Kiếm Hiệp [Edit] [Tổng Võ Hiệp] Ta Sắp Xong Đời - Tiểu Hồ Tích Lí

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Marill, Nov 16, 2022.

  1. Marill

    Messages:
    38
    Chương 100: Những thiếu niên phong lưu 22

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng ngay cả như vậy cũng không thể đánh mất một khang tình nghĩa của thiếu nữ tương tư.

    Đàm Chiêu có chút bất đắc dĩ mở miệng: "Tỷ có thể buông ta ra được không? Lại không phải ta làm gã không tới, nếu gã đã không tới, ta cũng không có biện pháp."

    Tả Minh Châu không chịu, nàng đối Tiết Bân thật sự là tình thâm nghĩa trọng, chỉ hận lúc ấy quỷ mê tâm trí thế nhưng đáp ứng Tả Hồng Duật đánh cuộc, hiện giờ phía sau đã không có đường lui, phía trước con đường khó khăn, nàng gấp đến độ lập tức gầy hai cân, nhưng lại vẫn không nghĩ không nghĩ ra được biện pháp gì: "Ta mặc kệ, Hồng Duật đệ liền giúp ta một lần, Tiết Bân nhất định ở dưới chân núi, đệ đi nói với chàng ấy, chàng ấy chắc chắn sẽ lên đây. Chàng không rõ võ công của đệ, cho nên lần này mới không tin."

    Đàm Chiêu tự nhiên sẽ không đáp ứng, nhưng sau khi hắn xuống núi, còn thật sự gặp được vị nhị thiếu gia Tiết Bân này.

    Vị thiếu gia Tiết Bân này tuy là không dám lên núi, nhưng lại dám quát mắng Tả Hồng Duật: "Tả Hồng Duật, uổng công Minh Châu quan tâm chiếu cố ngươi, ngươi lại đối xử với nàng ấy như vậy?" Hiển nhiên, trong thư gửi cho Tiết Bân, Tả Minh Châu đã kể rõ mọi chuyện, gã đương nhiên cũng biết là Tả Hồng Duật xuất hiện mới làm gián đoạn kế hoạch của bọn họ.

    Đàm Chiêu "A" một tiếng, ý trào phúng quả thực viết rõ trên mặt, tướng mạo cũng chỉ trên mức trung bình, võ công không cao cũng chẳng thấp, đến lá gan cũng nhỏ như vậy.. Hắn bắt đầu thấy nghi ngờ gu thẩm mỹ của Tả Minh Châu.

    "Sao ngươi không nói lời nào?"

    Tả Hồng Duật có khuôn mặt rất đẹp, cho dù là vẻ mặt trào phúng cũng cho người một cảm giác kiêu căng thanh lịch, Đàm Chiêu tùy ý dựa vào trên cây, nhìn con trai của thiên hạ đệ nhất kiếm khách đầy hứng thú: "Ngươi học kiếm?"

    Tiết Bân vẻ mặt kiêu ngạo: "Tất nhiên, cha ta.."

    "Ngươi mở miệng cha ta, ngậm miệng cha ta, cha ngươi là Thượng Phương Bảo Kiếm treo ở bên hông sao?" Đàm Chiêu ngoáy ngoáy lỗ tai, dửng dưng nói: "Vô dụng!"

    "Ngươi - -" Tiết Bân tức đến nổi trận lôi đình, rút kiếm liền nói: "Hôm nay, ta liền thế Minh Châu dạy dỗ ngươi, cũng để cho ngươi minh bạch cái gì gọi là trời cao đất rộng!"

    Sau đó, Tiết · vô dụng · Bân thực mau liền minh bạch cái gì gọi là trời cao đất rộng.

    "Ngươi buông ta ra!"

    "Buông ra?" Đàm Chiêu một tay liền buông ra gã: "Ngươi cho rằng mấy cái thủ đoạn nhỏ đó của các ngươi có thể lừa gạt được mọi người sao? Ta thế mà không biết, đánh kẻ nhỏ lại còn tới kẻ lớn!"

    Tiết Bân hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, Tả Hồng Duật ở đối diện lại giống như thu liễm toàn bộ bất cần đời trên người cấp tốc lui về phía sau, tốc độ như vậy hoàn toàn không giống tốc độ mà một người bị phế võ công nên có, thậm chí tốc độ xuất kiếm của hắn càng nhanh, nhanh đến.. Gã hoài nghĩ cả đời này gã cũng không thể dùng không ra được kiếm nhanh như vậy.

    "Đinh - -" một tiếng, hai kiếm chạm nhau, Đàm Chiêu bị nội lực đâm cho cấp tốc lui về phía sau mười bước mới ngưng lại, nhưng mới vừa rồi một kiếm kia đã khơi mào ý chí chiến đấu của hắn.

    Người học kiếm, trước nay đều khát vọng được so chiêu với cao thủ.

    Một chiếc lá rơi xuống đất, Tiết Bân còn chưa dựa vào kiếm đứng lên, sau tai liền truyền đến kiếm khí lạnh thấu xương, gã theo bản năng cúi đầu, một bên tóc mai liền chặt đứt hai sợi tóc, gã trơ mắt nhìn tóc theo kiếm khí cấp tốc lui về phía sau, cuối cùng dừng ở trên mặt gã, mà trong ánh mắt gã.. là một kiếm kinh thiên của hai người.

    Hai người này, một người là Tả Hồng Duật, đối tượng gã vừa rồi muốn giáo huấn lại bị phản giáo huấn, nhỏ hơn gã ba tuổi, còn một người là phụ thân gã vừa sợ hãi lại vừa sùng kính, thiên hạ đệ nhất kiếm Tiết Y Nhân.

    Đàm Chiêu bị thương, máu tươi từ ống tay áo chậm rãi chảy xuống, dừng lại ở trên lá cây xanh biếc, thập phần nổi bật.

    Nhưng giờ phút này, không một người dám trào phúng hắn không biết tự lượng sức mình, bởi vì trên đời này người có thể tiếp được Tiết Y Nhân kinh thiên nhất kiếm thật sự không nhiều lắm. Huống chi hắn hiện tại mới mười sáu, dựa vào ngộ tính nhập kiếm đạo, đó là Tiết Y Nhân cũng đến tán thưởng một câu người này ngút trời kỳ tài.

    Trên đời này, chính là có người nhận hết ông trời thiên vị.

    "10 năm sau, lão phu ở Tiết gia trang tĩnh chờ thiếu hiệp."

    Tiết Bân mở to hai mắt nhìn, gã đã từ trong giọng nói của phụ thân nghe ra trịnh trọng cùng nóng lòng muốn thử, gã đã hồi lâu không nhìn thấy phụ thân như vậy, đáng tiếc chính là có thể kích lên chiến ý của phụ thân không phải là gã đứa con trai này, mà là một kẻ.. bị phế đi võ công - tiểu tử nhà họ Tả.

    Uhmm.. Mười năm đối với hắn mà nói khả năng có chút khó, căn bản sống không được lâu đến như vậy, Đàm Chiêu muốn nói lại thôi.

    "Thế nào, cậu không dám?"

    Đối với kiếm đạo tiền bối, Đàm Chiêu vẫn là thực tôn trọng: "Không, 5 năm, trong vòng 5 năm, thế nào?"

    Tiết Y Nhân nhìn chăm chú vào hắn, cửa ải kiếm đạo vẫn luôn kẹt lại hồi lâu vậy mà có chút buông lỏng, đúng, chính là cái loại thẳng tiến không lùi, coi người khác là tầm thường, tự tin với kiếm đạo của mình này, ông quay đầu nhìn thoáng qua đứa con trai liền nhấc kiếm cũng nhấc không xong của mình, trong lòng không phải không có thất vọng: "Được, 5 năm, lão phu chờ cậu."

    Ông nháy mắt thu kiếm, nhưng mặc dù không có kiếm trong tay, cả người ông vẫn lạnh lẽo nghiêm túc đến giống một thanh kiếm, Tiết Bân căn bản không có lá gan tiến lên, sợ hãi rụt rè, thậm chí Đàm Chiêu nghĩ nếu trên mặt đất có một cái khe, gã có lẽ sẽ không chút do dự chui xuống dưới.

    "Còn không mau cút lại đây!"

    Tiết Bân lập tức nhanh chóng lăn đi qua, không hề có một chút do dự, sợ cha sợ đến nước này, có thể thấy Tiết Y Nhân xây dự ảnh hưởng rất nặng: "Bái kiến phụ thân."

    Cũng đúng lúc này, Tả nhị gia chạy tới, ngọn núi này là địa bàn của Trịnh Bôi Sơn Trang, chân núi phát sinh so đấu ông không có đạo lý không biết, lúc này lại đây nhìn đến cháu trai bị thương, Tiết Y Nhân lại một bộ ông đây thiên hạ đệ nhất, tức khắc liền tức giận đến đầy mặt đỏ bừng: "Tiết Y Nhân, ông có giỏi thì đừng ức hiếp tiểu bối, không bằng hôm nay.." Tính luôn tổng nợ!

    Bốn chữ sau ông còn chưa có nói ra, Tiết Y Nhân liền nháy mắt hạ gục hết thảy: "Ta đến để cầu hôn cho con trai ta."

    Tả nhị gia: Mẹ nó Hồng Duật, con đừng kéo ta, ta muốn giết chết lão tặc này thay trời hành đạo! Đứa con trai kia của lão văn không được võ không xong, phong hoa tuyết nguyệt thì đều chiếm toàn, muốn cưới Minh Châu của ông đây, nghĩ cũng đừng nghĩ!

    Nếu không phải Đàm Chiêu kéo lại, Tả nhị gia có thể trực tiếp cùng Tiết Y Nhân đánh lên, oan gia kẻ thù gặp nhau, Tả nhị gia đầy mặt đều là hung thần sát ý, Tiết Bân không bị dọa ngất thuần túy là có Tiết Y Nhân túm lấy gã.

    Việc này, tự nhiên là không thành công.

    Ít nhất ở trước khi Đàm Chiêu rời đi Tùng Giang Phủ, Tả nhị gia vẫn là vẻ mặt kêu đánh kêu giết kia. Trước khi đi, Đàm Chiêu còn cho người ta ra một cái chủ ý "đi vào lòng đất", phỏng chừng sau khi Tiết Bân biết, sẽ lại muốn rút kiếm chém Tả Hồng Duật mười bảy mười tám đao cho hả giận.

    Đàm Chiêu là ở một ngày buổi tối lặng im không một tiếng động rời đi Tùng Giang Phủ đi xuống phía nam, đến nỗi vì cái gì đi xuống phía nam, đương nhiên là muốn đi tìm xúi quẩy cho Biên Bức Đảo. Còn vì cái gì là buổi tối rời đi, vậy còn không phải bởi vì mười mấy cái đuôi nhỏ quá khó đối phó, còn có chính là mấy ngày không trở về, Nhẫn Đông Các liền đã có thêm nhân khẩu và thu nhập mới.

    Sinh cơ bừng bừng như vậy, hắn ngược lại không tiện tham dự quá nhiều, rốt cuộc.. hắn chính là một kẻ đoản mệnh.

    Hệ thống: Ha ha ha, kẻ đoản mệnh! Ai kêu cậu tìm đường ch·ết!

    [.. Ngươi xác định là lỗi tại ta sao? ]

    Hệ thống nháy mắt an tĩnh như gà, trong lòng lại cảm thấy không phải lỗi tại cậu chẳng lẽ còn có thể là lỗi tại tôi sao!

    Bất quá Đàm Chiêu ngàn tính vạn tính, vẫn là tính sót một thứ, lần ám sát thứ 45 của Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng vẫn tới đều đặn như thường lệ, hơn nữa vẫn là ở lúc hắn sắp đi vào giấc ngủ.

    Chẳng qua nói là ám sát, lại càng giống như là bị người đuổi theo lại đây.

    Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng bị thương, hơn nữa vẫn là vết thương cực kỳ nặng, nặng đến mức người sẽ không kêu lên khi đau đớn như gã cũng không nhịn được rên rỉ, có thể thấy gã đã ở bên thềm của việc mất đi ý thức.

    Chờ gã thấy rõ là Tả Hồng Duật, cơ hồ là bật thốt lên nói: "Chạy mau!"

    Một sát thủ tới giết hắn, mở miệng lại kêu hắn trốn, Đàm Chiêu không hiểu, nhưng thực mau hắn liền minh bạch, bởi vì có người đang đuổi giết Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng, hơn nữa vẫn là một cao thủ kiếm thuật.

    Người tới mặc một thân quần áo thích khách màu đen truyền thống, từ đầu đến chân chỉ lộ ra đôi mắt sắc bén, ánh mắt cổ quái nhìn về phía Đàm Chiêu, bên trong còn mang theo nào đó yêu thích cùng ngưỡng mộ, trí nhớ của Đàm Chiêu cực tốt, có thể khẳng định chắc chắn chưa bao giờ gặp qua chủ nhân của đôi mắt này, nhưng sao lại có cảm giác cặp mắt kia nhìn hắn giống như đang xem tình địch vậy nè?

    Hắn hoàn toàn mờ mịt, thích khách áo đen lại mở miệng nói chuyện, hắn ta dẫn theo kiếm, thanh âm trầm thấp, hiển nhiên là đã thay đổi thanh âm: "Ngươi chính là Trịnh Bôi Sơn Trang - Tả Hồng Duật?"

    Đàm Chiêu lại lắc đầu.

    ".. Ngươi thế mà phủ nhận?" Mũi kiếm chỉ, xác thật là Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng, hiển nhiên là lấy Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng uy hiếp Đàm Chiêu.

    Đàm Chiêu: . Ngươi thấy mặt ta giống với gương mặt hiền từ của Bồ Tát lắm sao? Lấy một tên sát thủ ám sát ta 44 lần tới uy hiếp ta, nhìn ta giống ngu như vậy sao?

    Chẳng qua xem việc không xem người, Đàm Chiêu nghiêm trang sửa đúng sai lầm trong ngôn ngữ của hắn ta: "Không Phải Trịnh Bôi Sơn Trang - Tả Hồng Duật, mà là Nhẫn Đông Các - Tả Hồng Duật."

    "Khác nhau sao?"

    "Đương nhiên là khác nhau rồi, nam tử hán đại trượng phu, ta mới tới lang bạt giang hồ, chẳng lẽ còn phải dùng tên tuổi của thúc phụ ta sao? Đại hiệp trên giang hồ, có cái nào là ỷ vào che chở liền chịu người kính ngưỡng trở thành nhất lưu cao thủ sao?"

    Thích khách áo đen cũng cảm thấy dùng Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng tới uy hiếp không có tác dụng, hắn ta đem Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng xem như một con chó mà đá đi, mũi kiếm rũ trên mặt đất, máu tươi theo lực hút của trái đất từng giọt rơi xuống.

    Đó là máu của Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng.

    "Ngươi giống như một chút đều không sợ ta?"

    "Ta rất sợ." Người tới võ công cao cường, tuyệt không phải là hắn có thể đối phó, nhưng sợ cũng không giải quyết được vấn đề, Đàm Chiêu luôn luôn là một người rất thực tế, chỉ là hắn cảm thấy vận khí của hắn ở thế giới này thực sự không thế nào tốt, vừa bắt đầu liền phế đi nội lực lại là giết gà dùng dao mổ trâu, hiện tại đến lúc mổ trâu thì lại chỉ có dao giết gà, tức chết mất!

    "Ta nhưng nhìn không ra."

    Đàm Chiêu cảm thấy chính mình còn có thể kéo thù hận một chút: "Vậy có thể là trời quá tối."

    "..."

    Người này sợ không phải có bệnh.

    Đàm Chiêu khe khe thở dài một tiếng, ý tiếc nuối hàm trong đó làm người xem nhẹ cũng khó.

    "Hà tất thở dài làm gì, chờ ngươi đã chết, liền sẽ không đáng tiếc nữa."

    Đàm Chiêu lại lắc đầu: "Không, ta kỳ thật là đang đáng tiếc cho ngươi. Ta xem các hạ kiếm thuật tinh diệu, thế nhưng lại làm cái nghề giết người âm hiểm, ta trước kia cũng có một vị cố nhân học kiếm, gã nói kiếm là vũ khí quang minh chính đại, kẻ dùng ám kiếm thương người liền không xứng học kiếm."

    Lời này thật là quá chọc người tức giận, thích khách áo đen tự nhiên cũng vô cùng tức giận, hắn ta rút kiếm hoành thứ, lại thấy tiểu tử này mỉm cười nhìn hắn ta nửa phần cũng không nhúc nhích, hắn ta trong lòng nghi hoặc, kiếm thế lập tức chậm ba phần.

    Ba phần, đã là đủ rồi.

    Đàm Chiêu lập tức nhếch môi cười, một cái khom người trốn tránh, phía sau cây cối bay ra một nam tử áo trắng tuấn tiếu, chàng sờ sờ cái mũi, không tổn hại nửa điểm phong nhã: "Hồng Duật, ta không đến trễ đi?"
     
  2. Marill

    Messages:
    38
    Chương 101: Những thiếu niên phong lưu 23

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu Hoa Mãn Lâu ở chỗ này, y hẳn là sẽ vô cùng vui mừng, bởi vì một người ngày trước thích đơn thương độc mã dũng đấu Ngọc La Sát rốt cuộc học được xin giúp đỡ bạn bè, đương nhiên y có lẽ sẽ càng vui thêm nếu ở dị thế giới bạn tốt cũng có bằng hữu vì hắn mà ngàn dặm bôn ba.

    "Đương nhiên không muộn, Hương soái mưa đúng lúc, huynh cảm thấy cái ngoại hiệu này thế nào?"

    Đàm Chiêu trốn tránh sát chiêu, miệng vẫn là vô cùng thiếu đánh, Sở Lưu Hương rất có phong độ, chàng cười khẽ liền gia nhập chiến cuộc, hai đối một, đều là cao thủ đứng đầu, nhất thời tất nhiên là bất phân thắng bại.

    Nhưng thực mau, phía sau cây cối lại bay ra một người khác, người này chính là Hồ Thiết Hoa.

    "Ai nha, đã đánh nhau rồi, xin lỗi xin lỗi, tối hôm qua uống quá nhiều rượu!" Trong miệng y nói xin lỗi, động tác tay lại không chậm nửa phân, lập tức liền tiến lên thế Tả Hồng Duật tiếp được sát chiêu của thích khách áo đen.

    Ba đối một, thế cục như vậy cho dù là Tiết Y Nhân tới cũng phải suy nghĩ một phen, trong mắt thích khách áo đen cất giấu oán độc, nhưng cuối cùng hắn ta vẫn là vừa đánh vừa lui nhanh chóng bỏ chạy.

    Ba người không đuổi theo, quý ông tốt bụng Sở Lưu Hương nhìn đến bộ dạng chật vật của Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng, lập tức liền chuẩn bị tiến lên nâng dậy gã, chỉ tiếc Hồng Hồng làm người mền cứng không ăn, liều mạng một khẩu khí đẩy ra chàng, gã dựa ở trên thân cây, trong miệng phát ra tiếng hồng hộc.

    Nhìn gã như vậy, Sở Lưu Hương cũng không tiện tiến lên, ánh mắt lập tức nhìn về phía Tả Hồng Duật, Đàm Chiêu nghĩ thầm huynh đừng nhìn ta, một người bị đuổi giết như hắn thì có thể có biện pháp nào, nơi này vùng hoang vu dã ngoại: "Nơi này, có phải cách Tiết gia trang rất gần đúng không?"

    Sở Lưu Hương rất quen thuộc Tùng Giang Phủ, nghe vậy cẩn thận gật gật đầu: "Đúng vậy, nhưng trang chủ Tiết gia trang Tiết Y Nhân làm người lạnh lùng quái gở, xưa nay không thích kết giao với người khác, hiện giờ sắc trời đã tối, chỉ sợ ông ấy sẽ không.."

    "Không, Hương soái, chúng ta đánh cuộc, thế nào?"

    Hồ Thiết Hoa vừa nghe đánh cuộc, lập tức kêu lên: "Đúng vậy đúng vậy, tôi đánh cuộc ta có thể đi vào, lão xú trùng ông đâu?"

    Sở Lưu Hương nhìn thoáng qua hai vị plastic bằng hữu nóng lòng muốn thử kia, nhẹ nhàng phủ quyết: "Không đánh cuộc, Hồng Duật sợ là lại có kỳ ngộ, phải không?"

    "Chán huynh thật đó, Hồ huynh chúng ta không thèm chơi với huynh ấy nữa!"

    Hồ Thiết Hoa thích nhất xỉa xói lão hữu, lập tức phụ họa: "Đúng đúng đúng, không chơi với hắn!"

    * * * Các ngươi người nào người nấy, thêm lên chắc chỉ được ba tuổi, cốt khí của giang hồ đại hiệp đâu?

    Vì thế, ba người phớt lờ ý nguyện của Trung Nguyên Tiểu Hồng Hồng, cõng gã liền đi Tiết gia trang. Lúc này đã gần đến giờ Tý canh ba, người gác cổng mở cửa nhìn đến bốn người bọn họ, nhìn đến một người trong đó đầy người máu tươi, lập tức liền nói: "Các ngươi là người phương nào, dám tới Tiết gia trang ăn vạ!"

    * * * Anh trai gác cổng à, anh nhất định là còn đang mơ đúng không?

    Tiết Y Nhân tập kiếm, thông thường mà nói rất ít quản sự vụ bên trong trang, Tiết Bân tuy rằng không nên thân, nhưng trong nhà không có nữ quyến, cho nên vẫn luôn gánh vác tất cả chuyện lớn chuyện nhỏ bên trong trang, cũng coi như là báo hiếu cho lão cha.

    Gần đây tâm tình của gã thực sự không thế nào đẹp, hơn phân nửa đêm bị người gác cổng đánh thức, tức giận đến muốn phun lửa: "Cái gì? Ở đâu tới tống tiền, đánh ra ngoài là được!"

    Người gác cổng nghĩ thầm bộ dạng kia, cũng thật không giống như là tống tiền: "Nhị thiếu gia, người tới nói hắn ta tên Tả Hồng Duật, hai ngày trước.."

    Tiết Bân nháy mắt liền thanh tỉnh: "Cái gì! Ngươi nói hắn ta tên là gì?"

    Người gác cổng ngơ ngác: "Tả Hồng Duật a!" Tả? Không phải là cái kia Tả đi!

    Này mẹ nó không phải ăn vạ, hóa ra đây là kẻ thù truyền kiếp! Người gác cổng tự giác nghĩ thông suốt trọng điểm trong đó, thấy thiếu gia nhà mình mặc xong áo ngoài dẫn theo kiếm liền đi ra ngoài, thầm nghĩ chuyện này khẳng định phải nói cho lão gia.

    Gã thấy nhị thiếu gia biến mất ở trong bóng đêm, lập tức chạy đi cầu kiến Kiếm Các.

    Vết thương của Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng thực sự quá nặng, nội lực của gã cũng đồng dạng bị phế, trên người có mười sáu vết thương sâu cạn không đồng nhất, sâu nhất có thể thấy được xương, nhất nông cũng chảy rất nhiều máu, gã có thể chống được tới bây giờ, đã có thể nói là kỳ tích.

    Ở trên đường, gã chung quy vẫn là chịu không nổi hôn mê bất tỉnh, Sở Lưu Hương lúc này mới giúp gã xử lý miệng vết thương điểm huyệt cầm máu, hiện tại hô hấp tuy rằng mỏng manh, nhưng cũng không đứt quãng.

    Hồ Thiết Hoa nhìn đều bội phục đối phương là một hán tử: "Này ra tay cũng quá nặng, nếu muốn giết người nhất kiếm là được, tra tấn như vậy, cũng không biết là có cái gì thâm cừu đại hận. Lại nói Hồng Duật, tiểu tử này là ai vậy?"

    Đàm Chiêu vừa muốn trả lời, cửa Tiết gia trang liền khai, hắn tập trung quan sát, vui vẻ: "Oa, này không phải Tiết nhị thiếu gia sao, hơn phân nửa đêm còn tự mình ra tới nghênh đón, thật là chiết sát ta!"

    Tiết Bân mới vừa bị phụ thân phạt một trận, lúc này nhìn thấy đầu sỏ gây tội làm sao có thể không tức giận, nhưng gã cũng không rút kiếm, chỉ chấp kiếm đứng ở cửa: "Hơn phân nửa đêm tới cửa, cũng xứng ta tự mình ra nghênh đón, lần này tiến đến, người đến tột cùng là muốn làm gì!"

    "Bằng hữu của ta bị thương, nguy ở sớm tối, muốn xin.." Hắn còn chưa nói xong, Tiết Bân liền nghe được tiếng của phụ thân vang lên ở phía sau: "Cho bọn họ vào đi."

    Gã vừa chuyển đầu, phụ thân đã rời đi, mà người gác cổng hướng về phía gã nhe răng trợn mắt, tức giận đến Tiết Bân hận không thể nhất kiếm đi lên giải quyết tên tiểu tử không có ánh mắt này.

    Tuy Tiết Y Nhân chỉ hơi lộ mặt, nhưng đã là rất lớn mặt mũi, Tiết gia trang gia đại nghiệp đại, bên trong trang tự nhiên có mời đại phu, lão đại phu thực mau tới đây xem bệnh, sau một hồi rối ren, hô hấp của Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng vững vàng rất nhiều. Nhưng mặc dù vững vàng, cũng là vững vàng yếu ớt.

    "Vị công tử này bị thương quá nặng, nội lực bị phế mà trong thân thể còn có kiếm khí chạy loạn, lão phu đã dốc hết sức lực, chuyện kế tiếp phải nhờ vào chính hắn."

    Ý tứ chính là có thể sống hay không, mặc cho số phận.

    Tiết Bân người này, hèn nhát về hèn nhát, nhưng lại không hư đến nỗi nào, gã đối Tả Hồng Duật có thành kiến, nhưng đối tiếng tăm lừng lẫy giang hồ Sở Hương soái cùng Hồ Thiết Hoa lại rất thân thiện, Đàm Chiêu từ trong phòng bệnh của Trung Nguyên Điểm Hồng đi ra liền nhìn đến Tiết Bân đang khoản đãi hai vị bạn tốt.

    Hồ Thiết Hoa người này tùy ý đã quen, ấy vậy mà hiện tại cũng thập phần khắc chế, chờ Tiết Bân thực sự buồn ngủ rời đi, y mới thả lỏng trở lại.

    "Ai nha, lão Hồ ta quả nhiên sống không quen cuộc sống của thế gia, quá phiền toái!"

    Sở Lưu Hương liền trêu chọc y: "Tôi xem ông chính là đồ đê tiện, có phải hay không nghĩ.." Ánh mắt chàng chế nhạo, hiển nhiên ý chỉ cái gì.

    Hồ Thiết Hoa lập tức xù lông: "Tôi mới không có! Nàng muốn làm cái gì, đâu có chuyện gì liên quan tới ta!"

    * * * Ông bạn, ông đây là ngạo kiều đi?

    Hồ Thiết Hoa chính mình cũng phát hiện, nhanh chóng dời đi đề tài: "Ta nói Hồng Duật, người này đến tột cùng có lai lịch gì?"

    Sở Lưu Hương cũng thập phần lo lắng, nếu không chàng cũng sẽ không nhận được thư cầu cứu của Đàm Chiêu liền vội vàng chạy tới: "Trong thư cậu nói có tin tức của Vô Hoa, chính là liên quan đến việc này?"

    "Người hiểu ta, chỉ có Hương soái." Đàm Chiêu ngồi xuống, kể lại những gì hắn đã trải qua trong khoảng thời gian này, cuối cùng mới là suy đoán của hắn: "Ngày ấy ở hồ Tấn Dương, Thái Nguyên ta bị Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng ám sát, đầu tiên là nhuyễn cân tán, sau là ám sát, này nhìn qua cũng không có vấn đề gì, nhưng.. Hương soái chính là đã nhìn ra?"

    Sở Lưu Hương nhìn đôi mắt to tròn của Tiểu Hồ, sờ sờ cái mũi mở miệng: "Hẳn là có hai nhóm động thủ, đúng không?"

    Đàm Chiêu gật đầu: "Ta tuy không quá xác định, nhưng Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng người này tuy là thích khách, nhưng làm người rất cương trực, giết người sẽ không mượn dùng độc dược, ám khí linh tinh, ở trước khi các huynh tới, cậu ta đã ám sát ta 44 lần, đó là đánh lén, cũng là chấp kiếm mà đến."

    "44 lần?" Hồ Thiết Hoa khoa trương nhìn Tả Hồng Duật, dường như muốn từ trên mặt hắn nhìn ra đóa hoa: "Huynh đệ, cậu nói Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng, là cái người giết người chỉ thấy một chút máu ở trên giang hồ đó sao?"

    Này không khoa học! Có thể bị Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng ám sát 44 lần còn chưa chết, mệnh này đã là lớn đến kỳ lạ rồi đó!

    "Chờ cậu ấy tỉnh lại, huynh có thể thử đi hỏi cậu ấy." Đàm Chiêu nhìn y một cái, nói tiếp: "Cho nên ta chắc chắn, ngày ấy ở trên thuyền cho ta hạ dược là một người khác, nhưng nếu là muốn mệnh của ta, liền nên hạ xuyên tràng độc dược, nhuyễn cân tán đối với ta loại người bị phế nội lực này tới nói, kỳ thật có chút râu ria."

    Nghe được Tả Hồng Duật như vậy thản nhiên nói ra việc bị phế nội lực, Sở Lưu Hương cùng Hồ Thiết Hoa đều cảm thấy bội phục. Hai người bọn họ vẫn luôn cảm thấy Tả Hồng Duật là một người rất thần kỳ, nếu trên giang hồ vị thiếu hiệp tài tuấn nào ở cái độ tuổi này vĩnh viễn mất đi nội lực, không nói tự sa ngã, trong lòng luôn là có u uất.

    Việc này cho dù là đặt ở trên người chính bọn họ, cũng đều sẽ cảm thấy thập phần đáng sợ.

    Nhưng Tả Hồng Duật không có, hắn giống một người không có việc gì, báo xong thù liền vui vui vẻ vẻ trở về Tùng Giang Phủ, còn giúp người bị hại kiến một cái bang phái, chính mình ôm kiếm vui vui sướng sướng vào kiếm đạo. Cho tới bây giờ, vậy mà cũng có chút thành tựu.

    Trải nghiệm như vậy, viết thành sách phỏng chừng có thể bán sạch bạch, rốt cuộc ước mơ luôn là phải có, vạn nhất gặp quỷ đâu.

    Ở Sở Lưu Hương cùng Hồ Thiết Hoa xem ra, những gì Tả Hồng Duật trải qua đã không khác gặp quỷ, những trải nghiệm thời thiếu niên này không thể hủy hoại hắn, như vậy tương lai hắn tất sẽ đăng đỉnh cái giang hồ này.

    "Cho nên ý của cậu là?"

    "Biên Bức Đảo."

    Hồ Thiết Hoa lại cũng bắt đầu tự hỏi: "Nhưng Biên Bức Đảo xa ở hải ngoại, trên giang hồ càng là ít có nghe qua, cậu định đi đến đó bằng cách nào?"

    Đàm Chiêu hơi hơi mỉm cười: "Sơn nhân tự có diệu kế."

    "..."

    Một tên hai tên đều thích úp úp mở mở, rõ chán!

    Sở Lưu Hương hơi suy tư, hỏi một vấn đề rất vi điệu: "Thế nhân đều nói Nguyên công tử của Vô Tranh Sơn Trang trí kế vô song, ta vẫn luôn không có duyên gặp mặt, không biết đồn đãi có phải là thật không?"

    Làm người có cần phải nhạy bén như vậy không, Đàm Chiêu gật gật đầu: "Giang hồ đồn đãi không sai, Hương soái nếu gặp được y, cũng nhất định sẽ tán một tiếng công tử như ngọc thế vô song."

    Hồ Thiết Hoa không thích nam nhân trắng trẻo ẻo lả bèn phản bác bọn họ: "Ta xem chưa chắc, y nếu thật tốt như vậy, Thái Nguyên cách đại mạc lại không xa, Thạch Quan Âm không đạo lý không đi bắt người, đến cháu trai yêu quý của đại tướng quân triều đình của Vạn Phúc Vạn Thọ Viên bà ta đều dám đánh chủ ý, công tử của Vô Tranh Sơn Trang nghĩ đến cũng sẽ không quá thủ hạ lưu tình! Lão Xú Trùng ông vẫn là đừng ôm kỳ vọng quá lớn."

    Ở trước mặt bằng hữu y nghĩ cái gì đều có thể thỏa thích nói ra, nói xong còn đắc ý nhìn về phía hai vị bằng hữu, lại phát hiện ánh mắt hai vị bằng hữu nhìn y có chút.. Y hai tay ôm ngực, ra vẻ kiên trinh: "Ánh mắt đó của hai ngươi là ý gì vậy, sao lại thấm người như vậy!"

    Qua hồi lâu, Đàm Chiêu mới xa xăm mở miệng: "Ta, ta chỉ là suy nghĩ, trên đời này sao lại có một người vừa thông minh đáng yêu lại cơ trí như Hồ đại ca huynh đâu!"

    Rốt cuộc, làm sao huynh biết Thạch Quan Âm đã đi đời nhà ma chưa từng đánh chủ ý đến Thiếu trang chủ của Vô Tranh Sơn Trang đâu?
     
  3. Marill

    Messages:
    38
    Chương 102: Những thiếu niên phong lưu 24

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một đêm trôi qua, Trung Nguyên Nhất Điểm Hồng vẫn như cũ không tỉnh, nhưng tin tốt là cơn sốt cao của gã đã lui.

    Đàm Chiêu ba người cũng không tính toán lâu ở Tiết gia trang, sáng sớm ba người liền đi cáo từ chủ nhà, lại được báo cho tối hôm qua Tiều Y Nhân đã vào Kiếm Các một đêm chưa ra, khách quý cứ tự nhiên rời đi.

    Không gặp được chủ nhà, ba người cũng không cưỡng cầu.

    Hồ Thiết Hoa ngủ một đêm, tinh thần đặc biệt tốt: "Ta nói này Hồng Duật, sao cậu lại ủ rũ thế kia, chẳng lẽ tối hôm qua nửa đêm chạy đi làm chuyện trộm cắp gì hả?"

    "..."

    Đàm Chiêu đổ tội rất nhanh: "Còn không phải bởi vì tối hôm qua Hồ huynh ngươi ngủ ở bên cạnh, tiếng ngáy tựa như tiếng sấm ấy, Hương soái huynh nghe thấy không?"

    Sở Lưu Hương đúng lúc ngáp một cái, vẻ mặt ngái ngủ: "Đương nhiên là nghe thấy, nhưng Hồng Duật cậu cũng biết ta với Lão Hồ là bạn bè lâu năm, sớm đã thành thói quen." Giọng điệu mang theo sự tang thương khó tả.

    ".. Hai người các ngươi! Hôm nay ông đây không cùng các ngươi.."

    Lời thẹn quá thành giận của Hồ Thiết Hoa còn chưa nói xong, Tiết Bân đã vẻ mặt nôn nóng từ cổng mặt trăng bên kia chạy ra, nhìn thấy Sở Lưu Hương lập tức hỏi: "Hương soái, từ nãy đến giờ có từng gặp qua một nam tử đầu cài một bông hoa đỏ to, mặc một thân cẩm ý màu xanh lục không?"

    Hả?

    Hồ Thiết Hoa hoàn toàn ngơ ngác, đang yên đang lành đàn ông con trai sao lại cài hoa lên đầu? Mấu chốt là hoa đỏ lại phối với một thân áo xanh, kia chẳng phải là.. đỏ với xanh, thật là ba chấm! Chẳng qua nói đi cũng phải nói lại, Tiết Y Nhân tựa hồ có một người em trai, tuổi trẻ cũng từng một hồi vang danh trên giang hồ, chỉ là sau này luyện kiếm tẩu hỏa nhập ma khiến cho thần trí không rõ giống như đứa bé lên ba.

    "Không có, xảy ra chuyện gì vậy?"

    Sở Lưu Hương vừa dứt lời, từ bốn hoa trong bụi cây bên cạnh liền ngã chổng vó ra một đóa "hoa hồng lớn", lá xanh xứng với hoa hồng, cho dù là mỹ nhân mặc vào cũng vô cùng cay đôi mắt, huống chi vẫn là một người nam nhân trung niên với ánh mắt ngây thơ.

    Đàm Chiêu vốn còn đang thất thần, đột nhiên nhìn thấy người bên chân, toàn thân không thể hiểu được đều trở nên khó chịu, hắn nói thầm trong lòng, một thoáng đối diện với hai con ngươi giống như đứa trẻ kia không biết vì sao hiện lại trước mắt lại là một đôi mắt khác.

    Hắn theo bản năng lui về phía sau, nhưng "hoa hồng lớn" lại giống như thấy được thứ gì thú vị cũng nhảy về phía trước một bước, giống hệt một con ếch nhỏ, Tiết Bân từ trước đến nay không thích người nhị thúc điên điên khùng khùng này, hiện giờ tự giác mất mặt muốn đi lên kéo người, nhưng duỗi tay ra lại vồ hụt, nhị thúc đã dính chặt lên người Tả Hồng Duật.

    Chẳng lẽ tên Tả Hồng Duật không hợp với bát tự của gã!

    Phía Đàm Chiêu bên này thì ngược lại, tất cả lông tơ của hắn đều đã dựng hết lên, trực giác của hắn chúa có sai, cơ hồ là theo bản năng đẩy mạnh một cái, với chỉ số thông minh của đứa bé ba tuổi đương nhiên sẽ cho rằng điều này là đang muốn chơi với nó, liền trực tiếp một cái chưởng phong đẩy đến trước mặt Đàm Chiêu.

    Đàm Chiêu kinh hãi lui về phía sau, trong nháy mắt đó hắn cảm nhận được sát ý đến từ bốn phương tám hướng, nhưng mà luồng sát ý này.. cũng không xa lạ!

    [ Hệ thống, người này ai!]

    "Nhị thúc, nhị thúc thúc đừng náo loạn!" Lời của Tiết Bân căn bản không có bất kỳ tác dụng gì, "hoa hồng lớn" đã chơi đến quên mình, xuất chưởng như gió, vẫn luôn kêu chơi vui chơi vui, bộ dạng vẫn luôn là hồn nhiên ngây thơ.

    Đàm Chiêu lại nửa điểm cũng không cảm thấy như vậy, ngay khi tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên, hắn tức khắc lại nổi lên một thân da gà, đương nhiên hắn phản ứng cũng thực mau, nhát mắt liền rút ra thiết kiếm trong tay đâm tới.

    Nguyên bản Tiết Bân còn không để bụng, nhưng nhìn đến Tả Hồng Duật thế nhưng rút kiếm, gã tức khắc hô to: "Tả Hồng Duật, ân oán giữa hai chúng ta đừng trút lên người nhị thúc, ông ấy bất quá.."

    Gã còn chưa la xong, Sở Lưu Hương đã xuất thủ, chàng chắn ở giữa hai người ý muốn hòa giải, lại phát hiện hai người thế nhưng đều dùng toàn lực, trước không nói Tiết Tiếu Nhân, lấy phẩm tính của Tả Hồng Duật tuyệt sẽ không ở loại chuyện này tính toán chi ly, như vậy - -

    "Hương soái mau tránh ra, gã ta là tên thích khách tối hôm qua!"

    Phản ứng của Sở Lưu Hương không thể nói không mau, chàng đương nhiên là phải tin tưởng bằng hữu của mình hơn là một người xa lạ rồi, cơ hồ là ngay sau khi Tra Hồng Duật vừa thốt ra lời này, chàng liền sửa lại chiêu thức, "hoa hồng lớn" hô đau một tiếng, ôm tay liền bắt đầu nằm ở trên mặt đất la lối khóc lóc: "Bé đau, bé muốn đi nói với người lớn, các ngươi đánh bé!"

    Tiết Bân cũng nổi giận, nghĩ thầm Tả Hồng Duật ngươi loại người gì mà còn đi ra oai với một đứa bé ba tuổi, vừa muốn mở miệng, Tả Hồng Duật lại nhanh hơn gã một bước: "Cần gì phải diễn! Ngươi cho rằng ngươi không cầm kiếm, ta liền không nhận ra ngươi sao?"

    "Một thứ giả tạo, cho dù lại giống, cũng chỉ là giả mà thôi." Đàm Chiêu lạnh mặt, cầm kiếm đứng ở trước mặt "hoa hồng lớn" : "Ngươi nói đi, tiên sinh thủ lĩnh tổ chức sát thủ?"

    Lời này của Tả Hồng Duật không thể nói là không làm cho người sợ hãi, Sở Lưu Hương cùng Hồ Thiết Hoa là nửa tin nửa ngờ, còn Tiết Bân là vạn phần không tin, gã tức giận đến trực tiếp mắng to: "Tả Hồng Duật ngươi thiếu ngậm máu phun người, nhị thúc của ta đều điên mười mấy năm rồi, ngươi muốn nổi tiếng đến điên rồi sao!"

    Đàm Chiêu lại không để ý tới gã, kiếm trong tay hắn hơi hơi phát ra tiếng tranh trang, giống như là ứng hòa lời của hắn: "Ngươi biết ta là như thế nào nhận ra ngươi không?"

    "Người xấu, bé nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì! Ngươi đánh ta!" Nói rồi cứ thế khóc lên, bởi vì đánh nhau bông hoa hồng to trên đầu hắn ta (TTN) đã gục xuống bên tai, thêm vào đôi gò má hồng cao ngất, quả thực là cảnh tượng cay đôi mắt.

    Hồ Thiết Hoa tỏ vẻ đạo lý y đều không hiểu, nhưng.. y vẫn là yên lặng dịch đi hai con mắt.

    Khuôn mặt lạnh lùng của Đàm Chiêu chợt nở một nụ cười, tựa như gió xuân đầu mùa vừa tới: "Ta người này đi, tương đối sợ chết, tối hôm qua trong lúc giao thủ với ngươi ta đã thuận tiện để lại một chút vật truy tung nho nhỏ, cho dù ngươi đổi một bộ quần áo xông hương, ta cũng có thể phân biệt ra được."

    Đương nhiên, lời này chỉ là để lừa gạt người khác, trên thực tế hắn chỉ là có một cái cheat (gian lận) mà thôi. Nhưng lời này vừa nói ra, Tiết bé cưng nằm trên mặt đất cuối cùng cũng thay đổi sắc mặt, Tiết Bân nhìn nhị thúc nhà mình dỡ xuống biểu tình ngây thơ giống như là nhìn thấy quỷ, dù cho hiện tại hắn ta cả người xanh xanh đỏ đỏ cũng vô pháp che giấu được sát khí lạnh lẽo trên gã.

    "Xem ra ta kỹ không bằng người." Hắn ta đột nhiên nhếch môi cười, giống như là ác ý của sinh vật nào đó đến từ dưới địa ngục: "Nhưng cho dù chết, ta cũng muốn giết ngươi."

    Dựa vào cái gì ngươi có thể được đến Tiết Y Nhân thưởng thức, mà ta làm em trai hắn lại chỉ toàn là quở trách cùng nghiêm khắc quát lớn!

    Tiết Tiếu Nhân đố kỵ Tả Hồng Duật, điều này nói ra rất nhiều người sẽ không tin, nhưng đây là sự thật. Đã không còn ngụy trang, hắn ta gỡ xuống bông hoa hồng bên thái dương khinh thường ném xuống đất, sau đó đem cái áo khoác ngoài màu xanh lá cây kia cởi ra, sau lưng gã là một thanh kiếm lóe hàn quang. Tiết Tiếu Nhân đem kiếm rút ra, giống như là đang vuốt ve một cô tình nhân nhưng thanh âm lại lạnh đến dọa người: "Ngươi không phải rất muốn biết ai là người muốn mua mệnh của ngươi sao, nếu ngươi thắng, ta liền nói cho ngươi."

    Khi hắn ta nói những lời này, Sở Lưu Hương cùng Hồ Thiết Hoa đã đứng chắn trước mặt Đàm Chiêu, với hai người bọn họ mà nói, Hồng Duật giống như là em trai của bọn họ vậy, tuy rằng đứa em trai này không có nội lực cũng vẫn mạnh đến đáng kinh ngạc, nhưng đối mặt với lão giang hồ nội lực thâm hậu loại này vẫn là có không bằng, huống chi đối phương vẫn là thủ lĩnh của tổ chức sát thủ, chuyện này đã không đơn thuần là việc có so kiếm hay không, mà là.. việc này nếu như bị làn truyền đi ra ngoài, thanh danh của Tiết gia trang sẽ thất bại thảm hai!

    Những gì Tiết Y Nhân dày công tích lũy bao năm qua sẽ đổ sông đổ bể.

    Đàm Chiêu nhìn hai bóng dáng trước mặt, trong lòng chợt ấm áp, sau đó mở miệng nói: "Kỳ thật, ta cũng không muốn biết cho lắm."

    "..."

    Ngươi trêu người như vậy, sẽ thực vui vẻ sao?

    Đến giờ phút này Tiết Bân vẫn còn chưa phản ứng lại, gã ta lắp bắp nói: "Nhị thúc, người.."

    Chỉ tiếc Tiết Tiếu Nhân thực sự rất chướng mắt đứa cháu trai vô dụng này, căn bản không thèm để ý tới gã, đối với hắn ta mà nói, Tiết Bân chỉ là kẻ không đáng nhắc tới.

    "Ngươi cũng không có quyền lựa chọn!"

    Trong lần giao thủ tối hôm qua, Đàm Chiêu liền biết lấy võ công hiện tại của mình căn bản đánh không lại Tiết Tiếu Nhân, Tiết Tiếu Nhân không phải Tiết Y Nhân, hắn đương nhiên sẽ không từ chối sự giúp đỡ của bằng hữu, bốn người hỗn chiến tựa như tối hôm qua, chỉ khác mỗi cái là địa điểm chuyển từ rừng cây nhỏ bên ngoại ô sang Tiết gia trang nổi tiếng giang hồ.

    Tiết Bân hoàn toàn không biết nên làm cái gì, nhìn bốn người đánh nhau thành một đoàn, phải sau một lúc lâu mới phản ứng lại, xoay người chạy vội đến Kiếm Các.

    Có Sở Lưu Hương cùng Hồ Thiết Hoa bảo vệ, Tiết Tiếu Nhân căn bản không thể làm tổn thương Tả Hồng Duật, hắn ta cũng minh bạch mấy người này là đang kéo dài thời gian, chờ anh hắn Tiết Y Nhân tới.

    Lại qua mười chiêu, Tiết Tiếu Nhân trong lòng thầm hận, nhưng hiện tại mọi chuyện đã không phải do hắn, trong lòng hắn ta đương nhiên hối hận bởi vì nhất thời xúc động mà bại lộ thân phận, nhưng nếu có cơ hội làm lại, gã vẫn sẽ lựa chọn như vậy.

    Tiết Tiếu Nhân trở tay đâm ra nhất kiếm, quang hoa tạm lui ba người, lúc này nơi xa đã có tiếng bước chân truyền đến, trên mặt hắn ta cuối cùng cũng xuất hiện một biểu tình khác, sau đó hắn ta quay đầu nhìn thoáng qua Tả Hồng Duật, ném xuống một câu "Ngươi sẽ hối hận" liền nhanh chóng bỏ chạy.

    Không lâu sau, Tiết Y Nhân rút kiếm đi tới, mà Tiết Bân thở hồng hộc chạy theo phía sau, tiếng bước chân đúng là từ gã truyền ra.

    "Hắn đâu?"

    Đàm Chiêu nghe thấy Tiết Y Nhân hỏi.

    **

    Biển rộng bao la, sóng sánh ánh bạc, thuyền nhỏ lênh đênh, những ngày tháng trên biển luôn là dài đằng đẵng.

    Ngồi trên thuyền đánh cá ra khơi, tâm tình Đàm Chiêu khó được rộng mở rất nhiều, lúc này đúng là giữa trưa, trên mặt biển gió yên biển lặng giống như là một cánh đồng lúa vàng óng trải dài mênh mông.

    Hồ Thiết Hoa xách theo bầu rượu đi ra, cũng không biết người này có vấn đề gì, ban ngày ban mặt cũng uống đến say khướt, người khác uống rượu đều phải cần cái cớ, y khen ngược, trong tầm tay có rượu liền rót vào miệng, khó trách Sở Lưu Hương sẽ nói rượu có ngon đến mấy vào trong tay Hồ Thiết Hoa đều là đạp hư.

    "Sao thế, vẫn đang suy nghĩ chuyện của Tiếu Tiếu Nhân à?"

    Hồ Thiết Hoa thò đầu qua, Đàm Chiêu một chưởng đem người đẩy đi: "Tránh ra, ngửi xem mùi đồ ăn thừa trên người huynh đi!"

    "Này - -" Hồ Thiết Hoa rất là không vui: "Hồng Huật cậu thế mà cũng thay đổi, Lão Xú Trùng ông mau tới đây, con trai chúng ta đến tuổi phản nghịch rồi, không cần người mẹ già này nữa, huhu - -"

    Sau đó che mặt khóc thút thít, giả đến không thể lại giả hơn.

    "..."

    Đàm Chiêu yên lặng rời xa diễn tinh trong những kẻ diễn tinh, quay đầu nhìn thấy Sở Lưu Hương đi ra từ trong khoang thuyền, trên mặt chính là một chữ vô ngữ, Đàm Chiêu nhịn không được nở nụ cười: "Ha ha ha ha, người cha già, xin hỏi ngài có điều gì muốn nói về thân phận mới của mình sao?"
     
  4. Marill

    Messages:
    38
    Chương 103: Những thiếu niên phong lưu 25

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cũng được, con trai ngoan à!"

    Sở Lưu Hương phe phẩy quạt xếp, nhẹ nhàng trả lời.

    Hồ Thiết Hoa nghe vậy, càng thêm hăng hái, bưng bầu rượu thất tha thất thểu đứng lên: "Không đúng, ông sai rồi, nó mới không ngoan! Nên đánh, mau.."

    Y nói tới đây, thuyền bỗng nhiên rung lắc dữ dội, bình rượu nháy mắt "phanh" một tiếng rơi trên mặt đất chia năm xẻ bảy, nếu không phải Sở Lưu Hương kịp thời đỡ y, phỏng chừng Hồ Thiết Hoa có thể ngã một cái chó gặm cứt trên thuyền rồi!

    "Chuyện gì thế?"

    Ngay khi Sở Lưu Hương dò hỏi Đàm Chiêu liền đưa mắt nhìn xuống mặt biển, trên mặt biển vẫn như cũ gió yên sóng lặng, nhưng rung lắc vẫn đang tiếp tục từng cơn, như là có người ở dưới đáy dùng nội lực đẩy thuyền vậy.

    "Không rõ ràng lắm, phía dưới hình như có người."

    Chuyện này thật sự làm người kinh hãi, trên biển rộng mênh mông này trừ bỏ bọn họ một con thuyền cũng không có, rõ ràng là giữa trưa trời nắng chói chang, sau lưng lại sinh ra một tầng mồ hôi lạnh.

    Sở Lưu Hương cũng nhìn xuống phía dưới nhưng hiển hiên là chẳng nhìn thấy cái gì, chàng cởi áo ngoài nói: "Hai người ở trên này, tôi đi xuống xem sao." Nói xong liền chạy hai ba bước đến mạn thuyền rồi "Ùm" một tiếng nhảy xuống.

    Lúc này, Hồ Thiết Hoa tốt xấu đã không diễn tiết mục "một nhà ba người yêu thương nhau", mà là xem xét làn nước đen kịt, tâm tình vẫn là tương đối nhẹ nhàng: "Cậu đừng lo lắng, khả năng bơi lội của Lão Xú Trùng cũng tốt giống như khinh công của lão vậy."

    * * * Con mắt nào của huynh nhìn thấy ta đang lo lắng cho Sở Lưu Hương.

    Sở Lưu Hương xác thật không cần người khác lo lắng thay chàng, bởi vì thực mau chàng đã ôm một nữ tử trồi lên mặt nước, nữ tử kia hiển nhiên đã hôn mê, sau khi Đàm Chiêu cùng Hồ Thiết Hoa hợp lực đem người kéo lên, Hồ Thiết Hoa đột nhiên trở nên luống cuống, khi nhìn thấy khuôn mặt của nữ tử kia, tay vươn ra đều mang theo hơi hơi run rẩy.

    "Á Nam! Á Nam!"

    Tiếng sau lại to hơn tiếng trước, Sở Lưu Hương đã ướt sũng cả người, tức giận hô một tiếng: "Đừng gọi, chỉ là sặc nước!"

    "..."

    Hóa ra đây chính là vị Á Nam trong truyền thuyết kia, Đàm Chiêu nói thầm trong lòng.

    Bởi vì trên thuyền đều là đàn ông con trai, cho nên cũng không có biện pháp giúp Á Nam đổi một bộ quần áo, Hồ Thiết Hoa chỉ khoác lên cho người ta một cái áo ngoài sạch sẽ liền ôm người trở về trong khoang, Sở Lưu Hương nhìn ông bạn trọng sắc khinh hữu, yên lặng đi vào trong khoang thuyền thay quần áo.

    Đầu thuyền, nháy mắt cũng chỉ dư lại một mình Đàm Chiêu, nhìn mặt biển sóng nước lóng lánh, Đàm Chiêu thầm nghĩ thời cơ xuất hiện của vị nữ hiệp Á Nam này thật sự quá xảo diệu rồi! Nói đến vị nữ hiệp Cao Á Nam này, nàng xuất thân phái Hoa Sơn, người giang hồ xưng Thanh Phong nữ hiệp khách, khác với những thiếu hiệp hết thời như bọn Tả Hồng Duật, nàng tuyệt đối là nhân tài kiệt xuất trong một thế hệ tuổi trẻ.

    Nhưng một nhân tài kiệt xuất như vậy, làm sao sẽ như thế chật vật xuất hiện ở trên biển cả mênh mông? Giả thiết nếu bọn họ không ra biển, vị Thanh Phong nữ kiếm khách này chẳng phải sẽ yên lặng chết ở trên biển rộng mênh mông sao?

    Rất nhanh Đàm Chiêu liền biết lý do tại sao Cao Á Nam xuất hiện ở chỗ này, bởi vì câu đầu tiên sau khi vị nữ hiệp này tỉnh lại nói chính là: "Người nọ quả nhiên không gạt ta, huynh quả nhiên ở trên biển!"

    Những lời này, thập phần lệnh người suy ngẫm, Hồ Thiết Hoa tâm ưu giai nhân không nghĩ nhiều, nhưng Đàm Chiêu cùng Sở Lưu Hương đều là trong lòng rùng mình, đương nhiên luận mức độ quen thuộc, vẫn là Sở Lưu Hương mở miệng tương đối tốt: "Người nọ là ai?"

    Lúc này Cao Á Nam mới phát hiện chung quanh còn có những người khác, Tả Hồng Duật nàng không quen biết, nhưng Sở Lưu Hương lại là người quen cũ của nàng, hơn nữa vẫn là một người bạn rất tốt: "Ta cũng không biết."

    Ai ngờ lời này vừa nói ra, Hồ Thiết Hoa nháy mắt nổi giận: "Cao Á Nam, nàng rốt cuộc có biết quý trọng tính mạng của mình không vậy! Liền người đó là ai cũng không biết liền lỗ mãng ra biển, nếu không phải lần này gặp được bọn huynh, chẳng phải là muốn táng thân trong bụng cá sao! Nàng.. Nàng còn cười, nàng cười cái gì chứ!"

    Cao Á Nam vẫn cứ mang theo ý cười, nhìn thẳng y: "Thật tốt, huynh lo lắng ta."

    ".. Hai ta là bằng hữu, ta lo lắng cho nàng chẳng lẽ không đúng sao?"

    "Chẳng lẽ cũng chỉ là bằng hữu thôi sao? Huynh rõ ràng đã hứa với ta, huynh biết ta là người vô cùng nghiêm túc, một khi huynh đã nói ra, ta liền không cho phép huynh lại thu hồi." Giọng nàng bỗng nhiên trở nên u oán: "Mấy năm nay, ta đã tin không biết bao nhiêu là tin tức thật giả lẫn lộn, nhiều này một cái cũng không nhiều mà ít này cái cũng không thiếu."

    Đàm Chiêu & Sở Lưu Hương: Tôi không nên ở chỗ này, tôi nên ở dưới đáy thuyền!

    Hai người thực mau liền lăn đến đầu thuyền, lúc này mặt trời đang lặn về phía tây, biển rộng hiện ra một khung cảnh hùng vĩ đầy độc đáo, Đàm Chiêu bỗng nhiên mở miệng: "Hương soái, huynh biết hiện tại ta đang suy nghĩ cái gì không?"

    "Suy nghĩ đến một cô nương xinh đẹp?" Sở Lưu Hương thử phỏng đoán.

    ".. Huynh nói chính là huynh đi!" Đàm Chiêu có chút vô ngữ nói: "Ta đang nghĩ Biên Bức Đảo."

    "Cậu hoài nghi Á Nam." Sở Lưu Hương một lời chọc phá che giấu của hắn, khuôn mặt chàng lúc này nghiêm nghị, biểu tình thập phần cứng đờ: "Ý tưởng này của cậu ngàn vạn đừng làm cho Tiểu Hồ biết, nếu không y nhất định sẽ liều mạng với cậu."

    "Y thích Cao cô nương?"

    Sở Lưu Hương không nói chuyện.

    "Nói thật, ta đối thẩm mỹ của Hồ huynh vẫn luôn dừng lại ở trên người bà chủ khách điếm Thúy Nương nơi sa mạc." Nhớ lại dung mạo đầy anh khí của Thanh Phong nữ hiệp khách vừa rồi, Đàm Chiêu cảm thấy Hồ huynh xác thật một người đàn ông coi trọng nội hàm, không giống Sở Lưu Hương, chỉ cần cô nương lớn lên đẹp là được, tâm hồn có đẹp hay không hoàn toàn không quan trọng.

    "..."

    Sở Lưu Hương cảm thấy cần thiết vì ông bạn của mình biện bạch một câu: "Tiểu Hồ.."

    "Huynh đừng giải thích, ta hiểu."

    Hệ thống: Cậu hiểu cái quỷ, nếu cậu thực sự hiểu, hiện tại còn sẽ là một con cẩu độc thân có tiếng sao!

    [.. Ngươi một con trí tuệ nhân tạo cũng không biết xấu hổ cười nhạo ta! A!]

    Ký chủ rác rưởi, trí tuệ nhân tạo làm sao vậy, dù sao cũng tốt hơn cái loại liền trí tuệ nhân tạo cũng không bằng như cậu!

    "Ta cùng Tiểu Hồ quen biết Á Nam từ khi mới bước chân vào giang hồ, nàng khi đó cũng vừa xuống núi, bọn ta đã từng cùng nhau lang bạt giang hồ, nàng làm người nhiệt tình lại chịu trượng nghĩa tương trợ, dù nàng là một nữ tử, nhưng nam tử trên giang hồ cũng không dám coi khinh nàng." Sở Lưu Hương bỗng nhiên nói: "Nàng làm người ghét cái ác như kẻ thù, cậu hoài nghi nàng, thực sự không cần thiết."

    Chàng tạm dừng một chút, rồi nói tiếp: "Ta tương đối lo lắng chính là, có lẽ người đứng sau màn sẽ dùng nàng tới kiềm chế ta cùng Tiểu Hồ. Tuy rằng Tiểu Hồ đã trốn nàng sáu bảy năm, nhưng ta cùng y lớn lên cùng nhau, trong lòng y nhất định có nàng."

    "..."

    Không phải rất muốn nghe câu chuyện huynh đệ tình thâm cùng chàng có tình thiếp có ý của mấy người.

    Lúc Hồ Thiết Hoa đi ra, hai người đang ở chuẩn bị bữa tối, y vừa lên đến đầu thuyền, mùi thơm của cá nướng liền thi nhau xông vào mũi, y mở miệng liền nói: "Hai người các ngươi được lắm, đem ta ném ở bên trong còn chưa tính thế mà còn ăn mảnh, các ngươi có lương tâm không vậy!"

    "Hồng Duật, không phải cậu mang theo một nồi canh lớn sao, có còn không vậy?"

    "..."

    Hồ Thiết Hoa hấp tấp đến, lại hấp tấp rời đi, quả thực.. làm người không nỡ nhìn thẳng.

    Trên thuyền từ ba người biến thành bốn người, khác nhau ở chỗ có thể từ đấu địa chủ thăng cấp thành xoa mạt chược, chỉ là giới hạn trong cơ sở phần cứng, hoạt động giải trí mỗi ngày của bốn người chỉ có thể là thi đấu câu cá.

    Lại tiếp tục đi qua ba ngày, thời tiết đột nhiên trở nên thập phần tối tăm, trừ bỏ Đàm Chiêu, mặt khác ba người đều không phải rất quen thuộc thời tiết trên biển, nếu không phải như thế, Cáo Á Nam cũng sẽ không bị bọn họ cứu lên từ trong biển.

    Đàm Chiêu cũng không nghĩ tới thời tiết nháy mắt liền thay đổi, mặc dù nhờ có hệ thống thông báo, hắn biết được so với ba người khác sớm năm phút, nhưng từng ấy thời gian vẫn là không kịp quay đầu thuyền, sóng gió cuốn lên thuyền đánh cá trong nháy mắt bị nghiền nát giữa làn nước biển sâu thẳm. Trước khi rơi vào làn nước biển lạnh lẽo, Đàm Chiêu nhìn thấy Hồ Thiết Hoa cùng Cao Á Nam rơi ở phía bên trái hắn, đến nỗi Sở Lưu Hương đã không biết tung tích.

    Mà sau khi rơi vào biển rộng, sóng gió trên mặt biển nháy mắt đi xa, thay vào đó chính là làn nước biển lạnh thấu xương.

    [ Hệ thống, nhanh lên.]

    Đàm Chiêu dám đến, đương nhiên đã chuẩn bị đầy đủ, cảm ơn chương trình cho thuê của hệ thống thương thành, sau khi tiêu bảy ngày thời gian đạt được, Đàm Chiêu thuê một con tàu ngầm tàng hình.

    Nháy mắt, hắn liền từ một kẻ bị nước bao quanh hết đường xoay xở biến thành một vị dũng sĩ có gan trực diện biển rộng.

    [ Sở Lưu Hương bọn họ ở đâu vậy? ]

    Hệ thống: Không phải chứ, cậu muốn đi đón bọn họ à? Ký chủ, cậu không sợ bại lộ sao?

    * * * Sợ sao? Đàm Chiêu đương nhiên không sợ, chỉ là vị trí của ba người Sở Lưu Hương cách hắn xa vô cùng, chờ đến lúc hắn lái tàu ngầm đi qua đó, người cũng đã không ở vị trí ban đầu.

    [.. Hệ thống, ngươi nói ta cần ngươi có tích sự gì! Tin tức giả ta muốn khiếu nại ngươi.]

    Hệ thống: Sao có thể gọi là tin tức giả, chỉ là tin tức quá thời hạn mà thôi.

    * * *

    Hệ thống: Người lại không chết, có chân đương nhiên phải chạy rồi, bất quá nể mặt cậu ở thế giới này chi tiêu nhiều, những lần định vị tiếp theo không cần thời gian đạt được của cậu đó~

    **

    Bên kia, ba người Sở Lưu Hương nổi ở trên một tấm ván gỗ càng trôi càng xa, không biết trôi trong bao lâu, nơi xa bỗng nhiên xuất hiện một con thuyền, ba người liều mạng kêu cứu rốt cuộc có thể tạm thời thoát hiểm.

    "Không biết chủ nhân nhà ngươi là ai, Sở mỗ muốn giáp mặt nói lời cảm tạ."

    Rất nhanh, Sở Lưu Hương liền biết được chủ nhân của con thuyền này chính là thiếu Trang chủ của Vô Tranh Sơn Trang Nguyên Tùy Vân, cứu bọn họ cũng bất quá là cơ duyên xảo hợp, nhưng càng trùng hợp chính là, đối phương cũng muốn đi Biên Bức Đảo.

    Này thật sự quá khiến người phải cẩn thận suy tư, Sở Lưu Hương nghĩ thầm, nhưng cùng lúc đó chàng lại thập phần lo lắng cho Tả Hồng Duật, rõ ràng là đồng thời rơi vào trong nước, lại cố tình.. Chàng nhìn thoáng qua Cao Á Nam, sự hoài nghi bắt đầu ở trong lòng lan rộng.

    Cùng lúc đó, Nguyên Tùy Vân nghiêm mặt chất vấn Đinh Phong đang quỳ gối trước mặt, lúc này y đã rút đi toàn bộ ôn nhu như ngọc khi ở Sơn Tây Thái Nguyên, tựa như thay đổi một con người khác: "Tả Hồng Duật đâu!"

    "Thuộc hạ thất trách, xin chủ nhân thứ tội."

    "Thế Cao Á Nam đâu?"

    Đinh Phong trầm mặc không nói.

    Biểu tình của Nguyên Tùy Vân nháy mắt trở nên cao thâm khó đoán, tay trái y nhẹ nhàng chuyển động chiếc ngọc ban chỉ đeo trên ngón cái tay phải, chiếc nhẫn ban chỉ này mặt ngoài mượt mà, hiển nhiên là hàng năm được chủ nhân thưởng thức, lúc này y đột nhiên đem nó tháo xuống niết ở trong tay, một lúc lâu sau, có nhè nhẹ bột phấn từ giữa các ngón tay y lặng lẽ trốn đi.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...