Đam Mỹ [Edit] Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại - Nhuyễn Ngữ

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi GiangNgan, 19 Tháng hai 2025.

  1. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Quế Hoa, chủ gia đình quyết định an bài nhiệm vụ:

    - Lục Gia Bình, anh đem cá của bọn nhỏ mang về xử lý, bằng không không sống được. Ngày mai khẳng định bị hỏng. Lão đại trông nom Đường Đường, lão nhị giúp mẹ châm lửa, lão tam lão tứ đi tắm rửa đi, nhìn xem hai đứa dơ bẩn, mẹ cũng không thèm.

    Lục Cảnh Quốc không vui:

    - Mẹ, vì sao không phải là con trông Đường Đường, Đường Đường ưa thích con nhất. Mẹ an bài vậy không công bình.

    Trần Quế Hoa vung tay vỗ lên đầu lão nhị:

    - Con nghịch ngợm còn kém lên trời đâu, mẹ dám đưa cho con giữ em sao, đừng quên hôm nay em mới bị té ngã. Phải để lão đại trông mẹ mới yên tâm, nhanh cút đi châm lửa.

    Lục Đường Đường dựa trong lòng đại ca nhìn thấy nhị ca bị mẹ đánh chạy loạn, bật cười khanh khách.

    Lão nhị vừa ôm đầu vừa đùa giỡn làm mặt quỷ:

    - Mẹ, mẹ xem Đường Đường nhìn thấy con mới cao hứng, mẹ còn cướp đi niềm vui con mang đến cho Đường Đường!

    Trần Quế Hoa nhìn thấy con út cười thật vui vẻ, bình tĩnh đứng đó một lúc lâu, xoay người đi vào bếp:

    - Vậy con chơi với Đường Đường đi, để cha con châm lửa cho mẹ.

    Lục Cảnh Quốc lập tức kêu lên:

    - Tốt lắm, con bảo chứng làm cho Đường Đường thật vui vẻ.

    Lục Gia Bình:

    -? Anh còn chưa làm cá xong, lại phái thêm công việc cho anh?

    Lục Cảnh Hoa ôm em trai lên giường, lại lo lắng mở mền đem em trai đặt ngồi lên:

    - Lão nhị, em canh chừng Đường Đường, anh đi thay bộ quần áo.

    Lão nhị vỗ ngực bảo chứng:

    - Ca, anh còn lo lắng em sao, anh đi đi, em bảo đảm Đường Đường sẽ không thiếu một cọng lông.

    Lục Cảnh Hoa "ân" một tiếng, lại dỗ dành:

    - Đường Đường chơi với nhị ca một chút, đại ca đi thay quần áo, lập tức trở về, em ngoan ngoãn được không.

    Lục Đường Đường gật gật đầu, nhìn đại ca cười cười, quay qua nhị ca kêu a a.

    Thật phiền nha, tới khi nào mình mới có thể nói chuyện được bình thường! Nếu không phải mình có thể kêu ba mẹ, phỏng chừng còn tưởng bản thân là người câm.

    Thai song sinh tắm rửa xong chạy vào phòng, cầm trái cây đưa cho em trai:

    - Em trai, ăn này đi, ngọt lắm.

    Lục Cảnh Quốc trừng mắt:

    - Hắn có thể ăn được sao, còn chưa mọc răng nữa. Mắc nghẹn làm sao bây giờ? Lấy đi đi, hai đứa tự mình ăn.

    Thai song sinh cũng không thất vọng, đem trái chòi mòi bỏ vào túi tiền, cười nói:

    - Chờ khi nào em trai học biết đi đường, tam ca đưa em đi hái, hái nhiều hơn.

    - Tứ ca cũng đưa em đi, anh biết ở đâu có trái chòi mòi nhiều nhất. Còn có trái chùm bao, chờ em mọc răng, anh hái hết về cho em.

    Lục Cảnh Cường nhìn khối u trên trán em trai, đau lòng nói:

    - Khối u này còn chưa giảm sưng, phải đau bao nhiêu a. Cha thật là, sao có thể làm em trai vấp té.

    Lục Cảnh Phú thở dài nói:

    - Ngày đó tiểu Hổ đầu ngã trầy đầu gối, hắn khóc còn thật lâu đâu. Đường Đường còn nhỏ như vậy, còn bị đụng vào đầu, khẳng định cũng khóc.

    Lục Cảnh Quốc nghĩ thầm: Ai nói không phải chứ, sưng lớn như vậy, khi đó em trai phải đau tới bao nhiêu.

    Lục Đường Đường nhìn thấy mấy anh trai cau mày lo lắng, leo tới chỗ cửa sổ "A, a" vỗ vỗ, em bị đụng chỗ này, hiện tại không còn đau nữa.

    Ai biết mấy anh trai không hiểu được, còn tưởng hắn đang cáo trạng đâu. Mấy người thay phiên nhau đánh lên cửa sổ, trong miệng còn không ngừng mắng mỏ.

    - Tại mày đụng Đường Đường nhà tao, tao đánh chết mày.

    - Đường Đường, anh trai giúp em báo thù, đánh nó!

    Lục Đường Đường:

    - Các anh đây là dỗ con nít sao!

    Lục Cảnh Hoa thay xong quần áo trở về, chứng kiến mấy đứa em vây quanh chỗ cửa sổ, hắn lên giường ôm em út đặt lên đùi, hỏi:

    - Xảy ra chuyện gì, đều vây ở đây làm gì vậy?

    Lục Cảnh Quốc cười nói:

    - Đường Đường vừa mới cáo trạng với tụi em, còn tự mình đánh bệ cửa sổ đâu.

    Lục Cảnh Hoa nghĩ bộ dạng khả ái của em trai, ôm hắn hôn một cái.

    Lục Cảnh Hoa nhìn nhìn bệ cửa sổ, nghĩ lại chờ lấy đồ vật bọc lại bệ cửa sổ mới tốt. Như vậy dù em trai tiếp tục không cẩn thận đụng vào, cũng không bị ngã nghiêm trọng như hôm nay.

    Lúc ăn cơm, Lục Gia Bình nói:

    - Ngày mai anh cần vào núi, một tuần mới về. Tụi con ở nhà giúp mẹ làm việc, đừng mãi nghĩ ra ngoài điên chơi. Có việc gì cho lão đại đi quân khu tìm Vương doanh trưởng, buổi chiều cha đã nói qua với hắn rồi.

    Lục Cảnh Hoa gật đầu:

    - Cha, cha yên tâm đi. Con sẽ chiếu cố cho mấy đứa em.

    Trần Quế Hoa thúc giục:

    - Anh nhanh ăn cơm, ăn xong rồi đi nghỉ ngơi. Chuyện trong nhà anh không cần quant âm, có Đường Đường, mấy đứa nhỏ khẳng định sẽ không chạy ra ngoài điên chơi.

    Lục Cảnh Cường nhấp một hớp cháo, đắc sắt nói:

    - Đúng rồi, cha cứ nhìn mà xem, tụi con khẳng định sẽ không làm em trai té ngã như cha làm đâu.

    Tay Lục Gia Bình siết chặt, con khỉ con, thật muốn thu thập hắn một trận.

    Buổi tối nằm trên giường Lục Đường Đường cân nhắc lại, cha cần vào núi, mình có thể chuẩn bị cái gì cho cha mang theo? Đại ca nói trong núi nhiều gà rừng, không cần lo lắng không có thịt ăn.

    Còn có quân y đi theo, cũng không sợ cha gặp nguy hiểm. Còn có gì cần chuẩn bị, làm Lục Đường Đường sầu não cau mày.

    Đúng! Thuốc xịt muỗi, trong núi khẳng định có nhiều muỗi. Nhưng bình thuốc xịt muỗi lớn như vậy, cha khẳng định sẽ không mang theo. Mình vào không gian xem có dầu gió gì không, một bình nho nhỏ mang theo cũng phương tiện, cứ như vậy!

    Ý thức của Lục Đường Đường đi vào tiệm thuốc của thương trường, đúng là tìm được dầu gió, lau tiêu ngày sản xuất, ổn thỏa!

    Hai vợ chồng Lục Gia Bình chứng kiến trên giường rơi rụng bình xanh lục nho nhỏ, cầm lên vừa nhìn. Được, đều là dầu gió, Trần Quế Hoa cười nói:

    - Nhìn con trai nhỏ của anh thương anh bao nhiêu chưa, sợ anh bị muỗi cắn, chuẩn bị nhiều dầu gió như vậy.

    Lục Đường Đường cầm dầu gió đặt vào trong tay Lục Gia Bình:

    - A, ba ba.

    Lục Gia Bình ôm con trai, dùng râu cọ hắn. Lục Đường Đường liều mạng trốn, cười khanh khách.

    Trần Quế Hoa vỗ vai hắn:

    - Được rồi, anh trêu một hồi thằng nhỏ lại nôn ra. Anh nhanh ngủ đi, bốn giờ sáng cần dậy rồi đâu. Nếu không ngủ cũng không nằm được bao lâu.

    Lục Gia Bình buông con trai, nhíu mày nói:

    - Nếu cách vách tìm phiền toái, không đánh được thì chờ anh về tiếp tục xử lý. Đừng làm mình bị thương.

    Trần Quế Hoa trừng hắn:

    - Hai người như nàng em còn đánh thắng được đâu, nàng không trêu chọc em, em cũng không đánh nhau với nàng. Được rồi, nhanh ngủ đi.

    Ngày hôm sau lúc Lục Đường Đường tỉnh lại, trời cũng đã sáng. Lục Gia Bình khẳng định đã đi, hắn vốn còn muốn hôn ba ba một cái. Ai ngờ lại ngủ say chết như vậy, ba ba đi lúc nào mình cũng không biết, ai, thật là!
     
  2. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Quế Hoa đem tấm ra bọc chăn mền dỡ xuống, lại dỡ tấm trải giường ném vào trong chậu. Quay về phòng nhìn thấy con út còn đang ngủ, nhất định là đêm qua luyện tập đi đường mệt nhọc, bằng không lúc này đã sớm tỉnh.

    Nàng lặng lẽ khép cửa, lại lo lắng con trai tỉnh lại không nghe được thanh âm, còn lưu lại khe cửa.

    Lúc này nàng mới bưng chậu đi ra ngoài, đi qua chỗ lão đại bọn họ chứng kiến bọn nhỏ đang làm bài tập, hướng Lục Cảnh Hoa vẫy tay:

    - Mẹ đi bên sông giặt tấm trải giường, con đi trong phòng xem Đường Đường, đừng để hắn ngã xuống giường.

    Lục Cảnh Hoa đứng lên:

    - Mẹ, trong nhà hết nước sao? Còn đi xách nước.

    Trần Quế Hoa xua tay:

    - Đều là tấm trải lớn, không đi bên sông giặt không sạch. Mấy đứa nghe lời đại ca, mẹ đi giặt đồ.

    Lục Cảnh Hoa cầm sách đi phòng cha mẹ, vừa đi vào liền nhìn thấy em trai ngồi trên giường dụi mắt.

    Lục Đường Đường cũng nhìn thấy đại ca, giang tay đòi ôm.

    Lục Cảnh Hoa ôm em trai cho hắn đi tiểu, thấy hắn còn ngáp, cười hỏi:

    - Đường Đường muốn ngủ tiếp hay không?

    Lục Đường Đường chớp mắt, nhìn qua nhìn lại, nghi hoặc hỏi:

    - Mẹ?

    Lục Cảnh Hoa ôm hắn dỗ dành:

    - Mẹ đi giặt quần áo, một hồi sẽ về.

    Cũng may Đường Đường không dính người như những đứa trẻ khác, bằng không hắn khóc thật làm lòng người đau.

    Lục Cảnh Quốc nghe thanh âm cũng đi vào, Lục Cảnh Hoa đưa em trai cho hắn, nhét cho hắn món đồ chơi:

    - Đường Đường để nhị ca ôm đi, đại ca đi pha sữa bột cho em.

    - Cần nhiều mới được.

    Lục Cảnh Hoa nắm nhẹ mặt của hắn, cười ứng:

    - Được, pha nhiều sữa cho Đường Đường.

    Ôm em trai uống sữa xong, Lục Cảnh Hoa nắm tay hắn cho hắn luyện tâm đi đường ngay trong sân.

    Vợ lão Dương ở cách vách nghe tiếng cười của bọn họ, lật mắt xem thường. Lại hếch bụng của mình, lần này nhất định có thể sinh con trai.

    Nghĩ tới đoạn thời gian trước bị lão Dương đuổi về nhà mẹ đẻ, những ngày kia không phải là người sống nổi.

    Nhà mẹ đẻ chán ghét nàng cái gì cũng không mang về trong nhà, em dâu cả ngày chỉ gà mắng chó. Ngay cả em trai cũng chán ghét nàng, sao bọn hắn không suy nghĩ, hiện tại nhà bọn họ ở đều là tiền của chồng nàng xây lên, còn không biết xấu hổ đi chán ghét nàng. Mỗi ngày mắng nhiếc bắt nàng đi làm việc, thậm chí còn không cho nàng ăn cơm.

    Nếu không phải nửa đêm đói đau dạ dày, nàng vụng trộm đi nhà bếp kiếm đồ ăn, nàng cũng không biết đây là nhà mẹ đẻ luôn than vãn với nàng nhà không có lương thực. Đây là tràn đầy một vại bột bắp a, toàn bộ đều là của nàng từ bộ đội gởi về. Như vậy còn lừa nàng không có lương thực, một ngày chỉ cho nàng hai chén cháo bắp.

    Hôm sau nàng thừa dịp toàn gia đều đi ra ngoài bắt đầu làm việc, bèn nói mình đau bụng. Quay về nhà đập mở tủ, nhìn thấy tiền phiếu cũng có được hai trăm. Nàng lập tức hiểu được nhà mẹ đẻ chỉ biết khóc nghèo với nàng, căn bản là muốn nàng nuôi sống gia đình em trai. Mặc kệ nàng chết sống, làm cho nàng tức giận quét sạch toàn bộ tiền trong tủ, cũng không lưu lương thực cho bọn hắn, mua vé quay về bộ đội.

    Trở về không vài ngày, nàng liền cảm giác thân thể không thích hợp, kinh nguyệt không thấy, nghĩ chính mình nhất định lại mang thai.

    Cũng may nàng trước tiên trở về, bằng không lưu trong nhà mẹ đẻ không biết bị tha mài thành dạng gì đâu.

    Hơn nữa lần này có thai hoàn toàn khác với bốn lần mang thai bốn đứa con gái, hoàn toàn không nôn ói, ăn uống cực tốt.

    Tối hôm qua cùng chồng khoe ra, cái thai này nhất định là con trai. Ngay cả lão Dương cũng cho rằng như vậy, nhìn xem, nam nhân có con trai thái độ sẽ khác hẳn.

    Vợ lão Dương cố ý hếch bụng đi dạo trong sân.

    Nàng nhìn bốn nha đầu đang làm việc trong sân, càng xem càng chướng mắt. Không được, cần đi qua cách vách chuyển một vòng. Không phải đều nói, nhìn thấy cái gì lâu thì nhi đồng trong bụng liền biến thành cái đó sao?

    Nàng nhìn con út của Trần Quế Hoa lâu, có phải con trai nàng sinh ra cũng được xinh đẹp như vậy.

    - Đường Đường.

    Vợ lão Dương vịn eo, vỗ vỗ tay:

    - Đến đến đến, để thím ôm một cái được không?

    Lục Đường Đường nghe thanh âm, nhìn qua nàng một cái, xoay người bổ nhào vào trong lòng đại ca. Hắn ôm chặt cổ đại ca, quay đầu cảnh giác nhìn vợ lão Dương.

    Nữ nhân này lại đến làm gì? Cười giả dối như vậy, không phải lại muốn véo má hắn đi.

    Lão nhị cũng cảnh giác nhìn nàng:

    - Thím, thím có chuyện gì sao? Mẹ tôi đi giặt quần áo không ở nhà.

    Vợ lão Dương hếch bụng, một tay nâng thắt lưng:

    - Không có gì, thím chỉ đi qua nhìn xem. Ai nha, đã quên nói, thím mang thai. Lần này khẳng định cũng là con trai. Đến lúc đó mấy đứa mang theo em trai cùng nhau chơi đùa.

    Lục Đường Đường nghe xong kinh ngạc ngây người. Làm sao như vậy? Nhà của bọn họ không phải chỉ có bốn đứa con gái thôi sao? Hơn nữa con gái thứ tư rất nhanh sẽ bị nàng đánh vào đầu làm sống lại. Vì sao hiện tại lại mang thai, chẳng lẽ bởi vì hắn xuất hiện làm thay đổi tình hình sao?

    Lục Cảnh Hoa chứng kiến em trai sợ hãi, còn tưởng hắn bị vợ lão Dương hù sợ, không vui nói:

    - Nếu không có chuyện gì thì thím về trước đi. Chúng tôi cũng muốn dỗ em trai đi ngủ.

    Nói xong không đợi nàng nói chuyện, hắn liền đóng cửa phòng khách.

    - Ai..

    Vợ lão Dương thấy bọn họ đóng cửa, phun một ngụm, đỡ thắt lưng rời đi, vừa đi vừa mắng:

    - Làm như nhà người khác không có con trai vậy, một đám không giáo dưỡng.

    Nói xong sờ sờ bụng, tự lẩm bẩm cười.

    Không qua nửa ngày toàn bộ viện gia chúc đều biết vợ lão Dương lại mang thai, còn biết lần này là mang thai con trai.

    Trương chị dâu cùng vợ của nhà Triệu chính ủy ngồi dưới gốc đại thụ, nàng bĩu môi nói:

    - Có con trai, con gái càng bị tội.

    Lưu chị dâu ở cách vách nhà lão Dương, cũng đi theo than thở:

    - Còn không phải sao, con gái nhà nàng mới mấy tuổi? Còn chưa được năm tuổi đi. Mỗi ngày không đánh thì là mắng, nhỏ như vậy đã phải đi cùng đại nha đầu giặt quần áo. Gặp phải bà mẹ như vậy cũng thật xui xẻo.

    Vợ Triệu chính ủy lắc đầu:

    - Ai nói không phải đâu. Lão Triệu nhà tôi muốn tôi mỗi ngày đi khai đạo nàng, đừng trọng nam khinh nữ, nhưng người ta cũng phải chịu nghe mới được a. Nói nhiều còn cảm thấy chúng ta không muốn cho nàng có con trai vậy.

    Lục Cảnh Hoa vỗ vỗ sau lưng em trai dỗ dành:

    - Đường Đường đừng sợ, đại ca sẽ vĩnh viễn bảo hộ Đường Đường.

    Lục Đường Đường ân một tiếng.

    Đại ca lại nghĩ lung tung gì nữa đây! Nhưng không sao, hắn sẽ bảo hộ đại ca, không chỉ đại ca, cả nhà hắn đều sẽ bảo hộ thật tốt.

    Lục Cảnh Hoa thấy cảm xúc em trai không tốt, sợ hắn lại nghĩ tới chuyện vợ lão Dương véo má hắn. Hắn liền nói với lão nhị:

    - Anh mang Đường Đường đi xem mẹ giặt đồ xong chưa?

    Thai song sinh cũng chạy tới, đòi đi cùng. Lục Cảnh Hoa vừa thấy, vậy đều đi. Hắn dặn lão nhị khóa cửa lại, đội mũ cho em út, mọi người đi về hướng bờ sông.

    Đi qua gốc cây liễu, Trương chị dâu hô:

    - Ai u, mấy anh em đi đâu vậy. Nào, cho thím ôm đứa nhỏ này một chút.

    Vợ Triệu chính ủy ước lượng Lục Đường Đường, cười nói:

    - Đứa nhỏ này của lão Lục gia thật khả ái.

    Trương chị dâu cười cười:

    - Thật ngoan ngoãn đâu, đều không nghe được hắn khóc, vừa nhìn cũng biết là đau lòng mẹ hắn.
     
  3. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 12:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vợ Triệu chính ủy lấy ra mấy viên đậu phộng đưa tới trước mặt Đường Đường:

    - Cầm cùng mấy anh trai ăn.

    Lục Đường Đường cũng không cầm lấy, ngược lại nghiêng đầu nhìn đại ca.

    Lục Cảnh Hoa gật gật đầu:

    - Đại nương cho em, cầm đi. Đường Đường cần nói cái gì?

    Lục Đường Đường tiếp lấy đậu phộng, hướng vợ Triệu chính ủy cười lộ ra răng sữa, non nớt nói:

    - Tạ.. tạ.

    Không chỉ riêng vợ Triệu chính ủy giật mình, ngay cả Trương chị dâu cũng không nhịn được muốn hôn hôn đứa bé ngoan ngoãn trong lòng mình.

    - Thật sự là hiểu biết, còn biết nói cảm ơn. Lão Lục gia biết nuôi nhi đồng.

    - Nhìn xem xem, còn biết phân cho các anh trai đâu. Không phải ích kỷ ăn một mình, thật sự làm người thương.

    Trong lòng Lục Đường Đường vui vẻ, ai nha, lại trám được một đợt nhân duyên tốt. Hắc hắc, không sai!

    Lục Cảnh Hoa tiếp lấy em trai nói:

    - Đại nương hai vị nghỉ ngơi, tụi con đi bên sông nhìn xem mẹ con giặt đồ xong chưa.

    Trương chị dâu xua tay:

    - Vậy mau đi đi.

    Trần Quế Hoa đang dùng chày gỗ gõ lên tấm trải giường, phía sau truyền ra thanh âm con út, nàng còn tưởng mình bị ảo giác.

    Nhưng theo thanh âm "Mẹ, mẹ!" ngày càng gần, Trần Quế Hoa nghiêng người lại, chứng kiến lão đại đang ôm con út đứng phía sau lưng mình.

    Trần Quế Hoa ném quần áo, cười hỏi:

    - Sao đều lại đây, Đường Đường nháo sự sao?

    Lục Cảnh Hoa sửa mũ cho em trai, nói:

    - Vợ của lão Dương đi qua nhà chúng ta, còn muốn ôm Đường Đường, con đem người đuổi đi. Nhưng con nhìn Đường Đường không tinh thần, sợ hắn bị hù sợ, nên mang hắn ra đây.

    Trần Quế Hoa lau tay vào quần áo, vội vàng tiếp lấy con út sờ sờ đầu, lại nói với lão đại:

    - Lão đại con đem tấm trải giường nhúng nước xả qua, vắt khô bỏ vào trong chậu, lão nhị con giúp lão đại, làm xong chúng ta về nhà.

    Lão nhị dạ một tiếng, xuống sông giúp anh trai cùng nhau giặt tấm trải giường.

    Trần Quế Hoa thiếp thiếp lên trán Lục Đường Đường, hỏi:

    - Đường Đường không cần sợ, mấy anh trai con đều ở, sẽ không để cho người khác khi dễ con.

    Lục Đường Đường nghiêng đầu ôm mặt nàng hôn một cái.

    Hắn không có sợ, chỉ là đang suy nghĩ sự tình mà thôi. Đến hiện tại hắn cũng không hiểu được vì sao mẹ của nữ chính sẽ mang thai, trong tiểu thuyết cũng không nói tới đoạn này. Hắn còn nhớ thật rõ ràng, tới lúc nghỉ hè sắp kết thúc, nữ chính bị đánh vào đầu, vì thế mới sống lại.

    Trong tiểu thuyết cũng không mô tả sự tình mẹ nàng sẩy thai trong thời gian này. Càng không nói nàng sẽ có một em trai, cho nên rốt cục là chuyện gì xảy ra đây?

    Trần Quế Hoa nhìn thấy con trai ngây ngẩn, nàng cũng bắt đầu hoài nghi Đường Đường bị hù sợ. Bằng không hắn không có khả năng không có tinh thần như vậy. Bình thường ai gặp mà không khen con út thông minh tinh nghịch đâu.

    Trần Quế Hoa nhìn thấy lão đại bọn họ không vắt được tấm trải giường, bèn kêu lên:

    - Lão đại con ôm Đường Đường, để mẹ vắt cho.

    Chờ mọi người về tới nhà, Lục Đường Đường đã ngủ trong lòng nàng.

    Nghĩ tới Đường Đường là bị hù sợ, Trần Quế Hoa khẩn trương, vô ý thức ôm chặt con mình.

    Lục Cảnh Hoa nhìn ra mẹ lo lắng, an ủi:

    - Mẹ, có lẽ em trai tập luyện đi đường nên mệt nhọc. Buổi chiều tụi con ở ngoài sân chơi với hắn một hồi lâu, mẹ đừng lo lắng.

    Trần Quế Hoa đang miên man suy nghĩ, còn nghĩ nếu không được tìm người trộm gọi hồn cho con trai. Nghe được lời nói của lão đại, nàng mới nói:

    - Nhất định là mệt nhọc. Lão đại con xem chừng em trai, mẹ đi làm cơm.

    Cũng may buổi tối Lục Đường Đường tỉnh lại ăn uống cực tốt còn ăn thêm một chén canh trứng gà, còn cầm bánh phân chia đút cho các anh trai ăn. Hoàn toàn không còn dáng vẻ gì của buổi chiều luôn ngây người, vì vậy Trần Quế Hoa mới thả lỏng một hơi.

    Chơi một lát với các anh trai, Lục Đường Đường nằm xuống.

    Hắn cần dưỡng tốt tinh thần, phải tranh thủ trước khi nữ chính sống lại đem lời nói cho rõ ràng. Đúng rồi, còn tập đi đường, ngày mai tiếp tục luyện tập. Cho dù sau này chạy không thuận lợi, cũng không thể kéo chân sau của các anh trai!

    Lục Đường Đường thậm chí đều vạch ra kế hoạch cho ngày mai, vừa luyện tập đi đường, vừa luyện tập kêu "không cần", hoặc là cứu mạng!

    Nhưng làm như vậy có khiến cho đại ca bọn họ hoài nghi hay không?

    Sẽ hù tới bọn họ hay không..

    Mặc kệ, còn sống mới trọng yếu, phải đem kỹ năng sinh tồn luyện tập thành thục mới được.

    Dù sao nữ sinh sau khi sống lại, sẽ biến thành lòng dạ độc ác, hắn còn phải đề phòng đại ca bọn họ không nên bị nàng lừa dối.

    Ai u, việc hắn cần làm thật không ít. Nghĩ rõ ràng kế hoạch ngày sau, Lục Đường Đường yên tâm, đi ngủ! Chuyện gì cũng không trọng yếu bằng đi ngủ. Chúc ngủ ngon!

    Ngày hôm sau Lục Đường Đường tỉnh lại, liền đầy sức sống tập chống đẩy, vận động vận động!

    Hắn không quên hôm nay cần làm cái gì, xoay đầu nhìn, mẹ đi vắng, không được, hắn phải làm cơm trước!

    Lục Đường Đường lớn tiếng hô:

    - Mẹ, mẹ!

    Lục Cảnh Hoa nghe thanh âm, vội vàng chạy vào, chứng kiến em trai cầm chân nhỏ nằm trên giường, hắn vỗ vỗ ngực, còn may, còn may, em trai không có bò lên.

    Hắn ôm em trai đi thả nước, lại thay quần áo cho hắn, lúc này mới ôm hắn đi ra phòng khách:

    - Lão nhị bưng canh trứng gà đi ra, đừng quên nhỏ thêm hai giọt dầu vừng.

    Thai song sinh bưng chậu rửa mặt, Lục Đường Đường thật phối hợp ngẩng mặt lên, hưởng thụ đại ca rửa mặt cho hắn.

    Rửa mặt xong, Lục Cảnh Hoa lau phấn thơm cho hắn. Nhìn diễn cảm hưởng thụ của em trai, trong mắt hắn tràn đầy ôn nhu.

    Lục Cảnh Quốc bưng canh trứng gà đi ra:

    - Ca, để em đút cho.

    Rửa mặt, mặc quần áo đều do đại ca làm. Mình không giành được, đút ăn phải giao cho mình!

    Ai biết Lục Cảnh Hoa liếc mắt nhìn hắn, cầm chén đút cho em trai ăn.

    Lục Đường Đường ăn hai muỗng, nghĩ tới không nhìn thấy mẹ, xoay đầu hỏi:

    - A, mẹ nha?

    Lục Cảnh Quốc giành khăn tay lau miệng cho hắn, nói:

    - Mẹ đi cung tiêu xã. Nghe nói hôm nay có bán xương ống lớn, buổi tối nấu canh xương cho Đường Đường uống, được không?

    Lục Đường Đường ăn canh trứng gà, nheo mắt, non nớt nói:

    - Đều ăn, mẹ ăn, ca ca ăn, Đường ăn.

    - Được, đều ăn.

    Lục Cảnh Hoa ôn nhu đáp.

    Ăn no, Lục Đường Đường vỗ bụng dưới của mình. Được, nên luyện tập đi đường.

    Lắc lắc mông đít nhỏ của mình bò xuống dưới, trong miệng còn luôn nói:

    - Đi, đi đi nha.

    Lục Cảnh Hoa nhìn lão nhị hất hất cằm:

    - Chờ nhị ca lấy giày cho em, chúng ta mang giày rồi đi ra sân.

    Lục Cảnh Hoa ôm hắn đi ra sân, Lục Đường Đường vung mở tay hắn, muốn tự mình luyện tập đi đường.

    Nhưng Lục Cảnh Hoa lo lắng, muốn nắm một bàn tay hắn luyện tập. Lục Đường Đường không chịu, đẩy ra tay hắn:

    - Không, không cần!

    Được, không cần cũng nói ra được rồi, cứu mạng còn xa sao!

    Hắn cao hứng lắc lắc mông đít nhỏ, chính mình vỗ tay! Lục Cảnh Hoa cũng không hiểu vì sao tiểu tử này lại cao hứng như vậy.

    Nhưng chứng kiến em trai vui vẻ, hắn cũng cười theo.

    Em trai không muốn hắn giúp đỡ, liền kêu lão nhị bọn họ vây quanh một vòng. Để em trai luyện tập bước đi, như vậy dù em trai không cẩn thận ngã sấp xuống, bọn họ cũng có thể tiếp được hắn.
     
  4. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 13:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Cảnh Hoa bọn họ cùng em trai ở trong sân luyện tập một hồi, sợ đứa nhỏ này mệt lên, quá gấp cũng không nên.

    Hắn ôm Đường Đường ngồi trong sân phơi nắng, thai song sinh chơi bắn bi thủy tinh.

    Lục Đường Đường nhìn thấy tam ca chơi thật chuẩn, ánh mắt đều xem thẳng. Tam ca thật quá lợi hại, kiếp trước hắn cũng chưa từng chơi bắn bi bao giờ.

    Hiện tại chứng kiến mấy anh trai chơi vui vẻ, hắn thật tò mò. Chẳng lẽ thật dễ dàng bắn trúng sao? Lục Đường Đường muốn chơi, lắc lắc thân mình muốn tuột xuống đất, Lục Cảnh Hoa đành buông hắn ra, sợ không chiều theo hắn sẽ khóc, sau đó dắt tay đưa hắn tới chỗ thai song sinh.

    Lục Đường Đường đứng một hồi, cảm giác thật mỏi chân. Nhất định vừa rồi mình tập đi đường quá lâu, mình ngồi xuống xem thôi.

    Lục Cảnh Phú chứng kiến em trai ngồi cạnh nhìn xem, cười cố ý bắn một viên bi ở trước mặt hắn. Còn mở trừng hai mắt giống như muốn nói, anh lợi hại đi!

    Lục Đường Đường nhìn thấy viên bi lăn tới dưới chân mình, muốn bắt lấy lại bị đại ca giành trước bắn rời xa, hắn khó hiểu quay đầu nhìn anh trai.

    Lục Cảnh Hoa bị biểu tình nhíu mày của hắn làm bật cười, ôm hắn ôn nhu nói:

    - Đại ca đưa em đi uống chút nước, được không?

    Lúc này Lục Cảnh Quốc đi tới tiếp lấy em trai:

    - Đại ca, em mang hắn đi.

    Lục Cảnh Hoa nhìn họ đã vào nhà, mới xoay người nói:

    - Lão tam, hai đứa không được để cho Đường Đường đụng tới viên bi, nếu bị hắn không cẩn thận ăn vào miệng, vậy cần xảy ra chuyện lớn. Tốt nhất sau này hai em cũng đừng chơi trước mặt Đường Đường, bằng không hắn cũng muốn chơi thì phải làm sao. Có chuyện gì nguy hiểm cũng không thể xuất hiện trước mặt Đường Đường.

    Lục Cảnh Phú bĩu môi, rốt cục không phản bác, đồng ý lời nói của đại ca.

    Lục Cảnh Hoa thấy lão nhị ôm em trai đi ra, liền tươi cười tiếp lấy đứa nhỏ kia.

    Lục Cảnh Phú lật mắt xem thường, phi, đại ca thật sự là song tiêu! Đối với bọn họ mỗi ngày làm mặt đen, với em trai chưa từng có khuôn mặt như vậy.

    Nhưng ngẫm lại, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của em trai, không ai có thể nghiêm túc được. Ngay cả cha là người nghiêm lệ nhất trong nhà cũng là như thế.

    Lục Cảnh Phú thở dài nghĩ thầm:

    - Bỏ đi, sau này đợi em trai lớn hơn một chút, sẽ dạy cho hắn chơi bắn bi là được.

    Uổng một tay kỹ thuật giỏi như hắn, hiện tại cũng không thể truyền thụ cho Đường Đường.

    Lục Cảnh Quốc nghĩ giữa trưa ăn canh xương, cũng cần nấu thật lâu, trong bếp không còn nhiều củi, vì thế ôm củi ra sân chẻ củi.

    Lục Đường Đường được đại ca ôm ngồi một bên, vỗ đôi tay nhỏ bé cổ vũ nhị ca.

    Lục Cảnh Quốc thấy em trai vỗ tay, cười ngây ngô, càng thêm dùng lực.

    Nhưng đúng lúc hắn cầm một khối gỗ lớn hơn chuẩn bị biểu diễn cho em trai nhìn xem, vợ lão Dương cách vách đột nhiên hô to một tiếng:

    - A! Trời ạ! Trứng gà của tôi!

    Làm hắn giật mình chém hụt cây búa.

    Một khối gỗ nhỏ nổ tung vỡ ra, vừa lúc đụng lên trán Đường Đường.

    Nhanh tới mức Lục Cảnh Hoa cũng không kịp phản ứng.

    Lục Đường Đường bị dọa giật mình, ô ô, đau quá nha, càng nghĩ càng cảm thấy đau.

    Đời trước trong cô nhi viện có rất nhiều nhi đồng, dù bị thương cũng phải tự mình chịu, căn bản không ai dỗ dành. Nhưng hiện tại thì khác, hắn có cha mẹ yêu thương, còn có các anh trai sủng ái.

    Nghĩ tới đây hắn không tiếp tục nhẫn nhịn cảm xúc, há miệng khóc lên.

    Mấy anh em vội vàng vây tới, chứng kiến trên trán em trai có vết trầy, cũng may không chảy máu.

    Nhưng cho dù là như vậy mấy anh em vẫn vô cùng tức giận.

    Nhất là thai song sinh, đứng trên cây thang học lên hình dạng mấy nữ nhân làm ầm ĩ hét lên:

    - Giữa ban ngày ban mặt kêu réo cái gì? Người không biết còn tưởng trong nhà chết người. Làm sợ em trai của tôi, xem tôi có đập vỡ thủy tinh nhà các người hay không.

    Vợ lão Dương bởi vì trứng gà bị rơi vỡ còn đang thở dốc trong sân đâu. Đột nhiên bị thằng nhóc mắng, làm nàng có chút ngây dại, nàng chỉ lên thai song sinh đứng trên vách tường run rẩy:

    - Thằng nhóc, mày nói cái gì đây? Nhà mày mới chết người.

    Lục Cảnh Cường phun một ngụm:

    - Nhà bà mới chết người, bà kêu réo gì chứ. Còn biết kêu réo hơn cả con chó của Trần đại nương, hôm nào bà đi nhà nàng ngồi gác cửa đi.

    Lục Đường Đường nghe tứ ca biết mắng người như vậy, không khỏi cười khanh khách.

    Lục Cảnh Hoa nhìn thấy hắn cười, mới thở ra một hơi, thật cẩn thận lấy dầu vừng lau trán cho hắn.

    Trong lòng hắn lại nén giận vô cùng. Cách vách, lại là cách vách. Chẳng lẽ nhà hắn cùng cách vách có thù oán gì sao? Em trai ba lần bảy lượt bởi vì cách vách mà bị thương. Xem ra sau này cần rời xa nhà bọn hắn mới tốt, nếu không đi, hừ. Phải nghĩ biện pháp làm bọn hắn chuyển nhà cũng được.

    Trong tiếng khắc khẩu, vợ của Triệu chính ủy đi tới nhà lão Dương dò hỏi:

    - Lại đang nháo cái gì? Hứa đồng chí cũng thật là, ngay cả trẻ con mà cô cũng tranh cãi được hay sao?

    Vợ lão Dương bị lời này làm mắc nghẹn đỏ bừng mặt, ấp úng nói:

    - Chị dâu, không phải tôi muốn mắng. Là thằng nhóc này đột nhiên đứng trên đầu tường mắng tôi. Tôi cũng không phải người không giảng đạo lý, sao có thể, sao có thể cãi nhau với trẻ con cơ chứ.

    Vợ Triệu chính ủy lườm nàng, thầm nghĩ: Cô còn cảm thấy mình là người biết giảng đạo lý hay sao, luận vô lý toàn bộ đại viện gia chúc này có ai so sánh được với cô!

    Lục Cảnh Cường ngẩng đầu, ánh mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vợ Triệu chính ủy nói:

    - Đại nương, tụi con đang ở trong sân chơi. Nhị ca con đang chẻ củi, nàng đột nhiên hô to một tiếng làm nhị ca của con hoảng sợ chém hụt, khối gỗ nện lên người em trai của con. Con đương nhiên phải lên tiếng hỏi nàng muốn làm gì, có nhà ai mỗi ngày đều lớn tiếng kêu la như vậy, thật dọa người.

    Vợ Triệu chính ủy có chút ngoài ý muốn nhìn thai song sinh lão Lục gia, phía trước luôn cảm thấy nhi đồng Lục gia cơ trí, hiểu biết, hoàn toàn không cần Trần Quế Hoa quan tâm, hiện tại ngay cả lão tứ nói chuyện cũng hữu lý, đáy lòng liền vui vẻ.

    - Vợ lão Dương, vậy cô nói xem cả ngày cô kêu loạn làm cái gì? Cả đại viện mỗi ngày đều nghe cô la hét. Còn cách thật xa đã nghe được thanh âm của cô, cô không chê dọa người sao? Nói lại, cô không cân nhắc cho người khác cũng nên suy nghĩ một chút cho nhi đồng trong bụng của mình chứ, mang thai cũng không nên động khí.

    Vợ Triệu chính ủy nhíu mày nói.

    Vợ lão Dương không dám tranh cãi với nàng, đành áp cơn giận nói:

    - Đã biết, sau này không tranh cãi.

    Trong lòng thì thầm mắng, sao chỗ nào cũng có bà, không phải ỷ chồng của mình là chính ủy sao, quản trời quản đất, còn quản miệng người ta lớn sao!

    Vợ Triệu chính ủy đi qua nhà Trần Quế Hoa, nhìn thấy Lục Cảnh Hoa đang ôm béo búp bê, đáy lòng mềm nhũn xuống.

    Lạc Đường Đường nhìn thấy nàng liền nhoẻn miệng cười.

    - Ai u, dấu vết như vậy, còn may không rách da, bằng không lưu sẹo thật khó coi.

    Vợ Triệu chính ủy đau lòng nói.

    Mấy anh em nghĩ thầm: Ai nói không phải chứ. Nếu đầu của em trai bị chảy máu, bọn họ nhất định đi đập nát nhà cách vách.

    Tiễn người đi, Lục Cảnh Hoa nhìn thấy ánh mắt em trai sắp mở không ra, ôm hắn đi dạo trong sân, cũng không dám tiếp tục cho hắn bú sữa. Một hồi còn gặm xương cốt, uống sữa sợ em trai ăn không nổi, vẫn ôm hắn dỗ ngủ đi.

    Hôm nay Trần Quế Hoa mua được xương ống, còn lưu lại không ít thịt, vui vẻ đi nhanh về nhà.
     
  5. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 14:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Quế Hoa vừa đi tới đại viện gia chúc, vừa lúc gặp được vợ Triệu chính ủy, nàng cười hỏi:

    - Chị dâu đi đâu vậy? Không đi mua xương ống sao, hôm nay xương ống nhìn thật ngon. Chị nhìn một chút, còn lưu không ít thịt đâu.

    Vợ Triệu chính ủy xua tay nói:

    - Mua rồi, vợ lão nhị nhà tôi đi mua. Tôi vừa từ nhà cô đi ra đâu.

    Từ nhà nàng đi ra? Tìm nàng sao? Trần Quế Hoa sửng sốt hỏi:

    - Chị dâu tìm tôi có chuyện gì?

    Vợ Triệu chính ủy gật đầu:

    - Ân, vợ lão Dương đột nhiên la to, cả đại viện đều nghe thấy. Tôi đi qua nhìn xem, nàng đang cãi nhau với thai song sinh nhà cô.

    Trần Quế Hoa nhăn mày:

    - Tại sao vậy, nhi đồng nhà tôi cũng sẽ không tự nhiên vô cớ cãi nhau với nàng.

    - Không có đại sự gì, vừa rồi tôi cũng đã nói nàng, bảo nàng lần sau đừng tiếp tục la to. Nhưng đầu Đường Đường nhà cô bị trầy một vết xước..

    Vợ Triệu chính ủy còn chưa nói xong, Trần Quế Hoa đã ngắt lời:

    - Chị dâu không phải về nhà sao, chị đi thong thả, tôi về nhà trước xem một chút.

    Vợ Triệu chính ủy nhìn theo bóng lưng vội vã của nàng, cười lắc đầu nói:

    - Tính tình luôn nóng nảy như vậy.

    Trần Quế Hoa mở ra cửa lớn, chứng kiến mấy đứa con đều ở trong sân, lão đại đang ôm con út đút bánh cho hắn ăn.

    Nàng thở ra một hơi, lúc này mới vịn cửa thở dốc. Vừa rồi nàng chạy gấp gáp, sợ Đường Đường có nguy hiểm gì, căn bản không để ý thân thể mình. Hiện tại chứng kiến lão đại ôn nhu chăm sóc em trai, trong lòng nàng cũng thở ra. Đứa con hẳn không xảy ra chuyện, bằng không lão đại cũng không bình tĩnh như vậy.

    Thai song sinh tiếp nhận xương cốt trong tay nàng, Lục Cảnh Phú đem sự tình mới xảy ra thuật lại cho nàng nghe một lần.

    Trần Quế Hoa nhìn vết xước trên trán con trai, đau lòng ôm hắn, miệng than thở:

    - Chờ nàng sinh, xem mẹ có mắng chết nàng hay không. Lão đại các con cũng đừng làm loạn, hiện tại nàng đang mang thai đâu. Dù tức giận thế nào chúng ta cũng không nên ra tay với người già người bệnh cùng người mang thai, tụi con nghe không?

    Lục Cảnh Hoa mấp máy môi, đành gật đầu đồng ý.

    Lục Đường Đường ôm mặt Trần Quế Hoa hôn hôn, non nớt nói:

    - Mẹ, mẹ.

    Hi vọng như vậy có thể bình phục tâm tình mẹ một chút.

    Trong lòng hắn thở dài, khi nào thì hắn mới có thể nói được nguyên câu nói nha, như vậy nếu mẹ không vui, hắn cũng có thể dỗ dành nàng.

    Trần Quế Hoa lo lắng nhìn trán của hắn, xác định không bị chảy máu mới đưa hắn cho Lục Cảnh Hoa:

    - Chơi với đại ca, mẹ đi nấu canh. Một hồi Đường Đường chúng ta có thể ăn được thịt rồi.

    Lục Đường Đường ngoan ngoãn vươn tay cho đại ca ôm, thật tốt quá, một hồi hắn có thể hút tủy xương ống. Lần trước được ba ba đút ăn một lần, dòn dòn dai dai, không ngán chút nào. Cộng thêm canh trứng gà, thật quá ngon.

    Hắn sợ mẹ quên chưng trứng gà cho hắn, dán má đại ca làm nũng:

    - Cần trứng gà, ăn trứng nha.

    Lục Cảnh Hoa sủng nịch sờ tóc của hắn, ôm hắn đi phòng bếp:

    - Mẹ, Đường Đường muốn ăn canh trứng gà.

    Trần Quế Hoa khựng tay, quay đầu cười nói:

    - Không quên đâu, một hồi mẹ chưng cho ăn. Lão đại ôm Đường Đường ra sân chơi đi, phòng bếp rất nóng.

    Lục Đường Đường vươn tay ôm nàng hôn hôn, mới bằng lòng buông tay.

    Trần Quế Hoa vỗ vỗ mông của hắn:

    - Được rồi, đi theo đại ca chơi đi.

    Lục Đường Đường dựa lên vai Lục Cảnh Hoa suy nghĩ nội dung trong tiểu thuyết. Nữ chính lập tức sẽ sống lại, tam ca là người đầu tiên xảy ra sự cố.

    Không sao, đến lúc đó hắn sẽ nghĩ biện pháp không cho các anh trai tiếp xúc với nàng. Trong tiểu thuyết không phải viết, nữ chính sống lại liền dựa vào bán thảm tranh thủ mọi người đồng tình sao?

    Việc này hắn biết! Bán thảm dùng trên người mình không được, nhưng bán ngoan hắn còn làm được. Khả khả ái ái, hiện tại hắn sở trường nhất. Đến lúc đó chỉ cần nữ chính không đến trêu chọc nhà bọn họ, hắn cũng sẽ không xung đột với nàng.

    Nếu nàng dám trêu chọc anh trai của mình, hừ, cũng đừng trách hắn.

    Lục Đường Đường nghĩ tới chính mình sau này sẽ thay đổi vận mệnh toàn bộ người nhà, cười khanh khách thành tiếng.

    Lục Cảnh Hoa điểm chóp mũi hắn, cười hỏi:

    - Đường Đường đang cười cái gì? Vui vẻ như vậy.

    Lục Đường Đường vung tiểu cánh tay hô:

    - A, đánh! Đánh! Đánh!

    Lục Cảnh Quốc đi tới hỏi:

    - Hắc, còn biết nói đánh. Đường Đường muốn đánh ai?

    Lục Đường Đường vươn ngón tay nhỏ chỉ qua cách vách kêu:

    - Đánh! Đánh nha!

    Lục Cảnh Quốc bật cười, đáp ứng:

    - Được, chờ Đường Đường lớn hơn một chút, nhị ca mang em đi báo thù.

    Giữa trưa lúc ăn cơm, Lục Đường Đường nghĩ có phải ba ba sắp trở về hay không, cũng không biết ba ba có gặp nguy hiểm hay không. Hắn ăn hết một ngụm canh trứng gà, quay đầu nhìn Trần Quế Hoa:

    - Mẹ, ba ba nha.

    Trần Quế Hoa gắp xương cốt cho thai song sinh, cười nói:

    - Đường Đường nhớ ba ba vậy, đêm nay ba ba có thể trở về chơi với con rồi.

    Lục Đường Đường gật gật đầu, trong lòng cân nhắc chờ ba ba trở về, chuẩn bị chút đồ bổ cho hắn ăn đâu. Trong núi có thịt gà, hay là lấy hai khối thịt ba chỉ cho mẹ đi. Làm thịt kho tàu cho ba ba ăn, tiếp tục lấy thêm một túi gạo, làm cho mấy anh trai cũng đổi khẩu vị.

    Quả nhiên gần tới giờ cơm chiều, Lục Gia Bình trở về.

    Chứng kiến con út lại biến mập, Lục Gia Bình ôm lấy liền hôn. Lục Đường Đường bị hàm râu của hắn đâm oa oa kêu.

    Trần Quế Hoa đi tới vỗ vai hắn, cười mắng:

    - Nhanh đi tắm rửa, chờ ăn cơm.

    Lục Gia Bình ôm con trai hỏi:

    - Lúc anh đi vắng, nhà vẫn ổn chứ?

    Lục Đường Đường nhẹ nhàng vỗ mặt của hắn:

    - A, ba ba.

    Lại vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, ý tứ rất rõ ràng, có hắn ở, trong nhà khẳng định rất tốt.

    Trần Quế Hoa ôm con trai, cười nói:

    - Ân, tốt lắm. Anh đi tắm trước, em đặt quần áo ở cửa.

    Lục Gia Bình lại hôn con trai, lúc này mới đi tắm rửa.

    Ăn cơm xong, Lục Gia Bình cùng Lục Đường Đường ngồi chơi trên giường. Trần Quế Hoa phơi quần áo ngoài sân.

    Lục Cảnh Hoa ở một bên giúp đỡ giặt đồ, quần áo bị cha lăn lộn dính đầy bùn sình, nếu không ngâm kỹ căn bản giặt không sạch.

    Lục Đường Đường vịn tay cha đứng lên, chân nhỏ muốn bước xuống giường.

    Lục Gia Bình thấy con trai đi được vài bước, cười hỏi:

    - Con đi đâu? Không chơi với ba ba sao.

    Lục Đường Đường chỉ ra bên ngoài:

    - A, ca ca, mẹ nha.

    Lục Gia Bình sủng nịch nhu đầu con trai, đáp ứng:

    - Được, chúng ta đi xem mẹ đang làm gì.

    Nói xong ôm hắn đi ra sân.
     
  6. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 15:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Gia Bình ôm con trai đi ra sân, ngồi xổm buông đứa con xuống đất, cười nói:

    - Đi hai bước cho ba ba nhìn xem.

    Lục Đường Đường vừa nhìn cơ hội biểu hiện đến, liền ngửa đầu ưỡn ngực trước đứng vững. Lục Cảnh Hoa ở một bên vỗ vỗ tay:

    - Đường Đường, đến chỗ đại ca.

    Lục Đường Đường thở sâu một hơi, hắn có thể!

    Cúi đầu nhìn nhìn chân nhỏ của mình, thật cẩn thận vươn chân, như vậy như là con vịt nhỏ, thật sự đi tới.

    Người một nhà nhìn thấy đứa con bảo bối không chớp mắt, sợ hắn bị ngã sấp xuống.

    Trần Quế Hoa cũng dừng việc trong tay, cười híp mắt nhìn con út.

    Lục Đường Đường thật kiêu ngạo, nhìn xem, nhìn xem, đây không phải liền biết đi sao, đáng tiếc không đắc ý được bao lâu, chân trái vấp chân phải thiếu chút nữa té lăn dưới đất.

    Cũng may Lục Cảnh Hoa tiếp được hắn, Lục Đường Đường ôm đầu đại ca cười khanh khách, hắn biết, anh trai sẽ không để cho hắn ngã sấp xuống.

    Trần Quế Hoa rửa tay:

    - Được rồi, đều vào nhà đi, trong sân nhiều muỗi.

    Tiếp lấy con út, nàng nói với Lục Gia Bình nói:

    - Ngày mai đem máy may dời ra ngoài, em làm quần áo cho bọn nhỏ. Trong nhà rất nóng nực, hiện tại ngồi trong sân làm tốt hơn. Không lạnh không nóng.

    Lục Gia Bình gật gật đầu:

    - Em mang bọn nhỏ vào đi, anh đi bên sông giặt sạch quần áo.

    Hắn biết quần áo này cần dùng lực giặt sạch, bằng không sẽ không sạch sẽ. Để mẹ của nhi đồng giặt không biết bao lâu mới xong, rất mệt mỏi, còn là chính bản thân hắn làm đi.

    Trần Quế Hoa vẫy tay:

    - Không cần, ngâm ở đó là được. Ngày mai dùng xà phòng em mới mua xả một chút sẽ sạch thôi.

    Nói xong nàng còn nhìn chồng trừng mắt ra hiệu.

    Lục Gia Bình chợt hiểu, nhất định là con út lại lấy ra đồ chơi mới cho vợ mình. Nếu như nàng nói hẳn là không khó giặt sạch, vậy không cần đi ra ngoài, cả nhà cùng quay vào trong phòng.

    Buổi tối chờ mấy đứa con đều ngủ, hai vợ chồng thì thầm nói chuyện.

    - Anh không biết Đường Đường thương chúng ta bao nhiêu đâu. Ngày đó nhìn thấy lão đại ăn bánh bột, nói cái gì cũng không chịu, nhất định đem trứng gà cấp cho đại ca của hắn ăn. Giữa trưa còn biến ra hai túi gạo cùng bột mì, ồn ào đòi làm cho anh trai ăn.

    Trần Quế Hoa đầy mặt kiêu ngạo nói.

    Lục Gia Bình sờ sờ khuôn mặt đứa con hỏi:

    - Thân thể Đường Đường không sao chứ?

    Trần Quế Hoa lắc đầu:

    - Tốt lắm, bằng không em cũng luyến tiếc để nhi đồng biến ra cái ăn. Bánh bột khô khốc cũng ăn được, lão đại bọn họ cũng không kén chọn, thời đại này có gia đình nào chán ghét ăn bánh bột đâu.

    Đây cũng là lời thật, lần này Lục Gia Bình bọn họ vào núi đã phát hiện, suối nước đều có dấu hiệu khô hạn, nước trong sông cũng giảm bớt thật nhiều.

    Xem ra năm thiên tai còn chưa qua được, cũng không biết dưới quê tình huống thế nào? Có thể càng thêm trọng hay không.

    Trần Quế Hoa thấy hắn không nói chuyện, an ủi:

    - Không sao, bên em gái anh có chúng ta tặng lương thực, khẳng định sẽ không có việc gì. Bên em trai của em cũng có gởi bột bắp trở về, đều có thể vượt qua được.

    Lục Gia Bình kéo tay nàng vỗ vỗ:

    - Ân, chúng ta tiết kiệm một chút, tận lực đừng để Đường Đường biến đồ vật ra. Em lưu lại gạo cùng bánh mì trắng cho Đường Đường ăn.

    Trần Quế Hoa lườm hắn:

    - Việc này còn cần anh nói, em cho lão đại bọn họ ăn cơm đều thả gạo lức. Chỉ sợ Đường Đường không nghe, đứa nhỏ này ba ngày hai đầu luôn biến đồ, không phải là gà thì là thịt ba chỉ, cũng rất biết đau lòng người đâu.

    Lục Gia Bình cười nhẹ:

    - Biến ra thì chúng ta ăn. Nhiều nhất anh tan việc chạy trong núi một chuyến, như vậy cũng không sợ bị người chú ý.

    Trần Quế Hoa "ân" một tiếng, nhìn thấy con út vẫn đắp mền, nàng nhắm mắt ngủ.

    Sáng hôm sau trong vòng vây của các anh trai, Lục Đường Đường lại luyện tập đi đường.

    Đột nhiên lại bị thanh âm ồn ào của Trương đại nương làm hoảng sợ giật mình, thiếu chút ngồi phịch dưới đất. Vẫn là Lục Cảnh Hoa tiếp được hắn, mới không làm hắn ngã sấp xuống.

    Lục Cảnh Hoa ôm hắn vỗ về:

    - Sờ sờ một chút.. không bị dọa.

    Lục Đường Đường dựa lên bả vai anh trai, nghểnh tai nghe Trương đại nương mang tới bát quái.

    Được, vẫn là chuyện nhà của nữ chính cách vách.

    Không được, hắn phải nghe cho rõ ràng.

    Lục Đường Đường lắc lắc mông đít nhỏ rầm rì:

    - Mẹ, cần mẹ.

    Lục Cảnh Hoa tưởng hắn bị hù sợ nên quấn lên cần mẹ. Hắn cũng không nghĩ nhiều, ôm em trai đi tìm Trần Quế Hoa.

    Lục Đường Đường như nguyện ngồi trên đùi mẹ nghe bát quái.

    Trương đại nương uống hớp trà mà Lục Cảnh Quốc rót cho nàng, tiếp theo nói:

    - Tiểu nha đầu nhà Trần chị dâu không phải tiêu chảy sao, vừa lúc đi bệnh viện kiểm tra. Lại đụng phải lão Dương mang theo vợ hắn đi bệnh viện, kết quả cô đoán thế nào?

    Trần Quế Hoa nhíu mày lắc đầu nói:

    - Đoán không ra, chẳng lẽ là thai song sinh?

    Trương chị dâu cười khúc khích, vỗ đùi nói:

    - Còn thai song sinh gì chứ, cái rắm cũng không mang thai. Ha ha ha ha, mặt mũi của lão Dương đều mất sạch.

    Trần Quế Hoa cùng Lục Đường Đường cả kinh há hốc miệng.

    Trần Quế Hoa ấp úng nói:

    - Không? Không có thai? Là sao vậy, không phải nói đã mang thai mấy tháng rồi sao, vì sao lại không có thai đâu.

    Trương chị dâu vui sướng khi thấy người gặp họa:

    - Đoạn thời gian trước không phải nàng trở về nhà mẹ đẻ sao, không có cơm ăn, đói dinh dưỡng bất lương. Vì thế không có kinh nguyệt, làm cho nàng tưởng chính mình mang thai, còn nói là mang thai con trai, nên không nôn mửa. Không có thai thì sao mà ói nha, ha ha ha, con trai của nàng còn thật yêu thương nàng ha ha ha..

    Lục Đường Đường ăn hết quả dưa, chép miệng, dựa vào trong lòng mẹ nghĩ tới nội dung tiểu thuyết.

    Hắn đã thấy lạ rồi mà, trong tiểu thuyết không có nói nữ chính có em trai, hoặc là chuyện mẹ nàng sẩy thai gì khác. Làm Lục Đường Đường còn hoảng sợ tưởng bởi vì mình đến nên sửa nội dung tiểu thuyết.

    Cũng may không phát sinh biến hóa, không có hiệu ứng con bướm.

    Trần Quế Hoa kêu lão đại:

    - Con ôm em về ngủ.

    Trương chị dâu chép miệng:

    - Mấy đứa con của cô thật sự làm cho người bớt lo. Ngay cả Đường Đường cũng ngoan vô cùng, mệt nhọc cũng không nháo cô. Lão tam nhà tôi lúc đi ngủ, luôn nháo ầm ĩ, vùi dập tới mức làm cho tôi chỉ hận không thể ném hắn.

    Trần Quế Hoa cười cười khiêm tốn nói:

    - Tính tình cũng quật lắm đâu, chị không biết Đường Đường nhà tôi ăn trứng gà không bao giờ ăn một mình, phải cho các anh trai mỗi người cắn một ngụm mới bằng lòng ăn. Bằng không cứ mím chặt môi không chịu mở ra.

    Trương chị dâu bĩu môi:

    - Còn không tốt sao, cô nhìn mấy thằng nhóc nhà tôi đi. Có chút ăn ngon hận không thể toàn bộ lùa vào trong miệng của mình. Làm gì còn nghĩ tới người khác. Cô nên thỏa mãn đi!

    Nói xong chỉ chỉ cách vách:

    - Nhưng nhắc tới mới nói, mấy ngày kế tiếp chỉ sợ nhà cô muốn được yên ổn cũng không thể nào.
     
  7. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 16:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Quế Hoa thở dài:

    - Vậy cũng không biện pháp, ai bảo nhà chúng tôi ở bên cạnh gia đình như vậy đâu. Chỉ cần không nháo quá mức, tôi cũng không muốn đôi co với bọn họ.

    Trong lòng nàng cũng hiểu rõ ràng, vợ lão Dương khoe khoang bụng của mình nhiều ngày. Kết quả cái gì đều không có, khẳng định sẽ nháo sự vài ngày.

    Trương chị dâu mím môi cười cười, sờ sờ vải dệt làm quần áo, hỏi:

    - Trời ạ, đây là loại vải dệt gì vậy, vuốt thật mềm đâu. Mua ở đâu? Tôi không thấy cung tiêu xã có bán.

    Trần Quế Hoa vuốt vải dệt:

    - Em gái chồng tôi cho, nàng nhận thức bạn bè, giúp nàng đổi không ít vải dệt. Lúc tôi sinh Đường Đường, nàng đem tặng.

    Trương chị dâu vừa giúp làm nút vừa trêu ghẹo nói:

    - Nhìn xem hai cô em gái của chồng cô đi, không tặng vải dệt thì tặng lương thực, thật sự làm người hâm mộ.

    Trần Quế Hoa cười cười:

    - Tiểu Nguyệt nhà chị đâu kém, bốn năm tuổi đi theo chị, còn hiểu biết, giúp chị mang nhi đồng. Giúp chị bớt lo như vậy đâu, chỉ nói hiện tại..

    Lục Đường Đường nằm trên giường vạch bàn tay nhỏ bé cân nhắc sự tình.

    Hiện tại biết mẹ nữ chính không mang thai, vậy mình có phải nên dự phòng nữ chính trước tiên.

    Nhưng mình tới nơi này lâu như vậy, đều chưa gặp qua nữ chính đâu. Cũng không biết hiện tại nàng là hình dạng gì.

    Không được, mình phải mau chân đi xem.

    Lục Đường Đường nhanh nhẹn bò dậy, vươn tay tìm Lục Cảnh Hoa:

    - Ca ca, bên ngoài bên ngoài.

    Lục Cảnh Hoa buông sách, ôm em trai cười hỏi:

    - Đường Đường không ngủ sao? Muốn đi ra ngoài chơi phải không.

    Lục Đường Đường gật gật đầu, chỉ ra cửa sổ:

    - Ân, bên ngoài nha.

    Trần Quế Hoa thấy lão đại ôm con út đi ra hỏi:

    - Ân? Đường Đường không ngủ sao?

    Lục Cảnh Hoa lắc đầu:

    - Nằm một hồi thì bò lên đòi đi ra ngoài chơi. Mẹ, con thấy mặt trời không quá nóng, con ôm em trai ra ngoài chơi một chút.

    Trần Quế Hoa nghĩ nghĩ, con út cũng có vài ngày không ra ngoài chơi, cũng nên cho ra ngoài một chút, vì thế đồng ý.

    Mấy anh em Lục Cảnh Hoa ôm em trai đi ra cửa.

    Lẽ ra hắn định ôm em trai đi tới dưới gốc đại thụ hóng mát, ai ngờ đứa nhỏ này luôn xoay người nhìn qua cách vách. Lục Cảnh Hoa cười hỏi:

    - Đường Đường đang nhìn gì vậy?

    Lục Đường Đường nhíu mày, gia đình cách vách làm gì lại đóng cửa. Bình thường không phải đều mở ra sao, muốn nhìn cũng nhìn không thấy, vẫn đi theo đại ca chơi đi.

    Thai song sinh chạy phía trước, kêu gọi bạn bè:

    - Nhị Ngưu mau đến xem, em trai của tôi cũng đi ra chơi nha. Cậu nhìn em trai của tôi có phải đẹp hơn em trai cậu hay không.

    Lục Cảnh Cường đắc ý nói:

    - Đúng rồi cậu mau tới đây, tôi cho cậu biết cái gì mới gọi là khả ái.

    Nói xong còn thúc giục đại ca đi nhanh hơn.

    Lục Đường Đường thật phối hợp huy tay nhỏ bé kêu ca ca.

    Hình dạng cần khả ái bao nhiêu thì khả ái bấy nhiêu.

    Không bao lâu Lục Cảnh Hoa ôm em trai bị một đám nhi đồng vây quanh.

    Ai chứng kiến Lục Đường Đường cũng không khỏi khen ngợi.

    - Tiểu Cường em trai của cậu cũng thật xinh đẹp, thật là em trai sao? Sao tôi cảm thấy là em gái nha.

    - Ân, tôi nhìn cũng giống như cô bé, hắn lại thích cười như vậy.

    Lục Cảnh Phú vì muốn bọn họ tin tưởng đây là em trai của mình, không phải em gái, chạy tới bên cạnh lão đại mở ra chân của em trai hô to:

    - Xem! Em trai tôi có tiểu điểu! Các cậu xem có phải là em trai hay không!

    Lục Đường Đường bị một bộ động tác này của tam ca dọa phát sợ, kịp phản ứng, vội vã đá chân khép lại, vội vàng chui vào lòng đại ca.

    Ô ô, xong rồi, tiểu điểu của hắn bị xem hết.

    Lục Cảnh Hoa vỗ đầu Lục Cảnh Phú:

    - Không biết nặng nhẹ, xả đến Đường Đường làm sao bây giờ?

    Lục Cảnh Phú không đau, ngược lại còn cười lộ ra hàm răng:

    - Hắc hắc, em chỉ muốn cho bọn hắn nhìn xem, đây là em trai mà không phải em gái.

    Bạn của hắn líu ríu nói.

    - Đúng là em trai, em trai của cậu thật xinh đẹp.

    - Ân, khuôn mặt giống như bánh mì trắng, nhìn thấy thật muốn cắn.

    * * *

    Lục Đường Đường dựa vào trong lòng đại ca lật mắt xem thường, người này vẫn là tiểu ăn hàng. Cho dù mình có béo cũng không béo thành bánh mì trắng đi. Ở thời đại bây giờ, Lục Đường Đường sao có thể để cho mình ăn béo như vậy. Đây không phải là tìm phiền phức cho cha mẹ sao, mình cũng không ngu ngốc như vậy đâu.

    Lục Cảnh Hoa nhìn thấy mặt đường san bằng, bèn buông em trai xuống cho hắn đi chơi.

    Hiện tại Lục Đường Đường có thể tự mình đi bộ chậm rãi, chỉ cần hắn đừng vội vàng chạy, bình thường sẽ không bị ngã xuống.

    Vừa lúc Lục Cảnh Hoa gặp bạn học, cùng bọn họ tán gẫu bài tập.

    Lục Đường Đường từng bước từng bước chuyển tới bên người tam ca, xem bọn họ chơi bắn bi.

    Đáng tiếc Lục Cảnh Phú luôn nhớ lời dặn của đại ca, luôn che chắn tầm mắt của em trai sợ hắn đòi viên bi chơi.

    Lục Đường Đường tức giận không muốn nhìn, bỏ đi tới gốc đại thụ nhìn đàn kiến.

    Ánh mắt Lục Cảnh Hoa không rời khỏi Lục Đường Đường giây phút nào.

    Lục Đường Đường nhặt cành cây bắt đầu đào hang kiến, hắc, phải xem hang sâu bao nhiêu.

    Kết quả hang kiến vỡ ra, đụng trúng đồ vật gì đó, Lục Đường Đường không biết xảy ra chuyện gì, trong lòng có dự cảm mãnh liệt, cảm thấy bên trong hang kiến có vật gì đó.

    Hắn tiếp tục chọc vào, quả nhiên không bao lâu một chiếc nhẫn vàng lộ ra.

    Hắn đem nhẫn cầm trong tay, nghiêng đầu nhìn nhìn, là ai không cẩn thận rơi ở đây?

    Lục Cảnh Hoa nhìn thấy em trai cầm vật gì trong tay, sợ hắn nuốt vào miệng nên vội vàng đi qua xem.

    Lục Đường Đường bị anh trai đột nhiên ôm lấy, cười vươn tay:

    - Ca ca, cấp!

    Lục Cảnh Hoa nhìn thấy chiếc nhẫn, kinh ngạc hỏi:

    - Đường Đường tìm được ở đâu?

    Lục Đường Đường chỉ chỉ:

    - Ca ca, ở trong đó.

    Lục Cảnh Hoa nghĩ nghĩ, trước tiên trở về giao cho mẹ, xem mẹ nói thế nào.

    Lục Cảnh Hoa hô:

    - Tiểu Cường, đừng chơi nữa, chuẩn bị về nhà.

    Chờ mấy anh em cùng nhau về nhà, Lục Cảnh Hoa cho mấy đứa em rửa tay xong, lại rửa sạch chiếc nhẫn, đi vào bếp tìm mẹ mình.
     
  8. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 17:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Cảnh Hoa ôm em trai đi vào bếp, đem nhẫn đưa cho Trần Quế Hoa:

    - Mẹ, mẹ xem xem, đây là Đường Đường mới nhặt được.

    Trần Quế Hoa nghiêng đầu nhìn chiếc nhẫn trong tay lão đại, kinh ngạc lau tay cầm lấy xem xét:

    - Trời ạ, còn là vàng đâu. Con nhặt được nơi nào?

    Lục Cảnh Hoa nhéo nhéo em trai, cười nói:

    - Đường Đường đào hang kiến đào ra được.

    Lục Đường Đường hếch ngực, đúng vậy, là hắn nhặt được. Hắn cười lộ răng sữa:

    - Mẹ, cấp mẹ.

    Trần Quế Hoa hôn con trai:

    - Mẹ có rồi, trước kia cha con cũng mua cho mẹ. Nhẫn này chúng ta không thể lấy, nếu có người không cẩn thận đánh rơi, người ta phải sốt ruột bao nhiêu a. Đừng thấy nhẫn nhỏ như vậy, hiện tại còn có thể đổi được không ít lương thực đâu.

    Lục Cảnh Hoa gật gật đầu:

    - Vậy nhẫn giao cho mẹ xử lý đi, con mang Đường Đường đi uống miếng nước.

    Lục Đường Đường theo đại ca quay về phòng khách uống nước, trong lòng nghĩ: Không sao, sau này hắn sẽ mua càng nhiều nhẫn cho mẹ. Mua càng lớn hơn càng đẹp hơn, cho mẹ đeo hết mười đầu ngón tay!

    Nhưng lúc này hắn lại nghĩ tới, hôm nay lúc mình sắp nhặt được nhẫn trong lòng dâng lên cảm giác mãnh liệt là sao vậy? Chẳng lẽ là bàn tay vàng xuyên sách có được sao?

    Bàn tay vàng là cái gì đây? Gặp được trang sức sẽ có dự cảm?

    Hắn nghĩ mãi mà không rõ, dứt khoát không thèm nghĩ. Dù sao hắn đã có thương trường, còn biết hướng đi của quyển sách này.

    Điều này đối với hắn mà nói cũng đã thật nghịch thiên, còn mong mỏi bàn tay vàng xa xỉ gì nữa chứ.

    Hắn chợt nghĩ tới sau khi nữ chính sống lại, vốn là giả dạng đáng thương, làm cho mọi người yêu thương nàng, rồi mới tìm Lục gia muốn họ thu dưỡng nàng. Kết quả không được như nguyện, nàng lại xem trọng cháu trai nhỏ của Phương đoàn trưởng, cũng chính là nam chính của bộ truyện này.

    Nam chính không cẩn thận đụng vào đầu, mất trí nhớ, lại bởi vì nữ chính luôn bảo hộ hắn nên mới ỷ lại vào nàng.

    Nhưng nguyên nhân làm cho nam chính mất trí nhớ chính là do nữ chính sống lại. Ban đầu nữ chính muốn xô chết nam chính, ý đồ muốn tiến vào nhà Phương đoàn trưởng, nhưng không ngờ nàng không giết được nam chính, ngược lại mới có cơ hội dựa vào hắn.

    Nghĩ tới đây, Lục Đường Đường muốn mắng người. Tác giả không có tam quan chính phái gì, lại viết ra loại tiểu thuyết tam quan bất chính như thế.

    Hừ, còn muốn giẫm người khác thượng vị, đời này nữ chính sống lại cũng đừng mong đạt được cái gì.

    Bất kể là Lục gia hay là nam chính, hắn bảo hộ chắc rồi.

    Buổi chiều lúc Lục Gia Bình trở về ăn cơm, Trần Quế Hoa đem chuyện con út nhặt được chiếc nhẫn vàng nói với hắn.

    Lục Gia Bình cầm nhẫn nhìn nhìn nói:

    - Là con dâu lớn của nhà Phương đoàn trưởng, đoạn thời gian trước bị lão đại nhà nàng xuất ra treo trên cây gỗ chơi, kết quả đánh mất. Ngày hôm qua lão Phương còn nhắc qua.

    Trần Quế Hoa gắp trứng gà cho hắn:

    - Vậy ngày mai anh đi làm, cầm đi trả lại cho người ta đi.

    Lục Gia Bình cười cười nói:

    - Em đi trả đi, vừa lúc mang theo Đường Đường đi chơi.

    Trần Quế Hoa ngẫm lại cũng phải, liền nói:

    - Được, vậy để em đi. Là Đường Đường nhà chúng ta nhặt được, không ai được chiếm công lao của hắn.

    Lục Đường Đường cũng đang muốn đi nhà nam chính, cơ hội như vậy không thể bỏ qua, liền gật đầu kêu:

    - Ân, Đường Đường đi.

    Trần Quế Hoa bọn họ bật cười, Lục Gia Bình nhéo mặt của hắn, cười nói:

    - Con đi đâu chứ. Người nho nhỏ còn nghe hiểu cha mẹ nói gì sao?

    Trần Quế Hoa trừng mắt liếc hắn, hất ra tay hắn:

    - Nói bao nhiêu lần, đừng nắm má Đường Đường. Con ngoan của em không chảy nước miếng, còn bị nắm quay đầu lại chảy nước miếng a.

    Lục Cảnh Hoa gật gật đầu, ngay cả anh em họ cũng luyến tiếc nắm má em trai, ba ba sao còn thích nắm đâu.

    Ăn xong cơm chiều, Trần Quế Hoa nghĩ nghĩ sớm đi trả nhẫn cho người ta tốt hơn. Nhìn thấy tinh thần con út không sai, trời còn chưa tối, nàng liền ôm con đi nhà Phương đoàn trưởng.

    - Chị dâu có ở nhà không?

    Trần Quế Hoa ôm con đi vào sân hô.

    Vợ của Phương đoàn trưởng mở cửa chứng kiến là bọn họ, cười nói:

    - Quế Hoa là cô sao, mau vào đi.

    Lục Đường Đường nhìn nhà bọn họ, ân, cũng không khác gì nhà hắn.

    Phương chị dâu rót ly nước cho Trần Quế Hoa:

    - Uống chút nước, hôm nay sao có rảnh qua đây?

    Trần Quế Hoa buông con trai xuống đất, thò tay vào túi lấy ra chiếc nhẫn:

    - Nhìn xem có phải là của con dâu lớn nhà chị hay không, Đường Đường nhà tôi lúc chiều chơi hang kiến đào ra được.

    Phương chị dâu tiếp nhẫn nhìn nhìn, quả nhiên là chiếc nhẫn con dâu lớn nhà nàng đánh rơi, nàng vỗ vỗ đùi:

    - Là của nàng, ai u, còn tưởng đánh mất khẳng định tìm không thấy. Không ngờ bị Đường Đường nhà cô tìm được rồi.

    Trần Quế Hoa cười cười:

    - Đường Đường nhà tôi cũng là ngoài ý muốn tìm được rồi, đào hang kiến đào ra được.

    Nói xong còn sờ sờ tóc của con trai.

    Phương chị dâu hừ một tiếng:

    - Nếu mấy con khỉ nhà tôi nghe lời được như nhi đồng nhà cô thì tốt rồi. Mỗi ngày không biết phải ăn đòn bao nhiêu lần. Tôi đánh xong mẹ hắn đánh, như vậy còn nhớ ăn không nhớ đánh.

    Lục Đường Đường đứng bên cạnh Trần Quế Hoa, nghe bọn họ nói chuyện, ai? Nam chính không ở nhà sao? Còn tưởng hôm nay có thể gặp được đâu.

    Phương chị dâu lấy ra bánh ngọt cho Đường Đường:

    - Cầm ăn, hôm nay mấy con khỉ con không ở nhà, bằng không để Đường Đường chơi với bọn hắn.

    Lục Đường Đường cũng không cầm mà nhìn mẹ.

    Trần Quế Hoa cười gật đầu:

    - Đường Đường có muốn ăn hay không?

    Lục Đường Đường lắc đầu, tay nhỏ bé sờ bụng của mình, non nớt nói:

    - Không, còn no nha.

    Trần Quế Hoa ôm hắn ngồi lên đùi mình:

    - Vậy chị dâu cất đi, nhà tôi mới ăn xong cơm chiều mới qua đây. Đường Đường khẳng định ăn không vô nữa.

    Phương chị dâu chép miệng nói:

    - Đều nghe nói lão ngũ nhà cô thật ngoan, nhi đồng nho nhỏ sao có hiểu biết như vậy.

    Nghĩ thầm, Trần Quế Hoa làm sao lại biết dạy nhi đồng như vậy, còn tốt như thế. Đừng nói người ta, chỉ nói mấy con khỉ con nhà mình, chứng kiến bánh ngọt đừng nói là không cầm, dù có giấu cũng bị bọn nhóc tìm được ăn sạch.

    Thời đại này nhìn thấy đồ ăn lại không tranh không đoạt, còn biết xem trước sắc mặt của cha mẹ.

    Nhi đồng chỉ mới một tuổi, sao có thể ngoan như thế.

    Trần Quế Hoa mím môi cười cười:

    - Chị dâu, trả lại nhẫn cho chị thì tốt rồi. Chúng tôi về đây.

    Phương chị dâu đứng lên, nhét khối bánh ngọt vào tay Lục Đường Đường:

    - Có rảnh, cô mang Đường Đường lại đây chơi. Tôi thật thích đứa bé này.

    Trần Quế Hoa ân một tiếng, liền bế con về nhà.

    Về tới nhà, Lục Đường Đường cầm bánh ngọt đi tìm đại ca bọn họ, tay nhỏ bé từng bước tách ra bánh ngọt, phân cho mấy anh trai:

    - Ca ca ăn nha.

    Lục Cảnh Hoa đem bánh ngọt đút cho hắn, lại bị hắn lắc đầu cự tuyệt. Không biện pháp đành phải nhét vào miệng mình.

    Thấy đại ca ăn, Lục Đường Đường mới ôm mặt của hắn hôn một ngụm.

    Nhìn thấy trong tay mình còn một chút bánh ngọt, hắn quay về phòng, đút cho cha mẹ ăn.
     
  9. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 18:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần Quế Hoa nhìn bánh ngọt trong tay đứa con chỉ còn dư lại một chút, nhất định không cho hắn tiếp tục đút cho mình:

    - Được rồi, con ngoan chính mình ăn, ba mẹ không ăn.

    Nói xong còn trừng mắt nhìn Lục Gia Bình.

    Nam nhân này làm sao vậy! Đút liền ăn, không biết từ chối, không nhìn thấy đứa con còn chưa ăn miếng nào sao.

    Lục Đường Đường nhìn ra được mẹ luyến tiếc hắn, muốn lưu bánh ngọt cho hắn ăn. Không sao, hắn đi thương trường lấy bánh ngọt là được.

    Hắn nhớ được trên lầu hai có tiệm bánh ngọt, hắn ngồi dựa trong lòng Trần Quế Hoa, ý thức bay vào không gian.

    Hắn thật không nghĩ tới trong thương trường không chỉ có một tiệm bánh ngọt. Hắn nhìn thấy trên tủ kính bày đủ loại bánh ngọt, vui vẻ xoay tới xoay lui trong không gian, thật tốt quá. Có số bánh ngọt này, mẹ cũng không cần luyến tiếc không ăn.

    Bánh táo, bánh đào, bánh trứng gà, còn có cuốn trứng, hắn cầm bốn túi giấy đựa vào, như vậy đi.

    Chờ sau này ăn hết tiếp tục lấy, dù sao còn nhiều như vậy cũng không sợ ăn hết.

    Hắn thu hồi ý thức, vỗ vỗ tay mẹ, tay nhỏ bé vung lên:

    - Mẹ ăn.

    Hai vợ chồng nhìn thấy đứa con lại biến ra đồ vật, dở khóc dở cười.

    Đứa nhỏ này rất đau lòng bọn họ, cũng làm cho bọn họ thật khó xử.

    Trần Quế Hoa nhặt lên túi giấy nhìn nhìn, cảm thán:

    - Giỏi thật, đều là bánh ngọt, đây là cái gì? Đen tuyền, còn có bánh trái đào đâu.

    Lục Gia Bình cầm bánh ngọt đen tuyền ngửi ngửi:

    - Hình như làm từ táo, em ngửi xem có mùi táo.

    Trần Quế Hoa bẻ ra nếm thử, cười nói:

    - Đúng vậy nha, ăn còn ngon hơn bánh trứng gà.

    Lục Đường Đường cười khanh khách, cầm bánh ngọt trong tay mẹ nhét cho cha:

    - A, ba ba ăn.

    Trần Quế Hoa bĩu môi:

    - Được rồi, con anh cấp cho anh, vậy anh ăn đi.

    Lục Đường Đường lại lấy ra cái bánh nhét vào trong tay mẹ:

    - Mẹ ăn, ca ca ăn nha.

    Trần Quế Hoa cảm động, hôn hắn, ôn nhu hỏi:

    - Mọi người đều ăn, con ngoan không ăn sao.

    Lục Đường Đường nghiêng đầu non nớt nói:

    - Ăn, Đường ăn, mẹ ăn, ca ca ăn, đều ăn.

    Nói xong hắn thở nhẹ một hơi, ai u, nói nhiều như vậy mệt chết hắn.

    Trần Quế Hoa buông hắn xuống giường:

    - Mẹ đem đi cho các anh trai ăn, con cùng ba ba chơi được không?

    Lục Đường Đường nhu thuận gật đầu, dựa lên người Lục Gia Bình kéo tay của hắn.

    Cũng may hắn có thương trường, bằng không trong mấy năm mất mùa cha mẹ đói bụng, chỉ lưu lại cho hắn ăn nước cháo dinh dưỡng, hắn sẽ cảm thấy mình tội lỗi chết.

    Cũng may hắn có thương trường, các anh trai cũng không cần bị đói bụng. Nghĩ tới nội dung trong tiểu thuyết, các anh trai vì để cho hắn ăn được lương thực tinh, luôn nói với cha mẹ đừng lo cho bọn họ.

    Mấy anh trai thỉnh thoảng vào núi hái trái cây ăn, nhất là đại ca, bị nữ chính lừa dối phát hiện tổ chim, lúc đào tổ chim anh trai bị gãy chân.

    Đại ca lại có lỗi lầm gì, chỉ là vì muốn giúp em mình ăn được thêm chút đồ vật mà thôi.

    Nữ chính đến nỗi phá hủy tư cách nhập ngũ của hắn sao?

    Lục Đường Đường nghĩ tới việc này, nắm tay nhỏ đều cứng ngắc. Lần này hắn mang theo thương trường xuyên qua, thật muốn nhìn xem nữ chính làm sao lừa dối dụ dỗ các anh trai.

    Không nói việc khác, chỉ nói tình huống thân thể của các anh trai hiện tại, mỗi người cường tráng, thai song sinh cũng cao hơn nửa đầu.

    Không được, xem ra cần tiếp tục nuôi cả nhà ăn cơm nhiều hơn. Mẹ luôn đem thịt để dành không chịu ăn nhiều, sao có thể chứ!

    Ý thức của hắn lại tiến vào không gian, bay tới chỗ thịt trứng gia cầm, chuẩn bị lấy thêm một chút thịt.

    Di? Gà làm sao vậy. Hắn nhớ kỹ lần trước mình lấy ra mười con, vì sao trong tủ vẫn còn mười con?

    Chẳng lẽ thương trường còn có thể tự động khôi phục? Mặc kệ mình lấy đi bao nhiêu đều sẽ bổ sung lại bấy nhiêu!

    Lục Đường Đường hưng phấn nhảy nhót, không được, hắn cần thử xem một lần.

    Cầm lên mười con gà, cầm năm khối thịt ba chỉ, lại thêm xương ống lớn. Mấy anh trai nhất định không chịu uống sữa bột của hắn, dù hắn làm nũng bán manh đút cho họ nhưng họ vẫn không chịu uống, giống như họ uống thì sẽ làm em trai bị đói như vậy. Vậy cho bọn họ uống nhiều canh xương bổ thân đi.

    Lục Đường Đường chuẩn bị xong thịt, thu hồi ý thức. Hắn vỗ tay cha:

    - Ba ba, ba ba, lấy thịt thịt.

    Lục Gia Bình ngẩn ra, làm sao vậy? Không phải lại muốn biến đồ đi?

    Hắn vừa ngồi dậy chỉ thấy tay con trai vung lên, một đống thịt liền tán lạc khắp trên giường.

    Lục Đường Đường nhìn một giường thịt, cười khanh khách vui vẻ.

    Chờ Trần Quế Hoa mở cửa phòng chứng kiến cảnh tượng này, hoảng sợ vội vàng đóng cửa lại. Nàng trừng mắt nhìn chồng mắng:

    - Chuyện gì vậy, có phải là anh kêu con ngoan biến ra! Sao anh lại dám a!

    Vừa nói vừa nhéo cánh tay hắn.

    Lục Gia Bình tê một tiếng, xua tay giải thích:

    - Vợ, thật không phải anh. Anh nằm xem sách, không có nói câu nào. Toàn bộ là con trai tự mình biến ra.

    Trần Quế Hoa trừng mắt liếc hắn, xoay người ôm con trai ôn nhu hỏi:

    - Con ngoan, thịt này thật là con tự biến ra?

    Hắn ôm hôn nàng một cái, gật gật đầu:

    - Ăn thịt thịt nha, đều ăn, đừng lưu đừng lưu.

    Trần Quế Hoa không đường chọn lựa thở dài:

    - Con ngoan, thịt của chúng ta còn có rất nhiều, không cần tiếp tục biến. Mẹ không muốn thân thể con bị ảnh hưởng.

    Lục Đường Đường lắc đầu, non nót nói:

    - Đường không sao nha. Có thể, có thể biến.

    Lục Gia Bình ôm con trai hỏi:

    - Ý của con là biến ra đồ vật này, thân thể sẽ không bị ảnh hưởng gì sao?

    Lục Đường Đường cười hắc hắc:

    - Ân, sẽ không.

    Ba mẹ rốt cục hiểu được rồi, như vậy bọn họ cũng không cần lo lắng hắn sẽ bị thương tổn, như vậy hắn có thể tùy tiện lấy thêm thực vật đi ra?

    Lục Gia Bình nhìn diễn cảm đắc ý của con út, nhịn không được cười thành tiếng:

    - Được, nếu con trai biến ra thì em cứ làm. Đừng để dành, sau này buổi tối anh tan tầm, nhiều đi vào núi một chuyến là được.

    Trần Quế Hoa ậm ừ, tiếp lấy con trai:

    - Còn cần anh nói, thời đại này thỉnh thoảng ăn một chút còn được, sao có thể mỗi ngày ăn.

    Lúc này Lục Đường Đường nhìn thấy thịt gà trên giường, ý thức lại đi vào thương trường, trong siêu thị quả nhiên lại bổ sung thịt gà đầy đủ như trước, hắc hắc, thật sự là quá tuyệt vời.

    Nếu như vậy đây không phải nói không gian của hắn lấy mãi không hết sao?

    Tốt quá, sau này không cần lo lắng bị đói bụng.

    Nghĩ tới mẹ làm thịt gà đôn nấm, tâm tư của hắn đều bay lên trời, tựa hồ hiện tại có thể ngửi được mùi thịt gà.

    Trần Quế Hoa nhìn con trai đột nhiên chảy nước miếng, nàng lấy khăn lau cho hắn, trừng mắt nhìn chồng mắng:

    - Anh xem xem, con trai đã bao lâu không bị chảy nước miếng rồi. Hiện tại bị chảy, nhất định là tại anh luôn nắm má thằng bé mới như vậy.

    Lục Gia Bình tỏ vẻ thật ủy khuất, hắn oan uổng a!

    Không nói hôm nay hắn căn bản không có dùng sức, hắn cũng luyến tiếc nha.
     
  10. GiangNgan

    Bài viết:
    3
    Mang Theo Thương Trường Xuyên Văn Niên Đại

    Tác giả: Nhuyễn Ngữ

    Thể loại: Dam mỹ - xuyên không

    Editor: GiangNgan

    Chương 19:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Lục Gia Bình sắp tan tầm, nghĩ hôm nay con út biến ra thật nhiều thịt, xem ra mình cần vào trong núi lâu một chút, như vậy trong nhà nấu thịt cũng nói được cho qua.

    Nhưng nghĩ mãi cũng không rõ đứa con sao làm được? Chẳng lẽ thật sự giống như lời người vợ đã nói, đứa con là tiểu thần tiên.

    Hắn không tin lời nói có thần quỷ gì đó, nhưng Đường Đường biến ra đồ vật xác thực là thật sự. Đứa con thật sự là thần tiên sao?

    Bỏ đi, không nghĩ nữa. Mặc kệ như thế nào mẹ của Đường Đường có ân với nhà bọn họ. Không cần quản Đường Đường là thần tiên hay là người truyền kỳ gì, chiếu cố hắn bình an lớn lên, là việc mà Lục Gia Bình cần phải làm.

    Nghĩ tới đây, hắn cũng không tiếp tục tâm phiền ý loạn. Đợi tan tầm, hắn đặc biệt vào trong núi một chuyến.

    Vận khí còn không tệ, hắn thật sự bắt được một con gà rừng. Hắn lập tức trói lại đi xuống núi.

    Lúc này ngoài trời một mảnh tối đen.

    Trần Quế Hoa nhìn sắc trời, có chút lo lắng, không ngừng nhìn ra ngoài cửa.

    - Sao cha tụi con còn chưa về nữa?

    Lục Cảnh Hoa ôm em trai, an ủi:

    - Mẹ, đừng lo lắng, nói không chừng cha đang trên đường về nhà.

    Mới nói xong không bao lâu, Lục Gia Bình cầm gà rừng trở về.

    Thai song sinh chứng kiến có thịt, cười ầm ĩ.

    Lục Cảnh Quốc vào bếp nấu nước, Trần Quế Hoa tiếp lấy gà rừng muốn giết, bị Lục Gia Bình ngăn cản:

    - Để anh, vừa lúc giết xong anh đi tắm rửa thay quần áo.

    - Được, vậy anh giết đi.

    Nói xong vào bếp cầm thái đao cùng cái bát lớn đưa cho chồng.

    Lục Cảnh Hoa sợ em trai sợ hãi, ôm hắn về phòng.

    Trần Quế Hoa nhìn máu gà, cười cười:

    - Làm huyết ăn, ngày mai xào với dưa chua, Đường Đường cũng ăn được.

    Lục Cảnh Quốc nói:

    - Nhưng lông gà không đẹp, bằng không lưu lại làm quả cầu cho em trai chơi.

    Lục Gia Bình đem gà ném vào trong chậu gỗ, múc nước sôi đổ vào.

    Trần Quế Hoa thúc giục:

    - Được rồi, anh đi tắm rửa thay quần áo đi, còn lại để em làm.

    Lục Cảnh Hoa ngồi chơi với em trai trong phòng, biết bên ngoài đã xong, liền ôm em trai đi ra ngoài.

    Lục Đường Đường lần đầu tiên nhìn thấy nhổ lông gà, vươn đầu qua nhìn nhìn, mùi vị thật sự khó ngửi. Hắn ôm mũi trốn ra thật xa.

    Lục Cảnh Phú trêu chọc hắn:

    - Đường Đường sao lại bịt mũi vậy?

    Vừa nói còn muốn ôm em trai tiến tới gần chậu gỗ.

    Lục Đường Đường đá lên tiểu béo chân hô:

    - A, không, không cần.

    Lục Cảnh Hoa đi qua tiếp lấy em trai cười ha ha:

    - Đường Đường không thích mùi vị này đúng không?

    Lục Đường Đường u oán nhìn tam ca, ôm cổ đại ca gật gật đầu phồng mặt:

    - Thối thối nha.

    Lục Cảnh Quốc búng vào trán Lục Cảnh Phú:

    - Cả ngày trêu chọc hắn.

    Lục Cảnh Phú cũng không tức giận, cười hì hì vây quanh đại ca chơi với em trai.

    Trần Quế Hoa rất nhanh nấu xong nồi thịt gà.

    Mùi hương ngày càng nồng, Lục Gia Bình đều không nhịn được hít hít mũi.

    Tay nghề của mẹ cũng thật giỏi quá. Mặc kệ mẹ làm gì cũng thơm như vậy. Sao mình may mắn như thế, có thể cùng bọn họ trở thành người một nhà.

    Làm cơm xong, Trần Quế Hoa đặc biệt múc ra một chén thịt gà:

    - Lão nhị, con đem chén thịt này tặng qua cho nhà Trương đại nương. Hai ngày trước người ta còn tặng chúng ta một con cá mặn đâu, mẹ đang lo không có đồ trả lễ.

    Lão nhị ân một tiếng, bưng bát rời đi.

    Trần Quế Hoa rửa sạch tay, đem thịt non nhất trên đùi gà xé ra bỏ vào trong bát, lại múc chút canh. Một chén canh thịt gà tươi mềm ngon miệng chuẩn bị xong xuôi.

    Lục Cảnh Hoa tiếp bát nói:

    - Mẹ, để con đút cho em. Vừa lúc lão nhị còn chưa về, chờ hắn một chút.

    Ai ngờ Lục Đường Đường xua tay:

    - Em tự ăn được, em có thể.

    Lục Gia Bình bật cười nói:

    - Vậy để Đường Đường tự mình ăn đi. Lão đại không cần đút cho hắn.

    Lục Cảnh Quốc đi tới nhà Trương chị dâu, nhà họ cũng chuẩn bị bắt đầu ăn cơm, mở cửa đi vào hô:

    - Đại nương, mẹ con muốn con bưng qua bát thịt gà cho thím.

    Trương chị dâu giật mình, vội vàng đứng lên từ chối:

    - Tặng gì mà tặng, mau bưng trở về. Chúng tôi sắp ăn xong rồi.

    Lục Cảnh Quốc đặt bát lên bàn cười nói:

    - Ba của con lúc tan sở đi trong núi bắt được, đại nương cứ ăn đi. Ngày mai trả bát cho mẹ con là được.

    Nói xong hắn liền bỏ chạy.

    Nhà Trương chị dâu cũng là bốn đứa con, hai trai hai gái. Nàng nhìn hình dạng tha thiết mong chờ của con mình, cuối cùng cũng không đem thịt trả về. Nàng gắp thịt cho mấy đứa con, lại gắp cho chồng một khối:

    - Nhanh ăn đi, ngày mai em chưng canh trứng gà cho Đường Đường nhà họ là được.

    Chồng nàng cũng gắp thịt cho nàng nói:

    - Em cũng ăn, ngày mai anh đi theo lão Lục vào trong núi một chuyến, nhìn xem có bắt được gà rừng hay không.

    Mấy đứa nhỏ nghe vậy liền hoan hô.

    Hai nhà bọn họ vui vẻ ăn thịt, chỉ có nhà vợ lão Dương cách vách tối tăm chướng khí.

    Bốn nha đầu không dám thở mạnh, sợ làm ra chút thanh âm bị mẹ đánh.

    Nhưng lão tứ Phán Đệ, vẫn không cẩn thận đem chậu nước lật ngã.

    Cả chậu nước đầy, nàng bưng lên cũng hết sức, đừng nói là đem đi đổ. Lúc nàng lảo đảo sắp bưng ra khỏi bếp, vẫn bị ngã sấp xuống.

    Lúc ngã sấp nàng cũng không màng mình có ngã đau hay không, mà là khẩn trương nhìn hướng tây nhà, sợ mẹ sẽ đánh mình.

    Nhưng chuyện đời luôn không được như ý, hai ngày nay vợ lão Dương luôn nằm lỳ trên giường không chịu dậy.

    Sao nàng lại không mang thai? Nàng trông chờ con trai đã quá lâu, sao lại chỉ là thân thể bất lương mới như vậy. Chẳng lẽ đời này nàng thật không thể sinh con trai sao? Nàng không tin.

    Chồng nàng bởi vì nàng không có thai, cảm thấy dọa người. Nhìn cũng không thèm nhìn nàng, chạy ra ngoài làm nhiệm vụ.

    Ngửi được mùi thịt, nghe tiếng cười nói cách vách, lòng của nàng như rụng vào hầm băng, càng lúc càng lạnh.

    Đột nhiên thanh âm rơi vỡ đem nàng chọc giận.

    Vợ lão Dương mang giày đi ra ngoài, chứng kiến chậu sứ bị rơi vỡ nước văng đầy đất. Nàng giận dữ hướng Dương Phán Đệ không ngừng đánh xuống.

    Một cái tát vung lên mặt chết nha đầu, còn chưa hết giận nàng nắm tóc nhi đồng nện đầu con mình lên kệ bếp, trong miệng luôn mắng:

    - Chết tiệt, đám đòi nợ tụi mày. Làm chút việc cũng muốn mạng của tao sao. Chỉ là một cái chậu cũng quăng ngã. Tao cho mày ném! Tao cho mày ném!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...