Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Bunmincha, 5 Tháng ba 2025.

  1. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 741: Công viên Thiên Đường (27)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Hải Đường không chắc chắn lắm, gọi một tiếng: ".. Tiểu Bạch tiểu thư?"

    Con thỏ trắng lớn quay lại trước mặt cô, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm, nghiêm túc nói: "Bây giờ cô có thể gọi tôi là Đại Bạch."

    "..."

    Bây giờ là lúc để bận tâm về việc gọi tên sao?

    Dù giọng nói quen thuộc, nhưng Hải Đường vẫn cảnh giác hỏi: "Cô không phải là NPC giả mạo chứ? Cô có thể tháo cái này ra không?"

    "Không thể." Ngân Tô thở dài: "Công việc chưa hoàn thành thì không thể tháo ra."

    "? Công việc? Nhận nhiệm vụ phụ rồi sao?"

    Hải Đường cẩn thận xác nhận thân phận người chơi của Ngân Tô, Ngân Tô cũng hợp tác, xác định con thỏ trắng lớn trước mặt là người chơi, không phải NPC giả mạo, Hải Đường mới thở phào nhẹ nhõm.

    Hải Đường nhớ lại cô bé vừa rồi, quay đầu nhìn về phía cô bé mặc váy đỏ giữa đường.

    Nhưng không thấy cô bé đâu nữa.

    "Tiểu Bạch tiểu thư, cô vừa thấy cô bé đó không?"

    "Chị nói em sao?" Cô bé từ sau lưng Ngân Tô ló đầu ra, cười ngọt ngào, nhìn chằm chằm vào Hải Đường: "Chị thật xinh đẹp, em rất thích chị! Chị xem.."

    Ngân Tô vội bịt miệng Đại Lăng, chặn lời cô bé lại, rồi đẩy cô bé ra sau lưng.

    Mặt cô bé bị che khuất hoàn toàn, Hải Đường giật mình lùi lại một bước, nghi ngờ nhìn đi chỗ khác.

    Vừa rồi khi cô bé nói chuyện với mình, trong lòng Hải Đường lại thấy cô bé thật đáng yêu..

    Đại Lăng đẩy tay lông xù của Ngân Tô ra, từ khe hở nhìn chằm chằm vào Hải Đường, khuôn mặt trắng trẻo đầy ác ý và khao khát..

    Hải Đường không dám nhìn thẳng vào mắt cô bé, "Cô bé ấy.."

    "Đồ nuôi thôi." Ngân Tô thở dài, như một bà mẹ bất đắc dĩ: "Có chút nghịch ngợm, lần sau nếu gặp, nhớ đừng nói chuyện với nó."

    "? Đồ nuôi? Đồ chơi?"

    "Cô làm gì ở đây một mình? Những người khác đâu?" Ngân Tô dừng lại một chút, giọng điệu dần trở nên nghiêm trọng: "Không phải họ đều chết hết rồi chứ?"

    Hải Đường không rõ giọng điệu của cô ấy là lo lắng hay gì khác, "Không."

    "Vậy thì tốt, vẫn hy vọng mọi người có thể sống lâu hơn một chút."

    "?"

    Không thể sống mãi sao?

    Hải Đường bình tĩnh lại, phớt lờ cô bé đang nhìn chằm chằm vào mình, "Tôi đến tìm cô."

    Ngân Tô nhìn cô hai lần, rồi vỗ đầu Đại Lăng, dặn dò: "Còn thiếu năm người nữa, đi bắt đi, đừng ham chơi, bắt được rồi thì quay lại, nếu không chị sẽ bắt em đấy, bị bắt là chết chắc."

    "Ồ." Mặt Đại Lăng biến mất sau lưng Ngân Tô, chiếc váy đỏ cũng dần dần biến mất.

    Trong lòng Hải Đường đầy dấu hỏi, còn thiếu năm người? Là những du khách vừa chạy trốn sao?

    Trước đó mấy NPC nói 'những người muốn rời khỏi khu vui chơi mới đi ứng tuyển làm thú bông', đây mới là cách rời khỏi công viên giải trí đúng không?

    "Tìm tôi có việc gì?" Đợi Đại Lăng đi rồi, Ngân Tô mới hỏi Hải Đường.

    Hải Đường nén lại sự nghi ngờ của mình, không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Trò chơi Truyền Thuyết Thị Trấn Cổ Tích, cô đã hoàn thành chưa?"

    "Chưa."

    Hải Đường: "Vậy chúng ta có thể cùng vào không?"

    Ngân Tô: "Tổ đội à?"

    Hải Đường suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu: "Chỉ là cùng vào thôi."

    Tổ đội có nghĩa là trách nhiệm, nhưng người trước mặt rõ ràng không có trách nhiệm, không thể tổ đội.

    Nhưng cô ấy rất mạnh, hai trò chơi trước cô ấy đều tự mình vượt qua, đi cùng cô ấy có thể tránh được một số nguy hiểm.

    Ngân Tô nhìn Hải Đường một cách kỳ lạ: "Cửa mở rộng, ai muốn vào cũng không phải do tôi quyết định. Tôi không quan tâm, chỉ sợ làm cô hối hận."

    Hải Đường không hiểu tại sao cô ấy lại hối hận, "Tiểu Bạch tiểu thư đồng ý rồi chứ?"

    Ngân Tô nhún vai, bàn tay lông xù giơ lên không trung: "Nhưng bây giờ tôi không đi được, tôi có việc quan trọng hơn.."

    Nói đến đây, cô ấy dường như nghĩ đến điều gì vui vẻ, không nhịn được cười.

    "..."

    Việc quan trọng hơn là bắt du khách sao? "Chúng tôi đã hoàn thành hai trò chơi, hôm nay cũng không định chơi trò chơi mới."

    Nói xong việc chính, Hải Đường mới hỏi Ngân Tô về bộ đồ thú bông.

    "Ồ, tôi chỉ muốn mặc vào để trốn NPC.. Ai ngờ nó lại giao nhiệm vụ cho tôi, trò chơi này thật sự yêu tôi."

    Hải Đường suýt bị nghẹn, đây là yêu sao?

    Thứ này có thể mặc tùy tiện được sao?

    Không sợ mặc vào rồi không tháo ra được..

    Hải Đường kể cho Ngân Tô nghe những gì cô nghe được từ NPC trước đó.

    Ngân Tô suy nghĩ một lúc, cô ấy vẫn chưa biết phần thưởng là gì, nên không thể chắc chắn thông tin NPC tiết lộ là thật hay giả.

    Hải Đường thử tìm hiểu thêm về nhiệm vụ của thú bông.

    Đại Lăng chưa quay lại, Ngân Tô chờ đợi cũng chán, liền kể cho Hải Đường nghe.

    Nghe nói nhiệm vụ là chuỗi nhiệm vụ tăng dần, và thú bông mời du khách sẽ bị từ chối, Hải Đường càng cảm thấy cách này không nên thử tùy tiện.

    "Tôi còn vài thông tin, bạn có muốn mua không?" Ngân Tô đột nhiên tiến lại gần, "Bán gói cho cô, 400.000 điểm."

    Hải Đường giật mình: "400.000?"

    "Ừ." Con thỏ trắng gật đầu, "Thấy cô là người của Cục điều tra, nên tôi mới giảm giá cho, không thì tôi bán một triệu."

    Hải Đường ngạc nhiên: "Cô.. sao biết tôi là người của Cục Điều Tra?"

    "Bộ đồ của cô không phải sao?"

    Hải Đường nhìn xuống bộ đồ tác chiến của mình, bộ đồ này mới được phát triển, số lượng không nhiều.

    Thành viên bình thường chưa nói đến việc sở hữu, còn chưa từng thấy qua, cô đã vào khu vực trung tâm của trụ sở.. hay là cô ấy cũng là thành viên của Cục điều tra?

    Hải Đường nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ này, nếu là đồng nghiệp của Cục điều tra thì sao phải giấu giếm.

    Cô ấy chắc là người chơi cấp cao có hợp tác với Cục Điều Tra.

    Dù cô ấy là ai, vấn đề quan trọng bây giờ là rời khỏi phó bản này, nên Hải Đường đồng ý ngay: "Thỏa thuận."

    Hải Đường lập tức chuyển 400.000 điểm cho Ngân Tô.

    Sau khi chuyển xong, Hải Đường nhìn tên tài khoản "Tô Đại Thiện Nhân", rồi suy nghĩ một lúc, ánh mắt nghi ngờ dừng lại trên khuôn mặt lông xù của con thỏ trắng.

    Ngân Tô xác nhận điểm đã được chuyển, liền bắt đầu nói, Hải Đường lập tức gạt bỏ nghi ngờ, chăm chú lắng nghe những manh mối đổi được bằng 400.000 điểm.

    "Vé giấy là chìa khóa để ra ngoài."

    "Vé giấy có hai loại, một loại có mã và một loại không có mã, chỉ vé có mã mới có thể rời khỏi công viên giải trí."

    "Vé có mã chỉ có thể trải nghiệm năm trò chơi."

    "Dù có vé hay không, các trò chơi trải nghiệm trong công viên đều được ghi lại, hãy trân trọng số lần trải nghiệm."

    Nghe xong, Hải Đường liền hỏi: "Năm trò chơi bao gồm cả các trò chơi thông thường không?"

    Ngân Tô xoa cằm thú bông, "Tôi nghĩ là bao gồm."

    Mặt Hải Đường trở nên khó coi, Tông Hiểu Nguyệtđã chơi một trò chơi không bắt buộc.

    Nếu những người khác lại gặp thú bông của trò chơikhông bắt buộc..

    Hải Đường không thể ngồi yên, đứng dậy chào tạm biệt Ngân Tô, đi tìm những người khác, phải cho họ biết không được chấp nhận lời mời của bất kỳ thú bông NPC nào trong các trò chơi không bắt buộc.

    Còn cách từ chối thế nào.. thì phải dựa vào khả năng của từng người chơi.
     
  2. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 742: Công viên Thiên Đường (28)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    【Tiến độ hiện tại :(50/50) 】

    Sau khi Hải Đường rời đi, Ngân Tô đã hoàn thành việc mời 50 du khách.

    Tuy nhiên, cô ấy vẫn không thể tháo đầu thú bông ra và nhận được nhiệm vụ mới.

    【Công việc hiện tại: Trước 8 giờ tối ngày mai, mời 150 du khách trải nghiệm trò chơi bắt buộc 'Phép Thuật Xuyên Không'. 】

    【Phần thưởng: Phần thưởng cộng dồn (hiện không thể xem) 】

    【Hình phạt: Nếu không hoàn thành công việc trong thời gian quy định, sẽ tự động nhận công việc này vĩnh viễn. 】

    Ngân Tô: "..."

    Chưa xong nữa sao.

    Vẽ bánh mà không cho nhìn một chút!

    Tư bản cũng không vẽ giỏi bằng!

    Ngân Tô chống nạnh đứng ở lối vào trống trải của 'Phép Thuật Xuyên Không', có vẻ phải đi chỗ khác để mời người rồi.

    * * *

    * * *

    Khi Ngân Tô đi 'mời' du khách, cô gặp một thú bôngkangaroo NPC, nó nhìn thấy Ngân Tô, chỉ liếc một cái rồi quay đi, không để ý đến cô.

    Bộ đồ thú bông có thể tránh được lời mời của thú bông NPC..

    Nhưng không sao, cô ấy yêu đồng nghiệp mà!

    Vì vậy, Ngân Tô trực tiếp nhảy qua bồn hoa, cười quái dị lao về phía kangaroo.

    Kangaroo thấy con thỏ trắng lớn lao tới, dường nhưkhông ngờ nó lại hành động như vậy, đứng ngây ra đó.

    Chỉ trong vài giây, khi con kangaroo nhận ra con thỏ trắng đang lao về phía mình, thì nó đã bị đâm trúng.

    "Á!"

    "Bịch!"

    Con kangaroo ngã xuống đất, đầu va vào bậc thang bên cạnh, chóng mặt trong giây lát.

    Bỏ qua cơn chóng mặt, nó đưa tay chặn thứ đang đè lên mình, trong lúc hỗn loạn, nó nắm lấy tai đối phương và kéo mạnh ra sau.

    Nó tranh thủ lật người dậy, dùng cả tay và chân bò lên bậc thang.

    Nhưng ngay sau đó, chân nó bị kéo lại, một lực mạnh kéo nó về phía sau, trên bậc thang trơn trụi, nó không có chỗ nào để bám.

    Con kangaroo bất lực bị kéo xuống bậc thang, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ trên đầu: "Ôi! Đồng nghiệp thân yêu của tôi, bạn định đi đâu vậy? Gặp tôi mà chạy, không chào hỏi gì, không lịch sự chút nào."

    "..."

    Lịch sự?

    Bạn gặp là lao vào người ta, lịch sự quá nhỉ!

    Con kangaroo bị ép phải lật người lại, rồi nhìn thấy khuôn mặt thú bông của con thỏ trắng.

    Rõ ràng là khuôn mặt thú bông không thay đổi, nhưng con kangaroo lại thấy sự phấn khích trên đó..

    Con kangaroo hít một hơi, chống tay xuống đất bật dậy, dùng đầu thú bông húc vào con thỏ trắng.

    Nó nghe thấy giọng ngạc nhiên của con thỏ trắng: "Sao lại nhiệt tình thế này.."

    Ai nhiệt tình với bạn chứ!

    Con này bị bệnh gì sao?

    Con kangaroo liên tục tấn công con thỏ trắng lớn, lúc nãy còn muốn chạy, giờ chỉ muốn giết con thỏ trắng để nó biết hậu quả của việc chọc giận mình.

    Ngân Tô rút ra một cây rìu, đập vào đầu con kangaroo.

    Đầu thú bông rất chắc chắn, con kangaroo bị đập hai lần, chỉ lắc lư vài cái, đầu thú bông không hề hấn gì.

    Con kangaroo có sức bật rất mạnh, nhưng mỗi lần nhảy lên đều bị kéo xuống, nó quay lại, phát hiện con thỏ cách mình mấy mét.

    Nó không hiểu con thỏ làm cách nào kéo mình xuống, thật kỳ quái.

    "Bốp!"

    Đầu con kangaroo bị đập mạnh, cảm giác chóng mặt và buồn nôn ập đến.

    "Bốp! Bốp! Bốp bốp bốp!"

    "Rắc!"

    Con kangaroo nghe thấy tiếng nứt, gió lạnh thổi vào.

    Đầu thú bông sắp bị chẻ đôi.

    Chiếc rìu đập xuống như mưa, con kangaroo bị đánh đến mức ôm đầu chạy tán loạn.

    Con kangaroo hét lên: "Đồ thỏ điên! Đầu óc mày %¥@*¥#%.."

    "Sao bạn biết tôi điên!" Con thỏ trắng cười khúc khích, cầm rìu đập càng mạnh.

    Con kangaroo bị kéo lại xuống đất, con thỏ đè nó xuống, điên cuồng đập vào đầu thú bông của nó, con kangaroo muốn chạy nhưng không thể, chỉ có thể hét lên chửi rủa.

    Gió lạnh thổi vào đầu thú bông ngày càng mạnh, con kangaroo thậm chí còn thấy lưỡi rìu lóe sáng suýt chém trúng nó.

    * * *

    * * *

    Con kangaroo lúc này không còn chửi được nữa, nó bám vào mặt đất bò về phía trước, sắp chạm tới cây trong bồn hoa thì bị kéo ngược lại.

    "Bốp!"

    Chiếc rìu màu hồng đập xuống trước mặt nó, làm nứt cả gạch.

    Con kangaroo dường như từ bỏ kháng cự, nằm bẹp xuống đất, tuyệt vọng hét lên: "Tôi đã làm gì chọc giận bạn chứ?"

    Con thỏ ngồi trên bậc thang bên cạnh nghĩ vài giây rồi nói: "Bạn thấy tôi mà không chào hỏi."

    "..."

    Chỉ vì chuyện đó?

    Con kangaroo nắm chặt tay: "Bây giờ tôi chào bạn được không? Bạn muốn tôi chào thế nào cũng được, tha cho tôi đi!"

    Con thỏ trắng cười khẩy: "Lời chào muộn còn rẻ hơn cỏ."

    Con kangaroo: "..."

    Đồ thần kinh, đồ thần kinh, đồ thần kinh..

    Con kangaroo nguyền rủa trong lòng, hận không thể lột da ăn thịt Ngân Tô, nhưng nó không thể động đậy, nghĩ đến đây càng tức giận, chửi càng hăng.

    Ngân Tô đá nó một cái: "Trò chơi của bạn là gì? Là trò chơi bắt buộc không?"

    Con kangaroo đang chửi rủa hăng say, nghe Ngân Tô nói vậy, nó đột nhiên quay đầu, nhìn Ngân Tô qua chiếc đầu thú bông rách nát, "Bạn muốn chơi không?"

    Ngân Tô cúi xuống một chút, nhìn thẳng vào mắt con kangaroo, "Bạn chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi, đừng hỏi ngược lại."

    Trong lòng con kangaroo bỗng nhiên run lên, cảm giác như bị một thứ đáng sợ theo dõi, tứ chi lạnh ngắt như bị đóng băng trên mặt đất.

    * * * Con thỏ này là thứ gì vậy!

    ".. Vũ Điệu Kỳ Diệu." Con kangaroo sợ hãi trả lời theo bản năng, "Không phải trò chơi bắt buộc."

    "Bạn không lừa tôi chứ?"

    "Không!"

    Ngân Tô nhìn chằm chằm vào nó.

    Con kangaroo bị nhìn đến mức da đầu tê dại, "Thật sự không."

    Ngân Tô miễn cưỡng gật đầu, coi như tin nó, "Vậy bạn có biết những thú bông khác ở đâu không?"

    ".. Không, không biết!" Con kangaroo do dự hai giây mới trả lời.

    Ngân Tô dời chiếc rìu ra, vuốt ve đầu con kangaroo một cách yêu thương, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Bạn à, bạn thấy đấy, bạn đã bị đánh một trận, còn những thú bông khác thì không, như vậy có phải không công bằng không."

    Con kangaroo: "?"

    Công bằng?

    Cô ta đang nói cái gì vậy!

    Ngân Tô tỏ vẻ bất công cho con kangaroo: "Tại sao chỉ có bạn gặp phải những chuyện này? Để công bằng, chúng ta có nên để các thú bông khác cũng trải qua những gì bạn đã trải qua không? Bạn nghĩ kỹ xem, bạn có thực sự cam tâm chịu khổ một mình không?"

    Con kangaroo: "..."

    Không phải chính cô làm tôi khổ sao?

    Ngân Tô: "Chúng ta chỉ là đồng nghiệp cùng làm việc, đâu phải cứu mạng bạn, tại sao bạn phải hy sinh vì họ?

    Các thú bông khác có lẽ chẳng quan tâm đến sự hy sinh của bạn, chúng chỉ cười nhạo bạn ngốc nghếch. Bạn nghĩ kỹ lại xem, chúng đã bao giờ giúp đỡ bạn chưa?

    Chỉ cần bạn nói ra, tôi sẽ tha cho bạn, thế nào?"

    "..."

    Con kangaroo nằm trên mặt đất lạnh lẽo, không thể không suy nghĩ theo lời cô ta.

    Đúng vậy, tại sao chỉ mình mình gặp con thỏ điên này, tại sao mình phải giúp các thú bông khác..

    Con kangaroo im lặng một lúc lâu mới lên tiếng: "Bạn.. bạn thật sự sẽ tha cho tôi?"

    Con thỏ trắng cười, giọng nhẹ nhàng hứa hẹn: "Tất nhiên."

    - Đăng nhập lại để đọc nhé các bạn--
     
    Thích Vị, Munxeko, Vava18103 người khác thích bài này.
  3. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 743: Công viên Thiên Đường (29)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Thế giới động vật, lối vào Truyền Thuyết Thị Trấn Cổ Tích.

    Lối vào được trang trí bằng đèn neon đầy màu sắc cổ tích, trẻ em vui vẻ kéo tay cha mẹ vào trong, tiếng cười nói vang lên từ bên trong.

    So với niềm vui của NPC, nhóm người không xa trông có vẻ uể oải.

    Khi Hải Đường tìm thấy những người khác thì đã muộn một bước, Thanh Lan và Hạ Hiểu Lương đã gặp thú bông NPC của trò chơi không bắt buộc và bị mời tham gia trò chơi.

    Hạ Hiểu Lương: "Có cách nào khác để cứu vãn không?"

    Hải Đường lắc đầu, tỏ ý cô cũng không biết.

    "Vậy chúng ta không thể ra ngoài sao?" Mặt Hạ Hiểu Lương vốn đã khó coi, giờ càng khó coi hơn.

    Trò chơi không bắt buộc đã chiếm một suất, họ không thể chơi đủ năm trò chơi bắt buộc..

    Hồ Dược Minh lên tiếng: "Chắc chắn còn cách khác, các bạn đừng nản lòng."

    Thanh Lan vỗ vai Hạ Hiểu Lương, "Đừng lo, tôi cũng nghĩ sẽ có cách khác."

    "Đây là phó bản tử vong mà, A Lan." Hạ Hiểu Lươngôm mặt, giọng khàn khàn: "Trò chơi muốn chúng ta chết, dù có cách khác cũng không dễ dàng gì."

    Bốn chữ "phó bản tử vong" như một lời nguyền.

    Mọi người đều nghẹn lời, không ai nói được câu nào.

    Hạ Hiểu Lương cũng không sai, dù sau này có cách khác, e rằng cũng không phải cách dễ dàng.

    Quách Tân Vũ, người hay nói nhiều, lúc này hiếm khi im lặng, đứng nhìn lối vào Truyền Thuyết Thị Trấn Cổ Tích, ánh sáng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt gầy gò, trông thật u ám.

    Hiện tại, Tông Hiểu Nguyệt, Hạ Hiểu Lương và Thanh Lan đều đã mất một suất trải nghiệm trò chơibắt buộc.

    Những người còn lại tuy chưa gặp phải, nhưng ai biết sau này thế nào?

    Trong bầu không khí nặng nề, không ai nói gì.

    Không biết bao lâu sau, Thương Nghênh Nghênh phá vỡ sự im lặng kỳ lạ: "Tiểu Bạch tiểu thư có đến không?"

    Nghe Thương Nghênh Nghênh nói, mọi người cũng tạm gác lại tâm trạng nặng nề, "Có khi nào chúng ta đã lỡ mất cô ấy? Cô ấy cũng không nói sẽ đợi chúng ta."

    Trước đó họ đã chia nhau đi các nơi khác nhau.

    Sau đó, Hải Đường tìm họ, mọi người mới quay lại quảng trường trung tâm gặp nhau, rồi mới đến đây.

    Trong thời gian đó, ai biết cô ấy có đến hay chưa..

    Khi mọi người đang nghi ngờ Ngân Tô đã vào trong lúc họ không có mặt, thì dưới ánh đèn neon xa xa, thú bông thỏ đang từ từ đi tới.

    Du khách xung quanh phát hiện ra nó, liền tránh xa, như thể nó là thứ gì đó xui xẻo.

    Con đường vốn đông đúc, thoáng chốc trở nên trống trải, con thỏ như đang đi trên thảm đỏ nhận giải.

    "Đó.. đó có phải là?" Lương Vân phát hiện ra con thỏ trắng, nhắc nhở mọi người.

    Hải Đường nói cô ấy mặc bộ đồ thú bông thỏ..

    Hải Đường nhìn kỹ hai lần, "Chắc là cô ấy."

    Con thỏ trắng từ từ tiến lại gần.

    Ánh đèn neon rực rỡ chiếu lên người cô ấy, bóng đổ xuống đất to lớn, trông thật đáng sợ.

    "Chào buổi tối mọi người." Con thỏ trắng đến trước mặt họ, lịch sự chào hỏi.

    Đến gần, mọi người ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc và thấy lông trắng của thú bông thỏ đã bị nhuộm đỏ.

    Trông giống hệt những NPC khát máu trong các phó bản kinh dị..

    Các người chơi cứng đờ đáp lại: "Chào.. chào buổi tối."

    Cô ấy đã làm gì vậy!

    Sao lại dính đầy máu thế này!

    Cô ấy như đang chơi một trò chơi mới lạ nào đó.

    Hải Đường bình tĩnh nhất, "Công việc của cô vẫn chưa xong sao?"

    Ngân Tô giọng điệu sâu lắng: "Ôi.. Trò chơi yêu tôi quá, không thể rời xa một nhân viên xuất sắc nhưtôi."

    Hải Đường: "..."

    Cô ấy không thể tháo ra được sao?

    Ngân Tô nhìn lối vào Truyền Thuyết Thị Trấn Cổ Tích, rồi quét mắt qua các người chơi, không chắc chắn hỏi: "Các người đều muốn vào cùng à?"

    Hải Đường lắc đầu: "Tôi, Hồ Dược Minh và Quách Tân Vũ sẽ vào trước."

    Nhóm đầu tiên vào sẽ nguy hiểm hơn, nên họ đã rút thăm để quyết định thứ tự vào các trò chơi sau.

    Lần này là Hồ Dược Minh và Quách Tân Vũ, lần sau sẽ là những người khác.

    "Ồ."

    Ngân Tô không nói thêm gì, trực tiếp đi về phía lối vào.

    Hải Đường dặn những người khác chờ ở lối ra, sau đó dẫn Hồ Dược Minh và Quách Tân Vũ theo sau.

    Các NPC cha mẹ đứng bên cạnh thấy họ đi, liền gọi "Bé yêu, đợi bố mẹ với" rồi chạy theo.

    * * *

    * * *

    "Tiểu Bạch tiểu thư mặc bộ đồ thú bông cũng có thể chơi trò chơi sao?" Khi xếp hàng, Hồ Dược Minh không kìm được hỏi.

    Ngân Tô giọng điệu thản nhiên: "Công viên rất công bằng, đối xử với người chơi và NPC như nhau."

    Lần trước cô ấy còn dẫn thỏ cô nương đi chơi máy bay nhỏ, NPC đóng dấu cũng không nói gì.

    Sau khi mặc bộ đồ thú bông thỏ, ở khu vực Phép Thuật Xuyên Không, NPC đóng dấu cũng cố mời cô ấy chơi trò chơi, chứng tỏ nhân viên và du khách đều có thể chơi trò chơi.

    Hơn nữa, về bản chất, cô ấy vẫn là một người chơi.

    Xếp hàng một lúc thì đến lượt họ, Ngân Tô dưới ánh mắt kỳ lạ của NPC, vẫn đóng dấu hai vé.

    Ba người còn lại đều là "trẻ em" đi cùng cha mẹ, trực tiếp vào từ lối đi.

    Đóng dấu không có tác dụng, nên họ cũng không yêu cầu đóng dấu nữa.

    Sau khi vào trong, họ đi qua một cánh cửa, bước vào một căn phòng khá lớn, có nhiều du khách đang chờ ở đó.

    Trên màn hình điện tử phía trước có vài con số.

    【179】

    【184】

    【192】

    Các con số nhảy rất nhanh.

    【200】

    Khi con số trên màn hình nhảy đến 200, cánh cửa họ vừa vào tự động đóng lại.

    "Chào mừng các du khách đến với Truyền Thuyết Thị Trấn Cổ Tích.." Giọng nói điện tử máy móc vang lên từ trên cao, "Trước khi vào thị trấn, xin mời các du khách chọn mặt nạ động vật yêu thích."

    Bức tường dưới màn hình điện tử mở ra, trên đó treo đầy mặt nạ động vật.

    Ngân Tô quét mắt nhìn bức tường, toàn bộ tường mặt nạ có dạng kim tự tháp, tầng dưới cùng là mặt nạ động vật ăn cỏ, tầng giữa là động vật ăn tạp, tầng trên cùng là động vật ăn thịt.

    Trên đỉnh chỉ có hai mặt nạ, sư tử và hổ.

    Tầng trên cùng và tầng dưới cùng có nhiều mặt nạ nhất, tầng giữa thì ít hơn.

    "Bây giờ xin mời du khách chọn mặt nạ yêu thích."

    Giọng nói vừa dứt, lập tức có du khách bắt đầu hành động.

    Mặt nạ rất nhiều, nhiều hơn số người hiện tại, chứng tỏ mỗi người đều sẽ có mặt nạ.

    Nhưng mặt nạ trên đỉnh kim tự tháp thì không nhiều..

    "Làm sao để chọn?" Họ không có nhiều thời gian, ba người vừa đi vừa thảo luận: "Không có quy tắc cụ thể của trò chơi, việc chọn mặt nạ chắc chắn liên quan đến trò chơi sau này."

    Hải Đường: "Tôi sẽ lấy mặt nạ hổ hoặc sư tử, các bạn lấy mặt nạ ở tầng dưới và tầng giữa."
     
    Thích Vị, Munxeko, Vava18103 người khác thích bài này.
  4. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 744: Công viên Thiên Đường (30)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Có nhiều du khách chạy đến chỗ những chiếc mặt nạ hình sư tử và hổ, nhưng vì chúng được treo quá cao và không có thang, nên họ vẫn đang tìm cách để lấy được.

    Hải Đường có dụng cụ hỗ trợ, nên việc lấy mặt nạ dễ dàng hơn so với những du khách khác.

    Khi Hải Đường lấy được mặt nạ, cô nhìn quanh đám đông và thấy Ngân Tô đang đứng giữa đám người, nâng một đứa trẻ lên cao để nó có thể lấy được một chiếc mặt nạ báo hoa.

    "Cô ấy đang làm gì vậy?"

    Những đứa trẻ không đủ chiều cao để với tới những chiếc mặt nạ treo cao, chỉ có thể chọn những chiếc mặt nạ ở tầng thấp.. Còn cha mẹ chúng? Cha mẹ chúng chẳng quan tâm gì cả.

    Vì vậy, Ngân Tô giống như một người tốt bụng, liên tục nâng những đứa trẻ lên để chúng có thể lấy được những chiếc mặt nạ treo cao.

    Rất nhanh, tất cả du khách đều đã lấy được mặt nạ.

    Ngân Tô cầm trong tay một chiếc mặt nạ thỏ, đó là chiếc mặt nạ ở tầng thấp nhất.

    "Có vẻ như mọi người đã chọn xong mặt nạ của mình rồi." Giọng nói máy móc lại vang lên: "Vậy chúng ta sẽ mở lối vào Thị trấn Cổ tích ngay bây giờ! Hy vọng mọi người sẽ có thời gian vui vẻ tại Thị trấn Cổ tích~"

    Khi giọng nói kết thúc, bức tường treo đầy mặt nạ bắt đầu di chuyển, để lộ ra một lối đi tối đen.

    "Xin mời các du khách đeo mặt nạ vào, đi qua lối đi này là có thể đến Thị trấn Cổ tích. À, nhớ đừng tháo mặt nạ ra nhé!"

    "Những con vật sống trong Thị trấn Cổ tích, hãy cẩn thận với kẻ thù của mình."

    "Đi qua toàn bộ Thị trấn Cổ tích là coi như hoàn thành nhiệm vụ!"

    Đi qua toàn bộ Thị trấn Cổ tích..

    Kẻ thù của động vật..

    "Tôi cứ tưởng đây là trò chơi liên quan đến cổ tích, không ngờ lại là trò chơi sinh tồn.. Tại sao trò chơi này lại gọi là Truyền thuyết Thị trấn Cổ tích?" Hồ Dược Minh không hiểu.

    Quách Tân Vũ nhíu mày: "Có vẻ như mặt nạ dùng để phân biệt kẻ thù, chúng ta nên chọn mặt nạ ở tầng cao."

    Nói xong, Quách Tân Vũ nhìn lại những NPC cha mẹ đi theo sau họ.

    Họ chọn mặt nạ khác với chúng ta, nếu đây là cuộc hỗn loạn sinh tồn.. Quách Tân Vũ bực bội nói: "Chúng ta còn phải bảo vệ họ."

    Đây là vé tạm thời của họ.

    Dù họ có đóng dấu hay không cũng không quan trọng, nhưng nếu không có 'cha mẹ', họ sẽ không thể vào được khu vực này.

    "Hãy xem tình hình thế nào đã." Hải Đường nhìn về phía Ngân Tô, "Chức năng của mặt nạ không nhất thiết phải phân chia theo cách chúng ta hiểu."

    * * *

    * * *

    Đi qua lối đi tối đen, họ đứng trên một con dốc.

    Phía dưới là lối vào của thị trấn, ánh đèn trang trí những ngôi nhà đầy màu sắc và khu rừng tạo nên một thế giới cổ tích.

    Tuy nhiên, khi nhìn kỹ, sẽ thấy thị trấn cổ tích này có điều gì đó không ổn, trên mặt đất, thân cây, và cả trên những ngôi nhà đều có vết máu.

    Những vết máu đó rõ ràng cho thấy bên trong rất nguy hiểm.

    Các du khách NPC tự giác đi vào thị trấn cổ tích.

    Ngân Tô mặc bộ đồ thú bông, rất nổi bật trong đám đông. Hải Đường thấy cô cũng đi vào trong, liền theo sau: "Chúng ta cũng đi thôi."

    Trong quá trình đi vào thị trấn cổ tích, không phát hiện điều gì bất thường.

    Nhưng khi tất cả du khách đã vào trong thị trấn, phía trước lập tức vang lên một tiếng hét.

    Biến cố xảy ra gần như ngay lập tức, sau tiếng hét đầu tiên, những tiếng la hét thảm thiết vang lên khắp thị trấn.

    Bên cạnh Hải Đường, một du khách đeo mặt nạ cừu đột nhiên lao vào một đứa trẻ đeo mặt nạ sói, cắn vào cổ nó.

    Trước đó, du khách đeo mặt nạ cừu còn dắt tay đứa trẻ đeo mặt nạ sói.. họ là mẹ con.

    Cảnh tượng trở nên hỗn loạn ngay lập tức.

    Du khách chạy tán loạn.

    "Là ngược lại! Kẻ thù là ngược lại! Chết tiệt!" Quách Tân Vũ đeo mặt nạ mèo rừng, lúc này bị hai người đeo mặt nạ chim tấn công.

    Hồ Dược Minh đeo mặt nạ hươu, lúc này lại an toàn nhất, không có du khách nào tấn công anh.

    Tuy nhiên, Hồ Dược Minh cảm thấy cơ thể mình có thêm vài phần ham muốn tấn công, mùi máu kích thích thần kinh khiến anh cũng muốn tham gia vào cuộc hỗn chiến.

    Hải Đường thì xui xẻo hơn, hổ và sư tử gần nhưkhông có kẻ thù tự nhiên, nhưng ngược lại có nghĩa là tất cả các loài động vật đều là kẻ thù của chúng.

    Hải Đường phát hiện mình đối mặt với những con vật này lại sinh ra cảm giác sợ hãi và lo lắng, hoàn toàn không có ý định phản kháng, chỉ muốn chạy trốn..

    Hải Đường cố gắng kiềm chế cảm xúc bất ngờ xuất hiện, đá văng du khách lao tới và hét lên với hai người kia: "Chạy vào trong nhà trước!"

    Thị trấn cổ tích không nhỏ, trước tiên hãy trốn đi, để đám đông tản ra đã.

    Hồ Dược Minh cũng phải kiềm chế ham muốn giết chóc của mình, cùng Hải Đường và Quách Tân Vũ chạy về phía ngôi nhà gần đó.

    Hải Đường muốn tìm Ngân Tô, nhưng không thấy bóng dáng con thỏ trắng đâu, cô ấy đi đâu rồi?

    Những ngôi nhà phía trước đã có người vào, họ chỉ có thể chạy về phía sau. Ban đầu họ còn có thể nắm tay cha mẹ mình, nhưng trong lúc hỗn loạn, cha mẹ giả nhanh chóng tách ra và biến mất.

    Những du khách đeo mặt nạ động vật ăn cỏ đuổi theo họ không ngừng, họ không có thời gian để tìm kiếm.

    Cuối cùng, họ tìm được một ngôi nhà trống, ba người lập tức đá cửa vào, dùng dụng cụ chặn cửa lại.

    Những du khách phía sau đuổi kịp và bắt đầu đập cửa.

    Căn phòng không lớn, bên trong cũng không có gì, giống như một cái chòi nhỏ bên đường, cửa bị đập đến lung lay, nếu không có dụng cụ, sẽ không thể trụ được lâu.

    Những du khách bên ngoài có lẽ nhận ra không thể phá cửa, nghe thấy tiếng động từ nơi khác, liền bỏ đi.

    Quách Tân Vũ ngồi phịch xuống đất, ngẩng đầu lên thấy mắt Hồ Dược Minh dưới mặt nạ đỏ ngầu, đang nhìn chằm chằm vào anh và Hải Đường.

    "Anh.. anh làm gì vậy?" Quách Tân Vũ vừa ngồi xuống đã vội đứng dậy, di chuyển về phía Hải Đường.

    Hồ Dược Minh vẫn còn lý trí, hít một hơi sâu và nói: "Muốn giết người, nhưng vẫn kiểm soát được, đừng lo."

    Quách Tân Vũ quay sang nhìn Hải Đường: "Còn cô? Có muốn giết người không?"

    Hải Đường: "Chỉ có sợ hãi và lo lắng, không muốn giết người."

    Quách Tân Vũ không muốn giết chóc, cũng không có cảm giác sợ hãi, anh lại là người bình thường nhất.

    Mặt nạ động vật ăn cỏ muốn giết người, mặt nạ động vật ăn thịt không muốn giết người.. Mặt nạ động vật ăn tạp lại tương đối an toàn hơn.

    Hải Đường: "Cũng không hẳn là an toàn, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi thị trấn cổ tích, tôi nghi ngờ rằng càng ở lâu, ảnh hưởng sẽ càng lớn."

    Cả hai người kia đều đồng ý với nhận định này.

    "Các anh có nhận ra không, trẻ con mạnh hơn người lớn." Hồ Dược Minh nói: "Người lớn lại dễ đối phó hơn trẻ con."

    Tại sao cuối cùng chỉ có người lớn thoát ra được?

    Vì trẻ con chỉ có thể lấy được mặt nạ động vật ăn cỏ.

    Khi đeo mặt nạ động vật ăn cỏ, chúng sẽ trở nên cực kỳ hung hãn.

    Cuối cùng, những đứa trẻ này có thể hoàn toàn mất lý trí, quên mất cách chơi thực sự của trò chơi này - vượt qua thị trấn cổ tích.

    "Vé của chúng ta thì sao?" Quách Tân Vũ hỏi.

    "Bây giờ quan trọng là sống sót, ra khỏi đây rồi tính tiếp." Hải Đường không bận tâm về vấn đề này, ngay cả khi tìm được cha mẹ giả thì sao? Họ chọn mặt nạ khác với chúng ta, có người thậm chí sẽ tấn công chúng ta, lúc này chỉ có thể lo cho mạng sống của mình trước.

    "Rầm!"

    Cánh cửa vừa im lặng lại phát ra tiếng động mạnh, như có thứ gì đó đập vào cửa.

    Hải Đường ra hiệu cho họ im lặng, cô ghé mắt vào khe cửa nhìn. Bên ngoài không còn thấy những NPC điên loạn, bên ngoài căn nhà họ đang ở có một du khách nằm đó, máu chảy ra từ người, nhuộm đỏ cỏ dưới chân.

    Ngay lúc đó, một thứ đen ngòm như đôi mắt bất ngờ xuất hiện ngoài khe cửa, đối diện với ánh nhìn của cô.

    "!"

    "Rầm rầm rầm!"

    Tiếng đập cửa dữ dội vang lên trong lòng ba người.

    Hải Đường thấy thứ bên ngoài lùi lại, để cô nhìn rõ hơn.. đó là con thỏ trắng lớn.

    "Là Tiểu Bạch.."

    Hải Đường chưa kịp nói hết câu thì giọng nói lạnh lẽo từ bên ngoài vọng vào: "Các bạn thân mến của tôi, trốn trong đó làm gì, ra ngoài chơi đi."

    Hải Đường: "..."

    Cô nên mở cửa hay không đây?

    Con thỏ trắng bên ngoài có vẻ không bình thường..

    Hải Đường giữ chặt cửa, không dám mở, thử lên tiếng: "Cô Thỏ Trắng, là chúng tôi đây."

    Bên ngoài im lặng một lúc, sau đó giọng nói có chút thất vọng vang lên: "À.. sao lại là các bạn."
     
    Munxeko, Vava1810, Noctor1 người nữa thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng năm 2025
  5. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 745: Công viên Thiên Đường (31)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Sau câu nói đó, bên ngoài không còn tiếng động, Hải Đường và hai người bạn nhìn nhau, sau đó lại ghé mắt vào khe cửa nhìn ra ngoài.

    Đi rồi?

    Hải Đường thay đổi vài góc nhìn nhưng vẫn không thấy Ngân Tô, ngay cả du khách NPC nằm trên đất lúc trước cũng không thấy đâu.

    Chỉ có tiếng đập cửa và tiếng hét từ xa vọng lại, bên ngoài cửa của họ tương đối yên tĩnh, nên cô thử mở cửa.

    Trên bãi cỏ trước cửa chỉ có vết máu, xung quanh không có xác chết.

    "Cô ấy đi đâu rồi?" Quách Tân Vũ cảnh giác quan sát xung quanh.

    Hồ Dược Minh đứng xa hai người, mùi máu bên ngoài như chất xúc tác, không ngừng kích thích thần kinh, khơi dậy ham muốn giết chóc trong anh.

    Đứng quá gần, Hồ Dược Minh sợ mình không kiểm soát được, sẽ tấn công họ.

    Hải Đường nhìn quanh một lượt, "Có lẽ cô ấy đã đi rồi.."

    Quách Tân Vũ nhíu mày: "Cô ấy vừa rồi như vậy là do ảnh hưởng của mặt nạ sao?"

    Cảm giác còn điên rồ hơn cả những NPC kia.

    Hải Đường: "..."

    Có thể nào, cô ấy vốn dĩ đã rất điên.

    Hải Đường lại cảm thấy, cô ấy vừa rồi rất lý trí, không bị ảnh hưởng bởi mặt nạ.

    Hải Đường không trả lời câu hỏi của Quách Tân Vũ, mà chuẩn bị đi về hướng lối ra của thị trấn.

    "Tại sao cô ấy lại chọn mặt nạ thỏ? Cô ấy còn giúp trẻ con lấy mặt nạ ở trên cao, mặt nạ động vật ăn thịt sẽ làm yếu đi sức mạnh của trẻ con, cô ấy có biết điều gì không.."

    Câu nói của Quách Tân Vũ đột ngột dừng lại.

    Hải Đường quay lại thấy Hồ Dược Minh giơ tay ném ra một tấm thẻ, khi tấm thẻ bay ra, một tảng đá lớn từ trong thẻ bay ra, hướng thẳng về phía Quách Tân Vũ..

    Quách Tân Vũ phản ứng rất nhanh, tảng đá sượt qua người anh.

    "Á!"

    Phía sau anh vang lên một tiếng hét thảm thiết.

    Tảng đá đập trúng một đứa trẻ từ trên cây lao xuống.

    Gần như cùng lúc, từ sau cây lớn bên cạnh, một đứa trẻ khác lao ra, nhảy lên như hổ đói vồ mồi, lao về phía Quách Tân Vũ.

    "Rắc!"

    "Á!"

    Đứa trẻ đang bay trên không trung đột nhiên hét lên một tiếng, rơi xuống bãi cỏ.

    Chân của nó bị gãy một cách kỳ lạ, đau đớn lăn lộn trên mặt đất, không thể đứng dậy.

    Giây tiếp theo, cổ của nó bị vặn lại, hoàn toàn im lặng.

    Hải Đường nhìn Quách Tân Vũ, không kịp nghĩ xem anh vừa dùng dụng cụ hay kỹ năng gì, giải quyết đứa trẻ bị tảng đá đè, rồi hét lên với hai người: "Đi thôi!"

    Khu rừng và những ngôi nhà nhỏ đan xen, những NPC đeo mặt nạ động vật ăn cỏ hung hãn ẩn nấp trong bóng tối, chờ đợi để tấn công họ khi họ chạy qua.

    Theo thời gian, tình trạng của Hồ Dược Minh càng tệ hơn.

    Gặp du khách ẩn nấp, anh chỉ muốn giết họ, mục tiêu "vượt qua Thị Trấn Cổ Tích" dần mờ nhạt trong đầu anh.

    "Chúng ta nên tách ra." Hồ Dược Minh nghĩ rằng tốt hơn là anh nên tách khỏi họ, nếu tiếp tục thế này, anh sẽ sớm tấn công họ.

    "Không được!" Quách Tân Vũ phản đối ngay: "Anh quên mục tiêu thì sẽ không bao giờ thoát ra được! Chúng ta không thể bỏ anh lại đây!"

    Hồ Dược Minh: "..."

    Hải Đường không nói gì, cố gắng kiềm chế đôi tay run rẩy vì sợ hãi do mặt nạ gây ra, giải quyết một du khách rồi quay lại nói với hai người: "Chúng ta phải đuổi theo Thỏ Trắng, đừng lãng phí thời gian, đi thôi!"

    Tác dụng phụ của mặt nạ không thể loại bỏ bằng thuốc.

    Họ phải tự mình chịu đựng.

    * * *

    * * *

    "Rầm rầm rầm!"

    Con thỏ trắng lớn toàn thân đầy máu đứng trước cửa, dùng rìu gõ cửa, giọng nói nhẹ nhàng: "Các bạn thân mến, mở cửa đi, tôi đã giúp các bạn giết hết những đứa trẻ phiền phức bên ngoài rồi."

    "Rầm rầm rầm!"

    "Rầm rầm rầm rầm rầm!"

    Tiếng gõ cửa càng lúc càng gấp gáp.

    Nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích, người bên trong hoàn toàn không dám mở cửa.

    "Thật là không ngoan." Con thỏ trắng lớn cầm rìu bắt đầu mất kiên nhẫn, giọng nói nhẹ nhàng dần trở nên lạnh lẽo: "Tôi giúp các bạn giết người, vậy mà không một lời cảm ơn, thật đáng chết."

    Con thỏ trắng vung rìu bắt đầu đập cửa.

    Ngôi nhà gỗ không chắc chắn, chỉ vài nhát đã bị phá vỡ.

    Những du khách trốn trong nhà thấy cửa bị phá, hét lên và chạy tán loạn như những con ruồi không đầu.

    "Ồn ào quá." Con thỏ trắng chặn cửa, không ai có thể ra ngoài, nó nghiêng đầu, đột nhiên cười: "Nếu chết thì sẽ yên tĩnh hơn, để tôi giúp các bạn nhé."

    NPC: "..."

    Ai cần cô giúp chứ!

    Con thỏ trắng bước vào nhà, đóng cửa lại, tiếng hét thảm thiết của các NPC bị chặn lại.

    Ngân Tô dường như đã quên mất việc ra ngoài, thản nhiên giết chóc trong thị trấn cổ tích. Bất kể đeo mặt nạ gì, có ham muốn tấn công hay không, đều bị cô đuổi chạy khắp nơi.

    Thậm chí có những người đeo mặt nạ động vật ăn cỏ và ăn thịt cùng chạy vào một ngôi nhà nhỏ, hoàn toàn quên mất họ đang là kẻ thù, co rúm lại run rẩy.

    Ngân Tô nghĩ rằng mình đã hiểu được tinh hoa của trò chơi, công bằng, không thiên vị, không bỏ sót bất kỳ NPC nào, yêu thương tất cả NPC một cách bình đẳng.

    NPC rất tuyệt vọng, ai cần cô yêu chứ!

    Ngân Tô nhận ra rằng theo thời gian, những NPC đeo mặt nạ bắt đầu mọc ra các đặc điểm của động vật, hành vi cũng ngày càng giống động vật.

    Ngân Tô mặc bộ đồ thú bông, không thể nhìn thấy tình trạng cơ thể của mình.

    Tuy nhiên, sau khi kiểm tra khắp người, cô không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu nào của sự biến đổi, có lẽ cô vẫn chưa bắt đầu biến đổi.

    Thời gian ở lại thị trấn cổ tích càng lâu, khả năng biến đổi càng lớn, và nguyên nhân có thể liên quan đến sự "ô nhiễm" từ mặt nạ.

    Vậy nếu tháo mặt nạ ra.. sẽ xảy ra chuyện gì?

    Khi vào đây, giọng nói đó đã đặc biệt nhắc nhở du khách không được tháo mặt nạ.

    Có thể thử xem..

    Nhưng chắc chắn không thể thử trên người mình, nên Ngân Tô đá cửa một ngôi nhà nhỏ, bên trong có ba du khách NPC đang trốn, cô chọn ngẫu nhiên một người may mắn.

    Khi mặt nạ bị tháo ra, phần cơ thể bị biến đổi của NPC dần biến mất, trở lại hình dạng con người bình thường.

    Hai NPC còn lại đang co rúm trong góc, khi thấy mặt nạ bị tháo ra, ánh mắt sợ hãi chuyển thành tham lam, nhìn chằm chằm vào NPC bị tháo mặt nạ, phát ra tiếng gầm gừ như thú dữ.

    Họ chỉ còn nhìn thấy NPC bị tháo mặt nạ, hoàn toàn không để ý đến sự đe dọa của Ngân Tô, lao thẳng tới.

    Du khách vừa trở lại bình thường hét lên, loạng choạng chạy ra khỏi ngôi nhà.

    Hai NPC đuổi theo sau.

    Ngân Tô đứng ở cửa, nhìn du khách hoảng loạn chạy trốn, các NPC lần lượt xuất hiện, đuổi theo du khách.

    Trong nhóm NPC đuổi theo du khách, có cả những người đeo mặt nạ động vật ăn cỏ, ăn thịt và ăn tạp..

    Tháo mặt nạ ra sẽ trở thành con mồi của tất cả du khách đeo mặt nạ.

    Ánh mắt Ngân Tô sáng lên, cô đã tìm ra cách để tập hợp các NPC..

    Vì vậy, Ngân Tô hăng hái đi tìm mồi nhử mới, sử dụng cách này để thu hút một số NPC. Tuy nhiên, sau vài lần thử nghiệm, cô phát hiện chỉ có du khách đeo mặt nạ động vật ăn tạp mới có chức năng này, còn những người khác khi tháo mặt nạ sẽ lập tức biến thành động vật.

    Tuy nhiên, sau đó không còn NPC nào xuất hiện nữa, không biết là do khoảng cách quá xa hay họ đã trở nên thông minh hơn.

    Ngân Tô tìm kiếm khắp nơi, đã năm phút trôi qua mà cô vẫn chưa tìm được người bạn mới nào..
     
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng năm 2025
  6. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 746: Công viên Thiên Đường (32)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    "Haizz.."

    Ngân Tô chống nạnh thở dài, quyết định không tìm nữa mà đi về hướng lối ra.

    Canh ở lối ra, có lẽ vẫn có thể thu hoạch thêm vài người bạn mới.

    Hướng lối ra có biển chỉ dẫn, người chơi không cần phải tìm kiếm. Rõ ràng ban quản lý rất tự tin, nghĩ rằng dù có chỉ đường, cũng không nhiều người có thể ra ngoài.

    Ngân Tô đi theo biển chỉ dẫn.

    Khi đi qua một dãy nhà nhỏ, cô nghe thấy tiếng đánh nhau.

    "Xoẹt!"

    "Bịch!"

    Tiếng động phát ra từ phía sau một ngôi nhà màu đỏ.

    Ngân Tô cầm chắc cây rìu trong tay, sau đó bước về phía sau ngôi nhà.

    * * *

    * * *

    "Xào xạc!"

    Lá cây rơi xào xạc từ trên trời xuống.

    Đứa trẻ bị đập vào thân cây trượt xuống đất, quần áo rách nát, vết thương sâu đến tận xương, nhưng nó không cảm thấy đau đớn, nhảy lên như một con bò tót, lao về phía con mồi bị bao vây.

    Quách Tân Vũ bị đè xuống đất, móng vuốt sắc nhọn của đứa trẻ cào rách cổ anh, máu tuôn ra.

    Thấy máu, những NPC bao vây anh càng thêm hưng phấn, như những con chó điên cắn xé anh.

    Quách Tân Vũ đá văng con quái vật nhỏ đè lên người, lăn sang bên cạnh và bật dậy.

    Chưa kịp đứng vững, từ trên cây, một đứa trẻ đeo mặt nạ chim lao xuống, ôm lấy đầu anh và cắn vào vai.

    Quách Tân Vũ đau đớn, tay nắm lấy cổ đứa trẻ, mặc kệ nó vẫn đang cắn vào vai mình, kéo mạnh về phía trước, rồi bẻ gãy cổ nó.

    Lưng đứa trẻ mọc ra đôi cánh, nếu cho nó thêm chút thời gian, có lẽ nó sẽ bay được..

    Quách Tân Vũ ném đứa trẻ về phía những NPC đang đuổi theo, tay ôm cổ vẫn đang chảy máu, chạy về hướng khác.

    Nhưng chưa chạy được bao xa, mắt cá chân của Quách Tân Vũ đau nhói, có thứ gì đó nắm lấy chân anh.. cơ thể mất thăng bằng, ngã về phía trước.

    Đứa trẻ nắm lấy chân anh, nhanh chóng bò lên người anh, ngồi lên người anh, móng vuốt sắc nhọn cào xé cơ thể anh.

    Đó là một con chim sẻ nhỏ.

    Nhưng móng vuốt của nó lúc này không phải là móng vuốt của chim sẻ, mà là móng vuốt của đại bàng.

    Quách Tân Vũ nghe thấy tiếng móng vuốt đâm vào da thịt, nó muốn mổ bụng anh.. chết tiệt!

    Cơ thể không thể cử động..

    Mặt nạ tuy không mang lại cho anh cảm giác giết chóc hay sợ hãi, nhưng theo thời gian, khi bị "kẻ thù" tấn công, anh vẫn cảm thấy một sự ràng buộc bất lực.

    Giống như những con vật nhỏ đối mặt với kẻ săn mồi hàng đầu, sợ hãi đến mức không thể cử động.

    Móng vuốt đẫm máu của con chim sẻ nhỏ tiến gần, khi móng vuốt sắp cào vào cổ họng anh, Quách Tân Vũ cảm nhận được cái chết và nghe thấy một giọng nói phấn khích.

    "Để tôi xem là.."

    Quách Tân Vũ cố gắng ngẩng đầu, nhìn về hướng phát ra giọng nói.

    Con thỏ trắng lớn đứng ở góc ngôi nhà, đang nhìn về phía anh.

    Con chim sẻ nhỏ trên người anh như gặp phải kẻ thù, dừng lại, cơ thể căng thẳng, ánh mắt tham lam chuyển thành sợ hãi.

    Nó rất sợ hãi..

    Sợ hãi con thỏ trắng lớn đột ngột xuất hiện.

    Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Quách Tân Vũ thì anh nghe thấy con thỏ trắng lớn khẽ "chậc" một tiếng, có vẻ không hài lòng, lại có vẻ bực bội.

    Giây tiếp theo, cơ thể Quách Tân Vũ nhẹ bẫng, con chim sẻ nhỏ bám vào thân cây bên cạnh, nhanh chóng trèo lên cây, những tán lá rậm rạp che khuất bóng dáng của nó.

    "Á!"

    Con chim sẻ nhỏ rơi từ tán lá rậm rạp xuống, đập xuống bên cạnh anh.

    Trên cây không có gì, con thỏ trắng lớn vẫn đứng đó, không làm gì cả, hoàn toàn không biết con chim sẻ nhỏ rơi xuống như thế nào.

    Quách Tân Vũ cố gắng chịu đựng cơn đau, đưa tay ấn vào đầu con chim sẻ nhỏ, anh không dùng lực, nhưng đầu con chim sẻ tự động xoay nửa vòng, kêu "rắc" một tiếng rồi im lặng.

    Con chim sẻ nhỏ chết, Quách Tân Vũ cảm thấy sự ràng buộc trên cơ thể mình biến mất.

    Quyền kiểm soát cơ thể trở lại, anh đưa tay ôm cổ đang chảy máu, chống khuỷu tay xuống đất, nghiêng người nhìn về phía Ngân Tô.

    Đầu con thỏ trắng lớn phóng to gần như chạm vào mặt anh, Quách Tân Vũ vừa mới gượng dậy đã mất hết sức lực, ngã xuống đất.

    Cô ta đi đến từ lúc nào vậy!

    Sợ chết khiếp!

    Con thỏ trắng lớn cúi xuống kéo con chim sẻ nhỏ bên cạnh về phía mình, vừa kéo vừa hỏi: "Sao chỉ còn mình cậu, mọi người chết hết rồi à?"

    Giọng nữ rất nhẹ, không có chút cảm xúc nào, nhưthể chỉ hỏi vu vơ.

    Cô ta hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của người khác.

    "Tản.. tản ra rồi."

    Quách Tân Vũ lúc này cũng không biết Hải Đường và Hồ Dược Minh đang ở đâu.

    Quách Tân Vũ muốn nói gì đó, nhưng khi đối diện với đôi mắt đen như hố sâu trên đầu thú bông, trong cơn đau đớn, anh quyết định im lặng.

    Ngân Tô không để ý đến Quách Tân Vũ, sau khi nhặt xác xong, cô đứng dậy và rời đi.

    Đi được một đoạn, Ngân Tô phát hiện Quách Tân Vũ không đi theo mà đi về hướng khác.

    Hướng đó không phải là lối ra.

    Ngân Tô không quan tâm, tiếp tục đi về hướng lối ra.

    Khi đến lối ra, Ngân Tô thấy một du khách đang chạy về phía lối ra, cô nhanh chóng đuổi theo, kéo người đó lại khi anh ta sắp bước ra ngoài.

    Du khách bị kéo lại ngơ ngác.

    Nhưng anh ta chưa kịp chửi, Ngân Tô đã giải quyết anh ta.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô canh ở lối ra gần nửa tiếng, chỉ có một du khách chạy đến lối ra.

    Ngân Tô thấy một NPC xuất hiện bên ngoài lối ra, nhìn thấy cô đứng ở cửa, ngạc nhiên: "Cô.. sao cô không ra ngoài?"

    Ngân Tô ôm cây rìu, hất cằm về phía NPC: "Cầu xin tôi đi."

    "?"

    Tôi cầu xin cô làm gì?

    Điên à!

    NPC không thèm để ý đến cô, đứng chờ bên ngoài lối ra.

    Năm phút trôi qua, không ai xuất hiện.

    Mười phút..

    NPC dần nhíu mày, dường như không thể đứng yên, bắt đầu đi đi lại lại bên ngoài.

    Mười lăm phút sau, NPC thấy có người xuất hiện từ xa.

    Hai người lôi kéo một thứ gì đó chạy phía trước, phía sau là bảy tám con vật.

    Những con vật đó đang đuổi theo hai người phía trước.

    Những con vật này có lẽ đều là du khách, họ đã hoàn toàn biến thành động vật..

    Hải Đường và Quách Tân Vũ mỗi người kéo một cánh tay của Hồ Dược Minh, chạy như bay về phía lối ra.

    NPC không để ý đến họ, mà nhìn về phía những con vật phía sau, cố gắng nhìn xa hơn, nhưng ngoài bảy tám con vật đó, không còn gì khác.

    NPC nhíu mày chặt hơn, vừa định bước vào thì thấy con thỏ trắng lớn bên trong di chuyển, cầm rìu lao về phía đám động vật.

    "Cô làm gì vậy!" NPC hét lên, cũng lao vào theo.

    Ngân Tô lao vào đám động vật, vung rìu chém xuống.

    NPC lao vào cuộc chiến, ôm lấy một con công nhỏ, bảo vệ như báu vật, giận dữ gào lên: "Dừng lại! Dừng lại ngay! Trò chơi đã kết thúc rồi!"

    Những con vật nhỏ nằm la liệt trên đất, không còn con nào động đậy, Ngân Tô quay lại nhìn NPC đang ôm con công nhỏ: "Tôi còn chưa ra ngoài, sao lại kết thúc?"

    NPC vừa tức giận vừa lo lắng, giọng hét lên đến vỡ cả âm: "Tôi nói kết thúc là kết thúc!"
     
  7. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 747: Công viên Thiên Đường (33)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Ngân Tô có chút tiếc nuối: "Tôi vẫn chưa chơi đủ mà."

    "..."

    Chơi cái gì mà chơi! NPC lúc này vẫn không thấy con vật mới nào xuất hiện, cô ta trừng mắt nhìn Ngân Tô: "Tại sao chỉ có vài con vật ra ngoài? Cô đã làm gì trong đó!"

    Ngân Tô thành thật trả lời: "Giết hết rồi, còn làm gì nữa."

    Những du khách biến thành động vật dường như rất quan trọng đối với công viên giải trí..

    Nghe Ngân Tô nói vậy, NPC như bị giẫm phải đuôi, gần như nhảy dựng lên chỉ tay vào cô mà mắng: "Cô dám.. cô dám giết hết bọn chúng!"

    Ngân Tô "à" một tiếng, giọng điệu có chút thương hại: "Tôi đã giết hết rồi, chắc chắn là dám chứ."

    Không đợi NPC nói, Ngân Tô tiếp tục: "Hơn nữa chơi trò chơi thì khó tránh khỏi va chạm, điều này không phải do tôi kiểm soát được.. Cô nhìn tôi làm gì? Trò chơi không quy định không được giết họ mà?"

    "Cô.. cô.."

    NPC dường như tức đến ngất đi, chỉ tay vào Ngân Tô mãi mà không nói được gì.

    Vì Ngân Tô không nói sai.

    Trò chơi này bản chất là giết chóc, cô ta không vi phạm quy tắc, NPC không làm gì được cô.. thật tức giận.

    So với NPC tức đến nhảy dựng, Ngân Tô lại bình thản hơn nhiều, ung dung nói: "Tôi đã bảo cô cầu xin tôi, là cô không cầu xin, đây là hậu quả do cô tự gây ra, không thể trách tôi được."

    Ngân Tô tất nhiên không biết NPC coi trọng những du khách biến thành động vật như vậy.

    Chỉ là NPC bảo cô ra ngoài, cô đơn thuần muốn đối nghịch, làm trái lại mà thôi.

    "..."

    Khuôn mặt NPC tái nhợt run rẩy, chỉ tay về phía lối ra, giọng run lên: "Ra ngoài! Ra ngoài! Cô cút ra ngoài!"

    Ngân Tô không làm khó nữa, ngoan ngoãn đi về phía lối ra.

    NPC ôm con công nhỏ sống sót đi ra, "rầm" một tiếng đóng cửa lối ra lại, sau đó như không muốn đối mặt với Ngân Tô, bước nhanh rời đi.

    "Cô mang con công nhỏ đi đâu vậy!" Ngân Tô gọi lớn từ phía sau: "Cho tôi chơi với!"

    NPC chạy nhanh hơn.

    Ngân Tô gãi đầu thú bông của mình, quay lại nhìn ba người đang nằm trên đất, "Thật tốt, các bạn vẫn còn sống."

    Hải Đường: "..."

    Quách Tân Vũ: "..."

    Cô ấy thật sự vui mừng cho họ hay đang chế giễu?

    Hải Đường đã hồi phục một chút, cố gắng đứng dậy từ mặt đất: "Cô Thỏ Trắng, khi chọn mặt nạ, cô có cố ý để bọn trẻ chọn mặt nạ động vật ăn thịt không?"

    Bọn trẻ chọn mặt nạ động vật ăn thịt sẽ tránh được việc chọn mặt nạ động vật ăn cỏ, từ đó tăng sức mạnh.

    Người lớn đeo mặt nạ động vật ăn cỏ dễ đối phó hơn trẻ con..

    "Không."

    "Vậy tại sao cô lại làm vậy?" Hải Đường càng không hiểu.

    Con thỏ trắng nói nhẹ nhàng: "Bọn trẻ muốn, nên tôi giúp chúng thôi."

    "?"

    Hải Đường và Quách Tân Vũ không thể hiểu nổi suy nghĩ kỳ lạ và tùy hứng của cô ấy.

    Hồ Dược Minh? Anh ta vẫn còn ngất.

    Ngân Tô chuẩn bị rời đi, đi được vài bước lại quay lại: "Cha mẹ của các bạn đâu?"

    Nhắc đến chuyện này, Hải Đường và Quách Tân Vũ đều trầm ngâm.

    Họ đã ra ngoài, nhưng "cha mẹ" của họ không thấy đâu, làm sao tham gia các trò chơi tiếp theo?

    Không có "cha mẹ" làm vé, những "đứa trẻ" này không thể chơi các trò chơi.

    Ngân Tô thấy họ mặt mày ủ rũ, đoán rằng cha mẹ của họ đã mất hết.. Ba người chơi, không ai cứu được cha mẹ.

    Ngân Tô suy nghĩ một chút, nói với những đứa trẻ mồ côi: "Cũng không phải chuyện lớn, tìm cha mẹ khác là được, dù sao cha mẹ cũng là nhận bừa. Không tìm được người lẻ loi, thì tìm cha mẹ mình thích, chiếm chỗ của họ."

    Đây gọi là cha mẹ thay đổi, con cái vẫn vững vàng.

    Hải Đường, Quách Tân Vũ: "?"

    Có thể làm vậy sao?

    Nhận bừa cha mẹ trong công viên có được tính không?

    * * *

    * * *

    Lối ra của Thị trấn Cổ tích.

    Thương Nghênh Nghênh và những người khác đang chờ ở lối ra, đợi mãi không thấy ai ra, có người bắt đầu nghi ngờ liệu những người vào trong có phải đã chết rồi không.

    Dù họ không muốn nghĩ đến điều tồi tệ nhất, nhưng đã lâu như vậy..

    Khi mọi người sắp bỏ cuộc, Hà Hiểu Lương phát hiện có bóng người di chuyển ở lối ra, sau đó thấy con thỏ trắng lớn.

    "Ra rồi!"

    Hà Hiểu Lương kêu lên, những người khác theo phản xạ đứng dậy đi về phía đó.

    Nhưng chưa đi được hai bước, họ dừng lại, vì người ra là con thỏ trắng lớn toàn thân đầy vết máu.

    Tất cả đều im lặng, như bị nghẹn họng, không thốt nên lời.

    Khi cô ta ra ngoài, Hải Đường và Quách Tân Vũ mới kéo Hồ Dược Minh ra theo.

    Mọi người lập tức tránh xa Ngân Tô, vây quanh Hải Đường.

    "May quá, các cậu ra được rồi, làm tôi sợ muốn chết."

    "Anh Hồ sao rồi? Anh ấy.. không sao chứ?"

    "Không sao, chỉ ngất thôi."

    "Sao chỉ có các cậu? Cha mẹ NPC của các cậuđâu?"

    "Bên trong thế nào, có nguy hiểm không?"

    Hải Đường đẩy những người vây quanh mình ra, gọi Ngân Tô đang định rời đi.

    "Cô Thỏ Trắng, ngoài kẻ thù và trẻ con nguy hiểm hơn, trò chơi này còn có mẹo nào khác không?"

    "Cô muốn biết?"

    Hải Đường lập tức hiểu ra, nghĩa là có.

    "Cô Thỏ Trắng có sẵn sàng trao đổi bằng điểm không?"

    Ngân Tô không thiếu điểm nhưng cũng không từ chối thêm điểm, cảm thấy Hải Đường rất hiểu chuyện, gật đầu: "Được thôi."

    Hải Đường nhìn về phía Thương Nghênh Nghênh và những người khác chưa hoàn thành trò chơi: "Các bạn có thể bàn bạc xem có muốn mua thông tin mà cô Thỏ Trắng biết không, những gì chúng tôi biết có thể nói miễn phí."

    Dù Hải Đường có chút điểm tích lũy, nhưng cũng không thể tiêu xài hoang phí..

    Vì vậy, để những người chơi khác tự mua.

    Dù sao thông tin này cô đã hỏi giúp họ, có muốn bỏ điểm để tăng tỷ lệ sống sót hay không là việc của họ.

    Hải Đường trước tiên nói những gì họ biết, để những người khác tự quyết định có muốn giao dịch với Ngân Tô để lấy thêm thông tin hay không.

    Dù chỉ vài câu ngắn gọn, nhưng mọi người vẫn có thể nhận ra sự nguy hiểm của trò chơi này.

    Thêm vào tình trạng thảm hại của họ lúc này..

    Thương Nghênh Nghênh và Lương Vân là những người đầu tiên quyết định: "Tôi muốn giao dịch."

    Thanh Lan nhìn đồng đội của mình, rồi nói: "Tôi cũng đồng ý."

    Tông Hiểu Nguyệt thấy mọi người đều đồng ý, cũng chọn tham gia: "Vậy tôi cũng góp điểm."

    Ngân Tô bảo họ chuyển điểm cho Hải Đường trước, sau đó Hải Đường sẽ chuyển cho cô. Dù không hiểu tại sao cô không muốn kết bạn trực tiếp, nhưng mọi người vẫn làm theo.

    Suy nghĩ của người điên, họ không thể nghi ngờ.

    Hải Đường nhìn Ngân Tô với ánh mắt kỳ lạ, nhưng không nói gì, sau khi nhận điểm xong liền chuyển cho Ngân Tô.

    "Tháo mặt nạ động vật ăn tạp sẽ thu hút du khách trong một khoảng cách nhất định." Ngân Tô nhận điểm xong liền nói: "Dù là bị ép buộc hay tự nguyện."

    "Còn mặt nạ không phải động vật ăn tạp thì sao?"

    "Sẽ biến thành động vật, Thị trấn Cổ tích chỉ có động vật và thức ăn."

    Đeo mặt nạ nghĩa là du khách là động vật, còn tháo mặt nạ ra, hoặc là hoàn toàn biến thành động vật, hoặc là trở thành thức ăn.

    Ngân Tô nhìn số điểm đáng kể, vui vẻ quay sang hỏi Hải Đường: "Tôi còn biết hai trò chơi bắt buộc phải chơi nữa, cô có muốn biết không?"

    Hải Đường: "..."

    Hải Đường có thể nói gì?

    Tất nhiên là mua rồi.
     
  8. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 748: Công viên Thiên Đường (34)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Hai trò chơi khác là "Vòng quay ngựa gỗ" và "Cơn bão lốc xoáy", nhưng cụ thể thế nào thì Ngân Tô chưa rõ, cô chưa đi thăm dò.

    Ngân Tô biết về hai trò chơi này sau khi nhiệt tình thăm hỏi các đồng nghiệp thân yêu của mình.

    Ngân Tô rất bận, phải mời du khách chơi trò chơi, còn phải thăm hỏi đồng nghiệp mới, giao dịch xong là đi ngay, ở lại thêm giây nào cũng thấy không xứng với bộ đồng phục của mình.

    Những người khác vẫn phải hoàn thành trò chơi này, nên Hải Đường phải ở lại, cùng họ thảo luận chiến lược để tất cả có thể sống sót.

    "Vậy có nghĩa là chọn mặt nạ động vật ăn tạp là an toàn nhất? Không bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của mặt nạ.. chúng ta có thể chọn hết mặt nạ động vật ăn tạp."

    Lúc này, Quách Tân Vũ đã hồi phục một chút, hai hàng lông mày rậm dựng ngược, lại là vẻ khó chịu, bắt đầu phản bác: "An toàn gì chứ? Động vật ăn tạp cũng có nhiều kẻ thù, vẫn là đối tượng bị nhắm tới. Còn mất đi sức mạnh và khả năng bùng nổ của mặt nạ động vật ăn cỏ, chọn hết mặt nạ động vật ăn tạp, các người vào đó là tự tìm chết."

    "Chúng ta bây giờ biết nhiều manh mối như vậy, chỉ cần bắt vài du khách, tháo mặt nạ của họ, để họ thu hút người khác, chúng ta nhanh chóng vượt qua không phải tốt hơn sao?"

    Quách Tân Vũ cười khẩy: "Cụ thể tình hình thế nào cô biết không? Mặt nạ có dễ tháo không, cô rõ không? Cô ta nói một câu, cô đã nghĩ là dễ dàng rồi?"

    "..."

    Anh ta không thể im lặng được sao?

    Hải Đường cũng cảm thấy không dễ dàng như vậy.

    Họ đi cùng Thỏ Trắng, cô ta truy sát NPC khắp nơi, nguy hiểm giảm đi rất nhiều, nhưng họ vẫn suýt không thể ra ngoài.

    Ép NPC tháo mặt nạ..

    Chắc chắn không đơn giản như cô ta nói.

    Hải Đường: "Tôi đề nghị chúng ta chọn các loại mặt nạ khác nhau, trong đó cần có mặt nạ động vật ăn cỏ để có sức tấn công bùng nổ về sau, nhưng cũng cần những người chơi tỉnh táo để dẫn dắt những người mất 'mục tiêu' ra ngoài."

    Người chơi phải phối hợp với nhau.

    Không nên chọn mặt nạ động vật ăn thịt, loại mặt nạ này là con mồi, còn tăng thêm cảm giác sợ hãi, làm giảm sức mạnh.

    Họ có năm người, tốt nhất là chọn ra hai người.. như vậy sức chiến đấu mới đủ.

    Lương Vân: "Vậy chọn mặt nạ thế nào?"

    Lương Vân hỏi đúng trọng tâm, mọi người lại im lặng.

    Mặt nạ động vật ăn cỏ rõ ràng nguy hiểm hơn.

    Hồ Dược Minh vẫn chưa tỉnh lại..

    Thương Nghênh Nghênh thấy mọi người không nói gì, cảm thấy cứ tiếp tục thế này cũng không được, chủ động lên tiếng: "Hoặc là rút thăm, hoặc là phân chia theo khả năng của mọi người."

    Chọn mặt nạ động vật ăn cỏ cần sức mạnh tinh thần lớn để chống ô nhiễm, nên tốt nhất là chọn người chơi có khả năng chống ô nhiễm mạnh.

    Nhưng điều này cần sự tin tưởng.

    Tin rằng mọi người cuối cùng sẽ không bỏ rơi họ, như Hải Đường và Quách Tân Vũ đã kéo Hồ Dược Minh ra ngoài.

    Ai dám thực sự đặt niềm tin này?

    Không có niềm tin thì chỉ còn cách rút thăm.. nhưng vấn đề là, nếu phân chia đã không tin tưởng, rút thăm lại càng không thể tin tưởng.

    "Các người như thế này sẽ không qua được đâu, thà bỏ qua trò chơi này còn hơn." Quách Tân Vũ nói mỉa mai, "Đỡ phải chết trong đó."

    "Anh không nói được thì có thể im lặng không!" Hà Hiểu Lương bực bội: "Chúng tôi đang bàn bạc mà?"

    Hải Đường liếc nhìn Quách Tân Vũ, ra hiệu anh im lặng.

    Quyết định này phải do họ tự đưa ra, Hải Đường cũng không giúp họ quyết định.

    Quách Tân Vũ lẩm bẩm, hừ một tiếng, rồi đi về phía Hồ Dược Minh.

    Đợi Quách Tân Vũ rời đi, Thanh Lan mới nói: "Tôi có thể chọn mặt nạ động vật ăn cỏ, kỹ năng thiên phú của tôi là tấn công tinh thần. Nhưng nếu tôi chọn, Hiểu Lương không thể chọn."

    Mọi người đều hiểu.

    Nếu Thanh Lan chủ động chọn mặt nạ động vật ăn cỏ, Hà Hiểu Lương là đồng đội của cô, chắc chắn sẽ không bỏ rơi anh ấy, đảm bảo an toàn cho anh ta.

    Vậy chỉ còn lại Thương Nghênh Nghênh, Lương Vân và Tông Hiểu Nguyệt.

    "Hay là tôi.."

    Lương Vân chưa kịp nói hết câu, Thương Nghênh Nghênh đã ngắt lời: "Để tôi. Kỹ năng của tôi thiên về phòng thủ, nhưng tiêu hao tinh thần rất nhiều. Tinh thần lực của tôi cũng khá, có thể chịu đựng được một thời gian."

    "Chị Nghênh Nghênh.."

    Thương Nghênh Nghênh nhìn Lương Vân với ánh mắt trấn an, quyết định: "Được rồi, cứ như vậy đi. Những người khác chọn mặt nạ động vật ăn tạp."

    Nói xong, Thương Nghênh Nghênh ra hiệu cho mọi người chuyển sang vấn đề tiếp theo.

    Lương Vân kéo tay áo Thương Nghênh Nghênh, lo lắng: "Chị Nghênh Nghênh, mặt nạ động vật ăn cỏ rất nguy hiểm.."

    Thương Nghênh Nghênh mỉm cười rạng rỡ: "Vì vậy, tôi cần một người mà tôi tin tưởng. Nếu tôi mất lý trí, nhờ em đưa tôi ra ngoài."

    Lương Vân ngạc nhiên, dường như không ngờ Thương Nghênh Nghênh lại tin tưởng mình đến vậy.

    Lương Vân nhìn Thương Nghênh Nghênh, giọng nghiêm túc: "Em nhất định sẽ không bỏ rơi chị Nghênh Nghênh."

    "Ừ, tôi tin em."

    * * *

    * * *

    Những người chơi còn lại đều có bóng bay, nên không cần lo lắng về việc "cha mẹ NPC" nổi loạn không nghe lời.

    Mọi người thảo luận kỹ lưỡng một lần nữa, xác định không có vấn đề gì, rồi đi về phía lối vào.

    Hải Đường dặn dò họ: "Mặt nạ động vật ăn tạp ít hơn các loại khác, vào trong trước tiên hãy giành lấy mặt nạ, sau đó giúp bọn trẻ lấy mặt nạ động vật ăn thịt và động vật ăn tạp ở trên cao."

    Càng nhiều trẻ con đeo mặt nạ động vật ăn thịt, người chơi càng an toàn.

    Nói xong, Hải Đường nhìn Thanh Lan và Thương Nghênh Nghênh: "Sau khi chọn mặt nạ, hãy quan sát kẻ thù của những người đeo mặt nạ động vật ăn tạp, xác định mục tiêu. Khi vào thị trấn, hãy kiểm soát họ ngay, kẻ thù có sự áp chế lẫn nhau, lúc mới vào họ dễ bị kiểm soát nhất, sau đó tìm cơ hội thử tháo mặt nạ."

    Giọng cô càng lúc càng nghiêm trọng: "Sợ hãi và ham muốn giết chóc sẽ làm cơ thể biến đổi, một khi quên mất mục tiêu của mình, sẽ hoàn toàn biến thành động vật, thời gian phải kiểm soát tốt."

    Hải Đường nhìn theo họ vào trong, khi không còn thấy bóng dáng họ nữa mới quay lại chỗ cũ.

    Quách Tân Vũ vẫn đang ngồi cạnh Hồ Dược Minh.

    Hải Đường: "Anh ấy vẫn chưa tỉnh?"

    "Chưa." Quách Tân Vũ đứng dậy: "Sao anh ấy bị thương nặng vậy?"

    Khi Quách Tân Vũ tìm thấy họ, Hồ Dược Minh dù chưa ngất nhưng đã bị thương nặng. Sau khi tách ra, họ đã gặp phải chuyện gì?

    "Cái chuông đó đã reo."

    "Gì cơ?"

    "Cái chuông mà Thỏ Trắng đưa trước đó, nó đã reo."

    "..."

    Thỏ.. chẳng phải bây giờ là Tiểu Bạch sao? Chuông reo thì sao? "Rồi sao nữa?"

    "Con thỏ xuất hiện."

    ".. Anh chắc không phải là Tiểu Bạch?" Cô ấy mặc bộ đồ thú bông, lại ở trong thị trấn cổ tích.. không lẽ chuông đã triệu hồi cô ấy?

    "Không giống, con thỏ đó không phải thú bông, mà là một con thỏ, phiên bản quái vật phóng to."

    Con thỏ quái vật xuất hiện và tấn công Hồ Dược Minh, nói rằng anh ta đã ăn cắp chuông của nó.

    Hồ Dược Minh vốn đã bị thương, bị con thỏ quái vật đánh ngất ngay lập tức.

    May mà "triệu hồi" có thời hạn, cô mới không bị con thỏ quái vật đánh ngất, thoát được một mạng.

    Quách Tân Vũ nghiến răng: "Con thỏ chết tiệt đó ngay từ đầu đã không có ý tốt!"

    Các bạn yêu quý Tô Tô, hãy đăng nhập lại để đọc chương tiếp theo nhé.
     
    Thích Vị, Munxeko, Vava18103 người khác thích bài này.
  9. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 749: Công viên Thiên Đường (35)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Nếu lúc đó họ làm theo lời con thỏ, ra ngoài rồi triệu hồi nó, có lẽ bây giờ đã chết hết rồi.

    Một phó bản tử vong..

    "Trong một số điều kiện, lời con thỏ có thể đúng." Hải Đường không nghĩ là hoàn toàn sai, "Ví dụ nhưvề thời gian."

    Quách Tân Vũ không nói gì, lại ngồi phịch xuống đất, nhìn Hồ Dược Minh đang nằm, lông mày càng nhíu chặt.

    Không biết bao lâu sau, Quách Tân Vũ đột nhiên nói: "Tôi biết cách lấy vé."

    Hải Đường quay sang nhìn anh: "Lấy thế nào?"

    Quách Tân Vũ ngẩng đầu nhìn cô, một lúc sau mới nói: "Trong Thế giới Vui Vẻ có một trò chơi bắt buộc gọi là Bóng Bay Màu Sắc, tham gia trò chơi có thể lấy vé."

    Hải Đường ngạc nhiên vì sao Quách Tân Vũ lại giữ kín như vậy, "Sao anh không nói sớm? Trò chơi này có điều kiện gì đặc biệt sao?"

    Quách Tân Vũ: "Đây là trò chơi nhiều người, ở trung tâm vòng tròn có một quả bóng đại diện cho vé, người tham gia phải chọn một người đến khu vực trung tâm lấy bóng, những người khác đứng xung quanh vòng tròn.

    Người tham gia di chuyển về phía trung tâm vòng tròn, trong thời gian quy định, ai đến trung tâm sẽ hoàn thành trò chơi.

    Trong vòng tròn có các quả bóng màu sắc khác nhau, bóp nổ bóng có thể tăng/giảm trọng lượng của bản thân hoặc đối thủ, vòng tròn nghiêng, người chơi rơi xuống nước, bị loại.

    Người ở trung tâm lấy vé, bóp nổ bóng sẽ nhận được vé và hoàn thành trò chơi.

    Nhưng mất bóng trung tâm, tất cả người tham gia đều bị loại."

    Tức là chỉ người lấy bóng mới hoàn thành trò chơi..

    Hải Đường: "Người lấy bóng còn gặp nguy hiểm gì?"

    "Vị trí trung tâm sẽ hạ xuống khi số bóng bị nổ tăng lên."

    Rơi xuống nước là bị loại, người lấy bóng nếu thấy nguy hiểm, chắc chắn sẽ chọn bóp nổ bóng.

    "Luật chơi chắc phải vào trong mới biết, sao anh biết trước được?"

    NPC không thể tiết lộ cách chơi thực sự của từng trò, nếu không họ cũng không cần tự mình thử.

    Quách Tân Vũ lấy quy tắc từ đâu? Anh đã vào trong rồi sao?

    "Dụng cụ." Quách Tân Vũ nói: "Ước nguyện của con bạc, có thể biết quy tắc của bất kỳ trò chơi nào, mỗi phó bản chỉ sử dụng được một lần."

    Quách Tân Vũ ngừng lại, hỏi Hải Đường: "Cô nghĩ có nên nói cho họ biết không?"

    Hải Đường bị hỏi khó.

    Theo lý thì nên nói cho họ biết, vì họ cần phải lấy vé.

    Nhưng..

    Trò chơi này nghe không thân thiện lắm.

    Hải Đường: "Tạm thời chưa nói, nếu đến tối mai vẫn chưa tìm được cách khác để lấy vé, thì hãy nói."

    Bóng Bay Màu Sắc là trò chơi bắt buộc, lại có thể lấy vé, nên họ có thể đợi sau khi chơi xong bốn trò bắt buộc khác rồi quyết định.

    Quách Tân Vũ gật đầu, lại hỏi: "Còn Hà Hiểu Lươngvà những người khác thì sao?"

    Họ đã chơi trò không bắt buộc, thiếu một trò bắt buộc, mà vé lại giới hạn chỉ được trải nghiệm năm trò, đây đúng là bài toán không có lời giải.

    Hải Đường thở dài: "Không biết nữa.."

    "Anh ở đây trông Hồ Dược Minh, tôi đi thử tìm cha mẹ." Hải Đường không suy nghĩ nhiều về vấn đề này, trước tiên giải quyết khó khăn hiện tại.

    Nếu không có cha mẹ, họ không thể chơi trò tiếp theo.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô định tiếp tục tìm thú bông để kết nối tình cảm, nhưng tìm một vòng không thấy ai, nên cô quay lại trung tâm du khách.

    Chỉ huy tóc quái vật dọn dẹp, Ngân Tô kéo vài cái ghế xếp lại, nằm nghỉ.

    Khi cô tỉnh dậy, trời đã sáng.

    Ngân Tô nằm trên ghế không động đậy, nhìn qua cửa kính trung tâm du khách, thấy những du khách đi qua bên ngoài.

    Sáng sớm mà những du khách này vẫn tràn đầy năng lượng..

    Tính kỹ lại, đây mới chỉ là ban ngày của ngày thứ hai, phải đến tối mai thì phó bản này mới kết thúc.

    Ngân Tô vươn vai, mở cửa trung tâm du khách. Những du khách đang đi ngang qua bên ngoài thấy cô xuất hiện thì giật mình, sau đó như thấy thứ gì đáng sợ, vội vàng tránh xa.

    Wow!

    Có vẻ như độ nổi tiếng của cô trong công viên giải trí lại tăng lên rồi!

    Ngân Tô nhìn vào tiến độ mời du khách của mình. Từ khi rời khỏi Thị trấn Cổ Tích tối qua, cô không làm việc nhiều, nên tiến độ hiện tại không tốt lắm.

    【Tiến độ hiện tại :(23/150) 】

    Trước tối nay phải mời đủ 150 du khách.. Haiz.

    Làm công thật khổ.

    Cô muốn xem phần thưởng cộng dồn này là gì!

    Nếu là phần thưởng rác rưởi thì sẽ phá hủy công viên giải trí.. À, có khi lại mong công viên keo kiệt cho phần thưởng rác rưởi.

    Sau khi ra ngoài, Ngân Tô biết tại sao độ nổi tiếng của mình lại tăng lên.

    Trên màn hình điện tử khổng lồ của tháp quan sát ở quảng trường trung tâm, đang chiếu liên tục hình ảnh cô trong bộ đồ thỏ và các tội trạng, nói rằng vì cô mà nhiều khu vui chơi trong Vương quốc Động vật bị đình trệ, thật không thể tha thứ, yêu cầu du khách thấy cô thì lập tức báo cáo.

    Ngân Tô: "..."

    Không phải chứ, các khu vui chơi khác bị đình trệ liên quan gì đến cô?

    Cô cũng không chơi, sao lại đổ tội lung tung..

    Ngân Tô đột nhiên nhớ đến con công nhỏ mà NPC mang đi.

    Hầu hết các trò chơi trong Vương quốc Động vật đều liên quan đến động vật, động vật trong khu của họ có phải nhập từ Thị trấn Cổ Tích không nhỉ?

    À.. Thảo nào NPC đó lại kích động như vậy.

    Biết thế đã bắt luôn con công nhỏ đó rồi..

    Người mềm lòng chính là tôi!

    Ngân Tô nhanh chóng nhận ra tác hại của việc tăng độ nổi tiếng - càng khó bắt du khách hơn.

    Không bắt được du khách thì không hoàn thành công việc, không hoàn thành công việc thì không nhận được phần thưởng rác rưởi, không nhận được phần thưởng rác rưởi thì không thể phá hủy công viên giải trí..

    Không được!

    Thế là Ngân Tô gọi Đại Lăng từ đâu đó về giúp cô làm việc, còn tìm cho cô ấy một trợ thủ - Quái tóc.

    Một người chịu trách nhiệm bắt, một người chịu trách nhiệm tẩy não.

    Đúng là cặp đôi hoàn hảo.

    Đại Lăng không thích làm nhiệm vụ với Quái tóc, cô ấy nghĩ mình có thể làm một mình. Nhưng cô ấy không dám chống lại Ngân Tô, cuối cùng bĩu môi, đội Quái tóc như bạch tuộc trên đầu rồi chạy đi.

    Ngân Tô bận rộn làm việc, còn phải đối phó với NPC thỉnh thoảng xuất hiện để bắt cô, không có thời gian quan tâm đến người chơi khác.

    Cả buổi sáng cô không di chuyển, cũng không gặp ai khác, mãi mới tập hợp đủ 150 người xui xẻo, kết quả là còn có bất ngờ lớn phía sau.

    【Tiến độ hiện tại :(150/150) 】

    【Công việc: Trước 9 giờ tối mai, mời 300 du khách trải nghiệm trò chơi 'Phép Thuật Xuyên Không'. 】

    【Phần thưởng: Phần thưởng cộng dồn (hiện không thể xem) 】

    【Hình phạt: Nếu không hoàn thành công việc trong thời gian quy định, sẽ tự động nhận công việc này vĩnh viễn. 】

    Được!

    Được, được, được!

    Ngân Tô cười vì tức giận, công việc này thật không có hồi kết.

    Tuy nhiên, Ngân Tô nhanh chóng nhận ra lần này khác với trước đây, 'công việc hiện tại' đã trở thành 'công việc', nên rất có thể đây là nhiệm vụ cuối cùng.

    Dù công việc này rất bực mình, nhưng Ngân Tô là người cứng đầu, cô nhất định phải xem phần thưởng cộng dồn là thứ gì.
     
  10. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 750: Công viên Thiên Đường (36)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Mặc Linh

    Ngân Tô chăm chú làm việc, chẳng mấy chốc mà trời đã tối.

    Đại Lăng như một bậc thầy trừ tà, dẫn theo một nhóm người từ xa trở về. Tóc cô bé rũ xuống che khuất khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn từ xa trông như phiên bản tí hon của Sadako.

    Đại Lăng chạy đến trước mặt Ngân Tô, kéo Quái tóc từ đầu xuống và ném dưới chân cô, tức giận nói: "Biến đi! Đồ phiền phức!"

    "Ngốc!"

    Quái tóc mắng một tiếng, rồi chui vào bóng của Ngân Tô, không biết từ đâu nhảy vào bộ đồ chơi, cuộn tròn vào tóc của Ngân Tô.

    Đại Lăng lập tức thay đổi thái độ, ngoan ngoãn chỉ vào hàng du khách phía sau, đếm: "289, 290.. 299, 300, chị nhìn xem, không thiếu ai cả!"

    Ngân Tô xoa đầu Đại Lăng, hài lòng nói: "Giỏi lắm, đi chơi đi."

    "Yeah!"

    Đại Lăng quay lưng chạy đi, lưỡng lự một chút cũng là không tôn trọng chú gấu của mình.

    【Tiến độ hiện tại :(300/300) 】

    【Chúc mừng bạn đã hoàn thành xuất sắc công việc của mình, bạn có thể chọn một trong các phần thưởng sau đây làm phần thưởng của mình. 】

    【1. Trở thành nhân viên chính thức của khu vui chơi. 】

    【2. Vé vào cổng x1】

    Ngân Tô: "..."

    Trở thành nhân viên của khu vui chơi là phần thưởng?

    Người chơi không muốn phần thưởng như thế này.

    Tất nhiên, Ngân Tô cũng không muốn.

    Vậy cô chỉ có thể chọn phần thưởng thứ hai, vé vào cổng.

    Ngân Tô nhận được vé tại một điểm chỉ định, đó là một vé có mã số.

    Khi một đồ chơi có thể nhận được vé.. thì điều Hải Đường nói là đúng.

    Đồ chơi và việc rời khỏi khu vui chơi có liên quan đến nhau.

    Mời du khách chơi trò chơi nghe có vẻ đơn giản, nhưng thực tế không dễ dàng, khối lượng công việc chồng chất cũng rất đáng sợ. Muốn nhận được vé bằng cách này..

    Trò chơi như muốn nói rõ với bạn, đừng cố gắng, tôi chỉ muốn bạn chết.

    Ngân Tô nhìn tấm vé trong tay, nếu cô không có vé thì phần thưởng này thực ra cũng không tệ. Nhưng cô đã có rồi.. thì đây chỉ là một phần thưởng rác rưởi.

    Vậy nên, khu vui chơi này vẫn cần phải phá bỏ.

    * * *

    Thế giới vui vẻ, dự án vòng đu quay.

    Ngân Tô đang xếp hàng, cô vẫn mặc bộ đồ chơi thỏ.

    Bộ đồ chơi có thể cởi ra, nhưng Ngân Tô thấy bộ đồ chơi này khá dễ thương nên không cởi.

    Nhân viên dường như không biết những gì xảy ra bên ngoài, thấy cô xếp hàng để đóng dấu, ngoài việc không hài lòng với hành động đóng dấu hai vé, không có gì khác.

    Ngân Tô vào bên trong, bắt đầu quan sát xung quanh, chỉ thấy nền tảng đi đến vòng đu quay, không thấy bảng chỉ dẫn khác.

    Cửa ra vào khác nhau từ trên xuống dưới, vào từ bên này, ra từ bên kia.. bên kia mới là lối ra.

    Vì vậy, không thể chơi xong trò chơi mà rời đi ngay được.

    Trò chơi sẽ không để lại lỗ hổng rõ ràng như vậy cho người chơi.

    Ngân Tô quan sát một lúc, đứng dưới không nhìn thấy tình hình cụ thể bên trong cabin.

    Tuy nhiên, giống như kết quả quan sát của Hải Đường, khi cửa cabin mở, chỉ có một du khách xuống, một du khách khác không thấy tăm hơi.

    Khi cửa mở để đón khách, có thể thấy cabin khác với cabin thông thường. Người vào ngồi đối diện nhau, giữa lại bị ngăn cách, tạo thành một không gian độc lập.

    Ngân Tô đứng nhìn một lúc, cuối cùng chọn được một NPC mà cô hài lòng, cô đi đến chặn đối phương, mời: "Chào chị, có thể cùng em ngồi vòng đu quay không?"

    "À.. nhưng tôi có bạn trai." NPC du khách không thể đi, đành từ chối khéo léo: "Tôi muốn ngồi cùng bạn trai của tôi, cô tìm người khác nhé."

    Ngân Tô nhìn bạn trai của NPC du khách một cái, hai người họ trông khá hợp nhau, đứng cạnh nhau rất tình cảm, tay trong tay, có thể thấy rất hạnh phúc.

    Nhưng lên vòng đu quay, cuối cùng chỉ có một người sống sót..

    Ngân Tô: "Chị rất yêu anh ấy phải không?"

    "Tất nhiên rồi." NPC và bạn trai nhìn nhau, cả hai đều ngọt ngào, "Tôi và bạn trai tôi rất yêu nhau."

    "Yêu nhiều đến mức nào? Có thể chết vì nhau không?"

    "Tất nhiên, chúng tôi đã thề sẽ cùng sống cùng chết."

    Bạn trai cũng gật đầu theo, "Đúng vậy."

    Giọng Ngân Tô đột nhiên trở nên vui mừng: "Thế thì tốt quá rồi."

    NPC bị con thỏ lớn đột nhiên phấn khích trước mặt dọa cho sợ, mặt hiện lên vài phần mơ hồ, tốt cái gì? Nó phấn khích như vậy làm gì?

    NPC du khách còn chưa kịp phản ứng, con thỏ trước mặt đã rút rìu ra, chém một nhát, hai người họ lập tức bị chia lìa.

    Đã yêu nhau đến thế, mình không giúp họ thì thật là có lỗi với tình yêu cảm động trời đất của họ, để anh ấy chết trước một bước, lát nữa sẽ cho cô đi theo anh.

    Con thỏ lớn chìa tay ra, giọng nói dịu dàng: "Bây giờ chị không còn bạn trai nữa, có thể ngồi cùng em được không?"

    "..."

    Cô ấy có thể nói không sao?

    Cái chết của bạn trai không làm NPC nhìn thêm lần nữa, mà còn có chút sợ hãi Ngân Tô, cuối cùng run rẩy đưa tay cho Ngân Tô.

    "Đừng lo, sẽ nhanh thôi.." Ngân Tô cười, giọng đầy vui vẻ.

    Nhanh cái gì?

    NPC không biết, chỉ cảm thấy trong lòng lo lắng, bất an đi đến sân ga, lên cabin.

    Giữa cabin có kính ngăn, con thỏ lớn đang nắm tay cô phải buông ra, cô lập tức trốn vào trong cabin, cảm thấy nhẹ nhõm.

    Ngân Tô theo lên, cửa cabin đóng lại, Ngân Tô nghe thấy tiếng khí đóng lại giống như cửa xe buýt, kính ngăn giữa cabin và cửa khớp hoàn hảo, không có khe hở.

    Ngân Tô nhanh chóng nghe thấy quy tắc.

    Bắt đầu bằng câu 'Tôi nói thật' hoặc 'Tôi nói dối', để đối phương phán đoán xem bạn nói thật hay nói dối.

    Không rõ hình phạt cho phán đoán đúng hay sai là gì, nhưng nghe tiếng cười hả hê của người công bố quy tắc cũng biết không phải là kết cục tốt.

    Mỗi người chỉ có 15 giây để nói chuyện, dù là ra đề hay phán đoán đối phương nói thật hay dối.

    "Mỗi người có một lần cơ hội sai, xin đừng nói dối, bây giờ trò chơi bắt đầu. Một bên cabin có dấu đỏ sẽ phát biểu trước."

    Ngân Tô nhìn xung quanh, không thấy dấu đỏ.

    NPC đối diện đã tìm thấy dấu đỏ.

    Trên kính ngăn giữa cabin xuất hiện đếm ngược 15 giây.

    NPC khẽ hít một hơi, nhìn về phía Ngân Tô: "Tôi nói thật, tôi thích mèo con."

    Ngân Tô: "Thật."

    Đếm ngược trên kính trở lại 15 giây.

    Phán đoán đúng.

    Cabin không có gì thay đổi.

    Ngân Tô: "Tôi nói thật, chị rất đẹp."

    NPC kéo áo trước ngực, lưỡng lự một lúc mới đáp: "Thật."

    Không có gì khác thường.

    "Tôi nói thật, hôm nay tôi không đeo vòng tay."

    Ngân Tô đã thấy vòng tay trên cổ tay của NPC, "Dối."

    "Tôi nói thật, tôi đang mặc đồ chơi cáo."

    "Dối."

    Mấy vòng trôi qua, không có gì xảy ra.

    Lúc này vòng đu quay đã đến điểm cao nhất, tiếc là không ai thưởng thức cảnh đẹp từ trên cao.

    【00: 12】

    【00: 11】

    NPC đối diện đột nhiên không nói gì, cô nhìn chằm chằm vào kính giữa cabin, như đang nhìn đếm ngược nhảy, lại như đang suy nghĩ cách nói.

    【00: 05】

    Mắt NPC động đậy, môi mấp máy nói: "Tôi nói thật, tôi có một em trai rất dễ thương."

    Ngân Tô nhìn cô ấy hai giây, "Dối."

    P/s: Vui lòng đăg nhập lại và để đọc chương tiếp theo. Không thì mình sẽ khóa chương đấy ạ.
     
    Thích Vị, Munxeko, Vava18103 người khác thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...