Chương 90: Gài bẫy Thẩm Trí Hằng.
Tô Như Ca lúc này cũng đã tới trước của phòng. Cô không hề lên tiếng, cũng không dám cãi vã. Cô chỉ đứng ngoài của, vẻ mặt tuyệt vọng cùng bất lực, lặng lẽ nhìn Thẩm Trí Hằng. Nước mắt trào ra trên mắt cô, nhưng cô không để chúng rơi xuống.
Cái nhìn đó thực sự đau lòng và buồn bã.
Cộng thêm khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu và cơ thể tun rẩy, dường như giây tiếp theo cô sẽ ngất đi.
"Như Ca!" Thẩm Trí Hằng cảm thấy tim mình đột nhiên thắt lại, hắn bước một bước về phía cô.
Bán Dung nằm co ro dưới đất, ôm chặt đầu gối, toàn thân run rẩy, nhưng trong mắt toàn vẻ hận thù nhìn Tô Như Ca.
Nếu đến lúc này cô vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì cô chính là bị ngu, cô đáng chết.
Tô di nương gài bẫy cô.
Là Tô di nương gửi thư cho cô, cũng là Tô di nương nói Lưu mâm rót nước cho cô. Trùng hợp là cô vừa đi ra khỏi phòng của Tô di nương thì gặp lão gia ở ngoài hành lang.
Nếu như những chuyện này không phải do Tô di nương sắp xếp thì còn có thể là ai?
Nhưng cô có thể nói gì bây giờ? Chưa kể đến việc bây giờ cô đã bị câm và không thể nói, nếu cô không bị câm, liệu có ai tin lời cô?
Lúc này Bán Dung chỉ cảm thấy hối hận. Hối hận chỉ vì một chút lợi ích nhỏ nhoi của Tô Như Ca mà đi phản bội tiên phu nhân.
Nếu cô ngoan ngoãn đi theo tiên phu nhân thì lợi ích mà tiểu thư cho nàng sẽ nhiều hơn thế này rất nhiều.
Lúc đó là do cô bị mù, cho rằng tiểu thư bị Tô di nương và Nhị tiểu thư chèn ép, sẽ không có tương lai. Cho nên khi Tô di nương tới tìm cô, cô đã không do dự mà đồng ý.
Nhưng bây giờ..
Cái gì mà nữ nhân đó không được yêu thương? Tần vương rất cưng chiều nàng, sang năm nàng cũng sẽ được gả tới phủ Tần vương. Ngay cả Hoàng thượng cũng quan tâm đến nàng, khiển trách lão gia vì nàng. Thái hậu cũng vì tiểu thư mà trừng phạt Tô di nương vào Phật tự nửa tháng.
Não Bán Dung đang không ngừng hoạt động. Cô đang suy nghĩ làm sao để thoát khỏi chuyện này mà không bị tiểu thư nghi ngờ. Và nghĩ rằng cô bị ép.
"Mặc y phục vào trước đi." Tô Như Ca lui lại hai bước, đứng cách xa Thẩm Trí Hằng, vẻ mặt cay đắng nhưng nhẫn nại nói: "Ta đợi chàng bên ngoài, đừng để người khác cười nhạo chàng."
Nói xong, cô liếc Bán Dung một cái rồi quay đi.
Thẩm Trí Hằng chỉ ngơ ngác đứng đó, nhìn bóng lưng cô, tay phải cứng đờ, giơ lên giữa không trung, muốn nắm lấy tay cô.
Nhưng khi hắn đưa tay ra, lại khộng bắt được, vì Tô Như Ca đã tránh né.
Khi Tô Như Ca đến chính điện, không ngờ lão phu nhân và Thẩm Nhược Kiều đã ở đó. Trong mắt cô hiện lên vẻ tàn nhẫn, nhưng cô đã nhanh chóng che giấu đi.
"Mẫu thân." Cô cúi chào lão phu nhân một cách kính cẩn, sau đó không nói gì đứng sang một bên, chờ lão phu nhân lên tiếng.
Thẩm Nhược Kiều không nói gì. Biểu cảm lúc này rất nghiêm túc. Nàng vô cảm nhìn Tô Như Ca.
Cái nhìn đó thật sự rất phức tạp, khiến Tô Như Ca không hiểu sao liền cảm thấy rùng mình.
Khi Thẩm Trí Hằng và Bán Dung bước vào, bọn họ liền thấy căn phòng đã đầy người.
Lão phu nhân nghiêm nghị ngồi trên ghế, mặt tái mét. Thẩm Nhược Kiều đứng sau lưng bà, sắc mặt cũng không được tốt lắm.
Tô Như Ca đứng ở một bên, đầu hơi cúi, dùng khăn tay trong tay lau khóe mắt. Rõ ràng là cô ấy đang khóc. Nhìn vẻ mặt ủy khuất và bất lực của Tô Như Ca, Thầm Trí Hằng thực sự đau lòng, lại tự trách mình.
"Bụp" Bán Dung quỳ xuống trước mặt lão phu nhân và cúi đầu thật sâu. Trán cô sớm bắt đầu chảy máu. Cô liên tục rên rỉ "hmm ah ah" nhưng không thể thốt ra được một từ rõ ràng nào. Thấy vậy, lông mày của lão phu nhân nhíu chặt, trong mắt hiện lên một tia không vui. Đôi mắt lạnh lẽo đó nhìn thẳng vào Bán Dung, tràn đầy sát khí. Trong khoảng thời gian này, Thẩm gia xảy ra quá nhiều chuyện tai tiếng. Mọi chuyện liên tiếp xảy ra quá nhanh khiến bà ta cũng bất ngờ. Đầu tiên, Thẩm Ngữ Yên bị bắt gặp cùng Bách Lý Văn Dương, lại xảy ra ở khuê phòng của Thẩm Nhược Kiều, bị Huệ phi bắt quả tang. Sau đó còn có thị nữ riêng của Thâm Nhược Kiều là Đình Lan, đã ngoại tình với Bách Lý Văn Dương ở phủ Hầu tước, lại còn đánh cắp chiếc vòng tay mà Thái hậu ban tặng cho Thẩm Nhược Kiều. Một đứa hầu gái hư hỏng như vậy hẳn phải bị đánh chết ngay mới phải. Nhưng dù sao thì chuyện xảy ra ở Bách Lý phủ, Thẩm Nhược Kiều quyết định giao cô cho Bách Lý Văn Dương, bà ta không thể tức giân thêm nữa.
Bây giờ, Thẩm Trí Hằng với tư cách là người đứng đầu Thẩm gia lại một lần nữa ngủ với một người hầu. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, liệu nhà họ Thẩm còn có thể giữ được mặt mũi không? Bây giờ chuyện này chỉ có thể bị đè nén mà thôi. Không thể tiết lộ một từ nào. Sau đó, biện pháp cuối cùng là đánh chết con tiện tì Bán Dung này. Cho dù nó bị ép buộc, bà ta cũng không còn cách nào khác ngoài việc làm như vậy vì danh tiếng của nhà họ Thẩm.
"Nếu cha muốn người hầu của con, cứ bảo người nào đó chuyển lời cho con. Con nhất định sẽ đưa cô ấy đến cho người. Tại sao cha phải dùng biện pháp như vậy?" Thẩm Nhược Kiều nhìn thấy sát ý trong mắt lão phu nhân, trước khi lão phu nhân kịp nói gì, nhanh chóng đổ lỗi cho Thẩm Trí Hằng.
"Khốn nạn! Ngươi đang nói nhảm gì thế!" Thẩm Trí Hằng tức giận trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt như muốn dùng kiếm đâm chết nàng.
"Nhược Kiều, ý của con là cha con đã cưỡng ép bắt người hầu của con sao?" Lão phu nhân quay người lại, dùng ánh mắt tinh tường nhìn Thẩm Nhược Kiều.
Thẩm Nhược Kiều nhìn bà lão, sau đó liếc nhìn Tô Như Ca, không nói thêm lời nào.
Biểu cảm này ánh mắt này còn không dễ hiểu sao?
Lão phu nhân ngay lập tức hiểu ý nàng, vì đây cũng là điều bà ta đang nghĩ. Sự chán ghét đối với Tô Như Ca cứ thế lại tăng lên một phần.
"Mẫu thân, chuyện này không liên quan gì đến Như Ca." Thẩm Trí Hằng sao có thể không nhận ra ý tứ trong mắt hai người, vội vàng thay Tô Như Ca giải thích.
Nghe vậy, sắc mặt Tô Như Ca vốn đã tái nhợt lại càng tái nhợt hơn, cơ thể run lên dữ dội.
Cô quỳ xuống trước mặt lão phu nhân: "Mẫu thân, con chưa bao giờ.."
"Nhược Kiều, con cảm thấy chuyện này nên xử lý thế nào?" Lão phu nhân ngắt lời Tô Như Ca "Bà nội sẽ cho con quyền xử lý chuyện này. Ta tin con có thể xử lý tốt.
" Đồ mụ già!
Cái nhìn đó thực sự đau lòng và buồn bã.
Cộng thêm khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu và cơ thể tun rẩy, dường như giây tiếp theo cô sẽ ngất đi.
"Như Ca!" Thẩm Trí Hằng cảm thấy tim mình đột nhiên thắt lại, hắn bước một bước về phía cô.
Bán Dung nằm co ro dưới đất, ôm chặt đầu gối, toàn thân run rẩy, nhưng trong mắt toàn vẻ hận thù nhìn Tô Như Ca.
Nếu đến lúc này cô vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, thì cô chính là bị ngu, cô đáng chết.
Tô di nương gài bẫy cô.
Là Tô di nương gửi thư cho cô, cũng là Tô di nương nói Lưu mâm rót nước cho cô. Trùng hợp là cô vừa đi ra khỏi phòng của Tô di nương thì gặp lão gia ở ngoài hành lang.
Nếu như những chuyện này không phải do Tô di nương sắp xếp thì còn có thể là ai?
Nhưng cô có thể nói gì bây giờ? Chưa kể đến việc bây giờ cô đã bị câm và không thể nói, nếu cô không bị câm, liệu có ai tin lời cô?
Lúc này Bán Dung chỉ cảm thấy hối hận. Hối hận chỉ vì một chút lợi ích nhỏ nhoi của Tô Như Ca mà đi phản bội tiên phu nhân.
Nếu cô ngoan ngoãn đi theo tiên phu nhân thì lợi ích mà tiểu thư cho nàng sẽ nhiều hơn thế này rất nhiều.
Lúc đó là do cô bị mù, cho rằng tiểu thư bị Tô di nương và Nhị tiểu thư chèn ép, sẽ không có tương lai. Cho nên khi Tô di nương tới tìm cô, cô đã không do dự mà đồng ý.
Nhưng bây giờ..
Cái gì mà nữ nhân đó không được yêu thương? Tần vương rất cưng chiều nàng, sang năm nàng cũng sẽ được gả tới phủ Tần vương. Ngay cả Hoàng thượng cũng quan tâm đến nàng, khiển trách lão gia vì nàng. Thái hậu cũng vì tiểu thư mà trừng phạt Tô di nương vào Phật tự nửa tháng.
Não Bán Dung đang không ngừng hoạt động. Cô đang suy nghĩ làm sao để thoát khỏi chuyện này mà không bị tiểu thư nghi ngờ. Và nghĩ rằng cô bị ép.
"Mặc y phục vào trước đi." Tô Như Ca lui lại hai bước, đứng cách xa Thẩm Trí Hằng, vẻ mặt cay đắng nhưng nhẫn nại nói: "Ta đợi chàng bên ngoài, đừng để người khác cười nhạo chàng."
Nói xong, cô liếc Bán Dung một cái rồi quay đi.
Thẩm Trí Hằng chỉ ngơ ngác đứng đó, nhìn bóng lưng cô, tay phải cứng đờ, giơ lên giữa không trung, muốn nắm lấy tay cô.
Nhưng khi hắn đưa tay ra, lại khộng bắt được, vì Tô Như Ca đã tránh né.
Khi Tô Như Ca đến chính điện, không ngờ lão phu nhân và Thẩm Nhược Kiều đã ở đó. Trong mắt cô hiện lên vẻ tàn nhẫn, nhưng cô đã nhanh chóng che giấu đi.
"Mẫu thân." Cô cúi chào lão phu nhân một cách kính cẩn, sau đó không nói gì đứng sang một bên, chờ lão phu nhân lên tiếng.
Thẩm Nhược Kiều không nói gì. Biểu cảm lúc này rất nghiêm túc. Nàng vô cảm nhìn Tô Như Ca.
Cái nhìn đó thật sự rất phức tạp, khiến Tô Như Ca không hiểu sao liền cảm thấy rùng mình.
Khi Thẩm Trí Hằng và Bán Dung bước vào, bọn họ liền thấy căn phòng đã đầy người.
Lão phu nhân nghiêm nghị ngồi trên ghế, mặt tái mét. Thẩm Nhược Kiều đứng sau lưng bà, sắc mặt cũng không được tốt lắm.
Tô Như Ca đứng ở một bên, đầu hơi cúi, dùng khăn tay trong tay lau khóe mắt. Rõ ràng là cô ấy đang khóc. Nhìn vẻ mặt ủy khuất và bất lực của Tô Như Ca, Thầm Trí Hằng thực sự đau lòng, lại tự trách mình.
"Bụp" Bán Dung quỳ xuống trước mặt lão phu nhân và cúi đầu thật sâu. Trán cô sớm bắt đầu chảy máu. Cô liên tục rên rỉ "hmm ah ah" nhưng không thể thốt ra được một từ rõ ràng nào. Thấy vậy, lông mày của lão phu nhân nhíu chặt, trong mắt hiện lên một tia không vui. Đôi mắt lạnh lẽo đó nhìn thẳng vào Bán Dung, tràn đầy sát khí. Trong khoảng thời gian này, Thẩm gia xảy ra quá nhiều chuyện tai tiếng. Mọi chuyện liên tiếp xảy ra quá nhanh khiến bà ta cũng bất ngờ. Đầu tiên, Thẩm Ngữ Yên bị bắt gặp cùng Bách Lý Văn Dương, lại xảy ra ở khuê phòng của Thẩm Nhược Kiều, bị Huệ phi bắt quả tang. Sau đó còn có thị nữ riêng của Thâm Nhược Kiều là Đình Lan, đã ngoại tình với Bách Lý Văn Dương ở phủ Hầu tước, lại còn đánh cắp chiếc vòng tay mà Thái hậu ban tặng cho Thẩm Nhược Kiều. Một đứa hầu gái hư hỏng như vậy hẳn phải bị đánh chết ngay mới phải. Nhưng dù sao thì chuyện xảy ra ở Bách Lý phủ, Thẩm Nhược Kiều quyết định giao cô cho Bách Lý Văn Dương, bà ta không thể tức giân thêm nữa.
Bây giờ, Thẩm Trí Hằng với tư cách là người đứng đầu Thẩm gia lại một lần nữa ngủ với một người hầu. Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, liệu nhà họ Thẩm còn có thể giữ được mặt mũi không? Bây giờ chuyện này chỉ có thể bị đè nén mà thôi. Không thể tiết lộ một từ nào. Sau đó, biện pháp cuối cùng là đánh chết con tiện tì Bán Dung này. Cho dù nó bị ép buộc, bà ta cũng không còn cách nào khác ngoài việc làm như vậy vì danh tiếng của nhà họ Thẩm.
"Nếu cha muốn người hầu của con, cứ bảo người nào đó chuyển lời cho con. Con nhất định sẽ đưa cô ấy đến cho người. Tại sao cha phải dùng biện pháp như vậy?" Thẩm Nhược Kiều nhìn thấy sát ý trong mắt lão phu nhân, trước khi lão phu nhân kịp nói gì, nhanh chóng đổ lỗi cho Thẩm Trí Hằng.
"Khốn nạn! Ngươi đang nói nhảm gì thế!" Thẩm Trí Hằng tức giận trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt như muốn dùng kiếm đâm chết nàng.
"Nhược Kiều, ý của con là cha con đã cưỡng ép bắt người hầu của con sao?" Lão phu nhân quay người lại, dùng ánh mắt tinh tường nhìn Thẩm Nhược Kiều.
Thẩm Nhược Kiều nhìn bà lão, sau đó liếc nhìn Tô Như Ca, không nói thêm lời nào.
Biểu cảm này ánh mắt này còn không dễ hiểu sao?
Lão phu nhân ngay lập tức hiểu ý nàng, vì đây cũng là điều bà ta đang nghĩ. Sự chán ghét đối với Tô Như Ca cứ thế lại tăng lên một phần.
"Mẫu thân, chuyện này không liên quan gì đến Như Ca." Thẩm Trí Hằng sao có thể không nhận ra ý tứ trong mắt hai người, vội vàng thay Tô Như Ca giải thích.
Nghe vậy, sắc mặt Tô Như Ca vốn đã tái nhợt lại càng tái nhợt hơn, cơ thể run lên dữ dội.
Cô quỳ xuống trước mặt lão phu nhân: "Mẫu thân, con chưa bao giờ.."
"Nhược Kiều, con cảm thấy chuyện này nên xử lý thế nào?" Lão phu nhân ngắt lời Tô Như Ca "Bà nội sẽ cho con quyền xử lý chuyện này. Ta tin con có thể xử lý tốt.
" Đồ mụ già!