Ngôn Tình Ác Ý Hóa Yêu, Máu Tan Trong Lệ - Ngọc Cơ Tử

Discussion in 'Cần Sửa Bài' started by NGỌC CƠ TỬ, Apr 20, 2025.

  1. NGỌC CƠ TỬ

    Messages:
    0
    Ác Ý Hóa Yêu, Máu Tan Trong Lệ

    Tác giả: Ngọc Cơ Tử

    Thể loại: Ngôn tình

    Ảnh bìa:

    [​IMG]

    Giới thiệu truyện

    "Cô trở về với trái tim băng giá, chỉ mang theo một thứ: Hận thù! Nhưng cô không ngờ, kẻ địch cô muốn giết chết lại là người yêu cô đến chết đi sống lại.."

    Lạc Thiên Hận – nữ CEO lạnh lùng với bí danh "Hắc Hận", là con sói cô độc của thương trường. Mười năm trước, cô chứng kiến cả gia đình bị thiêu rụi trong đêm, và kẻ đứng sau mọi thứ chính là Tần Dạ – thiếu gia tập đoàn đối thủ. Để trả thù, cô giả dạng tiếp cận hắn, dùng mọi thủ đoạn tàn nhẫn khiến hắn trắng tay, gia đình ly tán.. Nhưng mỗi lần cô ra tay, ánh mắt hắn lại dâng lên nỗi đau khó hiểu, cùng câu nói đầy ẩn ý: "Nếu em vui, cứ giết anh đi."

    Tần Dạ – kẻ bị cả thế giới nguyền rủa, lại chính là con rối trong âm mưu lớn. Anh biết mình bị hiểu lầm, nhưng không thể giải thích, vì sự thật sẽ đẩy Hận vào nguy hiểm. Anh chấp nhận trở thành "quỷ dữ" trong mắt cô, âm thầm đỡ từng nhát dao oán hận, che chở cô khỏi những cái chết được dàn dựng..

    Khi sự thật kinh hoàng bị phơi bày, Hận mới nhận ra:

    "Người cô muốn giết nhất, lại là kẻ yêu cô nhất."

    Nhưng đã quá muộn – máu đổ, lệ rơi, tình tan.. Liệu trái tim nhuốm hận thù của nàng có kịp hóa giải trước khi mọi thứ chìm vào bóng tối?

    Một câu chuyện ngược tâm đến nghẹt thở, nơi:

    ✔ Yêu là chịu đựng, là hy sinh không một lời than.

    ✔ Hận là sai lầm, là bi kịch không lối thoát.

    ✔ Kết cục.. sẽ khiến bạn thức trắng đêm!

    "Đọc đi, rồi bạn sẽ hiểu vì sao.. yêu thương đôi khi là lưỡi dao tàn nhẫn nhất."

    Link thảo luận góp ý - không bắt buộc phải có: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Ngọc Cơ Tử
     
    Last edited by a moderator: Apr 20, 2025
  2. NGỌC CƠ TỬ

    Messages:
    0
    Chương 1: Đêm Rực Lửa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    (Nội dung chương 1)

    Mưa trút xuống như một cơn thác lũ bất tận trên Đồi Lửa Tàn, không hề có dấu hiệu ngừng nghỉ. Từng giọt nước lạnh buốt, nặng trĩu, rơi xuống từ bầu trời đen kịt, va mạnh vào những tấm ngói đỏ thẫm trên mái biệt thự Lạc gia. Âm thanh của chúng vang lên không ngớt, chát chúa như những nhát búa vô hình giáng xuống, đập tan sự tĩnh lặng vốn có của màn đêm. Gió thổi qua, mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt, len lỏi qua từng kẽ hở của những khung cửa gỗ cổ kính, khiến chúng kêu lên những tiếng rít ghê rợn, như thể chính ngôi nhà cũng đang rên rỉ trong đau đớn. Đêm ấy, không ai có thể ngờ rằng, dưới mái ngói đỏ rực rỡ kia, một bi kịch kinh hoàng sắp sửa diễn ra, một vết cắt sâu hoắm sẽ mãi mãi thay đổi số phận của những con người sống trong đó.

    Bên trong căn biệt thự rộng lớn, ánh sáng lộng lẫy từ những ngọn đèn chùm pha lê xa xỉ vẫn tỏa ra rực rỡ, bất chấp cơn bão tố đang hoành hành bên ngoài. Những viên pha lê được chế tác tinh xảo treo lơ lửng trên trần nhà cao vút, lấp lánh như những ngôi sao bị giam cầm trong không gian tráng lệ. Ánh sáng ấy lan tỏa khắp sảnh chính rộng lớn, chiếu rọi lên những bức tường được trang trí bằng giấy dán hoa văn tinh tế, những tấm thảm Ba Tư đỏ thẫm trải dài trên sàn đá cẩm thạch bóng loáng. Tất cả tạo nên một khung cảnh xa hoa, quyền quý, như một lời khẳng định về sự thịnh vượng và địa vị của Lạc gia – một dòng họ danh giá mà ai cũng phải kính nể.

    Giữa không gian ấy, Lạc Thiên Hân, cô tiểu thư 15 tuổi của gia tộc, ngồi yên lặng trên chiếc ghế bành bọc nhung êm ái. Đôi tay nhỏ nhắn của cô ôm chặt một con búp bê vải cũ kỹ, món đồ chơi mà mẹ cô đã tự tay may cho cô từ những mảnh vải thừa trong những đêm dài im ắng. Con búp bê không đẹp, không lộng lẫy như những món đồ chơi đắt tiền mà cha cô từng mang về từ những chuyến công tác xa, nhưng với Hân, nó là cả một bầu trời yêu thương. Những đường chỉ khâu vụng về, đôi mắt bằng vải được thêu cẩu thả, tất cả đều mang hơi ấm của mẹ, mang theo ký ức về những cái ôm dịu dàng và lời ru êm ái mỗi đêm. Khuôn mặt bầu bĩnh, non nớt của cô ánh lên vẻ bình yên, đôi mắt to tròn trong veo như mặt hồ mùa thu tĩnh lặng, không chút gợn sóng, phản chiếu ánh sáng từ ngọn đèn chùm phía trên.

    Hân khẽ nghiêng đầu, mái tóc đen dài mượt mà xõa xuống vai, lùa qua những ngón tay nhỏ bé khi cô vuốt ve con búp bê. Miệng cô mấp máy, cất lên một khúc hát ru dịu dàng, bài hát mà mẹ cô thường hát để dỗ cô chìm vào giấc ngủ từ khi cô còn bé xíu. "Con ơi ngủ ngoan, gió đừng thổi qua.." Giọng hát của cô trong trẻo, ngây thơ, như một làn gió mát lành len lỏi qua không gian ấm áp của căn phòng. Mỗi từ, mỗi âm thanh đều mang theo sự hồn nhiên của tuổi 15, một tuổi trẻ chưa từng biết đến nỗi đau hay sự mất mát. Cô hát, đôi mắt khép hờ, tưởng tượng hình ảnh mẹ ngồi bên giường, tay vuốt tóc cô, giọng hát trầm ấm hòa cùng tiếng gió đêm nhè nhẹ. Đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong ngày của cô, khoảnh khắc mà cô luôn mong chờ sau những giờ học dài hay những buổi chiều chơi đùa ngoài vườn cùng đám bạn trong xóm.

    Nhưng sự yên bình ấy không kéo dài. Một tiếng nổ kinh hoàng bất ngờ vang lên từ phía tầng dưới, xé toạc màn đêm tĩnh mịch như một nhát dao sắc lạnh cắt qua tấm vải lụa mỏng manh. Âm thanh ấy vang vọng khắp căn biệt thự, khiến những tấm kính trong suốt rung lên bần bật, như thể chúng cũng đang run rẩy trước một điềm báo kinh hoàng. Hân giật mình, đôi mắt trong veo mở to, tràn đầy hoảng loạn. Tiếng nổ ấy không giống bất kỳ âm thanh nào cô từng nghe – không phải tiếng pháo hoa rộn ràng trong những dịp lễ Tết, cũng không phải tiếng sấm rền từ cơn mưa bên ngoài. Nó là một thứ gì đó dữ dội hơn, hung bạo hơn, mang theo hơi thở của sự hủy diệt.

    Ngay sau tiếng nổ, một luồng ánh sáng đỏ rực bất ngờ bùng lên từ phía cầu thang dẫn xuống tầng dưới. Lửa – ngọn lửa hung tợn, tham lam – xuất hiện như một con thú đói khát vừa được thả ra khỏi lồng giam. Nó lan rộng với tốc độ kinh hoàng, liếm láp mọi thứ trên đường đi, không chút thương xót. Tấm thảm Ba Tư đỏ thẫm quý giá, thứ mà cha cô từng tự hào khoe với những vị khách quý mỗi khi họ ghé thăm, giờ đây bị ngọn lửa nuốt chửng không chút do dự. Những sợi len cao cấp cháy xèo xèo, bốc lên mùi khét lẹt, hòa lẫn với khói đen dày đặc bắt đầu tràn ngập không gian. Ngọn lửa không chỉ thiêu rụi vật chất, mà còn thiêu rụi cả sự bình yên, cả thế giới nhỏ bé mà Hân từng tin rằng sẽ mãi mãi an toàn.

    Cả người Hân run rẩy, đôi tay nhỏ bé không còn đủ sức giữ chặt con búp bê vải. Nó tuột khỏi tay cô, rơi xuống sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo với một tiếng "bộp" nhẹ nhàng, gần như bị át đi bởi tiếng gầm rú của ngọn lửa và tiếng mưa đập vào cửa sổ. Con búp bê nằm đó, bất động, đôi mắt vải vô hồn nhìn thẳng vào cô, như muốn nói điều gì đó – một lời cảnh báo, một lời tiên tri về tương lai tăm tối đang chờ đợi phía trước. Hân đưa tay lên ngực, trái tim cô đập thình thịch, mạnh mẽ đến mức cô cảm nhận được từng nhịp đập như muốn phá tung lồng ngực. Đôi mắt cô dán chặt vào ngọn lửa đang tiến gần, ánh sáng đỏ rực phản chiếu trong đồng tử trong veo, nhuộm chúng thành một màu sắc đáng sợ mà chính cô cũng không nhận ra.

    Cô muốn hét lên, muốn gọi mẹ, gọi cha, nhưng cổ họng cô như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Tiếng hát dịu dàng ban nãy giờ chỉ còn là một ký ức xa xỉ, bị thay thế bởi tiếng gào thét của ngọn lửa và tiếng mưa rơi không ngừng. Đêm ấy, Đồi Lửa Tàn không chỉ là tên gọi của một ngọn đồi. Nó đã trở thành định mệnh, một khởi đầu cho chuỗi bi kịch mà Lạc Thiên Hân không thể nào chạy trốn.
     
  3. NGỌC CƠ TỬ

    Messages:
    0
    Chương 2 – Tháp Hắc hận

    Bấm để xem
    Đóng lại
    (Nội dung chương 2)

    Mười năm đã trôi qua kể từ đêm kinh hoàng trên Đồi Lửa Tàn, mười năm dài đằng đẵng như một cơn ác mộng không có điểm dừng. Giờ đây, Lạc Thiên Hận – cái tên mới của một con người hoàn toàn khác – đứng lặng lẽ trên đỉnh Tháp Hắc Hận, một công trình cao chót vót giữa lòng Ma Đô phồn hoa. Gió đêm thổi qua, lạnh lẽo và sắc bén, cuốn theo những âm thanh hỗn loạn của thành phố bên dưới: Tiếng còi xe inh ỏi, tiếng người cười nói, tiếng nhạc phát ra từ những quán bar xa hoa. Nhưng tất cả những âm thanh ấy, dù ồn ào đến đâu, cũng không thể xuyên qua lớp vỏ băng giá bao quanh trái tim cô. Tháp Hắc Hận, với những bức tường kính đen bóng lạnh lẽo, đứng sừng sững như một biểu tượng của quyền lực và bóng tối, phản chiếu ánh đèn neon rực rỡ của Ma Đô – thành phố không bao giờ ngủ, nơi mà ánh sáng và tội lỗi đan xen trong từng ngõ ngách.

    Ma Đô là một thế giới hoàn toàn khác so với Đồi Lửa Tàn của mười năm trước. Nếu Đồi Lửa Tàn là một vùng đất yên bình, nơi những cánh rừng thông xanh mướt và những con suối nhỏ róc rách chảy qua, thì Ma Đô lại là một mê cung của bê tông và thép, nơi con người chen chúc trong những tòa nhà chọc trời, nơi ánh sáng nhân tạo che lấp cả bầu trời sao. Những con đường trải nhựa rộng lớn lấp lánh dưới ánh đèn, những bảng hiệu quảng cáo khổng lồ nhấp nháy không ngừng, và những dòng người vội vã qua lại – tất cả tạo nên một bức tranh đô thị vừa quyến rũ vừa đáng sợ. Nhưng với Lạc Thiên Hận, Ma Đô không phải là nơi để sống, mà là một chiến trường, một đấu trường nơi cô sẽ thực hiện lời thề của mình. Từ đỉnh Tháp Hắc Hận, cô có thể nhìn xuống toàn bộ thành phố, như một vị chúa tể quan sát vương quốc của mình, nhưng trong lòng cô không có niềm vui của kẻ chiến thắng, chỉ có ngọn lửa hận thù âm ỉ cháy, chờ ngày bùng nổ.

    Bàn tay cô nắm chặt chiếc vòng cổ bạc nhỏ bé, món đồ duy nhất còn sót lại từ đêm lửa địa ngục ấy. Chiếc vòng mỏng manh, với mặt dây chuyền hình giọt nước được khắc chữ "Hân" bằng nét chữ mềm mại của mẹ cô, giờ đây đã xỉn màu theo thời gian. Những ngón tay cô siết chặt đến mức các khớp trắng bệch, như thể cô sợ rằng nếu buông lỏng, kỷ vật cuối cùng kết nối cô với quá khứ tươi đẹp sẽ tan biến mất. Chiếc vòng không chỉ là một món trang sức, mà là một phần linh hồn của cô, là sợi dây mong manh níu giữ những ký ức về cha mẹ, về ngôi nhà ấm áp trên Đồi Lửa Tàn, về những ngày tháng mà cô còn là Lạc Thiên Hân – cô tiểu thư ngây thơ với nụ cười rạng rỡ và đôi mắt trong veo như nước hồ mùa thu. Nhưng giờ đây, khi nhìn vào gương, cô không còn thấy cô bé ấy nữa. Gương mặt cô đã trở nên sắc sảo, lạnh lùng, với những đường nét cứng cỏi được mài giũa bởi đau khổ và thù hận. Đôi mắt cô, từng là hai viên ngọc sáng ngời, giờ đây đỏ ngầu như máu, rực lên ngọn lửa không bao giờ tắt – ngọn lửa của sự trả thù.

    Ánh đèn neon lấp lánh của Ma Đô phản chiếu qua lớp kính đen của Tháp Hắc Hận, hắt lên khuôn mặt cô những vệt sáng lập lòe, tạo thành một bức tranh vừa đẹp đẽ vừa đáng sợ. Cô đứng đó, bất động, như một bức tượng được tạc từ băng và lửa. Bộ trang phục đen tuyền ôm sát cơ thể, với những đường cắt tinh tế nhưng không kém phần mạnh mẽ, càng làm nổi bật vẻ lạnh lùng của cô. Mái tóc dài đen nhánh, từng mềm mại như suối nước chảy qua vai, giờ được buộc cao gọn gàng, để lộ chiếc cổ trắng ngần nhưng đầy những vết sẹo mờ – dấu tích của những năm tháng đấu tranh để sống sót. Cô không còn là cô bé yếu đuối ngồi trên ghế bành ôm con búp bê vải nữa. Cô đã chết trong đêm lửa ấy, và từ đống tro tàn, Lạc Thiên Hận được sinh ra – một con người mới, với trái tim bị xé nát và một tâm trí chỉ còn biết đến hận thù.

    Cô nhớ lại khoảnh khắc định mệnh ấy, khoảnh khắc mà tất cả những gì cô yêu thương nhất bị cướp đi một cách tàn nhẫn. Đêm đó hiện về trong tâm trí cô rõ ràng như vừa xảy ra hôm qua. Cô nhớ tiếng mưa đập vào mái ngói, tiếng khúc ca ru bị cắt ngang bởi tiếng nổ kinh hoàng, và rồi ngọn lửa – ngọn lửa hung dữ đã nuốt chửng ngôi nhà của cô, nuốt chửng cha mẹ cô, nuốt chửng cả tuổi thơ của cô. Cô nhớ tiếng hét tuyệt vọng của mẹ, bóng dáng cha lao ra với khẩu súng trên tay, và những kẻ áo đen – những bóng ma vô danh đã biến cuộc đời cô thành địa ngục. Mỗi ký ức là một nhát dao cứa sâu vào tim cô, nhưng thay vì khiến cô gục ngã, chúng lại nuôi dưỡng ngọn lửa trong lòng cô, biến nó thành một sức mạnh không gì cản nổi.

    "Mày đã sai, Hân ạ," cô tự nhủ, giọng nói trong đầu vang lên lạnh lùng, sắc bén như lưỡi dao. "Mày đã sai khi cất lên khúc ca ru đó. Mày đã sai khi tin rằng thế giới này an toàn, rằng hạnh phúc sẽ kéo dài mãi mãi." Lời tự trách ấy không phải là lần đầu tiên vang lên trong tâm trí cô. Nó đã trở thành một phần của cô, một giọng nói không ngừng dằn vặt, không ngừng nhắc nhở cô về sự ngây thơ ngu ngốc của mình trong quá khứ. Cô từng tin rằng biệt thự Lạc gia là một pháo đài bất khả xâm phạm, rằng cha mẹ cô sẽ luôn ở bên cô, rằng cuộc sống của cô sẽ mãi là một câu chuyện cổ tích với cái kết hạnh phúc. Nhưng đêm ấy đã chứng minh cô sai, sai một cách thảm hại. Hạnh phúc không phải là vĩnh cửu, và thế giới này không có chỗ cho những kẻ yếu đuối.

    Cô cúi đầu, nhìn chiếc vòng cổ trong tay. Ánh sáng từ Ma Đô hắt lên mặt dây chuyền, làm nổi bật chữ "Hân" – cái tên mà cô đã từ bỏ từ lâu. Lạc Thiên Hân đã chết, chết cùng với ngọn lửa trên Đồi Lửa Tàn. Người đứng đây bây giờ là Lạc Thiên Hận, một kẻ sống sót, một kẻ săn đuổi, một kẻ mang trong mình lời thề sẽ khiến những kẻ đã phá hủy cuộc đời cô phải trả giá. Cô nhớ lại những ngày đầu sau thảm kịch, khi cô tỉnh dậy giữa đống tro tàn, cơ thể đầy vết thương, trái tim tan nát. Cô đã lang thang qua những con đường tối tăm, sống sót bằng ý chí và sự căm hận. Mỗi ngày trôi qua, cô học cách che giấu nỗi đau, học cách cầm dao, học cách chiến đấu, học cách biến mình thành một con người mà ngay cả chính cô cũng không nhận ra.

    Từ đỉnh Tháp Hắc Hận, cô nhìn xuống Ma Đô, nơi mà kẻ thù của cô – Tần Dạ – đang ẩn mình đâu đó giữa ánh sáng và bóng tối. Cái tên ấy, từ mười năm trước, đã khắc sâu vào tâm trí cô như một vết sẹo không bao giờ lành. Cô không biết Tần Dạ là ai, không biết khuôn mặt của hắn, nhưng cô nhớ giọng nói man rợ của kẻ đã hét lên trong đêm lửa: "Tần Dạ đã ra lệnh. Không để ai sống sót!" Cái tên ấy là khởi nguồn của mọi đau khổ, là lý do cô còn sống, là mục tiêu duy nhất trong cuộc đời cô. Cô đã dành mười năm để tìm kiếm hắn, để xây dựng Tháp Hắc Hận – không chỉ là một nơi trú ẩn, mà còn là một pháo đài, một trung tâm quyền lực để cô có thể đối đầu với kẻ thù mà cô chưa từng gặp mặt.

    Gió đêm thổi mạnh hơn, mang theo hơi lạnh của mùa đông Ma Đô. Cô nhắm mắt, để ký ức tràn về – tiếng cười của mẹ, cái ôm của cha, mùi hương của tấm thảm Ba Tư cháy trong lửa. Nhưng rồi cô mở mắt, và tất cả những gì còn lại là bóng tối.

    "Tần Dạ," cô thì thầm, giọng khàn đặc, "mày sẽ phải trả giá."

    Lời thề ấy không chỉ là một lời hứa với cha mẹ, mà còn là một lời nguyền cô đặt lên chính mình. Cô sẽ không dừng lại, không nghỉ ngơi, cho đến khi máu của kẻ thù nhuộm đỏ tay cô, cho đến khi ngọn lửa hận thù trong lòng cô được dập tắt bằng chính sự hủy diệt của hắn.

    Tháp Hắc Hận đứng đó, lạnh lẽo và kiêu hãnh, như một lời tuyên chiến với cả Ma Đô. Và Lạc Thiên Hận, với chiếc vòng cổ bạc trong tay, là ngọn lửa không bao giờ tắt, sẵn sàng thiêu rụi tất cả để đòi lại công lý cho quá khứ của mình.

     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  4. NGỌC CƠ TỬ

    Messages:
    0
    Chương 3 – Tiếng Hét Trong Lửa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    (Nội dung chương 3)

    Ngọn lửa bùng lên dữ dội trong biệt thự Lạc gia, biến không gian từng ấm áp và xa hoa thành một địa ngục đỏ rực. Lạc Thiên Hân lao ra khỏi phòng trong cơn hoảng loạn, trái tim đập thình thịch như muốn phá tung lồng ngực. Tiếng nổ kinh hoàng từ tầng dưới vẫn còn vang vọng trong tai cô, như một hồi chuông báo tử không ngừng ngân nga. Cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, không thể tin rằng chỉ vài phút trước, cô còn ngồi yên bình trên chiếc ghế bành, ôm con búp bê vải và hát khúc ca ru của mẹ. Giờ đây, mọi thứ xung quanh cô đang sụp đổ – ánh sáng lộng lẫy từ đèn chùm pha lê bị thay thế bởi ánh đỏ của lửa, mùi hương gỗ mun và hoa tươi trong sảnh chính bị át đi bởi mùi khét lẹt của khói và cháy.

    Chân trần của Hân dẫm mạnh lên sàn nhà lạnh lẽo, không còn tấm thảm mềm mại nào để che chở cho đôi bàn chân nhỏ bé của cô nữa. Những mảnh kính vỡ sắc nhọn từ khung ảnh gia đình – bức ảnh mà cha cô từng tự hào treo ở hành lang, chụp cả ba người trong một buổi chiều mùa hè rực rỡ – giờ đây nằm rải rác khắp nơi, lấp lánh dưới ánh lửa như những viên ngọc chết chóc. Cô không kịp mang giày, không kịp suy nghĩ, chỉ biết chạy, chạy khỏi căn phòng đang bị ngọn lửa liếm láp từng góc tường. Những mảnh kính cắt sâu vào lòng bàn chân cô, từng nhát cứa đau đớn như những lưỡi dao nhỏ xíu đâm vào da thịt. Máu rỉ ra, đỏ thẫm, nhuộm đỏ những mảnh kính trong suốt, tạo thành những vệt loang lổ kinh dị trên sàn đá cẩm thạch. Nhưng Hân không hề cảm thấy đau đớn. Adrenaline trong cơ thể cô dâng cao, lấn át mọi cảm giác thể xác, chỉ để lại sự hoảng loạn và nỗi sợ hãi vô biên trong tâm trí.

    Cô lao ra hành lang, hơi nóng từ ngọn lửa phía sau phả vào lưng cô như một bàn tay vô hình đẩy cô về phía trước. Khói đen dày đặc tràn ngập không gian, bò lên từ tầng dưới như một con quái vật vô hình, chặn đứng mọi lối thoát. Hân ho khù khụ, đôi mắt cay xè vì khói, nước mắt chảy dài không kiểm soát được. Cô đưa tay quệt ngang mặt, cố gắng nhìn rõ con đường phía trước, nhưng tất cả chỉ là một màn sương mù mờ ảo pha lẫn ánh đỏ của lửa. Hành lang dài bất tận của biệt thự, nơi mà cô từng chạy nhảy chơi đùa với đám bạn, từng bước chậm rãi bên mẹ trong những buổi chiều yên bình, giờ đây trở thành một mê cung chết chóc. Những bức tranh sơn dầu treo trên tường – những tác phẩm mà cha cô sưu tầm từ những chuyến đi xa – đang cong queo trong ngọn lửa, những khuôn mặt trong tranh như biến đổi thành những nụ cười ma quái, nhìn cô với ánh mắt chế nhạo.

    Tiếng hét thất thanh, đầy tuyệt vọng của mẹ cô bất ngờ vang vọng lên từ phía cầu thang, xuyên qua tiếng gầm rú của ngọn lửa và tiếng mưa đập vào cửa sổ bên ngoài. "Hân, chạy đi! Mau chạy đi con!" Giọng mẹ cô, thường dịu dàng như gió xuân, giờ đây lạc đi trong sự kinh hoàng, như một nhát dao đâm thẳng vào tim Hân. Cô ngẩng đầu lên, cố gắng nhìn xuyên qua bóng tối mờ ảo pha lẫn khói và lửa. Qua làn khói dày đặc, cô chỉ kịp thấy bóng dáng mẹ mình đứng ở đầu cầu thang, chiếc váy trắng tinh khôi mà mẹ thường mặc mỗi tối giờ lem luốc khói bụi. Đôi tay mẹ giơ lên, như muốn vươn về phía cô, nhưng rồi một bóng người mặc áo đen bí ẩn xuất hiện từ phía sau, nhanh như một bóng ma. Hắn giơ cao một thanh sắt lạnh lẽo, ánh thép lóe lên trong bóng tối, và không chút do dự, đâm xuyên qua ngực mẹ cô.

    Máu phun ra xối xả, đỏ tươi, bắn tung tóe lên bức tường trắng tinh phía sau mẹ, vẽ thành những vệt dài loang lổ, kinh dị như một bức tranh trừu tượng được vẽ bằng nỗi đau và cái chết. Hân đứng sững như trời trồng, đôi mắt mở to, không thể tin vào những gì mình vừa chứng kiến. Tiếng hét của mẹ tắt lịm, thay vào đó là tiếng thanh sắt rút ra khỏi cơ thể, một âm thanh ghê rợn khiến cô rùng mình. Mẹ ngã xuống, thân hình mảnh mai đổ sụp trên bậc cầu thang, bất động. Đôi mắt mẹ vẫn mở to, long lanh trong ánh lửa bập bùng, nhìn về phía Hân như muốn nói một lời trăn trối cuối cùng: "Chạy đi, con.. Hãy sống sót.." Nhưng rồi ánh sáng trong đôi mắt ấy dần tắt, để lại một khoảng trống vô hồn, như thể linh hồn của mẹ đã rời bỏ cơ thể, bay đi trong ngọn lửa đang nuốt chửng mọi thứ.

    Hân muốn hét lên, muốn lao đến ôm lấy mẹ, muốn kéo mẹ đứng dậy và chạy trốn cùng cô. Nhưng đôi chân cô như bị đóng đinh xuống sàn, run rẩy không thể nhúc nhích. Cổ họng cô nghẹn ứ, như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào ngoài tiếng thở dốc đầy hoảng loạn. Cô đưa tay lên miệng, cắn chặt đến mức máu rỉ ra từ môi, nhưng nỗi đau thể xác chẳng là gì so với cơn đau đang xé nát trái tim cô. Mẹ – người phụ nữ dịu dàng đã hát ru cô mỗi đêm, người đã dạy cô cách thêu những đường chỉ vụng về trên con búp bê vải, người luôn ôm cô vào lòng mỗi khi cô khóc – giờ đây nằm đó, bất động, giữa vũng máu đỏ thẫm. Hân không thể chấp nhận được sự thật ấy. Chỉ vài phút trước, mẹ còn ở dưới bếp, chuẩn bị bữa khuya cho cả nhà, còn mỉm cười với cô khi cô chạy xuống xin một cốc sữa ấm. Làm sao mọi thứ có thể thay đổi nhanh đến vậy? Làm sao mẹ cô có thể rời bỏ cô như thế?

    Khói ngày càng dày đặc, cuốn lấy cô như những cánh tay ma quái, kéo cô vào bóng tối. Ngọn lửa đã lan đến hành lang, liếm láp những bức tường, biến chúng thành những tấm màn đỏ rực. Hân ho sặc sụa, đôi tay run rẩy ôm lấy ngực, cố gắng hít thở giữa không khí ngột ngạt. Cô nhớ lại những buổi tối gia đình quây quần bên bàn ăn, tiếng cười của cha vang lên khi ông kể chuyện về những chuyến công tác, ánh mắt dịu dàng của mẹ khi bà đặt đĩa bánh nóng hổi trước mặt cô. Những ký ức ấy giờ đây như một giấc mơ xa xỉ, bị ngọn lửa và khói đen xóa nhòa không thương tiếc. Cô muốn khóc, muốn gào thét, nhưng nước mắt không còn rơi nữa – chúng đã bị hơi nóng thiêu khô, chỉ để lại một cảm giác trống rỗng và tuyệt vọng.

    Trong đầu cô, một giọng nói vang lên, yếu ớt nhưng đầy ám ảnh: "Chạy đi, Hân.. Mẹ đã nói chạy đi.." Đó là lời của mẹ, lời trăn trối cuối cùng mà bà để lại cho cô. Nhưng cô không thể cử động. Đôi chân cô như hóa đá, cơ thể cô như bị giam cầm trong chính nỗi sợ hãi của mình. Cô nhìn bóng dáng mẹ lần cuối, qua làn khói dày đặc, qua ánh lửa đang tiến gần. Bóng đen đã biến mất, để lại mẹ cô nằm đó, cô độc giữa biển lửa. Hân cảm thấy một cơn đau nhói ở ngực, không phải từ khói hay lửa, mà từ sự bất lực, từ cảm giác rằng cô không thể làm gì để cứu mẹ, không thể giữ mẹ lại bên mình.

    Cô nhớ lại những ngày tháng yên bình trên Đồi Lửa Tàn. Những buổi chiều chạy nhảy trong vườn, hái hoa dại cùng mẹ để cắm vào bình sứ trắng trong phòng khách. Những đêm hè nằm trên thảm cỏ, ngắm sao cùng cha, nghe ông kể về những vì sao và những câu chuyện thần thoại. Tất cả những khoảnh khắc ấy giờ đây như một cuốn sách bị xé nát, bị ngọn lửa thiêu rụi từng trang. Hân không biết tại sao chuyện này lại xảy ra, không biết những kẻ áo đen là ai, không biết vì sao gia đình cô lại trở thành mục tiêu của sự tàn nhẫn ấy. Cô chỉ biết rằng, trong khoảnh khắc này, cô đã mất đi người quan trọng nhất trong cuộc đời mình, và cô không thể làm gì để thay đổi điều đó.

    Ngọn lửa tiến gần hơn, hơi nóng phả vào mặt cô, khiến da cô rát bỏng. Nhưng cô vẫn đứng đó, bất động, đôi mắt dán chặt vào mẹ. Trong tâm trí cô, hình ảnh mẹ ngã xuống lặp đi lặp lại, như một cơn ác mộng không có hồi kết. Tiếng hét của mẹ vẫn vang vọng trong tai cô, hòa lẫn với tiếng gầm rú của ngọn lửa và tiếng mưa rơi bên ngoài. "Chạy đi, Hân.." Lời nói ấy như một mệnh lệnh, nhưng cũng là một lời cầu xin, một tia hy vọng cuối cùng mà mẹ dành cho cô. Và rồi, khi ngọn lửa gần chạm đến chân cô, khi khói đen bao phủ lấy cô hoàn toàn, Hân mới bừng tỉnh khỏi cơn mê man của nỗi sợ. Cô quay người, lao về phía trước, không biết mình đang chạy đi đâu, chỉ biết rằng cô phải sống – sống để thực hiện lời trăn trối của mẹ, sống để tìm ra sự thật đằng sau đêm kinh hoàng này.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  5. NGỌC CƠ TỬ

    Messages:
    0
    Chương 4 – Sự Hèn Nhát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    (Nội dung chương 4)

    Lạc Thiên Hân đứng sững giữa hành lang ngập khói và lửa, đôi chân run rẩy như bị đóng đinh xuống sàn đá cẩm thạch lạnh lẽo. Hình ảnh mẹ cô ngã xuống trên cầu thang, máu đỏ thẫm loang ra từ vết đâm chí mạng, vẫn hiện lên rõ mồn một trong tâm trí cô, như một bức tranh kinh dị được khắc sâu vào từng tế bào. Tiếng hét cuối cùng của mẹ – "Hân, chạy đi! Mau chạy đi con!" – vẫn vang vọng trong tai cô, hòa lẫn với tiếng gầm rú của ngọn lửa và tiếng mưa đập vào cửa sổ bên ngoài. Nhưng cô không thể nhúc nhích, không thể làm gì ngoài việc đứng đó, bất lực nhìn mẹ rời xa cô mãi mãi. Trong đầu cô, một giọng nói lạnh lùng, sắc bén như lưỡi dao vang lên, không ngừng dằn vặt:

    "Mày là đồ vô dụng, Hân! Mày chỉ biết đứng nhìn mẹ chết mà không thể làm gì! Mày là kẻ hèn nhát!"

    Giọng nói ấy không phải của ai khác, mà là của chính cô – một phần sâu thẳm trong tâm hồn cô, nơi nỗi đau và sự tự trách đang gào thét không ngừng. Nó như một con quái vật vô hình, bám lấy cô, cắn xé cô từ bên trong. Hân đưa tay lên ngực, cảm nhận trái tim mình đập thình thịch, mỗi nhịp đập như một lời buộc tội, như một nhát búa giáng xuống phán xét sự yếu đuối của cô. Cô muốn hét lên để xua tan giọng nói ấy, nhưng cổ họng cô khô khốc, nghẹn ứ bởi khói và nỗi sợ. Khói đen dày đặc tràn ngập hành lang, len lỏi qua từng kẽ hở, bò lên từ tầng dưới như những cánh tay ma quái muốn kéo cô xuống địa ngục. Ngọn lửa đã lan đến gần, liếm láp những bức tường, biến chúng thành những tấm màn đỏ rực, hắt lên khuôn mặt bầu bĩnh của cô những vệt sáng lập lòe, như muốn thiêu đốt cả linh hồn cô.

    Bất ngờ, một bóng dáng quen thuộc lao ra từ phòng làm việc ở cuối hành lang – cha cô. Ông xuất hiện như một tia hy vọng cuối cùng giữa biển lửa và khói đen. Trên tay ông là khẩu súng lục sáng loáng, thứ mà ông luôn cất kỹ trong két sắt, thứ mà Hân từng tò mò hỏi về nhưng chỉ nhận được nụ cười hiền từ và lời dặn:

    "Con không cần biết đến nó đâu, Hân. Cha sẽ bảo vệ con."

    Giờ đây, khuôn mặt nghiêm nghị của ông không còn vẻ điềm tĩnh thường ngày nữa, mà tràn đầy giận dữ và quyết tâm. Đôi mắt ông đỏ ngầu, lóe lên ánh sáng của một người đàn ông sẵn sàng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng để bảo vệ gia đình mình.

    Ông hét lớn, giọng khàn đặc nhưng đầy uy lực: "Hân, trốn đi! Mau trốn đi con! Đừng để chúng thấy con!"

    Tiếng súng vang lên, khô khốc và sắc lạnh, xé tan không gian ngột ngạt của biệt thự Lạc gia. Cha cô bắn liên tục vào đám người áo đen hung hãn đang tràn lên từ tầng dưới. Những viên đạn bay ra từ nòng súng, để lại những vệt sáng ngắn ngủi trong bóng tối, như những ngôi sao băng rơi giữa đêm đen. Hân nghe thấy tiếng rên rỉ của một vài kẻ áo đen khi chúng trúng đạn, ngã xuống giữa biển lửa, nhưng chúng đông như đàn kiến, không hề nao núng trước làn đạn của cha cô. Chúng tiến lên, không chút sợ hãi, như những bóng ma được sinh ra từ chính ngọn lửa, với đôi mắt ẩn sau lớp áo đen lạnh lẽo, không chút nhân tính. Một phát đạn oan nghiệt bất ngờ trúng vào vai cha cô, khiến ông quỵ xuống, máu đỏ thẫm loang ra trên chiếc áo sơ mi trắng ông đang mặc. Hân hét lên, tiếng hét bật ra từ cổ họng khô khốc của cô, nhưng nó nhanh chóng bị át đi bởi tiếng gầm của ngọn lửa.

    Cha cô gầm lên trong đau đớn, nhưng ông vẫn cố gắng gượng dậy, tay trái ôm lấy vết thương, tay phải vẫn nắm chặt khẩu súng. Ông bắn thêm một phát nữa, viên đạn trúng ngực một kẻ áo đen, khiến hắn ngã nhào xuống cầu thang. Nhưng rồi, một gã đàn ông cao lớn, với thân hình đồ sộ như một ngọn núi, bước ra từ đám khói. Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ tiến đến gần cha cô, đôi mắt ẩn sau chiếc mũ trùm đen kịt lóe lên ánh sáng tàn nhẫn.

    Cha cô hét lên lần cuối: "Hân, trốn đi!" trước khi gã đàn ông đè ông xuống sàn, rút ra một con dao găm sáng loáng. Ánh thép lóe lên trong bóng tối, lạnh lẽo và sắc bén, như một lời tuyên án tử. Hân đứng sững, đôi mắt mở to, không thể tin vào những gì mình sắp chứng kiến. Gã đàn ông giơ dao lên, và với một động tác dứt khoát, đâm thẳng vào ngực cha cô. Máu phun ra thành vòi, thấm đẫm chiếc áo vest trắng tinh khôi mà ông thường mặc trong những dịp quan trọng, biến nó thành một tấm vải đỏ rực đầy kinh dị.

    Hân lùi lại, đôi chân run rẩy cuối cùng cũng cử động được, nhưng không phải để chạy đến cứu cha, mà để trốn. Cô lao về phía góc tủ quần áo trong phòng ngủ gần đó, một nơi mà cô từng trốn khi chơi đùa với mẹ trong những ngày mưa. Cánh cửa tủ gỗ nặng nề được kéo ra, và cô chui vào trong, co ro trong không gian chật hẹp, tối tăm. Trái tim cô đập thình thịch, mạnh mẽ đến mức cô sợ rằng kẻ thù có thể nghe thấy nó qua tiếng lửa cháy. Qua khe hở nhỏ hẹp của cánh cửa tủ, cô nhìn thấy cha mình nằm bất động trên sàn, máu chảy thành vũng quanh ông, đôi mắt ông vẫn mở to, nhìn về phía cô như muốn nói điều gì đó. Nhưng rồi ánh sáng trong đôi mắt ấy tắt dần, và cha cô – người đàn ông mạnh mẽ, người luôn là chỗ dựa vững chắc của cô – đã rời bỏ cô, giống như mẹ.

    Hân ôm chặt đầu gối, nước mắt trào ra không kiểm soát, chảy dài trên khuôn mặt lem luốc khói bụi. Cô cắn chặt môi đến rỉ máu, cố gắng kìm nén tiếng nức nở để không bị phát hiện. Bên ngoài, tiếng bước chân nặng nề của đám người áo đen vang lên, hòa lẫn với tiếng gỗ nứt vỡ và tiếng lửa gầm rú. Cô nghe thấy chúng nói gì đó, nhưng tiếng nói bị bóp méo bởi khói và nỗi sợ, chỉ còn lại những âm thanh mơ hồ, đáng sợ.

    Trong đầu cô, giọng nói tự trách lại vang lên, lớn hơn, khắc nghiệt hơn: "Mày là đồ vô dụng! Mày chỉ biết trốn, chỉ biết nhìn cha mẹ chết mà không làm được gì! Mày là kẻ hèn nhát!". Lời buộc tội ấy như một nhát dao cứa sâu vào tim cô, khiến cô co rúm người lại trong góc tủ, đôi tay ôm chặt đầu như muốn xua tan nó đi.

    Cô nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc bên cha mẹ. Những buổi sáng cha dạy cô cưỡi ngựa trên cánh đồng sau Đồi Lửa Tàn, tiếng cười của ông vang lên khi cô ngã xuống cỏ nhưng vẫn cố đứng dậy. Những buổi tối mẹ ngồi bên cô, kể chuyện cổ tích dưới ánh đèn mờ ảo, giọng nói dịu dàng của bà như một khúc hát ru kéo dài mãi mãi. Những bữa ăn gia đình, khi cha kể về những chuyến đi xa, còn mẹ thì mỉm cười nhìn cô ăn ngon lành. Tất cả những ký ức ấy giờ đây như một giấc mơ xa xỉ, bị ngọn lửa và máu xóa nhòa không thương tiếc. Hân tự hỏi, tại sao cô không mạnh mẽ hơn? Tại sao cô không lao ra, không nắm tay mẹ kéo bà chạy trốn, không đứng bên cha để cùng ông chiến đấu? Nhưng cô biết, cô chỉ là một cô bé 15 tuổi, một cô bé chưa từng biết đến bạo lực, chưa từng đối mặt với cái chết. Và sự thật ấy càng khiến cô đau đớn hơn, càng khiến cô tự nguyền rủa bản thân.

    Khói bắt đầu len qua khe hở của tủ quần áo, khiến cô ho sặc sụa. Hơi nóng từ ngọn lửa thấm qua lớp gỗ, làm da cô rát bỏng. Cô biết mình không thể ở đây mãi, nhưng cô không dám bước ra. Nỗi sợ hãi đã giam cầm cô, biến cô thành một kẻ hèn nhát thực sự, đúng như giọng nói trong đầu cô đã phán xét. Qua khe hở, cô thấy bóng dáng gã đàn ông cao lớn bước đi, con dao găm trên tay hắn vẫn nhỏ máu – máu của cha cô. Hắn quay đầu lại, như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, và trong khoảnh khắc ấy, Hân cảm thấy trái tim mình ngừng đập. Nhưng rồi hắn bước tiếp, biến mất vào đám khói, để lại cô trong bóng tối của tủ quần áo, với nỗi đau và sự tự trách đè nặng lên vai.

    Cô ngồi đó, co ro như một con thú bị thương, nước mắt hòa lẫn với khói bụi trên mặt.

    "Mày là kẻ hèn nhát," giọng nói trong đầu cô lặp lại, không ngừng nghỉ, như một lời nguyền sẽ theo cô suốt cuộc đời.

    Và trong khoảnh khắc ấy, giữa ngọn lửa và cái chết, Lạc Thiên Hân biết rằng cô sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình – không bao giờ quên được sự bất lực, sự yếu đuối đã khiến cô mất đi tất cả.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  6. NGỌC CƠ TỬ

    Messages:
    0
    Chương 5 – Lời Thề Bên Tro Tàn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    (Nội dung chương 5)

    Lạc Thiên Hận đứng trên đỉnh Tháp Hắc Hận, đôi tay siết chặt chiếc vòng cổ bạc nhỏ bé đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, rướm máu. Những giọt máu đỏ tươi chảy xuống, thấm vào lớp áo đen tuyền cô đang mặc, nhưng cô không cảm thấy đau. Nỗi đau thể xác chẳng là gì so với ngọn lửa hận thù đang cháy bỏng trong lòng cô, một ngọn lửa đã âm ỉ suốt mười năm, kể từ đêm kinh hoàng trên Đồi Lửa Tàn. Chiếc vòng cổ – món kỷ vật cuối cùng từ mẹ cô, với mặt dây chuyền hình giọt nước khắc chữ "Hân" bằng nét chữ mềm mại – là sợi dây duy nhất còn kết nối cô với quá khứ tươi đẹp đã mất. Nhưng mỗi lần chạm vào nó, cô không chỉ nhớ đến những ngày tháng hạnh phúc, mà còn nhớ đến máu, lửa, và những tiếng hét tuyệt vọng của cha mẹ. Cô thì thầm, giọng khàn đặc, như thể đang nói với chính linh hồn mình: "Cha, mẹ.. con xin lỗi.. Con xin lỗi vì đã không thể bảo vệ được hai người.."

    Lời xin lỗi ấy, dù bật ra từ tận đáy lòng, lại không thể xoa dịu được cơn đau đang gào thét trong cô. Nó chỉ khiến cô thêm dằn vặt, thêm đau khổ, như một nhát dao cứa sâu hơn vào vết thương chưa bao giờ lành. Trong đầu cô, một giọng nói lạnh lùng vang lên, không ngừng buộc tội:

    "Mày không xứng đáng xin lỗi họ. Mày sống sót, còn họ thì không. Mày phải trả giá cho sự hèn nhát đó, cho sự vô dụng đó!"

    Giọng nói ấy đã trở thành một phần của cô, một bóng ma luôn hiện diện, nhắc nhở cô về sự yếu đuối của mình trong đêm định mệnh ấy. Cô nhắm mắt, để ký ức tràn về, tàn nhẫn và nhức nhối như những lưỡi dao sắc bén đâm vào tim. Mười năm đã trôi qua, nhưng mỗi chi tiết của đêm ấy vẫn rõ ràng như vừa xảy ra hôm qua, như một cuốn phim kinh dị được tua đi tua lại không ngừng trong tâm trí cô.

    Cô nhớ lại ngọn lửa hung tợn đã nuốt chửng biệt thự Lạc gia, biến ngôi nhà từng là thiên đường của cô thành một địa ngục đỏ rực. Cô nhớ tiếng nổ kinh hoàng đã xé toạc màn đêm, tiếng khúc ca ru bị cắt ngang, và con búp bê vải rơi xuống sàn với đôi mắt vô hồn như lời tiên tri về bi kịch sắp đến. Cô nhớ tiếng hét của mẹ, bóng dáng mẹ ngã xuống trong vũng máu, và ánh mắt trăn trối của bà: "Chạy đi, con.. Hãy sống sót.." Cô nhớ cha cô lao ra với khẩu súng, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, chỉ để rồi bị gã đàn ông cao lớn đâm dao vào ngực, máu thấm đẫm chiếc áo vest trắng tinh khôi. Những hình ảnh ấy không chỉ là ký ức, mà là những vết sẹo khắc sâu vào tâm hồn cô, những vết sẹo không bao giờ lành, không bao giờ phai.

    Hận mở mắt, nhìn xuống Ma Đô sáng rực bên dưới Tháp Hắc Hận. Ánh đèn neon lấp lánh, những tòa nhà chọc trời vươn cao như muốn chạm đến bầu trời, và dòng người tấp nập qua lại – tất cả tạo nên một bức tranh đô thị phồn hoa nhưng lạnh lẽo. Ma Đô không giống Đồi Lửa Tàn, nơi cô từng lớn lên giữa những cánh rừng thông xanh mướt và những con suối róc rách. Ma Đô là một mê cung của bê tông và thép, nơi ánh sáng nhân tạo che lấp cả bầu trời sao, nơi con người sống trong sự giả dối và tội lỗi. Nhưng với Hận, Ma Đô không phải là nhà, không phải là nơi để sống. Nó là một chiến trường, một đấu trường nơi cô sẽ thực hiện lời thề của mình – lời thề sẽ khiến những kẻ đã cướp đi gia đình cô phải trả giá bằng máu.

    Cô cúi đầu, nhìn chiếc vòng cổ trong tay. Ánh sáng từ thành phố hắt lên mặt dây chuyền, làm nổi bật chữ "Hân" – cái tên mà cô đã từ bỏ từ lâu. Lạc Thiên Hân đã chết trong đêm lửa ấy, chết cùng với cha mẹ, chết cùng với ngôi nhà trên Đồi Lửa Tàn. Người đứng đây bây giờ là Lạc Thiên Hận, một kẻ sống sót, một kẻ săn đuổi, một kẻ mang trong mình ngọn lửa hận thù không bao giờ tắt. Cô nhớ lại những ngày đầu sau thảm kịch, khi cô tỉnh dậy giữa đống tro tàn, cơ thể đầy vết thương, trái tim tan nát. Cô đã lang thang qua những con đường tối tăm, sống sót bằng ý chí và sự căm hận. Mỗi ngày trôi qua, cô học cách che giấu nỗi đau, học cách cầm dao, học cách chiến đấu, học cách biến mình thành một con người mà ngay cả chính cô cũng không nhận ra. Tháp Hắc Hận – nơi cô đứng bây giờ – không chỉ là một tòa nhà, mà là biểu tượng của sự tái sinh của cô, một pháo đài được xây dựng từ máu và nước mắt, nơi cô chuẩn bị cho cuộc chiến cuối cùng.

    Ký ức về đêm ấy tiếp tục hiện về, tàn nhẫn và không khoan nhượng. Cô nhớ lại khi ngọn lửa lan đến tầng hai, khói đen đặc quánh tràn ngập hành lang, khiến cô ho sặc sụa, khó thở. Cô đã bò ra từ tủ quần áo – nơi cô trốn trong sự hèn nhát, bất lực nhìn cha mẹ chết – với đôi tay run rẩy ôm chặt chiếc vòng cổ mà mẹ đã đeo cho cô trước khi đi ngủ. Đó là món quà cuối cùng của mẹ, một kỷ vật mà cô đã giữ bên mình qua mọi đau khổ, qua mọi năm tháng lang thang. Chiếc vòng mỏng manh, với mặt dây chuyền nhỏ bé, đã trở thành một phần của cô, như một lời nhắc nhở rằng cô đã từng có một gia đình, đã từng có một cuộc sống hạnh phúc, trước khi tất cả bị cướp đi.

    Qua làn khói dày đặc, cô nhớ lại tiếng cười man rợ, ghê rợn của một gã đàn ông lạ mặt. Giọng nói của hắn vang lên giữa tiếng lửa cháy, lạnh lùng và tàn nhẫn: "Tần Dạ đã ra lệnh. Không để ai sống sót, phải tiêu diệt tận gốc!"

    Cái tên Tần Dạ – chỉ hai âm tiết ngắn ngủi – đã khắc sâu vào tâm trí cô như một nhát chém chí mạng, trở thành nỗi ám ảnh kinh hoàng, là khởi nguồn của mọi đau khổ. Cô không biết Tần Dạ là ai, không biết khuôn mặt của hắn, không biết tại sao hắn lại ra lệnh tiêu diệt gia đình cô. Nhưng cái tên ấy đã trở thành mục tiêu duy nhất trong cuộc đời cô, là lý do cô còn sống, là ngọn lửa giữ cô đứng vững qua những năm tháng tăm tối. Cô đã dành mười năm để tìm kiếm hắn, để xây dựng Tháp Hắc Hận, để biến mình thành một kẻ đủ mạnh mẽ để đối đầu với hắn – dù hắn là ai, dù hắn có quyền lực đến đâu.

    Cô nhớ lại khoảnh khắc cô bò đến cửa sổ, cố gắng tìm một lối thoát giữa biển lửa và khói đen. Đôi tay cô run rẩy, móng tay cào vào khung gỗ cửa sổ, để lại những vết xước sâu hoắm. Cô đã nghĩ rằng mình có thể thoát ra, có thể sống sót, có thể giữ lời hứa với mẹ. Nhưng rồi một bóng người đột ngột xuất hiện, đạp cô ngã nhào xuống sàn. Gã đeo mặt nạ kín mít, che giấu khuôn mặt thật, chỉ để lộ đôi mắt lạnh lẽo, không chút nhân tính. Giọng nói của gã khàn khàn, đầy sát khí: "Mày là con bé Lạc gia? Thật đáng tiếc, đêm nay mày phải chết." Hân giãy giụa, cố gắng vùng vẫy, móng tay cào cấu vào mặt gã, nhưng gã tát cô mạnh đến mức máu trào ra từ khóe miệng. Cú tát khiến đầu cô ong ong, mắt mờ đi, nhưng cô vẫn cố gắng chống cự, dù biết rằng mình không có cơ hội. Gã giơ con dao găm lên, ánh thép lạnh lẽo lóe sáng trong bóng tối, báo hiệu một cái chết cận kề.

    Trong khoảnh khắc ấy, cô đã nghĩ rằng tất cả đã kết thúc. Cô đã nghĩ rằng mình sẽ chết, sẽ đoàn tụ với cha mẹ trong một thế giới khác, nơi không có lửa, không có máu, không có đau khổ. Nhưng rồi một tiếng súng vang lên từ xa, xé tan màn đêm tĩnh mịch. Viên đạn xuyên qua vai gã, khiến hắn ngã vật ra sàn, ôm vai rên rỉ. Hân ngẩng đầu lên, trong ánh lửa bập bùng, chỉ kịp thấy một bóng người lao vào biển lửa, hét lớn: "Lạc gia đâu rồi? Mau chạy đi! Phải sống sót!" Giọng nói ấy trầm thấp, gấp gáp, đầy lo lắng, nhưng cô không thể thấy rõ mặt người. Lửa bùng lên dữ dội, che khuất mọi thứ. Cô ngất đi giữa đống tro tàn, tay vẫn nắm chặt chiếc vòng cổ bạc, máu từ chân và miệng hòa lẫn với nước mưa lạnh giá. Trong cơn mê man, cô chỉ kịp nhìn thấy một vết sẹo – một vết sẹo dài trên cánh tay và trên ngực của người cứu cô, như một dấu ấn bí ẩn mà cô không bao giờ quên.

    Hận mở mắt, trở lại với thực tại trên đỉnh Tháp Hắc Hận. Gió đêm thổi qua, mang theo hơi lạnh của Ma Đô, nhưng nó không thể làm nguội đi ngọn lửa trong lòng cô. Cô nhớ lại những năm tháng sau thảm kịch, khi cô tỉnh dậy trong một con hẻm tối tăm, được một người lạ cứu sống. Cô không biết người đó là ai, không biết tại sao họ lại giúp cô, nhưng những vết sẹo ấy đã trở thành một manh mối, một câu hỏi chưa có lời đáp trong hành trình trả thù của cô. Cô đã sống sót, nhưng không phải để sống một cuộc đời bình thường. Cô sống để trả thù, để tìm ra Tần Dạ, để khiến hắn phải chịu đựng những nỗi đau mà cô đã trải qua.

    Cô nhìn xuống chiếc vòng cổ lần nữa, ngón tay lướt qua chữ "Hân" đã xỉn màu.

    "Cha, mẹ," cô thì thầm, giọng run rẩy nhưng đầy quyết tâm, "con sẽ không để hai người chết vô ích. Con sẽ khiến Tần Dạ trả giá, dù phải đánh đổi cả mạng sống của mình."

    Lời thề ấy không chỉ là một lời hứa với cha mẹ, mà còn là một lời nguyền cô đặt lên chính mình. Cô sẽ không dừng lại, không nghỉ ngơi, cho đến khi máu của kẻ thù nhuộm đỏ tay cô, cho đến khi ngọn lửa hận thù trong lòng cô được dập tắt bằng chính sự hủy diệt của hắn.

    Tháp Hắc Hận đứng sừng sững giữa Ma Đô, lạnh lẽo và kiêu hãnh, như một lời tuyên chiến với cả thế giới. Và Lạc Thiên Hận, với chiếc vòng cổ bạc trong tay, là ngọn lửa không bao giờ tắt, sẵn sàng thiêu rụi tất cả để đòi lại công lý cho quá khứ của mình. Cô quay người, bước vào bóng tối của tòa tháp, nơi những kế hoạch trả thù đang chờ đợi. Mỗi bước chân của cô là một nhịp đập của hận thù, mỗi hơi thở là một lời nhắc nhở rằng cô sẽ không bao giờ tha thứ, không bao giờ quên.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  7. NGỌC CƠ TỬ

    Messages:
    0
    Chương 6 – Bóng Tối Huyết Vũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    (Nội dung chương 6)

    Ma Đô, một đô thị hoa lệ, chói lọi với hàng ngàn ánh đèn neon rực rỡ sắc màu, và những tòa cao ốc tráng lệ, vươn mình chọc thẳng lên bầu trời đêm, tự hào phô trương sự giàu có và thịnh vượng. Nó là biểu tượng của sự phồn hoa tột đỉnh, một minh chứng cho quyền lực tối cao, nơi tiền bạc và địa vị chi phối mọi thứ. Nhưng ẩn sâu trong trái tim của Ma Đô, tồn tại một góc khuất mà ít ai muốn thừa nhận, một vết nhơ khó xóa nhòa, đó chính là Khu ổ chuột Huyết Vũ.

    Huyết Vũ nằm co ro, nép mình trong bóng tối như một sinh vật đáng thương, bị bỏ rơi và lãng quên bởi sự hào nhoáng của thành phố. Nơi đây là một thế giới hoàn toàn tách biệt, một thực tại khác biệt, nơi mà ánh sáng mặt trời dường như đã từ bỏ hy vọng len lỏi qua những con hẻm chật chội, ẩm ướt và ngập tràn rác rưởi. Những con hẻm nhỏ hẹp, tối tăm như những đường hầm dẫn đến một thế giới khác, một thế giới của sự nghèo đói và tuyệt vọng.

    Mùi hôi thối nồng nặc từ rác thải chất đống lâu ngày hòa quyện một cách ghê rợn với mùi máu tanh nồng, thứ mùi đặc trưng từ những lò mổ lậu hoạt động chui lủi, ẩn sâu trong bóng tối của những căn nhà xập xệ. Sự kết hợp khủng khiếp này tạo thành một thứ không khí ngột ngạt, nặng nề đến mức khiến người ta cảm thấy khó thở, thậm chí muốn nôn mửa. Nó bám víu lấy mọi thứ, thấm sâu vào từng ngóc ngách, trở thành một phần không thể tách rời của Huyết Vũ.

    Mưa rơi không ngừng nghỉ, như một lời than khóc cho số phận hẩm hiu của nơi này. Từng giọt nước lạnh buốt, nặng trĩu thấm qua những mái tôn cũ kỹ, thủng lỗ chỗ, nhỏ xuống nền đất lầy lội, tạo thành những vũng nước đục ngầu, bẩn thỉu. Tiếng mưa hòa cùng tiếng rít của gió lạnh thổi qua những bức tường xiêu vẹo, chắp vá, tạo nên một bản giao hưởng u ám và rợn người, như một lời nhắc nhở về sự khắc nghiệt của cuộc sống ở Huyết Vũ.

    Trên đỉnh Tháp Hắc Hận, một pháo đài đổ nát nhưng vẫn hiên ngang chống chọi với thời gian, biểu tượng u ám cho quyền lực ngầm lan tỏa khắp Huyết Vũ, Lạc Thiên Hận đơn độc đứng giữa căn phòng tối tăm như mực. Ánh sáng yếu ớt không thể xuyên thủng bóng tối bao trùm, chỉ làm nổi bật thêm sự cô độc của cô. Đôi mắt cô rực lửa, đỏ ngầu như ruby nung chảy, ánh lên sự tàn nhẫn lạnh lùng đến thấu xương cùng nỗi đau âm ỉ, dai dẳng không thể nguôi ngoai. Đôi mắt ấy, như thể nhìn thấu màn đêm, xuyên qua lớp kính mờ sương phủ kín, hướng xuống khu ổ chuột nhơ nhuốc, nơi những mảnh đời lầm than đang vật lộn để tồn tại.

    Bàn tay cô siết chặt chuôi con dao găm rỉ sét, những ngón tay gầy guộc bấu chặt vào kim loại lạnh lẽo. Lưỡi dao sắc bén đã xỉn màu theo năm tháng, vẫn còn lấm tấm vệt máu khô sẫm màu, minh chứng cho hành động tàn bạo mà cô vừa thực hiện cách đây vài giờ. Kẻ xấu số kia đã vĩnh viễn im lặng dưới lưỡi dao của cô, trở thành một cái xác vô danh trong bóng tối. Máu, thứ chất lỏng tanh tưởi ấy, đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống nghiệt ngã của cô, thấm đẫm vào từng tế bào, giống như không khí mà cô hít thở mỗi ngày, như một thứ nghiện ngập không thể dứt bỏ.

    Mười năm về trước, một khoảng thời gian tưởng chừng như cả một thế kỷ, cô từng là Lạc Thiên Hân, một tiểu thư khuê các cao sang, được bao bọc trong nhung lụa, sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ. Bàn tay cô khi ấy trắng muốt, mềm mại như lụa, chưa từng vấy bẩn bởi máu hay bụi trần. Cô được yêu chiều, được nâng niu như một viên ngọc quý. Giờ đây, Lạc Thiên Hân đã chết. Thay vào đó, cô là một bóng ma ẩn mình trong bóng tối, một kẻ sống sót nhờ máu và bạo lực, một chiến binh cô độc và tàn nhẫn. Không còn chút dấu vết nào, dù là nhỏ nhất, của con người hiền lành, ngây thơ ngày xưa. Chỉ còn lại Lạc Thiên Hận, sản phẩm của sự thù hận và mất mát, một bóng đen vĩnh viễn ám ảnh Huyết Vũ.

    Căn phòng ngập tràn một sự lạnh lẽo thấu xương, cái lạnh len lỏi vào từng ngóc ngách, dường như thấm vào cả da thịt. Tiếng mưa rơi bên ngoài đều đều, không ngừng nghỉ, như một điệp khúc buồn tẻ và vô vọng. Cùng với tiếng mưa là tiếng thở nặng nhọc, đứt quãng của Hận, một âm thanh mệt mỏi vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Cô không hề bật đèn, chẳng cần chút ánh sáng nào sưởi ấm. Bóng tối bao trùm lấy cô, như một người bạn cũ, như một tấm áo choàng quen thuộc. Bóng tối, đối với cô, là nhà, là nơi duy nhất cô cảm thấy an toàn, được che chở khỏi thế giới bên ngoài.

    Ngay trước mặt cô là một chiếc bàn gỗ cũ kỹ, mặt bàn chi chít những vết dao chém sâu hoắm, những dấu tích của bạo lực và giận dữ. Trên mặt bàn, một chai rượu rẻ tiền, nhãn mác sờn cũ nằm cô đơn, bên cạnh là vài mẩu thuốc lá cháy dở, tàn thuốc vương vãi. Cô không uống rượu, cũng không hút thuốc, chúng chỉ nằm đó, im lặng, như một lời nhắc nhở dai dẳng về sự suy đồi, về sự sa ngã của chính con người cô. Chúng là những biểu tượng hữu hình cho một cuộc đời đang dần tàn úa.

    Ánh mắt vô hồn của cô lướt qua Huyết Vũ bên dưới, qua ô cửa sổ nhòe nhoẹt nước mưa. Những bóng người lầm lũi, cúi gằm mặt bước đi dưới màn mưa xối xả, những con người khốn khổ đang vật lộn với cuộc sống. Tiếng la hét, những tiếng chửi rủa vọng lên từ các con hẻm tăm tối, những âm thanh quen thuộc của một thế giới đầy rẫy tội ác và bất công. Và cả những ánh mắt sợ hãi tột độ của lũ trẻ bụi đời, những đứa trẻ lang thang khi nhìn thấy bóng dáng cô từ xa, khi nhận ra sự hiện diện của cô. Chúng luôn tránh xa cô, sợ hãi như sợ một con quỷ. Họ, những người dân nơi đây, gọi cô là "Nữ Quỷ Đỏ", một cái tên đáng sợ và đầy ám ảnh, một cái tên mà cô không bao giờ phủ nhận, cũng chẳng bao giờ cố gắng bác bỏ. Cái tên đó, dường như đã gắn liền với con người cô.

    Hận hồi tưởng lại khoảnh khắc định mệnh ấy, khoảnh khắc mà cô đã cướp đi mạng sống của kẻ đầu tiên. Đó là một gã đàn ông say xỉn, thân hình to lớn, đồ sộ như một ngọn núi nhỏ, với đôi bàn tay thô ráp, chai sạn, cố gắng với tới cô trong một con hẻm tối tăm, ẩm ướt, nơi ánh sáng từ những ngọn đèn đường xa xôi chẳng thể chạm tới. Lúc đó, cô vẫn còn quá non nớt, quá ngây thơ trước sự tàn nhẫn của thế giới này, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực vì sợ hãi, hơi thở dồn dập như muốn vỡ òa. Nhưng rồi, trong một khoảnh khắc mà lý trí dường như bị bản năng lấn át, con dao nhỏ cô giấu trong tay áo đã tự mình hành động, nhanh đến mức cô thậm chí chưa kịp suy nghĩ hay cân nhắc điều gì.

    Lưỡi dao sắc lạnh, chỉ dài chưa đầy một gang tay, đã đâm thẳng vào ngực gã, xuyên qua lớp áo rách rưới và làn da dày dặn bởi những năm tháng sống buông thả. Máu tuôn ra ngay lập tức, nóng hổi như một dòng suối đỏ rực, phun trào mạnh mẽ, bắn lên khuôn mặt cô, dính vào tóc, chảy xuống cằm trong những giọt ấm áp kinh hoàng. Cô đứng đó, bất động, không khóc, không run rẩy – chỉ lặng lẽ quan sát gã đàn ông ấy gục ngã xuống nền đất lạnh lẽo, đôi mắt đục ngầu của hắn dần mất đi ánh sáng, hơi thở yếu ớt cuối cùng tan vào không khí. Trong lòng cô, một cảm giác kỳ lạ bắt đầu trỗi dậy, không phải là nỗi sợ hay sự hối hận, mà là một thứ sức mạnh nguyên sơ, hoang dại, như thể cô vừa khám phá ra một phần bản thân mà trước giờ cô chưa từng biết tới.

    Từ cái đêm định mệnh ấy, trong sâu thẳm tâm hồn, Hận đã hiểu ra một chân lý khắc nghiệt của Huyết Vũ – một thế giới tàn bạo, nơi máu và thép là ngôn ngữ duy nhất được công nhận. Ở nơi đây, kẻ yếu không có quyền tồn tại, không có chỗ cho sự do dự hay lòng thương xót. Mỗi nhát dao cô vung lên sau này đều là minh chứng cho bài học đầu tiên ấy, một bài học được khắc sâu vào từng thớ thịt, từng nhịp đập của trái tim cô. Hận không còn là cô gái sợ sệt ngày nào nữa; cô đã trở thành một phần của Huyết Vũ, nơi mà sự sống chỉ dành cho những kẻ đủ mạnh mẽ để giành lấy nó.

    Cô từ từ tiến lại gần tấm kính lớn, mỗi bước chân đều chậm rãi, đầy chủ ý, như thể cô đang bước vào một nghi thức thiêng liêng mà chính bản thân cũng chưa hoàn toàn hiểu rõ. Đôi chân trần của cô lướt nhẹ trên nền đá lạnh lẽo, cảm giác buốt giá từ sàn nhà thấm qua da thịt, len lỏi vào từng thớ cơ, nhưng cô chẳng màng đến điều đó. Khi cô dừng lại, đứng ngay trước tấm kính trong suốt, hơi thở của cô bắt đầu phả ra, nóng hổi và gấp gáp, làm mờ đi một góc nhỏ trên bề mặt kính lạnh ngắt. Những vệt mờ ấy lan tỏa rồi nhanh chóng tan biến, như những ký ức thoáng qua mà cô cố gắng nắm giữ nhưng chẳng thể nào giữ được mãi mãi.

    Bên ngoài khung kính rộng lớn ấy, cơn mưa vẫn rơi không ngừng nghỉ, từng hạt nước nặng trĩu lao xuống từ bầu trời xám xịt, đập vào mặt đất trong một nhịp điệu đều đặn, đơn điệu, gần như ám ảnh. Mưa rơi dày đặc, phủ kín không gian bằng một màn nước trắng xóa, như thể thiên nhiên đang cố gắng ra sức gột rửa mọi vết nhơ, mọi tội lỗi của thế gian này. Những giọt nước lăn dài trên tấm kính, để lại những vệt dài ngoằn ngoèo, trông chẳng khác nào những dòng lệ câm lặng của bầu trời. Nhưng Hận, với đôi mắt sắc lạnh và trái tim đã hóa băng giá, hiểu rõ hơn ai hết rằng không có cơn mưa nào, dù mãnh liệt đến đâu, cũng đủ sức xóa sạch những vết máu khô cạn bám chặt trên đôi tay cô. Những vết máu ấy không chỉ là dấu tích của quá khứ, mà còn là một phần của con người cô bây giờ – một lời nhắc nhở không ngừng về những gì cô đã làm, những gì cô đã mất, và những gì cô buộc phải tiếp tục.

    Trong sự tĩnh lặng nặng nề của căn phòng, cô khẽ cử động đôi môi, để rồi một tiếng thì thầm nhỏ thoát ra, giọng nói trầm thấp, khàn đặc, chứa đựng một sự căm phẫn sâu sắc và một nỗi đau không thể diễn tả thành lời: "Tần Dạ, mày sẽ trả giá." Âm thanh ấy vang lên như một lời thề độc, một lời nguyền rủa được thốt ra từ tận đáy lòng, từ nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn đã bị bóng tối nuốt chửng. Tên của kẻ thù – Tần Dạ – không chỉ là một cái tên, mà là một ký ức sống động, một vết thương chưa bao giờ lành, khắc sâu vào từng ngóc ngách trong tâm trí cô. Nó giống như một ngọn lửa đỏ rực, cháy âm ỉ nhưng không bao giờ lụi tắt, thiêu đốt cô mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút giây cô còn tồn tại. Ngọn lửa ấy vừa là nỗi đau, vừa là nguồn sức mạnh, thúc đẩy cô tiến về phía trước trên con đường đầy máu và nước mắt.

    Tuy nhiên, dù ngọn lửa thù hận trong lòng cô có mãnh liệt đến đâu, Hận vẫn giữ được sự tỉnh táo lạnh lùng để nhận ra rằng giờ chưa phải là thời điểm thích hợp để hành động. Tần Dạ không phải là một kẻ tầm thường – hắn là một thế lực khổng lồ, một bóng ma bao trùm cả Ma Đô, thành phố của tội ác, tham vọng và sự suy đồi. Để đối đầu với hắn, để nghiền nát hắn dưới gót chân mình, cô cần nhiều hơn những gì cô đang có. Cô cần sức mạnh vượt xa giới hạn hiện tại của bản thân, cần quyền lực đủ lớn để khiến cả Ma Đô phải run rẩy trước tên tuổi của cô, cần một kế hoạch được mài giũa kỹ lưỡng đến từng chi tiết nhỏ nhất. Chỉ khi đó, cô mới có thể biến giấc mơ hủy diệt của mình thành hiện thực – biến Ma Đô, cái thành phố đã cướp đi tất cả của cô, thành một đống tro bụi tan hoang dưới đôi bàn tay nhuốm máu của chính mình. Và vì thế, cô chờ đợi, kiên nhẫn như một con thú săn mồi trong bóng tối, âm thầm tích lũy sức mạnh, chuẩn bị cho ngày định mệnh ấy.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  8. NGỌC CƠ TỬ

    Messages:
    0
    Chương 7 – Gương Vỡ (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    (Nội dung chương 7)

    Căn phòng nằm chót vót trên đỉnh Tháp Hắc Hận chìm trong bóng tối sâu thẳm và lạnh lẽo, một không gian dường như bị thời gian và ánh sáng bỏ quên. Không khí ở đây nặng nề, ẩm ướt, phảng phất mùi rỉ sét cùng với chút hương khét lẹt thoảng qua từ những bức tường đá cũ kỹ đã nhuốm màu năm tháng. Chỉ có một nguồn sáng duy nhất, yếu ớt và mong manh, phát ra từ ngọn đèn dầu cổ lỗ treo lủng lẳng trên trần nhà bằng một sợi dây xích han gỉ, kêu kẽo kẹt mỗi khi cơn gió lạnh từ những khe hở trên tường lùa vào. Ngọn lửa nhỏ bé trong chiếc đèn chập chờn, nhảy múa không ngừng, như thể đang cố gắng chống lại bóng tối bao trùm, nhưng chỉ đủ sức hắt lên những vệt sáng mờ nhạt, làm nổi bật những góc khuất đầy bụi bặm và hoang tàn của căn phòng.

    Ở giữa không gian u ám ấy, Lạc Thiên Hận đứng bất động, dáng người thẳng tắp, kiên định như một bức tượng được đúc từ ý chí sắt đá. Trước mặt cô là một tấm gương lớn treo chênh vênh trên bức tường loang lổ, nhưng nó không còn nguyên vẹn như ngày nào. Tấm gương đã vỡ tan tành, những mảnh kính sắc nhọn rơi vãi khắp sàn nhà, lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt như những viên ngọc bị nguyền rủa. Mỗi mảnh kính vỡ phản chiếu một phần khuôn mặt cô, nhưng không phải là một hình ảnh liền mạch – đó là những mảnh ghép méo mó, biến dạng, như thể chính tâm hồn cô cũng đã tan rã theo từng mảnh nhỏ. Ánh sáng chập chờn từ ngọn đèn dầu nhảy nhót trên gương mặt cô, tạo nên những bóng tối lập lòe, làm nổi bật những đường nét khắc nghiệt, lạnh lẽo như được tạc từ một tảng đá granite lạnh giá, không chút mềm mại, không chút ấm áp.

    Gương mặt của Lạc Thiên Hận giờ đây không còn mang bất kỳ dấu vết nào của sự dịu dàng hay ngây thơ từng thuộc về cô trong những ngày tháng xa xôi, những ngày mà cô vẫn còn là một con người với trái tim biết rung động. Thay vào đó, đôi mắt cô ánh lên một sự kiên định đáng sợ, sâu thẳm và u tối như vực sâu không đáy, nơi mọi cảm xúc đã bị chôn vùi dưới lớp băng dày của thù hận và đau thương. Đôi môi mím chặt, không chút run rẩy, như thể chúng đã quên cách mỉm cười từ rất lâu. Mái tóc của cô, đỏ rực như máu tươi, dính bết vào nhau thành từng lọn nặng nề, thấm đẫm nước mưa từ cơn bão đêm ở Ma Đô – thành phố của bóng tối và tội lỗi. Những giọt nước mưa đọng lại trên tóc, chảy dài xuống vai và lưng cô, thấm vào lớp áo rách rưới, bám chặt vào làn da lạnh buốt, tạo nên một hình ảnh vừa thảm hại vừa đáng sợ, như một bóng ma sống dậy từ cơn ác mộng.

    Cô đứng đó, lặng lẽ, nhưng không hề yếu đuối. Mái tóc đỏ bết chặt không chỉ là dấu vết của cơn mưa, mà còn như biểu tượng cho máu của kẻ thù mà cô đã đổ, cho những vết thương cô đã chịu đựng, và cho ngọn lửa thù hận vẫn cháy âm ỉ trong lòng. Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn dầu, Lạc Thiên Hận trông giống một chiến thần bị lãng quên, một kẻ sống sót duy nhất trong đống đổ nát của chính cuộc đời mình, mang trong mình sức mạnh kinh hoàng và nỗi đau không lời. Mỗi mảnh kính vỡ dưới chân cô như một mảnh ký ức, một câu chuyện, một vết cắt sâu hoắm trong tâm hồn, tất cả hòa quyện để tạo nên con người cô bây giờ – một Lạc Thiên Hận không còn là cô gái ngày xưa, mà là hiện thân của bóng tối và sự trả thù.

    Cô đứng đó, đôi mắt đượm buồn chìm sâu vào hình ảnh phản chiếu trong những mảnh kính vỡ vụn, cố gắng tìm kiếm một điều gì đó quen thuộc, một bóng hình đã bị thời gian và đau thương chôn vùi. Cô nhìn vào chính mình, nhưng không phải Lạc Thiên Hân – cô gái ngây thơ, trong sáng ngày nào từng vô tư cười đùa giữa khu vườn hoa rực rỡ của gia đình – hiện lên trong tầm mắt. Ngày ấy, cô còn là một tâm hồn tự do, với đôi môi luôn nở nụ cười rạng rỡ, đôi tay nhẹ nhàng vuốt ve những cánh hoa mỏng manh, và trái tim tràn đầy hy vọng về một tương lai tươi sáng. Nhưng giờ đây, tất cả những gì cô thấy trong những mảnh kính méo mó là một hình ảnh hoàn toàn xa lạ, một con quỷ đội lốt người, mang trên mình lớp vỏ của sự sống nhưng bên trong là một vực sâu của bóng tối và tuyệt vọng.

    Đôi mắt của cô, giờ đây đỏ ngầu như được nhuộm bằng máu của những kẻ đã ngã xuống dưới tay cô, ánh lên một sự tàn nhẫn lạnh lẽo, sắc bén như lưỡi dao vừa được mài giũa. Nhưng đằng sau lớp vỏ tàn độc ấy, sâu thẳm trong ánh mắt ấy, là một nỗi đau khổ không lời, một vết thương không bao giờ lành, lan tỏa như những mạch máu bị cắt đứt, âm thầm chảy mãi trong tâm hồn cô. Cô đứng bất động, hơi thở chậm rãi hòa quyện với không khí lạnh lẽo của căn phòng, và rồi một câu hỏi chợt vang lên trong tâm trí, lạnh lùng và sắc bén như tiếng kim loại va vào đá:

    "Mày đã sống sót thế nào, Hân?"

    Giọng nói ấy không phải thốt ra từ đôi môi cô, mà là một âm thanh vô hình, vang vọng từ tận sâu trong ý thức, như lời của một kẻ thẩm phán tàn nhẫn, một bóng ma của chính cô, đứng đó để xét xử mọi hành động, mọi lựa chọn mà cô đã thực hiện.

    Câu hỏi ấy không dừng lại, mà tiếp tục dội xuống như những nhát búa vô tình: "Để trở thành con quái vật này sao? Để đánh đổi tất cả những gì mày từng có, từng yêu thương, chỉ để biến thành một thứ không còn là con người nữa? Liệu có đáng không?" Mỗi từ ngữ như một mũi dao đâm sâu vào lồng ngực cô, khuấy động những ký ức đã bị chôn vùi, những ngày tháng mà cô từng tin rằng cuộc đời là một bản nhạc dịu dàng, chứ không phải là khúc ca tang tóc đầy máu và nước mắt mà cô đang sống. Cô tự hỏi liệu tất cả những đau đớn, những mất mát, những đêm dài cô đơn đối diện với chính mình có thực sự mang lại ý nghĩa gì không, hay chỉ đơn giản là một vòng xoáy vô tận kéo cô xuống sâu hơn vào bóng tối.

    Nhưng không có câu trả lời nào vang lên để xoa dịu tâm hồn cô, không một lời an ủi, không một tia sáng hy vọng nào len lỏi qua màn đêm dày đặc bao quanh cô. Chỉ có tiếng mưa bên ngoài, gầm gừ không ngừng, như một dàn hợp xướng của thiên nhiên hòa nhịp với sự hỗn loạn trong lòng cô. Những hạt mưa nặng trĩu đập vào tấm kính vỡ, tạo nên âm thanh khô khốc, dồn dập, như thể đang đồng tình với nỗi dằn vặt không lời mà cô đang gánh chịu. Cơn mưa ấy dường như không chỉ là hiện tượng của trời đất, mà còn là tiếng vọng của quá khứ, của những tội lỗi và những lựa chọn đã định hình nên con người cô bây giờ. Nó gào thét, nó chất vấn, nhưng cũng giống như cô, nó không thể tìm ra lối thoát cho những câu hỏi không lời ấy. Và trong sự im lặng nặng nề ấy, Lạc Thiên Hận – hay thứ còn lại của Lạc Thiên Hân – vẫn đứng đó, đối diện với chính mình, với con quỷ trong gương, và với một tương lai mà cô biết chắc rằng sẽ không có ánh sáng.

    Hận chậm rãi đưa bàn tay lên, những ngón tay thon dài nhưng chai sạn vì những năm tháng chiến đấu khẽ run lên trong thoáng chốc trước khi chạm vào tấm gương lạnh giá. Cô để đầu ngón tay lướt nhẹ qua một mảnh kính vỡ còn sót lại trên khung, mép kính sắc nhọn như lưỡi dao cứa vào da thịt cô, để lại một vệt máu nhỏ đỏ tươi. Giọt máu từ từ lan ra, thấm vào những kẽ nứt trên bề mặt kính, tạo thành một đường viền đỏ thẫm, nhỏ nhưng rõ ràng dưới ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn dầu treo lơ lửng trên trần. Đau đớn từ vết cắt nhói lên, nhưng cảm giác ấy chẳng khiến cô nhíu mày hay chùn bước. Đau đớn, với Hận, đã trở thành một người bạn đồng hành thân thuộc, một thứ gì đó quá đỗi quen thuộc đến mức cô gần như không còn để tâm đến nó nữa. Nó là một phần của cuộc sống cô, như hơi thở, như nhịp tim, như bóng tối luôn bám theo cô trong mỗi bước đi.

    Tấm gương trước mặt cô không phải vô tình vỡ tan như thế này – nó mang trong mình một câu chuyện, một vết thương khác sâu sắc hơn cả những vết cắt trên da thịt. Một tháng trước, trong một đêm dài đầy ám ảnh, Hận đã mất đi sự kiểm soát thường ngày của mình. Cô nhớ rõ khoảnh khắc ấy, khi cơn thịnh nộ trào dâng như một ngọn sóng dữ, cuốn trôi mọi lý trí còn sót lại trong tâm hồn cô. Đôi tay cô, run rẩy vì giận dữ và đau đớn, đã nắm chặt một thanh sắt gỉ sét nằm lăn lóc trong góc phòng và đập mạnh vào tấm gương, không ngừng nghỉ, cho đến khi nó vỡ tan thành trăm mảnh, rơi loảng xoảng xuống sàn đá lạnh lẽo. Những mảnh kính văng tung tóe, lấp lánh dưới ánh sáng mờ nhạt, như những ngôi sao lạc lối trong một bầu trời đã chết. Nhưng điều khiến cô ra tay không chỉ là cơn giận vô cớ – đó là một giấc mơ, một ảo ảnh đau đớn đã xâm chiếm tâm trí cô ngay trước đó.

    Trong giấc mơ ấy, bóng dáng mẹ cô hiện lên rõ ràng như thật, đứng giữa một khung cảnh mơ hồ, có lẽ là khu vườn hoa ngày xưa mà cô từng yêu quý. Ánh mắt của mẹ không còn dịu dàng như cô từng nhớ, mà trĩu nặng sự thất vọng, sâu thẳm và sắc lạnh như mũi dao đâm thẳng vào tim cô. Giọng nói của mẹ vang lên, run rẩy nhưng rõ ràng, mỗi từ như một nhát cắt sâu hơn vào tâm hồn vốn đã rách nát của cô:

    "Hân, con thành ra thế này sao?"

    Lời nói ấy không chỉ là một câu hỏi – nó là một lời buộc tội, một lời nhắc nhở về những gì cô từng là, và những gì cô đã đánh mất. Trong khoảnh khắc đó, khi tỉnh dậy với mồ hôi lạnh chảy dài trên trán, Hận không thể chịu đựng nổi hình ảnh của chính mình trong tấm gương – một kẻ xa lạ, một con quái vật đã phản bội lại tất cả những gì mẹ cô từng hy vọng, từng mơ ước cho cô.

    Tấm gương vỡ không chỉ là một vật vô tri bị phá hủy – nó là biểu tượng cho sự tan rã của Lạc Thiên Hân, cô gái ngây thơ ngày nào, và sự ra đời của Hận, một kẻ sống sót bằng máu và thù hận. Mỗi mảnh kính rơi xuống là một mảnh ký ức bị xé toạc, một phần của quá khứ mà cô không thể đối diện. Cô không chịu nổi sự thật rằng chính đôi tay này, đôi tay từng hái hoa trong vườn, từng ôm lấy mẹ trong những ngày nắng ấm, giờ đây lại nhuốm đầy máu, lại trở thành công cụ của sự hủy diệt. Cô tự hỏi, liệu mẹ có còn nhận ra cô nữa không, hay chỉ thấy một con quỷ mang khuôn mặt của con gái mình? Vết máu nhỏ trên ngón tay cô vẫn chảy, nhưng cô không lau đi – cô để nó ở đó, như một lời nhắc nhở, một lời tuyên thệ rằng con đường cô chọn, dù đau đớn đến đâu, sẽ không có lối quay đầu.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  9. NGỌC CƠ TỬ

    Messages:
    0
    Chương 8 – Gương Vỡ (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    (Nội dung chương 8)

    Quá khứ, như một cơn lốc xoáy tàn nhẫn, kéo tâm trí Hận trở về những ngày đầu tiên cô đặt chân đến Huyết Vũ – một nơi mà ngay cả ánh sáng mặt trời cũng dường như bị bóng tối nuốt chửng. Cô nhớ rõ khoảnh khắc ấy, khi ý thức dần trở lại giữa một khung cảnh hỗn loạn và tồi tàn, như thể cô vừa bị ném vào một góc quên lãng của thế giới. Cô tỉnh dậy giữa một đống rác thải hôi thối, mùi ẩm mốc và rỉ sét xộc thẳng vào mũi, khiến dạ dày cô quặn thắt trong cơn buồn nôn. Cơ thể cô đau nhức từng thớ thịt, những vết bầm tím trải dài trên làn da trắng nhợt, như những bản đồ nhỏ ghi dấu những trận đòn mà cô không còn nhớ rõ. Quần áo trên người cô rách tơi tả, từng mảnh vải mỏng manh bay lất phất trong làn gió lạnh lẽo, để lộ những vết thương hở còn rỉ máu, như minh chứng cho một cuộc chạy trốn mà cô không thể nào tái hiện lại trong tâm trí.

    Đôi chân cô, trần trụi và run rẩy, rớm máu từ những vết cắt sâu hoắm do những mảnh kính vỡ sắc nhọn và những thanh kim loại gỉ sét nằm rải rác khắp nơi. Mỗi bước đi là một cơn đau buốt lan tỏa, như thể mặt đất dưới chân cô cũng đang trừng phạt cô vì tội lỗi mà cô chưa kịp hiểu. Cô không nhớ mình đã đến đó bằng cách nào, không nhớ được hành trình đưa cô đến cái nơi khốn cùng ấy. Ký ức của cô giống như một bức tranh bị xé nát, chỉ còn lại những mảnh ghép rời rạc, mờ mịt. Nhưng có một sự thật duy nhất mà cô không thể quên, một sự thật khắc sâu vào tâm hồn cô như một nhát dao không ngừng xoáy sâu: Gia đình cô – những người cô yêu thương nhất – đã bị thiêu rụi trong ngọn lửa tàn nhẫn của Tần Dạ, kẻ thù mà cô thề sẽ tiêu diệt bằng mọi giá, dù phải đánh đổi cả mạng sống của mình.

    Giữa đống đổ nát của ký ức và cơ thể tan hoang, thứ duy nhất còn sót lại từ quá khứ là chiếc vòng cổ bạc của mẹ cô. Nó nằm lạnh lẽo trên làn da cô, nặng trĩu như mang theo cả gánh nặng của những ngày đã mất. Chiếc vòng cổ ấy không chỉ là một món trang sức đơn thuần – nó là kỷ vật cuối cùng, một mảnh ghép nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa của một thời hạnh phúc mà cô từng có. Cô nhớ rõ cảm giác khi mẹ đeo nó lên cổ cô lần đầu tiên, bàn tay ấm áp của mẹ vuốt nhẹ mái tóc cô, giọng nói dịu dàng vang lên bên tai:

    "Đây là món quà mẹ dành cho con, Hân, để con luôn nhớ về gia đình mình."

    Giờ đây, khi chạm vào chiếc vòng, cô cảm nhận được sự lạnh giá của kim loại thấm qua da thịt, như một lời nhắc nhở rằng những ngày ấm áp ấy đã mãi mãi biến mất, chỉ còn lại nỗi đau và sự cô đơn.

    Chiếc vòng cổ bạc ấy là sợi dây cuối cùng kết nối cô với một quá khứ đã chết, một quá khứ mà cô không thể quay về dù có đánh đổi tất cả. Nó không chỉ là vật kỷ niệm – nó là nguồn sức mạnh duy nhất giúp cô tiếp tục đứng dậy giữa đống rác thải ngày ấy, là ngọn lửa nhỏ bé âm ỉ trong lòng cô, thúc đẩy cô sống sót để đối mặt với Tần Dạ. Mỗi khi ngón tay cô lướt qua bề mặt trơn nhẵn của chiếc vòng, cô lại nghe thấy tiếng thì thầm của mẹ, như một lời nhắc nhở rằng cô không được phép gục ngã, không được phép quên đi lời thề dưới ánh trăng Huyết Vũ: Kẻ đã cướp đi tất cả của cô sẽ phải trả giá bằng máu của chính hắn. Và từ đống tro tàn của quá khứ, Hận đã được sinh ra, mang theo chiếc vòng lạnh lẽo ấy như một lời tuyên thệ vĩnh cửu.

    Những ngày đầu tiên ở Huyết Vũ, cô yếu ớt đến mức dường như chỉ cần một cơn gió lạnh lẽo thổi qua cũng đủ khiến cô gục ngã, tưởng chừng không thể sống sót qua nổi đêm đầu tiên giữa cái thế giới tàn bạo ấy. Cơ thể cô rã rời, từng thớ thịt đau nhức vì những vết thương chưa lành, và cái đói khát giày vò cô như một kẻ tra tấn không bao giờ mệt mỏi. Dạ dày cô quặn thắt, phát ra những âm thanh kêu gào đòi hỏi thức ăn, trong khi đôi môi khô nứt nẻ đến mức mỗi lần hé ra là một cơn đau rát bỏng. Cô lê bước qua những con hẻm tối tăm, hẹp hòi, nơi mùi hôi thối từ rác rưởi và nước cống bốc lên nồng nặc, xộc thẳng vào mũi khiến cô phải nén lại cảm giác buồn nôn. Đôi chân trần của cô run rẩy, đầy những vết xước và máu khô, cọ vào mặt đường gồ ghề, mỗi bước đi là một thử thách vượt qua giới hạn của chính mình.

    Cô tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể giúp cô sống sót – một mẩu bánh mì vụn rơi vãi đâu đó trong đống rác, một chút nước mưa đọng lại trên những tấm mái tôn rỉ sét, hay thậm chí chỉ là một giọt sương long lanh trên lá cây mọc hoang giữa lề đường. Nhưng Huyết Vũ, với bản chất lạnh lùng và khắc nghiệt của nó, không bao giờ là nơi dành cho lòng thương xót. Thành phố này giống như một con thú dữ, luôn sẵn sàng nuốt chửng những kẻ yếu đuối không đủ sức chống lại nó. Và chẳng mấy chốc, cô trở thành mục tiêu, một con mồi dễ dàng trong mắt đám trẻ bụi đời và những kẻ lang thang sống sót qua ngày bằng cách chà đạp lên người khác. Chúng tụ tập quanh cô như một bầy kền kền đói khát, những ánh mắt lấm lét đầy ác ý quét qua cơ thể tiều tụy của cô, tìm kiếm điểm yếu để tấn công.

    Tiếng cười nhạo vang lên trong không khí, sắc nhọn và tàn nhẫn, vang vọng qua những bức tường loang lổ của con hẻm. Chúng xô đẩy cô, những bàn tay thô bạo chạm vào vai, vào lưng cô, khiến cô ngã nhào xuống nền đất lạnh lẽo, bẩn thỉu. "Con nhỏ nhà giàu lạc lối," chúng gọi cô bằng cái tên đầy chế giễu, giọng điệu pha lẫn sự khinh miệt và thích thú khi thấy cô bất lực. Những lời nói ấy như mũi dao đâm vào lòng tự trọng đã rách nát của cô, nhưng đồng thời cũng đánh thức một thứ gì đó sâu thẳm trong tâm hồn cô – một ngọn lửa nhỏ bé nhưng không thể dập tắt, một ý chí sinh tồn mãnh liệt mà cô chưa từng biết mình sở hữu. Đám trẻ ấy, những kẻ lang thang ấy, không biết rằng mỗi cú đẩy, mỗi lời sỉ nhục của chúng đang vô tình gieo mầm cho một sự thay đổi lớn lao trong con người cô.

    Chính sự tàn nhẫn không khoan nhượng của Huyết Vũ đã rèn giũa cô qua từng ngày, từng giờ, từng khoảnh khắc đau đớn ấy. Từ một cô gái yếu ớt, ngây thơ, chỉ biết đến những ngày tháng êm đềm trong ngôi nhà ấm áp của gia đình, cô dần lột xác, biến thành một kẻ sống sót không còn biết đến sợ hãi. Mỗi lần bị xô ngã, cô lại đứng dậy, đôi tay nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt từ mờ mịt chuyển thành sắc lạnh. Mỗi cơn đói, mỗi vết thương mới là một bài học, dạy cô cách chịu đựng, cách chiến đấu, cách biến nỗi đau thành sức mạnh. Huyết Vũ không cho cô lòng thương, nhưng nó cho cô sự kiên cường, biến cô từ một nạn nhân bất lực thành một kẻ săn mồi trong chính cái thế giới đã từng suýt hủy diệt cô. Và từ đống tro tàn của sự yếu đuối, một Lạc Thiên Hận mới đã ra đời, mang trong mình trái tim thép và ý chí không gì lay chuyển nổi.

    Hận từ từ quay lưng lại với tấm gương vỡ vụn, từng mảnh kính dưới chân cô kêu lên những tiếng lách cách khô khốc khi cô bước đi, như thể chúng đang thì thầm lời chia tay cuối cùng với hình ảnh của quá khứ mà cô vừa đối diện. Cô di chuyển chậm rãi, mỗi bước chân mang theo sự kiên định lạnh lùng, hướng về phía chiếc bàn gỗ cũ kỹ nằm lẻ loi trong góc phòng. Chiếc bàn ấy đã sứt sẹo qua thời gian, bề mặt phủ đầy những vết xước sâu hoắm và những vệt cháy xém, như thể nó cũng là một nhân chứng cho những cơn thịnh nộ và đau đớn mà cô từng trải qua trong căn phòng này. Không khí lạnh lẽo bao quanh cô, nhưng cô không cảm thấy nó – trái tim cô giờ đây đã quen với sự băng giá, cả bên trong lẫn bên ngoài.

    Khi đến gần, cô cúi xuống, đôi mắt sắc lạnh lướt qua những vật dụng rải rác trên bàn – một vài mảnh giấy nhàu nhĩ, một chiếc cốc đồng đã xỉn màu, và rồi dừng lại ở con dao găm nằm im lìm giữa mớ hỗn độn ấy. Cô đưa tay ra, những ngón tay thon dài nhưng đầy vết sẹo nhẹ nhàng nắm lấy cán dao, nâng nó lên với một sự cẩn thận gần như nghi thức. Lưỡi dao sắc bén lóe sáng dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn dầu treo lơ lửng trên trần, phản chiếu những tia sáng lập lòe như những đốm lửa nhỏ nhảy múa trong bóng tối. Cô xoay nhẹ cổ tay, quan sát lưỡi dao từ mọi góc độ, cảm nhận sức nặng của nó trong tay – không chỉ là sức nặng của kim loại, mà còn là sức nặng của những gì nó đại diện: Sự sống, cái chết, và lời thề mà cô đã khắc sâu vào tâm hồn.

    "Mày không còn là Hân nữa," cô tự nhủ, giọng nói vang lên trong tâm trí không còn là một tiếng thì thầm yếu ớt hay đầy dằn vặt như trước. Lần này, nó kiên định, rõ ràng, mạnh mẽ như tiếng thép va vào đá, như một lời tuyên bố không thể lay chuyển.

    "Mày là Hận – kẻ sinh ra từ bóng tối," cô tiếp tục, đôi mắt nheo lại, ánh lên một tia sáng lạnh lẽo pha lẫn quyết tâm cháy bỏng. "Và mày sẽ dùng bóng tối để trả thù."

    Những lời ấy không chỉ là một câu nói – chúng là một lời thề, một lời cam kết được thốt lên từ sâu thẳm trái tim đã hóa thành tro bụi của cô, nơi mà Lạc Thiên Hân ngây thơ ngày nào đã chết đi, nhường chỗ cho Hận, một thực thể mới được rèn giũa từ máu, nước mắt và bóng tối vô tận của Huyết Vũ.

    Bên ngoài, tiếng mưa vẫn không ngừng gầm gừ, từng hạt nước nặng trĩu đập vào mái nhà, vào những bức tường loang lổ, tạo nên một âm thanh đều đặn, dồn dập, như một bản giao hưởng của thiên nhiên hòa nhịp với tâm trạng cô. Cơn mưa ấy dường như không chỉ là một hiện tượng ngẫu nhiên – nó như một đồng minh vô hình, đồng thanh với lời thề mà cô vừa thốt ra, như thể cả thế giới bên ngoài cũng đang chứng kiến và ủng hộ con đường mà cô đã chọn. Tiếng mưa rơi vang vọng, lúc trầm bổng, lúc dữ dội, trở thành một bản nhạc nền hoàn hảo cho số phận mà cô tự tay vạch ra – một con đường không có ánh sáng, không có sự tha thứ, chỉ có bóng tối và sự hủy diệt dành cho những kẻ đã cướp đi tất cả của cô. Con dao trong tay cô khẽ rung lên, như thể nó cũng cảm nhận được ý chí mãnh liệt của chủ nhân, sẵn sàng trở thành công cụ cho cuộc trả thù mà Hận đã định sẵn trong tâm trí.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  10. NGỌC CƠ TỬ

    Messages:
    0
    Chương 9 – Đấu Tranh Sinh Tồn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    (Nội dung chương 9)

    Những ngày đầu tiên đặt chân đến Huyết Vũ không khác gì một chuỗi ác mộng kéo dài bất tận, không có điểm dừng, không có chút ánh sáng nào để xoa dịu tâm hồn đang tan rã của Lạc Thiên Hân. Cô tỉnh dậy trong một khung cảnh hỗn độn và tăm tối, giữa một đống rác rưởi hôi thối chất chồng cao ngất, nơi mùi ẩm mốc, mùi phân hủy và mùi kim loại gỉ sét hòa quyện thành một thứ hương vị kinh tởm xộc thẳng vào mũi cô, khiến cô phải nén lại từng cơn buồn nôn dữ dội. Cơ thể cô đau nhức như thể vừa bị một cỗ máy khổng lồ nghiền nát từng khúc xương, từng thớ thịt, mỗi cử động nhỏ cũng khiến cô phải nghiến răng để kìm nén tiếng rên rỉ thoát ra từ cổ họng khô khốc. Quần áo trên người cô rách tơi tả, những mảnh vải mỏng manh bám chặt vào làn da lạnh ngắt, loang lổ những vết bầm tím và vết máu khô, như một tấm áo choàng rách rưới của một kẻ lạc lối không còn nơi nương tựa.

    Đôi chân trần của cô run rẩy, rớm máu từ những vết cắt sâu hoắm khắc lên da thịt, hậu quả của việc dẫm phải những mảnh kính vỡ vụn và những thanh kim loại gỉ sét nằm rải rác khắp nơi trên mặt đất gồ ghề. Mỗi bước đi là một cơn đau buốt lan tỏa từ bàn chân lên tận đầu gối, như thể những mảnh vụn ấy không chỉ cắt vào da thịt mà còn đâm sâu vào tâm hồn cô, nhắc nhở cô về sự mong manh của chính mình trong cái thế giới tàn nhẫn này. Những vết thương hở rỉ máu, hòa lẫn với bụi bẩn và nước mưa đọng lại, tạo thành những vệt đỏ thẫm lem luốc trên làn da trắng nhợt, như một bức tranh bi thảm được vẽ nên từ đau đớn và tuyệt vọng.

    Cái đói khát giày vò cô không ngừng, như một con thú dữ gầm gừ trong bụng, khiến dạ dày cô co thắt từng cơn, đau đớn đến mức cô phải ôm chặt lấy bụng để ngăn mình ngã quỵ. Đôi môi khô nứt nẻ, lưỡi cô khô khốc đến mức không còn chút hơi ẩm nào, chỉ mong mỏi một ngụm nước để làm dịu đi cơn khát đang thiêu đốt cổ họng. Nhưng xung quanh cô không có gì ngoài rác thải bốc mùi và những vũng lầy bẩn thỉu, nơi nước mưa đọng lại, đục ngầu với đất cát và những thứ không tên trôi nổi trên bề mặt. Cô nhìn những vũng nước ấy, đôi mắt mờ đi vì kiệt sức, lòng đầy do dự nhưng cuối cùng vẫn phải cúi xuống, dùng tay vốc lấy chút chất lỏng đục ngầu ấy để uống, bất chấp mùi tanh hôi và vị đắng chát xộc lên từ cổ họng. Đó không phải là sự sống – đó chỉ là cách để kéo dài hơi thở trong một cơ thể đang dần tan rã.

    Giữa tất cả sự khốn cùng ấy, chiếc vòng cổ bạc của mẹ là thứ duy nhất cô giữ chặt trong tay, như một bảo vật thiêng liêng, một tia sáng cuối cùng le lói giữa bóng tối vô tận đang bao trùm lấy cô. Cô nắm lấy nó, những ngón tay run rẩy siết chặt quanh lớp kim loại lạnh lẽo, cảm nhận từng đường nét nhỏ trên bề mặt như thể đó là cách duy nhất để cô kết nối với mẹ, với gia đình, với những ngày tháng đã mãi mãi bị cướp đi. Chiếc vòng ấy không chỉ là một món trang sức – nó là ký ức sống động về nụ cười ấm áp của mẹ, về những cái ôm dịu dàng, về những lời thì thầm yêu thương mà cô từng nghĩ sẽ mãi mãi ở bên mình. Giờ đây, khi mọi thứ đã hóa thành tro bụi, nó trở thành ngọn lửa nhỏ bé giữ cho cô không gục ngã, là sợi dây mong manh níu kéo cô khỏi vực sâu của sự tuyệt vọng. Cô ôm lấy chiếc vòng, áp nó vào ngực, để hơi lạnh của nó thấm qua làn da, như một lời nhắc nhở rằng dù Huyết Vũ có tàn nhẫn đến đâu, cô vẫn còn một lý do để sống – để trả thù, để đòi lại công bằng cho những gì đã mất.

    Cô lê bước qua những con hẻm chật hẹp, tối tăm của Huyết Vũ, từng bước chân nặng nề như kéo theo cả một gánh nặng vô hình của nỗi đau và sự kiệt quệ. Mặt đường gồ ghề, đầy những mảnh vụn sắc nhọn và vũng nước đọng bẩn thỉu, cọ vào đôi chân trần đã rớm máu của cô, khiến mỗi bước đi là một thử thách đau đớn. Không khí trong hẻm nặng nề, phảng phất mùi rác rưởi, nước cống và cả sự tuyệt vọng của những kẻ bị thành phố này ruồng bỏ. Cô ôm chặt lấy cơ thể run rẩy, đôi tay gầy guộc cố gắng che chắn bản thân khỏi cơn gió lạnh buốt thổi qua những bức tường loang lổ, nhưng cái lạnh ấy không chỉ đến từ thời tiết – nó là hơi thở của Huyết Vũ, một nơi không bao giờ chào đón kẻ yếu, không bao giờ dành chỗ cho sự thương hại.

    Cô tìm kiếm một nơi trú ẩn, dù chỉ là một góc khuất nhỏ để tạm thời che chắn khỏi cơn mưa phùn dai dẳng hay ánh mắt dò xét của những kẻ lạ mặt. Nhưng Huyết Vũ, với bản chất tàn nhẫn của nó, dường như đã quyết định ngay từ đầu rằng cô không xứng đáng được yên thân. Chẳng mấy chốc, cô nghe thấy những tiếng bước chân lẹt kẹt từ phía sau, kèm theo những tiếng cười khùng khục đầy ác ý vang vọng trong không gian chật chội của con hẻm. Một đám trẻ bụi đời xuất hiện, như những bóng ma hiện ra từ bóng tối, vây quanh cô với sự hung hãn của một bầy thú săn mồi phát hiện ra con mồi dễ dàng. Những khuôn mặt lem luốc của chúng, lấm tấm bụi bẩn và vết sẹo, ánh lên vẻ tàn nhẫn được tôi luyện từ những ngày tháng sống sót giữa lằn ranh sinh tử. Đôi mắt chúng sắc lạnh, không mang chút nhân tính, chỉ có sự khinh miệt và tham lam khi nhìn vào cô – một kẻ yếu đuối, lạc lõng, dễ dàng trở thành mục tiêu để chúng trút giận và cướp bóc.

    Tiếng cười nhạo của chúng vang lên, sắc nhọn như lưỡi dao cắt qua không khí, đâm thẳng vào lòng tự trọng đã rách nát của cô.

    "Con nhỏ trắng trẻo này không sống nổi ở Huyết Vũ đâu!" một đứa trong đám hét lên, giọng nói đầy chế giễu, kéo theo những tràng cười hùa theo từ những đứa khác.

    Chúng di chuyển chậm rãi, thu hẹp vòng vây quanh cô, từng bước chân của chúng như nhịp trống thúc giục trái tim cô đập nhanh hơn trong nỗi sợ hãi. Cô đứng đó, bất động, đôi tay ôm chặt lấy cơ thể như muốn bảo vệ chút sức lực còn lại, ánh mắt mờ mịt cố gắng tìm kiếm một lối thoát, nhưng con hẻm chỉ là một đường thẳng dẫn vào ngõ cụt, không có hy vọng nào cho kẻ chạy trốn.

    Một thằng lớn nhất trong đám, cao gầy với thân hình khẳng khiu nhưng đầy sức mạnh của kẻ quen sống bằng bạo lực, bước ra từ đám đông, ánh mắt nó lóe lên vẻ độc ác. Mái tóc bù xù, bẩn thỉu của nó xõa xuống che đi một bên mặt, nhưng không thể giấu được nụ cười nhếch mép đầy tự mãn. Nó tiến đến gần cô, từng bước chân chắc chắn như một kẻ săn mồi biết chắc con mồi không thể thoát khỏi tay mình. Bàn tay bẩn thỉu của nó, đầy những vết chai và vết sẹo, vươn ra với tốc độ nhanh như chớp, giật mạnh lấy chiếc vòng cổ bạc mà cô đang nắm chặt trong tay. Chiếc vòng – kỷ vật cuối cùng của mẹ cô, sợi dây kết nối với quá khứ đã mất – bị kéo ra khỏi tay cô trước khi cô kịp phản ứng, để lại một cảm giác trống rỗng lạnh lẽo trong lồng ngực.

    "Đồ chơi đẹp đấy, để tao giữ hộ mày!" nó cười khẩy, giọng nói khàn khàn vang lên như tiếng gầm gừ của một con thú, đầy sự khinh bỉ và đắc ý.

    Nó giơ chiếc vòng lên cao, để ánh sáng yếu ớt từ một ngọn đèn đường xa xôi chiếu qua, khiến lớp bạc lấp lánh như một chiến lợi phẩm. Đám trẻ xung quanh lại cười phá lên, những âm thanh ấy vang vọng trong con hẻm, hòa lẫn với tiếng mưa rơi lách tách, tạo thành một bản nhạc của sự tàn nhẫn. Đối với chúng, cô chẳng là gì ngoài một kẻ yếu đuối để chúng trêu chọc và cướp bóc, một con mồi không đáng để thương xót. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, khi nhìn chiếc vòng bị giật mất, một thứ gì đó trong lòng cô bắt đầu chuyển động – không phải nỗi sợ, mà là một ngọn lửa nhỏ bé, âm ỉ nhưng mãnh liệt, sẵn sàng bùng cháy để bảo vệ những gì cô trân quý nhất.

    Hân hoảng loạn, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực như muốn phá tung ra ngoài, hơi thở dồn dập hòa lẫn với tiếng mưa rơi đều đều bên tai. Chiếc vòng cổ bạc – kỷ vật cuối cùng của mẹ, sợi dây kết nối mong manh với những ngày tháng hạnh phúc đã bị cướp đi – giờ đây nằm trong tay kẻ thù, khiến cô cảm thấy như chính linh hồn mình cũng bị giật mất. Đầu óc cô quay cuồng, hỗn loạn giữa nỗi sợ hãi và sự bất lực, nhưng ngay trong khoảnh khắc tưởng chừng như tuyệt vọng ấy, một thứ bản năng nguyên thủy, hoang dại, bất ngờ trỗi dậy từ sâu thẳm trong con người cô. Nó không phải là lý trí, không phải là suy nghĩ – đó là một ngọn lửa bùng cháy, một sức mạnh bản năng của kẻ sống sót, thúc đẩy cô hành động mà không cần đến sự cho phép của ý thức.

    Không chút do dự, cô lao tới, bất chấp cơ thể yếu ớt đang run rẩy vì đói khát và đau đớn, bất chấp những vết thương rỉ máu trên đôi chân trần và đôi tay gầy guộc gần như không còn sức lực. Như một con thú dữ bị dồn vào đường cùng, cô nghiến chặt hàm, đôi mắt lóe lên một tia sáng hoang dại, và cắn mạnh vào bàn tay bẩn thỉu của thằng nhóc đang nắm chiếc vòng. Răng cô đâm sâu vào da thịt nó, xuyên qua lớp da chai sạn, cảm nhận được vị tanh nồng của máu trào ra trong miệng. Máu chảy ra từ vết cắn, đỏ tươi và nóng hổi, hòa lẫn với nước mưa lạnh lẽo trơn trượt dưới chân cô, tạo thành những vệt loang lổ trên mặt đất bẩn thỉu của con hẻm. Mùi máu tanh xộc lên mũi, nhưng cô không hề chùn bước – nó chỉ càng kích thích bản năng chiến đấu trong cô mạnh mẽ hơn.

    Thằng nhóc cao gầy hét lên đau đớn, tiếng gào của nó vang vọng trong không gian chật hẹp, át đi cả tiếng mưa rơi lách tách. Đôi mắt nó trợn trừng, khuôn mặt méo mó vì đau và bất ngờ, bàn tay run rẩy buông lỏng, để chiếc vòng cổ bạc rơi xuống nền đất ẩm ướt với một tiếng "cạch" nhỏ nhưng rõ ràng giữa sự hỗn loạn. Hân không để lỡ một giây nào, cô cúi người xuống, đôi tay run rẩy nhưng nhanh nhẹn chộp lấy kỷ vật, ôm chặt nó vào lòng như ôm lấy chính mạng sống của mình. Nhưng đám trẻ bụi đời còn lại không để cô yên – chúng gầm gừ như một bầy sói đói, lao vào cô với sự hung hãn của những kẻ quen sống bằng bạo lực. Những cú đấm, cú đá giáng xuống như mưa, trúng vào vai, vào lưng, vào đầu cô, khiến cô ngã nhào xuống đất, cơ thể co quắp trong đau đớn.

    Dù vậy, cô không buông tay. Cô nằm đó, cuộn tròn trên nền đất lạnh lẽo, đôi tay ôm chặt chiếc vòng vào ngực, những ngón tay siết mạnh đến mức khớp xương trắng bệch, như thể đó là thứ cuối cùng giữ cô gắn kết với thế giới này. Đám trẻ tiếp tục đánh đập, tiếng cười nhạo và những lời chửi rủa vang lên quanh cô, nhưng ánh mắt cô – giờ đây hoang dại, đỏ ngầu vì đau đớn và phẫn nộ – quét qua từng khuôn mặt trong đám đông ấy. Chúng không còn là con người trong mắt cô nữa, chỉ là những bóng hình mờ nhạt, những kẻ dám chạm vào thứ thiêng liêng nhất của cô. "Đừng hòng lấy nó!" cô gầm lên, giọng khàn đặc, rách nát vì kiệt sức và cảm xúc dâng trào, nhưng chứa đựng một sức mạnh đáng sợ, như tiếng rống của một con thú bị thương nhưng không bao giờ khuất phục.

    Lời nói ấy không chỉ là một lời cảnh báo – nó là một lời thề, một lời tuyên bố rằng cô sẵn sàng giết bất cứ ai dám động vào chiếc vòng, dám xâm phạm đến sợi dây cuối cùng liên kết cô với quá khứ, với mẹ, với Lạc Thiên Hân mà cô từng là. Dù cơ thể cô đau đớn, dù máu từ miệng và những vết thương mới hòa vào nước mưa, cô vẫn ngẩng đầu, ánh mắt cháy bỏng một ý chí không gì dập tắt nổi. Đám trẻ bắt đầu chùn bước trước sự điên cuồng ấy, trước cái nhìn không còn là của một con mồi yếu ớt mà là của một kẻ sẵn sàng chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Trong khoảnh khắc ấy, giữa cơn mưa lạnh lẽo và bóng tối của Huyết Vũ, Hân đã bắt đầu lột xác, từ một cô gái yếu đuối thành một kẻ sống sót mang trong mình ngọn lửa của thù hận và quyết tâm.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
Tags:
Trả lời qua Facebook
Loading...