Bất ổn quán Thể loại: Kiếm hiệp, cổ trang, đam mĩ, hài hước. Tác giả: Daubiec222 Văn án: Chuyện kể về một quán trọ bất ổn. Một câu chuyện hài chỉ đơn giản là một câu chuyện hài thôi. Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của
Chương 1: Mỹ thực không muốn ăn? Chương 2: Quỵt tiền Bấm để xem Đệ nhất quán. - Sư huynh đệ khó chịu quá. Vết thương vẫn còn đau này. Nói rồi hắn nắm lấy đôi bàn tay thanh thoát của nam tử bên cạnh đặt lên trên khuôn ngực ấm nóng đang phập phồng từng nhịp. Vị nam tử được gọi 1 tiếng sư huynh rất ngọt kia đột nhiên khẩn trương, một tia lo lắng chợt hiện lên gương mặt thanh tú vốn luôn điềm đạm: - Đâu ta xem? Làm càn. Đệ chẳng phải bị thương ở tay sao từ lúc nào lại thành ngực rồi? - Huynh xem không phải là tại huynh sao? Huynh làm tim đệ hỏng rồi đập nhanh như vậy. Huynh nói huynh có phải nên chịu trách nghiệm không? * * * - Huynh không nói gì là đồng ý rồi? Trách nghiệm này phải gánh cả đời không thể buông cũng buông không được. * * * Đệ đẹp như vậy sao lại lo không có cô nương nào chị.. u trách nghiệm với đệ lại chờ mong ở 1 nam nhân như ta? - Huynh đây là chê ta đẹp chê ta đào hoa không thương ta? Có nhiều nữ tử hơn nữa thì sao các nàng cũng không phải huynh. Ta không cần. Giọng nói của hắn vang lên trầm thấp lại đầm ấm mang theo ý đùa cợt lại mang theo chân tình đã cất giấu cả 1 đời ấm áp như ráng chiều lúc bấy giờ dịu dàng phủ lên mặt đối phương một sắc hồng tưởng chừng chẳng thể bắt gặp trên khuôn mặt vốn trắng lạnh nghiêm chỉnh một màu ấy. Ở bàn phía sau một tiểu cô nương lấy quạt che mặt chỉ để lộ đôi mắt to tròn đang lén lút nhìn chằm chằm vào đôi uyên ương phía trước. Đôi mắt đen láy ánh lên vạn phần thích thú và chờ mong, phía sau chiếc quạt đôi má không hiểu vì sao lại ửng hồng, khoé miệng lại không thể ngừng cười. "Chuyến này lãi to rồi. Ta chết cũng cam lòng." - Đúng là huynh đệ tình thâm. Nam nhân vẫn luôn ngồi bên cạnh nhìn theo ánh mắt nàng bỗng cất tiếng. - Phải chính là tình huynh đệ keo sơn thắm thiết sống chết có nhau sông không thể tách núi không thể dời. Đó là tình huynh đệ. Nam nữ là xá gì tình huynh đệ mới là chân ái! Vị cô nương vốn luôn im lặng quan sát phấn khích đáp lời. Trên chiếc ghế tại quầy thanh toán một thiếu niên đang lười nhác im lặng nhìn trong lòng thầm nghĩ "vị tiểu huynh đệ này có phải suy nghĩ của ngươi về tình huynh đệ hơi lêch lạc rồi không? Là ngươi ngốc hay tại ngươi quá ngây thơ lại dễ dàng bị thao túng tâm lý như vậy? Chậc chậc". Rầm! Chiếc ghế đổ xuống vị đệ đệ miệng rất ngọt kia trong phút chốc ôm sư huynh vào lòng vội lùi về phía sau chỉ trong chớp mắt trên tường đã xuất hiện 3 chiếc kim. Là ám khí! - Bọn chúng lại đến. Vừa dứt lời 2 người một ôm eo một khoắc vai liền bay ra ngoài. 2 người phía sau nữ trước nam sau liền bám theo nhưng xem dáng vẻ của hai người dường như chỉ muốn đi xem kịch hay, mà lại nói đúng hơn thì vị tiểu cô nương có một chấp niệm khôn nguôi với hai vị hán tử điển trai phía trước. Thấy tình hình diễn ra trước mắt thiếu niên vốn lười nhác ngồi trên ghế đột nhiên đứng dậy khuôn mặt mang theo nét phẫn uốt bi tráng đi về phía bàn ăn còn chưa đụng đũa: - Các người thì hay rồi đến quán của ta để ăn cơm hay để âu yếm, hóng chuyện, chém giết. Ta mở quán này cũng chỉ có một mơ ước mong được mang mỹ vị thế gian, tinh hoa ẩm thực của đầu bếp đệ nhất ta đây với công thức gia truyền độc nhất từ 7749 đời truyền lại cho mọi người thưởng thức. Các ngươi ngay cả đũa cũng chưa động là coi thường ta là chà đạp lên ước mơ của ta? Hắn ủy khuất, hắn giận, miệng vừa than vừa mắng tay vừa lấy bạc bỏ vào túi dù sao mấy vị khách hôm nay cũng rất có tâm không ăn gì cũng để lại tiền hắn rất hài lòng nhưng miệng vẫn nói không ngừng: - Các ngươi tưởng thứ ta cần là tiền sao? Không hề! Nói rồi hắn ngồi xuống vừa ăn vừa ấm ức. Trong quán cũng không còn ai khác nhưng hắn vẫn diễn rất tròn vai có thể thấy hắn diễn đã thành nghiện rồi. Trong lúc đang ăn "rầm" một tiếng biển hiệu quán rớt xuống hắn liền tức giận quát lớn: "Lại kẻ nào dỡ biển hiệu quán gia gia?" Không kẻ nào lên tiếng chỉ có một đàn quạ bay qua quặc quặc vài tiếng rồi lại bay đi. Chương 2: Quỵt tiền Đệ nhất quán - Người đâu, mang hết những thứ ngon nhất đắt nhất lên đây! Một đám côn đồ tóc ngắn tóc dài tóc buộc tóc xõa tên nào tên nấy hống hách nghênh ngang bước vào quán, đi đầu là một tên đầu trọc trên mặt một vết sẹo kéo dài từ mang tai xuống tận miệng càng làm tướng mạo vốn xấu xí lại thêm thập phần hung dữ. Hắn vừa ngồi xuống liền mang cây trùy đập mạnh xuống sàn làm gỗ nứt ra thủng 1 lỗ. Một thiếu niên mặt cười trong không cười bước ra nhìn vết nứt rồi nhanh chóng quay về phía đám giang hồ cười nói: - Các ngài vui lòng đợi một lát. - Nhanh nhanh cái tay lên. * * * "Nhanh cái đầu ngươi nhanh cái ông nội ngươi.." Một lúc sau khi đồ được mang lên. - Các ngươi là coi thường ta không có tiền liền mang mấy món rẻ tiền này ra? Tên thủ lĩnh hung tợn trợn mắt nhe răng lớn tiếng quát. - Các ngài chớ hiểu lầm các ngài xem quán của tôi vốn là buôn bán nhỏ lại thường xảy ra xung đột tiền để sửa sang lại quán cũng không biết kiếm đâu ra đây. Hức, sắp không trụ nổi nữa rồi. Ta cũng muốn mua nguyên liệu hảo hạng làm ra mỹ vị thế gian để những hào kiệt như các ngài thưởng thức ta cũng muốn lắm chứ nhưng tiền đâu? Tiền đâu? Hic.. Thiếu niên vừa nói vừa khóc giọng điệu ủy khuất ẩn chứa sự không cam lòng lại thập phần chua xót nhưng đành bất lực thật sự khiến người ta không tự chủ được mà thương xót. - Ta ta cũng có làm gì ngươi đâu đừng khóc đừng khóc thôi được rồi chưa đóng cửa là tốt. "Con m* nó còn muốn ta đóng cửa? Cả nhà ngươi đóng cửa tổ tông ngươi đóng cửa" Trong lòng hắn mạnh mẽ chửi nhưng lời nói ra lại ai oán: - Phải phải.. Một lúc sau khi đã chén no lê đám côn đồ phủi mông đứng dậy định đi. - Các vị hảo hán xin dừng bước có phải các vị quên một chuyện rất quan trọng không? - Ý ngươi là gì? - Cái đó ".. - hắn thầm chửi" các vị quên trả tiền.. - Trả tiền? Ha ha ha. – cả đám cười rộ lên- Cả đời ta ăn cơm chưa bao giờ phải trả tiền. Được ta đến ăn là vinh dự của quán các ngươi, ngươi còn muốn đòi tiền? - Dạ đúng đúng hảo hán như ngài gặp được là phúc phận của ta. Hành động trước đó chỉ là thói quen là thói quen thôi mong ngài rộng lượng bỏ qua. Ngài đi thong thả lần sau lại tới ( "xem lão tử có đập chết lũ các ngươi không?" - vế sau này dù rất muốn rống lên thật to nhưng hắn lại chỉ có thể nín nhịn trong lòng khổ tâm đến cùng cực. Khi cả đám vừa bước ra khỏi cửa liền có mũi tên bay đến bắn vào biển hiệu, biển hiệu rơi xuống rớt trúng đầu tên côn đồ dẫn đầu. Một tiếng rống giận giữ thét lên: - Kẻ nào tìm chết? Mau mau đi tìm cho ta! Ở phía xa xa trong bụi cây có 2 kẻ gầy nhơ xương nom đáng thương đến tận cùng như bị ai cướp bóc đến không còn một manh áo: - Ngươi bắn đi đâu thế? - Cái cái cái này ta ta bắn vào bảng bảng hiệu rơi rơi trúng đầu lão là là ta cố cố tình đó. Hiệu hiệu quả rất hiệu quả. Lại ở trong quán ăn chàng thiếu niên tươi cười trong tay tung lên tung xuống một túi tiền: - Muốn quỵt tiền của ta? Còn không xem ta là ai. Hắn lại ấm ấm ức ức tiếp tục ăn.
Chương 3: Thủ đoạn Chương 4: Táo bón Bấm để xem Bất ổn quán - Người đâu mau cút ra đây! Một đám giang hồ răng nghiến mắt trợn đằng đằng sát khí kéo tới. - Dạ các vị khách quan có việc gì ngồi xuống rồi từ từ nói. - Ngươi, chính là ngươi lấy trộm tiền của ta! Sau khi rời khỏi quán của ngươi thì túi tiền ta liền không cánh mà bay. - Ngài có phải hiểu lầm gì rồi không? Sao ta có thể lấy tiền của ngài được? Ta là một người làm ăn lương thiện ngày ngày làm việc kiếm tiền bằng chính đôi tay này. Đôi tay này chỉ có thể xào nấu nào có thể làm mấy việc nhơ bẩn làm ô uế thanh danh như vậy. Ta không có gan cũng không muốn có cái gan ấy. Hơn nữa đại hán tử ngài lợi hại như vậy sao một kẻ như ta lại có thể từ trên người ngài lấy đi 1 thứ mà quỷ không biết người không hay? Nếu ta thật sự có khả năng đó thì đã không ở đây cực cực khổ khổ làm việc mỗi ngày sáng tối không ngừng nghỉ này, không phải chỉ cần cướp 1 lần là ăn cả tuần thậm chí cả tháng sao? Nhưng ta lương thiện và vô hại thế này sao có thể? - Ngươi nói cũng có lý. Vậy tiền ta rốt cuộc ở đâu? - Lúc ngài phát hiện ra túi tiền mất là khi nào? Ngài thử nhớ lại xem mình còn đi đâu nữa không? - Lúc ta phát hiện ra thì đã là buổi tối rồi. Ta còn đi đâu? Phải rồi đi tìm cái tên bắn tên chết tiệt. - Nhất định là rơi trong lúc đó rồi giờ muốn tìm lại cũng khó, khả năng cao đã có người nhặt được rồi. Tất cả là tại cái tên bắn cung không biết điều kia không những.. mà còn.. "Ừm ừm tất cả là tại tên đó. Xin lỗi tiểu huynh đệ có trách thì trách ngươi sao dám bắn rơi bảng hiệu quán ta? Thay ta gánh cái tội này, đáng!" - Cái tên đó cố đừng để ta tìm được! Mau mang đồ ăn lên mang gấp 3 lần bữa trước! Hôm nay ta phải ăn cho hả giận! "Ngươi giận là việc của ngươi kéo ta vào làm gì? Là ngươi ép ta!" - Đồ ăn đến rồi đây! - Sao rượu hôm nay vị lạ vậy? - Dạ tại hiếm khi gặp được đại hán tử như ngài đến 2 lần mà lại có kẻ không biết điều dám phá rối tâm trạng của ngài đây nên ta đặc biệt lấy loại rượu hảo hạng nhất trong các loại hảo hạng được vận chuyển từ A Lạc quốc sang qua mấy lần đường sông mấy lần đường bộ. Ta từ đó đến giờ vẫn luôn không lỡ bỏ ra vậy nên đã ủ thêm cả chục năm rồi bởi thế rượu sẽ có vị cay cay chua chua thanh thanh lạt lạt khơi dậy một cảm giác mới lạ kích thích vị giác. Ngài xem bình rượu ủ lâu ngày đến bụi cũng bám kín bình rồi. "Ta nói ngươi làm sao có thể đoán ra loại rượu hảo hạng đó là loại rẻ nhất trong những loại rẻ được pha với nước thêm chút bột ớt trộn với giấm lại hòa tan cùng thuốc sổ chứ? Còn về phần bụi bám đó cũng tại ta lười lau rửa nên bình nào cũng như bình nào thôi". - Ngươi vừa có mắt nhìn lại vừa có tâm lần sau ta lại tới. "Mụ nội ngươi còn muốn tới nữa ta thật sự sẽ lấy mạng ngươi đó" - Hoan nghênh hoan nghênh (Nước mắt chảy trong lòng nhiều chút) * * * Khi ra về tên đầu trọc dừng lại trước cửa nhìn lên tấm bảng hiệu bỗng dưng trong mắt xuất hiện tơ máu liền vung tay ném cây trùy lên làm cái bảng hiệu vốn tang thương rơi xuống đất gãy ra làm đôi. Sau đó hắn mới hả dạ bước đi. - Rốt cuộc cái bảng hiệu này có lỗi gì với các ngươi? Tự dưng khi không lại dỡ bảng hiệu nhà người ta? Bảng hiệu mà rớt lần nữa ta cũng không cần làm ông chủ cái đệ nhất quán này nữa. Chương 4: Táo bón Bấm để xem Đệ nhất quán- một chiếc bảng hiệu thương tích đầy mình, thủng lỗ chỗ những vết tên bắn, trầy xước vì rơi rụng, băng bó vì gãy đôi. Haizzz ta nói ngươi một kiếp làm bảng hiệu lại có thể tàn tạ như vậy sao? Ngươi cũng quá đáng thương đi! Đáng thương vậy nhưng vẫn chưa được yên nghỉ chủ nhân của ngươi cũng quá tệ bạc. Nhưng cũng không thể trách hắn hắn trước đó cũng đã thay biết bao nhiêu cái bảng hiệu rồi giờ thì hắn dứt khoát không thay nữa. Bảng hiệu mệt hắn cũng mệt nhưng kẻ phá không mệt. - Ngươi ngươi ngươi bỏ cái gì vào đồ ăn mà hôm qua sau khi ăn cơm ở quán ngươi xong chúng ta liền đau bụng phải.. liên tục? - Là tôi sơ xuất hôm qua tôi quên nói với các vị loại rượu này có một công dụng thần kỳ giúp đào thải và thanh lọc cơ thể. Cơ thể của các ngài độc tố tích tụ lâu ngày không được giải phóng nên công dụng đặc biệt mạnh. Nhưng chỉ cần chịu đựng qua thời điểm khó khăn đó thì tất cả mọi thứ đều trở nên hoàn mỹ. Ngài xem có phải da ngài trông xanh xao rất có sức sống căng tràn mãnh liệt của rừng xanh và sự cương mãnh của nam tử không? Dáng người ngài có phải đã săn chắc và thon gọn hơn nhiều không? Góc cạnh khuôn mặt cũng rõ ràng và sắc sảo hơn nhiều? Râu hùm mày ngài càng tươi tốt hơn? Đôi mắt rõ nét nhìn mọi sự mơ hồ giờ lại mơ hồ nhìn mọi sự rõ nét? Khuôn mặt ngài trước đã có sự uy nghiêm của đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất giờ lại có thêm sự thâm trầm của một lão giả uyên thâm. - Ngươi nói hình như đều đúng. Là ta đã trách nhầm ngươi. - Không sao không sao là lỗi của ta không nói rõ cho ngài. Nào nào ngồi xuống cùng ăn cơm. Ngài muốn rượu hảo hạng hôm qua hay rượu thường dân hôm trước? - Loại rượu hảo hạng đó uống lần sau công dụng vẫn mạnh như vậy sao? - Quá trình đào thải sẽ không còn khắc nghiệt như lần đầu nhưng hiệu quả vẫn duy trì. - Vậy thì được lại lấy ra đây cho ta. "Ta thật sự chưa từng thấy ai tự mình đâm đầu vào chỗ chết như vậy! Còn muốn uống thuốc sổ? Có phải ngươi uống thành nghiện rồi không? Vậy được ta thành toàn cho ngươi." - Hay là ta vẫn nên thôi đi. - Ta ta cũng vậy ta thấy hiện tại là ổn rồi. - Các ngươi sợ cái gì. Ngay cả rượu cũng không dám uống còn dám tự nhận mình là người giang hồ? "Ta thấy đầu heo ngươi còn sống được ở cái giang hồ này thì việc gì còn có thể không thể?" * * * - Cảm ơn quý khách đã ghé qua. "Vù" một mũi tên lửa xé gió bay đến cắm thẳng vào bảng hiệu. Phừng, bảng gỗ nhanh chóng bén lửa rơi bốp xuống đầu lão trọc cũng may lão không có tóc không thì hiện tại thành tên trọc rồi. Mặt lão sầm lại gân xanh nổi lên tia máu tràn trong mắt: - Lại là ngươi? Tên bắn cung chết tiệt! Lại ở 1 bụi cây nào đó phát ra tiếng rì rầm: - Lần lần trước chê ta bắn bắn trượt lần lần này không không phải ngươi cũng vvậy sao? - Dù sao tấm gỗ to như thế cũng rơi vào đầu hắn.. Mà ta nói có phải cái bảng gỗ đó có lực hút phải không? Ta xác định là nhắm rất chuẩn mà? - Phải phải..
Chương 5: Bất Ổn Quán Chương 6: Ta là người làm ăn lương thiện (thượng) Bấm để xem Tạ Đinh nói lời liền giữ lời. Hắn nói không làm ông chủ Đệ Nhất quán thì liền không làm nữa giờ hắn là ông chủ của Thiên Hạ Đệ Nhất quán. Phải rồi hắn đương nhiên không có đủ tiền để đổi một cái quán mới nhưng để thay một cái bảng hiệu tiện thay luôn tên quán thì vẫn đủ. Mà ta nói bảng hiệu sao lại có sức hút kinh người như thế? Nếu cái quán này có được 1 phần sức hút của ngươi thì có phải cơ ngơi sẽ khấm khá lên nhiều không? Mà thôi mà thôi cái ngươi hút là họa không phải phúc ngươi mà còn hút thêm nữa thì cái quán tàn này của Tạ Đinh hắn cũng không còn nữa. Tiểu tổ tông ngươi là 8 đời trước đều gây họa sao? Sao kiếp này lại có thể thảm đến vậy? Cái giang hồ này có tai bay vạ gió gì ngươi đều dính phải. Tên bắn tiêu phi lửa thiêu trùy ném.. còn trường thương kiếm đao gì thì lấy ra hết đi. Bảng hiệu a bảng hiệu ta nói ngươi thảm thì cũng thôi đi tại sao phải kéo theo Tạ Đinh làm gì? Hắn vì ngươi mà khổ tâm không ít rồi. Ngươi xem trong một thời gian ngắn đã bao nhiêu người anh em của ngươi ngã xuống rồi, tên cũng thay bao nhiêu lần rồi. Thiên hạ đệ nhất quán, lại mỹ thực quán, rồi cao lương mỹ thực quán, vô song quán, rồi lại thương tâm quán. Tạ Đinh hắn vắt óc nghĩ tên cho ngươi cũng rụng không ít tóc rồi ngươi xem hắn có đáng thương không? Là do phong thủy sao? Nhất định là vậy. Sau khi đã khẳng định hắn hớn hở lại thay một cái bảng hiệu mới đổi luôn một cái tên mới: "Cấm đụng quán" rồi treo lên, không phải ở vị trí phía trên cửa chính mà là một bức tường ở vị trí khá cao về phía bên trái. Xét về mặt thẩm mỹ thì.. Nhưng thẩm mỹ còn quan trọng sao? Treo xong hắn hài lòng gật đầu rồi phủi tay đi vào quán. Lần này phán đoán của hắn quả thật không sai. Sau khi hắn đổi chỗ treo bảng hiệu thì bảng hiệu liền yên yên lành lành mà sống qua ngày. Mà cái vị trí treo bảng hiệu cũ vẫn tiếp tục thu hút không ít ám khí. Mọi việc nếu dừng lại ở đó thì tốt đẹp biết bao nhưng qua vài ngày không chỉ riêng vị trí treo bảng hiệu cũ mà cả bức tường ở cửa chính ngoại trừ cái bảng hiệu Cấm Đụng quán thì đều thương tích đầy mình: Vết phi dao, vết cào, vết đấu kiếm, lại có cả dấu bàn tay năm ngón, không những thế còn có cả hình người tứ chi in rõ nét mồn một. Tạ Đinh hắn nhìn mà cũng phải há hốc mồm. Là hắn đã coi thường bản lĩnh gây họa của tấm bảng hiệu này. Thế là hắn lại rầu rĩ thay một tấm bảng hiệu mới trên có ghi 3 chữ rất rõ ràng "Bất ổn quán" trả về vị trí vốn có của nó. Chương 6: Ta là người làm ăn lương thiện (thượng) Bấm để xem Bất ổn quán: Một cô nương thân khoắc hắc y dáng người thanh mảnh đường cong uyển chuyển đầu đội một chiếc nón rộng phủ vải voan dường như muốn đem nhan sắc kinh diễm của nàng giấu đi, vừa mới mở cửa nàng đã bước vào quán tiến lại gần Tạ Đinh thì thầm: - Ngươi cầm lấy cái này cho vào thức ăn của hai tên nam nhân một người hay mặc y phục màu xanh mắt phượng mày kiếm một kẻ mặc y phục đen luôn nở nụ cười đê tiện tà ác. Hai người này đã từng đến quán ngươi ngoại hình rất nổi bật có lẽ ngươi còn nhớ. Chỗ tiền này.. Cô nương sao cô đến một bức họa cũng không có vậy? Dạo này trên giang hồ khó kiếm họa sĩ lắm sao? Tạ Đinh hắn đưa mắt nhìn nữ tử và túi tiền rồi làm bộ dáng thành thành thật thật lên tiếng: - Ta đây là người làm ăn lương thiện ngày ngày kiếm tiền bằng lao động cực nhọc nào có thể vì chút tiền này mà bán đứng lương tâm. Ta là người lương thiện nha chút tiền này có đáng không. Nói đến câu cuối hắn liền cao giọng lên như muốn nhấn mạnh một ý gì đó là vế trước của câu nói hay là vế sau? Dưới lớp vải voan my tâm của nữ tử hơi nhíu lại: - Ta đưa ngươi gấp đôi. * * * * * * Gấp 3 không thể hơn nữa. - Thôi thôi nguyên tắc của ta là không thể phớt lờ yêu cầu của mỹ nhân nếu cô đã thành khẩn như vậy thì ta cũng đành khổ tâm chấp nhận. Mang theo khuôn mặt phiền lòng sầu não hắn chìa tay ra. Sau khi thỏa thuận xong nữ tử liền từ ống tay áo lấy thêm một túi tiền đưa cho hắn. Trong một khoảnh khắc hắn thấy trong tay áo nàng thấp thoáng một con dao đen chạm khắc một con rồng khá tinh sảo. Nháy mắt hắn liền thu hồi ánh mắt sắc mặt vẫn sầu não lấy túi tiền của nàng cất đi rồi vỗ ngực nói: - Nàng yên tâm việc này cứ để ta lo. Nàng liếc hắn một cái ánh mắt có chút phức tạp bước ra khỏi quán trong lòng không hiểu vì sao lại thấy có chút bất an. "Haha tiền tự dưng khi không bay vào túi. Không uổng công cả đời ta sống lương thiện tích được không ít đức." Đến chiều ngày hôm ấy không ngờ 2 vị nam tử kia lại đến thật theo sau là một cặp nam nữ, vị nam tử trông tả tơi hốc hác xanh xao thiếu chút nữa là thành xác sống rồi còn vị cô nương đi bên cạnh thì mặt mày hớn hở đôi mắt sáng rỡ thỉnh thoảng lại lấy quạt che mặt đôi mắt liếc nhìn 2 nam tử đi phía trước. Sao 2 người vẫn còn bám theo 2 nam tử kia vậy? Còn tại sao 2 nam tử trông có vẻ rất lợi hại kia lại không phát giác ra có người theo dõi mình rõ mồn một như ban ngày? Ai nói 2 người không phát hiện chỉ là người giang hồ giác quan rất nhạy bén có thể phân biệt được ai có sát ý ai không. Mà hiển nhiên 2 kẻ bám đuôi kia là vô hại nên 2 người cũng lười để tâm. - Hoan nghênh hoan nghênh * * * Đồ ăn của 2 người đây. Tạ Đinh tươi cười mang thức ăn đến bàn 2 nam tử. 2 Người sau đó vừa nói vừa ăn rất ngon miệng.
Chương 7: Ta là người lương thiện (hạ) Chương 8: Hàiiii Bấm để xem Đêm đen phủ lên cảnh vật một sắc tối u ám tịch mịch, gió lạnh lướt qua tán lá thổi đến bên tóc người khiến gáy người buốt lạnh. Trong đêm đông cũng chỉ có tia lửa ấm nóng khiến người ta có chút an lòng. Sau ánh lửa bập bùng hai bóng người đang nương tựa nhau, cảnh tượng ấy sẽ bình yên biết bao nếu giây tiếp theo nam tử lục y không ôm ngực phun ra một búng máu đen, cả cơ thể co rút ho sặc sụa. Người bên cạnh thấy thế liền hốt hoảng không yên nhưng ngay sau đó chính y cũng lâm vào tình trạng tương tự. Đương lúc nguy kịch từ trong bóng tối nhảy ra một đám hắc y, dẫn đầu là một nữ tử ra tay độc ác hung tàn chiêu nào chiêu nấy đều muốn lấy mạng đối phương. - Ngươi cuối cùng cũng có ngày này. Trong lúc nữ hắc y nhân vừa nói vừa không ngừng áp sát, nam tử bỗng chốc xoay người vung tay với tốc độ nhanh đến cực hạn, ả lập tức thấy có điều không đúng lùi lại trong tức khắc lấy người bên cạnh làm khiên thịt. Cả đám người bị đánh lui về sau miệng không ngừng phun máu, còn kẻ xấu số bị vạ lây đã nằm bất động trên vũng máu. Cả đám kinh hãi. - Không đúng. Rõ ràng ngươi đã trúng độc sao có thể? - Các ngươi có thuốc độc chẳng lẽ bọn ta không thể có thuốc giải? Dụ rắn ra khỏi hang sao lại ngại nêm thử chút độc cỏn con. - Độc đó không thể giải, hơn nữa còn trong thời gian ngắn như vậy.. Nhận thấy có điều không ổn ả liền quay người rút lui. Nam nhân hắc y toan đuổi theo thì thấy người bên cạnh ho không ngừng, sắc mặt tái nhợt, hắn dứt ngay ý định, vội chạy đến đỡ y. Trước đó sư huynh hắn vốn bị thương nay lại phải uống thuốc độc để dụ đám hắc y nhân ra mặt, cơ thể đã yếu ớt nay lại càng thêm nguy. Hắn ôm chặt người trong lòng, toàn thân run rẩy. Là hắn nợ y. Kiếp trước hắn nợ y, kiếp này vẫn là hắn nợ y. Chợt hắn ngẩng đầu lên hướng mắt về phía xa ánh mắt đầy câm phẫn, oán hận: Hắc Long mạch. * * * Quý nhân a quý nhân. Vị tiểu cô nương kia cũng đừng trách ta cô kêu ta bỏ độc vào thức ăn ta cũng bỏ rồi chỉ là bỏ bớt đi một phần và tặng thêm chút giải dược mà thôi. Cô nói có phải ta làm rất tốt không vừa hoàn thành nghiệm vụ cô giao vừa không trái với lương tâm vừa kiếm được 'chút lòng thành'. Ta còn đặc biệt viết cho 2 nam tử kia một tâm thư bày tỏ nỗi lòng ủy khuất, có vẻ 2 người rất hài lòng liền bo cho ta nhiều ' tấm lòng thành' như thế cô nói xem làm người tốt tốt biết bao. Cô tò mò nội dung bức thư ta viết gì phải không? Đến ta viết mà khi ta đọc lại còn thấy cảm động, nào nào để ta đọc cho nghe: "Gửi 2 vị song hùng hào kiệt tuấn mã anh dũng dung nhan sáng ngời võ công tái thế phong khinh vân đạm. Chuyện là thế này sáng nay có một vị nữ tử thân mang hắc y che mặt dáng người mềm mại giọng nói nhẹ nhàng đến nài nỉ ta hạ độc vào thức ăn của hai người. Nhưng ta là người lương thiện tất nhiên là không muốn làm chuyện bất lương như thế hơn nữa ta còn là một đầu bếp từng là ông chủ của Đệ Nhất quán nào có thể cho thứ không sạch sẽ vào đồ ăn mình làm. Nhưng nếu ta từ chối chắc chắn nữ tử đó sẽ giết người diệt khẩu, ta cũng chỉ là người làm ăn lương thiện, ta không tiếc mạng mình nhưng ước mơ ta còn chưa thành ta còn chưa mang mỹ vị thế gian cho tất cả mọi người trong giang hồ thưởng thức ta chết không cam lòng nên ta đành nhận lời. Nhưng trong lòng ta vẫn luôn day dứt ta là người lương thiện. Vì thế ta đã không tiếc tiền mà đi tìm hiểu loại độc này và tìm ra thuốc giải. Thức ăn của 2 người ta đã bỏ độc vào nhưng chỉ là lượng nhỏ để đánh lừa tai mắt còn đây là 2 viên thuốc giải ta đã phải lên núi đao xuống biển lửa sứt đầu mẻ trán mới có được. Ta không cần các ngươi báo đáp. Ta làm việc này há phải vì mấy đồng lẻ. Ta làm vì lương tâm vì trượng nghĩa giang hồ. Chắc chắn không phải vì những thỏi bạc trắng tinh lấp lánh mà người người mơ ước. Ta chỉ cần các ngươi lần sau đến mang theo lòng thành là được. Tái bút: Mỹ nam quán chủ- ta là người lương thiện- Tạ Đinh." Sao một bức thư lại có thể chân thành như thế sao một người lại có thể lương thiện như thế? Sao ta Lại có thể hoàn hảo như thế! Chương 8: Hàiiii Bấm để xem Bất ổn quán Rầm.. - Aaaaa Binh Bốp Rầm! - Đi chết đi! - Chém hắn. - Dám đánh vào mặt ông.. Trong một quán ăn tàn tạ tang thương bàn ghế văng đầy đất, chén bát lẻng xẻng trên sàn, sàn nhà chỗ lồi chỗ lõm vỡ tan nát trông không khác gì một trận động đất vừa quét qua. Nhưng động đất thì đã tốt động đất còn có 'nhân' tính vài chục năm đến thăm lần nhưng đám giang hồ ăn không ngồi rồi này lại suốt ngày kiếm chuyện chém giết. Các ngươi chém thì chém sao cứ phải chém trong quán nhà người ta? Thời buổi kinh doanh khó khăn lại gặp phải mấy tên giang hồ không biết phép tắc lễ nghĩa phá xong liền hằm hằm phủi mông đi 1 mạch lại còn vừa đi vừa chửi tiền ăn không trả thì thôi tiền phá nhà sửa nhà cũng không chịu trả. Có khác nào bọn ăn cướp không? Trong một góc của quầy thanh toán Tạ Đinh đang ngồi ngơ ngẩn nhìn quán ăn bị phá nát hắn không giận cũng không chửi thầm trong lòng nữa chỉ là từ miệng phát ra một thanh âm bất lực mệt mỏi: Hàiiiii.. Mặc kệ cả đám đang mèo bay chó sủa ta sống ngươi chết hắn lặng lẽ bước từng bước ra ngồi trước cửa quán. Hắn ngơ ngẩn nhìn trời hắn thấy trời thật xanh không khí cũng thật trong lành nhưng hắn vẫn không vui hắn lại thở dài "hàiiii". Rầm 1 tiếng một kẻ bỗng dưng bay ra khỏi quán liền sau đó cả đám lại kéo nhau ra ngoài giao lưu võ thuật thăm hỏi tổ tông. - Hàiiiiiiiii Sau khi nghe thấy tiếng thở dài lại có thể dài như thế sầu não như thế cả đám bỗng dừng lại nhìn sang nhưng không lâu sau lại tiếp tục câu chuyện bỏ dở. Còn Tạ Đinh hắn lại như người mất hồn đi vào thành. Hắn nhìn người ta bán vải bán trái cây bán hồ lô bán trang sức nhìn công việc làm ăn kinh doanh của người ta êm ấm thế trong lòng lại thấy bi thương. Hắn chạnh lòng. Khi hắn dừng lại hắn đã đứng trước cửa một quán trọ to gấp mấy chục lần quán của hắn, hoa lệ và giàu sang hơn quán của hắn bội phần, việc kinh doanh an ổn phát đạt hơn hắn vạn phần. Hắn càng chạnh lòng. "Đại Long quán" - ngay cả cái biển hiệu cũng lóng lánh vàng, khí thế hơn cái bảng hiệu quán hắn. Nghĩ đến đây hắn lại không nhịn được mà thở ra 1 hơi thật dài: Hàiiiiiiiii. Đây là quán trọ của một đại thế gia sau lưng là cả một tông phái nhất nhì giang hồ tiền đồ vô lượng nhưng tai mắt không thiếu vả lại giá cả không rẻ. Đó là lý do vì sao quán của hắn có khách. Hoặc là kẻ muốn tránh tai mắt, hoặc là kẻ nghèo, hoặc là kẻ thường xuyên gây thị phi. "Quán của ta có thể thảm hơn nữa được không?" Còn chưa hết, cái thời giang hồ loạn lạc người giang hồ nhiều như châu chấu đi đến đâu kéo thù kết hận đến đấy đấu đá phân tranh không dứt người đao người kiếm người mắng người chửi người la người gào thê lương dữ tợn hung bạo hèn yếu khí khái quả cảm đủ loại dư vị. Giang hồ càng sôi nổi như thế người kinh doanh quán trọ càng kinh hãi cứ vài ba hôm lại một tốp đến giao lưu võ thuật giữ được cái mạng đã gọi là may chứ đừng mong giữ quán vì thế quán ăn quán trọ ngày càng ít đi. Những quán còn trụ lại thì không khác nào một đống gỗ tàn cảm giác chỉ cần 1 cơn gió thổi qua liền có thể sụp đổ. Quán trọ của Tạ Đinh hắn cũng là được người ta bán rẻ lại cho trong lúc gấp rút đổi nghề. Còn nhớ lúc đó hắn đã vui sướng và cảm kích vô cùng với cựu quán chủ nhân hậu đó nhưng sự cảm kích chưa lưu giữ được bao lâu thì hắn liền hiểu ra mọi chuyện trên thế gian này chẳng việc gì lại ngon ăn đến thế. Hắn hiểu rồi nhưng đành chua chát chấp nhận. Hắn đã nhẫn nhịn và đem Bất ổn quán trụ lại đến bây giờ hắn thấy mình quá tài năng trong lòng lại nảy sinh một cảm giác thân thuộc với nơi đây. Nhưng hắn đã mệt rồi hắn nhìn công việc và cuộc sống êm ấm của người ta hắn thấy thật ra hắn cũng có thể như thế hắn thấy mình là ông chủ cửa hàng bán vải ông chủ sạp bán trái cây.. Một sự quyết tâm liền nảy sinh trong hắn. Hắn quyết hắn phải đổi nghề.
Chương 9: Ta muốn đổi nghề Bấm để xem Bất ổn quán: Đóng cửa - Hả sao lại có chữ đóng cửa ở đây? - Không phải nơi này phục vụ 24/24 sao? Mới sáng sớm bên ngoài bất ổn quán đã vang lên những tiếng bàn tán xầm xì. - Lão tử không quan tâm. Ta đang đói. Phá cửa xông vào! Rầm! Cánh cửa bị đá văng ra, biển gỗ thông báo "Đóng cửa" văng trên đất. Ngay sau đó cả đám côn đồ hung hăng tiến vào, sau khi xác nhận bên trong có người liền lớn tiếng: - Mang đồ ăn lên! Sắc mặt Tạ Đinh âm trầm liếc nhìn cả đám 1 cái liền thu ánh mắt lại tiếp tục thu dọn đồ đạc lạnh nhạt lên tiếng: - Quán này đóng cửa. - Đóng cửa là việc của ngươi không phải việc của lão tử. Nếu ngươi còn quý cái mạng nhỏ thì mau xuống bếp mang đồ ăn lên. Hiện tại đến 1 cái liếc mắt hắn cũng không thèm nhìn liền coi như cả đám là không khí tiếp tục việc đang dang dở. Cả đám thấy vậy liền mày trau mắt trợn tiến hại hung hăng xách cổ áo hắn lên: - Hôm nay ngươi ăn gan hùm mật gấu hả. Hay tai ngươi có vấn đề. Muốn chết sao? Tạ Đinh lúc này mới dừng tay trợn mắt nhìn tên giang hồ đang thô lỗ nắm lấy cổ áo hắn. Đã bao nhiêu lâu rồi hắn chưa làm ra bộ dáng này chính hắn cũng không còn nhớ nữa. Sau khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh kinh người của hắn tên giang hồ lão đầu kia chợt lạnh người hắn hét to như để chấn an cảm giác vừa thoáng qua: - Ngươi dám! Nói rồi hắn liền vung tay đấm về phía Tạ Đinh. Roạt một tiếng là tiếng sương vỡ vụn. Trong thoáng chốc đó Tạ Đinh đã nắm lấy tay tên giang hồ bẻ một cái thật giòn rồi đánh hắn lùi về phía sau miệng phun ra một búng máu tươi. Aaaa! Một tiếng kêu vang lên chói tai. Sau khi bị đánh lùi lại sắc mặt hắn thất kinh hoảng hốt như không thể tin. Hắn có cảm giác người trước mặt không phải là kẻ hắn quen, cái kẻ mà suốt ngày cười cười nói nói nịnh hót quen miệng. Là hắn nhận nhầm người sao? Hắn kinh hãi nhưng ngay tức khắc hắn liền nhận ra dù đối phương cường hãn nhưng cũng chỉ có một mình còn phía sau hắn còn một đám đánh đấm thành thói dù địch không lại cũng có thể lấy thịt đè người, nghĩ thế hắn liền lấy lại khí thế hét lên: Lên! Cả đám sau khi nghe thấy liền nhất loạt xông lên. Tạ Đinh hắn sắc mặt mới lúc nãy còn âm trầm khó coi giờ liền cười lớn không dứt. Tiếng cười khiến người ta bất giác lạnh sống lưng dựng tóc gáy không nhịn được mà run rẩy trong lòng. - Ta nhịn các ngươi lâu lắm rồi cuối cùng cũng có thể phát tiết. Lại đây lại đây lại đây cho lão tử. Ánh mắt hắn mang theo sự điên cuồng lại ẩn chứa một tia thỏa mãn: - Ta muốn làm người tốt mà các ngươi hết lần này đến lần khác lại không ngừng ép ta! Hắn vừa nói vừa điên cuồng đánh tới, mỗi nắm đấm của hắn như búa tạ nện xuống đấm vào xương xương liền vỡ nát, đấm vào bụng cảm giác như lục phụ ngũ tạng đều bị đảo lộn, đấm vào mặt răng rơi đầy đất. Mỗi một đấm hắn đều điên cuồng rống lên: - Đấm này vì bảng hiệu nhà ta. - Đấm này vì bàn ghế nhà ta. - Đấm này vì rượu của ta thức ăn của ta. TIỀN CỦA TA! * * * Bên ngoài quán càng lúc càng kéo đến đông người hơn tiếng bàn tán xôn xao nổi lên: - Ta ta có nhìn lầm không? Hắn còn là ông chủ Tạ không vậy? Theo lời hắn nói liền có mấy người liên tục dụi mắt lại cố nhìn thêm vài lần để xác nhận nhưng lần nào kết quả cũng đều như vậy. Có vài kẻ khiếp đảm: - Hắn đây là phát điên rồi sao? Lại có vài kẻ liên tục ôm tay ôm chân ôm bụng rồi ôm mặt mình sau khi xác nhận mọi thứ đều ổn thì mới an tâm được một chút- hiển nhiên đó là nhưng kẻ hay tìm đến đây gây sự, ăn cơm không trả tiền. - Ngươi ngươi đừng đánh nữa. Aaaaaa. - Đại hiệp chúng ta sai rồi từ nay không dám nữa. Nghe những lời kêu van thống thiết đó Tạ Đinh vẫn mặc kệ tiếp tục đấm lại đá. Hắn thật sự đã nhịn đủ lâu rồi là 5 năm suốt 5 năm hắn chỉ nhớ mỗi ngày trôi qua là túi tiền của hắn lại mỏng đi đáng kể, hắn đã trải qua chuỗi ngày đau lòng như thế lại suốt ngày cười cười nói nói nuốt giận vào trong. Hắn là kẻ vui vẻ cũng là kẻ lương thiện nhưng giang hồ này có để lòng tốt của hắn vào trong lòng không? Hắn giận ra tay càng ác liệt hơn nhưng hắn đánh chỉ là lực lượng thân thể cũng không dùng đến nội công nhưng chỉ như thế cũng đủ khiến cả đám khiếp hồn lạc phách. Thấy hắn vẫn không dừng lại một tên trong đám bị đánh đến thảm thương dùng hết sức bình sinh để lên tiếng: - Ta đền ta đền cho ngươi bao nhiêu ta cũng đền chỉ cần ngươi dừng tay. Nghe thấy thế mắt hắn liền sáng lên. Với hắn mà nói sau cái mạng nhỏ thì tiền là thứ quan trọng nhất. - Đền thế nào? Tên kia thấy hắn dừng lại liền thở phào nhẹ nhõm cố hết sức lấy trong người ra 1 túi tiền đưa về phía Tạ Đinh. - Đây là tất cả số tiền ta có ngài xem.. - Chỉ có nhiêu đây? - Các ngươi còn chờ gì nữa không mau đưa tiền cho ông chủ Tạ. Nghe thấy vậy đám còn lại lết từng bước đến bên Tạ Đinh ánh mắt còn mang theo sự kinh hãi từng người từng người đưa hắn tất cả số tài sản có trên người. Lòng Tạ Đinh vui như pháo nổ nhưng hắn vẫn nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng: - Cũng chỉ có nhiêu đây? Các ngươi biết các ngươi đã ăn bao nhiêu đồ, đập vỡ bao nhiêu chén đĩa bao nhiêu bàn ghế không? Nào có phải lần một lần 2. Mỗi lần các ngươi đến, quán của ta liền thành bãi chiến trường. Bao nhiêu năm? 5 năm mỗi năm bao nhiêu lần các ngươi đếm nổi không? - Vậy vậy ngài muốn sao? Chúng tôi thật sự không còn gì nữa rồi. - Các ngươi ở lại đây làm công trả nợ 1 năm. - Hả? Cái này cái này.. Hắn liếc nhìn đám thương binh đáng thương ngữ điệu lạnh lùng lãnh khốc: - Hử? Không đồng ý? - Không đương nhiên đồng ý. Hắn lạnh nhạt gật đầu nhưng trong lòng không ngừng nhảy múa. Nếu hắn biết bạo lực có thể giải quyết êm đẹp thế này thì hắn đã không nhẫn nhịn lâu đến thế mỗi ngày hắn đều có thể đấm vài tên. Tuy nhiên hắn là người lương thiện a. Hắn thấy hiện tại hắn cũng không nhất thiết phải đổi nghề nữa. Hắn liếc mắt nhìn ra ngoài, ngoài đó có vài kẻ giật thót muốn nhanh chóng lẻn vào đám đông mà chuồn đi nhưng đã không kịp nữa rồi. - Ngươi đúng rồi chính là ngươi. Cả ngươi nữa. Ngươi. Ngươi. Ngươi. Thêm ngươi. Đều bước lên hết cho ta. Định trốn sao? Tưởng ta không nhớ mặt các ngươi? Nói rồi hắn liền liếc nhìn túi tiền đang ở trên tay hắn xoay qua xoay lại rồi lại ngẩng lên nhìn từng tên một. Ý của hắn còn không rõ nữa thì chỉ có thể là kẻ ngốc những tên được chỉ mặt điểm tên liền tiếc nuối dâng túi tiền lên tận tay cho hắn. - Ta thấy miếng ngọc bội ngươi đeo không tệ. Thấy mắt hắn dán lên miếng ngọc bội trên người mình nam tử thầm mắng nhưng cũng đành cắn răng đưa cho hắn. - Được rồi hôm nay quán ta đóng cửa mọi người giải tán đi. Còn các ngươi từ tuần sau đến đây làm việc. Sau khi mọi người đã đi hết ở trong quán một mình hắn chân múa tay nhảy miệng cười hớn hở: "Bội thu bội thu". Sau đó hắn phấn khích mở từng túi tiền ra đếm từng đồng từng đồng: 1, 2, 3, 50, 100, 200.. Đếm xong tiền hắn liền lôi từ ngăn kéo ra một quyển sách cũ tan tác bên ngoài tấm bìa mơ hồ nhìn thấy dòng chữ "101 cách giữ chân khách hàng", hắn nhìn nó với vẻ ghét bỏ rồi dứt khoắt mang đi rọi bếp.
Chương 10: 1 tháng nghỉ phép Chương 11: Về lại chốn cũ Bấm để xem Bất ổn quán: 1 tuần sau, Tạ Đinh nhanh chóng an bài cho đám Bạch Hổ (đám người sẵn sàng hiến dâng cả của cải và 1 năm làm việc không công) trang hoàng lại bất ổn quán mở rộng thêm chút diện tích và xây thêm 1 lầu làm nơi ở trọ. Lần này hắn sẵn sàng bỏ hết số tiền mà hắn lấy lại được từ chương trước và số tiền từ hai vị quý nhân ở chương 7 để trùng tu lại bất ổn quán. Hắn muốn thay đổi khuôn mặt quán cũng như vận mệnh xui rủi làm lại từ đầu, mở ra con đường kiếm tiền lương thiện đầy triển vọng. Dự tính thời gian tu sửa là 1 tháng trong một tháng này bất ổn quán phải đóng cửa. Hắn tính trong thời gian này sẽ về thăm 2 lão sư phụ. Sau khi sắp xếp mọi việc ổn thỏa hắn liền an tâm lên đường để lại sau lưng những tôi tớ trung thành với ánh mắt lưu luyến: M* nó chỉ để lại một câu "ta cho ngươi 1 tháng, 1 tháng sau ta về mọi việc mà không khiến ta hài lòng hậu quả thế nào ta cũng không dám chắc đâu" nói xong liền đi. Ngươi đi đi đi cả đời đừng về ngươi ch*t ở ven đường cũng không ai thèm nhặt xác ngươi. Quân ăn cướp quân gi** người! * * * Vào 1 ngày khi Tạ Đinh đang đi trên đường bỗng 1 nam tử mặt mày khôi ngô tuấn tú phong thái phi phàm chuẩn chất hán tử ngay ngay thẳng thẳng mang theo khuôn mặt mệt mỏi dường như đã mấy ngày không nghỉ ngơi trên mặt thoáng hiện 1 tia mệt mỏi nhưng phần nhiều là sự lo âu phiền muộn, trên tay cầm một bức họa vẽ chân dung một người tiến lại gần Tạ Đinh: - Vị hyunh đài này có thể cho ta hỏi ngươi từng thấy qua người nào như thế này chưa? Hắn vừa nhìn qua liền nhận ra người trong bức họa, không phải do trí nhớ hắn tốt mặc dù trí nhớ hắn tốt thật mà chủ yếu là do dung mạo người kia quá thu hút, mắt kiếm mày ngài mũi cao 1 đường khí khái mà cũng bởi vì vị đại nhân vật này cũng tính là quý nhân của hắn 1 trong 2 nam tử đã từng cho hắn một hậu đãi đáng quý vì cảm động trước sự lương thiện của hắn. Hắn nhìn bức tranh rồi lại nhìn dáng vẻ đáng thương của người nam tử trước mặt, hắn biết người trước mặt không mang theo ác ý chỉ đang cố gắng tìm lại cố nhân nên đã thành thành thật thật nói cho hắn chuyện đã xảy ra vào mấy ngày trước. Nam tử kia vốn tưởng lại chỉ nhận được cái lắc đầu hay cái phất tay trong thoáng chốc khi nghe được biểu cảm liền biến đổi ban đầu là vui mừng liền sau đó lại là phức tạp và cuối cùng là lo lắng khẩn trương. Sau khi nghe xong hắn nắm quyền cảm ơn Tạ Đinh rồi lập tức hướng về nơi Tạ Đinh vừa đi qua. Tạ Đinh nhìn theo bóng dáng nam tử vừa đi trong lòng có chút không nỡ. Thật đáng thương. Nhưng chung quy không phải chuyện của hắn hắn cũng không muốn để trong lòng. Cả đời hắn sợ nhất chính là những xúc cảm nặng nề ấy hắn muốn vui vui vẻ vẻ kiếm tiền sống qua ngày mọi việc khác hắn đều không muốn bận tâm. Thoáng cảm thán trong lòng hắn lại tiếp tục lên đường. Chương 11: Về lại chốn cũ Bấm để xem Thoáng cảm thán trong lòng hắn lại tiếp tục lên đường. 10 ngày sau cuối cùng hắn đã đến đỉnh một ngọn núi, có điều ngọn núi này không được bao phủ bởi sắc xanh của cây cối mà thay vào đó lại là một sắc hồng trùm phủ bát phương thơm ngát một mùi hương thanh tao thoang thoảng. Hắn đi giữa rừng đào đương độ hương sắc cánh hoa theo gió chao lượn vài vòng rồi lại an yên rơi xuống thảm hoa trên đất. Đã bao lâu rồi hắn chưa về lại nơi đây đã bao lâu rồi chưa thấy cảnh tượng thân thương này. Hắn cố hít một hơi thật sâu như muốn lưu giữ hương vị thật sâu trong tim. Hắn tiếp tục đi, khi dừng lại trước một cánh cửa gỗ đơn sơ mục nát in dấu ấn năm tháng hắn đưa tay lên sờ ánh mắt cũng trở nên dịu dàng hơn. - Này 2 lão già! Lão quỷ, lão ma đầu! - Tên quỷ bất hiếu vô phép tắc kia cuối cùng cũng chịu vác mặt về à? Tiếng nói phát ra từ hướng chiếc bàn cờ đá được đặt dưới một gốc đào lớn, là một lão già râu tóc đã bạc phơ, khuôn mặt nhăn nheo không biết đã trải qua bao nhiêu năm tháng nhưng ngữ điệu và khí tức của lão so với thiếu niên lại sung mãn không kém. - Hừm còn không mau vào nấu cơm. Lão phu sắp chết đói đến nơi rồi để lão ma đầu này nấu cơm đúng là lãng phí đồ ăn xúc phạm ẩm thực. Ngồi phía đối diện, cũng một người râu tóc đã bạc nếp nhăn xô lại nhưng đôi mắt tinh tường sáng rỡ bình lặng như mặt nước mùa thu mang lại cho người ta cảm giác bị nhìn thấu tới tận đáy nếu phải đối diện với đôi mắt ấy, khuôn mặt lão mang theo sự phúc hậu hồng hào cũng mang theo sự âm trầm từng trải cả kiếp người. Sao ta thấy lời lão nói không hợp với phong thái cao nhân này cho lắm. - Lão quỷ ngươi thì hay rồi đến xuống bếp còn không xuống. Ta đã hạ mình xuống nấu cơm cho ngươi ngươi còn dám chê. - Ngươi đừng quên ngươi là đang ở nhờ. - Lão nhân gia ta đây thấy ngươi 1 mình già cả sắp phải trầu trời nên mới tốt bụng ở lại bầu bạn với ngươi mà ngươi.. Hàiiii ai bảo ta quá lương thiện. - Này 2 lão già già đầu rồi còn suốt ngày chấp nhất cãi cọ có phải hài tử lên 3 nữa đâu. Còn nữa ta là 7 năm không về, vừa về đã bảo ta vào bếp nấu cơm còn miếng lương tâm nào không? - Ngươi còn nhớ là 7 năm ngươi không về. Ta tưởng ngươi chết ở xó nào rồi. Lần sau ngươi về chắc nấm mồ của lão gia hỏa kia cũng cỏ xanh um tùm rồi. - Lăn lộn giang hồ không dễ dàng ta đã mấy lần thập tử nhất sinh khó khăn vạn phần mới tìm được cơ hội trở về. - Ngươi không nấu cơm vậy có mang gì về không? - Đã bao nhiêu năm rồi vấn đề duy nhất của lão cũng chỉ là ăn thôi sao? Có có ngươi xem trên đường về đi qua nơi nào có đặc sản gì ngon ta đều mua về. Ta biết 2 người sống trong rừng rú nấu ăn đến cho mèo cũng chê nên đặc biệt mua rất nhiều thứ. Đồ đệ ta ngoan ngoãn có hiếu biết mấy mà 2 lão đầu các ngươi còn phàn nàn thật không biết trân trọng. - Biệt tăm bao nhiêu năm võ mồm của ngươi lại lợi hại hơn không ít. - Còn không phải nhờ sự chỉ dạy ân cần của 2 vị sư phụ đáng kính đây sao. Ra giang hồ nó giúp ta không ít. - 2 ngươi còn nói thì lát ăn vỏ đi. - Lão quỷ ngươi suốt ngày chỉ ăn ăn ăn. Mà tên đồ đệ bất hiếu ngươi xem ngươi là đồ đệ duy nhất của cao thủ đệ nhất thiên hạ ta lại cũng là đồ đệ của tên lão đầu y thuật cổ quái này tên tuổi cũng không nhỏ.. - Y thuật cổ quái cũng từng cứu ngươi một mạng. Tên tuổi không nhỏ? Lại chính là thần y người người cầu mà không được. - Ta đang nói đừng chen vào. Ta đang nói đến ngươi lăn lộn giang hồ bao nhiêu năm có phải cũng có chút danh tiếng không? Ngươi kể lão phu nghe. Sao tự dưng lão phu nhớ mình hồi còn trẻ.. - Ahaha tên tuổi đương nhiên có chỉ là ở chốn giang hồ tên tuổi càng lớn nguy cơ càng lớn đời này ta ghét nhất phiền phức nên ta liền đổi sang kinh doanh quán trọ. Sư phụ ngươi có biết ta đã làm chủ bao nhiêu quán không ta kể ngươi nghe nào là Đệ Nhất quán, Vô song quán, Mỹ thực quán.. Đó đều là quán danh xứng với thực ngày ngày khách đến không ngớt âm thanh sống động rôm rả. Ta ở đó.. - Ngươi học võ học y sao lại lăn lộn ra chủ quán trọ rồi? - Lão ma đầu hồ nghi hỏi. - Sư phụ vậy là ngươi không hiểu rồi lăn lộn giang hồ chém giết có tiền không? Muốn có tiền thì phải kinh doanh. Thời buổi này kinh doanh là cả một nghệ thuật. - Ngươi nói cũng có lý. - Đương nhiên rồi. Lão quỷ sư phụ người nói có phải không? Lão giả đệ nhất danh y lạnh nhạt liếc nhìn 2 người 1 cái rồi lại tiếp tục công trình thẩm thực của mình. Lão đương nhiên nhìn thấu trò ba hoa của Tạ Đinh nhưng lão cũng lười vạch trần hơn nữa đồ lão đang ăn là hắn mua nên ít nhiều cũng nên giữ cho hắn ít mặt mũi. Tạ Đinh hắn biết điểm này của lão nên mới tự tin ba hoa khoắc lác suốt cả ngày trời. Thoáng chốc đã nửa tháng trôi qua đã đến lúc hắn phải từ biệt trở về. - Tiểu tử ngươi làm biếng luyện võ lâu như vậy lần sau còn tiếp tục xem ta có giã ngươi ra không? - Tiểu tử ta nghe nói đồ ăn của Minh Hải, Hạ Lương, An Hà.. không tệ. - Biết rồi biết rồi lần này ta đi không biết bao giờ mới có thể trở về nhớ đừng có chết trước khi ta về đấy. - Ngươi mới chết tên tiểu tử hỗn láo lão phu còn khoẻ mạnh hơn ngươi gấp trăm lần. - Lần sau về sớm chút là được. - Được. Ta đi rồi về. Nói rồi hắn bước đi một mạch không quay đầu, hắn không dám quay đầu hắn sợ khi quay lại rồi lại không nỡ đi nữa. 2 lão giả lúc này đứng im lặng trong làn gió hoa, lặng lẽ nhìn bóng hình hắn dần khuất ánh mắt xa xăm có chút mong chờ lại có chút không nỡ.
Chương 12: Quá khứ của Tạ Đinh (1) - người giang hồ làm gì để kiếm sống? Bấm để xem Lão sư phụ đã từng hỏi hắn lăn lộn giang hồ suốt 7 năm có danh tiếng gì không. Lúc đó hắn cũng không quá để tâm nhưng không hiểu tại sao hiện giờ vì câu nói ấy mà hắn có chút cảm thán trong lòng nhớ lại những năm tháng đầu tiên chân ướt chân ráo bước vào giang hồ. Còn nhớ năm đó hắn là thiếu niên mười tám tuổi thiện lương hiền lành. Hắn không biết người giang hồ thì làm gì mỗi ngày thế là hắn bám theo mấy vị hán tử một thân đậm chất giang hồ. Hắn thấy họ ăn ăn nói nói thế là hắn cũng ăn ăn nói nói. Hắn thấy người ta hở tý là động đao kiếm nhưng hắn không muốn khi không kéo ra 1 kẻ vô tội mà đánh đấm hắn là người lương thiện nha vì thế hắn chỉ đứng một bên cổ vũ, cũng không kẻ nào biết hắn rốt cuộc hắn đang cổ vũ bên nào hay là cả 2? Chớp mắt 1 tháng đã qua, trong lòng hắn luôn có 1 thắc mắc, hắn không thấy người giang hồ làm việc, sao bọn hắn vẫn có tiền tiêu xài vậy? Túi tiền của hắn thì sắp hết đến nơi rồi. Càng ngày hắn càng ăn tiêu chi ly từng chút một thậm chí vào quán ăn chỉ dám gọi 1 ly nước đến trà cũng không dám gọi, 1 tô mỳ không thể thanh đạm và đơn sơ hơn được nữa. Hắn hiện tại chính là chuẩn chất quỷ nghèo. Đến một hôm túi tiền của hắn chỉ còn vài đồng lẻ, cho dù có chi ly cỡ nào thì cũng chỉ duy trì được 2 ngày là cùng. Thế là trong lúc sầu não hắn thấy bên đường một tên ăn mày hình như là người của Cái bang. Mắt hắn bỗng nhiên loé lên một tia tinh quang sau đó liền bị hắn dập chết ngay tắp lự. "Ta đường đường là 1 thiếu niên tương lai sáng ngời, phong quang vô hạn, mang trong mình khí chất vương tử phong thái thiên kiêu há có thể lâm đến bước đường đó?" Thế là hắn lại sầu não đi, hắn đi được 1 đoạn liền bắt gặp 1 nhóm mãi nghệ đang biểu diễn đập đá trên ngực, đưa kiếm vào miệng được rất nhiều người vây quanh hò reo. Hắn lại đi 1 đoạn nữa hắn thấy 1 đám đông tụ tập thì cũng lại gần phát hiện trung tâm đám đông là 1 người đàn ông đang thổi sáo, từ trong chiếc bình đặt trước mặt hắn bỗng 1 con rắn ngó ra uốn lượn. Đây là cách kiếm tiền của người giang hồ? Mắt hắn chợt sáng bừng lên. Hắn cũng muốn mãi nghệ kiếm tiền. Hắn muốn đập đá trên ngực nhưng hắn chỉ có một mình không ai đập hắn, hắn muốn làm trò cho kiếm vào miệng nhưng hắn sợ tự mình xử mình mất, hắn muốn thổi sáo dẫn xà nhưng hắn không biết thổi. Hắn lại rơi vào trầm tư khổ tâm đến cùng cực. Hắn ngồi một góc bắt đầu dựt tóc bứt tai 1 canh giờ trôi qua hắn bất chợt đứng bật dậy tóc tai rối bời nhưng gương mặt mang theo kích động vạn phần. Hắn cũng không cần bắt trước bọn họ. Hắn tự diễn trò của mình. Hôm sau ở giữa đường mọi người thấy một thanh niên ôm đến tảng đá lớn bằng cơ thể hắn, lần sau hắn xuất hiện lại là tảng đá gấp rưỡi rồi gấp 2 gấp 3.. trông tảng đá có sức nặng ghê gớm mà hắn lại bưng không chút để tâm làm không ít người đứng lại ngó xem trầm trồ bàn tán. Sắp xếp xong xuôi vị thiếu niên mới hớn hở cất tiếng: Các vị hôm nay ta sẽ biểu diễn một màn phá đá kinh diễm tuyệt luân có một không hai. Mọi người mau tới xem nếu không sẽ thật sự hối hận đó. Kết quả hắn vừa dứt lời thì đã không ít người kéo đến vì tò mò. Hắn thật sự sẽ phá khối đá đó sao? Bằng tay không? Không thể nào! Chắc chỉ là chiêu trò câu khách thôi. Mắt thấy mọi người đã tụ tập không ít hắn hài lòng bước đến bên tảng đá thứ nhất to bằng người, hắn một tay đưa ra sau một tay nắm quyền đấm vào tảng đá phong thái ung dung tiêu sái. Mọi người xung quanh nín thở nhưng căn bản nắm đấm đó không tạo ra 1 chấn động nào. Tảng đá không hề suy chuyển. Thế là mọi người đều mang theo bộ dạng thất vọng có kẻ khinh bỉ lại có kẻ quở trách. "Ầm!". Âm thanh vang lên khiến tứ phương chấn động, tim những người đứng xem hững lại 1 nhịp. Tảng đá đã vỡ vụn! Từ vị trí nắm đấm bắt đầu xuất hiện những vết nứt sau đó chúng không ngừng lan ra xung quanh kết quả tảng đá đã không thể trụ nổi mà trực tiếp sụp đổ. Mọi người mắt chữ A mồm chữ O sau đó tiếng hoan hô cổ vũ bắt đầu vang lên và càng kịch liệt. Thấy thế cằm của thiếu niên dường như càng nghếch lên cao hơn ung dung đi đến tảng đá thứ 2 rồi thứ 3.. ung dung đấm một quyền về phía trước. Những tảng đá theo đó liên tiếp đều sụp đổ chấn động lúc sau còn to hơn lúc trước. Người đi đường không ngừng bị thu hút tới. Vòng người vây xem ngày một lớn hơn. Sau khi tảng đá cuối cùng sụp đổ vị thiếu niên tươi cười quay sang: Mọi người nếu thấy hay thì ủng hộ. Ai có tiền ủng hộ tiền ai không có tiền thì đến góp vui. Vừa nói hắn vừa đưa một cái thau đi vòng quanh một vòng trên mặt không ngừng nở nụ cười tươi như hoa. Tiếng tiền đồng lanh canh va chạm vang lên không ngừng. Mỗi một đồng rơi vào hắn cười càng tươi hơn tưởng chừng nụ cười đó có thể kéo cái miệng của hắn rộng ra hơn vậy. "Hôm nay bội thu. Ta đúng là thiên tài.. Có điều phải thu xong đống lộn xộn này đã". Hắn nhìn đống đá lăn lộn đầy đất nhưng nụ cười vẫn không biến mất hắn còn ngân nga vài câu hát trong Lúc cần mẫn thu dọn.
Chương 13: Quá khứ của Tạ Đinh (2) - đối đỏ của cao nhân. Chương 14: Quá khứ của Tạ Đinh (3) - phải đổi thôi! Bấm để xem Sau khi thấy mọi chuyện diễn ra tốt đẹp ngày hôm sau hắn lại xuất hiện tại con đường cũ có điều lần này hắn không mang theo 1 khối đá nào thay vào đó lại là mấy cái bao bên trong không biết đựng thứ gì. Mọi người thấy hắn đến thì tò mò không biết hôm nay hắn sẽ biểu diễn gì liền không ít người kéo đến. - Đông qua xuân tới, muôn hoa khắp nơi đua nở, đất trời hưng phấn, lòng người chờ mong. Mà tết đến thì cần gì? Chẳng phải chính là câu đối đỏ sao? Cầu năm mới bình an, cầu năm mới phát tài, cầu tình duyên, cầu phước lộc.. Hôm nay ta sẽ viết câu đối tuy nhiên không phải kiểu câu đối thông thường dùng giấy đỏ mực đen. Câu đối của ta sẽ dùng trời làm giấy dùng hoa làm mực chính ta làm bút. Khi nói đến câu cuối ngữ điệu khí khái của hắn tăng lên âm thanh vang vọng bát phương. Âm vọng ấy như âm vang của đất trời vọng vào lòng người. Khi thanh âm ấy vang lên xung quanh càng không ít kẻ kéo đến so với hôm qua thậm chí còn nhiều hơn 3 phần. Vẫn 1 bộ dáng cao nhân cũ, hắn vung tay, miệng bao đang nằm trên đất liền mở ra. Theo cái vung tay ấy từ trong bao bay lên không trung hàng ngàn những cánh hoa đào phủ kín cả một khoảng không. Từ xa nhìn lại có thể thấy một đám mây hồng đang bay bồng bềnh trông rất cổ quái. Những người ở gần chứng kiến kẻ nào kẻ nấy tâm thần chấn kinh kích động không thôi ngẩng đầu nhìn lên trời đến 1 cái chớp mắt cũng không dám chớp. Những cánh hoa trên không bay bay lượn lượn co vào xoè ra như một đóa hoa khổng lồ đang nở rộ giữa trời xanh. Sau đó đám mây hoa từ từ tách nhau ra không ngừng xoay tròn theo vòng xoắn tạo ra cảm giác mềm mại như những dải lụa đang múa giữa trời. Cảnh tượng trước mắt quả thật quá mức kinh diễm so với việc ngắm mỹ nhân ca hát nhảy múa thiếu điều còn đặc sắc hơn. Sau khi xoay lượn vài vòng những cánh hoa dần tụ lại thành chữ? Chính là tụ làm 2 hàng chữ nhưng là chữ gì thì quả thật nhìn không ra! Mọi người tâm thần vẫn còn chấn kinh đứng dưới hàng trữ liền đứng hình mất mấy giây. Bỗng có kẻ cất lời sau đó kéo theo màn âm thanh cùng rộ lên rôm rả: - Hắn viết xong rồi? - Hình như là vậy. - Đây là câu đối? Nhìn thì đúng là không sai. Nhưng hắn rốt cuộc là viết gì vậy? - Là những chữ mà tất cả chúng ta đều không biết sao? Đúng là cao nhân! Sau khi kẻ vừa lên tiếng dứt lời những kẻ xung quanh chợt "A" một tiếng như vừa hiểu ra điều gì sau đó tiếng vỗ tay hoan hô kịch liệt vang lên. - Hay! - Hay! Tạ Đinh hắn nghe lời nói trước đó liền có chút khó hiểu. Câu hắn viết chẳng phải toàn từ phổ thông sao? Là "Năm mới phát tài. Tiền dắt đầy mình". Mọi người dạo này lại lười học đến vậy sao? Nhưng suy nghĩ đó cũng duy trì không lâu thì đã bị tiếng hoan hô xung quanh phủi bay theo gió. Vẫn một biểu cảm vẫn một cái thau hắn mang theo đi vòng quanh thu tiền. Hôm nay số tiền còn nhiều gấp đôi hôm qua. Trong đôi mắt hắn lúc này cái gì cũng không có ngoại trừ tiền đồng. Tiền là chân ái. Lại một ngày bội thu! "Ta là thiên tài hahahahahhhhh". Chương 14: Quá khứ của Tạ Đinh (3) - phải đổi thôi! Bấm để xem Hắn mới khởi nghiệp được 2 ngày mà đã thành công như thế hỏi có kẻ nào tài hoa như hắn, tiền đồ vô lượng như hắn? Sau những ngày ăn tiêu khổ cực, cắn răng đứt ruột, thắt xương buộc da cuối cùng hắn cũng có thể thoải mái phung phí. Hắn bước vào quán trọ phong thái nghênh ngang, mở thực đơn sau đó đưa tay chỉ từ đầu đến cuối trang nói: - Ta muốn. Tiểu nhị thấy thế nhất thời kinh ngạc sau đó tươi cười hớn hở: - Dạ quý khách xin đợi một chút. Một lát sau khi hắn đang tận hưởng hương vị tuyệt vời mà đã mấy tuần qua thấy mà không thể chạm, ngửi mà không thể ăn làm hắn bi thương đến cùng cực thì một đám người bước vào khí thế đằng đằng đến trước bàn hắn đập rầm 1 cái. Hắn ngơ ngác không hiểu chuyện gì thì đối phương lên tiếng: - Ngươi từ ngày mai biến khỏi nơi này. Dám ở địa bàn của ta dở trò yêu thuật mê hoặc lòng người? Hắn cầm miếng đùi gà ngơ ngác nhìn người vừa đến. Hình như có chút quen mắt. Chẳng phải là những người mãi nghệ trên đường hắn đã gặp sao? Hắn cuối cùng cũng hiểu rồi. - Vị đại ca này chúng ta là người cùng ngành cũng coi như là huynh đệ. Huynh xem không phải chúng ta nên nương tựa vào nhau cùng làm ăn sao? Nơi này cũng không nhỏ không thể chứa thêm một sinh linh bé nhỏ tội nghiệp không chỗ nương thân như ta hành nghề kiếm sống sao? Hắn vừa nói vừa thút thít. Tên nam nhân đi đầu trong nhóm mãi nghệ nghe vậy liền trừng mắt: - Không thể! Mồm miệng lẻo mép yêu thuật mê hoặc! Ngươi từ mai còn không cút thì đừng trách ta không nương tay! Thật ra tên nam tử này biết lời nói của Tạ Đinh hắn không phải không có lý, ban đầu hắn cũng không thèm để ý tới y. Nơi này quả thật không nhỏ chứa thêm một kẻ cũng chẳng ảnh hưởng gì đến công việc làm ăn của hắn nhưng hắn thật không ngờ bản lĩnh của tên gia hỏa này lại lớn như vậy! Mới trong 2 ngày hắn đến đã kéo được số lượng khách không tưởng được. Như thế thì cũng thôi đi nhưng sau khi những người ấy xem hắn biểu diễn liền không còn chút hứng thú với đoàn của hắn. Như thế thì cũng thôi đi nhưng vẫn còn. Đi đâu hắn cũng nghe người ta bàn tán, lại hết lời tán dương với tên trời ơi đất hỡi từ đâu chui lên đục thủng bao gạo của hắn. Hắn càng nghe càng chịu không nổi thế nên dứt khoát lôi hết anh em bạn hữu trong ngành đến ép hắn phải rời đi. Tạ Đinh hắn vốn là người sáng dạ hắn cũng hiểu ra mình đã chặt đứt đường mưu sinh của người ta rồi. Muốn trách thì phải trách hắn vì sao tài năng lại nổi bật hơn người như thế? Hắn là người lương thiện hắn cũng không muốn vì mình mà người khác sống không yên ổn. Hắn chấp nhận hy sinh bản thân vì việc nghĩa cất bước ra đi. Có gì đó sai sai. Con người hắn hình như không phải như vậy! Tạ Đinh ngươi đừng lái ta! Thật ra ngoài hai chiêu hắn đã biểu diễn 2 ngày nay ra hắn cũng cạn ý tưởng rồi. Hắn biết mãi nghệ phải luôn đổi mới không đến một ngày tiết mục dù có đặc sắc đến đâu nhưng khi xem đi xem lại cũng sinh ra cảm giác nhàm chán. Nhưng cái đổi mới ở đây không phải chỉ có đổi mới cách biểu diễn mà có thể đổi mới người xem đổi mới địa điểm. Cứ như thế hắn mang một thân tài nghệ đầy mình cất bước ra đi, hắn đã đi qua rất nhiều nơi cũng bị không ít kẻ cùng ngành đánh đuổi nhưng không sao mọi thứ đều ổn vì hắn có tiền. Tiền sưởi ấm con tim tiền chữa lành đau khổ. Thế rồi đến một ngày hắn chợt nảy sinh một cảm giác chán nản cùng cực. Hắn không muốn đi nữa không muốn ngày nào cũng lặp lại y nguyên 1 hành động, 1 lời nói, 1 biểu cảm. Một cảm giác buồn tủi vô hạn trỗi dậy. Hắn muốn đổi nghề. Hắn muốn ổn định không phải lang bạc, hắn muốn lâu dài không phải tạm bợ. Thế là hắn bắt đầu hành trình khảo sát công việc của mọi người trong giang hồ. Nghề sát thủ? Hắn là người lương thiện nha! Loại! Do thám? Ừm ta thấy không thích hợp lắm. Loại. Hắn tiếp tục tìm hiểu nhưng kết luận đều là 1 từ: Loại! Đến khi hắn bắt đầu chán nản muốn từ bỏ thì biểu cảm của hắn chợt biến đổi: Phải phải chính là việc này. Đây chính là việc sinh ra giành cho ta. Vừa hành hiệp trượng nghĩa giúp dân trừ hại vừa không lo không có thù lao. Lương tâm bảo toàn tiền lương rúng rính! "Ta muốn đi bắt tội phạm truy nã!"