Ngôn Tình [Edit] Chúc Ngủ Ngon Như Ngày Hôm Qua - Tập Hựu

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi Bao_Ngan12, 11 Tháng hai 2025.

  1. Bao_Ngan12 WABI - SABI

    Bài viết:
    764
    Chương 59: Tái Ngộ

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  2. Bao_Ngan12 WABI - SABI

    Bài viết:
    764
    Chương 60: Chú

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Chỉ để tạo cái cớ gặp cô ấy, cậu còn muốn mượn cả cháu người ta à?" Cao Dật nhướng mày hỏi.

    Từ Diệu không hề do dự: "Đúng vậy."

    "Trời.." Cao Dật bật cười vì tức: "Từ Diệu, cậu đúng là đồ cầm thú!"

    Hồi cấp ba đã thế, bây giờ cũng vậy. Chỉ cần liên quan đến Nam Y, Từ Diệu chẳng còn giống người bình thường.

    Từ Diệu tiện tay mở lon bia, thản nhiên nói: "Cứ coi tôi là vậy đi."

    Được rồi, đến cái danh xấu này cũng không thèm phản bác, anh bạn này đúng là bệnh tình hết thuốc chữa rồi.

    Cao Dật lại hỏi: "Vậy cho tôi hỏi một câu, cậu mượn nó để làm gì? Cháu tôi tính cách khá đặc biệt đấy."

    Từ Diệu nói: "Tôi vẫn chưa nghĩ ra."

    Cao Dật: "Hả?"

    Từ Diệu liếc anh một cái, giơ tay giúp anh ngậm miệng lại, nhàn nhạt nói: "Nhưng chắc chắn sẽ có tác dụng."

    * * *

    Tối thứ Ba, Nam Y chấm bài đến tận mười một giờ.

    Đây là bài kiểm tra ngắn sau khi cô vừa giảng xong kiến thức mới, phần lớn học sinh trong lớp đều tiếp thu khá tốt.

    Nhưng giữa hàng loạt bài thi đạt 80, 90 điểm, lại xuất hiện một bài thi điểm 0.

    Cô lật lại xem tên, là Cao Kỳ Nhiên, học sinh lớp 11.

    Vì vừa mới vào nghề không lâu, tạm thời cô chưa làm giáo viên chủ nhiệm, chủ yếu phụ trách dạy toán cho ba lớp.

    Ba lớp, tổng cộng gần 190 học sinh, ấn tượng của cô về Cao Kỳ Nhiên vẫn khá sâu sắc.

    Thường ngày không học hành, trong giờ không tập trung, nhưng thành tích vẫn có thể nằm ở mức trung bình khá.

    Cậu nhóc cao ráo gầy gò, dáng vẻ khá thanh tú, nhưng trông tính tình không mấy dễ chịu.

    Nam Y gặp Cao Kỳ Nhiên mười lần thì tám lần cậu ta đều đang làm việc vi phạm nội quy.

    Hút thuốc, nói bậy, chơi điện thoại, đồng phục thì không bao giờ mặc đúng cách, lúc nào cũng buộc ngang hông. Thỉnh thoảng lại cùng đám con trai kéo hàng ngang đi nghênh ngang ngoài hành lang.

    Cứ tiếp tục thế này không ổn, cô phải tìm cơ hội nói chuyện với cậu ta.

    Hôm sau, Nam Y tan học liền gọi Cao Kỳ Nhiên đến văn phòng.

    "Thành tích của em bình thường cũng không tệ, sao lần này lại được điểm 0? Là kiến thức cô giảng em không hiểu sao?"

    Giọng Nam Y dịu dàng, từng lời đều chỉ mang tính hỏi han, không hề trách móc.

    Cao Kỳ Nhiên thật ra khá thích cô giáo Toán mới này, giọng nói nhẹ nhàng, con người cũng hiền hòa, dạy học cũng tốt. Nghe nói cô tốt nghiệp trường danh tiếng, rất nhiều bạn trong lớp đều ngưỡng mộ cô.

    Nếu không phải đã đồng ý với người khác, cậu thật sự không muốn tỏ ra lỗ mãng trước mặt cô.

    Cao Kỳ Nhiên ngồi dang hai chân, khoanh tay trước ngực, đầu nghiêng nghiêng, nói với giọng bất cần: "Vì em không muốn làm."

    Nam Y cũng không giận, bình tĩnh hỏi: "Nói cho cô nghe lý do đi."

    Cao Kỳ Nhiên đáp: "Cũng chẳng có lý do gì đặc biệt, em chỉ đột nhiên muốn làm bừa thôi."

    "..."

    Sự nghiệp giáo viên của Nam Y chưa lâu, nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe lý do như vậy.

    Cô kiên nhẫn nói: "Chắc chắn phải có lý do gì đó, em cứ yên tâm nói ra, mọi chuyện đều có thể giải quyết bằng cách trao đổi."

    Khóe miệng Cao Kỳ Nhiên nhếch lên: "Cô ơi, cô đừng nói chuyện với em nữa, gọi phụ huynh em đi."

    "Hả?"

    Nam Y ngạc nhiên chớp mắt, cô còn chưa nói gì nhiều mà, sao cậu lại yêu cầu như vậy?

    Cô ngập ngừng nói: ".. Chuyện này cũng chưa đến mức phải gọi phụ huynh em đâu."

    "Ồ?" Cao Kỳ Nhiên nhíu mày: "Vậy chuyện gì mới đáng để gọi phụ huynh chứ?"

    Nam Y: "?"

    * * *

    Từ khi vào nghề, nguyên tắc của Nam Y luôn là: Chuyện gì cô có thể tự giải quyết thì tuyệt đối không gọi phụ huynh.

    Gọi phụ huynh đồng nghĩa với việc học sinh sẽ bị mắng, mà bị mắng và chỉ trích đối với học sinh mà nói, không phải điều tốt. Cô không muốn mọi chuyện trở nên phức tạp như vậy.

    Nhưng trong tuần tiếp theo, hành vi của Cao Kỳ Nhiên không chỉ dừng lại ở việc nộp bài trắng.

    Trong giờ học, cậu ta nghe nhạc, xem video, nhắc nhở bao nhiêu cũng không sửa. Chưa hết, có lần cậu ta nhất quyết gác chân lên đùi bạn cùng bàn, nói như vậy nằm ngủ mới thoải mái.

    Bạn cùng bàn tức quá liền giơ tay méc cô giáo. Hai cậu con trai bình thường chơi khá thân, suýt chút nữa vì chuyện này mà trở mặt ngay trong lớp.

    Nam Y đã liên hệ với giáo viên chủ nhiệm của Cao Kỳ Nhiên, nhưng giáo viên chủ nhiệm chỉ bất lực đáp: "Cao Kỳ Nhiên rất khó quản lý, nhà cậu ta có điều kiện, còn có mối quan hệ trong ngành giáo dục, tôi cũng không dám nói gì. Cứ để cậu ta tự làm càn đi, xem sau này trở thành cái gì."

    Nhưng cậu ta trước giờ đâu có như vậy, gần đây đột nhiên thay đổi hoàn toàn, cứ đụng chút là đòi gọi phụ huynh.

    Suy đi tính lại, cuối cùng Nam Y cũng quyết định chiều theo ý cậu ta.

    * * *

    Đã lâu lắm rồi chưa đặt chân đến Nhất Trung, sân vận động đã được làm mới, tòa nhà dạy học cũng sơn lại màu khác.

    Nhưng chưa kịp cảm thán, Từ Diệu đã thấp giọng hỏi Cao Kỳ Nhiên: "Có đáng tin không đấy?"

    Vài ngày trước, anh vừa bảo Cao Kỳ Nhiên tìm cách để mình vào trường, nhưng không ngờ lại thành công nhanh như vậy, sợ rằng nếu anh tỏ ra quá rõ ràng sẽ bị nghi ngờ.

    Cao Kỳ Nhiên tự tin vô cùng: "Đương nhiên rồi."

    Từ Diệu vẫn bán tín bán nghi.

    Cao Kỳ Nhiên giải thích: "Yên tâm đi, em là học sinh cá biệt chuyên nghiệp đấy, cô ấy tuyệt đối không nhận ra được."

    Nói xong, cậu ta đưa tay ra: "Phần thưởng của em đâu?"

    Từ Diệu đáp: "Chuyển vào ví điện tử cho em rồi."

    "Yeah!" Cao Kỳ Nhiên nắm chặt tay: "Cuối cùng cũng đủ tiền mua máy chơi game rồi."

    Hứa Diệu liếc mắt nhìn cậu ta, lạnh nhạt nói: "Học hành tử tế vào."

    Học hành gì chứ?

    Cao Kỳ Nhiên vờ như không nghe thấy, còn bĩu môi, làm mặt xấu.

    Hai người đến trước cửa văn phòng, Cao Kỳ Nhiên gõ cửa.

    Nam Y cất tiếng: "Mời vào."

    Cửa mở ra, Cao Kỳ Nhiên nói: "Cô giáo, em đã đưa phụ huynh đến rồi."

    Nam Y đặt bút đỏ xuống, đứng dậy, mở lời: "Chào anh, tôi.." Ánh mắt vừa chuyển qua, lời định nói bỗng nghẹn lại.

    Bên cạnh Cao Kỳ Nhiên là một người đàn ông mặc vest chỉn chu, vai rộng chân dài, dáng người cao lớn.

    Cao Kỳ Nhiên vốn đã cao, anh ta còn cao hơn cậu nửa cái đầu.

    Nam Y ngây ra một lúc lâu, mới lắp bắp thốt ra một chữ: ".. Cậu?"

    Hứa Diệu hơi ngạc nhiên, nhướng nhẹ mày: "Cậu là giáo viên dạy toán của Kỳ Nhiên à? Trùng hợp thật."

    Trùng hợp sao?

    Nam Y mím môi, nhất thời không biết nói gì.

    Cao Kỳ Nhiên vội vàng giới thiệu: "Đây là chú của em."

    Hứa Diệu khẽ gật đầu: "Đúng vậy, là tôi."

    Là một người trưởng thành có chừng mực, Nam Y hiểu rằng đôi khi nên biết rõ nhưng không nói ra. Tuy nhiên, cô vẫn dựa vào lời nói của họ, nhấn mạnh thêm lần nữa: "Chú của Cao Kỳ Nhiên? Từ Diệu?"

    Rõ ràng họ đâu có cùng họ!

    Cô đâu có ngốc..

    Từ Diệu mặt không biến sắc: "Đây là cháu của Cao Dật, cậu ấy có việc đột xuất, tôi đến thay."

    "Vậy à." Nam Y lúc này mới gật đầu: "Vậy.. mời ngồi."

    Hiện tại là giờ tự học, các giáo viên khác đều đi họp, văn phòng chỉ còn lại ba người họ.

    Nam Y rót cho hai người hai ly nước ấm, rồi ngồi xuống đối diện.

    Khi ánh mắt chạm vào Từ Diệu, cô vô thức né tránh.

    Cảm giác này thật kỳ lạ, lần trước họ tình cờ gặp nhau cũng chưa lâu, không ngờ lần này gặp lại trong tình huống thế này.

    Cô vốn chuẩn bị sẵn lời để trao đổi với phụ huynh, nhưng khi đối diện với gương mặt Từ Diệu, những câu từ đã sắp xếp cẩn thận lại trở nên trống rỗng.

    Thấy cô lúng túng, Từ Diệu lên tiếng: "Tôi sẽ chuyển lời đầy đủ đến Cao Dật, có gì cần nhắc nhở cứ nói với tôi."

    Nghe vậy, Nam Y mới tiếp lời: "Thực ra tôi chỉ là giáo viên dạy toán của em ấy, việc gọi phụ huynh vốn nên là nhiệm vụ của giáo viên chủ nhiệm. Nhưng gần đây, Cao Kỳ Nhiên có nhiều vấn đề trong giờ học toán hơn."

    Không biết Từ Diệu lấy từ đâu ra một quyển sổ, anh đưa tay ra và nói: "Có thể cho tôi mượn một cây bút không?"

    Mượn bút ư?

    Trước đây, Hứa Diệu rất thích mượn bút của cô, ký ức như được tua lại trong khoảnh khắc đó.

    Nam Y hơi ngẩn người, sau đó mới cầm cây bút trên bàn, nhẹ nhàng đặt vào tay anh: "Cho cậu nè."

    "Cảm ơn." Từ Diệu nhận bút, xoay nhẹ trên đầu ngón tay, ấn bút xuống, cúi đầu, tỏ vẻ nghiêm túc ghi chép: "Cậu nói đi, tôi sẽ ghi lại giúp cậu ấy."

    Thái độ quả thật rất nghiêm túc.

    Khoảnh khắc mượn bút, Nam Y hơi phân tâm, giờ nhìn lại có chút không chuyên nghiệp.

    Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, kể lại toàn bộ sự việc mấy ngày qua một cách chi tiết.

    Nam Y không phải muốn mách lẻo, chỉ đơn thuần muốn giải quyết vấn đề, nên lời lẽ luôn nhẹ nhàng, thậm chí rất uyển chuyển.

    Khi cô nói đến: "Cao Kỳ Nhiên có lẽ không thích học môn toán, nên thường làm vài động tác nhỏ trong giờ học."

    Từ Diệu ngừng viết, hỏi: "Ví dụ như gì?"

    "Ví dụ như.." Nam Y cân nhắc, sau khi chọn từ kỹ lưỡng mới nói: "Em ấy không tập trung lắm, hay cảm thấy đói bụng, và tương tác với bạn bè hơi nhiều."

    Hứa Diệu kết luận: "Tức là lơ đãng, chơi điện thoại, ăn vặt và trêu đùa với bạn cùng bàn."

    Nghe Từ Diệu liệt kê những hành vi này, giống như đang tổng kết lại những "tội chứng" khi xưa của anh, khiến không khí bỗng trở nên hài hước.

    Nam Y khẽ mím môi, cố gắng không bật cười, nhẹ nhàng đáp: "Cũng không đến mức nghiêm trọng như vậy.."

    Chưa kịp nói hết câu, Từ Diệu đã giơ tay đập nhẹ vào sau đầu Cao Kỳ Nhiên: "Giờ toán sao không chịu học cho tử tế?"

    Tiếng "bốp" vang lên, Nam Y và Cao Kỳ Nhiên đồng thời sững sờ.

    Không gian văn phòng chợt tĩnh lặng.

    Cao Kỳ Nhiên sau khi định thần lại, ngạc nhiên nhìn Từ Diệu, điên cuồng nháy mắt ra hiệu: "Cái quái gì vậy? Sao lại ra tay? Thỏa thuận của chúng ta đâu có điều khoản này chứ!"

    Ánh mắt Từ Diệu trầm xuống, giọng nói trở nên lạnh lẽo: "Không phục à?"

    Áp lực tỏa ra, nhưng Cao Kỳ Nhiên không sợ, giữ vững nguyên tắc "hòa khí sinh tài," cậu hít sâu, nở nụ cười: "Em phục."

    Nam Y lúc này mới hoàn hồn, vội vàng ngăn cản: "A, tôi đâu có bảo cậu động tay đâu, tôi chỉ muốn.."

    "Tôi biết." Từ Diệu thản nhiên đáp, sau đó quay sang nhìn Cao Kỳ Nhiên: "Xin lỗi cô giáo đi."

    Nói xong, anh đè vai Cao Kỳ Nhiên xuống, bắt cậu cúi người chào Nam Y.

    Nam Y: "..."

    * * * Thật ra cô cũng đâu có ý này.

    "Cô giáo, em xin lỗi." Cao Kỳ Nhiên phối hợp rất ngoan ngoãn.

    Từ Diệu hỏi: "Sau này còn nghịch ngợm trong giờ học nữa không?"

    Cao Kỳ Nhiên đáp: "Không ạ."

    "Vậy sau này em sẽ làm thế nào?"

    "Giờ Toán em nhất định sẽ nghe giảng, không bao giờ nộp bài trắng nữa."

    Hứa Diệu nhìn sang Nam Y, bình thản nói: "Vấn đề giải quyết xong rồi."

    Ơ, vậy là xong rồi sao?

    Nam Y ngẩn người.

    Nhưng cảm giác này.. thật kỳ lạ, ngày càng kỳ lạ.

    "Nếu có thể sửa đổi, thì đương nhiên là tốt.."

    Bất kể vì lý do gì, hay dù họ có đang diễn màn kịch gì, thì trọng tâm của vấn đề vẫn là Cao Kỳ Nhiên.

    Nam Y bình tĩnh lại, nhìn Cao Kỳ Nhiên nói: "Kỳ Nhiên, ba năm cấp ba rất quan trọng, không được đùa giỡn với việc học của mình, em hiểu không?"

    Cao Kỳ Nhiên đáp qua loa: "Em biết rồi, cô."

    Nam Y tiếp tục: "Em là một đứa trẻ rất thông minh, đừng để lãng phí tài năng của mình. Theo kinh nghiệm và quan sát của cô, nếu em chịu cố gắng, môn Toán của em hoàn toàn có thể đạt điểm tuyệt đối."

    Những lời đối phó định buột miệng, nhưng Cao Kỳ Nhiên lại khựng lại.

    Nam Y bình tĩnh nhìn vào mắt cậu, nghiêm túc nói: "Đó là kết quả rất hiếm có, chứng tỏ em là người nổi bật giữa hàng ngàn người khác."

    * * *

    Sau buổi trò chuyện, Nam Y đích thân tiễn họ ra khỏi văn phòng.

    Từ Diệu nói: "Nếu sau này cậu ấy còn vấn đề gì, cậu cứ báo cho tôi biết." Anh chỉ vào điện thoại.

    Nam Y gật đầu: "Được, tôi sẽ làm vậy."

    "Đã làm phiền cậu rồi."

    "Không sao, đó là trách nhiệm của tôi."

    "Vậy tôi không làm phiền nữa, hẹn gặp lại."

    * * * Nhưng chuyện mời phụ huynh thế này, tốt nhất là không nên có lần sau. Dù vậy, Nam Y vẫn đáp: "Hẹn gặp lại."

    Sau khi chia tay, Nam Y mới nhận ra cảm giác kỳ lạ ấy đến từ đâu.

    Giống như họ đã nhận hai tấm thẻ vai diễn, cô trở thành giáo viên, còn anh trở thành phụ huynh.

    Chủ đề xoay quanh học sinh, những câu đối đáp qua lại cũng trở nên khách sáo, gượng gạo.

    Thật sự có chút không quen.

    Nam Y khẽ cười bất đắc dĩ.

    Từ Diệu vẫy tay, xoay người rời đi.

    Nam Y đứng trước cửa văn phòng tiễn anh.

    Lúc này đã gần chạng vạng, ánh hoàng hôn dần buông.

    Nhìn bóng lưng anh ngày càng xa, Nam Y bỗng thấy ngẩn ngơ.

    Hôm nay dường như cô cứ mãi vì anh mà phân tâm.

    Nam Y nhớ lại, lần cuối cùng gặp anh hồi cấp ba, cô cũng nhìn theo bóng anh rời đi như vậy.

    Ngày đó đối với cô, thật sự quá đỗi sâu sắc, quá đỗi sâu sắc.

    Cô không thể kiểm soát được mình không nhớ lại.

    Những cảm xúc cuộn trào mãnh liệt ngày xưa, giờ đây khi nghĩ lại chỉ còn lại những cảm thán, và trong cảm thán ấy, lại có chút man mác buồn.

    Thời gian và khoảng cách dường như vô hình kéo họ ra xa, họ không còn thân thiết như trước.

    Cô hiểu anh, lại như không hiểu anh. Giữa họ tựa như có một lớp màn mờ ngăn cách, có thể nhìn thấy nhau, nhưng không thể thấy rõ.

    Nam Y không biết tình cảm của anh thế nào, cuộc sống mấy năm nay ra sao, dự định tương lai của anh là gì. Và, anh nghĩ gì về cô.

    Nhưng có thể gặp lại nhau đã là may mắn rồi, những điều còn lại, không còn quan trọng nữa.

    Cho đến khi bóng dáng chỉnh tề kia hoàn toàn biến mất ở cuối hành lang, Nam Y mới hoàn hồn, thần sắc bình thản quay trở lại văn phòng.

    * * *

    Cao Kỳ Nhiên tiễn Từ Diệu ra khỏi cổng trường, hai người sóng vai đi trên đường.

    Những lời của Nam Y vừa rồi ít nhiều vẫn ảnh hưởng đến Cao Kỳ Nhiên, hiếm khi cậu trầm mặc như vậy.

    Lúc này, có người vừa đá bóng xong đi ngang qua, từ xa đã gọi: "Kỳ ca, lại trốn học à?"

    Cao Kỳ Nhiên nhìn qua, buột miệng chửi: "Cút sang một bên đi."

    Người kia cười cười chạy xa.

    Từ Diệu bắt được từ khóa: "Lại."

    Anh nhìn về phía trước, giọng điệu nhàn nhạt hỏi: "Thường xuyên trốn học?"

    "Làm gì?" Cao Kỳ Nhiên cảnh giác liếc anh một cái: "Chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, anh đừng thật sự coi mình là chú em mà quản em đấy chứ?"

    Từ Diệu hạ mắt, hỏi ngược lại: "Không được à?"

    Cao Kỳ Nhiên ngẩng cổ: "Không được, em không phục quản giáo đâu."

    Từ Diệu khẽ cười một tiếng, sau đó nói: "Học hành tử tế đi, nghe lời giáo viên Toán của em."

    Cao Kỳ Nhiên không vui hừ nhẹ: "Em không cần học hành gì cả. Anh tán gái thì tán, đừng lôi em vào, nói mấy lời cổ hủ đó. Bổn thiếu gia em ghét nhất là bị dạy đời."

    Từ Diệu ậm ừ một tiếng, hờ hững hỏi: "Nghe có vẻ em rất lợi hại."

    "Đúng vậy," Cao Kỳ Nhiên chỉ vào mũi mình: "Nhất Trung Kỳ ca, anh cứ ra ngoài hỏi thăm đi."

    Thiếu niên nổi loạn, thích làm theo ý mình.

    Vẻ ngạo mạn ấy giống hệt Cao Dật năm đó.

    Từ Diệu nhìn cậu, khẽ mỉm cười.

    Cao Kỳ Nhiên hỏi: "Anh cười cái gì?"

    Từ Diệu đưa tay lên vai cậu, dùng lực ấn xuống, giọng trầm thấp: "Những trò em chơi bây giờ, đều là thứ anh chơi chán từ lâu rồi."

    Lúc này, họ đã đi đến cổng trường, Từ Diệu buông tay, vỗ vỗ lên cổ cậu, nhẹ nhàng nhếch môi nói: "Em hỏi Cao Dật sẽ biết thôi."

    Nói xong, Từ Diệu quay người đi ra khỏi cổng trường.

    Anh bước đi thong thả, vẻ ngoài lười biếng và tự do.

    Cao Kỳ Nhiên nhìn theo bóng lưng của anh, ngẩn người trong chốc lát.

    Từ ngày đầu gặp gỡ, ấn tượng của cậu về Từ Diệu luôn là lạnh lùng, ít nói, nói theo cách của bọn họ thì anh khá tẻ nhạt và cũng hơi giả bộ.

    Nhưng vừa rồi nụ cười đó lại mang theo chút bất cần và kiêu ngạo.

    Dù anh mặc bộ vest trưởng thành và trầm tĩnh, nhưng lại có thể mang vẻ mặt ấy. Có chút tà ác, nhưng nhìn lại lại không thấy gượng gạo chút nào.

    Cao Kỳ Nhiên bất giác nghĩ đến một từ: "Giới sĩ giả vong."

    Không thể không nói, đúng là bị đẹp trai làm cho choáng váng.

    Nhìn bóng lưng anh sắp khuất, Cao Kỳ Nhiên vội vàng gọi với theo: "Anh em, vậy chúng ta còn phải tiếp tục bước tiếp theo không?"

    Từ Diệu không thèm quay lại, chỉ đáp lại một từ: "..."

    Được sự đồng ý của anh, trước khi hết giờ học, Cao Kỳ Nhiên lại quay trở lại văn phòng giáo viên.

    Nam Y đã đang viết giáo án, thấy anh ta vào, liền đặc biệt để bút xuống, quay đầu hỏi: "Có chuyện gì không? Em tìm cô à?"

    Cô tưởng rằng sau cuộc trò chuyện vừa rồi, Cao Kỳ Nhiên có chút suy nghĩ và đến để trao đổi với cô. Đang chuẩn bị tư thế, nghĩ cách diễn đạt thì nghe Cao Kỳ Nhiên nói: "Cô giáo, để bày tỏ sự xin lỗi, chú em muốn mời cô ăn cơm."

    "..."

    Nụ cười cứng lại, trong đầu cô thoáng hiện lên một khuôn mặt.

    Nam Y ngừng lại một lúc, im lặng thật lâu, rồi mới hỏi: "Em.. chú nào vậy?"
     
  3. Bao_Ngan12 WABI - SABI

    Bài viết:
    764
    Chương 61: Lái Xe

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. Bao_Ngan12 WABI - SABI

    Bài viết:
    764
    Chương 62: Hàng Xóm

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. Bao_Ngan12 WABI - SABI

    Bài viết:
    764
    Chương 63: Chạy Theo

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Bao_Ngan12 WABI - SABI

    Bài viết:
    764
    Chương 64: Cùng Nhau

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Bao_Ngan12 WABI - SABI

    Bài viết:
    764
    Chương 65: Bên Cạnh

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. Bao_Ngan12 WABI - SABI

    Bài viết:
    764
    Chương 66: Xứng Đôi

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. Bao_Ngan12 WABI - SABI

    Bài viết:
    764
    Chương 67: Anh Ấy Ghen Rồi

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng ba 2025
  10. Bao_Ngan12 WABI - SABI

    Bài viết:
    764
    Chương 68: Ôm Cô Ấy

    [​IMG]

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...