Truyện Ma [Dịch] Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta - Mặc Linh - Từ Chương 65

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Bunmincha, Mar 5, 2025.

  1. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 332: Thị trấn Ma Quỷ (29)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một số ngôi nhà cửa mở toang, Ngân Tô bước vào và thấy máu me khắp nơi, cư dân đã chết nằm trong vũng máu, mắt mở to, chết không nhắm mắt.

    Ngân Tô dọn dẹp rác, muốn dùng thuật giám định để kiểm tra xem trong nhà có manh mối gì không, nhưng lại nhớ ra số lần làm việc thiện của mình không đủ.

    Cô đành phải tự tay tìm kiếm.

    Cửa sổ bếp của ngôi nhà bị ai đó đập vỡ.

    Có lẽ quái vật phi nhân loại đã thuyết phục được đám trẻ dưới tầng hầm của trại trẻ mồ côi, bọn trẻ giúp chúng đập cửa sổ, sau đó quái vật phi nhân loại vào giết người.

    Có vẻ như hai bên hợp tác rất tốt.

    Ngân Tô tìm kiếm vài ngôi nhà, ngoài việc nhặt được một số rác, không phát hiện gì khác.

    Tuy nhiên, trong những ngôi nhà này, có dấu vết của người khác đã đến.

    Có lẽ là những cư dân còn sống..

    Họ thấy những dòng chữ do cư dân đã chết để lại, cộng với những dòng chữ bằng máu ngoài cửa và thất bại của lễ rửa tội tối qua, những cư dân sống sót có lẽ đã sợ hãi đến phát điên, hôm nay không dám ra ngoài.

    Lúc này, nhà nào cũng khóa cửa chặt, rèm cửa kéo kín mít.

    Ngân Tô bước ra khỏi nhà, quay đầu lại thấy một cư dân đang trốn sau rèm cửa nhìn cô. Ngân Tô nhướng mày, đôi mắt đen lấp lánh, cô cười và bước về phía đối diện.

    Những cư dân còn lại bây giờ, phần lớn đều có dây chuyền thánh giá trong tay.

    * * *

    * * *

    Trên con đường hoang vắng, một bóng người vội vã chạy qua, thỉnh thoảng quay đầu nhìn lại, như thể có thứ gì đáng sợ đang đuổi theo anh ta.

    Tuy nhiên, phía sau anh ta chỉ là con đường trống rỗng.

    "Bốp!"

    Bóng người va vào cánh cổng sân bị đẩy ra, ngã ngửa ra đất.

    Anh ta ngẩng đầu lên và thấy một cô gái cầm một ống thép dính máu bước ra từ bên trong, nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên.

    "Anh vẫn chưa chết à?"

    Hứa Thành môi tái nhợt run rẩy, như người lữ hành bị mắc kẹt lâu ngày trong sa mạc cuối cùng cũng thấy người sống, nước mắt rơi lã chã, "Đỗ Kim Dao.. Đỗ Kim Dao điên rồi!"

    Ngân Tô càng ngạc nhiên, tức là Đỗ Kim Dao cũng chưa chết.

    Đã ba ngày rồi.. một người chơi cũng chưa chết, nếu là phó bản khác, người đã chết một nửa rồi.

    Phó bản này không cần KPI sao?

    Ngân Tô hỏi người dưới đất: "Điên rồi? Điên thế nào?"

    "Cô ấy muốn giết tôi.. cô ấy muốn giết tôi, cô ấy điên rồi.. cô ấy thực sự điên rồi." Hứa Thành nói lắp bắp, hoảng loạn.

    Anh ta ôm chặt cánh tay, áo tay áo theo động tác của anh ta mà di chuyển lên xuống, Ngân Tô thấy những vết sẹo mờ mờ dưới tay áo anh ta.

    Những vết sẹo bị cào mạnh, đã đóng một lớp vảy máu.

    Hứa Thành dường như nhận ra ánh mắt của Ngân Tô, dừng lại, kéo tay áo, "Đỗ Kim Dao thực sự điên rồi.. tôi không lừa cô."

    Giống như những vết sẹo trên người cư dân..

    Người chơi nhận được thân phận vốn đã bị nguyền rủa, xuất hiện vết sẹo là bình thường.

    Ngân Tô quan sát Hứa Thành một lúc, "Là cô ấy điên hay anh điên?"

    Hứa Thành giữ chặt tay áo, giọng chắc chắn: "Là cô ấy, là cô ấy điên."

    Trong lời kể lộn xộn của Hứa Thành, Ngân Tô hiểu được hôm qua anh ta đã đi đâu.

    Hôm qua tất cả người chơi đều không muốn dẫn Hứa Thành theo, Hứa Thành dù sợ hãi nhưng cũng chỉ có thể một mình đi tìm manh mối.

    Chính trong lúc tìm manh mối, anh ta lại gặp Đỗ Kim Dao.

    Hứa Thành nói Đỗ Kim Dao thấy anh ta liền muốn giết anh ta, anh ta khó khăn lắm mới trốn thoát, nhưng phát hiện Đỗ Kim Dao đang tìm anh ta, anh ta cũng không dám quay lại.

    Anh ta tìm một chỗ trốn, ai ngờ Đỗ Kim Dao cứ quanh quẩn gần đó, nên anh ta trốn cả ngày.

    Trời sắp tối, anh ta đành phải cắn răng rời khỏi chỗ trốn, ban đầu định đi về hướng chỗ ở, nhưng không biết sao lại lạc đường, đi vào một khu rừng và bị lạc.

    Mãi đến sáng nay, anh ta mới ra khỏi rừng.

    Kết quả vừa ra khỏi rừng liền thấy Đỗ Kim Dao.

    "Anh nói Đỗ Kim Dao đuổi giết anh." Ngân Tô nhìn về hướng anh ta đến: "Cô ấy đâu rồi?"

    "Phía sau, ngay phía sau.." Hứa Thành cũng nhìn lại phía sau, nhưng trên con đường hoang vắng, đâu có ai. Hứa Thành nuốt nước bọt, "Chắc cô ấy thấy có người, nên trốn rồi.."

    Ngân Tô: "..."

    Ngân Tô bận rộn thăm hỏi những người hàng xóm đáng yêu, không có thời gian đi bắt một người bạn nhỏ khác cùng Hứa Thành.

    Ngân Tô tốt bụng cổ vũ anh ta: "Vậy anh mau chạy đi, đừng để cô ấy bắt được."

    Nói xong, Ngân Tô liền đi, không cho Hứa Thành cơ hội nói chuyện.

    * * *

    * * *

    Không phải cô ấy xui xẻo sao?

    Vừa bỏ rơi Hứa Thành, quay đầu lại liền gặp người liên quan khác - Đỗ Kim Dao.

    Đỗ Kim Dao trông rất bình tĩnh, trên người thêm một chiếc áo khoác, tay cầm một khẩu súng, nhìn cô ấy như vừa trải qua một trận chiến ác liệt.

    "Cô Tô, cô từ phía đó đến à?" Đỗ Kim Dao không tiến lại gần, đứng xa gọi.

    "Ừ."

    "Vậy cô có thấy Hứa Thành không?"

    "Thấy rồi." Ngân Tô gật đầu, "Anh ta nói cô điên rồi, muốn giết anh ta."

    Đỗ Kim Dao hừ lạnh, "Anh ta nói vậy với cô à?"

    Ngân Tô tiếp tục gật đầu: "Đúng vậy. Anh ta nói dối à?"

    Phiên bản của Đỗ Kim Dao và Hứa Thành không giống nhau.

    Đỗ Kim Dao ban đầu thực sự gặp Hứa Thành, nhưng cô không đuổi giết anh ta.

    Ngược lại, Hứa Thành lén theo dõi cô, cố ý hại cô.

    Bị cô phát hiện, cô mới muốn giết anh ta.

    Khi cô đuổi theo Hứa Thành, không biết sao lại đi vào một khu rừng, bị mắc kẹt ở đó, mãi mới tìm được cách ra ngoài.

    "Anh ta là người mới, theo dõi cô, cô không phát hiện?" Đỗ Kim Dao trông có vẻ là một người chơi có kinh nghiệm, người mới như Hứa Thành theo dõi, cô không nên không phát hiện.

    Trừ khi Hứa Thành nói dối.

    Anh ta không phải là người chơi mới.

    Đỗ Kim Dao nhíu mày: "Tôi không biết sao lại thế, tôi thực sự không phát hiện."

    "Anh ta đi hướng đó." Ngân Tô cũng không hỏi thêm, chỉ đường cho Đỗ Kim Dao.

    Đỗ Kim Dao ngạc nhiên khi Ngân Tô chỉ đường cho mình: "Cô tin tôi?"

    "Sao có thể, tôi không tin ai cả." Ngân Tô mỉm cười: "Cô hỏi đường, tôi chỉ đường thôi, tôi chỉ thích giúp đỡ người khác."

    Đỗ Kim Dao: "..."

    Đỗ Kim Dao đoán Hứa Thành đi tìm những người chơi khác, cũng không chần chừ nữa, lập tức đi tìm Hứa Thành.

    Ngân Tô nhìn theo bóng lưng Đỗ Kim Dao rời đi, khẽ thở dài, lúc này Hứa Thành có lẽ đã chạy đến gần chỗ Ngụy Hoành và những người chơi khác.

    Đỗ Kim Dao bây giờ đuổi theo, sẽ phải đối mặt với sự nghi ngờ và chất vấn.

    Nhưng nhìn tình hình sáng hôm qua, có lẽ Ngụy Hoành và những người kia vẫn không tin ai, tự nhiên cũng sẽ không giúp ai.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô thăm hỏi xong một dãy phố, ngồi trên bậc thềm kiểm kê chiến lợi phẩm.

    Hiện tại cô có mười hai dây chuyền thánh giá, nhiều hơn cô tưởng.

    Tất nhiên, nếu đúng như quái vật phi nhân loại nói, thánh giá được làm từ xương người, thì xương của một người cũng có thể làm được khá nhiều dây chuyền thánh giá.

    Nhưng chìa khóa để vượt qua không phải là những dây chuyền thánh giá này, vậy nó là gì?

    "Ma quỷ" trong miệng cư dân thị trấn vẫn chưa xuất hiện, có lẽ cô phải đi thăm hỏi..

    Nhưng trước khi đi thăm hỏi, Ngân Tô quyết định thu thập hết dây chuyền thánh giá.

    - -Chào mừng đến với địa ngục của tôi--
     
    Noctor and Hoa Nguyệt Phụng like this.
  2. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 333: Thị trấn Ma Quỷ (30)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tối qua đám trẻ làm việc không hiệu quả lắm, ngoài những cư dân có dây chuyền thánh giá không chết, còn nhiều cư dân không có dây chuyền cũng sống sót.

    Ngân Tô đành phải tự tay dọn dẹp từng nhà một.

    May mà đám cư dân bị dọa sợ, Ngân Tô chỉ cần dọa họ một chút, không còn mấy ai có khả năng phản kháng, dọn dẹp rất dễ dàng.

    Nhưng khi cô dọn xong hai dãy phố, không biết ai đã báo tin, những cư dân đó lại chạy mất.

    Thị trấn có nhiều nhà bỏ hoang, Ngân Tô muốn tìm những cư dân chạy trốn không dễ dàng.

    * * *

    * * *

    Ở phía bên kia, Hứa Thành tìm được những người chơi khác, kể cho họ nghe chuyện Đỗ Kim Dao điên muốn giết anh ta.

    Khi Đỗ Kim Dao đuổi đến, tình hình càng thêm náo nhiệt.

    Nhưng giống như Ngân Tô đoán, không có bằng chứng xác thực, Ngụy Hoành và những người kia không dễ dàng tin lời ai, cũng không định đứng về phía nào.

    Đỗ Kim Dao quyết tâm giết Hứa Thành, Hứa Thành thấy không kéo được đồng minh, đành phải chạy trước.

    Khi hai người này rời đi, Ôn Thần Hạo mới nói với những người chơi khác: "Chúng ta đều xuất hiện ảo giác ở mức độ khác nhau, thời gian càng lâu tình hình càng nghiêm trọng, chúng ta phải nhanh chóng tìm chìa khóa vượt qua."

    Ảo giác tiếp tục nặng thêm, ai biết họ sẽ làm gì.

    Hơn nữa, phó bản này chỉ có thể rời đi khi tìm được chìa khóa vượt qua.

    "Nhưng chìa khóa vượt qua là gì?"

    "Có lẽ liên quan đến người phụ nữ mà Wells mang về."

    "Vậy chúng ta phải tìm manh mối liên quan đến cô ấy."

    Ngụy Hoành đã kể lại chuyện tối qua, họ gần như đã hiểu rõ lời nguyền trên người cư dân thị trấn.

    Quái vật phi nhân loại xuất hiện vào ban đêm cũng là do cư dân thị trấn tự gây ra.

    Nhưng 'ma quỷ' nguyền rủa họ vẫn chưa tìm được thêm manh mối, người phụ nữ mà Wells mang về là ai? Sau đó cô ấy đã xảy ra chuyện gì ở thị trấn?

    Năm người chơi tuy không định tin tưởng nhau, nhưng đều ngầm trao đổi thông tin đã biết.

    Đây là phó bản tử vong, rất có thể đây là phó bản cuối cùng của họ.

    Nếu muốn sống tiếp, mọi người phải nhân lúc còn tỉnh táo, trao đổi manh mối với nhau. Chỉ dựa vào một người, có thể không tìm được tất cả manh mối và lấy được chìa khóa vượt qua.

    Sau khi bàn bạc, anh em nhà Ôn và An Vân vẫn đi cùng nhau, Ô Bất Kinh đi cùng Ngụy Hoành.

    "Anh Ngụy, chúng ta đi đâu?"

    "Nhà thờ."

    "À.."

    Ô Bất Kinh nhớ lại lần trước gặp chuyện, cả người không thoải mái.

    Nếu có thể, anh ta không muốn bước vào nhà thờ thêm lần nào nữa.

    Ngụy Hoành đi nhà thờ, Ôn Thần Hạo dẫn em gái và An Vân đi về một hướng khác trong thị trấn.

    Họ nhận được một manh mối hôm qua, trong thị trấn có một ông lão rất già, ông ấy có thể biết manh mối về người phụ nữ mà Wells mang về.

    Chỉ là ông ấy sống ở nơi rất hẻo lánh.

    * * *

    * * *

    "Anh, đây là chỗ này sao? Sao em cảm thấy không có ai ở đây.."

    Ôn Dư nhìn đám cỏ dại không ai chăm sóc, trong đám cỏ có một căn nhà đơn sơ bằng đá, chỗ này có thể có người ở sao?

    Nơi này không chỉ là hẻo lánh.

    Xung quanh không có bất kỳ công trình nào, toàn là rừng cây và cỏ dại.

    Cách xa các con phố khác, nói là hoang vu không người ở cũng không sai.

    Ôn Thần Hạo: "Anh vào xem, các em chú ý xung quanh."

    "Anh cẩn thận nhé."

    "Ừ."

    Ôn Thần Hạo đi qua đám cỏ dại, vòng sang bên kia, thấy cánh cửa nhà lung lay sắp đổ, "Có ai ở nhà không?"

    Không ai trả lời anh ta.

    Ôn Thần Hạo tiến đến cửa, gọi thêm vài tiếng, vẫn không ai trả lời, anh ta liền đẩy cửa nhìn vào bên trong.

    Bên trong có một số vật dụng sinh hoạt đơn giản, nhìn tình trạng bên trong nhà, có lẽ có người ở đây.

    * * *

    * * *

    "Anh của em sao vẫn chưa ra?" An Vân đợi một lúc, cảm thấy Ôn Thần Hạo vào trong quá lâu, có chút lo lắng.

    "Không biết nữa.." Ôn Dư cũng rất lo lắng, cô thử gọi vào trong: "Anh?"

    "..."

    Rõ ràng chỉ cách vài mét, Ôn Thần Hạo chắc chắn có thể nghe thấy, nhưng lúc này lại không có phản hồi gì.

    Có gì đó không ổn..

    Ôn Dư lập tức chạy về phía đó, "Anh?"

    "Ôn Dư!" An Vân giật mình, muốn gọi Ôn Dư lại.

    Nhưng Ôn Dư lo lắng cho Ôn Thần Hạo, liền lao thẳng tới.

    Cửa trước của ngôi nhà khép hờ, nhưng không thấy bóng dáng Ôn Thần Hạo.

    Ôn Dư vừa định đẩy cửa, thì nghe thấy tiếng nói khàn khàn kỳ lạ từ phía sau, "Các người là ai? Đến đây làm gì? Ai cho phép các người đến đây!"

    Ôn Dư giật mình, quay đầu lại thấy một bà lão. Bà ấy tóc bạc trắng, lưng còng, hai tay chống gậy, khuôn mặt nhăn nheo như vỏ cây, khóe miệng trễ xuống, nhìn họ rất dữ tợn.

    Trên mặt bà ấy còn có một vết sẹo lớn, nhưng những vết sẹo này không giống những vết họ đã thấy trước đó.

    An Vân phản ứng nhanh, kéo Ôn Dư đang quá lo lắng cho Ôn Thần Hạo: "Chào bà, cháu là An Ni Nhã, cháu gái của Wells."

    "Wells.." Bà lão dùng gậy đập mạnh xuống đất, hừ lạnh một tiếng: "Người nhà Wells đến nơi hẻo lánh này làm gì?"

    An Vân thấy phản ứng của bà lão, nghĩ thầm hỏng rồi, nói sai rồi.

    Bà lão này dường như không ưa người nhà Wells.

    An Vân hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh: "Bạn của chúng cháu vừa đến đây.. không biết bà có thấy không?"

    "Không." Bà lão dùng gậy đuổi họ: "Cút cút cút, mau cút đi, ta không hoan nghênh các người."

    "Bà ơi, bạn của chúng cháu.."

    "Mau cút!"

    Bà lão trực tiếp dùng gậy đánh họ, nhìn bà như sắp ngã vì gió thổi, nhưng lại vung gậy rất mạnh.

    Cú đánh vào chân đau không tả nổi.

    An Vân và Ôn Dư đều bị đánh vài cái, bị bà lão đuổi ra ngoài.

    Ôn Dư ôm chân đau, "Anh của em chắc chắn ở trong nhà bà ấy!"

    Gần đây chỉ có ngôi nhà này, Ôn Thần Hạo không thể đi nơi khác mà không gọi cô, anh của cô chắc chắn ở trong ngôi nhà này..

    An Vân cũng bị đánh hai cái, đau đến hít thở khó khăn: "Đừng vội, anh của em chắc có khả năng tự bảo vệ, chúng ta nghĩ cách trước, đừng hành động liều lĩnh."

    Bà lão nhìn như sắp ngã vì gió thổi, nhưng đánh người lại đau thế này.

    * * *

    * * *

    Chiều tối, trang viên.

    Ngân Tô toàn thân đầy máu trở về trang viên, lúc này trong trang viên không có người chơi nào, quản gia đang chuẩn bị bữa tối trong bếp.

    Quản gia không chú ý thấy Ngân Tô đã trở về, đang cầm một ly nước trái cây lớn, lén lút đi vào góc.

    Ngân Tô: "..."

    Ngân Tô dừng ý định gọi quản gia lại, trốn sang một bên quan sát hành động của quản gia.

    Quản gia nhìn quanh xác nhận không có ai, lấy từ túi áo ra một gói giấy chứa bột. Cô ta đổ hết bột vào nước trái cây và khuấy đều.

    Quản gia thêm xong nguyên liệu, thở phào nhẹ nhõm, quay lại thì bất ngờ va phải Ngân Tô. Ly nước trái cây rơi xuống đất và vỡ tan tành.

    Quản gia ngửi thấy mùi máu nồng nặc từ người trước mặt..

    Cô ấy đứng sau mình từ khi nào!

    Cô ấy có thấy gì không?

    Tim quản gia đập thình thịch, sợ hãi như hai lưỡi cưa kéo qua kéo lại trong cơ thể cô ta.
     
    Noctor and Hoa Nguyệt Phụng like this.
  3. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 334: Thị trấn Ma Quỷ (31)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô cúi nhìn nước trái cây văng lên quần mình: "Nhà tôi rất giàu, nhưng cũng không thể lãng phí thức ăn như vậy."

    Quản gia run rẩy: "Xin.. xin lỗi."

    "Không sao." Ngân Tô cúi xuống, nhặt ly nước trái cây vỡ, đáy ly vẫn còn khá nhiều nước trái cây, cô đưa thẳng đến trước mặt quản gia: "Uống hết đi, tôi sẽ tha thứ cho cô."

    "!"

    Đồng tử quản gia co lại, bản năng chống lại nước trái cây đó, vô thức lùi lại.

    "Không.. tiểu thư Tô, tôi.."

    Ngân Tô phớt lờ sự sợ hãi của quản gia, giọng ôn hòa: "Sao vậy? Nước này không bẩn, lại do chính tay cô ép, rất sạch sẽ và tốt cho sức khỏe."

    Quản gia: "..."

    Quản gia nghe thấy sự cứng rắn không thể từ chối trong giọng nói ôn hòa đó.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô nhìn quản gia tay run rẩy, cầm ly nước trái cây vỡ, nhắm mắt uống hết.

    Ngân Tô mới hài lòng gật đầu: "Đúng rồi, đừng lãng phí thức ăn."

    Quản gia: "..."

    Ngân Tô nhìn chằm chằm quản gia, không có ý định rời đi: "Cô tiếp tục làm việc đi."

    Quản gia nào có tâm trí làm việc, nhưng Ngân Tô không đi, cô ta cũng không dám rời đi, càng không dám làm gì khác.

    Quản gia lấy thêm trái cây, rửa sạch, lấy dụng cụ ép mới.. khi còn lại quả cuối cùng thì đầu cô ta đầu bắt choáng váng.

    Bà ta cố gắng lắc đầu mạnh, nhưng cơn buồn ngủ không thể chống lại.

    "Bốp!"

    Quản gia làm đổ đồ trên bàn, cơ thể mềm nhũn ngã xuống đất.

    Ngân Tô đợi quản gia không còn động tĩnh mới tiến lên kiểm tra, vẫn còn thở, có lẽ là thuốc mê gì đó.

    Ngân Tô nhìn quanh bếp, thấy một dấu hiệu 【? 】 ở góc.

    Cô đến đó và lấy ra ba cái bao tải.. bao tải?

    Ngân Tô phát hiện trên bao tải có máu, khi trải ra sẽ thấy máu không phải vẽ bừa bãi mà giống như những ký hiệu trên bàn tròn dưới tầng hầm trại trẻ mồ côi.

    Những ký hiệu này chắc chắn do cư dân tạo ra.

    Hôm nay Ngân Tô đã quét sạch thị trấn, nhưng có cư dân chạy mất, cô cũng không biết họ trốn ở đâu.

    Bây giờ quản gia cho người chơi uống thuốc, chắc chắn là do cư dân chỉ đạo..

    Ngân Tô nhìn quản gia nằm bất tỉnh trên đất, kéo một bao tải qua và nhét bà ta vào trong.

    Nhưng vẫn còn hai cái..

    Vậy là Ngân Tô nghĩ đến Wells trong nhà xác, ông ấy không thể hiến tế, nhưng có thể di chuyển được chứ?

    Là ông nội, giúp đỡ cháu gái là điều ông nên làm.

    Ngân Tô vui vẻ kéo bao tải đến nhà xác, nhét Wells vào bao tải. Xác nhận có thể di chuyển, cô cũng ném Wells vào bếp.

    Còn thiếu một cái..

    Tiếc là thu hoạch chiều nay đều bị cung điện và quái vật tóc lấy hết, bây giờ cần, cô lại không có cái nào.

    Thật đáng ghét!

    Cô thực sự cần một dụng cụ không gian để chứa rác.

    Ngân Tô không còn cách nào, đành không nhét cái thứ ba.

    Ngân Tô tìm một số thức ăn có thể ăn trong bếp, bên ngoài trời càng lúc càng tối, không có người chơi nào trở về.

    Đã hơn bảy giờ.

    Ngân Tô nhìn qua kính bếp, thấy có người đột nhiên vòng qua từ bên hông trang viên, lén lút tiến về phía bếp.

    Họ vào từ đâu?

    Trang viên chỉ có một cổng lớn, không có cổng khác.

    Họ đến từ hướng không phải cổng lớn..

    Ngân Tô mang theo sự nghi ngờ, uống hết ngụm nước cuối cùng, đứng dậy tìm chỗ trốn.

    Có hai người đến, là cư dân thị trấn, lén lút quan sát bên ngoài bếp, "Ruila?"

    "Ruila.."

    "Sao cô ấy không ở đây?"

    "Nhìn dưới đất.."

    Một cư dân chỉ vào hai bao tải trên đất.

    "Sao chỉ có hai cái?"

    "Hai cái thì hai cái, trời tối không an toàn, mang họ đi trước."

    "Mở ra xem.."

    "Xem gì." Cư dân kia có chút sợ hãi: "Ai ở trong cũng vậy thôi. Mau đi, tôi cảm thấy nơi này âm u, như có thứ gì đó đang nhìn tôi."

    Nghe vậy, cư dân kia cũng cảm thấy không thoải mái..

    Vậy là hai người không kiểm tra ai trong bao tải, mỗi người vác một cái, nhanh chóng rời khỏi bếp, nhìn quanh một vòng rồi đi thẳng ra cổng lớn.

    Ngân Tô bước ra từ góc khuất, nhìn theo hướng hai người kia rời đi, rồi bước theo.

    * * *

    * * *

    "Tick tock, tick tock, tick tock.."

    Tiếng đồng hồ kêu trong tầng hầm nghe rõ mồn một, ánh lửa kéo dài những bóng đen, chiếu loạn lên tường và trần nhà.

    Tầng hầm nhỏ, chật kín khoảng ba mươi người.

    Đây đều là những cư dân còn sống sót trong thị trấn.

    "Bắt đầu chưa?"

    "Chỉ có hai người.. đủ không?"

    "Mặc kệ, nếu thực sự để cô ấy ra ngoài, chúng ta chết còn thảm hơn." Chủ nhân của giọng nói nhìn vào bao tải bị ném ở giữa: "Tiểu thư Tô Vi có ở trong đó không?"

    Hai cư dân mang bao tải về vì sợ hãi, không kiểm tra, lúc này đành trả lời cứng rắn: "Không, tiểu thư Tô Vi có sức mạnh của cô ấy, không dễ lừa vậy."

    Cư dân tin rằng sức mạnh của Ngân Tô, người tự xưng là sứ giả của 'cô ấy', đều đến từ 'cô ấy'.

    "Hừ, đợi nghi lễ kết thúc, cô ta chỉ là một kẻ vô dụng, lúc đó bắt cô ta lại."

    "Cô ta giết nhiều người của chúng ta như vậy.."

    "Đến lúc đó phải cho cô ta biết tay!"

    Quản gia trong bao tải nghe thấy tiếng thì thầm, từ từ mở mắt, phát hiện tay chân bị trói, miệng bị bịt kín.

    "Ư ư ư.."

    Quản gia bắt đầu vùng vẫy.

    Cứu tôi với!

    Nhưng người bên ngoài chỉ nghĩ là người bị trói tỉnh lại, không ai để ý đến cô ta.

    Không những thế, còn có người đá cô ta hai cái, bảo cô ta đừng làm ồn.

    Quản gia càng vùng vẫy 'ư ư' lớn hơn, nhưng chỉ nhận được nhiều cú đá hơn.

    Hai phút sau, cô ta cảm thấy mình bị treo lên.

    "Ư ư ư.." Cứu tôi với! Cứu tôi với! Tôi là Ruila!

    Không ai nghe thấy tiếng kêu cứu của quản gia, bên tai cô ta chỉ còn tiếng cư dân đọc chú ngữ khó hiểu.

    Không!

    Không!

    * * *

    * * *

    Trong tầng hầm, cư dân ngồi thành vòng tròn, ở giữa là hai bao tải bị treo lên, những ký hiệu trên bao tải phát ra ánh sáng đỏ kỳ lạ trong tiếng chú ngữ khó hiểu của họ.

    Ánh sáng đỏ bao phủ hai bao tải, một trong số đó bắt đầu nhỏ máu, máu đỏ tươi rơi xuống đất, từng đường nét sáng lên.

    Khi sắp hình thành một hình vẽ hoàn chỉnh, bao tải lại ngừng nhỏ máu, ánh sáng nhấp nháy rồi tắt hẳn.

    "Sao lại thế này?"

    "Sao cái này không có phản ứng.."

    Tiếng cư dân hoảng loạn vang lên.

    Đúng lúc này, cánh cửa tầng hầm đóng chặt bị đẩy mở.

    Bên ngoài, một thiếu nữ bước ra từ bóng tối, ánh sáng mờ nhạt tạo thành một vầng hào quang quanh cô, cô vui mừng dang tay, giọng nói phấn khích: "Những người hàng xóm thân yêu của tôi, bất ngờ chưa!"

    "!"

    Cư dân ngồi dưới đất lập tức hoảng loạn đứng dậy, chen chúc thành một đám, kinh hoàng nhìn người ở cửa.

    "Sao cô ta tìm được đến đây!"

    "Là cô ta! Chắc chắn là cô ta! Cô ta bảo cô ấy đến tìm chúng ta!"

    "Tại sao phong ma trận không có hiệu quả.."
     
    Noctor and Hoa Nguyệt Phụng like this.
  4. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 335: Thị trấn Ma Quỷ (32)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tại sao không có hiệu quả.." Ngân Tô dường như bị họ chọc cười, "Đương nhiên là vì các người chọn sai vật tế."

    "!"

    Mọi người nhìn vào bao tải treo ở giữa.

    Những ký hiệu trên bao tải đã mất ánh sáng, màu đỏ ban đầu cũng phai thành màu xám trắng, mất tác dụng.

    Bên trong là ai?

    Có người cắt dây, một bao tải rơi xuống.

    ".. Là Ruila." Giọng khô khốc, không thể tin nổi vang lên.

    Ruila đã biến thành một xác khô, khuôn mặt méo mó, mắt mở to, như đang trách móc họ, tại sao không phát hiện ra cô ta, tại sao không cứu cô ta..

    "Vậy cái này là ai.."

    Trong trang viên chỉ có một mình Ruila.

    Cô ấy còn nhét ai vào trong.

    Không đợi cư dân mở ra xem, bao tải kia đột nhiên bị một bàn tay đâm xuyên, 'xoẹt' một tiếng rách ra, lộ người bên trong.

    Một cư dân hét lên: "Wells!"

    Không lạ gì bao tải này không có máu.. vì bên trong là một người chết.

    Nhưng lúc này không có thời gian để nghĩ, vì Wells đã đứng dậy, khuôn mặt già nua không chút máu, đôi mắt mở ra xám xịt, không có chút thần sắc.

    Ông ta cứng nhắc xoay cổ, nhìn vào đám cư dân co rúm lại, khóe miệng từ từ kéo ra một nụ cười kỳ quái.

    Cư dân bị ánh mắt của Wells làm cho kinh hãi, khóc thét lên: "Xong rồi!"

    "Ông ta bị ma quỷ nhập rồi!"

    Chắc chắn vừa xảy ra sự cố, họ không thể củng cố phong ấn sức mạnh của ma quỷ, ngược lại để Wells chết nhận được sức mạnh, trở thành con rối của ma quỷ.

    Wells tuy là một ông già yếu ớt, nhưng lúc này ông ta không có dáng vẻ của một ông già, như một chiến binh mạnh mẽ.

    Hai bước tiến tới, ông ta bắt lấy một cư dân, móng tay sắc nhọn đâm thẳng vào mắt đối phương, kéo mắt ra ngoài.

    "Á á á!"

    Tiếng kêu thảm thiết và tiếng hô hoán hỗn loạn vang lên, tầng hầm chật hẹp không có nhiều chỗ để trốn, lối ra duy nhất lại có 'sứ giả của ma quỷ' đứng gác, không cư dân nào dám đi về phía đó.

    Chỉ trong chốc lát, Wells đã vươn móng vuốt ma quỷ đến nạn nhân thứ tư.

    "Lửa.. mau tìm lửa!"

    "Đốt chết ông ta!"

    "Dùng lửa đốt chết ông ta!"

    Tầng hầm dùng nến để chiếu sáng, cư dân lao vào những cây nến, trong lúc hỗn loạn, nhiều cây nến bị tắt.

    Khó khăn lắm mới lấy được một cây nến chưa tắt, niềm vui chưa kịp hiện lên trong mắt cư dân, một lọn tóc đen xuất hiện trước mặt anh ta, rồi nhẹ nhàng phủ lên ngọn nến.

    Nến tắt.

    "Khì khì khì."

    Lọn tóc điên cuồng lắc lư, phát ra tiếng cười quái dị, tiếng cười như đang chế giễu, mỉa mai anh ta.

    Cư dân: "..."

    Giây tiếp theo, cư dân mở miệng kêu thảm thiết: "Á á á á--"

    * * *

    * * *

    Ngân Tô đứng ở cửa, nhìn quái vật tóc lướt qua cư dân, lắc lư cơ thể tắt từng cây nến trong tay họ.

    Cô biết Wells sẽ sống lại vào ban đêm, nhưng không ngờ ông ta cũng sống lại ở đây.

    Khi dùng Wells để thay thế, cô cũng không nghĩ sẽ có hiệu quả như vậy.

    Nhưng là một cháu gái hiếu thảo, sao có thể nhìn một đám người bắt nạt ông nội mình được.

    Ngân Tô lùi vào bóng tối bên ngoài cửa, đóng cửa lại.

    Tiếng kêu thảm thiết bên trong bị cửa chặn lại, nghe trầm đục và méo mó.

    Có người chạy đến cửa, cố kéo cửa, nhưng cửa bị tóc quấn đầy, người bên trong không thể mở ra.

    Họ bắt đầu đập cửa, kêu cứu..

    Ngân Tô dựa vào bóng tối, mũi chân nhịp nhàng chạm đất.

    NPC không kêu cứu, vậy thì người chơi như cô phải kêu.

    Nhưng cô không muốn kêu, nên phải có bên nào đó kêu lên.

    Những cư dân này làm vậy, dường như muốn phong ấn lại sức mạnh của 'ma quỷ', nhưng 'ma quỷ' chắc chưa xuất hiện.

    Tức là 'ma quỷ' vẫn đang bị phong ấn, chỉ là phong ấn bị hỏng hoặc hiệu quả giảm.

    Cư dân dùng cách này để củng cố phong ấn.

    * * *

    * * *

    Mười phút sau, tiếng động bên trong dần biến mất.

    Ngân Tô đứng thẳng dậy, bảo quái vật tóc mở cửa, giờ là lúc giải quyết việc nhà.

    Nhưng khi cô vào trong, phát hiện Wells không còn ở đó.

    Wells biến mất không dấu vết.

    Ngân Tô cầm đèn pin quét một vòng tầng hầm, cư dân nằm trong vũng máu, mỗi người đều chết giống nhau, bị móc mắt và bị móng tay sắc nhọn đâm xuyên cổ họng.

    【Xác chết】

    【Dây chuyền thánh giá】

    【Nhãn cầu】

    【Dây chuyền thánh giá】

    【Xác chết】

    【Đường hầm ngầm】

    Ngân Tô nhặt hết rác, đi đến chỗ có dấu hiệu 'đường hầm ngầm', thấy gạch nền có dấu vết di chuyển, cô dời gạch ra, bên dưới quả nhiên có một đường hầm tối om.

    Ngân Tô cầm đèn pin soi vào đường hầm, rồi đi xuống. Bên dưới không rộng rãi, phải cúi người đi.

    Đường hầm ngoằn ngoèo, có nhiều ngã rẽ, Ngân Tô đi ra thì phát hiện là nhà của một cư dân.

    Ngân Tô cạn lời, người trong thị trấn này là chuột sao? Đào hầm khắp nơi!

    Bây giờ xem ra, hai người đột nhiên xuất hiện trong trang viên trước đó cũng vào qua những đường hầm này.

    Nhưng đường hầm quá hẹp, có chỗ một người đi qua cũng khó khăn, nếu mang theo một người nữa, chắc chắn không dễ đi. Nên khi họ phát hiện trang viên không có ai, liền đi thẳng ra cổng lớn.

    * * *

    * * *

    Đường hầm có quá nhiều ngã rẽ, Ngân Tô không thể tìm thấy dấu vết của Wells, cuối cùng đành bỏ cuộc, ra khỏi đường hầm.

    Ngân Tô cũng không muốn về trang viên, tùy tiện chọn một nhà để ở, lấy hết chiến lợi phẩm ra đặt trên bàn.

    Cộng với những thứ vừa thu thập được trong tầng hầm, tổng cộng có 67 dây chuyền thánh giá.

    Nếu những người chơi khác không có, cô chắc đã thu thập hết.

    Dường như cũng không có tác dụng gì..

    "Xoảng!"

    Một viên đá đập vỡ kính cửa sổ, lăn đến chân Ngân Tô.

    Ngân Tô ngẩng đầu lên thấy một quái vật phi nhân loại chui vào từ bên ngoài, đối diện với ánh mắt của Ngân Tô, nó liền rụt lại.

    Ngân Tô: "..."

    Ngân Tô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, kéo rèm ra nhìn ra ngoài.

    Cô bé tối qua đang ở bên ngoài, bên cạnh là một đám trẻ con, còn có vài gương mặt quen thuộc, là những đứa trẻ dưới tầng hầm trại trẻ mồ côi.

    Trong đó có đứa tên là Barry

    "Chào buổi tối, em gái." Ngân Tô dựa vào cửa sổ chào cô bé, còn nhiệt tình mời: "Tối rồi, dẫn các bạn nhỏ vào ngồi chơi chút đi."

    Cô bé: "..."

    Rõ ràng là cô bé gọi 'chị' trước, nhưng lúc này nghe tiếng 'em gái', cô bé chỉ cảm thấy sợ hãi.

    Cô bé không muốn vào, nhưng lại thấy bóng đen sau lưng Ngân Tô từ từ hiện ra, như những xúc tu của con bạch tuộc ác độc và kiêu ngạo.

    Sắc mặt cô bé thay đổi, không giấu được nỗi sợ trong mắt.

    Cô ấy rốt cuộc là quái vật gì!

    Tại sao lại xui xẻo gặp cô ấy nữa!

    Đáng ghét đáng ghét đáng ghét!

    - -Chào mừng đến với địa ngục của tôi--
     
    Noctor and Hoa Nguyệt Phụng like this.
  5. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 336: Thị trấn Ma Quỷ (33)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một đám trẻ con chen chúc vào phòng khách, lo lắng nhìn Ngân Tô.

    "Ngồi đi, đừng khách sáo, muốn ăn gì uống gì tự tìm nhé." Ngân Tô cười mời họ: "Dù sao cũng không phải nhà tôi."

    "..."

    Cô thật hào phóng.

    Cô bé không dám ngồi, đứng cách xa Ngân Tô, liếc nhìn dây chuyền thánh giá trên bàn, cảnh giác hỏi: "Cô lại muốn làm gì? Tối nay chúng tôi không chọc giận cô mà?"

    Những thứ đó có thể làm hại họ.

    Cô ấy bày nhiều thứ trên bàn để làm gì?

    Lừa họ vào để giết sao?

    Không đúng.. cô ấy muốn giết họ, cũng không cần lừa.

    Ngân Tô ngồi trên ghế sofa, hai tay đặt lên lưng ghế, như một ông chủ lớn, nói một câu: "Tôi đã giúp các em giết hết người trong thị trấn rồi, không cần cảm ơn đâu."

    Cô bé mắt mở to: "Giết hết rồi?"

    "Đúng vậy." Ngân Tô lắc đầu thở dài: "Tôi còn tưởng các em tối qua có thể giải quyết những cư dân không có dây chuyền thánh giá, không ngờ vẫn cần tôi dọn dẹp, các em thật vô dụng."

    Cô bé: "..."

    Đừng nhìn thị trấn bây giờ ít người ở, nhưng trước đây đây là một thị trấn phồn hoa, diện tích không nhỏ, các con phố chính cũng có vài con.

    Một đêm làm sao họ có thể giết hết những người phân tán khắp thị trấn?

    Cô bé mím môi, không hiểu Ngân Tô: "Tại sao cô giúp chúng tôi?"

    "Có lẽ vì tôi tốt bụng?" Ngân Tô không chắc: "Các em nghĩ sao cũng được, tôi không có ý kiến."

    Cô bé: "..."

    "Vì các em không có việc gì, chúng ta nói chuyện chút đi."

    "Nói.. gì?"

    "Nói chuyện gì cũng được." Ngân Tô chỉ vào dây chuyền thánh giá trên bàn, "Các em biết có bao nhiêu cái này không?"

    Cô bé thực sự biết: ".. 70 cái."

    "Chắc chắn chứ?"

    "Tôi nghe Wells nói mà." Cô bé rất chắc chắn: "Ông ấy nói với cha xứ 'lúc đầu đúc tổng cộng 70 cái thánh giá'."

    Quái vật phi nhân loại bình thường không thể hiện thân, nhưng chúng vẫn tồn tại, chỉ là cư dân không nhìn thấy chúng và chúng cũng không thể làm hại cư dân.

    Những cư dân đó nghĩ rằng chúng chỉ xuất hiện khi có người chết trong thị trấn.

    Vì vậy, khi chúng lang thang trong thị trấn, chúng thấy và nghe được nhiều bí mật.

    70 cái.. vậy còn thiếu 3 cái..

    Phải tìm những cái còn lại ở đâu? Những người chơi khác có không?

    Ngân Tô cất dây chuyền đi, "Đừng đứng đó, ngồi xuống nói chuyện đi."

    Cô bé không muốn nói chuyện: "Cô muốn hỏi gì thì hỏi nhanh đi, hỏi xong thả chúng tôi đi."

    "Được thôi." Ngân Tô cũng không ép họ: "Vậy các em kể cho tôi nghe về quá khứ của thị trấn này."

    Những đứa trẻ này đã chết trong vòng năm mươi năm qua, sau khi chết, chúng 'sống' dưới dạng hồn ma trong thị trấn, chúng biết nhiều chuyện về thị trấn.

    Nhưng bảo chúng kể trực tiếp, chúng cũng không biết bắt đầu từ đâu.

    Đám trẻ nhìn nhau, không ai mở miệng.

    Ngân Tô đành phải đặt câu hỏi.

    "Ông nội tôi từng mang về một người phụ nữ, các em biết cô ấy là ai không?"

    Cô bé im lặng một lúc, rồi gật đầu: "Cô ấy tên là Ái Lâm Na."

    "Kể cho tôi nghe tất cả những gì các em biết về cô ấy."

    Cô bé nhíu mày: "Tôi không biết nhiều.."

    Cô bé cũng chỉ biết từ những cuộc thảo luận riêng của cư dân và một số ghi chép (bây giờ những ghi chép đó đã bị hủy) sau khi chết.

    "Không sao, em biết bao nhiêu nói bấy nhiêu."

    "..."

    Ái Lâm Na đến thị trấn cùng cha của Wells.

    Nghe nói vì bên ngoài đang có chiến tranh, quê hương của cô ấy bị phá hủy, khi chạy trốn gặp cha của Wells và những người khác, nên được đưa về thị trấn.

    Cô ấy đến thị trấn, sống trong trang viên của gia đình Wells.

    Nhưng mẹ của Wells rất không ưa cô ấy, cho rằng cô ấy đang quyến rũ cha của Wells, muốn đuổi cô ấy đi.

    Nhưng cha của Wells không đồng ý, mối quan hệ vợ chồng của họ cũng dần trở nên tồi tệ vì cô ấy.

    Không chỉ vậy, nhiều người đàn ông trong thị trấn, để được Ái Lâm Na chú ý, mỗi ngày không làm gì, chỉ quanh quẩn trước mặt cô ấy, mang những thứ tốt nhất cho cô ấy.

    Thậm chí còn đánh nhau để giành lấy ánh mắt của cô ấy.

    Những người đàn ông trong thị trấn không ưa Ái Lâm Na, chỉ cần tiếp xúc với cô ấy sẽ thay đổi quan điểm, trở nên giống những người đàn ông kia.

    Một số người trong thị trấn cảm thấy Ái Lâm Na rất kỳ lạ, liền hợp sức đuổi cô ấy đi.

    Dù sao Ái Lâm Na cũng chỉ có một mình, họ tách những người ủng hộ cô ấy ra, cuối cùng thực sự đuổi được cô ấy ra khỏi thị trấn.

    Họ nghĩ rằng như vậy là xong, nhưng vài ngày sau, Ái Lâm Na lại được đưa về thị trấn.

    Ái Lâm Na vẫn sống trong trang viên, nhưng những người đàn ông từng vây quanh cô ấy đã trở lại bình thường, không còn quanh quẩn bên cô ấy mỗi ngày.

    Ngay cả mẹ của Wells cũng phát hiện sau khi Ái Lâm Na trở về, cô ta chủ động chuyển từ phòng khách sang phòng người hầu hẻo lánh ở tầng một.

    Mọi thứ dường như trở lại bình thường.

    "Sau đó thì sao?"

    "Sau đó.." Cô bé nói: "Thị trấn trải qua một thời gian dài yên bình, Ái Lâm Na sống trong trang viên, không ra ngoài, mọi người dần quên cô ấy. Cho đến khi.."

    Thị trấn có người chết.

    Trong thị trấn nhiều người, có người sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường.

    Nhưng người chết này không bình thường, toàn thân như bị rút hết máu thịt, chỉ còn lại da bọc xương, xương cốt có màu đen không lành.

    Cái chết kỳ lạ như vậy nhanh chóng lan truyền khắp thị trấn.

    Sau đó, liên tục có người chết theo cách tương tự.

    Mọi người nhanh chóng phát hiện ra rằng những người chết này đều là những người từng vây quanh Ái Lâm Na.

    Họ nghĩ rằng cái chết của những người này có liên quan đến Ái Lâm Na, nên tìm đến trang viên, yêu cầu cha của Wells giao Ái Lâm Na ra.

    Nhưng cha của Wells cũng đã chết.

    Ông chết trong phòng người hầu mà Ái Lâm Na ở, cái chết giống hệt những người khác trong thị trấn.

    Ái Lâm Na biến mất.

    Nhưng thị trấn cứ cách một thời gian lại có người chết.

    Mọi người sợ hãi, đào bới khắp thị trấn, tìm kiếm ba bốn lần.

    Nhưng dù vậy, họ vẫn không tìm thấy Ái Lâm Na. Chỉ có những người chết trong thị trấn nói với họ rằng Ái Lâm Na vẫn ở trong thị trấn.

    Cô bé nói đến đây thì dừng lại, Ngân Tô ra hiệu cho cô bé tiếp tục: "Tiếp tục đi."

    ".. Không còn gì nữa." Cô bé nói: "Chuyện sau đó tôi không biết, chỉ biết thị trấn sau đó bị nguyền rủa."

    Ngân Tô: "..."

    Một quái vật phi nhân loại khác nhỏ giọng bổ sung: "Họ đều nói Ái Lâm Na là phù thủy, biết phép thuật ác độc, những người đàn ông đó đều bị cô ấy giết bằng phép thuật, còn nguyền rủa cả thị trấn."

    * * *Xem ra Ái Lâm Na cũng không phải người tốt lành gì.

    Ngân Tô hỏi: "Vậy cô ấy là phù thủy hay ma quỷ?"

    Cô bé: "Đều là cô ấy.."

    "Cô ấy trông như thế nào?"
     
    Noctor and Hoa Nguyệt Phụng like this.
  6. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 337: Thị trấn Ma Quỷ (34)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "..."

    Cô bé cảm thấy Ngân Tô đang làm khó mình, khi cô bé sinh ra, thị trấn đã bị nguyền rủa hơn bốn mươi năm, làm sao cô bé biết Ái Lâm Na trông như thế nào.

    "Tôi từng thấy cha xứ.. cha xứ cầm một bức ảnh cũ, tôi thấy tên 'Ái Lâm Na' ở mặt sau bức ảnh."

    Ngân Tô nhìn quái vật phi nhân loại vừa nói, khen ngợi: "Xem, đây chính là sức mạnh của quần chúng."

    Ngân Tô đứng dậy ngay lập tức: "Đi, chúng ta đến nhà cha xứ xem."

    "..."

    Cô không thể tự đi sao?

    * * *

    * * *

    Nhà cha xứ vẫn giữ nguyên trạng, Ngân Tô theo đám trẻ lên lầu, trong một căn phòng chứa đồ có ngăn bí mật rất kín đáo, tìm thấy bức ảnh cũ.

    Giấu cũng khá kỹ!

    Bức ảnh cũ là ảnh đen trắng.

    Nhìn bối cảnh giống như trong trang viên của gia đình Wells, trong ảnh toàn là nam giới, chỉ có một phụ nữ ngồi ở giữa, khăn trùm đầu che một nửa khuôn mặt, nửa khuôn mặt lộ ra thực sự rất đẹp.

    Ngân Tô lật bức ảnh, quả nhiên thấy chữ ở mặt sau - Gửi Ái Lâm Na thân yêu.

    Đám trẻ có lẽ nhận ra cần phải lấy lòng Ngân Tô, chủ động cung cấp manh mối: "Cha xứ còn giấu thứ gì đó ở đó."

    "Thứ gì?"

    "Không biết, là một cái hộp, ông ấy giấu vào nửa đêm."

    Ngân Tô liếc nhìn dưới gốc cây, lần trước cô đến không đủ số lần làm việc thiện, phải tự tay tìm, trừ khi cô rảnh rỗi, không thì không thể đi đào sân nhà người ta.

    Ngân Tô xuống lầu, bảo mấy đứa trẻ thường tìm dụng cụ, chỉ huy chúng bắt đầu đào.

    Đào đến gần một mét sâu, Ngân Tô mới thấy một cái hộp sắt - một cái hộp sắt bình thường.

    Hộp sắt có khóa, Ngân Tô rút ống thép ra cạy mở.

    Trong hộp sắt là một gói vải, bên trong gói vài tờ giấy cũ, chữ trên đó không thể đọc được.

    Không sao, thuật giám định sẽ giúp.

    【Tàn quyển của Sách Phù Thủy】

    Chú ngữ phù thủy?

    Ngân Tô nhìn kỹ - vẫn không hiểu.

    Ngân Tô bỏ cuộc, cầm tàn quyển hỏi đám trẻ: "Các em đã thấy thứ này ở đâu khác chưa?"

    Vì là tàn quyển, chắc chắn còn những phần khác.

    Cư dân biết sử dụng một số chú ngữ, còn biết củng cố phong ấn ma quỷ, chắc đều học từ đây.

    Lời nguyền.. Sách Phù Thủy.. Chìa khóa vượt qua có phải là thứ này không?

    "Tôi đã thấy.."

    "Tôi cũng thấy."

    "Bố tôi có."

    Nhiều đứa trẻ đều nói đã thấy thứ tương tự.

    Ngân Tô cất tàn quyển đi, mỉm cười, vung tay: "Vậy chúng ta đi tìm kho báu thôi."

    * * *

    * * *

    Phía đông thị trấn.

    Ôn Dư và An Vân dìu nhau, trốn vào một ngôi nhà bỏ hoang, An Vân run rẩy lấy ra một dụng cụ, một lớp màng trong suốt bao phủ hai người.

    "Rầm rầm rầm.."

    Bên ngoài tiếng bước chân gấp gáp từ xa đến gần.

    Tiếng bước chân dừng lại ngoài nhà, lảng vảng tiến gần họ.

    Ôn Dư dùng tay dính máu bịt miệng, ngừng thở, tay kia nắm chặt cánh tay An Vân để không ngã quỵ.

    An Vân cũng không khá hơn, run rẩy nhìn ra ngoài qua lớp màng.

    Một bóng đen từ bên ngoài chiếu vào, dường như đang nhìn vào trong. Nó chỉ cách lớp màng một mét, bình thường có thể nhìn thấy.

    Nhưng dụng cụ này có chức năng ẩn giấu, nên thứ bên ngoài không thấy họ.

    Nó nhìn một lúc rồi tiếng bước chân dần xa.

    Cho đến khi bên ngoài không còn tiếng động nào, Ôn Dư mới buông tay bịt miệng ra, khóc nức nở: "Anh.. anh ơi."

    An Vân mấp máy đôi môi khô khốc, cuối cùng không nói được lời nào.

    Ôn Dư ôm mặt, nước mắt thấm vào máu khô trên tay, biến thành những giọt máu rơi xuống.

    "Tôi đã giết anh ấy.. là tôi giết anh ấy.."

    An Vân không biết nói gì, cố gắng nói ra một câu: "Lúc đó tình huống như vậy không thể trách cô."

    "Sao tôi lại.." Ôn Dư nghẹn ngào, "Tôi phải quay lại tìm anh ấy, có thể anh ấy chưa chết!"

    An Vân kéo cô lại: "Ôn Dư, rất nguy hiểm."

    "Không.." Ôn Dư lắc đầu, cô gắng gượng đứng dậy, nói với An Vân: "Tôi tự quay lại, cô tìm chỗ trốn đi."

    "Ôn Dư!"

    Ôn Dư chạy ra khỏi nhà, quay lại hướng họ đã đến.

    Cô nhanh chóng thấy nơi xảy ra sự cố, nhưng trên đất chỉ có một vũng máu, không có xác của Ôn Thần Hạo.

    Không thấy xác, Ôn Dư chỉ cảm thấy vui mừng và nhẹ nhõm: "Anh chắc chắn còn sống.. tốt quá!"

    "Ôn Dư, chúng ta phải rời khỏi đây." An Vân đuổi theo.

    "Không, tôi phải tìm anh tôi." Ôn Dư hất An Vân ra, đột nhiên quay đầu nhìn cô, khuôn mặt dính máu trông dữ tợn: "Anh tôi chưa chết, tại sao cô ngăn tôi tìm anh ấy?"

    An Vân bị hất ngã, ngạc nhiên: "Cái.. cái gì?"

    Mắt Ôn Dư đỏ ngầu, cô nhìn chằm chằm An Vân, giọng cao lên: "Cô có âm mưu gì? Cố tình không cho tôi tìm anh tôi?"

    "..."

    Ngực An Vân phập phồng, cô nhìn Ôn Dư mắt đỏ ngầu, không đúng, không tranh cãi nữa, quay người chạy đi.

    Họ đều bị ô nhiễm.

    An Vân nghĩ có lẽ là những bông hoa trong lễ tang, thứ tự dâng hoa không quan trọng, quan trọng là hoa..

    Ô nhiễm khiến họ xuất hiện ảo giác.

    Trước đó, họ chờ đợi và quan sát bên ngoài. Khi bà lão rời đi, họ lẻn vào nhà bà tìm Ôn Thần Hạo mất tích.

    Ngôi nhà nhỏ nhìn một cái là thấy hết, không tìm thấy Ôn Thần Hạo, nhưng họ phát hiện một tầng hầm.

    Ôn Thần Hạo nằm trong tầng hầm, bất tỉnh.

    Họ vất vả đưa Ôn Thần Hạo ra ngoài, định tìm chỗ đợi anh tỉnh lại rồi tính tiếp, ai ngờ người họ dìu đột nhiên biến thành khuôn mặt dữ tợn của người lạ, lao vào cắn họ.

    Ôn Dư phản kháng, đâm vào quái vật, kết quả.. người ngã xuống đất không phải quái vật, mà là Ôn Thần Hạo.

    Ôn Dư đã giết Ôn Thần Hạo, cảm xúc quá kích động, ô nhiễm nặng thêm, cô sẽ sớm xuất hiện ảo giác mới.. có thể sẽ coi mình là quái vật.

    Ôn Dư không đuổi theo, điều này khiến An Vân thở phào nhẹ nhõm.

    Cô chạy một đoạn, thực sự không còn sức, tốc độ dần chậm lại, cuối cùng dừng lại, chống đầu gối thở hổn hển.

    "An Vân."

    "..."

    An Vân lạnh toát người, cứng ngắc đứng thẳng dậy, chậm rãi quay đầu.

    Ôn Thần Hạo đang chạy đến, anh cũng rất thảm hại, nhưng ngực sạch sẽ, không có vết máu.

    Giọng Ôn Thần Hạo đầy lo lắng: "Sao cô lại một mình? Ôn Dư đâu?"

    An Vân không biết người trước mặt là ảo giác của mình hay gì, cô chỉ có thể hét lên: "Đừng đến gần!"

    Ôn Thần Hạo dừng lại, nhíu mày nhìn cô: "An Vân?"

    "Cô ấy.. cô ấy ở nhà đá kia." An Vân lùi lại, vừa lùi vừa nói: "Anh đừng theo tôi!"

    An Vân tiếp tục chạy, cô không dám dừng lại.

    Dường như không có ai đuổi theo.

    Đó thực sự là Ôn Thần Hạo?

    Anh ấy đi tìm Ôn Dư rồi?
     
    Noctor and Hoa Nguyệt Phụng like this.
  7. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 338: Thị trấn Ma Quỷ (35)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    An Vân chạy quá lâu, tim đập nhanh, đầu đau nhói, gần như muốn ngất đi.

    "Hô.."

    "Hô hô.."

    An Vân thực sự không chạy nổi nữa, chống vào bồn hoa bên đường thở hổn hển.

    "Rầm!"

    Tiếng động đột ngột khiến An Vân giật mình, cô nhìn qua khe hở của ngôi nhà thấy ngôi nhà ở phố bên cạnh đổ sập, bụi mù mịt, có một bóng người xuất hiện.

    Bóng người đó quay đầu nhìn về phía này, An Vân nín thở, nhanh chóng trốn sang bên cạnh, mắt nhìn quanh tìm chỗ trốn.

    Tiếc là vị trí của cô hiện tại rất không tốt.

    An Vân đứng sát tường, không dám thở mạnh, đừng phát hiện ra cô, đừng phát hiện ra cô..

    An Vân cầu nguyện trong lòng, nín thở chờ một lúc, phía sau không có tiếng động, thứ đó dường như không đến đây.

    "Xem tôi phát hiện ra gì này!"

    Đúng lúc An Vân chuẩn bị thở phào, phía trên đột nhiên vang lên tiếng trẻ con sắc nhọn và vui mừng, tiếng đó như lăn vào lòng cô, lại dấy lên sóng lớn.

    An Vân bị tiếng đó làm cho hồn bay phách lạc, như một con robot hỏng, cứng ngắc ngẩng đầu lên, cơ thể run rẩy dữ dội.

    Đứa trẻ treo ngược trên mái hiên, khuôn mặt trắng bệch nở nụ cười lớn, ánh mắt tham lam, u ám quét qua cơ thể cô..

    "Em phát hiện ra gì?"

    Một giọng nói khác vang lên, đứa trẻ treo trên mái hiên cười cứng lại, sau đó biến mất vào tường.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô xuất hiện bên cạnh An Vân, phía sau cô là một đám trẻ, có đứa bay lơ lửng, có đứa đi bộ ngoan ngoãn. Nhưng đám trẻ này, nhìn thế nào cũng không phải trẻ con bình thường.

    Đứa trẻ vừa treo ngược trên mái hiên xuất hiện trước mặt cô, chỉ vào An Vân đang đứng sát tường: "Cô ấy lén lút, em nghĩ cô ấy lấy tàn quyển của chị, muốn giúp chị bắt cô ấy tra hỏi."

    Ngân Tô giơ tay xoa đầu đứa trẻ: "Em ngoan lắm."

    "..."

    Đứa trẻ không dám nhận lời khen, nhanh chóng rút vào đám đông.

    "An Vân?" Ngân Tô bước vài bước về phía cô, không đến quá gần: "Sao chỉ có mình cô? Hai người kia chết rồi à?"

    An Vân liên tiếp bị dọa, cả người gần như kiệt sức, nhờ dựa vào tường mới đứng vững được.

    An Vân nghe thấy giọng khô khốc của mình khó khăn nói: "Tôi không biết.."

    Cô không biết Ôn Thần Hạo còn sống hay không.

    Cũng không biết Ôn Dư bây giờ có an toàn không.

    Càng không biết người trước mặt có phải là ảo giác của mình không.

    Ngân Tô chỉ thở dài, không nói gì, dẫn đám trẻ đi về phía đống đổ nát vừa sập.

    Mấy đứa trẻ đi sau cứ quay đầu nhìn cô, ánh mắt u ám khiến An Vân toàn thân báo động.

    May mà chúng chỉ nhìn, không làm gì, vừa đi vừa quay đầu lại, dần biến mất ở góc đường.

    Chân An Vân run rẩy, lại thoát chết một lần nữa sao..

    Ý nghĩ này chưa kịp hình thành, cô đã thấy Ngân Tô thò đầu ra từ bên tường.

    Cùng lúc đó, trên đầu cô xuất hiện vô số cái đầu, nhìn cô cười đầy ác ý.

    "!"

    An Vân như nghe thấy tiếng cười quái dị 'khì khì khì', tim suýt ngừng đập, khiến cô hồn bay phách lạc.

    Ngân Tô thò một tay ra, dây chuyền thánh giá rủ xuống từ lòng bàn tay: "Cô có thứ này không?"

    ".. không.. không có." An Vân lắp bắp trả lời: "Ôn.. Ôn Dư có một cái, là anh cô ấy lấy được."

    "Ôn Dư ở đâu?" Ngân Tô rút tay lại, chỉ còn một cái đầu.

    Trong mắt An Vân, đó là một chuỗi đầu, nhìn thế nào cũng đáng sợ.

    "Tôi.. tôi và cô ấy chia tay ở.. ở phía đông thành."

    "Ừ." Ngân Tô nhắc nhở cô: "Ông nội chúng ta dường như đang lang thang trong thị trấn, đừng ở ngoài, tìm chỗ trốn đi."

    Ông.. ông nội?

    Sau khi Ngân Tô và chuỗi đầu biến mất, An Vân mới nhận ra, cô ấy nói ông nội chắc là Wells.

    Wells không phải đang nằm trong trang viên.. không, tối nay không ai canh gác, Wells sống lại chạy ra ngoài?

    * * *

    * * *

    Đám trẻ dẫn Ngân Tô tìm được vài tàn quyển, nhưng cô phát hiện Wells cũng đang tìm những thứ này, và dường như ông ấy còn có bản đồ tàn quyển.

    Đám trẻ bên cạnh cô chỉ là những ký ức ghép lại, có chỗ không có gì, khiến cô chạy một chuyến vô ích..

    Ngân Tô nhìn đống đổ nát trước mặt, chi bằng để ông nội đi tìm, cô cướp của ông ấy là được.

    Cháu gái muốn chút đồ chơi, ông nội không cho thì không hợp lý.

    Ngân Tô thấy không vấn đề gì, liền làm vậy.

    Vậy là cô theo dấu vết Wells để lại, đi sau giám sát, nhất định không bỏ sót tàn quyển nào.

    Phải nói rằng, Wells thực sự bỏ sót hai tờ.

    Ông biết nhà nào có, nhưng không biết đối phương giấu ở đâu, tìm không thấy cũng không cố chấp, trực tiếp đi đến nơi tiếp theo, nên Ngân Tô nhặt được những thứ ông bỏ sót.

    * * *

    * * *

    2 giờ sáng.

    Ngân Tô đi sau ngáp liên tục, cô phát hiện Wells quay đầu không dừng lại nữa, đi về hướng nhà thờ.

    Xem ra những gì có thể tìm đều đã tìm rồi.

    Ngân Tô vỗ mặt cho tỉnh táo, nói với đám trẻ phía sau: "Mấy đứa này ở lại đây, còn các em theo tôi đi chặn Wells."

    Những đứa trẻ bình thường như Barry bị bỏ lại.

    Cô bé không muốn chút nào, nhưng vì sợ Ngân Tô nên dẫn đám bạn nhỏ theo cô đi chặn Wells.

    Wells bị đám trẻ đột nhiên xuất hiện chặn lại, phát ra tiếng gầm giống như thú dữ, lao vào họ như bò mộng.

    Đám trẻ đông đảo, đánh lạc hướng và phối hợp ăn ý.

    Hơn nữa chúng còn biết bay và độn thổ, Wells vồ vào không khí mấy lần đều không bắt được ai, bị đám trẻ vây quanh trêu chọc, tức giận gầm thét liên tục.

    Anh ta nắm chặt hai tay, đấm vào nhau, một luồng sức mạnh mạnh mẽ tràn ngập khắp cơ thể. Đôi mắt xám trở nên đen tối, khí lạnh lan tỏa.

    Wells vung nắm đấm, đánh vào một đứa trẻ.

    Nắm đấm không trúng vào đứa trẻ mà va vào một vật kim loại lạnh lẽo. Nắm đấm bị một thanh thép chặn lại, sau đó Wells nhìn thấy nửa nắm đấm của mình bị cắt mất.

    Anh ta là một người chết, không biết đau, không biết sợ.

    Đối mặt với tình huống này, anh ta chỉ tiếp tục vung nắm đấm.

    Ngân Tô vung thanh thép cắt mất hai tay của Wells. Không thể vung nắm đấm nữa, Wells càng trở nên hung hãn.

    Ngân Tô vòng ra sau lưng anh ta, dùng thanh thép đâm vào tim từ phía sau. Tuy nhiên, Wells không dừng lại mà lao về phía trước, thanh thép rút ra khỏi cơ thể anh ta.

    Anh ta quay lại, mặt mày dữ tợn gầm lên một tiếng và lao về phía Ngân Tô.

    Ngân Tô bước lên bậc thang bên cạnh và nhảy lên. Ánh sáng lạnh từ trên trời rơi xuống, chém vào cổ Wells.

    Cơ thể Wells khựng lại, đầu và thân tách rời nhau, bay lên không trung rồi rơi xuống bãi cỏ gần đó.

    Mất đầu, Wells mất khả năng hành động. Cơ thể từ từ ngã xuống và không còn động tĩnh.

    "Yên nghỉ nhé ông nội, cảm ơn sự đóng góp của ông."

    Ngân Tô chắp tay trước ngực, thanh thép ngang ngón cái, thành kính cảm ơn.
     
    Noctor and Hoa Nguyệt Phụng like this.
  8. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 339: Thị trấn Ma Quỷ (36)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngân Tô lục soát trên người Wells và tìm thấy những mảnh giấy mà anh ta đã tìm được trước đó. Quay đầu lại, cô thấy đám trẻ con đang ôm chặt cánh tay, đứng run rẩy ở một bên.

    "Chúng nó làm sao vậy?"

    Vừa rồi Wells hình như không làm hại chúng mà?

    "Là do sức mạnh đó.." Cô bé cắn răng, mặt mày khó coi: "Sức mạnh trong nhà thờ, vừa rồi ông ta có sức mạnh đó."

    Ngân Tô 'chậc' một tiếng, tỏ vẻ khinh thường: "Nhìn các em kìa, chỉ một chút khí tức đã sợ đến thế này, làm sao mà xưng vương xưng bá được? Thứ trong nhà thờ đó không ra được, có gì mà phải sợ?"

    Cô bé: "..."

    Nói thì dễ!

    Cô đâu phải là chúng tôi!

    Ngân Tô khích lệ chúng: "Kiên cường lên, lát nữa ta sẽ dẫn các em đi đánh BOSS, sau này các em sẽ là mạnh nhất thị trấn!"

    "..."

    Ai muốn đánh BOSS chứ!

    Nói là sẽ thả chúng ta đi cơ mà?

    Ngân Tô lấy ra tất cả các mảnh giấy, trên đó có đánh số trang.

    Khi cô sắp xếp các trang theo thứ tự, một thông báo trò chơi hiện ra trước mặt.

    【Sách Phù Thủy: Các phép thuật mạnh mẽ của phù thủy được lưu giữ trong cuốn sách này, có lẽ bạn sẽ tìm thấy phép thuật mạnh mẽ để giết phù thủy. 】

    【Giới hạn sử dụng: Chỉ trong phó bản hiện tại】

    【Số lần sử dụng: 1】

    "Giết phù thủy.."

    Không phải chứ?

    Phó bản này phải giết phù thủy mới qua được?

    Độ khó của phó bản được thả xuống quả nhiên không giống bình thường.

    Các phó bản thông thường cũng có BOSS, nhưng có nhiều cách để qua màn, không nhất thiết phải đối mặt trực tiếp với BOSS, có thể dùng sức mạnh hoặc trí tuệ để qua.

    Nhưng phó bản này thì khác.

    Theo tình hình hiện tại, phải giết BOSS mới qua được.

    Ngân Tô cầm cuốn sách phù thủy thở dài: "Thật là lạnh lùng."

    Cô bé: "?" Cô lại lạnh lùng cái gì?

    * * *

    * * *

    Nhà thờ.

    Trong căn hầm tối, ở góc phòng có một xác chết. Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy đó là người chơi tên Hứa Thành.

    Lúc này, Ô Bất Kinh điên cuồng tung kỹ năng lên người Ngụy Hoành, ánh sáng rơi xuống người Ngụy Hoành, giúp anh ta tỉnh táo trong chốc lát.

    Ngụy Hoành chống đỡ cơ thể, thở hổn hển, sau đó kéo tay áo lên nhìn, thấy vết sẹo trên cánh tay ngày càng nhiều.

    Anh ta không biết vết sẹo này xuất hiện từ khi nào, không đau, không ngứa, hoàn toàn không có cảm giác.

    Khi anh ta phát hiện ra, trên cánh tay đã có một mảng lớn.

    Ngụy Hoành thả tay áo xuống, quay đầu hỏi Ô Bất Kinh: "Cậu không sao chứ?"

    Ô Bất Kinh co rúm trong góc, khóc lớn: "Anh không giết tôi thì tôi không sao."

    Anh ta không bị quái vật giết chết, mà sắp bị Ngụy Hoành giết chết.

    Sau khi họ vào nhà thờ, không lâu sau đã bị mắc kẹt ở nơi quái quỷ này.

    Ban đầu Ngụy Hoành không có vấn đề gì, chửi bới tìm cách ra ngoài, nhưng theo thời gian, tình trạng của anh ta ngày càng tệ.

    Lúc đầu chỉ là hành vi kỳ lạ, như đột nhiên dùng đầu đập vào tường, bóp cổ mình..

    Nhưng theo thời gian, ảo giác của Ngụy Hoành ngày càng nghiêm trọng, bắt đầu ra tay với Ô Bất Kinh.

    Nếu không nhờ kỹ năng thiên phú của Ô Bất Kinh, giờ anh ta đã là một xác chết.

    Ngụy Hoành lảng tránh ánh mắt, tâm trạng bực bội: "Nơi quái quỷ này không ra được.."

    "Anh bình tĩnh lại, đừng nổi giận." Ô Bất Kinh nghẹn ngào khuyên nhủ: "Anh mà nổi giận là lại xuất hiện ảo giác, tôi dù có dùng thuốc cũng không theo kịp tốc độ phát bệnh của anh!"

    Nói đến đây, giọng Ô Bất Kinh đã vỡ ra, đầy vẻ bất lực và tuyệt vọng.

    Hiện tại họ đang bị mắc kẹt ở đây, không có chỗ nào để chạy.

    Ngụy Hoành ngượng ngùng gãi mũi, đột nhiên nói: "Hay là tôi giết cậu trước, để cậu khỏi đau khổ."

    Ô Bất Kinh trợn to mắt, tuyệt vọng nói: "Cảm ơn anh, nhưng tôi không muốn chết."

    Ngụy Hoành cũng muốn bình tĩnh, nhưng anh ta thực sự không thể bình tĩnh được. Chỉ yên lặng một lúc, anh ta lại bắt đầu chửi bới: "Khốn nạn.."

    Ngụy Hoành vừa chửi vừa lao vào Ô Bất Kinh với khuôn mặt dữ tợn.

    "Chết đi đồ quái vật, tao sẽ giết mày! Chết đi!"

    "A a a.." Ô Bất Kinh lăn lộn trên đất hai vòng và tung kỹ năng lên người Ngụy Hoành.

    Ngụy Hoành tỉnh táo lại: "Xin lỗi."

    * * *

    "Lũ sâu bọ ghê tởm này, chết đi!"

    "A a a!"

    "Xin lỗi."

    * * *

    "Hôm nay tao có chết cũng phải kéo theo một đứa.. cùng chết nhé ha ha ha!"

    "A a a a.."

    "Xin lỗi."

    * * *

    "Ngụy.. Ngụy đại ca.." Cuối cùng Ô Bất Kinh bị Ngụy Hoành đang nổi điên bắt được, bóp chặt cổ.

    Kỹ năng Ô Bất Kinh tung ra yếu ớt, ánh sáng rơi lên người Ngụy Hoành gần như không có tác dụng.

    Ô Bất Kinh nhìn thấy trên cổ tay Ngụy Hoành đầy những vết sẹo dữ tợn.

    Có lẽ anh ta sẽ chết ở đây.

    Phó bản tử vong.. đúng vậy, ai có thể thoát ra được? Đây vốn dĩ là một phó bản chắc chắn phải chết, vùng vẫy có ích gì.

    Tinh thần kiệt quệ, thể lực cạn kiệt, chỉ cảm thấy mệt mỏi, muốn ngủ một giấc..

    Mắt Ô Bất Kinh trở nên mờ dần, anh ta đã từ bỏ việc chống cự. Lượng oxy trong lồng ngực ngày càng ít đi, anh ta sắp chết rồi phải không?

    Không biết thế giới sau khi chết sẽ như thế nào.

    Hy vọng không có trò chơi, không có quái vật..

    "Ầm!"

    Ô Bất Kinh mơ hồ nghe thấy một tiếng động trầm, nhưng anh ta đã không còn sức để nhìn, bóng tối đang nuốt chửng anh. Khi tia sáng cuối cùng biến mất, ý thức của anh cũng chìm vào bóng tối.

    * * *

    * * *

    Ô Bất Kinh cảm thấy thời gian chỉ trôi qua một giây, nhưng cũng có thể đã rất lâu. Anh ta lại nghe thấy âm thanh, ban đầu những âm thanh đó rất mờ nhạt, nhưng dần dần trở nên rõ ràng.

    "Hình như anh ta sắp tỉnh lại.."

    "Tôi muốn liếm anh ta một cái.. nhìn anh ta có vẻ ngon."

    "Hi hi hi, tôi cũng nghĩ anh ta ngon.."

    "Cẩn thận cô ấy ăn các người đấy!"

    Ô Bất Kinh khó khăn mở mắt, điều đầu tiên anh ta thấy là vài khuôn mặt trắng bệch đang vây quanh mình, miệng đỏ như được bôi máu..

    Ánh mắt chạm nhau, những khuôn mặt đó đồng loạt nở nụ cười ghê rợn.

    Chết.. chết rồi vẫn phải đối mặt với quái vật sao?

    "A a a a!"

    Ô Bất Kinh yếu ớt kêu lên.

    "Tiếng còn to thế này, xem ra không sao." Một giọng nói từ phía bên kia vang lên.

    Ô Bất Kinh đang kêu lên: "..."

    Giọng này nghe quen quá? Là.. cái người điên đó!

    Ô Bất Kinh trong lòng vui mừng, cô ấy ở đây, có phải chứng tỏ mình chưa chết không?

    Xung quanh là một đám quái vật không phải người, Ô Bất Kinh không dám động đậy, thử gọi một tiếng: "Tô.. Tô tiểu thư?"

    "Chuyện gì?"

    "..."

    Đúng là cô ấy!

    Ô Bất Kinh không kìm được nước mắt, anh nghe thấy tiếng bước chân, đám quái vật xung quanh lập tức lùi lại, và ngay sau đó anh nhìn thấy người quen.

    "Tôi chưa chết.."

    "Nếu cậu muốn, tôi cũng có thể tiễn cậu một đoạn."

    "..."

    Sao họ lại thích tiễn người đi chết thế nhỉ?

    Ô Bất Kinh lắc đầu nguầy nguậy, tay chân mềm nhũn ngồi dậy, "Ngụy đại ca đâu?"

    "Không ngờ cậu cũng có tình đồng đội đấy." Ngân Tô hơi ngạc nhiên, "Anh ta muốn giết cậu mà cậu vẫn nghĩ đến anh ta."
     
    Noctor and Hoa Nguyệt Phụng like this.
  9. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 340: Thị trấn Ma Quỷ (37)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Ngụy đại ca chỉ bị ô nhiễm thôi, anh ấy không thực sự muốn giết tôi." Ô Bất Kinh giải thích cho Ngụy Hoành.

    Người đứng trước mặt cười một cách khó hiểu, "Anh ta ở đằng kia."

    Ô Bất Kinh nhìn theo hướng Ngân Tô chỉ, thấy Ngụy Hoành bị tóc đen quấn thành một cái kén, chỉ lộ ra cái đầu, miệng cũng bị bịt kín.

    Trong bộ dạng như xác ướp đen, Ngụy Hoành khó mà cử động, lúc này đang trừng mắt đỏ ngầu nhìn họ.

    "..."

    Ô Bất Kinh xác nhận Ngụy Hoành không sao, thở phào nhẹ nhõm.

    Những ngày qua nếu không có Ngụy đại ca, có lẽ anh ta đã chết từ lâu.

    "Sao cậu không bị ô nhiễm?" Ngụy Hoành là người chơi lâu năm mà còn bị ô nhiễm, Ô Bất Kinh là người chơi mới lại không bị, thật kỳ lạ.

    "Tôi.. tôi không biết." Ô Bất Kinh dường như lúc này mới nhận ra, Ngụy Hoành bị ô nhiễm mà mình lại không sao. Anh ta mở to đôi mắt ngây thơ, nói khô khan: "Có.. có thể vì tôi niệm kinh?"

    "..."

    Quỷ phương Tây cũng nghe kinh phương Đông sao? Nếu thứ này có tác dụng, sau này mọi người vào phó bản cứ niệm kinh tập thể là được, "Không làm gì khác à?"

    Ô Bất Kinh lắc đầu, rồi nhớ ra điều gì đó, "Tôi thường tự tung kỹ năng chữa trị cho mình.. cái này có tính không?"

    Kỹ năng của anh ta dường như có tác dụng với ô nhiễm.. vì trước đó Ngụy Hoành có thể tỉnh táo lại trong chốc lát sau khi anh ta sử dụng kỹ năng.

    Ngân Tô càng ngạc nhiên: "Cậu tự tung kỹ năng chữa trị cho mình làm gì?"

    Ô Bất Kinh nhỏ giọng: "Dù sao đầy máu cũng lãng phí mà.."

    Kỹ năng sau khi sử dụng sẽ tự động hồi phục, nên không dùng thì phí. Vì vậy, khi an toàn, anh ta sẽ tiêu hao một chút, sử dụng không nhiều, hồi phục cũng khá nhanh, không ảnh hưởng đến việc sử dụng bình thường.

    Không có bệnh nhân để tung kỹ năng, anh ta đành tự tung lên mình.

    Nghe xong lý do, Ngân Tô nói: "Cậu đúng là người thú vị."

    "..."

    Coi như cô ấy đang khen mình đi.

    "Kỹ năng của cậu hình như không giống với các kỹ năng chữa trị thông thường."

    "Không giống sao?" Ô Bất Kinh vẫn ngơ ngác, "Chỗ nào không giống? Tôi dùng thấy không có gì khác mà."

    Chữa lành vết thương rất nhanh.

    Đó chẳng phải là điều mà kỹ năng chữa trị nên có sao?

    Ngân Tô, người đã trở thành học giả trên diễn đàn, nói một cách sâu sắc: "Các kỹ năng chữa trị thông thường không thể loại bỏ ô nhiễm."

    Trong trò chơi này, các kỹ năng chữa trị thông thường chỉ có thể làm lành các vết thương không quá nghiêm trọng.

    Kỹ năng chữa trị cao cấp được cho là có thể tái sinh cánh tay bị đứt (trong thế giới thực), trong trò chơi chỉ cần người chưa chết, dù bị thương nặng đến đâu cũng có thể cứu sống.

    Nhưng dù là thông thường hay cao cấp, đều không có khả năng loại bỏ ô nhiễm, phải dựa vào thuốc hoặc thứ khác.

    Đây có lẽ là cách trò chơi cố tình thiết lập.

    Dù sao, trong một số phó bản có cốt truyện loại bỏ ô nhiễm, và trong cửa hàng cũng bán đủ loại thuốc.

    Ô Bất Kinh nói với giọng hơi mơ hồ: "Vậy.. tôi rất lợi hại sao?"

    "Cũng tạm." Dù bản thân không mạnh lắm, nhưng kỹ năng này thực sự tốt, "Kỹ năng này của cậu tên là gì?"

    "Phép thuật làm biến mất vết thương." Cái tên này nghe không oai chút nào, Ô Bất Kinh nói mà cảm thấy hơi ngại.

    "..."

    Ngân Tô trước đây đã thấy Ô Bất Kinh chữa trị vết thương cho Ngụy Hoành, tốc độ nhanh kinh khủng.. hơn nữa không để lại vết sẹo nào, không đi làm thẩm mỹ thì phí quá..

    Khụ, lạc đề rồi.

    Nhưng đúng là kỹ năng làm biến mất vết thương, rất phù hợp với tên gọi.

    * * *

    * * *

    Ngân Tô bảo Ô Bất Kinh đi chữa trị cho Ngụy Hoành xem anh ta còn cứu được không, nếu không thì giết.

    "..."

    Giọng điệu tùy tiện như giết một con sâu làm Ô Bất Kinh sợ hãi.

    Trước đây đứa trẻ tên Barry toàn thân đầy sẹo mà vẫn tỉnh táo, Ô Bất Kinh nghĩ Ngụy Hoành còn cứu được.

    Ô Bất Kinh hơi sợ những quái vật không phải người đang đứng ở góc, nhìn chằm chằm, cẩn thận di chuyển đến bên cạnh Ngụy Hoành, tung kỹ năng chữa trị lên người anh ta.

    Vết sẹo trên người Ngụy Hoành đã lan đến vai.

    Ô Bất Kinh tung vài kỹ năng chữa trị, mắt Ngụy Hoành dường như có chút tỉnh táo.

    Ô Bất Kinh vốn đã không hồi phục được nhiều tinh thần lực lại cạn kiệt, Ngụy Hoành thì tỉnh táo lại, phát hiện mình bị tóc quấn chặt, mặt đen lại.

    Khi anh ta nhìn thấy những quái vật không phải người xung quanh, suýt ngất đi.

    Chuyện gì đã xảy ra?

    Sao lại có nhiều quái vật không phải người thế này! Khoan đã, chúng trông có vẻ quen..

    "Tô.. Tô tiểu thư?" Ngụy Hoành nhìn thấy Ngân Tô đứng bên cạnh, xuất hiện nhiều quái vật không phải người thế này lại có vẻ bình thường. Ngụy Hoành liếm đôi môi khô: "Sao cô tìm được chỗ này?"

    Ngân Tô nhìn những quái vật không phải người: "Chúng nói dưới nhà thờ có hầm, tôi xuống xem. Sao các người lại thành ra thế này?"

    Ngụy Hoành nghĩ đến chuyện trước đó mà thấy xui xẻo.

    Họ cũng phát hiện có hầm, nhưng vừa xuống đã bị quái vật không phải người tấn công, những quái vật đó trước đây có lẽ là cư dân của thị trấn.

    Trong lúc chiến đấu với quái vật không phải người, họ phát hiện một cánh cửa.

    Sau cánh cửa có một cái hồ, trên hồ có màn sương màu máu bao phủ, dưới màn sương dường như có thứ gì đó, nhưng họ chưa kịp nhìn rõ thì bị một luồng sức mạnh đẩy ra, khiến họ ngất đi.

    Khi tỉnh lại, họ đã ở trong căn phòng này.

    Sau đó Ngụy Hoành bắt đầu xuất hiện ảo giác..

    "Hứa Thành sao lại ở cùng các người?"

    Ngụy Hoành nhìn về phía xác Hứa Thành trước đó, "Không biết, khi chúng tôi vào đây, anh ta đã ở đây rồi, hoàn toàn điên loạn."

    Họ vừa vào đã bị Hứa Thành tấn công, vết sẹo trên người Hứa Thành đã lan đến cổ, hoàn toàn mất lý trí.

    Không còn cách nào, anh ta chỉ có thể giết Hứa Thành để tự bảo vệ.

    Hứa Thành chắc chắn cũng bị lời nguyền hành hạ đến điên loạn..

    Ngụy Hoành muốn nhìn những vết sẹo lời nguyền trên người mình, nhưng cúi đầu chỉ thấy tóc đen dày đặc.

    "Tô tiểu thư, cô có thể.. thả tôi ra trước không?"

    "Không được, nếu anh lại phát bệnh thì sao?" Ngân Tô không đồng ý: "Anh cứ ở thế này đi, tốt cho cả tôi và anh."

    "..."

    Ngụy Hoành nghĩ đến lúc mình phát bệnh, cũng không cố chấp.

    "Hứa Thành chết có xuất hiện quy tắc gì không?"

    Ngụy Hoành gật đầu: "Không ai có thể sống sót rời khỏi thị trấn El."

    Ngân Tô: "..."

    Ngụy Hoành chửi thầm một tiếng, cười thảm: "Nếu quy tắc này đúng, chúng ta sẽ chết ở đây, đây là phó bản tử vong, người chơi không có đường sống."

    Ngân Tô không đồng ý: "Trò chơi đã cho người chơi qua màn, chắc chắn có khả năng qua màn, không thể thiết lập phó bản không có lối thoát, như vậy không công bằng."

    Ngụy Hoành nghĩ trước khi có người chơi thử nghiệm, phó bản tử vong vốn không ai sống sót.

    Họ không phải người chơi thử nghiệm có thể qua phó bản tử vong.

    Phó bản tử vong thông thường đã không thể qua, đối mặt với phó bản tử vong nâng cấp..

    Ngụy Hoành thấy Ngân Tô bình tĩnh, trong lòng sinh ra chút hy vọng, có lẽ cô ấy thực sự có cách nào đó.
     
    Noctor and Hoa Nguyệt Phụng like this.
  10. Bunmincha

    Messages:
    0
    Chương 341: Thị trấn Ma Quỷ (38)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngụy Hoành cố gắng giữ bình tĩnh: "Tô tiểu thư có thấy những người khác không?"

    Ngân Tô: "Chỉ thấy An Vân, không thấy những người khác."

    Ngụy Hoành nghĩ những người khác có lẽ đã gặp nguy hiểm, anh ta còn sống được đến giờ là nhờ Ô Bất Kinh.

    Nhưng Ô Bất Kinh không thể giữ anh ta tỉnh táo mãi.

    Ngụy Hoành không biết mình có thể tỉnh táo được bao lâu, cũng không nói nhiều: "Vậy Tô tiểu thư đã tìm được cách qua màn chưa?"

    Ngân Tô gật đầu: "Giết phù thủy."

    "Phù thủy?" Ngụy Hoành nghĩ đến cánh cửa trước đó: "Sau cánh cửa đó, có lẽ là nơi phù thủy ở."

    Giết phù thủy.. vậy chìa khóa qua màn là gì?

    "Không nhất thiết chìa khóa qua màn phải là vật thể đúng không?" Ngân Tô nghiêm túc nói: "Có thể là mỗi người đâm một nhát vào phù thủy."

    "..."

    Ngụy Hoành không thể phản bác, đúng là có những chìa khóa qua màn không phải vật thể, mà là hoàn thành một hành động nào đó.

    "Vậy Tô tiểu thư biết cách giết phù thủy không?"

    "Có chút manh mối."

    Cuốn sách phù thủy cung cấp cho cô ấy một ma trận có thể giết phù thủy, nhưng chỉ có cái đó thì không đủ.

    Ngụy Hoành: "Chúng tôi cũng tìm được một số manh mối."

    Ngụy Hoành bảo Ô Bất Kinh lấy ra dây chuyền thánh giá: "Đây có lẽ được làm từ xương của phù thủy, cần thu thập tất cả dây chuyền thánh giá."

    Cư dân thị trấn không biết đã làm gì với xương của phù thủy, không chỉ có khả năng đối phó với quái vật không phải người, mà còn có thể trấn áp sức mạnh của phù thủy.

    Ngân Tô lấy ra một nắm dây chuyền thánh giá: "Thêm cái này và cái của Ôn Dư, chỉ còn thiếu cái cuối cùng."

    "..."

    Ngụy Hoành trợn mắt, một lúc sau nói như xì hơi: "Cái cuối cùng ở trong căn phòng đó, tôi đã thấy, nó cắm ở bên hồ, trên đó còn có một câu."

    "Linh hồn và xương ác độc sẽ được phán xét và thanh tẩy trong máu và lửa, những người sống sót ca ngợi những người dũng cảm đã mất, mang theo tội lỗi và tình yêu, rời khỏi quê hương."

    Linh hồn và xương ác độc có lẽ là 'linh hồn' và 'xương' của phù thủy, tức là sức mạnh trong nhà thờ và những dây chuyền thánh giá này.

    Máu và lửa..

    Trước đây đã xuất hiện câu 'ngọn lửa địa ngục thiêu đốt mọi tội lỗi', và cư dân muốn giết Wells cũng nhắc đến việc đốt chết anh ta.

    Giết phù thủy, có lẽ cần lửa.

    Còn về máu..

    Có lẽ liên quan đến câu 'những người sống sót ca ngợi những người dũng cảm đã mất, mang theo tội lỗi và tình yêu, rời khỏi quê hương.'

    Ngân Tô nghĩ cần máu của người chơi.

    "Máu của cư dân thị trấn có dùng được không?"

    Ngân Tô lạnh lùng: "Cậu nghĩ sao?"

    "..."

    Ngụy Hoành nghĩ là không, trò chơi này muốn ép người chơi tự giết lẫn nhau, sao có thể dùng máu của cư dân.

    Còn một điều nữa, người chơi là hậu duệ của năm gia đình đầu tiên mang phù thủy về.

    Thiết lập này chưa từng được sử dụng.

    Ngân Tô lấy ra cuốn sách phù thủy, lật đến một trang, nghiên cứu ma trận có thể giết phù thủy, trên đó nói về việc vẽ ma trận bằng máu.

    Ban đầu cô nghĩ là máu của cư dân thị trấn.

    Bây giờ xem ra không phải.. mà là cần máu của hậu duệ năm gia đình đã mang phù thủy về, tức là người chơi.

    Ngân Tô nói sau một lúc: "Kết thúc là khởi đầu, rắc rối do tổ tiên chúng ta mang về, cần chúng ta kết thúc."

    Ngụy Hoành: "Cần tất cả người chơi sao?"

    Ngân Tô: "Ít nhất mỗi gia đình cần một người."

    Ngụy Hoành cảm thấy lạnh sống lưng.

    Phó bản này không giết người chơi, nhưng luôn kích động mâu thuẫn giữa người chơi, khiến họ tự giết lẫn nhau.

    Nếu trước đó đã có người chơi bị kích động mâu thuẫn và bị giết thì sao?

    Và họ chỉ đứng nhìn mâu thuẫn giữa người chơi.. là người chơi tự tay phá hủy khả năng qua màn.

    Theo cách qua màn này, họ có thể không bao giờ qua được.

    Chỉ có thể ở đây chờ đợi, phát điên.. cuối cùng tự giết lẫn nhau, hoặc chết dưới tay cư dân, quái vật.

    Trò chơi này thật quá đáng!

    Ngụy Hoành hít một hơi sâu, kiểm soát cơn giận, quay đầu nhìn xác Hứa Thành, "Nhưng Hứa Thành.. và những người chơi khác, họ còn sống không?"

    Ngân Tô nghĩ điều kiện không đến mức khắc nghiệt như vậy: "Chỉ cần có máu là được, cậu quan tâm họ sống hay chết làm gì."

    "Dù xác chết có dùng được, chúng ta vẫn cần năm người, và phải tương ứng với gia đình.. bây giờ tìm người ở đâu?"

    Nhà Wells có anh ta và Ngân Tô, không cần lo lắng.

    Ôn Thần Hạo và Đỗ Kim Dao là một nhà, còn lại Ô Bất Kinh, Ôn Dư, Hứa Thành mỗi người tương ứng với một nhà.

    Tức là phải tìm được một trong hai người Ôn Thần Hạo và Đỗ Kim Dao, cuối cùng phải tìm được Ôn Dư.

    Trước khi nâng cấp, phó bản này chắc chắn không có nhiều hạn chế như vậy, không thể cần nhiều người mới qua màn được.

    Người chơi bên kia biển đã qua màn một mình.

    Giai đoạn đầu của phó bản không giết người chơi, nên hiện tại phó bản chưa đến mức khó nhất, chỉ cần người chơi không giết nhau ngay từ đầu, nhanh chóng tìm đủ manh mối, vẫn có khả năng qua màn.

    Nhưng nếu để nó tiếp tục tiến hóa, có thể ngay từ đầu đã có người chết, người chơi không biết gì sẽ không quan tâm đến người chơi đã chết, cuối cùng có thể không còn cả xác.

    * * *

    * * *

    Ngụy Hoành không thể hành động, Ngân Tô trước tiên sắp xếp những người bị thương, yếu đuối.

    Sau khi sắp xếp xong, Ngân Tô đi về phía đông thành tìm Ôn Dư, cần cô ấy và dây chuyền thánh giá của cô ấy.

    Ngân Tô tìm thấy ngôi nhà đá, thấy xác một bà lão ở cửa, nhưng không thấy Ôn Dư hoặc Ôn Thần Hạo.

    Trên đất có vết máu, theo vết máu, Ngân Tô tìm thấy Ôn Dư trong một khu rừng.

    Ôn Dư dựa vào cây, đầu cúi xuống, Ôn Thần Hạo nằm trên đầu gối cô, cả hai đều bất động, chỉ có mùi máu nồng nặc.

    "Ôn Dư?"

    "Ôn Thần Hạo?"

    Cả hai đều không phản ứng.

    Ngân Tô tiến lại gần, cả hai đã không còn thở, nhưng cơ thể vẫn còn ấm, có lẽ vừa chết không lâu.

    Ngân Tô im lặng vài giây, rồi mang cả hai người đi.

    Có Ôn Thần Hạo rồi, không cần Đỗ Kim Dao nữa.

    Ngân Tô cũng không lãng phí thời gian đi tìm.

    Phó bản này không có giới hạn thời gian, nhưng thực tế là có. Trên cánh tay cô đã bắt đầu xuất hiện vết sẹo, dù cơ thể tạm thời chưa có gì bất thường, nhưng ở lâu càng nguy hiểm, phải nhanh chóng giải quyết.

    Trên đường về, Ngân Tô còn nhặt được An Vân, An Vân cũng bắt đầu xuất hiện ảo giác, trực tiếp coi Ngân Tô là quái vật tấn công.

    Ngân Tô lấy ra cây búa massage, đập một cái, sói con lập tức biến thành cừu non.

    Ngân Tô nghĩ một lúc, lấy ra máy chiếu lớn, gửi một thông báo lên bầu trời thị trấn, nếu Đỗ Kim Dao còn sống, hy vọng cô ấy sẽ thấy và đến.

    * * *

    * * *

    Tình trạng của An Vân không quá nghiêm trọng, sau khi Ô Bất Kinh tung kỹ năng chữa trị cho cô ấy, cô ấy hồi phục chút lý trí. Nhưng Ngân Tô cũng không dám thả cô ấy ra, để cô ấy và Ngụy Hoành bị trói cùng nhau.

    An Vân: "..."

    Ngụy Hoành: "..."

    Bị trói lại khiến anh ta bình tĩnh hơn nhiều.

    An Vân thì không bình tĩnh như vậy, cảm giác như mình rơi vào tay kẻ biến thái: "Đây.. là nơi nào? Cô ấy.. cô ấy muốn giết chúng ta sao?"

    "Cô nghĩ nhiều quá." Giọng Ngân Tô vang lên.

    An Vân quay đầu lại thấy Ngân Tô cầm một cái bát lớn, đang lấy máu của Ô Bất Kinh.. còn ba xác chết bên kia thì hoặc bị mổ bụng hoặc đầy máu.

    Mặt An Vân tái nhợt, đây là cảnh tượng gì mà ác độc thế này! Đây chẳng phải muốn giết họ sao?
     
    Noctor and Hoa Nguyệt Phụng like this.
Trả lời qua Facebook
Loading...