Huyền Ảo Học Viện Âm Dương Sư Seimei - CuongNPV

Discussion in 'Chờ Duyệt' started by cuongnpv, May 17, 2025.

  1. cuongnpv

    Messages:
    0
    Chương 8: Những Vụ Mất Cắp Kỳ Lạ và Lời Đồn Về Yokai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những tuần lễ tiếp theo tại Học Viện Seimei trôi qua tương đối yên ả, ít nhất là trên bề mặt. Ayane dần quen với lịch học xoay vòng giữa các Viện, dù đôi khi vẫn cảm thấy hơi lạc lõng và một chút áp lực khi phải cố gắng bắt kịp kiến thức từ nhiều lĩnh vực khác nhau. Tình bạn giữa cô, Takeshi và Rina ngày càng trở nên khăng khít. Họ thường cùng nhau ăn trưa dưới gốc cây cổ thụ trong sân, trao đổi về những bài học thú vị, những khó khăn gặp phải, hay đơn giản là những câu chuyện phiếm về cuộc sống trong học viện. Thỉnh thoảng, họ cùng nhau khám phá những góc khuất của học viện rộng lớn, những nơi mà các học sinh khác ít khi lui tới, tìm kiếm những điều bí ẩn hoặc chỉ đơn giản là một không gian yên tĩnh.

    Sự chú ý ban đầu dành cho Ayane sau sự cố Kotodama và Ofuda cũng dần lắng xuống, nhường chỗ cho những tin tức và sự kiện khác trong trường. Cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn khi không còn là tâm điểm của mọi ánh nhìn, có thể tập trung hơn vào việc học và tìm hiểu về khả năng của mình. "Tiếng Thì Thầm" bên trong cô cũng trở nên yên ổn hơn, dù thỉnh thoảng vẫn có những rung động nhẹ khi cô tiếp xúc với những nơi có linh lực mạnh hoặc khi cô vô tình thốt ra những lời nói mang ý niệm sâu sắc. Cô bắt đầu học cách "lắng nghe" nó một cách cẩn trọng hơn, như một người bạn đồng hành thầm lặng.

    Tuy nhiên, sự bình yên đó không kéo dài được bao lâu. Một sự xáo trộn nhỏ, ban đầu không đáng kể, bắt đầu len lỏi vào cuộc sống thường nhật của học viện.

    Mọi chuyện bắt đầu từ những lời xì xào trong khu ký túc xá nữ, nơi Ayane và Rina ở. Ban đầu chỉ là những chuyện vặt vãnh, tưởng chừng như vô hại: Một vài gói bánh quy mới mua biến mất khỏi ngăn tủ, một chiếc kẹp tóc xinh xắn mà một cô bạn rất yêu thích không cánh mà bay, hay một cuộn len màu cầu vồng mà một học sinh Mộc Viện đang dùng để đan một chiếc khăn ấm đột nhiên không còn ở chỗ cũ.

    "Thật kỳ lạ." Rina nói một buổi tối khi đang sắp xếp lại giá sách nhỏ trong phòng, những cuốn sách được cô sắp xếp theo một trật tự logic riêng. "Suzuki-san ở phòng bên cạnh vừa kể với tớ là cô ấy lại bị mất một chiếc lược cài tóc bằng gỗ đàn hương có khắc hình hoa cúc. Đây đã là món đồ thứ ba của cô ấy biến mất trong tuần này rồi, mà cô ấy rất cẩn thận."

    Ayane cũng nghe nói về những vụ việc tương tự từ các bạn nữ khác. "Có lẽ ai đó đãng trí để quên ở đâu đó thôi." Cô nói, cố gắng tỏ ra lạc quan, dù trong lòng cũng cảm thấy có chút gì đó không ổn, một sự bất thường nhỏ đang len lỏi.

    Nhưng rồi, số vụ "mất cắp" ngày càng tăng lên, không chỉ giới hạn ở đồ ăn vặt hay những vật dụng nhỏ xinh. Một vài cuốn sách ghi chép bài học quan trọng cũng biến mất, rồi đến những viên đá linh lực nhỏ dùng để luyện tập mà các học sinh Kim Viện rất quý trọng, thậm chí cả những lá bùa hộ mệnh đơn giản mà học sinh thường mang theo người để cầu bình an. Điều kỳ lạ là không có dấu hiệu cạy phá cửa hay lục lọi đồ đạc một cách bừa bãi. Mọi thứ biến mất một cách lặng lẽ, bí ẩn, như thể có một bóng ma vô hình đang lượn lờ.

    Tin đồn bắt đầu lan truyền khắp ký túc xá, rồi lan sang cả các khu vực khác của học viện, như những con sóng nhỏ gợn trên mặt hồ yên tĩnh. Một số học sinh lớn hơn, với vẻ mặt nghiêm trọng, bắt đầu kể những câu chuyện ma về các Yokai nghịch ngợm hoặc những linh hồn trú ngụ trong học viện hàng trăm năm nay, thỉnh thoảng lại trêu chọc hoặc "mượn tạm" đồ đạc của học sinh để giải khuây. Các học sinh từ các Viện khác nhau cũng có những giả thuyết riêng, phản ánh đặc trưng của Viện mình: Học sinh Mộc Viện thì nghĩ đến các Kodama tinh nghịch hoặc các tinh linh nhỏ của rừng thích những món đồ có mùi hương tự nhiên như gỗ đàn hương hay thảo dược; học sinh Hỏa Viện lại nghi ngờ các tiểu yêu hệ Hỏa bị thu hút bởi những vật sáng lấp lánh hoặc có màu sắc rực rỡ như đá quý; còn học sinh Thủy Viện thì thì thầm về các Kappa nhỏ hay các linh thể nước thích trêu đùa bằng cách giấu đồ ở những nơi ẩm ướt.

    "Tớ nghe nói có một Zashiki-warashi (Tọa敷童子 - Đồng Tử Ngồi Nhà) rất thích những thứ lấp lánh và đồ ngọt!" Một cô bạn cùng lớp với Ayane thì thầm trong giờ nghỉ, mắt nhìn quanh đầy vẻ bí mật. "Nếu làm nó vui, nó sẽ mang lại may mắn, nhưng nếu chọc giận nó, nó sẽ quậy phá đấy! Có lẽ ai đó đã làm nó không vui."

    "Không, tớ lại nghe là do một con Ittan-momen (反木綿 - Cuộn Vải Bay) thích sưu tầm những thứ mềm mại như khăn quàng hay len sợi để làm tổ!" Một người khác phản bác, giọng đầy vẻ hiểu biết.

    Những câu chuyện ngày càng trở nên ly kỳ và có phần đáng sợ. Một vài học sinh nữ bắt đầu tỏ ra lo lắng, thậm chí có người còn không dám ra ngoài một mình vào buổi tối, hoặc treo thêm những lá bùa tự chế lên cửa phòng.

    Ayane cố gắng không để những tin đồn đó ảnh hưởng đến mình. Nhưng cô không thể không cảm thấy một sự bất thường ngày càng rõ rệt. "Tiếng Thì Thầm" bên trong cô, trong những ngày gần đây, thường xuyên có những rung động nhẹ, một cảm giác khó chịu mơ hồ, như thể có một sự hiện diện lạ, một năng lượng không thuộc về nơi này, đang lén lút di chuyển gần đó. Cảm giác này mạnh hơn khi cô ở trong ký túc xá hoặc những khu vực có nhiều đồ đạc cá nhân của học sinh, như một sự xâm phạm không gian riêng tư. Thỉnh thoảng, cô còn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, rất nhẹ, hơi ngọt ngào nhưng cũng có chút gì đó tanh nồng, một mùi hương không thể xác định rõ.

    Một buổi chiều, khi đang trên đường từ thư viện "Kodama no Koe" trở về, nơi cô vừa có một buổi "trò chuyện" thú vị với một cây phong cổ thụ, Ayane tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Takeshi và một vài cậu bạn Hỏa Viện đang tập luyện ở sân.

    ".. Thật bực mình! Cái bao tay luyện tập yêu thích của tớ, mới được cha gửi cho tuần trước, làm từ da của một con Salamander lửa, cũng biến mất rồi!" Takeshi bực bội nói, tay nắm chặt thành quyền, những tia lửa nhỏ li ti bắn ra từ kẽ tay. "Nếu tớ mà bắt được kẻ nào làm trò này, tớ sẽ cho hắn một trận nhớ đời, bắt hắn phải trả lại!"

    "Hay là do một con Karasu-tengu (烏天狗 - Quạ Thiên Cẩu) nào đó lấy trộm để mài móng vuốt, hoặc một tên trộm vặt trong đám học sinh Kim Viện thích sưu tầm đồ độc lạ?" Một cậu bạn nói đùa, nhưng giọng cũng có chút lo lắng, vì chính cậu ta cũng vừa bị mất một viên đá Hỏa Tinh nhỏ.

    "Yokai ư? Nhảm nhí!" Takeshi gạt đi, dù trong thâm tâm cậu cũng không hoàn toàn chắc chắn. "Chắc chắn là do một tên trộm vặt nào đó trong trường thôi. Nhưng dám lấy đồ của Kudo Takeshi này thì gan cũng to thật đấy! Đừng để tớ bắt được!"

    Ayane đứng lại, lòng cảm thấy bất an hơn. Ngay cả Takeshi, người thường không mấy để tâm đến những chuyện vặt vãnh, cũng đã trở thành nạn nhân. Và cảm giác "có gì đó không ổn" từ "Tiếng Thì Thầm" trong cô càng lúc càng rõ rệt. Nó không phải là một mối đe dọa lớn lao, khủng khiếp như những gì cô cảm nhận được từ phong ấn Orochi, mà là một sự xáo trộn nhỏ, một sự hiện diện tinh ranh, lén lút, nhưng cũng không kém phần phiền nhiễu.

    Rina, với bản tính cẩn trọng và ham hiểu biết của mình, cũng bắt đầu thu thập thông tin một cách có hệ thống. Cô không tin vào những lời đồn thổi vô căn cứ, mà muốn tìm ra sự thật dựa trên bằng chứng. Cô ghi chép lại danh sách những món đồ bị mất, thời gian và địa điểm chúng biến mất, và cả những lời kể của các "nạn nhân", cố gắng tìm ra một quy luật nào đó.

    "Theo những gì tớ thu thập được." Rina nói với Ayane và Takeshi trong một buổi tối, khi họ đang cùng nhau ôn bài trong phòng của Rina và Ayane, giọng đầy suy tư, tay lật giở cuốn sổ ghi chép chi chít chữ: "Đa số các món đồ bị mất đều có một điểm chung: Chúng hoặc là những thứ có giá trị tình cảm, hoặc là những vật dụng nhỏ xinh, lấp lánh, hoặc có mùi thơm dễ chịu như bánh kẹo, hoa quả. Không có vẻ gì là một vụ trộm cắp có tổ chức để lấy những thứ có giá trị vật chất lớn. Điều này càng củng cố giả thuyết về một Yokai tinh nghịch, hoặc một linh thú nhỏ nào đó."

    "Yokai thật sao?" Takeshi nhíu mày, vẻ mặt nửa tin nửa ngờ. "Nếu là Yokai, tại sao các giáo sư không ra tay? Hay là họ không biết?"

    "Có lẽ vì nó không gây ra nguy hiểm thực sự, chỉ là những trò nghịch ngợm phiền toái. Hoặc có thể, các giáo sư muốn đây là một 'bài tập thực tế' cho chúng ta chăng, để thử thách khả năng quan sát và giải quyết vấn đề của học sinh?" Rina phỏng đoán, ánh mắt lóe lên vẻ thích thú của một nhà điều tra sắp tìm ra manh mối. "Dù sao thì, đây cũng là một bí ẩn thú vị cần được làm sáng tỏ."

    Ayane im lặng. Cô không biết đó có phải là một Yokai hay không, nhưng cô tin vào cảm giác của "Tiếng Thì Thầm" bên trong mình. Có một thực thể nào đó đang gây ra những xáo trộn này. Và không hiểu sao, cô cảm thấy mình có một trách nhiệm nào đó phải tìm ra sự thật, không chỉ vì những món đồ bị mất, mà còn vì sự bình yên của học viện, và có lẽ, để hiểu thêm về chính khả năng cảm ứng của mình.

    Những vụ mất cắp kỳ lạ vẫn tiếp diễn, và lời đồn về Yokai nghịch ngợm ngày càng lan rộng, phủ một bóng mờ bí ẩn lên không khí vốn yên bình của Học Viện Âm Dương Sư Seimei, như một điềm báo về những sự kiện lớn hơn sắp xảy ra.
     
    Chì Đen likes this.
    Last edited: May 18, 2025
  2. cuongnpv

    Messages:
    0
    Chương 9: Nhóm Thám Tử Bất Đắc Dĩ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những vụ mất cắp vặt và lời đồn về Yokai nghịch ngợm vẫn tiếp tục phủ một lớp sương mờ bí ẩn lên Học Viện Seimei, như những gợn sóng lăn tăn trên mặt hồ yên tĩnh. Dù không gây ra thiệt hại nghiêm trọng về vật chất, nhưng sự khó chịu và một chút lo lắng bắt đầu len lỏi vào tâm trạng của nhiều học sinh, đặc biệt là những người bị mất đồ. Các giáo sư dường như vẫn giữ thái độ im lặng, hoặc chỉ đưa ra những lời khuyên chung chung về việc cẩn thận giữ gìn đồ đạc cá nhân, điều này càng khiến một số học sinh, đặc biệt là những người có tính tò mò như Rina, tin rằng đây thực sự là một "thử thách ngầm" mà học viện đặt ra.

    Ayane, Takeshi và Rina thường xuyên trao đổi về vấn đề này trong những lúc rảnh rỗi. Takeshi thì vẫn khăng khăng muốn "tóm sống" thủ phạm, dù là người hay Yokai, để lấy lại chiếc bao tay luyện tập yêu quý của mình và "dạy cho nó một bài học". Rina thì ngày càng bị cuốn vào việc phân tích các manh mối, so sánh với những ghi chép về các loại Yokai nhỏ có khả năng gây ra những vụ việc tương tự, xem đây như một bài toán hóc búa cần lời giải. Còn Ayane, "Tiếng Thì Thầm" bên trong cô ngày càng trở nên nhạy cảm hơn với sự hiện diện "lạ" đó, thôi thúc cô tìm hiểu sự thật, một cảm giác trách nhiệm mơ hồ nhưng ngày càng lớn dần.

    Quyết định tự mình điều tra của bộ ba hình thành một cách khá tự nhiên, sau một sự việc cụ thể. Một buổi chiều, sau khi tan học, Ayane và Rina trở về ký túc xá và thấy cô bạn cùng phòng của Ayane, một cô bé hiền lành, nhút nhát tên là Aoi, đang ngồi khóc nức nở bên bàn học. Khi được hỏi, Aoi nghẹn ngào kể rằng cô bé vừa bị mất chiếc trâm cài tóc bằng bạc hình hoa lưu ly – kỷ vật duy nhất của người mẹ quá cố mà cô bé luôn giữ gìn cẩn thận. Hình ảnh Aoi khóc nức nở, ôm lấy hộp đựng trâm rỗng không, đã chạm đến trái tim Ayane.

    "Chúng ta phải làm gì đó." Ayane nói với Takeshi và Rina khi họ gặp nhau ở khoảng sân gần ký túc xá, nơi họ thường tụ tập. Giọng cô có một sự quyết tâm mà hai người bạn ít khi thấy, đôi mắt thường ngày dịu dàng nay ánh lên vẻ cương nghị. "Aoi-chan rất buồn. Đó không chỉ là một món đồ bình thường, đó là cả một ký ức, một tình cảm thiêng liêng."

    Takeshi, dù thường ngày có phần vô tư, nhưng cũng rất trọng tình nghĩa. Cậu lập tức hưởng ứng, nắm đấm siết chặt: "Đúng vậy! Tớ cũng không thể chịu đựng được nữa. Dù là ai hay con gì làm chuyện này, chúng ta phải tìm ra và bắt nó chịu trách nhiệm! Không thể để nó tiếp tục quậy phá và làm người khác buồn như vậy!"

    Rina, dù vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường thấy, cũng gật đầu đồng ý, ánh mắt cô ánh lên sự nghiêm túc: "Các giáo sư có vẻ không can thiệp. Có lẽ đây thực sự là cơ hội để chúng ta vận dụng những gì đã học, một bài kiểm tra thực tế. Hơn nữa, việc này cũng là một bí ẩn thú vị cần được giải mã." Cô đẩy nhẹ gọng kính, mắt ánh lên vẻ ham học hỏi. "Tớ đã có một vài giả thuyết dựa trên các loại đồ vật bị mất và cách chúng biến mất, cũng như những ghi chép về các linh thể nhỏ thường trú ngụ ở những nơi có nhiều người."

    Vậy là "Nhóm Thám Tử Bất Đắc Dĩ Seimei" được thành lập một cách không chính thức, gồm một cô gái có khả năng cảm ứng tâm linh đặc biệt và trái tim nhân hậu, một chàng trai mạnh mẽ, nhiệt tình và giàu lòng nghĩa hiệp, và một nữ học giả thông thái, ham tìm hiểu và có đầu óc phân tích sắc sảo.

    Nhiệm vụ đầu tiên của họ là thu thập thông tin một cách có hệ thống hơn, không chỉ dựa vào tin đồn. Rina, với khả năng phân tích và ghi nhớ tuyệt vời của mình, chịu trách nhiệm chính trong việc này. Cô tạo ra một sơ đồ chi tiết về các vụ mất cắp, đánh dấu thời gian, địa điểm, loại đồ vật, và phỏng vấn kỹ lưỡng các "nạn nhân" để tìm ra những điểm chung hoặc những chi tiết bất thường mà họ có thể đã bỏ qua. Cô cũng thử vận dụng kiến thức về Thủy Kính Chiêm Tinh cơ bản mà mình mới học được từ Thủy Viện – một kỹ thuật dùng mặt nước tĩnh để soi chiếu những sự kiện đã qua – để thử "soi" lại một vài khoảnh khắc đồ vật bị mất, dù kết quả vẫn còn khá mơ hồ và khó nắm bắt.

    "Hầu hết các vụ mất cắp xảy ra vào ban đêm hoặc khi phòng không có người." Rina trình bày kết quả điều tra ban đầu của mình trong một "buổi họp" bí mật tại một góc khuất của thư viện "Kodama no Koe", nơi họ có thể nói chuyện thoải mái mà không sợ bị ai nghe thấy. "Không có dấu hiệu cạy phá, cho thấy thủ phạm có khả năng di chuyển rất nhẹ nhàng, hoặc có thể đi xuyên qua những khe hở nhỏ như cửa sổ, lỗ thông hơi. Các món đồ bị lấy trộm thường nhỏ, có màu sắc sặc sỡ, lấp lánh, hoặc có mùi thơm. Một số món là đồ ăn, đặc biệt là đồ ngọt như bánh quy, kẹo. Tớ cũng đã xem xét lại các loại thảo dược hoặc thực phẩm có thể thu hút một số loại Yokai nhỏ dựa trên kiến thức từ Mộc Viện, ví dụ như những loại quả mọng hoặc mật ong."

    Takeshi thì hăng hái đề xuất các biện pháp "tác chiến", cậu cảm thấy đây là cơ hội để thể hiện sức mạnh của mình: "Hay là chúng ta đặt bẫy? Lấy một vài món đồ hấp dẫn làm mồi nhử, rồi mai phục gần đó. Tớ có thể dùng một vài kết giới đơn giản của Hỏa Viện để giữ chân nó! Hoặc dùng một chút Hỏa thuật nhẹ để 'xua' nó ra khỏi chỗ nấp, nếu nó trốn kỹ quá." Cậu ta còn lấy ra vài mảnh kim loại nhỏ được mài sắc cạnh, khoe rằng đó là "công cụ dò tìm đặc biệt" được làm từ những mảnh vỡ của pháp khí cũ, mà cậu học được từ các buổi học liên kết với Kim Viện, có thể phát hiện những luồng tà khí yếu.

    Ayane lắng nghe hai người bạn, đồng thời cố gắng tập trung vào "Tiếng Thì Thầm" bên trong mình. Cô nhận ra rằng khi họ nói về những vụ mất cắp, hoặc khi cô đến gần những nơi từng xảy ra vụ việc, cảm giác khó chịu, một sự xáo trộn trong dòng chảy linh lực tự nhiên, từ "Tiếng Thì Thầm" lại trở nên rõ rệt hơn. Nó không phải là cảm giác sợ hãi như khi đối mặt với những thứ tà ác, mà giống như một sự nhận biết về một năng lượng khác thường, một sự hiện diện tinh ranh, lén lút. Khả năng này của cô dường như là một dạng Địa Mạch Cảm Ứng hoặc Thổ Linh Cảm Tri ở mức độ bản năng, giúp cô cảm nhận sự bất thường trong không gian và những thay đổi nhỏ nhất trong linh khí.

    "Tớ nghĩ.. tớ có thể cảm nhận được điều gì đó." Ayane ngập ngừng nói, giọng hơi thiếu tự tin. "Khi tớ ở gần những nơi đồ vật bị mất, hoặc khi nghĩ về chúng, tớ cảm thấy một.. một sự hiện diện rất nhẹ, rất nhanh. Nó không có vẻ gì là nguy hiểm, nhưng rất.. tinh ranh và có chút gì đó.. nghịch ngợm."

    "Thật sao, Ayane?" Takeshi reo lên, mắt sáng rực. "Tuyệt vời! Vậy là cậu có thể giúp chúng ta định vị được nó rồi! Cậu đúng là có những khả năng đặc biệt mà!"

    Rina cũng tỏ ra rất quan tâm, cô nhìn Ayane với ánh mắt phân tích: "Cậu có thể mô tả rõ hơn về cảm giác đó không, Ayane-san? Nó có đặc điểm gì cụ thể không? Ví dụ như nóng, lạnh, hay có một mùi hương đặc trưng nào đó mà cậu cảm nhận được không?"

    Ayane cố gắng diễn tả, lục tìm trong những cảm nhận mơ hồ của mình: "Nó không nóng cũng không lạnh. Chỉ là một sự rung động rất nhẹ, giống như.. tiếng bước chân của một con vật nhỏ chạy trên mái nhà, hoặc tiếng sột soạt của lá khô bị gió cuốn đi. Và thỉnh thoảng, tớ cảm thấy có một mùi hương thoang thoảng, hơi ngọt, giống như mùi kẹo mạch nha, hoặc mùi bánh quy mới nướng."

    "Mùi kẹo mạch nha?" Rina lẩm bẩm, mắt sáng lên, tay ghi nhanh vào sổ. "Điều này khớp với một vài giả thuyết của tớ về một số loại Yokai nhỏ thích đồ ngọt và những thứ lấp lánh, ví dụ như Nezumi Yokai (Chuột Yêu) hoặc một số loại tiểu yêu tinh nghịch."

    Kế hoạch bắt đầu hình thành. Rina sẽ tiếp tục phân tích thông tin và nghiên cứu về các loại Yokai tiềm năng, cố gắng thu hẹp phạm vi đối tượng. Takeshi sẽ chuẩn bị một vài loại bẫy đơn giản và các kết giới phòng thủ cơ bản, sẵn sàng cho một cuộc "chạm trán". Còn Ayane, cô sẽ cố gắng lắng nghe "Tiếng Thì Thầm" bên trong mình và cả những "tiếng vọng" từ các đồ vật hoặc không gian xung quanh, sử dụng khả năng cảm ứng của mình để tìm kiếm manh mối về hướng di chuyển hoặc nơi ẩn náu của thủ phạm.

    Dù chỉ là một bí ẩn nhỏ trong học viện, nhưng đối với Ayane, Takeshi và Rina, đây là cơ hội đầu tiên để họ thực sự hợp tác, vận dụng những kiến thức và khả năng riêng của mỗi người để giải quyết một vấn đề. Một chút hồi hộp, một chút phấn khích, và cả một tinh thần phiêu lưu bắt đầu nhen nhóm trong lòng ba người bạn trẻ. Họ không biết rằng, cuộc điều tra "vặt vãnh" này sẽ mang đến những khám phá bất ngờ, những thử thách nho nhỏ, và càng làm sâu sắc thêm tình bạn vừa mới chớm nở của họ.
     
    Chì Đen likes this.
    Last edited: May 18, 2025
  3. cuongnpv

    Messages:
    0
    Chương 10: Theo Dấu Nezumi Yokai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những ngày tiếp theo, "Nhóm Thám Tử Bất Đắc Dĩ Seimei" chính thức bắt tay vào hành động, dù vẫn phải giữ bí mật với các học sinh khác và đặc biệt là các giáo sư. Không khí trong nhóm vừa có chút nghiêm túc của những nhà điều tra thực thụ, lại vừa phảng phất sự hào hứng của những đứa trẻ đang tham gia một trò chơi phiêu lưu kỳ thú, một cơ hội để thể hiện bản thân.

    Rina dành hàng giờ liền trong thư viện "Kodama no Koe", lật giở những cuộn thư tịch cổ và những cuốn bách khoa toàn thư về Yokai, đôi mắt cô sáng lên mỗi khi tìm thấy một chi tiết thú vị. Cô khoanh vùng được một vài nghi phạm tiềm năng dựa trên những đặc điểm của các vụ mất cắp: Có thể là một Ko-nezumi (子鼠 - Chuột Con Yêu) tinh ranh thích thu thập những vật nhỏ lấp lánh và đồ ngọt để tích trữ; một Bake-mono Chochin (化け物提灯 - Đèn Lồng Ma) – loại Yokai hình thành từ những chiếc đèn lồng cũ – thích những thứ có màu sắc sặc sỡ và ánh sáng; hoặc thậm chí là một nhóm Hinezumi (火鼠 - Chuột Lửa) nhỏ bé, dù loài này thường thích những nơi ấm áp và những vật phẩm liên quan đến lửa hơn là những vật dụng linh tinh.

    Takeshi thì lén lút "mượn" một vài vật phẩm từ phòng dụng cụ của Hỏa Viện – những sợi dây thừng nhỏ được gia trì bằng lửa thiêng, có khả năng trói buộc những linh thể yếu; vài mảnh gương vỡ được làm từ đá obsidian, có khả năng phản chiếu linh lực hắc ám yếu; và một ít bột huỳnh quang đặc biệt, được chế tạo từ một loại nấm phát sáng trong rừng, có thể phát sáng khi tiếp xúc với một số loại năng lượng Yokai. Cậu ta hí hửng lên kế hoạch đặt những "cạm bẫy" đơn giản ở những nơi thường xuyên xảy ra mất cắp trong ký túc xá nữ, tất nhiên là sau khi đã được sự đồng ý (một cách miễn cưỡng và đầy lo lắng) của các "nạn nhân" như Aoi.

    Ayane thì tập trung vào việc rèn luyện khả năng cảm ứng của mình, một năng lực mà cô vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ. Cô cố gắng lắng nghe "Tiếng Thì Thầm" bên trong mình một cách chủ động hơn, không chỉ chờ đợi những rung động tự nhiên mà còn cố gắng "dò" xem có sự hiện diện nào khác thường ở những khu vực khả nghi hay không, như lời khuyên của GS. Yoko về việc "lắng nghe bằng cả trái tim". Cô phát hiện ra rằng khi cô chạm vào những món đồ còn sót lại của những người bị mất cắp, hoặc đứng ở nơi món đồ đó từng được đặt, cảm giác rung động và mùi hương "kẹo mạch nha" thoang thoảng lại trở nên rõ rệt hơn, như một dấu vết vô hình.

    "Tớ nghĩ thủ phạm có xu hướng quay lại những nơi nó đã từng 'viếng thăm'." Ayane chia sẻ với hai người bạn trong một "buổi họp nhóm" tại phòng của cô và Rina, nơi họ trải một tấm bản đồ ký túc xá ra sàn. "Cảm giác ở những nơi đó mạnh hơn những chỗ khác, như thể nó để lại một chút 'dấu ấn' năng lượng của mình."

    "Thông tin quý giá đấy, Ayane!" Takeshi vỗ vai cô bạn một cách thân mật, khiến Ayane hơi đỏ mặt. "Vậy thì chúng ta sẽ tập trung vào những 'điểm nóng' đó. Chúng ta sẽ giăng lưới bắt cá!"

    Dựa trên những phân tích của Rina và cảm ứng của Ayane, họ quyết định đặt "mồi nhử" là một vài chiếc kẹp tóc đính đá lấp lánh (mà Rina đã "hy sinh" cho mượn từ bộ sưu tập nhỏ của mình) và một ít bánh mochi bọc đường tròn xoe, thơm phức mà Takeshi, bằng tài ăn nói của mình, đã xin được từ nhà bếp của học viện. Chúng được đặt ở một góc khuất trong phòng sinh hoạt chung của ký túc xá nữ, nơi đã có vài vụ mất đồ trước đó, và cũng là nơi Ayane cảm nhận được mùi "kẹo mạch nha" rõ nhất. Takeshi cẩn thận rắc một ít bột huỳnh quang quanh khu vực đặt mồi, hy vọng nó sẽ bám vào chân thủ phạm.

    Cả ba thay phiên nhau "canh gác" từ xa, nấp sau một tấm bình phong lớn bằng gỗ có vẽ hình phong cảnh núi non, cố gắng giữ im lặng và không gây chú ý. Thời gian trôi qua chậm chạp, tiếng đồng hồ quả lắc trong phòng sinh hoạt chung tích tắc đều đặn, nghe như càng làm tăng thêm sự sốt ruột. Takeshi bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, thỉnh thoảng lại cựa quậy không yên. Ayane thì cảm thấy hơi buồn ngủ, đầu óc bắt đầu lơ mơ. Chỉ có Rina vẫn kiên nhẫn quan sát, đôi mắt không rời khỏi khu vực đặt mồi, thỉnh thoảng lại ghi chép gì đó vào cuốn sổ tay nhỏ.

    Bất chợt, Ayane cảm nhận được một sự rung động rất nhẹ, như một sợi tơ vô hình khẽ chạm vào tâm trí cô. "Tiếng Thì Thầm" bên trong cô khẽ báo hiệu, một sự xáo trộn nhỏ trong dòng chảy linh lực. Mùi "kẹo mạch nha" thoang thoảng trong không khí, lần này rõ ràng hơn, như thể thủ phạm đang đến rất gần.

    "Có.. có gì đó đang đến." Ayane thì thầm, giọng hơi hồi hộp, mắt mở to nhìn về phía bóng tối.

    Takeshi và Rina lập tức trở nên cảnh giác, sự mệt mỏi biến mất. Họ nín thở, căng mắt nhìn về phía "mồi nhử", tim đập nhanh hơn.

    Một bóng đen nhỏ xíu, thoắt một cái đã lướt qua khe cửa sổ đang hé mở, nhẹ nhàng như một chiếc lá rơi. Nó di chuyển cực nhanh và nhẹ nhàng, gần như không gây ra tiếng động trên sàn nhà. Nếu không có sự tập trung cao độ và linh cảm của Ayane, có lẽ họ đã không nhận ra sự xuất hiện của nó.

    Cái bóng nhỏ dừng lại trước những chiếc kẹp tóc và bánh mochi. Trong ánh sáng mờ ảo của hành lang hắt vào, họ có thể nhìn thấy hình dáng của nó. Đó là một con chuột! Nhưng không phải là một con chuột bình thường. Nó lớn hơn một chút so với những con chuột nhà thông thường, bộ lông màu xám tro có vài vệt trắng kỳ lạ trên lưng, và đôi mắt nó sáng lên một cách tinh ranh, thông minh, láu lỉnh như mắt người.

    "Một.. Nezumi Yokai!" Rina thì thầm, giọng đầy kinh ngạc nhưng cũng có chút phấn khích của một nhà nghiên cứu vừa tìm thấy đối tượng của mình. "Đúng như tớ dự đoán! Có lẽ là một Ko-nezumi hoặc một biến thể nào đó. Nhìn bộ lông và đôi mắt của nó kìa, chắc chắn không phải chuột thường!"

    Con Nezumi Yokai nhỏ bé cẩn thận ngó nghiêng xung quanh, cái mũi nhỏ hồng hồng khịt khịt đánh hơi, rồi nhanh như chớp, nó chộp lấy một chiếc kẹp tóc bằng hàm răng nhỏ nhưng sắc bén và một miếng bánh mochi tròn vo, định quay đầu bỏ chạy.

    "Ngay bây giờ!" Takeshi hét nhỏ, không thể chờ đợi thêm, lao ra khỏi chỗ nấp như một cơn gió. Cậu ta tung ra một lá bùa "Trói Buộc" đơn giản mà cậu đã luyện tập kỹ càng, nhắm thẳng vào con chuột.

    Lá bùa bay về phía con chuột, phát ra một luồng sáng mờ, nhưng Nezumi Yokai cực kỳ nhanh nhẹn và tinh ranh. Nó né được lá bùa trong gang tấc, lá bùa sượt qua người nó rồi cắm phập vào tường. Con chuột đánh rơi chiếc kẹp tóc nhưng vẫn ngậm chặt miếng bánh mochi trong miệng, rồi phóng vút đi theo một hướng khác, biến mất vào bóng tối của hành lang.

    "Chết tiệt! Nó chạy mất rồi!" Takeshi kêu lên, vẻ thất vọng hiện rõ trên mặt. "Nhanh quá!"

    "Theo nó!" Ayane vội nói, cô vẫn cảm nhận được sự hiện diện của con chuột, mùi "kẹo mạch nha" và một chút "dấu ấn" năng lượng mà nó để lại. "Hướng này! Tớ cảm nhận được nó!"

    Cả ba vội vàng đuổi theo. Cuộc rượt đuổi diễn ra khá hài hước và có phần vụng về trong những hành lang chật hẹp và thiếu ánh sáng của ký túc xá. Nezumi Yokai nhỏ bé nhưng cực kỳ lanh lợi, luồn lách qua các hành lang, chui rúc dưới gầm bàn ghế, khiến bộ ba phải chạy bở hơi tai. Takeshi, với sức mạnh của mình, vài lần dùng vai húc đổ những chướng ngại vật nhỏ trên đường đi, tạo ra những tiếng động khá lớn, trong khi Rina, với sự nhanh trí, lại chỉ cho cả nhóm những lối đi tắt hoặc những điểm mà con chuột có thể sẽ chạy qua, dựa trên những hiểu biết của cô về cấu trúc của tòa nhà. Ayane thì phải tập trung cao độ để không mất dấu "rung động" và mùi hương của con chuột, linh cảm của cô dẫn đường cho cả nhóm ngay cả khi con chuột đã biến mất khỏi tầm mắt, như một sợi dây vô hình nối liền họ với con mồi.

    Dấu vết bột huỳnh quang mà Takeshi rắc lúc trước cũng phát huy tác dụng, để lại những vệt sáng mờ màu xanh lục trên đường đi của con chuột, giúp họ dễ dàng theo dấu hơn trong những hành lang thiếu sáng, như những ngôi sao nhỏ dẫn đường.

    Cuối cùng, Nezumi Yokai chui vào một căn phòng kho chứa đồ cũ kỹ, không có người sử dụng ở cuối dãy ký túc xá, cánh cửa gỗ hé mở một cách đáng ngờ.

    "Nó ở trong đó!" Ayane thở hổn hển, chỉ tay vào cánh cửa phòng kho, mồ hôi chảy ròng ròng trên má.

    Takeshi hít một hơi sâu, vẻ mặt đầy quyết tâm, nắm đấm siết chặt: "Lần này thì đừng hòng thoát! Tớ sẽ bắt sống mi!"

    Rina thì cẩn thận hơn, cô kéo tay Takeshi lại: "Khoan đã, Takeshi. Chúng ta cần có kế hoạch. Nó rất nhanh nhẹn và có thể có những mánh khóe khác. Chúng ta không thể cứ thế xông vào được. Bên trong có thể còn nguy hiểm hơn."

    Cả ba đứng trước cánh cửa phòng kho, tim đập nhanh vì hồi hộp và mệt mỏi. Thủ phạm đã ở ngay trước mắt. Nhưng làm thế nào để "bắt" được một Nezumi Yokai tinh ranh và nhanh nhẹn như vậy trong một không gian chật hẹp và đầy những đồ vật che chắn? Đó sẽ là thử thách tiếp theo của họ.
     
    Chì Đen likes this.
    Last edited: May 18, 2025
  4. cuongnpv

    Messages:
    0
    Chương 11: Cuộc "Đàm Phán" Bằng Kotodama và Sức Mạnh Của Sự Thấu Cảm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Căn phòng kho cũ kỹ, nơi Nezumi Yokai vừa chui vào, chìm trong bóng tối và phủ một lớp bụi dày. Không khí ẩm thấp, mang theo mùi giấy mục và những đồ vật bị lãng quên. Ánh sáng yếu ớt từ hành lang hắt vào qua khe cửa hé mở, đủ để họ nhìn thấy những đồ đạc cũ kỹ chất đống lộn xộn.

    "Cẩn thận đấy." Rina thì thầm, tay đã cầm sẵn một cuộn giấy nhỏ và cây bút, sẵn sàng ghi chép. "Nezumi Yokai tuy nhỏ nhưng có thể rất khôn ranh, và một số loài còn có răng sắc nhọn."

    Takeshi hít một hơi thật sâu, nắm chặt trong tay một lá Ofuda "Kekkai Đơn Giản" mà cậu đã chuẩn bị: "Để tớ vào trước. Tớ sẽ cố gắng dùng kết giới chặn đường lui của nó."

    "Đừng làm nó bị thương nhé, Takeshi." Ayane vội nhắc, cô không muốn làm hại sinh vật nhỏ bé kia, dù nó có nghịch ngợm. Lòng trắc ẩn tự nhiên của cô trỗi dậy.

    Takeshi gật đầu, rồi rón rén đẩy cửa bước vào. Ayane và Rina theo sát phía sau.

    Căn phòng không lớn, nhưng đầy những thùng gỗ, những chồng sách cũ và những đồ dùng hỏng hóc. Nezumi Yokai đã biến mất.

    "Nó đâu rồi?" Takeshi đảo mắt nhìn quanh, giọng đầy cảnh giác, bàn tay cầm Ofuda siết chặt hơn.

    Ayane nhắm mắt lại, cố gắng tập trung vào "Tiếng Thì Thầm" bên trong mình. Cảm giác rung động và mùi kẹo mạch nha vẫn còn đó, nhưng rất yếu, dường như đang cố gắng che giấu. Không khí trong phòng có chút gì đó ngột ngạt, khiến cô hơi khó thở. "Nó.. nó ở gần đây. Hình như đang nấp ở đâu đó trong đống đồ đạc kia." Cô chỉ tay về phía một góc phòng, nơi có nhiều thùng carton cũ chất chồng lên nhau, bụi bám dày đặc.

    Takeshi từ từ tiến lại gần, mỗi bước chân đều cố gắng không gây ra tiếng động trên sàn gỗ ọp ẹp. Bất thình lình, một tiếng "chít" inh ách vang lên, và Nezumi Yokai phóng vút ra từ phía sau một chiếc thùng, nhanh như một tia chớp đen, cố gắng lao ra cửa.

    "Không thoát được đâu!" Takeshi phản ứng tức thì. Cậu không cần niệm chú phức tạp, chỉ dồn linh lực vào lá Ofuda trên tay rồi ném mạnh. Lá bùa bay xoáy trong không khí, phát ra một luồng sáng mờ nhạt rồi tạo thành một rào chắn năng lượng nhỏ, mỏng manh nhưng hiệu quả, ngay trước khung cửa. Tiếng "xẹt" nhẹ vang lên khi kết giới được hình thành.

    Nezumi Yokai bị chặn lại, nó đâm sầm vào kết giới vô hình, kêu lên một tiếng "chít chít" có vẻ tức giận và sợ hãi, rồi vội vàng lủi vào một góc phòng khác, nấp sau một chiếc tủ cũ kỹ, bụi bặm. Nó nhìn chằm chằm vào ba người, đôi mắt đen láy lộ rõ vẻ đề phòng, bộ ria mép run run. Miếng bánh mochi vẫn còn dính trên mép nó, trông có phần hài hước giữa tình cảnh căng thẳng.

    "Bắt được rồi nhé, đồ chuột ranh mãnh!" Takeshi thở phào, vẻ đắc thắng hiện rõ trên khuôn mặt lấm lem bụi. "Giờ thì khai ra mau, tại sao lại đi ăn trộm đồ của mọi người hả?" Cậu ta tiến lại gần, giọng điệu có phần hăm dọa, cố gắng tỏ ra cứng rắn.

    Nezumi Yokai co rúm người lại, bộ lông xám tro của nó xù lên, nó nhe những chiếc răng cửa nhỏ xíu, sắc nhọn ra, có vẻ sẵn sàng tự vệ nếu bị dồn vào đường cùng. Tiếng gầm gừ yếu ớt phát ra từ cổ họng nó.

    "Khoan đã, Takeshi." Ayane vội ngăn lại, bước lên phía trước một chút. Cô cảm nhận được sự sợ hãi và tuyệt vọng đang dâng trào từ con chuột nhỏ. "Tớ nghĩ dọa nạt sẽ không có tác dụng đâu."

    Cô từ từ tiến lại gần hơn, cố gắng giữ giọng nói thật nhẹ nhàng, thật dịu dàng, như cách bà Chiyo vẫn thường nói chuyện với những sinh vật nhỏ bé trong vườn đền: "Chào bạn nhỏ. Chúng tớ không có ý làm hại bạn đâu. Chúng tớ chỉ muốn biết tại sao bạn lại lấy đồ của mọi người thôi."

    Nezumi Yokai nghiêng đầu, đôi tai nhỏ vểnh lên, nhìn Ayane với vẻ dò xét. Nó vẫn giữ thái độ cảnh giác, nhưng sự hung dữ trong ánh mắt dường như đã dịu đi một chút.

    Rina cũng tiến lại gần, giọng ôn tồn, mang theo sự hiểu biết của một nhà nghiên cứu: "Theo những gì chúng tớ biết, một số Nezumi Yokai thích thu thập những vật phẩm lấp lánh hoặc có mùi thơm để xây tổ hoặc làm quà cho những Yokai khác. Có phải bạn cũng vậy không?"

    Con chuột khẽ gật gật đầu một cách dè dặt, rồi nó đưa một chiếc chân nhỏ xíu, có những móng vuốt tí hon, chỉ về phía sau chiếc tủ, nơi nó đang ẩn náu. Nó kêu lên vài tiếng "chít chít" khe khẽ, những âm thanh đó nghe như có vẻ buồn bã, như một lời than van không thành tiếng.

    Ayane cố gắng tập trung, lắng nghe bằng cả trái tim và "Tiếng Thì Thầm" bên trong mình. Cô không hiểu những tiếng "chít chít" đó bằng ngôn ngữ thông thường, nhưng cô cảm nhận được một nỗi lo lắng, một sự khẩn thiết, một nỗi đau đang lan tỏa từ con chuột. Rồi, như một sự thôi thúc tự nhiên, những từ ngữ lại hình thành trong tâm trí cô, một sự kết nối kỳ lạ đang được thiết lập. Lần này, cô không nói ra một từ đơn giản như lần cứu con chim sẻ, mà là một câu hỏi, một lời đề nghị được thốt ra bằng Kotodama, bằng ngôn ngữ của sự thấu cảm, một khả năng dường như bắt nguồn từ sự kết nối sâu sắc với sinh mệnh mà Mộc Viện luôn trân trọng, một năng lượng ấm áp, bao dung.

    "Bạn.. cần giúp đỡ.. phải không?" (Tasukete.. hoshii no)

    Giọng Ayane rất khẽ, như một hơi thở, nhưng nó mang một năng lượng đặc biệt, một sự rung động tinh tế lan tỏa trong không khí, chạm đến linh hồn nhỏ bé của Nezumi Yokai. Không khí xung quanh dường như cũng trở nên mềm mại hơn, bớt đi sự căng thẳng.

    Con chuột nhỏ sững người. Đôi mắt nó mở to, nhìn Ayane không chớp. Sự đề phòng trong mắt nó dường như tan biến, thay vào đó là một sự ngạc nhiên và một tia hy vọng mỏng manh, như một đốm lửa nhỏ vừa được nhen lên trong đêm tối. Nó từ từ bò ra khỏi chỗ nấp, tiến lại gần Ayane hơn một chút, rồi lại chỉ về phía sau chiếc tủ, kêu lên những tiếng "chít chít" khẩn thiết hơn, lần này có thêm một chút nài nỉ.

    "Hình như nó muốn chúng ta xem thứ gì đó ở sau cái tủ." Rina phỏng đoán, giọng có chút ngạc nhiên trước sự thay đổi thái độ của con chuột.

    Takeshi, dù vẫn còn chút nghi ngờ, nhưng thấy thái độ của con chuột đã thay đổi hoàn toàn, cũng bớt căng thẳng. Cậu gật đầu. Cả ba cẩn thận di chuyển chiếc tủ cũ kỹ, nặng trịch sang một bên, tiếng gỗ cọ xát trên sàn nhà vang lên khô khốc.

    Phía sau chiếc tủ, trong một góc tối và ẩm thấp, là một cái "ổ" nhỏ được lót bằng những mảnh vải vụn, len sợi đã xơ xác, và cả những chiếc lá khô đã ngả màu. Ở giữa ổ, nằm co quắp là một con Nezumi Yokai khác, nhỏ hơn một chút, bộ lông có vẻ xơ xác, bết lại và nó đang run rẩy, thở một cách khó nhọc, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt. Mùi bệnh tật thoang thoảng bốc lên. Xung quanh cái ổ là một vài món đồ "ăn cắp" được – vài chiếc kẹp tóc đã xỉn màu, một vài mẩu bánh quy đã vỡ vụn, và cả chiếc trâm cài tóc hình hoa lưu ly bằng bạc của Aoi, ánh bạc mờ ảo trong bóng tối.

    "Ôi trời!" Ayane kêu lên khe khẽ, đưa tay che miệng, lòng trào dâng một nỗi xót xa. "Bạn của nó.. hình như bị ốm nặng."

    Con Nezumi Yokai "trộm vặt" vội vàng chạy lại gần người bạn đang ốm yếu của mình, dùng chiếc mũi nhỏ hồng hồng dụi dụi vào bộ lông xơ xác đó, kêu lên những tiếng "chít chít" đầy lo lắng và buồn bã. Nó ngước nhìn Ayane, đôi mắt nhỏ bé, đen láy như hai hạt cườm, ánh lên một sự khẩn cầu tha thiết.

    Bây giờ thì cả ba đã hiểu. Con Nezumi Yokai này không trộm đồ vì nghịch ngợm hay tham lam. Nó đang cố gắng chăm sóc người bạn bị bệnh của mình, thu thập những thứ mà nó nghĩ là có thể giúp bạn nó cảm thấy dễ chịu hơn, hoặc đơn giản là những món đồ có mùi hương quen thuộc, những vật phẩm lấp lánh để an ủi, để mang lại một chút niềm vui nhỏ nhoi cho người bạn đang đau yếu.

    Takeshi gãi đầu, vẻ mặt có chút áy náy và ngượng ngùng: "Chà.. ra là vậy. Tớ.. tớ không biết." Cậu chợt nhận ra rằng "sức mạnh" không phải lúc nào cũng đồng nghĩa với việc tấn công hay áp đảo, mà đôi khi sự thấu hiểu và lòng trắc ẩn mới là điều quan trọng, một bài học mà có lẽ cả Hỏa Viện cũng nên suy ngẫm.

    Rina cũng tỏ ra xúc động, đôi mắt cô ánh lên sự đồng cảm: "Tình bạn của chúng thật đáng quý. Nhưng con Nezumi Yokai kia có vẻ yếu lắm rồi. Nếu không làm gì đó, nó có thể không qua khỏi. Chúng ta phải làm gì đó."

    Ayane nhìn con Nezumi Yokai đang ốm, lòng trào dâng một sự thương cảm mãnh liệt. Cô nhớ lại lúc mình cứu con chim sẻ, cái cảm giác ấm áp khi một sinh mệnh được hồi sinh. Lần này, tình hình có vẻ nghiêm trọng hơn, nhưng cô muốn thử. Năng lượng chữa lành của cô, dường như là sự kết hợp giữa sự ấm áp, nuôi dưỡng của Mộc và sự thanh tẩy nhẹ nhàng, lưu chuyển của Thủy, đang trỗi dậy từ sâu bên trong, từ "Tiếng Thì Thầm" đang rung động một cách mạnh mẽ.

    Cô quỳ xuống bên cạnh cái ổ, mùi ẩm mốc và bệnh tật xộc vào mũi nhưng cô không hề để tâm. Cô nhẹ nhàng nói với con Nezumi Yokai khỏe mạnh hơn, giọng dịu dàng như dòng suối: "Để tớ.. thử giúp bạn của cậu.. được không?" (Tomodachi o.. iyashite.. ii)

    Một lần nữa, Kotodama của cô, xuất phát từ sự thấu cảm chân thành và một ý niệm mãnh liệt muốn cứu giúp, đã chạm đến linh hồn của con vật nhỏ. Nezumi Yokai nhìn Ayane, rồi khẽ gật đầu một cách tin tưởng, lùi lại một chút, nhường chỗ cho cô.

    Ayane hít một hơi thật sâu, cố gắng gạt bỏ mọi tạp niệm, tập trung toàn bộ ý niệm và linh lực của mình. Cô không biết câu chú chữa bệnh nào cụ thể, nhưng cô nghĩ về sự sống, về sự ấm áp của mặt trời, về sự tươi mát của dòng nước, về sự kiên cường của mầm cây vươn lên từ lòng đất. Và rồi, cô khẽ đặt một tay lên gần con Nezumi Yokai đang ốm yếu, cảm nhận sự run rẩy yếu ớt của nó, một tay kia nắm chặt, thì thầm những từ ngữ xuất phát từ chính trái tim mình, những ngôn linh mang theo hy vọng: "Hỡi linh hồn nhỏ bé.. hãy khỏe lại.. ánh sáng.. che chở.." (Chiisaki tamashii yo.. genki ni.. hikari.. mamoru)

    Ngay khi những từ ngữ được thốt ra, một luồng sáng trắng dịu nhẹ, ấm áp như nắng xuân, tỏa ra từ bàn tay Ayane, bao bọc lấy con Nezumi Yokai đang run rẩy. Luồng sáng không mạnh mẽ, không chói lòa, mà nó lan tỏa một cách từ từ, mang một năng lượng chữa lành thuần khiết, thanh tẩy đi những tà khí bệnh tật đang bám víu lấy sinh linh nhỏ bé. "Tiếng Thì Thầm" bên trong Ayane cũng ngân lên một giai điệu du dương, hòa quyện với luồng sáng. Không khí trong góc phòng tối tăm dường như cũng trở nên trong lành hơn, mùi ẩm mốc và bệnh tật dịu bớt.

    Con Nezumi Yokai đang ốm từ từ ngừng run. Hơi thở của nó dường như trở nên đều đặn hơn một chút, không còn gấp gáp và khó nhọc nữa. Nó khẽ mở mắt, đôi mắt đen láy, dù còn yếu ớt, nhưng đã có lại một chút ánh sáng, nhìn Ayane với vẻ ngơ ngác.

    Ayane tiếp tục duy trì luồng linh lực, mồ hôi bắt đầu lấm tấm trên trán cô. Việc tập trung và truyền đi năng lượng như vậy tiêu tốn khá nhiều sức lực, nhưng cô không hề nao núng. Takeshi và Rina đứng bên cạnh, nín thở theo dõi, không dám gây ra tiếng động nhỏ nhất. Rina thầm nghĩ, khả năng của Ayane thật sự là sự kết hợp hiếm có giữa Linh Ngôn Thuần Khiết và một loại năng lượng sinh mệnh đặc biệt, một sự cân bằng mà có lẽ chính Hiệu trưởng cũng đang tìm kiếm, vượt ra ngoài những gì sách vở thông thường ghi chép.

    Đây là lần đầu tiên Ayane chủ động sử dụng Kotodama một cách có ý thức, không chỉ để cứu giúp mà còn để chữa lành, để truyền đi sự sống bằng chính năng lượng của mình. Và nó dường như đang mang lại kết quả, dù chỉ là một chút hy vọng le lói.

    Takeshi và Rina nhìn Ayane với ánh mắt hoàn toàn khác. Sự ngạc nhiên ban đầu đã nhường chỗ cho sự thán phục và một chút kính nể. Khả năng đặc biệt của Ayane, không chỉ nằm ở sức mạnh của ngôn từ, mà còn ở sức mạnh của trái tim, của sự thấu cảm sâu sắc với mọi sinh linh, dù là nhỏ bé nhất.

    Vụ án "mất cắp" đã có lời giải. Nhưng quan trọng hơn, Ayane đã khám phá ra một khía cạnh mới trong năng lực của mình, và tình bạn giữa ba người họ lại càng thêm bền chặt sau trải nghiệm đầy bất ngờ này. Một bài học quý giá về lòng trắc ẩn và sức mạnh của sự kết nối đã được học, không chỉ bởi Ayane, mà cả bởi những người bạn đồng hành của cô.
     
    Chì Đen likes this.
    Last edited: May 18, 2025
  5. cuongnpv

    Messages:
    0
    Chương 12: Tiếng Vọng Từ Nơi Sâu Thẳm và Lời Cảnh Báo Đầu Tiên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Ayane dùng Kotodama và linh lực của mình để cố gắng xoa dịu và chữa trị cho con Nezumi Yokai bị ốm, tình trạng của nó đã có dấu hiệu cải thiện đáng kể. Dù chưa hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng nó đã bớt run rẩy, hơi thở đều đặn hơn và thậm chí còn có thể tự mình gặm một mẩu bánh quy nhỏ mà Rina cẩn thận đưa cho, đôi mắt đen láy ánh lên một chút sinh khí.

    Con Nezumi Yokai "trộm vặt" thì vô cùng cảm kích. Nó liên tục chạy quanh chân Ayane, kêu lên những tiếng "chít chít" vui vẻ, thỉnh thoảng lại dụi đầu vào tay cô một cách trìu mến, như một lời cảm ơn không thành tiếng. Nó cũng ngoan ngoãn gom lại tất cả những "chiến lợi phẩm" mà nó đã thu thập được – những chiếc kẹp tóc, những viên đá nhỏ, và cả chiếc trâm cài tóc hình hoa lưu ly của Aoi – rồi dùng chiếc mũi nhỏ của mình đẩy về phía ba người, như một lời xin lỗi chân thành và một sự hối cải.

    Takeshi và Rina đã giúp đưa những món đồ bị mất trả lại cho chủ nhân của chúng, kèm theo một lời giải thích (đã được giản lược bớt những chi tiết quá kỳ ảo) về "một chú chuột tinh nghịch đã được dạy cho một bài học, và hứa sẽ không tái phạm". Hầu hết các học sinh đều vui vẻ nhận lại đồ và không còn lo lắng về những vụ mất cắp nữa. Aoi thì vô cùng xúc động khi nhận lại được chiếc trâm cài tóc của mẹ, cô bé ôm chầm lấy Ayane và cảm ơn rối rít, đôi mắt ngấn lệ nhưng nụ cười rạng rỡ.

    Hiệu trưởng Shizuko và các giáo sư khác, dù không trực tiếp can thiệp, nhưng dường như cũng đã biết chuyện qua những lời xì xào hoặc báo cáo từ các thủ thư. Không có lời khiển trách nào dành cho nhóm của Ayane, ngược lại, Giáo sư Tachibana Yoko còn khẽ mỉm cười với cô khi họ tình cờ gặp nhau ở hành lang, một nụ cười đầy ẩn ý và khích lệ, như thể bà biết rõ những gì đã xảy ra.

    Vài ngày sau sự kiện Nezumi Yokai, cuộc sống tại Học Viện Seimei dường như trở lại quỹ đạo bình thường. Ayane, Takeshi và Rina thì càng thêm thân thiết. Họ đã cùng nhau trải qua một cuộc phiêu lưu nhỏ, cùng nhau giải quyết một bí ẩn, và quan trọng nhất, đã học được cách tin tưởng và dựa vào khả năng của nhau. Ayane cũng cảm thấy tự tin hơn một chút về bản thân. Khả năng Kotodama của cô không còn là một thứ gì đó đáng sợ hay xa lạ, mà là một phần của cô, một công cụ mà cô có thể sử dụng để giúp đỡ người khác, thậm chí là những sinh linh nhỏ bé. Cô bắt đầu cảm nhận được ý nghĩa của việc sở hữu một năng lực đặc biệt.

    Tuy nhiên, sự bình yên đó không hoàn toàn trọn vẹn đối với Ayane. Một điều gì đó lớn lao hơn, đáng sợ hơn vẫn còn lẩn khuất đâu đó.

    Một buổi chiều tà, khi mặt trời bắt đầu lặn sau những ngọn núi phía xa, nhuộm đỏ cả một khoảng trời, Ayane tìm đến hồ nước thiêng nằm ở phía Tây của học viện. Đây là một trong những nơi cô yêu thích nhất, một không gian tĩnh lặng, mặt hồ phẳng lặng như gương, phản chiếu bầu trời và những hàng cây phong cổ thụ bao quanh, lá phong đang bắt đầu chuyển màu đỏ rực. Người ta nói rằng hồ nước này có linh tính, và đôi khi, nếu đủ may mắn và có một tâm hồn thanh tịnh, người ta có thể nhìn thấy những Kodama hoặc những linh thể nước (Mizu no Seirei) nô đùa trên mặt hồ.

    Ayane ngồi trên một tảng đá lớn ven hồ, thả hồn mình vào khung cảnh yên bình. Cô nhắm mắt lại, cố gắng lắng nghe những "tiếng thì thầm" của thiên nhiên, của gió, của nước, và của những linh hồn cây xung quanh. "Tiếng Thì Thầm" bên trong cô cũng rung động nhẹ nhàng, hòa quyện với linh khí trong lành của nơi này, mang lại một cảm giác thư thái.

    Đột nhiên, một cảm giác hoàn toàn khác ập đến, xé toạc sự bình yên mong manh.

    Không còn là những rung động nhẹ nhàng, quen thuộc. Thay vào đó, là một sự chấn động mạnh mẽ, đột ngột từ sâu bên trong "Tiếng Thì Thầm" của cô, như một tiếng sét đánh ngang tai. Một luồng tà khí cực kỳ lạnh lẽo, cổ xưa và mạnh mẽ đến nghẹt thở thoáng qua, như một cơn gió buốt giá từ một nơi rất sâu, rất xa, một nơi tăm tối không thể tưởng tượng nổi, một vực thẳm của sự hận thù.

    Ayane giật bắn người, mở bừng mắt. Tim cô đập thình thịch trong lồng ngực, hơi thở trở nên gấp gáp, toàn thân lạnh toát. Cô cảm thấy một nỗi sợ hãi nguyên thủy, một sự kinh hoàng mà cô chưa từng trải qua bao giờ, xâm chiếm lấy toàn bộ tâm trí, như bị nhấn chìm xuống đáy biển sâu.

    Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, một hình ảnh thoáng qua trong đầu cô, mờ ảo nhưng vô cùng đáng sợ: Một bóng đen khổng lồ với vô số chiếc đầu rắn đang ngọ nguậy một cách chậm rãi, những chiếc vảy đen bóng loáng, những cặp mắt đỏ rực như máu, trừng trừng nhìn chằm chằm vào cô, mang theo sự hận thù ngàn năm và một cơn đói khát vô tận đối với sự sống. Kèm theo đó là một tiếng gầm thét khẽ khàng nhưng đầy uy hiếp, như vọng lên từ đáy vực thẳm, khiến mặt hồ vốn phẳng lặng cũng gợn lên những gợn sóng nhỏ, và những chiếc lá phong trên cây khẽ run rẩy.

    "Orochi.." Một cái tên bất chợt hiện lên trong tâm trí Ayane, dù cô không hiểu tại sao mình lại biết đến nó, như thể nó đã được khắc sâu vào linh hồn cô từ rất lâu.

    Cảm giác kinh hoàng đó chỉ kéo dài vài giây rồi biến mất, nhưng nó để lại trong Ayane một sự run rẩy không thể kiểm soát và một nỗi bất an sâu sắc. Cô ôm lấy ngực, cố gắng hít thở đều đặn, cố gắng xua đi hình ảnh đáng sợ vừa rồi. "Tiếng Thì Thầm" bên trong cô vẫn còn rung động dữ dội, như một chiếc chuông bị đánh mạnh, cảnh báo về một mối nguy hiểm khôn lường.

    "Ayane-san? Con có sao không?"

    Một giọng nói quen thuộc, trầm ấm và đầy uy nghiêm vang lên bên cạnh. Ayane ngẩng đầu lên, thấy Hiệu trưởng Fujiwara Shizuko đang đứng đó, không biết từ lúc nào, vẻ mặt bà vẫn giữ sự bình thản thường thấy, nhưng đôi mắt bà nhìn Ayane với một sự lo lắng và một nét ưu tư sâu sắc. Bên cạnh Hiệu trưởng là Giáo sư Tachibana Yoko, vẻ mặt cũng không giấu được sự quan tâm và một chút kinh ngạc.

    "Cháu.. cháu không sao ạ." Ayane lắp bắp, cố gắng che giấu sự run rẩy và nỗi sợ hãi đang dâng trào. "Chỉ là.. cháu cảm thấy hơi mệt, có lẽ do thay đổi thời tiết."

    Hiệu trưởng Shizuko nhìn cô một lúc lâu, ánh mắt như nhìn thấu tâm can, như thể bà biết rõ những gì cô vừa trải qua. "Phong ấn cổ xưa đôi khi vẫn có những 'tiếng vọng' của riêng nó, đặc biệt là với những người có linh cảm nhạy bén như con, Ayane-san." Bà nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy ẩn ý, trong đó ẩn chứa sự thông tuệ về sự cân bằng Âm Dương, Ngũ Hành và những thế lực cổ xưa. "Thế giới này ẩn chứa nhiều thế lực cổ xưa, cả thiện lẫn ác, những thứ vượt xa hiểu biết thông thường. Điều quan trọng là chúng ta phải học cách nhận biết và đối mặt với chúng, bằng sự dũng cảm, trí tuệ và một trái tim thanh tịnh. Vai trò của những cá nhân đặc biệt như con, những người mang trong mình linh lực thuần khiết, là rất quan trọng trong việc duy trì sự cân bằng đó khi đối mặt với những thế lực hỗn mang, những thứ muốn phá vỡ trật tự của trời đất."

    Giáo sư Tachibana Yoko đặt một tay lên vai Ayane, một sự ấm áp nhẹ nhàng truyền qua, như một lời an ủi không lời: "Hãy nhớ rằng, con không đơn độc, Ayane-san. Con có bạn bè, có các thầy cô. Và quan trọng nhất, con có sức mạnh của chính mình, sức mạnh của dòng máu Amatsu và linh ngôn thuần khiết. Nhưng sức mạnh đó cần được rèn luyện, cả về kỹ năng lẫn tâm trí. Hãy học cách lắng nghe và thấu hiểu 'Tiếng Thì Thầm' bên trong mình, cũng như kết nối với tự nhiên, với các Kodama và linh khí xung quanh, để tìm thấy sức mạnh và sự chỉ dẫn. Đừng để nỗi sợ hãi lấn át con."

    Lời nói của hai vị giáo sư, dù mơ hồ, nhưng cũng đủ để Ayane hiểu rằng những gì cô vừa cảm nhận không phải là ảo giác. Có một mối đe dọa thực sự, một thứ gì đó vô cùng khủng khiếp đang tồn tại, và nó có liên quan đến cô, đến học viện này, và có lẽ, đến cả số phận của thế giới.

    Khi bóng tối dần buông xuống, phủ một màu tím huyền ảo lên mặt hồ, Ayane trở về ký túc xá, lòng trĩu nặng những suy tư. Cô đã có những người bạn đầu tiên, khám phá ra một phần năng lực đặc biệt của mình, và giải quyết được một bí ẩn nhỏ. Nhưng giờ đây, cô cũng cảm nhận được một gánh nặng lớn hơn nhiều đang tiềm ẩn, một số phận mà cô không thể trốn tránh, một cuộc chiến mà cô có lẽ sẽ phải đối mặt.

    Hành trình của cô tại Học Viện Âm Dương Sư Seimei chỉ mới thực sự bắt đầu. Cô mang theo sự tò mò, một chút tự tin mới mẻ sau những thành công nhỏ, nhưng trên hết, là một nỗi bất an sâu sắc và một câu hỏi lớn về tương lai đang chờ đợi phía trước. Và đâu đó trong tâm trí, hình ảnh đáng sợ về những chiếc đầu rắn và tiếng gầm từ vực thẳm vẫn còn ám ảnh, như một lời cảnh báo không thể phớt lờ, một bóng ma rình rập.
     
    Chì Đen likes this.
    Last edited: May 18, 2025
  6. cuongnpv

    Messages:
    0
    EPILOGUE: Chỉ Dụ Từ Bóng Tối

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong một không gian khác, tách biệt hoàn toàn với sự thanh bình (dù có chút gợn sóng) của Học Viện Seimei, bóng tối ngự trị tuyệt đối. Nơi đây là một hang động ẩm thấp, lạnh lẽo, hoặc có lẽ là một điện thờ bị lãng quên từ lâu, bị bao phủ bởi tà khí dày đặc, không khí lạnh lẽo đến cắt da cắt thịt, thấm đẫm mùi tà khí hôi tanh của máu và sự mục ruỗng, cùng một thứ mùi lưu huỳnh thoang thoảng. Ánh sáng duy nhất le lói phát ra từ những ngọn lửa yêu ma màu xanh lục lập lòe, cháy không cần nhiên liệu, soi rõ những bức tường đá ẩm mốc và những hình vẽ kỳ dị, cổ xưa, những biểu tượng của sự hỗn mang và hủy diệt.

    Karasuma Kyo quỳ một gối, đầu hơi cúi xuống, dáng vẻ kính cẩn nhưng không hề tỏ ra sợ hãi hay khúm núm, một sự tự tin lạnh lùng toát ra từ hắn. Mái tóc đen nhánh của hắn rủ xuống, che đi một phần đôi mắt sắc lạnh, khóe môi mỏng khẽ nhếch lên một nụ cười gần như không thể nhận thấy, một nụ cười của kẻ nắm giữ bí mật. Hắn mặc một bộ trang phục tối màu, đơn giản nhưng được cắt may tinh xảo, càng làm nổi bật vẻ ngoài lịch lãm, có phần bí ẩn của một Âm Dương Sư trẻ tuổi tài năng – nếu không biết rõ bản chất thực sự của hắn, một kẻ đã từ bỏ ánh sáng để phụng sự bóng tối.

    Trước mặt Karasuma, không phải là một hình người cụ thể, mà là một bóng đen khổng lồ, vô định hình, như một khối năng lượng hắc ám đang cuộn trào, nhấp nhô, phát ra từ một khe nứt sâu thẳm trong lòng đất, một cánh cổng dẫn đến vực thẳm. Từ khối bóng tối đó, một giọng nói trầm thấp, cổ xưa, mang theo quyền uy tuyệt đối và sự lạnh lẽo của cõi chết, chậm rãi vang vọng, khiến cả không gian như rung chuyển, những hạt bụi đá rơi lả tả từ trần hang.

    "Những rung động từ phong ấn tại Học Viện Seimei ngày càng rõ rệt." Karasuma Kyo báo cáo, giọng đều đều, không chút cảm xúc, như thể đang đọc một văn bản. "Theo những gì thuộc hạ quan sát được, dường như đã có một sự 'thức tỉnh' nhỏ, một sự cộng hưởng không mong muốn. Có lẽ liên quan đến đứa con gái cuối cùng của gia tộc Amatsu." Hắn dừng lại một chút, như chờ đợi phản ứng từ khối bóng tối. "Con bé đó.. Sakura Ayane. Linh Ngôn của nó có chút phiền phức, thưa Chủ Nhân. Một loại sức mạnh dựa trên 'cảm xúc' và 'sự sống' yếu ớt, dễ bị thao túng bởi những kẻ khôn ngoan, nhưng cũng đầy tiềm năng.. nếu biết cách khai thác cho mục đích của chúng ta, hoặc bóp nát nó từ trong trứng nước." Một tia nhìn thích thú, đầy tính toán thoáng qua trong mắt hắn khi nhắc đến Ayane.

    Giọng nói từ khối bóng tối lại vang lên, lần này có thêm một chút gì đó như sự thiếu kiên nhẫn, hoặc có lẽ là một sự khao khát bị kìm nén từ lâu, một cơn đói cồn cào: "Phong ấn đó.. vẫn còn quá mạnh. Những kết giới của lũ Âm Dương Sư chết tiệt. Ta cần thêm những 'vết nứt' từ bên trong, những sự xáo trộn đủ lớn để làm suy yếu những kết giới cuối cùng, để ta có thể hít thở không khí tự do một lần nữa."

    Giọng nói ngừng lại một lát, rồi tiếp tục với một sự nhấn mạnh đầy nham hiểm, mang theo một sự căm ghét sâu sắc: "Đứa Con Của Sao Mai.. Akeboshi no Ko.. Lời tiên tri rác rưởi đó không được phép thành hiện thực theo cách mà bọn Âm Dương Sư già cỗi kia mong muốn. Vận mệnh của nó phải nằm trong tay ta. Nếu nó là hy vọng của chúng, ta sẽ biến nó thành nỗi tuyệt vọng lớn nhất."

    Một sự im lặng nặng nề bao trùm, không khí như ngưng đọng, trước khi chỉ thị cuối cùng được đưa ra, lạnh lẽo và tàn nhẫn: "Hãy tập trung vào con bé Amatsu. Quan sát nó kỹ lưỡng. Thử thách nó. Tìm ra điểm yếu chí mạng của nó – nỗi sợ hãi, sự yếu đuối, hay bất cứ thứ gì có thể lợi dụng. Hoặc.. nếu có thể, hãy biến nó thành một công cụ hữu dụng hơn cho kế hoạch vĩ đại của chúng ta, một con rối phục tùng." Giọng nói dường như có một chút thích thú bệnh hoạn khi nói đến khả năng "biến Ayane thành công cụ".

    "Lễ Hội Ngàn Sao sắp tới tại học viện." Giọng nói tiếp tục, như một lời nhắc nhở, một gợi ý: "Sẽ là một cơ hội tốt. Một nơi tập trung đông đúc, linh lực hỗn loạn, và những nghi lễ cổ xưa dễ bị lợi dụng. Chuẩn bị cho thật kỹ vào. Đừng làm ta thất vọng, Karasuma Kyo. Sự kiên nhẫn của ta có giới hạn."

    Karasuma Kyo cúi đầu thấp hơn nữa, nụ cười lạnh lẽo, tự mãn giờ đã hiện rõ hơn trên môi, một nụ cười của kẻ đã nhìn thấy con mồi: "Đã rõ, thưa Chủ Nhân. Mọi thứ sẽ theo đúng kế hoạch của Người.'Sao Mai' đó.. sẽ sớm biết thế nào là bóng tối thực sự, và nhận ra rằng sự cứu rỗi duy nhất chỉ có thể đến từ sự vĩ đại của Người, hoặc sự hủy diệt hoàn toàn."

    Hắn đứng dậy, những ngọn lửa yêu ma màu xanh lục nhảy múa, phản chiếu trong đôi mắt sắc lạnh, không một chút do dự hay hối hận. Hắn quay người, bóng dáng hòa vào bóng tối của hang động, như một con mãnh thú sẵn sàng cho cuộc săn mồi, một con quạ đen mang theo điềm gở.

    Trò chơi tại Học Viện Âm Dương Sư Seimei.. chỉ mới thực sự bắt đầu. Và những quân cờ đã được đặt đúng vị trí, sẵn sàng cho một ván cờ định mệnh.
     
    Chì Đen likes this.
    Last edited: May 18, 2025
  7. cuongnpv

    Messages:
    0
    LỄ HỘI NGÀN SAO VÀ LỜI THÌ THẦM BỊ LÃNG QUÊN

    Chương 13: Trở Lại Seimei và Hơi Thở Của Lễ Hội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những ngày hè oi ả cuối cùng cũng qua đi, nhường chỗ cho không khí dịu mát, trong lành của đầu thu, mang theo hương thơm của lá vàng và những cơn gió heo may se lạnh. Sau kỳ nghỉ hè ngắn ngủi – một khoảng lặng cần thiết để mỗi người tự chiêm nghiệm và rèn luyện – Ayane, Takeshi và Rina lại cùng nhau trở lại Học Viện Âm Dương Sư Seimei, bắt đầu học kỳ mới của năm học đầu tiên, một năm học hứa hẹn nhiều thử thách và khám phá.

    Ayane đã dành phần lớn thời gian nghỉ hè ở đền Amatsu, nơi cô cảm thấy bình yên và có sự kết nối sâu sắc với quá khứ. Cô dành nhiều thời gian hơn để lắng nghe những thanh âm của tự nhiên – tiếng gió xào xạc qua những rặng tre, tiếng suối róc rách chảy qua những khe đá, tiếng chim hót líu lo trong buổi sớm mai – và cố gắng thấu hiểu hơn "Tiếng Thì Thầm" bí ẩn bên trong mình. Nó không còn chỉ là những rung động mơ hồ, mà đôi khi, trong những khoảnh khắc tĩnh lặng nhất, cô cảm nhận được những hình ảnh, những cảm xúc thoáng qua, như những mảnh vỡ ký ức không thuộc về mình, hoặc những lời cảnh báo không rõ ràng. Cô đã cố gắng thực hành những bài tập thiền định mà GS. Yoko hướng dẫn, và dường như khả năng cảm ứng của cô đã trở nên tinh tế hơn một chút.

    Khi gặp lại, qua những lời kể hào hứng không dứt của Takeshi, cô biết cậu đã trải qua những buổi tập luyện kiếm đạo và Hỏa thuật khắc nghiệt cùng gia tộc Kudo, những vết chai sạn mới trên tay cậu là minh chứng rõ ràng. Quyết tâm trở nên mạnh mẽ hơn, để có thể bảo vệ những người bạn và đối mặt với bất kỳ mối đe dọa nào, rực cháy trong ánh mắt cậu. Còn Rina, với vẻ trầm ngâm thường thấy, cũng chia sẻ về những chuyến điền dã đến các thư viện cổ và những vùng đất linh thiêng ít người biết đến, nơi cô đã thu thập thêm nhiều kiến thức quý báu về Âm Dương Thuật, các loại Yokai cổ xưa, và những lời tiên tri bị lãng quên. Cuốn sổ tay của cô lại dày thêm vài trang ghi chép tỉ mỉ.

    Ayane cảm thấy có một sự thay đổi rõ rệt trong mình so với những ngày đầu bỡ ngỡ bước chân vào học viện. Những sự kiện của kỳ học trước, đặc biệt là vụ án Nezumi Yokai và khoảnh khắc cảm nhận được mối đe dọa kinh hoàng từ phong ấn Orochi, đã khiến cô trưởng thành hơn một chút, bớt đi sự rụt rè. Nỗi tự ti ban đầu vẫn còn đó, như một cái bóng khó xóa nhòa, nhưng đã được thay thế phần nào bằng một sự quyết tâm thầm lặng và một ý thức rõ ràng hơn về những khả năng tiềm ẩn của bản thân, cũng như trách nhiệm mà cô có thể sẽ phải gánh vác. "Tiếng Thì Thầm" bên trong cô dường như cũng trở nên "sống động" hơn, không chỉ là những rung động mơ hồ mà đôi khi còn mang đến những cảm giác, những hình ảnh rõ nét hơn về thế giới tâm linh xung quanh, và cô đang học cách lắng nghe nó một cách cẩn trọng hơn, cố gắng phân biệt những thôi thúc bản năng với những thông điệp thực sự. Thỉnh thoảng, khi nhìn vào chiếc gương đồng của mẹ, cô có cảm giác như nó ấm lên một cách lạ thường, và một hình ảnh mờ ảo như một vầng trăng khuyết thoáng hiện rồi lại tan biến.

    Takeshi vẫn giữ nguyên vẻ năng động, nhiệt tình thường thấy, như một ngọn lửa không bao giờ tắt. Nhưng trong ánh mắt cậu giờ đây có thêm một sự chín chắn, một sự tập trung đáng nể. Cậu không còn khoe khoang về gia thế một cách vô tư như trước, mà thay vào đó là sự tập trung rèn luyện để trở nên mạnh mẽ hơn, sẵn sàng bảo vệ những người cậu coi là bạn bè. Rina thì vẫn trầm tĩnh và ham học hỏi, nhưng sự gắn kết với Ayane và Takeshi đã khiến cô cởi mở hơn một chút, thỉnh thoảng còn nở những nụ cười hiếm hoi khi họ cùng nhau trò chuyện về những khám phá mới hay những cuốn sách thú vị.

    Ngay khi bước qua cổng Torii sương mờ, nơi những lá bùa bảo vệ vẫn tỏa ra linh lực mạnh mẽ, cả ba đã cảm nhận được một không khí hoàn toàn khác lạ bao trùm lấy học viện. Không còn vẻ tĩnh lặng, trang nghiêm thường ngày, thay vào đó là một sự náo nức, rộn ràng khó tả, như thể cả học viện đang bừng tỉnh sau một giấc ngủ dài. Khắp nơi, từ những hành lang cổ kính đến những khoảng sân rộng lớn, các học sinh, cả năm nhất lẫn các khối trên, đang tất bật qua lại, mang theo những vật dụng trang trí nhiều màu sắc – những cuộn lụa ngũ sắc, những chiếc đèn lồng đủ hình dáng, những cành tre cao vút.

    "Chà, có chuyện gì mà học viện lại nhộn nhịp thế này?" Takeshi ngạc nhiên thốt lên, mắt đảo quanh, cố gắng thu hết vào tầm mắt sự thay đổi bất ngờ. "Trông cứ như sắp có một lễ hội lớn vậy!"

    Rina khẽ mỉm cười, một nụ cười hiếm hoi nhưng rạng rỡ: "Cậu quên rồi sao, Takeshi-kun? Sắp đến Lễ Hội Ngàn Sao rồi đấy. Một trong những sự kiện quan trọng nhất của học viện."

    "Sen no Hoshi Matsuri!" Takeshi reo lên, mắt sáng rực như những vì sao. "Phải rồi! Tớ nghe nói đây là lễ hội lớn nhất và quan trọng nhất trong năm của Học Viện Seimei! Sẽ có rất nhiều trò chơi và đồ ăn ngon!"

    Lễ Hội Ngàn Sao, hay Sen no Hoshi Matsuri, là một lễ hội truyền thống được tổ chức hàng năm tại Học Viện Âm Dương Sư Seimei, lấy cảm hứng từ lễ Thất Tịch (Tanabata) của người thường nhưng mang đậm màu sắc tâm linh và Âm Dương Thuật. Đây không chỉ là dịp để các học sinh cầu nguyện, viết những điều ước lên những mảnh giấy Tanzaku và treo lên cành tre, vui chơi và thưởng thức những món ăn đặc trưng, mà còn là thời điểm các nghi lễ chiêm tinh quan trọng được thực hiện, nhằm đọc vị các vì sao, tìm kiếm sự chỉ dẫn cho tương lai và cầu mong sự bình yên cho thế giới.

    Ayane cảm nhận được một luồng năng lượng linh thiêng, vui tươi và đầy hy vọng đang dâng trào trong không khí, như một dòng chảy ấm áp lan tỏa khắp học viện. "Tiếng Thì Thầm" bên trong cô cũng rung động một cách khác lạ, không phải là sự báo hiệu nguy hiểm hay sự xáo trộn như những lần trước, mà là một sự cộng hưởng với niềm hân hoan và linh khí thanh khiết của lễ hội. Tuy nhiên, đôi khi, xen lẫn vào đó, cô vẫn cảm nhận được một "nốt trầm" rất nhẹ, một sự bất ổn mơ hồ từ sâu bên dưới nền đất của học viện, mang một chút tà khí lạnh lẽo tương tự như khi cô cảm nhận về Orochi. Cảm giác đó chỉ thoáng qua rồi biến mất, như một lời nhắc nhở về sự tồn tại của bóng tối ngay cả trong không khí lễ hội rộn ràng nhất, khiến cô bất giác rùng mình.

    Trong những ngày đầu của học kỳ mới, Ayane gặp lại những gương mặt quen thuộc. Minamoto Kenji vẫn giữ vẻ kiêu ngạo, lạnh lùng thường thấy, dù có vẻ cậu ta cũng đang rất tích cực tham gia vào các hoạt động chuẩn bị của Hỏa Viện và Kim Viện, có lẽ với mục tiêu trở thành người nổi bật nhất trong các màn trình diễn phép thuật hoặc các cuộc thi tài. Izumi Botan, cô gái xinh đẹp và khôn khéo của Thủy Viện, thì đang bận rộn với việc tổ chức một gian hàng bói toán và bán các loại thảo dược quý hiếm, thu hút không ít sự chú ý của các học sinh khác bằng nụ cười duyên dáng và những lời nói ngọt ngào.

    "Lễ hội năm nay chắc chắn sẽ rất tuyệt vời!" Takeshi hào hứng nói khi cả ba cùng nhau đi dạo qua khu quảng trường chính, nơi đã được trang hoàng lộng lẫy bằng vô số đèn lồng và những dải lụa nhiều màu sắc bay phấp phới trong gió. "Tớ nhất định sẽ thắng hết các trò chơi và giành được phần thưởng lớn nhất! Các cậu cứ chờ xem!"

    Rina thì lại quan tâm hơn đến khía cạnh học thuật và tâm linh của lễ hội: "Tớ muốn tìm hiểu thêm về Nghi Lễ Chiêm Tinh chính. Nghe nói đó là một nghi lễ rất cổ xưa và chỉ những Âm Dương Sư cao cấp nhất mới được tham gia thực hiện. Có lẽ chúng ta có thể học hỏi được điều gì đó từ việc quan sát."

    Ayane im lặng lắng nghe hai người bạn, lòng cũng cảm thấy một chút háo hức và tò mò. Đây là lần đầu tiên cô được tham gia một lễ hội lớn và mang nhiều ý nghĩa như vậy. Cô tự hỏi mình sẽ viết điều ước gì lên mảnh giấy Tanzaku, và liệu những "tiếng vọng" từ các Kodama có mang đến cho cô thêm những thông điệp nào trong không khí linh thiêng này không. Liệu cô có thể tìm thấy một chút bình yên, một chút niềm vui thực sự giữa những lo toan và gánh nặng đang dần hiện hữu?

    Hơi thở của Lễ Hội Ngàn Sao đang ngày một gần hơn, mang theo niềm vui, hy vọng, và cả những bí ẩn chưa được hé lộ. Nhưng đâu đó trong không gian náo nức ấy, một bóng đen cũng đang âm thầm chuẩn bị cho những kế hoạch của riêng mình, chờ đợi thời cơ để hành động dưới ánh sáng lung linh của ngàn vì sao.
     
    Chì Đen likes this.
    Last edited: May 18, 2025
  8. cuongnpv

    Messages:
    0
    Chương 14: Sắc Màu Ngũ Viện Mùa Lễ Hội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những ngày tiếp theo, Học Viện Seimei thực sự sống trong không khí của Lễ Hội Ngàn Sao. Mỗi Viện đều dốc hết sức mình để thể hiện bản sắc và tài năng, biến khuôn viên cổ kính thành một bức tranh đa dạng và sống động, một bản giao hưởng của sắc màu và linh lực.

    Mộc Viện, dưới sự chỉ đạo tận tình của Giáo sư Tachibana Yoko và cả ông già Inukai với vẻ ngoài tuy khắc khổ, ít nói nhưng đôi tay lại vô cùng khéo léo và am hiểu về cây cỏ, trở thành trái tim xanh của lễ hội. Các học sinh không chỉ tỉ mỉ dựng lên những cây tre thiêng cao vút, thẳng tắp, được lựa chọn kỹ càng từ khu rừng thiêng, trang trí bằng những dải giấy ngũ sắc tượng trưng cho Ngũ Hành, mà còn chăm chút cho những luống hoa Tinh Tú Thảo (Hoshimi-gusa) – loài hoa đặc biệt chỉ nở rộ vào dịp Lễ Hội Ngàn Sao, những cánh hoa nhỏ li ti màu xanh lam và tím nhạt, mang theo hương thơm dịu nhẹ, thanh khiết và ý nghĩa về những vì sao dẫn lối. Những lớp học Linh Thực Dưỡng Sinh cũng trở nên nhộn nhịp hơn, các học sinh cùng nhau bào chế những loại trà thảo dược đặc biệt mang hương vị của núi rừng, kết hợp giữa lá cây, rễ cỏ và những loại quả mọng, có tác dụng an thần, tăng cường linh cảm và thanh lọc cơ thể, chuẩn bị phục vụ trong các gian hàng của Viện. Ayane thỉnh thoảng được GS. Yoko nhờ giúp đỡ phân loại thảo dược hoặc tưới nước cho những luống hoa Tinh Tú Thảo. Khi chạm vào từng cành cây, ngọn cỏ, cô cảm nhận được sự sống mãnh liệt tỏa ra từ chúng, "Tiếng Thì Thầm" bên trong cô cũng như hòa quyện với những thanh âm của tự nhiên, mang lại một cảm giác bình yên và thân thuộc. Cô tự hỏi, liệu mình có thể học được gì từ sự kiên cường và vẻ đẹp thầm lặng của Mộc Viện, liệu con đường của cô có liên quan gì đến sự sống và sự chữa lành này không.

    Từ khu vực của Hỏa Viện, không khí lúc nào cũng hừng hực khí thế, như một lò rèn đang hoạt động hết công suất. Tiếng hô vang "Ei! Ei!" của các học sinh đang luyện tập, tiếng kim loại va chạm và những tiếng nổ nhỏ của lửa tập luyện vang lên không ngớt, mang theo sức nóng lan tỏa. Dưới sự giám sát nghiêm khắc của Giáo sư Matsumoto Genryu, người luôn yêu cầu sự chính xác, ý chí sắt đá và tinh thần chiến đấu không khoan nhượng, và sự hướng dẫn đầy nhiệt huyết, uyển chuyển của bà Kisaragi Akane, người có những vũ điệu lửa đẹp mê hồn, các học sinh đang hăng say luyện tập cho các màn trình diễn Hỏa thuật và các cuộc thi đấu đối kháng. Takeshi, với sự năng nổ và nhiệt huyết của mình, là một trong những người nổi bật nhất. Ayane nghe cậu hào hứng kể lại rằng, có lần khi đang cố gắng điều khiển một ngọn lửa lớn theo ý muốn để tạo hình một con rồng lửa, cậu đã hơi quá sức, khiến ngọn lửa bùng lên mất kiểm soát, suýt nữa gây cháy lan. May mắn là bà Kisaragi Akane đã kịp thời can thiệp, dùng một vũ điệu lửa đẹp mắt, những động tác uyển chuyển như nước chảy, để thu nhỏ ngọn lửa lại một cách dễ dàng, đồng thời nhắc nhở Takeshi về tầm quan trọng của việc "thuần hóa ngọn lửa bằng ý chí và sự thuần khiết của tâm hồn, chứ không phải chỉ dùng sức mạnh cơ bắp để áp chế. Lửa là bạn, nhưng cũng có thể là kẻ thù nếu không được tôn trọng."

    Trong khi đó, Thổ Viện lại thể hiện sự vững chãi và kiên định của mình một cách thầm lặng hơn, nhưng không kém phần quan trọng. Dưới sự chỉ đạo trầm tĩnh và tỉ mỉ của Ông Iwao Daichi, người có đôi mắt sắc sảo có thể nhìn thấu những dòng chảy linh lực ẩn sâu dưới lòng đất, các học sinh đang cẩn trọng đặt những viên đá linh thạch đã được gia trì vào các điểm nút năng lượng quan trọng trên khắp học viện, gia cố thêm cho hệ thống Kekkai phức tạp bảo vệ quanh khu vực trung tâm lễ hội, đảm bảo an toàn cho tất cả mọi người. Những bản vẽ kết giới chi tiết, với vô số ký tự và biểu tượng cổ, được trải rộng trên mặt đất, mỗi nét vẽ đều thể hiện sự tập trung và tính toán chính xác đến từng chi tiết nhỏ. Họ cũng bắt đầu tạo ra những tác phẩm điêu khắc bằng đất sét nung hình các linh thú bảo hộ Ngũ Hành – Thanh Long, Chu Tước, Bạch Hổ, Huyền Vũ và Kỳ Lân – với kích thước thật, chuẩn bị cho việc trưng bày trong "Ngày Hội Kiến Tạo Kết Giới" thu nhỏ của Viện, một sự kiện thể hiện sự vững chắc và tài năng của họ.

    Sự tinh xảo và kỷ luật lại là điều nổi bật ở Kim Viện. Trong các xưởng chế tác, nơi không khí luôn mát lạnh và có mùi kim loại đặc trưng, tiếng kim loại chạm khắc lách cách, tiếng búa gõ nhẹ nhàng, đều đặn vang lên không ngừng. Dưới ánh mắt sắc sảo và yêu cầu khắt khe gần như tuyệt đối của bà Kaneda Saya, người luôn coi trọng sự hoàn hảo và hiệu quả, từng chiếc Omamori hình ngôi sao may mắn, từng món trang sức nhỏ mang biểu tượng chòm sao, hay những pháp cụ hỗ trợ cho các nghi lễ như chuông linh, gương soi yêu ma, đều được hoàn thiện với sự chính xác và vẻ đẹp hoàn mỹ. Học sinh Kim Viện cũng chuẩn bị cho một "Triển Lãm Pháp Khí Thu Nhỏ", nơi họ sẽ trưng bày những tác phẩm tâm đắc nhất của mình, từ những thanh kiếm ngắn được gia trì bằng những ấn chú mạnh mẽ đến những chiếc gương soi yêu ma có khả năng phản chiếu bản chất thật sự, thu hút sự chú ý của những người yêu thích sự tinh xảo và sức mạnh.

    Cuối cùng, Thủy Viện mang đến một không khí thanh tịnh và có chút huyền bí, như một dòng sông ngầm chảy lặng lẽ nhưng ẩn chứa sức mạnh to lớn. Bên những hồ nước thiêng được dùng cho việc chiêm tinh, nơi mặt nước phẳng lặng như gương phản chiếu bầu trời và những vì sao, các học sinh đang thực hiện những nghi lễ thanh tẩy nước bằng các loại muối và thảo dược đặc biệt, khiến mặt hồ ánh lên những màu sắc kỳ ảo, từ xanh ngọc bích đến tím huyền ảo. Ông Umino Nagare, với mái tóc bạc dài như sóng nước và đôi mắt sâu thẳm như đại dương, thường ngồi trầm ngâm bên hồ, quan sát những gợn nước lăn tăn, những chiếc lá rơi trên mặt hồ, như thể đang đọc vị những thông điệp từ thế giới vô hình. Rina cũng dành nhiều thời gian ở đây, cô thực hành kỹ thuật Thủy Kính Chiêm Tinh cơ bản, cố gắng "đọc" những hình ảnh mờ nhạt hiện lên trên mặt nước tĩnh lặng, thỉnh thoảng lại trao đổi nhỏ với Ông Umino Nagare về ý nghĩa của một chòm sao vừa xuất hiện hoặc cách giải đoán những quẻ bói phức tạp cho "Đêm Hội Ngắm Trăng Soi Bóng Nước" của Viện, một sự kiện mang đậm màu sắc tâm linh và thi vị.

    Mỗi Viện một vẻ, mỗi hoạt động một nét đặc trưng, tất cả cùng nhau dệt nên một tấm thảm lễ hội rực rỡ và đa dạng, báo hiệu một mùa Sen no Hoshi Matsuri đáng nhớ đang đến rất gần. Ayane cảm thấy mình nhỏ bé giữa sự chuẩn bị quy mô này, nhưng cũng có một niềm vui và sự tò mò len lỏi, cô tự hỏi mình sẽ đóng góp được gì, dù chỉ là một phần nhỏ, vào không khí chung của học viện, nơi cô đang dần tìm thấy vị trí của mình. Cô cũng nhận ra rằng, dù không thuộc về một Viện cụ thể, nhưng việc được tiếp xúc với tất cả các Viện lại mang đến cho cô một cái nhìn bao quát hơn, một sự hiểu biết đa dạng hơn về thế giới Âm Dương Sư.
     
    Chì Đen likes this.
    Last edited: May 18, 2025
  9. cuongnpv

    Messages:
    0
    Chương 15: Tanzaku Nguyện Ước và Tiếng Vọng Của Rừng Già

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giữa không khí chuẩn bị hối hả, một trong những hoạt động được mong chờ nhất đối với các học sinh chính là việc viết những điều ước của mình lên những mảnh giấy Tanzaku và treo chúng lên những cành tre thiêng. Người ta tin rằng, trong không khí linh thiêng của Lễ Hội Ngàn Sao, khi cánh cổng giữa thế giới con người và thế giới thần linh trở nên mỏng manh hơn, những lời nguyện cầu chân thành sẽ được các Tinh Tú Thần (Hoshi no Kami) lắng nghe và ban phước.

    Ayane, cùng với Rina và Takeshi, cũng nhận được những mảnh giấy Tanzaku đặc biệt từ Mộc Viện. Giấy Washi trắng ngà, mịn màng, được làm thủ công từ vỏ cây Kozo, thoang thoảng mùi hương của cây và thảo mộc thanh khiết, cầm trên tay có cảm giác rất nhẹ nhàng và thanh tịnh. Giáo sư Yoko đã giải thích rằng ý niệm và linh lực của người viết sẽ thấm vào từng thớ giấy, và khi được treo lên cành tre thiêng, các Kodama trú ngụ trong cây sẽ giúp "truyền tải" những nguyện ước đó lên các vì sao, như những sứ giả thầm lặng.

    Takeshi không mất nhiều thời gian để viết điều ước của mình. Cậu hí hoáy viết những dòng chữ to, rõ ràng, đầy nhiệt huyết: "Mong cho kiếm thuật của con ngày càng tiến bộ! Và mong cho Hỏa Viện sẽ có màn trình diễn lửa hoành tráng nhất lễ hội, khiến mọi người phải trầm trồ! Xin cho con sức mạnh để bảo vệ bạn bè và những người con yêu quý!" Cậu còn vẽ thêm một ngọn lửa nhỏ đang bùng cháy ở góc mảnh giấy, trông có phần ngộ nghĩnh.

    Rina thì suy nghĩ cẩn thận hơn, đôi môi khẽ mấp máy như đang cân nhắc từng từ. Cô viết những dòng chữ nhỏ, đều đặn, thanh tú, nội dung có phần sâu sắc và mang tính học thuật hơn: "Nguyện cầu cho tri thức khai mở, cho sự thật được sáng tỏ, và cho những người bạn của con luôn được bình an và vững bước trên con đường đã chọn. Mong rằng chúng con có đủ trí tuệ và sự sáng suốt để vượt qua mọi thử thách, và tìm thấy câu trả lời cho những bí ẩn của thế giới này."

    Đến lượt Ayane, cô cầm bút lông lên, lòng có chút bồi hồi và một sự nghiêm túc lạ thường. Điều ước của cô là gì? Cô muốn biết sự thật về cha mẹ mình, về cái "tai nạn" bí ẩn đã cướp đi họ. Cô muốn hiểu rõ hơn về "Tiếng Thì Thầm" bí ẩn bên trong, về những rung động và những hình ảnh mà chỉ mình cô cảm nhận được. Cô muốn trở nên mạnh mẽ hơn, không chỉ về năng lực, mà cả về tinh thần, để có thể bảo vệ những người cô yêu quý, để không phải bất lực nhìn họ gặp nguy hiểm. Nhưng trên hết, có lẽ điều cô mong muốn nhất lúc này là sự bình yên cho học viện, một nơi đã cho cô những người bạn và một mái nhà mới, và cho những người bạn mới của mình. Sau một hồi đắn đo, tự hỏi liệu có nên ước những điều "ích kỷ" hơn cho bản thân không, cô quyết định viết một cách chậm rãi, nắn nót, những dòng chữ mang theo cả hy vọng và một chút lo âu thầm kín: "Xin cho tất cả mọi người ở Học Viện Seimei được an lành, và cho những bí ẩn của quá khứ được hé mở trong ánh sáng của sự thật. Mong rằng con có thể hiểu được chính mình và tìm thấy con đường đúng đắn." Cô không dám viết về Orochi hay những nỗi sợ hãi cụ thể, chỉ gói gọn trong những lời nguyện cầu chung chung nhưng chân thành, xuất phát từ tận đáy lòng.

    Sau khi viết xong, cả ba cùng nhau đến một trong những cây tre thiêng lớn nhất trong sân, nơi đã được treo đầy những mảnh Tanzaku rực rỡ sắc màu, bay phấp phới như những cánh bướm trong gió. Takeshi nhanh nhẹn trèo lên một cành cao, nơi có nhiều ánh nắng, để treo điều ước của mình, hy vọng nó sẽ được các vị thần dễ dàng nhìn thấy. Rina thì chọn một cành thấp hơn, gần những bông hoa Tinh Tú Thảo, treo mảnh giấy một cách cẩn thận, như thể đang thực hiện một nghi lễ trang trọng. Ayane cũng tìm một cành tre vừa tầm, nơi có những chiếc lá xanh non, nhẹ nhàng buộc mảnh Tanzaku của mình lên, hy vọng những lời nguyện cầu sẽ theo gió bay lên trời cao, đến được với những vì sao.

    Khi đang đứng dưới gốc cây tre, ngắm nhìn những dải giấy ước nguyện bay phấp phới, và cảm nhận linh khí thanh khiết của lễ hội, Ayane lại cảm nhận được những "tiếng vọng" quen thuộc từ các Kodama, những linh hồn cây cổ thụ đang thì thầm với cô. Lần này, chúng không chỉ là những âm thanh mơ hồ hay những cảm xúc thoáng qua, mà còn mang theo những hình ảnh và những thông điệp rõ ràng hơn, như thể chúng đang cố gắng truyền tải một điều gì đó quan trọng đến cô, người duy nhất có thể "nghe" thấy chúng một cách trọn vẹn, người mang trong mình sự kết nối đặc biệt với tự nhiên.

    Cô nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cố gắng làm dịu đi những xao động trong lòng, tập trung lắng nghe. Giáo sư Yoko đã từng nói với cô rằng "Nghệ Thuật Kodama Giao Tiếp" không chỉ là nghe bằng tai, mà còn là cảm nhận bằng cả trái tim và linh hồn, là sự hòa mình vào nhịp đập của sự sống. Các Kodama, đặc biệt là những cây cổ thụ lâu năm, là những người chứng kiến lịch sử, là kho lưu trữ ký ức của đất trời, chúng biết nhiều hơn những gì con người có thể tưởng tượng. "Tiếng Thì Thầm" bên trong cô cũng như hòa nhịp, trở nên nhạy bén hơn, giúp cô dễ dàng tiếp nhận những thông điệp từ thế giới tâm linh.

    ".. Ngôi Sao Mai.. Akeboshi no Ko.. ánh sáng dẫn đường trong đêm tối.. nhưng cũng là mục tiêu của bóng đêm.. một ngọn hải đăng mong manh giữa cơn bão tố.." Tiếng vọng đầu tiên vang lên, mang theo một cảm giác hy vọng nhưng cũng đầy mong manh và một lời cảnh báo nghiêm nghị, khiến trái tim Ayane khẽ thắt lại.

    ".. Lời Thề Cổ Xưa.. dưới vòm trời ngàn sao.. giữa ánh sáng và bóng tối.. một sự cân bằng mong manh cần được gìn giữ bằng mọi giá.. nếu lời thề bị phá vỡ, thế giới sẽ chìm trong hỗn loạn.." Hình ảnh về một nghi lễ cổ xưa dưới bầu trời đầy sao hiện lên trong tâm trí Ayane, những bóng người mặc trang phục Âm Dương Sư trang trọng, khuôn mặt họ ẩn hiện trong ánh lửa, đang thực hiện một lời thề thiêng liêng.

    ".. Bóng Tối đang trỗi dậy.. từ vực sâu ngàn năm.. sức mạnh của nó ngày một lớn.. như một con thú bị giam cầm quá lâu, đang gầm thét đòi tự do.. mang theo hủy diệt và sự hỗn mang.. nó thèm khát ánh sáng, thèm khát sự sống để nuốt chửng.." Một cảm giác lạnh lẽo và sợ hãi tột độ thoáng qua, hình ảnh những chiếc đầu rắn mờ ảo, những cặp mắt đỏ rực lại hiện về, rõ ràng hơn bao giờ hết.

    ".. Bảy Vật Chứng Linh Thiêng.. những pháp khí cổ đại bị thất lạc, hoặc được cất giấu kỹ lưỡng, mang sức mạnh của các vị thần, những mảnh vỡ của tạo hóa.. hoặc Năm Tấm Gương Phản Chiếu.. những cánh cổng dẫn đến sự thật, những nơi cất giữ sức mạnh để gia cố hoặc phá vỡ phong ấn.. Chúng là chìa khóa.. nhưng cũng là con dao hai lưỡi.. nếu rơi vào tay kẻ xấu, chúng sẽ trở thành công cụ hủy diệt, đẩy nhanh sự sụp đổ của phong ấn.." Những hình ảnh mơ hồ về các vật phẩm hoặc địa điểm linh thiêng hiện ra, một số tỏa ánh sáng ấm áp, che chở, một số lại ẩn chứa nguy hiểm, tà khí. Các Kodama dường như cũng cảnh báo về sự nguy hiểm nếu những thứ này bị lợi dụng, chúng có thể khuếch đại sức mạnh của bóng tối.

    ".. Dòng máu của Amatsu.. là hy vọng.. cũng là mục tiêu.. là cầu nối giữa hai thế giới.. là chìa khóa của định mệnh.. nhưng cũng mang theo lời nguyền của sự hy sinh.. một gánh nặng truyền từ đời này sang đời khác.."

    Thông điệp lần này chi tiết hơn, mạch lạc hơn những lần trước, nhưng cũng nặng nề và đáng sợ hơn. Ayane cảm nhận được sự khẩn trương và cả một chút lo lắng, một sự bất lực trong "tiếng vọng" của các Kodama. Chúng dường như đang cố gắng cảnh báo cô, đồng thời cũng trao cho cô những manh mối quan trọng, những mảnh ghép của một bức tranh lớn hơn mà cô chưa thể hình dung hết. "Tiếng Thì Thầm" bên trong cô cũng rung động mạnh mẽ, như đồng tình với những lời cảnh báo, như thôi thúc cô phải hành động.

    "Ayane, cậu sao vậy?" Giọng Takeshi lo lắng kéo cô trở về thực tại. "Trông mặt cậu tái mét, như vừa gặp ma vậy!"

    Ayane mở mắt, nhìn hai người bạn đang lo lắng nhìn mình. Cô hít một hơi sâu, cố gắng trấn tĩnh lại nhịp tim đang đập loạn xạ. Rồi cô kể lại những gì mình vừa nghe được, từng chi tiết, từng hình ảnh. Rina lại một lần nữa cẩn thận ghi chép vào cuốn sổ tay của mình, khuôn mặt đầy vẻ đăm chiêu và nghiêm túc.

    "Bảy Vật Chứng.. Năm Tấm Gương.." Rina lẩm bẩm, ngón tay gõ nhẹ lên trang giấy. "Những cụm từ này lại xuất hiện. Và lần này, các Kodama nói rõ hơn về vai trò của chúng liên quan đến phong ấn và cả sự nguy hiểm tiềm ẩn nếu chúng bị lợi dụng.'Lời nguyền của sự hy sinh' của dòng máu Amatsu.. Điều này thật đáng lo ngại. Nó có thể liên quan đến cái chết của cha mẹ cậu, Ayane. Có lẽ, đây chính là những gì Karasuma Kyo hoặc những kẻ đứng sau hắn đang nhắm tới, hoặc những thứ mà chúng ta cần phải tìm ra trước hắn để bảo vệ phong ấn."

    Những lời thì thầm từ rừng già đã mang đến những thông tin quý giá, nhưng cũng đồng thời đặt lên vai Ayane một gánh nặng lớn hơn, một trách nhiệm mà cô không thể trốn tránh. Lễ Hội Ngàn Sao không chỉ còn là một dịp vui chơi, mà dường như đã trở thành một chiến trường ngầm, nơi những bí mật cổ xưa và những âm mưu đen tối đang dần được hé lộ, và cô, cùng với những người bạn của mình, đã vô tình bị cuốn vào vòng xoáy đó.
     
    Chì Đen likes this.
    Last edited: May 18, 2025
  10. cuongnpv

    Messages:
    0
    Chương 16: Vị Khách Không Mời và Ánh Mắt Dò Xét

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Chì Đen likes this.
    Last edited: May 18, 2025
Trả lời qua Facebook
Loading...