Ngọn lửa ma: Chương14. Hỏa Khuyển
Công việc trừ tà không bắt đầu ngay, việc bố trí thực sự mất khá nhiều thời gian.
Trước tiên là phải di chuyển những đồ, dụng như bàn trà, sofa, để trống cả phòng khách, còn phải gỡ hết cả sàn gỗ. Chính là bỏ hết các chướng ngại vật hoặc những đồ vật bằng gỗ, bằng giấy hay những đồ dễ cháy đều phải để sang phòng khác.
Tất cả mất hết khoảng nửa tiếng đồng hồ. Cuối cùng còn một cái tủ tivi cố định trực tiếp trên tường không có cách nào tháo rời di chuyển, thế là Kiều Vỹ dùng muối hột rải lên trên mặt, tránh cho chó lửa tiếp cận.
Đợi tôi và Kiều Vỹ làm hết xong mọi việc, tiếp đến là đến lượt Tề tiên sinh ra tay. Ông đặt bùa giấy trong phòng khách, trước tiên là ở các cửa sổ và cửa phòng, sau đó là bốn góc phòng khách, đợi đặt xong xuôi các loại bùa giấy trong phòng khách, Tề tiên sinh bắt đầu sắp xếp trong vòng tròn.
Tôi không hiểu về phong thủy âm dương, nhưng tôi nhận ra những lá bùa đó không phải là đặt bừa. Tề tiên sinh hình như đang bày trận, điều duy nhất tôi có thể khẳng định chính là trận đồ này không phải là trận đồ bát quái, nó có chút giống ngôi sao để triệu hồi ác ma, chỉ có là cái là ngôi sao này có tới sáu cạnh.
Công việc chuẩn bị đã hoàn tất, Kiều Vỹ lại chọn một vị trí giáp cửa sổ, rồi để tôi đứng cạnh phía bên phải. Sau đó cậu ta nói với tôi, đợi chút nữa Tề tiên sinh đem chú chó nhốt vào Thủy Lao Quỷ Trận, sau đó mở một cánh cửa, ngay khoảnh khắc mà chú chó đó nhảy ra từ cửa đó là có thể thu phục rồi, đến lúc đó cậu ta sẽ đưa tay ra trước mặt tôi, tôi phải lập tức rạch một dao cho chảy máu ra.
Tôi làm động tác hít thở sâu, cầm dao thật chặt trong tay, sau đó ra hiệu đã chuẩn bị xong.
Khi trưởng kho Vương đã trốn sang phòng khác, Tề tiên sinh liền đi vào phòng ngủ một mình, chú chó tên Đại Bát đó hiện đang nằm trong tủ quần áo trong phòng ngủ.
Vị trí của tôi đứng đối diện với cửa phòng ngủ, nhưng không thấy trong phòng ngủ có chuyện gì xảy ra. Sau mười mấy giây yên tĩnh, cuối cùng trong phòng ngủ cũng vọng ra tiếng gầm gừ, tiếp đến tiếng gầm gừ biến thành tiếng sủa điên cuồng, đồng thời còn có ánh lửa sáng lên trong phòng.
Tôi không tự chủ được nuốt nước bọt một cái, và nắm chặt con dao trong tay hơn.
Chính lúc này, Tề tiên sinh đột ngột nhảy lùi ra khỏi cửa phòng, bước nhảy đó ít nhất phải ba, bốn mét, mà động tác rất nhẹ nhàng. Tôi không có cách nào tưởng tượng được ra một ông già tám mươi tuổi có thể làm động tác này, tôi có nhảy cũng chưa chắc đã nhảy xa được đến thế.
Chân Tề tiên sinh vừa mới chạm đất, từ trong phòng đã xồ ra một con chó dữ. Con chó đó giống y hệt với con chó hôm qua bị Kiều Vỹ đánh cho tan biến, chỉ là ngọn lửa trên thân nó chỉ còn 1/3 mét, rõ ràng yếu hơn hôm qua rất nhiều.
Mặc dù lửa bé đi, nhưng độ hung hãn thì chỉ có tăng không giảm, khi xồ ra liền lập tức xông tới tính cắn chân trái của Tề tiên sinh.
Trong lòng tôi chợt kinh hãi, nhưng màn tiếp đó còn khiến tôi thán phục hơn.
Tề tiên sinh không hề tránh né vẫn đứng nguyên tại chỗ, trước mắt con chó đã sắp cắn ông rồi Tề tiên sinh mới nhẹ nhàng khua chiếc gậy trong tay, đánh rất chính xác vào bên sườn không hề phòng bị của con chó. Tôi không hề nhìn ra Tề tiên sinh dùng sức nhiều như thế nào, chỉ thấy sau khi chiếc gậy đánh ra, con chó đó bỗng nhiên bay ra xa.
Giờ tôi mới hiều, chiếc gậy của Tề tiên sinh không phải dùng để chống, cũng không phải là đồ trang sức, mà là vũ khí chuyên để đối phó với ma quỷ.
Con chó bay trên không "ẳng" một tiếng rồi tan đi như mây khói.
Rồi nghe Tề tiên sinh niệm câu gì đó, tiếp đến lá bùa gần con chó nhất đột nhiên tự cháy. Giống như màu sắc của lá bùa, lửa cháy lên cũng là mầu xanh. Cùng lúc đó, thân thể của con chó lại tụ lại như ban đầu, rồi đập mạnh lên tường, phát ra một tiếng uỳnh.
Rồi Tề tiên sinh đi nhanh như tên bắn đến bên cạnh con chó, dùng chiếc gậy đánh lên mình nó.
Mới đầu con chó còn phản ứng, nhưng Tề tiên sinh đều linh hoạt tránh được, mà mỗi lần chiếc gậy của Tề tiên sinh vung lên rất vững, chính xác, kiên quyết, mạnh mẽ, mỗi gậy đều đánh chuẩn xác lên người nó, không chừng chính là Đả Cẩu Bổng trong truyền thuyết. Rất nhanh, ác khuyển đó bị đánh đến mức chỉ còn sức tháo chạy mà không có sức đánh trả, mà mỗi lần linh hồn của ác khuyển sắp tan ra, lá bùa trên mặt đất tự nhiên cũng tự cháy và ác khyển lại tụ lại nguyên hình.
Sau thời gian một phút, tất cả những lá bùa đều đã cháy lên ngọn lửa mầu xanh, mà ngọn lửa cháy lên không tắt. Những ngọn lửa trên người ác khuyển ban đầu con cháy, giờ đã yếu tới mức gần như nhìn không ra.
Đợi ác khuyển bị Tề tiên sinh đuổi đến giữa phòng, Kiều Vỹ lớn tiếng nhắc nhở tôi: "Chú ý. Đến rồi!"
Tiếp đến cậu ta giơ cánh tay phải ra trước mặt tôi. Tôi cũng nhanh chóng đặt dao lên lòng bàn tay Kiều Vỹ, chỉ đợi hiệu lệnh cuối cùng.
Lúc này Tề tiên sinh đã bắt đầu niệm chú ngữ, lại là thứ ngôn ngữ mà tôi nghe không hiểu. Tiếng của ông rất lớn, và càng ngày càng vang như tiếng chuông, cuối cùng thậm chí tôi còn cảm thấy tiếng của ông ấy xuất hiện cả trong đầu tôi, chấn động lớn đến mức đầu óc tôi choáng váng.
Ánh lửa mầu xanh trong phòng cao dần lên theo âm thanh của Tề tiên sinh phát ra, nhưng tôi không hề cảm nhận được ngọn lửa đó có bất kỳ nhiệt lượng nào, mà cảm thấy một luồng khí lạnh xuyên gân cốt. Trong sự bao vây của ngọn lửa xanh, ác khuyển cuộn tròn toàn thân run rẩy, và phát ra tiếng rên rỉ rất đáng thương.
"Cửa lột da! Mở!"
Tề tiên sinh cuối cùng cũng nói ra lời tôi có thể nghe hiểu, cùng lúc Kiều Vỹ cũng hô một tiếng: "Ra tay"
Tôi vẫn đang đợi mệnh lệnh của Kiều Vỹ. Vừa nghe thấy tiếng của cậu ta, tay phải cầm dao cũng lập tức ấn xuống một cái, tiếp đến kéo về phía sau một cái. Tôi không hề cảm thấy có bất kỳ lực ma sát nào, tôi hoài nghi có phải mình đã rạch một đường trên tay Kiều Vỹ.
Nhưng tôi không kịp xác nhận, bởi vì vào lúc tôi kéo dao về phía sau một cái, ác cẩu đó đã nhảy về phía tôi và Kiều Vỹ.
Giống như lời của Tề tiên sinh, cánh cửa mà ông mở ra chính là cửa lột da. Khi ác cẩu nhảy ra, da trên người nó bị lột ra giống như người ta cởi quần áo vậy, khiến toàn thân nó máu thịt lẫn lộn, nhìn vô cùng đáng sợ.
Đồng thời Kiều Vỹ cũng xông về phía ác khuyển không có da đó, giơ bàn tay ấn lên đầu nó, đồng thời trong miệng cũng hét lên một câu như sấm rền.
Trong khoảnh khắc, con chó đó như bị tay phải của Kiều Vỹ hút lấy, cả người bỗng chốc sáng rực lên, cả người nó bỗng biến thành một quả bóng tròn, giữa quả bóng hình như còn mang những vệt máu như dải lụa. Liền ngay sau đó, Kiều Vỹ dùng tay phải ấn vào chiếc bình trên tay trái, đem quả cầu đó nhét vào trong chiếc bình.
Khi Kiều Vỹ hoàn thành động tác cuối, những ngọn lửa mầu xanh trong cả căn phòng phụt tắt, cả thế giới như tối sầm, đồng thời cũng yên tĩnh trở lại.
Trước tiên là phải di chuyển những đồ, dụng như bàn trà, sofa, để trống cả phòng khách, còn phải gỡ hết cả sàn gỗ. Chính là bỏ hết các chướng ngại vật hoặc những đồ vật bằng gỗ, bằng giấy hay những đồ dễ cháy đều phải để sang phòng khác.
Tất cả mất hết khoảng nửa tiếng đồng hồ. Cuối cùng còn một cái tủ tivi cố định trực tiếp trên tường không có cách nào tháo rời di chuyển, thế là Kiều Vỹ dùng muối hột rải lên trên mặt, tránh cho chó lửa tiếp cận.
Đợi tôi và Kiều Vỹ làm hết xong mọi việc, tiếp đến là đến lượt Tề tiên sinh ra tay. Ông đặt bùa giấy trong phòng khách, trước tiên là ở các cửa sổ và cửa phòng, sau đó là bốn góc phòng khách, đợi đặt xong xuôi các loại bùa giấy trong phòng khách, Tề tiên sinh bắt đầu sắp xếp trong vòng tròn.
Tôi không hiểu về phong thủy âm dương, nhưng tôi nhận ra những lá bùa đó không phải là đặt bừa. Tề tiên sinh hình như đang bày trận, điều duy nhất tôi có thể khẳng định chính là trận đồ này không phải là trận đồ bát quái, nó có chút giống ngôi sao để triệu hồi ác ma, chỉ có là cái là ngôi sao này có tới sáu cạnh.
Công việc chuẩn bị đã hoàn tất, Kiều Vỹ lại chọn một vị trí giáp cửa sổ, rồi để tôi đứng cạnh phía bên phải. Sau đó cậu ta nói với tôi, đợi chút nữa Tề tiên sinh đem chú chó nhốt vào Thủy Lao Quỷ Trận, sau đó mở một cánh cửa, ngay khoảnh khắc mà chú chó đó nhảy ra từ cửa đó là có thể thu phục rồi, đến lúc đó cậu ta sẽ đưa tay ra trước mặt tôi, tôi phải lập tức rạch một dao cho chảy máu ra.
Tôi làm động tác hít thở sâu, cầm dao thật chặt trong tay, sau đó ra hiệu đã chuẩn bị xong.
Khi trưởng kho Vương đã trốn sang phòng khác, Tề tiên sinh liền đi vào phòng ngủ một mình, chú chó tên Đại Bát đó hiện đang nằm trong tủ quần áo trong phòng ngủ.
Vị trí của tôi đứng đối diện với cửa phòng ngủ, nhưng không thấy trong phòng ngủ có chuyện gì xảy ra. Sau mười mấy giây yên tĩnh, cuối cùng trong phòng ngủ cũng vọng ra tiếng gầm gừ, tiếp đến tiếng gầm gừ biến thành tiếng sủa điên cuồng, đồng thời còn có ánh lửa sáng lên trong phòng.
Tôi không tự chủ được nuốt nước bọt một cái, và nắm chặt con dao trong tay hơn.
Chính lúc này, Tề tiên sinh đột ngột nhảy lùi ra khỏi cửa phòng, bước nhảy đó ít nhất phải ba, bốn mét, mà động tác rất nhẹ nhàng. Tôi không có cách nào tưởng tượng được ra một ông già tám mươi tuổi có thể làm động tác này, tôi có nhảy cũng chưa chắc đã nhảy xa được đến thế.
Chân Tề tiên sinh vừa mới chạm đất, từ trong phòng đã xồ ra một con chó dữ. Con chó đó giống y hệt với con chó hôm qua bị Kiều Vỹ đánh cho tan biến, chỉ là ngọn lửa trên thân nó chỉ còn 1/3 mét, rõ ràng yếu hơn hôm qua rất nhiều.
Mặc dù lửa bé đi, nhưng độ hung hãn thì chỉ có tăng không giảm, khi xồ ra liền lập tức xông tới tính cắn chân trái của Tề tiên sinh.
Trong lòng tôi chợt kinh hãi, nhưng màn tiếp đó còn khiến tôi thán phục hơn.
Tề tiên sinh không hề tránh né vẫn đứng nguyên tại chỗ, trước mắt con chó đã sắp cắn ông rồi Tề tiên sinh mới nhẹ nhàng khua chiếc gậy trong tay, đánh rất chính xác vào bên sườn không hề phòng bị của con chó. Tôi không hề nhìn ra Tề tiên sinh dùng sức nhiều như thế nào, chỉ thấy sau khi chiếc gậy đánh ra, con chó đó bỗng nhiên bay ra xa.
Giờ tôi mới hiều, chiếc gậy của Tề tiên sinh không phải dùng để chống, cũng không phải là đồ trang sức, mà là vũ khí chuyên để đối phó với ma quỷ.
Con chó bay trên không "ẳng" một tiếng rồi tan đi như mây khói.
Rồi nghe Tề tiên sinh niệm câu gì đó, tiếp đến lá bùa gần con chó nhất đột nhiên tự cháy. Giống như màu sắc của lá bùa, lửa cháy lên cũng là mầu xanh. Cùng lúc đó, thân thể của con chó lại tụ lại như ban đầu, rồi đập mạnh lên tường, phát ra một tiếng uỳnh.
Rồi Tề tiên sinh đi nhanh như tên bắn đến bên cạnh con chó, dùng chiếc gậy đánh lên mình nó.
Mới đầu con chó còn phản ứng, nhưng Tề tiên sinh đều linh hoạt tránh được, mà mỗi lần chiếc gậy của Tề tiên sinh vung lên rất vững, chính xác, kiên quyết, mạnh mẽ, mỗi gậy đều đánh chuẩn xác lên người nó, không chừng chính là Đả Cẩu Bổng trong truyền thuyết. Rất nhanh, ác khuyển đó bị đánh đến mức chỉ còn sức tháo chạy mà không có sức đánh trả, mà mỗi lần linh hồn của ác khuyển sắp tan ra, lá bùa trên mặt đất tự nhiên cũng tự cháy và ác khyển lại tụ lại nguyên hình.
Sau thời gian một phút, tất cả những lá bùa đều đã cháy lên ngọn lửa mầu xanh, mà ngọn lửa cháy lên không tắt. Những ngọn lửa trên người ác khuyển ban đầu con cháy, giờ đã yếu tới mức gần như nhìn không ra.
Đợi ác khuyển bị Tề tiên sinh đuổi đến giữa phòng, Kiều Vỹ lớn tiếng nhắc nhở tôi: "Chú ý. Đến rồi!"
Tiếp đến cậu ta giơ cánh tay phải ra trước mặt tôi. Tôi cũng nhanh chóng đặt dao lên lòng bàn tay Kiều Vỹ, chỉ đợi hiệu lệnh cuối cùng.
Lúc này Tề tiên sinh đã bắt đầu niệm chú ngữ, lại là thứ ngôn ngữ mà tôi nghe không hiểu. Tiếng của ông rất lớn, và càng ngày càng vang như tiếng chuông, cuối cùng thậm chí tôi còn cảm thấy tiếng của ông ấy xuất hiện cả trong đầu tôi, chấn động lớn đến mức đầu óc tôi choáng váng.
Ánh lửa mầu xanh trong phòng cao dần lên theo âm thanh của Tề tiên sinh phát ra, nhưng tôi không hề cảm nhận được ngọn lửa đó có bất kỳ nhiệt lượng nào, mà cảm thấy một luồng khí lạnh xuyên gân cốt. Trong sự bao vây của ngọn lửa xanh, ác khuyển cuộn tròn toàn thân run rẩy, và phát ra tiếng rên rỉ rất đáng thương.
"Cửa lột da! Mở!"
Tề tiên sinh cuối cùng cũng nói ra lời tôi có thể nghe hiểu, cùng lúc Kiều Vỹ cũng hô một tiếng: "Ra tay"
Tôi vẫn đang đợi mệnh lệnh của Kiều Vỹ. Vừa nghe thấy tiếng của cậu ta, tay phải cầm dao cũng lập tức ấn xuống một cái, tiếp đến kéo về phía sau một cái. Tôi không hề cảm thấy có bất kỳ lực ma sát nào, tôi hoài nghi có phải mình đã rạch một đường trên tay Kiều Vỹ.
Nhưng tôi không kịp xác nhận, bởi vì vào lúc tôi kéo dao về phía sau một cái, ác cẩu đó đã nhảy về phía tôi và Kiều Vỹ.
Giống như lời của Tề tiên sinh, cánh cửa mà ông mở ra chính là cửa lột da. Khi ác cẩu nhảy ra, da trên người nó bị lột ra giống như người ta cởi quần áo vậy, khiến toàn thân nó máu thịt lẫn lộn, nhìn vô cùng đáng sợ.
Đồng thời Kiều Vỹ cũng xông về phía ác khuyển không có da đó, giơ bàn tay ấn lên đầu nó, đồng thời trong miệng cũng hét lên một câu như sấm rền.
Trong khoảnh khắc, con chó đó như bị tay phải của Kiều Vỹ hút lấy, cả người bỗng chốc sáng rực lên, cả người nó bỗng biến thành một quả bóng tròn, giữa quả bóng hình như còn mang những vệt máu như dải lụa. Liền ngay sau đó, Kiều Vỹ dùng tay phải ấn vào chiếc bình trên tay trái, đem quả cầu đó nhét vào trong chiếc bình.
Khi Kiều Vỹ hoàn thành động tác cuối, những ngọn lửa mầu xanh trong cả căn phòng phụt tắt, cả thế giới như tối sầm, đồng thời cũng yên tĩnh trở lại.