Chúng ta đã yêu nhưng chưa thể buông Tác giả: Tiểu Yến Văn Án Bấm để xem Dương Trinh Di từng nghĩ chỉ cần cố gắng là có thể nắm giữ mọi thứ - cho đến khi mất đi người duy nhất cô không bao giờ muốn buông tay. Bạch Cẩn Nhi hỗn hào, bất cần, luôn sống như chẳng sợ điều gì. Nhưng chỉ có Trinh Di biết: Cẩn Nhi từng sợ ánh mắt thất vọng của cô hơn bất cứ thứ gì trên đời. Họ từng yêu nhau bằng tất cả những gì đẹp đẽ nhất của tuổi trẻ. Nhưng tình yêu ấy không thắng nổi khoảng cách giữa một người nghèo phải gồng mình vì tương lai và một kẻ giàu có mang trái tim tổn thương giấu kín. Cẩn Nhi rời đi, không một lời từ biệt. Trinh Di ở lại, mang theo một vết nứt mà không ai nhìn thấy. "Ngày ấy cậu đi mà không nói lời nào, chỉ để lại một mảnh giấy trong hộc bàn. Tớ đã đợi.. nhưng chẳng biết mình đợi điều gì." Không một lời chia tay, chỉ có sự im lặng và một người bị bỏ lại với hàng ngàn câu hỏi không lời đáp. 5 năm sau, họ gặp lại trong chính ngôi trường cũ - người trở về với vết thương chưa lành, người ở lại với ký ức chưa buông, họ gặp lại như chưa từng có gì xảy ra. Chỉ có trái tim - là không còn nguyên vẹn. Liệu lần này, người nắm tay trước sẽ là ai? Và liệu tình yêu cũ có đủ dũng cảm để bắt đầu lại từ đầu?
Chương 1: Dưới ánh nắng đầu thu, ta gặp nhau - như một sai lầm được định sẵn Bấm để xem Trinh Di sống trong một khu dân cư cũ kỹ phía nam thành phố. Đó là nơi mà buổi sáng mùi bún riêu quyện trong sương sớm, tiếng chổi quét xào xạc dưới chân người già, và bầu trời thường bị những tòa nhà cũ nát che lấp gần hết ánh nắng. Nhà cô chỉ có ba người: Mẹ, cô và em trai. Mẹ cô - người phụ nữ quen tay cầm dao thái rau hơn cầm điện thoại, ngày nào cũng dậy từ bốn giờ sáng, lội mưa lội gió ra chợ đầu mối. Em trai mới học lớp hai, hay ốm vặt, khóc đêm và sợ bóng tối. Còn Trinh Di, từ khi cha mất, cô đã học cách quen với những bữa ăn thiếu thịt, quen với sách cũ và vở tặng, quen với việc bước qua những ánh mắt thương hại như thể mình là người xa lạ. Trinh Di không cần thương hại. Cô có lòng kiêu hãnh - thứ kiêu hãnh thầm lặng của người nghèo. Cô chọn học giỏi. Không phải để chứng minh, mà để sinh tồn. * * * Sáng đầu thu, trời vừa se lạnh, nhưng nắng lại gắt đến khó chịu. Hôm nay là ngày tựu trường lớp 11 tại Nhất Trung - trường cấp ba trọng điểm, nơi 90% học sinh là con nhà giàu, gia thế đầy đủ. Trinh Di bước vào lớp, áo sơ mi trắng thẳng nếp, tóc buộc gọn, ánh mắt như hồ nước mùa đông - trong suốt, nhưng không thể nhìn thấu. Cô lặng lẽ chọn bàn gần cửa sổ, nơi nắng vừa đủ, gió vừa đủ, và người vừa đủ thưa. Cô lấy sách ra đọc. Tay nhẹ nhàng lật trang, như thể cả thế giới ngoài kia không liên quan gì đến mình. Và rồi.. nàng đến. * * * Tiếng giày cao gót gõ từng nhịp một trên sàn hành lang. Tựa như vũ khí sắc bén giữa chốn học đường yên ả. Cánh cửa bật mở. Một nữ sinh bước vào. Cô gái ấy mặc đồng phục như những người khác, nhưng lại mặc theo một cách hoàn toàn khác: Cà vạt chỉ cài hờ, áo sơ mi không cài nút cuối cùng, váy ngắn hơn quy định một chút. Mái tóc xoăn nhẹ màu hạt dẻ, đôi mắt mang theo chút lười biếng, lại thêm chút ngông nghênh. Bạch Cẩn Nhi. Tên cô vừa vang lên, vài bạn nữ trong lớp đã thấp giọng thì thầm. "Là Cẩn Nhi kìa.. con gái nhà họ Bạch.." Trinh Di không ngẩng đầu, chỉ khẽ chau mày khi nghe tiếng bước chân dừng lại ngay cạnh mình. "Ê, ghế này trống không?" Giọng nói lười nhác vang lên, nhưng ánh mắt thì sáng rực như đang tìm trò vui. Trinh Di đáp, không ngẩng đầu: "Còn rất nhiều chỗ khác." "Nhưng tao thích chỗ này." Nàng cười, ngồi xuống mà không cần ai cho phép. Cặp sách đắt tiền ném xuống bàn, va vào ly nước của Trinh Di. Nước tràn ra, ướt cả mép sách. Trinh Di im lặng, rút khăn giấy ra lau. Không một lời trách móc, chỉ có hàng mày nhíu khẽ. "Xin lỗi nha," Cẩn Nhi nói, miệng cười nhưng mắt lại chẳng chút thành ý, "Tay tao vụng về ghê." Trinh Di đặt cây viết xuống, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Đôi mắt cô đen sâu, tĩnh lặng như đêm không trăng. "Cậu có thể đổi chỗ." "Không muốn." Cẩn Nhi nghiêng đầu, đôi môi cong lên đầy trêu chọc. "Tao ngồi đây, cậu làm gì được?" Ánh mắt hai người giao nhau trong chớp mắt. Một người lạnh lùng như gió đầu đông. Một người ngông cuồng như nắng giữa hè. Khoảnh khắc ấy, dù chỉ vài giây, nhưng giống như định mệnh đang chơi một ván cờ - đưa hai kẻ đối lập chạm mặt nhau, không phải để yêu, mà để từng bước kéo vào nhau, rồi lại đẩy nhau ra.. như một trò chơi dài không hồi kết. * * * Buổi chiều hôm đó, trong buổi sinh hoạt lớp, cô giáo chủ nhiệm mỉm cười hiền hòa: "Do lớp chia cặp học nhóm, nên Trinh Di và Cẩn Nhi sẽ là một đôi. Hy vọng hai em sẽ học hỏi lẫn nhau." Cẩn Nhi nhướng mày, khẽ nghiêng người thì thầm: "Duyên phận đấy, học bá." Trinh Di lặng thinh, tay siết nhẹ cuốn sách trong lòng. Duyên phận ư? Nếu thật sự có duyên, thì tại sao.. ngay từ lần đầu gặp mặt, lại cảm thấy mệt mỏi đến vậy? Cô không hề biết rằng - lần đầu gặp gỡ tưởng như tình cờ ấy, lại là khởi đầu cho một mối tình đầy mâu thuẫn và tiếc nuối. Một người bước vào cuộc đời cô như nắng rực rỡ giữa mùa thu. Nhưng cũng chính ngư Ời đó.. đã khiến mùa thu năm ấy trở thành hồi ức đau lòng không thể lãng quên.
Chương 2: Bên nhau nhưng không cùng nhịp Bấm để xem Lớp A1 từ lâu đã quen với việc Trinh Di luôn đến lớp sớm nhất, yên lặng ngồi vào chỗ, lấy sách vở ra và ghi chép không ngừng. Thế giới của cô lúc nào cũng như có một vách ngăn vô hình - sạch sẽ, tĩnh lặng, không ai dễ dàng bước vào. Hôm nay cũng không ngoại lệ. Trinh Di bước vào lớp khi sân trường vẫn còn lác đác vài nhóm học sinh. Trên bàn học của Cẩn Nhi là một tập đề cương được kẹp gọn gàng, từng trang đều có ghi chú cẩn thận và rõ ràng. Cô đặt nó xuống không tiếng động, rồi trở về chỗ mình, như thể chẳng hề mong đợi một lời cảm ơn nào. Phía sau lớp, Bối Vy Vy - bạn thân của Trinh Di, nghiêng người nhìn theo. "Bị làm phiền à?" Vy thì thầm, kéo ghế lại gần. Trinh Di lắc đầu. "Không. Chỉ là.. hơi khó hiểu." "Cái gì khó hiểu?" "Bạch Cẩn Nhi." Vy nhướn mày, nửa cười nửa nghi ngờ: "Cậu để ý rồi?" Trinh Di thoáng khựng lại. Rồi đáp khẽ: "Không phải kiểu đó." "Ừ, tớ biết." Vy nhún vai. "Nhưng cậu đang bắt đầu để tâm rồi." * * * Ở một góc khác trong căn tin, Minh An vừa nhai bánh vừa lắc đầu với Cẩn Nhi: "Tao nói thật, mày cư xử kiểu này là dễ gây hiểu lầm lắm đấy." Cẩn Nhi hất tóc, lười biếng dựa vào ghế: "Gì mà hiểu lầm? Tao không có hứng với học bá." Minh An liếc nàng: "Thế thì đừng nhìn trộm người ta hoài. Tập trung ăn đi." Cẩn Nhi im lặng. Ly trà kem mặn trước mặt đã tan gần hết. Nàng nhìn ra cửa sổ, nơi ánh nắng xuyên qua tán cây rọi lên bàn học - và bóng dáng người con gái vẫn luôn ngồi im lặng nơi đó. Trinh Di. Cái tên ấy, từ lúc nào đã trở nên khó bỏ qua đến thế? * * * Buổi học nhóm đầu tiên không có gì nổi bật. Cẩn Nhi đến trễ, mang theo một chiếc túi to và cái nhìn mơ màng như chưa tỉnh ngủ. Trinh Di đã chờ sẵn, sách vở trải ra ngăn nắp, như một giáo viên nghiêm khắc chờ học trò lười biếng. "Cậu đọc phần nào rồi?" Trinh Di hỏi, mắt không rời trang sách. "Phần.. đầu tiên?" Cẩn Nhi trả lời, nhún vai như thể mình vừa ban phát một kỳ tích. Trinh Di không nói gì. Cô đưa bút cho Cẩn Nhi, rồi chỉ vào đề cương: "Giải giúp tôi câu này." Cẩn Nhi cúi xuống, cau mày nhìn. Nàng không biết bắt đầu từ đâu. Đúng lúc đó, một dòng chữ nắn nót bên lề đề cương đập vào mắt nàng: "Câu này có thể dùng định lý Vi ét đảo, chú ý dấu âm." Cẩn Nhi bất giác bật cười. "Cậu không tin tôi làm được đúng không?" Nàng ngẩng lên hỏi. Trinh Di nghiêng đầu, giọng bình thản: "Tôi chỉ viết vậy đề phòng." Câu nói không chê bai, nhưng đủ để khiến người ta thấy mình bị đánh giá thấp. Cẩn Nhi cười khẩy. Nhưng trong lòng lại.. hơi khó chịu. * * * Chiều hôm đó mưa lớn bất ngờ. Cẩn Nhi đứng dưới mái hiên, gọi tài xế không được, gắt gỏng nhìn trời. Trinh Di đi ngang qua, ô trong tay, áo sơ mi ướt nhẹ nơi cổ tay. Hai người mắt chạm mắt. Cô gái học bá kia bước thẳng qua - như thể không nhìn thấy. Cẩn Nhi không bất ngờ. Nàng quay đi, định rút điện thoại lần nữa. Nhưng rồi.. "Bạch Cẩn Nhi." Giọng nói ấy khiến nàng quay đầu lại. Trinh Di đứng đó, quay lưng về phía ánh đèn đường, tay vẫn cầm ô, gương mặt lạnh lùng như thường. "Nếu cậu về hướng khu Nam.. tôi tiện đường." Cẩn Nhi nhìn cô vài giây, rồi bật cười: "Vậy thì.. phiền cậu rồi." Cả đoạn đường, họ không nói gì. Chỉ có tiếng mưa rơi tí tách và bước chân trùng nhịp trên vỉa hè nhỏ. Cảm giác.. không khó chịu. Chỉ là hơi xa lạ. Nhưng cũng hơi gần gũi. * * * Tối hôm đó, khi Trinh Di mở vở ghi chép để tiếp tục học, giữa trang sách trắng tinh đã xuất hiện một dòng chữ nguệch ngoạc bằng nét mực khác: "Cậu làm học bá thật không vui chút nào." Cô cầm bút, định gạch đi, nhưng rồi khựng lại. Không hiểu vì sao.. khóe môi lại cong lên rất nhẹ. * * * Và như một thói quen mới, ngày hôm sau, Cẩn Nhi ngồi xuống bàn đã thấy có thêm đề bài mới, và cả.. ghi chú nhỏ màu vàng dán bên cạnh. Trinh Di không nói gì. Cẩn Nhi cũng không nói. Nhưng ánh mắt thì đã bắt đầu nhìn nhau lâu hơn. Chỉ là - không ai chịu thừa nhận trước.
Chương 3: Giấu trong lòng những khoảng khắc nhỏ Bấm để xem Trường bắt đầu vào mùa ôn thi, những cơn gió đầu đông len lỏi qua ô cửa sổ mở hé, mang theo cái lạnh nhè nhẹ khiến Trinh Di vô thức kéo sát chiếc áo khoác mỏng. Trong lớp, tiếng giảng bài đều đều vang lên, nhưng tai Trinh Di cứ bị kéo về phía góc cuối lớp - nơi Bạch Cẩn Nhi đang cười đùa cùng Minh An. Cẩn Nhi có thể khiến cả phòng học ấm áp chỉ bằng vài câu bông đùa, và đôi khi Trinh Di cũng không rõ vì sao mình lại dễ dàng bị hút về phía ấy đến vậy. "Cậu lại nhìn cô ta nữa rồi." Bối Vy Vy thì thầm, huých nhẹ khuỷu tay Trinh Di dưới gầm bàn. Trinh Di giật mình. "Tớ không có." "Không có cái kiểu liếc trộm ba mươi giây một lần ấy à?" Vy Vy liếc bạn mình. "Tớ không phản đối việc cậu thích người ta, nhưng Cẩn Nhi là kiểu người nào, cậu rõ còn gì." "Ừ, tớ biết." Trinh Di đáp rất khẽ, như đang tự nhủ với chính mình. "Nên tớ sẽ không nói ra." Cô đã quen giấu lòng mình. Tình cảm đó, như một mầm cây nhỏ, cứ lớn dần trong bóng tối, không ánh nắng, không ai biết đến, kể cả người được yêu. * * * Giờ ra chơi, Cẩn Nhi xách theo chai nước khoáng lạnh, thản nhiên ngồi lên bàn của Trinh Di như thể đó là chỗ thuộc về mình. "Này học bá, hôm nay giải hộ tớ cái đề toán thử nhé. Khó dã man luôn." Trinh Di ngẩng đầu, vẫn là khuôn mặt tươi cười ấy, đôi mắt cong lên như trăng lưỡi liềm khiến người ta vô thức muốn tan chảy. "Không làm được thì học, không phải ai cũng có thể chờ người khác giải hộ." "Uầy, nghiêm túc vậy?" Cẩn Nhi vờ cau mày. "Cậu chảnh chọe từ bao giờ thế?" Bối Vy Vy bên cạnh đập sách lên bàn. "Cô bớt diễn đi, câu này cô nói y chang với bạn lớp bên tuần trước đấy." "Là tớ thật lòng đó nha." Cẩn Nhi tròn mắt cười, quay sang nháy mắt với Trinh Di. Ngay lúc ấy, Minh An bước vào, vung tay chỉ chỉ: "Chà chà, Cẩn Nhi lại thả thính học bá nhà người ta nữa kìa. Này, Di Di, cẩn thận không là lọt lưới thiệt đấy!" Trinh Di cười khẽ, cúi đầu tiếp tục viết, cố che giấu gợn sóng đang dâng trong lồng ngực. Cô biết rõ, đây là cách mà Cẩn Nhi đối xử với tất cả mọi người – thân thiện, cợt nhả, vô tư. Chỉ có cô, là người quá dễ động lòng. * * * Tối đến, căn nhà nhỏ chỉ còn tiếng bút sột soạt trên giấy. Mẹ và đứa em của Trinh Di đã ngủ, còn cô thì ngồi học sát ánh đèn bàn, mắt nhòe dần bởi sự mệt mỏi. Một nửa đề toán chưa giải, một nửa tâm trí đã bị xao lạc vì nụ cười ban sáng. "Cậu không thể tự làm à?" – Giọng mình lại văng vẳng trong đầu. "Không thể, vì không có cậu." – Câu đáp ấy, rõ ràng chỉ là trêu đùa. Nhưng trái tim Trinh Di lại khẽ nhói lên như thể.. thật. Có lẽ từ lâu rồi, cô đã không còn phân biệt được đâu là thật, đâu là lời vô tâm. * * * Dưới ánh đèn khuya, Bối Vy Vy nhắn cho cô một dòng: "Di, thích người không thích mình.. đau lắm. Cậu dừng lại được thì nên dừng đi." Trinh Di đọc rồi không trả lời. Cô không muốn dừng. Dù biết sẽ đau.. cô vẫn muốn được ở gần người ấy, dù chỉ với tư cách một người bạn học giỏi mà Cẩn Nhi hay dựa dẫm vào.
Chương 4: Chính thức bắt đầu Bấm để xem Sau vài ngày nhập học, lớp học cuối cùng cũng ổn định. Những gương mặt xa lạ trở nên quen thuộc, tiếng chào hỏi bắt đầu vang lên mỗi sáng, và các nhóm bạn mới dần hình thành qua vài buổi ăn sáng chung hay những lời mượn vở vội vàng. Chiều hôm ấy, lớp trưởng tạm thời bước lên bục giảng, giọng rõ ràng vang khắp phòng: "Sau vài ngày làm quen, hôm nay chúng ta sẽ bầu ban cán sự lớp chính thức!" Một vài tiếng vỗ tay vang lên mang tính tượng trưng. Không khí nửa hờ hững, nửa tò mò. Thầy chủ nhiệm bước vào ngay sau đó, tay cầm danh sách. Ông quét mắt một lượt, rồi dừng lại ở một gương mặt ngồi ngay ngắn gần cửa sổ. "Trinh Di, em là học sinh có điểm đầu vào cao nhất lớp. Em có thể đảm nhận vai trò lớp trưởng không?" Trinh Di hơi ngẩng đầu, giọng nhỏ nhẹ nhưng rõ ràng: "Em nghĩ mình không phù hợp làm lớp trưởng. Nếu được, em xin đảm nhận vị trí lớp phó học tập." Thầy gật đầu tán thành. Không ai phản đối – vì ai cũng biết Trinh Di chính là học bá đáng tin cậy nhất lớp. "Vậy còn lớp phó văn thể mỹ?" – Thầy tiếp tục hỏi, ánh mắt lướt qua lớp như muốn tìm người thích hợp. Lúc này, một giọng nói nghịch ngợm vang lên: "Thầy! Em đề cử bạn Bạch Cẩn Nhi!" Cả lớp quay sang. Minh An cười toe, còn Bạch Cẩn Nhi thì ngồi sững tại chỗ. "Minh An! Cậu đùa cái gì thế?" – Cẩn Nhi nghiến răng. "Không đùa. Cậu xinh đẹp, ăn mặc sành điệu, lại nói chuyện hoạt bát. Hoàn hảo cho vai trò văn thể mỹ!" – Minh An giả vờ nghiêm túc. Thầy chủ nhiệm cười tươi: "Ý kiến hay! Bạch Cẩn Nhi, em đảm nhận nhé!" "Em.." – Cẩn Nhi định phản đối, nhưng thấy ánh mắt cả lớp đổ dồn, đành nuốt lời xuống bụng, lườm Minh An một cái cháy mặt. Từ góc bàn bên kia, Trinh Di liếc sang, đôi môi mím khẽ như đang cố nhịn cười. Một người luôn giữ trật tự, một người gây hỗn loạn. Hai thế giới trái ngược lại vừa bị đẩy sát lại nhau – thật trớ trêu. * * * Sau tiết học cuối, Trinh Di đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ Văn học. Cô yêu không gian yên tĩnh ở đó – sách vở, giấy bút, những ý tưởng chưa thành câu.. đều khiến lòng cô an tĩnh hơn. Nhưng khi bước vào, hình ảnh đầu tiên cô thấy là một thân ảnh quen thuộc.. nằm ườn ra bàn. "Cậu làm gì ở đây?" – Giọng cô không cao, nhưng cũng không giấu nổi ngạc nhiên. Cẩn Nhi ngẩng đầu lên, tóc rối bù, cười như nắng: "Minh An ép tôi vào đây. Tôi tưởng sẽ nhàm chán, ai ngờ gặp được học bá nữa." "Không liên quan." – Trinh Di định đi thẳng vào góc cuối phòng. "Khoan đã." – Cẩn Nhi ngồi dậy. "Cậu không vui khi thấy tôi à?" Trinh Di dừng lại một nhịp, rồi tiếp tục bước đi. Cô không trả lời. Buổi sinh hoạt bắt đầu. Thầy phụ trách CLB chia nhóm hai người để viết bài ngắn theo chủ đề "Khoảng cách". "Nhóm đầu tiên: Trinh Di – Bạch Cẩn Nhi." Cẩn Nhi huýt sáo: "Định mệnh rồi, học bá à." Trinh Di khẽ thở dài, cố gắng không để lộ cảm xúc. * * * Sau vài phút suy nghĩ, Trinh Di viết xong phần chính. Cô đưa bản thảo sang cho Cẩn Nhi. "Tôi viết rồi. Cậu thêm phần của mình vào đi." Cẩn Nhi nghiêng người sang, đôi mắt ánh lên hứng thú. Khoảng cách giữa hai người lúc này rất gần – gần đến mức Trinh Di cảm nhận rõ mùi hương dịu nhẹ từ mái tóc đối phương. Không phải mùi nước hoa, mà là mùi nắng, mùi bảng phấn, mùi ngày đầu thu nhè nhẹ. "Cậu viết cũng ổn đấy." – Cẩn Nhi nói, rồi chống cằm ngắm đoạn văn. "Mà cậu hiểu 'khoảng cách' là gì?" "Là sự xa cách trong lòng, bất kể khoảng cách vật lý." – Trinh Di trả lời dứt khoát. Cẩn Nhi cười cười, ánh mắt bỗng chùng xuống. "Tôi thì nghĩ.. khoảng cách là khi rõ ràng rất gần, nhưng lại như cách nhau cả mùa đông." Trinh Di giật mình. Đúng lúc đó, Cẩn Nhi quay đầu lại, vô tình nghiêng quá gần – trán gần như chạm vào vai Trinh Di. Cô lập tức rụt người lại, tim đập rối loạn. Bút rơi khỏi tay, lăn xuống đất. "Cậu sao vậy?" – Cẩn Nhi hỏi, có vẻ vô tư. "Không.. không sao." – Trinh Di cúi xuống nhặt bút, cố trấn tĩnh nhịp tim đang rối bời. Chỉ là chạm nhẹ Thôi. Nhưng kể từ khoảnh khắc ấy, khoảng cách trong lòng cô như đang âm thầm thay đổi.