Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Bunmincha, 5 Tháng ba 2025.

  1. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 701: Bệnh viện Anh Lan (59)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy nhiên, khi người chơi lên đến tầng hai thì ngớ người ra.

    Số trẻ trong phòng chăm sóc đặc biệt đã giảm đi ba đứa.

    Ban đầu có hai người chơi đã chết, không tính nhân vật đặc biệt là Tô Thường Thiện, thì chỉ còn lại bảy người chơi, số trẻ trong phòng chăm sóc đặc biệt là đủ. Ai ngờ bây giờ lại thiếu ba đứa, chỉ còn lại năm đứa trẻ.

    Ba đứa trẻ thiếu thuộc về Khâu Cảnh, Kỷ Cẩm và Dư Bách Sơ.

    Dì Lương đã chết, nên đứa trẻ của bà ấy hiện không có chủ, ba người phát hiện thiếu trẻ, lập tức nhìn vào đứa trẻ thừa ra đó.

    Ba người gần như cùng lúc lao vào phòng bệnh.

    Cửa phòng chỉ rộng như vậy, ba người bị kẹt ở cửa, không ai vào được, không biết ai là người ra tay trước.

    Ba người như dính liền nhau, người này kéo tay người kia, người kia kéo tóc người nọ.. Hễ có một người muốn vào, hai người còn lại lập tức đưa tay kéo người đó ra.

    Dù không đánh nhau dữ dội, nhưng cảnh ba người kéo co ở cửa trông giống như một vòng xoay tình yêu.

    Dư Bách Sơ dù sao cũng có một người giúp đỡ, Cao Hạo Nguyệt phản ứng kịp thời, lập tức tiến lên giúp đỡ.

    Khâu Cảnh thấy vậy, mặt tối sầm lại, anh ta đột nhiên buông tay Kỷ Cẩm, còn đẩy cô vào trong, chủ động chặn Dư Bách Sơ và Cao Hạo Nguyệt lại, "Dư Bách Sơ, tôi không sống yên thì cô cũng đừng hòng! Đứa trẻ này không ai được lấy!"

    Kỷ Cẩm không quan tâm đến mối thù giữa họ, lao vào trong, chạy thẳng đến giường của đứa trẻ thuộc về dì Lương.

    Còn Dư Bách Sơ và Cao Hạo Nguyệt bị chặn ở cửa, đã đánh nhau với Khâu Cảnh.

    Kỹ năng thiên phú của Khâu Cảnh có tính tấn công mạnh, đối đầu với kỹ năng điều khiển gió của Dư Bách Sơ và nhện có sức phá hoại cực mạnh của Cao Hạo Nguyệt, cả hành lang đều bị tàn phá.

    Khâu Cảnh quyết tâm giết Dư Bách Sơ, ra đòn nào cũng chí mạng.

    Dư Bách Sơ và Cao Hạo Nguyệt dù sao cũng đã trải qua vài ngày rèn luyện, có sự ăn ý nhất định, họ có lợi thế về số lượng, Khâu Cảnh dần rơi vào thế yếu.

    * * *

    * * *

    Ô Bất Kinh sợ bị cuốn vào cuộc chiến, nên co rúm lại bên cạnh Ngân Tô, không dám lại gần.

    Tôn Hướng Tuyết cũng theo Ô Bất Kinh, đứng ở khoảng cách an toàn gần Ngân Tô để quan sát.

    Ô Bất Kinh khẽ hỏi Ngân Tô: "Cô Tô, tại sao trẻ trong phòng chăm sóc đặc biệt lại biến mất?"

    Ngân Tô đút tay vào túi áo blouse trắng, thản nhiên nói: "Hôm qua NPC còn vào được phòng chăm sóc đặc biệt, quái vật trộm trẻ ban đêm có thể cũng thay đổi khẩu vị rồi."

    Không có quy tắc nào nói rằng quái vật trộm trẻ chỉ trộm trẻ ở phòng bệnh thường, đó chỉ là kết luận dựa trên kinh nghiệm trước đây của mọi người.

    "!"

    Còn có thể như vậy sao!

    Nhưng Ô Bất Kinh nghĩ lại thì hiểu ra, nếu số trẻ cố định là tám, thì phó bản này sẽ có số người vượt qua cố định.

    Nhưng rõ ràng trò chơi không muốn nhiều người chơi vượt qua như vậy, nên khi người chơi đã phát hiện ra trẻ trong phòng chăm sóc đặc biệt là quan trọng nhất và nghĩ rằng sắp vượt qua - thì trò chơi lại giáng một đòn mạnh.

    Người nhiều mà trẻ ít, người chơi tự nhiên sẽ đánh nhau.

    Trò chơi thật tàn nhẫn.

    Cho hy vọng rồi lại nghiền nát hy vọng.

    "Bịch!"

    Khâu Cảnh bị con nhện lớn hất văng, khi con nhện nhanh chóng bò về phía anh ta, anh ta giơ tay ném ra một vật.

    "Bùm!"

    Khói trắng dày đặc nổ tung trên không, che khuất tầm nhìn của mọi người, tiếng kính vỡ 'rầm rầm' vang lên từ một hướng nào đó.

    Khâu Cảnh đã chạy trốn.

    Nhưng ngay giây tiếp theo, mọi người nghe thấy tiếng hét thảm thiết của Khâu Cảnh.

    Khói trắng dần tan, bóng dáng con nhện lớn đầy vết thương dần hiện rõ, một chân dài của nó đang từ từ rút lại từ cửa sổ vỡ.

    Cả vai của Khâu Cảnh bị đâm xuyên, bị con nhện nhấc lên.

    Sau tiếng hét đau đớn, Khâu Cảnh bắt đầu chửi bới Dư Bách Sơ, Dư Bách Sơ bò tới, giữ chặt Khâu Cảnh, rồi cắt cổ anh ta bằng một nhát dao.

    Máu phun ra, Khâu Cảnh không thể phát ra âm thanh, đôi mắt mở to đầy bất mãn và oán hận.

    Dư Bách Sơ lật người, ngã xuống đất thở dốc.

    Hành lang chỉ còn lại tiếng thở nặng nề.

    Dư Bách Sơ nghỉ một lúc, lấy thuốc ra uống, hồi phục chút thể lực, loạng choạng đứng dậy, được Cao Hạo Nguyệt dìu đến trước mặt Ngân Tô.

    "Bác sĩ Tô, tại sao trẻ trong phòng chăm sóc đặc biệt lại mất tích?"

    "Không ai nói rằng trẻ trong phòng chăm sóc đặc biệt sẽ không mất tích, đúng không?"

    "..."

    Có vẻ đúng là họ tự nghĩ vậy.

    Tình hình bây giờ là cô phải giết những người chơi khác mới có cơ hội lấy lại một đứa trẻ.

    Hoặc cầm cự đến phút cuối cùng của phó bản..

    Còn gần hai mươi bốn giờ nữa mới kết thúc phó bản, những quái vật kia đã khó đối phó, liệu cô có thể đối phó với quái vật cuối cùng không?

    Dư Bách Sơ nói với Cao Hạo Nguyệt: "Em đi làm việc chính trước đi."

    Cao Hạo Nguyệt lo lắng cho Dư Bách Sơ: "Chị Bách Sơ, em.."

    "Đừng lề mề, không thì không ai ra được đâu." Dư Bách Sơ nói: "Trước tiên hãy để đứa trẻ phục hồi bình thường."

    Cao Hạo Nguyệt dìu Dư Bách Sơ đến tường, để cô dựa vào tường nghỉ ngơi, rồi mới vào phòng chăm sóc đặc biệt.

    Ô Bất Kinh và Tôn Hướng Tuyết cũng vào theo, nên hành lang chỉ còn lại Ngân Tô và Dư Bách Sơ.

    Dư Bách Sơ ngồi dựa vào tường, "Cô không giống như tôi tưởng tượng."

    Ngân Tô dựa vào khung cửa bên cạnh, nghe vậy liếc nhìn cô, một lúc sau mới đáp: "Ồ."

    Dư Bách Sơ: "?"

    Bình thường không phải nên hỏi khác chỗ nào sao?

    Rõ ràng Ngân Tô không phải người bình thường, cô ấy hoàn toàn không quan tâm mình trong tưởng tượng của người khác như thế nào.

    * * *

    * * *

    Phòng chăm sóc đặc biệt.

    Kỷ Cẩm và Mạnh Văn Sơn phát hiện Tôn Hướng Tuyết có thuốc viên, chủ động giao dịch với cô.

    Tôn Hướng Tuyết có một lọ thuốc khá lớn, cô không thể dùng hết một mình, Kỷ Cẩm và Mạnh Văn Sơn trước đây cũng không có xung đột với cô, nên Tôn Hướng Tuyết đã giao dịch với họ.

    Lúc này, Tôn Hướng Tuyết đang cho quái vật nhỏ uống thuốc, nhưng vừa nhét vào miệng, nó đã nhổ ra ngay, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, miệng há ra nhưmuốn khóc.

    Những người khác cũng gặp tình huống tương tự, quái vật nhỏ không chịu uống.

    Dù có nhét vào cổ họng, chúng cũng nhổ ra được.

    Tôn Hướng Tuyết: "Có phải phải pha vào sữa không?"

    Ô Bất Kinh nhìn đứa trẻ sắp khóc, trong lòng thoáng chút thương cảm, nhưng nhanh chóng bị cảm giác lạnh lẽo xóa tan, biến mất không dấu vết.

    Có vẻ đúng là họ tự nghĩ vậy.

    "Thử xem."

    Kỷ Cẩm lấy sữa mẹ từ NPC mẹ sáng nay, bỏ viên thuốc vào.

    Viên thuốc tan trong sữa mẹ, rồi đưa cho quái vật nhỏ uống, nhưng vẫn bị từ chối, quái vật nhỏ phun bong bóng như cua.

    "Sao vẫn không được?"

    "Có phải.. cần máu không?" Ô Bất Kinh ngập ngừng nói: "Giản Kỳ Hoa cho trẻ uống máu."

    "Máu của ai?"

    Những đứa trẻ bên kia ăn thịt mẹ sẽ lớn nhanh, ai biết cho quái vật nhỏ này uống máu sẽ xảy ra chuyện gì.

    Giản Kỳ Hoa cho uống thứ trông giống máu, nhưng không chắc là máu..

    Đó cũng là lý do khi họ phát hiện đứa trẻ của Giản Kỳ Hoa phục hồi tốt nhất, họ không dám bắt chước ngay.
     
  2. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 702: Bệnh viện Anh Lan (60)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Giản Kỳ Hoa không phải loại người sẽ tự lấy máu mình."

    "Đi bắt một NPC thử xem." Kỷ Cẩm nói là làm, bế đứa trẻ ra ngoài, nhanh chóng kéo một NPC trở lại.

    Ô Bất Kinh nhìn Kỷ Cẩm lấy máu, bỏ viên thuốc vào máu rồi cho đứa trẻ uống..

    "Ục ục ục.."

    Đứa trẻ tiếp tục phun bong bóng.

    * * *

    * * *

    Mọi người nhìn đứa trẻ phun bong bóng, rơi vào im lặng kỳ lạ.

    Một lúc lâu sau, có người thở dài, nghiêm trọng nói: "Không lẽ thật sự phải dùng máu của chúng ta?"

    "..."

    Căn phòng chìm vào im lặng chết chóc, không ai trả lời câu hỏi này.

    Kỷ Cẩm cũng không dám liều lĩnh là người đầu tiên lấy máu cho uống, những người khác đều do dự, có nên mạo hiểm thử không.

    Cao Hạo Nguyệt ra ngoài tìm Dư Bách Sơ, kể lại tình hình hiện tại.

    Ngân Tô vẫn đứng bên cạnh, tất nhiên cũng nghe thấy lời của Cao Hạo Nguyệt.

    Họ đã nghĩ ra mọi cách có thể, Dư Bách Sơ cũng không có gợi ý gì thêm.

    Ô Bất Kinh cũng ra ngoài nhờ Ngân Tô giúp đỡ: "Cô Tô, nó không chịu uống thuốc."

    Ngân Tô liếc nhìn quái vật nhỏ trong tay Ô Bất Kinh, quái vật nhỏ vốn đang cào cằm Ô Bất Kinh, bị Ngân Tô nhìn một cái, lập tức rụt tay lại, ngoan ngoãn vô cùng.

    Ngân Tô cười khẩy: "Trẻ không chịu uống thuốc, đa phần là do thiếu đòn."

    Quái vật nhỏ: "..."

    Quái vật nhỏ quấn đuôi quanh tay Ô Bất Kinh, cảnh giác nhìn Ngân Tô, sợ cô thật sự đánh mình.

    Ô Bất Kinh biết quái vật nhỏ hơi sợ Ngân Tô, nên phản ứng của quái vật nhỏ không làm anh ta ngạc nhiên, "Nhưng chúng ta không thể đánh trẻ."

    Đánh vào thân con, đau trong lòng mẹ..

    Ngân Tô: "Có thể là bọn trẻ chỉ đơn giản là ghét uống thuốc thôi, nhưng vì sức khỏe của chúng, người mẹ lo lắng nên phải dùng chút sức, cũng không phải là đánh đâu."

    Ô Bất Kinh chợt hiểu ra, dường như đã hiểu được.

    Anh chạy về phòng bệnh, đặt đứa trẻ lên bàn chăm sóc. Nhỏ quái vật dường như biết sắp xảy ra chuyện gì kinh khủng, nó dùng đuôi quấn lấy Ô Bất Kinh, hai tay bám chặt lấy anh.

    "Nghe lời nào, tất cả đều vì sức khỏe của con, con phải uống thuốc." Ô Bất Kinh giữ đứa trẻ lại và gọi Tôn Hướng Tuyết đến để giữ nhỏ quái vật.

    Tôn Hướng Tuyết giữ chặt chân và đuôi của nhỏ quái vật, còn Ô Bất Kinh giữ phần thân trên, mở miệng nhỏ quái vật và ném viên thuốc vào sâu trong họng.

    Nhỏ quái vật muốn nhổ ra, Ô Bất Kinh vội dùng ngón tay chặn họng.

    Nhỏ quái vật tròn mắt, cảm xúc kinh ngạc, giận dữ, oán hận lần lượt hiện lên, sau đó chuyển thành tủi thân, nước mắt bắt đầu rơi lã chã.

    Ô Bất Kinh thấy nhỏ quái vật như vậy, vội vàng tự bảo vệ mình, sợ bị nó làm mềm lòng mà buông tay.

    Sau năm phút, Ô Bất Kinh cảm thấy nhỏ quái vật không còn muốn nhổ ra nữa, anh từ từ nới lỏng ngón tay, nhỏ quái vật không có phản ứng gì, bắt đầu rút tay ra.

    Khi ngón tay Ô Bất Kinh rời khỏi, nhỏ quái vật không nhổ viên thuốc ra, nhưng bắt đầu khóc lớn: "Oa oa.."

    "Con yêu, tất cả đều vì tốt cho con." Ô Bất Kinh vội ôm lấy và dỗ dành: "Uống thuốc tốt cho sức khỏe của con, con không thể phụ lòng.. tấm lòng của mẹ."

    Những người xung quanh: "..."

    Đứa trẻ khóc một lúc, có lẽ đã chấp nhận sự thật này, dần dần không khóc nữa.

    Theo thời gian, cơ thể đứa trẻ bắt đầu có sự thay đổi.

    "Có hiệu quả rồi."

    "Vậy chỉ cần ép thuốc vào là được rồi?" Pha sữa gì đó, tất cả chỉ để thêm hương vị thôi!

    Những người khác cũng bắt chước, bắt đầu giữ chặt đứa trẻ và ép thuốc vào.

    Có lẽ do thuốc có độ tinh khiết cao, chỉ một viên thuốc mà một nửa số trẻ đã trở lại hình dạng bình thường.

    Chỉ cần cho uống thêm một lần nữa..

    Họ còn chưa quyết định có nên tiếp tục cho uống hay không thì Ngân Tô đã đến gõ cửa, nhắc nhở họ rằng thời gian thăm bệnh đã hết.

    Nhưng Ngân Tô nhắc xong rồi đi, không gọi họ ra ngoài, rõ ràng là không quan tâm đến họ nữa.

    Nhưng..

    "Anh Ô, sao anh có thể ở cùng con suốt vậy?" Ô Bất Kinh không bị ảnh hưởng bởi nhỏ quái vật sao?

    "À.." Vì anh liên tục tự dùng phép chữa trị mà! Nhưng điều này không thể nói ra, anh chỉ có thể bịa ra rằng mình có đạo cụ.

    Những người khác không thể ép anh nói ra thông tin cụ thể về đạo cụ, nên khi nghe đến đây, họ không hỏi thêm nữa.

    Mọi người rời khỏi phòng bệnh trước, sợ rằng lát nữa sẽ mất kiểm soát.

    Vừa bước ra khỏi phòng bệnh, họ cảm thấy có gì đó không ổn, hành lang vẫn bừa bộn nhưng quá yên tĩnh..

    Sau khi gọi họ xong, Tô Thường Thiện lẽ ra phải đi gọi các NPC khác, việc kéo các NPC sẽ gây ra tiếng động không nhỏ.

    Tại sao lúc này lại không nghe thấy tiếng động gì?

    Quan trọng nhất là, Dư Bách Sơ đang đợi ở hành lang đã biến mất.

    "Có gì đó không ổn, mọi người cẩn thận.." Lời của Cao Hạo Nguyệt chưa nói hết thì cửa phòng bệnh 209 kêu 'cạch' một tiếng, như móng tay cào lên cửa.

    Cửa phòng 208 không đóng, một bàn tay mũm mĩm chống xuống đất, từ bên trong bò ra.

    Là những đứa trẻ..

    Nhìn chúng khoảng ba tuổi, béo phì một cách bất thường, không đi thẳng mà bò bằng cả tay và chân, nhanh chóng bò ra ngoài.

    "Hi hi hi, tìm mẹ.. nhiều mẹ quá, tìm mẹ, ăn mẹ, tìm mẹ.."

    Nhìn về phía trước, nhiều cửa phòng bệnh xuất hiện những đứa trẻ lớn nhỏ khác nhau, còn những phòng bệnh đóng cửa thì phát ra tiếng cào cửa chói tai như tiếng chó cào.

    Cửa phòng 209 nhanh chóng bị cào rách, đứa trẻ bên trong bò ra, đầu quay một vòng, nhìn thấy họ, nở nụ cười: "Tìm mẹ, ăn mẹ.. hi hi hi.. mẹ thơm thơm."

    Tất cả đứa trẻ nhanh chóng bò về phía họ, những đứa trẻ đáng yêu lúc này trở nên dữ tợn và đáng sợ.

    "!"

    Tôn Hướng Tuyết kéo Ô Bất Kinh chạy đi.

    Những người khác cũng phản ứng đầu tiên là chạy, rời khỏi tầng này.. nhưng họ đang ở cuối hành lang của phòng chăm sóc đặc biệt, chỉ có thể nhảy qua cửa sổ.

    "Xoảng!"

    "Nhảy cửa sổ! Nhanh nhảy cửa sổ!"

    "Họ đuổi kịp rồi.. á!" Mạnh Văn Sơn bị đứa trẻ lao tới cắn vào tay, đứa trẻ như một con chó săn, cắn chặt không buông.

    Mạnh Văn Sơn khó khăn lắm mới đẩy được đứa trẻ ra, leo lên bậu cửa sổ và nhảy xuống.

    Khi Kỷ Cẩm vừa đặt chân lên bậu cửa sổ, một đứa trẻ từ trần nhà rơi xuống, cắn vào mông cô. Kỷ Cẩm đau đến mức mặt mày méo mó.

    Cao Hạo Nguyệt đi sau giúp cô kéo đứa trẻ ra, Kỷ Cẩm cảm thấy như bị cắn mất một miếng thịt lớn, nhưng lúc này không phải lúc để quan tâm đến điều đó.

    Hai người lần lượt nhảy qua cửa sổ.

    Không ngờ những đứa trẻ phía sau cũng nhảy xuống như những chiếc bánh bao, rơi xuống đất rồi nhanh chóng bò dậy đuổi theo điên cuồng, không có ý định từ bỏ việc truy đuổi.

    "Chúng đang đuổi theo! Chạy mau!"

    "Chạy hướng này!"

    "Chạy tách ra!"

    * * *

    * * *

    Dư Bách Sơ ngồi xổm đến mức chân tê cứng, nghỉ ngơi một lúc, cơ thể cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cô chống tay vào tường đứng dậy, lắng nghe một chút rồi quay đầu nhìn Ngân Tô đang chơi điện thoại bên cạnh.. điện thoại?

    À đúng rồi, trước đó cô ấy cũng đã từng dùng.

    Mọi người không mang được điện thoại vào đây, cô ấy có điện thoại vì vai trò đặc biệt hay đó là một đạo cụ?

    - Chào mừng đến với địa ngục của tôi -

    P/S: Cảm ơn một bạn (mình k biết nick bạn đó) đã đăng nhập lại nhiều lần và đọc ủng hộ mình nhé. 1 lượt đăng nhập và đọc của mn thì m sẽ dk 40xu = 40đ á, mn đăng nhập lại rồi đọc ủng hộ m chút xu nhé. Đọc liên tù tì mà k đăng nhập lại thì m cũng chỉ dk 40 xu thui, nên m mới hạn chế up nhiều chương 1 lần. Mn thông cảm nhé.
     
  3. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 703: Bệnh viện Anh Lan (61)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ý nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu Dư Bách Sơ, nhanh chóng bị thay thế bởi câu hỏi mà cô vừa nghĩ ra: "Cô Tô.. họ có phải đã im lặng một lúc rồi không?"

    Các phòng bệnh khác cũng không có tiếng động gì..

    NPC và trẻ con thỉnh thoảng vẫn tạo ra tiếng động, sao bây giờ lại yên tĩnh như vậy?

    Ngân Tô mở xong một hộp quà bất ngờ, cất điện thoại vào túi, rồi bước về phía phòng chăm sóc đặc biệt.

    Cửa phòng bệnh trước đó mở, không biết từ lúc nào đã lặng lẽ đóng lại, Ngân Tô thử mở nhưng không được.

    Qua cửa sổ quan sát có thể thấy mọi người bên trong, tất cả đều quay lưng lại với cửa sổ, đứng im không động đậy.

    Dư Bách Sơ cũng thử mở cửa, nhưng cửa như bị dính keo, không nhúc nhích.

    Dư Bách Sơ ghé sát vào khe cửa gọi: "Hạo Nguyệt? Hạo Nguyệt, cô có nghe thấy không? Bác sĩ Tô, sao họ không phản ứng gì?"

    * * *

    * * *

    Ô Bất Kinh bị lạc với những người khác, phía sau anh có hai đứa trẻ đuổi theo không ngừng, dù anh chạy hướng nào cũng không thoát được.

    Khi Ô Bất Kinh bị đuổi đến mức không biết đường nào mà chạy, chân anh vấp phải thứ gì đó, cả người ngã sấp xuống đất.

    "Hu hu hu.."

    Tiếng khóc của đứa trẻ trong lòng vang lên chói tai, màng nhĩ của Ô Bất Kinh gần như bị rách.

    Hai đứa trẻ từ xa lao tới, khuôn mặt dữ tợn của chúng ngày càng lớn trong mắt anh.. lớn hơn.. và lớn hơn..

    "Bốp!"

    Tiếng tát vang lên kèm theo cơn đau xé toạc ảo giác trước mắt Ô Bất Kinh, khuôn mặt dữ tợn biến thành một gương mặt lạnh lùng nhưng quen thuộc.

    Cô ấy giơ tay lên chuẩn bị đánh tiếp, thấy anh mở mắt, lộ vẻ tiếc nuối, buông tay khỏi cổ áo anh.

    Ô Bất Kinh mất thăng bằng, ngã xuống đất, tiếng khóc của đứa trẻ bên tai trở nên rõ ràng hơn.

    Người đứng bên cạnh cúi mắt xuống, giọng không vui: "Còn khóc nữa là rút lưỡi ra đấy."

    "..."

    Tiếng khóc đột ngột im bặt, đứa trẻ rúc vào lòng Ô Bất Kinh.

    Ô Bất Kinh cảm thấy an toàn hơn, quay đầu nhìn xung quanh.

    Họ vẫn đang ở trong phòng bệnh, Dư Bách Sơ đang "gọi" những người khác.

    Ô Bất Kinh bám vào vật gì đó để đứng dậy, mọi người sao lại bị trúng chiêu tập thể thế này? Anh cũng không cảm thấy có dấu hiệu ô nhiễm gì..

    "Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy?"

    "Mọi người đều bị trúng chiêu à?"

    "Cảm ơn chị Bách Sơ, nếu không có chị chắc em đã chết trong đó rồi.." Cao Hạo Nguyệt sợ hãi ôm cổ, chỗ đó vốn có vết thương nhưng giờ không còn gì.

    Tuy nhiên, khi chạm vào vẫn còn đau âm ỉ.

    Dư Bách Sơ giải thích rằng Ngân Tô đã mở cửa, cô ấy không thể mở cửa - mặc dù sau khi vào cô ấy chỉ lo cho Ô Bất Kinh, không nhìn đến những người khác.

    Nhưng nếu cô ấy không mở cửa, ai biết họ có bị tiêu diệt hết ở đây không.

    Không ai ngờ rằng lại có một cái bẫy lớn như vậy.

    Mọi người rất biết điều cảm ơn Ngân Tô, cô ấy chỉ liếc nhìn họ một cái, lạnh nhạt chấp nhận lời cảm ơn.

    Dư Bách Sơ: "Sao các người lại bị trúng chiêu?"

    "Không biết nữa..

    " Không biết nữa.. Chúng tôi chỉ thấy bác sĩ Tô đến gõ cửa nhắc nhở hết giờ thăm bệnh, rồi chúng tôi ra ngoài.. ra ngoài thì phát hiện có gì đó không ổn. "

    Bây giờ nhìn lại, bác sĩ Tô mà họ thấy là giả.

    Từ lúc bác sĩ Tô giả đến gõ cửa, họ đã bị trúng chiêu.. không, có lẽ là trước đó, vì họ bị trúng chiêu nên mới thấy bác sĩ Tô giả đến gõ cửa.

    " Vậy rốt cuộc là chuyện gì? "

    " Các cậu ra ngoài xem đi. "Dư Bách Sơ gọi mọi người ra ngoài.

    Vừa trải qua chuyện đó, mọi người vẫn còn chút di chứng, sợ lại rơi vào bẫy.

    Cuối cùng, Cao Hạo Nguyệt là người ra ngoài trước, những người khác do dự một chút rồi cũng theo ra.

    Họ đứng trước phòng bệnh 209, nhìn vào trong, chỉ thấy phòng bệnh bừa bộn, các NPC nằm trên đất, mặt hướng về phía họ, cơ thể gần như bị rỗng, còn những đứa trẻ thì biến mất.

    " Các người thử xem các phòng bệnh khác đi. "Dư Bách Sơ nhắc họ.

    Mọi người lập tức đi kiểm tra các phòng bệnh khác.

    Phòng nào có NPC đều đã chết, những đứa trẻ trong phòng bệnh đều biến mất.

    " Chuyện này.. "

    " Khi những thứ đó đuổi theo chúng ta, chúng nói là tìm mẹ. "Kỷ Cẩm ôm mông không có vết thương nhưng vẫn thấy đau, nghiến răng nói:" Vì chúng đã ăn mẹ của mình rồi, nên phải tìm một người mẹ mới để ăn thịt. "

    Ban đầu là người chơi giành giật trẻ con.

    Bây giờ lại thành trẻ con giành giật mẹ..

    Thật quá đáng!

    " Chúng đi đâu rồi? "

    Dư Bách Sơ mặt mày nghiêm trọng:" Không biết, khi tôi và bác sĩ Tô phát hiện ra, phòng bệnh đã như thế này rồi. "

    Lúc đó họ đang ở hành lang, nhưng không nghe thấy tiếng động gì.

    NPC bị trẻ con dụ dỗ, khi bị cắn vốn dĩ không phát ra tiếng, nhưng làm sao những đứa trẻ rời đi mà họ không hề hay biết.

    Những đứa trẻ mất tích chắc chắn sẽ lại xuất hiện để" tìm mẹ ".

    " Chúng ta ít nhất phải cho uống thêm một lần nữa mới có thể khiến đứa trẻ trở lại bình thường, nếu tiếp tục cho uống mà lại xảy ra tình huống này thì làm sao tránh được? "

    " Có vẻ như những người chơi không ở trong phòng chăm sóc đặc biệt sẽ không bị ảnh hưởng, những người bị ảnh hưởng cũng có thể được gọi tỉnh. Vậy nên chỉ cần có người bên ngoài, nếu có vấn đề thì gọi tỉnh ngay.. "

    Bây giờ bác sĩ Tô không cần chăm sóc trẻ, Dư Bách Sơ không có con..

    Mọi người vô thức nhìn về phía hai người họ.. chủ yếu là nhìn Ngân Tô, vì cô ấy là bác sĩ, cách vượt qua thử thách của cô ấy có lẽ khác họ, không có xung đột lợi ích.

    Nhưng Dư Bách Sơ thì khác, họ vẫn phải đề phòng cô ấy.. dù cô ấy vừa cứu họ.

    Bản chất con người rất phức tạp, cô ấy có thể cứu họ, cũng có thể giết họ. Những người chơi đã trải qua nhiều thử thách đều hiểu rằng không thể dễ dàng tin tưởng ai.

    Vì vậy, họ chỉ có thể chọn bên ít xung đột lợi ích hơn.

    Ngân Tô bị nhìn chằm chằm liền lên tiếng:" Dựa vào gì chứ? Chúng ta quen thân lắm sao? "

    "... "

    " Cho điểm. "

    Ngân Tô mỉm cười:" Vậy thì không vấn đề gì, nhưng tôi chỉ chịu trách nhiệm gọi, nếu gọi không tỉnh thì không trách tôi được, trả trước. "

    "... "

    Điểm số thật là thứ tốt.

    Trước đây giao dịch điểm đều chuyển cho Ô Bất Kinh, lúc đó họ chưa biết lý do cụ thể, nhưng bây giờ mọi người đều đoán ra cô ấy là ai, cũng hiểu tại sao rồi.

    Đại lão không muốn lộ biệt danh của mình, cũng như danh sách bạn bè có những người kỳ lạ.

    Cao Hạo Nguyệt đứng bên cạnh Dư Bách Sơ, nói nhỏ với cô:" Chị Chị Bách Sơ tính sao? Chị.. "

    Cô nhìn vào đám đông, ngập ngừng nói:" Chúng ta có nên.. "

    Tôn Hướng Tuyết và Ô Bất Kinh là một phe, nhưng Kỷ Cẩm và Mạnh Văn Sơn là những người độc lập, có thể thử xem có giành được đứa trẻ không.

    Dư Bách Sơ cúi đầu, một lúc sau mới nói:" Tôi sẽ đi theo bác sĩ Tô trước. "

    " Bác sĩ.. bác sĩ Tô có chìa khóa vượt qua thử thách khác chúng ta, chị đi theo cô ấy cũng không ích gì."Cao Hạo Nguyệt nói với giọng gấp gáp.

    * * *

    P/S: Cảm ơn một bạn (mình k biết nick bạn đó) đã đăng nhập lại nhiều lần và đọc ủng hộ mình nhé. 1 lượt đăng nhập và đọc của mn thì m sẽ dk 40xu = 40đ á, mn đăng nhập lại rồi đọc ủng hộ m chút xu nhé. Đọc liên tù tì mà k đăng nhập lại thì m cũng chỉ dk 40 xu thui, nên m mới hạn chế up nhiều chương 1 lần. Mn thông cảm nhé.
     
  4. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 704: Bệnh viện Anh Lan (62)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Còn thời gian, chờ thêm chút nữa."

    Trẻ con thay đổi mẹ, trạng thái sẽ không trở lại ban đầu, nên thực sự vẫn còn thời gian.

    Dư Bách Sơ không biết liệu cuối cùng, để sống sót, cô có ra tay với người khác hay không, nhưng bây giờ chưa đến lúc đó.

    Cao Hạo Nguyệt không thuyết phục được Dư Bách Sơ, còn lo lắng hơn cả cô.

    Kỷ Cẩm và Mạnh Văn Sơn thì chủ động rời xa họ, sợ trở thành mục tiêu bị giành giật.

    Trong lúc chờ đến giờ thăm bệnh buổi trưa, không có sự cố gì xảy ra, mọi người đều an toàn vào phòng chăm sóc đặc biệt.

    Ngân Tô và Dư Bách Sơ đứng ngoài cửa, họ đều có thể nhìn thấy.

    Ô Bất Kinh hít một hơi sâu, nói với Tôn Hướng Tuyết: "Bắt đầu thôi."

    Cho uống thuốc không phải việc đơn giản, những đứa trẻ này rất tinh ranh, phải giữ chặt chúng cho đến khi viên thuốc tan hoàn toàn, không để chúng nhổ ra.

    Ban đầu không có gì bất thường, mọi người đều cố gắng cho uống thuốc.

    Nhưng vào một khoảnh khắc nào đó, xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, sự yên tĩnh khiến tất cả lông tóc dựng đứng.

    "Mẹ.. tìm mẹ.. hi hi hi, mẹ ở đây, tìm thấy mẹ rồi!" Một con quái vật đầu màu xám xanh, từ sau bàn chăm sóc bò ra.

    Thứ bò ra có nửa thân trên đã biến thành quái vật, nhưng nửa thân dưới vẫn là hình dạng của trẻ sơsinh.

    Rõ ràng đây chính là những thứ buổi sáng!

    "Tìm mẹ tìm mẹ.. mẹ ở đâu, mẹ ở đây!" Giọng trẻ con vang lên trong phòng.

    Ngày càng nhiều những sinh vật nửa người nửa quái vật xuất hiện từ các góc phòng, chúng hô khẩu hiệu "tìm mẹ", nhanh chóng tiến về phía người chơi.

    Có những con quái vật nhỏ từ cửa tiến vào, chặn đường ra của họ.

    Hai con quái vật nhỏ nhảy lên bàn chăm sóc, dùng bàn làm đà, lao về phía giường trẻ em.

    Kỷ Cẩm theo bản năng lùi lại, nhưng ngay sau đó cô tiến lên một bước, dùng chân móc giường trẻ em, kéo giường về phía mình.

    Hai con quái vật nhỏ lao vào khoảng không, rơi xuống đất, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào đứa trẻ trong giường, trông như những đứa trẻ vui vẻ vô tư.

    "Chúng sẽ tấn công trẻ con."

    Những con quái vật khác cũng lao về phía giường trẻ em đầu tiên, chứ không phải người chơi.

    Người chơi vội vàng bế trẻ lên, tránh khỏi sự tấn công của quái vật.

    "Bác sĩ Tô vẫn chưa phát hiện ra điều gì bất thường sao?"

    "Số lượng những thứ này không đúng lắm nhỉ?"

    Lúc xảy ra chuyện buổi sáng, rõ ràng chỉ còn lại chín NPC, tương ứng với chín con quái vật.

    Nhưng bây giờ trong phòng không chỉ có chín con quái vật!

    Đám quái vật này còn gọi thêm bạn bè đến!

    "Ra ngoài, nhanh ra ngoài! Đi ra hành lang.."

    Phòng bệnh tuy không chật, nhưng với mấy người chơi và một đám quái vật, không gian di chuyển rất hạn chế.

    Những con quái vật này còn có thể leo trèo, từ trên cao lao xuống, khiến việc di chuyển càng khó khăn.

    Mọi người lần lượt rời khỏi phòng, nhưng những con quái vật phía sau tranh nhau đuổi theo, hét lên và lao về phía họ như một bầy chó săn đói.

    "Sao bác sĩ Tô vẫn chưa gọi chúng ta tỉnh?"

    "Cô ấy không định gọi chúng ta sao?"

    "Á!"

    Mạnh Văn Sơn bị một con quái vật cắn vào tay, trong khi đứa trẻ của anh vẫn cười khúc khích, vỗ tay bôm bốp.

    "..."

    May mà không phải con ruột, nếu là con ruột gặp phải tình huống này, chắc chắn sẽ bị đau tim, đột quỵ.

    Những con quái vật này cắn bất cứ chỗ nào chúng bắt được, bị cắn vào tay còn đỡ, có người bị cắn vào mông, chỗ kín, đau đớn không kể xiết.

    Quái vật quá nhiều, giết một con lại có con mới xuất hiện, như không có hồi kết.

    "Ô Bất Kinh, bắt lấy!"

    Ô Bất Kinh theo phản xạ quay lại, một vật gì đó lao về phía anh, anh vội bước lên hai bước để bắt lấy.

    Là đứa trẻ của Tôn Hướng Tuyết.

    Những con quái vật xung quanh Tôn Hướng Tuyết thấy đứa trẻ bị ném đi, gầm lên một tiếng, rồi lao về phía Ô Bất Kinh.

    "!" A a a a a!

    "Ném qua đây!" Tôn Hướng Tuyết chạy lùi một đoạn, gọi Ô Bất Kinh ném.

    Ô Bất Kinh: "..."

    Ô Bất Kinh đang bế hai đứa trẻ, khoảng cách đến Tôn Hướng Tuyết còn khá xa, anh nghĩ mình không thể ném tới..

    "Ném đi." Tôn Hướng Tuyết hét lên: "Tôi sẽ kéo lại, ném cả hai cùng lúc!"

    "Ồ ồ ồ.."

    Ô Bất Kinh nhớ ra Tôn Hướng Tuyết có một sợi dây có thể thu phóng.

    Anh lập tức ném từng đứa trẻ ra.

    Những con quái vật vừa lao tới thấy đứa trẻ bay đi, gầm lên dữ tợn, quay lại đuổi theo.

    Có hiệu quả!

    Dù không phải tất cả quái vật đều chạy theo đứa trẻ, nhưng khi phần lớn quái vật bị dụ đi, người chơi có thời gian tiêu diệt những con quái vật lẻ, tạo cơ hội thở dốc.

    Năm người nhanh chóng đứng tách ra hai bên, không biết ai đã đưa ra một dụng cụ hình cầu, nhét cả năm đứa trẻ vào trong, quả cầu rất nhẹ, ngay cả Ô Bất Kinh cũng có thể dễ dàng ném sang phía đối diện.

    Vậy là một người ném, một người lo giải quyết những con quái vật không đuổi theo đứa trẻ, áp lực giảm hẳn.

    Khi mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm, Tôn Hướng Tuyết mặt biến sắc, hét lớn: "Kỷ Cẩm, phía sau!"

    Một con quái vật nhỏ lặng lẽ tiếp cận phía sau Kỷ Cẩm.

    Nghe thấy tiếng gọi, con quái vật nhỏ đột ngột lao về phía Kỷ Cẩm.

    Kỷ Cẩm nghe thấy lời nhắc, theo phản xạ lùi sang bên cạnh, con quái vật nhỏ định nhảy lên lưng cô, nhưng cô vừa xoay người, nó lao vào khoảng không. Tuy nhiên, cánh tay nó xoắn lại, nắm lấy áo Kỷ Cẩm và cắn vào đùi cô.

    Cùng lúc đó, một con quái vật nhỏ khác từ phía bên kia lao ra, đâm vào Kỷ Cẩm.

    Kỷ Cẩm đau đớn, loạng choạng ngã sang bên.

    Ô Bất Kinh vừa định đưa tay ra đỡ Kỷ Cẩm, tay anh đã chạm vào cánh tay cô, nhưng cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, tay anh trống rỗng.

    Anh nhìn thấy đại lão.

    Sau đó là cảm giác đau rát trên mặt, anh cảm thấy má mình sưng lên.

    Ngân Tô buông Ô Bất Kinh ra, vung tay đi về phía người khác.

    Ngay lập tức vang lên tiếng tát 'bốp bốp'.

    "Xì.." Ô Bất Kinh chạm vào mặt, đau đến nhăn nhó, anh vội vàng tự chữa lành, sau đó bò dậy đi tìm Kỷ Cẩm.

    Ngân Tô và Dư Bách Sơ cùng nhau, họ đã đánh thức Cao Hạo Nguyệt và Tôn Hướng Tuyết - đều bị đánh thức.

    Sau đó, Mạnh Văn Sơn cũng bị đánh thức.

    Nhưng dù Ô Bất Kinh cố gắng thế nào, Kỷ Cẩm vẫn không tỉnh lại.

    "Để tôi." Dư Bách Sơ kéo Ô Bất Kinh ra, tát liên tiếp.

    "Bốp, bốp, bốp.."

    Tiếng tát càng lúc càng mạnh.

    Tuy nhiên, Kỷ Cẩm vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, khi Dư Bách Sơ chuẩn bị thử cách khác, cơ thể Kỷ Cẩm đột nhiên co giật, máu chảy ra từ khóe miệng, chỉ trong vài giây đã không còn động tĩnh.

    "..."

    Không khí trong phòng bệnh lập tức trở nên lạnh lẽo.

    【Trẻ con rất phụ thuộc vào mẹ, xin đừng từ chối sự phụ thuộc của trẻ, trẻ càng phụ thuộc vào bạn, chứng tỏ nó càng yêu bạn. 】

    Quy tắc này hiện tại không còn nhiều tác dụng, mọi người nhìn quy tắc xuất hiện rồi từ từ biến mất.

    Cuối cùng, Mạnh Văn Sơn phá vỡ bầu không khí kỳ lạ, hỏi tại sao lại gọi họ muộn như vậy.

    P/S: Chân thành cảm ơn bạn Vava1810 nhiều nhé, vì bạn đã chuyển cho mình 22, 000 xu nên m k bik phải cảm ơn thế nào nữa. Nếu bạn muốn đọc trk 100c thì inb và gửi mail mình gửi b đọc nhé. Nói chung là cảm ơn b đã luôn ủng hộ và like cho m nhé.
     
  5. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 705: Bệnh viện Anh Lan (63)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô chưa kịp nói gì, Dư Bách Sơ đã chủ động giải thích: "Chúng tôi phát hiện các bạn có vấn đề, lập tức vào ngay, Ô Bất Kinh và Hạo Nguyệt tỉnh lại đầu tiên, chỉ trong vòng một phút."

    "Nhưng chúng tôi đã trải qua ít nhất hai mươi phút bên trong.."

    "Có lẽ tốc độ thời gian khác nhau."

    Bên ngoài chỉ vài phút, nhưng không gian họ ở đã trôi qua hai mươi phút.

    "Con của Kỷ Cẩm đâu?"

    * * *

    * * *

    Con của Kỷ Cẩm đã biến mất.

    Không biết là do cách chết của Kỷ Cẩm khác, hay bây giờ không thể thay đổi mẹ nữa.. mẹ chết, con cũng biến mất.

    Nếu là trường hợp sau, thì Dư Bách Sơ không còn cơ hội..

    Tôn Hướng Tuyết: "Cũng có thể thứ đó đã giết con của Kỷ Cẩm."

    Vì chết nên biến mất.

    Nhắc đến trẻ con, mọi người lập tức kiểm tra tình trạng hồi phục của chúng, tiếc là chúng vẫn chưa hoàn toàn trở lại bình thường, nhiều chỗ vẫn còn dấu vết của quái vật.

    "Vẫn không được.."

    "Có lẽ còn lần cuối cùng." Mạnh Văn Sơn thở dài: "Trò chơi đã được lập trình sẵn, chờ đến giờ thăm bệnh buổi tối."

    "Không thể tiếp tục cho uống sao? Trải qua thêm một lần nữa, có lẽ chúng ta đều sẽ chết.."

    Lần này là Kỷ Cẩm không được gọi tỉnh, lần sau sẽ là ai?

    Dư Bách Sơ: "Tôi nghĩ dù có cho uống thuốc cũng không có tác dụng, còn có thể khiến trẻ phản cảm.. bố mẹ liên tục ép bạn uống thuốc, bạn có vui không? Trò chơi này muốn chúng ta hoàn thành lần thăm bệnh cuối cùng.."

    "Chẳng phải là muốn lấy mạng chúng ta sao?"

    "Phó bản tử vong không lấy mạng thì lấy gì?"

    "..."

    Đúng vậy, phó bản tử vong là để người chơi chết.

    Tất cả mọi người đều có chút u ám, họ không biết lần tới.. người chết có phải là họ không, rõ ràng đã đi đến đây rồi, sắp, sắp ra ngoài rồi.

    Mọi người không dám rời khỏi hành lang, chỉ ngồi đó chờ đợi, đồng thời theo dõi những đứa trẻ bên trong, tránh xảy ra sự cố.

    * * *

    * * *

    Thời gian từng giây từng phút trôi qua, nhanh chóng đến đêm.

    Ngân Tô ngủ một giấc trong phòng phẫu thuật, đúng giờ xuống tầng hai, "Mọi người, đã sẵn sàng chưa?"

    Những người đứng hoặc ngồi đều nhìn về phía người đang đi tới.

    Cao Hạo Nguyệt nhìn Dư Bách Sơ, trong mắt đầy lo lắng và căng thẳng, không biết là lo cho mình hay cho Dư Bách Sơ.

    Dư Bách Sơ vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: "Tự bảo trọng."

    "Chị Bách Sơ, nếu không ra tay bây giờ thì sẽ không còn cơ hội nữa." Cao Hạo Nguyệt hạ giọng.

    Nếu đây là lần cuối cùng, nghĩa là chỉ cần họ tỉnh lại an toàn lần nữa, sẽ có được chìa khóa vượt qua thử thách.

    Dư Bách Sơ: "Có thể gặp được vài người bạn tốt trong phó bản tử vong, cũng là một điều may mắn."

    "Chị Bách Sơ định bỏ cuộc sao?"

    "Biết đâu còn có cơ hội khác."

    Còn cơ hội gì nữa..

    Cuối cùng chỉ còn cách chịu đựng, nhưng với tình hình hiện tại, ai biết cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì?

    Thật sự có thể vượt qua vài giờ cuối cùng không?

    Cao Hạo Nguyệt không biết khuyên thế nào, nếu không có chị Bách Sơ tập hợp họ lại khi vào phó bản này, có lẽ cô đã không đi được đến bây giờ.

    Cô không thể nói là hoàn toàn tin tưởng Dư Bách Sơ, nhưng cô thực sự hy vọng chị Bách Sơ có thể sống sót.

    "Bác sĩ Tô, cô nhất định phải gọi chúng tôi tỉnh lại." Trước khi vào, Mạnh Văn Sơn nhắc nhở Ngân Tô.

    Việc họ có thể tỉnh lại hay không phụ thuộc vào cô ấy..

    Ngân Tô khoanh tay dựa vào cửa, "Tôi chỉ là một yếu tố bên ngoài, việc có tỉnh lại được hay không còn phụ thuộc vào chính các bạn."

    Mạnh Văn Sơn có lẽ nghĩ đến Kỷ Cẩm.

    Dù có cố gắng thế nào, Kỷ Cẩm cũng không cảm nhận được đau đớn để tỉnh lại..

    Ô Bất Kinh là người cuối cùng, hai tay nắm chặt, ánh mắt kiên định: "Cô Tô, tôi sẽ cố gắng hết sức!"

    Ngân Tô gật đầu đồng tình: "Cố lên."

    Ô Bất Kinh như được khích lệ, ánh mắt càng thêm kiên quyết, bước vào phòng với tinh thần hăng hái.

    * * *

    * * *

    Dư Bách Sơ dựa vào khung cửa, thỉnh thoảng nhìn vào bên trong.

    "Cô định làm gì?"

    Dư Bách Sơ bất ngờ nghe thấy câu hỏi này, ngẩn ra một lúc, như không chắc Ngân Tô đang nói với mình, trả lời lắp bắp: "Đi.. đi từng bước một."

    "Cô không sợ chết sao?"

    "Ai mà không sợ chết?" Dư Bách Sơ cười nhẹ, "Nhưng thực ra tôi đã nên chết từ lâu rồi.."

    Có lẽ vì bóng đen của cái chết đè nặng, Dư Bách Sơmuốn tâm sự, kể về chuyện của cô trong thế giới thực.

    "Hôm đó là buổi team building của công ty, chúng tôi thuê một chiếc xe buýt. Vì là ngày làm việc, không phải đi làm nên mọi người rất vui, chơi đùa rất vui vẻ. Sếp tôi còn nói đã chuẩn bị thăng chức cho tôi..

    Tôi nghĩ mình sẽ sớm được thăng chức, tăng lương, và nhanh chóng mua được một ngôi nhà của riêng mình, từ đó cuộc sống sẽ đi vào quỹ đạo.

    Nhưng.. cuộc đời không lường trước được, trên đường về, chúng tôi gặp tai nạn.

    Sau đó, tôi bị cuốn vào trò chơi, khi tôi thoát ra, tất cả mọi người trên xe, bao gồm cả sếp của tôi đều đã chết, chỉ còn mình tôi sống sót, mọi người nói đó là kỳ tích.

    Trò chơi đã thay đổi cuộc đời tôi, bây giờ tôi đã có ngôi nhà của riêng mình, một ngôi nhà rất lớn, tôi còn mở một công ty nhỏ, trải nghiệm những điều mà trước đây tôi không dám mơ tới.

    Thật lòng mà nói, đôi khi trò chơi không hẳn là tàn nhẫn, tôi cũng không biết nên ghét nó hay cảm ơn nó.

    Nó giúp tôi vượt qua cái chết, nhưng lại đưa tôi đến gần cái chết hơn."

    "Trò chơi kéo những người chơi đang cận kề cái chết sao?"

    Dư Bách Sơ: "Những người chơi cận kề cái chết có khả năng bị kéo vào trò chơi cao hơn, đó là lý do tại sao có người chết ngay khi thoát ra, vì họ vốn dĩ đang đối mặt với cái chết, thua trò chơi là không vượt qua được lần chết đó.

    Còn những người chết trong vòng 24 giờ.. có giả thuyết cho rằng họ cũng đang cận kề cái chết, chỉ là thời gian dài hơn một chút, một giây biến thành 24 giờ.

    Giả thuyết khác là sức mạnh của trò chơi tạo ra tai nạn, vì tiếp xúc lâu dài với người chơi trò chơi, khả năng bị kéo vào trò chơi tăng lên, chứng tỏ có người chưa đến lúc chết.

    Nhưng cụ thể là giả thuyết nào, không ai dám chắc."

    Dư Bách Sơ nói xong, nhìn Ngân Tô với vẻ kỳ lạ, không hiểu sao cô lại hỏi câu này.

    Ngân Tô đột nhiên chuyển chủ đề: "Với khả năng của cô, giết một người chơi để giành đứa trẻ vẫn kịp."

    Dư Bách Sơ cười khổ, không giấu giếm việc mình từng nghĩ đến phương án này: "Tôi bị thương nặng, dù chọn ai, tỷ lệ thành công cũng chưa đến một nửa."

    Dù giành được đứa trẻ, vẫn còn thử thách cuối cùng.

    Ai trong số họ dễ đối phó?

    Cô đánh nhau tiếp tục bị thương, rồi trải qua thử thách này, tỷ lệ chết càng cao..

    Dư Bách Sơ thấy Ngân Tô không nói gì, lại tự mình tiếp tục: "Hơn nữa, tôi nghĩ thử thách này vốn dĩ cần có người ở ngoài, phải có người tỉnh táo để gọi những người chơi bên trong tỉnh lại. Nhưng người chơi không có đứa trẻ, chắc chắn là bên thua cuộc, liệu họ có giúp đỡ những người chơi khác không?"

    #Mn đăng nhập lại và like tr giúp m nhé. Thanks các bạn nhèo nhèo^^
     
    Munxeko, Noctor, Huongneee4 người khác thích bài này.
  6. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 706: Bệnh viện Anh Lan (64)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dư Bách Sơ nghĩ rằng không thể.

    Ô nhiễm sẽ khuếch đại cái ác trong con người, dưới nỗi sợ hãi và oán hận của cái chết, suy nghĩ sẽ trở nên cực đoan hơn, tôi không sống được thì người khác cũng đừng hòng sống, tất cả cùng chết.

    Không nhân cơ hội đâm bạn một nhát đã là lòng tốt lớn rồi.

    Cuối cùng, người chơi có con không thể tỉnh lại, người chơi không có con không lấy được chìa khóa vượt qua thử thách.

    Kết cục cuối cùng chỉ có thể là toàn bộ bị tiêu diệt.

    Dư Bách Sơ luôn chú ý đến tình hình trong phòng bệnh, phát hiện mọi người bên trong không động đậy, lập tức gọi Ngân Tô vào cùng.

    Nhưng lần này khó gọi tỉnh hơn lần trước, kích thích đau đớn từ bên ngoài không còn tác dụng nhiều với họ.

    Vậy là một phút trôi qua, không ai tỉnh lại.

    * * *

    * * *

    Tôn Hướng Tuyết trốn trong một phòng chứa đồ, bên ngoài là tiếng động của quái vật bò qua nhanh chóng, ánh sáng từ khe cửa liên tục lóe lên.

    Lần này quái vật nhiều hơn, và kích thước lớn hơn.

    Chúng nhanh chóng làm tan rã đội hình của mọi người, lúc này Tôn Hướng Tuyết không biết những người khác ở đâu, còn sống hay không.

    Tôn Hướng Tuyết nhìn đứa trẻ trong lòng, đôi mắt ướt át, ngây thơ và vô tội, cô nuốt xuống vị máu trong miệng một cách khó chịu.

    Khi cô chạy trốn, đứa trẻ này rất vui vẻ..

    Khi bên ngoài không còn tiếng động, Tôn Hướng Tuyết mới xử lý vết thương ở đùi.

    Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tôn Hướng Tuyết cảm thấy đã khoảng nửa giờ trôi qua, nhưng cô vẫn chưa tỉnh lại.

    Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?

    Hay họ khó bị gọi tỉnh hơn?

    "Cạch.."

    Cánh cửa vừa rồi không có động tĩnh, giờ phát ra tiếng cào.

    "Cạch cạch.."

    Tiếng cào ngày càng dồn dập.

    Tôn Hướng Tuyết thậm chí thấy có móng tay sắc nhọn thò vào từ khe cửa, cánh cửa nhanh chóng xuất hiện một lỗ hổng, một bàn tay quái vật có thể thò vào.

    Tôn Hướng Tuyết cầm đồ vật đập vào bàn tay đó.

    Bàn tay bị đập đến máu thịt lẫn lộn, cho đến khi đứt lìa.

    Nhưng ngay sau đó, một bàn tay khác từ bên ngoài thò vào tiếp tục cào cửa, lỗ hổng dưới cửa ngày càng lớn, Tôn Hướng Tuyết đã thấy có quái vật dán mắt vào lỗ hổng nhìn vào trong.

    Từ lúc chúng bắt đầu cào cửa đến khi cái đầu quái vật đầu tiên thò vào chỉ mất chưa đến nửa phút.

    Tôn Hướng Tuyết không thể ngăn chặn những con quái vật này, cô lùi vào sâu trong phòng chứa đồ, dẫn dụ chúng vào, đồng thời ném ra hai đạo cụ.

    "Bùm!"

    Bị đạo cụ truyền ra ngoài cửa, Tôn Hướng Tuyết bị sóng nổ hất văng, cơ thể bay ra, đập xuống nền xi măng.

    Những con quái vật cũng bị nổ bay, lật người bò dậy và lao về phía cô.

    Trong phòng chứa đồ, những con quái vật không bị nổ chết cũng kéo thân thể tàn tạ bò ra.

    Tôn Hướng Tuyết lăn vài vòng trên đất, bò dậy, khập khiễng chạy về phía tòa nhà khác, ánh mắt liếc thấy một bóng đen trên trời, cô theo phản xạ ngẩng đầu nhìn.

    Đó là gì?

    Diều?

    Lúc này ai thả diều.. không đúng, trên diều có người?

    Tôn Hướng Tuyết không dám dừng lại, một lúc sau mới nhìn rõ người trên diều là ai - Ô Bất Kinh.

    Chiếc diều rõ ràng là một đạo cụ, những con quái vật này có thể leo trần nhà, nhưng không thể leo lên trời, nên ở trên trời lúc này là an toàn.

    * * * Ô Bất Kinh cũng thật tài giỏi.

    Những con quái vật đuổi theo ngày càng nhiều, Tôn Hướng Tuyết không có thời gian để ý đến Ô Bất Kinh tạm thời an toàn, vội vàng chạy trốn.

    Ô Bất Kinh ôm đứa trẻ nằm trên khung diều, dù không sợ độ cao, nhưng nhìn những con quái vật chạy tán loạn bên dưới, nếu rơi xuống sẽ trở thành mồi cho quái vật.. tạm thời mắc chứng sợ độ cao.

    Ô Bất Kinh quay lưng về phía Tôn Hướng Tuyết, không thấy cô chạy ra, nhưng nghe thấy tiếng nổ.

    Khi anh điều chỉnh hướng diều, chỉ thấy khói đen từ vụ nổ và những con quái vật chạy loạn.

    Những con quái vật bên dưới quá hung dữ, Ô Bất Kinh nghĩ rằng nếu xuống sẽ bị xé xác, nên anh không dám mạo hiểm giúp đỡ người khác.

    Lúc này anh chỉ có thể bảo vệ bản thân..

    Hy vọng mọi người có thể cầm cự đến khi đại lão gọi họ tỉnh lại.

    "Y a a!"

    "Con còn cười được à." Ô Bất Kinh mặt mày ủ rũ: "Mẹ yêu con thế này, làm mọi thứ vì sức khỏe của con, lúc này con không giúp thì thôi, sao còn cười được, thật là đau lòng."

    "Cười khúc khích!"

    "..."

    Đứa con bất hiếu!

    Ô Bất Kinh tức giận quay đầu đi, không thèm để ý đến đứa trẻ vô tâm này.

    Không biết thời gian trôi qua bao lâu, anh có thể nghe thấy những tiếng động lớn bên dưới và những con quái vật chạy loạn.

    Lúc này đã có quái vật leo lên mái nhà, đi quanh mép, cố nhảy lên không trung để bắt anh.

    Nhưng đó chưa phải điều đáng sợ nhất.

    Điều đáng sợ nhất là anh cảm thấy diều đang hạ xuống.

    Thời gian sử dụng sắp hết..

    Diều càng lúc càng thấp, những con quái vật trên mái nhà phát hiện diều hạ xuống, liền tụ tập ở một bên mép, mỗi con đều sẵn sàng nhảy lên.

    Ô Bất Kinh chắp tay cầu nguyện: "Đại lão ơi, nếu không gọi tôi tỉnh lại, tôi sẽ chết ở đây mất!"

    Chiếc diều đã hạ xuống ngang tầng, nhưng vẫn cách tòa nhà một khoảng.

    Ô Bất Kinh nhìn xuống dưới, thấy một đám quái vật tụ tập..

    Anh hoa mắt, cảm thấy tuyệt vọng, rốt cuộc có bao nhiêu quái vật vậy!

    "Bùm!"

    Ô Bất Kinh cảm thấy diều rung lên, có thứ gì đó đập vào diều, giây tiếp theo anh nghe thấy tiếng rách.

    "Bùm bùm!"

    Những cú va chạm liên tiếp, tốc độ hạ của diều nhanh hơn hẳn.

    Trên đầu anh, bàn tay quái vật xuyên qua lớp giấy không mấy chắc chắn, chộp lấy anh.

    Ô Bất Kinh cúi đầu thật mạnh, tránh bàn tay đang cố chộp lấy đầu anh.

    Chiếc diều khổng lồ rơi xuống đất, may mắn không rơi vào đám quái vật, cánh phải của diều quét qua, hất văng nhiều con quái vật.

    Không may là khung diều gãy cắt vào đùi Ô Bất Kinh, máu tươi kích thích quái vật, chúng càng điên cuồng bò về phía anh.

    Ô Bất Kinh cố gắng bò ra khỏi diều, nhưng quái vật trên đỉnh diều quá nhiều, làm sập cả diều.

    Ô Bất Kinh bị đè dưới diều, quái vật xé rách lớp giấy phía trên, từ khe khung diều chộp lấy cánh tay anh.

    "Á!"

    Móng vuốt quái vật xuyên qua da thịt anh, kéo mạnh lên, cố lôi anh ra khỏi khe khung diều.

    Ô Bất Kinh chưa kịp tìm thứ gì để đối phó, đứa trẻ trong tay đột nhiên ngẩng đầu, cắn vào cổ tay quái vật.

    "Cạch."

    Đứa trẻ chưa mọc răng, nhưng cắn đứt cổ tay quái vật.

    Quái vật hét lên đau đớn, buộc phải buông Ô Bất Kinh.

    Được tự do, Ô Bất Kinh: "!"

    Đứa trẻ cầm lấy bàn tay rơi xuống, nhai ngấu nghiến.

    Sau khoảnh khắc kinh ngạc, Ô Bất Kinh lập tức ôm đứa trẻ bò ra khỏi khe khung diều, khung diều đang sụp đổ, không biết có bao nhiêu quái vật trên đó.

    "Xoẹt!"

    Một bàn tay sượt qua mặt Ô Bất Kinh, anh vội quay đầu, bò sang hướng khác.

    Chưa bò được hai bước, lại có một bàn tay khác thò xuống.

    Bị chặn cả trước lẫn sau, Ô Bất Kinh không thể tiến hay lùi, quái vật trên đầu bắt đầu chen xuống, khuôn mặt dữ tợn ngày càng lớn.

    - Chào mừng đến với địa ngục của ta -

    #Mn đăng nhập lại đọc từng chương nhé.
     
    Munxeko, Noctor, Ngoc06023 người khác thích bài này.
  7. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 707: Bệnh viện Anh Lan (65)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ô Bất Kinh quyết tâm, giật lấy thức ăn từ tay đứa trẻ, đưa nó đến trước bàn tay quái vật.

    "Con yêu, cái này tươi hơn, đây là.. mẹ tìm cho con thức ăn tốt nhất! Đây là tình yêu của mẹ dành cho con, con không thể phụ lòng mẹ được!"

    Đứa trẻ đang nhai ngon lành bị giật mất thức ăn có chút không vui, nhưng khi thấy thứ trước mặt tươi hơn, liền há miệng cắn.

    "Cạch!"

    * * *

    * * *

    Phòng chăm sóc đặc biệt.

    Dư Bách Sơ ngồi một bên, mặt mày khó coi, Ngân Tô ngồi xổm bên cạnh Ô Bất Kinh cũng không có động tĩnh gì.

    Họ đã thử mọi cách có thể, nhưng không ai có phản ứng.

    Dư Bách Sơ lẩm bẩm: "Có phải họ phải tự mình tỉnh lại không?"

    Ngân Tô đang lục lọi trong cung điện, đồ đạc quá nhiều, dường như cái nào cũng có ích, nhưng lại như không có cái nào hữu dụng.

    Hiện tại cung điện đã rất lớn, chứa những thứ này không khó, nhưng cung điện cực kỳ ghét những thứ rác rưởi này, thường xuyên đẩy chúng vào góc.

    Hôm nay đẩy vào góc đông nam, ngày mai đẩy vào góc tây nam, tùy theo tâm trạng của cung điện.

    Vì vậy, dù Ngân Tô đã phân loại cũng không có ích, mỗi lần vẫn phải tìm.

    May mắn là không phải dùng tay lục lọi, mà dùng ý niệm, nên tìm cũng nhanh.

    Ngân Tô lục lọi một lúc, đột nhiên thấy cái gai lấy từ đuôi quái vật lần trước.. người ta thường nói lông cừu mọc trên thân cừu.. không đúng, thuốc giải mọc bên cạnh cây độc.

    Hay thử chích một cái xem sao?

    * * * Dù thứ này trông có vẻ độc, nhưng không chích vào người cô.

    Nghĩ vậy, Ngân Tô đã lấy ra cái gai độc, kéo tay Ô Bất Kinh và chích vào.

    Dư Bách Sơ đứng sau Ngân Tô, chỉ thấy tay cô giơlên rồi hạ xuống, không nhìn rõ đó là gì.

    "Cô Tô.."

    "Á!"

    Ô Bất Kinh bật dậy, hoảng hốt nhìn xung quanh, xác định mình đang ở trong phòng bệnh, còn thấy đại lãokhiến anh cảm thấy an toàn, anh thở phào nhẹ nhõm.

    Ra rồi!

    Sống sót ra rồi!

    Ô Bất Kinh định đưa tay lau mồ hôi trên trán, nhưng phát hiện nửa cánh tay tê liệt, không có cảm giác, không thể nhấc lên.

    "?"

    Tay anh sao vậy?

    Ô Bất Kinh hoảng sợ nhìn cánh tay mình, da thịt lộ ra ngoài xanh đen, lan vào chỗ bị quần áo che phủ.

    Dù không biết nguyên nhân, nhưng Ô Bất Kinh theo phản xạ tự chữa trị cho mình.

    Màu xanh đen nhanh chóng rút khỏi quần áo, sau khi anh dùng ba lần chữa trị, màu xanh đen hoàn toàn biến mất, cái gai độc cắm trên tay anh trở nên rõ ràng.

    Ô Bất Kinh: "..."

    Ngân Tô đưa tay rút cái gai độc ra.

    Vết thương do cái gai gây ra nhanh chóng lành lại, như chưa từng bị chích.

    Ô Bất Kinh lặng lẽ kéo áo xuống, ánh mắt chạm vào đôi mắt trong veo của đứa trẻ nằm trong lòng, đôi mắt ướt át, trong sáng.

    Những dấu vết quái vật trước đây còn thấy, giờ đã hoàn toàn biến mất.

    Cô bé giờ là một đứa trẻ bình thường..

    Đúng lúc đó, đứa trẻ đột nhiên nở nụ cười, ngón tay trắng nõn chạm vào má Ô Bất Kinh, môi mấp máy: "Mẹ."

    【Chúc mừng người chơi 50815081 đã nhận được chìa khóa vượt qua thử thách của Bệnh viện Anh Lan, bạn có thể sử dụng chìa khóa để rời khỏi phó bản bất cứ lúc nào. 】

    Ô Bất Kinh mắt mở to, vui mừng kêu lên: "Cô Tô! Tôi nhận được chìa khóa vượt qua thử thách rồi!"

    "Ừ."

    Đúng lúc Dư Bách Sơ đến gần, cô quan tâm hơn đến thứ đã gọi tỉnh Ô Bất Kinh: "Bác sĩ Tô vừa dùng thứ gì vậy?"

    Lời của Dư Bách Sơ cũng nhắc nhở Ô Bất Kinh, niềm vui vượt qua thử thách bị nén lại, anh vội đi xem những người khác.

    Ngân Tô đã thu thập nhiều gai độc, đồ trong phó bản không mang ra ngoài được, nên cô không ngần ngại chia cho Ô Bất Kinh và Dư Bách Sơ.

    Dư Bách Sơ đi cứu Cao Hạo Nguyệt trước, Ô Bất Kinh chọn Tôn Hướng Tuyết, còn Ngân Tô phải đi cứu Mạnh Văn Sơn.

    "Cút ra!"

    "Hộc hộc hộc!"

    Cao Hạo Nguyệt và Mạnh Văn Sơn lần lượt tỉnh lại, cả hai dường như vẫn chưa thoát khỏi cảnh bị quái vật truy đuổi.

    "Ra rồi?"

    "Trời ơi.. chị Bách Sơ, hu hu hu, em tưởng mình sẽ chết." Cao Hạo Nguyệt ôm chầm lấy Dư Bách Sơ, mặt trắng bệch như tờ giấy.

    Mạnh Văn Sơn không ai quan tâm, chỉ có thể trừng mắt nhìn Ngân Tô.

    "..."

    "..."

    "Cảm.. cảm ơn." Cuối cùng Mạnh Văn Sơn cũng thốt ra vài từ.

    "Không có gì, dù sao anh cũng đã trả tiền mà." Ngân Tô mỉm cười dịu dàng: "Hơn nữa anh cũng may mắn, nếu không có thứ này, tôi cũng không gọi tỉnh anh được."

    Mạnh Văn Sơn nhìn theo hướng Ngân Tô chỉ, thấy trên cổ tay mình có một cái gai độc.

    Xung quanh cái gai, da đã chuyển sang màu xanh đen.. rất giống màu da của quái vật trước đây.

    Mạnh Văn Sơn vội kéo tay áo lên, màu xanh đen đang lan nhanh, cả cánh tay đã tê liệt không còn cảm giác.

    "Có độc à?"

    "Có vẻ vậy." Ngân Tô chân thành đề nghị: "Tôi khuyên anh nhanh chóng lấy chìa khóa vượt qua thử thách, tôi cũng không biết độc này có chết người không."

    Ngân Tô nghĩ có lẽ không quá nguy hiểm, vì Ô Bất Kinh đã nhanh chóng loại bỏ được độc tố.

    Mạnh Văn Sơn: "..."

    Cao Hạo Nguyệt cũng phát hiện cánh tay mình tê liệt không thể cử động, nghe cuộc trò chuyện giữa Mạnh Văn Sơn và Ngân Tô, liền kiểm tra đứa trẻ trong lòng.

    "Đứa trẻ đã trở lại bình thường, tại sao tôi không nhận được thông báo từ hệ thống?"

    Mạnh Văn Sơn: "Tôi cũng không."

    Dư Bách Sơ: "Vừa rồi cậu Ô đã nhận được chìa khóa vượt qua thử thách."

    Mọi người nhìn về phía Ô Bất Kinh, anh ngồi trên đất, nhìn Tôn Hướng Tuyết không có phản ứng.

    Tôn Hướng Tuyết vẫn chưa tỉnh lại, khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt, giờ gần như trong suốt, hơi thở rất yếu..

    Gai độc không có tác dụng với Tôn Hướng Tuyết, dù anh đã lén dùng phép chữa trị, nhưng không thể làm cô khá hơn, ngược lại hơi thở càng yếu đi.

    Dù tình hình lúc này không tốt, nhưng độc tố lan nhanh, Mạnh Văn Sơn và Cao Hạo Nguyệt buộc phải hỏi: "Anh Ô, ông làm sao lấy được chìa khóa vượt qua thử thách, sau khi ra ngoài ông đã làm gì?"

    Họ đều xuất phát từ cùng một điểm, nếu Ô Bất Kinh đã lấy được, chắc chắn anh đã làm gì đó.

    Ô Bất Kinh tỉnh lại: "Tôi.. tôi không làm gì cả. Nhưng cô bé gọi tôi là mẹ."

    Những đứa trẻ này khi được gọi vào ban đêm thực sự có thể nói, nhưng vào thời gian bình thường chúng chưa bao giờ mở miệng, chỉ kêu ê a.

    Cao Hạo Nguyệt và Mạnh Văn Sơn thử làm cho chúng nói, nhưng những đứa trẻ quay đầu đi, không muốn nhìn họ.

    "Làm sao để chúng mở miệng?"

    Ô Bất Kinh không biết, anh ngập ngừng nói: "Khen ngợi chúng?"

    Thời gian gấp rút, hai người nhanh chóng ôm đứa trẻ của mình và bắt đầu khen ngợi.

    Ô Bất Kinh nhìn Tôn Hướng Tuyết trút hơi thở cuối cùng, sáng nay anh đã cứu cô ở cổng, nghĩ rằng cô có thể rời khỏi..

    Rõ ràng chỉ còn lại chút nữa.. nếu vừa rồi anh không tách khỏi cô, có lẽ cô đã không chết.

    #Đăng nhập lại và like nhé mn
     
    Munxeko, Noctor, Ngoc06023 người khác thích bài này.
  8. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 708: Bệnh viện Anh Lan (66)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ô Bất Kinh nhận ra mình không còn cảm thấy quá xúc động.

    Anh đã bắt đầu quen với việc những người chơi quen hoặc không quen chết trước mặt mình.

    Ô Bất Kinh xoa xoa má lạnh cứng, di chuyển đến chỗ Ngân Tô: "Cô Tô, cô tính sao?"

    "Ra ngoài cẩn thận." Ngân Tô trả lời không liên quan: "Trước tiên tìm ông chủ Khang, ở lại chỗ anhấy."

    Ô Bất Kinh rất quan tâm đến mạng sống của mình, liên tục nói: "Tôi ra ngoài sẽ lập tức tìm ông chủ Khang! Đại lão không cho tôi ra, tôi tuyệt đối không ra!"

    Ngân Tô vẫy tay đuổi anh: "Đi đi."

    Ô Bất Kinh nhìn những người khác một cái, cơ thể dần trở nên mờ nhạt.

    * * *

    * * *

    "Thịch, thịch, thịch!"

    Trong cầu thang tối tăm, hai bóng người đang đi lên, phía sau có tiếng chạy, từng con quái vật xuất hiện.

    Chúng đuổi theo họ, nhưng dường như sợ hãi điều gì đó, không dám lao tới ngay.

    Ngoài những con quái vật này, trên cầu thang còn xuất hiện những bóng đen, là những con quái vật chuyên bắt cóc trẻ con, chúng lướt qua, thò đầu nhìn quanh.

    Cái lạnh và ác ý bao trùm toàn bộ cầu thang.

    Mồ hôi lạnh nhỏ giọt từ trán Dư Bách Sơ, cô nắm chặt vũ khí trong tay, bám sát theo sau Ngân Tô.

    Mạnh Văn Sơn và Cao Hạo Nguyệt đã nhận được chìa khóa vượt qua thử thách và rời đi, giờ trong phó bản chỉ còn lại cô và bác sĩ Tô.

    Đã đến nửa đêm.

    Tòa nhà sơ sinh trở nên nguy hiểm.

    So với sự căng thẳng của Dư Bách Sơ, Ngân Tô lại rất thoải mái, khi gần đến cầu thang, cô cố tình chạy vài bước, hét lớn: "Các bệnh nhân yêu quý của tôi đang chờ tôi sao?"

    Dư Bách Sơ: "?"

    Cái gì? Bác sĩ Tô bị sao vậy!

    Những con quái vật bắt cóc trẻ con thấy Ngân Tô lao tới, lập tức chạy tán loạn.

    Ngân Tô đuổi theo chúng.

    Dư Bách Sơ lạnh sống lưng, nhìn lại phía sau, những con quái vật dưới lầu thấy Ngân Tô chạy đi, liền lao lên.

    "!"

    A!

    Dư Bách Sơ nhanh chóng chạy lên, đuổi kịp Ngân Tô đã chạy qua nửa hành lang, ống thép cọ vào tường tạo ra một loạt tia lửa, âm thanh chói tai vang khắp hành lang.

    Cả hành lang không thấy bóng dáng quái vật bắt cóc trẻ con, không biết chúng đã chạy hết chưa.

    Dư Bách Sơ dựa vào tường thở dốc, nhìn bóng dáng phía trước, cô Tô trước đây không phải rất điềm tĩnh.. sao đột nhiên lại điên cuồng thế này?

    Dư Bách Sơ nhìn lại phía sau, những con quái vật ở cầu thang thò đầu nhìn quanh, chưa đuổi theo. Nhưng Dư Bách Sơ biết, chỉ cần bác sĩ Tô rời khỏi tầm mắt chúng, chúng sẽ lập tức tấn công cô.

    Ngân Tô đã đứng trước phòng phẫu thuật, cửa phòng mở hé, một cái đầu nhỏ thò ra, gọi cô: "Chị ơi?"

    Ngân Tô quay lại nhìn Dư Bách Sơ đang đứng cứng đờ ở cửa: "Đừng đùa."

    Đại Lăng chu môi, nhưng vẫn rất lễ phép, cười ngọt ngào: "Chị ơi, mời vào." Có lẽ lát nữa chị ấy sẽ trở thành gấu bông của mình!

    Dư Bách Sơ chỉ cảm thấy ánh mắt cô bé nhìn mình rất kỳ lạ, cô bước vào như một con cua, sau đó nhanh chóng theo sau Ngân Tô.

    Khi Dư Bách Sơ đi vào một đoạn, mới nhận ra mặt đất và môi trường xung quanh có gì đó không ổn.

    Cả phòng phẫu thuật đầy rễ cây, chúng còn đang di chuyển, rõ ràng là sinh vật sống.

    Phía trước có ánh sáng mờ mờ, Dư Bách Sơ nhìn theo ánh sáng, thấy một cây khổng lồ xuất hiện trước mặt.

    Cái này..

    "Vút!"

    Một rễ cây từ mặt đất dựng lên, đánh về phía Dư Bách Sơ.

    Dư Bách Sơ bị thương, tốc độ không nhanh, dù tránh được rễ cây, nhưng vẫn bị quét trúng, cơ thể va vào kính phòng phẫu thuật.

    Rễ cây tiếp tục đánh tới, cô lập tức cúi người xuống, lùi lại một mét.

    "Bịch!"

    Rễ cây to bằng hai ngón tay đập vào kính, nhưng kính không hề có dấu vết.

    "Vút!"

    Nhiều rễ cây cùng lúc từ mặt đất dựng lên, tấn công cô.

    Dù cơ thể chưa hồi phục, nhưng trước khi rời đi, Cao Hạo Nguyệt đã đưa cho cô một số đạo cụ, giúp cô có khả năng đối phó với những rễ cây này.

    Ngân Tô không để ý đến Dư Bách Sơ đang bị tấn công bởi rễ cây phía sau. Ngay cả Ô Bất Kinh cũng có thể tìm chỗ trốn tránh, chẳng lẽ Dư Bách Sơ lại không bằng Ô Bất Kinh?

    Ngân Tô tiến đến trước cây khổng lồ, cô lại dùng thuật giám định một lần nữa.

    Lần này không còn dấu chấm hỏi nữa.

    [Cây Oán Anh - Khổng Lồ]

    "Lăng Lăng."

    "Chị." Đại Lăng từ bên phải Ngân Tô xuất hiện, ngẩng đầu nhìn cô, "Có chuyện gì vậy?"

    "Đứa bé đó đâu rồi?"

    Đại Lăng biến mất sau lưng Ngân Tô, một lát sau, cô kéo một cái lồng trở lại.

    Đứa bé trong lồng gầy hơn trước, rõ ràng vẫn là hình dáng của một đứa trẻ bình thường, nhưng lại toát lên vẻ kỳ lạ.

    Đứa bé ngồi ủ rũ bên trong, nhìn thấy ánh mắt đầy oán hận của Ngân Tô dần dần bốc lên.

    Ngân Tô mở lồng, kéo đứa bé ra ngoài.

    "Đồ điên.."

    Lời của đứa bé bị ngắt quãng, đầu nó từ từ cúi xuống, nhìn vào ống thép màu hồng xuyên qua ngực mình, trong mắt đầy sự kinh ngạc.

    Cô ta dám..

    Ngân Tô không chỉ dám, mà còn dám xoay một vòng.

    Đứa bé chưa kịp nói gì, cả cơ thể tan biến, hóa thành làn khói đen, bay về phía cây Oán Anh, nhập vào những tán lá rậm rạp.

    Cây Oán Anh rung động, trần nhà phía trên bị nứt ra, rễ cây di chuyển, cả tòa nhà đều rung chuyển.

    Ngân Tô chạy đà vài bước, dẫm lên chiếc lá thấp nhất, nhảy lên cao, ống thép rơi theo.

    Có cảm giác rung nhẹ, nhưng không còn cứng cáp như trước, tán lá của cây Oán Anh bị chặt đứt.

    Những chiếc lá khổng lồ rơi xuống, đập mạnh xuống đất.

    Cây Oán Anh phát ra tiếng kêu thảm thiết, cả thân cây rung chuyển, vô số rễ cây bật lên khỏi mặt đất, bay về phía Ngân Tô.

    Ngân Tô vung ống thép chặt đứt những rễ cây đó, nắm lấy cành cây nhảy sang bên kia, bắt đầu chặt thân cây.

    Quái vật tóc từ phía sau cô bay ra, chặn những rễ cây muốn ngăn cản cô, giúp Ngân Tô tập trung chặt cây.

    Có lẽ do lần trước bị chặt một trận, cây Oán Anh chưa hồi phục, lần này chặt dễ hơn nhiều, chỉ vài nhát, thân cây đã xuất hiện vết nứt.

    Bác sĩ Tô chặt thêm vài chục nhát, rồi mạnh chân đá một cái, cả thân cây kêu rắc một tiếng, đổ xuống, trần nhà bị tán lá kéo theo, đá vụn văng tung tóe.

    Dư Bách Sơ phát hiện phòng phẫu thuật là nơi an toàn, liền trốn vào trong. Ban đầu, một số rễ cây cố gắng chui vào từ cửa, nhưng không nhiều, cô có thể đối phó.

    Nhưng chẳng bao lâu sau, những rễ cây này rút lui, tất cả đều hướng về phía cây quái dị và người đang chặt cây.

    Dư Bách Sơ nhìn thấy những xúc tu đen từ phía sau cô bay ra, dễ dàng cắt đứt rễ cây, cây khổng lồ đổ sập, rễ cây xung quanh nhanh chóng khô héo, cả cây cũng héo úa.

    Chết rồi?

    Dư Bách Sơ thấy Ngân Tô đá văng một chiếc lá, không biết từ đâu lấy ra cái xẻng, tìm một chỗ rồi bắt đầu đào.

    "..."

    Đang đào cái gì vậy?
     
    Munxeko, Noctor, Ngoc06022 người khác thích bài này.
  9. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 709: Bệnh viện Anh Lan (Hoàn)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Rầm rầm rầm!"

    Dư Bách Sơ giật mình quay đầu nhìn về phía cửa, có thứ gì đó đang đập cửa phòng phẫu thuật.

    "Cộc cộc cộc cộc!"

    "Két.. hì hì hì, mẹ ơi, mẹ ở trong đó, tìm mẹ.. tìm mẹ.."

    Tiếng trẻ con non nớt từ ngoài cửa vọng vào, trong khung cảnh âm u này, càng thêm đáng sợ.

    Dư Bách Sơ từ phòng phẫu thuật chạy ra, đến chỗ Ngân Tô: "Cô Tô, cô đang đào gì vậy? Tôi có thể giúp không?"

    Ngân Tô nhìn cô một cái, không nói gì, nhưng ném cho cô một cái xẻng.

    Dư Bách Sơ không biết đang đào gì, nhưng tiếng đập cửa từ phòng phẫu thuật khiến tim cô đập thình thịch, buộc cô phải cầm xẻng lên và bắt đầu đào.

    Không biết đào gì.. cứ đào trước đã.

    Phòng phẫu thuật cao hơn các phòng khác nhiều, như có hai tầng, nên đất dưới rễ cây rất dày.

    Đất đầy rễ cây đan xen, đào không dễ dàng.

    May mà xẻng đủ sắc, có thể cắt đứt những rễ cây khô héo này.

    Khoảng ba phút sau, họ gần đào đến đáy.

    "Bùm!"

    Cửa phòng phẫu thuật bị đập vỡ.

    "Mẹ ơi.. tìm mẹ~con đến tìm mẹ đây~" Giọng trẻ con âm u trở nên rõ ràng.

    "Mẹ ở đâu~mẹ ở đây~" Một khuôn mặt méo mó từ sau chiếc lá ló ra, giọng nói cao vút và vui mừng: "Tìm thấy mẹ rồi~"

    Ngân Tô dùng xẻng đập vào nó.

    Quái vật: "..."

    Thấy nó chưa chết, Ngân Tô lại đập thêm một cái, làm nát đầu quái vật.

    Quái vật tóc bò tới, kéo quái vật vào bóng tối, quái vật hét lên nhưng tiếng hét nhanh chóng tắt lịm.

    Dư Bách Sơ: "..."

    "Đang!"

    Dư Bách Sơ cảm thấy cái xẻng của mình chạm vào thứ gì đó, khác hẳn với chất liệu của đất, giống như.. kim loại?

    Dư Bách Sơ nhìn quanh, thấy những con quái vật đang bò tới, mắt chúng phát sáng màu xanh lá, trông như những sinh vật ngoài hành tinh, bao vây họ, miệng phát ra tiếng trẻ con.

    Dư Bách Sơ rùng mình, vội vàng đào thứ bên dưới lên.

    Đó là một cái hộp kim loại, không lớn, chỉ bằng một chiếc điện thoại, bị một số rễ cây quấn quanh.. không, không phải quấn quanh, mà những rễ cây này mọc ra từ trong hộp.

    "Cô Tô, đây có phải thứ cô đang tìm không?" Dư Bách Sơ chặt đứt những rễ cây khô héo, nhặt cái hộp kim loại lên và ném cho Ngân Tô.

    Ngân Tô bắt lấy cái hộp, đồng thời trò chơi hiện thông báo.

    [Chúc mừng người chơi 0101 đã nhận được chìa khóa vượt qua bệnh viện Anh Lan, bạn có thể sử dụng chìa khóa để rời khỏi bản đồ bất cứ lúc nào.]

    Đúng là thứ này rồi.

    Ngân Tô không vội rời đi, mà mở hộp ra xem.

    Trong hộp kim loại là tro cốt của một đứa bé, trong tro có một hạt giống màu xanh, hạt giống phát ra ánh sáng lấp lánh, nhưng ánh sáng đó lại có chút u ám, vừa có vẻ sống động vừa có vẻ chết chóc.

    [Hạt giống cây Oán Anh]

    Hạt giống.. đều là hạt giống, có lẽ thứ này có thể làm dinh dưỡng cho hạt giống cô đang nuôi?

    Có thể thử xem!

    Dư Bách Sơ thấy Ngân Tô không vội vàng, lo lắng lên tiếng: "Cô Tô, quái vật.."

    Những con quái vật xung quanh đã tiến lại gần hơn.

    Ngân Tô nhìn những con quái vật đang tiến tới, lấy ra "Hộp gỗ phong ấn tà thần" và ném ra. Hộp mở ra, quái vật nhìn về phía đó, hộp im lặng, quái vật lại quay đi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Ngân Tô và Dư Bách Sơ.

    Lúc này, Dư Bách Sơ thấy từ trong hộp gỗ thò ra một bàn tay, một con quái vật trông còn kỳ quái hơn từ trong hộp bò ra.

    Tiếp theo là con thứ hai, thứ ba.. vô số bàn tay từ trong hộp thò ra, bám vào mép hộp và bò ra ngoài.

    Cái hộp nhỏ, nhưng như một hố không đáy, bao nhiêu quái vật cũng không làm nó đầy.

    Những con quái vật bò ra từ hộp gỗ quay đầu nhìn quanh, trông vừa xấu xí vừa ngơ ngác.

    Quái vật ban đầu: "..."

    Quái vật từ hộp gỗ: "..."

    Hai bên nhìn nhau chằm chằm.

    Ngân Tô không nhịn được lên tiếng: "Sao vậy, các ngươi nhìn nhau thích rồi à? Giết chúng đi."

    [Hộp gỗ phong ấn tà thần: Hộp gỗ chứa sức mạnh của thiên sư, có thể phong ấn sức mạnh tà ác. Tuy nhiên, hộp cũng chứa sức mạnh của tà thần, mở hộp ra có thể bị tà thần mê hoặc. Phong ấn hay giải phóng tà ác, tùy thuộc vào quyết định của bạn.]

    Bây giờ hộp gỗ không còn là hàng lỗi nữa, nếu có thể phong ấn "tà ác", thì cũng có thể giải phóng "tà ác".

    Những con quái vật từ hộp gỗ đồng loạt nhìn chằm chằm vào Ngân Tô, ánh mắt không thân thiện.

    Tim Dư Bách Sơ đập thình thịch, những thứ này..

    Ngân Tô ôm hộp kim loại, bên tai là những lời thì thầm đầy tà ác. Tuy nhiên, cô như không nghe thấy, bình tĩnh nhìn lại chúng, như đang thi xem ai mắt to hơn.

    Dư Bách Sơ cảm thấy nếu lúc này có phụ đề, chắc sẽ là:

    Quái vật: Nhìn gì?

    Bác sĩ Tô: Nhìn ngươi thì sao?

    Quái vật: Ai cho ngươi nhìn?

    Bác sĩ Tô: Nhìn đấy, làm gì được nào?

    Sau khoảng một phút, những con quái vật từ hộp gỗ không cam lòng rời mắt, quay sang tấn công những con quái vật khác.

    Tiếng chiến đấu vang lên, tiếng gào thét của hai loại quái vật tràn ngập không gian.

    Dư Bách Sơ cảm thấy những con quái vật từ hộp gỗ không hoàn toàn bị Ngân Tô kiểm soát, cô phải đứng gần Ngân Tô hơn.

    Ngân Tô lấy ra một chậu hoa khác, trong chậu không có gì, nhưng cô đặt hạt giống vào đó.

    "Bé yêu, đây là phân bón chị tìm cho em, mau ăn đi, ra ngoài rồi sẽ không còn đâu."

    Dư Bách Sơ không hiểu, trong lòng đầy thắc mắc.

    Trong chậu hoa có gì sao?

    Hạt giống chưa bị che phủ hoàn toàn, Dư Bách Sơ thấy hạt giống rõ ràng đang nhỏ lại. Chỉ trong chốc lát, đất ở giữa chậu bắt đầu động đậy, một mầm xanh nhú lên, chỉ trong nháy mắt đã cao lên hai centimet.

    Ngân Tô lộ vẻ vui mừng.

    [? ·Giai đoạn nảy mầm·Phá đất]

    Ngân Tô: "..."

    Đồ vô dụng!

    Vẫn còn ở giai đoạn nảy mầm!

    Dư Bách Sơ thấy Ngân Tô thay đổi sắc mặt trong giây lát, chậu hoa biến mất trong tay cô, cô cầm xẻng leo ra khỏi hố, lao thẳng vào đám quái vật, vung xẻng bắt đầu đánh quái vật.

    Dư Bách Sơ: "?"

    Ngân Tô vừa đi, quái vật liền tiến lại gần cô, Dư Bách Sơ vội leo lên, dù đã kiệt sức nhưng cô không dám dừng lại, phải chạy đến bên Ngân Tô.

    Cô ấy chắc đã lấy được chìa khóa vượt qua..

    Còn vài giờ nữa mới đến sáng.

    Nếu cô ấy chọn dùng chìa khóa để rời khỏi bản đồ, thì nơi này sẽ trở thành mồ chôn của cô.

    Dư Bách Sơ nhận ra người giúp Ngân Tô chiến đấu chỉ là những sợi tóc bay phía sau cô, không biết đó là kỹ năng hay một loại công cụ ký sinh.

    Còn cô bé mặc váy đỏ.. có lẽ là loại "thú cưng", nhưng cô bé chỉ đứng xa quan sát, không giúp đỡ, thỉnh thoảng vỗ tay và nói "Chị giỏi quá" hay "Chị cố lên".

    Và bác sĩ Tô cũng không yêu cầu cô bé giúp đỡ..

    Quái vật trong phòng phẫu thuật nhanh chóng bị tiêu diệt, nhưng Ngân Tô rõ ràng chưa thỏa mãn, má cô hơi ửng đỏ, thấy quái vật thò đầu ra ngoài cửa phòng phẫu thuật, cô thu quái vật vào hộp gỗ, cầm vũ khí lao ra ngoài.

    Dư Bách Sơ: "..."

    Đại lão thật nhiều năng lượng.
     
    Munxeko, Noctor, Vava18102 người khác thích bài này.
  10. Bunmincha

    Bài viết:
    0
    Chương 710: Hiện thực - Mục tiêu lớn hơn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dư Bách Sơ trở lại không gian trắng tinh, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống, niềm vui tràn ngập.

    Cô đã rời khỏi bản đồ!

    Trong vài giờ cuối cùng, không biết đại lão bị kích thích gì mà điên cuồng giết chóc trong bản đồ. Ban đầu, còn có quái vật lén lút muốn làm gì đó, nhưng một khi bị cô ấy để mắt tới, nhất định phải đuổi giết đến cùng.

    Cuối cùng, quái vật trong bản đồ thấy sát thần này liền bỏ chạy.

    Ngoài việc chạy theo mệt muốn chết, cô không bị tấn công nghiêm trọng.

    Lúc này, Dư Bách Sơ không còn sức đứng, nằm bẹp trên đất, không gì tuyệt vời hơn việc còn sống.

    Mắt Dư Bách Sơ cay xè, nước mắt không ngừng rơi.

    Cô lại một lần nữa vượt qua cái chết.

    [Chúc mừng người chơi 0101 đã vượt qua bản đồ chết chóc bệnh viện Anh Lan.]

    [Chúc mừng vượt qua 'bệnh viện Anh Lan', bạn sẽ nhận được đạo cụ đặc biệt 'Bộ chỉnh sửa mã'.]

    Ngân Tô nhướng mày, cô không phải người đầu tiên vượt qua bản đồ này, nếu chỉ có ba người đầu tiên mới được rút đạo cụ đặc biệt, thì cô không có cơ hội.

    Nhưng lần này không phải rút thăm, mà trực tiếp nhận được một đạo cụ đặc biệt..

    Có lẽ vì cách vượt qua của cô khác với những người chơi khác, chỉ cần vượt qua là có?

    [Bộ chỉnh sửa mã: Bạn có thể tùy ý chỉnh sửa mã của mình (mã trò chơi không đổi, chỉ hiển thị bên ngoài), cần thiết cho việc du lịch, giết người cướp của~]

    [Giới hạn sử dụng: Không trùng với mã của người chơi còn sống, không sử dụng mã chưa xuất hiện, mỗi lần thu hoạch một mã, tương ứng với một lần sử dụng.]

    [Số lần sử dụng: 1]

    Ngân Tô: "..."

    Đây chẳng phải là phải giết một người chơi mới sử dụng được một lần sao, biết ngay trò chơi không làm từ thiện mà.

    Không được trùng với mã của người chơi còn sống, không được sử dụng mã chưa xuất hiện.. mã chưa xuất hiện nghĩa là mã chưa được "đăng ký" trong trò chơi, tương đương với mã có thể sử dụng chỉ giới hạn ở mã của người chơi đã chết.

    Có vẻ hữu dụng, nhưng cũng có vẻ không hữu dụng..

    [Đang phát tài nguyên phó bản..]

    [Vui lòng chọn một trong các đạo cụ sau.]

    [Cây Oán Anh]

    [Bảo vệ của đứa trẻ]

    Chỉ còn lại hai đạo cụ, và cả hai đều liên quan đến "trẻ con".

    Ngân Tô có nhiều đạo cụ rồi, không có sự đam mê đặc biệt với đạo cụ nào, nên chọn cái nào cũng được.

    Ngân Tô chọn "Cây Oán Anh", nếu có thể cho nó ăn thêm một bữa, biết đâu nó sẽ vượt qua giai đoạn nảy mầm!

    [Cây Oán Anh: Trồng một cây Oán Anh, bạn sẽ có vô số đứa trẻ Oán Anh, làm mẹ/cha không đau đớn, thật là một điều tuyệt vời~]

    Ngân Tô: "?"

    Ai cần con chứ!

    [Đang phát tài nguyên bản đồ..]

    [Mã số: 0101]

    [Tên: Ngân Tô]

    [Vàng: 6]

    [Tiền cấm kỵ: 16300]

    [Điểm: 358000 (+60000) ]

    [Kỹ năng thiên phú: 1. Giám định vạn vật, 2. Triệu hồi]

    [Phần thưởng đặc biệt: Quyền miễn vào phó bản tử vong, Chip thiết bị đạo cụ (đang cài đặt), Thư mời Hoa Hồng Đen, Thư mời Hoa Hồng Đỏ, Dược phẩm cấm kỵ, Vé xe cấm kỵ, Nước suối ma thuật (đang phục hồi), Bộ chỉnh sửa mã]

    [Đạo cụ: Dao của đồ tể, Thuốc không rõ nguồn gốc.. Búp bê, Mặt nạ, Cây Oán Anh]

    [Mảnh vỡ: Mảnh kỹ năng thiên phú x1]

    [Cung điện Gai: Đang mở]

    [Vui lòng đăng nhập trò chơi sau 267 giờ, nếu không sẽ bị buộc phải tham gia trò chơi. Nếu muốn tiếp tục ở lại thế giới thực, vui lòng sử dụng điểm để đổi thời gian ở lại.]

    [Trò chơi cấm kỵ mong chờ lần gặp lại bạn.]

    [Thông báo toàn cầu: Người chơi 50815081, người chơi 41110024, người chơi 31053333, người chơi 0101, người chơi 40238110 đã vượt qua bản đồ chết chóc (021) 'Bệnh viện Anh Lan', bản đồ này sẽ vĩnh viễn đóng cửa đối với khu vực H.]

    [Thông báo khu vực H: Người chơi 50815081, người chơi 41110024, người chơi 31053333, người chơi 0101, người chơi 40238110 đã vượt qua bản đồ chết chóc (021) 'Bệnh viện Anh Lan', bản đồ này sẽ vĩnh viễn đóng cửa đối với khu vực H.]

    Trên cánh đồng hoang vu, một thanh niên đứng giữa bãi cỏ dại, ngẩng đầu nhìn thông báo toàn cầu màu đỏ như máu.

    Phía sau có người chậm rãi bước tới, mặc áo sơ mi hoa lá cành, trên mặt dán một miếng băng Hello Kitty màu hồng.

    Phó Không Tri đứng bên cạnh thanh niên, cũng ngẩng đầu nhìn dòng chữ đỏ như máu, "Cô ấy quả nhiên đã vào trong, người chết rồi."

    Ánh mắt thanh niên phản chiếu dòng chữ đỏ như máu, giọng điệu thản nhiên: "Người chắc đã ra ngoài rồi, có tin tức gì không?"

    Phó Không Tri lấy điện thoại ra thao tác một lúc, lông mày dần nhíu lại: "Người chết rồi."

    "Không phải ở trong không gian an toàn sao?"

    "Lúc ra ngoài đã chết rồi." Phó Không Tri đưa điện thoại cho thanh niên.

    Trong điện thoại là một đoạn video, có thể thấy người ở trung tâm video vừa đứng đó giây trước, giây sau đã ngã xuống mà không có bất kỳ phản ứng nào.

    Dù là ra ngoài rồi chết, người cũng phải có phản ứng.

    Anh ta không phù hợp với tình huống này..

    Phó Không Tri tặc lưỡi: "Xem ra người chơi 0101 này khó đối phó hơn chúng ta tưởng."

    Thanh niên trả lại điện thoại cho Phó Không Tri, không vì cái chết của người kia mà tức giận hay buồn bã: "Vậy thì điều tra 5081."

    5081 chắc chắn quen biết với 0101 ngoài đời thực, tìm được anh ta sẽ tìm được 0101.

    Nhưng Phó Không Tri vẫn có ý kiến: "Tôi nghĩ Giang Kỳ cũng quen biết cô ấy, chi bằng theo dõi Giang Kỳ, mục tiêu lớn hơn."

    Thanh niên liếc Phó Không Tri một cái, giọng cảnh cáo: "Đừng gây rắc rối với người của Cục Điều Tra."

    Phó Không Tri gãi đầu: "Ôi phiền quá đi mất, sao cậu nhiều chuyện thế Minh Cách, chúng ta không thể.."

    Minh Cách: "Cậu thấy lưỡi mình thừa thãi à?"

    "..."

    Hai người không nói gì thêm, xung quanh yên tĩnh, cho đến khi những dòng chữ đỏ trên trời bắt đầu tan biến, Minh Cách mới hỏi: "Việc làm đến đâu rồi?"

    Phó Không Tri không nói gì.

    Minh Cách nhìn anh ta, Phó Không Tri lè lưỡi ra, chẳng phải cậu bảo tôi nói nhiều sao!

    "Không cắt lưỡi cậu đâu, nói đi."

    Phó Không Tri mới lười biếng nhướng cằm: "Cậu còn không tin tôi làm việc à?"

    "Gần đây cậu làm hỏng ít việc lắm sao?" Minh Cách cười nhẹ: "Chung cư Trúc Mộng, Mùa Tỏ Tình, Thịnh Sắc Y, việc nào cậu làm xong?"

    "Đó là lỗi của tôi sao?" Phó Không Tri cảm thấy oan ức: "Lần trước chuyện ở chung cư Trúc Mộng, chẳng phải do 0101 xui xẻo đó sao. Ai biết tại sao khu vực ô nhiễm chưa hình thành đã bị kích hoạt, còn kéo cô ấy vào.. Cậu nói xem, lúc đó cô ấy có ở hiện trường không? Nếu cô ấy ở hiện trường, thì cô ấy chắc là người của thành phố Lan Giang."

    Xác định là người của thành phố Lan Giang, phạm vi điều tra sẽ nhỏ hơn nhiều.

    Còn quái vật từ bản đồ Mùa Tỏ Tình, thật khó bắt.. mỗi lần tìm thấy dấu vết của chúng, đều bắt hụt.

    Dường như quái vật đó có khả năng đặc biệt, cảm nhận được nguy hiểm, chạy trước.

    Còn Thịnh Sắc Y..

    Tên đó còn hay hơn, trốn thẳng vào trụ sở Cục Điều Tra. Họ đến một lần, không đưa được người ra, sau đó Cục Điều Tra giấu người đi đâu không biết.

    Minh Cách không trách anh ta, chỉ nói: "Bên đó làm nhanh lên."

    Phó Không Tri thở dài: "Biết rồi."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...