Tên truyện: Phía bên kia cửa sổ Tác giả: Lan Huong Nguyen Thể loại: Truyện ngắn Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Lan Huong Nguyen Hà Nội những năm bao cấp, phố cổ vẫn giữ nguyên vẻ tĩnh lặng và cổ kính với những con ngõ nhỏ, những dãy nhà tập thể cũ kỹ nhuốm màu thời gian. Mái ngói cũ nâu sẫm, vách tường loang lổ những vết ố vàng của mưa gió, và khung cửa sổ gỗ sờn màu, với những chiếc chấn song mỏng manh. Ngõ nhỏ chạy quanh khu tập thể hẹp, nơi bóng người qua lại vội vã, nơi không gian luôn ngập tràn tiếng rao hàng và tiếng còi xe đạp lạch cạch vọng lại từ xa. Mai sống trong căn hộ tầng hai của một khu tập thể cũ. Mỗi ngày, cô thức dậy sớm, cùng mẹ chuẩn bị bữa sáng đơn giản, rồi lại quay về với công việc của mình - chăm sóc những bộ quần áo đã cũ, sửa chữa những chiếc áo sơ mi cho mẹ và em trai. Cuộc sống của cô chỉ xoay quanh những việc vặt trong căn phòng chật hẹp ấy, nhưng Mai chưa bao giờ cảm thấy chán nản hay mệt mỏi. Cô luôn có cách tìm niềm vui trong những thứ giản dị, trong những thói quen đã trở thành nhịp sống của mình. Và rồi, có một thứ mà mỗi ngày Mai đều mong đợi, một âm thanh mà khi nó vang lên, mọi thứ xung quanh cô như lắng lại. Đó là tiếng đàn piano, nhẹ nhàng và thanh thoát, từ căn hộ đối diện. Tiếng đàn ấy không phải là một giai điệu quá lạ lẫm hay phức tạp, nhưng lại mang đến cho Mai một cảm giác an ủi kỳ lạ. Dù chưa bao giờ gặp mặt, chưa bao giờ biết rõ chủ nhân của những âm thanh ấy là ai, Mai vẫn cảm nhận được sự ấm áp từ mỗi nốt nhạc ấy, như một người bạn thầm lặng, luôn hiện diện trong những giờ phút cô đơn của cô. Thường thì vào những buổi chiều, khi trời bắt đầu xế, Mai lại ngồi bên cửa sổ, nhìn những giọt nắng vàng yếu ớt chiếu xuống những bức tường loang lổ, vừa khâu vá, vừa lắng nghe tiếng đàn vọng ra từ căn phòng đối diện. Tiếng đàn ấy không chỉ là âm nhạc. Nó giống như một lời hứa, một lời hứa về sự sống, về những điều tốt đẹp có thể đến dù cuộc sống ngoài kia có tăm tối, chật vật đến đâu. Mai không thể giải thích được cảm giác ấy, nhưng mỗi khi nghe thấy tiếng đàn, cô cảm thấy như mình được che chở, như có một sức mạnh nào đó truyền qua từng nốt nhạc, làm dịu đi những mệt mỏi trong tâm hồn. Mai không có những người bạn thân thiết để chia sẻ những buồn vui trong cuộc sống. Nhưng tiếng đàn kia là người bạn duy nhất mà cô có, và đôi khi, đó là điều duy nhất khiến cô cảm thấy cuộc sống này vẫn đáng sống. Cô tự hỏi, liệu chủ nhân của những âm thanh ấy là ai? Có phải là một cô gái trẻ như mình, cô đơn và tĩnh lặng trong thế giới riêng của mình? Hay là một người đàn ông, một người giàu cảm xúc và nỗi niềm, thầm lặng chơi đàn để xoa dịu chính mình? Mỗi lần nghe tiếng đàn, Mai đều nghĩ rằng người đó chắc hẳn có một tâm hồn đẹp, một tâm hồn giống như những nốt nhạc ấy, dịu dàng nhưng cũng đầy mạnh mẽ. Nhưng rồi, một ngày, tiếng đàn bỗng nhiên im bặt. Mai đã quen với tiếng đàn ấy từ lâu, đến mức mỗi buổi chiều khi trời bắt đầu xế, cô lại tự nhiên ngồi vào chiếc ghế cũ bên cửa sổ, đợi chờ những âm thanh dịu dàng ấy vang lên. Những nốt nhạc như thể kéo cô ra khỏi những lo toan hàng ngày, gợi nhớ những ký ức xưa cũ về một thời thanh xuân mơ màng. Mai không bao giờ thấy cô đơn khi có tiếng đàn. Nó như một lời động viên thầm lặng, như một người bạn vô hình ở bên cạnh cô. Vậy mà hôm nay, khi chiếc đồng hồ trên tường điểm những giờ cuối chiều, không gian bỗng trở nên trống vắng lạ thường. Tiếng đàn mà cô vẫn nghe mỗi ngày bỗng im bặt. Không một âm thanh nào vang lên từ phía bên kia cửa sổ, nơi mà cô đã quen thuộc đến mức không cần nhìn cũng biết được từng ngón tay của người chơi đàn đang chạm đến những phím đàn. Sự im lặng này kéo dài hơn thường lệ. Mai đứng dậy, tiến lại gần cửa sổ, ánh mắt không giấu được sự ngạc nhiên. Cô nhìn ra ngoài, qua lớp kính mờ sương của cửa sổ, vào căn hộ đối diện. Căn phòng vẫn vậy, những vật dụng cũ kỹ, chiếc rèm cửa màu xanh nhạt vẫn rủ xuống nhưng chẳng có dấu hiệu gì của một ai đó trong căn phòng ấy. Mai nhíu mày. Cô cố lắng nghe, nhưng không có gì ngoài tiếng gió nhẹ nhàng thổi qua những khe cửa. "Chẳng lẽ.. có chuyện gì đã xảy ra sao?" Mai tự hỏi trong lòng, cảm giác bất an dâng lên trong cô. Dù đã quen với sự im lặng của cuộc sống bao cấp, nhưng sự vắng lặng của tiếng đàn làm cô cảm thấy như một phần của cuộc sống đã biến mất, mang theo cả niềm an ủi mà cô vốn tưởng như mãi mãi không thay đổi. Cô cố gắng làm những việc quen thuộc: Thu dọn bàn ăn, chăm chút cho những bộ quần áo đang khô trên dây, nhưng đầu óc cô không thể không quay lại với những câu hỏi không lời đáp. Có phải "người ấy" đã đi đâu đó, hay có phải "người ấy" đang gặp phải một vấn đề nào đó? Có phải "người ấy" bị ốm? Hay có chuyện gì đó khiến "người ấy" không thể tiếp tục chơi đàn? Hay.. là tiếng đàn sẽ không bao giờ vang lên nữa? Mai không thể ngừng suy nghĩ về điều này. Từng câu hỏi cứ dội vào tâm trí cô, như những làn sóng vỗ về phía bờ cát mỏng manh của ký ức. Cô không thể chỉ đứng yên, không thể chỉ để những câu hỏi ấy không lời giải đáp. Cảm giác cô đơn mà tiếng đàn đã che chở bấy lâu giờ lại trỗi dậy, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Mai biết mình không thể cứ mãi ngồi im. Cô phải làm gì đó, phải biết điều gì đã xảy ra. "Chắc chắn có lý do," Mai tự nói với mình, "mình phải tìm hiểu." Vậy là, trong sự yên lặng ấy, cô quyết định sẽ đến đó. Đến căn hộ đối diện. Cô không biết mình sẽ nói gì, không biết phải đối mặt như thế nào, nhưng cô cảm thấy rằng, dù có thế nào đi nữa, cô phải đi. Không phải chỉ vì sự tò mò, mà vì một cảm giác sâu sắc rằng nếu không làm gì đó, cô sẽ không thể chịu nổi sự thiếu vắng đó. Mai lấy chiếc áo khoác mỏng, bước ra khỏi căn phòng nhỏ của mình. Cô đi qua những cầu thang mòn, lối đi hẹp của khu tập thể. Mỗi bước chân dường như nặng nề hơn bình thường. Cô không phải là người liều lĩnh, nhưng hôm nay, nỗi khát khao được biết chuyện gì đã xảy ra đã khiến cô mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Cánh cửa đối diện, căn phòng đó, chưa bao giờ gần gũi đến thế. Nhưng cũng chính nó bây giờ lại là một thế giới xa lạ, khó đoán, khiến lòng Mai nôn nao. Khi đứng trước cánh cửa, Mai khẽ ngẩng đầu lên. Tất cả mọi thứ đều im lặng. Lặng lẽ đến đáng sợ. Cô đưa tay lên gõ cửa, một nhịp, rồi lại một nhịp nữa. Mai đứng trước cánh cửa, tay vẫn nắm chặt chiếc nắm cửa, hơi thở gấp gáp, không phải vì sợ hãi, mà vì sự bối rối chưa từng có. Cô không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy, khi mà từ trước đến giờ, cuộc sống của cô luôn bình lặng, không có gì thay đổi. Nhưng hôm nay, chính sự im lặng của tiếng đàn đã khiến cô không thể ngồi yên. Cô gõ cửa, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. Một nhịp, rồi lại một nhịp nữa. Cánh cửa chậm rãi mở ra. Trước mắt Mai là một chàng trai khoảng hai mươi tuổi, khuôn mặt sáng sủa nhưng mang vẻ trầm tư, như thể đang chìm đắm trong suy nghĩ. Đôi mắt anh sâu lắng, nhìn Mai một cách nhẹ nhàng nhưng cũng có phần ngạc nhiên. Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, không ai nói gì, chỉ có tiếng gió từ ngoài hiên thổi vào làm chiếc rèm cửa khẽ lay động. Chàng trai đứng lặng, như thể đang đoán xem Mai đến vì lý do gì. Mai cảm thấy mình thật lạ, không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô đã từng tưởng tượng về giây phút này rất nhiều lần trong đầu, nhưng khi đối diện thực tế, tất cả như một mớ bòng bong khó xử. "Xin chào," Mai lên tiếng, giọng cô có phần lạ lẫm. "Tôi.. tôi là người sống ở căn hộ đối diện. Tôi.. tôi thường nghe thấy tiếng đàn piano của bạn mỗi ngày. Hôm nay, tôi nghe thấy.. không có tiếng đàn nữa. Tôi chỉ muốn biết.. có chuyện gì xảy ra không?" Chàng trai mỉm cười nhẹ, nhưng có điều gì đó trong nụ cười ấy khiến Mai cảm thấy như đang đối diện với một bí mật lớn. Anh khẽ lắc đầu, ánh mắt buồn bã một chút. "Tiếng đàn.. đã ngừng," anh nói, giọng trầm và ấm, "Thực ra, tôi không nghĩ mình sẽ tiếp tục chơi nữa. Đôi khi, cảm hứng không còn, và rồi những nốt nhạc ấy trở nên nặng nề, không còn là điều tôi yêu thích." Mai nhìn anh, cảm giác một sự đồng điệu lạ kỳ từ những lời nói ấy. Cô chợt nhận ra rằng, không phải chỉ có tiếng đàn đã ngừng, mà một phần gì đó trong anh cũng đã tạm dừng lại, như thể cuộc sống của anh cũng đã thiếu đi một phần nhạc điệu nào đó. "Nhưng.. tôi thích những giai điệu đó," Mai lặng lẽ nói. "Nó như một phần trong cuộc sống của tôi, mỗi ngày tôi đều đợi chờ tiếng đàn ấy vang lên. Và hôm nay, khi không nghe thấy, tôi cảm thấy như mất đi một phần nào đó." Chàng trai im lặng một lúc lâu, rồi từ từ bước lùi ra sau, như thể mời cô vào nhà. Mai do dự một chút rồi bước vào căn phòng nhỏ đối diện. Không gian bên trong giản dị, tối giản nhưng đầy ấm cúng. Một chiếc đàn piano đứng lặng lẽ ở góc phòng, phủ bụi nhẹ, như một món đồ cổ bị lãng quên. "Đây là căn phòng của tôi," chàng trai nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng cũng đầy sự lặng lẽ. "Tôi chơi đàn vì một lý do rất riêng, không phải cho ai khác. Đôi khi, những lúc mệt mỏi, tôi tìm đến tiếng đàn như một cách để tìm lại mình. Nhưng hôm nay, tôi không còn cảm giác đó nữa." Mai ngồi xuống ghế, nhìn chàng trai. Cô cảm thấy có gì đó nghẹn lại trong lòng, như thể những lời nói của anh đã chạm vào một phần sâu kín trong trái tim cô. "Thế thì," Mai bắt đầu, giọng hơi run, "bạn không muốn chơi đàn nữa sao?" Chàng trai nhìn cô, ánh mắt có chút ngạc nhiên, như thể không nghĩ rằng cô lại hỏi câu đó. Nhưng rồi anh cười nhẹ, lần này là một nụ cười dịu dàng hơn. "Không phải tôi không muốn," anh đáp, "Chỉ là tôi không thể chơi nếu không có cảm hứng. Âm nhạc với tôi không phải là thứ có thể ép buộc. Khi tôi chơi, tôi muốn nó là một phần của tâm hồn tôi, không phải chỉ là những nốt nhạc đơn thuần." Mai cảm thấy những lời nói ấy vang lên trong lòng mình, như một bản nhạc nhẹ nhàng mà sâu lắng. Cô không biết phải nói gì thêm. Nhưng có một điều, cô nhận ra rằng trong căn phòng này, sự trống vắng của tiếng đàn cũng chính là sự trống vắng của một trái tim, của những cảm xúc chưa được thể hiện. Cô nhìn anh, không biết vì sao lại có cảm giác như thể cô đã biết anh từ rất lâu, như thể họ đã từng gặp nhau trong một đời sống nào đó, dù chỉ là trong những giấc mơ. "Tôi không biết phải làm gì," Mai nói khẽ, "Nhưng.. nếu bạn có thể, tôi sẽ rất vui nếu tiếng đàn của bạn có thể vang lên lần nữa." Chàng trai im lặng nhìn Mai một lúc lâu, như thể suy nghĩ điều gì đó. Rồi anh đứng dậy, tiến lại gần cây đàn piano, đặt tay lên những phím đàn lạnh lẽo. "Thật ra," anh nói, "Tôi không biết vì sao tôi lại nói những điều này với bạn. Nhưng.. tôi sẽ thử. Nếu bạn thật sự muốn nghe, tôi sẽ chơi." Lần này, khi những ngón tay của anh chạm vào những phím đàn, âm nhạc nhẹ nhàng vang lên. Những nốt nhạc đầu tiên như làn sóng vỗ về, dịu dàng và đầy cảm xúc. Mai ngồi im lặng, mắt nhắm lại, để cho âm thanh dẫn dắt tâm hồn cô. Cô cảm thấy một sự kết nối lạ lùng, như thể tiếng đàn không chỉ là những giai điệu, mà là tiếng nói của chính trái tim người ấy. Và trong khoảnh khắc ấy, giữa tiếng đàn và sự lặng lẽ của căn phòng, Mai nhận ra rằng cuộc sống, đôi khi, chỉ cần một sự kết nối nhỏ bé nhưng đầy ý nghĩa, để làm cho mọi thứ trở nên có ý tưởng, có hy vọng, và có tình yêu. Tiếng đàn vẫn im bặt kể từ cái đêm định mệnh ấy. Mai ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, đôi mắt dõi về phía căn phòng đối diện. Căn phòng từng phát ra những giai điệu êm đềm, giờ chỉ còn lại bóng tối và im lặng đến đáng sợ. Suốt nhiều đêm liền, Mai không sao ngủ được. Cô luôn tự hỏi điều gì đã xảy ra với người ấy. Cái ngày hôm đó, khi cô nhìn thấy người ấy gục ngã bên cạnh cây đàn, cảm giác lo lắng và hoảng hốt chưa bao giờ rời khỏi tâm trí. Nhưng sau hôm ấy, cửa sổ đối diện vẫn đóng kín. Không còn ánh đèn, cũng chẳng còn tiếng đàn vang lên. Một buổi chiều chạng vạng, khi ánh nắng tắt dần trên phố cổ, Mai không kìm nén nổi nữa. Cô bước xuống cầu thang, tiến đến trước cửa căn hộ đối diện. Tay cô run rẩy gõ nhẹ. Một hồi lâu, cánh cửa mới từ từ mở ra. Người ấy đứng đó, gầy gò và tiều tụy hơn bao giờ hết. Gương mặt xanh xao, nhưng ánh mắt vẫn cố giữ nét bình thản. Cô.. cần gì sao? - Giọng người ấy yếu ớt, nhưng vẫn mang chút gì đó thân thiện. Mai ngập ngừng, không biết phải bắt đầu thế nào. Cô chỉ biết nhìn chằm chằm vào người ấy, cố nén nỗi xúc động: Tôi.. tôi chỉ muốn hỏi.. anh có ổn không? Hôm đó tôi thấy anh.. gục xuống bên cây đàn.. Tôi.. tôi lo lắm.. Người ấy im lặng một hồi lâu, rồi thở dài: Không có gì đâu. Tôi chỉ mệt một chút thôi. Mai không tin vào lời nói ấy. Cô nhìn xuống bàn tay của anh - đôi bàn tay từng lướt nhẹ nhàng trên phím đàn, giờ đây xanh xao và gầy guộc, những khớp xương như lộ rõ. Ánh mắt người ấy lảng tránh, như cố giấu đi điều gì. Đừng lo, chỉ là tôi không còn cảm hứng chơi đàn nữa - anh nói, giọng trầm và buồn bã. Mai lặng đi, lòng quặn thắt. Cô không thể tưởng tượng được một người say mê âm nhạc như anh lại mất đi cảm hứng. Cô nhìn sâu vào đôi mắt u uẩn của anh: Nhưng.. tiếng đàn của anh.. đối với tôi, nó không chỉ là âm thanh, mà là cả một thế giới. Nó giúp tôi cảm thấy ấm áp hơn giữa sự cô đơn trong cuộc sống này.. Anh có biết không? Người ấy ngước lên, ánh mắt dịu lại, như thể lời nói của Mai chạm đến một góc khuất trong tâm hồn anh. Một lúc lâu sau, anh mới lên tiếng: Cảm ơn cô.. vì đã lắng nghe tiếng đàn của tôi. Nhưng có những điều.. tôi không thể nói được. Mai mím môi, không muốn ép buộc anh. Nhưng cô biết, có một nỗi đau nào đó đã khiến anh chôn vùi đi niềm đam mê của mình. Đột nhiên, anh cười nhạt, tựa như cười chính bản thân: Tôi bị ung thư xương. Bác sĩ bảo tôi chỉ còn sống được một thời gian ngắn. Tôi không muốn chơi đàn nữa.. Vì nghĩ rằng, nếu một ngày tiếng đàn tắt hẳn, liệu người nghe có đau lòng hay không? Mai sững sờ, cảm giác như cả thế giới sụp đổ trước mắt. Cô không thể thốt lên lời, chỉ biết lặng lẽ khóc. Người ấy quay mặt đi, cố giấu đi sự yếu đuối của mình: Tôi đã nghĩ rằng.. từ bỏ sẽ tốt hơn. Nhưng nếu tiếng đàn của tôi thực sự có ý nghĩa với cô.. tôi sẽ cố gắng chơi tiếp, cho đến khi không còn đủ sức. Mai khẽ nắm lấy đôi bàn tay gầy guộc ấy, như muốn truyền thêm chút hơi ấm: Anh hãy chơi đàn.. không phải vì tôi, mà vì chính anh. Tiếng đàn của anh đẹp lắm.. Đừng để nỗi sợ cướp đi đam mê của mình. Người ấy im lặng, rồi khẽ gật đầu. Đêm hôm ấy, tiếng đàn lại vang lên, chậm rãi và dịu dàng hơn trước, nhưng chứa đựng một sức sống mãnh liệt. Trong bóng tối của căn phòng nhỏ, giữa lòng phố cổ tĩnh lặng, những nốt nhạc vang lên như một lời hứa - dù ngắn ngủi, nhưng sẽ không bao giờ lụi tàn. Một buổi sáng mùa đông, phố cổ vẫn trầm mặc trong màn sương mờ. Căn phòng nhỏ đối diện cửa sổ của Mai vẫn đóng kín, lặng lẽ như chính con người anh. Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi tiếng đàn tắt hẳn. Cảm giác trống trải khiến Mai nghẹn ngào mỗi khi nhìn về phía ấy. Hôm nay, cô quyết định sang căn hộ của anh, mang theo một bó hoa cúc trắng - loài hoa anh từng nói là yêu thích vì sự thanh tao và giản dị. Khi cánh cửa khép hờ được đẩy ra, căn phòng vắng lặng như một khoảng không bị bỏ quên. Cây đàn vẫn nằm đó, bụi phủ mờ trên những phím đàn lặng câm. Mai bước lại gần, khẽ chạm tay lên mặt đàn lạnh lẽo. Cô không thể ngăn nổi những giọt nước mắt lăn dài. Trên bàn nhỏ, có một cuốn sổ nhạc đã ngả màu, trang cuối cùng để lại một dòng chữ mờ nhòe: "Dành tặng cho người luôn lắng nghe tiếng đàn của tôi. Cảm ơn vì đã cho tôi biết rằng âm nhạc của mình không vô nghĩa. Nếu một ngày tôi không còn ở đây, hãy để tiếng đàn của tôi sống mãi trong trái tim cô - như cách cô đã khiến tôi tìm lại niềm tin." Mai ôm cuốn sổ vào lòng, nghẹn ngào trong dòng cảm xúc cuộn trào. Anh đã rời xa, nhưng cô biết rằng tiếng đàn của anh sẽ không bao giờ mất đi. Nó đã trở thành một phần trong cô, một phần của những tháng ngày tươi đẹp mà anh đã để lại. Kể từ ngày đó, mỗi chiều tà, Mai lại mở cửa sổ, để gió ùa vào và những ký ức về tiếng đàn lại vang vọng trong tâm trí cô. Đôi khi, cô cảm giác như nghe thấy âm thanh quen thuộc ấy - trong từng hơi thở của gió, trong tiếng lá xào xạc dưới hiên nhà. Mai bắt đầu học chơi đàn, từng ngón tay run rẩy lướt qua phím như thể tìm lại chút hơi ấm còn sót lại từ anh. Cô không cố gắng tái hiện tiếng đàn ấy mà chỉ muốn giữ lấy cảm giác gần gũi, như một lời hứa sẽ sống thay anh - sống với đam mê và khát vọng như anh từng mơ. Tiếng đàn của cô tuy còn vụng về nhưng ấm áp và chân thành, như chính tình cảm mà anh đã gieo vào lòng cô. Người dân phố cổ đôi khi vẫn thấy cô gái nhỏ ngồi bên cửa sổ, chơi những giai điệu man mác buồn nhưng chất chứa niềm hy vọng. Và họ biết, tiếng đàn ấy, chính là lời nguyện cầu cho một tâm hồn đã ra đi nhưng không bao giờ mất. Tiếng đàn không còn ngân vang từ căn hộ đối diện, nhưng trong lòng Mai, những nốt nhạc ấy vẫn sống mãi - như một phép màu bất diệt của tình yêu và niềm tin. The end Cảm ơn các bạn đã chia sẻ cảm xúc của mình và đi cùng tôi trên mỗi câu chuyện!