới được thả xuống.

    Nhưng đối với quốc gia mà mã số 0023 thuộc về, đó sẽ là thảm họa.

    Ngân Tô nói vài câu với Giang Kỳ rồi kết thúc cuộc trò chuyện.

    Quái tóc đã sấy xong tóc, đang dạy dỗ tượng thạch cao, nhét nó vào ấm đun nước vàng, hành động thô bạo khiến Ngân Tô cảm thấy nó đang trút giận lên tượng thạch cao.

    Dù tượng thạch cao là đồ chơi của cô, nhưng Ngân Tô không hề thương xót.

    Cô cũng không nghĩ nó giống mình, chỉ là đại diện cho lòng tự trọng và nhân cách của cô, nên Quái tócmuốn chơi thế nào thì chơi.

    Ngân Tô nằm trên ghế sofa suy nghĩ.

    Trò chơi không muốn người chơi thử nghiệm tự giết lẫn nhau, nhưng bảng xếp hạng phó bản tử vong lại như đang khuyến khích sự cạnh tranh giữa các người chơi.

    Vì vậy, người chơi thử nghiệm thực ra là tài sản quan trọng mà trò chơi đã chọn, chỉ là trò chơi muốn người chơi thử nghiệm làm gì thì tạm thời chưa rõ.

    Hiện tại, nó chỉ đang khuyến khích họ nỗ lực vượt qua phó bản tử vong.

    Vượt qua phó bản tử vong có thể ngăn chặn phó bản tử vong giáng xuống thực tế, từ góc độ này, trò chơi dường như vẫn đứng về phía con người.

    Thế giới quái vật và thế giới thực tế có mối quan hệ gì?

    Khu vực xâm nhập của thế giới quái vật là gì?

    Ngân Tô đau đầu, nhanh chóng từ bỏ việc suy nghĩ về vấn đề này.

    Có những việc, đến thời điểm sẽ tự có câu trả lời.

    Ngân Tô tiếp tục xem điện thoại, trả lời tin nhắn của Ô Bất Kinh đã gửi cho cô vài tin.

    【Tô Đại Thiện Nhân: Có khả năng mã số 0234 cũng là tôi không? 】

    【Bất Kinh Bất Kinh: ? 】

    【Bất Kinh Bất Kinh: ! 】

    Ô Bất Kinh có lẽ quá sốc, một lúc lâu không trả lời, ngược lại Khang Mại gọi điện trực tiếp để hỏi chuyện gì xảy ra.

    "Đạo cụ mới có, thử xem hiệu quả." Ngân Tô lười biếng nói, "Hiệu quả cũng khá, tiếc là phải giết người chơi mới tích lũy được cơ hội sử dụng, nếu không tôi có thể mỗi lần đổi một mã số.. Thật thú vị."

    Người chơi thử nghiệm có lẽ chỉ còn lại vài người, nên mã số có thể dùng còn rất nhiều.

    Nhưng số lần không đủ..

    Không giết người chơi thì không tích lũy được số lần.

    Nhưng cô làm sao có thể tùy tiện ra tay với những người bạn nhỏ không hề xúc phạm mình?

    Khang Mại: "..."

    Người khác tưởng rằng họ có vô số người chơi thử nghiệm, kết quả khi lật mặt nạ ra, tất cả đều là một người.. Thật sự thú vị ha.

    "Ở Cục điều tra không phải có nhiều người chơi gây rối sao." Ông chủ Khang bắt đầu bày mưu tính kế, "Trong quá trình bắt giữ, làm sao tránh khỏi có thương vong."

    Cục điều tra ngoài việc giải quyết quái vật, còn phải đối phó với những người chơi gây rối.

    Yêu cầu của Cục điều tra là bắt sống, nhưng thực tế khi đánh nhau, ai còn để ý đến điều đó.

    Ngân Tô cười một tiếng, "Anh nói đúng."

    Lông cừu vẫn phải cạo từ Cục điều tra.

    Không đúng.. Cô đang vì dân trừ hại!

    Tô Đại Thiện Nhân cúp điện thoại, hớn hở đi tìm Nghiêm Nguyên Thanh, yêu cầu anh ta sắp xếp cho cô hai nhiệm vụ bắt giữ người chơi.

    Nghiêm Nguyên Thanh tuy không hiểu tại sao, trước đây cô chỉ yêu cầu làm nhiệm vụ liên quan đến quái vật, sao bây giờ lại muốn bắt người chơi.. Không hiểu thì không hiểu, nhưng không ảnh hưởng nhiều, nên Nghiêm Nguyên Thanh vẫn đồng ý ngay.

    Tuy nhiên, Ngân Tô yêu cầu là không phải tội chết thì đừng tìm cô, Nghiêm Nguyên Thanh nói gần đây không có nhiệm vụ như vậy, nếu sau này có sẽ thông báo cho cô.

    * * *

    * * *

    Bên ngoài bị người chơi 0234 mới xuất hiện thu hút sự chú ý, thậm chí nước ngoài cũng sôi sục vì người chơi thử nghiệm mới của khu vực H.

    Nhiều khu vực không có người chơi thử nghiệm xuất hiện, nhưng khu vực H đã có hai người chơi thử nghiệm.

    Nếu cứ tiếp tục như vậy, những khu vực không có người chơi thử nghiệm sẽ sớm bị phó bản tử vongbao phủ, không còn người sống.

    Mã số 0681 có lẽ bị kích thích, đã vượt qua nhiệm vụ 'Chuyến tàu không bao giờ đến ga' và một phó bản tử vong mới 'Học viện Bốn Lá' trong đêm để khẳng định sự tồn tại.

    Ngân Tô nhận ra rằng, người xui xẻo này có hiệu suất vượt qua nhiệm vụ rất cao, chỉ là anh ta không thực sự là người chăm chỉ, lúc nào cũng ngâm mình trong nhiệm vụ.

    Rõ ràng anh ta cũng thích tận hưởng cuộc sống thực tế hơn.

    Chỉ là tinh thần cạnh tranh mạnh mẽ khiến người xui xẻo chọn làm một người chăm chỉ.

    Ngân Tô và những người chơi thử nghiệm khác đều lười để ý đến anh ta, để anh ta làm chú hề của thế giới, một mình nhảy múa trên sân khấu thế giới.

    Chỉ cần mã số 0681 không thấy xấu hổ, thì mọi người coi như xem trò vui.

    Gần đây trường học sắp nghỉ, Ngân Tô bận rộn với kỳ thi cuối kỳ, còn phải tranh thủ thời gian cho Cung Điện Quỷ Đói ăn, mỗi ngày đều kín lịch.

    Nếu không phải vì số lần sử dụng Cây Oán Anh quá ít, Ngân Tô đã muốn chuyển đổi ra, khi cho ăn thì kết một cây đầy Oán Hận để cho ăn luôn.

    Ngân Tô nhanh chóng kết thúc kỳ thi.

    Kỳ nghỉ này hầu hết sinh viên bị giữ lại trường, yêu cầu tham gia đào tạo mới, bao gồm cả các chuyên ngành đặc biệt cũng không được rời trường.

    Ngân Tô cảm thấy chuyện này không liên quan đến mình, nên vui vẻ tạm biệt trường học, bắt đầu kỳ nghỉ của cô.

    Thời tiết ngày càng lạnh, nhưng cơ thể người chơi đã được trò chơi tăng cường, khả năng chống lạnh cao hơn người bình thường, Ngân Tô vẫn mặc một chiếc áo mỏng đi khắp nơi.

    Bên ngoài thỉnh thoảng có tin tức về quái vật.

    Ngân Tô cũng đã gặp hai lần, dù sao với vận xui của cô, không gặp mới là lạ.

    "Chị ơi, chị ơi! Tuyết rơi rồi, tuyết rơi rồi!"

    Đại Lăng như một quả pháo lao vào giường Ngân Tô, chui vào bên cạnh cô.

    Ngân Tô mở mắt nhìn cô bé, "Tuyết rơi thì rơi thôi, em sợ lạnh hay sợ tuyết?"

    Đại Lăng ngoan ngoãn cọ cọ vào cô, mắt sáng lên, hứng thú nói: "Chúng ta ra ngoài chơi đi, tuyết rơi là thích hợp nhất để ra ngoài chơi."

    Ngân Tô cười lạnh: "Hôm qua gió thổi, em nói gió thổi thích hợp nhất để ra ngoài chơi; hôm kia mưa, em nói mưa thích hợp nhất để ra ngoài chơi. Dù có mưa dao em cũng thấy thích hợp để ra ngoài chơi đúng không? Không đi, tránh ra!"

    Đại Lăng bị từ chối thẳng thừng: "..."

    Ai bảo chị ra ngoài đều dẫn theo kẻ đáng ghét đó mà không dẫn em! Thiên vị!

    Đại Lăng tức giận đến phồng má lên.

    "Đinh đông!"

    Đại Lăng từ từ quay đầu nhìn ra cửa, khóe miệng từ từ nhếch lên, có gấu nhỏ đến rồi!
     
  7. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 767: Hiện thực - Không phải là trẻ mồ côi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đại Lăng nhận được tín hiệu từ Ngân Tô, liền nhảy xuống giường, tung tăng đi mở cửa.

    "Chào mừng bé.."

    Nụ cười của Đại Lăng cứng đờ trên mặt, sau đó từ từ biến mất, cô bé nhìn người ngoài cửa với vẻ mặt không cảm xúc.

    Không khí lạnh tràn vào qua cánh cửa mở, lạnh đến mức không thể tả.

    Ông chủ Khang cũng không ngờ người mở cửa không phải là Quái tóc, anh đã chuẩn bị tâm lý đối mặt với Quái tóc, ai ngờ lại là cô bé này.

    Đại Lăng là một cô bé rất dễ thương.. nếu anh chưa từng thấy vẻ đáng sợ của cô bé.

    Ông chủ Khang chỉ cảm thấy gió trong hành lang như có dao, thổi vào người như cắt vào xương.

    ".. Anh trai." Nụ cười nhanh chóng trở lại trên mặt Đại Lăng, mời Khang Mại vào.

    Không sao, đây là gấu nhỏ của chị, nhưng lỡ một ngày nào đó chị ghét anh ta thì sao!

    Ngân Tô vừa bước ra từ phòng, "Anh Khang, sáng sớm anh đến làm gì?"

    Khang Mại bước ngang như cua vào cửa, cánh cửa sau lưng 'rầm' một tiếng đóng lại, gió lạnh đập vào người anh, khiến anh rùng mình.

    Khang Mại thay giày, vội vàng bước vào trong vài bước, "Cô Tô, bây giờ đã mười một giờ rồi."

    "..."

    Ngân Tô đi về phía cửa.

    Khang Mại quay đầu thấy cô bé không còn ở đó, đang thắc mắc thì thấy Ngân Tô mở cửa, "Đại Lăng, em mở cửa xong lại để mình ở ngoài à?"

    Đại Lăng đứng trong hành lang, đối diện cô bé là một đứa trẻ khác, khoảng năm sáu tuổi, mặc một chiếc áo khoác không dày lắm, quần áo hơi bẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng như vừa đánh nhau, dính một ít bẩn nhưng vẫn rất dễ thương.

    Đại Lăng quay đầu, chỉ vào đứa trẻ đó, "Chị, có một bạn nhỏ rất dễ thương, em muốn bạn ấy."

    "?" Khang Mại ngạc nhiên: "Đứa trẻ này từ đâu ra?"

    Ngân Tô cũng ngạc nhiên.

    Cô chưa từng thấy đứa trẻ này ở tầng này, cũng chưa từng gặp khi ra vào tòa nhà này.

    Chẳng lẽ là mới chuyển đến?

    Sau sự kiện lần trước, nhiều người đã chuyển đi khỏi tòa nhà này.

    Nhưng bây giờ quái vật thỉnh thoảng xuất hiện trong cuộc sống, không ở đây thì ở chỗ khác, luôn có những người không kiêng kỵ, thậm chí muốn sống ở những nơi đã xảy ra chuyện như thế này.

    Đứa trẻ dường như chưa hiểu chuyện gì, lo lắng nhìn họ, đối diện với Đại Lăng đứng trước mặt mình, có chút cảnh giác và sợ hãi.

    Ngân Tô nhìn cô bé vài giây, rồi đi tới nhấc Đại Lănglên và đưa vào trong nhà.

    Đại Lăng vung tay kêu lên: "Chị, cô bé một mình rất tội nghiệp, chúng ta mang cô bé về đi! Chị.. làm ơn mà~"

    Đáp lại cô bé là tiếng đóng cửa 'rầm'.

    Khang Mại: "..."

    Chắc là đứa trẻ nhà ai đi nhầm tầng, lát nữa sẽ có người đến tìm, đại lão không quan tâm.. Khang Mại cũng không có nhiều tình cảm với trẻ con, xách đồ đi vào bếp.

    Ngân Tô ném Đại Lăng lên ghế sofa, rồi mới hỏi Khang Mại: "Anh lại đến làm gì?"

    Khang Mại chỉ vào đồ trên tay mình, "Mấy hôm trước tôi đã nói rồi, mang đồ ăn đến cho cô, tiện thể ăn cùng."

    Khang Mại thỉnh thoảng mang đồ ăn đến, Ngân Tô đã quen rồi.

    "Ăn gì?"

    "Lẩu?" Khang Mại nhìn tuyết ngoài cửa sổ, "Rất hợp với ngày tuyết rơi."

    Ngân Tô đồng ý, "Thời tiết này thích hợp ăn thật cay."

    "..."

    Khang Mại, với thân hình to lớn, nhanh chóng rửa sạch nguyên liệu, chuẩn bị nước lẩu, mang ra bàn ăn, gọi Ngân Tô đang ngắm tuyết ngoài ban công vào ăn lẩu.

    "Cô Tô, cô có thể đóng cửa ban công lại không?"

    "Không lạnh, đóng làm gì? Rất có không khí mà!"

    Khang Mại nhìn gió tuyết không ngừng thổi vào phòng khách: "..."

    Ý cảnh?

    Dù không sợ lạnh, nhưng gió thổi vào mặt cũng không dễ chịu chút nào.

    Không thể sai bảo đại lão, Khang Mại tự mình đi đóng cửa.

    Ngoài ban công, cả thế giới đều trắng xóa, tuyết càng lúc càng rơi dày.

    Ngân Tô đã ngồi vào bàn, bắt đầu pha chế gia vị, rồi cho nguyên liệu vào nồi, ôm bát chờ thức ăn chín.

    Khang Mại ngồi xuống, không biết từ đâu lấy ra một chai rượu, rót vào hai ly, tự mình uống liền hai ly.

    Nồi lẩu sôi sùng sục, mùi thơm của thức ăn dần lan tỏa trong căn phòng yên tĩnh.

    "Đây đã là năm thứ sáu rồi.."

    Ngân Tô đang chăm chú nhìn nồi lẩu, thuận miệng hỏi: "Năm thứ sáu gì?"

    "Trò chơi."

    Khi trò chơi chính thức xuất hiện, thành phố Lan Giang cũng đang có một ngày tuyết rơi, bầu trời xuất hiện thông báo toàn cầu màu đỏ máu, ban đầu mọi người còn tưởng là chiêu trò của công ty game nào đó dùng máy bay không người lái.

    Nhưng rất nhanh mọi người phát hiện, thông báo toàn cầu này có thể thấy ở khắp nơi trên cả nước.. trên toàn thế giới.

    Nó xuất hiện ở sa mạc, đại dương, rừng rậm.. khắp mọi nơi.

    Công ty game nào có thể cùng lúc tạo ra chiêu trò như vậy trên toàn cầu chứ.

    Những người đang bận rộn đón năm mới bỗng chốc rơi vào hoảng loạn.

    Có lẽ để con người tin rằng nó thực sự xuất hiện, thông báo toàn cầu ngày đó đã kéo rất nhiều người vào trò chơi..

    Rõ ràng giây trước còn ở bên cạnh người thân, bạn bè, người yêu, con cái.. giây sau đột nhiên chết một cách kỳ lạ.

    Mọi người trong sự hoang mang đã bước qua năm mới đẫm máu đó.

    Khói bốc lên mờ mịt làm mờ đi đôi mắt của cô gái, vài giây sau cô mới thản nhiên đáp lại một tiếng.

    Khang Mại có lẽ cũng cảm thấy chủ đề này quá nặng nề, nhanh chóng chuyển sang chuyện khác, nói về những tin đồn khác.

    Hôm nay anh đến không chỉ để mang đồ ăn.

    "Ô Bất Kinh hỏi khi nào cậu ấy có thể ra ngoài?" Cậu ấy thậm chí không dám đi thi, cứ ở trong tòa nhà mãi.

    Ô Bất Kinh tuy không phải là người thích ra ngoài, nhưng cũng không phải là người ở lì trong nhà, ở lâu quá cũng thấy buồn chán.

    Hơn nữa bây giờ trường học nghỉ, cậu ấy cũng không thể về nhà.

    "Cậu ấy còn có gia đình?"

    Khang Mại nghẹn một chút, ".. Cậu ấy không phải trẻ mồ côi."

    Gia đình Ô Bất Kinh khá đông, cậu ấy là em út trong nhà, được các anh chị lớn rất quan tâm.

    Nhưng từ khi được chọn vào trò chơi, cậu ấy đã chuyển ra ngoài không ở nhà nữa.

    Sau đó lại đến thành phố Lan Giang.

    Ngân Tô ngẩng đầu hỏi: "Anh có gia đình không?"

    ".. Có." Ai mà chẳng có gia đình chứ.

    "Tốt."

    "?"

    Khang Mại nhìn Ngân Tô thêm vài lần, cô ấy dạo này luôn ở một mình, thậm chí danh tính cũng là giả.. lại khiến anh nghi ngờ cô ấy đến từ thế giới khác.

    Ngân Tô bỏ qua chủ đề này, "Gần đây có ai tìm cậu ấy không?"

    "Có." Khang Mại nhận được một số tin tức, "Nhưng tôi đã xử lý rồi, tạm thời chưa ai tìm ra cậu ấy."

    May mà tên của cậu ngốc đó là giả, nếu là tên thật, đối phương có lẽ đã tìm ra rồi.

    Khang Mại: "Chắc là người của Ác Mộng Giáng Lâm đang tìm cậu ấy."

    Ngân Tô không ngạc nhiên, "Lại là bọn họ."

    "Cô có đắc tội với họ không?"

    "Tôi còn không biết họ là ai, làm sao mà đắc tội được." Ngân Tô vô ngữ, "Họ dám đứng trước mặt tôi, để tôi đắc tội một lần xem nào."

    "Vậy họ tìm cô làm gì?"

    "Thu phục tôi, hoặc giết tôi." Ngân Tô nhìn miếng thịt nóng hổi trong bát, "Anh nghĩ là cái nào?"
     
  8. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 768: Hiện thực - Trẻ con

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khang Mại thật thà nói: "Không biết."

    Anh thực sự không biết mục đích thực sự của đám người Ác Mộng Giáng Lâm khi tìm cô ấy là gì, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt.

    Dù tạm thời chưa ai tìm ra Ô Bất Kinh, nhưng để đảm bảo an toàn, Ngân Tô vẫn khuyên cậu ấy không nên ra ngoài, ít nhất là qua kỳ nghỉ đông này, đợi đến khi khai giảng rồi xem tình hình.

    Khang Mại nói sẽ chuyển lời của cô.

    Sau đó là thời gian ăn uống, Khang Mại chỉ nói vài chuyện phiếm, không nhắc đến những chủ đề nặng nề.

    Hai người ăn xong, Quái tóc lạch bạch đi tới bắt đầu dọn dẹp bàn, Khang Mại nhìn Quái tóc làm việc nhà như đang biểu diễn xiếc, lặng lẽ kéo ghế ra xa, ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.

    Đại Lăng đứng ở cửa bếp nhìn, hoàn toàn không có ý định giúp đỡ.

    Quái tóc có lẽ không chịu nổi thái độ 'công chúa' đứng nhìn của cô bé, liền vung một lọn tóc quất qua.

    Đại Lăng bị quất đau, liền túm lấy tóc và lao vào đánh nhau.

    Thế là Khang Mại nhìn Quái tóc vừa rửa bát vừa đánh nhau với Đại Lăng.

    "Cô.. chúng.. lúc nào cũng náo nhiệt thế này à?" Khang Mại cân nhắc từ ngữ.

    Ngân Tô không thấy lạ, "Ừ."

    Khang Mại hít một hơi, "Nuôi chúng.. chắc tốn công lắm nhỉ?"

    Đây là quái vật mà!

    Khang Mại đã thấy một số kỹ năng triệu hồi quái vật, nhưng những quái vật đó không có ý thức tự chủ mạnh như vậy, giống như một cỗ máy nghe lời hơn.

    Nhưng hai quái vật của đại lão, nếu bỏ qua ngoại hình, thì không khác gì người thật.

    Ngân Tô cười lạnh, thốt ra vài từ lạnh lùng: "Không chỉ tốn công."

    Khang Mại: "!"

    Khang Mại cảm thấy may mắn vì kỹ năng của mình không phải là cái này.

    Dù quái vật có thể rất mạnh, nhưng anh cũng không muốn thấy những thứ này trong cuộc sống thực, cảm giác ghê tởm.

    Khang Mại mang đồ ăn đến xong liền đứng dậy chào tạm biệt, anh mở cửa và ngạc nhiên: "Ơ."

    Đại Lăng từ trong tóc bò ra, không màng hình tượng bò như nhện ra cửa, "Wow, chị ơi, chị xem cô bé vẫn ở đây này! Cô bé dễ thương quá, cô bé chính là gấu nhỏ định mệnh của em, chị ơi chị ơi, em muốn cô bé, em muốn cô bé!"

    Khang Mại: "?"

    Cách 'đi' của em có chút đáng sợ! Và em đang nói gì vậy!

    Đứa trẻ ngồi xổm như cây nấm, cánh cửa đột ngột mở ra cũng làm cô bé giật mình, muốn đứng dậy nhưng có lẽ chân bị tê, lại ngồi phịch xuống đất, đôi mắt đen láy nhìn họ đầy tội nghiệp.

    Ngân Tô nhíu mày nhìn đứa trẻ ngồi ngoài hành lang.

    Từ lúc Khang Mại đến đến giờ đã bao lâu rồi, sao cô bé vẫn còn ở đây?

    Ngân Tô không để ý đến Đại Lăng đang lăn lộn ở cửa, lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh và đăng lên nhóm cư dân, hỏi xem đứa trẻ này là con nhà ai.

    Nhóm cư dân đang không mấy thân thiện với ban quản lý, chỉ có vài người trả lời bức ảnh của Ngân Tô, nhưng đều không nhận ra đứa trẻ.

    Khang Mại rời mắt khỏi Đại Lăng đang lăn lộn, nhìn đứa trẻ ở cửa, "Em gái, người lớn nhà em đâu?"

    Đứa trẻ cuối cùng cũng đứng dậy, dựa vào tường, lí nhí trả lời: "Không.. không có người lớn."

    Khang Mại: "Không có người lớn? Bị lạc à?"

    【Trẻ con loài người · Lệ Tân Nguyệt ·? 】

    "Anh Khang."

    Khang Mại nghe Ngân Tô gọi mình, quay đầu nhìn, thấy khuôn mặt cô không có chút cảm xúc nào, tim anh đập mạnh, vô thức lùi vào trong nhà.

    "Cô Tô, có chuyện gì vậy? Cô bé có vấn đề gì sao?"

    "Không biết, có thể có vấn đề."

    Đứa trẻ này cho cô cảm giác như một đứa trẻ bình thường, nhưng kỹ năng định giá lại hiện một dấu hỏi to đùng sau tên cô bé.

    Khang Mại: "Hỏi ban quản lý xem, đứa trẻ này là con nhà ai."

    Ngân Tô: "Hỏi rồi, không ai nhận ra."

    Ông chủ Khang suy nghĩ một lúc, nói: "Hay là báo cảnh sát?"

    Ngân Tô không chắc đứa trẻ này có vấn đề gì, nhưng giao cho cơ quan chức năng xử lý là tốt nhất, tuy nhiên dấu hỏi đó khiến cô nghĩ nên giao cho Cục điều tra xử lý.

    Ngân Tô giữ Đại Lăng đang bò dưới đất, để Khang Mại đưa đứa trẻ đi.

    Thế là Khang Mại xách đứa trẻ xuống lầu, để tránh lộ chỗ ở của đại lão, anh chuẩn bị đổi chỗ khác chờ người của Cục điều tra đến đón.

    Khang Mại lái xe ra khỏi gara, đứa trẻ bị anh đặt ở ghế sau, lúc này đang co ro run rẩy, không biết là vì lạnh hay vì sợ.

    Mới gần hai giờ chiều mà bầu trời đã tối như hoàng hôn.

    Tuyết rơi dày đặc, đường phố phủ đầy tuyết, hầu như không thấy xe cộ.

    Khang Mại vừa lái xe lên đường chính, phía trước có đèn giao thông, anh cần rẽ phải, nhưng đường bên phải có một chiếc xe đột ngột rẽ vào, chặn đường anh.

    "Chết tiệt, lái xe kiểu gì vậy!"

    "Họ.. họ đến rồi."

    "Cái gì?"

    "Bùm!"

    * * *

    * * *

    Tiếng nổ lớn làm rung chuyển các tòa nhà xung quanh khu dân cư, Ngân Tô vừa định vào phòng, nghe thấy tiếng nổ, tim cô đột nhiên đập mạnh, nhanh chóng đi vào phòng khác.

    Cô mở cửa sổ phòng đó, nhìn ra ngoài.

    Trong tuyết rơi, có khói đen bốc lên.

    Khói quá dày, cộng với tuyết rơi, Ngân Tô không nhìn rõ tình hình bên đó.

    Nhưng tính toán thời gian.. nếu Khang Mại lái xe, thì vừa đến ngã tư đó.

    Giây tiếp theo, lại một tiếng nổ vang lên, kèm theo tiếng hét từ các tòa nhà dân cư, vang lên tận trời.

    * * *

    * * *

    Khang Mại ôm đứa trẻ lăn vài vòng trong tuyết, dập tắt lửa trên người, nhanh chóng đứng dậy và trốn vào tòa nhà bên cạnh.

    Có người đuổi theo.

    Anh nghe thấy một số tiếng động lộn xộn.

    "Mục tiêu có một người đàn ông đi cùng, xử lý thế nào?"

    Giọng nói này dường như đang xin chỉ thị từ ai đó, bên kia không biết trả lời gì, rất nhanh giọng nói đó lại vang lên: "Giết hắn."

    Không ai đáp lại, nhưng Khang Mại nghe thấy tiếng bước chân đang tiến gần.

    Mục tiêu của đám người này là đứa trẻ trong tay anh..

    Khang Mại nhìn đứa trẻ bị kẹp dưới cánh tay mình, mặt cô bé tái nhợt, run rẩy dữ dội hơn, nhưng không hét lên, cũng không khóc.

    Khang Mại hít một hơi lạnh, di chuyển về hướng khác.

    "Vút!"

    Chân Khang Mại vừa bước ra liền rụt lại, những chiếc kim băng vô hình bắn vào tường đối diện, kim băng tan chảy thành nước chảy xuống, chỉ để lại vô số lỗ nhỏ như đầu kim.

    Tiếng gió tuyết bên tai anh biến mất, những bông tuyết rơi từ trời cũng dần biến mất.

    Tiếng bước chân vừa nghe thấy cũng không còn, thậm chí anh không nghe thấy cả nhịp tim của mình, như thể anh đã bị điếc.

    Dù không nghe thấy, nhưng cơ thể Khang Mại vẫn cảm nhận được nguy hiểm, anh cảnh giác quan sát xung quanh, lúc này dường như anh cảm nhận được điều gì đó, cơ thể đột ngột lùi lại.

    Trong tuyết, những chiếc kim băng nối tiếp nhau bắn ra.

    Chiếc đồng hồ trên cổ tay Khang Mại mở ra một tấm khiên năng lượng, chặn những chiếc kim băng bắn tới.

    Kim băng lại tan chảy thành nước, rơi xuống tuyết, biến mất không dấu vết.

    Những chiếc kim băng đó không phải là một lần sử dụng..

    Trong tầm nhìn, Khang Mại thấy một bóng đen xuất hiện bên cạnh.
     
    Munxeko, Trinh0705, Vava18102 người khác thích bài này.
  9. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 769: Hiện thực - Không gian tái hiện

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bóng đen từ bức tường bên cạnh nhảy xuống, đáp đất không một tiếng động, di chuyển nhanh nhưchớp.

    Chỉ trong nháy mắt, đối phương đã đến trước mặt Khang Mại, vung nắm đấm về phía anh.

    Khang Mại không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể dựa vào bản năng để né tránh.

    Bóng đen quá nhanh, anh lại đang mang theo một đứa trẻ, hành động bị hạn chế, trúng vài cú đấm.

    "Chú ơi, bên phải!" Giọng nói non nớt của đứa trẻ phá vỡ sự im lặng, trong khoảnh khắc đó, anh nghe thấy âm thanh.

    Khi nắm đấm và kim băng cùng lúc đến trước mặt, Khang Mại đã chạy về hướng khác.

    Ngay khi anh chạy đi, một bóng đen khác xuất hiện từ hư không, lao vào đối phương.

    Bóng đen này giống hệt người kia, đối phương rõ ràng ngạc nhiên, bị bản sao của mình quấn lấy, không thể đuổi theo Khang Mại ngay lập tức.

    Khang Mại trốn vào góc, thở dốc. Lúc này anh chỉ đối đầu với một người, nhưng chắc chắn xung quanh không chỉ có một người, kim băng chắc chắn do người khác điều khiển.

    Anh có lẽ đang bị mắc kẹt trong một không gian độc lập, những người này định giết anh ở đây.

    Đại lão chắc đã nghe thấy tiếng nổ rồi chứ?

    Tiếng nổ đầu tiên chắc chắn cư dân xung quanh đã nghe thấy, chắc chắn sẽ báo cho Cục điều tra, người của Cục điều tra chắc sẽ đến nhanh thôi.

    Anh chỉ cần kéo dài thời gian..

    Tiếng động bên tai Khang Mại lại biến mất, lúc này anh vẫn không nghe thấy gì.

    Bản sao của anh đã kéo dài thời gian cho đối phương, nhưng người điều khiển kim băng vẫn đuổi theo không ngừng, và rất nhanh lại xuất hiện một người mang vũ khí hạng nặng, trực tiếp bắn về phía anh.

    Khang Mại thầm chửi thề.

    Những người này rốt cuộc là ai!

    Bắt một đứa trẻ mà phải làm lớn chuyện thế này!

    Bây giờ anh trốn ở đâu thì đối phương cũng bắn vào đó, anh chắc chắn rằng mình đang bị mắc kẹt trong một không gian độc lập.

    Các tòa nhà xung quanh bị nổ tung nhưng không có người sống sót chạy ra, chứng tỏ trong các tòa nhà đó không có ai.

    "Chú ơi, phía trên."

    "Phía sau.."

    "Phía trước bên phải.."

    Mỗi lần đứa trẻ lên tiếng, anh mới nghe thấy âm thanh.

    Nhưng chỉ cần cô bé im lặng, anh lại trở thành người điếc.

    Khang Mại khó khăn lắm mới dùng gương vàng nhìn thấy người đang bắn phá mình, để bản sao của mình đối đầu với hắn, mới có được một chút thời gian thở.

    Lúc này Khang Mại và đứa trẻ đang trốn trong một căn nhà trống, anh đang lục lọi trong không gian của mình để tìm thuốc, nhanh chóng bôi lên vết thương.

    "Cô bé rốt cuộc cháu là ai?"

    Khang Mại lau máu trên mặt, trừng mắt nhìn đứa trẻ.

    Đứa trẻ co rúm trong góc, lí nhí nói: "Chú có thể giao cháu cho họ, nếu không chú sẽ chết."

    Khang Mại nghe thấy giọng nói của đứa trẻ rõ ràng bên tai.

    Giao ra thì sẽ không chết sao?

    Đối phương có người có khả năng không gian, có thể còn có người chơi kỹ năng thiên phú chưa lộ diện, anh giao ra thì chết càng nhanh.

    Những người đó rõ ràng muốn bắt sống đứa trẻ này, anh mang theo cô bé, họ sẽ dè chừng.

    "Tại sao họ bắt cháu?"

    "Cháu không biết.."

    Khang Mại nhíu mày: "Bố mẹ cháu đâu?"

    "Họ đều chết rồi, những người bảo vệ cháu cũng chết rồi.. Chú ơi, chú cũng sẽ chết."

    Khang Mại quát lên: "Im đi! Đừng nguyền rủa chú!"

    Đứa trẻ: "..."

    * * *

    * * *

    Ngân Tô bước trên lớp tuyết dày đến hiện trường, chỉ thấy chiếc xe đang cháy, đó là xe của Khang Mại.

    Trên tuyết có vết máu và dấu chân lộn xộn, nhưng theo hướng đó, dấu chân đột nhiên biến mất.

    【Không gian tái hiện · Kích hoạt】

    【Kỹ năng chồng · Đồng hồ cát · Kích hoạt】

    【Kỹ năng chồng · Thế giới tĩnh lặng · Kích hoạt】

    【Kỹ năng chồng · Theo dõi nhiệt độ · Kích hoạt】

    Ngân Tô: "..."

    Đang làm cái gì vậy!

    Tại sao lại chồng nhiều kỹ năng trong một không gian như thế này! Rồng đâu rồi!

    Ngân Tô đi đến chỗ dấu chân biến mất, đưa tay ra phía trước, tuyết rơi lả tả qua kẽ tay cô.

    * * *

    * * *

    Trên mái nhà của tòa nhà xa xa, có người dùng ống nhòm quan sát sự thay đổi trên đường phố, thấy có người xuất hiện, liền nói với người bên cạnh: "Có người xuất hiện.. là một cô gái, cô ta dừng lại ở hiện trường vụ tai nạn, không biết đang nhìn gì."

    "Phát hiện xe của Cục điều tra, khoảng một phút nữa sẽ đến hiện trường."

    ".. Cô gái đó biến mất rồi."

    Người quan sát nhìn quanh một vòng, không thấy cô gái vừa rồi đâu.

    "Vừa mới ở đây mà.."

    Đường phố bên đó khá trống trải, trong thời gian ngắn như vậy, nếu cô ta rời đi bình thường, không thể biến mất nhanh như thế.

    Hoặc là cô ta vẫn ở nguyên chỗ, hoặc là cô ta đã sử dụng kỹ năng - đạo cụ để rời đi.

    Không tìm thấy cô gái biến mất, trong khi xe của Cục điều tra ngày càng gần, "Người của Cục điều tra sắp đến rồi, họ vẫn chưa xong à?"

    Một giọng nói khác vang lên: "Người đàn ông bên cạnh mục tiêu mang theo nhiều đạo cụ, họ vẫn chưa bắt được người, hãy chặn người của Cục điều tralại, tranh thủ thời gian cho họ."

    "Khốn kiếp!"

    Có người chửi rủa rời đi.

    * * *

    * * *

    Trong không gian tái hiện, một cô gái trẻ ngồi xổm trong góc, bên cạnh là một thanh niên.

    Cô gái mặt tái nhợt, phàn nàn: "Sao họ vô dụng thế, lâu vậy mà chưa xong."

    Thanh niên cầm một chiếc đồng hồ cát vàng, cát chảy chậm từ ngăn trên xuống ngăn dưới, nhưng tốc độ chảy không giống bình thường, quá chậm.

    Thanh niên nhíu mày nhìn đồng hồ cát trong tay: "Người đàn ông đó khó đối phó."

    "Thật là vô dụng.." Cô gái chưa kịp mắng xong, biểu cảm đột nhiên thay đổi, "Có người vào rồi!"

    Thanh niên ngạc nhiên: "Gì cơ?"

    "Có người.." Mặt cô gái tái nhợt hơn nhiều, "Có người phá không gian của tôi.. không đúng, tôi cảm thấy bị nuốt mất một phần!"

    Giọng cô gái run rẩy, trong lòng cô vừa dâng lên vô số nỗi sợ hãi.

    Người đó dường như chỉ muốn vào, nên đã dừng quá trình nuốt chửng, nếu không toàn bộ không gian của cô sẽ bị nuốt mất..

    Cô gái thở phào, trước tiên vá lại không gian, nhưng cô cảm thấy không gian rõ ràng đã thu nhỏ lại.

    Có người không chỉ xé rách không gian của cô, mà còn nuốt mất một phần.. người đó cũng có kỹ năng không gian? Hay là kỹ năng khắc chế kỹ năng không gian?

    Thanh niên nhíu mày, cầm điện thoại nhắn tin cho những người khác, thông báo có người lạ vào, và nhanh chóng giải quyết.

    Không gian không thể duy trì lâu.

    Dù tốc độ chảy trong không gian chậm hơn bên ngoài, nhưng không thể so với trò chơi, vào vài ngày ra ngoài vẫn là một giây.

    Người của Cục điều tra đến thì càng rắc rối hơn.

    Lúc này, Ngân Tô đang cầm ống thép đứng trên con đường vắng, rõ ràng tòa nhà phía trước đang sụp đổ, nhưng cô không nghe thấy tiếng động nào.

    Đây chính là tác dụng của thế giới tĩnh lặng.

    Gió tuyết từ hướng tòa nhà sụp đổ thổi tới, trong gió đầy sát khí có thể thấy bằng mắt thường.

    Quái tóc tạo thành một tấm chắn bảo vệ trước mặt Ngân Tô, chặn gió tuyết, Ngân Tô tiến về phía tòa nhà sụp đổ.
     
    Thích Vị, Munxeko, Trinh07053 người khác thích bài này.
  10. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 770: Hiện thực - Cảm ơn và khen ngợi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cô nhanh chóng nhìn thấy ánh sáng kỹ năng lóe lên trong đống đổ nát, nhưng không thấy bóng người.

    Ngân Tô bước lên đống đổ nát.

    Khi cô leo lên, một người bên dưới đống đổ nát đột nhiên nhận ra có người đến gần, quay đầu nhìn cô.

    "Chào." Ngân Tô nhìn thẳng vào anh ta, nở nụ cười rạng rỡ và vẫy tay chào lịch sự, "Hôm nay thật là một ngày đẹp trời."

    Trong mắt người khác, đó là một người đột nhiên xuất hiện, trông phong lưu nhưng cười một cách kỳ quái, còn nói những lời kỳ lạ.

    Không xa người đó, Khang Mại đang bị hai người tấn công, nhìn tình trạng của anh ta, nếu đến muộn một chút có lẽ chỉ còn cách thu dọn xác.

    Sự xuất hiện đột ngột của Ngân Tô không ảnh hưởng đến hai người đang tấn công Khang Mại, họ muốn nhanh chóng giải quyết anh ta.

    Người đột ngột xuất hiện, họ chỉ liếc nhìn một chút, bên kia còn có đồng đội, anh ta sẽ chặn lại.

    Trước mắt Khang Mại toàn là máu, chỉ thấy có người đột nhiên leo lên đống đổ nát, bầu trời u ám trở thành nền cho người đó.

    Anh không nhận ra người đó, nhưng thấy một lọn tóc quen thuộc từ đống đổ nát bên cạnh ló ra, lọn tóc đó lắc lư như đang quan sát xem có nguy hiểm không.

    Khang Mại không biết có phải mình hoa mắt không, anh cảm thấy lọn tóc đó trông rất gian xảo..

    Giây tiếp theo, lọn tóc gian xảo đó bùng nổ, nhanh chóng phát triển thành một cây dây leo khổng lồ.

    Một trong những người đàn ông lao vào anh bị cây dây leo khổng lồ đột ngột xuất hiện hất văng, cây dây leo rít lên lao lên cao, rồi đột ngột quay đầu lao xuống.

    Người đàn ông bị hất lên không trung chưa kịp rơi xuống đất đã bị cây dây leo phân tán thành vô số sợi nhỏ, đập tan thành từng mảnh.

    Khang Mại: "..."

    Trước khi ngất đi, suy nghĩ cuối cùng của Khang Mại là: Thú cưng của đại lão thật quá hung dữ.

    * * *

    * * *

    Khang Mại cảm thấy mình thật xui xẻo, anh chỉ đến để mang đồ ăn cho đại lão, tại sao cuối cùng suýt nữa thì mất mạng?

    Nằm trên ghế sofa, Khang Mại đã suy nghĩ suốt hai tiếng mà vẫn chưa hiểu ra.

    Khang Mại quay đầu nhìn đứa trẻ co ro bên cạnh ghế sofa, anh hít một hơi thuốc, làm đứa trẻ sợ hãi co rúm lại.

    Ngân Tô từ phía cửa sổ bước tới, ngồi xuống ghế sofa đối diện anh, "Những người đó làm gì vậy?"

    "Xe của tôi vừa ra khỏi gara, họ liền xuất hiện." Khang Mại tóm tắt tình hình anh gặp phải, "Mục tiêu của họ là đứa trẻ này."

    Đối phương dùng bom để chào hỏi anh, nhưng ném trước đầu xe một chút, tiếng nổ lớn nhưng thực ra sức công phá không mạnh.

    Chắc là vì đứa trẻ ở trong xe anh, đối phương không muốn làm cô bé bị thương.

    "Cô bé có lai lịch gì?" Ngân Tô chỉ vào đứa trẻ co ro, "Sao lại có nhiều người đến bắt cô bé như vậy."

    Bắt một đứa trẻ mà đối phương trang bị đầy đủ.

    Nếu Khang Mại không chắc chắn rằng những người đó đến bắt đứa trẻ này, Ngân Tô còn nghĩ họ là kẻ thù của ông chủ Khang.

    Tiếc là người của Cục điều tra đến quá nhanh, không bắt được người hỗ trợ bên ngoài, nếu không có thể giữ lại một người để hỏi.

    "Không biết." Khang Mại càng khó chịu, "Hỏi gì cũng không biết, còn nói bố mẹ và người bảo vệ cô bé đều chết rồi."

    Ngân Tô thở dài, giọng đầy thương cảm: "Thật tội nghiệp."

    Khang Mại: "..."

    Khang Mại tiếp tục nói: "Còn có một chuyện rất lạ, tôi nghi ngờ.. cô bé có kỹ năng thiên phú."

    Ngân Tô chớp mắt, nhìn đứa trẻ, rồi nhìn Khang Mại, thốt ra vài từ: "Trẻ con không thể vào trò chơi mà."

    Trò chơi quy định độ tuổi tối thiểu là 10, nhưng thực tế trẻ từ 10-14 tuổi vào được trò chơi cũng ít hơn so với các độ tuổi sau.

    Đứa trẻ này mới bao nhiêu? Năm tuổi? Sáu tuổi?

    Ngân Tô nhìn kỹ, xác định cô bé đúng là một đứa trẻ, không phải người lùn.

    "Đúng vậy." Khang Mại thở ra một hơi, "Nên mới lạ."

    Nếu cô bé chưa đến tuổi vào trò chơi, kỹ năng của cô bé từ đâu mà có?

    Ngân Tô suy nghĩ, "Có thể là đạo cụ không?"

    Đạo cụ mang vào thế giới thực giống như các sản phẩm làm đẹp, chăm sóc tóc, cơ thể trong cửa hàng, không giới hạn đối tượng sử dụng, miễn là cách sử dụng không có quy định đặc biệt, người bình thường cũng có thể dùng.

    Tuy nhiên, sử dụng đạo cụ từ nhiệm vụ sẽ tăng khả năng vào nhiệm vụ..

    Vì vậy, đối với người bình thường, các sản phẩm trong cửa hàng được ưa chuộng hơn.

    Khang Mại: "Cô bé nói bố mẹ đều chết rồi, có vẻ bố mẹ cô bé cũng là người chơi, nên có thể là đạo cụbố mẹ cô bé để lại.."

    Ngân Tô vẫy tay gọi đứa trẻ.

    Đứa trẻ do dự một lúc, cuối cùng cũng đi về phía Ngân Tô.

    "Trước đó, làm sao em đến được trước cửa nhà chị?" Cô vừa hỏi ban quản lý lấy camera giám sát, hành lang và thang máy đều không thấy bóng dáng cô bé, như thể cô bé xuất hiện từ không khí.

    Đứa trẻ lí nhí: "Mở cửa là đến thôi ạ."

    Ngân Tô ngạc nhiên, háo hức: "Em có thể cho chịxem thử không?"

    "Không được." Đứa trẻ lắc đầu như trống bỏi, "Emkhông quay lại được. Hơn nữa hôm nay em đã mở cửa rồi, không.. không thể mở cửa nữa, nếu không sẽ đau đầu, bố không cho em dùng nhiều."

    "Mở cửa có thể đi đến nơi khác, đây là kỹ năng không gian." Khang Mại nhíu mày, "Hôm nay sao lại gặp toàn kỹ năng không gian! Đây không phải là kỹ năng hiếm sao?"

    Đau đầu là phản ứng của việc sử dụng kỹ năng quá mức, cơ thể và tinh thần không chịu nổi.

    Không quay lại được chứng tỏ đây là vé một chiều, hoặc cô bé chưa thể kiểm soát được khả năng của mình, nên không thể quay lại điểm xuất phát.

    Cô bé chỉ biết mình có thể mở cửa để đến nơi khác, nhưng khi hỏi cụ thể hơn thì chỉ lắc đầu hoặc nói không biết.

    Ngân Tô nhìn cô bé, nhẹ nhàng hỏi: "Cô bé, bố emlà ai?"

    "..."

    Cô bé lại im lặng.

    Nhưng vài giây sau, cô bé nhìn Khang Mại: "Chú là người đầu tiên bảo vệ cháu mà chưa chết."

    Khang Mại: "..."

    Cảm ơn lời khen của cháu.

    Ngân Tô: "Em có biết những người muốn bắt em là ai không?"

    Cô bé lục lọi trong túi, lấy ra một chiếc huy hiệu.

    Ngân Tô không nhận ra chiếc huy hiệu đó, liền ném cho Khang Mại, anh chỉ nhìn một cái đã nhận ra, "Đây là của Hội Bình Minh.."

    "Lệ Nghi Niên."

    Khang Mại không hiểu sao Ngân Tô đột nhiên nhắc đến cái tên này, tưởng cô nhớ nhầm, "Đó là của Hội Bù Nhìn.."

    "Lệ Nghi Niên là bố em."

    "?"

    * * *

    * * *

    Lệ Nghi Niên đã chết cách đây không lâu, ngay cả đạo cụ thường dùng của ông ta cũng bị đem ra đấu giá.

    Hội Bù Nhìn tan rã, một số thành viên được Hội Bình Minh tiếp nhận, bên ngoài đồn rằng cái chết của Lệ Nghi Niên là do Hội Bình Minh gây ra, nhưng Hội Bình Minh phủ nhận điều này.

    Bây giờ đứa trẻ trước mặt họ tự xưng là con gái của Lệ Nghi Niên, và những người truy đuổi cô bé lại là Hội Bình Minh, điều này có nghĩa là..

    Cái chết của Lệ Nghi Niên thực sự do Hội Bình Minh gây ra?

    Dù hai hội có ân oán, nhưng Lệ Nghi Niên đã chết rồi, tại sao họ vẫn phải truy đuổi một đứa trẻ nhưvậy?

    Vì kỹ năng không nên xuất hiện trên cô bé?
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...