Chương 10: Nhân Tình Muôn Mặt Bấm để xem Trần Y Ninh lười đôi co thêm với bà, lấy cớ mệt mỏi rồi rời khỏi phòng Lý thị. Hôm nay nàng không gặp trưởng huynh Trần Triều Hiền và tiểu đệ Trần Chiêu Đồng. Xem ra Lý thị và Trần Minh Tuyển vẫn còn chút đầu óc, không bắt hai người họ nghỉ học. Bằng không, thật khó tránh khỏi cái tiếng nịnh bợ, nhạc phụ mà phải xu nịnh hiền tế thì đúng là trò cười cho thiên hạ. Trần Y Ninh trở về khuê phòng cũ của mình, La ma ma cũng đi theo. Đợi đến khi trong phòng không còn mấy người, La ma ma mới có chút ngập ngừng lên tiếng: "Tiểu thư, lão nô từng là vú nuôi của người, xin mạn phép nói một lời tự đáy lòng. Chuyện lần này thái thái tuy làm không thỏa đáng, nhưng cũng coi như trong rủi có may. Tiểu thư và Tam gia tình đầu ý hợp, xin người đừng chấp nhặt với thái thái nữa. Dù sao bà ấy cũng là mẫu thân ruột của người, nếu chuyện này đồn ra ngoài, sẽ không tốt cho danh tiếng của tiểu thư." Trần Y Ninh nửa tựa người trên chiếc giường sưởi lớn kê sát cửa sổ gian nhà ấm, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh: "Đó là vì bây giờ ta và Tam gia hòa hợp. Nếu không hòa hợp thì sao? Bà ấy có từng nghĩ cho ta chút nào không, hay trong lòng chỉ toàn là Chiêu Đồng và sự giàu sang của Trần gia? Đối với bà ấy, ta chẳng qua cũng chỉ là một món đồ để đổi lấy phú quý mà thôi." Lời này của Trần Y Ninh tuy khó nghe nhưng lại là sự thật. La ma ma nhất thời nghẹn lời, nhìn Trần Y Ninh với ánh mắt thoáng chút thương hại. Trần Y Ninh ghét nhất là bị người khác thương hại. Đời này của nàng, dù tốt hay xấu, cũng đều là chuyện của riêng nàng, nàng không muốn người khác chỉ trỏ vào cuộc đời mình. "La ma ma, ta biết ma ma có ý tốt, cũng là nghĩ cho ta. Bây giờ ta đang nóng giận, sau này tự nhiên sẽ không công khai đối đầu với bà ấy như vậy nữa." Trần Y Ninh nói đơn giản, nhưng trong lòng lại nghĩ, kiếp trước nàng còn làm quá đáng hơn hôm nay nhiều. Nàng gần như đại náo Trần gia, còn kinh động đến cả Từ Trạch Vũ phải ra mặt hòa giải. Nàng không bao giờ quên được ánh mắt Từ Trạch Vũ nhìn nàng lúc đó, vừa kinh ngạc, vừa phẫn nộ, lại xen lẫn bi ai, không rõ là bi ai cho cuộc hôn nhân nực cười của họ hay bi ai cho số phận của chính mình. "Vậy thì tốt rồi, tốt rồi. Tiểu thư là người thông minh, vốn không cần lão nô nhiều lời, là lão nô lắm chuyện rồi." La ma ma mỉm cười, dâng chén trà hoa hồng mà Bạch Chỉ vừa bưng vào cho Trần Y Ninh, nét mặt cũng dịu đi. Trần Y Ninh khẽ nhếch môi, nhưng cuối cùng cũng không cười nổi. Nàng nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm nhỏ. Ai lại muốn mẫu thân ruột coi mình như một món đồ, cho dù điều đó vô tình mang lại một kết quả tốt đẹp. Trần Y Ninh nghỉ ngơi trong phòng một lát thì đến giờ cơm trưa. Lý thị sai một bà vú đến mời nàng. Trần Y Ninh liếc mắt nhìn, đó là một bà vú quản sự dưới tay Lý thị, mọi người vẫn gọi là Phùng ma ma. "Ma ma cứ ngồi đợi một lát, ta thu xếp xong sẽ qua ngay." Trước mặt những hạ nhân tinh ranh hơn quỷ này, Trần Y Ninh tự nhiên phải chu toàn mọi mặt. Phùng ma ma tươi cười xun xoe: "Đại tiểu thư cứ thong thả sửa soạn, lão nô chờ là được rồi, không vội đâu ạ." Trần Y Ninh ra hiệu cho Bạch Chỉ bên cạnh, Bạch Chỉ lập tức bưng một chiếc ghế đẩu nhỏ tới, mời Phùng ma ma ngồi. Phùng ma ma cũng không khách sáo, ngồi xuống ngay, nhưng chỉ ngồi một phần ba ghế, không dám ngồi hết. Chỉ riêng sự cẩn trọng này cũng đủ thấy bà ta không hổ là người có vị trí dưới trướng Lý thị. Trần Y Ninh cùng Bạch Vi vào gian trong thay y phục. Bạch Chỉ rất biết ý, ở lại nói chuyện với Phùng ma ma. Một lát sau, Bạch Chỉ cũng vào trong. Trần Y Ninh đã thay đồ xong, đang ngồi trên ghế uống trà. Thấy Bạch Chỉ vào, nàng dịu giọng hỏi: "Thế nào rồi?" "Thưa tam thái thái, Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia đều đã về, hiện đang ở tiền viện nói chuyện với Tam gia ạ." Trần Y Ninh đặt chén trà xuống, chậm rãi gật đầu, rồi như chợt nhớ ra điều gì, lại hỏi: "Còn Như Ninh thì sao?" Trần Như Ninh là thứ muội (em gái cùng cha khác mẹ) của Trần Y Ninh, là một nốt nhạc không hòa hợp nhất trong mối tình tưởng chừng như lưỡng tình tương duyệt giữa Lý thị và Trần Minh Tuyển. Nghe nói là Trần Minh Tuyển say rượu bị nha hoàn trèo lên giường, cuối cùng nha hoàn đó chết, đứa bé này lại được giữ lại. Bạch Chỉ dĩ nhiên biết những chuyện cũ này, nên không khỏi mím môi, hạ giọng đáp: "Nhị tiểu thư vì phạm lỗi nên bị thái thái cấm túc, hôm nay e là không ra được." Trước khi Trần Y Ninh xuất giá, thái độ của nàng đối với Trần Như Ninh cũng xem như hòa hảo. Bạch Chỉ làm việc luôn chu toàn, dĩ nhiên cũng đã dò hỏi qua. Trần Y Ninh mím môi cười. Vị thứ muội này của nàng không phải dạng vừa. Kiếp trước, nàng ta đã nhạy bén phát hiện ra sự bất hòa giữa nàng và Lý thị, rồi lợi dụng mối bất hòa đó để mưu lợi cho bản thân. Chỉ là đời này, nàng sẽ không dính dáng vào những chuyện này nữa. Vị thứ muội đó năm xưa đã có thể làm ngơ không hỏi han gì đến nàng, vậy thì đời này, mỗi nhà tự lo chuyện nhà mình vậy. Bữa trưa hôm nay được bày ở chính sảnh của chính phòng Trần gia, để tỏ rõ sự coi trọng của nhà họ Trần đối với Từ Trạch Vũ. Trần Y Ninh thừa hiểu, Trần Minh Tuyển trước nay vẫn là kẻ hai mặt, bề ngoài thì tỏ vẻ không màng danh lợi, nhưng bên trong lại muốn làm Từ Trạch Vũ hài lòng. Nào biết rằng, kiểu người như vậy lại chính là kiểu mà Từ Trạch Vũ ghét nhất. Vì đều là người nhà, mà Trần gia lại ít người, nên cơm cũng được dọn chung một chỗ, mọi người ngồi cùng nhau cho thêm phần náo nhiệt. Trần Triều Hiền vốn trầm tính, dù ở trước mặt Từ Trạch Vũ cũng chỉ tỏ ra hơi cung kính hơn một chút. Còn Trần Chiêu Đồng, cậu bé giờ vẫn chỉ là một đứa trẻ, chỉ biết người trước mặt là tỷ phu, ngoài ra thì chỉ biết ăn với chơi. Lần này, Lý thị cuối cùng vẫn cho Trần Như Ninh ra ngoài. Không biết ai đã thuyết phục, Lý thị tuy sắc mặt không tốt nhưng cũng không làm khó Trần Như Ninh. Mà Trần Như Ninh lúc này, giống hệt Trần Như Ninh của kiếp trước, gầy gò và im lặng. Nàng ta nhỏ hơn Trần Y Ninh hai tuổi, nhưng trông lại nhỏ hơn rất nhiều. Nàng ta cẩn thận ngồi đó, thỉnh thoảng lại liếc trộm Trần Y Ninh một cái, mong rằng Trần Y Ninh sẽ nhìn mình. Nhưng từ đầu đến cuối, Trần Y Ninh không hề nhìn nàng ta lấy một lần. Loại bạch nhãn lang (kẻ vô ơn bạc nghĩa) này, nuôi một lần là đủ rồi. Bữa trưa diễn ra một cách nhàn nhạt. Trần Minh Tuyển bận rộn nói chuyện với Từ Trạch Vũ. Trần Triều Hiền thỉnh thoảng lại hỏi vài vấn đề về học vấn. Hắn tuy là đại cữu tử (anh vợ), nhưng trước mặt Từ Trạch Vũ lại không dám lên mặt. Hắn thậm chí từng lấy Từ Trạch Vũ làm gương, nào ngờ bây giờ lại trở thành cữu tử của tấm gương đó. Lý thị thì chỉ hận không thể gắp hết thức ăn vào bát của Trần Y Ninh. Bà sợ Trần Y Ninh sẽ xa cách mình, như vậy thì mọi nỗ lực trước đó của bà đều đổ sông đổ bể. Trần Y Ninh tuy có phần chán ghét việc làm trước kia của Lý thị, nhưng đời này nàng không muốn tính toán với bà nữa. Dù sao kiếp trước, khi nàng bị giam ở nhà thờ tổ, Lý thị vẫn lén mang cơm nước quần áo cho nàng. Dù sao đi nữa bà vẫn là mẫu thân của nàng, dù đã trải qua lợi dụng và phản bội, chút tình máu mủ ruột rà ấy cả đời cũng không thể cắt đứt. Đợi đến khi bữa trưa có vẻ hòa thuận này cuối cùng cũng kết thúc, cũng đã đến lúc Trần Y Ninh và Từ Trạch Vũ phải về. Trần gia và Từ gia cách nhau khá xa, đi một chuyến cũng mất một hai canh giờ, nếu đi muộn, e là phải đến đêm mới tới nơi. Lần này rời đi, Lý thị và Trần Minh Tuyển tiễn phu thê họ ra tận ngoài cổng giữa. Trước khi Trần Y Ninh lên xe, Lý thị nắm lấy tay con gái không ngừng dặn dò: "Con ở Từ gia, tuyệt đối đừng làm chim đầu đàn. Con là kế thất, tuổi lại còn trẻ, vốn không có ưu thế, nếu dễ dàng ra mặt, khó tránh trở thành mục tiêu. Con phải sống hòa thuận với Tam gia, sau này tự khắc sẽ có cái lợi cho con." Trần Y Ninh cẩn thận ghi nhớ từng lời của Lý thị. Cả hai kiếp, kinh nghiệm của nàng về phương diện này đều không bằng Lý thị. Lý thị có thể giữ chân Trần Minh Tuyển cả đời bên mình, cũng đủ chứng tỏ bà thực sự có bản lĩnh. Còn Trần Minh Tuyển và Từ Trạch Vũ lại nói chuyện hoàn toàn khác. Trần Minh Tuyển không dám nói với hắn chuyện chính sự, cũng không dám nói chuyện nhà, chỉ có thể nói: "Ta nhớ con thích Tùng Hạc đồ. Ta ở đây vừa hay có một bức, con cầm lấy đi." Từ Trạch Vũ cười nói không dám nhận, nhưng Trần Minh Tuyển lại vô cùng kiên quyết đẩy chiếc hộp gỗ tử đàn qua: "Y Ninh từ nhỏ tính tình ương bướng, con hãy chiếu cố nó nhiều hơn." Câu nói này, so với câu trước đó, lại chân thành hơn nhiều. Từ Trạch Vũ không khỏi mỉm cười, cuối cùng vẫn nhận lấy.
Chương 11: Tần Thị Đến Bấm để xem Người nhà họ Trần tiễn đi tiễn lại, đến khi xe của Trần Y Ninh và Từ Trạch Vũ rời đi thì đã là cuối giờ Mùi. Buổi trưa Từ Trạch Vũ uống hơi nhiều, đang nhắm mắt tựa vào thành xe dưỡng thần. Trần Y Ninh nhìn thấy có chút xót xa, muốn đưa tay giúp hắn xoa bóp huyệt thái dương. Nhưng không ngờ nàng vừa đưa tay ra, Từ Trạch Vũ như có mắt sau gáy, đã nắm lấy tay nàng một cách chuẩn xác, đoạn khẽ nói: "Cha nàng đúng là một người thú vị." Trần Y Ninh cụp mi mắt: "Ông ấy làm việc trước nay luôn khôn khéo, vốn là người có tố chất làm quan, tiếc là người Trần gia chẳng ai coi trọng ông ấy, bao nhiêu năm rồi vẫn chỉ là một viên quan tòng ngũ phẩm." Từ Trạch Vũ đột nhiên mở mắt, trong mắt ánh lên ý cười nhàn nhạt: "Nếu đã vậy, hay là ta giúp ông ấy một tay?" Trần Y Ninh nghe vậy vội xua tay: "Đừng." Nàng thở dài: "Cha thiếp ham mê quyền thế, mẹ thiếp thì tham lam phú quý. Nếu thật sự để họ một bước lên mây, e rằng Đại Chu triều lại có thêm một tên tham quan ô lại." Từ Trạch Vũ nghe vậy chỉ cười cười: "Ta thấy không hẳn vậy. Cha nàng không giống người không có giới hạn. Quân tử yêu tiền tài, nhưng phải lấy đúng đạo nghĩa. Cha nàng đã ham mê quyền thế thì không thể nào làm chuyện tự tìm đường chết. Giống như hiện tại, cha nàng làm chủ sự ở Hộ Bộ, cũng coi như một chức vụ béo bở, nhưng ta nghe được toàn là lời khen ngợi ông ấy. Điều đó cho thấy, ông ấy là người biết làm quan." Trần Y Ninh không kìm được đưa tay lau những giọt mồ hôi trên trán hắn, dịu dàng nói: "Thôi thì thiếp không nói lại chàng được, chàng cứ xem xét mà làm." Từ Trạch Vũ cười, một tay kéo nàng vào lòng, tay kia lại cẩn thận mân mê chiếc hộp gỗ tử đàn đặt bên cạnh. Chuyện hắn thích Tùng Hạc đồ rất ít người biết. Trần Minh Tuyển nếu không tìm hiểu kỹ càng thì không thể nào biết được. Việc ông ta cố công như vậy để lấy lòng hắn chỉ có thể nói lên một điều: Vị chủ sự nổi tiếng khôn khéo này trong lòng đã có lựa chọn. Ý cười trong mắt Từ Trạch Vũ càng đậm. Như vậy cũng tốt, tránh được tình huống khó xử cho cả hai bên sau này. Vị nhạc phụ này quả thực rất biết ý người, chuyện hắn suy đi tính lại mãi vẫn thấy khó xử, cứ thế đã được một bức tranh giải quyết ổn thỏa. Khi Trần Y Ninh và Từ Trạch Vũ về đến Từ gia, trời đã nhá nhem tối. Đèn lồng trước cổng lớn đã được thắp lên. Quản gia vội cho người dỡ ngưỡng cửa, đón xe ngựa vào. Hai người không về Thanh Ngô viện ngay mà đến Vinh Đàn viện thỉnh an lão thái thái trước. Lão thái thái lúc này vừa dùng xong bữa tối, đang cùng Nhị thái thái Lưu thị ngồi ở hành lang nói chuyện. Thấy hai người họ trở về, nụ cười trên mặt bà không sao kìm lại được. "Sao bây giờ mới về, ta còn định cùng nhau dùng bữa tối nữa chứ." Bà đỡ Trần Y Ninh đang định hành lễ dậy, kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình. Trần Y Ninh khẽ gật đầu, gương mặt thoáng chút ngượng ngùng: "Trên đường về tình cờ gặp Quảng Ninh Vương điện hạ xuất thành nên đã đợi một lát ạ." Nhắc đến vị Quảng Ninh Vương này, Trần Y Ninh cũng có chút ấn tượng. Ông ta là hoàng tử thứ năm của Đương kim hoàng thượng, nhưng vì mẫu thân xuất thân hèn mọn nên không được vua yêu quý, đến nay cũng chỉ là một quận vương. Nhưng không ai ngờ được, kiếp trước người cuối cùng lên ngôi hoàng đế lại không phải Tấn Vương do Trần gia ủng hộ, cũng chẳng phải Lỗ Vương do Từ Trạch Vũ phò tá, mà chính là vị Quảng Ninh Vương vô danh này. "Ồ? Quảng Ninh Vương sao?" Lão thái thái có chút ngạc nhiên nhìn Từ Trạch Vũ: "Ngài ấy xuất thành làm gì vậy?" Từ Trạch Vũ mỉm cười gật đầu: "Mấy hôm trước Bệ hạ nghe tin Đăng Châu xuất hiện tường thụy (điềm lành), liền muốn sai người đi đón về. Nghĩ bụng hôm nay Quảng Ninh Vương xuất thành, chắc là vì chuyện này." Đương kim hoàng thượng say mê Đạo giáo, một lòng cầu trường sinh, đối với những chuyện hư ảo như tường thụy lại càng coi trọng. Quảng Ninh Vương được cử đi, vừa là một cơ hội cũng vừa là một thử thách. Phải biết rằng từ khi hoàng thượng lên ngôi đến nay, tường thụy nếu không thấy cả ngàn cũng phải đến tám trăm rồi. Nếu lần tường thụy này không làm hoàng thượng vui lòng, e rằng tình cảnh của Quảng Ninh Vương sẽ càng thêm khó khăn. "Thì ra là vậy. Bệ hạ trị vì hơn mười năm, đây vẫn là lần đầu tiên cử một vị hoàng tử ra ngoài làm việc đó." Lão thái thái vô tình lại nói một câu rất thật. Ánh sáng trong mắt Từ Trạch Vũ chợt lóe lên rồi vụt tắt, nhưng trong mắt Trần Y Ninh lại ánh lên một tia trầm tư. Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên có tiếng truyền báo: "Đại thái thái đến." Mọi người trong phòng, trong phút chốc sắc mặt đều biến đổi. Lão thái thái thì hoàn toàn vui vẻ. Đại nhi tử của bà mất đã nhiều năm, người con dâu này lại vô cùng hiếu thuận với bà, chẳng khác nào con gái ruột. Sắc mặt Lưu thị thì bình thản không nhìn ra điều gì, nhưng đôi bàn tay nắm chặt lại cho thấy vị Nhị thái thái có vẻ hiền hòa này không mấy thân thiết với Tần thị. Còn Từ Trạch Vũ thì nhíu mày, khẽ nói: "Mẫu thân, con có việc bên ngoài, xin phép đi trước." Nói xong cũng không đợi lão thái thái đồng ý, xoay người rời đi, đồng thời còn kéo theo Trần Y Ninh với vẻ mặt lạnh lùng. Hôm nay là ngày thứ ba sau khi họ thành hôn, theo lẽ thường thì Tần thị không thể ra ngoài. Nhưng chuyện lại trùng hợp đến vậy, phu thê họ vừa bước chân vào viện của lão thái thái, Tần thị liền theo sau tới. Nàng ta không phải tự tìm xui xẻo thì cũng là cố ý muốn chọc tức Trần Y Ninh. Nếu là kiếp trước, Trần Y Ninh còn có thể tin rằng nàng ta vô tội, bởi Tần thị có một gương mặt hiền lành cung kính và một cái miệng có thể đổi trắng thay đen. Nhưng đời này thì không bao giờ nữa, dù chỉ nhìn thấy một vạt áo của Tần thị, Trần Y Ninh cũng cảm thấy buồn nôn. Khi hai người họ rời đi, vừa hay lướt qua Tần thị. Tần thị vẻ mặt đầy kinh ngạc và lúng túng, vội tránh sang một bên. Nhưng Từ Trạch Vũ như không hề nhìn thấy nàng ta, cứ thế kéo Trần Y Ninh đi thẳng, đến nỗi Trần Y Ninh muốn giả vờ hành lễ một chút cũng không có cơ hội. Ra khỏi Vinh Đàn viện, Từ Trạch Vũ mới dừng lại, nói: "Sau này nàng tránh xa Tần thị một chút." Trần Y Ninh hơi ngạc nhiên. Hình như kiếp trước hắn cũng từng nói những lời tương tự, nhưng lúc đó nàng không để tâm. Bây giờ nàng lại có chút nghi hoặc, rốt cuộc Từ Trạch Vũ biết những gì? "Đại tẩu.. có vấn đề gì sao?" Trần Y Ninh thăm dò. Từ Trạch Vũ nhíu mày, không trực tiếp trả lời câu hỏi này: "Tóm lại nàng đừng thân cận với nàng ta là được." Vẻ mặt nghiêm nghị hiếm thấy. Trần Y Ninh bất giác gật đầu. Từ Trạch Vũ dường như có một sức hút kỳ lạ, hắn luôn khiến người ta phải đưa ra câu trả lời mà hắn muốn. Chỉ không biết một người giỏi giả tạo như Tần thị rốt cuộc đã làm gì mà khiến Từ Trạch Vũ phải kiêng dè đến vậy, lại còn sớm cảnh báo mình không được đến gần nàng ta. Xem ra trước đây Tần thị chắc chắn đã làm chuyện gì đó mà nàng không biết. Nay nàng đã đến Từ gia, vì để Từ gia sau này không đi vào vết xe đổ của kiếp trước, đối với Tần thị, nàng nhất định phải điều tra kỹ càng, tuyệt đối không thể bỏ qua dù chỉ một chi tiết nhỏ. Sắc mặt Trần Y Ninh dần trở nên kiên định. Tần thị chính là một khối u ác tính của Từ gia, nàng phải từ từ nhổ bỏ tận gốc, nếu không e rằng sau này dù là bản thân nàng hay cả Từ gia đều sẽ bị Tần thị làm hại.
Chương 12: Chị em dâu Bấm để xem Hai người họ cứ như vậy trở về Thanh Ngô Viện. Bạch Vi và Bạch Chỉ sớm đã chuẩn bị xong nước nóng và y phục. Trần Y Ninh bôn ba cả ngày, sớm đã mệt lử, vì vậy cũng không còn tâm trí tìm hiểu Từ Trạch Vũ nữa, vội vàng vào trong tắm rửa thay y phục. Đợi khi nàng tắm rửa xong xuôi đi ra, Từ Trạch Vũ cũng đã tắm xong, đang ngồi trước bàn đọc sách của nàng xem chữ nàng viết. Trần Y Ninh có chút ngượng ngùng bước tới che khuất tầm mắt của Từ Trạch Vũ, khẽ nói: "Trình độ này của thiếp, không làm bẩn mắt chàng nữa." Từ Trạch Vũ không nhịn được cười khẽ: "Trình độ quả thực không ra sao." Nhìn Trần Y Ninh mặt đỏ bừng lại đổi giọng nói: "Nhưng cũng có vài phần linh khí, sau này luyện nhiều thêm là được." Nói đến chuyện này, Trần Y Ninh lại nhớ ra một việc: "Vậy hay là chàng viết cho thiếp mấy tờ chữ mẫu đi, thiếp trước giờ vẫn luôn muốn học chữ của chàng." Từ Trạch Vũ cười nâng cằm nàng lên: "Nàng đúng là biết tính toán một mối làm ăn tốt, chữ của ta bây giờ không rẻ đâu, nàng dùng thứ gì để đổi đây?" Trần Y Ninh không nhịn được lườm hắn một cái, người này bình thường đều ra vẻ nghiêm túc đứng đắn, sao cứ đến trước mặt nàng là lại thành ra thế này. "Chàng muốn thứ gì ạ?" Trần Y Ninh vẫn không cưỡng lại được sức hấp dẫn từ những tờ chữ mẫu của Từ Trạch Vũ, khẽ nói. Sáng sớm hôm sau, Trần Y Ninh vịn cái eo có chút đau mỏi, nhận được một xấp chữ mẫu do Từ Trạch Vũ viết. Nàng tức đến mức muốn nhổ vào mặt hắn một cái, nhưng lại không nỡ bỏ những tờ chữ mẫu này, chỉ có thể vừa thầm mắng hắn trong lòng, vừa cẩn thận cất kỹ những tờ chữ mẫu, trong mắt mang theo một tia dịu dàng rõ ràng khác thường. Hôm đó, lúc Trần Y Ninh đến thỉnh an Lão thái thái, cuối cùng cũng chính thức làm quen với Đại thái thái Tần thị. Tần thị là một người phụ nữ vô cùng dịu dàng, ít nhất thì nàng ta sở hữu một vẻ ngoài dịu dàng. Mày thanh mắt nhỏ, môi anh đào mũi thẳng, mặc một chiếc áo khoác dài màu trơn, giữa mày mắt mang theo một nét ôn hòa. Trần Y Ninh mỉm cười nhìn nàng ta, nói thật, nếu không có vẻ ngoài này, Trần Y Ninh của kiếp trước cũng không bị nàng ta lừa gạt dễ dàng như vậy. Nhưng bây giờ Trần Y Ninh nhìn nàng ta, lại chỉ thấy gương mặt lạnh lùng vô tình của nàng ta, không ngừng hiện ra trước mắt nàng mà nói, Trần Y Ninh ngươi đúng là đồ ngu ngốc! Kiếp trước nàng quả thực là một kẻ ngu ngốc! Lại có thể mất hết lý trí làm ra những chuyện đó, khiến Tam gia, khiến cả Từ gia cũng phải chôn theo. "Đây chính là Tam đệ muội phải không!" Giọng điệu của Tần thị vô cùng dịu dàng: "Hôm qua thật sự xin lỗi nhé, không biết hai người cũng đến viện của Lão thái thái, không có gì thất lễ chứ?" Lời nói của nàng ta vô cùng thẳng thắn, trong mắt cũng mang theo vẻ áy náy rất rõ ràng, dường như thật sự rất vô tội. Lão thái thái nhìn thấy cũng ở bên cạnh giảng hòa: "Y Ninh à, đại tẩu của con cũng không cố ý, con cứ tha thứ cho nó lần này đi." Trần Y Ninh nghe vậy lại cười: "Mẫu thân, lời này của người lại nói sai rồi. Đại tẩu có làm gì sai đâu, sao lại nói đến chuyện tha thứ hay không tha thứ chứ? Đại tẩu, tẩu tuyệt đối đừng như vậy, nuội tuổi còn nhỏ, nhiều chuyện không hiểu, còn cần Đại tẩu dạy bảo nhiều." Trần Y Ninh sao có thể để chuyện này trôi qua dễ dàng như vậy, thể diện của Lão thái thái nàng không thể không nể, nhưng nàng cũng sẽ không để Tần thị trở thành hình tượng nạn nhân đáng thương, mà nàng nói như vậy, với tính tình của Lão thái thái, hẳn là sẽ thương xót nàng. Quả nhiên không ngoài dự đoán, Lão thái thái vừa nghe những lời này, sự đồng cảm vốn dành cho Tần thị liền chuyển sang phía Trần Y Ninh. Dù sao cũng là nàng dâu mới vào cửa, đã xảy ra chuyện như vậy, lại còn có thể rộng lượng như thế, quả thực là một đứa trẻ tốt. "Được rồi, được rồi." Lão thái thái nắm lấy tay Trần Y Ninh và Tần thị: "Các con là chị em dâu, phải hòa thuận với nhau mới phải. Quỳnh Nương, Y Ninh tuổi còn nhỏ, sau này con phải chăm sóc nó nhiều hơn mới phải. (Quỳnh Nương chính là khuê danh của Tần thị). Sắc mặt Tần thị cứng lại trong giây lát, rồi lại dịu dàng cười nói:" Nương nói phải, sau này con sẽ chăm sóc Tam đệ muội thật tốt. " Trần Y Ninh mày mắt khẽ động, nàng gọi Lão thái thái là Mẫu thân, Tần thị lại gọi bà là Nương, thật không biết hành động thực tế này rốt cuộc có ý nghĩa gì. Đợi sau khi mọi người đã hỏi han nhau xong, liền đều ngồi xuống. Nhị thái thái Lưu thị bây giờ tuy bề ngoài là chưởng quản chuyện trong phủ, nhưng thực ra phần lớn việc trong phủ vẫn nằm trong tay Tần thị. Lão thái thái tuy đích tử và thứ tử bề ngoài đối xử như nhau, nhưng trong lòng vẫn có một cán cân. Lưu thị đem những chuyện mấy ngày nay của mình kể sơ qua cho Lão thái thái, từ đầu đến cuối không hề liếc nhìn Tần thị một cái. Tần thị ngược lại cũng rất bình tĩnh, vẫn một mực tươi cười ngồi đó, chỉ đợi sau khi Lưu thị nói xong, mới nhỏ nhẹ dịu dàng kể về chuyện bếp núc và cửa nẻo mà mình quản lý. Lão thái thái nghe xong gật gù, cười nói:" Bây giờ những chuyện này không cần nói với ta nữa, ta đã giao việc nhà cho các con, chính là tin tưởng các con. Ta già rồi, tinh lực rốt cuộc không bằng người trẻ các con. " Chưa đợi Lưu thị mở lời, Tần thị lại nói trước:" Xem người nói kìa, người ta đều nói nhà có người già như có của báu, chúng con còn trẻ chưa từng gánh vác việc gì, người không ở phía sau chỉ bảo cho chúng con, trong lòng chúng con không yên tâm." Một phen nói chuyện khiến Lão thái thái vô cùng vui vẻ. Trần Y Ninh ngồi bên cạnh nhìn, trong lòng lại hiểu ra vài phần. Kiếp trước nàng cảm thấy Tần thị không tranh không giành, thực ra đâu cần nàng ta phải giành chứ? Thứ nàng ta muốn, tự nhiên có thể dỗ dành người khác mang đến cho nàng ta. Tần thị vừa nói như vậy, lại đẩy người thực sự quản gia là Lưu thị sang một bên. Nhưng trong trường hợp này, nàng ta cũng không dám nhiều lời, chỉ có thể gượng cười nịnh nọt vài câu. Một buổi sáng thoáng chốc đã trôi qua, Lão thái thái ngồi lâu cũng có chút mệt mỏi, liền bảo bọn họ đều lui về. Trần Y Ninh theo Nhị thái thái Lưu thị lui ra, nhưng Tần thị lại ở lại. Trần Y Ninh trông có vẻ suy tư liếc nhìn Tần thị một cái, cuối cùng vẫn cúi mày cụp mắt, rời đi.
Chương 13: Dò xét Bấm để xem Đợi họ ra khỏi Vinh Đàn Viện, Tứ thái thái và Ngũ thái thái cùng nhau đi, viện của họ đều ở phía Tây, không cùng đường với Trần Y Ninh, còn Nhị thái thái lại kỳ lạ khác thường không đi lo liệu việc nhà, mà lại đi cùng Trần Y Ninh. Trần Y Ninh có chút kinh ngạc nhìn Lưu thị. Lưu thị năm nay đã ngoài ba mươi, dung mạo trung bình, tính tình ôn hòa, cho dù gánh vác việc quản gia, cũng là Bồ Tát sống trong miệng hạ nhân, nhưng nếu có ai thật sự coi nàng ta là Bồ Tát, e rằng cũng sẽ sai lầm lớn. "Nhị tẩu hôm nay sao không đến Tiền Hoa Sảnh?" Nơi quản lý việc nội trạch của Từ gia chính là Tiền Hoa Sảnh, bình thường Lưu thị sau khi thỉnh an Lão thái thái xong sẽ đến Tiền Hoa Sảnh lo liệu công việc. Lưu thị ôn tồn cười nói: "Hôm nay là mùng một, quy củ của Lão thái thái, cho hạ nhân thảnh thơi một ngày, buổi chiều hãy đến bẩm báo công việc." Trần Y Ninh bừng tỉnh ngộ, kiếp trước nàng chưa từng được ai nói cho biết chuyện này, chẳng trách sau khi nàng quản gia, ánh mắt của hạ nhân nhìn nàng đều kỳ quái. "Thì ra là vậy, Lão thái thái từ tâm, thật đúng là chưa từng có." Trần Y Ninh toàn lựa lời hay ý đẹp mà nói. Lưu thị liếc nhìn Trần Y Ninh một cái, khóe mắt lại mang theo một tia cười ý nhị: "Tam đệ muội quả thực là người thông minh." Câu nói này không đầu không cuối, khiến Trần Y Ninh trong lòng giật thót. "Nhị tẩu nói gì vậy?" "Tam đệ muội chắc hẳn biết ý của ta." Lưu thị ý tứ chỉ tay làm thành chữ "nhất", nhìn thẳng vào Trần Y Ninh. Trần Y Ninh chỉ cảm thấy nụ cười của mình có chút cứng đờ, nàng khẽ lắc đầu: "Nhị tẩu đừng đánh đố gì với ta nữa." Lưu thị và Tần thị không hòa thuận, nàng đã nhìn ra rồi. Hôm nay nàng đối đầu gay gắt với Tần thị, e rằng Lưu thị cũng đã nhìn ra, đây là đang lôi kéo nàng sao? Trần Y Ninh trong lòng không yên. "Tam đệ muội, ta nói với muội một câu từ đáy lòng, vị Đại tẩu này của chúng ta, ở Từ gia này không giống như những nàng dâu bình thường chúng ta đâu. Lão thái thái coi nàng ấy như thân nữ nhi, ngay cả Lão thái gia năm đó khi còn tại thế, cũng coi trọng nàng ấy một phần. Địa vị của nàng ấy ở Từ gia rất đặc biệt, những người làm chị em dâu chúng ta, cuộc sống tự nhiên sẽ không được quá nhẹ nhàng. Tam đệ muội lần này có thể ở trước mặt Lão thái thái tranh giành với nàng ấy, chẳng phải là người thông minh sao." Lưu thị lần này lại thẳng thắn, trực tiếp nói rõ ý định của mình. Trần Y Ninh cong khóe miệng cười: "Xem Nhị tẩu nói kìa, Đại ca mất sớm, Lão thái gia Lão thái thái thương Đại tẩu hơn một chút cũng là lẽ thường, chúng ta đều là phận dưới, đâu quản được những chuyện này, chỉ đành sống cho qua ngày thôi." "Haizz.." Lưu thị thở dài một tiếng: "Ai mà không muốn sống yên ổn chứ, nhưng cùng là con dâu, lại cứ Đại tẩu hơn chúng ta một bậc, ai trong lòng mà không có chút khúc mắc chứ. Ta không nói nữa, dù sao Nhị gia nhà ta cũng là thứ tử. Tam đệ muội, muội thì khác, Tam đệ là thân sinh nhi tử của Lão thái thái, bây giờ lại cũng bị Đại tẩu vượt qua, nói thật, ta làm tẩu tử, nhìn cũng thấy oan ức thay cho muội." Thì ra không phải lôi kéo nàng, mà là coi nàng như kẻ ngốc vậy. Trần Y Ninh mím môi cười, trên mặt lộ ra một vẻ ngượng ngùng: "Nhị tẩu tuyệt đối đừng nói những lời như vậy, không nói Lão thái thái thương Đại tẩu, cho dù là ta, cũng thương nàng ấy. Đại ca mất đã bao nhiêu năm rồi, một mình Đại tẩu cũng đáng thương, ta thân là đệ muội không nói giúp đỡ nàng ấy, cũng sẽ không đi tính toán những thứ này." Trần Y Ninh nói những lời này chân tình thật ý, Lưu thị nghe xong sắc mặt lại trầm xuống. Lúc này nàng ta mới hiểu, vị Tam đệ muội mới đến này, thật sự là một người thông minh. "Tam đệ muội thật tốt bụng, ngược lại là ta lòng dạ hẹp hòi rồi." Lưu thị có chút ngượng ngùng cười nói. Trần Y Ninh cười nắm lấy tay Lưu thị: "Nhị tẩu nói đùa rồi, ta tuổi còn nhỏ, việc gì cũng không biết, sau này vẫn phải nhờ Nhị tẩu chỉ bảo nhiều." Lưu thị trong lòng giật thót, nhìn Trần Y Ninh với ánh mắt dò xét thêm vài phần, quả thực là người thông minh, vài ba câu đã cuốn nàng ta vào rồi. "Tam đệ muội muội cứ yên tâm, ta tuy không có bản lĩnh gì, nhưng chút chuyện trong nhà này ta vẫn biết một hai. Muội có gì không hài lòng, cứ đến tìm ta, nhất định sẽ không để muội chịu thiệt thòi." Lưu thị thân thân thiết thiết nắm lấy tay Trần Y Ninh, nếu có ai không biết, còn tưởng thật sự là hai tỷ muội tốt. Trần Y Ninh trở về Thanh Ngô Viện, Bạch Chỉ Bạch Vi hầu hạ nàng thay sang y phục thường ngày. Trần Y Ninh cầm sách ngồi bên cửa sổ, tỉ mỉ ngắm nhìn cây ngọc lan thơm ngát ngoài cửa sổ, trong lòng lại muôn vàn suy nghĩ. Cả Từ gia người thông minh không ít, trong đó phải kể đến Lưu thị là người không lộ liễu phô trương nhất. Lần này nàng ta đích thân ra mặt dò xét mình, e rằng cũng có ý muốn lôi kéo. Nếu nàng thật sự là đồ ngốc vừa bị khích bác là nổi xung, e rằng Lưu thị cũng sẽ không nói thêm với nàng một lời nào nữa. Nhưng hôm nay họ đã nói chuyện vui vẻ như vậy, vậy thì những chuyện sau này cũng có thể suy nghĩ thêm một chút. Nghĩ đến đây Trần Y Ninh lại cảm thấy có chút bực bội, Lưu thị là người thông minh, nhưng Nhị gia Từ Trạch Hàn lại là kẻ hồ đồ, thật đúng là gái khôn lấy phải chồng dại, Lưu thị thiệt thòi quá! Mấy ngày sau, Trần Y Ninh sống cũng không tệ, Từ Trạch Vũ đối với nàng quan tâm chăm sóc tỉ mỉ, trên dưới Từ gia đối với nàng cũng kính trọng hết mực. Từ Hoài Thanh và Từ Viện tuy là con riêng của Từ Trạch Vũ, nhưng bề ngoài cũng coi như hòa thuận, Trần Y Ninh ngoài những thứ này ra cũng không cầu mong gì hơn. Nhưng sự đời thường trớ trêu như vậy, Trần Y Ninh cảm thấy cuộc sống cũng tạm ổn, ông trời thường lại phải đánh một tia sét vào cuộc sống yên bình của nàng. Hôm đó thời tiết rất đẹp, Trần Y Ninh vì để hoàn thành nhiệm vụ bồi đắp tình cảm với con cái của Từ Trạch Vũ, đã gọi Từ Hoài Thanh và Từ Viện đến Thanh Ngô Viện, cùng nhau ăn cơm tối. Từ Viện đến sớm hơn một chút, vừa hỏi nàng về vấn đề may vá thêu thùa, vừa đợi hạ nhân dọn cơm. Từ Hoài Thanh thì khác, hắn là nam hài tử, cần phải đi học, đợi lúc đến, trong phòng đã lên đèn rồi, cơm tối cũng đã hâm lại hai lần, đĩa điểm tâm trước mặt Từ Viện cũng đã đổi hai lượt rồi. Trần Y Ninh sắc mặt không đổi, nhưng Từ Viện dù sao cũng còn nhỏ tuổi, sợ Từ Hoài Thanh chọc giận Trần Y Ninh, liền mở lời trách mắng trước: "Sao đệ lại đến muộn như vậy?" Từ Hoài Thanh cung kính hành lễ với Trần Y Ninh, lúc này mới giọng điệu lạnh nhạt trả lời câu hỏi của Từ Viện: "Phu tử giữ lại lớp." Đây lại là lời nói dối, Từ Hoài Thanh học ở gia thục của Từ gia, vị phu tử này tinh hơn cả quỷ, sao có thể giữ lại lớp đến giờ này. Từ Viện tức đến nghiến răng, nhưng trên mặt cũng chỉ có thể giúp đệ đệ giảng hòa: "Cho dù là bị giữ lại lớp, cũng nên sai người về nói một tiếng, Mẫu thân vì đợi đệ ăn cơm đã đợi cả một canh giờ rồi." Nói xong lại áy náy nhìn Trần Y Ninh một cái. Trần Y Ninh lại vẫn giữ nụ cười hòa nhã, nàng bước tới vuốt lại vạt áo nhàu nhĩ của Từ Hoài Thanh, cười nói: "Thanh ca nhi đọc sách vốn đã tốn tâm sức, ta đợi thêm một lát cũng không sao, chỉ là sau này nên dặn dò phu tử một tiếng, cho dù muốn giữ lại lớp cũng không được giữ đến giờ này, Thanh ca nhi đang tuổi ăn tuổi lớn, không dùng bữa đúng giờ là không được." Nhìn nụ cười dịu dàng của Trần Y Ninh, trên mặt Từ Hoài Thanh thoáng qua một tia do dự, chỉ là cuối cùng vẫn cúi đầu, trầm giọng nói: "Đa tạ Mẫu thân quan tâm." Từ Viện đứng phía sau lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cả nhà cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, không thể nào thật sự đấu đá nhau như gà chọi sưng mắt được. Nàng lớn hơn một chút, có một số chuyện cũng biết một vài điều, nhưng Từ Hoài Thanh còn nhỏ, lại từ nhỏ không có mẫu thân bên cạnh, luôn dễ gặp phải những chuyện suy nghĩ không thông.
Chương 14: Chuyện Xấu Bấm để xem Ba người cứ thế lặng lẽ dùng bữa xong. Vì hôm nay Từ Trạch Vũ phải trực ban nên Thanh Ngô Viện chỉ có một mình Trần Y Ninh. Nàng vốn định mở lời giữ Từ Viện ở lại, nào ngờ đúng lúc này, Bạch Chỉ vẻ mặt khó coi chạy vào. Trần Y Ninh cau mày: "Xảy ra chuyện gì? Sao lại vô phép tắc như vậy! Bạch Chỉ mặt trắng bệch, vội vàng quỳ xuống xin chịu tội:" Là nô tỳ thất lễ, chỉ là vừa rồi Triệu ma ma bên viện của lão thái thái qua đây, nói là muốn gặp Tam gia. " " Muốn gặp Tam gia? "Trần Y Ninh thần sắc hơi kinh ngạc, lão thái thái hẳn là biết Tam gia tối nay trực ban chứ. " Tam gia tối nay trực ở Nội Các, không về được, có phải viện của lão phu nhân xảy ra chuyện gì không? "Có thể vội vàng cuống quýt như vậy đến tìm Tam gia, e rằng không phải chuyện nhỏ. Bạch Chỉ có chút khó xử liếc nhìn Từ Viện và Từ Hoài Thanh, vẻ mặt ấp úng. Trần Y Ninh trong lòng lập tức hiểu ra vài phần, nàng cười nhìn Từ Viện đang có vẻ bất an, dịu dàng nói:" Viện tỷ nhi, tối nay con cứ ở lại chỗ ta đi, Thanh ca nhi cũng đừng ra tiền viện nữa. " Từ Viện gật đầu đồng ý, Từ Hoài Thanh thần sắc khẽ động, không lên tiếng. Trần Y Ninh lại quay người dặn dò Bạch Vi:" Mau đưa Ngũ thiếu gia và Tam tiểu thư đến tây sương nghỉ ngơi. " Bạch Vi vội vàng bước lên, dẫn Từ Hoài Thanh và Từ Viện ra ngoài. Nhìn hai người họ đi xa, Trần Y Ninh lạnh giọng nói:" Có chuyện gì thì nói đi. " Bạch Chỉ vẻ mặt hơi khó coi:" Thưa Tam thái thái, là bên Nhị gia xảy ra chuyện ạ! " " Nhị gia! "Trần Y Ninh giật nảy mình, đột nhiên nhớ tới một chuyện đã xảy ra ở đời trước. " Nhị gia ngài ấy.. Nhị gia ngài ấy vừa mới dẫn một nữ nhân về, lão thái thái tức giận đến sắp ngất đi rồi ạ! "Bạch Chỉ mặt có chút ngượng ngùng. Quả nhiên là chuyện này, Trần Y Ninh trong lòng không khỏi có chút chán ghét. Từ Trạch Hàn chẳng có bản lĩnh gì khác, nhưng cái bản lĩnh này thì lại rất lớn. Đời trước hình như cũng vào khoảng thời gian này, chỉ là lúc đó nàng hoàn toàn không có chút hứng thú nào với Từ gia, cho nên cũng chẳng hề để tâm. " Rốt cuộc là chuyện gì, ngươi nói rõ cho ta biết, nữ nhân đó từ đâu tới? Nhị phu nhân nói sao? "Trần Y Ninh vẫn giữ được bình tĩnh, tuy không thể nói là không phải chuyện của mình thì mặc kệ, nhưng dù sao đây cũng không phải là chuyện của Tam phòng, nàng không cần phải quản quá nhiều. Bạch Chỉ lúc này lại hạ thấp giọng:" Nô tỳ nói ra, e là làm bẩn tai Tam thái thái. " " Ngươi cứ nói đi, làm gì có nhiều lời vô nghĩa như vậy! "Trần Y Ninh trong lòng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Bạch Chỉ vai run lên, trong mắt lộ ra vài phần xấu hổ:" Nô tỳ nghe nói.. nghe nói nữ nhân đó là từ.. nơi đó ra, lão thái thái nghe vậy mới tức giận đến thế, hiện giờ Nhị gia đang quỳ ở trong viện của lão thái thái ạ. " Trần Y Ninh nghe vậy cau mày, Từ Trạch Hàn lại có thể vô liêm sỉ đến mức này, loại nữ nhân đó cũng dám dẫn về nhà. " Vậy Triệu ma ma đến tìm Tam gia là có ý gì? "Trần Y Ninh vẻ mặt có chút nghiêm nghị, quan viên giao du với kỹ nữ không phải là danh tiếng tốt đẹp gì, Từ Trạch Hàn không cần mặt mũi, nhưng Từ Trạch vũ thì cần. " Là lão thái thái dặn dò, nói là tìm Tam gia để ngài ấy quyết định. "Bạch Chỉ run rẩy nói. Trần Y Ninh tức đến muốn bật cười, hóa ra tội nghiệt Từ Trạch Hàn gây ra, vẫn phải để Từ Trạch vũ đến dọn dẹp mớ hỗn độn. " Ngươi ra ngoài nói với Triệu ma ma, Tam gia hiện không có ở nhà, sáng mai mới về được. Bảo bà ấy về bẩm báo với lão thái thái trước, lát nữa ta sẽ qua. "Lão thái thái dù sao tuổi cũng đã cao, nàng là con dâu tự nhiên không thể bỏ mặc không quan tâm. Bạch Chỉ nhận lệnh lui ra, Bạch Vi lại vừa hay trở về. Trần Y Ninh thấy vậy lại hỏi:" Viện tỷ nhi và Thanh ca nhi thế nào rồi? Có gì không ổn không? " Bạch Vi cười hành lễ, lúc này mới nói:" Tam tiểu thư trông có vẻ hơi bất an, nhưng Ngũ thiếu gia lại trầm ổn hơn ạ. " Trần Y Ninh nghe vậy gật đầu, Từ Hoài Thanh xưa nay vẫn luôn vững như núi Thái Sơn, ngay cả Tam gia cũng không có được sự vững vàng đó của nó. " Vậy thì ta yên tâm rồi. Lát nữa ta và Bạch Chỉ sẽ đến Vinh Đàn Viện một chuyến, chuyện trong viện chúng ta ta giao cho ngươi. La ma ma tuổi đã cao, khó tránh chăm sóc không chu toàn, ngươi phải giúp ta trông chừng cẩn thận hai vị thiếu gia tiểu thư, nếu xảy ra chuyện gì, ta chỉ hỏi tội ngươi thôi đấy! " Trần Y Ninh giọng điệu nghiêm khắc, vẻ mặt Bạch Vi cũng không khỏi nghiêm nghị hơn vài phần, khẽ cúi đầu vâng dạ. Trần Y Ninh nhanh chóng thay y phục ra ngoài, rồi được Bạch Chỉ hầu hạ đi về phía Vinh Đàn Viện. Nàng vừa đến cổng Vinh Đàn Viện, liền cảm nhận được một sự nghiêm nghị khác thường. Cổng viện khép hờ, chỉ có một bà vú đứng gác ở cửa, thấy Trần Y Ninh đến, vẻ mặt kinh hoảng chạy tới:" Tam thái thái, người mau vào xem đi, Nhị phu nhân ngất đi rồi ạ. " Trần Y Ninh nghe vậy vô cùng kinh ngạc, Lưu thị không phải là người yếu đuối như vậy, sao có thể dễ dàng ngất đi được chứ. " Xảy ra chuyện gì? "Trần Y Ninh vẻ mặt có chút khó coi. Bà vú vẻ mặt có chút khó xử, lẩm bẩm hồi lâu mới nói:" Là.. là vị mà Nhị gia dẫn về, nói năng ngông cuồng, không những không tôn trọng Nhị thái thái mà còn hỗn láo cãi lại, Nhị thái thái bị tức đến ngất đi ạ. " Trần Y Ninh mày càng nhíu chặt hơn, Từ Trạch Hàn rốt cuộc đang nghĩ gì mà lại dẫn về một người như vậy. " Được rồi ta biết rồi, bây giờ ngươi canh giữ cổng cho cẩn thận, ngoài các vị thái thái và các vị lão gia ra, không được cho bất kỳ ai khác vào. "Bà vú này tuy có ý tốt, nhưng miệng cũng hơi nhiều chuyện một chút. Bà vú khẽ vâng dạ. Trần Y Ninh vừa vào cổng viện, liền thấy Nhị gia Từ Trạch Hàn đang quỳ thẳng tắp giữa sân, khóe miệng hơi tái đi. Trần Y Ninh đoán chừng, e là lão thái thái đã nổi giận thật sự rồi. Trần Y Ninh là đệ muội, gặp phải cảnh tượng này cũng cảm thấy khó xử, đành phải tránh đi vòng qua một bên. Nhưng dù sao cũng là người sống sờ sờ, Từ Trạch Hàn không thể không nhìn thấy. Trần Y Ninh vừa mới đi được hai bước, liền nghe hắn cất giọng nói:" Tam đệ muội xin dừng bước. " Trần Y Ninh chỉ muốn chạy đi cho nhanh, nhưng cũng không thể làm như không nghe thấy, đành phải dừng bước, xoay người lại. " Nhị ca có lời gì muốn nhắn gửi lão thái thái không ạ? "Trước khi Từ Trạch Hàn nói ra những lời vô lễ hơn, Trần Y Ninh đã lên tiếng chặn miệng hắn trước. Từ Trạch Hàn có chút ngượng ngùng cười:" Quả thực có lời muốn nhắn gửi lão thái thái. "Hắn do dự nhìn Trần Y Ninh một cái, cuối cùng vẫn không nén được sự thôi thúc trong lòng, tiếp tục nói:" Ngươi có thể nói với lão thái thái giúp ta được không, đều là lỗi của ta, không liên quan gì đến Minh Nguyệt, xin.. xin lão thái thái giơ cao đánh khẽ. " Từ Trạch Hàn nói năng ngượng nghịu, Trần Y Ninh nghe mà cũng tức thay. Nàng thật sự không ngờ hắn lại có thể nói ra những lời vô liêm sỉ đến mức này, đã đến nước này rồi mà còn cầu xin cho một ngoại thất. Trần Y Ninh cười lạnh một tiếng:" Nhị gia, những lời này ta thật không dám nói với lão thái thái đâu, ta sợ thật sự làm lão thái thái tức giận đến mức xảy ra chuyện không hay. Ngài nếu muốn nói, thì tự mình nói đi."Nói xong cũng không để ý đến sắc mặt tái mét của Từ Trạch Hàn, xoay người đi vào trong.
Chương 15: Xử Trí Bấm để xem Trần Y Ninh vừa vào đã thấy lão thái thái nửa nằm trên giường La Hán, trán đắp một chiếc khăn, còn Nhị thái thái Lưu thị thì nước mắt đầm đìa ngồi bên cạnh lão thái thái, vẻ mặt có chút thất thần. "Lão thái thái, bao nhiêu năm nay, ngài ấy dù có làm ra chuyện hoang đường gì con đều nhẫn nhịn, nhưng lần này con thật sự không thể nhịn được nữa rồi, ngài ấy đang thẳng tay vả vào mặt con đó! Nữ nhân tên Minh Nguyệt gì đó, chẳng qua chỉ là một kỹ nữ hạ lưu, lại được ngài ấy nói thành con gái nhà lành. Ngài ấy muốn lừa con, nhưng không lừa được đôi mắt tinh tường của lão thái thái Con cầu xin người, nếu người thương xót con, thì cho con về nhà mẹ đẻ đi.." Lưu thị khóc lóc đau đớn đến đứt từng khúc ruột, lão thái thái lại nhắm hờ mắt không nói gì. Trần Y Ninh nhất thời có chút khó xử, nàng không ngờ chuyện này lại bị phơi bày như vậy, quả nhiên gừng càng già càng cay. Lão thái thái nghe thấy tiếng động ở cửa, cũng mở mắt ra, thấy Trần Y Ninh vào, sắc mặt lúc này mới khá hơn một chút. Bà vẫy tay với Trần Y Ninh, Trần Y Ninh đi đến trước mặt bà, lão thái thái nắm lấy tay Trần Y Ninh, thở dài nói: "Các con đứa nào cũng không làm ta bớt lo, chỉ có nhà lão Tam là ta mới được thở phào một hơi." Lời nói của lão thái thái có ẩn ý, Lưu thị cũng không khỏi đỏ mặt. Lần này Từ Trạch Hàn dẫn người về nhà, nàng ta vừa nhìn đã biết nữ nhân đó không phải xuất thân từ nơi tốt đẹp gì, nhưng nàng ta lại không muốn vì chuyện này mà trở mặt với Từ Trạch Hàn, nên mới dẫn đến chỗ lão thái thái. Lão thái thái là nhân vật thế nào, ánh mắt tự nhiên sắc sảo hơn nàng ta, vừa nhìn đã thấy không ổn, lúc này mới gây ra một trận ầm ĩ như vậy. Lão thái thái gọi Trần Y Ninh ngồi xuống, thở dài một hơi, lúc này mới nói: "Lần này lão Nhị làm cũng quá đáng lắm rồi. Truyền lời ra ngoài, bảo nó đến từ đường quỳ gối đi. Còn Minh Nguyệt kia thì đưa đến trang viên, bịt miệng nó lại cho kỹ, ta không bao giờ muốn nhìn thấy nó nữa." Lão thái thái vài ba câu đã quyết định số phận của mỗi người, nhưng Trần Y Ninh lại cảm thấy không mấy lạc quan. "Mẫu thân, con thấy Nhị gia đối với nữ nhân Minh Nguyệt này tâm tư không bình thường, nếu người thật sự làm như vậy, con chỉ e Nhị gia sẽ.." Trần Y Ninh có chút khó xử nói. Lưu thị nghe vậy lập tức gật đầu: "Đúng vậy, mẫu thân, người không biết đó thôi, Nhị gia lần này thật sự như trúng tà rồi, trước đây ngài ấy chưa từng như vậy bao giờ." Lão thái thái cười lạnh một tiếng: "Ngươi cứ nói với nó, ta đồng ý cho Minh Nguyệt ở lại, còn ở lại như thế nào, chẳng phải chỉ một câu nói của ta là được sao." Trong mắt Lưu thị lóe lên một tia vui mừng, vội vàng vâng dạ. Trần Y Ninh trong mắt lại hiện lên một tia lo lắng, chuyện này e rằng sẽ không thể giải quyết êm đẹp được rồi. Lão thái thái đã ra lệnh, người bên dưới tự nhiên bắt đầu hành động. Hình ma ma bên cạnh lão thái thái lập tức dẫn theo ba bốn bà vú làm việc nặng, đi thẳng ra phía sau. Hiện tại Minh Nguyệt kia đang bị nhốt trong gian nhà ngang của Vinh Đàn Viện. Còn một vị Đoạn ma ma khác thì dẫn một tốp người nữa đi về phía ngoại viện. Nhị gia là người dễ dỗ, một lát sau Trần Y Ninh liền nghe thấy giọng nói vui mừng của Nhị gia. Nàng cúi đầu khẽ nhếch môi cười, thật không biết tính cách này của Nhị gia được nuôi dạy thế nào mà lại ngây thơ đến vậy, xem ra vẫn là lão thái thái hiểu rõ hắn nhất. Nhị gia vui vẻ theo Đoạn ma ma đến từ đường. Bên phía Hình ma ma lại không dễ dàng như vậy. Minh Nguyệt kia không dễ lừa gạt như Nhị gia, nhìn thấy bộ dạng này của Hình ma ma, liền biết không hay, cứ ưỡn bụng khóc lóc om sòm, muốn làm lớn chuyện. Hình ma ma thấy vậy thì gay rồi, nếu kinh động đến Nhị gia, hôm nay chuyện này coi như hỏng bét. Hình ma ma nhẫn tâm vung tay, liền có mấy bà vú hung dữ như hổ sói xông tới, trực tiếp giữ chặt Minh Nguyệt lại, dùng khăn tay bịt miệng, lúc này mới từ trong gian nhà ngang lôi ra. Lúc này lão thái thái cũng dẫn theo mấy người con dâu đi tới. Ánh mắt Lưu thị nhìn Minh Nguyệt như tẩm độc, Minh Nguyệt không khỏi run rẩy, ngay cả giãy giụa cũng quên mất. Lão thái thái từ trên cao nhìn xuống Minh Nguyệt, trong mắt là một vẻ lạnh lùng, không hề có chút hiền từ như ngày thường. "Ta nghe nói ngươi cũng là con gái nhà lành, vậy cũng nên biết chút đạo lý. Nhưng đã vào chốn lầu xanh, thì không nên tùy tiện câu dẫn các lão gia nhà người ta. Đứa bé trong bụng ngươi, không nên xuất hiện trên đời này. Để nó khỏi phải chịu khổ ải, cứ để lão già này làm người xấu vậy." Lão thái thái vẫy tay, liền có một bà vú bưng một bát thuốc đi tới. Trần Y Ninh trong lòng căng thẳng, xem ra lão thái thái đã sớm có quyết định rồi. "Bát thuốc này ngươi uống đi, chúng ta đều dễ sống hơn." Lão thái thái vẫn giữ vẻ mặt từ bi, nhưng lời nói ra lại khiến người ta lạnh thấu tim gan. Minh Nguyệt vẻ mặt gần như kinh hãi nhìn bát thuốc đó, giống như đang nhìn thứ đáng sợ nhất trên đời này. Nàng ta liều mạng nép về phía sau, nhưng hoàn toàn không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của các bà vú. Minh Nguyệt bị người ta cạy miệng ra một cách tàn nhẫn, một bát thuốc không sót một giọt bị đổ vào miệng nàng ta. Nước mắt nàng ta từng giọt lớn chảy dài theo khóe mắt, nhưng những người có mặt ở đó không một ai động lòng thương xót. Sau khi đổ thuốc xong, lão thái thái phất tay, liền có bà vú lên kéo nàng ta đi. "Đợi đứa bé phá xong, thì đưa nó đến trang viên của hồi môn của ta. Mấy ngày nay Nhị gia ở từ đường sống khổ cực lạnh lẽo, cứ để Hải Đường qua đó hầu hạ nó." Nửa câu đầu lão thái thái nói ra, Lưu thị mặt mày tươi cười, nhưng khi nghe đến nửa câu sau, mặt Lưu thị liền tái mét. Hải Đường là một nha hoàn mới đến chỗ lão thái thái, trông rất xinh đẹp, trước đây nàng ta còn từng khen ngợi. Nhưng không ngờ lão thái thái lại xoay tay một cái liền đưa đến giường của Nhị gia. Lưu thị biết, lão thái thái một mặt là để an ủi Nhị gia vừa mất mỹ nhân, một mặt cũng là đang cảnh cáo nàng ta, những mánh khoé vặt vãnh trước đây của nàng ta, lão thái thái biết rõ hơn ai hết. Lưu thị lập tức thu lại vẻ hời hợt trên mặt, cung kính nói: "Vẫn là mẫu thân suy nghĩ chu toàn." Lão thái thái nhìn Lưu thị, thở dài một hơi, khẽ nắm lấy tay Lưu thị, nhỏ giọng nói: "Nam nhân không phải cứ quản là quản được đâu, con xưa nay thông minh, nên biết cách nào là tốt nhất." Lưu thị cúi mày rũ mắt, trong mắt toàn là vẻ không cam lòng. Nàng ta nào đâu không biết tính tình của Nhị gia, nhưng chung quy vẫn còn chút hy vọng hão huyền, nay chút hy vọng đó quả thực đã bị đập tan hoàn toàn. "Con dâu hiểu nỗi khổ tâm của mẫu thân, người yên tâm đi, con nhất định sẽ sống hòa thuận với Nhị gia." Lưu thị lúc này coi như đã hoàn toàn bình tĩnh lại. Lão thái thái hài lòng gật đầu, Lưu thị là người thông minh, chỉ cần hiểu ra, sẽ không sợ nàng ta đi vào con đường sai trái. Trần Y Ninh đứng bên cạnh nhìn, trong lòng lại có chút phức tạp. Đạo lý của lão thái thái là cách sống thông minh nhất trên đời này, nhưng đối với nàng, có những chuyện tuy biết nên làm như vậy, nhưng nàng lại không vượt qua được rào cản tâm lý. Nàng không thể tưởng tượng được nếu nàng và Từ Trạch Vũ đến bước đường này thì phải làm sao, dù sao đi nữa, nàng cũng sẽ không tự tay đưa bất kỳ ai lên giường của phu quân mình. Trần Y Ninh khẽ cúi đầu, không nói thêm một lời nào nữa.
Chương 16: Cân Nhắc Bấm để xem Sau khi xử trí xong chuyện này, lão thái thái cũng không còn tâm trí đâu mà nói nhiều với các nàng nữa, trực tiếp cho các nàng lui về. Nhị thái thái Lưu thị vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng Trần Y Ninh lại trăm mối tơ vò. Thủ đoạn này của lão thái thái, đời trước nàng chỉ nghe nói qua chứ chưa từng trực tiếp cảm nhận, nay đối mặt một lần, sự tác động đối với nàng vô cùng lớn. Trước kia trong lòng nàng, lão thái thái luôn là một người già nhân hậu hiền từ, nhưng nay xem ra, sự nhân hậu của lão thái thái cũng tùy người mà đối xử. Đối với loại người chuyên giở trò sau lưng này, lão thái thái không hề nương tay chút nào. Cũng phải, trong chốn hậu trạch này làm gì có người nào thật sự hiền lành. Thủ đoạn hôm nay của lão thái thái đã hoàn toàn trấn áp được Trần Y Ninh, khiến nàng nhận thức vô cùng rõ ràng rằng, hậu trạch cũng như chiến trường, không phải ngươi chết thì là ta mất mạng. Nhưng may mắn thay, hiện tại nàng và lão thái thái coi như cùng một chiến hào. Đối với những di nương tiểu thiếp này, Trần Y Ninh cũng không có chút thiện cảm nào. Cho nên, nhìn chung thì hiện tại nàng và lão thái thái không có bất kỳ xung đột nào, chỉ cần nàng và Tam gia sống tốt với nhau, lão thái thái sẽ không làm khó nàng. Trần Y Ninh cúi người hành lễ với lão thái thái, đang định xoay người ra ngoài thì đột nhiên bị lão thái thái gọi lại. "Y Ninh," Lão thái thái giọng điệu vô cùng dịu dàng: "Con đứng lại một lát, ta có chuyện muốn nói với con." Trần Y Ninh trong lòng kinh ngạc, nàng nhìn sang Lưu thị, lại thấy Lưu thị vẻ mặt như đã hiểu rõ. "Vâng." Trần Y Ninh cúi mày rũ mắt, cung kính nói. Đợi Lưu thị và mấy người kia đều ra ngoài, lão thái thái lúc này mới lên tiếng: "Chuyện lần này làm khó con rồi." Trần Y Ninh mím môi cười: "Mẫu thân nói gì vậy, con đâu có khó xử gì, chỉ là làm Nhị tẩu ấm ức thôi." Lão thái thái nghe vậy không khỏi thở dài, bà vẫy tay với Trần Y Ninh, Trần Y Ninh cung thuận đi đến bên cạnh lão thái thái ngồi xuống. "Ta vốn không muốn để con nghe những chuyện dơ bẩn này, con là tân nương, tuổi lại còn nhỏ. Nhưng nay con đã gả cho lão Tam, sau này dù sao cũng phải gánh vác công việc, không thể cứ hai mắt tối đen, cái gì cũng không biết được." Lão thái thái nắm lấy tay Trần Y Ninh, lời lẽ chân thành tha thiết nói. Trần Y Ninh nhìn lão thái thái, cong mắt cười: "Con đâu có yếu đuối như vậy, dụng tâm của người, con dâu đều hiểu cả." Xem ra lão thái thái sớm đã có ý định để nàng quản gia, lão thái thái tuy bề ngoài đối xử với đích tử và thứ tử như nhau, nhưng trong lòng dù sao vẫn có sự khác biệt. Lão thái thái nghe những lời này trong lòng thấy thoải mái, cười vỗ nhẹ mu bàn tay Trần Y Ninh, dịu dàng nói: "Tốt, con hiểu là được rồi. Lão Nhị con người nó xưa nay không được chín chắn, lần này gây ra chuyện xấu hổ này, mặt mũi ai cũng không đẹp đẽ gì. Đợi lão tam về, con cũng lựa lời khuyên bảo nó, cho dù lão Nhị có tệ đến đâu, đó cũng là nhị ca của nó, chuyện tốt chuyện xấu gì cũng nên đóng cửa bảo nhau thôi." Nghe đến đây Trần Y Ninh cuối cùng hiểu được ý của lão thái thái khi giữ nàng lại, trong lòng không khỏi có chút kinh ngạc. Xem ra, địa vị của Từ Trạch Vũ ở Từ gia còn cao hơn những gì nàng tưởng tượng ở đời trước, ngay cả lão thái thái cũng không dám lấn át uy thế của hắn, còn phải nhờ mình lựa lời khuyên bảo. "Người yên tâm đi ạ, Nhị ca chỉ là nhất thời hồ đồ, Tam gia cũng hiểu rõ điều đó." Trần Y Ninh thuận theo lời lão thái thái nói. Lão thái thái nghe vậy, trong mắt lập tức ánh lên ý cười: "Con là đứa trẻ ngoan, đạo lý gia hòa vạn sự hưng chắc cũng không cần bà già này nói với con nữa. Lão Nhị tuy học vấn không tệ, nhưng cách đối nhân xử thế thì một phần cũng không bằng lão Tam. Cái nhà này sớm muộn gì cũng là của lão Tam, con cứ yên tâm. Cho nên, những phương diện khác con cứ mắt nhắm mắt mở cho qua, chung quy cũng sẽ có lợi." Đây thật sự là những lời gan ruột của lão thái thái. Nhị gia rõ ràng là bùn nhão không trát được tường, đối với Tam gia hoàn toàn không có chút uy hiếp nào. Nếu họ rộng lượng hơn một chút, ngược lại còn tỏ ra họ là người cao phong lượng tiết. "Lời dạy bảo của người con đều ghi nhớ, người yên tâm đi ạ." Trần Y Ninh cười nói. Lão thái thái vô cùng hài lòng gật đầu: "Tốt, con hiểu là được rồi. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, con cũng mau về đi, ngày mai còn nhiều chuyện ầm ĩ lắm đấy." Trần Y Ninh cáo lui rời đi. Về đến Thanh Ngô Viện, Bạch Vi đang đứng đợi ở cửa, thấy Trần Y Ninh về, vội vàng đón lấy. Trần Y Ninh đi một mạch vào gian chính, Bạch Chỉ hầu hạ nàng thay y phục thường ngày, rồi lại bưng trà lên, Trần Y Ninh lúc này mới thở phào một hơi. Quay sang nhìn Bạch Vi đang đứng một bên, khẽ hỏi: "Tam tiểu thư và Ngũ thiếu gia thế nào rồi?" "Đã nghỉ ngơi rồi ạ." Bạch Vi cung kính đáp: "Tam tiểu thư vẫn luôn hỏi người, Ngũ thiếu gia thì lại rất bình tĩnh." Tay Trần Y Ninh đang bưng trà khẽ dừng lại, Từ Viện xưa nay rất biết cách cư xử, Từ Hoài Thanh thì vẫn lạnh lùng như trước. "Ta biết rồi, ngươi hầu hạ cho tốt." Trần Y Ninh khẽ gật đầu. Bạch Vi ngước mắt nhìn Trần Y Ninh một cái, cuối cùng vẫn không nói gì. Ngược lại La ma ma cười đón vào, tay còn bưng bát yến sào vừa mới làm xong: "Thái thái, mau dùng chút đi ạ, vẫn luôn hầm trên bếp, còn nóng hổi đấy ạ." Trần Y Ninh khẽ cau mày, nàng không thích yến sào cho lắm, nhưng hồi nhỏ sức khỏe không tốt, cho nên La ma ma từ khi nàng còn nhỏ, ngày nào cũng phải hầm yến sào cho nàng. Trần Y Ninh biết mình quả thực có mầm bệnh tiềm ẩn về phương diện này, cho nên dù không muốn đến mấy, cũng vẫn ngoan ngoãn uống hết. La ma ma từ đầu đến cuối đều cười nhìn nàng uống, đợi uống xong, lúc này mới nhớ ra hỏi: "Bên viện của lão thái thái rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy ạ? Muộn thế này rồi còn gọi người qua?" Trần Y Ninh đầu ngón tay khẽ mân mê, trầm giọng nói: "Nhị gia gây ra chuyện xấu, lão thái thái đã xử trí rồi." La ma ma là người từng trải, chuyện xấu gì mà phải phiền đến những người này, suy nghĩ kỹ một chút liền biết, vẻ mặt không khỏi lộ ra vài phần khinh thường: "Nhị gia cũng thật là, lại còn là người đọc sách nữa chứ, lại có thể làm chuyện ô danh bậc văn nhân như vậy." Trần Y Ninh không nhịn được bật cười, La ma ma không đọc nhiều sách, nhưng lại rất thích dùng từ ngữ văn vẻ. "Ma ma bớt lời đi, lão thái thái còn bảo ta khuyên Tam gia để chuyện xấu trong nhà tự giải quyết đấy." Trần Y Ninh chỉ sợ tính cách này của La ma ma sẽ gây chuyện thị phi. "Người cứ yên tâm đi ạ, chuyện lớn thế này, bà già này vẫn biết chừng mực, nhất định không gây họa cho người đâu." La ma ma cười bưng bát đi xuống. Nhìn La ma ma đi rồi, Trần Y Ninh lúc này mới nói với Bạch Chỉ đang đứng bên cạnh: "La ma ma không đáng tin, chuyện trong Thanh Ngô Viện, ta giao cho ngươi, không được để người bên dưới nói năng lung tung, nếu không mọi người đều khó coi." Bạch Chỉ nghiêm mặt vâng lời. Nói xong chuyện này, nàng lại nhìn Bạch Vi đang đứng một bên, suy nghĩ một lát rồi nói: "Trông chừng Tam tiểu thư và Ngũ thiếu gia cho cẩn thận. Mấy ngày nay trong nhà không yên ổn, sau khi Tam gia về nhất định sẽ sắp xếp lại. Nhưng bất kể thế nào, ngươi cũng phải để tâm." Bạch Vi có chút không hiểu, nhưng nghĩ đến chuyện hôm nay, cũng không dám nói nhiều nữa, gật đầu vâng dạ. Trần Y Ninh tay cầm chiếc cốc sứ vẽ vàng đặt bên bàn, trong lòng suy nghĩ rất nhiều. Nhị gia lần này gây ra chuyện lớn như vậy, lão thái thái đã nổi giận thật sự rồi, Tam gia chắc chắn sẽ không dễ dàng cho qua. Cho dù là để chuyện xấu trong nhà tự giải quyết, thì vẫn còn gia pháp xử trí, chuyện lần này sẽ không thể kết thúc tốt đẹp được. Còn Từ Viện và Từ Hoài Thanh chúng là con của Tam gia, nay xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng nhất định phải trông chừng chúng cẩn thận.
Chương 17: Tam Gia Bấm để xem Sáng sớm hôm sau Từ Trạch Vũ đã trở về. Hắn ở trong Nội Các suốt đêm qua, sáng nay vừa ra khỏi cửa cung đã có tiểu tư báo cáo chuyện xảy ra trong nhà, cho nên lúc Từ Trạch Vũ trở về, sắc mặt không được tốt cho lắm. Tiểu tư chờ ở cửa nhìn sắc mặt Từ Trạch Vũ, ngay cả mặt cũng không dám ngẩng lên, suốt đường xách vạt áo bào đi trước dẫn đường. Vừa đến nhị môn, Từ Trạch Vũ mới lên tiếng: "Lão thái thái hiện có ở đó không?" Tiểu tư trong lòng run lên: "Thưa Tam gia, có ạ, một khắc trước vừa mới dâng bữa sáng." Từ Trạch Vũ sa sầm mặt gật đầu: "Tam thái thái đâu?" "Tam thái thái cũng đã dậy rồi ạ, hiện đang cùng Tam tiểu thư và Ngũ thiếu gia dùng bữa." Tiểu tư trả lời câu này lại rất nhanh chóng. Nghe vậy Từ Trạch Vũ khẽ cau mày: "Tam tiểu thư và Ngũ thiếu gia ở Thanh Ngô Viện?" Tiểu tư không nhịn được ngẩng đầu liếc nhìn Từ Trạch Vũ, thấy hắn chau mày, vội vàng đáp: "Hôm qua vốn là Tam thái thái gọi Tam tiểu thư và Ngũ thiếu gia qua dùng bữa tối, nhưng trong nhà xảy ra chuyện, nên Tam tiểu thư và Ngũ thiếu gia đã ở lại ạ." Từ Trạch Vũ suy nghĩ một chút liền hiểu ra, trong lòng không khỏi dâng lên một chút ấm áp. Có thể vào lúc này vẫn còn nghĩ đến hai đứa trẻ, với tuổi của nàng mà nói, cũng coi như không tệ rồi. "Được rồi, đến Vinh Đàn Viện đi!" Sắc mặt Từ Trạch Vũ nặng trịch, hắn biết, Từ Trạch Hàn lúc này chắc chắn đang bị nhốt trong tiểu từ đường phía sau viện của lão thái thái. Tiểu tư run run rẩy rẩy nhận lệnh, đi về phía Vinh Đàn Viện. Đến cổng Vinh Đàn Viện, sớm đã có bà vú chờ sẵn ở cửa, lão thái thái cũng vô cùng hiểu rõ người con trai này của mình. "Tam gia, lão thái thái đang ở trong phòng chờ ngài đó ạ, ngài mau vào đi." Bà vú ngược lại vẻ mặt tươi cười. Từ Trạch Vũ cau mày không nói gì, xoay người đi vào trong viện, đi qua lối đi rải sỏi, dọc theo hành lang có mái che đến cửa chính phòng, tiểu nha hoàn vừa vén rèm vừa thông truyền: "Tam gia đến." Từ Trạch Vũ vào nhà, liền thấy lão thái thái ngồi ở ghế chủ tọa, tay lần chuỗi Phật bằng gỗ tử đàn mà hắn tặng. "Mẫu thân." Từ Trạch Vũ chắp tay hành lễ. "Con qua đây đi." Lão thái thái thở dài nhìn Từ Trạch Vũ. Từ Trạch Vũ không hiểu được tiếng thở dài của lão thái thái, nhưng vẫn nghe lời đi đến trước mặt bà. "Lần này con định xử trí lão Nhị thế nào đây?" Lão thái thái giọng điệu có chút mệt mỏi. Thần sắc Từ Trạch Vũ có chút hận sắt không thành thép. "Huynh ấy là Nhị ca của con, con làm sao có thể xử trí huynh ấy được. Con chỉ muốn hỏi huynh ấy một câu, sao dám làm ra chuyện ô danh bậc văn nhân như vậy, huynh ấy có xứng với vong linh của phụ thân trên trời không?" Lão thái thái nhìn Từ Trạch Vũ, lại thở dài một hơi: "Nó là Nhị ca của con, một chữ 'đệ' cũng đủ đè chết con rồi, cho dù con có hỏi thì được gì chứ? Con về trước đi, chuyện lần này ta sẽ xử lý." Từ Trạch Vũ cũng hiểu mình hoàn toàn không thể làm gì được Từ Tắc Hàn, nhưng mỗi lần Từ Trạch Hàn gây ra những chuyện này, đều khiến cả Từ gia một tầng u ám. "Người muốn dùng gia pháp sao?" Từ Trạch Vũ nhìn thẳng vào lão thái thái. Lão thái thái vốn không muốn làm lớn chuyện này, nhưng lúc này nhìn ánh mắt nghiêm trọng của Từ Trạch Vũ, bà biết, chuyện này không thể giải quyết êm đẹp được rồi. "Con thật sự muốn như vậy sao?" Lão thái thái muốn cố gắng lần cuối. Từ Trạch Vũ cười lạnh một tiếng: "Nhị ca xưa nay vẫn vậy, nếu không rút kinh nghiệm, sau này lại biết thế nào?" Lão thái thái thở dài, cuối cùng vẫn thỏa hiệp. Bà có chút mệt mỏi tựa vào ghế, phất tay nói: "Được rồi, ta biết rồi, con về đi, thê tử con đang chờ con đó." Từ Trạch Vũ nghe lão phu nhân nhắc đến Trần Y Ninh, sắc mặt cũng không khỏi dịu đi, mím môi gật đầu, xoay người ra ngoài. Nhìn Từ Trạch Vũ đi rồi, Đoạn ma ma bên cạnh lão phu nhân bước lên: "Lão thái thái, đứa bé đã bỏ rồi ạ, nữ nhân kia cũng đã được đưa đến trang viên, nhưng mà.." "Nhưng mà sao?" Lão thái thái thần sắc vô cùng lạnh lùng. Đoạn ma ma vẻ mặt không đổi, vẫn khẽ nói: "Nhưng nàng ta chỉ còn nửa cái mạng, e là không qua nổi mùa đông này đâu ạ." Lão thái thái nhắm mắt niệm một tiếng Phật: "Đến chùa thắp cho đứa bé một ngọn đèn đi. Nữ nhân kia nếu mất rồi, thì chôn ở trang viên, thu xếp cho tử tế." Đoạn ma ma cung kính vâng lời. Đây thật đúng là thủ đoạn sấm sét, tấm lòng bồ tát. Lúc Từ Trạch Vũ trở về Thanh Ngô Viện, Trần Y Ninh đang cùng Từ Viện và Từ Hoài Thanh dùng bữa. Đột nhiên thấy Từ Trạch Vũ trở về, Trần Y Ninh vẻ mặt ngượng ngùng. "Thiếp còn tưởng chàng sẽ dùng bữa ở chỗ lão thái thái chứ." Trần Y Ninh vội vàng đứng dậy thay y phục thường ngày cho Từ Trạch Vũ. Từ Trạch Vũ phất tay với Từ Viện và Từ Hoài Thanh đang đứng một bên: "Không cần câu nệ như vậy, các con cứ dùng bữa đi." Rồi lại quay đầu nói với Trần Y Ninh: "Hôm nay ta không có khẩu vị gì, muốn nằm nghỉ một lát, nàng không cần lo cho ta." Trần Y Ninh có chút hờn dỗi nhìn Từ Trạch Vũ: "Dù không có khẩu vị cũng không thể không ăn cơm chứ, không tốt cho dạ dày đâu. Thiếp đã bảo người dưới làm canh bách hợp hạt sen rồi, chàng uống một chút cũng tốt." Từ Trạch Vũ có chút bất đắc dĩ gật đầu, nhưng Từ Viện và Từ Hoài Thanh lại nhìn đến ngây người. Trong mắt chúng, Từ Trạch Vũ vẫn luôn là hình ảnh người cha nghiêm khắc, nay bị Trần Y Ninh nói như vậy mà vẫn giữ vẻ mặt hiền lành, hai tỷ đệ chưa từng thấy phụ thân như thế này bao giờ. Từ Trạch Vũ uống vài ngụm canh, rồi phất tay ý bảo không cần nữa. Trần Y Ninh thở dài, cũng không làm khó hắn nữa, liền hầu hạ Từ Trạch Vũ vào phòng trong. Hắn tối qua ngủ không ngon, vừa vào đã nằm xuống. Trần Y Ninh nhìn hắn nằm xuống rồi mới từ phòng trong đi ra. Vừa ra ngoài, Từ Viện và Từ Hoài Thanh vẫn còn đứng bên bàn. Trần Y Ninh cười đưa tay lên: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau ngồi xuống dùng bữa đi." Từ Viện cười gật đầu, Từ Hoài Thanh lại nhìn thẳng Trần Y Ninh một cái rồi mới ngồi xuống. Ba người dùng một bữa sáng vô cùng yên tĩnh. Đợi ăn xong, Trần Y Ninh mới nói: "Hai đứa hôm nay cứ ở lại Thanh Ngô Viện, đợi phụ thân các con tỉnh dậy, chắc chắn sẽ có sắp xếp." Từ Viện là người thông minh, biết trong nhà đã xảy ra chuyện lớn, vội vàng nói: "Đó là điều dĩ nhiên ạ, chúng con đều nghe theo người." "Con ngoan." Trần Y Ninh cười cười, nàng bất động thanh sắc lại liếc nhìn Từ Hoài Thanh, lại thấy Từ Hoài Thanh vẫn không có biểu cảm gì. "Bạch Vi." Trần Y Ninh vẫy tay với Bạch Vi: "Mấy ngày nay ngươi hầu hạ Tam tiểu thư và Ngũ thiếu gia, nhất định phải hầu hạ cho chu đáo." Bạch Vi bước lên cúi người nhận lệnh, Từ Viện cũng cùng Từ Hoài Thanh đứng dậy. "Đa tạ mẫu thân." Từ Viện cúi người hành lễ, Từ Hoài Thanh lại vẻ mặt lãnh đạm. Trần Y Ninh cười đưa tay lên: "Mau đứng dậy đi, đều là người một nhà, không cần đa lễ như vậy." Từ Viện lại nói thêm với Trần Y Ninh vài câu, rồi cùng Từ Hoài Thanh cáo lui. Đợi Từ Viện và Từ Hoài Thanh đi rồi, Trần Y Ninh lúc này mới vào phòng trong. Từ Trạch Vũ vẫn đang ngủ say. Trần Y Ninh nhìn hắn ngủ ngon lành, cũng không làm phiền hắn, lặng lẽ đi ra ngoài, tiếp tục làm một việc mà nàng vẫn luôn muốn làm – làm giày cho Từ Trạch Vũ. Đời trước nàng chưa từng làm bất cứ thứ gì cho Từ Trạch Vũ, đời này, nàng muốn bù đắp tiếc nuối.
Chương 18: Dọn dẹp tàn cuộc Bấm để xem Buổi chiều, Từ Trạch Vũ cuối cùng cũng tỉnh lại. Hắn vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Trần Y Ninh đang nửa dựa vào cửa sổ, vẻ mặt chuyên chú thêu thứ gì đó. Hắn nhìn kỹ một lượt, đó là một chiếc đế giày, xem kích thước thì hẳn là kiểu nam. Từ Trạch Vũ đột nhiên cảm thấy ấm áp trong lòng, dịu dàng hỏi: "Đây là làm cho ta sao?" Trần Y Ninh giật mình, suýt chút nữa đã đâm vào ngón tay mình. Từ Trạch Vũ vội vàng ghé sát lại xem: "Không sao chứ?" Trần Y Ninh mỉm cười: "Không sao, chàng mau nằm xuống nghỉ đi." Nhưng Từ Trạch Vũ vẫn ngồi dậy, đi đến trước mặt Trần Y Ninh, nhìn những ngón tay trắng nõn thon dài của nàng, mày nhíu chặt. Trần Y Ninh có chút ngượng ngùng rụt tay lại, khẽ nói: "Thiếp không sao." Nhìn dáng vẻ này của nàng, Từ Trạch Vũ thở dài, xoa xoa tóc nàng: "Hôm nay vất vả cho nàng rồi." Vẻ mặt Trần Y Ninh hơi sững lại, trong lòng nàng hiểu ý của Từ Trạch Vũ, dịu dàng nói: "Có gì vất vả đâu chứ, ngược lại còn khiến chàng phải khó xử. Nhị gia như vậy, không biết chàng có kế hoạch gì không?" Từ Trạch Vũ ngồi xuống đối diện Trần Y Ninh, bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm. "Ta có thể có kế hoạch gì chứ, Nhị ca dù sao cũng là Nhị ca, vẫn phải để mẫu thân ta quản." Nghe giọng điệu có chút hờn dỗi của Từ Trạch Vũ, Trần Y Ninh biết lần này hắn thật sự tức giận rồi, lại nói: "Chàng cũng đừng tức giận, Nhị gia đây là nhất thời hồ đồ, chàng vẫn nên khuyên giải huynh ấy một chút. Nữ nhân kia đã bị Lão thái thái đưa đến trang trại rồi, thiếp chỉ sợ, đến lúc đó Nhị gia lại làm ầm ĩ một trận." Nhắc đến chuyện này, ánh mắt Từ Trạch Vũ lạnh đi. "Nữ nhân đó ta sẽ xử lý sạch sẽ. Nhị ca nếu biết điều thì nên ngoan ngoãn một chút." Trần Y Ninh biết hắn tức giận lắm, nhưng cũng không phải là thật sự mặc kệ, lại nói: "Chàng tuyệt đối đừng nghĩ như vậy, Nhị ca lần này là bị mê muội mất rồi, chàng phải khuyên giải huynh ấy cho tốt." Từ Trạch Vũ có chút bực bội thở dài: "Nhị ca thật quá không biết phải trái, sao có thể làm ra chuyện như vậy." Trần Y Ninh cười vỗ nhẹ vào tay Từ Trạch Vũ: "Lần này Nhị ca làm quả thật không đúng, Lão thái thái nhất định sẽ xử lý, chỉ là vẫn phải phiền chàng nhọc lòng nhiều hơn." Từ Trạch Vũ nhìn nàng cười cười: "Nàng cũng nhiều lời nhỉ, có phải Lão thái thái bảo nàng khuyên ta không?" Trần Y Ninh có chút ngại ngùng cười: "Cũng có ý của Lão thái thái, thiếp cũng nghĩ như vậy. Dù sao gia hòa vạn sự hưng, không thể vì Nhị gia mà liên lụy đến chàng, vẫn nên ém chuyện này xuống, nếu không làm lớn chuyện sẽ không tốt cho chàng." Từ Trạch Vũ có chút mệt mỏi xoa xoa sống mũi: "Chuyện mà nàng còn nghĩ thông được, Nhị ca lại chẳng lo lắng chút nào, chỉ sợ trong lòng huynh ấy, chẳng mấy khi nghĩ đến gia đình này." Trần Y Ninh rất tán đồng gật đầu, Từ Trạch Hàn chính là như vậy, kiếp trước đã thế, kiếp này cũng không chút thay đổi. Hai người nói chuyện một lúc, Lão thái thái liền cho người đến gọi Từ Trạch Vũ. Trần Y Ninh trong lòng biết là vì chuyện gì, sắc mặt có chút lo lắng, ngược lại Từ Trạch Vũ lúc này đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, cùng người tới rời đi. Trần Y Ninh nhìn Từ Trạch Vũ rời đi, trong lòng luôn có cảm giác bất an, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Từ Trạch Vũ cuối cùng cũng trở về. Nhìn sắc mặt tái mét của Từ Trạch Vũ, Trần Y Ninh biết hôm nay không có kết quả tốt đẹp gì. Trần Y Ninh không nói gì, đón Từ Trạch Vũ vào trong. "Bên Nhị gia thế nào rồi ạ?" Trần Y Ninh đợi vào trong nhà rồi mới hỏi. Từ Trạch Vũ bưng chén trà Trần Y Ninh đưa tới uống một ngụm lớn, lúc này mới nói: "Bị Lão thái thái dùng gia pháp phạt một trận, giam lỏng ở từ đường rồi." "Vậy chuyện của nữ nhân kia đã nói chưa ạ?" Trần Y Ninh cẩn thận hỏi. Từ Trạch Vũ cười lạnh một tiếng: "Cứ để huynh ấy bình tĩnh vài ngày đã, chuyện này sau này hãy nhắc tới." Trái tim Trần Y Ninh vốn đã thả lỏng lại treo lên. Kiếp trước, lúc chuyện này mới bắt đầu nàng không nhớ rõ lắm, nhưng kết quả của chuyện này thì nàng lại vô cùng rõ ràng. Nhị gia Từ Trạch Hàn cuối cùng biết được kết cục của Minh Nguyệt, kết quả là ở trong nhà làm ầm ĩ một trận, khiến cả Từ gia trở thành trò cười cho cả kinh thành, Tam gia Từ Trạch Vũ càng bị ảnh hưởng nặng nề, thanh danh quan trường bị ảnh hưởng không nhỏ, thậm chí có lúc còn bị Trần gia lấy đó để công kích Từ Trạch Vũ, khiến thực lực của Từ Trạch Vũ tổn thất lớn. Chuyện này là khúc dạo đầu cho sự suy bại của Từ gia, nhưng vào lúc này, không ai tin một nữ nhân lại có ảnh hưởng lớn đến Từ Nhị gia như vậy. Bọn họ đều chỉ cho rằng hắn nhất thời bị ma xui quỷ khiến, lại không biết rằng, Từ Nhị gia này lại thật sự yêu sâu đậm, cuối cùng khiến Từ gia vô cùng mất mặt. "Tam gia," Trần Y Ninh có chút do dự nói: "Thiếp cảm thấy lần này Nhị gia hình như không giống bình thường, huynh ấy đối với nữ nhân này không giống bình thường." Từ Trạch Vũ vốn đang định vào tịnh phòng tắm rửa, nghe Trần Y Ninh nói vậy, lại dừng bước: "Không giống thế nào?" Hắn đối với những chuyện như vậy đều rất cẩn trọng. "Thiếp luôn cảm thấy, lần này Nhị gia hình như đã động lòng rồi." Cho nên cuối cùng mới điên cuồng như vậy, Trần Y Ninh thầm nghĩ trong lòng. Thật ra nàng không phản đối việc yêu đương, nhưng vì tình yêu mà hủy hoại cả gia tộc mình thì có chút cực đoan rồi. "Thật sự như vậy sao?" Từ Trạch Vũ nhíu mày, hắn chưa từng trải qua chuyện này, phương diện này vẫn có chút không chắc chắn, nếu thật sự như Trần Y Ninh nói, vậy thì phiền phức rồi. Lúc này Trần Y Ninh cũng không dám nói chắc chắn, chỉ có thể nói: "Đây là cảm giác của thiếp, Nhị tẩu cũng nói như vậy. Để cẩn thận, chàng vẫn nên cân nhắc phương diện này một chút, thiếp luôn cảm thấy chuyện lần này có chút không ổn." "Không ổn." Từ Trạch Vũ thầm nghĩ trong lòng, thật ra hắn cũng cảm thấy có chút không ổn. Từ Trạch Hàn tuy đa tình lại lăng nhăng, nhưng dù sao cũng là người đọc sách, đạo đức cơ bản vẫn có, trước nay cũng chưa từng nghe nói đến việc ra vào những nơi trăng hoa, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, luôn cảm thấy có vấn đề. "Nàng yên tâm, chuyện này ta sẽ xử lý ổn thỏa, nàng đừng nghĩ nhiều về việc này nữa." Từ Trạch Vũ trầm giọng nói. Trần Y Ninh biết, nếu Từ Trạch Vũ đã nói những lời như vậy, thì không còn chỗ nào để bàn bạc nữa, Trần Y Ninh cũng rất biết điều không nói thêm gì nữa. Cuối cùng cho đến khi Từ Trạch Vũ tắm rửa xong đi ra, Trần Y Ninh mới hỏi: "Tam gia, trước đó vì sợ làm kinh động bọn nhỏ, nên đã để Tam tiểu thư và Ngũ thiếu gia ở Tây sương phòng, bây giờ ý của chàng thế nào ạ?" Từ Trạch Vũ nghe nàng nhắc đến chuyện này, sắc mặt cũng dịu đi không ít, ôn tồn nói: "Nàng nghĩ rất chu đáo, mấy ngày này cứ để chúng ở lại đây đi, đợi chuyện lắng xuống rồi hãy để chúng trở về." Trần Y Ninh cười gật đầu, theo Từ Trạch Vũ vào gian trong. Ánh nến trong phòng có chút vàng vọt, Trần Y Ninh cầm kéo cắt bấc nến, căn phòng lập tức sáng hơn vài phần. Từ Trạch Vũ cười ôm nàng từ phía sau, hôn nhẹ sau tai nàng, tai Trần Y Ninh lập tức đỏ bừng. Từ Trạch Vũ thấy vậy khẽ cười, đưa tay ôm ngang eo nàng, bế vào trong.
Chương 19: Tình Mẫu Tử Bấm để xem Sáng sớm hôm sau, Từ Trạch Vũ đã đến phòng của Lão thái thái để bàn bạc chuyện này. Trần Y Ninh trong lòng nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Lão thái thái thực ra nhìn xa trông rộng hơn nàng, chỉ là lần này chạm đúng vào chỗ đau của Lão thái thái, nên mới khiến bà có chút cực đoan. Còn Trần Y Ninh thì ở lại Thanh Ngô Viện, dẫn hai đứa trẻ dùng bữa sáng, rồi tiễn Từ Hoài Thanh đi học, sau đó mới đưa Từ Viện vào Tây sương phòng. Trần Y Ninh vốn có tài thêu thùa, liền cười nói bàn luận chuyện may vá với Từ Viện. Từ Viện tuy học vấn không tệ trong giới nữ nhi, nhưng về mặt nữ công lại có chút vụng về. Hai người ngược lại rất hợp ý nhau. "Mẫu thân, tay người thật khéo." Từ Viện cười rất ngoan ngoãn. Trần Y Ninh cười xoa đầu Từ Viện, dịu dàng nói: "Ta cũng là luyện tập mà thành thôi. Hồi nhỏ, Lão thái thái nhà chúng ta để ta luyện thêu thùa cũng đã tốn không ít công sức." Trần Y Ninh nói chuyện rất đời thường, Từ Viện cũng thả lỏng hơn nhiều, lại nói thêm với nàng vài câu về nữ công, Từ Viện có chút ngập ngừng như có điều muốn nói. Trần Y Ninh nhìn ra, mím môi, thuận thế hỏi: "Sao vậy?" Từ Viện có chút ngại ngùng cười: "Cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi người mấy ngày nay sao vậy? Trong nhà không có chuyện gì chứ ạ?" Nhìn dáng vẻ thấp thỏm không yên của cô bé, Trần Y Ninh trong lòng cũng có thể hiểu được, vỗ nhẹ vào tay cô bé an ủi, dịu dàng nói: "Con đừng lo lắng, chỉ là chỗ Nhị bá của con xảy ra chút chuyện, ta không muốn con và Thanh ca nhi bị liên lụy vào, nên mới để các con chuyển đến Thanh Ngô Viện. Tối qua phụ thân con cũng đồng ý rồi, đợi chuyện này qua đi, các con lại chuyển về." Nghe Trần Y Ninh nói vậy, Từ Viện lại có chút ngại ngùng: "Con và Ngũ đệ có thể ở cùng người và phụ thân, trong lòng vô cùng vui sướng. Chỉ là mấy ngày nay không có tin tức gì, trong lòng luôn có chút hoang mang." Từ Viện nói chuyện khéo léo, Trần Y Ninh tự nhiên cũng không thể không nể mặt, cười vỗ nhẹ mu bàn tay cô bé, ôn tồn nói: "Con cứ yên tâm ở lại đi. Đợi vài ngày nữa trời mát mẻ hơn, ta sẽ nói với phụ thân con, trồng cho con một khóm mai ở ngoài sân, đến mùa đông hái xuống làm bánh hoa mai cho con." Trần Y Ninh nhớ rằng, Từ Viện thích nhất loại điểm tâm có vị ngọt này. Nhắc đến chuyện này, Từ Viện cũng cười: "Người nói phải, như vậy là tốt nhất rồi. Chỉ sợ Thanh ca nhi lại nói con làm ô nhục bậc văn nhân, nó bé tí như vậy mà quy củ còn hơn cả phụ thân." Bị cô bé nói vậy, Trần Y Ninh cũng thật sự hình dung ra dáng vẻ nói năng răm rắp, khuôn phép của Từ Hoài Thanh, lại thêm gương mặt trẻ con đó, quả thật cũng bật cười. Nhìn Trần Y Ninh cười thật lòng, Từ Viện trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm. Kế mẫu con chồng vốn khó sống chung nhất, nhưng tính tình của Trần Y Ninh cũng không tệ, bản thân mình quả thật may mắn. Hai người cứ thế ngồi yên lặng một lúc, đợi đến khi Từ Viện thêu thùa gần xong, Trần Y Ninh mới cười nói với Từ Viện: "Được rồi, làm đến đây là đủ rồi. Thêu thùa lâu sẽ không tốt cho mắt, con về nghỉ ngơi đi, phụ thân con một lát nữa mới về." Từ Viện ngoan ngoãn gật đầu, lại nói vài câu khách sáo trước mặt Trần Y Ninh rồi mới rời đi. Nhìn Từ Viện rời đi, La mama vẻ mặt phức tạp đi đến bên cạnh Trần Y Ninh, khẽ nói: "Tiểu thư, vị Tam tiểu thư này quả thật là người hiểu chuyện đó ạ." Giọng La mama kéo dài, dường như ẩn chứa vô số ý tứ. Trần Y Ninh khẽ cười: "Con bé là một đứa trẻ thông minh, ta cũng có thể nhẹ nhõm hơn. Mama đừng nghĩ nhiều." La mama nghe vậy, vội vàng cúi đầu: "Là lão nô vượt quá phận sự rồi." Trần Y Ninh đương nhiên không trách La mama. Kiếp trước từ khi nàng gả vào Từ gia, chính là La mama luôn bảo vệ nàng. La mama tuy có lúc hồ đồ, nhưng lòng trung thành thì không ai sánh bằng. "Người là người cũ bên cạnh ta, có những lời nên nói, có những lời không nên nói, người cũng nên hiểu. Bây giờ không còn như ở nhà nữa, đến địa phận Từ gia này, đừng nói là người, ngay cả ta nói chuyện cũng phải cẩn thận vài phần. Dù là vì tốt cho ta, người cũng phải cẩn trọng hơn, nếu không chủ tớ chúng ta sẽ phải chịu khổ đó." Tuy trong lòng Trần Y Ninh rất tin tưởng và dựa dẫm La mama, nhưng có một số chuyện vẫn cần phải nhắc nhở. Hoàn cảnh hiện tại của họ, vẫn là nên cẩn trọng một chút. La mama sợ đến toát mồ hôi lạnh, chân mềm nhũn muốn quỳ xuống, nhưng bị Trần Y Ninh một tay giữ lại. "Ta biết người một lòng vì ta, những lời này cũng là trong lòng ta có ý muốn người biết, chứ không có ý trách cứ người đâu." Lúc này Trần Y Ninh dịu giọng lại, thuật dùng người "củ cà rốt và cây gậy" nàng sớm đã thấu hiểu. La mama quả nhiên cảm kích rơi nước mắt, lập tức nói: "Tiểu thư, đây đều là lỗi của lão nô. Sau này lão nô nhất định sẽ cẩn trọng trong hành sự, không gây họa cho người." Trần Y Ninh hài lòng cười gật đầu. La mama tuy không phải là người thông minh nhất, nhưng lòng trung thành với nàng lại vô cùng đáng quý. Nếu có thể cẩn trọng hơn nữa, cũng coi như một trợ lực cho mình. Sau sự việc này, Trần Y Ninh cũng không nỡ để La mama mặt mày đẫm lệ đứng trong phòng, liền bảo bà lui về nghỉ ngơi trước, chỉ gọi Bạch Chỉ vào hầu hạ. Bạch Chỉ tính tình đơn thuần, nhưng cũng rất thông minh. Vừa thấy La mama lúc ra ngoài sắc mặt không đúng lắm, liền hiểu giữa chủ tớ họ có lẽ đã xảy ra chuyện gì, cho nên vào rồi cũng không hỏi nhiều, chỉ ở bên cạnh Trần Y Ninh hầu trà. Trần Y Ninh cũng không nói nhiều, chỉ ngồi bên giường lật sách. Nàng không phải là người thích đọc sách, chỉ thích xem chút truyện kể, tạp văn, lúc này xem cũng chỉ để giết thời gian mà thôi. Từ Trạch Vũ đã đến phòng Lão thái thái ngả bài, bây giờ vẫn chưa biết thái độ của Lão thái thái thế nào. Trần Y Ninh vừa lật sách, trong lòng vẫn còn canh cánh chuyện, cho nên cảm thấy chưa qua bao lâu, Bạch Chỉ đã khẽ nói: "Tam thái thái, đến giờ dùng bữa trưa rồi ạ." Trần Y Ninh không khỏi sững sờ, quay đầu nhìn mặt trời bên ngoài, quả thật đã không còn sớm nữa, chỉ là Từ Trạch Vũ vẫn chưa về. Trần Y Ninh đặt cuốn sách xuống, khẽ thở dài: "Dọn cơm đi, cũng gọi Tam tiểu thư và Ngũ thiếu gia qua đây. Ngũ thiếu gia sáng sớm đã đến tiền viện đọc sách, bây giờ chắc cũng đói rồi." Nói về Từ Hoài Thanh, Trần Y Ninh cũng không biết mình có tình cảm gì. Kiếp trước khi họ là mẫu tử, quan hệ vô cùng lạnh nhạt, đến cuối cùng đã đến mức không đội trời chung. Từ Hoài Thanh hận nàng đến tận xương tủy, nàng đối với cả Từ gia đầy lòng áy náy. Nhưng bây giờ, đã sống lại một lần, có lẽ mối quan hệ giữa nàng và đứa trẻ này cũng có thể cải thiện được chăng, Trần Y Ninh thầm nghĩ. Bạch Chỉ nhận lệnh của Trần Y Ninh rồi đi ra ngoài. Trần Y Ninh cũng từ trên giường ấm ngồi dậy, đặt cuốn sách xuống, sửa lại cổ áo, chuẩn bị đi ra. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc đó, đột nhiên Tử Thường vội vã chạy vào. "Tam thái thái, Tam gia về rồi ạ." Tử Thường mày mắt đều ánh lên ý cười, cung kính báo cáo với Trần Y Ninh. Trần Y Ninh lại ngẩn người. Nàng xuất thân từ nhánh phụ của Trần gia, không có gia thế lớn như Từ gia, cho nên nha hoàn thân cận bên người cũng chỉ có Bạch Chỉ và Bạch Vi. Tử Lan và Tử Thường đều là do mẫu thân nàng, Lý thị, mua vội trước khi nàng xuất giá, cho nên không được nàng tin tưởng. "Sao lại vô phép tắc như vậy." Trần Y Ninh nghiêm mặt, quở trách một câu. Nàng vốn không thích có người lảng vảng bên cạnh, cho nên hai nha hoàn này cũng đều hầu hạ ở phòng ngoài. Hôm nay Tử Thường hấp tấp xông vào, Trần Y Ninh trong lòng tự nhiên không vui. Hơn nữa, kiếp trước, nàng nhớ Tử Thường cũng không thể ở bên nàng đến cuối cùng.