Hiện Đại [Dịch] Vợ Tôi Là Tin Tặc - Summer

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Tiên Nhi, 4 Tháng tư 2025.

  1. Tiên Nhi

    Bài viết:
    953
    Vợ Tôi Là Tin Tặc

    Tác giả: Summer

    Người dịch: Tiên Nhi

    Thể loại: Tiểu thuyết hiện đại, tình cảm

    Số chương: Trên 3.000 chương


    [​IMG]

    Giới thiệu:

    Cuộc sống của Nicole đã thay đổi hoàn toàn khi cô đoàn tụ với gia đình Riddle.

    - Không có gì quan trọng hơn em gái của anh. - Anh trai cả của cô, một giám đốc điều hành độc đoán nói.

    - Em vẫn là một sinh viên không có thu nhập. Hãy lấy thẻ tín dụng của anh và chi tiêu theo ý thích của em. - Anh trai thứ hai của cô, một chuyên gia tài chính nói.

    - Anh sẽ không cho phép ai bắt nạt em ở trường. - Anh trai thứ ba của cô, một học sinh giỏi nhất nói.

    - Tại sao anh lại sáng tác bài hát này? Bởi vì nó sẽ khiến em mỉm cười ngọt ngào khi nghe thấy. - Anh trai thứ tư của cô, một nhạc sĩ tài năng nói.

    - Em thật mỏng manh. Hãy để anh làm những công việc bẩn thỉu cho em nếu em muốn đánh ai đó. - Anh trai thứ năm của cô nói.

    Ngay khi Nicole hầu như không quen với sự chiều chuộng của năm người anh trai, cô phát hiện mình có một vị hôn phu, một kẻ thù không đội trời chung mà cô đã moi được một trăm triệu đô la. Cô cần phải hủy bỏ lễ đính hôn, bằng mọi giá. Nhưng anh ấn cô vào cửa và nói.

    - Sao em có thể chạy trốn như thế sau khi đã lấy cắp tiền của tôi, đồ nhóc con?

    - Kể cả tôi không chạy trốn, tôi cũng không có tiền để trả lại cho anh đâu. - Nicole tỏ ra cứng rắn.

    - Ồ, vậy sao? Vậy thì tôi sẽ đưa em đi thay vì tiền.

    Sau đó, anh cõng cô trên lưng và đưa cô đi.

    [Thảo Luận - Góp Ý] Truyện Của Tiên Nhi

    Đăng ký để đọc truyện: Đăng Ký
     
  2. Đăng ký Binance
  3. Tiên Nhi

    Bài viết:
    953
    Chương 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào một ngày mưa tháng 9, mưa phùn làm ẩm một thị trấn miền núi và rửa sạch những con phố đá với mùi đất tươi mát trong không khí.

    Một cô gái mười tám tuổi đang trên đường đến văn phòng hiệu trưởng tại trường trung học duy nhất ở trung tâm thị trấn.

    Cô ăn mặc giản dị, nhưng không che giấu được sự thật rằng cô rất xinh đẹp. Tuy nhiên, đôi mắt vô cảm của cô khiến cô trông buồn bã và khó gần.

    - Thầy Barrett, Nicole đến rồi. - Cô Mills, giáo viên chủ nhiệm, dẫn đường cho Nicole.

    Nicole Wallace nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, tự hỏi tại sao cô Mills đột nhiên lại tốt với cô như vậy. Cô Mills là người rất coi trọng xuất thân gia đình khi lựa chọn thành viên ủy ban lớp.

    - Cho em ấy vào. - Hiệu trưởng cũng phấn khích không kém; ngay cả giọng nói của ông cũng hơi run.

    Nicole từ từ cười khúc khích ngay khi cô bước vào văn phòng hiệu trưởng.

    Thì ra là vì anh ấy.

    Trên chiếc ghế sofa VIP trong phòng hiệu trưởng là một người đàn ông cao lớn, mặc một bộ vest đắt tiền, trông giống như một người thuộc tầng lớp thượng lưu, nhưng các đường nét trên khuôn mặt của anh lại giống cô.

    Nicole đang nghiên cứu người đàn ông đó cũng giống như người đàn ông đó đang nghiên cứu cô.

    Ban đầu anh định đến bệnh viện cùng cô để xét nghiệm DNA, nhưng giờ thì có vẻ không cần thiết.

    Cô giống hệt mẹ mình với những đường nét trên khuôn mặt thanh tú và làn da trắng mịn. Vẻ đẹp của cô khó có thể che giấu, ngay cả khi cô ăn mặc giản dị.

    Nhưng điều nổi bật nhất là đôi mắt của cô.

    Cô chỉ mới mười bảy hoặc mười tám tuổi, nhưng có một chút lạnh lùng khó hiểu trong đôi mắt.

    Thấy anh ta nhìn chằm chằm vào mình, Nicole cau mày và hỏi.

    - Anh là ai?

    Cô luôn biết rằng mình không phải là cháu gái ruột của bà ngoại, và cô đã nghĩ rằng một ngày nào đó gia đình ruột thịt của cô sẽ đến tìm cô.

    Cô nghĩ rằng cha mẹ ruột của cô sẽ đến. Người đàn ông này còn quá trẻ.

    Một chút thất vọng thoáng qua trong đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông, và anh nói.

    - Anh là anh trai của em.

    - Nicole, tại sao em chưa bao giờ nói với chúng tôi rằng anh trai em là tổng giám đốc của tập đoàn Riddle ở San Joto? - Ông Barrett không thể không nói.

    Nicole trợn mắt một cách bí mật; cô vừa mới biết điều đó.

    Ba năm trước, cha mẹ cô đã qua đời trong một vụ tai nạn xe hơi, và chỉ đến lúc đó bà cô mới nói với cô sự thật là cô đã được họ nhận nuôi khi cô còn nhỏ. Chẳng trách cha mẹ nuôi lại lạnh lùng với cô như vậy và bỏ cô ở vùng nông thôn.

    Sau khi cha mẹ nuôi qua đời, bà cô đã đăng ký cho cô tại văn phòng phúc lợi, chờ gia đình ruột thịt đến đoàn tụ với cô. Nicole không ngờ ngày này sẽ đến, càng không ngờ anh trai cô lại là tổng giám đốc của tập đoàn Riddle, một cái tên nổi tiếng ở San Joto.

    - Anh thực sự là anh trai em sao? - Nicole đã rất khó tin vào một tình tiết bất ngờ như vậy.

    - Đúng vậy, ngoài anh ra, em còn có bốn người anh trai nữa. – Người đàn ông tên Sean Riddle nhẹ nhàng nói.

    - Bốn người? - Nicole cau mày.

    Hóa ra mọi chuyện không hề giống như những gì cô tưởng tượng bấy lâu nay. Cô khó có thể tưởng tượng được sẽ như thế nào nếu có bốn người anh trai. Có lẽ sẽ rất ồn ào.

    Thấy Nicole đang chìm đắm trong suy nghĩ, bà Wallace Sr. Lịch sự nói với Sean.

    - Nicole hướng nội hơn. Con bé cần thời gian để thích nghi. Hy vọng cậu không phiền.

    - Bà Wallace, tôi sẽ không phiền đâu. - Sean đứng dậy với nụ cười lịch sự rồi lấy hộp quà từ ba lô ra.

    - Nicole, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Đây là dành cho em.

    Ông Barrett nhanh chóng đứng dậy và cố gắng nịnh nọt Nicole.

    - Anh trai em thật tốt bụng, Nicole. Em nên nhận quà đi. Thầy thấy em và anh trai em thực sự rất thân thiết. Hãy nhớ đến các bạn cùng lớp và chúng tôi sau khi chuyển trường nhé.

    Nghe lời thầy Barrett, mặt Sean trở nên lạnh tanh, anh liếc nhìn thầy Barrett và nói một cách thờ ơ.

    - Thầy Barrett, Trường trung học Great Oak đã dạy dỗ em gái tôi trong nhiều năm, và chúng tôi sẽ đền đáp bằng cách quyên góp tiền để xây dựng khuôn viên trường.

    Gia đình Riddle sẽ không nợ ai món nợ ân tình này.

    - Tuyệt quá! Cảm ơn anh Riddle. - Mắt thầy Barrett sáng lên.

    Lòng hào phóng của anh trai đã gây ấn tượng với Nicole, cô cuối cùng đã chấp nhận món quà vì lịch sự.

    Thầy Barrett nói thêm một số lời nịnh nọt trước khi thầy và hiệu trưởng tiễn họ ra về.

    Có một chiếc Rolls-Royce đỗ trước trường, xung quanh là những chiếc xe sang trọng khác, vốn đã thu hút sự chú ý từ lâu.

    Regina Wynn đã bị bạn mình chặn lại ngay khi cô bước ra khỏi xe.

    - Regina, cậu đây rồi!

    Cô đảo mắt nhìn bạn mình, nhưng sự chú ý của cô vẫn hướng về chiếc Rolls-Royce.

    - Đó là xe của ai vậy?

    Là con gái của một thành viên trong ban giám đốc trường, cô luôn nhận được mọi sự chú ý cho đến hôm nay, khi chiếc Rolls-Royce này xuất hiện.

    - Tôi nghe nói tổng giám đốc của tập đoàn Riddle đã đến trường chúng ta.

    - Tập đoàn Riddle ư? Đó là tập đoàn lớn nhất của San Joto. Ngay cả bố tôi cũng không tìm được cách làm việc với họ. Anh chàng từ tập đoàn Riddle đang làm gì ở đây? Đầu tư vào ngôi trường nghèo nàn này sao? - Regina nói.

    - Không, tôi nghe nói anh ấy đến để đón em gái mình.

    - Đón em gái mình? Cô có chắc không? Tại sao một người trong gia đình Riddle lại muốn học ở ngôi trường chết tiệt này? - Regina sửng sốt.

    Trong khi hai người đang nói chuyện, phía sau họ, hiệu trưởng và một nhóm lãnh đạo đang hộ tống một người đàn ông cao lớn và Nicole đi ra khỏi trường.

    - Regina, người đàn ông cao lớn đó là tổng giám đốc của tập đoàn Riddle. - Bạn cô nói với giọng run rẩy.

    Regina kinh ngạc khi cô quay lại. Nếu người đàn ông đó là tổng giám đốc của tập đoàn Riddle, thì cô gái bên cạnh anh ấy hẳn phải là em gái anh ấy.

    Nhưng cô gái đó hóa ra lại là Nicole, đứa nhà quê mà cô ghét và khinh bỉ nhất.

    Khuôn mặt của Regina thay đổi chóng mặt. Cô không thể tin rằng Nicole thực sự là người của gia đình Riddle.
     
  4. Tiên Nhi

    Bài viết:
    953
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Regina không cùng đẳng cấp với Nicole, cả về ngoại hình lẫn học vấn. Cô thậm chí không ngờ rằng gia thế mà cô luôn tự hào lại bị Nicole làm lu mờ hoàn toàn, và điều này khiến cô cảm thấy ghen tị đến tột độ.

    - Lên xe đi, Nicole. - Trước sự chứng kiến của mọi người, Sean giúp Nicole mở cửa xe như một quý ông và anh nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.

    - Anh ấy thật quyến rũ. Giá như tôi có một người anh trai quyến rũ và giàu có như vậy.

    - Ừ, tôi thực sự ghen tị với cô ấy.

    Regina lắng nghe cuộc thảo luận, sự ghen tị và căm ghét trong cô dâng trào như biển động. Vì vậy, cô cố tình hét lên.

    - Có gì đáng tự hào? Cô ta chỉ là một đứa nhà quê. Cô ta nghĩ rằng mình có thể trở thành một thành phần ưu tú trong xã hội chỉ sau một đêm sao?

    Nicole định lên xe thì dừng lại khi nghe thấy điều đó. Bây giờ, ngay cả mắt Sean cũng tối sầm lại.

    - Em đang nói cái quái gì vậy, Regina? - Cô Mills tỏ vẻ không hài lòng.

    Thầy Barrett nhận ra cô con gái của một thành viên hội đồng quản trị, nhưng ông vẫn không thể để mất lòng nhà Riddles. Ông lập tức khiển trách cô Mills.

    - Đây có phải là chủ tịch hội học sinh mà cô bổ nhiệm không?

    - Tôi..

    Nicole nhanh chóng châm ngòi cho ngọn lửa.

    - Cô Mills, hành vi của cán bộ sinh viên ảnh hưởng đến hình ảnh của trường. Lần sau khi cô chọn ai đó, hãy chọn người có đầu óc, không chỉ là người có thể trả tiền cho cô.

    Cô Mills không ngờ Nicole sẽ đề cập đến việc cô nhận được lợi ích tiền tệ khi bổ nhiệm chủ tịch hội học sinh. Ngay lúc này, cô cảm thấy nóng rát trên mặt vì bị sỉ nhục.

    Khi cô loại Nicole và bổ nhiệm Regina làm chủ tịch hội học sinh, cô đã nhận được đèn xanh từ thầy Barrett.

    Thấy Nicole không hài lòng, Sean liếc nhìn thầy Barrett và nói bằng giọng lạnh lùng.

    - Ông biết phải làm gì rồi đấy, thầy Barrett.

    Nghĩ lại cách mình đã giúp Regina gây rắc rối với Nicole suốt những ngày qua, khuôn mặt của cô Mills tái mét ngay lập tức.

    Ông Barrett ngay lập tức mắng cô.

    - Thật đáng xấu hổ, cô Mills!

    Sau đó, ông quay sang Sea.

    - Tôi sẽ đuổi cô ta ngay lập tức, ông Riddle.

    Cô Mills ngớ người ra. Regina cũng vậy, cô nhận ra rằng vị trí chủ tịch mà cô mua bằng tiền đã kết thúc.

    - Đi thôi, Nicole. - Sean thu ánh mắt lại, và vẻ mặt lạnh lùng của anh ngay lập tức tan biến khi anh mỉm cười với Nicole.

    Lúc đầu, Nicole chỉ muốn khuấy động một chút để dọa họ, không ngờ Sean sẽ đứng ra bảo vệ cô. Bây giờ cô cảm thấy thích người anh trai kỳ lạ này hơn một chút.

    Có một người anh trai thật tuyệt.

    - Được rồi.

    Nicole lên xe, và Sean lái xe đưa cô và bà Wallace Sr. Đi, bỏ lại phía sau mọi người nhìn cô với vẻ ngạc nhiên và ghen tị.

    Chiếc Rolls-Royce nhanh chóng đến ngôi nhà nhỏ của Nicole, nơi cô và bà ngoại đang sống cùng nhau. Sean đi theo Nicole để lấy hành lý của cô.

    Nicole chỉ mang theo một vài thứ: Một cuốn sổ tay, một chiếc cặp đi học và một vài bộ quần áo.

    - Càng ít càng tốt. Khi chúng ta đến San Joto, chúng ta sẽ mua cho em những cái mới. - Sean nói một cách chu đáo, không muốn Nicole phải suy nghĩ quá nhiều.

    - Em không thích quá nhiều thứ. - Nicole nói trong khi ôm bà của mình.

    Cô luôn ghét rắc rối, vì vậy cô thích sự đơn giản.

    Khi tài xế nghe thấy điều này, anh ta đã rất sốc đến nỗi nhãn cầu của anh ta gần như rơi ra khỏi hốc mắt.

    Là tổng giám đốc của tập đoàn Riddle, mọi người đang cố gắng làm hài lòng Sean. Tuy nhiên, cô gái này đã từ chối anh khi lần đầu tiên anh đề nghị mua đồ cho cô.

    Nghĩ đến số phận của những người đã xúc phạm Sean trước đây, tài xế không dám phát ra tiếng động mà đứng bên cạnh xe, cố gắng giảm bớt cảm giác hiện diện của mình.

    Nhưng thật ngạc nhiên, Sean chỉ nở một nụ cười hờ hững, cưng chiều Nicole như không có ngày mai.

    - Không vấn đề gì.

    Tài xế không thể ngạc nhiên hơn. Sean có vẻ rất nhẹ nhàng với cô em gái thất lạc của mình. Cách anh đối xử với cô em gái này là điều mà ngay cả người chị gái hiện tại cũng không thể giống được.

    Trước khi lên xe, Nicole đã nhiều lần nói với bà của mình rằng đừng tiễn họ. Đôi mắt vô cảm thường ngày của cô trở nên dịu dàng khi cô nói.

    - Bà ơi, cháu sẽ quay lại thăm bà.

    - Được.

    Bà Wallace Sr. Gật đầu với đôi mắt đẫm lệ rồi miễn cưỡng buông tay Nicole ra và nhìn cô lên xe.

    Chiếc xe tiếp tục chạy, Nicole chỉ thu mắt lại khi bà Wallace Sr. Ngày một nhỏ dần trước khi biến mất trong gương chiếu hậu.

    - Nếu muốn, em có thể đưa bà ấy đến San Joto và sống cùng bà ấy. Anh sẽ sắp xếp một nơi để bà ấy ổn định cuộc sống. - Sean lo lắng nói khi nhìn thấy nỗi đau trong mắt cô.

    - Không sao đâu. Mọi người ở thị trấn nhỏ này đều biết nhau. Bà sẽ không quen với điều đó khi đến San Joto.

    Nếu không, cô đã yêu cầu bà ngoại đi cùng từ lâu rồi.

    Sean không ngờ Nicole lại chu đáo đến vậy, anh bắt đầu cảm thấy có lỗi và thích cô hơn nữa.

    Anh không nói gì thêm và nhường chỗ cho cô.

    Nicole nhìn ra cửa sổ khi thị trấn mà cô từng sống đang ngày một xa dần phía sau cô.

    Sau khi rời xa bà ngoại, cô sẽ không còn phải che giấu bản thân nữa.

    Chiếc xe chạy thêm nhiều giờ nữa và cuối cùng họ cũng đến San Joto.

    - Chúng ta đã đến nơi rồi. Bố và mẹ đang đợi em. - Sean chỉ về phía ngôi nhà của gia đình Riddle.

    Cô không biết gia đình Riddle là ai, nhưng xét theo dinh thự và ngôi nhà đồ sộ mà không người bình thường nào có thể mua được, cô có thể biết rằng họ phải cực kỳ giàu có.

    Nhưng Nicole không phấn khích và ngạc nhiên như những cô gái từ những gia đình bình thường khác sẽ phản ứng. Cô chỉ gật đầu nhẹ.

    Sau khi những người còn lại ra khỏi xe, cô đi theo Sean vào nhà.

    Khi cô đi ngang qua phòng trưng bày tranh sơn dầu cạnh cửa, người quản gia của gia đình đã đưa cô đi tham quan và giải thích về những bức tranh nổi tiếng, tất cả đều có giá trị lớn.

    Nicole nhìn chúng và thầm nghĩ, không để lộ bất cứ điều gì trên khuôn mặt.

    Hai trong số những bức tranh nổi tiếng này là giả, nhưng chất lượng của bản sao không đến nỗi tệ. Không ai ngoại trừ cô và hai chuyên gia khác trên thế giới có thể biết rằng hai bức tranh này là giả.

    Sau một lúc, họ đến một hội trường và Nicole nhìn thấy ba người.

    Một cặp đôi ăn mặc gọn gàng đang ngồi trên ghế sofa và một cô gái trẻ trạc tuổi cô đang ngồi ở một bên.

    - Ông nội, mẹ, bố. Con đã đưa em gái con trở về.

    Ngay khi giọng nói của Sean vừa dứt, Gloria Holder và Daniel Riddle nhìn thấy một cô gái bước vào sau Sean.

    Cô gái đó mảnh khảnh, làn da mỏng manh như thạch. Mặc dù cô ăn mặc giản dị, nhưng cô rất duyên dáng và có đôi mắt đẹp. Mọi người không thể rời mắt khỏi cô khi họ nhìn thấy cô.

    Khoảnh khắc Gloria nhìn thấy Nicole, đôi mắt bà lập tức ngấn lệ.

    - Là con bé; là con gái tôi!
     
  5. Tiên Nhi

    Bài viết:
    953
    Chương 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Huyết thống là một điều gì đó tuyệt vời. Mặc dù Gloria đã không gặp Nicole trong nhiều năm, nhưng bà có thể nhận ra cô gái trước mặt mình là Nicole, con gái ruột của bà ngay từ cái nhìn đầu tiên.

    Nicole cũng có cảm giác đặc biệt này. Vì vậy, khi Gloria chạy đến và ôm cô, cô không chống cự.

    - Ồ, Nicole, cuối cùng mẹ cũng tìm thấy con. Là lỗi của mẹ vì đã không bảo vệ con đủ tốt. Mẹ phải chịu trách nhiệm cho vụ bắt cóc con. - Gloria nghẹn ngào.

    Vậy là vụ bắt cóc cô là có thật.

    Nicole từng tự hỏi tại sao gia đình lại bỏ rơi cô. Có phải vì cô là con gái không? Bây giờ khi biết rằng những người thân yêu của cô quan tâm đến cô, trái tim Nicole trở nên mềm mại hơn, và vẻ mặt cô không còn lạnh lùng như lúc họ mới gặp nhau.

    - Mẹ, để em gái ngồi xuống trước. Chúng con đã đi cả chặng đường về nhà rồi, và bây giờ em ấy hẳn đã mệt rồi. - Sean nhắc nhở Gloria một cách chu đáo.

    - Đúng rồi, đúng rồi. Mẹ chỉ quá hạnh phúc thôi. - Gloria đồng ý nhưng không buông tay. Bà ngồi xuống cùng Nicole.

    Nhìn thấy cả gia đình vây quanh Nicole, một chút ghen tị thoáng qua trong mắt cô gái bên cạnh. Nhưng cô gái nhanh chóng nở nụ cười.

    - Nicole chắc khát lắm. Để chị rót cho em một cốc nước nhé.

    Chỉ đến lúc đó mọi người mới nhớ đến cô gái, Norah Riddle. Thấy Norah chu đáo như vậy, Gloria không khỏi ấm lòng.

    - Norah thật chu đáo.

    Norah có vẻ hơi ngại ngùng và nói.

    - Em gái con vừa từ quê về. Con nên chăm sóc em ấy nhiều hơn.

    - Cảm ơn. - Nicole liếc nhìn khi cô cầm lấy cốc nước từ tay Norah.

    Sean nhận thấy ánh mắt của Nicole và giới thiệu.

    - Nicole, đây là Norah, người mà anh đã nhắc đến trên đường đi.

    - À. - Nicole đáp lại.

    Sean đề cập rằng Gloria và Daniel đã không tiếp tục tìm kiếm Nicole vì họ đã tìm thấy một đứa trẻ có vết bớt sau tai vào năm thứ ba kể từ khi Nicole bị bắt cóc. Vì vậy, họ đã nhầm Norah là con gái của họ và không tiếp tục tìm kiếm.

    Phải đến gần đây, cảnh sát mới bất ngờ thông báo với họ rằng dữ liệu ADN được tải lên nhiều năm trước đã trùng khớp. Gia đình Riddle biết rằng họ đã xác định nhầm người. Nhưng Norah đã ở trong gia đình Riddle trong nhiều năm, và Gloria và Daniel không thể chịu đựng được việc đuổi cô đi ngay lập tức. Vì vậy, họ để Norah ở lại, hứa sau này sẽ giúp cô tìm gia đình.

    Nói cách khác, họ sẽ cần dành thời gian dưới cùng một mái nhà.

    - Rất vui được gặp em, Nicole. - Norah đưa tay ra với nụ cười thân thiện.

    Nicole có tính khí lạnh lùng và không thích tiếp xúc cơ thể với mọi người. Cô không quá ấm áp khi gặp lại cha mẹ mình, chứ đừng nói đến việc đối mặt với người lạ. Vì vậy, cô không để ý đến bàn tay của Norah và chỉ gật đầu với cô ấy.

    - Rất vui được gặp cô.

    Bàn tay của Norah vẫn ở trên không, và cô nhìn Gloria và Daniel với một chút cảm giác tổn thương trong mắt. Giống như Nicole đã bắt nạt cô ấy.

    - Nicole là người hướng nội. Làm ơn đừng bận tâm. - Sean cau mày.

    Norah cắn môi với vẻ mặt nghiêm nghị nhưng đầy suy tư.

    - Em hiểu. Em đã sống bằng danh tính của cô ấy trong nhiều năm như vậy. Cô ấy có lý do để ghét em. Em ổn, Sean.

    Những lời của Norah ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người vào cô.

    - Không, Norah, đừng nghĩ nhiều quá. - Gloria nhìn Norah, cảm thấy thương hại cho cô. Mặc dù Norah không phải con gái ruột của bà, nhưng bà đã nuôi nấng cô và vẫn yêu thương cô.

    Nicole mỉm cười, ghét phải thấy Norah làm ầm ĩ khi chào hỏi. Người này thực sự thú vị.

    - Cô trông có vẻ tổn thương và cho rằng tôi ghét cô khi chào hỏi. Nếu không có sự hiện diện của cha mẹ và anh em tôi, họ có thể nghĩ rằng tôi bắt nạt cô.

    Ba người còn lại im lặng khi nghe những gì Nicole nói.

    Lúc đầu, Sean nhíu mày khi nghe Norah nói vậy. Nhưng giờ thì anh đã bớt cau mày, và nhìn cô em gái mới tìm thấy trước mặt mình với vẻ biết ơn.

    Daniel cũng nhận ra điều gì đó, ông liếc nhìn Norah và nói.

    - Ồ, Nicole vừa mới trở về. Đừng quá nhạy cảm.

    Norah cắn môi và liếc nhìn Nicole.

    Lúc đầu, cô nghĩ rằng vì Nicole đến từ vùng quê, cô ấy hẳn là một cô gái quê điển hình. Nhưng Nicole hóa ra lại cực kỳ xinh đẹp và là một đối thủ đáng gờm.

    Norah lấy lại bình tĩnh và lập tức xin lỗi.

    - Đó là lỗi của chị. Chị xin lỗi vì đã quá nhạy cảm. Em nói đúng, Nicole. Chị không nên suy đoán quá nhiều.

    Thấy phản ứng khéo léo của Norah, Nicole không truy cứu vấn đề này thêm nữa. Cô quay lại nhìn những người lớn tuổi và hỏi.

    - Phòng của con ở đâu? Con muốn dỡ đồ đạc.

    Gloria mỉm cười đứng dậy.

    - Ở tầng hai. Để mẹ chỉ cho con.

    - Cảm ơn. - Nicole gật đầu và lên lầu cùng Gloria và Daniel.

    Nụ cười hạnh phúc của gia đình ba người làm cay mắt Norah.

    Trước khi Nicole trở về, mọi sự ưu ái của cha mẹ cô đều dành cho cô. Nhưng giờ đây, khi họ biết cô không phải con gái ruột của mình, họ đã dành hết tình yêu thương cho Nicole.

    - Norah. - Sean đột nhiên lên tiếng.

    Norah ngay lập tức kìm nén cảm xúc trong mắt và mỉm cười.

    - Có chuyện gì thế, Sean?

    Sean nhìn Norah chăm chú, hy vọng rằng vẻ mặt u ám mà anh vừa nhìn thấy trong mắt cô là không đúng.

    - Nicole vừa trở về. Anh trai thứ hai của em và anh đang bận làm việc, còn anh trai thứ ba và thứ tư của em đang đi học. Anh cần em chăm sóc Nicole trong vài ngày trước khi con bé đến trường mới.

    Lại là Nicole. Norah buồn bã nhưng vẫn mỉm cười.

    - Được thôi, Sean. Anh có thể tin tưởng em.

    Sean nhẹ nhõm.

    - Anh cũng đã chuyển dữ liệu DNA của em cho cảnh sát và anh tin là sẽ sớm có kết quả. Đừng lo lắng.

    - Được thôi. - Giọng nói của Norah trở nên không tự nhiên khi lòng căm thù dâng trào trong cô. Liệu họ có quá quyết tâm khi muốn đuổi cô ra khỏi gia đình để họ có thể đoàn tụ như một gia đình không?
     
  6. Tiên Nhi

    Bài viết:
    953
    Chương 4

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Norah nghiến răng lặng lẽ khi sự oán giận của cô đối với Nicole ngày càng tăng.

    Sean thực sự bận rộn. Anh quay lại văn phòng ngay sau đó.

    Gloria kéo Nicole vào một căn phòng hướng đông trên tầng hai. Khóe miệng Nicole giật giật khi cô thấy mọi thứ trong phòng đều màu hồng phấn, rất nữ tính.

    - Chúng ta không biết con thích gì, nhưng nghĩ rằng con cũng là con gái, chúng ta đã hỏi Norah lời khuyên, và con bé đã chọn nhiều thứ ở đây cho con. - Đôi mắt Gloria tràn ngập sự dịu dàng khi nói về Norah.

    - E hèm. - Daniel sợ Nicole sẽ nghĩ quá nhiều nên nhanh chóng ra hiệu cho Gloria.

    Gloria tỉnh táo lại và trở nên thận trọng khi nói.

    - Con có thích không?

    Nicole chưa bao giờ kén chọn những thứ này. Chỉ là mọi thứ hơi quá mức đối với cô, nhưng cô vẫn chấp nhận lòng tốt của họ.

    - Cảm ơn.

    Gloria nhẹ nhõm khi con gái mình vẫn thích nó, vì vậy bà đi theo cô và tiếp tục nói.

    - Những món quà trên bàn là từ những người anh khác của con. Hôm nay, tất cả bọn họ đều đi làm và đi học, thường thì không thường xuyên về nhà. Vậy nên, họ đã để lại quà ở đây trước.

    Nicole nghĩ rằng thật ấm lòng khi biết rằng các anh trai cô vẫn luôn đặt cô ở trong tim họ.

    Gloria sợ Nicole không biết cách sử dụng các tiện nghi trong phòng, nên đã chỉ cho cô cách sử dụng. Sau đó, bà bảo Nicole ngồi xuống giường.

    - Đây là nhà của con, vì vậy hãy thoải mái. Nếu con cần bất cứ điều gì, cứ nói với mẹ, được chứ?

    Được mẹ nắm tay, Nicole một lần nữa cảm nhận được sự gần gũi của mối quan hệ mẹ con này. Cảm giác có chút không thoải mái, nhưng cũng rất ấm lòng. Cô không khỏi gật đầu ngượng ngùng.

    - Cảm ơn mẹ. Cảm ơn bố.

    Daniel không nói gì, nhưng ông ngay lập tức nở nụ cười khi Nicole gọi mình là Bố.

    Hai người trò chuyện một lúc, rồi họ để Nicole một mình để cô có thể nghỉ ngơi.

    Nicole giờ đây cảm thấy thư giãn hơn khi nằm trong bồn tắm.

    Cô luôn muốn lắp bồn tắm ở nhà bà ngoại nhưng lại sợ bà lo lắng, nghĩ rằng tiền của mình đến từ nguồn không xác định. Vì vậy, cô thực sự không có cơ hội để làm điều đó mặc dù cô có tiền.

    Cô không thể chăm sóc bà ngoại nữa sau khi đến San Joto, nhưng ít nhất, cô không phải che giấu danh tính của mình nữa.

    Sau khi tắm xong, vẫn chưa đến giờ ăn tối. Nicole định đi dạo bên ngoài để làm quen với môi trường và giúp công việc của cô sau này dễ dàng hơn.

    Nhưng trước khi cô kịp rời đi, một người hầu gái đã đến và mời cô vào phòng khách.

    Vừa xuống cầu thang, cô thấy một ông già đang ngồi trên ghế sofa.

    Daniel nhìn thấy Nicole và ngay lập tức ra hiệu cho cô ngồi xuống.

    - Nicole, đây là ông nội của con.

    Nicole đã sống ở một thị trấn nhỏ, nhưng cô đã tiếp xúc với nhiều người, đặc biệt là những người thuộc tầng lớp xã hội thượng lưu.

    Ông già trông đã ngoài bảy mươi, nhưng vẫn khỏe mạnh. Ông có cái tính cách uy quyền đặc trưng của một người đứng đầu gia đình.

    Nicole hơi cúi đầu khi chào ông Riddle Sr. Một cách tôn trọng.

    - Xin chào, Ông nội.

    - Ừm. - Ông Riddle Sr. Trả lời.

    Sau đó, ông nhìn Nicole thật kỹ trước khi thu ánh mắt lại.

    - Con bé thực sự giống Sean và những người anh em khác. Bố đã yêu cầu con làm xét nghiệm DNA trước đó, nhưng con không nghe.

    Ông Riddle Sr. Không đề cập đến ai, nhưng không khác gì nói to tên của Norah. Tuy nhiên, ông không quan tâm mà tiếp tục nói.

    - Vì người thật đã trở lại, khi nào thì con định đuổi người giả đi?

    Nicole hơi giật mình. Có vẻ như ông Riddle Sr. Không thích Norah.

    - Bố, những gì bố nói sẽ làm Norah tổn thương rất nhiều. - Gloria không thể chịu đựng được khi nghe điều đó.

    Ông Riddle Sr. Không nhìn bà.

    - Nếu không có cô ta, cháu gái bố đã không sống ngoài đó nhiều năm như vậy. Gia đình chúng ta đã nuôi nấng cô ta trong nhiều năm như vậy, và chúng ta chưa bao giờ yêu cầu cô ta trả ơn. Làm sao có thể đau được?

    Ông Riddle Sr. Biết ông đang nói gì, và điều đó khiến Nicole tôn trọng ông.

    Daniel thấy vẻ mặt ngượng ngùng của Norah và nói.

    - Norah, sao con không về phòng trước đi?

    - Được ạ. - Norah miễn cưỡng đáp, cô không muốn ở lại đây và bị làm nhục, vì vậy cô vội vã trở về phòng của mình.

    - Bố, Sean đang trong quá trình tìm kiếm bố mẹ của Norah. Con bé sẽ được gửi trả lại cho bố mẹ nó khi chúng ta tìm thấy họ. - Daniel cố gắng trấn an ông Riddle Sr.

    - Con vẫn giữ cô ta ở nhà nếu không tìm thấy bố mẹ cô ta sao? - Ông Riddle Sr. Cau mày.

    Gloria sửng sốt một lúc, trông như một quả dưa chua.

    - Bố, con biết bố rất tốt với chúng con, nhưng Norah đã sống với chúng con nhiều năm như vậy. Con không muốn con bé phải rời đi mà không có nhà.

    Nicole nhìn Gloria, vẻ mặt chân thành của bà cho cô biết Gloria là một người tốt bụng và nhân hậu.

    Ông Riddle Sr. Do dự một lúc nhưng vẫn kiên quyết nói.

    - Ba tháng, nhiều nhất là ba tháng, phải đuổi cô ta đi. Bố không muốn mọi người cười nhạo gia đình Riddle rằng chúng ta đã nuôi con thay người khác.

    Daniel hiểu được sự lo lắng của ông Riddle Sr. Và gật đầu.

    - Bố, đừng lo. Con sẽ sớm tìm thấy bố mẹ của Norah thôi.

    Ông Riddle Sr. Gật đầu.

    Trong khi đó, không ai để ý thấy Norah đang trốn trong góc trên lầu, nhìn chằm chằm vào Nicole một cách giận dữ.

    Ông Riddle Sr. Chưa bao giờ thích cô ngay từ đầu. Bây giờ Nicole đã trở lại, nên cô trở thành trò cười hoàn toàn.

    Cô chắc chắn sẽ khiến ông Riddle Sr. Nhận ra rằng cô tốt hơn cô gái nhà quê đó gấp ngàn lần.

    Ông Riddle Sr. Nhìn lại Nicole. Càng nhìn, ông càng thích cô. Suy cho cùng, cô là cháu gái ruột của ông. Khi những ông già khác nói về cháu gái của họ vào lần tới, cuối cùng ông cũng có thể tham gia cùng họ và nói về đứa cháu gái quý giá của mình.

    - Ông nghe nói cháu học trung học ở Great Oak. Thành tích học tập của cháu thế nào?

    - Bố ơi, chất lượng giáo dục ở các thị trấn nhỏ không tốt bằng ở đây đâu, vì vậy đừng gây áp lực cho con bé. - Biết rằng ông Riddle Sr. Là người nói thẳng, Gloria đã đứng ra bảo vệ Nicole, sợ rằng câu hỏi này quá khó để Nicole có thể xử lý.
     
  7. Tiên Nhi

    Bài viết:
    953
    Chương 5

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Suy cho cùng, có một sự khác biệt lớn giữa chất lượng giáo dục ở các thị trấn nhỏ và San Joto.

    Ông Riddle Sr. Cau mày khi nghe điều đó. Gloria có lý. Một ngôi trường ở một thị trấn nhỏ có thể có những giáo viên giỏi nào?

    Ông Riddle Sr. Hít một hơi thật sâu, đặt tách trà xuống và nhìn Daniel với vẻ mặt nghiêm túc.

    - Hãy sắp xếp một ngôi trường cho Nicole càng sớm càng tốt. Những đứa trẻ của gia đình Riddle không nên bị bỏ lại phía sau.

    Nicole hơi nhướng mày vì cô có thể nhận ra rằng ông Riddle Sr. Rất táo bạo trong quyết định của mình và hành động nhanh chóng, đó là một đặc điểm mà cô thích.

    Chỉ là những thứ như điểm số thì..

    Lúc này, Daniel đã đưa ra lời đảm bảo.

    - Con biết mà, bố. Con sẽ sắp xếp.

    Ông Riddle Sr. Gật đầu và nhìn Nicole một lần nữa.

    - Ông biết chất lượng giáo dục ở các thị trấn nhỏ không lý tưởng, nhưng tất cả các cháu của ông đều nằm trong top năm điểm cao nhất trong mọi kỳ thi. Cháu không thể làm ông thất vọng được, cháu biết không?

    Thấy ông Riddle Sr. Quan tâm đến kết quả như vậy, Nicole không còn lựa chọn nào khác.

    - Đừng lo, Ông nội.

    Cô không muốn mất mặt, ngay cả khi không phải vì ông.

    - Cháu gái ngoan. - Thấy sự tự tin và lễ phép của Nicole, ông Riddle Sr. Rất vui.

    Ông ra lệnh cho quản gia.

    - Hôm nay tôi sẽ về, vài ngày nữa, đưa Nicole về nhà tôi để mọi người cùng ăn cơm.

    Daniel và Gloria thay đổi vẻ mặt.

    - Bố.. Có cần thiết không?

    Ông Riddle Sr. Có bốn người con trai. Người con trai cả là phù thủy kinh doanh, người con trai thứ hai là ông trùm kinh doanh, người con trai thứ ba là một ông trùm ngân hàng. Chỉ có Daniel, vì sức khỏe kém, không tham gia vào công việc kinh doanh của tập đoàn Riddle mà chuyển đi sớm để tự lập. Đó là lý do tại sao mối quan hệ của ông với ba người anh em của mình không được gần gũi và họ hiếm khi giao lưu với nhau.

    Họ chỉ đến nhà ông Riddle Sr. Vào dịp sinh nhật và lễ hội của ông. Ngay cả khi đó, mỗi lần họ ở bên nhau, Gloria và Daniel không tránh khỏi bị ba cặp đôi kia chế giễu. Gloria đã quá đủ rồi. Sự trở lại của Nicole là một điều tốt, nhưng nghĩ đến việc con gái bà phải đối mặt với những người này cùng bà khiến bà cảm thấy tệ.

    - Bố nói đúng. Nicole vừa trở về, và tất cả các thành viên trong gia đình cần phải tìm hiểu nhau. Hơn nữa, con định gửi Nicole đến Học viện Royal Creek, và con cần sự giúp đỡ của anh cả. - Daniel nói một cách thờ ơ.

    Học viện Royal Creek, được chia thành một trường đại học và một trường trung học, là cơ sở giáo dục xuất sắc nhất ở San Joto, và chất lượng giáo dục được đảm bảo. Chỉ có điều tiêu chuẩn tuyển sinh cũng cao. Daniel không muốn gì hơn cho con gái mình, vì vậy ông kiên quyết đưa cô vào Học viện Royal Creek.

    - Học viện Royal Creek có tốt không? - Nicole hơi nheo mắt, cô không biết nhiều về ngôi trường này. Nhưng ít nhất cô cũng biết một người ở đó.

    - Tất nhiên rồi. Đó là trường tốt nhất ở San Joto. Anh em của con đều học ở trường đó. Nếu con cũng vào trường trung học của học viện Royal Creek, họ có thể chăm sóc con. - Daniel trìu mến nói.

    - Học viện Royal Creek thực sự tốt. Nhưng.. Lần trước khi bố nhờ Damien giúp Samuel có được một suất vào trường, vợ anh ấy rất miễn cưỡng. Lần này chị ấy sẽ còn miễn cưỡng hơn nữa, em đoán vậy. Sao chúng ta không nghĩ ra cách khác nhỉ? - Gloria nói với vẻ lo lắng.

    Gia đình Holder cũng có một số mối quan hệ. Gloria phải thử vì con gái mình.

    - Không sao đâu. Damien và vợ anh ấy không thích rắc rối, nhưng họ không phải là người xấu. Họ sẽ chỉ phàn nàn về điều đó thôi. Tất cả những gì anh cần là Nicole có được một suất vào học viện Royal Creek. - Daniel thì thầm. Ông sẽ làm mọi thứ có thể.

    - Daniel.. - Gloria biết ơn, nhưng bà cũng thấy đau lòng khi thấy ông phải làm vậy.

    Thấy bố mẹ sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho mình, Nicole chớp mắt, không biết có nên nói với họ rằng cô quen một người ở Học viện Royal Creek không.

    Đúng lúc này, ông Riddle Sr. Lên tiếng.

    - Daniel nói đúng. Damien sẽ giúp. Ngay cả khi họ không muốn làm, Nicole vẫn có sự ủng hộ của bố. Đừng sợ.

    Ông Riddle Sr. Nói một cách dứt khoát, đôi mắt ông tràn ngập vẻ yêu thương của một người ông.

    Ông sẽ rất biết ơn nếu các con trai không đẩy ông xuống mồ sớm. Bây giờ cuối cùng ông đã tìm thấy cháu gái ruột của mình, thật tự nhiên khi ông cưng chiều cô bé như một nàng công chúa nhỏ.

    Lời nói nghẹn ngào trong cổ họng Nicole. Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy ấm áp khi được gia đình bảo vệ. Vì vậy, cô đã quyết định rằng cô sẽ tự mình tìm ra và không muốn họ lo lắng cho cô quá nhiều.

    Ông Riddle Sr. Nói chuyện một lúc về Nicole trước khi miễn cưỡng rời đi mà không ở lại ăn tối.

    Sau khi ông Riddle Sr. Rời đi, Daniel và Gloria lên lầu nghỉ ngơi.

    Sau đó, Nicole lấy điện thoại ra, soạn tin nhắn và gửi đi.

    Đúng lúc cô sắp lên lầu, có người chặn đường cô.

    - Chị có nghe đúng không khi sắp xuống lầu rằng bố mẹ sẽ gửi em đến trường trung học của học viện Royal Creek?

    Nicole lặng lẽ bước lên một cầu thang về bên trái, ngang bằng với Norah, nhưng lại cách xa cô ta một khoảng. Sau đó, cô gật đầu và nói.

    - Có vấn đề gì không?

    - Không có vấn đề gì, chỉ là em sẽ chỉ kéo chân những người khác ở học viện Royal Creek nếu em không đủ giỏi. Sẽ không tốt nếu em không theo kịp và quá sức.

    Nhìn Norah giả vờ quan tâm đến mình, Nicole cười khẩy và nói.

    - Ồ, vậy ý kiến của cô thế nào?

    Sự bùng nổ ồn ào đột ngột của Nicole khiến Norah mất cảnh giác. Norah bình tĩnh lại rồi nói.

    - Bố mẹ sẽ cố gắng hết sức để đưa em đến trường trung học học viện Royal Creek, nhưng điểm kém của em sẽ phá hỏng tất cả. Tốt hơn là em nên đề xuất đến một trường khác.
     
  8. Tiên Nhi

    Bài viết:
    953
    Chương 6

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu Nicole vào được trường trung học Royal Creek Institute, cô sẽ là học sinh năm hai giống như cô ấy. Còn nếu họ học cùng lớp thì sao? Nghĩ đến điều này khiến Norah phát ốm.

    - Đừng lo, tôi sẽ không để bố mẹ lo đâu. Tôi có thể tự vào được học viện Royal Creek mà. - Nicole trả lời một cách thờ ơ.

    - Cái gì cơ? Làm sao em tự vào được? - Norah sửng sốt.

    Cô ấy chỉ là một học sinh trung học ở vùng quê, và cô ấy nói rằng mình có thể vào được học viện Royal Creek sao?

    Không phải cô ấy chỉ đang khoe khoang thôi sao?

    - Cô không cần phải lo về điều đó.

    Thật mệt mỏi khi phải giao tiếp với một người như vậy. Nụ cười của Nicole biến mất khỏi khuôn mặt cô, và cô đi thẳng lên lầu.

    Norah nhìn vào lưng Nicole, đôi mắt đầy phẫn nộ.

    - Tôi muốn xem làm thế nào mà một cô gái nhà quê như cô lại có thể vào được học viện Royal Creek.

    Ngày hôm sau là cuối tuần. Nicole dậy sớm để chạy bộ buổi sáng.

    Đây là thói quen của cô trong nhiều năm. Sau buổi chạy bộ buổi sáng, cô tìm một nơi yên tĩnh và bắt đầu luyện tập các kỹ năng của mình. Cô cần luyện tập liên tục để giữ cho các kỹ năng của mình ở trạng thái đỉnh cao.

    Khi cô trở về thì đã gần bảy giờ. Ngay khi cô bước vào cửa, Nicole thấy Gloria và Daniel đã đợi cô, và Norah cũng đang đứng cạnh họ.

    - Em đã đi đâu vậy? Bố và mẹ đã lo lắng cho em khi họ thấy em không có ở đây. - Norah thấy Nicole đang đến gần và lên tiếng đổ lỗi cho cô trước.

    Nicole cau mày khó hiểu.

    - Tôi vừa ra ngoài chạy bộ buổi sáng. Có chuyện gì gấp vậy?

    Gloria thở phào nhẹ nhõm.

    - Không có gì lạ. Tập thể dục thực sự là một thói quen tốt.

    Nhưng Norah sẽ không dễ dàng coi đó là câu trả lời.

    - Bất kể chị đã làm gì trước đây, chị sẽ nói với bố và mẹ trước để họ không phải lo lắng cho chị. Em cần phải quan tâm đến cảm xúc của mẹ, em biết không?

    Norah dễ dàng đưa chủ đề trở lại.

    - Mọi người đều chưa dậy khi tôi ra ngoài tập thể dục buổi sáng. Hơn nữa, tôi đã nói với quản gia của gia đình. - Nicole nhìn Norah một cách hờ hững, muốn xem Norah còn có thể buộc tội gì cô nữa.

    - Nhưng..

    - Chỉ là chuyện nhỏ thôi. Không cần phải làm ầm ĩ lên. Chúng ta hãy ngồi xuống và ăn sáng thôi. - Danial đột nhiên xen vào trước khi Norah kịp nói tiếp.

    Khuôn mặt Norah thay đổi hẳn. Trước đây, cô vẫn thường nói đùa như thế này, càu nhàu về việc anh trai mình khiến bố mẹ lo lắng, và bố cô chưa bao giờ trách mắng cô như thế này.

    Nhưng mọi chuyện đã thay đổi sau khi Nicole trở về. Cảm thấy bị tổn thương, Norah đột nhiên nói.

    - Bố có nghĩ con tọc mạch không? Nhưng con đã làm thế này suốt thời gian qua. Con đã làm sai sao?

    Norah sinh ra với khuôn mặt đáng yêu và trông thật đáng thương ngay khi đôi mắt cô ngấn lệ. Daniel không khỏi tự hỏi liệu ông có nói quá gay gắt không.

    Nhưng Nicole, người đang đứng ngoài cuộc, đã mất kiên nhẫn với diễn xuất của Norah.

    - Cô đã làm đúng, nhưng tôi không phải là bản sao của cô.

    Những gì Nicole nói khiến Daniel và Gloria nhớ rằng họ phải chấp nhận sự khác biệt giữa Nicole và Norah.

    - Nicole nói đúng. Mẹ sẽ không đối xử với con như bản sao của bất kỳ ai, miễn là con vui vẻ khi là chính mình. - Gloria vươn tay giúp Nicole vén tóc mai. Bà chỉ muốn con gái mình được hạnh phúc, và không có gì khác quan trọng cả.

    Nhưng tất cả những điều này trông khác hẳn trong mắt Norah.

    Trước đây, cô sẽ cố gắng hết sức, cố gắng làm hài lòng Gloria và Daniel trong mọi việc cô làm, vì cô sợ rằng cuộc sống tốt đẹp như vậy chỉ là một giấc mơ. Khi giấc mơ kết thúc, cô sẽ quay lại những ngày tháng khó khăn trước đây.

    Bây giờ, nỗi sợ của cô đã thành sự thật. Con gái ruột của họ đã trở lại, và họ chiều chuộng Nicole, bất kể cô ấy làm gì. Nhưng còn cô thì sao? Mọi nỗ lực trước đây của cô đều vô ích sao?

    Norah cảm thấy đau khổ và không còn muốn giữ hình ảnh một người chị tốt nữa. Cô quay lại và nói.

    - Mẹ, bố, hãy thưởng thức bữa ăn, nhưng con phải lên lầu trước đã.

    - Norah.. - Gloria cố ngăn cô lại, nhưng Daniel ngăn bà lại, ra hiệu cho bà chăm sóc cảm xúc của Nicole.

    Sợ rằng Nicole sẽ cảm thấy bị bỏ rơi trong giá lạnh, Gloria ở lại và nhìn Nicole.

    - Nhìn con kìa, con ướt đẫm mồ hôi. Đi thay đồ, rồi xuống ăn sáng nhé.

    - Được ạ. - Nicole cũng không muốn làm cuộc sống của bố mẹ mình khó khăn hơn nữa, nên cô quay lại và đi lên lầu.

    Thấy cả hai cô con gái đều đã đi, Daniel nói.

    - Bây giờ em đã biết tại sao bố bảo em tiễn Norah đi sớm hơn chưa?

    Không ai là thánh cả. Đối mặt với đứa con gái ruột đã mất tích nhiều năm và đứa con gái nuôi đã ở lại với họ và tận hưởng cuộc sống tốt đẹp trong nhiều năm, chắc chắn sẽ có sự thiên vị và mất cân bằng. Điều mà ông Riddle Sr. Đang cố gắng làm là bảo vệ cả hai bên. Ông không muốn thấy mối quan hệ giữa gia đình Riddle và Norah kéo dài bao năm lại tan vỡ.

    - Bây giờ thì em biết rồi. - Nỗi buồn tràn ngập đôi mắt Gloria.

    Norah càng ở lại lâu, mọi người sẽ càng buồn hơn.

    Sau bữa trưa, Gloria đưa Nicole đi mua sắm ở trung tâm thương mại. Bởi vì Nicole có rất ít đồ đạc. Gloria sợ rằng Nicole quá chu đáo và bướng bỉnh, không muốn yêu cầu bất cứ điều gì. Bà không muốn Nicole cảm thấy bị đối xử bất công.

    Norah cũng đi cùng họ. Ngay khi họ bước vào trung tâm thương mại, Norah vui vẻ nhặt quần áo và túi xách như thể cô đã quên hoàn toàn những gì đã xảy ra vào buổi sáng.

    - Mẹ, mẹ có nghĩ con trông đẹp trong chiếc váy này không?

    - Chắc chắn rồi. Nicole, sao con không tự chọn một số thứ cho mình? - Gloria vẫn còn để tâm đến những gì đã xảy ra vào buổi sáng, vừa sợ bỏ bê Norah vừa sợ Nicole có cảm giác bị hắt hủi. Bà phải giữ một sự cân bằng tinh tế.

    Biết rằng Gloria đang bị kẹt giữa một tảng đá và một nơi khó khăn, Nicole đã yêu cầu bà đi cùng Norah trong khi cô tự mình xem qua các loại quần áo trong cửa hàng.

    Cô luôn thích những thứ đơn giản nhưng lịch sự, nhưng cửa hàng mà Norah đến lại bán những bộ quần áo hào nhoáng. Vì vậy, Nicole chỉ xem qua một lúc và nói.

    - Mẹ, con muốn đi nơi khác.
     
  9. Tiên Nhi

    Bài viết:
    953
    Chương 7

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Con không tìm thấy thứ gì con thích sao? Mẹ nghĩ cái này cũng không tệ. - Gloria lập tức đến và cho cô xem một chiếc váy.

    Norah ghen tị vì mẹ cô đã đi ngay khi Nicole gọi bà. Vì vậy, khi cô nhìn thấy những bộ quần áo trong tay họ, cô đã đến chỗ họ với một kế hoạch.

    - Mẹ ơi, chiếc váy này trông tuyệt vời, nhưng nó quá đắt. Hơn nữa, không phải ai cũng sẽ trông đẹp khi mặc nó.

    Vậy, Norah có ám chỉ rằng cô ấy không đủ đẹp để mặc chiếc váy đó không?

    Nicole nhướng mày và nói.

    - Con không thích một chiếc váy như thế này, nhưng vì mẹ đã nói vậy, con phải thử nó.

    - Được rồi, thử xem. - Mắt Gloria sáng lên khi bà biết rằng chiếc váy này hợp với Nicole, vì vậy bà vội vàng thúc giục cô.

    Norah không ngờ Nicole sẽ nói như vậy, và cô cảm thấy khó chịu vào lúc này. Cô gái nhà quê này thực sự dám thử.

    Nicole cầm lấy chiếc váy và biến mất vào phòng thử đồ. Không lâu sau, cô kéo rèm cửa và xuất hiện trong chiếc váy tuyệt đẹp này.

    Cô đã quen với việc chỉ mặc quần dài để tiện di chuyển. Nhưng đột nhiên mặc váy, cô cảm thấy như mình đang khỏa thân.

    Nicole thường ăn mặc giản dị hơn, nhưng nhờ những đường cong cơ thể, cô vẫn trông tuyệt vời, thậm chí thông minh trong áo phông và quần. Thay chiếc váy trắng này sẽ không trông kỳ quặc, mà khiến cô trông da dẻ mịn màng và xinh đẹp.

    Sau khi xõa tóc dài, Nicole và Gloria trông càng giống nhau hơn, cả tính cách của họ nữa.

    - Cô gái trẻ, trông cô thật đẹp trong chiếc váy này.

    - Nhiều người đã thử chiếc váy này, nhưng không ai trong số họ trông đẹp bằng cô khi mặc nó. - Người quản lý cửa hàng nghe có vẻ nịnh nọt, nhưng đó là sự thật.

    Mắt Gloria cũng tràn ngập sự phấn khích.

    - Chiếc váy này đấy. Nó không thể đẹp hơn trên người con.

    Norah trông ghen tị, cũng như ngạc nhiên.

    - Mẹ, con cũng thích cái này. Con có thể thử không?

    Cô là người được nuôi dưỡng trong một gia đình giàu có, vì vậy cô không tin rằng mình sẽ thua một cô gái nhà quê.

    Người quản lý cửa hàng đã bị mắc kẹt ở giữa.

    - Tôi xin lỗi, quần áo trong cửa hàng của chúng tôi đều được làm thủ công, và chiếc váy này là phiên bản giới hạn của mùa, vì vậy chỉ có một chiếc.

    Gloria cũng trong tình thế khó xử. Nhưng nhìn thấy Nicole trông thật lộng lẫy trong chiếc váy đó, bà chỉ có thể nói.

    - Norah, những bộ quần áo khác trong cửa hàng này cũng đẹp. Chúng ta hãy xem những bộ khác.

    Sau đó, bà yêu cầu người quản lý cửa hàng đưa hóa đơn và đi về phía quầy thu ngân.

    Norah gần như dậm chân vì không hài lòng, nhưng cô không thể mất bình tĩnh. Miệng cô giật giật khi cô nặn ra một nụ cười.

    Nicole cười khẩy. Cô chưa bao giờ gây rắc rối, nhưng cô sẽ không bỏ chạy nếu có ai đó tìm đến gây rắc rối. Bất kỳ ai muốn làm mất lòng cô, cô chắc chắn sẽ đáp trả.

    Nicole không vội thay lại quần áo. Thay vào đó, cô đi vòng quanh cửa hàng trước mặt Norah trong chiếc váy này rồi quay sang nhìn những bộ quần áo khác.

    Cảm thấy Nicole sẽ tỏa sáng trong bất kỳ chiếc váy nào cô mặc, giống như bà, Gloria bắt đầu mặc bất cứ thứ gì đẹp cho cô.

    Norah thấy Gloria mua cho Nicole một số bộ trang phục và cũng mua theo những bộ đồ, mua cho bà năm đến sáu bộ. Nhưng Gloria, viện lý do là Norah đã có rất nhiều quần áo, chỉ mua cho cô hai bộ.

    Khuôn mặt của Norah trông ngày càng buồn bã vào buổi chiều nay. Nhìn thấy Gloria nắm tay Nicole cả ngày và không chịu buông ra, ngọn lửa ghen tuông sắp bùng phát trong mắt cô.

    - Mẹ, Norah? Mọi người đang làm gì ở đây vậy? - Một giọng nói đột nhiên vang lên.

    Gloria quay đầu lại và thấy đó là con trai mình, Steve.

    - Con đang làm gì ở đây thế?

    - Mọi người đang đi mua sắm đây. Steve, hôm nay anh có nhớ em không? - Nhìn thấy Steve, Norah vội chạy đến nắm tay Steve, trông như thể họ rất thân thiết.

    Steve kéo tay Norah ra khỏi tay mình, vì anh cảm thấy ngại khi có người khác ở xung quanh.

    - Công ty chúng ta có kế hoạch đầu tư vào trung tâm thương mại này, vì vậy con đến để xem xét tình hình với người phụ trách ở đây.

    Nicole nghe Daniel nói rằng anh trai thứ hai của cô, Steve, là một phù thủy tài chính.

    - Chào, Steve. - Cô lịch sự chào hỏi.

    Giống như Sean, Steve thừa hưởng gen của cha mẹ mình, sinh ra đã đẹp trai. Anh trông thật phi thường với cặp kính gọng vàng.

    Nhìn thấy Nicole, mắt Steve sáng lên.

    - Anh vừa tự hỏi tại sao lại có một cô gái xinh đẹp ở bên mẹ anh. Hóa ra đó là em gái anh.

    Nicole mỉm cười, không ngờ rằng người anh trai có vẻ ngoài dịu dàng này lại là một kẻ nói ngọt ngào.

    Norah bĩu môi, cảm thấy không vui lắm.

    - Anh chưa bao giờ khen em như vậy, Steve.

    Trong hơn một thập kỷ, họ chưa bao giờ thân thiết. Steve không thể không đứng im tại chỗ. Nhưng anh nhanh chóng đáp lại, nói rằng.

    - Em không cần anh nói điều hiển nhiên, Norah. Em cũng xinh đẹp như vậy.

    Rõ ràng là nghe có vẻ không chân thành. Rốt cuộc, Norah trông rất bình thường, và thực sự có một chút khác biệt giữa cô và Riddles.

    - Nicole, dạo này anh khá bận rộn và không có thời gian về nhà để gặp em. Nhưng anh sẽ đưa em đi ăn tối khi anh trở về sau vài ngày nữa.

    - Được thôi. - Nicole gật đầu đồng ý.

    Sau khi chào hỏi, Steve bận rộn với công việc của mình. Gloria nhìn Steve mỉm cười rồi quay lại nhìn Nicole với vẻ mặt cưng chiều.

    - Sở thích lớn nhất của Steve là kiếm tiền, và thằng bé khá keo kiệt. Xét theo sự sẵn lòng đưa con đi ăn tối của nó, mẹ đoán nó rất coi trọng con.

    Những lời này càng khiến Norah ghen tị hơn.

    Thật vậy, Steve đã không mời cô đi ăn tối trong nhiều năm. Nhưng anh đã rất hào phóng với Nicole khi Nicole trở về.

    Đây có phải là sự khác biệt giữa anh em ruột và anh em không phải ruột không? Tại sao?

    Cô là người em đã sống cùng anh dưới một mái nhà trong hơn mười năm, vì Chúa.
     
  10. Tiên Nhi

    Bài viết:
    953
    Chương 8

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Norah thực sự buồn bực, răng cô gần như chìm vào môi. Nhưng cô phải cố gắng nở một nụ cười dịu dàng giả tạo khi đi theo sau hai người.

    Khi họ về đến nhà, cả ba người họ nhận thấy một chiếc xe sang trọng mà họ chưa từng thấy trước đây đỗ trước cửa.

    Cảm thấy tò mò, Gloria bước vào nhà cùng hai cô con gái và thấy một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề đang ngồi đối diện Daniel.

    Ngay cả khi người đàn ông đó không đối diện trực tiếp với họ, thì sức quyến rũ phi thường của anh khiến mọi người không thể rời mắt khỏi anh.

    Norah chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai như vậy trước đây. Cô chạy đến chỗ Gloria và nói.

    - Mẹ ơi, người đó là ai vậy?

    Gloria lắc đầu và bước vào.

    - Này, Daniel.

    Khi Daniel nhìn thấy Gloria và các con gái, ông nhanh chóng đứng dậy và giới thiệu họ.

    - Jared, đây là vợ chú, và đây là con gái út của chú.

    Khi Daniel giới thiệu Nicole với Jared Johnston, tình cảm trên khuôn mặt ông hiện rõ.

    Norah đang đợi Daniel giới thiệu mình, nhưng Daniel thậm chí không thèm liếc nhìn cô lấy một cái.

    Đôi mắt lạnh lùng của Jared lướt qua ba người, rồi anh đứng dậy và gật đầu với Nicole.

    - Xin chào, tôi là Jared.

    Lời nói của Jared khiến Gloria và Norah giật mình.

    Tình bạn giữa gia đình Johnston và Riddle đã trải qua nhiều thế hệ. Ông Johnston Sr. Và ông Riddle Sr. Đã thực hiện một cuộc hôn nhân sắp đặt cho các cháu của họ trong những năm đầu, và Jared chính là vị hôn phu mà Norah đã nghe nói đến nhưng chưa từng gặp. Jared đã từng đi du học trước đó.

    Cô không ngờ rằng khi Jared cuối cùng trở về nước, cô không còn là con gái của gia đình Riddle nữa.

    Nhận thấy Jared đang nhìn chằm chằm vào Nicole, sự ghen tị biến thành những chiếc gai đâm vào tim Norah. Cô cảm thấy tổn thương ngay cả khi thở.

    Tất cả là lỗi của Nicole vì đã không quay lại đúng lúc. Nếu không, cô ấy sẽ là người duy nhất Jared nhìn thấy lúc này.

    - Nicole.

    Người đàn ông trước mặt cô thực sự quyến rũ, nhưng Nicole chỉ đáp lại bằng tên của cô và không nói gì thêm.

    Gloria cảm thấy ngượng ngùng nhưng đoán rằng Nicole vừa mới quay lại, không biết Jared là ai. Vì vậy, bà nhanh chóng giải thích.

    - Nicole rất đơn giản và thẳng thắn. Hy vọng cháu không phiền.

    Jared không thể không nhìn lại Nicole lần nữa.

    - Không sao đâu. Cháu thích một người thẳng thắn như vậy.

    Những gì anh nói khiến Daniel và Gloria vui mừng.

    Jared là đứa cháu xuất sắc nhất của gia đình Johnston. Sẽ thật tuyệt nếu Nicole có thể nhận được sự yêu thích của anh.

    Nicole nhìn vào đôi mắt đen của Jared và cảm thấy rằng người đàn ông này có nhiều điều hơn những gì mắt thường thấy. Cô rất giỏi đọc vị mọi người, nhưng người đàn ông này có một ánh mắt khó hiểu.

    Cả ba người họ ngồi xuống cùng nhau. Gloria cố tình để Nicole và Jared ngồi cạnh nhau, còn Norah chỉ có thể ngồi một mình.

    Nicole cảm thấy kỳ lạ, tự hỏi tại sao mình lại ngồi cạnh một người lạ.

    Đúng lúc đó, Jared giơ cốc cà phê lên và tiếp tục.

    - Ông nội cháu gần đây không khỏe và muốn gặp vị hôn thê của cháu. Cháu biết điều đó thật kỳ lạ, nhưng hôm nay cháu ở đây.

    Nicole hoàn toàn sửng sốt.

    - Vị hôn thê ư?

    Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?

    Khi Daniel ho một cách lo lắng, Gloria hiểu ý và vội vàng nói.

    - Nicole, con vừa mới trở về, và chúng ta chưa nói với con rằng ông nội con và ông Johnston Sr. Đã sắp xếp hôn nhân cho con. Jared là vị hôn phu của con.

    - Cái gì?

    Cái quái gì thế?

    Cô chỉ mới trở về nhà Riddle được hai ngày và thậm chí còn chưa gặp hết mọi thành viên trong gia đình. Vậy mà ở đây cô lại gặp chồng sắp cưới của mình?

    Dù cô có bình tĩnh đến đâu, cô cũng không thể giữ được bình tĩnh.

    - Hôn nhân sắp đặt, nghiêm túc đấy, Mẹ? Mẹ không thấy điều này quá vô lý sao?

    Ngày nay còn ai vẫn kết hôn theo hình thức hôn nhân sắp đặt chứ?

    - Bố biết là con khó chấp nhận, nhưng đó là thông lệ từ thời ông nội của con mà. - Daniel bất lực nói.

    Ông và Gloria cũng từng lo lắng về điều này, nhưng khi thấy Jared là một người đàn ông tuyệt vời như vậy, họ hy vọng Nicole sẽ tìm được một người chồng tốt như anh ấy.

    Khuôn mặt Nicole tái nhợt, nhưng Norah nghĩ Nicole coi mọi chuyện là điều hiển nhiên.

    - Nicole, chị đã định cưới Jared, nhưng giờ vì em đã trở về, chị phải trả lại những gì vốn thuộc về em. Em không được làm ông nội thất vọng.

    Cuối cùng Norah cũng thu hút được sự chú ý của mọi người, và ngay cả Jared cũng đang nhìn cô.

    Norah thấy Jared nhìn mình, tim cô đập thình thịch, mặt cô đỏ bừng. Cô nở một nụ cười như một tiểu thư.

    Jared đánh giá cô và nói.

    - Vậy cô ấy là con nuôi của gia đình Riddle à?

    Jared nhấn mạnh từ "con nuôi" khi anh nói. Nó khiến Norah cảm thấy như bị một chậu nước đá đổ vào đầu.

    Đây là cái gai lớn nhất trong tim cô. Norah không ngờ Jared lại nói thẳng như vậy. Trong giây lát, nụ cười đông cứng trên khuôn mặt cô. Cô không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể phủ nhận. Bây giờ cô chỉ có thể cắn môi với cảm giác tổn thương, mắt cô đỏ bừng, trông như thể cô đáng được thương hại.

    Norah đã biết từ khi còn nhỏ rằng cô không nổi bật bằng cha mẹ và anh em mình về ngoại hình, nhưng là con gái duy nhất trong gia đình là lợi thế của cô. Thông thường, cô chỉ cần sử dụng lá bài nạn nhân, và mọi người sẽ mềm lòng và không làm tổn thương cô nữa. Đó là một mánh khóe luôn hiệu quả.

    Nhưng Jared có vẻ không tin điều này. Anh nói một cách thờ ơ.

    - Tôi rất cảm kích những gì ông bà đã làm cho chúng ta, nhưng thời thế đã khác. Nếu cô không đồng ý cuộc hôn nhân này, cô cũng có thể nhân cơ hội này hủy bỏ thỏa thuận với ông tôi.

    Đối với Jared, điều đó nghe có vẻ là chuyện đương nhiên, như thể đó chỉ là một cuộc trò chuyện về thời tiết. Nhưng nó hoàn toàn làm Daniel và Gloria sửng sốt."

    - Hủy bỏ thỏa thuận kết hôn sao?
     
  11. Tiên Nhi

    Bài viết:
    953
    Chương 9

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nicole thoáng nhìn thấy sự quyết tâm trong mắt người đàn ông và đột nhiên nhận ra rằng anh ta đang nắm bắt cơ hội khi cô quay lại và đến thăm dò cô, và khuyến khích cô hủy bỏ thỏa thuận hôn nhân.

    Có vẻ như anh ta cũng không muốn cuộc hôn nhân này. Chỉ là ông Johnston Sr. Từ chối, và vì vậy anh ta đến để can ngăn cô đồng ý cuộc hôn nhân này.

    Nicole hơi cau mày. Cô không thích bị thao túng, và ghét bị lợi dụng hơn nữa.

    - Gia đình Johnston rất nổi tiếng ở San Joto, và anh Johnston, anh lớn tuổi hơn tôi. Một cô gái nhỏ như tôi hủy bỏ thỏa thuận hôn nhân là không phù hợp, và điều đó sẽ khiến gia đình Johnston trông tệ hại.

    Nicole tự gọi mình là một cô gái nhỏ, nhưng sự điềm tĩnh của cô hoàn toàn không giống một cô gái mười tám tuổi.

    Jared liếc nhìn Nicole nhưng chỉ nhìn thấy đôi mắt khó hiểu của cô, trái tim anh run rẩy không thể giải thích được như thể anh đã bị cô bé sớm phát triển này nhìn thấu.

    Thật thú vị.

    Khi Daniel và Gloria thoát khỏi cơn sốc, Daniel nói bằng giọng trầm.

    - Nicole nói đúng. Chính ông Johnston Sr. Đã đề xuất việc sắp xếp hôn nhân. Nếu Nicole rút lui khỏi cuộc đính hôn này, điều đó sẽ khiến ông Johnston Sr. Buồn.

    Bên cạnh đó, tác động của việc hủy bỏ hôn ước sẽ ảnh hưởng rất lớn đến Nicole và họ cần thêm thời gian để suy nghĩ về điều đó.

    Ngay cả khi Nicole thực sự muốn rút lui khỏi cuộc đính hôn, thì Nicole không nên là người đưa ra vấn đề này. Nó sẽ gây nguy hiểm cho tình bạn giữa hai gia đình nếu mọi việc không được xử lý đúng cách.

    Nhưng cuộc đính hôn giữa hai gia đình đã lan truyền rộng rãi ở San Joto từ lâu. Nếu gia đình Johnston hủy bỏ hôn ước, thì Nicole cũng sẽ bị ảnh hưởng.

    Thấy gia đình Riddle đang trong tình thế khó khăn, Jared suy nghĩ một lúc rồi nói.

    - Vì đây là chuyện của hai gia đình, bất kỳ bên nào đề xuất cũng sẽ làm tổn hại đến tình bạn của hai gia đình. Vậy nên Nicole và cháu nên cùng nhau quay lại nhà Johnston và giải thích với ông cháu.

    - Nicole, con nghĩ sao? - Daniel và Gloria rất lạc quan về cuộc hôn nhân này, nhưng nếu Nicole không thích, họ sẽ không ép buộc.

    Vậy thì sao nếu nó ảnh hưởng đến danh tiếng của cô? Nếu con gái họ chọn không kết hôn, họ sẵn sàng hỗ trợ cô suốt đời.

    - Được thôi. Hãy ấn định thời gian. - Nicole không phản đối.

    Mặc dù cô không thích anh chàng kiêu ngạo này, nhưng cô phản đối việc mất tự do, đặc biệt là khi cô vừa trở về nhà. Cô còn nhiều việc quan trọng hơn phải làm.

    - Vậy thì đợi đến khi ông tôi khỏe lại, tôi sẽ đến đón. - Jared mỉm cười lịch sự với Nicole.

    - Được thôi. - Nicole gật đầu và nói.

    Norah nhìn và thầm nguyền rủa khi Nicole từ chối một cuộc hôn nhân tốt đẹp như vậy chỉ bằng vài lời. Không muốn buông tay, cô liếc nhìn Jared và nghĩ ra một kế hoạch.

    Sau một vài câu xã giao, Jared đứng dậy và rời đi, từ chối để Daniel và Gloria tiễn anh ra ngoài.

    Nhưng Norah khăng khăng, và Daniel để mặc cô. Đó là điều tối thiểu họ có thể làm.

    Thấy Jared rời đi, Daniel nhìn Nicole với vẻ lo lắng.

    - Con thực sự sẽ rút lui khỏi lễ đính hôn sao?

    Norah đã mong chờ cuộc hôn nhân này trước đó. Nhưng khi Nicole trở về và Jared đến để thảo luận về việc hủy bỏ lễ đính hôn, Nicole đã đồng ý, khiến họ ngạc nhiên.

    Họ không muốn can thiệp vào chuyện này, nhưng họ vẫn cảm thấy rằng họ đang thiếu một người đàn ông tuyệt vời như Jared làm con rể của họ.

    Nicole có thể sẽ hối hận trong tương lai.

    - Con vẫn còn nhỏ và việc học là ưu tiên hàng đầu của con. - Nicole đã đưa ra một cái cớ thường thấy trên TV.

    - Nicole nói đúng. Con bé vẫn còn nhỏ và sẽ có nhiều lựa chọn hơn trong tương lai. - Gloria thở phào nhẹ nhõm, và Daniel không còn nài nỉ nữa.

    Bên ngoài cửa, Norah đang tiễn Jared ra ngoài.

    Jared lúc này cảm thấy không thân thiện, hoàn toàn trái ngược với sự dịu dàng và khiêm nhường khi anh nói chuyện bên trong.

    Nhưng để đạt được mục đích, Norah vẫn lấy hết can đảm và nói.

    - Jared, em gái tôi không biết gì hơn. Làm ơn đừng bận tâm đến những gì em ấy nói khi muốn hủy hôn ước.

    Jared liếc nhìn Norah.

    - Tôi không bận tâm.

    Norah không chắc đó có phải là ảo tưởng không; Jared dường như trở nên khó gần hơn. Nhưng chỉ có một cơ hội, và Norah đã chọn cách lờ đi, giả vờ ngại ngùng khi cô tiếp tục nói.

    - Thật ra, trước khi em gái tôi trở về, tôi là hôn thê của anh. Thật không may, mọi thứ đã thay đổi.

    Sau khi ám chỉ điều đó một cách rõ ràng, Norah cúi đầu ngại ngùng, chờ Jared trả lời.

    Nhưng, đôi mắt của Jared đột nhiên tối sầm lại và giọng nói lạnh lùng khi anh nói.

    - Mắt cá không bao giờ có thể được coi là ngọc trai. Mọi thứ phải trở về đúng vị trí của chúng.

    Khuôn mặt của Norah trở nên tái nhợt. Cô ngẩng đầu lên và nhìn Jared lần nữa, cô thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh. Ánh mắt lạnh lùng của anh như xuyên thấu vào trái tim cô và khiến cô run rẩy.

    Đúng lúc đó, tài xế của gia đình Johnston đã dừng xe lại. Jared lên xe và bảo tài xế lái xe đi.

    Norah từ từ thoát khỏi cơn choáng váng khi cô nhìn chiếc xe rời đi.

    Jared có đang chế giễu cô chỉ là một con mắt cá và Nicole mới là viên ngọc trai không?

    Tại sao.. Tại sao những người này lại vứt bỏ cô như rác rưởi khi Nicole trở về?

    - Tất cả là lỗi của Nicole!

    Nếu Nicole không trở về, cô sẽ mãi mãi là công chúa của gia đình Riddle, tận hưởng sự giàu có của cha mẹ, sự ưu ái của anh em trai, và Jared sẽ là của cô.

    Norah nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng khách với ánh mắt cực kỳ nham hiểm. Cô không muốn bị đuổi đi. Cô sẽ không rời xa gia đình này. Mọi thứ ở đây đều phải thuộc về cô.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...