Bài viết: 317 

[HIDE-THANKS][BOOK]Trần Mạn Bạch bày tỏ tất cả sự bất mãn của mình đối với lớp trưởng Vưu Lạc Huyên, chẳng hạn như lạm dụng quyền lực riêng tư, so sánh vô nghĩa và luôn báo cáo việc nhỏ của các bạn cùng lớp.. Từng việc, từng việc, thầy Thái nghe có chút không xuống đài được.
Dù sao thì Vưu Lạc Huyên cũng là người giám sát được ông ấy chỉ định, nơi này còn có y tá cùng Hàn Tá ở đây.
Việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.
"Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi! Đừng quấy rầy bệnh nhân nghỉ ngơi." Thầy Thái kéo Trần Mạn Bạch và mọi người ra ngoài.
Hàn Tá cũng muốn ra ngoài nhưng bị y tá của trường ngăn lại.
"Bạn học."
"Dạ?"
"Đến căn tin mua nước tăng lực, Red Bull hay gì đó." Y tá của trường nói.
Hàn Tá do dự một chút: "Căn tin ở đâu ạ?"
"Cậu không phải là học sinh Dương Sơn sao?"
"Em đến từ Đại học Hồng Thượng."
"Được rồi, tôi sẽ đi mua, trong khi đó cậu trông ở đây nhé."
"..."
Hàn Tá còn muốn nói thêm điều gì, nhưng y tá của trường đã nhanh chóng bước ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại sau khi rời đi.
Trong chốc lát, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Nguyễn Dư nhìn chằm chằm vào cánh cửa, Hàn Tá chú ý tới, lập tức đi tới mở ra lần nữa.
"Có chút oi bức." Anh ấy đứng ở cửa, nhìn ra ngoài lại nhìn Nguyễn Dư, muốn nói gì đó.
"Là có chút oi bức." Nguyễn Dư xoa xoa chóp mũi.
Hàn Tá nhìn xung quanh mở tung cửa sổ ra.
Gió ùa vào khiến kệ thuốc lắc lư một chút.
Trần Mạn Bạch và những người khác đang đứng ở hành lang nói chuyện, âm thanh mơ hồ không nghe rõ, nhưng có thể cảm giác được hai bên đang trò chuyện vui vẻ.
"Hôm nay cảm ơn cậu." Nguyễn Dư nói.
"Không có gì." Hàn Tá tiến về phía cô vài bước, dùng chân móc ghế rồi ngồi trước mặt cô: "Cậu thực sự không sao chứ?"
"Không sao."
"Sắc mặt cậu tệ quá."
"Không sao đâu."
Hàn Tá ho nhẹ, lại không có đề tài tiếp tục.
Hai người ngồi đối diện nhau.
Nguyễn Dư im lặng nhìn anh ấy.
Nam sinh nhìn rất nghiêm túc, khuôn mặt tuấn tú, đường nét trên khuôn mặt xứng đáng với danh hiệu "Giáo thảo" nếu chỉ nói về ngoại hình thì quả thực ngang hàng với Đằng Dực.
Tại sao trên đời này lại có nhiều người đẹp trai đến vậy?
"Cậu tên là Nguyễn Dư?" Hàn Tá đột nhiên nhớ tới cái gì.
"Phải."
"Tôi tên Hàn Tá. Ở nhà tôi thường nghe cậu tôi nhắc đến cô."
"Cậu của cậu?" Nguyễn Dư không có phản ứng được.
"Chủ nhiệm lớp của cậu, thầy Thái là cậu của tôi."
Nguyễn Dư sửng sốt.
Chẳng trách vừa rồi trên sân chơi hai người bọn họ tựa hồ rất quen biết nhau. Vậy không phải cô đã nói dối cậu anh ấy trước mặt anh ấy sao?
"Cái đó.."
"Không sao đâu, tôi sẽ giữ bí mật cho cậu." Hàn Tá dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, mỉm cười: "Cậu của tôi đôi khi đánh giá người khác không chính xác lắm. Tuy nhiên, ông ấy rất thích cậu, ông ấy thường xuyên khen cậu thông minh và chăm chỉ ở nhà, còn nói tôi ngu ngốc lấy cậu làm gương học tập."
"Vậy thì cậu khá là ngu ngốc."
"Hửm?"
"Nếu tôi là cậu, tôi sẽ nhân cơ hội này để cho ông ấy thấy bộ mặt thật của 'bé ngoan nhà người ta' này."
Hàn Tá đã tiêu hóa lời nói của cô.
"Cậu nhất định rất khó chịu." Nguyễn Dư nhìn Hàn Tá: "Dù sao khi còn nhỏ, người tôi ghét nhất chính là cô gái nhà bên mà bố tôi luôn khen ngợi nhất."
"Vậy giờ tôi đi báo cáo vẫn chưa muộn?" Anh ấy nghiêm túc nói.
"Cậu đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để báo cáo. Lẽ ra cậu nên vạch trần những lời nói dối của tôi ngay khi phát hiện ra, bây giờ, chúng ta cùng hội cùng thuyền."
Hàn Tá hoàn toàn cười lên.
Với tiếng cười sảng khoái của anh ấy, bầu không khí ngượng ngùng kéo dài trong bệnh xá cuối cùng cũng biến mất.[/BOOK][/HIDE-THANKS]