Xuyên Không [Edit] Giám Ngục Cyber - Khởi Đầu - Chúc Huỳnh Chu

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi eagle2611, 20 Tháng tư 2025.

  1. eagle2611

    Bài viết:
    0
    Chương 10 - Kiên Cường Đấu Tranh Đến Giây Phút Cuối Cùng phần 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Nhìn thoáng qua mà cô có thể phân tích được những điều này, cũng coi là khá đấy." Tơ Lụa vẫy tay, ra hiệu cho SB250 lui xuống.

    Sau khi người da đen rời đi, cô vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc bật lửa trên tay, ánh lửa chập chờn phản chiếu trong đôi mắt đỏ thẫm của cô, lúc sáng lúc tối.

    Tơ Lụa đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ tươi nhìn về phía thuộc hạ: "Cô có biết hiện tại có bao nhiêu khán giả đang cá cược tôi có thể vượt ngục thành công không?"

    "Trên mười vạn."

    "Chỉ có mười vạn thôi à." Tơ Lụa búng chiếc bật lửa, "Bây giờ muốn duy trì [danh tiếng] của tôi, con số kia không chỉ có mười vạn.."

    "Thật sự cho rằng sau khi mình gánh vác trách nhiệm trong 12 tiếng đồng hồ, thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp hay sao." Tơ Lụa chống cằm nói: "Những kẻ keo kiệt kia tính toán, sau khi 12 tiếng đồng hồ qua đi liền lập tức vượt ngục, đến lúc đó chắc chắn đã chuẩn bị không ít thứ rồi."

    "Ấn tượng đầu tiên vô cùng quan trọng, chúng ta chưa từng gặp cô ta, cô ta cũng chưa từng gặp chúng ta, điều này đã cho chúng ta một khoảng không gian để thao túng."

    "Chuẩn bị thật tốt, sáu tiếng sau sẽ tổ chức bạo động ở nhà ăn, nếu như cô ta dám ra mặt, thì cho cô ta một bài học, nếu như cô ta không dám ra mặt---tốt nhất là đừng hòng yên thân."

    "Để người của chúng ta dẫn cô ta đến nhà ăn! Tôi muốn đảm bảo tân quản ngục kia bị dọa đến vỡ mật! Chỉ có thể trốn trong văn phòng của mình run rẩy, bất lực chờ đợi cái chết của mình!"

    * * *

    【Văn phòng quản ngục】

    Nghi thức nhậm chức vô cùng đơn giản, Thời Tịch chỉ làm một thủ tục xác nhận đơn giản, 12 tiếng đồng hồ còn lại là thời gian chuẩn bị của cô.

    Thời Tịch bước vào trong phòng, thay một bộ đồng phục vừa người, màu trắng làm chủ đạo, tôn lên vẻ tinh thần phấn chấn.

    Tiếp theo, cô dành hai tiếng đồng hồ đọc sơ qua quy tắc và chế độ của nhà ngục.

    Sau khi ghi nhớ chế độ, cô ấn nút triệu tập, tập hợp tất cả các cai ngục lại.

    Trong thời gian chờ đợi, Thời Tịch nhớ lại cuộc đối thoại từng nghe được khi còn ở Bạch Tháp, lúc đi ngang qua văn phòng giáo viên.

    "Em không thể cười trước mặt học sinh---một khi bị học sinh phát hiện em dễ dãi, em xong đời." Người giáo viên lớn tuổi nói, "Bọn chúng sẽ không còn tuân thủ kỷ luật nữa, Bạch Tháp cũng sẽ không cho phép em tiếp tục công việc này."

    "Vậy tôi nên làm gì?" Người giáo viên trẻ tuổi hỏi.

    "Nghiêm khắc, khắc nghiệt, cô độc, khó gần." Người giáo viên lớn tuổi nói: "Bất kể em làm gì---em phải nhớ kỹ, em là giáo viên!"

    Sau này người giáo viên trẻ tuổi kia, chính là chủ nhiệm lớp mới đến của lớp Thời Tịch.

    Thời Tịch không nhớ rõ khi đó cô đã làm gì, nhưng bây giờ, khi cô nhớ lại người này, ấn tượng trong đầu cô là: Một người giáo viên cổ hủ và nghiêm khắc.

    Khi đó Thời Tịch đã hiểu rõ, ấn tượng đầu tiên vô cùng quan trọng, và gần như không thể thay đổi, vô cùng khó xoay chuyển.

    Hiện tại ưu điểm duy nhất chính là, ở đây ngoại trừ hai tên tội phạm kia, không ai từng gặp cô, cô vẫn còn thời gian để lại ấn tượng cho những người này.

    Chờ đến khi 12 tiếng đồng hồ kết thúc, cô cần phải nhanh chóng xử lý những chuyện vụn vặt, sau đó thiết kế màn ra mắt đầu tiên của mình.

    Thời Tịch gọi tất cả các cai ngục đến.

    Một nửa là con người, và một nửa là người máy.

    Họ đứng thành hàng ngũ rõ ràng trước mặt Thời Tịch, một số người thì thầm to nhỏ, một số người ánh mắt lạnh băng.

    Thời Tịch ngồi sau bàn làm việc, hoàn toàn không có ý định đứng dậy chào hỏi, cô nói: "Tôi cho các người ba giây, tốt nhất là im miệng cho tôi."

    Một số cai ngục im lặng, một số khác thì ồn ào hơn. Trong mắt họ, tất cả các quản ngục mà họ từng gặp trước đây, không một ai dám thực sự đối xử với họ như vậy.

    Không nói là xu nịnh quỳ gối, ít nhất cũng nên tôn trọng lẫn nhau.

    Thực sự không vừa mắt, họ cũng không dám nói gì, thay vào đó sẽ tự điều chỉnh về vị trí thầm lặng của mình.

    Vì vậy, những người vẫn còn đang trò chuyện, khi nghe thấy Thời Tịch lên tiếng, vẫn cảm thấy vô cùng khó tin.

    Thời Tịch nói: "Những người hiện tại còn đang nói chuyện, các người bị sa thải."

    "Cái gì?" Người cai ngục bị sa thải ngay lập tức đỏ mặt tía tai: "Ai cho cô quyền làm như vậy, cô có biết ai đã bổ nhiệm chúng tôi không?"

    Thời Tịch búng tay một cái, một thông báo đã được gửi đến trung tâm văn phòng, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy---đây chắc chắn là một thông báo sa thải thực sự!

    Thông báo đã được đóng dấu điện tử xác nhận, thậm chí đã được tải lên hệ thống trung tâm!

    Cô ta đến thật rồi!

    Tất cả các cai ngục còn lại, ánh mắt nhìn cô trong nháy mắt đã thay đổi.

    Cô không hề hỏi ý kiến ai: "Có thể" "Được không" "Không được."

    Cô trực tiếp làm như vậy!

    "Các người còn muốn hỏi gì nữa?" Thời Tịch chống tay lên bàn, hai tay đan vào nhau chống cằm, nhìn những người còn lại trong nháy mắt đứng thẳng người, sau đó cô khẽ cười nói: "Tôi có quyền lực này, tôi muốn làm như vậy."

    "---Cho nên tôi đã làm như vậy."

    "Nhưng cô căn bản không báo cáo!" Người cai ngục bị sa thải vẫn không phục, "Việc này không phù hợp quy trình!"

    "Cậu xem kỹ chưa? Tôi nghĩ cậu đã nhận được thông báo sa thải của mình rồi chứ?" Thời Tịch không hề lay động.

    Người cai ngục bị sa thải mở hộp thư ra, phát hiện bên trong quả thực có một email, màn hình giám sát hiển thị rõ những gì anh ta vừa làm, và lý do Thời Tịch viết là: Không tuân theo mệnh lệnh cấp trên.

    Hoàn toàn hợp lý hợp quy.

    Thời Tịch giơ tay lên, gõ gõ mặt bàn, chất vấn: "Chẳng lẽ tôi không có quyền lực này sao?"

    Người cai ngục vừa lên tiếng im bặt.

    Thời Tịch không thèm để ý đến anh ta nữa, cô nhìn những cai ngục còn lại: "Tất cả mọi người, đưa sao kê ngân hàng cho tôi xem."

    Với tần suất và tốc độ bạo chi của quản ngục, sao có thể không có gian lận.

    Cách đơn giản nhất để kiểm tra nội bộ là gì?

    Xem sao kê ngân hàng.

    Thời Tịch không hề cân nhắc việc mình có thể làm được hay không, khi cô lập kế hoạch, điều duy nhất cô cân nhắc, chính là bản thân muốn làm gì.

    * * *Cô với tốc độ kinh người, trong thời gian ngắn nhất đã thích ứng với quyền lực.

    Còn tưởng rằng các cai ngục mà cô phải sắp xếp nhiệm vụ sẽ thở phào nhẹ nhõm, mặt đối mặt nhìn nhau.

    Thời Tịch đợi một phút, hai phút, ba phút..

    Tất cả mọi người tại hiện trường đều nín thở quan sát, yên tâm làm một con chim cút, mang ý nghĩa mặc kệ Thời Tịch không điểm danh, họ sẽ giả chết đến ngày tận thế.

    "Yên tâm đi, đây không phải là yêu cầu bắt buộc, các người không đưa cho tôi xem, tôi cũng sẽ không nói gì." Thời Tịch thấy vậy, mỉm cười nói, "Hoàn toàn tự nguyện."

    Vẫn là hoàn toàn không có ai, chỉ có số ít vài người lo lắng cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên---họ đã hiểu Thời Tịch đang làm gì, nhưng bọn họ hoàn toàn không có ý định đứng ra.

    Chậc, hết rồi, tất cả đều là nội gián.

    Nồng độ nội gián thật đáng kinh ngạc, cô không tìm thấy một người không phải nội gián.

    Thời Tịch thở dài một hơi, uể oải dựa ra sau, nói: "Thôi vậy, tất cả các người mang lương nghỉ phép một tháng đi, tôi chỉ cần người máy thôi."

    Người máy cũng không phải là bảo hiểm trăm phần trăm, nhưng so với đám người này còn tốt hơn nhiều.

    Thời Tịch không chấp nhận được việc mình bị bắn sau lưng, cuối cùng chứng minh là tự sát.

    Thời Tịch không hề sợ chết, chính vì điều lớn lao nhất cũng chỉ là cái chết, cô mới có thể trước khi chết dốc sức giãy giụa.

    Cô sẽ giãy giụa đến giây phút cuối cùng, khó coi cũng được, xấu xí cũng được---cô đều sẽ dốc sức giãy giụa.

    So với việc thuận theo số phận mà chết, cô càng muốn trái nghịch số phận mà sống.

    Vậy thì, để cho bản thân có thể tiếp tục giãy giụa, cô xem xem nơi nào thích hợp hơn để làm bạo động đi.

    Ở Bạch Tháp, Thời Tịch có đầy đủ kinh nghiệm tham gia các hoạt động tập thể.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tư 2025
  2. eagle2611

    Bài viết:
    0
    Chương 11 - Nhà Tù Đầy Vết Nứt phần 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    【Danh Sách tù binh】

    "Nội gián sau khi liên lạc được thì rất lâu sau đó không có tin tức gì nữa."

    "Có phải là.." Thuộc hạ làm một động tác bóp cổ, "Anh ta thu của chúng ta đồ đạc rồi, cảm thấy lần này quản ngục không dễ lừa gạt, cho nên không đến.."

    "Hỏi thăm người khác là biết thôi, cứ hai tiếng sẽ có tuần tra định kỳ." Tơ Lụa nhìn móng tay màu hồng phấn của mình nói, "Tính toán thời gian, cũng sắp đến rồi."

    SB250 ở ngoài cửa rụt rè vẫy tay.

    Tơ Lụa lười để ý đến anh ta, qua loa khoát tay.

    Thuộc hạ đi về phía vị trí của SB250, hỏi: "Sao vậy?"

    "Là như vầy.." SB250 luống cuống gãi tay nói, "Tôi vừa mới nghe ngóng một chút, quản ngục đã gọi tất cả cai ngục đi rồi, bây giờ còn chưa có ai trở về.."

    Anh ta nói xong, ngượng ngùng cười, cúi đầu hỏi: "Xin hỏi tôi có thể, gia nhập [Danh Sách] không?"

    Đối với loại người rõ ràng là muốn tìm một thế lực che chở, rất biết tùy cơ ứng biến, hơn nữa còn có chút hữu dụng như vậy, thuộc hạ gật gật đầu nói: "Cậu có thể trở thành thành viên ngoại vi."

    "Tuyệt vời! Từ nhỏ đến lớn ước mơ của tôi chính là trở thành thành viên băng đảng!"

    Thuộc hạ khoát tay, bảo anh ta đi đi. Tơ Lụa vẫn nằm trên ghế, không nhúc nhích, thuộc hạ cẩn thận lặp lại một lần.

    "Ồ?" Tơ Lụa nhướn mày, "Xem ra lần này quản ngục còn không tính là quá ngốc."

    "Vẫn là nên hơi nghiêm túc một chút đi, nếu cô ta có tâm đối đầu với chúng ta, đại khái sẽ chia quân đóng giữ ba nơi."

    Một vài nơi dễ xảy ra bạo loạn nhất, chỉ cần xem dữ liệu trước đây là có thể tìm ra.

    Sân, nhà máy, nhà ăn.

    Hồ nước trong sân chỉ cần xả hết nước, phía dưới liền có đường hầm bí mật trực tiếp thông đến gần văn phòng quản ngục.

    Bể nước xí trong nhà máy, bên trong là nơi bọn chúng cất giấu vũ khí dự phòng..

    "Đi lấy một chút đồ, chôn ở bên hồ nước đó, để cô ta cho người xuống kiểm tra." Tơ Lụa từng điều từng điều ra lệnh sắp xếp, từng bước chỉ thị, "Đem toàn bộ đồ đạc của nhà máy dời đi, đừng để lại ở đó, sắp xếp người ở phía bên kia, đến thời gian thì trước tiên làm một màn nhỏ, hấp dẫn sự chú ý."

    Hồ nước trong sân chôn thuốc nổ, chỉ cần có người đi ngang qua liền sẽ kích nổ.

    Nhà máy thì làm thành mồi nhử để khi thích hợp thì ra tay trước.

    Kế hoạch thì rất tốt, chỉ là khi thực hiện hành động lại xảy ra vấn đề.

    * * *Bọn chúng không ai có thể ra khỏi cửa ngục của khu vực này.

    Cửa khu vực chỉ có cai ngục mới có quyền mở, trước đó mỗi một ca đổi gác của cai ngục đều là người của bọn chúng, nhất thời bọn chúng quên mất việc cai ngục bị điều đi, đi đến cửa ngục mới phát hiện không ra được.

    Vấn đề cũng không lớn lắm, chỉ cần có người đến đổi gác là được.

    Bọn chúng đợi một lát, quả nhiên có người đến đổi gác.

    Các cai ngục đều mặc quần áo che kín từ đầu đến chân, trên mặt còn có mặt nạ số hóa toàn diện, gần như không nhìn ra có gì khác biệt.

    Nhưng trên thực tế, vẫn có sự khác biệt.

    Thói quen động tác của mỗi người đều không giống nhau, trước đó cai ngục của khu vực này, người đến đổi gác vào thời điểm này, sau khi đổi gác xong rất thích duỗi tay sờ mông.

    Hôm nay hai người đến đều không có.

    Bọn chúng không có động tác gì cả!

    Đã không cần phải hỏi rồi, cai ngục trước đây đã bị thay thế thành người máy.

    Chỉ có thể dùng biện pháp khác để ra ngoài thôi.

    Tơ Lụa nháy mắt ra hiệu, chỉ thấy một thành viên băng đảng không ra gì đi qua, "Bùm" một tiếng quỳ xuống đất.

    "Các vị nãi nãi gia gia đi đường cẩn thận ạ! Cầu xin các người thả tôi ra ngoài một chuyến có được không, ở ngoài kia còn có bà mẹ tám mươi tuổi đang đợi tôi trở về thắp hương đó!"

    Người máy nhìn anh ta một cái, nghi ngờ nhường đường cho anh ta rời đi.

    Ở Bạch Tháp, nếu chia theo năm, tháng, tuần, ngày, thì gần như mỗi chu kỳ đều có hoạt động tập thể.

    Sinh nhật phúc chủ mỗi năm, ngày tự kiểm điểm mỗi tháng, lễ tạ ơn mỗi tuần, còn có tiểu ban hội nghị mở mỗi ngày.

    Dựa theo tác dụng khác nhau sẽ chọn địa điểm khác nhau, nhưng điều kiện tiên quyết, không gì khác ngoài rộng rãi, thoáng đãng.

    Thời Tịch liếc nhìn bản đồ, liền thấy ba nơi phù hợp nhất.

    Sân để thả gió, còn có nhà máy nơi lao động, và nhà ăn.

    Thời Tịch kích hoạt AI phụ tá của nhà ngục, chỉ vào sân hỏi: "Vì sao ở đây còn có hồ bơi?"

    "Là tù nhân 0075 yêu cầu tu sửa." AI phụ tá rất nhanh tra ra số liệu, toàn bộ việc tu sửa hồ bơi đều là do tù nhân trong ngục động tay, chỉ có vật liệu là mua từ bên ngoài.

    0075..

    Thời Tịch nhập truy vấn, phát hiện là hacker ở khu phong tỏa dưới lòng đất.

    Cô không tìm thấy ghi chép xin xây hồ bơi, đến khi cô nhìn kỹ mới phát hiện ra điều không thích hợp, tất cả những người động tay vào đều có vẻ thần tình hoảng hốt, không có bất kỳ một người nào lười biếng, thậm chí không có ai ăn cơm.

    Mỗi người đều sẽ làm việc cho đến khi ngã xuống mới thôi.

    Nhân viên quản ngục lúc đó cho dù mỗi ngày đi ngang qua cũng giống như không nhìn thấy, mãi đến khi tầng trên của ngục bạo phát dịch bệnh, trải qua điều tra bên ngoài, mọi người mới phát hiện ra nhiều thêm một cái hồ bơi.

    Trong khoảng thời gian đó 0075 đã sửa đổi tất cả các thông tin thị giác của nhân viên quản ngục, đồng thời dùng mã virus xâm nhập vào tầng cơ bản của não máy tù nhân.

    Từ sau đó, anh ta liền vẫn luôn bị ngắt mạng cho đến bây giờ, hồ bơi cũng bị Tơ Lụa trưng dụng đơn giản.

    Còn lại thì..

    Thời Tịch hồi tưởng lại một chút mỗi lần cô tham gia lễ tạ ơn.

    Mục đích chủ yếu của lễ tạ ơn, chính là cảm tạ phúc chủ ban cho bọn họ đồ ăn, đồng thời tự kiểm điểm xem một tuần này có đối đãi xứng đáng với đồ ăn mà phúc chủ ban cho hay không, có làm việc tốt hay không, có lãng phí lương thực hay không.

    Thời Tịch nhắm mắt lại, trong những khe hở của bức tranh, đồ hình trên trần nhà nghiêng ngả, bát đũa inox lộn xộn, trong ký ức tìm kiếm những chi tiết cô muốn nhìn thấy.

    Khơi dậy điểm bùng nổ cảm xúc, trải thảm, sau đó tăng thêm.

    Trong sự cuồng nhiệt đến mức nhấn chìm hết thảy cảm xúc, cho dù là đòn công kích mạnh mẽ đến đâu, đều sẽ bị thiêu rụi trên bàn ghế dán trên sàn nhà.

    Thực phẩm được cung cấp theo chế độ, những người không trân trọng đồ ăn sẽ đi theo những tuyến đường được sắp xếp đặc biệt và sẽ thú tội trước mặt mọi người.

    Khu vực rộng rãi đến hoàn toàn không có góc chết, mỗi một người đều ở dưới sự giám sát.

    Cơ chế giám sát lẫn nhau. Nếu có bất kỳ một người nào trong lễ tạ ơn lộ ra vẻ mặt không thích hợp, nói ra lời không thích hợp, lần sau nghe được tin tức của anh ta, chính là không có tin tức.

    Thời Tịch chống cằm nghĩ.

    * * *Đây không phải là đều có thể dùng sao?
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tư 2025
  3. eagle2611

    Bài viết:
    0
    Chương 12 - Nhà Tù Đầy Vết Nứt phần 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đem tất cả bàn ghế trong nhà ăn đều hàn chết tại chỗ, đồ ăn đều thay thành đồ chơi bằng nhựa mềm mại nhất, tôi muốn cái loại mà phải chịu đại lực trực tiếp nghiền nát."

    "Quản ngục, ngân sách không đủ." AI phụ tá sau khi tính toán xong liền phát ra cảnh báo, nó đem các khoản chi tiêu của nhà ngục liệt kê đến trước mặt Thời Tịch, phúc lợi nhà ngục chiếm phần lớn nhất.

    Thời Tịch liếc nhìn ngân sách một cái, đem tất cả thực phẩm tươi sống mà một vài phòng ngục đặt mua đều bỏ đi, sau đó thống nhất lựa chọn dinh dưỡng nhân tạo.

    "Như vậy là đủ rồi."

    Thời Tịch đem tất cả thông tin đóng gói, nhét vào thẻ dữ liệu, rời khỏi văn phòng, cô không cảm thấy cái văn phòng này có gì tốt.

    Ở đỉnh cao nhất của nhà ngục, cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn khổng lồ gần như chiếm một bức tường, đơn giản là nói cho tất cả mọi người, quản ngục liền ở chỗ này.

    Thời Tịch bắt đầu tuần tra toàn bộ nhà ngục.

    Cô nhất định phải tự mình đi một lần mới được, trên bản đồ và thực tế nhìn thấy sẽ có khác biệt rất lớn.

    Một bên đi, cô một bên thông qua kính mắt định chế hình thái quang não vừa được gửi đến xử lý những công việc còn lại.

    Đường ống dẫn nước cứu hỏa bị các cai ngục nhét đầy, dọn dẹp ra.

    Khu vực không đối xứng với bản đồ, giải trừ toàn bộ hình chiếu, phía sau là trạm sạc điện khổng lồ.

    Có người ở trong ngục ăn trộm điện.

    Thời Tịch trở tay liền đem pin bán đi cho anh ta.

    Càng đi, Thời Tịch càng cảm thấy, quản ngục trước kia, chẳng lẽ hoàn toàn chưa từng xem qua tình hình thực tế của nhà ngục sao?

    Nhà ngục song sắt chia làm từ một khu đến bốn khu, trong đó một khu là xa hoa nhất, bốn khu là rách nát nhất.

    Tường của một khu sạch sẽ trắng tinh, sàn nhà bóng loáng soi được người, còn có thư viện, v. V các công trình phúc lợi. Ngay cả phòng giam cũng là phòng suite.

    Nhị khu kém một chút, không có phòng suite, là bố cục phòng giam bình thường, nhưng cũng đều là phòng đơn, bồn cầu và nhà tắm đều ở góc chết bị giám sát.

    Tam khu thì là phòng đôi, vẫn là nhà vệ sinh độc lập, nhưng tường đã bắt đầu phá hoại rõ rệt, đều là tường xi măng một màu, trên tường bắt đầu xuất hiện vết bẩn, biện pháp an ninh cũng kém hơn rất nhiều.

    Tứ khu..

    Thời Tịch nhìn góc tường bong tróc mà mình vừa cạy ra, chìm vào trầm tư.

    Sau khi xi măng bong ra, bên dưới trực tiếp lộ ra gạch đá.

    Chỗ này, trực tiếp cầm thìa cũng có thể đào ra ngoài đi?

    Thời Tịch sau khi xem xong toàn bộ tình hình nhà ngục thì tức đến bật cười.

    Toàn bộ chia làm an ninh rộng rãi thiết bị đầy đủ, an ninh rộng rãi thiết bị tốt, an ninh rộng rãi thiết bị bình thường, và không có gì an ninh cũng không có thiết bị gì.

    Bởi vì phạm nhân sau khi đi vào nhà xí, liền sẽ tiến vào thời gian riêng tư, chỉ cần phạm nhân cách một đoạn thời gian ấn một cái nút trên tường, phát ra báo cáo một tiếng, liền không có tình huống.

    Thời gian này dài nhất có thể kéo dài nửa tiếng đồng hồ.

    Nửa tiếng có thể làm gì?

    Nửa tiếng có thể làm được rất nhiều!

    Thời Tịch hủy bỏ toàn bộ phúc lợi nhà ngục không cần thiết, đem thức ăn mỗi bữa phối hợp với hành vi tính thành điểm, trừ thức ăn ra, cô hạn chế thời gian đi tiểu tiện, và tháo dỡ toàn bộ phòng tắm đơn---người sau bởi vì cô hiện tại không có biện pháp mở cửa phòng giam, cho nên tạm thời không thực thi.

    Sau khi những tiêu chuẩn này được thực thi, trong nháy mắt thông qua mạng nội bộ, nhảy đến thiết bị tiếp nhận thông tin của tất cả mọi người.

    Trong một thời gian quần tình xúc động, trên tình cảm vốn đã bùng nổ của tất cả mọi người thêm một mồi lửa.

    Thời Tịch biết bọn họ sẽ mắng đến khó nghe cỡ nào, nhưng hôm nay trở đi, bọn họ liền mắng không ra được nữa.

    Ở Bạch Tháp, tất cả sự bất mãn với mệnh lệnh chỉ có một loại tình huống.

    Bất mãn với trung tâm quyền lực duy nhất, phúc chủ.

    Mà điều này hiển nhiên có tội.

    Thời Tịch vươn tay sờ một cái súng cô đã cất đi, khẩu súng này ở chế độ nghỉ ngơi, nhìn qua giống như một cây gậy chống.

    * * *Lúc này cũng có tội.

    Thời Tịch đi ngang qua những tiếng mắng chửi nổi lên, trên đường mất đi tất cả thân nhân có quan hệ huyết thống với cô, nhưng những thân nhân đã chết của cô rất nhanh sẽ dưới sự điện kích của mã mà sống lại.

    Giọng nói muốn cô chết vang lên liên tục không ngừng phía sau cô.

    Một nhà ngục trăm ngàn chỗ hở, và một đám tội phạm hoàn toàn muốn cô chết.

    Và cả..

    Lệnh cấm quản ngục không được vô cớ giết hại phạm nhân.

    Thời Tịch ừ một tiếng, đi về thao trường.

    Khoảng thời gian sau đó, ngoài lúc nghỉ ngơi, Thời Tịch chỉ luyện bắn.

    Cô cho mở toang kho vũ khí, thử qua từng khẩu súng, cuối cùng tìm được một khẩu súng máy thông minh: [Zero-Shiki] .

    Thao tác đơn giản đến mức chỉ cần cô đưa hồng tâm vào điểm ngắm, sau đó theo tư thế chuẩn mà bóp cò là được.

    Tính toán góc độ, quỹ đạo, tốc độ gió các kiểu, não người không đấu lại máy tính.

    Cái kiểu xạ thủ mà chỉ cần cảm giác cũng bắn bách phát bách trúng, là do hàng vạn viên đạn tạo nên, cô chỉ có chút thời gian này, chỉ có thể làm quen với khẩu súng.

    Mười hai tiếng trôi qua rất nhanh.

    Công trình tu sửa các nơi trong ngục dưới sự tăng ca đã hoàn thành hơn phân nửa, Thời Tịch bước vào nhà ăn. Giá súng nằm trên trần nhà.

    Cô cải tạo nhà ăn, còn một điểm nữa là tháo dỡ trần nhà ban đầu, thay bằng khung lưới sắt rỗng.

    Chỉ dùng một lần này, là đủ rồi.

    Đám tù lũ lượt kéo vào như cá.

    Nơi duy nhất có thể khơi dậy cảm xúc của tất cả mọi người, sau khi cô hạn chế khẩu phần ăn, chính là, cũng chỉ có nhà ăn.

    Không thì tại sao Bạch Tháp mỗi lần đều tổ chức lễ tạ ơn ở nhà ăn?

    Con người sẽ bị môi trường đặc biệt tác động, bị bầu không khí dẫn dắt, mà liên tưởng đến những thứ khác.

    Cho chúng cái cớ để nổi giận, cho chúng lý do để chiến đấu, cho chúng đường để trút giận.

    Thời Tịch giơ súng lên.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tư 2025
  4. eagle2611

    Bài viết:
    0
    Chương 13 - Tử Hình Chi Án Đã Tận phần 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi bước chân vào phòng ăn, ai nấy đều mang một bụng đầy lửa giận.

    "Bọn khốn kiếp này chắc cả đời chưa được ăn thứ gì ra hồn rồi, phải không?"

    "Thực phẩm bổ dưỡng á? Ma nào thèm ăn!"

    Chúng nó chỉ là không muốn làm cái thứ tép riu chỉ biết bám váy "thực phẩm bổ dưỡng" để leo lên thôi, lũ ngục trưởng đời trước biết tỏng cái trò này, động vào chúng nó thì chỉ có đường chết. Muốn sống yên ổn ở cái nơi này, chỉ có nước ngoan ngoãn chiều theo ý của các phe phái, làm gì cũng phải lạy lục xin phép "đại ca" hết.

    Mà còn phải xem "đại ca" đang vui hay đang buồn nữa cơ.

    Chưa từng có ai dám vượt mặt các phe phái mà tự ý thay đổi chính sách của nhà ngục cả. Những kẻ dám làm thế đều chết không toàn thây. Chỉ có con nhỏ này là dám chơi trội, ngang nhiên ban bố lệnh thay đổi!

    Thay đổi thì thay đổi, đằng này nó còn dám nghênh ngang xuất hiện trước mặt bọn ta?

    Đã thế còn vừa đi vừa thay đổi nữa chứ!

    Nó khoác lên mình bộ đồ trắng toát của ngục trưởng, nghênh ngang bước qua từng buồng giam, coi bọn ta như cỏ rác.

    Hoàn toàn là ỷ vào việc thời gian mở cửa còn chưa đến, nên mới dám làm càn trước mặt bọn ta, thậm chí còn ấn từng đứa vào cái ghế điện chết tiệt!

    Vừa ngu ngốc, vừa kiêu ngạo!

    Sau khi bị điện giật, ngọn lửa căm hờn trong lòng mỗi tù nhân lại nguội lạnh xuống, nhưng thay vào đó là một mục tiêu rõ ràng hơn bao giờ hết.

    Bọn chúng đã khắc cốt ghi tâm cái bộ mặt của con nhỏ đó. Và thề rằng, trước khi vượt ngục, nhất định phải giết chết con ngục trưởng khốn kiếp đó! Nhất định phải cho nó nếm trải mùi vị của sự đau khổ tột cùng! Phải để nó chết trong tuyệt vọng!

    Những tên tù nhân bước vào đầu tiên vẫn còn ôm một tia hy vọng. Nhưng khi chúng đến gần khu vực tự chọn, chúng mới bàng hoàng nhận ra rằng: Toàn bộ khay thức ăn quen thuộc đã bị dẹp bỏ. Thay vào đó là những chồng "thực phẩm bổ dưỡng" được xếp ngay ngắn như một cái mã.

    Thứ này có nhỉnh hơn cái thứ "dung dịch dinh dưỡng" kinh tởm kia một chút. Nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi!

    Thế là tên tù nhân vừa bước vào đầu tiên, ngay lập tức vớ lấy hộp "thực phẩm bổ dưỡng" mà quăng mạnh vào tường!

    Một thứ chất lỏng sền sệt như bùn đất trượt dài trên vách tường, kéo theo sau đó là tiếng cười khoái trá của đám tù nhân.

    【Tù nhân số 765, cảnh cáo vì tội lãng phí thực phẩm, trừ 1 điểm! 】

    Giọng AI của nhà ngục vang lên đều đều, không chút cảm xúc, đổ thêm dầu vào ngọn lửa hận thù của tên 765.

    "Mày dám trừ điểm ông hả thằng kia! Ông đây là ông nội mày đấy nhá!" Tên 765 không hề nao núng, nhổ toẹt một bãi nước bọt vào hộp thực phẩm bổ dưỡng, "Con ngục trưởng ngu ngốc kia trốn đâu mất dạng rồi, bố chửi mày thì làm được gì nhau!"

    Theo hiệu lệnh của gã, màn cuồng hoan của đám tù nhân chính thức bắt đầu.

    Chúng nhặt những hộp thực phẩm bổ dưỡng lên, ném qua ném lại như đồ chơi, nháy mắt cả phòng ăn trở nên hỗn loạn, hệt như một trận ném tuyết tập thể.

    Còn có mấy tên đứng ngoài cuộc, tổ chức hẳn một cuộc thi xem ai ném trúng mặt đồng bọn vừa xa vừa chuẩn nhất.

    Giọng AI vô cảm kia vẫn không ngừng phát ra thông báo, nếu là người thật chắc đã thấy tủi thân lắm rồi, nhưng giọng nói này chỉ là để góp vui cho màn náo loạn mà thôi.

    Đợi đến khi đám tù nhân xả giận gần hết, một ả tóc ngắn đứng lên, một câu nói của ả đã thổi bùng lên ngọn lửa đang lụi tàn.

    "Anh em, chúng ta không thể để con ngục trưởng kia coi chúng ta là lũ ngốc được!" Ả ta đứng trên chiếc bàn ở giữa phòng ăn, những vết bẩn nhầy nhụa đã được đám đàn em lau sạch.

    Ả ta hét lớn: "Mọi người còn nhớ tại sao nó dám kiếm chuyện với chúng ta không? Chẳng phải là ỷ vào cái vòng hạn giờ chết tiệt kia sao! Nhưng ngay hôm nay thôi, chỉ ba tiếng nữa là.."

    "Cái vòng hạn giờ chết tiệt đó sẽ bị vô hiệu hóa! Lớp bảo vệ tạm thời của con ngục trưởng trong 12 tiếng cũng sẽ biến mất!"

    Đôi mắt đỏ ngầu của ả ta lộ ra vẻ độc ác, miệng nở một nụ cười man rợ: "Trước kia chúng ta không giết được nó, lần này thì có!"

    Đôi tai trên đầu ả ta giật động, hệ thống radar siêu nhạy được gắn thêm trong quá trình tu sửa nhà tù đã nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.

    Đôi tai của ả ta giật giật, hệ thống radar được gia cố thêm trong quá trình tu sửa nhà ngục đã nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài.

    "Các người! Bên ngoài có người tới rồi! Chắc chắn là lũ tù nhân kia canh giữ.. Bọn chúng canh giữ thế này thì có đáng là bao! Con ngục trưởng hèn nhát kia chắc vẫn còn đang run rẩy trong văn phòng!"

    "Mọi người cùng tôi đếm ngược, đếm xong thì phá cửa xông ra!"

    Nói xong, ả ta bắt đầu hô to đếm ngược.

    "10!"

    "..."

    Ban đầu chỉ có một mình ả ta, nhưng sau khi có người hưởng ứng, lập tức biến thành một tràng hô vang đồng thanh.

    "..."

    "..."

    "..."

    Khi tiếng đếm ngược cuối cùng vừa dứt, tất cả bọn chúng cùng nghe thấy hai âm thanh.

    Một là tiếng "cạch",

    Một là tiếng "đoàng"!

    Tiếng "cạch" là tiếng cửa bị khóa, tiếng "đoàng" là tiếng súng.

    Bọn chúng trân trân nhìn lên, thấy trên trán của Tơ Bồ đứng ở vị trí cao nhất xuất hiện một lỗ thủng, rồi từ từ ngã xuống.

    Ánh sáng đỏ trong mắt ả tắt ngấm.

    Tơ Bồ chết rồi, chết một cách triệt để, khô khốc.

    Bọn chúng ngước mắt nhìn lên theo tiếng súng, thấy mái tóc dài màu nâu đất, và cả nòng súng vẫn còn bốc khói.

    Tơ Bồ chết rồi. Cái người kế thừa kia, chỉ là một kẻ buôn da thịt được đưa vào nhà ngục để trốn tránh tai họa.

    Điều khiến tất cả phải dựng tóc gáy là, ả ta vẫn không hề buông súng.

    Ả vẫn đang ngắm bắn!

    Ngay giây phút tiếp theo, tiếng súng nổ vang trời.

    Khi đám tay sai của các phe phái vừa kịp giơ súng lên, còn chưa kịp phản công, ả ta đã bắt đầu xả đạn liên thanh.

    - Từ trên trần nhà cao mười mét!

    Phản ứng đầu tiên của tất cả là đạp đổ bàn ghế để làm lá chắn, nhưng rất nhanh bọn chúng đã dùng hết tốc lực để bắt đầu bỏ chạy.

    Không biết từ lúc nào, những chiếc ghế trong phòng ăn đã bị phá hủy hoàn toàn!

    Tuy nhiên, phản ứng của bọn chúng cũng rất nhanh, ngay lập tức trốn xuống gầm bàn. Còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, thì đã thấy mặt bàn phía trên bắt đầu gãy vụn. Cuối cùng, thứ còn sót lại chỉ là hai cái chân bàn trơ trọi.

    Dưới gầm bàn, căn bản không có một ai.

    Sau khi phát hiện ra mục tiêu đầu tiên của ả là những kẻ có vũ khí, những tên tù nhân khác cũng vội vàng ném vũ khí đi.

    Cũng có kẻ không cam tâm, vừa ôm xác đồng bọn vừa chạy trối chết, cuối cùng cũng đợi được đến khi tiếng súng ngừng lại.

    Hắn mừng thầm trong bụng, chắc chắn là hết đạn rồi, sắp phải thay đạn thôi!

    Thế là hắn vội vàng đẩy xác đồng bọn ra, còn chưa kịp bắn một phát nào, thì đã nghe thấy tiếng súng vang lên lần nữa.

    Lần này, hắn không thể nào thoát được nữa.

    Trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, hắn nhìn thấy cả trần nhà dày đặc những lỗ đạn phản chiếu ánh sáng.

    - Đều là súng hết cả đấy.

    Hoàn toàn không cần phải thay đạn!

    "Đừng bắn nữa! Đừng bắn nữa mà! Chúng tôi xin hàng! Trong nhà ngục có quy định không được giết những kẻ đã buông vũ khí và đầu hàng rồi!" Trong đám hỗn loạn, có người gào lớn.

    Một gã với tốc độ nhanh nhất có thể, vừa chạy vừa thuyết phục đám tù nhân xung quanh: "Tôi đã bỏ súng rồi! Các người không được giết tôi!"

    Số người còn dám cầm vũ khí cũng không còn nhiều, nghe thấy vậy cũng rối rít buông súng.

    Thời Tịch trên trần nhà cũng dừng tay.

    Ả đã cài đặt sẵn quy trình ngắm bắn cho vũ khí: [1. Tay cầm vũ khí. 2. Đầu.]
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tư 2025
  5. eagle2611

    Bài viết:
    0
    Chương 14 - Tử Hình Chi Án Đã Tận phần 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giờ đã không còn ai cầm vũ khí nữa, nếu tiếp tục giết người thì chính ả sẽ là người vi phạm quy tắc.

    Trên mặt đất đầy rẫy thi thể, máu và những thứ thực phẩm bổ dưỡng bị giẫm đạp trộn lẫn vào nhau, biến thành một thứ bùn nhão gớm ghiếc.

    Ấn tượng ban đầu rất khó thay đổi, trừ phi có một sự chuyển biến lớn.

    Cho bọn chúng thấy ả yếu đuối và chậm chạp, rồi lại cho bọn chúng thấy ả tàn nhẫn và máu lạnh.

    - Đây chính là ấn tượng ban đầu hoàn chỉnh mà ả muốn tạo dựng cho bọn chúng.

    Thiết lập nhân vật là công việc của ả, cũng là công cụ của ả.

    Bọn chúng cần phải căm hận ả, và cũng chỉ có thể căm hận ả.

    Tất cả những gì ả học được ở Bạch Tháp, đều nói rằng sự sợ hãi là một loại quyền lực.

    AI bắt đầu quét những người còn lại trên mặt đất, phân loại thi thể, sau đó tổng hợp dữ liệu báo cáo cho Thời Tịch.

    Thời Tịch quét mắt nhìn một lượt, đột nhiên dừng lại.

    "Khởi động mô phỏng." Ả nhanh chóng nói nhỏ, ngay lập tức, toàn bộ đèn trong phòng ăn vụt tắt, chìm vào một màu đen kịt.

    "Khởi động mô phỏng." Ả nhanh chóng nói nhỏ, ngay lập tức, toàn bộ đèn trong phòng ăn vụt tắt, chìm vào một màu đen kịt.

    Thời Tịch hòa mình vào bóng tối, rời khỏi vị trí cũ, di chuyển thoăn thoắt trên trần nhà được gia cố bằng lưới thép và lớp da sắt dày cộp.

    Trong bóng tối, tiếng vọng lớn lại khiến người ta không thể phán đoán được phương hướng.

    Danh sách tử thần, không có Tơ Bồ.

    Chỉ có phó thủ lĩnh của ả!

    Thời Tịch rất nhanh đã nhận ra, trong mười hai tiếng trước đó, Tơ Bồ đã đổi đầu cho mình và phó thủ lĩnh!

    Vì khoảng cách quá xa, ả đã không nhìn rõ!

    Vì ấn tượng của ả về Tơ Bồ là một kẻ não ngắn, nên ả đã chủ quan cho rằng người đứng trên bục phát biểu chính là Tơ Bồ!

    Thì ra là vậy!

    Thời Tịch khẽ thở dốc.

    Đây chính là ấn tượng đầu tiên mà ả đã tự tạo ra cho mình.

    Đây chính là ý nghĩa của cái đầu thỏ ngu ngốc đó.

    Vậy thì, bây giờ ả là ai?

    Bóng tối sẽ che giấu những đường dây điện đã được khôi phục.

    Trong bóng tối này, những điều kiện và khó khăn mà cả hai phải đối mặt là ngang nhau.

    Kẻ nổ súng trước sẽ trở thành mục tiêu bị săn đuổi, nhưng đối diện với hàng chục khẩu súng có thể khai hỏa cùng lúc, ả chỉ có một khẩu.

    Zero có chế độ nhìn đêm, nhưng sau khi bật lên sẽ xuất hiện giao diện phát sáng.

    Tiếng súng lác đác vang lên, găm vào lớp da sắt trên trần nhà.

    Bọn chúng đang cố gắng thăm dò vị trí của ả.

    Thời Tịch mượn tiếng súng nhỏ truyền lệnh cho đám người bên ngoài, bảo bọn chúng khôi phục lại ánh sáng trong phòng ăn.

    Nhưng rất nhanh, xung quanh vị trí của ả đã vang lên tiếng súng.

    Thời Tịch nghe thấy một giọng nói vang lên ngay dưới chân mình, một giọng nữ trầm ấm nói: "Tôi đánh giá cao cô."

    "Cô là người đầu tiên làm được đến mức này, ép tôi trở thành một ngục trưởng. Như thế này. Tôi nghĩ chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng được." Tơ Bồ nhượng bộ,

    "Cô khôi phục lại nguồn cung cấp thức ăn cho chúng tôi, chúng tôi sẽ không làm gì cô cả."

    Nhưng không bao gồm việc bỏ trốn.

    Thời Tịch rất nhanh đã nhận ra sơ hở trong lời nói của ả.

    Đây là một lời hứa hoàn toàn vô hiệu.

    Có tiếng động gì đó truyền đến từ trên tường phòng ăn.

    Có người đang trèo lên trần nhà!

    Không thể chờ đợi thêm được nữa.

    Thời Tịch cắn môi suy nghĩ.

    Ả không để cho những kẻ bắt chước kia tiến vào, chính là để đạt được hiệu quả tốt nhất.

    Ả phải có thực lực tuyệt đối và dũng khí tuyệt đối.

    Một khi bọn chúng phát hiện ra sự hèn nhát của ả, thì tất cả những gì ả đã làm trước đó sẽ đổ sông đổ biển.

    Bóng tối sẽ lan tràn sự bất an, nuốt chửng dũng khí.

    Bên dưới đã có những tiếng xì xào bàn tán không rõ ràng.

    Thời Tịch kết nối với loa phóng thanh của nhà ngục, điều chỉnh âm lượng lớn nhất.

    Ả nói: "Tôi mới là ngục trưởng ở đây, Tơ Bồ."

    "Hãy nhớ kỹ người đã dồn cô đến mức này, tôi tên là Thời Tịch."

    Ả sắp sửa khai mở danh xưng của riêng mình.

    【Bạn đã để lại dấu ấn trong thâm hải, danh xưng ban đầu sẽ trở thành năng lực của bạn. 】

    【Đang kiểm tra.. Ngục trưởng Thời Tịch.. Đang hình thành điểm ấn ký.. 】

    【Độ sâu của danh xưng không đủ, đã bị bác bỏ, danh xưng ở chỗ sâu hơn sẽ hồi đáp bạn. 】

    【Danh xưng ngục trưởng đã bị [? ] thôn phệ. 】

    【Năng lực của bạn đã được kích hoạt. 】

    【Chứng kiến: Bạn có thể nhìn thấy tất cả, những gì bạn muốn thấy và có thể thấy. 】

    【Sửa đổi: Năng lực này không được giải thích. 】

    Đôi mắt của Thời Tịch vô thức quét xuống phía dưới, trong bóng tối, ả nhìn thấy những dòng chữ đang lơ lửng trong không trung.

    Là số hiệu của từng tên tù nhân, và cả tên của bọn chúng!

    [Gấp thêm một phần]

    [Bạo liệt]

    * * *Trong sự tồn tại không ngừng suy giảm, Thời Tịch đã tìm thấy cái tên mà ả muốn tìm.

    [Tơ Bồ] !

    Thời Tịch bóp cò.

    Ả thấy tay của Tơ Bồ không cầm súng, nhưng điều đó có gì quan trọng đâu?

    "Chờ.. Chờ đã!" Tơ Bồ phản ứng cực nhanh, ả ta há miệng gào lớn: "Tôi xin.."

    Lời còn chưa kịp nói hết.

    Ngay khi đèn sáng trở lại, tất cả mọi người đều thấy Tơ Bồ thật sự ngã xuống.

    Máu từ trên trán Tơ Bồ phun ra xối xả, khiến khuôn mặt ả ta nhòe nhoẹt.

    "Tôi chắc chắn không giết những người đã đầu hàng, nhưng án tử hình của cô đã hết hạn rồi." Thời Tịch thu súng về, lạnh lùng nói, "Tôi chỉ là đang thi hành án tử hình, chứ không phải tàn sát tù nhân."

    "Còn ai có ý kiến gì về thực phẩm bổ dưỡng nữa không?" Thời Tịch đứng dậy, giải trừ trạng thái ngụy trang, "Đây chính là kết quả."

    Tất cả những ngục trưởng tiền nhiệm, đều chỉ coi mình là khách của nhà ngục xiềng xích sắt thép, cũng chỉ có khách, mới cần phải hỏi chủ nhà có thể làm gì hay không.

    Mà chủ nhà là không cần thiết.

    Bản thân chủ nhà đã có quyền lực này, không cần bất kỳ ai nhượng bộ.

    Đám tù nhân bên dưới ngẩng đầu nhìn ả, nghe những lời ả nói, rối rít lắc đầu.

    Thời Tịch đứng đó, bên dưới máu chảy thành sông, mà y phục của ả vẫn trắng trong như thuở ban đầu.

    Ả nhìn dòng chữ đang lơ lửng trước mặt mình, chậm rãi phủi vạt áo.

    【Mỗi khắc lưu lại trong thâm hải, đều sẽ tiêu hao sự tồn tại của bạn. 】

    【Tồn tại tức là [danh]. 】

    Danh tiếng, danh vọng, khí chất..

    Thiện danh, ác danh, ngụy danh..

    【Hoặc là vì danh mà chết, hoặc là vô danh mà chung. 】
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng tư 2025
  6. eagle2611

    Bài viết:
    0
    Chương 15 - Giữa Lòng Ngục Tù phần 1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Last edited by a moderator: 26 Tháng tư 2025
  7. eagle2611

    Bài viết:
    0
    Chương 16 - Giữa Lòng Ngục Tù phần 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời Tịch rời khỏi phòng giam này, những tù nhân giả bắt đầu đổi khóa điều khiển từ xa mới nhất cho cửa phòng giam.

    Theo nghiên cứu của cô về các tác phẩm vượt ngục, chìa khóa là một lỗ hổng cực lớn.

    Chìa khóa vật lý có thể dùng xà phòng để sao chép mô hình, chìa khóa vân tay có thể bị đánh cắp vân tay, chìa khóa mật mã luôn có thể lấy được mật mã.

    Cho nên cô đổi thành khóa điều khiển từ xa chỉ có thể mở khóa từ xa, mở khóa cần hai lần xác nhận.

    Trung tâm của khu giam giữ số một là nơi tụ tập trước đây của họ, bởi vì các phòng giam trong khu giam giữ này chưa bao giờ khóa, hành lang và đại sảnh trung tâm đều không có bao nhiêu đồ đạc.

    Hiện tại khu vực trung tâm cũng đã bị dọn dẹp hoàn toàn, để làm khu rèn luyện thể lực sau này.

    Thông tin bảng giờ giấc mới nhất đã được gửi đến tay tất cả mọi người.

    Họ trông có vẻ trầm mặc trước giờ giấc mới.

    Buổi tối bảy giờ ngủ, rạng sáng bốn giờ thức dậy.

    Giấc ngủ đầy đủ và thời gian nghỉ ngơi phù hợp với ánh sáng mặt trời.

    Một tù nhân kêu lên một tiếng: "Tôi nhất định sẽ không dậy."

    Thời Tịch đã đi xa rồi, cô căn bản không nghe thấy.

    Khu giam giữ mà cô sửa đổi lại đã loại bỏ khu giam giữ số bốn, khu giam giữ số bốn hoàn toàn không phải là nơi có thể ở được, đem mấy tù nhân còn lại chen chúc vào một chỗ, sau đó đem khu giam giữ số bốn chia ra.

    Cô chia cho mỗi khu giam giữ một bảng giờ giấc khác nhau, số một là dậy sớm nhất, tiếp theo là số hai và số ba.

    Không có nhà ăn, nơi dễ xảy ra các hoạt động tập thể nhất, còn có thả lỏng, làm việc và tắm rửa.

    Thời Tịch đem tất cả thời gian đều phân chia so le, đảm bảo trong thời gian của mỗi hoạt động tập thể, chỉ có một khu giam giữ xuất hiện tại địa điểm hoạt động.

    Cô vừa đi, vừa thử nghiệm năng lực của mình.

    Minh chứng có thể nhìn thấy tất cả thông tin.

    Cô phát hiện ra và năng lượng [Tên] mà cô tiêu hao thành tỷ lệ thuận, cô lặn càng sâu, thì nhìn thấy càng nhiều thứ.

    Từ tên, đến số chứng minh thư, đến địa chỉ nhà, quan hệ thành viên trong gia đình, tội trạng, thậm chí là toàn bộ lịch sử cá nhân và thành phần.

    Phần tỷ lệ thuận với độ sâu lặn của cô, là phần cô có thể nhìn thấy.

    Nhưng cô nhìn thấy càng nhiều thông tin, thì những dị thường mà cô nhìn thấy cũng càng nhiều.

    Thời Tịch tiêu hao một phần ba Tên, thử nghiệm đến cực hạn, sau này cô sẽ không dùng nữa, vẫn phải giữ lại để tiêu hao hàng ngày.

    Cô duy trì ở trình độ chỉ có thể nhìn thấy Tên, bắt đầu thường xuyên kiểm tra phòng giam.

    Thời Tịch đi qua một phòng giam bình thường, sau khi đi qua, đột nhiên quay trở lại, dừng lại trước một tù nhân.

    Biểu cảm của cô trở nên vi diệu.

    Tên tù nhân này rất gầy gò, vào khoảnh khắc nhìn thấy Thời Tịch, liền run rẩy thành khẩn đứng lên, sau đó sau khi bị mệnh lệnh, liền quỳ xuống về phía Thời Tịch.

    Thời Tịch không hề do dự đá anh ta ra.

    Tù nhân bò bằng đầu gối, bò về phía hướng của Thời Tịch, muốn quỳ xuống lần nữa.

    Thời Tịch tiếp tục bước một bước đá anh ta ra.

    Cô lạnh mặt nói: "Kéo anh ta lên."

    [Tù nhân phạm tội số: 266, Tên thật: Kado Wa. Tên: Xạ, Độ sâu 31.]

    [Người bị anh ta quỳ qua, sẽ đáp ứng anh ta một yêu cầu hợp lý.]

    Tù nhân giả mở cửa đi vào, anh ta lập tức đổi hướng, hướng về phía tù nhân giả dập đầu: "Các vị anh anh chị chị, tôi tự mình đi, tôi tự mình đi."

    Anh ta lập tức nhanh nhẹn đứng lên, hoàn toàn nhìn không ra vẻ vừa rồi đầu gối bị nhũn.

    Thời Tịch đứng một bên nhìn anh ta, đột nhiên bật cười.

    Cô không thể vô duyên vô cớ giam giữ, cũng không thể vô duyên vô cớ làm bất cứ chuyện gì.

    Yêu cầu của nhà tù này đối với phúc lợi tù nhân, còn nhiều hơn yêu cầu công việc đối với giám ngục trưởng.

    Nhưng, cô có thể tạo chứng cứ.

    Tù nhân số 266 vốn dĩ ngoan ngoãn dập đầu, thẳng đến khi tù nhân giả do Thời Tịch giao phó đi tới, anh ta bỗng dưng có động tác.

    Tù nhân bên cạnh anh ta quỳ bên cạnh anh ta vài giây, anh ta như già đi vài phút, phát ra một tiếng trầm thấp: "Ây da, chân tôi tê rồi."

    Nói xong, anh ta liền quỳ xuống về phía tù nhân bên cạnh.

    "Có thể giúp tôi tóm lấy con nhỏ đó không? Cảm ơn nhé."

    Tù nhân quỳ bên cạnh anh ta là một chàng trai trẻ cao lớn vạm vỡ, sau khi nghe thấy lời này, anh ta ngẩn ra một chút, liền theo bản năng thuận theo ngón tay của anh ta nhìn về hướng đó.

    Vào thời điểm anh ta đưa tay ra, anh ta nhìn thấy ánh mắt lạnh băng của Thời Tịch.

    [Chuyển đổi chế độ: Ngắm bắn chuẩn xác.]

    Thời Tịch cầm súng giơ lên, một hơi hoàn thành.

    Sau đó vào khoảnh khắc tù nhân vạm vỡ đứng lên khai hỏa.

    Toàn bộ người anh ta trực tiếp bay ra ngoài, đập vào vách tường bên trong phòng giam, văng ra máu tươi.

    Thời Tịch tiếp tục nổ súng hai phát, không hề gián đoạn.

    Cô bắt lấy khoảnh khắc tù nhân số 266 đứng lên, đá anh ta xoay người quỳ về phía mình, khai hỏa bắn nát đầu gối của anh ta.

    Anh ta vừa rồi vốn dĩ không phải thật sự muốn đỡ cô, mà là dự định chuyển dời sự chú ý của cô, để cho mình quỳ xuống mà thôi.

    "Đầu gối của anh quá mềm." Thời Tịch thu súng về, đối với AI giám ngục nói: "Có đầu gối sắt không? Đổi cho anh ta một đôi cứng hơn."

    "Tôi muốn đời này anh ta đều không thể quỳ xuống được."

    Tù nhân số 266 đau đến không nói nên lời, Thời Tịch nhìn kỹ, phát hiện ra anh ta đã ngất đi rồi.

    Thời Tịch điều tra sơ yếu lý lịch của số 266 liếc mắt một cái, nhất thời cảm thấy vừa rồi cô còn ra tay nhẹ quá.

    Công việc ban đầu của anh ta là chuyên đi xin lỗi bên A, thẳng đến một ngày nọ đột nhiên ý thức được mình còn có thể làm những việc khác, từ đó bắt đầu đi trên con đường buôn bán người và trợ giúp bắt cóc, bất kể nam nữ, số người đã qua tay không dưới hàng trăm người.

    Thời Tịch lại một lần nữa mở miệng: "Đem hai chân của anh ta đều đổi hết, đổi thành hai thanh sắt."

    "Tôi muốn khiến cho đời này anh ta đều không thể quỳ xuống."

    Khu giam giữ số một có vẻ càng thêm trầm mặc.

    Bọn họ không ít người đều biết tên của số 266, tại cái chỗ giám ngục trưởng này khẳng định không xem qua toàn bộ tư liệu, hoặc là xem qua rồi cũng không nhớ được.

    Nhưng..

    Rất hiển nhiên, số 266 từ nay về sau phế bỏ triệt để.

    Thời Tịch rời khỏi khu giam giữ số một, bắt đầu tiếp tục nghiên cứu cấu trúc nhà tù.

    Cô đột nhiên có chút thất vọng.

    Với cấu trúc này, cô làm tù nhân là thật sự có thể chạy trốn a.

    Nhưng hiện tại, đám người này chạy một người, cô đều phải chết.

    Ngày đầu tiên, sự tuần tra và cải tạo mà cô vừa nhậm chức, liền tiến hành trong bối cảnh một vũng máu tươi, không hề bị cản trở.

    Tổng số tù nhân, 1001 người.

    Số người chết, 31 người.

    Số người hiện tại, 970 người.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
  8. eagle2611

    Bài viết:
    0
    Chương 17 - Thưa quản ngục, tù nhân đã trốn thoát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong tuần đầu tiên, bất kể là Thời Tịch hay là tù nhân, đều không có động tác gì quá lớn.

    Bốn giờ thức dậy bảng giờ giấc này thực sự là quá khắc nghiệt, sau khi bị cắt giảm tinh lực, bọn họ cả tuần này đều không làm được gì.

    Về phần Thời Tịch, cô cứng rắn điều chỉnh bảng giờ giấc của mình đến hoàn toàn nhất trí với tù nhân.

    Thế là lúc tù nhân bốn giờ thức dậy, liền nhìn thấy cô đứng ở bên cạnh bồn rửa mặt, nhìn đám tù nhân giả phát cho bọn họ xà phòng và kem đánh răng, dùng xong lại từng cái từng cái điểm số thu lại.

    Bữa trưa cũng thay đổi, hiện tại bọn họ liền ăn trong phòng giam, ăn xong đem khay cơm đặt ở cửa, sau đó thống nhất thu hồi.

    Thời gian giam cấm của khu giam giữ số một, Thời Tịch kéo dài đến 23 giờ, mỗi ngày chỉ có một giờ thả lỏng thời gian, vẫn là chỉ có biểu hiện tốt mới có thể ra ngoài.

    Sân trước vốn rộng rãi bị cô dựng lên một hàng hàng rào thép gai, trên đỉnh đều là lưới thép gai bịt kín, còn ở phía trên dựng cầu, thuận tiện tuần tra.

    Trong lưới không có gì cả, chỉ có thể ở trong một phạm vi đi vòng vòng.

    Tù nhân mỗi ngày chỉ có thể nhìn bầu trời bị lưới thép gai bao trùm.

    - -Đây là cái giá mà bọn họ đáng lẽ phải trả.

    Trong tuần này, Thời Tịch dựa theo bảng xếp hạng đề cử của AI, xem qua tên của phần lớn mọi người, đặc biệt là những người có thế lực và danh tiếng ở bên ngoài.

    Thế là trong tuần đầu tiên, ngoài việc tiến hành điều chỉnh trong nhà tù, sau này cô rất ít khi xuất hiện bên trong khu giam giữ.

    Cô muốn tạo dựng một hình tượng giám ngục trưởng chỉ có ba phút nhiệt tình ban đầu đối với nhà tù, sau này trên thực tế cũng không sẽ quản lý lâu dài.

    Về phần có bao nhiêu người sẽ tin, tin được một người tính một người, lừa được một người tính một người.

    Thời Tịch lôi ra số liệu so sánh hàng ngày từ tuần này trở lại đây, quyết định đi tìm bọn họ tính sổ.

    Không quản nữa, bọn họ thật sự sắp chạy trốn rồi.

    Thời Tịch đi đến khu giam giữ số hai, khu giam giữ vốn ồn ào nháy mắt yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn cô, mãi đến khi cô đi đến một gian phòng mì trứng.

    Thời Tịch đi đến khu giam giữ số hai, khu giam giữ vốn ồn ào nháy mắt yên tĩnh lại, tất cả mọi người đều nhìn cô, mãi đến khi cô đi đến một gian phòng mì trứng, đám tù nhân mới nới lỏng khẩu khí.

    Thời Tịch nhìn một tù nhân đang ngồi trên giường, lạnh giọng nói: "Kiểm tra đồ cấm."

    "Sao chỉ lục soát tôi, không lục soát bọn họ?" Tù nhân số 459 cãi bướng.

    Thời Tịch khẽ liếc hắn một cái, nhẹ giọng hỏi: "Tù nhân biên hiệu 459, gần đây nhà bếp mất rất nhiều dao phay có manh mối gì không?"

    Tù nhân 459 dựng tóc gáy, chết không thừa nhận: "Tôi không biết mà, tôi sao biết nhà bếp bao nhiêu dao phay, nói không chừng lúc nào đánh rơi."

    "Không ai cần đúng không." Thời Tịch trực tiếp nói, "Không ai cần thì toàn bộ là của anh rồi? Bắt anh ta nhặt lên lục soát cho tôi."

    Tù nhân giả trung thực chấp hành mệnh lệnh của cô, lập tức đem người từ trên giường bế lên.

    Thời Tự đi lên trước đem nệm giường nhấc lên, bên dưới trống trơn không có gì cả.

    "Tôi đã nói rồi, chỗ tôi không có." Tù nhân số 459 mồ hôi đầy mặt, nhưng vẫn cố chống.

    Thời Tịch mỉm cười: "Các anh hiện tại ăn đồ dinh dưỡng đều dùng thìa."

    Cô giơ tay lên một ngón, ra hiệu tù nhân giả canh giữ tháo dỡ lưới thép gai thông gió.

    Lúc bọn họ tháo dỡ lưới thép gai, Thời Tịch lùi về phía sau một bước.

    Một chiếc dao phay lạch cạch một tiếng rơi trên mặt đất.

    Cô dùng mũi chân chỉ chỉ, "Mà đây, là tám mươi chiếc dao phay nhà bếp mất trong một tuần."

    "Cô làm sao phát hiện ra?"

    Thời Tự: "Trước kia anh ngủ như có cây xương rồng dưới mông, hai ngày trước vừa hay bóc ra, anh ngừng đâm nó, tôi liền đoán anh đem đồ chuyển đi rồi."

    "Nha, quả nhiên là ở trong đường thông gió." Thời Tịch nói xong, nhếch mép cười khẩy: "Rất tiếc, đường ống bên này của anh có vẻ hơi hẹp."

    Đã chỉnh sửa tên nhân vật từ Thời Tự thành Thời Tịch trong toàn bộ văn bản.

    "Đóng cửa lại đi." Thời Tịch phất phất tay, tiến vào một phòng giam khác.

    Những phòng giam tiếp theo đều không có gì khác thường.

    Thời Tịch mỗi một gian đều đi vào nhìn một cái, mãi đến khi cô đứng ở cửa một phòng giam nọ gãi gãi đầu, không có gì để nói.

    "Ngươi.. có thể giải thích một chút vì sao ngươi sẽ nhiều ra một cánh tay không?"

    Thời Tịch chỉ vào một cánh tay nhiều ra của tù nhân bên trong, đơn giản muốn bật cười.

    Đây là có bao nhiêu tự luyến mới cảm thấy cho mình thêm một cánh tay, cô còn nhìn không ra?

    "Hả? Không có mà." Tù nhân số 511 bắt đầu giả ngốc, "Ta vẫn luôn có một cánh tay như vậy, nếu không người tàn tật nhiều bất tiện a?"

    Thời Tịch trực tiếp cho anh ta điều tra ghi chép, ảnh vào tù của anh ta và hình ảnh giám sát trước đó một tuần đều hiển thị anh ta chỉ có một cánh tay.

    "Đem cánh tay này của anh ta tháo ra đi." Thời Tịch trực tiếp hạ lệnh.

    [Sửa chữa tiểu tướng MAX hình]

    Cô vừa rồi liếc mắt nhìn tên của vật phẩm giả thể này, bên trên có gì đều viết rõ ràng rành mạch!

    Một cánh tay này chính là một cửa hàng kim khí nhỏ!

    Nhưng chuyện này cũng nhắc nhở cô, trợ giúp từ bên ngoài cũng là một bộ phận rất quan trọng, bao gồm nhưng không giới hạn ở các loại đồ cấm do người nhà và bạn bè đưa vào, Thời Tịch dự định tuần tra xong phòng giam, liền đi kiểm tra bên ngoài đưa đồ.

    Thời Tịch đem toàn bộ nhà tù đại thể nhìn một lượt, chỉ có cảm giác khi nào không đúng lắm thì mới dùng năng lực.

    Đối với vài tù nhân biểu hiện tốt trong nhà tù, cô cho bọn họ quyền được thêm bữa ăn, những tù nhân sắp nôn ra vì dinh dưỡng rối rít cảm ơn cô.

    Thời Tịch tiếp tục đi về phía trước, cô đi được hai bước, so sánh một chút hoàn cảnh xung quanh, đột nhiên quay trở lại.

    Cô dừng lại trước cửa phòng giam số 78, chống lan can sắt hỏi: "Vì sao các anh lại đem khăn mặt trải lên trên giá giường phơi khô?"

    "Thuận tay, có vấn đề gì sao?" Tù nhân nhã nhặn có lễ phép hỏi, sau đó anh ta vuốt vuốt chiếc kính gọng vàng của mình: "Tôi không muốn đem khăn mặt của tôi và người khác đặt trên một thanh sào, tôi có chứng ưa sạch sẽ."

    Thời Tịch nhìn anh ta, anh ta nhìn Thời Tịch.

    Từ trên vẻ mặt của anh ta nhìn không ra có gì khác thường.

    Thời Tịch lượn vài bước, đến một gian phòng giam khác.

    Tù nhân số 78 vừa mới cho rằng cô đã buông tha cho mình, liền nhìn thấy cô lại vòng trở về.

    "Mở cửa." Thời Tịch đối với tù nhân giả canh giữ nói.

    "Cô vào đây làm gì?"
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng tư 2025
  9. eagle2611

    Bài viết:
    0
    Chương 18 - Thưa Quản Ngục, Tù Nhân Đã Trốn Thoát phần 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời Tịch liếc mắt nhìn anh ta: "Đương nhiên là đến kiểm tra phòng."

    "Anh vừa rồi nói anh có chứng ưa sạch sẽ sao?" Thời Tịch mỉm cười nói, "Tôi đến nhìn xem vệ sinh trong phòng giam của anh, đến tột cùng có phải ưa sạch sẽ còn không được sao?"

    "Tôi chỉ là bản thân có, quản không được bạn cùng phòng." Tù nhân số 78 ôn hòa nói, "Bạn cùng phòng của tôi không thích sạch sẽ, chân không rửa liền leo lên giường."

    Thời Tịch sờ soạng một cái trên giường của anh ta, còn trực tiếp đem chăn của anh ta nhấc lên giũ giũ.

    Cô thậm chí trực tiếp sờ đến đỉnh giường anh ta để sờ trần nhà.

    Trong quá trình vẻ mặt của số 78 thay đổi vài lần, nhưng cái gì cũng không nói.

    Thời Tịch nhìn thấy bạn cùng phòng của anh ta đang uống nước.

    * * *Uống nước?

    "Ngăn anh ta lại!" Thời Tịch đột nhiên mở miệng nói, "Đem ly của anh ta đoạt lấy! Đừng để anh ta uống hết!"

    Tù nhân giả trung thực chấp hành mệnh lệnh của cô, một phen đem bạn cùng phòng của tù nhân số 78 đè trên mặt đất, ly nước cũng thành công bị đoạt đi.

    Thời Tịch cầm ly lên nhìn một cái, chỉ có bên trong còn sót lại một chút cặn răng.

    Cô nhìn sâu hai người một cái, cái gì cũng không nói liền đi ra ngoài.

    Hai người này tuyệt đối có vấn đề.

    Nhưng cô vừa rồi dùng năng lực của mình nhìn, cũng chỉ có một dạng chữ.

    [Cặn kem đánh răng còn sót lại] .

    Trong nhà tù không có sai sót.

    Thời Tịch tin tưởng trực giác của mình, tất cả không đúng đều là thật sự không đúng.

    "Trông chừng hai người này." Thời Tịch đối với tù nhân giả canh giữ nói.

    Canh giữ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

    Không có chứng cứ trước mắt, đương nhiên không thể trực tiếp đem hai người này giam lại.

    Thời Tịch lục soát xong phòng giam, rời khỏi khu giam giữ, sau đó tù nhân số 78 nương theo khe hở tù nhân giả canh giữ đổi ca, và góc chết của camera, đem khăn mặt của mình và tù nhân phòng bên cạnh tiến hành trao đổi.

    Sau khi thành công cầm về đồ của mình, anh ta không khỏi thở phào một hơi.

    May mắn quá.

    Cô đã đổi thành tù nhân giả.

    Tù nhân giả xác thực vào một vài thời điểm so với người sống dễ dùng hơn.

    Nhưng bọn họ có điểm yếu mà người thật sẽ không có.

    Ví dụ, bọn họ phần lớn đều theo trình tự tiến hành, nếu như không có biến động, vĩnh viễn cũng sẽ không có.

    Tìm người xem giữ có điểm yếu nào, cần phải từng cái từng cái so sánh kỹ càng, quan sát, sau đó khắc vào trong lòng từng cái từng cái đặc trưng khác nhau và thói quen của bọn họ.

    Mà tù nhân giả..

    Chỉ cần tìm được một cái.

    Chính là tất cả.

    Tất cả người xem giữ đều sẽ có cùng một sơ hở!

    Nghĩ đến đây, số 78 bật cười.

    Cũng may cô đổi tù nhân giả xem giữ, nếu không còn không thuận lợi như vậy.

    Vừa rồi anh ta thừa dịp Thời Tịch không có chú ý tới phòng giam của bọn họ, và bạn tù phòng bên cạnh đã kiểm tra xong đã tiến hành trao đổi.

    Khăn mặt kia chỉ là đơn thuần dùng để che tai mắt mà thôi.

    - -Bởi vì chiếc khăn mặt đó căn bản không phải của anh ta!

    Nếu như Thời Tịch kiểm tra khăn mặt tỉ mỉ, tới gần ngửi một chút, sẽ phát hiện mùi vị trên khăn mặt không phải của anh ta.

    Nhưng cô hiện tại không có biến thái đến trình độ này, cô chỉ chú ý tới vị trí khăn mặt che chắn, là tuyệt đối là góc chết thị giác.

    Kế hoạch vượt ngục biển, đã hoàn toàn thành công rồi.

    Anh ta vì vượt ngục đã chuẩn bị mấy tháng trời, sớm ở trước khi cô đến nhà tù này rồi.

    Quy tắc mới lần này, vừa vặn tốt.

    Tù nhân số 78 đi đến phía sau phòng giam, liên tục ấn xuống hai lần nút xả nước.

    Đây là ám hiệu của anh ta.

    Phòng bên cạnh ấn một lần nút xả nước.

    Phòng bên cạnh ấn một lần nút xả nước.

    - -Kế hoạch chiếu theo cũ.

    - -Đêm nay vượt ngục.

    Tù nhân số 78 mặc quần áo đẹp đi về phía sân sau nơi thả lỏng buổi tối hôm nay.

    Cách giờ tắt đèn buổi tối, còn có hai tiếng đồng hồ.

    Thời gian hiện tại: 17: 00.

    Một bên khác.

    17: 35.

    Thời Tịch ở trong phòng tắm xem xét tình huống tiêu hao của toàn bộ vật phẩm tắm rửa, đặt mua một nhóm xà phòng cục dùng để bổ hàng.

    Cô gõ toàn bộ gạch men trong phòng tắm, không có xuất hiện tình huống rỗng ruột.

    Nhưng cô cạy mở mấy khối gạch men rỗng mà mình đã chuẩn bị, từ bên trong tìm ra một cái búa gõ, một chiếc xẻng công binh có thể gấp, và một khẩu súng lục nhỏ.

    - -Những người này cũng căn bản không tưởng tượng được, vì sao phòng tắm lại có thể có địa phương vừa khéo như vậy, có sỏi đá có thể tháo ra.

    Cô ung dung đem đồ lấy đi, trực tiếp tịch thu.

    18: 45.

    Thời Tịch đến phòng phát đồ, nơi này phụ trách kiểm tra đồ vật người nhà bên ngoài gửi đến cho tù nhân.

    Bên trong trang bị máy X quang, có thể kiểm tra từng dạng vật phẩm bên trong có mang theo đồ cấm hay không.

    Cô bắt đầu tra xét những ngày này trở lại đây, danh sách vật phẩm vận chuyển.

    Bên trong một vài vật phẩm hấp dẫn lực chú ý của cô.

    Thời Tịch vừa định cẩn thận nhìn một chút, tiếng còi báo động chói tai liền vang lên trong nhà tù.

    Cô mở thông tin liên lạc: "Chỗ nào?"

    "Giám ngục đại nhân! Có tù nhân lúc thả lỏng đã vượt ngục rồi!"

    "Tôi hiểu rồi, phong tỏa toàn bộ nhà tù."

    Thời gian hiện tại: 19: 00.

    Tắt đèn.
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng tư 2025
  10. eagle2611

    Bài viết:
    0
    Chương 19 - Sau đây là các biện pháp đối phó

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tù nhân số 78 và tù nhân số 99, từ nhiều tháng trước đã đạt được thỏa thuận hỗ trợ lẫn nhau trong việc vượt ngục.

    Họ có một người vạch kế hoạch, một người bảo vệ.

    Ngay từ đầu, họ đã xác định kế hoạch vượt ngục cho ngày hôm nay. Dù có thay đổi cai ngục hay cai ngục là ai, họ đều có đủ phương án dự phòng.

    Sau khi "người đó" đến, việc quản lý nhà tù càng trở nên nghiêm ngặt hơn.

    * * * Đúng vậy, bọn họ thậm chí không cần dùng danh xưng "cai ngục" để gọi cô ta.

    Bọn họ nghi ngờ ba chữ "cai ngục" chỉ là một gợi ý được lưu trong hệ thống quản lý. Từ này một khi thốt ra khỏi miệng, chỉ vài phút sau sẽ có người giả dạng lính canh đi ngang qua họ.

    Thế là bọn họ học cách dùng "người kia" để chỉ cai ngục.

    Cai ngục cấm bọn họ nói dối, nếu ai dám ngang nhiên nói dối, kẻ đó sẽ phải chịu một ngày cấm túc.

    Cô ta thậm chí đã cải thiện hình phạt cấm túc, từ bóng tối đơn thuần trước kia, biến thành 24 ngọn đèn chiếu đặc biệt chiếu sáng không ngừng, ánh sáng mạnh và thiếu nước khiến người ta vô cùng khó chịu.

    Chớ nói đến những tù nhân còn có nghĩa vụ phải làm, nghi thức và sự kết nối cơ thể của họ thậm chí còn bị nướng đến khô khốc.

    Trong khi những người khác oán than, hai người họ học rất nhanh, đồng thời nhanh chóng hệ thống hóa kiểu mẫu ưa thích của cai ngục mới, và phỏng đoán những tiêu chuẩn mà cô ta sẽ thiết lập lại.

    Những người thành thật, tuân thủ quy tắc, sẽ nhận được nhiều điểm hơn, đồng thời cũng sẽ giảm cấp bậc uy hiếp của tù nhân.

    Hai người họ đã đưa hai tù nhân mới vào phòng giam, sau khi trải qua sự thuyết phục của họ, cũng nếm được chút ngọt ngào, họ để hai tù nhân mới cũng thông qua khảo hạch để giành lấy điểm hành vi, nhận được phần thưởng thêm.

    Rất nhanh kế hoạch vượt ngục của họ lại có thêm hai người giúp đỡ.

    Sau khi điểm hành vi của số 99 được đánh giá cao, anh ta được sắp xếp làm công việc trong xưởng, phụ trách vặn ốc vít cho linh kiện máy móc.

    Hầu hết mọi thứ cần thiết cho việc vượt ngục ở bên đó đều có, nhưng không phải thứ gì cũng dễ dàng mang ra ngoài, mỗi người khi ra vào đều bị khám xét kỹ càng, những vật dụng mang theo.

    Những gói hành lý mang vào cũng sẽ bị soi bằng tia X.

    May mắn thay, họ đã chuẩn bị phần lớn vật liệu trước khi cai ngục mới đến, và cất giấu các bán thành phẩm bên ngoài phòng giam.

    Mảnh cuối cùng là thứ mà số 99 đã ăn vào bụng mang về. Anh ta đã lật tung nhà vệ sinh lên mấy ngày sau mỗi lần "giải quyết" để hoàn thành thiết bị mở khóa.

    Nửa dưới của nhà vệ sinh là góc chết của camera giám sát, anh ta cũng không ăn nhiều, mỗi lần liếc mắt một cái là xong.

    Vì thiếu nhân lực, mỗi lần khám phòng giam chỉ có một tổ --- vị cai ngục kia đã cho tất cả mọi người coi tù nhân là đang nghỉ phép, số lượng lính canh hiện tại chỉ bằng một nửa so với trước kia.

    Thế là họ phát hiện ra một LỖ HỔNG.

    Lính canh sẽ không thực hiện những động tác không có trong trình tự!

    Họ sẽ kiểm tra chăn và gầm giường, ném gối, gõ vào tường, dùng đèn pin soi lên trần nhà, kiểm tra thùng nước của bồn cầu..

    Nhưng họ sẽ không kiểm tra đường ống dưới bồn cầu!

    Mỗi ống thoát nước của bồn cầu, đều có một đoạn cong hình chữ U để chống mùi hôi.

    Chỉ cần dùng túi nhựa chống thấm bọc kín đồ đạc, sau đó thả vào đoạn cong hình chữ U là xong!

    Thiết bị EMP mà số 99 chuẩn bị rất nhỏ, sau khi anh ta phát hiện ra điều này, liền lấy thiết bị này từ chỗ thông gió bên ngoài phòng ra, giấu vào đoạn cong hình chữ U của bồn cầu.

    Không sai, vì vậy số 99 lại đến nhà vệ sinh.

    Sau đó, họ lại phát hiện, lính canh sẽ không kiểm tra lại những phòng giam đã kiểm tra xong.

    Đạo cụ vượt ngục mà số 78 tự chuẩn bị khá lớn, sau khi dần dần thành hình, thì trong lúc khám phòng giam không có chỗ nào để giấu.

    Thế là họ sẽ chọn dùng khăn tắm của số 99 để bọc lại, trong lúc camera không chú ý, thông qua khe hở của song sắt, hai người trao đổi khăn tắm.

    Trong đó, một chiếc khăn tắm có chứa "tác phẩm" của tù nhân số 78.

    Mặc dù tuần này, cai ngục mới đều không đến, một số tù nhân bắt đầu dần trở nên phóng túng hơn, nhưng những kẻ không có não này đều lần lượt tiếp tục bị vào phòng cấm túc.

    Họ trước sau không hề lơ là cảnh giác, còn vì việc này mà diễn tập.

    Cuối cùng, sau một tuần, cai ngục lại bước vào khu giam.

    Họ ở trong hai phòng giam hai bên không nói chuyện, nhưng đồng thời giật nước bồn cầu, nhắc nhở đối phương chuẩn bị sẵn sàng.

    Cùng lúc đó, họ nghe thấy cai ngục dừng lại ở phòng giam không xa.

    Tiếng nói mơ hồ truyền đến.

    ".. Kiểm tra đồ cấm."

    "Tù nhân số 459, anh có biết gần đây nhà bếp mất rất nhiều thìa không?"

    Tiếng nói cộc cằn truyền đến từ vách tường.

    Là tiếng kim loại rơi trên mặt đất.

    Họ kiểm tra xong phòng giam của số 99, chỉ liếc qua loa phòng giam của số 78, liền bị một cái giá giường được gia cố bằng cơ khí thu hút sự chú ý.

    "Tháo cái giường đó xuống cho tôi!"

    Camera giám sát không đặt ở thời điểm này, cai ngục vừa hay xoay người!

    Tù nhân số 78 lập tức bật dậy, và đổi đồ với số 99, số 99 lập tức cất giấu đồ của anh ta đi.

    Có tù nhân nhìn thấy cũng coi như không có chuyện gì, bọn họ vào lúc này sẽ không đi tố giác.

    Mượn tiếng ồn từ vách tường, tù nhân số 78 nói với bạn tù của mình: "Một lát nữa nếu cai ngục vào, cậu cứ uống nước."

    "Cô ta là một người thông minh, lại còn là một người thông minh sắc sảo." Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên trên mắt kính của số 78, "Cho nên cô ta nhất định sẽ chú ý đến."

    Bạn tù của anh ta dạo này rất nghe lời, lập tức gật đầu đáp ứng.

    Lúc cai ngục tiến vào, số 78 liền ngồi trên đồ đạc của mình, lúc đó tay anh ta đã đổ mồ hôi, nhưng càng là lúc này, càng phải trấn định.

    Thế là anh ta cứ như vậy nhìn cai ngục bận rộn bốn phía, thậm chí chủ động rời khỏi vị trí mình đang ngồi.

    Cai ngục chỉ liếc mắt một cái, không có gì khác thường, liền rời khỏi nơi này, bạn tù của anh ta thậm chí còn chưa kịp uống nước.

    Cai ngục rời khỏi phòng giam của họ, đi về phía bên cạnh.

    Đợi đến khi cô ta nhìn đại khái xong, chuẩn bị rời đi, tù nhân số 78 vừa mới thở phào một hơi, liền thấy cô ta đột nhiên quay trở lại, trực tiếp tiến vào phòng giam của mình!

    Số 78 thuận theo tầm mắt của cô ta nhìn qua, phát hiện là mình thuận tay đặt chiếc khăn của số 99 lên trên thanh sắt ở giữa giường tầng, tạo ra một góc nhìn hoàn hảo.

    Quỷ tha ma bắt! Nếu anh ta không để ở đây, cô ta phỏng chừng đã cứ thế mà đi rồi!

    Trong phòng giam có giá treo khăn chuyên dụng.

    Nhưng anh ta để ở chỗ này nhìn thế nào cũng đều giống như cố ý.

    Số 78 không nói nên lời chỉ nói ra một sự thật: ".. Tôi giặt sạch."
     
    Hoa Nguyệt Phụng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng tư 2025
Trả lời qua Facebook
Đang tải...