Ngôn Tình [Edit] Bạn Trai Đến Từ Âm Phủ - Thập Nguyệt Thập Nhị

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi minhnguyetsongsong, 9 Tháng tư 2025.

  1. minhnguyetsongsong

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Bạn trai của tôi



    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cậu nói cái gì?" Cơn buồn ngủ của tôi lập tức bị câu chuyện của Đậu Đậu xua tan, thay vào đó là một nỗi lạnh lẽo tràn ngập, tôi quay đầu đánh giá xung quanh nơi này, giọng cũng run rẩy: "Cậu đang nói đùa đúng không? Đừng như vậy, tớ không đùa được đâu!"

    "Cậu mới là nói đùa đấy?" Giọng Đậu Đậu cũng trở nên khẩn trương: "Sao tớ nghe giọng cậu lạ thế?"

    Tôi siết chặt tay thành nắm đấm, cố gắng trấn tĩnh bản thân: "Nhà các cậu, không phải là lầu 15, số 1508 khu Cẩm Tú Hoa Uyển sao?"

    "Cậu nhớ nhầm rồi, không tin cậu xem tin nhắn hôm qua tớ gửi cho cậu," giọng Đậu Đậu càng thêm khó hiểu: "Nhà tớ ở 1608!"

    Tôi run rẩy mở tin nhắn Đậu Đậu gửi hôm qua, trên đó quả thật viết "1608", còn tôi theo Đậu Đậu lên thang máy hôm qua, cô ấy nhấn tầng 15, tôi liền đi theo lên đây!

    Tay cầm điện thoại run lên, tôi nhìn quanh căn phòng ngủ xa lạ này, thầm nghĩ, rốt cuộc cái gì là thật, cái gì là giả? Đậu Đậu đã đưa tôi đến đây tối qua, vậy người kia là ai?

    "Lục Kiều, cậu nói gì đi chứ!" Giọng Đậu Đậu trở nên nôn nóng: "Mau nói cho tớ biết, rốt cuộc cậu đang ở đâu?"

    Tôi nuốt một ngụm nước bọt, nói: "Cậu.. cậu ở nhà chờ tớ, tớ đến ngay.."

    Cúp điện thoại, tôi luống cuống tay chân mặc quần áo, đánh giá nơi không một bóng người này, trong lòng càng thêm sợ hãi, vội vàng trốn chạy ra khỏi nơi này, vừa đóng cửa lại, một người hàng xóm vừa lúc xách túi rác ra ngoài, thấy tôi ở cửa nhà này, không khỏi lộ vẻ tò mò: "Cô tìm người nhà ở 1508 à?"

    Tôi lập tức xấu hổ, nhưng lại không nhịn được tò mò, liền ấp úng gật đầu: "Nhà họ.. không có ai?"

    Người hàng xóm trừng lớn mắt: "Cô gái độc thân ở đây, trên đường đi làm về gặp phải kẻ bắt cóc, xảy ra chuyện rồi, bị một dao ở cổ, người mất rồi, cô là người nhà của cô ấy sao, còn chưa biết chuyện này?"

    Người hàng xóm khoa tay múa chân cái vị trí kia, đúng là vị trí cái "bớt đỏ sậm" của Đậu Đậu hôm qua!

    Tôi như bị sét đánh, cả người cứng đờ! Nói như vậy, người tôi gặp không phải là Đậu Đậu, mà là..

    Tôi thất thần, đến cả mình đến nhà Đậu Đậu như thế nào cũng không biết, chỉ cảm thấy đầu nóng bừng, tứ chi vô lực, mí mắt cũng không mở nổi, chỉ nặng trĩu rủ xuống, không mở ra được.

    Mơ màng, tôi nghe thấy Đậu Đậu rất sốt ruột lớn tiếng gọi điện thoại cho ai đó, cũng không biết qua bao lâu, một vật lạnh lẽo đặt lên trán tôi, thứ này, còn mang theo mùi đàn hương, thật dễ chịu, khiến người ta thoải mái hơn nhiều..

    Chỉ là, bên tai còn văng vẳng một tiếng thở dài, một tiếng thở dài thật trong trẻo..

    Lại lần nữa tỉnh lại, mặt trời đã lặn, một màn đêm xanh nhung như bao phủ xuống, tôi ngồi dậy, cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

    Đậu Đậu vừa đẩy cửa bước vào, thấy tôi tỉnh, vội vàng đi tới, đưa cho tôi một cốc nước: "Cậu cái đồ chết dẫm này, sốt đến thế này rồi, còn không biết đi bệnh viện!"

    Tôi uống cạn cốc nước, cảm thấy cuối cùng cũng khôi phục được cảm giác tồn tại, nhưng gặp phải một loạt chuyện này, trong lòng vẫn nặng trĩu.

    "Bất quá, cũng nhờ có bạn trai cậu, nếu không một mình tớ, làm sao mà chăm sóc nổi?" Đậu Đậu oán trách nói: "Cậu tìm được bạn trai tốt như vậy còn giấu giấu diếm diếm, sợ tớ cướp à? Hơn nữa, cãi nhau với bạn trai, cậu đến nỗi chơi trò mất tích sao? Bây giờ trị an tệ như vậy, cậu không sợ à!"

    "Bạn trai?" Tim tôi lại đập mạnh: "Đậu Đậu, cậu nói cái gì bạn trai?"
     
  2. minhnguyetsongsong

    Bài viết:
    0
    Chương 11: Hấp thụ dương khí


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cậu nói đi?" Đậu Đậu chọc nhẹ trán tôi một cái: "Còn giả bộ ngơ ngác nữa! Bạn trai cậu tìm đến tận cửa rồi, đừng có chối nữa."

    "Đúng vậy," cái giọng nói như vọng lại từ trong mơ vang lên: "Em sẽ đau lòng."

    Tôi không khỏi quay đầu lại, chỉ thấy Trình Khác đang với một dáng vẻ vô cùng tiêu sái, từ bên ngoài bước vào!

    Tôi lập tức ngừng thở.

    Hắn, giống như biến thành một người khác!

    Mái tóc dài biến thành kiểu tóc ngắn Hàn Quốc rất thời thượng, áo sơ mi trắng tinh không một hạt bụi, đôi mắt đào hoa toát ra vẻ lơ đãng, phối với khuôn mặt tuấn tú khiến người ta nghẹt thở, khóe môi khẽ cong, quả thực là nam chính bước ra từ TV sao..

    "Được rồi, sắp chảy nước miếng rồi kìa." Hắn cưng chiều cười một tiếng, giơ tay lên, nghịch ngợm xoa xoa khóe miệng tôi: "Nhìn quen rồi sẽ quen thôi."

    "Ai chảy nước miếng!" Tôi lùi lại một bước, tự nhủ: Không thể bị vẻ bề ngoài của địch nhân lừa gạt, phải nhìn thấu bản chất! Quỷ vẫn là quỷ! Quỷ nguy hiểm! Tất cả những chuyện này, đều là do hắn gây ra!

    Bất quá.. bị người lau nước miếng? Sao tôi cứ cảm thấy, cái cảm giác này, hình như đã từng quen thuộc, giống như trong một giấc mơ nào đó đã quên từ lâu, có người đối với tôi, làm chuyện giống như hắn..

    Phi, tôi mới không mơ thấy hắn!

    "Ôi dào cậu cũng vừa vừa phải phải thôi." Đậu Đậu quả thực muốn khuỷu tay tôi đến Singapore rồi, nhìn cái bộ dạng cứng đầu không nghe lời của tôi, vẻ mặt đầy vẻ không đành lòng với Trình Khác: "Tớ nói thật, mặt đẹp trai như vậy, dù chỉ nhìn một cái thôi, tâm trạng cũng có thể tốt lên ngay lập tức đấy?"

    "Đậu Đậu.." Tôi nắm lấy tay Đậu Đậu, giọng khàn khàn: "Hắn căn bản không phải người!"

    "Người ta Trình Khác chăm sóc cậu lâu như vậy, cậu một chút cũng không mềm lòng à?" Đậu Đậu chỉ coi tôi nói đùa, vẫy vẫy tay, nói: "Hai cậu mau làm lành đi, tớ đỡ phải làm bóng đèn, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, tớ không đến làm người xấu." Nói rồi, bỏ tôi lại, tự mình đi ra ngoài, lúc đóng cửa còn làm một động tác "cố lên" với Trình Khác.

    Đậu Đậu đã bị vẻ bề ngoài như viên đạn bọc đường của Trình Khác đánh gục, phỏng chừng tôi có nói trời nói đất, cô ấy cũng sẽ không tin Trình Khác thực ra là quỷ!

    Trình Khác từng bước một tiến về phía tôi, tôi thì không ngừng lùi về góc giường, lòng đầy sợ hãi: "Anh tránh xa tôi ra một chút.."

    Nhưng hắn lại chống một tay lên tường ngay bên tai tôi, hơi thở lạnh lẽo mang theo mùi đàn hương ập vào mặt: "Sự ràng buộc giữa em và tôi, không phải cứ tránh xa là biến mất."

    "Vậy rốt cuộc là cái khế ước gì, vì sao anh cứ âm hồn bất tán như vậy!" Răng tôi cũng đánh vào nhau cầm cập: "Muốn giải trừ thế nào anh nói cho tôi biết, lên núi đao xuống biển lửa, tôi cũng làm theo!"

    "Em," đôi mắt đào hoa của hắn như tức thì đóng băng: "Liền muốn cắt đứt thuật này như vậy sao?"

    "Muốn đến không thể muốn hơn!" Tôi nghiến răng nói: "Chỉ cần có thể.."

    Nhưng tôi còn chưa nói xong, hắn bỗng nhiên cúi đầu, đôi môi lạnh lẽo, chặn ngay miệng tôi! Lạnh băng, mang theo một chút vị chua xót, tách mở môi lưỡi tôi, quấn quýt, đòi lấy, một đường xâm nhập sâu, tôi ngây người, cảm thấy có thứ gì đó trong cơ thể như bị rút ra ngoài, trái tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng, lúc này mới nhớ ra, đây là nụ hôn đầu của tôi!

    Tôi muốn đẩy hắn ra, nhưng vòng tay lạnh lẽo của hắn lại siết chặt trói buộc tôi, rất lâu sau, hắn mới ngẩng đầu lên, khóe môi khẽ cong, mang theo một nụ cười lạnh lẽo: "Muốn, cũng đừng hòng nghĩ đến nữa."

    Đầu óc tôi trống rỗng, hoảng loạn, như toàn bộ linh hồn, đều bị hắn hút ra ngoài vậy, cả người run rẩy như đánh rơi!

    "Tôi còn phải dựa vào dương khí của em, để lấy hình người đi lại ở nhân gian." Trình Khác cúi đầu, nhìn tôi, giọng nói dù dễ nghe, nhưng lại sắc bén như dao: "Em đã định là của tôi, trốn không thoát đâu."
     
  3. minhnguyetsongsong

    Bài viết:
    0
    Chương 12: Hắn không phải là người



    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Vì sao lại là tôi.." Có lẽ vì nụ hôn đầu tiên, cư nhiên lại bị coi như phương thức hút dương khí mà mất đi, lòng tôi đầy ủy khuất, nghi hoặc, sợ hãi, lập tức bùng nổ: "Vì sao cái hội chùa kia lại để tôi vào! Vì sao tôi lại lau mặt giúp anh cởi bỏ phong ấn!"

    "Nếu tùy tiện ai cũng có thể vào được, còn đến lượt cô cởi bỏ phong ấn cho tôi sao?" Trình Khác đôi mắt đào hoa bình tĩnh nhìn tôi, có lẽ là tôi nhìn lầm rồi, cư nhiên lại cảm thấy, trong ánh mắt hắn, cư nhiên còn có vẻ thương hại!

    Điều này càng khiến lòng tôi tức giận: "Vậy là tôi xui xẻo?"

    "Cũng có liên quan," Trình Khác nhướng mày: "Gần đây, vận khí của cô vừa vặn xuống thấp."

    Vận khí xuống thấp, chẳng phải là ý nói đang gặp xui xẻo sao? Tôi vừa muốn phản bác, bỗng nhiên Đậu Đậu đẩy cửa bước vào, sắc mặt có chút kỳ lạ: "Ngày mai chúng ta không cần đi làm."

    "Gì?" Tôi giật mình ngồi thẳng dậy: "Ngày mai không phải thứ hai sao? Xảy ra chuyện gì?"

    "Cậu nói còn có thể xảy ra chuyện gì?" Đậu Đậu thở dài: "Giám đốc gọi điện thoại nói, vốn đầu tư bị rút hết, công ty chúng ta hoàn toàn đóng cửa."

    ".. Đóng cửa?"

    "Đóng cửa." Đậu Đậu khẳng định chắc chắn: "Cho nên a, chúc mừng cậu, chẳng phải cậu luôn oán trách ngủ không đủ sao? Ngày mai có thể ngủ một giấc no say, tiền đã chuyển vào thẻ cậu rồi. 5628 tệ, tiêu tiết kiệm nhé."

    Nói rồi, cô ấy chuyển chủ đề, nhìn Trình Khác, lại lộ ra vẻ ngưỡng mộ: "Cũng may, cậu có người nuôi."

    Không chỉ xảy ra nhiều chuyện như vậy, mà công việc cũng mất!

    Trình Khác cười gật đầu, nói tiếp: "Cô ấy mệt cả ngày rồi, tôi đưa Lục Kiều về, cô nghỉ ngơi cho khỏe đi!"

    Lòng tôi chìm xuống, lại phải ở cùng cái tên Trình Khác này sao? Nhưng hắn nguy hiểm như vậy, tuyệt đối không thể liên lụy Đậu Đậu!

    Tôi hạ quyết tâm, tính toán ra cửa bỏ chạy!

    Đậu Đậu có chút lưu luyến, nhưng vẫn tỏ ra rất hiểu chuyện, tiễn chúng tôi ra ngoài, Trình Khác đối với Đậu Đậu đặc biệt lịch thiệp, cảm ơn Đậu Đậu một phen, mới cùng tôi xuống lầu.

    Ra khỏi thang máy, tôi canh đúng thời cơ, định bỏ chạy, kết quả bước chân quá nhanh, cố tình một chân trượt khỏi bậc thang, cứng ngắc vẹo cả mắt cá chân!

    "Ái da.." Một trận đau nhức ập đến, thân mình tôi nghiêng một bên muốn lăn xuống cầu thang, Trình Khác tay mắt lanh lẹ kéo tôi lại, sau đó lưu loát vác tôi lên lưng!

    "Ai.." Mặt tôi đỏ bừng, từ năm ba tuổi trở đi, tôi chưa từng được ai cõng nữa, huống chi, lại còn là một người khác phái..

    Trình Khác trông gầy gò, nhưng lưng lại vững chắc ngoài dự đoán, tôi dựa vào lưng hắn, tay chân không biết để vào đâu, cả người căng thẳng, đặc biệt đôi tay hắn đỡ lấy đùi tôi, càng khiến người ta xấu hổ.

    Mùi đàn hương vương vấn không dứt, trên người hắn, giữa mùa hè mà vẫn lạnh lẽo, lòng tôi thình thịch đập mạnh, giãy giụa muốn xuống: "Không cần anh cõng!"

    "Đừng nhúc nhích." Trình Khác mang theo chút giọng điệu mệnh lệnh, nói: "Sẽ đau."

    "Có đau hay không, cũng không liên quan đến anh!" Tôi nghiến răng nghiến lợi nói.

    Trình Khác không nói gì, chỉ đổi tư thế, để tôi dựa vào lưng hắn thoải mái hơn một chút.

    Ánh đèn đường màu vàng chiếu lên sườn mặt Trình Khác, khiến hắn trông thật sự không khác gì người thường, dáng vẻ và ngũ quan đẹp như vậy, mang theo nụ cười xấu xa kia, trong một khoảnh khắc, thân là gái thẳng, không thể không nói sẽ có chút xao xuyến.

    Không được, tôi vội kéo suy nghĩ của mình trở lại, tuyệt đối không thể bị viên đạn bọc đường đánh gục! Chuyện quan trọng phải nói ba lần, hắn không phải người không phải người không phải người!

    Tôi coi như đã mất luôn cơ hội bỏ chạy, không khỏi vạn niệm câu hôi, bởi vì dựa sát vào thân thể không có độ ấm của Trình Khác, tôi rụt cổ lại, cảm thấy cả người lạnh lẽo.

    Đến khu nhà tôi ở, vừa thấy một đám người đang tụ tập ở cửa, ồn ào không biết kêu la cái gì, người đi đầu còn hô to: "Gian thương táng tận lương tâm, giấu giếm sự thật, trả lại công đạo cho chúng tôi! Trả lại công đạo cho chúng tôi!"

    Bên cạnh có người hỏi thăm: "Đây là xảy ra chuyện gì vậy?"

    "Cậu còn không biết à?" Một người đang đứng bên cạnh xem náo nhiệt tiếp lời: "Khu nhà này, có ma đó!"

    "Có ma?" Người kia hỏi: "Có ma thế nào?"
     
  4. minhnguyetsongsong

    Bài viết:
    0
    Chương 13: Chạy trối chết



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người xem náo nhiệt kia cũng là người hay nói, kể lại sự tình một lượt, hóa ra những chủ nhà đang đòi quyền lợi kia đều ở tầng 18 nhà số 8, từ khi dọn vào, mấy hộ gia đình này trong nhà luôn không được yên ổn, chuyện lạ liên tục xảy ra, tỷ như cửa sổ sát đất đến nửa đêm, luôn có tiếng đập mạnh, như là bên ngoài có người, nhưng kéo rèm ra, bên ngoài lại chẳng có gì.

    Còn có, chính là đôi khi bồn cầu không thoát nước, nhưng khi nhấn nút xả, lại ra một búi một búi tóc..

    Vốn dĩ chuyện như vậy, nói ra cũng chỉ có thể bị người ta coi là bệnh tâm thần, chắc chẳng ai tin, nhưng thật sự khiến người ta không chịu nổi sự quấy rầy này, mấy người hàng xóm ở cạnh nhau, sự tình cũng nói ra, sau khi nghe ngóng, mới biết được khu vực này đến tận Phấn Mặt Hà, trước kia đều là nghĩa địa!

    Nói rõ là có ma, các chủ nhà cũng không dám ở nữa, bán nhà cũ lại thì lỗ vốn, họ cảm thấy mình bị thiệt hại, liền cùng bên bất động sản và công ty bất động sản phản ánh mấy lần, đưa ra yêu cầu đổi nhà, nhưng vẫn không được hồi âm, cho nên mới bắt đầu ở đây làm ầm ĩ.

    Tôi cũng ở tầng 18, chỉ là tôi ở nhà số 9.

    "Yêu cầu của mọi người, tôi đã nhanh chóng chuyển lời rồi!" Một nhân viên công tác bị chủ nhà ném mạnh trứng thối rau úa vào người, nghẹn họng không nói nên lời, đối với những chủ nhà tức muốn hộc máu kia cười làm lành nói: "Mọi người tạm thời đừng nóng vội. Chúng tôi đã mời đại sư đến, chắc chắn sẽ cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng."

    "Đại sư?" Người đi đầu lớn tiếng chất vấn: "Thật sự có thể làm sạch sẽ căn nhà không?"

    "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn." Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau người nhân viên công tác thấp bé kia: "Sự tình tôi đều đã nghe nói, tòa nhà xem ra là có chút tà khí yêu ma, các vị cư sĩ xin yên tâm, tôi là đệ tử Thái Thanh Cung, chúng tôi chỉ trừ yêu diệt ma, trả lại trời đất thanh tịnh, chuyện này, nhất định sẽ làm các vị cư sĩ có một kết quả vừa lòng."

    Tôi và Trình Khác vừa ngẩng đầu, liền thấy người nói chuyện không phải ai khác, đúng là cái tên đạo sĩ mắt sắc đuôi ngựa kia, Sơ Dương đạo trưởng.

    Sơ Dương đạo trưởng gần đây mới bị Trình Khác làm bị thương, trên thái dương còn dán một miếng băng gạc, nhưng tinh thần rõ ràng đã hồi phục, đang đứng ở bục giảng đạo ba hoa chích chòe: "Chính cái gọi là âm không thắng dương, tà bất thắng chính, những tà khí kia, vốn dĩ cũng bởi vì một chữ 'nghịch', thế nào là nghịch cũng, chỉ vì.."

    Vốn dĩ Sơ Dương đạo trưởng nói toàn chuyện ba xạo, nghe qua thì có vẻ dọa người, các chủ nhà đều nghe ngơ ngác, nhân viên công tác cũng lộ ra nụ cười vui mừng, không ngờ Sơ Dương đạo trưởng đang nói, bỗng nhiên dừng lại, tôi ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy Sơ Dương đạo trưởng đang nhìn Trình Khác cõng tôi, mặt mày như ánh chiều tà thay đổi mấy sắc.

    Nhân viên công tác theo ánh mắt của Sơ Dương đạo trưởng nhìn chúng tôi, lộ ra một vẻ mê hoặc, vội kéo áo Sơ Dương đạo trưởng, nhỏ giọng nói: "Đạo trưởng, ngài xem họ làm gì? Tiếp tục nói đi ạ, mọi người đều đang chờ nghe cao kiến của ngài đấy!"

    Sơ Dương đạo trưởng bị nhân viên công tác chạm vào, nhất thời giật mình run rẩy, thân mình sợ hãi rụt về phía sau, mặt cũng run lên, xua tay nói: "Là ta xem nhẹ tà tính nơi này, không được, không được, đạo hạnh của ta thấp kém, là bất lực, các ngươi vẫn là nhanh chóng đi tìm người khác đi! Tiền kia.. tiền kia ta ngày mai trả lại cho ngươi!"

    Nói rồi, thân hình gầy gò của anh ta động như thỏ chạy, vèo một cái đã biến mất, thật có thể nói là đi vội vàng như một cơn gió.

    Nhân viên công tác hiển nhiên đã tốn rất nhiều công sức mới mời được Sơ Dương đạo trưởng đến, hoàn toàn không ngờ giữa bao nhiêu người, lại bị Sơ Dương đạo trưởng thẳng thừng cho leo cây như vậy, không khỏi giống như bị sét đánh ngang tai, sững sờ tại chỗ, các chủ nhà thấy thế, lại không chịu cô đơn lớn tiếng la hét ầm ĩ lên.

    Hiển nhiên, Sơ Dương đạo trưởng đã hiểu lầm, cho rằng kẻ gây rối trong nhà mấy chủ nhà kia chính là Trình Khác mà anh ta không dám đụng vào.

    Khuôn mặt nhỏ nhắn trung hậu thành thật của nhân viên công tác cũng méo mó một hồi, như sắp khóc đến nơi, bảo vệ thấy thế vội vàng giúp nhân viên công tác kia ngăn cản đám chủ nhà lại.

    Nhưng thấy nhân viên công tác như không còn lựa chọn nào khác, đột nhiên lập tức chạy đến trước mặt tôi và Trình Khác, như được ăn cả ngã về không, đối với tôi và Trình Khác vội vàng nói: "Hai vị, có phải là cao nhân lợi hại hơn Sơ Dương đạo trưởng không? Cầu xin hai vị, giúp công ty chúng tôi một tay, giá cả dễ thương lượng!"

    Tôi lập tức hiểu ra, nhân viên công tác này cũng giống như Sơ Dương đạo trưởng hiểu lầm, anh ta chắc là đoán Sơ Dương đạo trưởng gặp phải pháp lực cao cường hơn mình, không dám làm bẽ mặt nên mới bỏ chạy.

    Nhân viên công tác này thật ra rất thông minh, đáng tiếc anh ta chỉ đoán đúng một nửa, Trình Khác đúng là lợi hại hơn Sơ Dương đạo trưởng, nhưng.. Trình Khác mới là quỷ mà!

    Tôi vừa muốn nói chuyện, Trình Khác đã mở miệng trước: "Nếu đã như vậy, chúng ta thử xem."

    "Hả?" Tôi giật mình, cúi đầu nhìn Trình Khác dưới thân: "Anh.."

    "Thế thì tốt quá!" Nhân viên công tác như được đại xá, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Quả nhiên là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, vốn dĩ Sơ Dương đạo trưởng đã đủ nổi tiếng, cũng là vận may của chúng tôi không tệ, gặp được người còn mạnh hơn anh ta! Tậc tậc, chắc là anh ta thấy cao thủ chân chính, tự biết mình biết người, sợ hãi bỏ chạy! Hữu danh vô thực!"

    Tôi thấp giọng hỏi bên tai Trình Khác: "Anh làm gì muốn.."

    "Tôi nuôi em mà." Khóe miệng Trình Khác khẽ cong lên.
     
  5. minhnguyetsongsong

    Bài viết:
    0
    chương 14: Dẫn âm chi trận



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi lập tức cứng đờ.

    Nuôi tôi?

    Trình Khác lại điều chỉnh tư thế cõng tôi một chút, như sợ tôi không thoải mái, nói với nhân viên công tác kia: "Anh dẫn đường đi."

    "Hai vị thật là ân ái!" Tên nhân viên công tác tuyệt vọng đến mức cái gì cũng dám thử sợ Trình Khác đổi ý, vội vàng bảo an kiếm một cái xe lăn khẩn cấp, muốn để Trình Khác đẩy tôi đi, Trình Khác nhìn nhìn, lại lắc đầu: "Vướng víu."

    "Không sao, anh thả tôi xuống đi!" Tôi vội nói: "Như vậy.. cũng rất kỳ cục."

    "Không được." Trình Khác không chút lưu tình cự tuyệt.

    Nhân viên công tác đối với Trình Khác là ngoan ngoãn phục tùng, vội vàng dẫn đường phía trước, đưa Trình Khác lên thang máy.

    Lúc này, hoàng hôn đã chậm rãi buông xuống, cao ốc tối sầm lại, những nơi không được chiếu sáng, luôn như có thứ gì đó đang ngọ nguậy.

    Tôi không khỏi lại hỏi: "Loại hiện tượng siêu nhiên này, các anh tin sao?"

    "Náo đến quá dữ dội, không tin không được!" Nhân viên công tác nhấn nút thang máy, vỗ đùi, bắt đầu lải nhải: "Sau khi chủ nhà phản ánh, đại lão bản đích thân đến xem qua, mấy căn nhà nói có tiếng động kỳ lạ, toàn bộ viền ngoài cửa sổ sát đất bằng kính, đều in rõ hai dấu bàn tay to tướng, hoa văn rõ ràng, như vừa mới chụp lên! Không tính người nhện, không ai có thể treo mình ngoài tầng 18 mà để lại hai dấu tay như vậy, trừ phi, người để lại dấu tay biết bay!"

    Vừa nói, thang máy đến tầng 18, chỉ thấy cửa chống trộm của mấy căn hộ ở tầng 18 đều mở toang, hơn nữa, từ lúc thang máy lên xuống, một cảm giác âm trầm bao trùm, có chút giống hơi thở của Trình Khác, nhưng lại không nói rõ là ở đâu, lại không giống hoàn toàn, khiến sau lưng người ta lạnh toát, vô cùng khó chịu.

    Nhân viên công tác kia run lập cập, chỉ vào mấy cánh cửa, hạ thấp giọng nói: "Chính là mấy nhà này, lâu lắm rồi không ai dám lên đây, hai vị cẩn thận một chút, tôi không làm phiền nữa, tôi ở chỗ bất động sản chờ, hai vị cứ tự nhiên."

    Nói xong, sợ Trình Khác giữ anh ta lại, vội vàng xoay người chạy về phía thang máy.

    Tôi mang theo chút lo lắng hỏi: "Cái thứ kia.."

    Trình Khác vui vẻ cười, không trả lời.

    Mấy căn hộ này kiểu dáng đều không tệ, lại là nhà mới, trang trí rất thời thượng, Trình Khác đi vào căn giữa, giống như lúc vừa xuống thang máy, vừa bước vào cửa, nghênh diện là một cảm giác âm u lạnh lẽo, hơn nữa trong không khí, thoang thoảng, luôn như có mùi tanh, khiến lòng người vô cùng khó chịu.

    Trình Khác đi dạo một vòng, ánh mắt dừng lại trên một bức tường, trên bức tường đó được khảm một cái điện thờ.

    Điện thờ thờ một pho tượng kim loại nhũ vàng, khoác lụa hồng viền lục, vẻ mặt trang nghiêm, trông uy phong lẫm lẫm, chỉ là nhìn kỹ lại thấy có chút kỳ lạ, tôi nhìn kỹ xem, không khỏi chấn động, trong đôi mắt phượng xếch của pho tượng, cư nhiên ngậm nước mắt!

    Thần tượng, khóc?

    Trình Khác nhìn chằm chằm pho tượng kia, lẩm bẩm: "Thần tượng rơi lệ, âm dương thất thủ."

    "Cách." Một tiếng khóa cửa không lớn không nhỏ bỗng nhiên vang lên, tôi quay đầu lại, thấy cánh cửa vừa nãy còn mở to đã tự mình đóng lại!

    Tôi vội vàng nhảy xuống khỏi lưng Trình Khác, khập khiễng đi tới vặn vẹo cái cửa kia, không khỏi lòng chìm xuống, quả nhiên, chúng tôi đã bị khóa trái ở trong phòng này rồi!
     
  6. minhnguyetsongsong

    Bài viết:
    0
    Chương 15: Ngoài cửa là ai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không cần!" Tai tôi vì bị hắn ghé quá gần mà nóng lên, tim cũng hoảng loạn, vội lùi về sau: "Tôi, tôi đại nhân không chấp tiểu nhân, không thèm so đo với anh, anh mau tránh xa tôi ra một chút.."

    Kết quả lùi lại, vừa vặn vướng vào chân sô pha, thân mình chao đảo, bên tai một trận gió, lòng tôi thầm kêu không ổn, biết đầu sắp va chạm thân mật với sàn nhà, ai ngờ ngã xuống sàn, lại rơi vào một vòng tay - một vòng tay lạnh lẽo, nhưng lại vô cùng vững chắc.

    Trình Khác nhìn tôi, cúi đầu, vẻ mặt hiển nhiên có chút hài hước, sống mũi cao thẳng cọ nhẹ vào tai tôi: "Tôi thật ra rất muốn nghe lời cô, cố tình tay không nghe sai khiến.."

    Tôi run rẩy, một tay đẩy mặt hắn ra, không ngờ hắn lại lưu loát bắt lấy tay tôi, nhẹ nhàng áp lên mặt hắn, nhắm mắt lại, thấp giọng thở dài: "Ấm áp, thật tốt."

    Những lời này, không biết vì sao, giống như mang theo gió tuyết đêm lạnh, nghe lên vô cùng cô đơn.

    Áp lên da thịt hắn, tay tôi lạnh buốt, không khỏi có chút thất thần, hàng mi dài của hắn run run, thật.. đẹp..

    "Ha ha ha ha ha.." Bỗng nhiên trong một mảnh tĩnh lặng, truyền đến một tiếng cười, tiếng cười trong trẻo lại sảng khoái, nhưng, vào thời điểm này, địa điểm này, đột ngột vang lên như vậy, chỉ khiến người ta cảm thấy nổi da gà!

    Trình Khác đột nhiên mở to mắt, quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, là phòng vệ sinh.

    "Cái đó là.." Tôi không khỏi kinh hồn táng đảm: "Ai đang cười?"

    "Cô chờ, đừng lộn xộn." Hắn dỗ dành như trẻ con, buông tôi xuống đặt lên sô pha, tự mình đứng dậy đi qua.

    Tôi nhìn Trình Khác đi qua, không khỏi thở dài một hơi, cơ hội trốn chạy tốt như vậy, đáng tiếc cửa bị khóa trái, bất quá, hắn có thể tìm được đến chỗ Đậu Đậu, chứng minh tôi đi đâu, hắn đều có thể tìm được, ý nghĩ này, khiến tôi càng tuyệt vọng.

    Cả tầng lầu đều im ắng, âm khí bao trùm, thật sự khiến người ta đứng ngồi không yên, không nhịn được lại bắt đầu chửi thầm Trình Khác, cái tên Trình Khác này, bản thân là quỷ, lại còn tìm được đại bản doanh, chạy đến nhà ma tìm đồng nghiệp còn chưa tính, thế nào cũng còn muốn kéo theo tôi, quả thực xúi quẩy.

    Đang nghĩ ngợi lung tung, bỗng nhiên trên đỉnh đầu một trận tiếng động, tôi ngẩng đầu lên, thấy cái đèn chùm pha lê lộng lẫy ở giữa phòng khách bỗng nhiên tự mình lắc lư, như có người vô hình đang đu xà trên cái đèn chùm đó!

    Bắp chân tôi run rẩy, tuy rằng cố gắng tự an ủi, nhưng nào còn dám ngốc ở đây, vội vàng vươn tay phủi phủi, từ bên cạnh bình hoa lớn phủi đến một cái chổi lông gà, bắt lấy chổi lông gà, khập khiễng đứng lên.

    "Thịch thịch thịch" đúng lúc này, cánh cửa đã khóa trái kia, bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa!

    "Ai!" Tôi quay đầu lại, thấy tay nắm cửa kia, kịch liệt lay động! Như có người, muốn vào!

    Tôi do dự một chút, chống chổi lông gà đến cửa, lấy hết can đảm, lên tiếng hỏi: "Ai vậy?"

    "Ta." Một giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Chủ nhân nơi này."

    Là chủ nhà này không yên tâm, lại đây xem tình hình trừ tà sao?

    Tôi vội vàng chống chổi lông gà đi qua, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi lại nghi ngờ, không đúng, nếu thật là chủ nhà, anh ta sẽ không có chìa khóa nhà mình sao?

    Không phải chủ nhà nói, vậy ngoài cửa này, rốt cuộc là ai?
     
  7. minhnguyetsongsong

    Bài viết:
    0
    Chương 16: Mở cửa cho tôi vào!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi còn định mở miệng hỏi rõ ràng, thình lình xảy ra, miệng tôi đã bị che lại, là đôi tay thon dài trắng nõn, lại lạnh như băng của Trình Khác!

    "Tuyệt đối không được đáp lời nó." Giọng Trình Khác từ sau lưng tôi vang lên, khiến tôi giật mình, vội kéo tay hắn xuống, nơm nớp lo sợ hạ thấp giọng, hỏi: "Kia.. sẽ là ai?"

    "Nếu là chủ nhân, sao lại bị nhốt ở bên ngoài?" Trình Khác hỏi một đằng trả lời một nẻo, ánh mắt và ngữ khí đều lạnh lùng: "Tránh sau lưng tôi, không được lên tiếng."

    "Mở cửa!" Cánh cửa lay động dữ dội hơn, giọng nói kia cũng tức muốn hộc máu: "Nơi này, đều là của ta! Đều là của ta! Dựa vào cái gì không cho ta vào! Dựa vào cái gì!"

    "Kẽo kẹt.." Tựa hồ đuổi theo âm thanh này, cái đèn chùm trên đỉnh đầu, đong đưa mạnh hơn!

    Trình Khác ngẩng đầu nhìn cái đèn chùm một cái, vươn tay ném một thứ gì đó lên trên, tôi nhìn kỹ, là một sợi tơ vàng rất mảnh quấn thành cuộn.

    Nói cũng kỳ lạ, sợi tơ vàng như có sinh mệnh, giữa không trung mở ra, cư nhiên một đầu quấn quanh mấy vòng trên hình dáng đèn chùm, mà đầu kia, thì từ từ theo cuộn tơ lăn xuống đến cửa, chui ra ngoài theo khe cửa.

    "Đây là muốn làm gì.." Tim tôi bị tiếng gõ cửa không ngừng nghỉ làm cho hoảng loạn, bất an khôn lường.

    "Hắn vào không được, tôi thả hắn vào." Giọng Trình Khác nhàn nhạt.

    "Vì sao?" Lòng tôi căng thẳng: "Vừa nghe đã biết không phải người lương thiện, anh muốn thả hắn vào?"

    Trình Khác không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm quỹ đạo do cuộn tơ vàng tạo thành.

    "Băng!" Bỗng nhiên sợi tơ vàng như bị thứ gì đó bên ngoài siết chặt, cư nhiên căng ra như dây đàn! Tiếp theo, tôi bỗng nhiên cảm thấy, căn phòng kín mít này, bỗng nhiên như nổi lên một trận gió, thổi qua bên tai tôi!

    "Xào xạc.." Cùng lúc đó, cái đèn chùm, như bị người ta bắt được, lay động dữ dội, tiếp theo, ánh đèn hoa lệ chói mắt đột nhiên tắt, cái đèn chùm nặng nề như không chịu nổi sức nặng, cư nhiên thẳng tắp rơi xuống!

    "Rầm.." Theo một tiếng vang lớn, cái đèn chùm hung hăng ngã xuống đất, văng tung tóe thủy tinh pha lê khắp nơi, Trình Khác che chắn trước người tôi, ngẩng đầu nhìn trần nhà.

    Bây giờ ánh sáng đã hoàn toàn tối xuống, ánh trăng mờ ảo bên ngoài chiếu vào, đợi khi mắt tôi thích ứng với ánh sáng yếu ớt này, chỉ thấy trần nhà được trang hoàng tỉ mỉ, vì đèn chùm rơi xuống, đã lộ ra một cái lỗ thủng đen ngòm to bằng đầu người, trong cái lỗ thủng đen kia, thoang thoảng, còn như lập lòe ánh sáng không rõ nguồn gốc.

    Mà sợi tơ kia, đã mềm mại rủ xuống, không còn sức căng như vừa rồi.

    Tiếng gió không rõ kia cũng trở lại bình lặng, toàn bộ căn nhà như biến mất một thứ gì đó không nói nên lời, cảm giác so với vừa rồi, cư nhiên khác biệt vô cùng lớn!

    Tôi nghĩ lại.. là cái cảm giác âm trầm kia, đột nhiên đã biến mất!

    Trình Khác đứng dưới cái lỗ thủng trên trần nhà, vươn tay kéo nhẹ sợi tơ vàng kia, sợi tơ khẽ run lên, một vật gì đó, từ trong cái lỗ thủng trên trần nhà, "Rầm" một tiếng, rơi xuống.

    Trình Khác khom lưng, nhặt cái vật kia lên, tôi rướn cổ nhìn thoáng qua, chỉ thấy cái vật kia, là một cái hộp.

    Cái hộp đó to cỡ hộp trang sức bình thường, được bọc lụa kiểu Trung Quốc, phía trước treo một cái khóa nhỏ.

    Hắn phủi phủi lớp vôi bột trên mặt hộp, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vặn cái khóa, không tốn chút sức lực nào đã vặn xuống, lòng tôi thầm lấy làm lạ, cái tay này, cũng thật giống siêu nhân.

    Tiếp theo, Trình Khác nhẹ nhàng mở cái hộp ra.

    Tôi không khỏi cũng tò mò, tiến lên phía trước ghé sát lại, muốn xem, bên trong cái hộp, rốt cuộc đựng thứ gì.
     
  8. minhnguyetsongsong

    Bài viết:
    0
    Chương 17: Chấp niệm không tan



    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nắp hộp vừa mở, mắt tôi trợn tròn, vốn tưởng là thứ gì đặc biệt ghê gớm, nhưng cái đồ vật kia, cư nhiên chỉ là một cái kẹp phiếu bình thường, kẹp đủ màu sắc rất nhiều trang giấy, trong hộp còn có rất nhiều tro tàn.

    Là cái kẹp kim loại mà hồi nhỏ thường thấy, người lớn hay dùng để giữ mấy cái phiếu định mức lặt vặt, phòng ngừa rơi rớt, trông có vẻ đã cũ, sơn màu xanh biển, mang theo vài vết rỉ sét loang lổ.

    "Cái này dùng để làm gì?" Tôi trừng lớn mắt: "Một cái kẹp bình thường?"

    "Cái kẹp cũ nhiều năm, có thể có tác dụng trói buộc linh thể, ở trong tay người bất thường, chính là đồ vật bất thường." Trình Khác cầm một cái gạt tàn thuốc, gắp mấy thứ trên kẹp phiếu đặt vào trong.

    Tôi nhìn kỹ, mấy thứ kia đều mỏng nhẹ, đủ mọi màu sắc, chất liệu phẳng lì, có chút giống trang giấy, nhưng nhìn kỹ lại, lại không giống trang giấy, có vài phần như da động vật, trông rất mềm dẻo, ánh lên chút dầu.

    Có rất nhiều hình dạng ghi chú ngăn nắp, có cái thì như giấy cắt, tinh xảo chạm trổ thành nhiều hình thù khác nhau, tỷ như chân dung mỹ nhân, tay, chân, như là tác phẩm nghệ thuật dân gian vậy.

    "Đây là.."

    "Đây là âm thông phù." Trong đôi mắt to của Trình Khác lóe lên ánh trăng vụn, trông hắn, cư nhiên thêm vài phần yêu tà: "Da người chết làm một loại khóa hồn thuật, cũng chính là một loại phương thức nuôi tiểu quỷ."

    "Da người chết?" Lòng tôi đột nhiên chấn động: "Dùng để làm gì?"

    "Trong vòng bốn mươi chín ngày sau khi người chết, linh hồn vẫn sẽ quanh quẩn bên cạnh," ngón tay thon dài của Trình Khác nhặt lên lá bùa mềm dẻo kia, môi mỏng nhẹ nhàng thổi một hơi lên trên mặt, dùng một giọng điệu vô cùng quen thuộc nói: "Tinh khí sẽ hội tụ ở huyệt thiên thông trên đỉnh đầu người, vào giờ Tý ngày thứ bốn mươi chín, lột lấy miếng da ở huyệt thiên thông kia xuống, dùng luyện thi chi thuật mà chế, có thể nhốt hồn phách bên trong, vì mình sử dụng."

    Tôi nhìn chằm chằm những hình thù làm bằng da người kia, không khỏi run rẩy: "Đây, là một loại ngự quỷ thuật?"

    Mặt Trình Khác không biểu cảm cầm mấy thứ kia, như chìm vào hồi ức nào đó, khẽ nheo mắt nói: "Không tệ, một loại ngự quỷ thuật rất đơn giản, cắt thành hình dạng gì, những khóa hồn kia sẽ lấy hình dạng đó hiện thế, thập phần tiện lợi."

    Tôi nhìn chằm chằm một hình đôi tay trong đó, lập tức hiểu ra: "Cái dấu tay lưu lại ngoài cửa kính kia, chẳng lẽ, chính là linh thể của loại đồ vật này lưu lại.."

    Trình Khác nhìn tôi, đôi mắt to chứa đựng vẻ thích thú: "Cô thật là thông minh."

    Mấy thứ này, hiển nhiên vượt quá khả năng nhận thức của tôi, tôi nhìn chằm chằm mấy thứ kia, lẩm bẩm: "Ngự quỷ, liền như vậy ngự?"

    "Quỷ nổi tiếng." Trình Khác nhìn về phía cái hộp, nói: "Tro tàn bên trong, đều là hương trước đây dùng để nuôi chúng, nhưng hiển nhiên, hiện tại không còn ai tiếp tục nuôi chúng nữa, chúng đã đói bụng, yêu cầu được cúng phụng như lẽ thường, tự nhiên muốn quấy rầy gây chuyện. Đáng tiếc, ở nơi này, không bao giờ là chủ nhân của chúng."

    Mà trong Âm Dương Ngự Quỷ chi thuật giữa tôi và Trình Khác, Trình Khác, ăn chính là dương khí của tôi!

    "Nói như vậy, chủ nhân thật sự, là người vừa gõ cửa?" Tôi vội hỏi: "Hắn.. hắn hiện tại ở đâu?"

    "Vấn đề này, cô vẫn nên hỏi Diêm Vương gia thì hơn." Khóe môi Trình Khác hiện lên một nụ cười lạnh nhạt: "Người nuôi quỷ, trừ phi chết, nếu không, tuyệt đối sẽ không bỏ mặc tiểu quỷ của mình, phản phệ lên, chính là đại phiền toái."

    "Nói như vậy hắn là muốn lấy lại tiểu quỷ của mình.." Tôi nuốt một ngụm nước bọt: "Nhưng tiểu quỷ của hắn, sao lại lưu lại ở đây?"

    "Loại chuyện này, vẫn nên hỏi người của công ty bất động sản kia thì hơn," Trình Khác nói: "Hiển nhiên, là có Quỷ Sư nào đó nhắm trúng nơi này, mang theo huyền âm khí, mới muốn lấy âm dưỡng âm, lúc sửa chữa đại lâu đã tìm mọi cách, động tay chân, đem tiểu quỷ của mình lưu lại nơi này, vốn dĩ muốn tự mình mua căn phòng này.

    Ai ngờ gặp phải biến cố gì đó, cuối cùng không có cách nào quay lại, đành phải ở đây gõ cửa, muốn lấy lại đồ vật từng thuộc về mình."

    Tôi lập tức hiểu ra: "Là bởi vì phòng ở đổi chủ, hắn không còn là chủ nhân của căn phòng này nữa, cho nên mới vào không được?"

    "Trẻ nhỏ dễ dạy." Trình Khác mỉm cười nhìn tôi: "Có pho tượng thần kia bảo hộ, bên ngoài vào không được, bên trong ra không được."

    Nói xong, hắn ý vị thâm trường nói: "Cô không ngốc như tôi tưởng."

    Tôi bĩu môi, đơn giản không thèm để ý tới hắn, ngược lại nhớ tới những bộ phim ma, những hồn ma chấp mê bất ngộ kia tâm nguyện chưa dứt, mới có thể lưu lại nhân gian, Trình Khác vừa rồi làm như vậy, có phải hay không chính là suy nghĩ lại tâm nguyện của chủ nhân cái kẹp phiếu kia, để hắn sớm siêu thoát?

    Nghĩ đến đây, càng thêm tò mò, không biết hắn sẽ xử trí những khóa hồn kia như thế nào.

    Mà hắn thì không chút lưu luyến, ngón tay thon dài khẽ búng một cái, những trang giấy kia lập tức đều bị ngọn lửa xanh trắng nuốt chửng.

    Trong lúc thiêu đốt thỉnh thoảng truyền đến tiếng nổ lách tách, còn kèm theo một trận ồn ào mơ hồ, không rõ nguồn gốc, như có rất nhiều người đang khóc, cũng như có rất nhiều người đang cười, trong nhà nổi lên những cơn gió không rõ từ đâu, khiến người ta sởn tóc gáy.

    Trình Khác mở cánh cửa sổ dán dấu tay kia, gió tụ lại thành một luồng, quét ra ngoài cửa sổ, biến mất, trong phòng nhất thời không khí tươi mát, khiến người ta sảng khoái tinh thần, cái cảm giác trì trệ tối tăm kia, tan biến.

    "Cảm ơn.." Bỗng nhiên một giọng nói rõ ràng có thể nghe thấy, vang lên bên tai tôi, cùng giọng của người gõ cửa, giống nhau như đúc!

    Trình Khác hiển nhiên cũng nghe thấy, khẽ mỉm cười, quay đầu nói với tôi: "Xong việc rồi."

    Tôi do dự một chút, nhìn Trình Khác, hỏi: "Anh không chịu đầu thai chuyển thế, cũng là vì anh ở nhân gian, có cái gì chấp niệm sao?"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...