Xuyên Không Thiên Định Thì Làm Sao, Ta Muốn Nghịch Thiên Cải Mệnh - Ảnh Quân Nguyệt Dạ

Discussion in 'Chờ Duyệt' started by Mi Huyền Chỉ Hoa, Feb 25, 2025.

  1. Thiên định thì làm sao, ta muốn nghịch thiên cải mệnh

    [​IMG]

    Tác giả: Ảnh Quân Nguyệt Dạ

    Thể loại: Xuyên không, cổ đại, nữ cường, tiên hiệp

    Văn án:

    Ta là nhi nữ của một gia đình khá giả. Cứ tưởng cuộc đời ta sẽ trôi qua một cách bình thường như vậy cho đến cuối đời cho đến khi câu nói của cha ta làm ta chấn động. Cha nói với ta rằng: "Con gái cuối cùng đằng nào cũng phải gả chồng dù có học hành cao đến nhường nào cũng vậy. Tiền học phí đại học quá đắt, khi ra trường đi làm cũng chả mấy năm lại về nhà người khác. Nếu nhà họ có cơ ngơi có khi lại làm cho nhà chồng, lãng phí số tiền đại học đã bỏ ra."

    Ta không cam tâm với câu nói của cha. Ta không cam tâm, vì sao mọi người đều nghĩ ta phải kiến công lập nghiệp cho nhà chồng chứ không phải cho chính bản thân ta. Đã là thời đại nào rồi mọi người đều nghĩ vậy, thân là nữ nhi thì có làm sao, một thân ta cũng có thể kiến công lập nghiệp, tạo dựng một cõi trời của riêng mình. Vì sao vậy, ta muốn nghịch thiên cải mệnh.

    Cũng chính vì lời nói đó ta xuyên đến một thời không khác, cùng nhau tạo mở nên một khoảng trời nơi nữ tử đáng được công nhận, chứ không phải là người khác ban ân, kỳ tích.

    Nữ tướng quân: Người khác nói: "Nữ nhi thì biết cái gì, Ta không phí lời với nữ nhân, Nữ nhân sao có thể tòng quân, Ngươi nữ nhân trời sinh chú định không được." Vì cái gì một nữ nhân như ta cớ gì lại không thể trở thành một đại tướng quân bình định loạn lạc đem lại bình yên cho nước nhà. Ta không cam tâm, ta muốn nghịch thiên cải mệnh.

    Tài nữ kinh thành cười nói: "Tam tòng tứ đức chẳng qua là một loại xiềng xích dùng để trói buộc nữ tử vì sợ họ giỏi hơn nam tử mà thôi"

    Phu nhân đôi mắt chế giễu: "Ái tình chính là một trò đùa lớn nhất thế gian, thứ mà nữ nhân có thể dựa vào cũng chỉ có chính bản thân mình mà thôi."

    Trưởng công chúa: Hoàng đế nói: "Nữ tử chấp chính không hề thua kém nam tử, thái bình thịnh trị cũng có thể do nữ tử tạo ra."

    Chúng ta đều là nữ tử, đều muốn nắm giữ vận mệnh của mình, muốn nghịch thiên cải mệnh, cùng nhau tạo ra một lối thoát dành riêng cho nữ tử, nơi nữ tử xứng đáng được coi trọng, được công nhận, nơi nữ tử không hề thua kém nam tử. Ta nhất định, ta có thể, ta chắc chắn sẽ làm được.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
    Last edited by a moderator: Feb 26, 2025
  2. Chương 1: Ta Lý Thanh Vân muốn nghịch thiên cải mệnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Mây trắng phiêu du cùng gió ngàn, gió ngàn thổi nhẹ khách dừng chân." Đạo hữu có duyên dừng bước chớ vội đi, lắng nghe ta kể chuyện một thời.

    Ta - Lý Thanh Vân tưởng chừng như cuộc sống của bản thân vô lo vô nghĩ, tự do tự tại đến cuối đời, sống một cuộc đời bình phàm như bao người bình thường khác lại có một bước ngoặt khiến ta rẽ ngang.

    Đêm ngày chọn trường đại học, ta và cha cùng thảo luận về việc ta sẽ học trường nào, không biết cha nhất thời nghĩ hay là những suy tư được chôn cất sâu dưới đáy lòng mà nói với ta rằng:

    - Con gái cuối cùng đằng nào cũng phải gả chồng dù có học hành cao đến nhường nào cũng vậy. Tiền học phí đại học quá đắt, khi ra trường đi làm cũng chả mấy năm lại về nhà người khác. Nếu nhà họ có cơ ngơi có khi lại làm cho nhà chồng, lãng phí số tiền đại học đã bỏ ra.

    Câu nói này như đâm thủng tấm ranh giới về nhận thức nam nữ của ta. Từ trước tới nay, ta đều nghe và dạy từ mọi người rằng: "Nam nữ bình đẳng." Nhưng hình như chả mấy ai có thể thực hiện điều ấy cả. Khi nhìn vào thực thế ta mới thấy nó khó thay đổi, khó thực hiện tới nhường nào.

    Trong thâm tâm ta lúc này như có vạn câu hỏi vì sao, chúng chỉ đợi ta không kìm được ngay lập tức nó sẽ bùng nổ. Ta thấy thật bất công khi mọi người đều nói bình đẳng nhưng đều xem nhẹ nữ giới hơn, luôn nói những câu thật cay nghiệt khi bình phẩm về họ. Những câu nói ấy như những vết đao ghìm chặt vào trái tim ta trong suốt 18 năm qua.

    Trong gia đình ta, ta là con gái cả, phía sau là em gái. Một gia đình không có con trai. Chính vì vậy mà ta cảm nhận được sự bất công sâu sâu sắc về khoảng cách giới tính. Mẹ ta vì không đẻ được con trai thường bị mọi người trong tộc gọi là "con gà mái già không biết đẻ trứng", bị mọi người chỉ trỏ sau lưng thậm chí họ còn khuyên cha ta bỏ vợ. Cha ta vì không có con trai mà luôn bị đánh giá thấp trong mọi bữa tiệc, không được ngồi mâm trên chỉ có thể ngồi mâm dưới, luôn bị bạn bè chế nhạo làm thành một ví dụ cho các cặp vợ chồng mới cưới.

    Nhưng cha ta từng nói với ta rằng:

    - Nhà có con gái thôi là đủ rồi, lo cho hai đứa con ăn học đàng hoàng có công việc ổn định là được.

    Mãi đến sau này khi ta mới 18, mẹ sinh em trai. Ta cảm nhận cha dường như thay đổi rồi. Dáng đứng, khí thế, lưng eo của cha thẳng hơn. Khuôn mặt rạng rỡ hơn nhiều, sự u ám mỗi khi nói chuyện cùng bạn bè cũng không còn. Trước đây, khi bạn bè, họ hàng, nói về gia đình cha chỉ cười lắc đầu cho qua. Nhưng giờ đây lại khác, cha đôi khi còn trêu ghẹo họ, phản bác, xưng huynh gọi đệ.

    Lúc này, ta chợt nhận ra rằng dường như ta chưa bao giờ là niềm tự hào của cha, ta hình như là sự tự ti, là nỗi niềm cay đắng mà cha phải chịu đựng bấy lâu nay. Lời cha từng nói lo cho ta ăn học đàng hoàng nay lại trở thành gánh nặng tiền bạc và không giải quyết vấn đề gì. Thật nực cười làm sao!

    Ta không muốn cùng cha tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa, ta liền đi dạo xung quanh khu phố giải tỏa nỗi lòng. Vừa đi ta vừa cảm thấy ấm ức, tại sao con gái không bằng con trai? Tại sao con gái thì không thể kiến công lập nghiệp có một khoảng trời của riêng mình? Tại sao là con gái thì mọi mục đích học tập trau dồi chỉ để có giá, để trở thành một món hàng tốt có thể bán với giá cao, nương tựa vào nam nhân? Thế đạo này cũng thật bất công. Ta muốn nghịch thiên cải mệnh.

    Ánh đèn đường hôm nay rất sáng nhưng cũng thật cô đơn, ta bước trên quãng đường dài vậy chỉ có gió khẽ nhẹ xoa lưng làm ta vơi bớt nỗi buồn. Bỗng phía xa xa, ta bắt gặp một bà lão đang bày sạp hàng ban đêm.

    Bà lão này thoạt nhìn lớn tuổi nhưng có gì đó rất cổ quái. Bà ấy mặc một bộ đồ kiểu dáng xưa cũ hồng phấn, trên bộ đồ còn đính những dây tua rua lấp lánh, ngồi trên một cái đệm hình hoa sen. Nhìn từ xa, tưởng như bà lão là một vị tiên nhân. Nhưng đến gần đến lão thiên gia cũng phải tặc lưỡi "chậc" một tiếng với phong cách quái dị này. Cái tạo hình này khiến người xem phá vỡ tam quan, thật cay mắt!

    Khi ta chuẩn bị đi đến sạp đồ cổ của bà, bà liền vẫy tay gọi ta lại:

    - Em gái nhỏ, lại đây giúp chị chút nào.

    Tâm ta lúc này thật hoảng nghĩ: "Á đù! Em gái và chị, cái khoảng cách thế hệ này thật nhức tai. Đây không phải vấn đề chỉ cách năm mười tuổi thôi đâu mà là cả bó tuổi lận đó."

    Khi ta đến gần, ta nhìn thấy sạp hàng bán bùa chú, hình nhân, kiếm được làm từ tiền xu.. và rất nhiều món đồ kỳ dị khác. Tâm ta lúc này càng hoảng hơn "Ô mồ, kìn cha nà! Không đen đến mức như vậy chứ. Mới bỏ nhà đi được có mấy phút lại gặp lừa đảo rồi."

    Bà lão dường như nhận ra sự lo lắng của ta liền cười hiền từ nói:

    - Em gái, chị không phải người xấu đâu.

    Ta liền co cẳng chạy nói:

    - Lão nhân gia, người gọi ta thế rất tổn thọ. Hơn nữa, có ai là người xấu mà tự nghĩ rằng mình là người xấu không.

    Đã chạy rất xa mà ta lại thấy tiếng bà lão vọng lại:

    - Em gái, giúp đỡ một người hơn xây bảy tòa tháp.

    Lúc này ta về đến nhà đóng cổng, thở một hơi nghĩ: "May mà mình chạy nhanh, đúng là gặp quỷ rồi." Ta liền chạy vào phòng ngủ, chốt cửa, đắp chăn, chùm đầu, co chân và lấy cuốn sách "Khoa học nói trên đời này làm gì có ma quỷ" và một con dao đè đầu giường ngủ và đánh một giấc ngon lành.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  3. Chương 2: Ta Lý Thanh Vân xuyên không rồi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm ngày hôm sau, ta tỉnh lại khi tiếng chim hót, những tia nắng khẽ chiếu lên khuôn mặt. Ta thầm nghĩ "Chắc trời hôm nay đẹp lắm đây!". Ta liền dụi mắt tỉnh dậy "Á đù! Cái tình cảnh éo le gì đây".

    Trước mắt ta giờ đây là nền rơm đất, trông rất giống một ngôi miếu bỏ hoang. Bản thân ta đang ngồi trên một ít rơm mà ngủ, chúng lưa thưa ít ỏi đến đáng thương. Nhìn lại bản thân "Quỷ gì nè má! Một bộ móng cạp toàn đất, đôi tay khô khốc, xương rất nhỏ. Đây rõ ràng là tay của một đứa bé mà. Nhìn lại bộ quần áo sao mà nó thiếu thốn rách nát. Đây chắc chắn là của một kẻ ăn mày rồi. Sờ lên tóc ta chỉ cảm thấy nó khô xơ, rối thành một nùi như cái giẻ lau nhà vậy."

    Lúc này, ta liền bất động suy nghĩ về tình cảnh của bản thân. Thú thật, ta cảm thấy mình điên rồi, giấc mơ này có thật hay không vậy. Ta liền hồi tưởng về việc tối hôm qua gặp bà lão. Có lẽ, ta Lý Thanh Vân xuyên không rồi, dù sao những trường hợp quái lạ này nhân vật chính sẽ xuyên không ta cũng không lạ gì.

    Nhưng mà, lão thiên gia người làm ăn thất trách quá. Thông thường nhân vật chính xuyên không tệ nhất cũng phải thông báo một tiếng, người thì chơi đẹp, "ship" ta sang luôn thế giới bên kia trong lúc say giấc nồng.

    Nghĩ rồi ta nhìn xung quanh xem có nhiệm vụ ẩn nào không, hoặc ít cũng phải có manh mối thông tin chứ. Nhưng ta lật tung cả miếu lên mà không thấy một chút manh mối nào. Ta ngồi bệt xuống đất thở một hơi nhìn chung quanh thì chú ý đến một bức tượng. Ta liền đi đến bức tượng vái ba lần, rồi gật đầu nhìn vào bức tượng truyền đạt ý nghĩ. Lễ tiết xong ta liền cố gắng dùng sức đẩy bức tượng dịch ra chỗ đứng hiện tại.

    Quả nhiên dưới bức tượng có một tờ giấy. Ta khẽ vuốt ngược tóc kèm theo nụ cười thỏa mãn "Uầy! Con cái nhà ai sao mà thông minh thế!" Không chần chừ ta liền mở tờ giấy ra.

    Dòng giấy chỉ vỏn vẹn ba chữ "Chúc bạn may mắn lần sau." Không phải đấy chứ, lão thiên gia người cũng thật biết cách chơi. Không tìm nữa, ta phát cáu. Đã thế sáu chữ đó còn cháy ngay sau khi ta đọc xong nữa.

    Ngay lúc này đây một bà lão bước vào, mái tóc hoa râm, làn da đen sạm trông rất cơ cực cầm một chén có hai cái bánh bao nhỏ từ phía cửa vào nói:

    - Sửu Nhi, lại đây ăn cơm nào.

    Ta nghi bà lão này quá nhưng bà ấy lại có vẻ thành thật, còn chia đồ ăn cho ta nữa. Bà ấy miễn cưỡng có thể tin. Chiếc bánh bao bà dúi vào tay ta cứng ngắt. Trước đây khi đọc truyện, ta chỉ nghĩ rằng làm gì có bánh bao nào cứng đến vậy. Nó chỉ có thể lạnh và khô thôi. Giờ đây nếm trải ta mới biết, nó là sự thật mà cũng không trắng như chiếc bánh bao ta thường hay ăn.

    Ta liền trò chuyện cùng bà lão. Từ đó, ta biết được bà lão họ Lưu không con, không cái, ta cũng không có phụ mẫu. Bà lão nhặt được ta từ khi còn nhỏ. Từ đó, bà liền nuôi dưỡng ta như một người thân.

    Người khác xuyên không, họ không làm công chúa thì cũng là tiểu thư quyền quý, khá hơn cũng là con phú hộ, gia đình khá giả không lo đói mặc, cùng lắm kém thì cũng là thị nữ. Ta đây xuyên phát thành một tên ăn mày. Không những vậy còn là tình cảnh bà già trẻ thơ. Đúng là kiếp nạn!

    Lưu lão bà như vừa nhớ ra chuyện gì đó liền nói với ta:

    - Sửu Nhi, chiều nay chúng ta sẽ cùng đi bán hàng.

    Lưu bà vừa nói vừa chỉ về phía một sọt tre. Ta lại gần thì thấy trong giỏ chứa đầy những mảnh vải vụn có thêu một số hình hoa văn. Tuy chất liệu vải không đẹp lắm nhưng hình thêu hoa văn cũng khá đẹp. Ta liền nhẹ nhàng nói:

    - Vâng. Bà bà nữ nhi có thể đổi tên không?

    Lưu bà hơi ngạc nhiên nhìn về phía ta hỏi:

    - Sao đột nhiên con lại muốn đổi tên?

    Ta thầm nghĩ "Cái tên này nghe chói tai thật sự. Sửu Nhi nghe đã thấy cảm giác không được thông minh lắm rồi. Hơn nữa, Sửu Nhi nói thẳng ra chẳng phải trẻ trâu sao. Sau này người khác gọi ta kêu thành Sửu Nhi cô nương há chẳng phải dịch thành" Trẻ trâu cô nương "sao, nghĩ thôi muốn chui xuống lỗ đất rồi." Ta liền nói với Lưu bà:

    - Hôm qua, con nằm mơ thấy cha mẹ ruột nói với con rằng con họ Lý tên vốn là Thanh Vân. Vì vậy, con muốn đổi tên cho chính mình.

    Lưu bà nghĩ nghĩ một chút rồi nói:

    - Lý Thanh Vân là một cái tên hay. Vậy từ giờ ta sẽ gọi con là Vân nhi nhé.

    Ta liền nghĩ cái tên gọi này nghe sao cũng quê vậy. Thấy ta trầm tư bà bà lại nói:

    - Không thích? Hay ta gọi con là Vân Vân nhé.

    Ta liền xua tay, đưa tay lên trán đỡ đầu nghĩ "Vân Vân" nghe như "Vân vân và mây mây" vậy. Ta đành thở dài nói:

    - Người vẫn nên gọi con là Vân nhi thôi.

    Thấy biểu cảm bất lực của ta, bà bà nhìn ta rồi cười. Ánh nắng khẽ chiếu qua khuôn mặt hiền từ tự dưng ta thấy nhớ nhớ bà ngoại đã mất rất lâu trước kia. Bà cũng luôn cười, luôn ủng hộ và che chắn ta mỗi khi thấy khó khăn. Bất giác ta mỉm cười.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  4. Chương 3: "Tiếng thét" của Edvard Munch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiều đến ta cùng Lưu bà đi bán những sản phẩm thêu tay mà bà bà đã chuẩn bị trước. Lưu bà cũng rất thương ta, bà liền vác trên vai một rổ lớn những sản phẩm thêu thủ công chỉ bảo theo sát bà tránh bị lạc. Ánh nắng chiều xuyên qua vai của bà bà, không hiểu sao ta có chút thương cảm, ta liền nói:

    - Bà bà, con cũng muốn giúp người.

    Nói rồi ta chủ động đỡ chiếc rổ trên vai bà xuống. Thấy ta kiên quyết bà bà liền đến bên cạnh góc lấy một chiếc rổ nhỏ chuyển bớt đồ sang cho ta mang. Ta liền mang chiếc rổ lên vai rồi đi theo Lưu bà.

    Vừa đi ta vừa quan sát xung quanh, con đường nơi đây khá hoang vắng lại cách thành trì khá xa. Đi được nửa đoạn đường ta đã thấy thấm mệt, cơ thể này cũng yếu quá rồi, suy dinh dưỡng nữa. Nhìn cơ thể không cao lớn nhưng đại khái cũng có thể đoán ra đại khái khoảng 10 tuổi. Xem ra sau này cần rèn luyện thân thể nhiều hơn nhưng đến bữa ăn còn không no cũng khó mà cải thiện.

    Lan man suy nghĩ một hồi ta cùng Lưu bà cũng đến thành. Cổng thành có chút đơn sơ nhưng sự kết hợp của mây núi bao quanh khiến thành trì như được ngự trị bởi một vị sơn nhân đạm mạc, không phân tranh với đời. Tên thành cũng như phong thái mà thành mang - "Thành Sơn Nhân." Nếu không phải tình cảnh bất kham, ta thật muốn ở lại thành trì nơi này. Nó khá thích hợp để tịnh dưỡng giống như những gì ta mong muốn khi về già.

    Ta cùng Lưu bà vào thành, cổng thành không có lính canh gác như ta vẫn thường thấy trong những bộ phim điện ảnh cổ trang, cũng không cần phải kiểm soát hộ tịch, mọi người ra vào rất tự do.

    Lưu bà liền dẫn ta đi một đoạn đường đến một nơi bà ấy thường xuyên ngồi bán đồ, thuần thục lấy ra hai chiếc ghế nhỏ cùng một tấm ván gỗ bên trong góc bày biện đồ ra. Nơi đây cũng có đa dạng mẫu mã hàng hóa, về cơ bản có thể xem như một khu chợ tại thế giới hiện đại sống, có điều nó to hơn rất nhiều.

    Lưu bà ngồi xuống liền lấy thêm những mảnh vải vụn bắt đầu thêu. Ta liền nghĩ "Bản thân cũng đã ở tại nơi đây rồi, cũng phải tự lập kiếm sống thôi. Trước hết, ta cần biết nơi này như thế nào đã." Nghĩ vậy, ta liền xin phép Lưu bà cho ta đi dạo quanh thành.

    - Bà bà, con muốn đi dạo xung quanh thành, có được không ạ?

    Lưu bà hơi kinh ngạc nhìn ta, có lẽ trước kia nguyên chủ của thân thể này hướng nội, ít nói cũng không có chủ kiến gì. Nhưng thoáng chốc ta nhìn thấy trong ánh mắt bà ấy có sự hoài nghi cùng sự lo lắng. Thấy vậy, ta liền nói với bà:

    - Bà bà, con thấy hơi ngột ngạt, muốn đi dạo xung quanh.

    Thấy ta nói vậy Lưu bà càng lo lắng hơn nắm lấy tay ta hỏi:

    - Con cảm thấy thân thể thế nào rồi?

    Nhìn Lưu bà lo lắng, ta cũng có chút chột dạ.

    - Con không sao, có lẽ ban nãy đi đường nên hơi mệt thôi. Muốn đi dạo xung quanh cho thoải mái hơn chút.

    Lưu bà nghe vậy không hỏi thêm nữa, bà tìm túi tiền lấy ra vài đồng lẻ:

    - Con cầm lấy thấy không khỏe thì trên đường mua chút đồ ăn.

    - Dạ vâng.

    Cầm trên tay 3 đồng tiền xu, khóe mắt ta hơi phiếm hồng. Có lẽ, đã lâu ta không cảm nhận được tình yêu thương như này.

    Khi đi dạo xung quanh, ta cũng thu thập được kha khá thông tin về nơi đây. Trên đại lục này tồn tại bốn quốc gia: Đông Tà Quốc, Tây Hoa Quốc, Nam Hạt Quốc, Bắc Á Quốc. Bốn quốc gia này không phân biệt lớn nhỏ, mỗi nước đều có thế mạnh riêng của mình kìm kẹp lẫn nhau tạo ra cân bằng thế lực. Nơi ta đang ở là Đông Tà Quốc, có tứ thành, kinh thành là Thành Thiên Hoàng.

    Thành Sơn Nhân là thành trì cổ nhất, các thế lực đơn giản nhưng hỗn loạn. Nghe nói thành chủ là một vị cao nhân đắc đạo trên thông thiên văn, dưới tường địa lý rất được hoàng thượng coi trọng. Sở dĩ thành trì không có lính canh bởi nơi đây trị an rất tốt, thế trận có thể gọi cổ quái đều nằm trong tính toán của vị thành chủ thần bí.

    Đang trong suy nghĩ miên man thì bỗng có một lão nhân mặc đạo bào tả tơi, đầu tóc rối tung, khuôn mặt nhem nhuốc va phải khiến ta ngã. Ta cố đứng dậy, tay chống lên mặt đất mà xương chậu như muốn nứt ra vậy.

    Lão nhân va phải ta không những không ngoái lại nhìn ta mà một mạch co cẳng chạy. Ta thầm nghĩ "Một cụ già cũng có thể dẻo dai như vậy sao?". Chỉ một vài phút sau, ta liền thấy một đạo sét hướng thẳng lão nhân gia ban nãy đánh xuống "Đùng.. đoàng.. đoàng.. xẹt.. xẹt". Lão già ấy cứ như một cọng bún vậy, uốn bên này, né bên kia, hai tay vái thiên địa, lúc lại đưa hai tay lên má miệng thét ra tiếng "Ôi sai rồi, sai thật rồi..".

    Cảnh tượng này quá đỗi kinh hoàng khiến ta nhớ đến bức tranh nổi tiếng của Edvard Munch "Tiếng thét". Ban đầu, ta tính đòi lão tiền thuốc men nhưng thôi thấy lão cũng tội đành bỏ qua quay người đi về sạp hàng của Lưu bà.

    [​IMG]
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
  5. Chương 4: Muối dưa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thấy ta quay lại, Lưu bà bỏ đồ đang thêu trong tay xuống nắm lấy tay ta nói:

    - Vân nhi về rồi à, con có thấy không thoải mái chỗ nào không?

    Ta liền lắc đầu trả lời:

    - Không ạ, tiền này bà bà cất đi ạ. Con cũng không dùng đến ạ.

    Vừa nói, ta vừa đem 3 đồng tiền xu từ trong túi đưa cho Lưu bà. Lưu bà nhìn ta, ánh mắt hơi ngạc nhiên lại có chút thương xót mà nghĩ "Đứa trẻ này lúc nào cũng vậy, luôn hiểu chuyện đến đau lòng".

    Nghĩ vậy, Lưu bà liền nói:

    - Sao con không mua chút đồ ăn lót dạ?

    Ta liền ngồi xuống cạnh Lưu bà đáp:

    - Bà bà, con tiết kiệm chút tiền cho người. Tối bà bà cùng con mua chút đồ ăn ngon ạ.

    Lưu bà vành mắt lại hơi ửng đỏ, khóe môi mấp máy như muốn nói thêm. Ta liền không để bà buồn, chuyển chủ đề nói:

    - Bà bà, hôm nay con đi dạo trong thành cảm thấy khá thú vị ạ. Con còn thấy mọi người rất thích mua túi thơm có thêu hình trúc ngọc đấy ạ.

    Lưu bà nghe vậy cũng gật gù đồng ý, nghĩ nghĩ rồi nói:

    - Vậy bà bà sẽ thử thêu hình trúc ngọc xem sao.

    Sở dĩ, ta nói với Lưu bà như vậy là vì nay đi đường ta thấy người dân trong thành rất yêu thích mặc đồ theo kiểu trúc ngọc, phối xanh trắng. Đã có y phục đương nhiên không thể thiếu túi thơm hay khăn tay phối cùng, huống chi tay nghề của Lưu bà không tệ. Làm vậy, chi ít cũng có thể bán chạy hơn, ta cũng có thể cải thiện bữa cơm gia đình, chứ ngày nào cũng mài răng bằng những chiếc bánh bao cứng như đá, nghĩ thôi cũng thấy đau ruột rồi.

    Nghĩ rồi trời vừa ráng chiều, ta liền cùng Lưu bà thu dọn đồ ra khỏi thành. Trước lúc đi Lưu bà liền đi mua ba cái bánh bao đá 3 đồng để tối nay cùng ngày mai ăn. Chủ quán thấy bà đáng thương, rồi lại nhìn thấy ta gầy gò liền cho thêm một cái.

    Ta cùng Lưu bà về đến miếu trời đã tối thui. Lưu bà liền lấy ra ít vỏ cây khô cùng một ít củi bảo ta gom lại rồi đi kiếm hai cục đá bà nhét trong góc miếu đánh lửa. Ngọn lửa lúc này từ đốm nhỏ rồi bừng sáng lên cả căn miếu lúc này trông không còn quá lạnh lẽo nữa. Lưu bà thấy đốm lửa đã lên liền nói với ta:

    - Vân nhi con đi tắm gội đi. Bà ra sau vườn hái ít rau củ để muối.

    - Vâng ạ.

    Nói rồi ta cũng hơi bối rối, tại ta đâu có biết chỗ tắm gội ở đâu đâu. "Trời ơi, cứu tôi! Làm sao để biết chỗ tắm gội ở đâu đây? Nếu hỏi Lưu bà chẳng phải ta sẽ bị bại lộ à. Thôi vậy đành tự tìm, chứ biết sao giờ." Nghĩ rồi, ta liền đi xung quanh ngôi miếu.

    Ngôi miếu đổ nát cũng chẳng có thứ gì đáng xem cả, ngoài chỗ ngủ có rải chút rơm bên phải và một vài dụng cụ làm vườn, nấu ăn để bên trái thì hầu như cả ngôi miếu cũng chỉ còn bức tượng đổ nát. Ta liền đi đến bên dụng cụ, phát hiện đằng sau có cánh cửa. Mở cửa ra thì cách ba đến bốn bước chân là một cái giếng, cạnh nó là một túp lều đơn sơ dùng để đi vệ sinh và tắm gội tưởng chừng như một cơn gió cũng có thể cuốn bay cánh cửa bằng rơm bay đi.

    Ta liền nghĩ "Đây chắc là nơi dùng để tắm rồi," ta liền quay lại chỗ ngủ lấy một bộ quần áo mang đi. Trời mới biết ta nhịn những ngón tay đen sì cạp toàn đất này cả ngày khó chịu đến nhường nào. Ta liền chà rửa sạch sẽ, gội đầu rồi dành thời gian gỡ cái tổ quạ trên đầu. Những mảng bám lâu ngày cùng những sợi tóc dính lấy nhau như miếng kẹo cao su dính trên tóc vậy, khiến ta chỉ muốn cắt phăng nó đi.

    Sau hai tiếng đồng hồ, ta cũng tắm gội xong, khuôn mặt cùng mái tóc đã gọn gàng hơn nhưng cũng chỉ cái thiện được một chút, mái tóc thì vẫn trẻ ngọn khô xơ đến cùng cực, da đầu ta lúc này như muốn bung ra từng mảng vậy, quá mệt mỏi. Ta liền đem quần áo đi giặt rồi phơi ngay cạnh chiếc xào cạnh giếng.

    Khi ta tiến vào ngồi cạnh đống lửa giữa miếu cho mái tóc nhanh khô, ta liền cảm thấy nhớ chiếc máy sấy tóc vô cùng. Lưu bà lúc này đang rửa sạch rau, thái ra để đem chúng đi muối. Ta thấy bà lấy một chiếc vại cùng ít cho bếp lọc lấy nước để rau vào để muối dưa, liền tiến lại giúp đỡ:

    - Bà bà, người đi tắm gội đi Vân nhi giúp người làm nhé!

    - Vậy con làm cẩn thận nhé! Bà bà đi tắm gội rồi quay lại.

    Nói rồi Lưu bà đi tắm, còn ta thì bắt đầu vào công cuộc muối dưa. Ta xếp rau vào vại rồi đổ nước tro sang một cái bát khác, phần tro đọng lại đáy bát thì đổ đi, rồi cho phần nước tro vào chiếc vại đã xếp sẵn rau, đè một cục đá lên và đóng nắp lại.

    Cũng may mắn bà ngoại ta trước đây đã dạy ta cách muối dưa này rồi, việc này đối với ta dễ như trở bàn tay. Ta nhớ lại, trước đây ta có hỏi bà vì sao lại muối dưa bằng tro mà không phải bằng muối, bà liền nói với ta rằng trước đây muối rất đắt nên không thể dùng muối để muối dưa mà chỉ có thể dùng tro mà thôi.

    Nghĩ đến đây, ta cũng hơi nhớ nhà rồi, cũng chẳng biết ta có trở lại được không, cũng không biết gia đình bây giờ ra sao, ta ở thế giới đó như thế nào. Thôi vậy nếu không trở lại được, ta cũng sẽ sống tốt ở thế giới này.
     
    Hoa Nguyệt Phụng likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...