Truyện Ngắn Mùi Hương Của Quá Khứ - Soicodoc

Discussion in 'Truyện Ngắn' started by Soicodoc, Apr 14, 2025.

  1. Soicodoc

    Messages:
    26
    Mùi Hương Của Quá Khứ

    Tác giả: Soicodoc

    Thể loại: Truyện ngắn

    Cuộc thi: Nét bút tuổi xanh


    [​IMG]

    Linh đứng bên cửa sổ, ánh sáng buổi chiều dần nhạt dần, làm mờ đi những bóng cây già, những đám cỏ dại lan rộng khắp khu vườn cũ. Cảnh vật không thay đổi nhiều lắm, nhưng lại mang đến cho cô một cảm giác lạ lùng, như thể thời gian đã lướt qua mà chẳng để lại dấu vết nào. Mùi hương đất ẩm, mùi hoa nhài thoảng qua mang lại một cảm giác kỳ lạ, gợi nhớ đến những ngày tháng đã qua.

    "Bà ơi, bà đâu rồi?" Linh cất tiếng gọi vọng vào trong nhà, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng đầy bâng khuâng. Cô quay lại và thấy bà nội đang ngồi trên chiếc ghế mây cũ, tay khẽ vẫy chiếc quạt tre. Bà vẫn vậy, giống như những ngày xưa, không hề thay đổi.

    "Con về rồi à, Linh?" Bà nội mỉm cười, giọng bà ấm áp và dịu dàng. Đôi mắt bà nhìn cô, như thể đang đón nhận một phần của quá khứ.

    Linh bước lại gần bà, ngồi xuống bên cạnh. Cô cảm thấy lòng mình bồi hồi. "Bà ơi, con vừa đi dạo trong khu vườn cũ. Thật lạ, dù mọi thứ vẫn vậy, nhưng con không còn cảm giác như trước nữa. Mùi hoa nhài, mùi đất ẩm, mọi thứ vẫn còn, nhưng sao con không cảm thấy quen thuộc như hồi nhỏ nữa."

    Bà nội nhìn Linh với ánh mắt trìu mến. "Con biết không, con đã lớn rồi. Khi còn nhỏ, khu vườn này là cả thế giới của con. Mỗi cây, mỗi lá đều gắn với một kỷ niệm. Nhưng đến khi trưởng thành, con sẽ nhìn mọi thứ bằng một lăng kính khác. Cái cảm giác bình yên mà con tìm thấy lúc còn bé bây giờ không còn nữa."

    Linh cúi đầu, ánh mắt cô mờ đi. "Con nhớ những ngày xưa, khi còn là một cô bé nhỏ, mọi thứ thật đơn giản và hạnh phúc. Con chỉ cần chạy nhảy trong vườn, ngửi mùi hoa nhài, và rồi lại ngồi bên bà kể những câu chuyện vô tư. Giờ đây, những điều đó đã trở thành ký ức, một phần của quá khứ mà con không thể tìm lại được."

    "Nhưng cháu có nhận ra không?" Bà nội tiếp tục, giọng vẫn nhẹ nhàng như vỗ về. "Những ký ức đó không bao giờ mất đi. Chúng vẫn sống trong lòng cháu, trong những mùi hương, những khoảnh khắc nhỏ bé. Khi cháu đứng bên cửa sổ, ngửi thấy mùi hoa nhài, đó là ký ức của tuổi thơ trở lại. Nó không giống như lúc xưa, nhưng vẫn là một phần trong cháu."

    Linh nhìn vào đôi tay của bà, nơi những nếp nhăn đã in dấu thời gian. Bà nội đã đi qua rất nhiều năm tháng, nhưng những ký ức của tuổi thơ, những tình cảm bà dành cho cô vẫn luôn hiện hữu. "Bà ơi, con cảm thấy như mình đang mất đi một phần bản thân mình. Cuộc sống hiện tại quá vội vã, có quá nhiều thứ con phải đối mặt. Và đôi khi, con không biết mình đang tìm kiếm điều gì nữa."

    Bà nội mỉm cười, cái cười nhẹ nhàng và đầy hiểu biết. "Con không phải là người duy nhất cảm thấy như vậy. Khi ta lớn lên, ta phải đối mặt với những khó khăn, những quyết định, và đôi khi ta cảm thấy mất phương hướng. Nhưng cháu phải nhớ, hạnh phúc thật sự không phải là thứ có thể tìm thấy ở ngoài kia. Hạnh phúc là những điều giản dị, những ký ức đẹp đẽ, như mùi hoa nhài, như cái cảm giác được ngồi bên bà, được hít thở không khí trong lành của tuổi thơ."

    Linh ngước lên, ánh mắt cô có chút ngỡ ngàng. "Bà ơi, con không biết tại sao mỗi lần nghĩ đến tuổi thơ, con lại cảm thấy một nỗi buồn sâu thẳm. Con tưởng rằng mình đã bỏ qua hết tất cả những điều đẹp đẽ đó rồi."

    "Cháu không bỏ qua đâu, Linh." Bà nội nói, giọng bà chậm rãi và chắc chắn. "Tuổi thơ không bao giờ mất đi. Nó chỉ ngủ yên trong lòng mỗi người. Mỗi khi con ngửi thấy mùi hoa nhài, mỗi khi con nhìn thấy cây cối đung đưa trong gió, những ký ức đó sẽ sống lại. Con chỉ cần cho phép mình quay lại, cho phép mình cảm nhận lại."

    Linh thở dài, một cảm giác nhẹ nhàng và ấm áp lan tỏa trong lòng cô. Những ký ức tuổi thơ như đang chậm rãi ùa về. Cô nhớ lại những buổi chiều bà dẫn cô ra vườn, những lần ngồi bên nhau dưới bóng cây mát, nghe bà kể chuyện. Cảm giác đó sao mà gần gũi, sao mà đẹp đẽ đến vậy. "Bà ơi, con nhớ mẹ lắm. Con nhớ những lần mẹ nấu cơm trong bếp, còn con thì ngồi bên bà trong vườn. Mẹ đã dạy con rất nhiều điều, nhưng con lại cảm thấy mình đã quên mất một phần quan trọng của mẹ."

    "Con không quên đâu, Linh." Bà nội nhẹ nhàng, tay bà vỗ về Linh. "Mẹ con đã dạy cháu rằng hạnh phúc là tìm thấy niềm vui trong những điều nhỏ bé. Mùi hoa nhài chính là món quà mà mẹ muốn gửi gắm cho cháu. Mẹ con đã đi rồi, nhưng tình yêu của mẹ, sự dạy dỗ của mẹ, những kỷ niệm đó vẫn sống mãi trong cháu. Mỗi khi con ngửi thấy mùi hoa nhài, là mẹ đang ở gần con."

    Linh nghẹn ngào, một giọt nước mắt rơi xuống. Cô cảm thấy như mình đang tìm lại một phần quan trọng trong cuộc đời mình. "Con biết rồi, bà ạ. Con sẽ không quên những gì mẹ đã dạy. Con sẽ tìm lại ký ức, sẽ không để chúng biến mất."

    Bà nội nhìn Linh với ánh mắt đầy yêu thương. "Đúng rồi, con sẽ không bao giờ quên đâu. Và khi con tìm lại được những ký ức đó, con sẽ tìm lại được chính mình."

    Linh đứng dậy, bước ra ngoài khu vườn. Những bông hoa nhài vẫn đang nở rộ, mùi hương thoảng qua nhẹ nhàng. Cô hít thật sâu, để những cảm xúc bình yên ùa về. Những ký ức của tuổi thơ, những khoảnh khắc giản dị nhưng đầy ắp yêu thương, tất cả như được tái sinh trong cô. Dù cuộc sống có thay đổi, dù cô có lớn lên và bước đi xa, thì mùi hương của quá khứ vẫn luôn tồn tại, là một phần không thể thiếu trong hành trình cuộc đời cô.

    Linh cảm thấy một sự thay đổi lạ lùng trong lòng khi bà nội nói những lời đó. Những ký ức tuổi thơ mà cô đã tưởng chừng như đã bỏ lại phía sau, giờ đây lại như một ngọn lửa bùng lên trong tim cô. Những hình ảnh mơ hồ giờ đây rõ ràng hơn, sắc nét hơn. Mùi hoa nhài, những buổi chiều tắm nắng, những tiếng cười của mẹ, tất cả đều quay trở lại trong đầu cô. Nhưng có lẽ, điều quan trọng nhất không phải là sự trở lại của những ký ức ấy, mà là việc cô bắt đầu nhận ra rằng mình vẫn có thể sống cùng chúng.

    "Bà ơi, con vẫn nhớ những buổi chiều bà kể chuyện cho con nghe dưới cây xoài," Linh bỗng dưng thốt lên, mắt cô sáng lên như thể cô vừa tìm thấy một mảnh ghép còn thiếu trong cuộc đời mình.

    Bà nội nhẹ nhàng mỉm cười, ánh mắt của bà chan chứa yêu thương, giống như ánh nắng chiều vàng vọt ngoài vườn. "Bà cũng nhớ lắm, Linh. Những câu chuyện ấy, dù đã qua lâu rồi, nhưng chúng vẫn luôn sống trong lòng bà. Chính những câu chuyện đó đã làm nên tuổi thơ của cháu, cũng như làm nên ký ức đẹp đẽ của bà."

    Linh im lặng một lúc, ngẫm nghĩ. Cô nhớ rõ cái cảm giác ngồi dưới bóng mát cây xoài, nghe tiếng lá xào xạc trong gió, và bà kể về những câu chuyện cổ tích mà bà đã nghe từ mẹ cô. Mỗi lần nghe xong, cô lại thấy mình như được sống trong một thế giới khác, thế giới của những phép màu, của những điều kỳ diệu mà chỉ có trong những câu chuyện của bà.

    "Bà ơi, con thật sự cảm thấy mình mất mát quá nhiều khi trưởng thành," Linh nói, giọng cô có chút nghẹn ngào. "Từ lúc ra ngoài sống, con không còn giữ được những thói quen cũ nữa. Không còn những buổi chiều ngồi trong vườn với bà, không còn nghe tiếng chim hót trên cây. Những cái đó như là một phần của bản thân mà giờ con không thể tìm lại được nữa."

    Bà nội lắng nghe Linh, tay bà vẫn nhẹ nhàng quạt, nhưng ánh mắt bà như xuyên thấu qua không gian, về một thời gian rất xa. "Con không mất mát gì cả. Mỗi thời điểm trong đời đều có những giá trị riêng của nó. Khi còn bé, con nhìn thế giới qua đôi mắt ngây thơ, trong sáng, nhưng khi lớn lên, con sẽ thấy thế giới phức tạp hơn, khó khăn hơn. Tuy nhiên, điều quan trọng là con không để mình bị cuốn theo mà quên đi những điều đã làm nên con là ai."

    Linh quay lại nhìn bà, đôi mắt cô đẫm lệ, nhưng đó không phải là sự buồn bã mà là một niềm an ủi kỳ lạ. "Bà nói đúng, con đã quá bận rộn với những vấn đề của người lớn mà quên mất những thứ giản dị mà quý giá. Con cảm thấy như mình đang chạy đua với cuộc sống, nhưng lại không biết mình đang chạy đến đâu."

    Bà nội đặt chiếc quạt xuống, ánh mắt bà nhìn thẳng vào Linh, như thể bà muốn truyền đạt một thông điệp sâu sắc. "Cuộc sống luôn có những đuổi bắt, những khó khăn và thử thách. Nhưng đôi khi, con cần phải dừng lại. Để ngửi mùi hoa nhài, để nghe tiếng gió thổi qua lá, để nhớ về những khoảnh khắc bình yên của tuổi thơ. Khi con dừng lại, con sẽ tìm thấy được chính mình."

    Linh hít một hơi thật sâu, để những lời của bà thấm vào lòng. Cô bỗng nhiên nhận ra rằng mình đã quá vội vã trong cuộc sống, chạy theo những mục tiêu mà đôi khi quên mất bản thân. Những ký ức tuổi thơ mà cô tưởng chừng đã mất đi, giờ đây lại trở về, như một người bạn cũ, dẫn lối cho cô.

    Đêm đến, Linh vẫn chưa thể ngủ. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ra vườn. Những bông hoa nhài vẫn nở rộ, mùi hương nồng nàn bay vào trong phòng. Cảm giác bình yên dần chiếm lấy tâm trí cô. Những ký ức tuổi thơ lại ùa về, rõ ràng hơn bao giờ hết. Cô nhớ lại những lần bà dạy cô cách trồng cây, cách chăm sóc vườn, những lần bà kể những câu chuyện về cuộc đời bà, về những người bà đã gặp. Mỗi câu chuyện ấy đều chứa đựng một bài học quý giá, những giá trị nhân văn mà cô dần hiểu ra khi trưởng thành.

    Linh đứng dậy, bước ra ngoài, không phải để tìm kiếm gì đó, mà chỉ để cảm nhận sự tĩnh lặng, sự yên bình của nơi này. "Có phải mỗi khi ta trưởng thành, ta chỉ có thể tìm thấy sự bình yên trong những ký ức cũ, trong những gì đã qua?" cô tự hỏi.

    Mùi hoa nhài vẫn nhẹ nhàng thoảng qua, như một lời nhắc nhở dịu dàng rằng tuổi thơ, dù đã qua đi, nhưng nó vẫn mãi sống trong lòng cô. Mùi hương ấy không chỉ là của những bông hoa nhài, mà là của tất cả những ký ức, những khoảnh khắc đã qua, và của những người yêu thương đã đi qua đời cô.

    Cô ngồi xuống dưới bóng cây xoài, nơi mà bao giờ cũng có bà nội ngồi kể chuyện cho cô nghe. Dù bà đã không còn ở đây nữa, nhưng Linh cảm thấy bà vẫn luôn ở bên cô, trong từng hơi thở, trong từng mùi hương thoảng qua.

    Cái cảm giác tìm lại được những ký ức đã mất ấy, thật sự là một điều quý giá. Linh không chỉ tìm thấy tuổi thơ trong mùi hoa nhài, trong những buổi chiều ngồi bên bà, mà còn tìm thấy được chính mình. Những ký ức đó như một nguồn năng lượng giúp cô vững vàng hơn trên con đường trưởng thành. Cô nhận ra rằng tuổi thơ không phải là thứ có thể quay lại, nhưng những giá trị của tuổi thơ sẽ luôn ở lại trong lòng mỗi người, như những hạt giống nảy mầm, dù cho thời gian có trôi đi.
     
  2. datcompa1 Ghét nắng nhất!!!

    Messages:
    266
    Chào bạn! Chúc mừng bạn đã hoàn thành bài thi. Sau đây là nhận xét của các giám khảo ạ.

    GK1:

    Chào bạn, vừa đọc xong truyện ngắn của bạn thì thấy câu chuyện của bạn nhẹ nhàng, giàu cảm xúc và gợi nhiều suy tư về tuổi thơ, ký ức và sự trưởng thành. Tôi thấy bạn đã xây dựng được một không gian và tâm lý nhân vật rất tốt. Tuy nhiên, cũng xin có một vài góp ý nhỏ, có thể sẽ giúp câu chuyện của bạn thêm phần sâu sắc và hoàn thiện hơn:

    1. Mở đầu:

    Đoạn mở đầu rất thơ mộng và gợi hình, giúp người đọc dễ dàng hình dung ra khung cảnh và cảm xúc của Linh. Tuy nhiên, bạn có thể cân nhắc thêm một chi tiết nhỏ nào đó để khơi gợi ngay lập tức câu hỏi "Tại sao Linh lại có cảm giác lạ lùng như vậy?" Điều này có thể tạo thêm sự tò mò cho người đọc.

    Diễn biến: Câu chuyện tập trung chủ yếu vào cuộc trò chuyện giữa Linh và bà nội. Mặc dù những lời thoại này rất ý nghĩa và chứa đựng triết lý, nhưng đôi khi có cảm giác hơi tĩnh. Bạn có thể cân nhắc thêm một vài hành động nhỏ của nhân vật hoặc một vài hồi tưởng cụ thể hơn về những kỷ niệm tuổi thơ để làm câu chuyện thêm sinh động. Ví dụ, Linh có thể chạm vào một vật gì đó trong vườn gợi nhớ một kỷ niệm cụ thể, hoặc bà nội có thể kể một câu chuyện ngắn liên quan đến mùi hoa nhài và mẹ của Linh.

    Kết thúc: Kết thúc truyện khá mở và mang tính suy tư. Điều này không sai, nhưng có lẽ bạn có thể gợi ý một chút về sự thay đổi trong nhận thức hoặc hành động của Linh sau cuộc trò chuyện với bà. Ví dụ, Linh có thể có một quyết tâm nhỏ nào đó về việc trân trọng hiện tại hơn, hoặc có một hành động cụ thể thể hiện sự kết nối lại với quá khứ (ví dụ như hái một bông hoa nhài).

    2. Về chiều sâu tâm lý nhân vật:

    Bạn đã thể hiện tốt sự bâng khuâng, nỗi nhớ và cảm giác lạc lõng của Linh khi đối diện với những ký ức tuổi thơ. Tuy nhiên, bạn có thể khai thác sâu hơn một chút về những "vội vã" và "những thứ con phải đối mặt" trong cuộc sống hiện tại của Linh. Điều gì cụ thể khiến cô cảm thấy mất đi sự kết nối với quá khứ? Việc này có thể giúp người đọc đồng cảm hơn với nhân vật.

    Bà nội hiện lên là một người hiền từ, sâu sắc và giàu kinh nghiệm. Những lời khuyên của bà rất ý nghĩa. Tuy nhiên, bạn có thể thêm một vài chi tiết nhỏ về biểu cảm, cử chỉ của bà để làm nhân vật này thêm phần sống động và gần gũi hơn. Ví dụ, ánh mắt bà nhìn Linh như thế nào, giọng nói của bà có sự thay đổi ra sao khi nhắc đến mẹ của Linh?

    3. Về ngôn ngữ và hình ảnh:

    Bạn đã sử dụng ngôn ngữ khá mượt mà và giàu hình ảnh ( "ánh sáng buổi chiều dần nhạt dần, làm mờ đi những bóng cây già", "mùi hương đất ẩm, mùi hoa nhài thoảng qua"). Hãy tiếp tục phát huy điều này.

    Bạn có thể cân nhắc sử dụng một vài phép so sánh hoặc ẩn dụ tinh tế hơn để làm nổi bật sự tương phản giữa quá khứ và hiện tại trong cảm xúc của Linh.

    Ví dụ nhỏ:

    Thay vì chỉ nói "Con cảm thấy lòng mình bồi hồi," bạn có thể viết: "Một dòng nước ấm áp nhưng cũng man mác buồn chảy dọc tim Linh, như một khúc nhạc cũ vô tình vang lên giữa nhịp sống hối hả."

    Nhưng, ở đây tôi nói nhưng là cũng bởi cái cách bạn viết phần hội thoại giữa hai bà cháu. Kiểu như nó bị khách sáo quá, không tự nhiên. Nói mà nghe như xem ca kịch vậy, nó không thuyết phục nha bạn.

    Tóm lại:

    Truyện của bạn đã có một nền tảng rất tốt về mặt cảm xúc và ý tưởng. Những góp ý của tôi chỉ là một vài gợi ý nhỏ để bạn có thể cân nhắc và làm cho câu chuyện thêm phần sâu sắc và hấp dẫn hơn nữa. Quan trọng nhất là bạn cảm thấy thoải mái và tin tưởng vào câu chuyện của mình.

    GK2:

    - Trình bày ổn, cách hành văn ổn.

    - Nội dung:

    * Bố cục chưa rõ ràng để phân biệt được giữa hiện tại và quá khứ

    * Thiếu tạo dựng tình huống/ sự giao đãi ban đầu giữa 2 bà cháu,

    Vừa vào nhân vật đã trải lòng thì có vẻ không hợp lý

    * Lời thoại chứa quan điểm và triết lý hơi nhiều

    * Lan man, lòng vòng, mơ hồ

    * "Những câu chuyện cổ tích mà bà đã nghe từ mẹ cô", đêm đến ra vườn ngồi?

    => đôi chỗ khó hiểu vô cùng

    * Khu vườn rồi mùi hương hoa nhài được nhắc đến liên tục nhưng lại

    Không khắc họa lên được sự gắn kết ý nghĩa của nó với nhân vật,

    Rồi người mẹ được đặt vào nhưng không được xử lý trọn vẹn, hoặc có nhưng rất nhạt

    * Cực kỳ thiếu tính logic

    GK3:


    Câu từ hay, nhưng lại hơi thiếu vẻ tự nhiên, nhất là khi đọc những câu thoại, mình có cảm giác nó chỉ là một câu văn xuôi chứ không phải là lời thoại
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
    Last edited by a moderator: May 30, 2025
Trả lời qua Facebook
Loading...