Ngọn lửa ma: Chương 4. Ký Ức Kinh Hoàng Thời Niên Thiếu
Có được thù lao bảy con số làm động lực, giờ bảo tôi tiếp tục ở nhà là việc không thể nữa rồi. Tôi lập tức nói xin lỗi Lý Mộng Giai, nói tôi phải đi cùng Kiều Vỹ trừ ma kiếm tiền, không thể ở nhà thêm được nữa. Lý Mộng Giai rất hiểu chuyện cũng nhanh chóng đứng dậy, nhưng trước khi ra về cô ấy kéo tôi ra cửa, vẫy tay ra hiệu cho tôi cúi đầu xuống, hình như muốn nói thầm gì đó với tôi.
Thôi thấy bộ dạng tỏ vẻ bí bí mật mật thế kia nhất định là hỏi gì đó liên quan đến Kiều Vỹ rồi, cho nên tôi vừa còng người cúi đầu xuống vừa nói luôn: "Cô muốn hỏi chuyện về Kiều Vỹ phải không? Cậu ta chưa có đối tượng nào đâu, chưa lấy vợ, còn là xử nam."
"Thật á?"
Mắt Lý Mộng Giai sáng lên thấy rõ, nhưng tôi không biết nguyên nhân sựu hứng khởi của cô ấy là vì Kiều Vỹ còn độc thân hay là từ hai từ "xử nam" kia.
"Tuyệt đối là thật! Nhưng mà điều kiện chọn bạn gái của cậu ta cũng rất nghiêm ngặt, điều kiện đầu tiên bắt buộc phải là xử nữ, cô xác định cô phù hợp yêu cầu chứ?" tôi thấp giọng hỏi nhỏ. Tôi và Lý Mộng Giai còn chưa quen thân đến mức bàn về chuyện tế nhị như đời sống cá nhân, nhưng mà cô ấy đã hai mươi bảy tuổi, tôi đoán là khả năng cô ấy còn là xử nữ không được cao cho lắm.
Lý Mộng Giai cũng không trả lời rõ ràng cho tôi, chỉ là lấy hết sức đấm lên vai tôi một cái, lại trợn mắt lườm tôi, sau đó rút di động ra nói: "Nhanh đưa điện thoại của anh ấy cho tôi, những việc khác không cần anh lo."
"Anh khâm phục tinh thần gặp khó khăn mà không lùi bước, đón lấy khó khăn mà khắc phục của cô, em gái, em quả là một trang hảo hán." Tôi vừa chọc cô vừa lật tìm điện thoại của Kiều Vỹ.
Ghi lại số điện thoại của Kiều Vỹ xong, Lý Mộng Giai cười hì hì với tôi, lại vẫy tay chào tạm biệt với Kiều Vỹ đang ngồi trên xô pha, rồi mới chịu vui vẻ quay người mở cửa đi về. Tôi đang định đóng cửa, Lý Mộng Giai đột ngột quay lại túm cổ áo tôi nói: "Chuyện hai chúng ta vừa nói anh không được nói cho anh ấy biết đâu đó."
"Anh biết rồi, cô về nhanh đi, đừng làm lỡ thời gian kiếm tiền của anh." Tôi mất kiên nhẫn đẩy Lý Mộng Giai ra rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Kiều Vỹ ngồi trên xô pha cười ha ha nhìn tôi nói: "Hai người các anh nói chuyện gì thế? Hình như là nói gì đó liên quan đến tôi?"
"Ờ, cũng không có gì, cô ấy biết cậu chưa có đối tượng, tôi bảo cô ấy cậu chọn đối tượng tiêu chuẩn phải là xử nữ, sau đó đưa điện thoại cho cô ấy." Tôi nghĩ chuyện này cũng không có gì quá quan trọng.
Điều khiến cho tôi ngạc nhiên là Kiều Vỹ lại nghiêm túc điều chỉnh lại: "Tôi thực sự hy vọng người vợ tương lai là xử nữ, nhưng đó không phải là điều kiện quá cần thiết. Có phải xử nữ hay không không quá quan trọng, tôi cũng không phải là người chỉ nhìn vào điều đó, nếu như duyên phận đến, cho dù là người đã từng ly hôn tôi cũng không quan tâm đến chuyện đấy."
Tôi không hề cân nhắc suy xét ý tứ của Kiều Vỹ có phải là đang ngầm nói cho tôi biết Lý Mộng Giai có cơ hội hay không, bây giờ trong đầu tôi ngoại trừ ma quỷ ra thì là tiền, vốn không để tâm thêm được thứ gì nữa, cho nên chỉ ậm ừ đáp lại rồi giục Kiều Vỹ xuất phát, bởi vì trước khi Kiều Vỹ đến tôi đã có suy nghĩ về cách tìm kiếm manh mối rồi.
Bởi vì Kiều Vỹ là đặc phái viên của Trịnh Trình, cho nên muốn biết địa chỉ nhà của hai người bảo vệ trong công ty của Trịnh Trình tự nhiên rất là dễ. Ra khỏi nhà, chúng tôi đến thẳng khu điều trị nội trú của phân viện thứ hai đại học Y, ở quê tôi mọi người vẫn hay gọi tắt là "Nhị Viện"
Nhị Viện chỉ cách ba tòa nhà kỳ quái một con phố nhỏ, kỳ thực chỗ mấy tòa nhà kỳ quái đó vốn là địa chỉ cũ của đại học y. Tôi nhớ hồi mình mới lên cấp hai con đường hoa anh đào rất được ưa thích, tôi thích chơi bóng rổ cũng bắt đầu từ khi đó. Tôi thuộc nhóm lớn sớm, vừa mới lên lớp 6 đã cao 1m 77 rồi, cao hơn hẳn so với các bạn cùng độ tuổi, về sau còn gia nhập đội bóng rổ của trường.
Bình thường đi học thì tôi hay chơi bóng ở trong trường, mỗi lần đến kỳ nghỉ thì lại đi đến sân bóng rổ của trường Y chơi bóng cùng các sinh viên đại học.
Hiện nay sân bóng rổ đã biến thành vườn hoa trung tâm của khu dân cư cao tầng rồi, mỗi lần về nhà ba mẹ nhìn từ phía ban công về phía đó, tôi lại hoài niệm những ngày tháng thời niên thiếu nhiệt tình sôi nổi, khi đó chỉ cần qua ban công nhìn thấy có người đang chơi bóng rổ, tôi sẽ lập tức phi như bay xuống.
Ngoài nhiệt huyết tuổi thiếu niên và bóng rổ ra, xung quanh sân bóng rổ cũng có nhiều thứ vẫn ở trong ký ức của tôi như mới ngày hôm qua, tôi gọi chúng là "thùng buồn nôn" và "nhà khủng bố".
Phía bắc của sân bóng rổ chính là phía gần nhà tôi có một dãy nhà mái bằng, nghe nói là khu phòng dạy học cũ của trường, nhưng đã để hoang phế nhiều năm rồi. Mặc dù là nơi hoang phế, nhưng gần dãy nhà đó thường bị vứt những cái thùng tròn cao quá eo người, bẩn bẩn. Những chiếc thùng đó to và dày, người như tôi mà nhét vào hai đứa cũng còn thừa chỗ.
Mới đầu tôi chỉ côi đó là thùng rác, bởi vì nó rất bẩn và hôi. Nếu như sau trận mưa, con đường đất từ sân bóng rổ đến dãy nhà mái bằng sẽ biến thành con đường toàn là bùn sình nhơm nhớp, cái thùng to đó trở thành một thứ tồn tại khiến tôi không có cách nào lại gần.
Vào mùa hè năm lớp bảy, tôi cuối cùng cũng biết bí mật của cái thùng tròn đó. Cũng vì đó mà tôi phải trả một giá đắt cho tinh thần đam mê thám hiểm và tính tò mò của mình-đêm đó tôi không thể ăn được bất kỳ cái gì vào bụng, một tuần tiếp đó hoàn toàn không có khẩu vị để ăn uống.
Khi đó có mấy ngày liền trời nắng to, con đường đất đi về phía dãy nhà mái bằng được hong khô cong. Buổi chiều tôi đi một mình đến sân bóng rổ, mệt rồi thì ngồi ở gốc cây cạnh sân bóng hóng mát, mà cái thùng tròn to đó nằm ở trước cửa dãy nhà hút tầm mắt tôi như nam châm.
Cuối cùng, tôi quyết định đi xem rốt cuộc trong thùng này để cái gì.
Có tất cả ba cái thùng, bên trên đều có nắp đậy, phía bên ngoài thùng là một lớp cáu bẩn đen kịt, bên trên còn bám đầy ruồi, nhìn thì chỉ thấy một cảm giác buồn nôn quặn lên trong bụng. Không cần tới gần, tôi đã ngửi thấy có một mùi hôi thối bốc lên. Tôi bịt mũi đi tới gần một cái thùng trong số đó, giơ tay nhấc cái nắp lên.
Vào khoảnh khắc cái nắp được mở ra, một mùi thối kinh hoàng xộc thẳng vào mũi, cho dù tôi đang bịt mũi rất chặt, nhưng mùi thối đó khiến cho tôi muốn chết ngất đi luôn. Mà những thứ trong thùng càng làm cho ruột tôi được một phen nhào lộn đến chóng mặt--- bên trong toàn là nhưng bộ phận cơ thể bỏ đi sau phẫu thuật như chân, tay của người..
Tôi thực sự không rõ tại sao những thứ này lại đặt ở đây, tôi cũng không muốn biết nguyên nhân. Nếu như tôi có thể chọn lựa xóa bỏ đi phần ký ức đó, tôi tuyệt đối hy vọng có thể quyên đi những cái thùng kinh hoàng đó.
So với "Thùng buồn nôn" thì "nhà khủng bố" lại thanh tao hơn nhiều.
"Nhà khủng bố" dùng để làm gì đến nay tôi cũng không biết, đó là một căn nhà hình vuông có ba tầng, vị trí ở phía Nam sân bóng rổ, cũng chính là vị trí hiện nay của ba tòa nhà cao tầng kỳ quái. Số lần tôi đi "nhà khủng bố" tôi cũng không nhớ rõ, bởi vì đó là nơi duy nhất gần sân bóng rổ có nhà vệ sinh, cho nên chỉ cần đi chơi bóng là tôi sẽ đi vào "nhà khủng bố".
Trong nhà là một cái sảnh rất lớn, bởi vì cửa lớn hướng Bắc, nên quanh năm cái sảnh đó rất thiếu ánh sáng, cho dù là ngày nóng nhất của mùa hè, bên trong vẫn có một cảm giác lạnh lẽo. Hai phía bên trái và bên phải có hai cái giá lớn, trên hai cái giá đặt các loại bình lớn nhỏ, bên trong ngâm các loại tiêu bản, có cả phôi thai của người, rồi thì những động vật nhỏ.
Nếu nói thi thể thường trở thành ma căn, vậy chắc tiêu bản chính là ma căn được bảo toàn hoàn thiện nhất rồi. Hiện nay nhớ lại "nhà khủng bố" có lẽ là nơi an gia của ma quỷ, ba tòa nhà thường xuyên bị ma trêu chắc có liên quan đến những tiêu bản này cũng không chừng.
Thôi thấy bộ dạng tỏ vẻ bí bí mật mật thế kia nhất định là hỏi gì đó liên quan đến Kiều Vỹ rồi, cho nên tôi vừa còng người cúi đầu xuống vừa nói luôn: "Cô muốn hỏi chuyện về Kiều Vỹ phải không? Cậu ta chưa có đối tượng nào đâu, chưa lấy vợ, còn là xử nam."
"Thật á?"
Mắt Lý Mộng Giai sáng lên thấy rõ, nhưng tôi không biết nguyên nhân sựu hứng khởi của cô ấy là vì Kiều Vỹ còn độc thân hay là từ hai từ "xử nam" kia.
"Tuyệt đối là thật! Nhưng mà điều kiện chọn bạn gái của cậu ta cũng rất nghiêm ngặt, điều kiện đầu tiên bắt buộc phải là xử nữ, cô xác định cô phù hợp yêu cầu chứ?" tôi thấp giọng hỏi nhỏ. Tôi và Lý Mộng Giai còn chưa quen thân đến mức bàn về chuyện tế nhị như đời sống cá nhân, nhưng mà cô ấy đã hai mươi bảy tuổi, tôi đoán là khả năng cô ấy còn là xử nữ không được cao cho lắm.
Lý Mộng Giai cũng không trả lời rõ ràng cho tôi, chỉ là lấy hết sức đấm lên vai tôi một cái, lại trợn mắt lườm tôi, sau đó rút di động ra nói: "Nhanh đưa điện thoại của anh ấy cho tôi, những việc khác không cần anh lo."
"Anh khâm phục tinh thần gặp khó khăn mà không lùi bước, đón lấy khó khăn mà khắc phục của cô, em gái, em quả là một trang hảo hán." Tôi vừa chọc cô vừa lật tìm điện thoại của Kiều Vỹ.
Ghi lại số điện thoại của Kiều Vỹ xong, Lý Mộng Giai cười hì hì với tôi, lại vẫy tay chào tạm biệt với Kiều Vỹ đang ngồi trên xô pha, rồi mới chịu vui vẻ quay người mở cửa đi về. Tôi đang định đóng cửa, Lý Mộng Giai đột ngột quay lại túm cổ áo tôi nói: "Chuyện hai chúng ta vừa nói anh không được nói cho anh ấy biết đâu đó."
"Anh biết rồi, cô về nhanh đi, đừng làm lỡ thời gian kiếm tiền của anh." Tôi mất kiên nhẫn đẩy Lý Mộng Giai ra rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Kiều Vỹ ngồi trên xô pha cười ha ha nhìn tôi nói: "Hai người các anh nói chuyện gì thế? Hình như là nói gì đó liên quan đến tôi?"
"Ờ, cũng không có gì, cô ấy biết cậu chưa có đối tượng, tôi bảo cô ấy cậu chọn đối tượng tiêu chuẩn phải là xử nữ, sau đó đưa điện thoại cho cô ấy." Tôi nghĩ chuyện này cũng không có gì quá quan trọng.
Điều khiến cho tôi ngạc nhiên là Kiều Vỹ lại nghiêm túc điều chỉnh lại: "Tôi thực sự hy vọng người vợ tương lai là xử nữ, nhưng đó không phải là điều kiện quá cần thiết. Có phải xử nữ hay không không quá quan trọng, tôi cũng không phải là người chỉ nhìn vào điều đó, nếu như duyên phận đến, cho dù là người đã từng ly hôn tôi cũng không quan tâm đến chuyện đấy."
Tôi không hề cân nhắc suy xét ý tứ của Kiều Vỹ có phải là đang ngầm nói cho tôi biết Lý Mộng Giai có cơ hội hay không, bây giờ trong đầu tôi ngoại trừ ma quỷ ra thì là tiền, vốn không để tâm thêm được thứ gì nữa, cho nên chỉ ậm ừ đáp lại rồi giục Kiều Vỹ xuất phát, bởi vì trước khi Kiều Vỹ đến tôi đã có suy nghĩ về cách tìm kiếm manh mối rồi.
Bởi vì Kiều Vỹ là đặc phái viên của Trịnh Trình, cho nên muốn biết địa chỉ nhà của hai người bảo vệ trong công ty của Trịnh Trình tự nhiên rất là dễ. Ra khỏi nhà, chúng tôi đến thẳng khu điều trị nội trú của phân viện thứ hai đại học Y, ở quê tôi mọi người vẫn hay gọi tắt là "Nhị Viện"
Nhị Viện chỉ cách ba tòa nhà kỳ quái một con phố nhỏ, kỳ thực chỗ mấy tòa nhà kỳ quái đó vốn là địa chỉ cũ của đại học y. Tôi nhớ hồi mình mới lên cấp hai con đường hoa anh đào rất được ưa thích, tôi thích chơi bóng rổ cũng bắt đầu từ khi đó. Tôi thuộc nhóm lớn sớm, vừa mới lên lớp 6 đã cao 1m 77 rồi, cao hơn hẳn so với các bạn cùng độ tuổi, về sau còn gia nhập đội bóng rổ của trường.
Bình thường đi học thì tôi hay chơi bóng ở trong trường, mỗi lần đến kỳ nghỉ thì lại đi đến sân bóng rổ của trường Y chơi bóng cùng các sinh viên đại học.
Hiện nay sân bóng rổ đã biến thành vườn hoa trung tâm của khu dân cư cao tầng rồi, mỗi lần về nhà ba mẹ nhìn từ phía ban công về phía đó, tôi lại hoài niệm những ngày tháng thời niên thiếu nhiệt tình sôi nổi, khi đó chỉ cần qua ban công nhìn thấy có người đang chơi bóng rổ, tôi sẽ lập tức phi như bay xuống.
Ngoài nhiệt huyết tuổi thiếu niên và bóng rổ ra, xung quanh sân bóng rổ cũng có nhiều thứ vẫn ở trong ký ức của tôi như mới ngày hôm qua, tôi gọi chúng là "thùng buồn nôn" và "nhà khủng bố".
Phía bắc của sân bóng rổ chính là phía gần nhà tôi có một dãy nhà mái bằng, nghe nói là khu phòng dạy học cũ của trường, nhưng đã để hoang phế nhiều năm rồi. Mặc dù là nơi hoang phế, nhưng gần dãy nhà đó thường bị vứt những cái thùng tròn cao quá eo người, bẩn bẩn. Những chiếc thùng đó to và dày, người như tôi mà nhét vào hai đứa cũng còn thừa chỗ.
Mới đầu tôi chỉ côi đó là thùng rác, bởi vì nó rất bẩn và hôi. Nếu như sau trận mưa, con đường đất từ sân bóng rổ đến dãy nhà mái bằng sẽ biến thành con đường toàn là bùn sình nhơm nhớp, cái thùng to đó trở thành một thứ tồn tại khiến tôi không có cách nào lại gần.
Vào mùa hè năm lớp bảy, tôi cuối cùng cũng biết bí mật của cái thùng tròn đó. Cũng vì đó mà tôi phải trả một giá đắt cho tinh thần đam mê thám hiểm và tính tò mò của mình-đêm đó tôi không thể ăn được bất kỳ cái gì vào bụng, một tuần tiếp đó hoàn toàn không có khẩu vị để ăn uống.
Khi đó có mấy ngày liền trời nắng to, con đường đất đi về phía dãy nhà mái bằng được hong khô cong. Buổi chiều tôi đi một mình đến sân bóng rổ, mệt rồi thì ngồi ở gốc cây cạnh sân bóng hóng mát, mà cái thùng tròn to đó nằm ở trước cửa dãy nhà hút tầm mắt tôi như nam châm.
Cuối cùng, tôi quyết định đi xem rốt cuộc trong thùng này để cái gì.
Có tất cả ba cái thùng, bên trên đều có nắp đậy, phía bên ngoài thùng là một lớp cáu bẩn đen kịt, bên trên còn bám đầy ruồi, nhìn thì chỉ thấy một cảm giác buồn nôn quặn lên trong bụng. Không cần tới gần, tôi đã ngửi thấy có một mùi hôi thối bốc lên. Tôi bịt mũi đi tới gần một cái thùng trong số đó, giơ tay nhấc cái nắp lên.
Vào khoảnh khắc cái nắp được mở ra, một mùi thối kinh hoàng xộc thẳng vào mũi, cho dù tôi đang bịt mũi rất chặt, nhưng mùi thối đó khiến cho tôi muốn chết ngất đi luôn. Mà những thứ trong thùng càng làm cho ruột tôi được một phen nhào lộn đến chóng mặt--- bên trong toàn là nhưng bộ phận cơ thể bỏ đi sau phẫu thuật như chân, tay của người..
Tôi thực sự không rõ tại sao những thứ này lại đặt ở đây, tôi cũng không muốn biết nguyên nhân. Nếu như tôi có thể chọn lựa xóa bỏ đi phần ký ức đó, tôi tuyệt đối hy vọng có thể quyên đi những cái thùng kinh hoàng đó.
So với "Thùng buồn nôn" thì "nhà khủng bố" lại thanh tao hơn nhiều.
"Nhà khủng bố" dùng để làm gì đến nay tôi cũng không biết, đó là một căn nhà hình vuông có ba tầng, vị trí ở phía Nam sân bóng rổ, cũng chính là vị trí hiện nay của ba tòa nhà cao tầng kỳ quái. Số lần tôi đi "nhà khủng bố" tôi cũng không nhớ rõ, bởi vì đó là nơi duy nhất gần sân bóng rổ có nhà vệ sinh, cho nên chỉ cần đi chơi bóng là tôi sẽ đi vào "nhà khủng bố".
Trong nhà là một cái sảnh rất lớn, bởi vì cửa lớn hướng Bắc, nên quanh năm cái sảnh đó rất thiếu ánh sáng, cho dù là ngày nóng nhất của mùa hè, bên trong vẫn có một cảm giác lạnh lẽo. Hai phía bên trái và bên phải có hai cái giá lớn, trên hai cái giá đặt các loại bình lớn nhỏ, bên trong ngâm các loại tiêu bản, có cả phôi thai của người, rồi thì những động vật nhỏ.
Nếu nói thi thể thường trở thành ma căn, vậy chắc tiêu bản chính là ma căn được bảo toàn hoàn thiện nhất rồi. Hiện nay nhớ lại "nhà khủng bố" có lẽ là nơi an gia của ma quỷ, ba tòa nhà thường xuyên bị ma trêu chắc có liên quan đến những tiêu bản này cũng không chừng.
Last edited by a moderator: